Quyển 7 - Chương 32: Leo núi
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
27/08/2015
Qua tiết nguyên tiêu, Ôn Uyển đưa ba đứa bé đi Ôn Tuyền thôn trang. Lần này Như Vũ không giống như trước để mang theo bao lớn bao nhỏ, chỉ đưa hai rương y phục tới.
Trên đường, Linh Đông vẫn nhìn ra phía ngoài. Nhân đây Ôn Uyển mới biết được Linh Đông chưa từng xa nhà. Ừ, đến cổng kinh thành cũng chưa đi qua.
Trước khi Linh Đông đến phủ quận chúa chỉ qua lại hoàng cung và đông cung. Ôn Uyển xoa đầu Linh Đông, trong lòng có chút thương xót đứa bé này. Minh Duệ và Minh Cẩn nhà nàng sau này trăm triệu lần không thể ngồi giếng nhìn trời. Sau này lớn lên phải để chúng ra ngoài hành tẩu.
Xe ngựa của Ôn Uyển rất lớn, đừng nói thêm một Linh Đông, có thêm mấy người nữa cũng chứa được. Đường đi buồn bực, trên tay Ôn Uyển là một quyển tạ ký nàng tùy ý cầm lên xem.
Đáng tiếc Ôn Uyển muốn xem nhưng không được vì Minh Cẩn buồn bực liền quấn lấy Ôn Uyển đòi kể chuyện xưa. Đây là cách giải buồn của những người chung đường.
Ôn Uyển đặt sách trên tay xuống, có thanh có sắc kể chuyện xưa cho ba đứa bé (trừ phi là tác phẩm văn học sáng tác chính thống như Tây du ký, những chuyện xưa khác Ôn Uyển một nửa là dựa vào trí nhớ, một nửa là tự thêm vào).
Đến thôn trang cũng đã muộn, ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút nhất định là phải đi ngâm ôn tuyền. Năm ngoái Ôn Uyển mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn đi ngâm ôn tuyền, nhưng kể từ khi Minh Duệ nói mình đã là nam tử hán rồi, Minh Cẩn cũng nghe theo, hai tiểu tử dù thế nào cũng không chịu cùng nhau ngâm ôn tuyền chung với Ôn Uyển nữa. Ôn Uyển không còn gì để nói, lúc ngủ tiểu tử thối này thích dựa vào mình, ngày thường liền nói mình là nam tử hán, ra vẻ khí khái nam tử. Đây là hai tính cách phân hóa.
Ôn Uyển luôn dân chủ, con cái không muốn đương nhiên sẽ nghe theo chúng. Để ba đứa bé ngâm ôn tuyền trước, tại suối nước nóng náo loạn suốt nửa ngày, an bài thoả đáng ba đứa bé, dỗ chúng lên giường ngủ Ôn Uyển mới tự mình đi ngâm nước nóng.
Ôn Uyển mang theo Hạ Dao và Hạ Ảnh cùng nhau ngâm ôn tuyền: “Hạ Dao, bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi ngày đều phải ngâm ôn tuyền. Sau đó sẽ điều dưỡng thật tốt. Tranh thủ đến cuối tháng ba để thành một tân nương tử xinh đẹp.” Lễ cưới của Hạ Dao được định vào hai tám tháng ba. Vốn Ôn Uyển muốn vào mùng chín tháng ba, nhưng Võ Tinh nói cửa hàng vàng bạc bên kia nói phải đến mười lăm mới làm xong nhẫn. Khiến Ôn Uyển rất buồn bực. Chỉ có thể chọn cái ngày không trên không dưới, không tốt không xấu này.
Ôn Uyển thật sự không hài lòng cái ngày này. Nhưng nếu không chọn ngày này, ngày tiếp lại vào tháng năm rồi, tháng năm hoa đào đều đã tàn, không thể thực hiện nguyện vọng cử hành hôn lễ trong rừng hoa đào. Khụ, sớm biết vậy đã để phủ nội vụ làm nhẫn kim cương.
Hạ Dao nghe nói muốn làm mặt nạ, khóe miệng co giật. Ôn Uyển rất xa xỉ, trân châu mài thành bột, thêm một số đồ khác nữa, cách ba ngày lại đắp một lần. Hiệu quả thì có hiệu quả nhưng mỗi lần cả mặt đều bị đắp thành trắng bệch như người chết. Nhìn vào khiến người ta rùng mình. Hạ Dao không có cảm giác gì khi Ôn Uyển làm nhưng đến lượt mình lại thấy sợ.
Hạ Ảnh từ bên cạnh chợt nhắc đến một chuyện: “Quận chúa, chỗ trại trân châu mỗi năm thu được hai đấu. Năm nay hẳn là được nhiều hơn. Tin tức kia hiện còn giấu diếm nhưng cũng không giấu được bao lâu.” Một khi tin tức có thể nuôi trân châu nhân tạo truyền ra ngoài, sẽ dẫn đến một tràng oanh động. Không oanh động không được a. Cho tới giờ cũng chỉ có trân châu khai thác tự nhiên, có người có thể nuôi trân châu, sau này hạt châu sẽ không đắt như vậy nữa.
Ôn Uyển cũng nghĩ đến, hiện tại chỉ có hạt châu tự nhiên, mấy thứ nam châu, đông châu trân quý đoán chừng còn có thể kéo dài thêm vài năm, tránh khỏi tình cảnh đến lúc nào đó sẽ không còn nữa. Loài người khai thác tài nguyên thiên nhiên luôn không biết tiết chế: “Giấu không được thì không giấu, đây là tài sản của ta, chẳng lẽ còn có người đánh chủ ý sao?” Nàng mặc dù không thích thủ đoạn, đối đãi người cũng luôn ôn hòa. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng cho người khác đạp lên đầu mình. Hiện tại ai dám đánh chủ ý vào nàng vậy thì làm tốt công tác chuẩn bị bị diệt đi.
Hạ Dao lại nói một câu khiến Ôn Uyển muốn phun: “Quận chúa, nếu dùng trân châu nhân tạo đắp mặt hiệu quả còn hơn trân châu tự nhiên, vẫn là dùng trân châu nhân tạo đi.” Hạ Dao cảm thấy dùng trân châu đắp mặt quá đắt rồi. Mỗi lần đắp mặt đều là tiền a!
Ôn Uyển muốn hộc máu, ai nói mình keo kiệt. Nữ nhân trước mắt này mới keo kiệt có được không? Ôn Uyển nháy mắt: “Sao ta lại không phát hiện ngươi keo kiệt như vậy đây? Lại không phải dùng tiền của ngươi, cứ làm cho mình trở lên xinh đẹp là được.” Ôn Uyển để Hạ Dao không cần tiết kiệm cho mình. Để thời điểm Hạ Dao xuất giá thật xinh đẹp, Ôn Uyển vốn muốn mời hai lão ma ma trong cung làm công tác chuẩn bị. Nào biết đâu rằng Hạ Dao không lĩnh tình, nói nếu mĩ dung hay gì đó Hạ Nhàn cũng rất tinh thông, chết cũng không đồng ý cho mấy người xa lạ kia lại gần.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nhượng bộ. Không biện pháp, là bệnh nghề nghiệp, nên không tin tưởng mấy người này. Nhưng cũng may Hạ Nhàn không phải xoàng, mới có thể tạo ra một tân nương tử xinh đẹp.
Ngâm hơn nửa canh giờ, sau khi đứng lên có người tới xoa bóp, chỉ có một mình Ôn Uyển xoa bóp, Hạ Dao và Hạ Ảnh không cho người khác lại gần. Đây là thói quen của bọn họ. Không phải người tuyệt đối tín nhiệm, đừng nói chạm vào cơ thể các nàng, lại gần cũng không thể (chủ yếu là thời điểm xoa bóp, thợ xoa bóp ở phía trên sẽ khiến người ta khó lòng phòng bị).
Ôn Uyển được xoa bóp đến thư thái, đã ngủ mất. Vẫn là bị Hạ Dao gọi dậy, mơ mơ màng màng trở về phòng.
Vốn tưởng rằng đã qua một canh giờ hai con hẳn đã ngủ rồi, nhưng Ôn Uyển trở về phòng, còn chưa lên giường, chỉ thấy Minh Duệ đang mở to mắt.
Sau khi Ôn Uyển lên giường, liền véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Sao còn chưa ngủ? Đệ đệ cũng đã ngủ say rồi.” Đường xá xa xôi, vô cùng xóc nảy. Vẻ mặt Minh Cẩn ngủ rất ngọt ngào.
Minh Duệ nhích lại gần Ôn Uyển. Ôn Uyển cười, kéo Minh Duệ ôm trong ngực: “Giờ không nói mình là nam tử hán đại trượng phu nữa sao? Nếu là nam tử hán đại trượng phu, lớn như vậy rồi cũng nên phân giường ngủ làm sao còn ngủ cùng mẹ chứ?”
Minh Duệ không nguyện ý: “Không giống nhau. Mẹ, con không muốn phân giường, muốn ngủ với mẹ.” Ngủ cạnh mẹ hắn cảm thấy rất an tâm. Cho nên kiên quyết không phân giường ngủ. Về phần tương lai, chuyện tương lai tương lai lại nói.
Ôn Uyển hôn lên trán Minh Duệ: “Được, tiểu nam tử hán của mẹ, mau ngủ đi. Trời đã tối rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”
Minh Duệ vâng một tiếng nhích vào ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển chỉnh cho bé vào một vị trí thoải mái một lát sau liền ngủ mất.
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Minh Cẩn bên cạnh, cười cười. Híp mắt lại rất nhanh đã ngủ rồi. Một đêm ngủ rất ngon.
Hôm sau Ôn Uyển đúng giờ thức giấc. Từ khi Linh Đông đến phủ, thấy Linh Đông và Ôn Uyển cùng nhau đánh quyền, Minh Duệ cũng muốn rời giường cùng lúc với Ôn Uyển.
Ban đầu Ôn Uyển không muốn, muốn bé ngủ nhiều. Đáng tiếc Minh Duệ không chịu, nói nằm trên giường không ngủ được. Thức dậy luyện công là được. Cũng may Minh Duệ vẫn còn chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, buổi sáng không cưỡng chế, yêu cầu Minh Cẩn cùng nhau rời giường. Nếu không Minh Cẩn sẽ thấy cuộc sống là bi kịch.
Linh Đông theo Ôn Uyển đánh hai tháng thái cực quyền, lại thường xuyên đi lại, thân thể tốt hơn nhiều so với trước. Rõ ràng nhất là lượng cơm ăn so với trước nhiều hơn, cao nhanh hơn trước. Điều này cũng khiến Như Vũ gặp Linh Đông một lần đã thấy Linh Đông thay đổi.
Ba người đổ một thân mồ hôi. Nghỉ ngơi sau đó đi tắm rửa, thay quần áo. Ôn Uyển dẫn Minh Duệ và Linh Đông vào phòng ngủ thì thấy Minh Cẩn cuộn trong chăn ngủ xiêu vẹo.
Ôn Uyển vén chăn lên, vỗ hai cái vào mông Minh Cẩn: “Con sâu lười, dậy ăn sáng nào. Ăn sáng xong rồi đi gặp ông cậu hoàng đế.”
Minh Cẩn không muốn dậy, nhưng đã bị Ôn Uyển kéo khỏi chăn. Quần áo cũng đã mang ra. Minh Cẩn không cam không nguyện tự mình mặc quần áo. Mặc xong, xuống giường súc miệng rửa mặt.
Thời điểm Linh Đông mới tới rất không quen. Ở Đông cung Linh Đông là áo đến đưa tay, cơm đến há mồm. Ở phủ quận chúa, chuyện của mình tự mình làm. Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt. Mấy ngày đầu còn không quen nhưng về sau thì tốt rồi. Hiện tại tập mãi cũng thành quen.
Ăn sáng xong Ôn Uyển dẫn ba đứa bé đi gặp hoàng đế. Chỗ ở của hoàng đế cách chỗ này của Ôn Uyển một đoạn, Ôn Uyển phải ngồi xe ngựa. Thời điểm Ôn Uyển đến Hạo thân vương cũng đã ở đây.
Linh Đông và Minh Duệ còn tốt, thấy hoàng đế thì cung kính hành lễ vấn an, Minh Cẩn thấy hoàng đế thì như gà chọi, lập tức nhào vào ngực hoàng đế. Hoàng đế cũng sớm quen với sự nhiệt tình của Minh Cẩn. Minh Cẩn gục trong lòng hoàng đế, ngọt ngào gọi một tiếng ông cậu. Sau đó cũng không quên Hạo thân vương ở một bên. Quay đầu về phía Hạo thân vương kêu một tiếng ông ngoại tốt.
Ôn Uyển lắc đầu cười, Minh Cẩn cũng biết lấy lòng đôi bên, không bỏ qua người nào. Theo tính tình này, nhóc con này sau này sẽ là người khéo đưa đẩy. Như vậy cũng tốt, Minh Duệ có chút cứng nhắc. Bất quá Ôn Uyển nghĩ tới việc sau này Minh Duệ tòng quân, trong quân doanh không cần quá khéo đưa đẩy, cho nên cũng không có ý thay đổi. Sau này không biết Minh Cẩn đi con đường gì, nhưng với tính tình này sẽ không ăn thiệt thòi, tính tình hai huynh đệ bù đắp cho nhau.
Hoàng đế đã sớm chuẩn bị lì xì cho ba mẹ con.
Minh Duệ thấy mẹ cầm tiền lì xì của ông cậu cười hì hì ngốc nghếch. Trong lòng Minh Duệ như có vạn con ngựa phi nhanh, ngày thường cũng không thấy mẹ bé yêu tiền như vậy a! Nghe nói mẹ còn là con gái thần tài, tại sao một hồng bao lại khiến mẹ tươi cười vậy. Nói cho bé biết mẹ bé đây diễn trò gì nha?
Minh Duệ nói thầm trong lòng, Hạo thân vương thì trực tiếp mở miệng: “Ôn Uyển, con cũng là mẹ người ta rồi. Mà vẫn muốn đòi tiền lì xì của hoàng thượng.”
Ôn Uyển chưa mở miệng, hoàng đế đã cười trước: “Ôn Uyển tuy nói là mẹ của hai đứa bé rồi, trong mắt ta nó vẫn là một đứa bé chưa lớn. Hoàng thúc, tiền lì xì của thúc cũng không thể thiếu đó.” Những năm này đã thành quen, đều chuẩn bị ba phong lì xì, hơn nữa còn dày như nhau.
Trong lòng Hạo thân vương xẹt qua một tia kinh dị nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Được, bao lì xì này nhất định sẽ bổ sung.” Bao lì xì là chuyện nhỏ, mấu chốt là thái độ của hoàng đế đối với Ôn Uyển, giọng nói này cũng không phải coi Ôn Uyển là một đứa trẻ.
Hạo thân vương thấy trên mặt Ôn Uyển chứa đầy ý cười, trong lòng khẽ cảm thán, Ôn Uyển ở vương phủ cũng không phải bộ dáng này. Thân thiết có nhưng không thả lỏng như vậy. Hai người này nói là cậu cháu kỳ thực cũng như cha con.
Chỗ có trẻ con thì sẽ có tiếng cười vui vẻ. Đặc biệt là có Minh Cẩn, tiếng cười càng không dứt. Tất cả đều vô cùng vui vẻ, tiếng cười của hoàng đế truyền ra cả viện đều nghe được.
Đang nói thì thấy một mĩ nhân thướt thướt tha tha đi vào. Ôn Uyển ban đầu còn không để ý, mãi cho đến khi mĩ nhân bưng trái cây đặt trước mặt hoàng đế, Ôn Uyển mới giật mình, người này đúng là Hứa Tịnh Thu. Trong mắt Ôn Uyển lóe lên một tia kinh ngạc, bất quá chỉ thoán qua thần sắc lại khôi phục như ban đầu. Nàng sớm biết Hứa Tịnh Thu tùy giá tới đây. Về phần hoàng đế sao đột nhiên lại sủng Hứa Tịnh Thu, nàng lúc trước cũng có nghi hoặc. Hạ Ảnh nói không mời không ra, hiện tại thấy Hứa Tịnh Thu, Ôn Uyển đã hiểu.
Lúc này Hứa Tịnh Thu mặc cái quần dài màu lục nhạt, áo lông khổng tước màu lục, đầu vấn búi tóc mã kế, hai lọn tóc kiều mị rủ xuống hai bên gương mặt. Trên búi tóc rời rạc cài một bộ lưu kim kết ti điểm thúy bộ diêu. Bên hông thả một xuyến lưu tô. Bước đi thướt tha lả lướt, lộ vẻ kiều mị phong lưu, mà không mất đoan trang.
Hứa Tịnh Thu thấy Ôn Uyển, cung kính thi lễ: “Quận chúa kim an.” Ôn Uyển đến đây nàng sớm đã biết.
Ôn Uyển gật đầu một cái coi như chào hỏi. Lại không có phản ứng khác. Hứa Tịnh Thu đưa đồ xong thì lui ra.
Hạo thân vương tiếp đề tài vừa rồi nói: “Ôn Uyển, ngày cưới của Hạ Dao định vào hai tám tháng ba. Như thế nào, ta đến làm người chủ hôn được không?” Ôn Uyển vừa rồi nhắc với hoàng đế hôn sự của Hạ Dao, nói đến vấn đề người chứng hôn và người chủ hôn. Ý Ôn Uyển tất nhiên hi vọng hai vị lão đại này đảm nhiệm người chủ hôn và người chứng hôn.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế cười nói: “Ông chú nguyện ý tất nhiên là cầu còn không được. Cháu tính lên núi cử hành hôn lễ. Đến lúc đó không biết ông chú đã về chưa?” Hoàng đế tháng chạp đã tới rồi, theo dự tính của Ôn Uyển, hẳn là sau khi tuyết tan thì phải về. Trễ nhất cũng là đầu tháng ba. Không ở đến cuối tháng ba.
Hoàng đế đúng là tính ngắm hoa đào xong rồi về, không định ở đến cuối tháng ba. Nhưng bây giờ nghe được hai tám tháng ba Hạ Dao thành thân, nghĩ không biết có nên ở lại không. Nghe là cử hành ở trong rừng đào. Hoàng đế có chút ngoài ý muốn: “Cử hành hôn lễ trên núi? Đây là hôn lễ gì?” Bái đường thành thân đều ở nhà. Nào có ai chạy lên núi. Vốn ở thôn trang làm đã không long trọng, lại còn ở trên núi. Muốn quậy phá cái gì đây?
Ôn Uyển cười rất hoan khoái: “Con sẽ cho Hạ Dao một hôn lễ hoàn toàn khác biệt.” Nói xong nhìn Hạ Dao ở một bên. Từ khi bắt đầu nói chuyện hôn lễ đến giờ, Hạ Dao vẫn là mặt không chút thay đổi, khiến Ôn Uyển rất bội phục. Người ta như vậy mới gọi là bình tĩnh này.
Hoàng đế nhìn Hạ Dao một cái: “Ngươi thấy thế nào? Nếu không nguyện ý từ chối là được.” Đây là đương sự có thể chấp nhận Ôn Uyển hồ nháo như vậy.
Hạ Dao khẽ cười một tiếng: “Hoàng thượng, ý của quận chúa chính là ý của nô tỳ.” Nếu quận chúa muốn quậy phá, vậy để cho nàng quậy phá đi! Dù sao hôn lễ chính là mong náo nhiệt (Ôn Uyển nói: Nữ nhân có tư tưởng tiến bộ. Tự thấy không bằng…..).
Hoàng đế:………..
Hạo thân vương thấy vẻ mặt không có gì để nói của hoàng đế, cười nói: “Cách nghĩ cử hành hôn lễ ở rừng đào rất hay, nhưng vạn nhất hôm đó trời mưa thì biết làm thế nào. Nếu trời mưa thì chẳng phải là làm trễ nải giờ lành rồi. Đến lúc đó còn loạn thành một đoàn. Thành thân là đại sự cả đời, không phải là trò đùa.” Nếu trời mưa mà còn phải đi đường núi. Đến lúc đó đường không dễ đi lại còn phải bái thiên địa. Có thể tưởng tượng sẽ thành dạng gì.
Nếu người khác nói lời này Ôn Uyển sẽ nói đúng là mồm quạ đen. Nhưng Hạo thân vương nha, Ôn Uyển không dám càn rỡ: “Không đâu, ông trời sẽ cho chúng ta mặt mũi. Hôm đó nhất định là một ngày nắng vàng rực rỡ, một ngày có nắng, có gió.” Nếu thực sự mưa to vậy còn có chút nuối tiếc. nhưng mà chuyện như vậy cũng không ai dám xác định. Ôn Uyển chỉ hi vọng ông trời sẽ nể tình.
Minh Duệ là hậu thuẫn kiên cường của Ôn Uyển, nghe lời Ôn Uyển cũng chen miệng nói: “Mẹ, hôm đó nhất định là ngày đẹp trời.”
Minh Cẩn là người hầu trung thành nhất của Minh Duệ, lập tức nói theo: “Đúng, ngày đó nhất định đẹp trời. Để Hạ Dao cô cô phong quang xuất giá.”
Hạo thân vương cười to: “Ôn Uyển yên tâm, thể diện của con rất lớn, ông trời nhất định sẽ cho con phần mặt mũi này. Hôm đó ta nhất định sẽ đi, mặc dù ta đã già rồi, nhưng còn có thể đi được.”
Vẻ mặt Ôn Uyển ghét bỏ nhìn Hạo thân vương: “Người ta đến tám mươi còn chưa cho mình đã già. Ông chú mới năm mươi đã cho mình già rồi. Ừmh…….” Nói xong cố ý lắc đầu, giống như đang nói Hạo thân vương như đang cậy già lên mặt.
Hoàng đế cười cười, ông chỉ nhỏ hơn Hạo thân vương vài tuổi nhưng cũng không cho mình là già: “Minh Cẩn cháu biết xuất giá là có ý gì không?”
Minh Cẩn cho tay vào miệng, vừa định cắn đầu ngón tay đã thấy ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển, bị dọa sợ lập tức bỏ tay xuống: “Không hiểu, nhưng mà mẹ nói sau khi cô cô xuất giá, thì vẫn như trước kia.” Nếu vẫn như trước kia thì có xuất giá hay không cũng giống nhau.
Hoàng đế cười nói: “Vốn tính mùng sáu tháng ba sẽ về. Đã như vậy cũng đợi đến cuối tháng. Xem một chút hôn lễ mới lạ của Ôn Uyển.” Hôn lễ này là do Ôn Uyển chỉ đạo toàn bộ, hoàng đế cũng muốn biết hôn lễ khác biệt mà Ôn Uyển làm là cái dạng gì.
Ôn Uyển nghe vậy cười hỏi: “Cậu hoàng đế vậy cậu và ông ngoại ai làm chứng hôn, ai làm chủ hôn?” Luận bối phận tất nhiên là Hạo thân vương như luận thân phận hoàng đế là tôn quý nhất. Cho nên chuyện này phải do họ quyết định. Ôn Uyển chi nghe phân phó là được.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm làm người chứng hôn, hoàng thúc là chủ hôn.” Nếu không phải Hạ Dao là nữ nhi hoàng thất, cũng không được hoàng đế cho thể diện lớn như vậy.
Hạo thân vương có chút ngoài ý muốn. Vốn tưởng hoàng đế sẽ không lưu lại, không ngờ hoàng đế lại ở lại làm người chứng hôn. Ông cũng biết Hạ Dao là nữ nhi hoàng gia nhưng Hạ Dao cụ thể là người vương phủ nào ông cũng không rõ. Biết chuyện này chỉ có hoàng đế và bản thân Hạ Dao. Ôn Uyển cũng không biết cụ thể. Bất quá Ôn Uyển không phải người truy cứu căn nguyên, biết Hạ Dao là biểu tỷ của mình, những cái khác cũng không hỏi nhiều.
Ôn Uyển cười ha ha, hoàng đế làm chứng hôn, Hạo thân vương làm chủ hôn. Nàng thành thân cũng không có đội hình lớn như vậy. Cái này là chơi trội.
Ôn Uyển lén nhìn Hạ Dao một cái, phát hiện sắc mặt Hạ Dao vẫn như thường, không chút ba động. Trong lòng Ôn Uyển cảm thán, mình là rau cải a, không có một nửa thờ ơ của Hạ Dao.
Mọi người nói chuyện thời gian cũng không ngắn, hoàng đế đứng lên: “Nha đầu, theo cậu lên núi một chút.” Một tháng này hàng ngày hoàng đế đều leo núi. Nếu nói để ngắm cảnh là không thể nào vì ngọn núi không quá cao chỉ có thể thấy sân nhỏ phía dưới.
Ôn Uyển đáp ứng: “Vâng.” Ôn Uyển không tính mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn. Cánh tay nhỏ, chân nhỏ này nếu để hai đứa đi còn không phải là cho người ta ôm đi. Hơn nữa trên núi gió to Ôn Uyển lo lắng bị trúng gió, cảm lạnh. Nhưng vẫn phải mang theo Linh Đông. Lý do của Ôn Uyển là thân thể Linh Đông yếu ớt, cần rèn luyện nhiều: “Ta cố ý dẫn Linh Đông tới đây leo núi rèn luyện thân thể, Sao có thể bỏ nó lại đây?” Đây là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân là Ôn Uyển cảm thấy Linh Đông vẫn còn chút nhát gan. Từ vẻ mặt mới rồi cũng có thể thấy được. Cho nên Ôn Uyển muốn mang Linh Đông bên người nhiều chút, hai tháng liên tục đi theo sẽ thành quen, không sợ nữa. Đến hoàng đế còn không sợ còn sợ thái tử à? Tính tình nhát gan này sẽ hoàn toàn chữa khỏi.
Hoàng đế cau mày nhìn Linh Đông cũng không có ý kiến phản đối.
Trên đường, Linh Đông vẫn nhìn ra phía ngoài. Nhân đây Ôn Uyển mới biết được Linh Đông chưa từng xa nhà. Ừ, đến cổng kinh thành cũng chưa đi qua.
Trước khi Linh Đông đến phủ quận chúa chỉ qua lại hoàng cung và đông cung. Ôn Uyển xoa đầu Linh Đông, trong lòng có chút thương xót đứa bé này. Minh Duệ và Minh Cẩn nhà nàng sau này trăm triệu lần không thể ngồi giếng nhìn trời. Sau này lớn lên phải để chúng ra ngoài hành tẩu.
Xe ngựa của Ôn Uyển rất lớn, đừng nói thêm một Linh Đông, có thêm mấy người nữa cũng chứa được. Đường đi buồn bực, trên tay Ôn Uyển là một quyển tạ ký nàng tùy ý cầm lên xem.
Đáng tiếc Ôn Uyển muốn xem nhưng không được vì Minh Cẩn buồn bực liền quấn lấy Ôn Uyển đòi kể chuyện xưa. Đây là cách giải buồn của những người chung đường.
Ôn Uyển đặt sách trên tay xuống, có thanh có sắc kể chuyện xưa cho ba đứa bé (trừ phi là tác phẩm văn học sáng tác chính thống như Tây du ký, những chuyện xưa khác Ôn Uyển một nửa là dựa vào trí nhớ, một nửa là tự thêm vào).
Đến thôn trang cũng đã muộn, ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút nhất định là phải đi ngâm ôn tuyền. Năm ngoái Ôn Uyển mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn đi ngâm ôn tuyền, nhưng kể từ khi Minh Duệ nói mình đã là nam tử hán rồi, Minh Cẩn cũng nghe theo, hai tiểu tử dù thế nào cũng không chịu cùng nhau ngâm ôn tuyền chung với Ôn Uyển nữa. Ôn Uyển không còn gì để nói, lúc ngủ tiểu tử thối này thích dựa vào mình, ngày thường liền nói mình là nam tử hán, ra vẻ khí khái nam tử. Đây là hai tính cách phân hóa.
Ôn Uyển luôn dân chủ, con cái không muốn đương nhiên sẽ nghe theo chúng. Để ba đứa bé ngâm ôn tuyền trước, tại suối nước nóng náo loạn suốt nửa ngày, an bài thoả đáng ba đứa bé, dỗ chúng lên giường ngủ Ôn Uyển mới tự mình đi ngâm nước nóng.
Ôn Uyển mang theo Hạ Dao và Hạ Ảnh cùng nhau ngâm ôn tuyền: “Hạ Dao, bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi ngày đều phải ngâm ôn tuyền. Sau đó sẽ điều dưỡng thật tốt. Tranh thủ đến cuối tháng ba để thành một tân nương tử xinh đẹp.” Lễ cưới của Hạ Dao được định vào hai tám tháng ba. Vốn Ôn Uyển muốn vào mùng chín tháng ba, nhưng Võ Tinh nói cửa hàng vàng bạc bên kia nói phải đến mười lăm mới làm xong nhẫn. Khiến Ôn Uyển rất buồn bực. Chỉ có thể chọn cái ngày không trên không dưới, không tốt không xấu này.
Ôn Uyển thật sự không hài lòng cái ngày này. Nhưng nếu không chọn ngày này, ngày tiếp lại vào tháng năm rồi, tháng năm hoa đào đều đã tàn, không thể thực hiện nguyện vọng cử hành hôn lễ trong rừng hoa đào. Khụ, sớm biết vậy đã để phủ nội vụ làm nhẫn kim cương.
Hạ Dao nghe nói muốn làm mặt nạ, khóe miệng co giật. Ôn Uyển rất xa xỉ, trân châu mài thành bột, thêm một số đồ khác nữa, cách ba ngày lại đắp một lần. Hiệu quả thì có hiệu quả nhưng mỗi lần cả mặt đều bị đắp thành trắng bệch như người chết. Nhìn vào khiến người ta rùng mình. Hạ Dao không có cảm giác gì khi Ôn Uyển làm nhưng đến lượt mình lại thấy sợ.
Hạ Ảnh từ bên cạnh chợt nhắc đến một chuyện: “Quận chúa, chỗ trại trân châu mỗi năm thu được hai đấu. Năm nay hẳn là được nhiều hơn. Tin tức kia hiện còn giấu diếm nhưng cũng không giấu được bao lâu.” Một khi tin tức có thể nuôi trân châu nhân tạo truyền ra ngoài, sẽ dẫn đến một tràng oanh động. Không oanh động không được a. Cho tới giờ cũng chỉ có trân châu khai thác tự nhiên, có người có thể nuôi trân châu, sau này hạt châu sẽ không đắt như vậy nữa.
Ôn Uyển cũng nghĩ đến, hiện tại chỉ có hạt châu tự nhiên, mấy thứ nam châu, đông châu trân quý đoán chừng còn có thể kéo dài thêm vài năm, tránh khỏi tình cảnh đến lúc nào đó sẽ không còn nữa. Loài người khai thác tài nguyên thiên nhiên luôn không biết tiết chế: “Giấu không được thì không giấu, đây là tài sản của ta, chẳng lẽ còn có người đánh chủ ý sao?” Nàng mặc dù không thích thủ đoạn, đối đãi người cũng luôn ôn hòa. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng cho người khác đạp lên đầu mình. Hiện tại ai dám đánh chủ ý vào nàng vậy thì làm tốt công tác chuẩn bị bị diệt đi.
Hạ Dao lại nói một câu khiến Ôn Uyển muốn phun: “Quận chúa, nếu dùng trân châu nhân tạo đắp mặt hiệu quả còn hơn trân châu tự nhiên, vẫn là dùng trân châu nhân tạo đi.” Hạ Dao cảm thấy dùng trân châu đắp mặt quá đắt rồi. Mỗi lần đắp mặt đều là tiền a!
Ôn Uyển muốn hộc máu, ai nói mình keo kiệt. Nữ nhân trước mắt này mới keo kiệt có được không? Ôn Uyển nháy mắt: “Sao ta lại không phát hiện ngươi keo kiệt như vậy đây? Lại không phải dùng tiền của ngươi, cứ làm cho mình trở lên xinh đẹp là được.” Ôn Uyển để Hạ Dao không cần tiết kiệm cho mình. Để thời điểm Hạ Dao xuất giá thật xinh đẹp, Ôn Uyển vốn muốn mời hai lão ma ma trong cung làm công tác chuẩn bị. Nào biết đâu rằng Hạ Dao không lĩnh tình, nói nếu mĩ dung hay gì đó Hạ Nhàn cũng rất tinh thông, chết cũng không đồng ý cho mấy người xa lạ kia lại gần.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nhượng bộ. Không biện pháp, là bệnh nghề nghiệp, nên không tin tưởng mấy người này. Nhưng cũng may Hạ Nhàn không phải xoàng, mới có thể tạo ra một tân nương tử xinh đẹp.
Ngâm hơn nửa canh giờ, sau khi đứng lên có người tới xoa bóp, chỉ có một mình Ôn Uyển xoa bóp, Hạ Dao và Hạ Ảnh không cho người khác lại gần. Đây là thói quen của bọn họ. Không phải người tuyệt đối tín nhiệm, đừng nói chạm vào cơ thể các nàng, lại gần cũng không thể (chủ yếu là thời điểm xoa bóp, thợ xoa bóp ở phía trên sẽ khiến người ta khó lòng phòng bị).
Ôn Uyển được xoa bóp đến thư thái, đã ngủ mất. Vẫn là bị Hạ Dao gọi dậy, mơ mơ màng màng trở về phòng.
Vốn tưởng rằng đã qua một canh giờ hai con hẳn đã ngủ rồi, nhưng Ôn Uyển trở về phòng, còn chưa lên giường, chỉ thấy Minh Duệ đang mở to mắt.
Sau khi Ôn Uyển lên giường, liền véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Sao còn chưa ngủ? Đệ đệ cũng đã ngủ say rồi.” Đường xá xa xôi, vô cùng xóc nảy. Vẻ mặt Minh Cẩn ngủ rất ngọt ngào.
Minh Duệ nhích lại gần Ôn Uyển. Ôn Uyển cười, kéo Minh Duệ ôm trong ngực: “Giờ không nói mình là nam tử hán đại trượng phu nữa sao? Nếu là nam tử hán đại trượng phu, lớn như vậy rồi cũng nên phân giường ngủ làm sao còn ngủ cùng mẹ chứ?”
Minh Duệ không nguyện ý: “Không giống nhau. Mẹ, con không muốn phân giường, muốn ngủ với mẹ.” Ngủ cạnh mẹ hắn cảm thấy rất an tâm. Cho nên kiên quyết không phân giường ngủ. Về phần tương lai, chuyện tương lai tương lai lại nói.
Ôn Uyển hôn lên trán Minh Duệ: “Được, tiểu nam tử hán của mẹ, mau ngủ đi. Trời đã tối rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”
Minh Duệ vâng một tiếng nhích vào ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển chỉnh cho bé vào một vị trí thoải mái một lát sau liền ngủ mất.
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Minh Cẩn bên cạnh, cười cười. Híp mắt lại rất nhanh đã ngủ rồi. Một đêm ngủ rất ngon.
Hôm sau Ôn Uyển đúng giờ thức giấc. Từ khi Linh Đông đến phủ, thấy Linh Đông và Ôn Uyển cùng nhau đánh quyền, Minh Duệ cũng muốn rời giường cùng lúc với Ôn Uyển.
Ban đầu Ôn Uyển không muốn, muốn bé ngủ nhiều. Đáng tiếc Minh Duệ không chịu, nói nằm trên giường không ngủ được. Thức dậy luyện công là được. Cũng may Minh Duệ vẫn còn chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, buổi sáng không cưỡng chế, yêu cầu Minh Cẩn cùng nhau rời giường. Nếu không Minh Cẩn sẽ thấy cuộc sống là bi kịch.
Linh Đông theo Ôn Uyển đánh hai tháng thái cực quyền, lại thường xuyên đi lại, thân thể tốt hơn nhiều so với trước. Rõ ràng nhất là lượng cơm ăn so với trước nhiều hơn, cao nhanh hơn trước. Điều này cũng khiến Như Vũ gặp Linh Đông một lần đã thấy Linh Đông thay đổi.
Ba người đổ một thân mồ hôi. Nghỉ ngơi sau đó đi tắm rửa, thay quần áo. Ôn Uyển dẫn Minh Duệ và Linh Đông vào phòng ngủ thì thấy Minh Cẩn cuộn trong chăn ngủ xiêu vẹo.
Ôn Uyển vén chăn lên, vỗ hai cái vào mông Minh Cẩn: “Con sâu lười, dậy ăn sáng nào. Ăn sáng xong rồi đi gặp ông cậu hoàng đế.”
Minh Cẩn không muốn dậy, nhưng đã bị Ôn Uyển kéo khỏi chăn. Quần áo cũng đã mang ra. Minh Cẩn không cam không nguyện tự mình mặc quần áo. Mặc xong, xuống giường súc miệng rửa mặt.
Thời điểm Linh Đông mới tới rất không quen. Ở Đông cung Linh Đông là áo đến đưa tay, cơm đến há mồm. Ở phủ quận chúa, chuyện của mình tự mình làm. Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt. Mấy ngày đầu còn không quen nhưng về sau thì tốt rồi. Hiện tại tập mãi cũng thành quen.
Ăn sáng xong Ôn Uyển dẫn ba đứa bé đi gặp hoàng đế. Chỗ ở của hoàng đế cách chỗ này của Ôn Uyển một đoạn, Ôn Uyển phải ngồi xe ngựa. Thời điểm Ôn Uyển đến Hạo thân vương cũng đã ở đây.
Linh Đông và Minh Duệ còn tốt, thấy hoàng đế thì cung kính hành lễ vấn an, Minh Cẩn thấy hoàng đế thì như gà chọi, lập tức nhào vào ngực hoàng đế. Hoàng đế cũng sớm quen với sự nhiệt tình của Minh Cẩn. Minh Cẩn gục trong lòng hoàng đế, ngọt ngào gọi một tiếng ông cậu. Sau đó cũng không quên Hạo thân vương ở một bên. Quay đầu về phía Hạo thân vương kêu một tiếng ông ngoại tốt.
Ôn Uyển lắc đầu cười, Minh Cẩn cũng biết lấy lòng đôi bên, không bỏ qua người nào. Theo tính tình này, nhóc con này sau này sẽ là người khéo đưa đẩy. Như vậy cũng tốt, Minh Duệ có chút cứng nhắc. Bất quá Ôn Uyển nghĩ tới việc sau này Minh Duệ tòng quân, trong quân doanh không cần quá khéo đưa đẩy, cho nên cũng không có ý thay đổi. Sau này không biết Minh Cẩn đi con đường gì, nhưng với tính tình này sẽ không ăn thiệt thòi, tính tình hai huynh đệ bù đắp cho nhau.
Hoàng đế đã sớm chuẩn bị lì xì cho ba mẹ con.
Minh Duệ thấy mẹ cầm tiền lì xì của ông cậu cười hì hì ngốc nghếch. Trong lòng Minh Duệ như có vạn con ngựa phi nhanh, ngày thường cũng không thấy mẹ bé yêu tiền như vậy a! Nghe nói mẹ còn là con gái thần tài, tại sao một hồng bao lại khiến mẹ tươi cười vậy. Nói cho bé biết mẹ bé đây diễn trò gì nha?
Minh Duệ nói thầm trong lòng, Hạo thân vương thì trực tiếp mở miệng: “Ôn Uyển, con cũng là mẹ người ta rồi. Mà vẫn muốn đòi tiền lì xì của hoàng thượng.”
Ôn Uyển chưa mở miệng, hoàng đế đã cười trước: “Ôn Uyển tuy nói là mẹ của hai đứa bé rồi, trong mắt ta nó vẫn là một đứa bé chưa lớn. Hoàng thúc, tiền lì xì của thúc cũng không thể thiếu đó.” Những năm này đã thành quen, đều chuẩn bị ba phong lì xì, hơn nữa còn dày như nhau.
Trong lòng Hạo thân vương xẹt qua một tia kinh dị nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Được, bao lì xì này nhất định sẽ bổ sung.” Bao lì xì là chuyện nhỏ, mấu chốt là thái độ của hoàng đế đối với Ôn Uyển, giọng nói này cũng không phải coi Ôn Uyển là một đứa trẻ.
Hạo thân vương thấy trên mặt Ôn Uyển chứa đầy ý cười, trong lòng khẽ cảm thán, Ôn Uyển ở vương phủ cũng không phải bộ dáng này. Thân thiết có nhưng không thả lỏng như vậy. Hai người này nói là cậu cháu kỳ thực cũng như cha con.
Chỗ có trẻ con thì sẽ có tiếng cười vui vẻ. Đặc biệt là có Minh Cẩn, tiếng cười càng không dứt. Tất cả đều vô cùng vui vẻ, tiếng cười của hoàng đế truyền ra cả viện đều nghe được.
Đang nói thì thấy một mĩ nhân thướt thướt tha tha đi vào. Ôn Uyển ban đầu còn không để ý, mãi cho đến khi mĩ nhân bưng trái cây đặt trước mặt hoàng đế, Ôn Uyển mới giật mình, người này đúng là Hứa Tịnh Thu. Trong mắt Ôn Uyển lóe lên một tia kinh ngạc, bất quá chỉ thoán qua thần sắc lại khôi phục như ban đầu. Nàng sớm biết Hứa Tịnh Thu tùy giá tới đây. Về phần hoàng đế sao đột nhiên lại sủng Hứa Tịnh Thu, nàng lúc trước cũng có nghi hoặc. Hạ Ảnh nói không mời không ra, hiện tại thấy Hứa Tịnh Thu, Ôn Uyển đã hiểu.
Lúc này Hứa Tịnh Thu mặc cái quần dài màu lục nhạt, áo lông khổng tước màu lục, đầu vấn búi tóc mã kế, hai lọn tóc kiều mị rủ xuống hai bên gương mặt. Trên búi tóc rời rạc cài một bộ lưu kim kết ti điểm thúy bộ diêu. Bên hông thả một xuyến lưu tô. Bước đi thướt tha lả lướt, lộ vẻ kiều mị phong lưu, mà không mất đoan trang.
Hứa Tịnh Thu thấy Ôn Uyển, cung kính thi lễ: “Quận chúa kim an.” Ôn Uyển đến đây nàng sớm đã biết.
Ôn Uyển gật đầu một cái coi như chào hỏi. Lại không có phản ứng khác. Hứa Tịnh Thu đưa đồ xong thì lui ra.
Hạo thân vương tiếp đề tài vừa rồi nói: “Ôn Uyển, ngày cưới của Hạ Dao định vào hai tám tháng ba. Như thế nào, ta đến làm người chủ hôn được không?” Ôn Uyển vừa rồi nhắc với hoàng đế hôn sự của Hạ Dao, nói đến vấn đề người chứng hôn và người chủ hôn. Ý Ôn Uyển tất nhiên hi vọng hai vị lão đại này đảm nhiệm người chủ hôn và người chứng hôn.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế cười nói: “Ông chú nguyện ý tất nhiên là cầu còn không được. Cháu tính lên núi cử hành hôn lễ. Đến lúc đó không biết ông chú đã về chưa?” Hoàng đế tháng chạp đã tới rồi, theo dự tính của Ôn Uyển, hẳn là sau khi tuyết tan thì phải về. Trễ nhất cũng là đầu tháng ba. Không ở đến cuối tháng ba.
Hoàng đế đúng là tính ngắm hoa đào xong rồi về, không định ở đến cuối tháng ba. Nhưng bây giờ nghe được hai tám tháng ba Hạ Dao thành thân, nghĩ không biết có nên ở lại không. Nghe là cử hành ở trong rừng đào. Hoàng đế có chút ngoài ý muốn: “Cử hành hôn lễ trên núi? Đây là hôn lễ gì?” Bái đường thành thân đều ở nhà. Nào có ai chạy lên núi. Vốn ở thôn trang làm đã không long trọng, lại còn ở trên núi. Muốn quậy phá cái gì đây?
Ôn Uyển cười rất hoan khoái: “Con sẽ cho Hạ Dao một hôn lễ hoàn toàn khác biệt.” Nói xong nhìn Hạ Dao ở một bên. Từ khi bắt đầu nói chuyện hôn lễ đến giờ, Hạ Dao vẫn là mặt không chút thay đổi, khiến Ôn Uyển rất bội phục. Người ta như vậy mới gọi là bình tĩnh này.
Hoàng đế nhìn Hạ Dao một cái: “Ngươi thấy thế nào? Nếu không nguyện ý từ chối là được.” Đây là đương sự có thể chấp nhận Ôn Uyển hồ nháo như vậy.
Hạ Dao khẽ cười một tiếng: “Hoàng thượng, ý của quận chúa chính là ý của nô tỳ.” Nếu quận chúa muốn quậy phá, vậy để cho nàng quậy phá đi! Dù sao hôn lễ chính là mong náo nhiệt (Ôn Uyển nói: Nữ nhân có tư tưởng tiến bộ. Tự thấy không bằng…..).
Hoàng đế:………..
Hạo thân vương thấy vẻ mặt không có gì để nói của hoàng đế, cười nói: “Cách nghĩ cử hành hôn lễ ở rừng đào rất hay, nhưng vạn nhất hôm đó trời mưa thì biết làm thế nào. Nếu trời mưa thì chẳng phải là làm trễ nải giờ lành rồi. Đến lúc đó còn loạn thành một đoàn. Thành thân là đại sự cả đời, không phải là trò đùa.” Nếu trời mưa mà còn phải đi đường núi. Đến lúc đó đường không dễ đi lại còn phải bái thiên địa. Có thể tưởng tượng sẽ thành dạng gì.
Nếu người khác nói lời này Ôn Uyển sẽ nói đúng là mồm quạ đen. Nhưng Hạo thân vương nha, Ôn Uyển không dám càn rỡ: “Không đâu, ông trời sẽ cho chúng ta mặt mũi. Hôm đó nhất định là một ngày nắng vàng rực rỡ, một ngày có nắng, có gió.” Nếu thực sự mưa to vậy còn có chút nuối tiếc. nhưng mà chuyện như vậy cũng không ai dám xác định. Ôn Uyển chỉ hi vọng ông trời sẽ nể tình.
Minh Duệ là hậu thuẫn kiên cường của Ôn Uyển, nghe lời Ôn Uyển cũng chen miệng nói: “Mẹ, hôm đó nhất định là ngày đẹp trời.”
Minh Cẩn là người hầu trung thành nhất của Minh Duệ, lập tức nói theo: “Đúng, ngày đó nhất định đẹp trời. Để Hạ Dao cô cô phong quang xuất giá.”
Hạo thân vương cười to: “Ôn Uyển yên tâm, thể diện của con rất lớn, ông trời nhất định sẽ cho con phần mặt mũi này. Hôm đó ta nhất định sẽ đi, mặc dù ta đã già rồi, nhưng còn có thể đi được.”
Vẻ mặt Ôn Uyển ghét bỏ nhìn Hạo thân vương: “Người ta đến tám mươi còn chưa cho mình đã già. Ông chú mới năm mươi đã cho mình già rồi. Ừmh…….” Nói xong cố ý lắc đầu, giống như đang nói Hạo thân vương như đang cậy già lên mặt.
Hoàng đế cười cười, ông chỉ nhỏ hơn Hạo thân vương vài tuổi nhưng cũng không cho mình là già: “Minh Cẩn cháu biết xuất giá là có ý gì không?”
Minh Cẩn cho tay vào miệng, vừa định cắn đầu ngón tay đã thấy ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển, bị dọa sợ lập tức bỏ tay xuống: “Không hiểu, nhưng mà mẹ nói sau khi cô cô xuất giá, thì vẫn như trước kia.” Nếu vẫn như trước kia thì có xuất giá hay không cũng giống nhau.
Hoàng đế cười nói: “Vốn tính mùng sáu tháng ba sẽ về. Đã như vậy cũng đợi đến cuối tháng. Xem một chút hôn lễ mới lạ của Ôn Uyển.” Hôn lễ này là do Ôn Uyển chỉ đạo toàn bộ, hoàng đế cũng muốn biết hôn lễ khác biệt mà Ôn Uyển làm là cái dạng gì.
Ôn Uyển nghe vậy cười hỏi: “Cậu hoàng đế vậy cậu và ông ngoại ai làm chứng hôn, ai làm chủ hôn?” Luận bối phận tất nhiên là Hạo thân vương như luận thân phận hoàng đế là tôn quý nhất. Cho nên chuyện này phải do họ quyết định. Ôn Uyển chi nghe phân phó là được.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm làm người chứng hôn, hoàng thúc là chủ hôn.” Nếu không phải Hạ Dao là nữ nhi hoàng thất, cũng không được hoàng đế cho thể diện lớn như vậy.
Hạo thân vương có chút ngoài ý muốn. Vốn tưởng hoàng đế sẽ không lưu lại, không ngờ hoàng đế lại ở lại làm người chứng hôn. Ông cũng biết Hạ Dao là nữ nhi hoàng gia nhưng Hạ Dao cụ thể là người vương phủ nào ông cũng không rõ. Biết chuyện này chỉ có hoàng đế và bản thân Hạ Dao. Ôn Uyển cũng không biết cụ thể. Bất quá Ôn Uyển không phải người truy cứu căn nguyên, biết Hạ Dao là biểu tỷ của mình, những cái khác cũng không hỏi nhiều.
Ôn Uyển cười ha ha, hoàng đế làm chứng hôn, Hạo thân vương làm chủ hôn. Nàng thành thân cũng không có đội hình lớn như vậy. Cái này là chơi trội.
Ôn Uyển lén nhìn Hạ Dao một cái, phát hiện sắc mặt Hạ Dao vẫn như thường, không chút ba động. Trong lòng Ôn Uyển cảm thán, mình là rau cải a, không có một nửa thờ ơ của Hạ Dao.
Mọi người nói chuyện thời gian cũng không ngắn, hoàng đế đứng lên: “Nha đầu, theo cậu lên núi một chút.” Một tháng này hàng ngày hoàng đế đều leo núi. Nếu nói để ngắm cảnh là không thể nào vì ngọn núi không quá cao chỉ có thể thấy sân nhỏ phía dưới.
Ôn Uyển đáp ứng: “Vâng.” Ôn Uyển không tính mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn. Cánh tay nhỏ, chân nhỏ này nếu để hai đứa đi còn không phải là cho người ta ôm đi. Hơn nữa trên núi gió to Ôn Uyển lo lắng bị trúng gió, cảm lạnh. Nhưng vẫn phải mang theo Linh Đông. Lý do của Ôn Uyển là thân thể Linh Đông yếu ớt, cần rèn luyện nhiều: “Ta cố ý dẫn Linh Đông tới đây leo núi rèn luyện thân thể, Sao có thể bỏ nó lại đây?” Đây là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân là Ôn Uyển cảm thấy Linh Đông vẫn còn chút nhát gan. Từ vẻ mặt mới rồi cũng có thể thấy được. Cho nên Ôn Uyển muốn mang Linh Đông bên người nhiều chút, hai tháng liên tục đi theo sẽ thành quen, không sợ nữa. Đến hoàng đế còn không sợ còn sợ thái tử à? Tính tình nhát gan này sẽ hoàn toàn chữa khỏi.
Hoàng đế cau mày nhìn Linh Đông cũng không có ý kiến phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.