Quyển 1 - Chương 22: Lời nói cuối cùng về thân phận
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
13/12/2013
Edit: LyLy
Trịnh vương nghe được nhíu mày, tất cả những quan viên đang ngồi ở đó cũng nghiêng đầu lắng nghe. Ôn Uyển cảm thấy có cái gì không đúng,
hướng về phía cô gái kia vừa xé vừa cắn vừa đá, muốn tránh thoát sự kiềm chế của ả. Thấy không có biện pháp, nàng liền nhìn Trịnh vương cầu
khẩn, sau đó liều mạng lắc đầu.
“Dẫn đi.” Triệu vương quát lạnh một tiếng, cô gái kia cố gắng chế ngự Ôn Uyển, muốn ôm nàng đi ra ngoài. Ôn Uyển nhìn nam tử giống mình như đúc, ông ta nhìn mình một cái nhưng lại không nói chuyện. Nàng nghĩ đến, có lẽ ông ta đang cố kỵ điều gì đó.
Ôn Uyển biết, nếu mình cứ bị dẫn đi như vậy, đoán chừng mình chỉ có một con đường. Lập tức liền quyết định, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nàng phải tự cứu lấy mình nếu vẫn không được, thì đó chính là vận mệnh của nàng.
Ôn Uyển giãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi tay cô gái kia, nàng cắn răng một cái, rút cây kéo vẫn được cất giấu trong tay áo dùng để may y phục, hướng tay cô gái kia đâm xuống hai cái liền. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều bị hành động của Ôn Uyển làm cho hoảng sợ ngây người. Một đứa bé nhỏ như vậy, nhưng tâm địa lại quá độc ác a.
Cô gái bị lưỡi kéo đả thương, máu tươi chảy ròng, đau đến nỗi phải buông lỏng tay ra. Ôn Uyển vừa được tự do, liền chạy đến bên cạnh Trịnh vương, ôm bắp đùi của Trịnh vương, cười vui vẻ.
Mọi người thấy vậy không khỏi ghé mắt kinh hãi. Còn An Nhạc hầu nhìn một loạt động tác của Ôn Uyển, đáy lòng thoáng lạnh lẽo. Đứa bé này vốn dĩ nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng lại có thể ngay tại đây làm ra chuyện này, nó căn bản là sói đội lốt cừu, đem mọi người lừa gạt xoay vòng vòng. Mà những người sống cùng Ôn Uyển mấy ngày nay, đặc biệt là Tình nhi cùng cô gái đang nằm trên mặt đất đều hoảng sợ, bọn họ rất có thể sẽ phải chết trong tay hài tử này.
Dưới đấy lòng Triệu vương mơ hồ có cảm giác mọi chuyện không ổn.
“Bát đệ, hai người thật đúng là phụ tử tình thâm a.” Triệu vương tâm tư xoay chuyển thật nhanh, ha hả cười to. Cái này hiệu quả, so với việc mình làm còn tốt hơn.
Ôn Uyển biết người nam nhân này cười cái gì, lôi kéo tay áo của Trịnh vương, chỉ chỉ cô gái kia, lại chỉ chỉ mình, khoát tay.
“Ngươi nói là, ngươi không nhận ra nữ nhân này, nàng cũng không phải là mẹ của ngươi.” Nam tử ở bên cạnh Trịnh vương mở miệng hỏi . Không cần phải hỏi, tất cả mọi người ở đây, ai cũng biết. Nếu không, Ôn Uyển làm sao có thể hạ độc thủ nặng như vậy. Ôn Uyển gật đầu cười.
“Yến hội này, cho đến hiện tại cũng không cần tiếp tục nữa. Bát đệ, đệ đem nữ nhi của mình về sao?” Triệu vương lập tức lên tiếng. Hay là mình vội vàng thu tay lại, đã đạt được hiệu quả như mong muốn, không cần phải tiến thêm một bước nữa. Đứa bé này do người nào sinh không quan trọng, nó có phải là con của người phụ nữ kia không lại càng không quan trọng. Quan trọng là…đứa bé này là con đẻ của Trịnh vương là đủ rồi. Mục đích của mình hôm nay coi như đã đạt được.
Ôn Uyển nhìn Triệu vương, chỉ chỉ mình, tiếp theo lại chỉ chỉ Trịnh vương, vừa lắc đầu, vừa khoát tay.
“Ngươi là nói, ngươi không phải là nữ nhi của vương gia nhà chúng ta.” Nam tử bên cạnh Trịnh vương vui mừng hỏi. Ôn Uyển vội vàng gật đầu, lôi kéo ống tay áo của Trịnh vương không buông. Nếu lúc này nàng buông ra, nhưng lại chưa làm sáng tỏ thân phận của mình, rất nguy hiểm.
“Ha ha, Bát đệ, ta thật là bội phục đệ a! Nữ nhi đã lớn đến vậy, đệ không có nuôi dưỡng một ngày, nhưng nàng vẫn hướng về phía đệ. Ngũ Ca bội phục a. Rốt cuộc vẫn là Bát đệ lợi hại, bội phục, bội phục.” Triệu vương ha ha cười to. Nhưng trong lòng lại muốn giết người. Nói như vậy, cái nha đầu chết tiệt kia, căn bản là biết thân phận của mình. Lúc trước, nàng rõ ràng là đang diễn trò cho mình xem.
Mà Trịnh vương nhìn Ôn Uyển đang ở bên cạnh mình, khuôn mặt giống hắn như đúc, lôi kéo y phục của mình chờ đợi, nghe những lời đó, lòng liền mềm xuống. Bất quá, nét mặt vẫn bất động thanh sắc .
Nghe lời nói của Triệu vương…, Ôn Uyển liều mạng khoát tay. Nam tử hỏi, có phải hay không, Triệu vương nói sai, ngươi thật không phải là nữ nhi của Vương gia. Ôn Uyển gật đầu.
“Vậy ngươi biết mình là ai sao?” Trịnh vương lời nói chứa vàng mở miệng (ý nói người ít lời). Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ biết mình là con cái nhà ai.
Triệu vương nhìn Ôn Uyển gật đầu, cái chén trong tay bị hắn nắm nát bấy. Hắn thế nhưng lại bị gạt. Mấy ngày qua, hắn đã dùng bao nhiêu phương pháp, đứa bé này đều nói không biết thân phận của nó. Bây giờ lại nói biết thân phận của mình, hắn lại bị một đứa nhỏ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Ánh mắt kia giống như một thanh đao sắc bén, đâm ngàn đao vạn đao vào thân thể Ôn Uyển.
“Vậy ngươi nói một chút, ngươi là hài tử nhà ai?” trong lòng Trịnh vương đột nhiên hiện lên một tia hy vọng.
“Đào nhi, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay đem ngươi nuôi lớn, ngươi làm sao lại có thể không nhận mẫu thân đây?” Toàn thân cô gái đều là máu, trong lòng vạn phần khủng hoảng. Nhưng ả ta chưa kịp đau đớn, đã lập tức bối rối kêu lên. Đứa bé này, lúc trước không phải rất đần độn sao, tại sao bây giờ lại thông minh như vậy. Nhưng ả ta cô gắng kiềm chế sự khủng hoảng trong lòng, nước mắt giàn giụa nói.
Ôn Uyển không để ý tới cô gái kia, nàng đang nghĩ cách làm sao để biểu đạt thân phận của mình đây! Cúi đầu suy nghĩ, viết chữ thì không được, bởi vì nàng chỉ biết viết chữ phồn thể, không biết chữ mình viết ra mọi người có hiểu hay không.
“Bát đệ, đệ trở về từ từ hỏi đi, ta không có thời gian rảnh để chờ đệ.” Triệu vương dứt lời, liền đứng dậy định rời đi. Ôn Uyển vừa nghe những lời này của Triệu vương…, đột nhiên cười, chỉ chỉ Triệu vương sau đó chỉ chỉ mình.
Những người bên cạnh thấy vậy không giải thích được, ngay lúc đó liền có người bật cười. Ánh mắt Trịnh vương cũng là tối sầm lại. Ôn Uyển rất khẩn trương, nhưng đột nhiên lại nhớ tới, ở cổ đại mọi người so sánh hoàng đế với thiên tử. Sau đó nàng liền chỉ chỉ lên trời.
“Phòng ốc? nóc nhà? mái ngói?” Ôn Uyển liên tục lắc đầu. Triệu vương hừ lạnh, cái tên nô tài tiện tì này, điên rồi sao!
Ôn Uyển chỉ lại lần thứ hai, vừa chỉ chỉ Triệu vương, sau đó chỉ chỉ Trịnh vương cùng bản thân mình, cuối cùng là chỉ lên trời. Nhưng vẫn không ai biết nàng có ý gì. Ôn Uyển gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, tại sao không có ai hiểu nàng muốn nói gì? Triệu vương lạnh lùng nhìn, xem thử nha đầu tiện tì này, có thể thêu dệt ra chuyện xưa gì. Nhìn bộ dáng cười lạnh của Triệu vương, Ôn Uyển lôi kéo quần áo của Trịnh vương, sợ sệt nhìn hai thị vệ đang đứng đằng kia.
“Ngươi muốn chỉ chính là Thiên? Ta nói có đúng hay không?” Nam tử đứng ở bên cạnh Trịnh vương, trầm mặc một hồi lâu, vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, lên tiếng hỏi. Ôn Uyển vội vàng gật đầu.
“Ngươi chỉ thiên. Ý muốn nói là Thiên gia sao?” Nam tử không một chút phân tâm cẩn thận hỏi lại một lần nữa. Ôn Uyển liền gật đầu cười. Trong mắt nam tử hiện lên vẻ vui mừng, tiếp tục hỏi, ngươi muốn nói, ngươi cũng là con cháu của Thiên gia. Ôn Uyển nghe vậy vội vàng gật đầu.
“Nàng là nữ nhi của bát đệ, thì đương nhiên cũng là con cháu của Thiên gia.” Triệu vương cười lạnh, nhưng trong lòng cũng biết là đại sự không ổn, dường như mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của mình.
Ôn Uyển nghe lời nói của Triệu vương…, lắc đầu. Sau đó nàng chỉ vào Triệu vương, rồi chỉ vào mình, tiếp theo liền chỉ vào Trịnh vương, một lần nữa lại chỉ vào mình, cuối cùng là cầm lấy hai bàn tay so với nhau.
Cái này, cho dù người đần đi nữa cũng biết nàng muốn nói cái gì, quan hệ của nàng cùng với Trịnh vương, và quan hệ của nàng cùng với Triệu vương, là giống nhau.
“Ngươi nói ngươi là con cháu của Thiên gia, quan hệ của ngươi cùng Triệu vương và Trịnh vương là giống nhau. Vậy mẫu thân của ngươi là công chúa hay là Vương Phi? Là vị công chúa nào hoặc là vị Vương Phi nào?” Nam tử áo xám suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ôn Uyển chỉ chỉ cái thứ nhất, tỏ vẻ mẫu thân là công chúa.
“Hừ, máu mủ ruột thịt của Thiên gia chúng ta không hề có người nào bị câm.” Triệu vương lạnh lùng quát. Đến giờ hắn mới biết, thì ra hắn đã tính sai mối quan hệ này.
Đáng tiếc, để cho Triệu vương thất vọng cùng tức giận, chính là Ôn Uyển lại liều mạng gật đầu. Trịnh vương ở một bên, không tin hỏi lại, ngươi thật là nữ nhi của công chúa, Ôn Uyển lại gật đầu lần nữa.
“Mẹ của ngươi là vị công chúa nào?” Lúc này Trịnh vương thật sự rất hưng phấn, hắn trước giờ không có tỷ muội, chỉ có một mình cô đơn, lẻ loi. Nhưng sau khi hỏi xong, mới nhớ ra, mình quên mất đứa bé này không biết nói chuyện. Cũng có thể nói, tạm thời nó không thể nói chuyện.
Cái này làm sao biểu đạt a, Ôn Uyển có chút đau đầu.
“Dẫn đi.” Triệu vương quát lạnh một tiếng, cô gái kia cố gắng chế ngự Ôn Uyển, muốn ôm nàng đi ra ngoài. Ôn Uyển nhìn nam tử giống mình như đúc, ông ta nhìn mình một cái nhưng lại không nói chuyện. Nàng nghĩ đến, có lẽ ông ta đang cố kỵ điều gì đó.
Ôn Uyển biết, nếu mình cứ bị dẫn đi như vậy, đoán chừng mình chỉ có một con đường. Lập tức liền quyết định, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nàng phải tự cứu lấy mình nếu vẫn không được, thì đó chính là vận mệnh của nàng.
Ôn Uyển giãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi tay cô gái kia, nàng cắn răng một cái, rút cây kéo vẫn được cất giấu trong tay áo dùng để may y phục, hướng tay cô gái kia đâm xuống hai cái liền. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều bị hành động của Ôn Uyển làm cho hoảng sợ ngây người. Một đứa bé nhỏ như vậy, nhưng tâm địa lại quá độc ác a.
Cô gái bị lưỡi kéo đả thương, máu tươi chảy ròng, đau đến nỗi phải buông lỏng tay ra. Ôn Uyển vừa được tự do, liền chạy đến bên cạnh Trịnh vương, ôm bắp đùi của Trịnh vương, cười vui vẻ.
Mọi người thấy vậy không khỏi ghé mắt kinh hãi. Còn An Nhạc hầu nhìn một loạt động tác của Ôn Uyển, đáy lòng thoáng lạnh lẽo. Đứa bé này vốn dĩ nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng lại có thể ngay tại đây làm ra chuyện này, nó căn bản là sói đội lốt cừu, đem mọi người lừa gạt xoay vòng vòng. Mà những người sống cùng Ôn Uyển mấy ngày nay, đặc biệt là Tình nhi cùng cô gái đang nằm trên mặt đất đều hoảng sợ, bọn họ rất có thể sẽ phải chết trong tay hài tử này.
Dưới đấy lòng Triệu vương mơ hồ có cảm giác mọi chuyện không ổn.
“Bát đệ, hai người thật đúng là phụ tử tình thâm a.” Triệu vương tâm tư xoay chuyển thật nhanh, ha hả cười to. Cái này hiệu quả, so với việc mình làm còn tốt hơn.
Ôn Uyển biết người nam nhân này cười cái gì, lôi kéo tay áo của Trịnh vương, chỉ chỉ cô gái kia, lại chỉ chỉ mình, khoát tay.
“Ngươi nói là, ngươi không nhận ra nữ nhân này, nàng cũng không phải là mẹ của ngươi.” Nam tử ở bên cạnh Trịnh vương mở miệng hỏi . Không cần phải hỏi, tất cả mọi người ở đây, ai cũng biết. Nếu không, Ôn Uyển làm sao có thể hạ độc thủ nặng như vậy. Ôn Uyển gật đầu cười.
“Yến hội này, cho đến hiện tại cũng không cần tiếp tục nữa. Bát đệ, đệ đem nữ nhi của mình về sao?” Triệu vương lập tức lên tiếng. Hay là mình vội vàng thu tay lại, đã đạt được hiệu quả như mong muốn, không cần phải tiến thêm một bước nữa. Đứa bé này do người nào sinh không quan trọng, nó có phải là con của người phụ nữ kia không lại càng không quan trọng. Quan trọng là…đứa bé này là con đẻ của Trịnh vương là đủ rồi. Mục đích của mình hôm nay coi như đã đạt được.
Ôn Uyển nhìn Triệu vương, chỉ chỉ mình, tiếp theo lại chỉ chỉ Trịnh vương, vừa lắc đầu, vừa khoát tay.
“Ngươi là nói, ngươi không phải là nữ nhi của vương gia nhà chúng ta.” Nam tử bên cạnh Trịnh vương vui mừng hỏi. Ôn Uyển vội vàng gật đầu, lôi kéo ống tay áo của Trịnh vương không buông. Nếu lúc này nàng buông ra, nhưng lại chưa làm sáng tỏ thân phận của mình, rất nguy hiểm.
“Ha ha, Bát đệ, ta thật là bội phục đệ a! Nữ nhi đã lớn đến vậy, đệ không có nuôi dưỡng một ngày, nhưng nàng vẫn hướng về phía đệ. Ngũ Ca bội phục a. Rốt cuộc vẫn là Bát đệ lợi hại, bội phục, bội phục.” Triệu vương ha ha cười to. Nhưng trong lòng lại muốn giết người. Nói như vậy, cái nha đầu chết tiệt kia, căn bản là biết thân phận của mình. Lúc trước, nàng rõ ràng là đang diễn trò cho mình xem.
Mà Trịnh vương nhìn Ôn Uyển đang ở bên cạnh mình, khuôn mặt giống hắn như đúc, lôi kéo y phục của mình chờ đợi, nghe những lời đó, lòng liền mềm xuống. Bất quá, nét mặt vẫn bất động thanh sắc .
Nghe lời nói của Triệu vương…, Ôn Uyển liều mạng khoát tay. Nam tử hỏi, có phải hay không, Triệu vương nói sai, ngươi thật không phải là nữ nhi của Vương gia. Ôn Uyển gật đầu.
“Vậy ngươi biết mình là ai sao?” Trịnh vương lời nói chứa vàng mở miệng (ý nói người ít lời). Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ biết mình là con cái nhà ai.
Triệu vương nhìn Ôn Uyển gật đầu, cái chén trong tay bị hắn nắm nát bấy. Hắn thế nhưng lại bị gạt. Mấy ngày qua, hắn đã dùng bao nhiêu phương pháp, đứa bé này đều nói không biết thân phận của nó. Bây giờ lại nói biết thân phận của mình, hắn lại bị một đứa nhỏ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Ánh mắt kia giống như một thanh đao sắc bén, đâm ngàn đao vạn đao vào thân thể Ôn Uyển.
“Vậy ngươi nói một chút, ngươi là hài tử nhà ai?” trong lòng Trịnh vương đột nhiên hiện lên một tia hy vọng.
“Đào nhi, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay đem ngươi nuôi lớn, ngươi làm sao lại có thể không nhận mẫu thân đây?” Toàn thân cô gái đều là máu, trong lòng vạn phần khủng hoảng. Nhưng ả ta chưa kịp đau đớn, đã lập tức bối rối kêu lên. Đứa bé này, lúc trước không phải rất đần độn sao, tại sao bây giờ lại thông minh như vậy. Nhưng ả ta cô gắng kiềm chế sự khủng hoảng trong lòng, nước mắt giàn giụa nói.
Ôn Uyển không để ý tới cô gái kia, nàng đang nghĩ cách làm sao để biểu đạt thân phận của mình đây! Cúi đầu suy nghĩ, viết chữ thì không được, bởi vì nàng chỉ biết viết chữ phồn thể, không biết chữ mình viết ra mọi người có hiểu hay không.
“Bát đệ, đệ trở về từ từ hỏi đi, ta không có thời gian rảnh để chờ đệ.” Triệu vương dứt lời, liền đứng dậy định rời đi. Ôn Uyển vừa nghe những lời này của Triệu vương…, đột nhiên cười, chỉ chỉ Triệu vương sau đó chỉ chỉ mình.
Những người bên cạnh thấy vậy không giải thích được, ngay lúc đó liền có người bật cười. Ánh mắt Trịnh vương cũng là tối sầm lại. Ôn Uyển rất khẩn trương, nhưng đột nhiên lại nhớ tới, ở cổ đại mọi người so sánh hoàng đế với thiên tử. Sau đó nàng liền chỉ chỉ lên trời.
“Phòng ốc? nóc nhà? mái ngói?” Ôn Uyển liên tục lắc đầu. Triệu vương hừ lạnh, cái tên nô tài tiện tì này, điên rồi sao!
Ôn Uyển chỉ lại lần thứ hai, vừa chỉ chỉ Triệu vương, sau đó chỉ chỉ Trịnh vương cùng bản thân mình, cuối cùng là chỉ lên trời. Nhưng vẫn không ai biết nàng có ý gì. Ôn Uyển gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, tại sao không có ai hiểu nàng muốn nói gì? Triệu vương lạnh lùng nhìn, xem thử nha đầu tiện tì này, có thể thêu dệt ra chuyện xưa gì. Nhìn bộ dáng cười lạnh của Triệu vương, Ôn Uyển lôi kéo quần áo của Trịnh vương, sợ sệt nhìn hai thị vệ đang đứng đằng kia.
“Ngươi muốn chỉ chính là Thiên? Ta nói có đúng hay không?” Nam tử đứng ở bên cạnh Trịnh vương, trầm mặc một hồi lâu, vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, lên tiếng hỏi. Ôn Uyển vội vàng gật đầu.
“Ngươi chỉ thiên. Ý muốn nói là Thiên gia sao?” Nam tử không một chút phân tâm cẩn thận hỏi lại một lần nữa. Ôn Uyển liền gật đầu cười. Trong mắt nam tử hiện lên vẻ vui mừng, tiếp tục hỏi, ngươi muốn nói, ngươi cũng là con cháu của Thiên gia. Ôn Uyển nghe vậy vội vàng gật đầu.
“Nàng là nữ nhi của bát đệ, thì đương nhiên cũng là con cháu của Thiên gia.” Triệu vương cười lạnh, nhưng trong lòng cũng biết là đại sự không ổn, dường như mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của mình.
Ôn Uyển nghe lời nói của Triệu vương…, lắc đầu. Sau đó nàng chỉ vào Triệu vương, rồi chỉ vào mình, tiếp theo liền chỉ vào Trịnh vương, một lần nữa lại chỉ vào mình, cuối cùng là cầm lấy hai bàn tay so với nhau.
Cái này, cho dù người đần đi nữa cũng biết nàng muốn nói cái gì, quan hệ của nàng cùng với Trịnh vương, và quan hệ của nàng cùng với Triệu vương, là giống nhau.
“Ngươi nói ngươi là con cháu của Thiên gia, quan hệ của ngươi cùng Triệu vương và Trịnh vương là giống nhau. Vậy mẫu thân của ngươi là công chúa hay là Vương Phi? Là vị công chúa nào hoặc là vị Vương Phi nào?” Nam tử áo xám suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ôn Uyển chỉ chỉ cái thứ nhất, tỏ vẻ mẫu thân là công chúa.
“Hừ, máu mủ ruột thịt của Thiên gia chúng ta không hề có người nào bị câm.” Triệu vương lạnh lùng quát. Đến giờ hắn mới biết, thì ra hắn đã tính sai mối quan hệ này.
Đáng tiếc, để cho Triệu vương thất vọng cùng tức giận, chính là Ôn Uyển lại liều mạng gật đầu. Trịnh vương ở một bên, không tin hỏi lại, ngươi thật là nữ nhi của công chúa, Ôn Uyển lại gật đầu lần nữa.
“Mẹ của ngươi là vị công chúa nào?” Lúc này Trịnh vương thật sự rất hưng phấn, hắn trước giờ không có tỷ muội, chỉ có một mình cô đơn, lẻ loi. Nhưng sau khi hỏi xong, mới nhớ ra, mình quên mất đứa bé này không biết nói chuyện. Cũng có thể nói, tạm thời nó không thể nói chuyện.
Cái này làm sao biểu đạt a, Ôn Uyển có chút đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.