Quyển 4 - Chương 43: Nằm Cũng Trúng Đạn (hạ)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
02/06/2014
Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển nhìn thấy Mai nhi thì rất ngạc nhiên hỏi Mai nhi, làm sao lại nhiều đồ cưới như vậy. Mai nhi cười nói, đây là mẹ nàng tích góp
mười lăm năm mới được như vậy. Đem vốn riêng của mẹ nàng tất cả đều đào
hết rồi. Làm cho cái ‘quốc sắc thiên hương’ kia tháng giêng xuất giá
phải tức giận đến náo loạn một hồi. Đáng tiếc trong này phần lớn đều là
đồ cưới của Hoa mẫu , còn có vốn riêng nhiều năm tự mình kiếm, không
chút liên quan đến sản nghiệp Hoa gia. Nháo cũng không ích lợi gì, lão
phu nhân còn đem nàng ta mạnh mẽ khiển trách một trận. Mai nhi gả
chính là thế tử quốc công phủ, sau hai đứa cháu trai vàng của bà còn
phải dựa vào quốc công phủ, dựa vào Mai nhi đây! Nháo những thứ này có
ích lợi gì. Hoa phu nhân chỉ có một nữ nhi là Mai nhi, không cho nàng,
chẳng lẽ còn muốn để lại cho Mẫu Đan kia sao?
“Sợ là không chỉ có đem vốn riêng của mẹ ngươi đào hết đâu, đem nhà của ngươi cũng đào mất một nửa.” Ôn Uyển cười ha ha.
“Đúng vậy, bằng không ngươi cho rằng ta và mẹ vì sao phải vất vả quản gia, bị tổ mẫu còn có cái tiểu thiếp kia chọc cho tức giận gần chết. Còn không phải là vì tích góp đồ cưới cho ta. Mỹ nhân kia đúng là tìm tổ mẫu ta náo loạn mấy hồi, tổ mẫu cũng muốn muốn bắt được nhược điểm của mẹ ta. Nắm được sao?” Mai nhi không một chút nào hổ thẹn nói.
Ôn Uyển rất ước ao, vô cùng ước ao đây, có một người mẹ thay nàng tính toán như thế. Cũng không biết đến thời điểm nàng xuất giá, có phải mình phải tự đặt mua đồ cưới hay không đây!
Cha mẹ chồng của Ngọc Tú đều đã lên đường đi nhậm chức, nàng ấy gả đi cũng như làm đương gia chủ mẫu. Mai nhi gả tới quốc công phủ, người quan hệ rắc rối phức tạp, Ôn Uyển vừa nghe, thúc thúc bá bá hơn mười. Tiểu thúc bá hơn hai mươi người, em gái chồng chừng hai mươi người. Còn chưa kể đến người trong họ tộc, là đã muốn hôn mê.
Hoàng đế cảm nhận được tâm tình Ôn Uyển không tốt, nên thả tấu chương xuống hỏi “Làm sao, nhìn khuôn mặt đầy tâm sự của con kìa. Là Ai khi dễ con sao?” Ôn Uyển lắc lắc đầu.
“Có ủy khuất gì liền nói ra, đừng để ở trong lòng. Sẽ sinh bệnh đó. Nói đi là ai làm con ủy khuất.” nhìn Hoàng đế tuy bình thản, nhưng lời này không giận mà tự uy. Thần tử cùng tần phi nếu nghe đến giọng điệu như vậy, tuyệt đối sẽ nằm rạp trên mặt đất. Có điều, Ôn Uyển thì ngoại lệ.
“Không phải, là con nhớ mẹ thôi. Nếu như mẹ còn sống thì thật là tốt. Các nàng đều có cha mẹ thương yêu, cũng chỉ có con xưa nay là chưa từng thấy mẹ. Cả bức hoạ của mẹ cũng không có nữa, Ôn Uyển rất khó chịu.” Tuy rằng Ôn Uyển không thích tính nết Thánh Mẫu của mẹ công chúa. Nhưng mà Ôn Uyển tin tưởng, mẹ công chúa nhất định là một mẫu thân từ ái ôn nhu. Cùng giống như mami kiếp trước của nàng vậy. Ôn Uyển thật sự rất khó chấp nhận, tại sao nàng không có được mẫu thân thương yêu chứ?
“Đứa nhỏ ngốc, chuyện như vậy cưỡng cầu không được.” Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển. Rất là đau lòng, nhưng đối với chuyện như vậy, hắn cũng không có cách nào. Những chuyện khác, như muốn bảo bối gì đó. Khó hơn nữa đến ông cũng có thể cho. Nhưng mà muốn mẹ, cái này ông đành bó tay rồi.
Hoàng đế nghĩ đến Phúc Huy, ông mất đi nữ nhi trong lòng cũng rất khó vượt qua. Nếu như năm đó ông không phải bởi vì tức giận. Mà không bảo vệ cẩn thận nữ nhi này, có lẽ sẽ không có sự việc sau đó. Cũng sẽ không để cho Ôn Uyển ăn nhiều cay đắng như vậy.
Ôn Uyển gật đầu. Biểu hiện đã biết. Nhìn thấy hoàng đế nhấc tay, Ôn Uyển liền biết tay chân hoàng đế lại đau nhứt rồi nên vội bò lên trên giường xoa bóp .
” Tay nghề của Uyển nhi càng ngày càng thành thạo.” Cảm thụ lực đạo của Ôn Uyển không nhẹ không nặng, ngược lại lực nơi tay tốt hơn, hoàng đế cảm thấy cả người thoải mái.
Hoàng đế biết Ôn Uyển ở nhà học tập xoa bóp, ban đầu ông còn buồn bực không biết Ôn Uyển học cái này làm cái gì. Dù có cố gắng làm Thiên kim tiểu thư, thì cũng cần học các thứ này làm gì. Sau đó Ôn Uyển đấm bóp cho ông thủ pháp rất tốt, ông mới bừng tỉnh. Nguyên lai nha đầu này là nhìn thấy tay chân mình đều đau nhứt, cho nên mới cố ý đi học. Hoàng đế ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng rất cảm động. Nha đầu này luôn làm ấm trái tim của ông!
Ôn Uyển lông mày nhướng lên, nói thế không phải phí lời sao. Nàng vì cái này mà cố ý tìm nhân sĩ chuyên nghiệp dụng tâm học. Nàng đã bỏ ra toàn bộ khí lực, tâm tư để đi học đó, nếu như tay nghề không càng ngày càng tốt, vậy thì nàng vất vả học chỉ vô ích sao?
Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển thật sự rất bận, nhiều đồ như vậy, tất cả đều muốn mua thêm, hơn nữa nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, lại thường thường phải đi hoàng cung bồi tiếp hoàng đế giải buồn. Nói là giải buồn, cũng không phải. Chân chính có thể cho hoàng đế giải buồn chính là Tư Nguyệt, không phải là nàng. Bất quá hoàng đế yêu thích triệu nàng đi vào. Hơn một tháng qua, vừa từ thôn trang về người còn có chút thịt, nay lại gầy đi trông thấy. Thượng Đường nhìn thấy cũng rất áy náy.
“Quận chúa,Thế tử phủ Thuần Vương chạy đi Giang Nam. Nói là Phất Khê công tử bệnh nặng, Thế tử đến thăm. Ngay cả Thế tử Trấn quốc công cũng đi.” Ôn Uyển vô cùng kinh ngạc, Giang Thủ Vọng nhanh như vậy liền chết rồi. Ôn Uyển sớm biết Giang Thủ Vọng mắc phải bệnh lạ không thể cứu chữa, cho nên mới bị Thuần Vương chọn lựa. Thật không nghĩ tới nhanh như vậy liền đi tới thế giới cực lạc. Chỉ là, chết cũng quá nhanh đi! Còn tưởng rằng có thể chống đở một hai năm nữa.
“Còn có, Thuần Vương phi đến thăm.” Hạ Ảnh nói,
Ôn Uyển nghe xong lời này thì nhướng nhướng lông mày “Biết là chết như thế nào sao?” đang yên đang lành làm sao lại chết rồi. Mới thời gian mấy tháng, nói thế nào chết thì chết chứ?
Hạ Ảnh gật đầu một cái nói “Nói là bị bệnh, đột phát mà đi.”
Ôn Uyển nghe được đến bệnh cấp tính, là dạng bệnh cấp tính gì lại có thể nhanh như vậy. Cái này không thể nào. Đương nhiên nếu nói trong này có gì đó quái lạ, cũng rất có thế. Đương nhiên Ôn Uyển cũng sẽ không đi truy cứu để hỏi cho rõ ràng. Nếu không phải việc quan hệ đến Yến Kỳ Hiên, thì Ôn Uyển cũng không đi quan tâm làm gì.
Ôn Uyển đối với người chết không để ở trong lòng. Nàng hiện tại đang vô cùng lo lắng, không biết tên gia hỏa này có thể quá thương tâm hay không? Có thể khó chịu đến không chịu nổi không? Nhưng ngẫm lại chuyện trước đó đã nói cùng Thuần Vương, nàng cũng yên lòng hơn. Có đại phu theo thì sẽ không có vấn đề lớn. Bất quá, vì làm tốt công việc phòng bị, Ôn Uyển vẫn quyết định làm thêm cái bảo hiểm.
Thấy Hạ Ảnh muốn nói lại thôi, nên hỏi “Còn có việc?”
” Công chúa Phúc Linh vừa ý đại công tử của Trấn Nam Hầu gia, định đem Hân Dĩnh huyện chủ gả cho hắn. Trấn nam Hầu gia và trấn nam hầu lão phu nhân cũng đều đáp ứng rồi. Chỉ là nghe nói, đại công tử Từ Trọng Nhiên, không đáp ứng.” Đối với chuyện bát quái này, Ôn Uyển quả thật cảm thấy rất hứng thú. Tiểu tử kia, nhìn qua cũng biết không phải đèn cạn dầu. Nay có cơ hội tốt như vậy, tại sao hắn lại không đáp ứng đây! Là nữ nhi của công chúa Phúc linh đó, kết hôn với nàng ta thì danh phận Thế tử cũng như được định rồi, hơn nữa còn kiên cố như bàn thạch.
Tại sao lại đi cự tuyệt một trợ lực tốt như vậy. Ôn Uyển lại nghĩ tới tính tình kia của Hân Dĩnh dù bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền, liền bừng tỉnh. Từ Trọng Nhiên người sáng suốt, nhất định từng thấy Hân Dĩnh rồi. Nếu không, thì không có khả năng khước từ mối hôn nhân tốt như vậy . Nếu như là vậy thì có thể hiểu được, bởi vì cưới Hân Dĩnh, hắn không những không có được trợ lực, trái lại rất có thể sẽ có thêm một người cản trở .
“Quận chúa, Từ Trọng Nhiên đối với công chúa Phúc Linh nói ra một câu. Hắn nói người mà tương lai hắn muốn kết hôn, là người thông minh có bản lãnh, tài hoa hơn người, là nữ tử được lòng hắn nhất.” Ôn Uyển nghe xong bảo nàng tiếp tục nói. Lý do như thế, tuyệt đối không phải là trọng điểm. Bằng không, sẽ không khiến cho Hạ Ảnh dừng lại chốc lát.
“Hắn cuối cùng quay về nói với công chúa Phúc Linh là, cưới thê tử như Hoàng Quý quận chúa, thì cả đời không còn gì đáng tiếc.” Hạ Ảnh đè thấp âm thanh nói.
Ôn Uyển suy nghĩ nửa ngày, Hoàng Quý quận chúa là người phương nào, lại có thể làm cho một nam tử tâm tư thâm trầm như vậy ghi nhớ, thực sự là vinh hạnh. Ôn Uyển vì ai đó mà thương tiếc mười giây đồng hồ.
Ôn Uyển cười híp mắt , đây rốt cuộc là nữ tử không may nào mà bị hắn nhìn trúng thế? Đừng trách Ôn Uyển quên mất. Thực sự là Hoàng Quý quận chúa chữ này, ở trong lỗ tai Ôn Uyển nghe được, thực sự là quá khan hiếm. Người bình thường đều gọi nàng là quận chúa, quận chúa, sẽ không đồng thời gọi liền với phong hào.
Ôn Uyển nghe được lời Hạ Ảnh vừa nói, mới bừng tỉnh nhớ lại, dường như Hoàng Quý quận chúa, chỉ có một mình nàng có phong hào này thôi. Lúc này mới phản ứng kịp là người kia đang nói mình, Ôn Uyển một ngụm trà còn không nuốt xuống, tất cả đều phun ra ngoài, một nửa đều phun về hướng của Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh né tránh cực nhanh, nếu không thì đúng là quần áo ướt sũng.
“ Đại công tử thực sự là thông minh, lại đem ánh mắt chuyển qua trên đầu quận chúa . Hắn dùng quận chúa làm bia đở đạn, kế sách này dùng rất khá. Công chúa Phúc linh cùng quận chúa quan hệ rất kém , hiện tại hắn so sánh như vậy, công chúa Phúc Linh làm sao cũng sẽ không đem Hân Dĩnh huyện chủ hứa gả cho hắn. Mà Hân Dĩnh huyện chủ bị công chúa Phúc Linh đúng là có chút tùy hứng, lại không có từng trãi mọi việc. Nếu như cưới nàng ấy làm vợ, không những không đấu lại La Thập Nương, ngược lại sẽ rất dễ dàng bị La Thập Nương lung lạc . Còn vị trí Thế tử thì chỉ cần hắn cẩn thận sống sót, quá hai năm không lập thành Thế tử, nhất định sẽ có người đứng ra nói chuyện. Lập trưởng chính là tổ chế, ai cũng không dám làm trái lại. Từ Trọng Nhiên này, đúng là thông minh.” Hạ ảnh nói.
Ôn Uyển gật gật đầu, nhưng trong lòng thật uất ức. Đây là loại người gì, lợi dụng mình một lần liền coi như xong, còn lợi dụng thêm lần nữa. Hơn nữa lợi dụng mình tốt như vậy. Thật là khiến người ta tức giận. Không được, tuyệt đối phải thu lợi tức. Chờ có cơ hội, nhất định phải thu lợi so với tiền vốn còn cao cao hơn . Nhất định phải làm hắn tức giận đến thổ huyết mới bỏ qua.
“Quận chúa, người cũng không nên tức giận. Ngày tháng của Từ Trọng Nhiên trôi qua cũng không dễ dàng. La thị, đã được Trấn Nam Hầu gia nâng lên làm bình thê.” Ôn Uyển nghe xong, lúc này lông mày mới giãn ra một chút, nhún vai một cái. Hừ, ác hữu ác báo.
Hoàng đế nghe Ôn Uyển tức giận bất bình, thì cười ha ha “Nha đầu này, con có người coi trọng còn không chịu à, cái này chứng minh là con rất tốt, nên tất cả mọi người tranh nhau muốn lấy về nhà. Chưa từng nghe nói câu một nhà có nữ nh bách gia cầu sao? Đây mới thực sự là vinh quang lớn lao. Đợi được thật sự có bách gia đến van cầu, trên mặt ông ngoại cũng có vinh quang. Ha ha, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt thôi Ôn Uyển nhà chúng ta đã lớn rồi. Cũng nên gả đi rồi.” nghe Ôn Uyển nói xong , ông không chỉ không cảm thấy Từ Trọng Nhiên không tốt mà trái lại ông cảm thấy thật không tệ. Người lớn mà, đều yêu thích có một nữ nhi trăm nhà mong muốn. Đó là chuyện vinh quang lại nói Từ Trọng Nhiên kia cũng không kém.
Hân Dĩnh tướng mạo đẹp đẽ, người cũng thông minh, lại hoạt bát đáng yêu, thân thế cùng Ôn Uyển tương đương. Bất quá rau xanh cây cải củ mỗi cái đều có người ưa thích thôi. Hơn nữa Ôn Uyển còn có bệnh câm, gia đình người bình thường sẽ không chủ động đi làm mai.
Hoàng đế nhận được tin tức này, tự nhiên là vạn phần vui vẻ.
“Sợ là không chỉ có đem vốn riêng của mẹ ngươi đào hết đâu, đem nhà của ngươi cũng đào mất một nửa.” Ôn Uyển cười ha ha.
“Đúng vậy, bằng không ngươi cho rằng ta và mẹ vì sao phải vất vả quản gia, bị tổ mẫu còn có cái tiểu thiếp kia chọc cho tức giận gần chết. Còn không phải là vì tích góp đồ cưới cho ta. Mỹ nhân kia đúng là tìm tổ mẫu ta náo loạn mấy hồi, tổ mẫu cũng muốn muốn bắt được nhược điểm của mẹ ta. Nắm được sao?” Mai nhi không một chút nào hổ thẹn nói.
Ôn Uyển rất ước ao, vô cùng ước ao đây, có một người mẹ thay nàng tính toán như thế. Cũng không biết đến thời điểm nàng xuất giá, có phải mình phải tự đặt mua đồ cưới hay không đây!
Cha mẹ chồng của Ngọc Tú đều đã lên đường đi nhậm chức, nàng ấy gả đi cũng như làm đương gia chủ mẫu. Mai nhi gả tới quốc công phủ, người quan hệ rắc rối phức tạp, Ôn Uyển vừa nghe, thúc thúc bá bá hơn mười. Tiểu thúc bá hơn hai mươi người, em gái chồng chừng hai mươi người. Còn chưa kể đến người trong họ tộc, là đã muốn hôn mê.
Hoàng đế cảm nhận được tâm tình Ôn Uyển không tốt, nên thả tấu chương xuống hỏi “Làm sao, nhìn khuôn mặt đầy tâm sự của con kìa. Là Ai khi dễ con sao?” Ôn Uyển lắc lắc đầu.
“Có ủy khuất gì liền nói ra, đừng để ở trong lòng. Sẽ sinh bệnh đó. Nói đi là ai làm con ủy khuất.” nhìn Hoàng đế tuy bình thản, nhưng lời này không giận mà tự uy. Thần tử cùng tần phi nếu nghe đến giọng điệu như vậy, tuyệt đối sẽ nằm rạp trên mặt đất. Có điều, Ôn Uyển thì ngoại lệ.
“Không phải, là con nhớ mẹ thôi. Nếu như mẹ còn sống thì thật là tốt. Các nàng đều có cha mẹ thương yêu, cũng chỉ có con xưa nay là chưa từng thấy mẹ. Cả bức hoạ của mẹ cũng không có nữa, Ôn Uyển rất khó chịu.” Tuy rằng Ôn Uyển không thích tính nết Thánh Mẫu của mẹ công chúa. Nhưng mà Ôn Uyển tin tưởng, mẹ công chúa nhất định là một mẫu thân từ ái ôn nhu. Cùng giống như mami kiếp trước của nàng vậy. Ôn Uyển thật sự rất khó chấp nhận, tại sao nàng không có được mẫu thân thương yêu chứ?
“Đứa nhỏ ngốc, chuyện như vậy cưỡng cầu không được.” Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển. Rất là đau lòng, nhưng đối với chuyện như vậy, hắn cũng không có cách nào. Những chuyện khác, như muốn bảo bối gì đó. Khó hơn nữa đến ông cũng có thể cho. Nhưng mà muốn mẹ, cái này ông đành bó tay rồi.
Hoàng đế nghĩ đến Phúc Huy, ông mất đi nữ nhi trong lòng cũng rất khó vượt qua. Nếu như năm đó ông không phải bởi vì tức giận. Mà không bảo vệ cẩn thận nữ nhi này, có lẽ sẽ không có sự việc sau đó. Cũng sẽ không để cho Ôn Uyển ăn nhiều cay đắng như vậy.
Ôn Uyển gật đầu. Biểu hiện đã biết. Nhìn thấy hoàng đế nhấc tay, Ôn Uyển liền biết tay chân hoàng đế lại đau nhứt rồi nên vội bò lên trên giường xoa bóp .
” Tay nghề của Uyển nhi càng ngày càng thành thạo.” Cảm thụ lực đạo của Ôn Uyển không nhẹ không nặng, ngược lại lực nơi tay tốt hơn, hoàng đế cảm thấy cả người thoải mái.
Hoàng đế biết Ôn Uyển ở nhà học tập xoa bóp, ban đầu ông còn buồn bực không biết Ôn Uyển học cái này làm cái gì. Dù có cố gắng làm Thiên kim tiểu thư, thì cũng cần học các thứ này làm gì. Sau đó Ôn Uyển đấm bóp cho ông thủ pháp rất tốt, ông mới bừng tỉnh. Nguyên lai nha đầu này là nhìn thấy tay chân mình đều đau nhứt, cho nên mới cố ý đi học. Hoàng đế ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng rất cảm động. Nha đầu này luôn làm ấm trái tim của ông!
Ôn Uyển lông mày nhướng lên, nói thế không phải phí lời sao. Nàng vì cái này mà cố ý tìm nhân sĩ chuyên nghiệp dụng tâm học. Nàng đã bỏ ra toàn bộ khí lực, tâm tư để đi học đó, nếu như tay nghề không càng ngày càng tốt, vậy thì nàng vất vả học chỉ vô ích sao?
Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển thật sự rất bận, nhiều đồ như vậy, tất cả đều muốn mua thêm, hơn nữa nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, lại thường thường phải đi hoàng cung bồi tiếp hoàng đế giải buồn. Nói là giải buồn, cũng không phải. Chân chính có thể cho hoàng đế giải buồn chính là Tư Nguyệt, không phải là nàng. Bất quá hoàng đế yêu thích triệu nàng đi vào. Hơn một tháng qua, vừa từ thôn trang về người còn có chút thịt, nay lại gầy đi trông thấy. Thượng Đường nhìn thấy cũng rất áy náy.
“Quận chúa,Thế tử phủ Thuần Vương chạy đi Giang Nam. Nói là Phất Khê công tử bệnh nặng, Thế tử đến thăm. Ngay cả Thế tử Trấn quốc công cũng đi.” Ôn Uyển vô cùng kinh ngạc, Giang Thủ Vọng nhanh như vậy liền chết rồi. Ôn Uyển sớm biết Giang Thủ Vọng mắc phải bệnh lạ không thể cứu chữa, cho nên mới bị Thuần Vương chọn lựa. Thật không nghĩ tới nhanh như vậy liền đi tới thế giới cực lạc. Chỉ là, chết cũng quá nhanh đi! Còn tưởng rằng có thể chống đở một hai năm nữa.
“Còn có, Thuần Vương phi đến thăm.” Hạ Ảnh nói,
Ôn Uyển nghe xong lời này thì nhướng nhướng lông mày “Biết là chết như thế nào sao?” đang yên đang lành làm sao lại chết rồi. Mới thời gian mấy tháng, nói thế nào chết thì chết chứ?
Hạ Ảnh gật đầu một cái nói “Nói là bị bệnh, đột phát mà đi.”
Ôn Uyển nghe được đến bệnh cấp tính, là dạng bệnh cấp tính gì lại có thể nhanh như vậy. Cái này không thể nào. Đương nhiên nếu nói trong này có gì đó quái lạ, cũng rất có thế. Đương nhiên Ôn Uyển cũng sẽ không đi truy cứu để hỏi cho rõ ràng. Nếu không phải việc quan hệ đến Yến Kỳ Hiên, thì Ôn Uyển cũng không đi quan tâm làm gì.
Ôn Uyển đối với người chết không để ở trong lòng. Nàng hiện tại đang vô cùng lo lắng, không biết tên gia hỏa này có thể quá thương tâm hay không? Có thể khó chịu đến không chịu nổi không? Nhưng ngẫm lại chuyện trước đó đã nói cùng Thuần Vương, nàng cũng yên lòng hơn. Có đại phu theo thì sẽ không có vấn đề lớn. Bất quá, vì làm tốt công việc phòng bị, Ôn Uyển vẫn quyết định làm thêm cái bảo hiểm.
Thấy Hạ Ảnh muốn nói lại thôi, nên hỏi “Còn có việc?”
” Công chúa Phúc Linh vừa ý đại công tử của Trấn Nam Hầu gia, định đem Hân Dĩnh huyện chủ gả cho hắn. Trấn nam Hầu gia và trấn nam hầu lão phu nhân cũng đều đáp ứng rồi. Chỉ là nghe nói, đại công tử Từ Trọng Nhiên, không đáp ứng.” Đối với chuyện bát quái này, Ôn Uyển quả thật cảm thấy rất hứng thú. Tiểu tử kia, nhìn qua cũng biết không phải đèn cạn dầu. Nay có cơ hội tốt như vậy, tại sao hắn lại không đáp ứng đây! Là nữ nhi của công chúa Phúc linh đó, kết hôn với nàng ta thì danh phận Thế tử cũng như được định rồi, hơn nữa còn kiên cố như bàn thạch.
Tại sao lại đi cự tuyệt một trợ lực tốt như vậy. Ôn Uyển lại nghĩ tới tính tình kia của Hân Dĩnh dù bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền, liền bừng tỉnh. Từ Trọng Nhiên người sáng suốt, nhất định từng thấy Hân Dĩnh rồi. Nếu không, thì không có khả năng khước từ mối hôn nhân tốt như vậy . Nếu như là vậy thì có thể hiểu được, bởi vì cưới Hân Dĩnh, hắn không những không có được trợ lực, trái lại rất có thể sẽ có thêm một người cản trở .
“Quận chúa, Từ Trọng Nhiên đối với công chúa Phúc Linh nói ra một câu. Hắn nói người mà tương lai hắn muốn kết hôn, là người thông minh có bản lãnh, tài hoa hơn người, là nữ tử được lòng hắn nhất.” Ôn Uyển nghe xong bảo nàng tiếp tục nói. Lý do như thế, tuyệt đối không phải là trọng điểm. Bằng không, sẽ không khiến cho Hạ Ảnh dừng lại chốc lát.
“Hắn cuối cùng quay về nói với công chúa Phúc Linh là, cưới thê tử như Hoàng Quý quận chúa, thì cả đời không còn gì đáng tiếc.” Hạ Ảnh đè thấp âm thanh nói.
Ôn Uyển suy nghĩ nửa ngày, Hoàng Quý quận chúa là người phương nào, lại có thể làm cho một nam tử tâm tư thâm trầm như vậy ghi nhớ, thực sự là vinh hạnh. Ôn Uyển vì ai đó mà thương tiếc mười giây đồng hồ.
Ôn Uyển cười híp mắt , đây rốt cuộc là nữ tử không may nào mà bị hắn nhìn trúng thế? Đừng trách Ôn Uyển quên mất. Thực sự là Hoàng Quý quận chúa chữ này, ở trong lỗ tai Ôn Uyển nghe được, thực sự là quá khan hiếm. Người bình thường đều gọi nàng là quận chúa, quận chúa, sẽ không đồng thời gọi liền với phong hào.
Ôn Uyển nghe được lời Hạ Ảnh vừa nói, mới bừng tỉnh nhớ lại, dường như Hoàng Quý quận chúa, chỉ có một mình nàng có phong hào này thôi. Lúc này mới phản ứng kịp là người kia đang nói mình, Ôn Uyển một ngụm trà còn không nuốt xuống, tất cả đều phun ra ngoài, một nửa đều phun về hướng của Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh né tránh cực nhanh, nếu không thì đúng là quần áo ướt sũng.
“ Đại công tử thực sự là thông minh, lại đem ánh mắt chuyển qua trên đầu quận chúa . Hắn dùng quận chúa làm bia đở đạn, kế sách này dùng rất khá. Công chúa Phúc linh cùng quận chúa quan hệ rất kém , hiện tại hắn so sánh như vậy, công chúa Phúc Linh làm sao cũng sẽ không đem Hân Dĩnh huyện chủ hứa gả cho hắn. Mà Hân Dĩnh huyện chủ bị công chúa Phúc Linh đúng là có chút tùy hứng, lại không có từng trãi mọi việc. Nếu như cưới nàng ấy làm vợ, không những không đấu lại La Thập Nương, ngược lại sẽ rất dễ dàng bị La Thập Nương lung lạc . Còn vị trí Thế tử thì chỉ cần hắn cẩn thận sống sót, quá hai năm không lập thành Thế tử, nhất định sẽ có người đứng ra nói chuyện. Lập trưởng chính là tổ chế, ai cũng không dám làm trái lại. Từ Trọng Nhiên này, đúng là thông minh.” Hạ ảnh nói.
Ôn Uyển gật gật đầu, nhưng trong lòng thật uất ức. Đây là loại người gì, lợi dụng mình một lần liền coi như xong, còn lợi dụng thêm lần nữa. Hơn nữa lợi dụng mình tốt như vậy. Thật là khiến người ta tức giận. Không được, tuyệt đối phải thu lợi tức. Chờ có cơ hội, nhất định phải thu lợi so với tiền vốn còn cao cao hơn . Nhất định phải làm hắn tức giận đến thổ huyết mới bỏ qua.
“Quận chúa, người cũng không nên tức giận. Ngày tháng của Từ Trọng Nhiên trôi qua cũng không dễ dàng. La thị, đã được Trấn Nam Hầu gia nâng lên làm bình thê.” Ôn Uyển nghe xong, lúc này lông mày mới giãn ra một chút, nhún vai một cái. Hừ, ác hữu ác báo.
Hoàng đế nghe Ôn Uyển tức giận bất bình, thì cười ha ha “Nha đầu này, con có người coi trọng còn không chịu à, cái này chứng minh là con rất tốt, nên tất cả mọi người tranh nhau muốn lấy về nhà. Chưa từng nghe nói câu một nhà có nữ nh bách gia cầu sao? Đây mới thực sự là vinh quang lớn lao. Đợi được thật sự có bách gia đến van cầu, trên mặt ông ngoại cũng có vinh quang. Ha ha, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt thôi Ôn Uyển nhà chúng ta đã lớn rồi. Cũng nên gả đi rồi.” nghe Ôn Uyển nói xong , ông không chỉ không cảm thấy Từ Trọng Nhiên không tốt mà trái lại ông cảm thấy thật không tệ. Người lớn mà, đều yêu thích có một nữ nhi trăm nhà mong muốn. Đó là chuyện vinh quang lại nói Từ Trọng Nhiên kia cũng không kém.
Hân Dĩnh tướng mạo đẹp đẽ, người cũng thông minh, lại hoạt bát đáng yêu, thân thế cùng Ôn Uyển tương đương. Bất quá rau xanh cây cải củ mỗi cái đều có người ưa thích thôi. Hơn nữa Ôn Uyển còn có bệnh câm, gia đình người bình thường sẽ không chủ động đi làm mai.
Hoàng đế nhận được tin tức này, tự nhiên là vạn phần vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.