Quyển 4 - Chương 119: Khương gia sụp đổ (hai)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
10/07/2014
Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền
Căn cứ tài liệu có được và kinh nghiệm cũ, cho dù triều đình có thu vềnhững thứ lợi ích liên quan này , thì cũng chỉ có lợi cho những thứ quan lại có bối cảnh huân quý thôi. Triều đình chiếm không tới một phần bạc. Nhưng dựa theo biện pháp của Ôn Uyển, thì triều đình có thể thu hồi được rất nhiều lợi ích ở những thứ không nhìn thấy tiền này.
Trần tiên sinh xem bản kế hoạch rồi lại nhìn về phía Trịnh vương. Cười khổ một phen. Có Ôn Uyển quận chúa trợ lực, Vương gia còn buồn lo đại sự không thành sao? Chỉ cần Hoàng thượng nể tình của Quận chúa thôi, cũng sẽ cho Trịnh vương một phần hi vọng. Khó trách mấy năm này khí thế của Trịnh vương có thể cao như vậy.
Trịnh vương chân trước nhận được thánh chỉ rồi, thì chân sau liền mang theo quan binh bao vây Khương gia. Mà Khương gia chỉ trong một đêm, như tòa nhà cao sụp đổ. Từ một phú hào, nay lưu lạc thành một tù nhân.
Lúc Trịnh vương mang theo quan binh bao vây, có hai điểm làm cho người ta bó tay. Một là bắt tất cả quan binhđi ra ngoài phải cởi hết quần áo chỉ còn dư lại mỗi trung y, cởi cả giày luôn, sáu đó nhảy lên hai cái. Để bảo đảm những thứ quan binh kia không có dấu đồ riêng. Thứ hai, là trước kia xét nhà, ai cũng không có xem quyển sách được giao vào đâu, nhưng lần này lại được chỉ thị rõ ràng, phải phân loại tốt những thứ đã kiểm kê, hơn nữa không cho phép cầm lộn một quyển. Tất cả đều được đặt chỉnh tề ở trong phòng, rồi tìm mấy chưởng quỹ trông coi sản nghiệp Khương gia đến, hạch toán tiền và những thứ sản nghiệp này.
Quy định bọn họ, nhất định phải đem những thứ sản nghiệp đó hoạch toán chi tiết chính xác không có lầm lẫn, sau khi hạch toán đúng rồi là có thể được xử lý khoan khồng. Nếu không, thì bọn họ sẽ bị xử lý lại. Những chưởng quỹ kia, vì tranh thủ nhận được xử lý khoan hồng, đương nhiên là phải cẩn trọng, không dám có chút lười biếng.
Ngày đó sau khi Ôn Uyển thu được chút tin tức cụ thể về sản ngiệp của Khương gia, đã tính toán ra giá trị cùng triển vọng của những sản nghiệp này, số liệu đưa ra cần phải đạt tới chuẩn chính xác. Sau đó căn cứ những chi tiết này, phân loại tập hợp, làm ra mục lục cặn kẽ. Hạ Dao và Hạ Ảnh ở một bên, đem quá trình Ôn Uyển thao tác nhất nhất ghi chép lại.
Ngày thứ hai, mới đem phương pháp lần này đưa đi. Bảo trướng phòng tiên sinh phía dưới dựa theo cái phương pháp này, làm ra mục lục sau cùng, để Ôn Uyển có thể kiểm tra mọi lúc.
Sau ba ngày kê biên tài sản Khương gia, Hộ Bộ liền dán quan bảng, nói chuẩn bị đem tất cả sản nghiệp của Khương gia ra bán đấu giá. Phía trên còn liệt kê lại một ít sản nghiệp đó.
Bất kể là ở cổ đại hay là ở hiện đại, chỉ cần là người có tiền, không có ai không muốn đặt mua sản nghiệp. Cho nên người nhận được tin tức, đều sẽ đi hỏi thăm.
Bình thường mà có chuyện thế này, thì những người có quan hệ nhân mạch tốt sẽ đắt lợi. Bởi vì bọn họ lợi dụng quyền lợi có được để lấy giá tiền thấp mua những thứ sản nghiệp này. Nhưng mà Trịnh vương là một người ngay cả một hạt cát cũng không lọt qua mắt được, hơn nữa hắn biết rõ số tiền kia có ý nghĩa như thế nào đối với triều đình. Nên lại càng không thể nào buông ra một đầu ngón tay. Mật báo của Bạch Thế Niên, mặc dù Trịnh vương không thấy được. Nhưng mà hoàng đế cũng tiết lộ không ít tin tức với hắn. Lần này tịch thu Khương gia, chính là vì chiến sự phía trước. Đây là quân phí để quét sạch giặc Oa. Trịnh vương làm sao có thể buông lỏng.
Trịnh vương có lòng này, cũng có cái quyết đoán này. Cộng thêm Ôn Uyển có chủ tâm vì hoàng đế ra sức ở phía sau, nên tất nhiên chuyện lần này không thể nào giống như lúc trước được. Lần này, tất cả đều dựa theo trình tự đã lên kế hoạch.
Cho nên, những người có tiền có bối cảnh, đều được cho một quyển sách nhỏ. Phía trên đó ghi rõ chi tiết giá trị sản nghiệp được bán, khái quát triển vọng thu lợi hàng năm của những thứ sản nghiệp này. Hơn nữa còn tuyên bố, tặng thêm chưởng quỹ cùng hỏa kế của cửa hàng, và những quyền kinh doanh có liên quan.
Mà quan trọng nhất là quyển sách nhỏ đó, tất cả mọi người đều có thể sở hữu. bất kể là huân quý quan viên, hay là thương nhân cũng đều nhận được, lần đấu giá này đã tuyên bố chỉ nhận tiền, không nhận người, người trả giá cao là được.
Dĩ nhiên còn có một điều kiện, những người vào tham gia đấu giá, mỗi người phải phí gia nhập là năm mươi lượng. Vì không thể tổ chức không công, không trả tiền công cho công nhân viên được. Ôn Uyển nghĩ tới một vấn đề, sợ có người đến sau phá phách, theo cách gọi ở hiện đại là lưu phách. Nên liền kèm thêm điều kiện người tham gia đấu giá phải nộp tiền giữ chân. (sau này Ôn Uyển mới biết, nàng lại ngu ngốc rồi. Ở triều đại này, dám có ý tới lấy đồ, sau đó đổi ý không trả tiền. Đây là hành động muốn chết. Cho nên, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.)
Ban đầu Trịnh vương mặc dù khen ngợi kế sách của Ôn Uyển bày ra, nhưng mà trong lòng vẫn thấp thỏm, thậm chí sợ hãi. Không ngờ, sau khi tin tức được tản ra ngoài, người đến báo tên vô cùng tấp nập. Trong đó, thương nhân chiếm đa số.
Ôn Uyển cũng có nhìn trúng một món sản nghiệp trong này, là cửa hàng bán đồ tây dương mà Khương gia mở ở Quảng Châu, cửa hàng tây dương này có ba thuyền đường biển. Những thứ thuyền đi biển này chính là ngoại thương (buôn bán ra nước ngoài). Mặc dù hiện tại triều đình cấm mua bán viễn dương, nhưng mlà người có bối cảnh một chút, như Khương gia, cũng vẫn có đường để đi, bởi vì đây là món lãi kếch sù.
Ôn Uyển suy nghĩ, triều đình thiếu tiền như vậy. Chờ sau này Bạch Thế Niên đem tất cả giặc Oa đều thanh trừ sạch sẽ, thì nhất định phải thuyết phục cậu, khai thông mua bán viễn dương. Đến lúc đó, có một số quốc gia lớn vào mua bán, thì tài nguyên cũng sẽ cuồn cuộn chảy vào kim khố.
Ôn Uyển đem tất cả bạc để dành sửa sang lại xong thì bi ai phát hiện. Trên tay nàng chỉ có ba vạn lượng bạc. Ôn Uyển hạ lệnh cho Hạ Thiêm cầm ba vạn lượng bạc nộp tiền giữ chân.
Mệnh lệnh cho hắn, dù như thế nào cũng phải đem cái cửa hàng này chụp được. trước chụp được đã, không có tiền đến lúc đó rồi tính. Dù sao thân thích nhà nàng đều là nhà có tiền. Đến lúc đó tùy tiện tìm hai người mượn, là có thể góp đủ.
Dĩ nhiên, nàng cũng không nghĩ qua, thật ra nàng mới là chủ của bọn lưu phách.
Hoàng đế biết động tác của Ôn Uyển, thì vừa vui mừng vừa buồn cười. Cái nha đầu này, làm sao lại thành thực như vậy. Không phải chỉ là một cửa hàng thôi sao, nói với mình một tiếng chẳng lẽ mình lại không cho nó, còn ở đó gạt mình. Đồng thời cũng cảm khái, nếu như dòng họ cùng thần tử cũng thành thực như Ôn Uyển, vậy ông cần gì phải rầu rĩ nhiều chuyện. Lúc đó vị hoàng đế như ông đây, ngày ngày trôi qua mới gọi là giống thần tiên.
Động tác của Ôn Uyển, không thoát được tầm mắt của Hiền phi.
Quách ma ma nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Hiền phi lộ ra vẻ mặt nhìn không hiểu được: “Hơn một năm này, mặc dù ngoài mặt Ôn Uyển lộ ra bộ dáng không quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng ta biết, Ôn Uyển tất nhiên là có tính toán của mình. Chẳng qua ta không nghĩ tới, hoàng thượng lại có thể dung túng nó như vậy. Nó còn đem tâm tư của hoàng thượng đẽo gọt đến thấu triệt như vậy.”
Quách ma ma không hiểu lắm: “Nương nương, lời này, nô tỳ không hiểu lắm.”
Hiền phi nhàn nhạt nói: “ Chuyện Trịnh vương chặn ngang một cước đối với quân nhu vật liệu. Theo ta suy đoán là Ôn Uyển cài kíp nổ ở bên trong, mục đích của nó là Khương gia. Nên ta mới để cho người đi cảnh cáo Khương gia. Chỉ là ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại không nghĩ rằng, Ôn Uyển chỉ thuận theo ý của Hoàng thượng, vừa mở đường cho hoàng thượng, vừa mượn cơ hội diệt trừ Khương gia, làm như vậy là để lấp đầy quốc khố. Hoàng thượng đã trọng dụng Ôn Uyển rồi, cộng thêm chuyện lần này, thì địa vị của nha đầu đó ở trong lòng Hoàng thượng, càng ngày càng nặng. Đối với con ta, cũng càng ngày càng bất lợi.”
Quách ma ma mang vẻ mặt u ám, hôm nay đã là nuôi hổ gây họa,vẫn là sớm ngày diệt trừ mới tốt.
Hiền phi vuốt miếng bạch ngọc phỉ thúy có điêu khắc cây trúc đào trong tay, cũng không có tức giận như Triệu vương, thậm chí ngay cả một chút tức giận đều không thấy, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười mà ai nhìn thấy cũng không hiểu được. Nhẹ nhàng nói: “Ôn Uyển, ngươi đúng là lợi hại. Ôn Uyển, vốn là nhìn ở việc ngươi có phú quốc chi tài, ta còn muốn để cho ngươi xuất lực cho Bân nhi. Bây giờ nhìn lại, là ta si tâm vọng tưởng rồi. Đã như vậy, ta liền đưa ngươi đi gặp bà ngoại và mẹ ngươi ! Chắc hẳn ở dưới cửu tuyền bà ngoại và mẹ ngươi rất nhớ ngươi, ngươi hãy sớm ngày đi gặp bọn họ, bọn họ đã đợi quá lâu rồi. Tổ tôn ba đời các ngươi, có thể ở trong lòng đất hảo hảo đoàn tụ a.’’
Quách ma ma cúi đầu, nương nương, rốt cục cũng dùng đến chiêu cuối cùng rồi. Mà chiêu này, đả thương địch thủ một ngàn, bản thân cũng bị thương tám trăm. Nhưng đã đến bước này thì không còn đường lui nữa. Ôn Uyển quận chúa, đã thành lợi khí sắc bén Trịnh vương dùng để đối phó Vương gia : “Nương nương, có thể tìm cách khác hay không ? Cái biện pháp này một khi dùng, sẽ không có đường có thể quay về. ’’
Đức phi cũng đoán được chuyện này có quan hệ với Ôn Uyển. Ôn Uyển tâm kế thâm sâu cùng lòng dạ sờ không thấy đáy, khiến Đức phi phải lau mồ hôi. Người như vậy, trong lòng bà thật sự không nắm giữ được. Hơn nữa một Trịnh vương cường hãn, muốn thắng cậu cháu họ, Đức phi biết, không phải là một chuyện khó khăn bình thường, mà so với lên trời còn khó hơn. Đức phi tạm thời hết dám vọng tưởng.
Đương ga của Khương gia, có quan hệ thông gia cùng Triệu vương. Tin tức này là Trịnh vương cố ý tô lên rồi truyền ra ngoài. Khương gia vốn là một cánh tay của Triệu vương, nên khi tin tức tung ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh của hắn ở trong quân đội.
Lúc trước Trần tiên sinh vẫn biết, Hiền phi là một người thâm tàng bất lộ. Nhưng mà hôm nay, chuyện náo loạn thành bộ dáng này rồi, nhưng Hiền phi vẫn không ra mặt, chuyện này quả thật làm cho hắn không yên tâm : “Vương gia, hay là nói một tiếng với Quận chúa. Bảo gần đây Quận chúa phải cẩn thận một chút. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy, Triệu vương bọn họ, sẽ không từ bỏ ý đồ dễ như vậy. ’’
Trịnh vương gật đầu.
Trải qua chuyện này, Triệu vương quả thật đã lộ ra bộ dạng bại tướng. Mặc dù La Lục lão gia hiện tại đã tỉnh lại, nhưng mà qua chuyện này, danh vọng đã không còn lớn như trước nữa. Mà Trịnh vương lại như mặt trời ban trưa.
Quỷ dị hơn chính là, Triệu vương bình thường vẫn không ngừng công kích, nhưng lúc này lại không có động tác gì, thậm chí là án binh bất động.
Trong mật thất, Trịnh vương nhìn tin tức mới nhận được, sắc mặt âm trầm lợi hại. Không ngờ Lão Ngũ lại án binh bất động. Đây là tại sao, lẽ ra chiếu theo tính tình của lão Ngũ, cho dù bên cạnh có người khuyên nhủ, cũng sẽ không ngăn cản được hắn tiếp tục chèn ép bước tiến của mình. Trừ phi là có âm mưu lớn hơn đang triển khai. Trong lòng Trịnh vương càng thêm cẩn thận, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, dù có âm mưu gì thì hắn cũng sẽ tiếp chiêu.
Ngày hôm đó Ôn Uyển sờ sờ mắt phải của mình, lấy làm kỳ quái, hôm nay mắt phải cứ luôn luôn nhảy. Có câu châm ngôn nói, mắt trái nhảy là tài( tiền tài, may mắn), mắt phải nhảy là tai họa. Mình, chẳng lẽ có cái tai nạn gì xảy ra. Trong cung đang yên lành thì có cái tai nạn gì, chẳng lẽ Hiền phi lại nổi lên tâm tư gì để đối phó mình. Trong lòng Ôn Uyển nổi lên vẻ cảnh giác.
Bỗng nhiên nàng tự cười một tiếng, từ lúc nào thì mình đã mê tín như vậy rồi. Cho dù Hiền phi nổi lên tâm tư gì, cứ tiếp chiêu thôi. Nếu nói xe tới trước núi tất có đường. Bà ta muốn mưu tính mình, chẳng lẽ mình không ngăn cản được. Nhưng dù sao rốt cuộc trong lòng cũng nổi lên cảnh giác, nên nói với Hạ Ảnh và Hạ Dao, nàng gần đây tâm thần không yên, hẳn là có chuyện không hay sắp xảy ra.
Hạ Dao và Hạ Ảnh lập tức đề cao cảnh giác. Đối với Ôn Uyển ăn cái gì cũng đều cẩn thận kiểm tra. Không cần nhắc nhở cũng sẽ dùng ngân châm thử qua hết, còn tự mình thử trước mới để cho Ôn Uyển ăn. Quần áo Ôn Uyển một tấc một tấc đều bị lật xem qua. Tất cả y phục của Ôn Uyển không qua tay người khác. Mọi chuyện đều là Hạ Sơ cùng Hạ Hương chịu trách nhiệm.
Beta: Tiểu Tuyền
Căn cứ tài liệu có được và kinh nghiệm cũ, cho dù triều đình có thu vềnhững thứ lợi ích liên quan này , thì cũng chỉ có lợi cho những thứ quan lại có bối cảnh huân quý thôi. Triều đình chiếm không tới một phần bạc. Nhưng dựa theo biện pháp của Ôn Uyển, thì triều đình có thể thu hồi được rất nhiều lợi ích ở những thứ không nhìn thấy tiền này.
Trần tiên sinh xem bản kế hoạch rồi lại nhìn về phía Trịnh vương. Cười khổ một phen. Có Ôn Uyển quận chúa trợ lực, Vương gia còn buồn lo đại sự không thành sao? Chỉ cần Hoàng thượng nể tình của Quận chúa thôi, cũng sẽ cho Trịnh vương một phần hi vọng. Khó trách mấy năm này khí thế của Trịnh vương có thể cao như vậy.
Trịnh vương chân trước nhận được thánh chỉ rồi, thì chân sau liền mang theo quan binh bao vây Khương gia. Mà Khương gia chỉ trong một đêm, như tòa nhà cao sụp đổ. Từ một phú hào, nay lưu lạc thành một tù nhân.
Lúc Trịnh vương mang theo quan binh bao vây, có hai điểm làm cho người ta bó tay. Một là bắt tất cả quan binhđi ra ngoài phải cởi hết quần áo chỉ còn dư lại mỗi trung y, cởi cả giày luôn, sáu đó nhảy lên hai cái. Để bảo đảm những thứ quan binh kia không có dấu đồ riêng. Thứ hai, là trước kia xét nhà, ai cũng không có xem quyển sách được giao vào đâu, nhưng lần này lại được chỉ thị rõ ràng, phải phân loại tốt những thứ đã kiểm kê, hơn nữa không cho phép cầm lộn một quyển. Tất cả đều được đặt chỉnh tề ở trong phòng, rồi tìm mấy chưởng quỹ trông coi sản nghiệp Khương gia đến, hạch toán tiền và những thứ sản nghiệp này.
Quy định bọn họ, nhất định phải đem những thứ sản nghiệp đó hoạch toán chi tiết chính xác không có lầm lẫn, sau khi hạch toán đúng rồi là có thể được xử lý khoan khồng. Nếu không, thì bọn họ sẽ bị xử lý lại. Những chưởng quỹ kia, vì tranh thủ nhận được xử lý khoan hồng, đương nhiên là phải cẩn trọng, không dám có chút lười biếng.
Ngày đó sau khi Ôn Uyển thu được chút tin tức cụ thể về sản ngiệp của Khương gia, đã tính toán ra giá trị cùng triển vọng của những sản nghiệp này, số liệu đưa ra cần phải đạt tới chuẩn chính xác. Sau đó căn cứ những chi tiết này, phân loại tập hợp, làm ra mục lục cặn kẽ. Hạ Dao và Hạ Ảnh ở một bên, đem quá trình Ôn Uyển thao tác nhất nhất ghi chép lại.
Ngày thứ hai, mới đem phương pháp lần này đưa đi. Bảo trướng phòng tiên sinh phía dưới dựa theo cái phương pháp này, làm ra mục lục sau cùng, để Ôn Uyển có thể kiểm tra mọi lúc.
Sau ba ngày kê biên tài sản Khương gia, Hộ Bộ liền dán quan bảng, nói chuẩn bị đem tất cả sản nghiệp của Khương gia ra bán đấu giá. Phía trên còn liệt kê lại một ít sản nghiệp đó.
Bất kể là ở cổ đại hay là ở hiện đại, chỉ cần là người có tiền, không có ai không muốn đặt mua sản nghiệp. Cho nên người nhận được tin tức, đều sẽ đi hỏi thăm.
Bình thường mà có chuyện thế này, thì những người có quan hệ nhân mạch tốt sẽ đắt lợi. Bởi vì bọn họ lợi dụng quyền lợi có được để lấy giá tiền thấp mua những thứ sản nghiệp này. Nhưng mà Trịnh vương là một người ngay cả một hạt cát cũng không lọt qua mắt được, hơn nữa hắn biết rõ số tiền kia có ý nghĩa như thế nào đối với triều đình. Nên lại càng không thể nào buông ra một đầu ngón tay. Mật báo của Bạch Thế Niên, mặc dù Trịnh vương không thấy được. Nhưng mà hoàng đế cũng tiết lộ không ít tin tức với hắn. Lần này tịch thu Khương gia, chính là vì chiến sự phía trước. Đây là quân phí để quét sạch giặc Oa. Trịnh vương làm sao có thể buông lỏng.
Trịnh vương có lòng này, cũng có cái quyết đoán này. Cộng thêm Ôn Uyển có chủ tâm vì hoàng đế ra sức ở phía sau, nên tất nhiên chuyện lần này không thể nào giống như lúc trước được. Lần này, tất cả đều dựa theo trình tự đã lên kế hoạch.
Cho nên, những người có tiền có bối cảnh, đều được cho một quyển sách nhỏ. Phía trên đó ghi rõ chi tiết giá trị sản nghiệp được bán, khái quát triển vọng thu lợi hàng năm của những thứ sản nghiệp này. Hơn nữa còn tuyên bố, tặng thêm chưởng quỹ cùng hỏa kế của cửa hàng, và những quyền kinh doanh có liên quan.
Mà quan trọng nhất là quyển sách nhỏ đó, tất cả mọi người đều có thể sở hữu. bất kể là huân quý quan viên, hay là thương nhân cũng đều nhận được, lần đấu giá này đã tuyên bố chỉ nhận tiền, không nhận người, người trả giá cao là được.
Dĩ nhiên còn có một điều kiện, những người vào tham gia đấu giá, mỗi người phải phí gia nhập là năm mươi lượng. Vì không thể tổ chức không công, không trả tiền công cho công nhân viên được. Ôn Uyển nghĩ tới một vấn đề, sợ có người đến sau phá phách, theo cách gọi ở hiện đại là lưu phách. Nên liền kèm thêm điều kiện người tham gia đấu giá phải nộp tiền giữ chân. (sau này Ôn Uyển mới biết, nàng lại ngu ngốc rồi. Ở triều đại này, dám có ý tới lấy đồ, sau đó đổi ý không trả tiền. Đây là hành động muốn chết. Cho nên, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.)
Ban đầu Trịnh vương mặc dù khen ngợi kế sách của Ôn Uyển bày ra, nhưng mà trong lòng vẫn thấp thỏm, thậm chí sợ hãi. Không ngờ, sau khi tin tức được tản ra ngoài, người đến báo tên vô cùng tấp nập. Trong đó, thương nhân chiếm đa số.
Ôn Uyển cũng có nhìn trúng một món sản nghiệp trong này, là cửa hàng bán đồ tây dương mà Khương gia mở ở Quảng Châu, cửa hàng tây dương này có ba thuyền đường biển. Những thứ thuyền đi biển này chính là ngoại thương (buôn bán ra nước ngoài). Mặc dù hiện tại triều đình cấm mua bán viễn dương, nhưng mlà người có bối cảnh một chút, như Khương gia, cũng vẫn có đường để đi, bởi vì đây là món lãi kếch sù.
Ôn Uyển suy nghĩ, triều đình thiếu tiền như vậy. Chờ sau này Bạch Thế Niên đem tất cả giặc Oa đều thanh trừ sạch sẽ, thì nhất định phải thuyết phục cậu, khai thông mua bán viễn dương. Đến lúc đó, có một số quốc gia lớn vào mua bán, thì tài nguyên cũng sẽ cuồn cuộn chảy vào kim khố.
Ôn Uyển đem tất cả bạc để dành sửa sang lại xong thì bi ai phát hiện. Trên tay nàng chỉ có ba vạn lượng bạc. Ôn Uyển hạ lệnh cho Hạ Thiêm cầm ba vạn lượng bạc nộp tiền giữ chân.
Mệnh lệnh cho hắn, dù như thế nào cũng phải đem cái cửa hàng này chụp được. trước chụp được đã, không có tiền đến lúc đó rồi tính. Dù sao thân thích nhà nàng đều là nhà có tiền. Đến lúc đó tùy tiện tìm hai người mượn, là có thể góp đủ.
Dĩ nhiên, nàng cũng không nghĩ qua, thật ra nàng mới là chủ của bọn lưu phách.
Hoàng đế biết động tác của Ôn Uyển, thì vừa vui mừng vừa buồn cười. Cái nha đầu này, làm sao lại thành thực như vậy. Không phải chỉ là một cửa hàng thôi sao, nói với mình một tiếng chẳng lẽ mình lại không cho nó, còn ở đó gạt mình. Đồng thời cũng cảm khái, nếu như dòng họ cùng thần tử cũng thành thực như Ôn Uyển, vậy ông cần gì phải rầu rĩ nhiều chuyện. Lúc đó vị hoàng đế như ông đây, ngày ngày trôi qua mới gọi là giống thần tiên.
Động tác của Ôn Uyển, không thoát được tầm mắt của Hiền phi.
Quách ma ma nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Hiền phi lộ ra vẻ mặt nhìn không hiểu được: “Hơn một năm này, mặc dù ngoài mặt Ôn Uyển lộ ra bộ dáng không quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng ta biết, Ôn Uyển tất nhiên là có tính toán của mình. Chẳng qua ta không nghĩ tới, hoàng thượng lại có thể dung túng nó như vậy. Nó còn đem tâm tư của hoàng thượng đẽo gọt đến thấu triệt như vậy.”
Quách ma ma không hiểu lắm: “Nương nương, lời này, nô tỳ không hiểu lắm.”
Hiền phi nhàn nhạt nói: “ Chuyện Trịnh vương chặn ngang một cước đối với quân nhu vật liệu. Theo ta suy đoán là Ôn Uyển cài kíp nổ ở bên trong, mục đích của nó là Khương gia. Nên ta mới để cho người đi cảnh cáo Khương gia. Chỉ là ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại không nghĩ rằng, Ôn Uyển chỉ thuận theo ý của Hoàng thượng, vừa mở đường cho hoàng thượng, vừa mượn cơ hội diệt trừ Khương gia, làm như vậy là để lấp đầy quốc khố. Hoàng thượng đã trọng dụng Ôn Uyển rồi, cộng thêm chuyện lần này, thì địa vị của nha đầu đó ở trong lòng Hoàng thượng, càng ngày càng nặng. Đối với con ta, cũng càng ngày càng bất lợi.”
Quách ma ma mang vẻ mặt u ám, hôm nay đã là nuôi hổ gây họa,vẫn là sớm ngày diệt trừ mới tốt.
Hiền phi vuốt miếng bạch ngọc phỉ thúy có điêu khắc cây trúc đào trong tay, cũng không có tức giận như Triệu vương, thậm chí ngay cả một chút tức giận đều không thấy, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười mà ai nhìn thấy cũng không hiểu được. Nhẹ nhàng nói: “Ôn Uyển, ngươi đúng là lợi hại. Ôn Uyển, vốn là nhìn ở việc ngươi có phú quốc chi tài, ta còn muốn để cho ngươi xuất lực cho Bân nhi. Bây giờ nhìn lại, là ta si tâm vọng tưởng rồi. Đã như vậy, ta liền đưa ngươi đi gặp bà ngoại và mẹ ngươi ! Chắc hẳn ở dưới cửu tuyền bà ngoại và mẹ ngươi rất nhớ ngươi, ngươi hãy sớm ngày đi gặp bọn họ, bọn họ đã đợi quá lâu rồi. Tổ tôn ba đời các ngươi, có thể ở trong lòng đất hảo hảo đoàn tụ a.’’
Quách ma ma cúi đầu, nương nương, rốt cục cũng dùng đến chiêu cuối cùng rồi. Mà chiêu này, đả thương địch thủ một ngàn, bản thân cũng bị thương tám trăm. Nhưng đã đến bước này thì không còn đường lui nữa. Ôn Uyển quận chúa, đã thành lợi khí sắc bén Trịnh vương dùng để đối phó Vương gia : “Nương nương, có thể tìm cách khác hay không ? Cái biện pháp này một khi dùng, sẽ không có đường có thể quay về. ’’
Đức phi cũng đoán được chuyện này có quan hệ với Ôn Uyển. Ôn Uyển tâm kế thâm sâu cùng lòng dạ sờ không thấy đáy, khiến Đức phi phải lau mồ hôi. Người như vậy, trong lòng bà thật sự không nắm giữ được. Hơn nữa một Trịnh vương cường hãn, muốn thắng cậu cháu họ, Đức phi biết, không phải là một chuyện khó khăn bình thường, mà so với lên trời còn khó hơn. Đức phi tạm thời hết dám vọng tưởng.
Đương ga của Khương gia, có quan hệ thông gia cùng Triệu vương. Tin tức này là Trịnh vương cố ý tô lên rồi truyền ra ngoài. Khương gia vốn là một cánh tay của Triệu vương, nên khi tin tức tung ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh của hắn ở trong quân đội.
Lúc trước Trần tiên sinh vẫn biết, Hiền phi là một người thâm tàng bất lộ. Nhưng mà hôm nay, chuyện náo loạn thành bộ dáng này rồi, nhưng Hiền phi vẫn không ra mặt, chuyện này quả thật làm cho hắn không yên tâm : “Vương gia, hay là nói một tiếng với Quận chúa. Bảo gần đây Quận chúa phải cẩn thận một chút. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy, Triệu vương bọn họ, sẽ không từ bỏ ý đồ dễ như vậy. ’’
Trịnh vương gật đầu.
Trải qua chuyện này, Triệu vương quả thật đã lộ ra bộ dạng bại tướng. Mặc dù La Lục lão gia hiện tại đã tỉnh lại, nhưng mà qua chuyện này, danh vọng đã không còn lớn như trước nữa. Mà Trịnh vương lại như mặt trời ban trưa.
Quỷ dị hơn chính là, Triệu vương bình thường vẫn không ngừng công kích, nhưng lúc này lại không có động tác gì, thậm chí là án binh bất động.
Trong mật thất, Trịnh vương nhìn tin tức mới nhận được, sắc mặt âm trầm lợi hại. Không ngờ Lão Ngũ lại án binh bất động. Đây là tại sao, lẽ ra chiếu theo tính tình của lão Ngũ, cho dù bên cạnh có người khuyên nhủ, cũng sẽ không ngăn cản được hắn tiếp tục chèn ép bước tiến của mình. Trừ phi là có âm mưu lớn hơn đang triển khai. Trong lòng Trịnh vương càng thêm cẩn thận, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, dù có âm mưu gì thì hắn cũng sẽ tiếp chiêu.
Ngày hôm đó Ôn Uyển sờ sờ mắt phải của mình, lấy làm kỳ quái, hôm nay mắt phải cứ luôn luôn nhảy. Có câu châm ngôn nói, mắt trái nhảy là tài( tiền tài, may mắn), mắt phải nhảy là tai họa. Mình, chẳng lẽ có cái tai nạn gì xảy ra. Trong cung đang yên lành thì có cái tai nạn gì, chẳng lẽ Hiền phi lại nổi lên tâm tư gì để đối phó mình. Trong lòng Ôn Uyển nổi lên vẻ cảnh giác.
Bỗng nhiên nàng tự cười một tiếng, từ lúc nào thì mình đã mê tín như vậy rồi. Cho dù Hiền phi nổi lên tâm tư gì, cứ tiếp chiêu thôi. Nếu nói xe tới trước núi tất có đường. Bà ta muốn mưu tính mình, chẳng lẽ mình không ngăn cản được. Nhưng dù sao rốt cuộc trong lòng cũng nổi lên cảnh giác, nên nói với Hạ Ảnh và Hạ Dao, nàng gần đây tâm thần không yên, hẳn là có chuyện không hay sắp xảy ra.
Hạ Dao và Hạ Ảnh lập tức đề cao cảnh giác. Đối với Ôn Uyển ăn cái gì cũng đều cẩn thận kiểm tra. Không cần nhắc nhở cũng sẽ dùng ngân châm thử qua hết, còn tự mình thử trước mới để cho Ôn Uyển ăn. Quần áo Ôn Uyển một tấc một tấc đều bị lật xem qua. Tất cả y phục của Ôn Uyển không qua tay người khác. Mọi chuyện đều là Hạ Sơ cùng Hạ Hương chịu trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.