Quyển 4 - Chương 214: kết thúc ( hạ )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
08/09/2014
Sau khi Ôn Uyển khóc lóc cùng Trịnh Vương, nàng đã thông suốt, cũng vừa khôi phục lại bình tĩnh thì nhìn thấy Thuần Vương. Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, trông như bình thường. Ôn Uyển ngồi xuống ra lệnh cho người bưng trà lên.
Lúc này, Ôn Uyển mặc một thân màu xanh ngọc bích, vấn búi tóc kiểu Như Ý, cùng vài chiếc trâm hoa gắn rải rác làm đẹp trên búi tóc thì không còn thứ trang sức gì khác. Gương mặt thuần khiết, thanh tú, không son phấn, cả người lộ ra thứ ánh sáng lung linh như tuyết khiến cho người nhìn vào cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm. Nụ cười nhàn nhạt trên mặt của nàng lại càng làm tăng sự phát sáng.
Thuần Vương sửng sốt nhìn bộ dạng Ôn Uyển. Hắn cho là Ôn Uyển sẽ không chào đón hắn, hoặc sẽ khóc lóc một trận, hoặc sẽ kể lể oan ức( Ôn Uyển ói rầm rĩ, ta còn chưa thân thiết với ngươi như vậy) sao hiện tại lại giống như người không có chuyện gì. Thuần Vương nhìn lại trang phục của Ôn Uyển thì càng buồn bực. Làm hại lòng hắn còn áy náy, nhìn Ôn Uyển có chỗ nào có chút bi thương đâu?
Hạ Ảnh bưng trà tới đặt ở trước mặt Thuần Vương: “Vương gia, Quận chúa nói, ngài khẳng định không cần những vật khác nhưng trà này là ngự trà cực phẩm chỉ có Hoàng Thượng mới có. Nàng nài nỉ Hoàng Thượng mãi mới được hai gói, nên đem biếu ngài một gói.”
Nghe lời này, trong lòng Thuần Vương không biết là mùi vị gì: “Ôn Uyển, cháu rốt cuộc đã nói gì với tiểu tử ngốc kia khiến hắn vội vàng dâng tấu chương cầu Hoàng Thượng ban hôn?”
Ôn Uyển không nhanh không chậm:
“Vương gia, Quận chúa nhà chúng ta không nói gì. Chỉ nói sau này sẽ không dây dưa nữa. Nàng cũng đã báo với Hoàng Thượng, ước định lúc trước không tính toán nữa. Cũng xin ngài yên tâm, Quận chúa nói chuyện này do nàng gây ra, nàng sẽ xử lý tốt.”
Thuần Vương tâm ngưng trọng, đắng ngắt. Hắn vẫn luôn bồi hồi lo lắng, nhưng thật sự đến lúc Ôn Uyển nói ra lời đó, hắn cũng cảm thấy khó chịu không thể tả.
Ôn Uyển buông chén trà, vẻ mặt cũng như Thuần Vương càng lúc càng lạnh nhạt:
“Vương gia không cần lo lắng. Nhân duyên thiên định. Nàng và Thế tử gia không có phúc phận. Cưỡng cầu cũng phải không phải chuyện tốt, không bằng hãy coi như là một ký ức đẹp.”
Thuần Vương còn có thể nói gì. Lúc này, nói gì cũng chỉ là lời sáo rỗng nên hắn dứt khoát không đề cập tới: “Ôn Uyển a, hoàng thượng ban thưởng cho ta một mỹ nhân xinh đẹp mười sáu tuổi. Cháu xem, ta đã từng tuổi này rồi, sang năm Kỳ Hiên cũng sắp được làm mai. Cháu xem xem có thể giúp ta. . . . . .”
Ôn Uyển đặt chén trà bạc trong tay xuống, cười đến mức cực kỳ xinh đẹp: “Vương gia. Quận chúa nói nếu Vương Phi rảnh rỗi như vậy, ngày ngày không phải là đi Đông gia thì đến Tây gia. Ngay cả chuyện của Bình Ngũ lão gia cũng có hứng thú nhúng tay vào. Còn đem chuyện mệnh cách của nàng nói với Trịnh vương gia. Vương gia, hôm nay Hoàng thượng tặng cho ngài mỹ nhân để tiện chăm sóc cho ngài. Như vậy, Vương Phi không phải càng có nhiều thời gian hơn đi ra ngoài quan sát chuyện đông tây sao?”
Thuần Vương trợn mắt: “Ôn Uyển, cháu. . . . . .”
Ôn Uyển biết hắn muốn nói gì, cười giễu cợt “Sao, Vương gia? Ngươi cho rằng ta là cô nhi dễ khi dễ như vậy sao? Chịu đựng bị các ngươi chà đạp như vậy mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Thấy tính tình Ôn Uyển thay đổi lớn như vậy, Thuần Vương nhất thời ngây ngẩn cả người. Nhưng trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại bình tĩnh:
“Làm gì có đâu? Ta vui mừng còn không kịp!”
Ôn Uyển cười nhìn về phía thuần Vương: “Vui mừng? Ngài cho rằng ta giống Yến Kỳ Hiên bị các người dùng lời lẽ xảo trá biến thành kẻ ngu ngốc sao?
Thật ra, các ngươi không muốn người như ta làm con dâu, ta có thể hiểu. Các ngươi mặt ngoài thế này sau lưng thế khác, ta cũng không oán hận. Nhưng các ngươi xem đã dạy dỗ Yến Kỳ Hiên thành cái dạng gì? Một kẻ ngu ngốc sao? Lại có thể nói rằng tình nguyện sủng ái nữ tử thanh lâu, cũng sẽ không lấy ta làm vợ? (Ôn Uyển cái này là thêm dầu thêm mỡ). Vương gia, người hãy suy nghĩ một chút, nếu như lời này để Ông ngoại Hoàng đế của ta nghe thấy, ngươi biết sẽ như thế nào không?”
Trên trán Thuần Vương lấm tấm mồ hôi: “Ôn Uyển, ta… ta không. . . . . .”
Ôn Uyển cười châm chọc: “Đừng nói với ta ngươi không biết. Ta không phải Yến Kỳ Hiên. Ta rất rõ ràng trong lòng ngươi cũng hiểu. Ngươi thật ra thì cái gì cũng biết. Chỉ là trước nay giả bộ ngu ngốc. Chuyện quá khứ coi như qua rồi, ta hi vọng ngươi sau này hãy để Yến Kỳ Hiên cách xa hậu viện. Hơn nữa, ngươi cũng nên dạy hắn cách xử sự, cách giao tế với người khác. Vương gia, hắn là con trai ruột của ngươi. Trên người chảy huyết mạch của ngươi. Đừng đem hắn biến thành tượng gỗ ngu ngốc. Các ngươi không thèm để ý, nhưng ta nhìn thấy cũng thấy khó chịu.”
Thuần Vương cho dù có chút oán trách lại bị những lời này rửa sạch, không còn một mống: “Ôn Uyển. . . . . .”
Ôn Uyển phẩy tay: “Ta không cần bất kỳ lời xin lỗi nào của ngươi…. Ta là ngoại nhân, ngươi muốn làm thế nào ta cũng không có quyền nói. Nếu ngươi thực sự phản đối, ngươi không muốn, ta cũng không có lập trường đi chỉ trích ngươi. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể để tâm nhiều hơn đến Yến Kỳ Hiên. Đừng để hắn trở thành món đồ chơi trong tay Thuần Vương Phi, không nên để người khác đem hắn trở thành một kẻ ngốc. Hắn là con của ngươi, nhi tử ruột thịt của ngươi, trên người chảy dòng máu của ngươi. Đừng nói cố kỵ ông ngoại Hoàng Đế của ta. ông ngoại Hoàng Đế của ta độ lượng, không có nhỏ nhen như vậy. (Chẳng qua chỉ là thông minh một chút. Yến Kỳ Hiên chỉ là một Vương gia rảnh rỗi, không tham chính, không binh quyền, cần gì phải hạ thủ).”
Thuần Vương gia miệng rên la khổ sở: “Cháu yên tâm, ta sẽ làm vậy.”
Ôn Uyển tỏ vẻ kiên quyết: “Chuyện lần này ta sẽ ở trước mặt ông ngoại Hoàng Đế cầu tình, giúp ngươi đem chuyện này thuận tiện trôi qua. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, hôn sự Yến Kỳ Hiên không thể giao cho Thuần Vương Phi. Ta không yên lòng. Ngươi chọn được người rồi nói cho ta biết trước một tiếng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không vào đó quấy rối, chỉ cần phù hợp với Kỳ Hiên, ta sẽ cầu xin ông ngoại Hoàng Đế ban hôn.”
Thuần Vương rất áy náy, đáp một tiếng: “Được.”
Ôn Uyển cười nhạt nói: “Hi vọng ngươi sớm cưới trắc phi về nhà!”
Thuần Vương năm nay chỉ mới ba mươi bảy tuổi, cũng không coi là già. Về phần chọn người, Ôn Uyển tin tưởng ông ngoại Hoàng Đế sẽ không chọn mỹ nhân yểu điệu, nhất định phải là người biết tính toán, không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
Ôn Uyển vì Yến Kỳ Hiên cầu tình. Hoàng Thượng nghe xong vô cùng nổi giận:
“Ôn Uyển, chẳng lẽ con vì kẻ đầu óc ngu muội kia mà làm náo loạn sao? Cũng muốn giống như mẫu thân con vì một người đàn ông mà ngỗ nghịch với ông ngoại sao?”
Ngoài ra kẻ này còn ngu ngốc nữa. Nếu Ôn Uyển không phải cùng hắn chung sống một năm, hắn liền cho rằng dựa vào chút ít tướng mạo của mình mà Ôn Uyển sẽ sống chết muốn gả cho hắn sao? Hắn ngu xuẩn như vậy, làm sao xứng đôi với Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười lắc đầu, dùng bút lông viết lên: “Ban đầu Giác Ngộ đại sư đã phê mệnh cách cho con, chỉ rằng con có phúc trạch thâm hậu, tôn quý cả đời. Thuần Vương không để cho Yến Kỳ Hiên cưới con cũng là bởi vì câu này. Bởi vậy mới gây ra chuyện lần này.”
Hoàng Thượng nhìn Ôn Uyển viết chữ, trên mặt không toát ra một chút kinh ngạc nào. Ông chỉ rất tùy tiện nói một câu:
“Ngày đó Giác Ngộ đại sư thật sự cho con lời bình quý không thể tả sao?”
Ôn Uyển đã đoán được Trịnh vương đã biết chân tướng việc này. Trong ấn tượng của nàng, chuyện cậu Trịnh Vương đã biết thì ông ngoại Hoàng Đế nhất định cũng sẽ biết. Nàng rất thành thật trả lời:
“Dạ, lời bình đúng là như vậy. Nhưng con không tin. Mọi người đều nói mệnh quý không thể tả chính là phượng mệnh, chính là số mệnh làm hoàng hậu. Hừ, phượng mệnh có gì đặc biệt hơn người. Con bây giờ là Tôn Quý Quận chúa, tất nhiên sẽ là tôn quý cả đời, còn mạnh hơn nhiều so với vận mệnh hoàng hậu kia. Con không tin những lời vô căn cứ này. Chỉ có kẻ ngốc mới tin chúng. Ông ngoại Hoàng Đế, vận mệnh là do bản thân mình định đoạt, không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Hoàng hậu con cũng không cần. Con tình nguyện làm ni cô, cũng tuyệt đối không lấy chồng là vương tôn (con của vua).”
Vậy là cuối cùng Ôn Uyển cũng đã bày tỏ thái độ của mình.
Hoàng Thượng có chút lạnh lùng nhìn Ôn Uyển, im lặng không nói gì, vẻ mặt cũng không nhìn ra được điều gì. Có điều bị Ôn Uyển quấy rầy nãy giờ cũng làm cho nổi tức giận của Hoàng Đế tiêu tan:
“Ôn Uyển, vậy con hãy nói xem, tấu chương này ông ngoại nên chuẩn hay không chuẩn.”
Tấu chương mà Hoàng Đế vừa nhắc chính là cái mà Yến Kỳ Hiên đã dâng, đòi cầu hôn Giang Vân Vân làm vợ.
Ôn Uyển xoay chuyển ý nghĩ, sau một hồi mới viết: “Con muốn xem nữ tử này một chút. Nếu nàng ta là người tốt, ông ngoại Hoàng Đế hãy phê chuẩn. Nếu như là không tốt, xin ông ngoại Hoàng Đế chọn lựa cho hắn một người vợ thông tuệ, có khả năng. Ông ngoại Hoàng Đế, Người xem vậy có được không?”
Hoàng Thượng nhìn Ôn Uyển, qua hồi lâu, mới khẽ than thở một tiếng:
“Nha đầu ngốc, nếu là kẻ không tốt thì càng hay. Hãy để cho bọn chúng náo loạn đi, con ở đây vụng trộm vui mừng là được rồi.”
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Ông ngoại Hoàng Đế, mặc dù con và Yến Kỳ Hiên không có duyên phận, nhưng tình nghĩa cũng như huynh đệ. Con hi vọng thế tử gia cả đời có thể sống bình an, vui vẻ, hạnh phúc. Con ở một bên nhìn, cũng sẽ vui mừng cho hắn.”
Hoàng Thượng cảm khái nói: ” Ôn Uyển nhà ta tấm lòng thật là rộng lớn.”
Thuần Vương nhận được tin Ôn Uyển thông báo nàng đã cùng Hoàng Thượng nói chuyện. Hoàng Thượng không trách tội Yến Kỳ Hiên, cũng đồng ý cho Yến Kỳ Hiên cưới người khác. Lời hứa khi xưa sẽ hủy bỏ. Nhưng mà, trong thơ Ôn Uyển nói rằng nàng muốn gặp vị cô nương Giang Vân Vân này.
Vương Phi nhìn thuần Vương, có chút bận tâm hỏi:
“Vương gia, Ôn Uyển nói muốn gặp Vân Vân. Người xem, có phải đến bây giờ nàng vẫn còn cái ý nghĩ kia hay không?”
Giang Vân Vân là cháu gái của Vương phi, lấy Giang Vân Vân làm con dâu, đối với nàng là tốt nhất. Nhưng phong thơ của Ôn Uyển khiến cho nàng cảm thấy bất ổn. Nàng rất không muốn đi gặp Ôn Uyển. Nhưng muốn được làm chánh thê, tất phải được Hoàng Thượng ưng thuận. Không có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì danh bất chính, ngôn cũng bất thuận.
Hiện tại Thuần Vương phi còn chưa biết tin Thuần Vương muốn nạp Trắc phi. Nếu không, nàng cũng sẽ không chỉ lo âu mỗi chuyện này.
Thuần Vương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nghĩ tới lần gặp mặt gần đây, Thuần Vương không biết tâm tình mình ra sao. Nhưng hắn biết Ôn Uyển đã thay đổi, trở thành người mà hắn nhìn không thấu. Ôn Uyển như vậy rất đáng sợ. Hoàng thượng cuối cùng cũng đã tôi luyện được Ôn Uyển. Dùng thời gian hơn ba năm, rốt cục đã khiến Ôn Uyển trở thành người mà hắn không thể nắm chặt.
Thuần Vương cũng không biết trong hồ lô Ôn Uyển chứa cái gì. Nhưng hắn nghĩ rằng Ôn Uyển hẳn không phải người vọng động. Quan trọng nhất là, Thuần Vương tin tưởng Ôn Uyển thật tâm vì tốt cho Yến Kỳ Hiên, cũng giống như Vương Phi hi vọng điều tốt cho nhi tử mình:
“Nếu như nàng ta thật sự có suy nghĩ nào khác cũng sẽ không dễ bỏ qua như vậy, nếu muốn phá hoại cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay. Có lẽ Ôn Uyển thật sự chỉ muốn trông thấy Kỳ Hiên cưới thê tử. Như vậy cũng là chuyện tốt đối với tất cả mọi người.”
Ngày đó, Thuần Vương Phi đưa bái thiếp vào cung xin diện kiến, ngày thứ hai đã mang theo Giang Vân Vân tiến cung.
Lúc này, Ôn Uyển mặc một thân màu xanh ngọc bích, vấn búi tóc kiểu Như Ý, cùng vài chiếc trâm hoa gắn rải rác làm đẹp trên búi tóc thì không còn thứ trang sức gì khác. Gương mặt thuần khiết, thanh tú, không son phấn, cả người lộ ra thứ ánh sáng lung linh như tuyết khiến cho người nhìn vào cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm. Nụ cười nhàn nhạt trên mặt của nàng lại càng làm tăng sự phát sáng.
Thuần Vương sửng sốt nhìn bộ dạng Ôn Uyển. Hắn cho là Ôn Uyển sẽ không chào đón hắn, hoặc sẽ khóc lóc một trận, hoặc sẽ kể lể oan ức( Ôn Uyển ói rầm rĩ, ta còn chưa thân thiết với ngươi như vậy) sao hiện tại lại giống như người không có chuyện gì. Thuần Vương nhìn lại trang phục của Ôn Uyển thì càng buồn bực. Làm hại lòng hắn còn áy náy, nhìn Ôn Uyển có chỗ nào có chút bi thương đâu?
Hạ Ảnh bưng trà tới đặt ở trước mặt Thuần Vương: “Vương gia, Quận chúa nói, ngài khẳng định không cần những vật khác nhưng trà này là ngự trà cực phẩm chỉ có Hoàng Thượng mới có. Nàng nài nỉ Hoàng Thượng mãi mới được hai gói, nên đem biếu ngài một gói.”
Nghe lời này, trong lòng Thuần Vương không biết là mùi vị gì: “Ôn Uyển, cháu rốt cuộc đã nói gì với tiểu tử ngốc kia khiến hắn vội vàng dâng tấu chương cầu Hoàng Thượng ban hôn?”
Ôn Uyển không nhanh không chậm:
“Vương gia, Quận chúa nhà chúng ta không nói gì. Chỉ nói sau này sẽ không dây dưa nữa. Nàng cũng đã báo với Hoàng Thượng, ước định lúc trước không tính toán nữa. Cũng xin ngài yên tâm, Quận chúa nói chuyện này do nàng gây ra, nàng sẽ xử lý tốt.”
Thuần Vương tâm ngưng trọng, đắng ngắt. Hắn vẫn luôn bồi hồi lo lắng, nhưng thật sự đến lúc Ôn Uyển nói ra lời đó, hắn cũng cảm thấy khó chịu không thể tả.
Ôn Uyển buông chén trà, vẻ mặt cũng như Thuần Vương càng lúc càng lạnh nhạt:
“Vương gia không cần lo lắng. Nhân duyên thiên định. Nàng và Thế tử gia không có phúc phận. Cưỡng cầu cũng phải không phải chuyện tốt, không bằng hãy coi như là một ký ức đẹp.”
Thuần Vương còn có thể nói gì. Lúc này, nói gì cũng chỉ là lời sáo rỗng nên hắn dứt khoát không đề cập tới: “Ôn Uyển a, hoàng thượng ban thưởng cho ta một mỹ nhân xinh đẹp mười sáu tuổi. Cháu xem, ta đã từng tuổi này rồi, sang năm Kỳ Hiên cũng sắp được làm mai. Cháu xem xem có thể giúp ta. . . . . .”
Ôn Uyển đặt chén trà bạc trong tay xuống, cười đến mức cực kỳ xinh đẹp: “Vương gia. Quận chúa nói nếu Vương Phi rảnh rỗi như vậy, ngày ngày không phải là đi Đông gia thì đến Tây gia. Ngay cả chuyện của Bình Ngũ lão gia cũng có hứng thú nhúng tay vào. Còn đem chuyện mệnh cách của nàng nói với Trịnh vương gia. Vương gia, hôm nay Hoàng thượng tặng cho ngài mỹ nhân để tiện chăm sóc cho ngài. Như vậy, Vương Phi không phải càng có nhiều thời gian hơn đi ra ngoài quan sát chuyện đông tây sao?”
Thuần Vương trợn mắt: “Ôn Uyển, cháu. . . . . .”
Ôn Uyển biết hắn muốn nói gì, cười giễu cợt “Sao, Vương gia? Ngươi cho rằng ta là cô nhi dễ khi dễ như vậy sao? Chịu đựng bị các ngươi chà đạp như vậy mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Thấy tính tình Ôn Uyển thay đổi lớn như vậy, Thuần Vương nhất thời ngây ngẩn cả người. Nhưng trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại bình tĩnh:
“Làm gì có đâu? Ta vui mừng còn không kịp!”
Ôn Uyển cười nhìn về phía thuần Vương: “Vui mừng? Ngài cho rằng ta giống Yến Kỳ Hiên bị các người dùng lời lẽ xảo trá biến thành kẻ ngu ngốc sao?
Thật ra, các ngươi không muốn người như ta làm con dâu, ta có thể hiểu. Các ngươi mặt ngoài thế này sau lưng thế khác, ta cũng không oán hận. Nhưng các ngươi xem đã dạy dỗ Yến Kỳ Hiên thành cái dạng gì? Một kẻ ngu ngốc sao? Lại có thể nói rằng tình nguyện sủng ái nữ tử thanh lâu, cũng sẽ không lấy ta làm vợ? (Ôn Uyển cái này là thêm dầu thêm mỡ). Vương gia, người hãy suy nghĩ một chút, nếu như lời này để Ông ngoại Hoàng đế của ta nghe thấy, ngươi biết sẽ như thế nào không?”
Trên trán Thuần Vương lấm tấm mồ hôi: “Ôn Uyển, ta… ta không. . . . . .”
Ôn Uyển cười châm chọc: “Đừng nói với ta ngươi không biết. Ta không phải Yến Kỳ Hiên. Ta rất rõ ràng trong lòng ngươi cũng hiểu. Ngươi thật ra thì cái gì cũng biết. Chỉ là trước nay giả bộ ngu ngốc. Chuyện quá khứ coi như qua rồi, ta hi vọng ngươi sau này hãy để Yến Kỳ Hiên cách xa hậu viện. Hơn nữa, ngươi cũng nên dạy hắn cách xử sự, cách giao tế với người khác. Vương gia, hắn là con trai ruột của ngươi. Trên người chảy huyết mạch của ngươi. Đừng đem hắn biến thành tượng gỗ ngu ngốc. Các ngươi không thèm để ý, nhưng ta nhìn thấy cũng thấy khó chịu.”
Thuần Vương cho dù có chút oán trách lại bị những lời này rửa sạch, không còn một mống: “Ôn Uyển. . . . . .”
Ôn Uyển phẩy tay: “Ta không cần bất kỳ lời xin lỗi nào của ngươi…. Ta là ngoại nhân, ngươi muốn làm thế nào ta cũng không có quyền nói. Nếu ngươi thực sự phản đối, ngươi không muốn, ta cũng không có lập trường đi chỉ trích ngươi. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể để tâm nhiều hơn đến Yến Kỳ Hiên. Đừng để hắn trở thành món đồ chơi trong tay Thuần Vương Phi, không nên để người khác đem hắn trở thành một kẻ ngốc. Hắn là con của ngươi, nhi tử ruột thịt của ngươi, trên người chảy dòng máu của ngươi. Đừng nói cố kỵ ông ngoại Hoàng Đế của ta. ông ngoại Hoàng Đế của ta độ lượng, không có nhỏ nhen như vậy. (Chẳng qua chỉ là thông minh một chút. Yến Kỳ Hiên chỉ là một Vương gia rảnh rỗi, không tham chính, không binh quyền, cần gì phải hạ thủ).”
Thuần Vương gia miệng rên la khổ sở: “Cháu yên tâm, ta sẽ làm vậy.”
Ôn Uyển tỏ vẻ kiên quyết: “Chuyện lần này ta sẽ ở trước mặt ông ngoại Hoàng Đế cầu tình, giúp ngươi đem chuyện này thuận tiện trôi qua. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, hôn sự Yến Kỳ Hiên không thể giao cho Thuần Vương Phi. Ta không yên lòng. Ngươi chọn được người rồi nói cho ta biết trước một tiếng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không vào đó quấy rối, chỉ cần phù hợp với Kỳ Hiên, ta sẽ cầu xin ông ngoại Hoàng Đế ban hôn.”
Thuần Vương rất áy náy, đáp một tiếng: “Được.”
Ôn Uyển cười nhạt nói: “Hi vọng ngươi sớm cưới trắc phi về nhà!”
Thuần Vương năm nay chỉ mới ba mươi bảy tuổi, cũng không coi là già. Về phần chọn người, Ôn Uyển tin tưởng ông ngoại Hoàng Đế sẽ không chọn mỹ nhân yểu điệu, nhất định phải là người biết tính toán, không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
Ôn Uyển vì Yến Kỳ Hiên cầu tình. Hoàng Thượng nghe xong vô cùng nổi giận:
“Ôn Uyển, chẳng lẽ con vì kẻ đầu óc ngu muội kia mà làm náo loạn sao? Cũng muốn giống như mẫu thân con vì một người đàn ông mà ngỗ nghịch với ông ngoại sao?”
Ngoài ra kẻ này còn ngu ngốc nữa. Nếu Ôn Uyển không phải cùng hắn chung sống một năm, hắn liền cho rằng dựa vào chút ít tướng mạo của mình mà Ôn Uyển sẽ sống chết muốn gả cho hắn sao? Hắn ngu xuẩn như vậy, làm sao xứng đôi với Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười lắc đầu, dùng bút lông viết lên: “Ban đầu Giác Ngộ đại sư đã phê mệnh cách cho con, chỉ rằng con có phúc trạch thâm hậu, tôn quý cả đời. Thuần Vương không để cho Yến Kỳ Hiên cưới con cũng là bởi vì câu này. Bởi vậy mới gây ra chuyện lần này.”
Hoàng Thượng nhìn Ôn Uyển viết chữ, trên mặt không toát ra một chút kinh ngạc nào. Ông chỉ rất tùy tiện nói một câu:
“Ngày đó Giác Ngộ đại sư thật sự cho con lời bình quý không thể tả sao?”
Ôn Uyển đã đoán được Trịnh vương đã biết chân tướng việc này. Trong ấn tượng của nàng, chuyện cậu Trịnh Vương đã biết thì ông ngoại Hoàng Đế nhất định cũng sẽ biết. Nàng rất thành thật trả lời:
“Dạ, lời bình đúng là như vậy. Nhưng con không tin. Mọi người đều nói mệnh quý không thể tả chính là phượng mệnh, chính là số mệnh làm hoàng hậu. Hừ, phượng mệnh có gì đặc biệt hơn người. Con bây giờ là Tôn Quý Quận chúa, tất nhiên sẽ là tôn quý cả đời, còn mạnh hơn nhiều so với vận mệnh hoàng hậu kia. Con không tin những lời vô căn cứ này. Chỉ có kẻ ngốc mới tin chúng. Ông ngoại Hoàng Đế, vận mệnh là do bản thân mình định đoạt, không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Hoàng hậu con cũng không cần. Con tình nguyện làm ni cô, cũng tuyệt đối không lấy chồng là vương tôn (con của vua).”
Vậy là cuối cùng Ôn Uyển cũng đã bày tỏ thái độ của mình.
Hoàng Thượng có chút lạnh lùng nhìn Ôn Uyển, im lặng không nói gì, vẻ mặt cũng không nhìn ra được điều gì. Có điều bị Ôn Uyển quấy rầy nãy giờ cũng làm cho nổi tức giận của Hoàng Đế tiêu tan:
“Ôn Uyển, vậy con hãy nói xem, tấu chương này ông ngoại nên chuẩn hay không chuẩn.”
Tấu chương mà Hoàng Đế vừa nhắc chính là cái mà Yến Kỳ Hiên đã dâng, đòi cầu hôn Giang Vân Vân làm vợ.
Ôn Uyển xoay chuyển ý nghĩ, sau một hồi mới viết: “Con muốn xem nữ tử này một chút. Nếu nàng ta là người tốt, ông ngoại Hoàng Đế hãy phê chuẩn. Nếu như là không tốt, xin ông ngoại Hoàng Đế chọn lựa cho hắn một người vợ thông tuệ, có khả năng. Ông ngoại Hoàng Đế, Người xem vậy có được không?”
Hoàng Thượng nhìn Ôn Uyển, qua hồi lâu, mới khẽ than thở một tiếng:
“Nha đầu ngốc, nếu là kẻ không tốt thì càng hay. Hãy để cho bọn chúng náo loạn đi, con ở đây vụng trộm vui mừng là được rồi.”
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Ông ngoại Hoàng Đế, mặc dù con và Yến Kỳ Hiên không có duyên phận, nhưng tình nghĩa cũng như huynh đệ. Con hi vọng thế tử gia cả đời có thể sống bình an, vui vẻ, hạnh phúc. Con ở một bên nhìn, cũng sẽ vui mừng cho hắn.”
Hoàng Thượng cảm khái nói: ” Ôn Uyển nhà ta tấm lòng thật là rộng lớn.”
Thuần Vương nhận được tin Ôn Uyển thông báo nàng đã cùng Hoàng Thượng nói chuyện. Hoàng Thượng không trách tội Yến Kỳ Hiên, cũng đồng ý cho Yến Kỳ Hiên cưới người khác. Lời hứa khi xưa sẽ hủy bỏ. Nhưng mà, trong thơ Ôn Uyển nói rằng nàng muốn gặp vị cô nương Giang Vân Vân này.
Vương Phi nhìn thuần Vương, có chút bận tâm hỏi:
“Vương gia, Ôn Uyển nói muốn gặp Vân Vân. Người xem, có phải đến bây giờ nàng vẫn còn cái ý nghĩ kia hay không?”
Giang Vân Vân là cháu gái của Vương phi, lấy Giang Vân Vân làm con dâu, đối với nàng là tốt nhất. Nhưng phong thơ của Ôn Uyển khiến cho nàng cảm thấy bất ổn. Nàng rất không muốn đi gặp Ôn Uyển. Nhưng muốn được làm chánh thê, tất phải được Hoàng Thượng ưng thuận. Không có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì danh bất chính, ngôn cũng bất thuận.
Hiện tại Thuần Vương phi còn chưa biết tin Thuần Vương muốn nạp Trắc phi. Nếu không, nàng cũng sẽ không chỉ lo âu mỗi chuyện này.
Thuần Vương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nghĩ tới lần gặp mặt gần đây, Thuần Vương không biết tâm tình mình ra sao. Nhưng hắn biết Ôn Uyển đã thay đổi, trở thành người mà hắn nhìn không thấu. Ôn Uyển như vậy rất đáng sợ. Hoàng thượng cuối cùng cũng đã tôi luyện được Ôn Uyển. Dùng thời gian hơn ba năm, rốt cục đã khiến Ôn Uyển trở thành người mà hắn không thể nắm chặt.
Thuần Vương cũng không biết trong hồ lô Ôn Uyển chứa cái gì. Nhưng hắn nghĩ rằng Ôn Uyển hẳn không phải người vọng động. Quan trọng nhất là, Thuần Vương tin tưởng Ôn Uyển thật tâm vì tốt cho Yến Kỳ Hiên, cũng giống như Vương Phi hi vọng điều tốt cho nhi tử mình:
“Nếu như nàng ta thật sự có suy nghĩ nào khác cũng sẽ không dễ bỏ qua như vậy, nếu muốn phá hoại cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay. Có lẽ Ôn Uyển thật sự chỉ muốn trông thấy Kỳ Hiên cưới thê tử. Như vậy cũng là chuyện tốt đối với tất cả mọi người.”
Ngày đó, Thuần Vương Phi đưa bái thiếp vào cung xin diện kiến, ngày thứ hai đã mang theo Giang Vân Vân tiến cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.