Quyển 6 - Chương 185: Mẹ thương Bảo Bảo.
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
07/05/2015
Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Tiểu Tuyền
Trong phòng ngủ, đèn Dương Giác cung đình tản mát ra ánh sáng nhu hòa, bên trong lư hương đốt hương liệu làm cho toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát. Bên cạnh góc phòng có để một cái bếp than lửa. Ôn Uyển sợ hài tử không cẩn thận sẽ đụng phải liền đem cái bếp chuyển đến góc phòng.
Minh Duệ ở trên giường mắt nhìn tứ phía, cuối cùng thẳng tắp mà nhìn Ôn Uyển. Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển không chớp mắt, rồi đem ngón tay bỏ vào trong miệng mút. Ôn Uyển đẩy tay của bé ra, lấy nước lại rửa sạch sẽ.
Ôn Uyển đem hai hài tử đặt ngay ngắn, cảnh cáo Minh Cẩn không nên mút ngón tay, rồi giảng cho tiểu tử này biết cái này không vệ sinh. Đợi sau khi an trí thỏa đáng, hai hài tử ngoan ngoãn xong nàng mới lấy phong thư ra: “Minh Duệ, Minh Cẩn, cha của các con viết thơ cho các con này. Mẹ đọc cho các con nghe nhé.” Bắt đầu ân cần thăm hỏi hai câu, rồi rất nhớ rất nhớ hai nhi tử sau lại không có đọc gì nữa.
Ôn Uyển không nhìn, cũng không đọc. Liền nói hươu nói vượn với hai hài tử một trận: “Cha các con nói, không được nhìn thấy các con sinh ra, hắn thật tiếc nuối, cũng không biết bộ dạng các con ra sao, có phải lớn lên giống hắn hay không? Nhìn xem, Minh Duệ giống cha con nhiều hơn một chút. Minh Duệ sau này lớn lên ngàn vạn lần đừng giống như cha các con, vẫn là giống mẹ tốt hơn. Phải giống như Minh Cẩn, giống mẹ mới có ăn ngon đấy.” Lung tung đọc xong thư, lại cùng hai hài tử chơi đùa một chút.
Sau khi hai hài tử ngủ, Ôn Uyển ôm bọn nhỏ đến trên giường nhỏ, mới lại lấy ra thư tín. Nhìn những hàng chữ viết áy náy của Bạch Thế Niên, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Nhưng mà cuối cùng viết một câu: “Vợ, nhớ nàng, cũng nhớ nhi tử.”
Ôn Uyển nhớ kỹ những lời này, trong nội tâm chua xót một hồi. Đem thư áp vào chỗ trái tim. Nàng cũng không muốn đâu nhưng thường xuyên nghĩ đến ngực đều đau. Nhưng không muốn để cho người khác nhìn thấy tâm tư của nàng, nên chỉ có thể một mình vụng trộm tưởng nhớ.
Ôn Uyển lăn qua lăn lại không ngủ được, choàng áo khoác đi đến bên giường nhỏ. Hôn Cẩn ca nhi cùng Duệ ca nhi một cái, đang chuẩn bị đi về ngủ, thì phát hiện Duệ ca nhi mở to mắt nhìn nàng.
Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi được bao bọc chặt chẽ, thở dài một cái, thấy Duệ ca nhi cũng không có ý tứ muốn xi xi. Mới buông hắn xuống, Duệ ca nhi đã bắt lấy quần áo của Ôn Uyển. Ôn Uyển cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ ca nhi: “Bảo Bảo, làm sao vậy?”
Duệ ca nhi không có đáp lời. Ôn Uyển ôm bé trở về trên giường, đặt ở bên cạnh mình, đắp kín mền. thấy tiểu gia hỏa còn chưa muốn ngủ: “Bảo Bảo, có phải muốn nghe mẹ kể chuyện xưa hay không?”
Ôn Uyển suy nghĩ nên kể câu chuyện gì cho nhi tử nghe. Như vậy quấy rầy một cái, ưu thương trong lòng tự nhiên cũng bớt đi. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, rồi kể cho nhi tử nghe về Tây Du Ký: “Ngày xửa ngày xưa, đột nhiên sơn băng địa liệt. Sau đó từ trong núi đá bỗng nhảy ra một con khỉ.” Bắt đầu nói về Tôn hầu tử được sinh ra. Sau khi hầu tử được sinh ra thì lại muốn trường sinh bất lão, vì vậy phiêu du qua biển, đi bốn phương tìm cao nhân cầu nghệ. Ôn Uyển nói về Tôn hầu tử học được bảy mươi hai phép biến hóa, trở về Hoa Quả Sơn, tự đặt cho mình cái danh hiệu gọi là Mỹ Hầu Vương.
Duệ ca nhi cảm thấy rất mới lạ, nghe rất chân thành.
Kể kể một lúc, Ôn Uyển rất buồn ngủ: “Bảo Bảo, ngày mai kể tiếp nhé, mẹ mệt rồi.”
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, cũng không muốn đi. Nhưng mà mắt lại híp lại. Ôn Uyển hôn một cái rồi bé cũng ngủ theo.
Hạ Dao nghe được tiếng hít thở đều đều mới đi tới, cẩn thận đem Duệ ca nhi ôm lên, đem Duệ ca nhi thả lại trên giường nhỏ của mình.
Ngày hôm sau, Ôn Uyển mở to mắt, thấy trên giường không có người, đứng dậy thì thấy Cẩn ca nhi đã tỉnh, Duệ ca nhi còn chưa có tỉnh, vẫn ngủ say sưa. Ôn Uyển hôn Duệ ca nhi một cái. Bảo Bảo thật tri kỷ. Quay người ôm Cẩn ca nhi lên.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Duệ ca nhi cũng tỉnh lại. Ôn Uyển dựng bàn vẽ lên, bắt đầu vẽ tranh cho hài tử. Vẽ hơn một canh giờ, mới vẽ xong. Hai hài tử nhìn em bé bên trong bức họa. Minh Duệ thấy rất yên lặng, Minh Cẩn vỗ bàn tay bé nhỏ vô cùng vui vẻ.
Bên trong bức họa, tất nhiên không thiếu mẹ mập mạp rồi. Bà mẹ mập mạp tất nhiên chính là Ôn Uyển. Ôn Uyển buông bút vẽ, tự nhủ: “Cũng không biết bức họa trước đã đưa đến nơi chưa?” Hẳn là đã nhận được đi. Nghe nói chỗ đó đến tháng 11 thì tuyết đã rơi. Hôm nay ở đó hẳn là trắng xóa một mảnh rồi, cũng không biết lúc nào có thể nhận được bức họa!
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó lại phân phó người cầm mực ấm lên, cởi vớ giày hai hài tử. để cho hai bàn chân nhỏ của hài tử dính vào mực, dẫm dẫm đầy dấu chân trên giấy Tuyên Thành. Sau đó mới đi lại vớ giày cho hài tử.
Hạ Dao cũng không nói gì. Dù sao Quận chúa từ khi vừa hết tháng ở cữ đã làm như vậy. Còn nói về sau mỗi tháng một lần, mãi cho đến khi hài tử lớn lên. Mỗi ngày đều muốn viết một chút gì đó, ghi chép hôm nay cùng hai bảo bảo làm cái gì?
Hạ Dao có một lần thấy Ôn Uyển ghi, hôm nay đại bảo đã biết xoay người rồi. Tiểu Bảo ở ngay bên cạnh nhìn thấy, sau đó học theo, đáng tiếc không trở mình được. Lúc ấy Hạ Dao thực cảm thấy Ôn Uyển là không có việc gì làm tự kiếm việc. Cái này cũng mà ghi đúng là rảnh rỗi a!
Ôn Uyển chưa bao giờ để ý tới ánh mắt trợn trắng của Hạ Dao. Nàng chỉ muốn đem từng chút từng chút quá trình trưởng thành của hài tử ghi lại. Đợi đến khi Bạch Thế Niên trở về cho Bạch Thế Niên xem, hài tử lớn lên cho hài tử tự xem. Nhìn mình là như thế nào lớn lên đấy, cảm giác kia thật sự sẽ rất kỳ diệu a.
Ôn Uyển cảm thấy hiện tại lễ mừng năm mới không có ý nghĩa. Người nhà nghèo lễ mừng năm mới là bắp cải ướp gia vị, trữ củ cải trắng, chọn mua các loại thực phẩm mùa đông, còn chuẩn bị giấy hồng làm chữ phúc trên song cửa sổ. Nhưng bây giờ, nàng chỉ cần chuẩn bị cho mọi người làm quần áo mới, phát tiền mừng, mua thêm đồ trang sức, những thứ này đều là thượng vàng hạ cám cả, cũng là chi tiêu một số không nhỏ. Ban đầu xử lý đều phải đau đầu, cũng may thủ hạ đều là người giỏi việc.
Lúc Ôn Uyển mang thai đã nghĩ đến muốn ăn cải trắng muối chua. Thế nhưng trong nội tâm thì Ôn Uyển thực không thích những đồ ăn ướp gia vị này, có lẽ là ở nông thôn ăn nhiều lắm rồi. Muốn ăn rau quả, nàng có thôn trang, muốn ăn rau quả tươi mới lại tùy thời đều có. Đương nhiên, thời điểm mang thai tình huống đặc thù.
Trên thôn trang hàng năm đều xuất ra rau quả trái mùa, cũng là một số thu nhập không nhỏ. Sau khi Ôn Uyển khai mở phát ra, những nhân vật chính lúc trước hối hận đến xanh ruột. Cho dù có hối hận cũng không làm sao được.
Hôm nay trên thôn trang đưa tới một ít rau quả dưa leo tươi mới.
Ôn Uyển cầm dưa leo đắp lên mặt, từ sau khi Ôn Uyển ở cữ xong, lúc bắt đầu giảm béo thì phát hiện, sau khi sinh hài tử, không chỉ mập lên, trên mặt nàng còn xuất hiện không ít tàn nhang, da thịt không có mịn màn mượt mà như trước. Tiếp tục như vậy thì không được, nàng mới hai mươi tuổi thôi, hai mươi tuổi nha, chẳng lẽ lại trông giống như thiếu phụ 30 tuổi là thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Nên nhật trình ( chương trình trong một ngày) đem đồ bảo dưỡng bôi lên mặt. Cứ ba ngày lại dùng phấn trân châu cùng nước dưa leo thoa lên mặt một lần, mỗi ngày ngâm trong bồn tắm sữa bò. Tuy lãng phí nhưng mà ai bảo ta có tiền, không cần giữ lại cho ai dùng.
Dùng không đến nửa tháng, Ôn Uyển cảm thấy hiệu quả không tệ. Kiên trì, làn da có thể khôi phục như trước kia. Cho dù không có tốt như trước kia vậy, cũng khôi phục được chín phần. Đương nhiên, có hiệu quả này Ôn Uyển cũng rõ ràng, bảo dưỡng là một việc, tuổi tác mới là nguyên nhân chủ yếu. Dù sao mới hai mươi tuổi, đúng là tuổi thanh xuân tốt.
Đảo mắt đã hai chín tháng chạp rồi. Trong phủ đệ bắt đầu dán chữ phúc hồng trên song cửa, đổi môn thần, câu đối, treo câu đối tết mới.
Trước kia Ôn Uyển đối với lễ mừng năm mới hay ăn tết đều không có hứng thú gì đấy, đều dựa theo quy củ làm việc, cũng không phải không được phô trương lãng phí. Lúc này lại để cho chính viện treo nhiều đèn, nói 30 tết muốn sáng sủa một chút mừng năm mới. Trong phủ trên dưới đều vui mừng hớn hở.
Beta: Tiểu Tuyền
Trong phòng ngủ, đèn Dương Giác cung đình tản mát ra ánh sáng nhu hòa, bên trong lư hương đốt hương liệu làm cho toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát. Bên cạnh góc phòng có để một cái bếp than lửa. Ôn Uyển sợ hài tử không cẩn thận sẽ đụng phải liền đem cái bếp chuyển đến góc phòng.
Minh Duệ ở trên giường mắt nhìn tứ phía, cuối cùng thẳng tắp mà nhìn Ôn Uyển. Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển không chớp mắt, rồi đem ngón tay bỏ vào trong miệng mút. Ôn Uyển đẩy tay của bé ra, lấy nước lại rửa sạch sẽ.
Ôn Uyển đem hai hài tử đặt ngay ngắn, cảnh cáo Minh Cẩn không nên mút ngón tay, rồi giảng cho tiểu tử này biết cái này không vệ sinh. Đợi sau khi an trí thỏa đáng, hai hài tử ngoan ngoãn xong nàng mới lấy phong thư ra: “Minh Duệ, Minh Cẩn, cha của các con viết thơ cho các con này. Mẹ đọc cho các con nghe nhé.” Bắt đầu ân cần thăm hỏi hai câu, rồi rất nhớ rất nhớ hai nhi tử sau lại không có đọc gì nữa.
Ôn Uyển không nhìn, cũng không đọc. Liền nói hươu nói vượn với hai hài tử một trận: “Cha các con nói, không được nhìn thấy các con sinh ra, hắn thật tiếc nuối, cũng không biết bộ dạng các con ra sao, có phải lớn lên giống hắn hay không? Nhìn xem, Minh Duệ giống cha con nhiều hơn một chút. Minh Duệ sau này lớn lên ngàn vạn lần đừng giống như cha các con, vẫn là giống mẹ tốt hơn. Phải giống như Minh Cẩn, giống mẹ mới có ăn ngon đấy.” Lung tung đọc xong thư, lại cùng hai hài tử chơi đùa một chút.
Sau khi hai hài tử ngủ, Ôn Uyển ôm bọn nhỏ đến trên giường nhỏ, mới lại lấy ra thư tín. Nhìn những hàng chữ viết áy náy của Bạch Thế Niên, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Nhưng mà cuối cùng viết một câu: “Vợ, nhớ nàng, cũng nhớ nhi tử.”
Ôn Uyển nhớ kỹ những lời này, trong nội tâm chua xót một hồi. Đem thư áp vào chỗ trái tim. Nàng cũng không muốn đâu nhưng thường xuyên nghĩ đến ngực đều đau. Nhưng không muốn để cho người khác nhìn thấy tâm tư của nàng, nên chỉ có thể một mình vụng trộm tưởng nhớ.
Ôn Uyển lăn qua lăn lại không ngủ được, choàng áo khoác đi đến bên giường nhỏ. Hôn Cẩn ca nhi cùng Duệ ca nhi một cái, đang chuẩn bị đi về ngủ, thì phát hiện Duệ ca nhi mở to mắt nhìn nàng.
Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi được bao bọc chặt chẽ, thở dài một cái, thấy Duệ ca nhi cũng không có ý tứ muốn xi xi. Mới buông hắn xuống, Duệ ca nhi đã bắt lấy quần áo của Ôn Uyển. Ôn Uyển cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ ca nhi: “Bảo Bảo, làm sao vậy?”
Duệ ca nhi không có đáp lời. Ôn Uyển ôm bé trở về trên giường, đặt ở bên cạnh mình, đắp kín mền. thấy tiểu gia hỏa còn chưa muốn ngủ: “Bảo Bảo, có phải muốn nghe mẹ kể chuyện xưa hay không?”
Ôn Uyển suy nghĩ nên kể câu chuyện gì cho nhi tử nghe. Như vậy quấy rầy một cái, ưu thương trong lòng tự nhiên cũng bớt đi. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, rồi kể cho nhi tử nghe về Tây Du Ký: “Ngày xửa ngày xưa, đột nhiên sơn băng địa liệt. Sau đó từ trong núi đá bỗng nhảy ra một con khỉ.” Bắt đầu nói về Tôn hầu tử được sinh ra. Sau khi hầu tử được sinh ra thì lại muốn trường sinh bất lão, vì vậy phiêu du qua biển, đi bốn phương tìm cao nhân cầu nghệ. Ôn Uyển nói về Tôn hầu tử học được bảy mươi hai phép biến hóa, trở về Hoa Quả Sơn, tự đặt cho mình cái danh hiệu gọi là Mỹ Hầu Vương.
Duệ ca nhi cảm thấy rất mới lạ, nghe rất chân thành.
Kể kể một lúc, Ôn Uyển rất buồn ngủ: “Bảo Bảo, ngày mai kể tiếp nhé, mẹ mệt rồi.”
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, cũng không muốn đi. Nhưng mà mắt lại híp lại. Ôn Uyển hôn một cái rồi bé cũng ngủ theo.
Hạ Dao nghe được tiếng hít thở đều đều mới đi tới, cẩn thận đem Duệ ca nhi ôm lên, đem Duệ ca nhi thả lại trên giường nhỏ của mình.
Ngày hôm sau, Ôn Uyển mở to mắt, thấy trên giường không có người, đứng dậy thì thấy Cẩn ca nhi đã tỉnh, Duệ ca nhi còn chưa có tỉnh, vẫn ngủ say sưa. Ôn Uyển hôn Duệ ca nhi một cái. Bảo Bảo thật tri kỷ. Quay người ôm Cẩn ca nhi lên.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Duệ ca nhi cũng tỉnh lại. Ôn Uyển dựng bàn vẽ lên, bắt đầu vẽ tranh cho hài tử. Vẽ hơn một canh giờ, mới vẽ xong. Hai hài tử nhìn em bé bên trong bức họa. Minh Duệ thấy rất yên lặng, Minh Cẩn vỗ bàn tay bé nhỏ vô cùng vui vẻ.
Bên trong bức họa, tất nhiên không thiếu mẹ mập mạp rồi. Bà mẹ mập mạp tất nhiên chính là Ôn Uyển. Ôn Uyển buông bút vẽ, tự nhủ: “Cũng không biết bức họa trước đã đưa đến nơi chưa?” Hẳn là đã nhận được đi. Nghe nói chỗ đó đến tháng 11 thì tuyết đã rơi. Hôm nay ở đó hẳn là trắng xóa một mảnh rồi, cũng không biết lúc nào có thể nhận được bức họa!
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó lại phân phó người cầm mực ấm lên, cởi vớ giày hai hài tử. để cho hai bàn chân nhỏ của hài tử dính vào mực, dẫm dẫm đầy dấu chân trên giấy Tuyên Thành. Sau đó mới đi lại vớ giày cho hài tử.
Hạ Dao cũng không nói gì. Dù sao Quận chúa từ khi vừa hết tháng ở cữ đã làm như vậy. Còn nói về sau mỗi tháng một lần, mãi cho đến khi hài tử lớn lên. Mỗi ngày đều muốn viết một chút gì đó, ghi chép hôm nay cùng hai bảo bảo làm cái gì?
Hạ Dao có một lần thấy Ôn Uyển ghi, hôm nay đại bảo đã biết xoay người rồi. Tiểu Bảo ở ngay bên cạnh nhìn thấy, sau đó học theo, đáng tiếc không trở mình được. Lúc ấy Hạ Dao thực cảm thấy Ôn Uyển là không có việc gì làm tự kiếm việc. Cái này cũng mà ghi đúng là rảnh rỗi a!
Ôn Uyển chưa bao giờ để ý tới ánh mắt trợn trắng của Hạ Dao. Nàng chỉ muốn đem từng chút từng chút quá trình trưởng thành của hài tử ghi lại. Đợi đến khi Bạch Thế Niên trở về cho Bạch Thế Niên xem, hài tử lớn lên cho hài tử tự xem. Nhìn mình là như thế nào lớn lên đấy, cảm giác kia thật sự sẽ rất kỳ diệu a.
Ôn Uyển cảm thấy hiện tại lễ mừng năm mới không có ý nghĩa. Người nhà nghèo lễ mừng năm mới là bắp cải ướp gia vị, trữ củ cải trắng, chọn mua các loại thực phẩm mùa đông, còn chuẩn bị giấy hồng làm chữ phúc trên song cửa sổ. Nhưng bây giờ, nàng chỉ cần chuẩn bị cho mọi người làm quần áo mới, phát tiền mừng, mua thêm đồ trang sức, những thứ này đều là thượng vàng hạ cám cả, cũng là chi tiêu một số không nhỏ. Ban đầu xử lý đều phải đau đầu, cũng may thủ hạ đều là người giỏi việc.
Lúc Ôn Uyển mang thai đã nghĩ đến muốn ăn cải trắng muối chua. Thế nhưng trong nội tâm thì Ôn Uyển thực không thích những đồ ăn ướp gia vị này, có lẽ là ở nông thôn ăn nhiều lắm rồi. Muốn ăn rau quả, nàng có thôn trang, muốn ăn rau quả tươi mới lại tùy thời đều có. Đương nhiên, thời điểm mang thai tình huống đặc thù.
Trên thôn trang hàng năm đều xuất ra rau quả trái mùa, cũng là một số thu nhập không nhỏ. Sau khi Ôn Uyển khai mở phát ra, những nhân vật chính lúc trước hối hận đến xanh ruột. Cho dù có hối hận cũng không làm sao được.
Hôm nay trên thôn trang đưa tới một ít rau quả dưa leo tươi mới.
Ôn Uyển cầm dưa leo đắp lên mặt, từ sau khi Ôn Uyển ở cữ xong, lúc bắt đầu giảm béo thì phát hiện, sau khi sinh hài tử, không chỉ mập lên, trên mặt nàng còn xuất hiện không ít tàn nhang, da thịt không có mịn màn mượt mà như trước. Tiếp tục như vậy thì không được, nàng mới hai mươi tuổi thôi, hai mươi tuổi nha, chẳng lẽ lại trông giống như thiếu phụ 30 tuổi là thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Nên nhật trình ( chương trình trong một ngày) đem đồ bảo dưỡng bôi lên mặt. Cứ ba ngày lại dùng phấn trân châu cùng nước dưa leo thoa lên mặt một lần, mỗi ngày ngâm trong bồn tắm sữa bò. Tuy lãng phí nhưng mà ai bảo ta có tiền, không cần giữ lại cho ai dùng.
Dùng không đến nửa tháng, Ôn Uyển cảm thấy hiệu quả không tệ. Kiên trì, làn da có thể khôi phục như trước kia. Cho dù không có tốt như trước kia vậy, cũng khôi phục được chín phần. Đương nhiên, có hiệu quả này Ôn Uyển cũng rõ ràng, bảo dưỡng là một việc, tuổi tác mới là nguyên nhân chủ yếu. Dù sao mới hai mươi tuổi, đúng là tuổi thanh xuân tốt.
Đảo mắt đã hai chín tháng chạp rồi. Trong phủ đệ bắt đầu dán chữ phúc hồng trên song cửa, đổi môn thần, câu đối, treo câu đối tết mới.
Trước kia Ôn Uyển đối với lễ mừng năm mới hay ăn tết đều không có hứng thú gì đấy, đều dựa theo quy củ làm việc, cũng không phải không được phô trương lãng phí. Lúc này lại để cho chính viện treo nhiều đèn, nói 30 tết muốn sáng sủa một chút mừng năm mới. Trong phủ trên dưới đều vui mừng hớn hở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.