Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 210: Lực lượng loạn thần kì quái

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

22/07/2015

Lần này hoàng hậu bị Ôn Uyển khơi dậy hỏa khí. Bà nghĩ rằng đường đường nhất quốc chi mẫu lại bị một con nhóc đè áp hoàn toàn, cộng thêm Ôn Uyển trước sau đều nhẫn nhịn và lui bước, cuối cùng hoàng hậu quyết định lần này thế nào cũng phải mạnh mẽ một lần.

Nếu Ôn Uyển tới, dựa theo thói quen của Ôn Uyển thì dù có như thế nào cũng sẽ không xung đột với hoàng hậu. Đây không phải do Ôn Uyển thiện lương rộng lượng, mà bởi vì Ôn Uyển là vãn bối, vãn bối không thể không tôn trọng trưởng bối.

Hạ Dao lại không như vậy, nàng sẽ không đi một chuyến tay không. Trong lòng Hạ Dao vạn phần khinh bỉ. Hoàng hậu này càng sống càng thụt lùi mà. Trước kia lúc còn là Trịnh vương phi, mặc dù nàng cũng nhìn không thuận mắt nhưng nói chung vẫn không có trở ngại. Mọi người đều nói hậu cung là nơi tôi luyện người, vậy mà hôm nay ở hậu cung, hãy nhìn hoàng hậu đi, càng sống càng ngu xuẩn, khó trách thân là nhất quốc chi mẫu nhưng ngay cả Thái Tử Phi cũng không áp chế nổi, chỉ toàn dùng biện pháp ngu xuẩn nhất.

Hạ Dao nhìn hoàng hậu, nàng vô cùng đồng tình lời Ôn Uyển nói, nếu chọn một đương gia chủ mẫu không kỹ càng nhất định sẽ bị tai họa ba đời. Nhìn hai vị công chúa do bà dạy nên xem là thể loại mặt hàng gì? May là hoàng tử không do bà dạy, nếu không Đại Tề nên lo lắng.

Hạ Dao nghĩ đến Quận chúa có lòng bồi dưỡng Linh Đông nhưng lại cố ý gây bất hòa với Thái Tử Phi. Mặc dù có câu nói rất hay: sủng ái lớn, thích nhỏ, ở giữa lạnh nhạt. Nhưng muốn để người khác không nghi ngờ chuyện mang Linh Đông qua cho Quận chúa dạy là một vấn đề khó khăn (nếu Ôn Uyển biết ý tưởng của nàng nhất định sẽ chê cười. Một đối tượng bị tất cả mọi người chú ý, làm cái gì cũng bị phân tích tới phân tích đi, dạy Hoàng Tôn mà không để người kia nghi kị mới gọi kỳ quái).

Nháy mắt trong đầu Hạ Dao dần hiện ra tất cả khả năng.

Sắc mặt hoàng hậu lạnh xuống, chỉ là dù khó coi nhưng giọng nói cũng coi như ôn hòa: “Ôn Uyển đến hoàng cung, bổn cung cho người truyền lời muốn gặp hai đứa bé, tại sao nàng không mang hài tử tới?”

Hạ Dao lạnh lùng nói: “Hài tử bệnh còn chưa hết toàn bộ. Quận chúa muốn chiếu cố bọn họ.”

Sắc mặt hoàng hậu âm trầm: “Vậy sao? Hai ngày trước Trương thái y còn nói thân thể hai đứa bé đã khỏi rồi kia mà. Nếu hài tử còn chưa khỏe, người đâu, bãi giá Vĩnh Ninh Cung!”

Hạ Dao hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy hay là hoàng hậu miễn đi. Quận chúa tiến cung là do hoàng thượng triệu kiến, cũng là hoàng thượng muốn gặp hai đứa bé. Quận chúa ra mắt hoàng thượng xong liền muốn xuất cung. Hoàng hậu rảnh rỗi như vậy hay là trông nom hậu cung cho tốt đi, nên quan tâm chuyện cung tuyển nhiều hơn a.”

Hoàng hậu giận đến cả người run lên: “Ngươi càn rỡ.” Thật là lớn lối làm cho người khác tức lộn ruột. Ghê tởm, thật sự là ghê tởm quá mà.

Hạ Dao phẩy tay áo bỏ đi.

Trên đường Hạ Dao trở về nghĩ tới ban đầu Ôn Uyển nói nàng cùng thân phận ngang hàng với Hạo thân vương, hôm nay xem ra không phải chỉ là nói giỡn. Chỉ cần hoàng thượng không vạch trần, người khác kiêng kỵ thân phận, nhất định không dám làm khó nàng, chẳng khác gì cho nàng một cái bùa hộ mệnh bình an.

Sau khi Hạ Dao trở về cũng không nói với Ôn Uyển chuyện này. Tin tưởng hoàng thượng rất nhanh sẽ biết chuyện này.

Ôn Uyển cùng hai nàng nói đến chủ đề cung tuyển lần này. Đối với dạng nữ tử yêu nghiệt bậc này Ôn Uyển vô cùng tò mò. Đây là tài nữ hàng thật giá thật chứ không như nàng phải đạo sách.

Hạ Ảnh cười nói: “Nếu Quận chúa cảm thấy hứng thú với Hà tú nữ này như vậy sao không triệu tới gặp một lần, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Quận chúa.” Không phải chỉ là một tú nữ thôi sao, muốn gặp thì gọi đến, cũng không có gì quá đáng không được làm.

Ôn Uyển lắc đầu: “Không tốt, theo lý không hợp. Đợi nàng trở thành phi tử của cậu hoàng đế thì gặp cũng không muộn.”

Hạ Dao lại phản đối. Chờ trở thành phi tử của hoàng đế mới nên tránh hiềm nghi, ở đâu có chuyện muốn gặp thì gặp. Nếu thật sự muốn gặp, hiện tại gặp ngược lại mới tốt.

Khó có khi Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển có hứng thú với một người như vậy, cười nói: “Quận chúa, Hạ Dao nói đúng lắm. Quận chúa là tài nữ, đệ nhất thiên hạ tài nữ, nghe thấy trong đám tú nữ có người tài đức vẹn toàn, muốn gặp một lần là chuyện rất bình thường. Dù có truyền ra ngoài cũng không có gì kỳ lạ.”

Hạ Dao nhìn thoáng qua Hạ Ảnh: “Hôm nay ngươi càng thêm thông minh rồi.” Trước kia ngây ngô phiền phức vậy mà hôm nay đầu óc xoay chuyển càng lúc càng nhanh a.

Hiếm khi Hạ Ảnh được dịp nói giỡn: “Đi theo Quận chúa nhiều năm như vậy, nếu không có chút tiến bộ nào, không phải rất đáng xấu hổ sao?”

Ôn Uyển bác bỏ đề nghị này. Nàng không muốn phức tạp, muốn gặp lúc nào không có cơ hội, cần gì gấp gáp nhất thời.

Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa người quá cẩn thận rồi. Không phải chỉ gặp một tú nữ đang đợi tuyển thôi sao, có gì phải kiêng kỵ chứ?” Mặc dù Hạ Ảnh cũng cho rằng Ôn Uyển cẩn thận là đúng, nhưng chẳng phải Quận chúa quá tiểu tâm cẩn thận rồi sao? Đối với một tú nữ như vậy muốn gặp thì gặp, có quan hệ gì. Cần gì phải kiêng kỵ nhiều như vậy?

Hạ Dao liếc Hạ Ảnh một cái: “Kiêng kỵ? Ngươi biết Quận chúa kiêng kỵ cái gì sao? Ngươi đừng quên những lời đồn kia. Nếu Quận chúa một mình triệu kiến Hà tú nữ, không biết còn tưởng Quận chúa muốn làm gì nữa. Cho nên, muốn triệu kiến thì phải nhiều hơn mấy người, không được gặp riêng ai.”

Hạ Ảnh sửng sốt: “Quận chúa còn canh cánh trong lòng chuyện kia?”

Không canh cánh trong lòng mới kỳ quái. Đối với người thích sạch sẽ như Quận chúa mà nói, sự kiện kia phảng phất như nuốt phải một con ruồi đáng buồn nôn. Nếu không ban đầu đã không động thai khí.

Hạ Ảnh suy nghĩ chốc lát, sau đó cho rằng Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, lấy mặt mũi Quận chúa và hoàng thượng ai dám suy nghĩ tới chuyện đó, vì vậy sau khi thương lượng với Hạ Dao nàng liền dùng lý do của mình triệu kiến Hà tú nữ. Hạ Dao bảo Hạ Ảnh đừng làm khó.



Ôn Uyển đang đùa với hai đứa bé thì nghe thấy có Hà tú nữ cầu kiến, nàng rất ngạc nhiên: “Ai bảo nàng tới đây? Không phải các ngươi tự chủ trương nữa chứ?” Chắc có lẽ còn chưa đến mức không được sự đồng ý của nàng đã bảo nữ nhân này tới đây bái kiến.

Nghe nói là hoàng đế cho truyền nàng tới Ôn Uyển liền nhìn lướt qua Hạ Ảnh. Nữ nhân này đến bây giờ vẫn không thay đổi. Có điều, nếu đã tới thì gặp mặt cũng tốt. Ôn Uyển rất muốn biết vì sao nữ nhân này còn chưa vào hậu cung đã làm cho cậu hoàng đế đau lòng, rốt cuộc là yêu nghiệt đến bậc nào mới có thể làm cho cậu hoàng đế gần đây không quan tâm tới nữ sắc lại cho nàng mặt mũi.

Hà tú nữ không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển: “Thần nữ ra mắt Quận chúa, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nhả ngữ như châu, giọng vừa nhu hòa lại thanh thúy cực kỳ êm tai.

Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi!” Từ khi nàng tú nữ này đi vào Ôn Uyển đã đánh giá tướng mạo nàng ta. Da nhẵn mịn như ôn ngọc nhẹ nhàng phát sáng, dung nhan tuyệt lệ xinh đẹp vô cùng. Vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ phấn hồng với tay áo bó sát, phối thêm chân váy yên sa tán hoa xanh biếc, bên hông dùng tơ vàng mềm Yên La cột thành nơ bướm to, khoát thêm yên sa mỏng màu xanh.

Ôn Uyển qua nhiều năm như vậy gặp được không ít mỹ nhân, dù người trước mắt cũng quốc sắc thiên hương nhưng thật sự không đến nỗi như lời đồn, cảm thấy tin đồn có chút phô trương rồi. Về phần tài nghệ còn phải xem qua mới có thể xác định.

Hà tú nữ ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa…”

Bởi vì vừa vào cửa nàng đã cúi thấp đầu, hy vọng ngẩng đầu sẽ khác. Ôn Uyển nhìn đôi mắt phượng như biết cười, khóe miệng khéo léo khẽ nhếch lên phô ra làn môi đỏ mọng. Nếu là nam nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn ăn. Mặc dù Hà tú nữ có vẻ đoan trang hiền thục đúng phong thái đại gia khuê tú, nhưng thế nào Ôn Uyển cũng cảm thấy…ừm, không thoải mái.

Ôn Uyển đang muốn nói chuyện đột nhiên trong tim nhói lên, nàng chắn tay lên ngực khó khăn nói: “Hạ Dao, Hạ Dao…” Ngực Ôn Uyển thoáng không ổn, chẳng lẽ nàng có bệnh tim tìm ẩn? Bằng không sao lại khó chịu như vậy?

Hạ Dao nghe thấy giọng Ôn Uyển thống khổ liền kinh hãi: “Người đâu, nhanh đi mời Diệp thái y tới. Quận chúa không thoải mái. Mau!!!” Nói xong vội bưng tới một chén nước trà cho Ôn Uyển: “Quận chúa, uống ngụm nước đi.”

Hà tú nữ đứng có chút sợ hãi, không biết nên như thế nào cho phải. Lúc này Hạ Dao cũng chẳng quan tâm nàng, vội vàng giúp Ôn Uyển trở về phòng ngủ.

Cung nữ dẫn nàng vào đi tới nói: “Cô nương, Quận chúa không thoải mái, để ta dẫn người trở về!” Bình thường gặp phải tình huống này sẽ không để cho ngoại nhân nào ở lại đây.

Cung nữ cũng lo lắng, làm sao còn an ủi được Hà tú nữ đang sợ hãi.

Ôn Uyển được Hạ Dao đỡ trở về phòng ngủ, nàng nằm xuống giường vỗ vỗ ngực, đã không còn đau nữa. Hạ Dao thấy thần sắc Ôn Uyển khá hơn một chút mới cẩn thận hỏi: “Quận chúa, người không thoải mái ở đâu?” Những năm này Ôn Uyển vẫn đều chú trọng dưỡng thân và có hiệu quả rất tốt, không như lần này, đột nhiên không được thoải mái rồi lại bình thường là tại sao.

Ôn Uyển cũng buồn bực đây: “Ta cũng không biết. Vẫn nên để thái y xem một chút. Ngàn vạn đừng bị những chứng như bệnh tim, muốn mạng người mà.” Ôn Uyển nói xong cũng tự an ủi mình có lẽ không xui xẻo như vậy. Không phải nói bệnh tim không sinh được con, sinh con sẽ chết sao? Nàng vẫn rất bình thường mà, có thể gần đây quá mệt mỏi.

Sắc mặt Hạ Dao có chút khó coi. Nếu là thường ngày nàng nhất định sẽ tức giận mắng Ôn Uyển mỏ quạ đen, nhưng mới vừa rồi Ôn Uyển đột nhiên biến sắc, nàng tận mắt nhìn thấy, trong lòng rất lo lắng.

Ôn Uyển nhìn thấy sắc mặt Hạ Dao còn khó coi hơn, nàng vội nói: “Có phải không, bệnh tim cũng phải di truyền mới có. Trước kia không có chuyện như vậy? Không nên a!” Mỗi tháng thái y đều bắt mạch bình an, nếu có vấn đề gì, bệnh gì không tiện nói ra đã sớm tra ra rồi. Bệnh trạng hôm nay quá đột ngột làm người ta ứng phó không kịp.

Hạ Dao không nói gì. Diệp thái y vội tới, sau khi bắt mạch cho Ôn Uyển thì trăm mối vẫn không có cách giải: “Quận chúa có thể thuật lại chút bệnh trạng vừa rồi với thần được không ạ?” Mạch dường như rất bình thản, không có trở ngại gì. Hơn nữa, những năm này hắn vẫn luôn bắt mạch bình an cho Ôn Uyển, dù bị tổn thương nguyên khí nhưng trước đó đã hồi phục, nếu không cũng không thể mang thai sinh con.

Ôn Uyển thuật lại phản ứng mới vừa rồi: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên mới vừa rồi trong ngực nhói đau, trở về phòng liền biến mất.”

Diệp thái y không xem ra được mạch này nên rất khó nói.

Vào lúc này Hạ Dao mới nhiều hơn một câu: “Mới vừa rồi Quận chúa gặp Hà tú nữ thì đột nhiên ngực nhói đau, có phải có liên quan gì hay không?”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái, đây là ý gì, nàng có chút không rõ!

Diệp thái y lại cẩn thận chuẩn mạch cho Ôn Uyển hai lần, vô cùng chắc chắn Ôn Uyển không có chuyện gì cả, hoàn toàn bình thường. Về phần Ôn Uyển nói bệnh tim, bệnh không tiện nói ra hắn cũng không thấy được.

Ôn Uyển buông lỏng một chút: “Có thể do gần đây tương đối mệt nhọc, ta ngủ chút.” Nói xong đã làm tổ trên giường đánh một giấc.

Hạ Dao đi theo Diệp thái y ra ngoài: “Thái y, ta nhớ ngươi từng nói Quận chúa có thể chất đặc thù, vạn nhất đụng phải đồ không tốt sẽ không thoải mái. Ngươi nói có phải Quận chúa đã tiếp xúc phải thứ gì không tốt không?”

Diệp thái y quả thật đã nói như vậy, nhưng là đối với những thứ đồ bẩn kia. Ngươi đâu thể nói Hà tú nữ là đồ bẩn. Muốn xác định cần có cơ hội để Ôn Uyển gặp Hà tú nữ một lần nữa. Tuy Diệp thái y có ý nghĩ này nhưng không có lá gan nói ra.

Hạ Dao càng không muốn để Ôn Uyển gặp lại Hà tú nữ. Nàng sẽ không để Ôn Uyển mạo hiểm. Tất cả nguy hiểm đều sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước.

Hạ Dao đi ra ngoài tìm Hạ Ảnh vào phòng, nhỏ giọng nói: “Mộc thần y từng nói Quận chúa có thể chất rất đặc thù. Diệp thái y cũng đã nói Quận chúa như vậy. Đối với đồ không tốt nàng sẽ có phản ứng. Mới vừa rồi rõ ràng Quận chúa cho thấy thân thể đối với nữ nhân này không thoải mái. Ngươi cẩn thận đi dò tra nữ nhân này xem. Mặt khác, ngươi nên truyền lại lời ta nói cho hoàng thượng biết.” Không phải là nàng mê tín, thật sự đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ôn Uyển xuất hiện phản ứng không bình thường như vậy. Mặc dù mọi mặt Hà tú nữ nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng Quận chúa thấy nàng không bình thường, nàng chắc chắn sẽ không bình thường.

Hạ Ảnh có chút quái dị, nhưng thấy bộ dáng Hạ Dao trịnh trọng khác lạ như vậy liền đi ra ngoài. Hạ Ảnh đi tìm Diệp thái y trước. Diệp thái y gật đầu: “Thể chất Quận chúa rất đặc thù, ta đây đã sớm nói nhưng có phải bởi vì Quận chúa nhìn thấy Hà tú nữ mà không thoải mái hay không, ta không biết.” Chuyện lằng nhằng như vậy lão cũng không dám nói.



Hạ Ảnh nghe thấy lời thái y nói, bất kể có hay không chuyện này cũng có chút kỳ hoặc. Bởi vì bất kể từ phương diện nào mà nói, Quận chúa cũng không thể cố ý giả bộ. Nếu thật sự chán nữ nhân này Quận chúa tùy ý tìm một người lấy cớ xử lý nàng là được rồi.

Hoàng đế ở trong ngự thư phòng nghe được Ôn Uyển không thoải mái vội vàng tới đây. Vừa vào phòng, nghe được Ôn Uyển buồn ngủ liền hỏi Hạ Dao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang khỏe mạnh cớ sao lại không thoải mái?

Diệp thái y nói Ôn Uyển mọi chuyện đều tốt, ngay cả Trương thái y cũng nói như vậy, có thể là bởi vì gần đây mệt nhọc quá độ, chiếu cố hài tử không được nghỉ ngơi tốt nên nhất thời có chút khó chịu.

Hoàng đế miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.

Ôn Uyển cảm giác có thứ gì đó trên mặt ngứa đến làm cho người khó chịu. Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Duệ ca nhi đang nhìn nàng, bé còn vươn tay nhỏ vuốt mặt nàng. Ôn Uyển ngồi dậy ôm Duệ ca nhi vào lòng: “Cục cưng, sao vậy?”

Quan mama ở bên cạnh nói: “Quận chúa, đại ca nhi vừa tỉnh đã ra ngoài tìm Quận chúa khắp nơi, không thấy người liền khóc, vừa gặp Quận chúa đã nín rồi.” Cũng bởi vì thường ngày Ôn Uyển rất nuông chiều con trai nên Quan mama mới lớn mật đặt bé lên giường.

Ôn Uyển ôm con cười nói: “Không sao! Tiểu Bảo đâu rồi?”

Hạ Dao đi tới, trong tay ôm Tiểu Bảo: “Quận chúa bị Duệ ca nhi náo tỉnh sao?” Bởi vì phải dùng thiện rồi, cho dù không bị Duệ ca nhi náo tỉnh, Hạ Dao cũng muốn đánh thức Ôn Uyển.

Ôn Uyển vuốt tóc ra phía sau: “Bọn trẻ khóc ta cũng không biết, ngủ mê thật.” Nếu lúc trước ngủ được ngon như bây giờ đã không cần buồn lo chuyện gì rồi.

Duệ ca nhi nhìn khí sắc Ôn Uyển không tốt liền có chút bận tâm. Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi: “Cục cưng đừng lo lắng, mới vừa rồi mẹ chỉ không thoải mái một chút thôi. Ngủ một giấc đã khỏe rồi.”

Người ở phía ngoài bưng nước vào.”Quận chúa. Hoàng thượng đang chờ người dùng bữa. Người nên rửa mặt đi ạ!” Quan mama nghe thấy lời này, đưa tay ôm Duệ ca nhi. Duệ ca nhi không buông tay.

Ôn Uyển hôn Duệ ca nhi một cái: “Cục cưng ngoan ngoãn một chút, mẹ đói bụng rồi, muốn dậy ăn cơm. Nếu con không cho mẹ ăn cơm, mẹ sẽ không được khỏe.” Lúc này Duệ ca nhi mới lưu luyến không rời buông Ôn Uyển ra, chịu để Quan mama bế.

Ôn Uyển trở lại phủ đệ, Hạ Dao cũng không kể lại chuyện này với nàng. Chuyện này chỉ có mấy người các nàng biết là đủ rồi, miễn cho Quận chúa biết lại không an lòng. Chẳng qua, Hạ Dao vẫn thử dò xét Ôn Uyển một chút: “Quận chúa, người cảm thấy Hà tú nữ có đẹp không?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Mới vừa rồi ngươi cũng thấy mỹ nhân thế nào rồi. Lớn lên quả thật rất đẹp, lại còn tinh thông âm luật. Nghe đồn nàng tinh thông nhiều thứ chắc cũng không sai. Có điều, thế nào ta cũng thấy… ừm, thật quái dị… Giống như, không biết nói thế nào nữa. Dù sao vẫn thấy không hài hòa. Y như nữ nhân này vốn nên đẹp hơn hiện tại. Haha, có thể do cảm giác của ta sai.”

Hạ Dao không rõ Ôn Uyển có ý gì.

Ôn Uyển cũng không biết mình đang nói gì nữa, đành bỏ qua đề tài này đến chơi với con trai.

Hạ Dao vẫn rất để tâm chuyện này, nàng muốn tự mình tra xem rốt cục nữ nhân khiến Ôn Uyển bài xích là dạng gì.

Vào đêm, Hà tú nữ co người trong thùng tắm nghĩ tới chuyện ban ngày, nàng cũng không biết là tại sao. Cung nữ bên cạnh mang tới chiếc áo lụa mỏng như cánh ve màu hồng phấn. Bởi vì Hà tú nữ tắm rửa xong sẽ đi ngủ nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Áo chỉ cao tới ngực, lộ ra bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc, vóc người có lồi có lõm, những thứ này còn đỡ, lúc trước đoan trang và lịch sự nhã nhặn bao nhiêu, vào giờ khắc này hoàn toàn không còn nữa. Một đôi mắt to hàm chứa vô hạn xinh đẹp, bởi vì mới từ thùng tắm bước ra nên còn có ánh sương. Hạ Dao có thể cảm nhận được đây là nữ nhân yêu mị tản ra từ trong xương.

Trong lòng Hạ Dao run lên, còn chưa thị tẩm đã yêu mị như vậy. Nếu vào hậu cung tuyệt đối sẽ là một sủng phi. Không, nói không chừng còn là yêu phi.

Hạ Dao vừa đến Điện Dưỡng Hòa, hoàng đế đã biết. Hoàng đế nhìn Hạ Dao có chút kinh ngạc: “Đã trễ thế này ngươi tới đây có chuyện quan trọng gì sao?”

Hạ Dao thuật lại chuyện hôm nay Ôn Uyển bài xích Hà tú nữ: “Hoàng thượng, chuyện này không chỉ có Diệp thái y nói, ngay cả Mộc thần y cũng nói như vậy. Tối nay thuộc hạ có đến nhìn nàng này, những thứ khác không có gì, nhưng cặp mắt kia câu hồn nhiếp phách, dễ câu mất nhân tâm. Nếu hoàng thượng nhập vào hậu cung, nàng này tương lai tuyệt đối sẽ là một yêu phi.”

Sắc mặt hoàng đế biến đổi mấy lần. Có ý gì, thật giống như nói mình là hôn quân. Bởi vì chỉ có hôn quân mới có xuất hiện yêu phi. Nếu không phải người đứng trước mặt là Hạ Dao, chắc chắn sẽ không thoát một trận phạt.

Hạ Dao đoán hoàng đế có chút không tin: “Hoàng thượng, Quận chúa thật sự nhìn thấy nữ nhân này xong là không thoải mái. Ta tin tưởng hoàng thượng có thể định càn khôn nhưng nếu gặp tai họa sẽ giảm phúc thọ.” Nếu nữ nhân này thật vào cung thì chính là một tai họa.

Sắc mặt hoàng đế có chút thay đổi. Hà tú nữ này hắn đã có ý muốn nhập hậu cung thành phi tần của hắn. Hiện tại nữ nhân này đụng chạm với Ôn Uyển là có ý gì? Nếu như Ôn Uyển là một nam tử còn có thể nói nàng mơ ước mỹ nhân, lòng muốn làm loạn. Nhưng từ bất kể phương diện nào mà nói, nàng cũng không cần thiết phải hãm hại một nữ nhận không có chút tương quan nào. Còn nữa, Ôn Uyển thế nào cũng không thể giả bộ bệnh, con bé ghét nhất là uống thuốc.

Những người khác hoàng đế nhất định sẽ nói quái lực loạn thần. Nhưng Ôn Uyển thì khác. Hoàng đế vẫn không quên lời của Thiên lão nhi. Hắn có thể được đế vị là do Ôn Uyển sửa lại thiên mệnh, nếu không, hoàng đế hiện tại đã là Triệu vương. Người làm cho Ôn Uyển sinh lòng bài xích, chẳng lẽ thật có gì không tốt.

Trong lòng Hoàng đế có chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook