Quyển 4 - Chương 180: Mộng Tỉnh
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
08/08/2014
Lão phu nhân nhìn thấy nhi tử liền hỏi
vội “Hiện tại phía ngoài lộn xộn , tình cảnh bên Ngọc Tuyền Sơn rốt cuộc là như thế nào rồi ? Con nói cho ta nghe một chút đi .”
Bạch Hầu gia lắc đầu nói “Thích khách ám sát tôn quý Quận chúa còn chưa bắt được. Tôn quý Quận chúa, buổi trưa ngày hôm qua đã tìm được. Chẳng qua con hỏi thăm được tin tức, hiện tại Tôn quý quận chúa còn đang hôn mê bất tỉnh.”
Bạch lão phu nhân có chút do dự: “Người đang ở trên Ngọc Tuyền Sơn thật là Ôn Uyển Quận chúa sao?” liệu có phải là Trịnh vương dời đi lực chú ý của thích khách mà cố ý thả ra tin tức giả hay không.
Thần tiễn hầu lắc đầu: “Có lẽ vậy.”
Lão phu nhân nghe được Thần Tiễn Hầu nói có lẽ, mà không phải khẳng định. Ôn Uyển Quận chúa gặp chuyện không may, bản thân Thế Niên vốn phải có trách nhiệm, bây giờ còn quỷ thần xui khiến mà nhầm lẫn cưới vào cửa là Ôn Uyển quận chúa gả thay, đây chính là mười phần cháy nhà hôi của. Bạch gia sẽ phải tai vạ đến nơi rồi.
Bạch Hầu gia thấy bộ dáng sợ hãi tới trắng bệch của lão phu nhân liền hỏi ” Nương, người làm sao vậy?”
Lão phu nhân đem tiền căn hậu quả nói ra, cũng đem nghi ngờ của mình nói một lần. Thần Tiễn hầu nghe, sắc mặt khẽ biến đổi, ngược lại lắc đầu nói “Nương, nếu đúng như như lời người nói, tân nương đêm hôm qua, hẳn là thế thân của Tôn Quý Quận chúa.”
Lão phu nhân có chút nghi ngờ “Nhưng, nếu là thế thân cũng thôi. Ta chỉ là lo lắng, con nghĩ xem, vạn nhất thật là Quận chúa thì biết làm thế nào cho tốt?”
Thần tiễn hầu lắc đầu nói “Nương, cái này không thể nào. Người quên Tôn quý quận chúa có tật câm sao, không thể nói chuyện, còn nữa, Thế Niên cũng đã mấy lần gặp được Tôn Qúy Quận chúa. Con nghĩ đêm hôm qua tất nhiên là thế thân bị nữ nhi Đinh gia bắt được, bởi vì sai sót nên mới bị bắt tới làm tân nương gả thay rồi.”
Lão phu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút hỏi “Vậy, chuyện này nên làm thế nào cho phải?”
Thần tiễn hầu suy nghĩ một chút “Nương, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Tốt nhất là đem tin tức này phong tỏa. Nếu như bị người hữu tâm biết được, chúng ta cũng chạy không thoát được tội đồng mưu.”
Lão phu nhân lâm vào trầm tư. Biện pháp tốt nhất chính là che dấu toàn bộ chân tướng. Đâm lao thì phải theo lao, quay về chỗ cũ. Đem Đinh tiểu thư kia làm người cưới lại vào cửa. Bạch lão phu nhân nhớ tới Đinh tiểu thư không muốn gả, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chẳng qua hôn lễ ngày hôm qua yên lặng như vậy, một ý tưởng liền hiện lên trong đầu.
Chuyện phát sinh ở phủ tướng quân, quản gia đã đem tất cả những dấu vết lau chùi sạch sẽ. Mấy người trong phủ tướng quân, toàn bộ cũng là người mà Bạch Thê Niên mang về, đối với hắn trung thành cảnh cảnh. Cho nên tin tức kia, trừ mấy tâm phúc ra. Những người khác không biết.
Thanh Hà đoán được chuyện này có kỳ quặc, mặt khác vì tin tức không linh thông nên cũng chỉ có thể mơ hồ đoán ra, có thể tân nương ngày hôm qua xuất hiện không thỏa đáng. Còn sâu hơn nữa thì suy đoán không ra.
Bạch Thế Niên cỡi ngựa, chạy thẳng tới Ngọc Tuyền Sơn. Ở trên đường đi cũng không có nhìn thấy người. Mãi cho đến nửa đường đi mới nhìn thấy đại đội nhân mã chạy về kinh thành. Nên ở bên cạnh đường hỏi thăm, thì ra là tính huống của Tôn Qúy Quận chúa chuyển biến tốt đẹp, Trịnh vương hạ lệnh quay trở lại kinh thành.
Bạch Thế Niên nghe được Tôn Quý Quận chúa chuyển biến tốt đẹp. Liền thở ra một hơi. Vốn nên đi bái kiến Trịnh vương, nhưng đột nhiên hắn giật mình nghĩ tới, Thanh nhi chẳng qua là đi bộ, còn hắn thì cưỡi ngựa tốt, làm sao có thể chạy qua được hắn. Thanh nhi nhất định còn ở lại trong kinh thành.
Trương Nghĩa nhìn người đang âm tình bất định kia nói: “Thế Niên, xảy ra chuyện gì? Huynh nói một câu đi?”
Bạch Thế Niên lắc đầu, không có tiết lộ ra nửa chữ.
Ôn Uyển vừa cảm giác ngủ thẳng tới giữa trưa, sau khi tỉnh lại, toàn thân đều không thoải mái. Trong phòng có quá nhiều muỗi, mới vừa rồi nàng quá mệt mỏi, ngủ vội nên quên đốt hương. Bị đốt rất nhiều nốt phải xoa xoa thuốc. Đói bụng cũng không dám làm cơm, Ôn Uyển sợ bị bại lộ, bởi vì một khi có khói bốc lên thì sẽ có người tới thẩm tra. Cũng không biết hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào? Đi ra ngoài hỏi thăm tin tức gì thì lại không dám, chỉ dựa vào ngoại hình nàng lớn lên như thế này. Vừa đi ra ngoài là sẽ gặp phiền toái.
Ôn Uyển ngồi ở bên giường. Vừa ăn vừa ngẩn ngơ. Nàng lo lắng nhất chính là Liễu Thác. Ôn Uyển tin tưởng, người có thể trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, tuyệt đối không chỉ có thân thủ bất phàm, khẳng định còn có sự lãnh tĩnh và khôn khéo vượt qua người bình thường, Ôn Uyển tin tưởng chắc chắn, người này nhất định là mai phục ở trên đường hồi cung mà nàng cần phải đi qua. Đối với cao thủ thuộc bậc này, Ôn Uyển vô cùng gian nan cực khổ, nàng tin tưởng, chỉ cần nàng xuất hiện thì chắc chắn phải chết.
Ôn Uyển tựa vào tấm ván gỗ trên giường, nghĩ xem nên lấy biện pháp gì, an toàn mà trở về. Cũng không biết cậu liệu có quay trở về kinh thành hay không? Hiện tại không thể dựa vào cậu được nữa rồi. Nàng nhất định phải nghĩ được biện pháp khác. Trong mắt Ôn Uyển hiện lên hàn quang, nàng không muốn sống một cuộc sống chờ đợi lo lắng như vậy nữa.
Thế thân bị mang về kinh thành, trực tiếp đưa vào hoàng cung. Bởi vì trời mùa hè nắng nóng, thi thể sẽ có mùi cho nên thái ý phải muốn dùng mọi biện pháp để che dấu đi.
Đến Vĩnh Ninh Cung thì trực tiếp an trí ở nhà kề.
Hoàng đế hỏi ám vệ: “Vẫn còn chưa có điều tra ra sao?” Lão Ngũ, tại sao muốn đối với Ôn Uyển đuổi tận giết tuyệt. Cái nguyên nhân này, ông nhất định phải biết rõ ràng.
Ám vệ quỳ trên mặt đất: “Xin hoàng thượng giáng tội.”
Hoàng đế không trách tội, vì thấy chuyện này để lộ ra kỳ hoặc: “Ngươi phái thêm người đi thăm dò, nhất định phải tìm ra nguyên nhân cho trẫm. Không có nguyên cớ lớn, lão Ngũ sẽ không làm xuống những chuyện ngu xuẩn bậc này.” Trước đó, hi vọng Ôn Uyển an toàn trở lại.”
Bạch Thế Niên vừa bước vào cửa thành liền gặp được người của Hầu phủ đang đợi hắn, nói là Lão phu nhân mời hắn đi qua, còn vạn phần khẩn cấp nói nhất định phải gặp hắn. Bạch Thế Niên lập tức trở về Hầu phủ.
Quản gia bẩm báo nói: “Hầu gia, Lục gia trở lại.” Thần Tiễn Hầu vội cất bước đi ra ngoài. Nhìn thấy Lục nhi tử mang vẻ phong trần mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy liền không nhịn được mà than thở một tiếng, đứa con trai này cái gì cũng tốt, chỉ có nhân duyên là không thuận.
Thần Tiễn Hầu mang theo Bạch Thế Niên, đi tới chính phòng. Bạch lão phu nhân cũng nhận được tin tức, Ôn Uyển Quận chúa đã quay về kinh thành rồi, tình thế ngày hôm nay đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù như thế nhưng trong đáy lòng cũng thấp thỏm bất an. Lão phu nhân vuốt vuốt quải trượng của mình, chuyện xảy ra ngày hôm nay so với những chuyện bà gặp trong cả đời còn khiến cho bà kinh hãi hơn.
Lão phu nhân nói ngay vào điểm chính: ” Tân nương ngày hôm qua, là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa đúng không?”
Bạch Thế Niên đối với sự khôn khéo của tổ mẫu cho tới bây giờ hắn không có hoài nghi: “ vâng “
Bạch lão phu nhân vẫn không yên lòng: “Thế Niên, cháu xác định không phải là chính bản thân Ôn Uyển Quận chúa?” Trên đời này không có cái gì là tuyệt đối cả, có lẽ Ôn Uyển quận chúa có thể mở miệng nói chuyện, vừa khéo lúc chạy trốn thì bị Đinh thị bắt làm tân nương gả thay.
Bạch Thế Niên nói như chém đinh chặt sắt: “Phải, con cưới chính là Thanh nhi. Là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa .”
Thần Tiễn Hầu vừa bắt đầu cũng đã nhận định đó là thế thân: “Thế Niên, thích khách trong phòng , là cô nương kia giết?” Chẳng qua là thế thân, thay gả, thì không tính là con dâu.
Bạch Thế Niên gật đầu: “Đúng vậy, Thanh nhi cũng đã tập võ qua. Hơn nữa thân thủ không tệ.”
Thần tiễn hầu nghe được có võ công. Trong lòng thấp thỏm rốt cục trừ đi. Quận chúa là một thiên kim quý tộc nũng nịu như vậy, làm sao có thể nhận được khổ sở bậc này. Nhưng nghe Bạch Thế Niên gọi thân mật như vậy, trong lòng hiện lên sự bất an: “Có hỏi được là khuê tú nhà ai không ?”
Bạch Thế Niên hơi khưng lại. Nhưng đối với cho trưởng bối, hắn chưa bao giờ dám lừa gạt: “Thanh nhi là một cô nhi không cha không mẹ.”
Thần Tiễn Hầu nghe được là một cô nhi, cùng con của hắn bái đường thành thân lại là một đứa nha hoàn. Mặc dù cũng đã có sự chuẩn bị. Nhưng vẫn vô cùng tức giận.Ở triều đại này, lấy nô tỳ làm nương tử chính là muốn tổ tông ba đời cũng bị phỉ nhổ. Nếu cái nha đầu kia không có chạy trốn, để chuyện này bị lan truyền đi ra ngoài. Bạch gia bọn họ sau này sẽ phải trở thành trò cười lớn trong kinh thành rồi. Con đường làm quan sáng lạng của con hắn cũng sẽ bị làm hỏng.
Bạch lão phu nhân cũng lạnh mặt xuống hỏi: “Cô nương kia, không chỉ có là biết võ công, có lẽ còn là sát thủ được bồi dưỡng ra, có phải hay không ? “
Bạch Thế Niên không lên tiếng.
Trong mắt của Bạch lão phu nhân hiện lên tàn khốc: “Thế Niên, con không thể tiếp tục đi tìm nàng ta nữa. Đem tất cả dấu vết toàn bộ đều lau khô xóa sạch. Ta không muốn để cho người khác biết, nương tử mà Bạch gia chúng ta cưới lại là một sát thủ làm thế thân.”
Bạch Thế Niên nghe lời này. Quả quyết cự tuyệt “Không được , nếu Thanh nhi đã cũng con bái đường, vào động phòng thì chính là thê tử của con. Con cùng với nàng chính là vợ chồng son. Con nhất định phải tìm được nàng.”
Lão phu nhân giận đến muốn chết, nhưng bà biết tôn tử của mình giống như là một cái gân rễ chắc chắn, không thể làm gay gắt được, nếu không càng phải đối sẽ càng kiên trì, đành phải thỏa hiệp nói “Thế Niên, hiện tại trước tiên cần phải đem tình huống này bố trí cho ổn thỏa đã. Những năm này, vì hôn sự của cháu mà tổ mẫu đã mất bao nhiêu tâm sức, bị bao nhiêu mệt mỏi. Lần này cháu hãy nghe tổ mẫu nói một câu đã “ cứng rắn không được thì phải mềm mỏng.
Bạch Thế Niên nhìn mái tóc trắng xóa của tổ mẫu, vì hắn mà bà cũng đã vất vả hơn hai mươi năm, muốn phản bác nhưng cũng không nói nên lời: “Tổ mẫu, con cũng không muốn nữ nhân này nữa, người đưa nàng trở về đi ! Nàng đã làm xuống chuyện bậc này, đưa nàng trở về đi, để lại Bạch gia chúng ta cũng không phải là việc thỏa đáng.”
Bạch lão phu nhân làm sao chịu, chiến lược lúc trước của bà là muốn dùng tiểu thư Đinh gia để lo liệu cho tròn vẹn, dù sao cưới chính là tam tiểu thư Đinh gia, lúc trước cũng coi như là quỷ thần xui khiến. Chỉ cần không truyền đi ra ngoài thì không ai biết tân nương trong kiệu hoa mà tôn tử bà cưới chính là sát thủ làm thế thân.
Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Nàng dù lớn lên giống như Thiên Tiên thì con cũng sẽ không cần . Tổ mẫu, người mau đưa nàng trở về đi! Tổ mẫu, ta còn phải đi tìm Thanh nhi.”
Bạch lão phu nhân tức giân tới quát lên: “Không cho đi, ta nói không cho phép ngươi đi. Hiện tại đi làm chuyện đánh mất mặt mũi như vậy, ngươi cho là những chuyện của Bạch gia còn chưa đủ nhiều phải không? Còn có, ngươi xem lại cánh tay ngươi một chút, ngay cả bị thương như vậy mà cũng không băng bó lại hay sao?”
Bạch Thế Niên cuối cùng cũng không quá ép buộc Bạch lão phu nhân, chỉ đành phải kiềm chế lo lắng ở đáy lòng, để cho người tới băng bó lại vết thương lần nữa. Bạch lão phu nhân cũng vội mời đại phu tới xem cho hắn. Chuẩn bị thỏa đáng hết mọi chuyện thì cũng đã qua giữa trưa. Bạch Thế Niên muốn đi ra ngoài, lão phu nhân nói muốn cùng hắn cùng nhau dùng cơm trưa.
Chờ dùng cơm xong, lão phu nhân kêu thầm thân thể không tốt, muốn Bạch Thế Niên phụng bồi ở bên cạnh. Bạch Thế Niên chỉ cần có xu hướng lại đi ra ngoài thì Bạch lão phu nhân lại bắt đầu nói thân thể không thoải mái.
Bạch Thế Niên cuối cùng cũng đã mất hết kiên nhẫn: “Tổ mẫu, con sẽ rất cẩn thận . Người đừng lo lắng cho con nữa. Tự con sẽ có chừng mực .” Nói xong liền lập tức cất bước đi ra ngoài, khiến cho lão phu nhân giận tới nỗi cả tâm can đều đau đớn. Vội vàng bảo Thần Tiễn Hầu đuổi theo. Nghĩ cách để cho Bạch Thế Niên không nói lộ ra ngoài là đang đi tìm ai.
Ôn Uyển cũng không biết Bạch Thế Niên đang ở trong kinh thành tìm nàng. Nàng thấy sắc trời tối xuống nên ra khỏi lều cỏ. Hoàng hôn tháng tám, âm thanh tiếng ve sầu vẫn còn kêu ve ve . Đứng ở bên cạnh lều cỏ, cảm nhận được làn gió lạnh từ bốn phía thổi tới vù vù, trong gió còn mang theo hơi thở của bùn đất.
Nhìn về phái xa xa còn thấy có khói bếp lượn lờ bay lên. Ôn Uyển rất muốn đi mua đồ ăn ngon mang trở lại, nhưng nàng cũng biết là không thể. Trước đành phải chịu đựng, sau này về phải bổ xung trở lại.
Đứng một lúc, xa xa nghe được tiếng chân ngựa. Ôn Uyển liền trở vào bên trong lều cỏ .Vẫn ở yên đến lúc trời hoàn toàn tối xuống.
Ôn Uyển lấy nước làm gương, một ngày trôi qua, nhìn vết đỏ trên cổ cũng tiêu tán đi không ít, xem ra thuốc này quả thật không tệ, ngày mai là có thể quay trở về.
Ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối ngủ không được. Xoa một chút thảo dược xong liền đi ra ngoài ngồi trong sân. Nhìn lên trên bầu trời , hôm nay cảnh đêm cũng không đẹp lắm, chỉ có mấy ngôi sao giống như những hài tử nghịch ngợm đang núp dưới những tầng mây, nàng tránh ở dưới cây táo, phía sau lưng có rừng cây ẩn nấp xa xa . Chỉ có một người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vì vậy mới có thể ngẫu nhiên chớp chớp đôi mắt.
Có tiếng con ếch xanh kêu ộp ộp, tiếng kêu càng ngày càng lớn.
Ban đêm yên tĩnh thấm vào tận trong tim, Ôn Uyển chưa từng cảm thấy an bình như hiện tại. Ở chỗ này, không cần lo lắng bị tính kế, không cần sống cuộc sống đeo thêm mặt nạ, không cần phải lo lắng tính mạng tùy thời sẽ không giữ được, lại càng không cần mỗi ngày cận thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ mà sống, cũng không cần bị quy củ trói buộc, sống tự do tự tại .
Nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác được trên mặt lạnh buốt như băng. Những vì sao cũng không biết đã chui vào trong mây từ khi nào, không thể nhìn thấy nữa. Trên bầu trời bỗng nổi lên mưa phùn lất phất.
Gió mát, kèm thep tiếng ếch kêu, tiếng mưa rơi. Ôn Uyển không khỏi muốn ngâm ra Tây Giang Nguyệt của Tân Khí Tật trong “Dạ Hành Hàn Sa Đạo”:
Minh nguyệt biệt chi kinh thước
Thanh phong bán dạ minh thiền.
Đạo hoa hương lý thuyết phong niên.
Thính thủ oa thanh nhất phiến.
Thất bát cá tinh thiên ngoại,
Lưỡng tam điểm vũ sơn tiền.
Cựu thì mao điếm xã lâm biên.
Lộ chuyển khê kiều hốt kiến.
(Cành đậu sáng trăng thước hoảng
Đêm khuya gió mát ve rên
Hương đưa bông lúa nói phong niên
Tiếng ếch kêu vang một phiến
Sao bảy, tám vì le lói
Mưa hai, ba điểm tạnh liền
Lầu tranh quen thuộc cạnh rừng bên
Xoay bước khê kiều liền hiện
Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn )
Nếu là Lão sư ở đây, tất nhiên sẽ làm ra mấy bài thơ hạng nhất. Nghĩ đến Tống Lạc Dương, Ôn Uyển lập tức đem suy nghĩ muốn noi theo của mình dứt bỏ . Nghĩ đến Lão sư, trong mắt của Ôn Uyển ngấn lệ.
Lão sư là người duy nhất toàn tâm toàn ý yêu thương bảo hộ nàng. Nhưng hôm nay Lão sư vì nàng mà không thể trở lại kinh thành, cũng không thấy được con của mình. Chỉ có thể lưu lạc một mình ở bên ngoài. Nàng, chính là muốn duy trì một người duy nhất trên cõi đời này toàn tâm toàn ý yêu thương bảo hộ nàng.
Ôn Uyển nhìn lên bầu trời, những hạt mưa bụi nhỏ đang rơi lộn xộn lên đầu, lên mặt, lên tay nàng. Ôn Uyển nghĩ tới Bạch Thế Niên cuồng vọng bá đạo, tự tin nói có thể che chở cho nàng chu toàn. Bạch Thế Niên tại sao lại có thể cứng rắn như vậy, bởi vì hắn có tư cách này, hắn biết nên làm như thế nào để lợi dụng ưu thế vốn có của mình để đạt được mục đích.
Mà nàng thì sao, nàng cũng có tư cách này, nhưng lại không có phần kiên cường như vậy. Nàng một mực trốn tránh, cho dù đến bây giờ, nàng vẫn đang trốn tránh. Còn đang mơ ước tới cuộc sống nhàn nhã chơi bời thoải mái. Nhưng đổi lại là giết chóc vô cùng vô tận. Đổi lại chính là mỗi lần kề cận tới cái chết lại lưỡng lự chần chừ, còn đem những người bên cạnh liên lụy vào.
Cuộc sống vui chơi nhàn nhã tự tại vốn là một cuộc sống đơn giản, nhưng đối với nàng mà nói thì lại là một giấc mơ xa xa không thể chạm tới. Ông ngoại Hoàng đế đã dùng tới sức lực cùng thời gian lớn như vậy không phải là để bồi dưỡng một ẩn sĩ, mà là bồi dưỡng một người có thể làm quốc khố tràn đầy, một người có thể vì Đại Tề mà cống hiến. Nếu muốn làm ẩn sĩ cũng chỉ có thể chờ quốc khố tràn đầy thì có lẽ còn có một đường hi vọng. Trước đó nàng vẫn phải ở trong cái vòng xoáy này, chắc chắn sẽ không được thả ra.
Ôn Uyển lầm bầm tự nói với mình: “Ôn Uyển, nên tỉnh mộng đi. Nếu không tỉnh, không chỉ có mình nửa chết nửa sống, còn đem người bên cạnh liên lụy vào. Nếu nhất định không thể thay đổi được hiện thực này, vậy thì tự thay đổi bản thân thôi, giống như theo lời nói của lão sự, chẳng có ai là hoàn mỹ, chỉ cần trong lòng giữ vững thì cũng là đủ rồi.”
Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, đang mưa bụi lúc sau liền chuyển thành những giọt mưa lớn như hạt đậu, rơi lộp bộp lên mặt đất. Ôn Uyển cúi người lấy chiếc nhang muỗi còn đang đốt sáng lên. Trở vào bên trong nhà, cẩn thận để nhang muỗi xuống, nằm xuống giường, rất nhanh liền ngủ mất.
Bạch Hầu gia lắc đầu nói “Thích khách ám sát tôn quý Quận chúa còn chưa bắt được. Tôn quý Quận chúa, buổi trưa ngày hôm qua đã tìm được. Chẳng qua con hỏi thăm được tin tức, hiện tại Tôn quý quận chúa còn đang hôn mê bất tỉnh.”
Bạch lão phu nhân có chút do dự: “Người đang ở trên Ngọc Tuyền Sơn thật là Ôn Uyển Quận chúa sao?” liệu có phải là Trịnh vương dời đi lực chú ý của thích khách mà cố ý thả ra tin tức giả hay không.
Thần tiễn hầu lắc đầu: “Có lẽ vậy.”
Lão phu nhân nghe được Thần Tiễn Hầu nói có lẽ, mà không phải khẳng định. Ôn Uyển Quận chúa gặp chuyện không may, bản thân Thế Niên vốn phải có trách nhiệm, bây giờ còn quỷ thần xui khiến mà nhầm lẫn cưới vào cửa là Ôn Uyển quận chúa gả thay, đây chính là mười phần cháy nhà hôi của. Bạch gia sẽ phải tai vạ đến nơi rồi.
Bạch Hầu gia thấy bộ dáng sợ hãi tới trắng bệch của lão phu nhân liền hỏi ” Nương, người làm sao vậy?”
Lão phu nhân đem tiền căn hậu quả nói ra, cũng đem nghi ngờ của mình nói một lần. Thần Tiễn hầu nghe, sắc mặt khẽ biến đổi, ngược lại lắc đầu nói “Nương, nếu đúng như như lời người nói, tân nương đêm hôm qua, hẳn là thế thân của Tôn Quý Quận chúa.”
Lão phu nhân có chút nghi ngờ “Nhưng, nếu là thế thân cũng thôi. Ta chỉ là lo lắng, con nghĩ xem, vạn nhất thật là Quận chúa thì biết làm thế nào cho tốt?”
Thần tiễn hầu lắc đầu nói “Nương, cái này không thể nào. Người quên Tôn quý quận chúa có tật câm sao, không thể nói chuyện, còn nữa, Thế Niên cũng đã mấy lần gặp được Tôn Qúy Quận chúa. Con nghĩ đêm hôm qua tất nhiên là thế thân bị nữ nhi Đinh gia bắt được, bởi vì sai sót nên mới bị bắt tới làm tân nương gả thay rồi.”
Lão phu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút hỏi “Vậy, chuyện này nên làm thế nào cho phải?”
Thần tiễn hầu suy nghĩ một chút “Nương, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Tốt nhất là đem tin tức này phong tỏa. Nếu như bị người hữu tâm biết được, chúng ta cũng chạy không thoát được tội đồng mưu.”
Lão phu nhân lâm vào trầm tư. Biện pháp tốt nhất chính là che dấu toàn bộ chân tướng. Đâm lao thì phải theo lao, quay về chỗ cũ. Đem Đinh tiểu thư kia làm người cưới lại vào cửa. Bạch lão phu nhân nhớ tới Đinh tiểu thư không muốn gả, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chẳng qua hôn lễ ngày hôm qua yên lặng như vậy, một ý tưởng liền hiện lên trong đầu.
Chuyện phát sinh ở phủ tướng quân, quản gia đã đem tất cả những dấu vết lau chùi sạch sẽ. Mấy người trong phủ tướng quân, toàn bộ cũng là người mà Bạch Thê Niên mang về, đối với hắn trung thành cảnh cảnh. Cho nên tin tức kia, trừ mấy tâm phúc ra. Những người khác không biết.
Thanh Hà đoán được chuyện này có kỳ quặc, mặt khác vì tin tức không linh thông nên cũng chỉ có thể mơ hồ đoán ra, có thể tân nương ngày hôm qua xuất hiện không thỏa đáng. Còn sâu hơn nữa thì suy đoán không ra.
Bạch Thế Niên cỡi ngựa, chạy thẳng tới Ngọc Tuyền Sơn. Ở trên đường đi cũng không có nhìn thấy người. Mãi cho đến nửa đường đi mới nhìn thấy đại đội nhân mã chạy về kinh thành. Nên ở bên cạnh đường hỏi thăm, thì ra là tính huống của Tôn Qúy Quận chúa chuyển biến tốt đẹp, Trịnh vương hạ lệnh quay trở lại kinh thành.
Bạch Thế Niên nghe được Tôn Quý Quận chúa chuyển biến tốt đẹp. Liền thở ra một hơi. Vốn nên đi bái kiến Trịnh vương, nhưng đột nhiên hắn giật mình nghĩ tới, Thanh nhi chẳng qua là đi bộ, còn hắn thì cưỡi ngựa tốt, làm sao có thể chạy qua được hắn. Thanh nhi nhất định còn ở lại trong kinh thành.
Trương Nghĩa nhìn người đang âm tình bất định kia nói: “Thế Niên, xảy ra chuyện gì? Huynh nói một câu đi?”
Bạch Thế Niên lắc đầu, không có tiết lộ ra nửa chữ.
Ôn Uyển vừa cảm giác ngủ thẳng tới giữa trưa, sau khi tỉnh lại, toàn thân đều không thoải mái. Trong phòng có quá nhiều muỗi, mới vừa rồi nàng quá mệt mỏi, ngủ vội nên quên đốt hương. Bị đốt rất nhiều nốt phải xoa xoa thuốc. Đói bụng cũng không dám làm cơm, Ôn Uyển sợ bị bại lộ, bởi vì một khi có khói bốc lên thì sẽ có người tới thẩm tra. Cũng không biết hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào? Đi ra ngoài hỏi thăm tin tức gì thì lại không dám, chỉ dựa vào ngoại hình nàng lớn lên như thế này. Vừa đi ra ngoài là sẽ gặp phiền toái.
Ôn Uyển ngồi ở bên giường. Vừa ăn vừa ngẩn ngơ. Nàng lo lắng nhất chính là Liễu Thác. Ôn Uyển tin tưởng, người có thể trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, tuyệt đối không chỉ có thân thủ bất phàm, khẳng định còn có sự lãnh tĩnh và khôn khéo vượt qua người bình thường, Ôn Uyển tin tưởng chắc chắn, người này nhất định là mai phục ở trên đường hồi cung mà nàng cần phải đi qua. Đối với cao thủ thuộc bậc này, Ôn Uyển vô cùng gian nan cực khổ, nàng tin tưởng, chỉ cần nàng xuất hiện thì chắc chắn phải chết.
Ôn Uyển tựa vào tấm ván gỗ trên giường, nghĩ xem nên lấy biện pháp gì, an toàn mà trở về. Cũng không biết cậu liệu có quay trở về kinh thành hay không? Hiện tại không thể dựa vào cậu được nữa rồi. Nàng nhất định phải nghĩ được biện pháp khác. Trong mắt Ôn Uyển hiện lên hàn quang, nàng không muốn sống một cuộc sống chờ đợi lo lắng như vậy nữa.
Thế thân bị mang về kinh thành, trực tiếp đưa vào hoàng cung. Bởi vì trời mùa hè nắng nóng, thi thể sẽ có mùi cho nên thái ý phải muốn dùng mọi biện pháp để che dấu đi.
Đến Vĩnh Ninh Cung thì trực tiếp an trí ở nhà kề.
Hoàng đế hỏi ám vệ: “Vẫn còn chưa có điều tra ra sao?” Lão Ngũ, tại sao muốn đối với Ôn Uyển đuổi tận giết tuyệt. Cái nguyên nhân này, ông nhất định phải biết rõ ràng.
Ám vệ quỳ trên mặt đất: “Xin hoàng thượng giáng tội.”
Hoàng đế không trách tội, vì thấy chuyện này để lộ ra kỳ hoặc: “Ngươi phái thêm người đi thăm dò, nhất định phải tìm ra nguyên nhân cho trẫm. Không có nguyên cớ lớn, lão Ngũ sẽ không làm xuống những chuyện ngu xuẩn bậc này.” Trước đó, hi vọng Ôn Uyển an toàn trở lại.”
Bạch Thế Niên vừa bước vào cửa thành liền gặp được người của Hầu phủ đang đợi hắn, nói là Lão phu nhân mời hắn đi qua, còn vạn phần khẩn cấp nói nhất định phải gặp hắn. Bạch Thế Niên lập tức trở về Hầu phủ.
Quản gia bẩm báo nói: “Hầu gia, Lục gia trở lại.” Thần Tiễn Hầu vội cất bước đi ra ngoài. Nhìn thấy Lục nhi tử mang vẻ phong trần mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy liền không nhịn được mà than thở một tiếng, đứa con trai này cái gì cũng tốt, chỉ có nhân duyên là không thuận.
Thần Tiễn Hầu mang theo Bạch Thế Niên, đi tới chính phòng. Bạch lão phu nhân cũng nhận được tin tức, Ôn Uyển Quận chúa đã quay về kinh thành rồi, tình thế ngày hôm nay đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù như thế nhưng trong đáy lòng cũng thấp thỏm bất an. Lão phu nhân vuốt vuốt quải trượng của mình, chuyện xảy ra ngày hôm nay so với những chuyện bà gặp trong cả đời còn khiến cho bà kinh hãi hơn.
Lão phu nhân nói ngay vào điểm chính: ” Tân nương ngày hôm qua, là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa đúng không?”
Bạch Thế Niên đối với sự khôn khéo của tổ mẫu cho tới bây giờ hắn không có hoài nghi: “ vâng “
Bạch lão phu nhân vẫn không yên lòng: “Thế Niên, cháu xác định không phải là chính bản thân Ôn Uyển Quận chúa?” Trên đời này không có cái gì là tuyệt đối cả, có lẽ Ôn Uyển quận chúa có thể mở miệng nói chuyện, vừa khéo lúc chạy trốn thì bị Đinh thị bắt làm tân nương gả thay.
Bạch Thế Niên nói như chém đinh chặt sắt: “Phải, con cưới chính là Thanh nhi. Là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa .”
Thần Tiễn Hầu vừa bắt đầu cũng đã nhận định đó là thế thân: “Thế Niên, thích khách trong phòng , là cô nương kia giết?” Chẳng qua là thế thân, thay gả, thì không tính là con dâu.
Bạch Thế Niên gật đầu: “Đúng vậy, Thanh nhi cũng đã tập võ qua. Hơn nữa thân thủ không tệ.”
Thần tiễn hầu nghe được có võ công. Trong lòng thấp thỏm rốt cục trừ đi. Quận chúa là một thiên kim quý tộc nũng nịu như vậy, làm sao có thể nhận được khổ sở bậc này. Nhưng nghe Bạch Thế Niên gọi thân mật như vậy, trong lòng hiện lên sự bất an: “Có hỏi được là khuê tú nhà ai không ?”
Bạch Thế Niên hơi khưng lại. Nhưng đối với cho trưởng bối, hắn chưa bao giờ dám lừa gạt: “Thanh nhi là một cô nhi không cha không mẹ.”
Thần Tiễn Hầu nghe được là một cô nhi, cùng con của hắn bái đường thành thân lại là một đứa nha hoàn. Mặc dù cũng đã có sự chuẩn bị. Nhưng vẫn vô cùng tức giận.Ở triều đại này, lấy nô tỳ làm nương tử chính là muốn tổ tông ba đời cũng bị phỉ nhổ. Nếu cái nha đầu kia không có chạy trốn, để chuyện này bị lan truyền đi ra ngoài. Bạch gia bọn họ sau này sẽ phải trở thành trò cười lớn trong kinh thành rồi. Con đường làm quan sáng lạng của con hắn cũng sẽ bị làm hỏng.
Bạch lão phu nhân cũng lạnh mặt xuống hỏi: “Cô nương kia, không chỉ có là biết võ công, có lẽ còn là sát thủ được bồi dưỡng ra, có phải hay không ? “
Bạch Thế Niên không lên tiếng.
Trong mắt của Bạch lão phu nhân hiện lên tàn khốc: “Thế Niên, con không thể tiếp tục đi tìm nàng ta nữa. Đem tất cả dấu vết toàn bộ đều lau khô xóa sạch. Ta không muốn để cho người khác biết, nương tử mà Bạch gia chúng ta cưới lại là một sát thủ làm thế thân.”
Bạch Thế Niên nghe lời này. Quả quyết cự tuyệt “Không được , nếu Thanh nhi đã cũng con bái đường, vào động phòng thì chính là thê tử của con. Con cùng với nàng chính là vợ chồng son. Con nhất định phải tìm được nàng.”
Lão phu nhân giận đến muốn chết, nhưng bà biết tôn tử của mình giống như là một cái gân rễ chắc chắn, không thể làm gay gắt được, nếu không càng phải đối sẽ càng kiên trì, đành phải thỏa hiệp nói “Thế Niên, hiện tại trước tiên cần phải đem tình huống này bố trí cho ổn thỏa đã. Những năm này, vì hôn sự của cháu mà tổ mẫu đã mất bao nhiêu tâm sức, bị bao nhiêu mệt mỏi. Lần này cháu hãy nghe tổ mẫu nói một câu đã “ cứng rắn không được thì phải mềm mỏng.
Bạch Thế Niên nhìn mái tóc trắng xóa của tổ mẫu, vì hắn mà bà cũng đã vất vả hơn hai mươi năm, muốn phản bác nhưng cũng không nói nên lời: “Tổ mẫu, con cũng không muốn nữ nhân này nữa, người đưa nàng trở về đi ! Nàng đã làm xuống chuyện bậc này, đưa nàng trở về đi, để lại Bạch gia chúng ta cũng không phải là việc thỏa đáng.”
Bạch lão phu nhân làm sao chịu, chiến lược lúc trước của bà là muốn dùng tiểu thư Đinh gia để lo liệu cho tròn vẹn, dù sao cưới chính là tam tiểu thư Đinh gia, lúc trước cũng coi như là quỷ thần xui khiến. Chỉ cần không truyền đi ra ngoài thì không ai biết tân nương trong kiệu hoa mà tôn tử bà cưới chính là sát thủ làm thế thân.
Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Nàng dù lớn lên giống như Thiên Tiên thì con cũng sẽ không cần . Tổ mẫu, người mau đưa nàng trở về đi! Tổ mẫu, ta còn phải đi tìm Thanh nhi.”
Bạch lão phu nhân tức giân tới quát lên: “Không cho đi, ta nói không cho phép ngươi đi. Hiện tại đi làm chuyện đánh mất mặt mũi như vậy, ngươi cho là những chuyện của Bạch gia còn chưa đủ nhiều phải không? Còn có, ngươi xem lại cánh tay ngươi một chút, ngay cả bị thương như vậy mà cũng không băng bó lại hay sao?”
Bạch Thế Niên cuối cùng cũng không quá ép buộc Bạch lão phu nhân, chỉ đành phải kiềm chế lo lắng ở đáy lòng, để cho người tới băng bó lại vết thương lần nữa. Bạch lão phu nhân cũng vội mời đại phu tới xem cho hắn. Chuẩn bị thỏa đáng hết mọi chuyện thì cũng đã qua giữa trưa. Bạch Thế Niên muốn đi ra ngoài, lão phu nhân nói muốn cùng hắn cùng nhau dùng cơm trưa.
Chờ dùng cơm xong, lão phu nhân kêu thầm thân thể không tốt, muốn Bạch Thế Niên phụng bồi ở bên cạnh. Bạch Thế Niên chỉ cần có xu hướng lại đi ra ngoài thì Bạch lão phu nhân lại bắt đầu nói thân thể không thoải mái.
Bạch Thế Niên cuối cùng cũng đã mất hết kiên nhẫn: “Tổ mẫu, con sẽ rất cẩn thận . Người đừng lo lắng cho con nữa. Tự con sẽ có chừng mực .” Nói xong liền lập tức cất bước đi ra ngoài, khiến cho lão phu nhân giận tới nỗi cả tâm can đều đau đớn. Vội vàng bảo Thần Tiễn Hầu đuổi theo. Nghĩ cách để cho Bạch Thế Niên không nói lộ ra ngoài là đang đi tìm ai.
Ôn Uyển cũng không biết Bạch Thế Niên đang ở trong kinh thành tìm nàng. Nàng thấy sắc trời tối xuống nên ra khỏi lều cỏ. Hoàng hôn tháng tám, âm thanh tiếng ve sầu vẫn còn kêu ve ve . Đứng ở bên cạnh lều cỏ, cảm nhận được làn gió lạnh từ bốn phía thổi tới vù vù, trong gió còn mang theo hơi thở của bùn đất.
Nhìn về phái xa xa còn thấy có khói bếp lượn lờ bay lên. Ôn Uyển rất muốn đi mua đồ ăn ngon mang trở lại, nhưng nàng cũng biết là không thể. Trước đành phải chịu đựng, sau này về phải bổ xung trở lại.
Đứng một lúc, xa xa nghe được tiếng chân ngựa. Ôn Uyển liền trở vào bên trong lều cỏ .Vẫn ở yên đến lúc trời hoàn toàn tối xuống.
Ôn Uyển lấy nước làm gương, một ngày trôi qua, nhìn vết đỏ trên cổ cũng tiêu tán đi không ít, xem ra thuốc này quả thật không tệ, ngày mai là có thể quay trở về.
Ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối ngủ không được. Xoa một chút thảo dược xong liền đi ra ngoài ngồi trong sân. Nhìn lên trên bầu trời , hôm nay cảnh đêm cũng không đẹp lắm, chỉ có mấy ngôi sao giống như những hài tử nghịch ngợm đang núp dưới những tầng mây, nàng tránh ở dưới cây táo, phía sau lưng có rừng cây ẩn nấp xa xa . Chỉ có một người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vì vậy mới có thể ngẫu nhiên chớp chớp đôi mắt.
Có tiếng con ếch xanh kêu ộp ộp, tiếng kêu càng ngày càng lớn.
Ban đêm yên tĩnh thấm vào tận trong tim, Ôn Uyển chưa từng cảm thấy an bình như hiện tại. Ở chỗ này, không cần lo lắng bị tính kế, không cần sống cuộc sống đeo thêm mặt nạ, không cần phải lo lắng tính mạng tùy thời sẽ không giữ được, lại càng không cần mỗi ngày cận thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ mà sống, cũng không cần bị quy củ trói buộc, sống tự do tự tại .
Nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác được trên mặt lạnh buốt như băng. Những vì sao cũng không biết đã chui vào trong mây từ khi nào, không thể nhìn thấy nữa. Trên bầu trời bỗng nổi lên mưa phùn lất phất.
Gió mát, kèm thep tiếng ếch kêu, tiếng mưa rơi. Ôn Uyển không khỏi muốn ngâm ra Tây Giang Nguyệt của Tân Khí Tật trong “Dạ Hành Hàn Sa Đạo”:
Minh nguyệt biệt chi kinh thước
Thanh phong bán dạ minh thiền.
Đạo hoa hương lý thuyết phong niên.
Thính thủ oa thanh nhất phiến.
Thất bát cá tinh thiên ngoại,
Lưỡng tam điểm vũ sơn tiền.
Cựu thì mao điếm xã lâm biên.
Lộ chuyển khê kiều hốt kiến.
(Cành đậu sáng trăng thước hoảng
Đêm khuya gió mát ve rên
Hương đưa bông lúa nói phong niên
Tiếng ếch kêu vang một phiến
Sao bảy, tám vì le lói
Mưa hai, ba điểm tạnh liền
Lầu tranh quen thuộc cạnh rừng bên
Xoay bước khê kiều liền hiện
Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn )
Nếu là Lão sư ở đây, tất nhiên sẽ làm ra mấy bài thơ hạng nhất. Nghĩ đến Tống Lạc Dương, Ôn Uyển lập tức đem suy nghĩ muốn noi theo của mình dứt bỏ . Nghĩ đến Lão sư, trong mắt của Ôn Uyển ngấn lệ.
Lão sư là người duy nhất toàn tâm toàn ý yêu thương bảo hộ nàng. Nhưng hôm nay Lão sư vì nàng mà không thể trở lại kinh thành, cũng không thấy được con của mình. Chỉ có thể lưu lạc một mình ở bên ngoài. Nàng, chính là muốn duy trì một người duy nhất trên cõi đời này toàn tâm toàn ý yêu thương bảo hộ nàng.
Ôn Uyển nhìn lên bầu trời, những hạt mưa bụi nhỏ đang rơi lộn xộn lên đầu, lên mặt, lên tay nàng. Ôn Uyển nghĩ tới Bạch Thế Niên cuồng vọng bá đạo, tự tin nói có thể che chở cho nàng chu toàn. Bạch Thế Niên tại sao lại có thể cứng rắn như vậy, bởi vì hắn có tư cách này, hắn biết nên làm như thế nào để lợi dụng ưu thế vốn có của mình để đạt được mục đích.
Mà nàng thì sao, nàng cũng có tư cách này, nhưng lại không có phần kiên cường như vậy. Nàng một mực trốn tránh, cho dù đến bây giờ, nàng vẫn đang trốn tránh. Còn đang mơ ước tới cuộc sống nhàn nhã chơi bời thoải mái. Nhưng đổi lại là giết chóc vô cùng vô tận. Đổi lại chính là mỗi lần kề cận tới cái chết lại lưỡng lự chần chừ, còn đem những người bên cạnh liên lụy vào.
Cuộc sống vui chơi nhàn nhã tự tại vốn là một cuộc sống đơn giản, nhưng đối với nàng mà nói thì lại là một giấc mơ xa xa không thể chạm tới. Ông ngoại Hoàng đế đã dùng tới sức lực cùng thời gian lớn như vậy không phải là để bồi dưỡng một ẩn sĩ, mà là bồi dưỡng một người có thể làm quốc khố tràn đầy, một người có thể vì Đại Tề mà cống hiến. Nếu muốn làm ẩn sĩ cũng chỉ có thể chờ quốc khố tràn đầy thì có lẽ còn có một đường hi vọng. Trước đó nàng vẫn phải ở trong cái vòng xoáy này, chắc chắn sẽ không được thả ra.
Ôn Uyển lầm bầm tự nói với mình: “Ôn Uyển, nên tỉnh mộng đi. Nếu không tỉnh, không chỉ có mình nửa chết nửa sống, còn đem người bên cạnh liên lụy vào. Nếu nhất định không thể thay đổi được hiện thực này, vậy thì tự thay đổi bản thân thôi, giống như theo lời nói của lão sự, chẳng có ai là hoàn mỹ, chỉ cần trong lòng giữ vững thì cũng là đủ rồi.”
Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, đang mưa bụi lúc sau liền chuyển thành những giọt mưa lớn như hạt đậu, rơi lộp bộp lên mặt đất. Ôn Uyển cúi người lấy chiếc nhang muỗi còn đang đốt sáng lên. Trở vào bên trong nhà, cẩn thận để nhang muỗi xuống, nằm xuống giường, rất nhanh liền ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.