Quyển 2 - Chương 131: Ngũ lão gia lấy phu nhân thứ hai
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
04/01/2014
Edit: Nguyên Phạm
Beta: Tiểu Tuyền
“Không được đi, tất cả trở lại cho ta.” Bình Hướng Hi lúc này còn có
cái gì không rõ, nàng ta cho rằng ai cũng là đứa ngốc a. Ngay lúc Hạ
Thiên chuẩn bị đi ra ngoài kêu. Hạ Thiên nhìn Ôn Uyển, đợi chỉ thị Ôn
Uyển, cũng không thèm nhìn tới Bình Hướng Hi một cái, xem như hoàn toàn
không thấy.
“Cha, người để cho hắn đi. Để cho người Đại Lý Tự tra rõ ràng. Quan viên Đại Lý Tự thanh minh công chính thiên hạ đều biết, con không tin họ còn có thể đem vuông nói thành tròn .” Thượng Kỳ đứng lên nói.
Bình hướng Hi lập tức quát bảo Thượng Kỳ im miệng. Hắn cho dù có ngốc, nhìn bộ dạng này của An thị , cũng biết đích xác là do An thị hạ độc thủ. Chuyện này một khi vạch trần ra, tội mưu hại đương triều Quận chúa, người của hoàng gia . Nếu nhẹ mà nói, hắn ở trong triều sẽ không còn đất đặt chân, hai đứa con trai của hắn ít nhất cũng sẽ bị phán xử lưu vong ba nghìn dặm. Nặng mà nói, khẳng định tất cả đều đầu rơi xuống đất. Vì chính hắn, vì hai đứa con trai, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này bị vạch trần.
“Ôn Uyển, ngươi muốn như thế nào?” Nếu nàng nói bận tâm mình, thì ít nhất còn nhớ tới thân tình ruột thịt. Chỉ cần nàng không truy cứu, cũng sẽ không có việc gì.
“Cho rằng mọi người là người ngu à. Quận chúa nói, nàng trước kia không nói, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không cố ý đi nói. Chẳng qua là từ nay về sau, Quận chúa với ngũ phòng các người không có bất cứ quan hệ nào. Người tới, đem người trở thành lão gia để chiêu đãi. Nhưng mà, đối với chuyện trong phủ, đối với chuyện nàng cùng Thượng Đường thiếu gia, người đều không được hỏi tới. Lần này hi vọng người dựng lên khế ước, không nên giống như lúc nói một đàng, làm một nẻo. Quận chúa không muốn dây dưa mãi một chuyện.” Hạ Ngữ rất là tức giận nhìn cái người Quận chúa gọi cha, thậm chí có loại phụ thân như vậy sao, thật là trên đời hiếm thấy.
“Được.” Bình hướng Hi lập tức đáp ứng, viết ngay khế ước. Ôn Uyển lấy được khế ước, xoay người trở về phòng. Hạ Thiên đem bọn họ cho đưa đi.
“Mẹ, mẹ nói với cha đi, mẹ không có làm . Mẹ nói với cha, người không có làm qua. Mẹ, người nói a.” Thượng Kỳ lôi kéo tay An thị, đau khổ cầu khẩn. Nếu quả thật như những gì vừa rồi nói, thật sự là như vậy. Vậy hắn kiên trì công danh để làm cái gì. Những điều cha mẹ dạy hắn là cái gì? Vậy tất cả chỉ trích lúc trước của mình, cũng là một truyện cười thôi sao? Một chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
“Muội muội, tại sao lại dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ như vậy?” Thượng Đường thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, tại sao có thể dễ dàng mà bỏ qua cho nữ nhân này như thế? Thượng Đường ở đây tức giận, hắn thật không cam tâm. Làm sao lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho nữ nhân ác độc như vậy, nên kiện lên Đại Lý Tự đi, làm cho bà ta đền mạng. Nhưng rất nhanh, hắn hiểu được, đây là việc xấu trong nhà. Nếu quả thật bị phát hiện, tương lai của hắn cũng có thể bị ảnh hưởng. Thượng Đường nhìn Ôn Uyển, hồi lâu không nói nữa.
Ôn Uyển lắc đầu , không buông tha chẳng lẽ muốn ả chết. Nếu như nàng muốn cho An thị chết, thì ngay tại thời điểm sắc phong Quý Quận chúa, liền đem tội này mà tố cáo, bà ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nàng không làm như vậy, mà là coi như chuyện này chưa bao giờ tồn tại. Cho nên, lần này nàng sẽ cũng bỏ qua cho, hãy để cho Thượng Đường biết nàng bỏ qua như thế là vì cha nàng, vì hắn, vì Bình gia mọi người, nàng nhịn chuyện này, chịu ủy khuất chuyện này. Nhưng có lúc, người đã chết, ngược lại là một loại giải thoát. Cần phải không chết, mỗi ngày sống trong đau khổ, đó mới làm cho người ta thống khổ nhất. Ôn Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới Hoàng ma ma hiền lành, nàng sẽ dâng lên một trận hận ý.
Lúc trước đem nàng bỏ ở thôn trang, nàng cũng sẽ không đi truy cứu. Những thứ kia không phải là nàng, nàng cũng không hận An thị. Nhưng mà, yêu cầu ban đầu của Hoàng ma ma không cao. Bà chẳng qua là hi vọng có người dạy dỗ tốt mình, đặt mua một phần đồ cưới, gả mình cho một người tốt, hảo hảo mà sống. Mình cùng Hoàng ma ma, cũng không trở ngại An thị làm chuyện gì. Mẹ nàng lưu lại nhiều tiền tài như vậy, ngươi tùy tiện cho mấy ngàn lượng bạc, đặt mua một phần đồ cưới, tìm hộ nhà bình thường gả đi là tốt. Nghiêm trọng hơn, nếu không muốn nuôi ở bên người, nhìn nàng thấy chướng mắt, ngươi chỉ cần đem nàng ném tới biệt viện xa ngàn dặm mà nuôi, đến tuổi phải gả, cũng dễ giải quyết giống nhau. Chẳng qua là nhiều thêm hai miệng cơm mà thôi.
Nhưng liền vì một khoản tiền như vậy, vì một ít bạc như vậy. Ả có thể đối với lão nhân cùng hài tử hai tay không tấc sắt hạ độc thủ. Để cho ma ma hiền lành phải chết ở trên đường. Hai năm qua nàng vẫn có nhiều cơ hội, nàng biết nếu nàng mở miệng, An thị tuyệt đối sống không sống qua ngày thứ hai. Nhưng ba năm này, nàng vẫn nhịn. Cho dù ả ở trước mặt Bình Hướng Hi khích bác ly gián, cho dù đối mặt Bình Hướng Hi gây khó khăn vạn phần, nàng đều nhất nhất nhịn xuống. Không phải là lực lượng của nàng còn chưa đủ để cho nàng trả thù, mà là nàng không muốn làm cho ả ta chết sảng khoái như thế. Nàng muốn ả sống, làm cho ả phải trả giá thật lớn. Nàng muốn ả ta, hảo hảo mà sống, làm cho ả thưởng thức một chút mùi vị trượng phu tuyệt tình, nhi tử ly tâm, mọi người khinh bỉ khinh thường. Làm cho ả trải qua cảm giác như có một thanh dao găm từng chút từng chút mà đâm vào tim. Chỉ có như vậy, mới có thể giải trừ hận ý trong lòng nàng.
“Vú nuôi, Vú nuôi.” Về đến nhà, ôm lấy vú nuôi của mình, An thị khóc rống. Hồi lâu sau, liền nói chuyện vừa rồi, cũng cực kỳ hối hận là ban đầu thuê mấy sát thủ kia.
“Tiểu thư, hồ đồ rồi. Trang đầu kia chỉ có hai đứa con trai một nữ nhi. Nơi nào có tiểu nhi tử. Hơn nữa, trang đầu kia toàn gia đều ở trên đường mà bị giết chết , nơi nào có thể còn giữ tiểu nhi tử không mang đi , tất cả đều là nói hưu nói vượn. Tiểu thư, người bị gì mà lại quên mất, quốc công Gia đem chuyện này xử lý được gọn gang rồi. Trời ạ, tiểu thư, người rơi vào cạm bẫy Quận chúa bố trí rồi.” Nói xong, mặt vú nuôi lộ vẻ hoảng sợ.
An thị tự nhiên biết, nhưng là đây mới là chỗ thương tâm của nàng. Tình thế ngay lúc đó, Bình Hướng Hi căn bản là không cho nàng nói thêm cái gì nữa. Bởi vì trang đầu, bởi vì lão bà tử kia, đúng là nàng hạ lệnh sát thủ giết. Nếu quả thật bẩm báo Đại Lý Tự, cho dù ban đầu quốc công Gia nói hắn đã đem mọi chuyện thu thập sạch sẽ. Tra tìm không ra chứng cớ, nhưng là thanh danh của nàng sẽ hoàn toàn xong. Vậy thì con cái, sau này đừng nghĩ muốn lấy vợ lập gia đình, lão gia ở con đường làm quan cũng hoàn toàn thất bại. Hiện tại Ôn Uyển, cũng không là một cô nhi cơ khổ không chỗ nương tựa như trước. Mấy năm này. Nàng gây họa như vậy, làm nhiều chuyện kinh người như vậy, nhưng vẫn vô tư sống. Thậm chí Quốc Công Gia đối với nàng cũng khách khách khí khí. Tại sao, còn không phải là bởi vì nàng đã lọt vào mắt hoàng đế , có hoàng đế che chở nàng. Nếu là nàng thật sự kiện Đại Lý Tự, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Còn phải dính líu với lão gia, dính líu ba đứa con của nàng.
Nàng thật không biết, nha đầu ác độc này , còn có chiêu số gì để đối phó nàng. Nàng cũng sẽ không khờ dại cho là, Ôn Uyển ở trong lòng còn thiện lương, thả cho nàng một con ngựa. Ôn Uyển không phải là Phúc Huy, không phải dễ dàng dụ dỗ như vậy cũng không phải là người dễ mềm lòng. Cái nha đầu này, tâm so sánh với rắn độc còn độc hơn. Đối với điểm này, nàng vô cùng rõ ràng, so sánh với bất luận kẻ nào thì càng hiểu rõ ràng. Nhưngmà nàng không đối phó được với nha đầu này. Địa vị hai người có khoảng cách quá lớn. Nàng đã vô lực không thể đối phó nó. Hơn nữa, nàng bây giờ còn có nhược điểm ở trong tay nó, cũng đã mất đi lòng của trượng phu.
Thượng Kỳ đến đây hướng Ôn Uyển nói xin lỗi, Ôn Uyển cũng có chút ngạc nhiên. Không nghĩ tới An thị có đứa con lương thiện hiểu lễ nghĩa như vậy. Thật là phượng hoàng trong ổ quạ đen.
Hạ Thiên đi về phía hắn nói “Quận chúa nói, nàng nếu đã nói không truy cứu, cũng sẽ không lại đi truy cứu. Hơn nữa chuyện này cũng không lien quan chuyện của ngươi, ngươi không cần thiết áy náy. Ngươi trở về đi thôi! Quận chúa chắc là không muốn gặp . Ngươi đứng ở chỗ này, để cho người khác nhìn thấy, như vậy sẽ còn bị nói như thế nào. Trở về đi thôi. Quận chúa nói, vì Ngũ lão gia, nàng cũng sẽ không đem chuyện này vạch trần ra . Ngươi yên tâm đi.”
“Ta, ta không biết. Không phải vậy, ta không phải vì chuyện mẹ ta, ta, ta không có tư cách kia. Ta chỉ là vì lúc trước ta thất lễ, mà tới nói xin lỗi với nàng.” Thượng Kỳ cúi đầu, rất xấu hổ . Hắn trước kia mặc dù nghe nói chút ít lời đồn, nhưng hắn căn bản không tin. Nhưng là bây giờ sự thật bày đặt ở trong mắt, hắn không thể không tin.
“Có tâm ý này của Cửu thiếu gia là được rồi. Bất quá Quận chúa, chắc là không muốn gặp , ngươi trở về đi thôi.” Hạ Thiên cũng không có bắt tội. Ngũ phòng cuối cùng còn có một người là có chút lương tâm.
Thượng Kỳ biết Ôn Uyển thật sự không muốn gặp mình. Chán nản đi trở về, bây giờ nhìn lại, mình có mười phần sai. Ôn Uyển cũng không phải là ỷ mình có chỗ dựa mà ngang ngược càn rỡ . Mà nàng chỉ ngang ngược càn rỡ với mẹ hắn thôi. Thấy nàng đối với mình, cũng rất hòa thiện. Đến trách mắng một tiếng cũng không có. Trong lòng hắn vạn phần áy náy cùng khổ sở.
An thị rất nhanh liền phát hiện, con lớn nhất cùng nàng khoảng cách càng ngày càng xa, đối với nàng càng ngày càng lạnh mạc. Nó được Bình Hướng Hi dạy dỗ thành công.
Trung, tín, hiếu, Nghĩa, Lễ, Nghi, liêm, sỉ, tám chữ này đã cắm rễ trong lòng hài tử. An thị luống cuống, cố gắng tu chỉnh quan hệ của bọn họ. Nhưng Thượng Kỳ đã đối với nàng lòng sinh oán giận, chứa loại ý niệm này trong đầu, quan hệ muốn cải thiện thì khó như lên trời.
Mà Bình Hướng Hi vốn bởi vì ba hài tử, lúc trước có xảy ra nhiều chuyện cũng dễ dàng tha thứ An thị. Hiện tại biết chuyện như vậy, nếu như không phải là Ôn Uyển bỏ qua cho, hắn đời này đừng nghĩ ở quan trường lăn lộn . Hơn nữa hắn vẫn cho rằng nàng là một nữ nhân thiện lương, ôn nhu. Nhưng bây giờ sự thật bày đặt ở trước mắt, trong lòng hắn đối với nữ nhân ác độc này chán ghét đến tận xương tủy. Hơn nửa năm hắn không nói chuyện với nàng cũng không vào phòng của nàng, vợ chồng như người xa lạ. Hiện tại cả nhà cũng không muốn trở về. Vì sợ khiêu khích người khác hoài nghi, nên trốn đến nhà của anh hắn, viện mà lúc trước ngũ phòng ở.
Trượng phu tuyệt tình, con trai lớn xa cách. Để cho An thị càng ngày càng khủng hoảng.
Hơn nửa tháng sau khi xảy ra chuyện này, Ôn Uyển đã nghe được một cái tin.
“Quận chúa, lão gia muốn cưới phu nhân thứ hai.” Phu nhân thứ hai, cũng chính là quý thiếp. Dĩ nhiên, quý thiếp hay là thiếp, cũng đều như nhau. Ôn Uyển căn bản là không có thời gian mà nhìn ngó đến hắn. Chỉ cần không chọc đến nàng, nàng đã mừng rỡ vui sướng lắm rồi.
Nào biết đâu rằng, cha hờ của nàng mùa xuân thứ hai lại đến. Nghiễm nhiên phát thiệp mời, muốn mời đồng liêu uống rượu mừng. Mọi người nhận hỉ thiếp tất cả cũng chẳng qua là nhìn nhau cười một tiếng, hớn hở đi trước. Ở cổ đại, cưới tiểu thiếp cũng là một chuyện nhã sự, rượu mừng cũng được náo nhiệt .
Ôn Uyển biết chuyện phát sinh này, cũng biết hai người này tất nhiên nội bộ lục đục. Nam nhân đều là một người rất ích kỷ, bất kể chính hắn đã làm gì. Nhưng hắn đều muốn nữ nhân của mình phải là thuần khiết thiện lương như một tờ giấy trắng. Không có một người nào, không có một nam nhân nào sẽ thích một độc phụ. Hai người sau này, tất nhiên sẽ như người lạ. Ở nơi này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường , đối với thê tử cũng không như ý. Tự nhiên là sẽ đi tìm một nữ nhân thiện lương thuần khiết tới bổ khuyết chỗ trống. Cho nên, Bình Hướng Hi sẽ tìm nữ nhân khác, Ôn Uyển ngay từ lúc đó đã đoán trước. Vì hai đứa con trai, hắn tất nhiên sẽ không bỏ An thị. Ha hả, nhìn trượng phu trước kia đối với mình nhu tình mật ý nay đối với mình lãnh mạc và chán ghét, còn sủng ái nữ nhân khác, cái loại tư vị này, ha hả, sẽ rất thống khoái .
Bất quá Ôn Uyển cũng biết được nữ tử mới này là một nữ nhân đàng hoàng, là họ hàng xa của một hộ quan viên. Nàng cũng thấy có chút kỳ quái. Cho người đi hỏi thăm một chút nữ nhân này là ai. Chờ biết được là biểu muội bà con xa của phu nhân một lục phẩm quan viên, lúc ở phủ đệ quan viên kia gặp gỡ , sau đó lưỡng tình tương duyệt, không phải Bình Hướng Hi không lấy chồng. Ôn Uyển nghe trong lòng đã cảm thấy có cái gì không đúng. Bình Hướng Hi đều đã bốn mươi. Mặc dù tướng mạo cũng đường đường, nhưng cũng không thể làm cho một đại cô nương mười sáu mười bảy tuổi tình căn thâm chủng. Nơi này, không cần phải nói, Ôn Uyển ngửi được mùi vị bất thường.
Hạ Ảnh rất nhanh dò thăm tin tức mà báo cáo lại.
Chừng mười ngày trước, một thuộc hạ của Bình Hướng Hi muốn mời hắn đi làm khách, lúc ấy tâm tình của hắn không tốt, không muốn về nhà. Nên theo thuộc hạ đi về nhà tên đó uống rượu. Cũng là tại nơi đó không cẩn thận đụng một vị cô nương, vừa lúc bị thuộc hạ của hắn nhìn thấy. Hắn cuống quít giải thích, cũng không biết bị nói thành như thế nào . Thuộc hạ kia cười nói nàng là biểu muội phương xa của thê tử ta, trong nhà bị tai hoạ, nên tìm bọn họ làm nơi nương tựa. Không có chuyện gì đâu .
Nàng kia lớn lên xinh đẹp, đoan trang diễm lệ. Thấy nam nhân xa lạ, nàng kia rất xấu hổ, bất quá cũng cúi đầu tự nhiên hào phóng bỏ qua cho Bình Hướng Hi.
Thuộc hạ nhìn cái bộ dáng này của hắn, đang muốn nói chuyện, thì có người gọi. Nên kêu Bình Hướng Hi theo hắn cùng đi. Bình Hướng Hi phụng bồi hắn đi, quay đầu nhìn lại, thấy nàng kia mặt mang đầy vẻ e lệ mà nhìn mình, thấy mình quay đầu lại, mặt đỏ bừng, lập tức cúi đầu e lệ mà bỏ đi. Thấy vậy trong lòng Bình Hướng Hi liền xao động.
Chuyện này, hắn vẫn để ở trong lòng. Nhưng cũng chỉ có như thế, hai người số tuổi xê xích quá lớn. Hơn nữa hắn lại có thê tử và có hai đứa con trai. Con lớn nhất cũng so sánh với con gái người ta nhỏ hơn bốn năm tuổi. Mặc dù có một chút ý nghĩ không an phận, bất quá nghĩ đến thực tế, hay là thôi đi. Nhưng ai ngờ là có chuyện mừng đưa tới cửa. Thật là làm cho hắn mừng rỡ.
“Bình đại nhân, biểu muội bà con xa kia, kể từ khi thấy ngài, cơm nước không ăn . Bị thê tử ta biết hỏi đến. Thê tử của ta yêu thương biểu muội nàng, cho nên nghĩ đến hỏi ngươi có ý tứ kia không, muốn ngươi có thể chiếu cố đến nàng.” Thuộc hạ lấy lòng mà nói.
“Nhưng mà ta đã có thê thất.” Bình Hướng Hi trong lòng thật hồi hộp, hắn rất ưa thích nhưng cũng khó khăn. Có thể coi là vì hai nhi tử, cũng khôngthể hưu thê .
“Khụ, đáng thương . Để ta đi hỏi lại xem, rằng nàng có nguyện ý hay không làm phu nhân thứ hai. Như vậy, vốn so sánh với mất mạng tốt hơn!” Thuộc hạ suy nghĩ xong, mới nói.
Nói xong Bình Hướng Hi trong lòng mừng như điên, lập tức để cho hắn đi về hỏi. Thuộc hạ sau khi trở về, vừa nói, biểu muội không muốn làm thiếp thất, nhưng lại muốn ngươi, thật sự không biết thế nào, để cho nàng một chút thời gian. Cho nàng cẩn thận suy nghĩ kỹ càng .
Nhưng chờ tới chờ đi, đợi ba ngày, chờ tới kết quả là cô nương phải về nhà. Nhưng trước khi đi rất muốn gặp mình. Chờ gặp rồi, nhìn thấy cô gái đoan trang diễm lệ mới vài ngày không thấy mà đã tiều tụy như vậy, trong lòng rất là chua xót. Cô gái bái biệt, chân thành đi. Nhưng Bình Hướng Hi không nỡ, kéo cô gái lại. Cô gái đẩy hắn ra, khóc nói, mình không nên động tâm tư, nơi nào còn có thể làm chuyện khiến người khác khó xử như vậy. Vừa nói xong liền té xỉu.
“Ngươi yên tâm, ta cưới ngươi như con gái xuất giá, nhất định đối đãi tốt với ngươi, ta nhất định đối đãi tốt với ngươi.” Vuốt mặt cô gái tiều tụy đầy bi thương , Bình Hướng Hi có cảm giác mình trẻ ra mười tuổi.
Đối với lần này, Quốc Công Gia cũng không cảm thấy có gì. Nhị đệ chỉ có một thê tử, hai nha hoàn thông phòng, di nương cũng không có. Bình Hướng Hi mặc dù bên tai ưa mềm, nhưng những năm gần đây cũng không làm ra đại sự gì. Duy nhất chính là chuyện đối với Ôn Uyển, có vài chuyện làm quá đáng. Nhưng chân chính là chuyện đại sự thì không hồ đồ, cũng vẫn đối với huynh trưởng là hắn tôn kính có thêm, rất nghe hắn lời. Chờ nghe được Đại phu nhân nói nữ tử này đoan trang hào phóng , cử chỉ hữu lễ, nhìn thấy là một người đứng đắn. Thì càng không quản, cưới phu nhân thứ hai mà thôi.
Ôn Uyển nghe được người đàn bà kia lớn lên xinh đẹp, trong lòng lại càng nghi ngờ. Liền đem Hạ Nhật gọi vào “Hạ Nhật, Quận chúa bảo phái người đắc lực đi điều tra thêm nữ nhân kia của lão gia. Quận chúa cảm thấy, chuyện này có quỷ. Một cô nương đàng hoàng nhà quan lại, làm sao lại vội vàng muốn làm thiếp?”
Cũng không phải nói Ôn Uyển có nhiều quan tâm Bình Hướng Hi, nàng cảm thấy chuyện này quái dị. Vạn nhất có chuyện gì, đến lúc đó dính líu đến trên đầu nàng, nàng sẽ không còn nơi kêu oan a. Trở về tính toán trước thật tốt, như vậy nàng cũng không cần lo lắng.
Chờ một tháng sau lấy được báo cáo trong tay, thì ra là nữ nhân này đã định hôn. Chẳng qua là nhà người kia bởi vì đắc tội cùng Tri Phủ địa phương cho nên cửa nát nhà tan. Nghèo túng hiện tại sinh kế có vấn đề, lần này nói vô tình gặp được, nhưng thật ra là do trốn hôn . Nàng nghĩ từ hôn, nhưng mà cha nàng không muốn, vẫn đem nàng gả cho người kia. Nàng không muốn theo cùng gặp cảnh nghèo khó chịu khổ, ngày đó thành thân nên thừa dịp mọi người lơ là sơ suất, liền trốn ra, tìm nơi nương tựa thân thích phương xa. Quan viên kia cũng là yêu luồn cúi , thích đùa bỡn người khác. Cho nên nhìn nữ nhân này lớn lên cũng xinh đẹp, liền nổi lên tâm tư. Ôn Uyển thấy nguyên lai là một nữ nhân ngại bần yêu Phú, chỉ là vừa đúng lúc bị Bình hướng Hi đụng phải, cũng không có âm mưu quỷ kế gì. Chuyện này cho dù vạch trần ra, cũng dính líu không tới trên đầu nàng. Lắc đầu cười cười, liền bỏ qua.
Đối với việc Ngũ lão gia hiện tại vướng vào bụi hoa, cũng không ai nói cái gì. Bất quá đối với quan trường, đặc biệt là nhà giàu, cũng chỉ là một chuyện nhã sự.
Chỉ có Nhị lão gia, tâm tình đều bị đả thương. Trước kia, chuyện phong hoa tuyết nguyệt bực này, hẳn là mình mới đúng. Khi nào đến phiên lão Ngũ ngốc kia. Buồn bực đi uống rượu thật lâu, đi Lâu Tử tìm cô nương, cũng không còn tiền. Cũng chỉ có thể tìm nữ nhân duy nhất của hắn là Thủy di nương. Hiện tại di nương cũng không chào đón hắn, miễn cưỡng ứng phó hắn. Dù sao di nương kia hiện tại trong tay có phòng ốc , hảo hảo dạy nhi tử, sau này cũng có chỗ dựa vào, cũng không trông cậy vào hắn mà sống. Hắn trước kia hồng phấn tri kỷ, tất cả đều bị cha hắn bán đi. Cho nên, mỗi ngày cô đơn . Cực kỳ thương cảm.
Đối với tình yêu của cha hờ, Ôn Uyển không có hứng thú, muốn nàng ra bạc làm, không nói cửa không có, cửa sổ cũng không có đâu. Là một thiếp thất, còn không đáng nhận được. Cũng may Bình Hướng Hi không có hồ đồ về nhà làm chuyện ngu ngốc.
An thị trong lòng mặc dù thống khổ, nhưng cũng biết nàng ngăn trở không được. Tâm trượng phu đã không ở trên người nàng, nghĩ ngăn trở cũng ngăn trở không được. Con lớn nhất phản ứng rất bình tĩnh, con thứ hai mặc dù tức giận , nhưng là cũng không nói thêm gì. Chỉ có Thanh San cùng Bình Hướng Hi náo loạn một trận, bị Bình hướng Hi cho người mang tạm giam. Mà An thị, hiện tại trừ trơ mắt nhìn trượng phu cưới người mới vào cửa, thì không còn cách nào. Trong lòng khủng hoảng không nói nên lời. Lúc trước Bách Linh bởi vì nguyên nhân thân phận, dù cho thế nào cất nhắc, cũng chỉ là một thiếp thất. Hơn nữa Bách Linh này lại là gà mái không đẻ trứng, hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy cũng không mang thai. Hơn nữa lúc này hơn nửa năm, Bách Linh vẫn ngã bệnh, đoán chừng cũng sẽ bị phế đi. Nhưng nữ nhân này không giống thế, không chỉ có gia thế trong sạch, người cũng thông tuệ, còn xinh đẹp, quan trọng là rất nhạy cảm nắm thời cơ. Nếu không phải Ôn Uyển đối với chuyện này vẫn lạnh lùng, nàng thật muốn hoài nghi hết thảy cũng là do Ôn Uyển ra tay .
Ngực chảy máu, chịu đựng nước mắt, hào phóng ra phong phạm nhận lễ của di nương. Sau đó trở về phòng, đập phá đồ đầy đất. Nhưng có gì hữu dụng đâu! Tâm trượng phu, đã không còn trên người mình. Kể từ khi biết chuyện kia, hắn chưa đi đến phòng của mình lần nào. Mà thêm chuyện lần này, liền nhìn đến nàng cũng lãnh mạc như băng. Ngũ lão gia cưới di nương, cả đêm ở bên trong phòng Phạm di nương, chưa bao giờ chịu đặt chân vào phòng mình. An thị biết, duyên phận của nàng cùng Bình Hướng Hi xem như đã hết.
“Quận chúa, Thượng Dũng thiếu gia đến tìm Thượng Đường thiếu gia. Ta thấy bộ dạng dường như phiền muộn không dứt, Quận chúa, ngươi thấy sao?” Hạ Thiên cẩn thận hỏi.
Ôn Uyển biết Hạ Thiên làm việc luôn luôn có chừng mực, ra dấu mấy cái. Hạ Thiên hiểu được rồi đi ra ngoài, hướng về phía Thượng Dũng nói “Quận chúa nói, hiện tại Thất thiếu gia ngày ngày khổ học, nếu là chuyện tình không tốt thì không nên để cho hắn biết. Ảnh hưởng tới tâm tình, có mấy tháng nữa chính là thi hội rồi, đối với Thất thiếu gia sẽ không tốt. Kính xin Tam thiếu gia tha lỗi.”
Thượng Dũng thất hồn lạc phách tới đây , chỉ là muốn tìm người có thể nói chuyện. Hiện tại đầu óc hơi chút thanh tĩnh, cũng biếtlà không thỏa đáng. Liền xin lỗi rồi đi ra ngoài.
Ôn Uyển nghe được hồi báo rất là kỳ quái, liền cho người đi hỏi thăm một chút. Biết được tin tức liền im lặng. Nhị lão gia định mang nha đầu hồi môn của tiểu Hứa thị lên giường. Cũng may Thượng Dũng phát hiện, nếu không thể diện cũng không biết ném đi đâu.
Tiểu Hứa thị giận đến ngất đi , dường như nghe nói là động thai khí . Đại phu vội vàng tới đây, lấy thuốc uống mới đem hài tử giữ được. Thượng Dũng không hề nói gì sợ mang tiếng ngỗ nghịch bất hiếu, liền dọn ra ngoài. Hoàn toàn thoát khỏi ma trảo của Nhị lão gia. Nếu còn cùng một phụ thân như vậy lôi kéo. Đoán chừng Thượng Dũng sẽ muốn bóp chết hắn. Ở cổ đại, ngủ với thiếp thân nha hoàn của con dâu, đó chính là tương đương tổn hại danh dự con dâu.
Quốc công Gia giận đến đem hắn đánh cho một trận, phái hai hán tử khoẻ mạnh, canh giữ ở cửa nhà bọn họ, không cho phép hắn ra khỏi nhà. Nếu không, sẽ cắt đứt chân hắn, để cho hắn cả đời không ra được cửa. Nhị lão gia mắng to, nhưng cũng không dám làm gì.
Hai tráng hán gia đinh được lệnh, nếu Nhị lão gia ra khỏi tòa nhà một bước, cả nhà bọn họ liền bị đuổi ra khỏi Quốc công phủ. Tự nhiên là không thể nào để cho Nhị lão gia đi ra cửa. Nhị lão gia ngày ngày ở nhà uống rượu giải sầu.
“Cha, người để cho hắn đi. Để cho người Đại Lý Tự tra rõ ràng. Quan viên Đại Lý Tự thanh minh công chính thiên hạ đều biết, con không tin họ còn có thể đem vuông nói thành tròn .” Thượng Kỳ đứng lên nói.
Bình hướng Hi lập tức quát bảo Thượng Kỳ im miệng. Hắn cho dù có ngốc, nhìn bộ dạng này của An thị , cũng biết đích xác là do An thị hạ độc thủ. Chuyện này một khi vạch trần ra, tội mưu hại đương triều Quận chúa, người của hoàng gia . Nếu nhẹ mà nói, hắn ở trong triều sẽ không còn đất đặt chân, hai đứa con trai của hắn ít nhất cũng sẽ bị phán xử lưu vong ba nghìn dặm. Nặng mà nói, khẳng định tất cả đều đầu rơi xuống đất. Vì chính hắn, vì hai đứa con trai, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này bị vạch trần.
“Ôn Uyển, ngươi muốn như thế nào?” Nếu nàng nói bận tâm mình, thì ít nhất còn nhớ tới thân tình ruột thịt. Chỉ cần nàng không truy cứu, cũng sẽ không có việc gì.
“Cho rằng mọi người là người ngu à. Quận chúa nói, nàng trước kia không nói, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không cố ý đi nói. Chẳng qua là từ nay về sau, Quận chúa với ngũ phòng các người không có bất cứ quan hệ nào. Người tới, đem người trở thành lão gia để chiêu đãi. Nhưng mà, đối với chuyện trong phủ, đối với chuyện nàng cùng Thượng Đường thiếu gia, người đều không được hỏi tới. Lần này hi vọng người dựng lên khế ước, không nên giống như lúc nói một đàng, làm một nẻo. Quận chúa không muốn dây dưa mãi một chuyện.” Hạ Ngữ rất là tức giận nhìn cái người Quận chúa gọi cha, thậm chí có loại phụ thân như vậy sao, thật là trên đời hiếm thấy.
“Được.” Bình hướng Hi lập tức đáp ứng, viết ngay khế ước. Ôn Uyển lấy được khế ước, xoay người trở về phòng. Hạ Thiên đem bọn họ cho đưa đi.
“Mẹ, mẹ nói với cha đi, mẹ không có làm . Mẹ nói với cha, người không có làm qua. Mẹ, người nói a.” Thượng Kỳ lôi kéo tay An thị, đau khổ cầu khẩn. Nếu quả thật như những gì vừa rồi nói, thật sự là như vậy. Vậy hắn kiên trì công danh để làm cái gì. Những điều cha mẹ dạy hắn là cái gì? Vậy tất cả chỉ trích lúc trước của mình, cũng là một truyện cười thôi sao? Một chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
“Muội muội, tại sao lại dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ như vậy?” Thượng Đường thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, tại sao có thể dễ dàng mà bỏ qua cho nữ nhân này như thế? Thượng Đường ở đây tức giận, hắn thật không cam tâm. Làm sao lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho nữ nhân ác độc như vậy, nên kiện lên Đại Lý Tự đi, làm cho bà ta đền mạng. Nhưng rất nhanh, hắn hiểu được, đây là việc xấu trong nhà. Nếu quả thật bị phát hiện, tương lai của hắn cũng có thể bị ảnh hưởng. Thượng Đường nhìn Ôn Uyển, hồi lâu không nói nữa.
Ôn Uyển lắc đầu , không buông tha chẳng lẽ muốn ả chết. Nếu như nàng muốn cho An thị chết, thì ngay tại thời điểm sắc phong Quý Quận chúa, liền đem tội này mà tố cáo, bà ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nàng không làm như vậy, mà là coi như chuyện này chưa bao giờ tồn tại. Cho nên, lần này nàng sẽ cũng bỏ qua cho, hãy để cho Thượng Đường biết nàng bỏ qua như thế là vì cha nàng, vì hắn, vì Bình gia mọi người, nàng nhịn chuyện này, chịu ủy khuất chuyện này. Nhưng có lúc, người đã chết, ngược lại là một loại giải thoát. Cần phải không chết, mỗi ngày sống trong đau khổ, đó mới làm cho người ta thống khổ nhất. Ôn Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới Hoàng ma ma hiền lành, nàng sẽ dâng lên một trận hận ý.
Lúc trước đem nàng bỏ ở thôn trang, nàng cũng sẽ không đi truy cứu. Những thứ kia không phải là nàng, nàng cũng không hận An thị. Nhưng mà, yêu cầu ban đầu của Hoàng ma ma không cao. Bà chẳng qua là hi vọng có người dạy dỗ tốt mình, đặt mua một phần đồ cưới, gả mình cho một người tốt, hảo hảo mà sống. Mình cùng Hoàng ma ma, cũng không trở ngại An thị làm chuyện gì. Mẹ nàng lưu lại nhiều tiền tài như vậy, ngươi tùy tiện cho mấy ngàn lượng bạc, đặt mua một phần đồ cưới, tìm hộ nhà bình thường gả đi là tốt. Nghiêm trọng hơn, nếu không muốn nuôi ở bên người, nhìn nàng thấy chướng mắt, ngươi chỉ cần đem nàng ném tới biệt viện xa ngàn dặm mà nuôi, đến tuổi phải gả, cũng dễ giải quyết giống nhau. Chẳng qua là nhiều thêm hai miệng cơm mà thôi.
Nhưng liền vì một khoản tiền như vậy, vì một ít bạc như vậy. Ả có thể đối với lão nhân cùng hài tử hai tay không tấc sắt hạ độc thủ. Để cho ma ma hiền lành phải chết ở trên đường. Hai năm qua nàng vẫn có nhiều cơ hội, nàng biết nếu nàng mở miệng, An thị tuyệt đối sống không sống qua ngày thứ hai. Nhưng ba năm này, nàng vẫn nhịn. Cho dù ả ở trước mặt Bình Hướng Hi khích bác ly gián, cho dù đối mặt Bình Hướng Hi gây khó khăn vạn phần, nàng đều nhất nhất nhịn xuống. Không phải là lực lượng của nàng còn chưa đủ để cho nàng trả thù, mà là nàng không muốn làm cho ả ta chết sảng khoái như thế. Nàng muốn ả sống, làm cho ả phải trả giá thật lớn. Nàng muốn ả ta, hảo hảo mà sống, làm cho ả thưởng thức một chút mùi vị trượng phu tuyệt tình, nhi tử ly tâm, mọi người khinh bỉ khinh thường. Làm cho ả trải qua cảm giác như có một thanh dao găm từng chút từng chút mà đâm vào tim. Chỉ có như vậy, mới có thể giải trừ hận ý trong lòng nàng.
“Vú nuôi, Vú nuôi.” Về đến nhà, ôm lấy vú nuôi của mình, An thị khóc rống. Hồi lâu sau, liền nói chuyện vừa rồi, cũng cực kỳ hối hận là ban đầu thuê mấy sát thủ kia.
“Tiểu thư, hồ đồ rồi. Trang đầu kia chỉ có hai đứa con trai một nữ nhi. Nơi nào có tiểu nhi tử. Hơn nữa, trang đầu kia toàn gia đều ở trên đường mà bị giết chết , nơi nào có thể còn giữ tiểu nhi tử không mang đi , tất cả đều là nói hưu nói vượn. Tiểu thư, người bị gì mà lại quên mất, quốc công Gia đem chuyện này xử lý được gọn gang rồi. Trời ạ, tiểu thư, người rơi vào cạm bẫy Quận chúa bố trí rồi.” Nói xong, mặt vú nuôi lộ vẻ hoảng sợ.
An thị tự nhiên biết, nhưng là đây mới là chỗ thương tâm của nàng. Tình thế ngay lúc đó, Bình Hướng Hi căn bản là không cho nàng nói thêm cái gì nữa. Bởi vì trang đầu, bởi vì lão bà tử kia, đúng là nàng hạ lệnh sát thủ giết. Nếu quả thật bẩm báo Đại Lý Tự, cho dù ban đầu quốc công Gia nói hắn đã đem mọi chuyện thu thập sạch sẽ. Tra tìm không ra chứng cớ, nhưng là thanh danh của nàng sẽ hoàn toàn xong. Vậy thì con cái, sau này đừng nghĩ muốn lấy vợ lập gia đình, lão gia ở con đường làm quan cũng hoàn toàn thất bại. Hiện tại Ôn Uyển, cũng không là một cô nhi cơ khổ không chỗ nương tựa như trước. Mấy năm này. Nàng gây họa như vậy, làm nhiều chuyện kinh người như vậy, nhưng vẫn vô tư sống. Thậm chí Quốc Công Gia đối với nàng cũng khách khách khí khí. Tại sao, còn không phải là bởi vì nàng đã lọt vào mắt hoàng đế , có hoàng đế che chở nàng. Nếu là nàng thật sự kiện Đại Lý Tự, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Còn phải dính líu với lão gia, dính líu ba đứa con của nàng.
Nàng thật không biết, nha đầu ác độc này , còn có chiêu số gì để đối phó nàng. Nàng cũng sẽ không khờ dại cho là, Ôn Uyển ở trong lòng còn thiện lương, thả cho nàng một con ngựa. Ôn Uyển không phải là Phúc Huy, không phải dễ dàng dụ dỗ như vậy cũng không phải là người dễ mềm lòng. Cái nha đầu này, tâm so sánh với rắn độc còn độc hơn. Đối với điểm này, nàng vô cùng rõ ràng, so sánh với bất luận kẻ nào thì càng hiểu rõ ràng. Nhưngmà nàng không đối phó được với nha đầu này. Địa vị hai người có khoảng cách quá lớn. Nàng đã vô lực không thể đối phó nó. Hơn nữa, nàng bây giờ còn có nhược điểm ở trong tay nó, cũng đã mất đi lòng của trượng phu.
Thượng Kỳ đến đây hướng Ôn Uyển nói xin lỗi, Ôn Uyển cũng có chút ngạc nhiên. Không nghĩ tới An thị có đứa con lương thiện hiểu lễ nghĩa như vậy. Thật là phượng hoàng trong ổ quạ đen.
Hạ Thiên đi về phía hắn nói “Quận chúa nói, nàng nếu đã nói không truy cứu, cũng sẽ không lại đi truy cứu. Hơn nữa chuyện này cũng không lien quan chuyện của ngươi, ngươi không cần thiết áy náy. Ngươi trở về đi thôi! Quận chúa chắc là không muốn gặp . Ngươi đứng ở chỗ này, để cho người khác nhìn thấy, như vậy sẽ còn bị nói như thế nào. Trở về đi thôi. Quận chúa nói, vì Ngũ lão gia, nàng cũng sẽ không đem chuyện này vạch trần ra . Ngươi yên tâm đi.”
“Ta, ta không biết. Không phải vậy, ta không phải vì chuyện mẹ ta, ta, ta không có tư cách kia. Ta chỉ là vì lúc trước ta thất lễ, mà tới nói xin lỗi với nàng.” Thượng Kỳ cúi đầu, rất xấu hổ . Hắn trước kia mặc dù nghe nói chút ít lời đồn, nhưng hắn căn bản không tin. Nhưng là bây giờ sự thật bày đặt ở trong mắt, hắn không thể không tin.
“Có tâm ý này của Cửu thiếu gia là được rồi. Bất quá Quận chúa, chắc là không muốn gặp , ngươi trở về đi thôi.” Hạ Thiên cũng không có bắt tội. Ngũ phòng cuối cùng còn có một người là có chút lương tâm.
Thượng Kỳ biết Ôn Uyển thật sự không muốn gặp mình. Chán nản đi trở về, bây giờ nhìn lại, mình có mười phần sai. Ôn Uyển cũng không phải là ỷ mình có chỗ dựa mà ngang ngược càn rỡ . Mà nàng chỉ ngang ngược càn rỡ với mẹ hắn thôi. Thấy nàng đối với mình, cũng rất hòa thiện. Đến trách mắng một tiếng cũng không có. Trong lòng hắn vạn phần áy náy cùng khổ sở.
An thị rất nhanh liền phát hiện, con lớn nhất cùng nàng khoảng cách càng ngày càng xa, đối với nàng càng ngày càng lạnh mạc. Nó được Bình Hướng Hi dạy dỗ thành công.
Trung, tín, hiếu, Nghĩa, Lễ, Nghi, liêm, sỉ, tám chữ này đã cắm rễ trong lòng hài tử. An thị luống cuống, cố gắng tu chỉnh quan hệ của bọn họ. Nhưng Thượng Kỳ đã đối với nàng lòng sinh oán giận, chứa loại ý niệm này trong đầu, quan hệ muốn cải thiện thì khó như lên trời.
Mà Bình Hướng Hi vốn bởi vì ba hài tử, lúc trước có xảy ra nhiều chuyện cũng dễ dàng tha thứ An thị. Hiện tại biết chuyện như vậy, nếu như không phải là Ôn Uyển bỏ qua cho, hắn đời này đừng nghĩ ở quan trường lăn lộn . Hơn nữa hắn vẫn cho rằng nàng là một nữ nhân thiện lương, ôn nhu. Nhưng bây giờ sự thật bày đặt ở trước mắt, trong lòng hắn đối với nữ nhân ác độc này chán ghét đến tận xương tủy. Hơn nửa năm hắn không nói chuyện với nàng cũng không vào phòng của nàng, vợ chồng như người xa lạ. Hiện tại cả nhà cũng không muốn trở về. Vì sợ khiêu khích người khác hoài nghi, nên trốn đến nhà của anh hắn, viện mà lúc trước ngũ phòng ở.
Trượng phu tuyệt tình, con trai lớn xa cách. Để cho An thị càng ngày càng khủng hoảng.
Hơn nửa tháng sau khi xảy ra chuyện này, Ôn Uyển đã nghe được một cái tin.
“Quận chúa, lão gia muốn cưới phu nhân thứ hai.” Phu nhân thứ hai, cũng chính là quý thiếp. Dĩ nhiên, quý thiếp hay là thiếp, cũng đều như nhau. Ôn Uyển căn bản là không có thời gian mà nhìn ngó đến hắn. Chỉ cần không chọc đến nàng, nàng đã mừng rỡ vui sướng lắm rồi.
Nào biết đâu rằng, cha hờ của nàng mùa xuân thứ hai lại đến. Nghiễm nhiên phát thiệp mời, muốn mời đồng liêu uống rượu mừng. Mọi người nhận hỉ thiếp tất cả cũng chẳng qua là nhìn nhau cười một tiếng, hớn hở đi trước. Ở cổ đại, cưới tiểu thiếp cũng là một chuyện nhã sự, rượu mừng cũng được náo nhiệt .
Ôn Uyển biết chuyện phát sinh này, cũng biết hai người này tất nhiên nội bộ lục đục. Nam nhân đều là một người rất ích kỷ, bất kể chính hắn đã làm gì. Nhưng hắn đều muốn nữ nhân của mình phải là thuần khiết thiện lương như một tờ giấy trắng. Không có một người nào, không có một nam nhân nào sẽ thích một độc phụ. Hai người sau này, tất nhiên sẽ như người lạ. Ở nơi này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường , đối với thê tử cũng không như ý. Tự nhiên là sẽ đi tìm một nữ nhân thiện lương thuần khiết tới bổ khuyết chỗ trống. Cho nên, Bình Hướng Hi sẽ tìm nữ nhân khác, Ôn Uyển ngay từ lúc đó đã đoán trước. Vì hai đứa con trai, hắn tất nhiên sẽ không bỏ An thị. Ha hả, nhìn trượng phu trước kia đối với mình nhu tình mật ý nay đối với mình lãnh mạc và chán ghét, còn sủng ái nữ nhân khác, cái loại tư vị này, ha hả, sẽ rất thống khoái .
Bất quá Ôn Uyển cũng biết được nữ tử mới này là một nữ nhân đàng hoàng, là họ hàng xa của một hộ quan viên. Nàng cũng thấy có chút kỳ quái. Cho người đi hỏi thăm một chút nữ nhân này là ai. Chờ biết được là biểu muội bà con xa của phu nhân một lục phẩm quan viên, lúc ở phủ đệ quan viên kia gặp gỡ , sau đó lưỡng tình tương duyệt, không phải Bình Hướng Hi không lấy chồng. Ôn Uyển nghe trong lòng đã cảm thấy có cái gì không đúng. Bình Hướng Hi đều đã bốn mươi. Mặc dù tướng mạo cũng đường đường, nhưng cũng không thể làm cho một đại cô nương mười sáu mười bảy tuổi tình căn thâm chủng. Nơi này, không cần phải nói, Ôn Uyển ngửi được mùi vị bất thường.
Hạ Ảnh rất nhanh dò thăm tin tức mà báo cáo lại.
Chừng mười ngày trước, một thuộc hạ của Bình Hướng Hi muốn mời hắn đi làm khách, lúc ấy tâm tình của hắn không tốt, không muốn về nhà. Nên theo thuộc hạ đi về nhà tên đó uống rượu. Cũng là tại nơi đó không cẩn thận đụng một vị cô nương, vừa lúc bị thuộc hạ của hắn nhìn thấy. Hắn cuống quít giải thích, cũng không biết bị nói thành như thế nào . Thuộc hạ kia cười nói nàng là biểu muội phương xa của thê tử ta, trong nhà bị tai hoạ, nên tìm bọn họ làm nơi nương tựa. Không có chuyện gì đâu .
Nàng kia lớn lên xinh đẹp, đoan trang diễm lệ. Thấy nam nhân xa lạ, nàng kia rất xấu hổ, bất quá cũng cúi đầu tự nhiên hào phóng bỏ qua cho Bình Hướng Hi.
Thuộc hạ nhìn cái bộ dáng này của hắn, đang muốn nói chuyện, thì có người gọi. Nên kêu Bình Hướng Hi theo hắn cùng đi. Bình Hướng Hi phụng bồi hắn đi, quay đầu nhìn lại, thấy nàng kia mặt mang đầy vẻ e lệ mà nhìn mình, thấy mình quay đầu lại, mặt đỏ bừng, lập tức cúi đầu e lệ mà bỏ đi. Thấy vậy trong lòng Bình Hướng Hi liền xao động.
Chuyện này, hắn vẫn để ở trong lòng. Nhưng cũng chỉ có như thế, hai người số tuổi xê xích quá lớn. Hơn nữa hắn lại có thê tử và có hai đứa con trai. Con lớn nhất cũng so sánh với con gái người ta nhỏ hơn bốn năm tuổi. Mặc dù có một chút ý nghĩ không an phận, bất quá nghĩ đến thực tế, hay là thôi đi. Nhưng ai ngờ là có chuyện mừng đưa tới cửa. Thật là làm cho hắn mừng rỡ.
“Bình đại nhân, biểu muội bà con xa kia, kể từ khi thấy ngài, cơm nước không ăn . Bị thê tử ta biết hỏi đến. Thê tử của ta yêu thương biểu muội nàng, cho nên nghĩ đến hỏi ngươi có ý tứ kia không, muốn ngươi có thể chiếu cố đến nàng.” Thuộc hạ lấy lòng mà nói.
“Nhưng mà ta đã có thê thất.” Bình Hướng Hi trong lòng thật hồi hộp, hắn rất ưa thích nhưng cũng khó khăn. Có thể coi là vì hai nhi tử, cũng khôngthể hưu thê .
“Khụ, đáng thương . Để ta đi hỏi lại xem, rằng nàng có nguyện ý hay không làm phu nhân thứ hai. Như vậy, vốn so sánh với mất mạng tốt hơn!” Thuộc hạ suy nghĩ xong, mới nói.
Nói xong Bình Hướng Hi trong lòng mừng như điên, lập tức để cho hắn đi về hỏi. Thuộc hạ sau khi trở về, vừa nói, biểu muội không muốn làm thiếp thất, nhưng lại muốn ngươi, thật sự không biết thế nào, để cho nàng một chút thời gian. Cho nàng cẩn thận suy nghĩ kỹ càng .
Nhưng chờ tới chờ đi, đợi ba ngày, chờ tới kết quả là cô nương phải về nhà. Nhưng trước khi đi rất muốn gặp mình. Chờ gặp rồi, nhìn thấy cô gái đoan trang diễm lệ mới vài ngày không thấy mà đã tiều tụy như vậy, trong lòng rất là chua xót. Cô gái bái biệt, chân thành đi. Nhưng Bình Hướng Hi không nỡ, kéo cô gái lại. Cô gái đẩy hắn ra, khóc nói, mình không nên động tâm tư, nơi nào còn có thể làm chuyện khiến người khác khó xử như vậy. Vừa nói xong liền té xỉu.
“Ngươi yên tâm, ta cưới ngươi như con gái xuất giá, nhất định đối đãi tốt với ngươi, ta nhất định đối đãi tốt với ngươi.” Vuốt mặt cô gái tiều tụy đầy bi thương , Bình Hướng Hi có cảm giác mình trẻ ra mười tuổi.
Đối với lần này, Quốc Công Gia cũng không cảm thấy có gì. Nhị đệ chỉ có một thê tử, hai nha hoàn thông phòng, di nương cũng không có. Bình Hướng Hi mặc dù bên tai ưa mềm, nhưng những năm gần đây cũng không làm ra đại sự gì. Duy nhất chính là chuyện đối với Ôn Uyển, có vài chuyện làm quá đáng. Nhưng chân chính là chuyện đại sự thì không hồ đồ, cũng vẫn đối với huynh trưởng là hắn tôn kính có thêm, rất nghe hắn lời. Chờ nghe được Đại phu nhân nói nữ tử này đoan trang hào phóng , cử chỉ hữu lễ, nhìn thấy là một người đứng đắn. Thì càng không quản, cưới phu nhân thứ hai mà thôi.
Ôn Uyển nghe được người đàn bà kia lớn lên xinh đẹp, trong lòng lại càng nghi ngờ. Liền đem Hạ Nhật gọi vào “Hạ Nhật, Quận chúa bảo phái người đắc lực đi điều tra thêm nữ nhân kia của lão gia. Quận chúa cảm thấy, chuyện này có quỷ. Một cô nương đàng hoàng nhà quan lại, làm sao lại vội vàng muốn làm thiếp?”
Cũng không phải nói Ôn Uyển có nhiều quan tâm Bình Hướng Hi, nàng cảm thấy chuyện này quái dị. Vạn nhất có chuyện gì, đến lúc đó dính líu đến trên đầu nàng, nàng sẽ không còn nơi kêu oan a. Trở về tính toán trước thật tốt, như vậy nàng cũng không cần lo lắng.
Chờ một tháng sau lấy được báo cáo trong tay, thì ra là nữ nhân này đã định hôn. Chẳng qua là nhà người kia bởi vì đắc tội cùng Tri Phủ địa phương cho nên cửa nát nhà tan. Nghèo túng hiện tại sinh kế có vấn đề, lần này nói vô tình gặp được, nhưng thật ra là do trốn hôn . Nàng nghĩ từ hôn, nhưng mà cha nàng không muốn, vẫn đem nàng gả cho người kia. Nàng không muốn theo cùng gặp cảnh nghèo khó chịu khổ, ngày đó thành thân nên thừa dịp mọi người lơ là sơ suất, liền trốn ra, tìm nơi nương tựa thân thích phương xa. Quan viên kia cũng là yêu luồn cúi , thích đùa bỡn người khác. Cho nên nhìn nữ nhân này lớn lên cũng xinh đẹp, liền nổi lên tâm tư. Ôn Uyển thấy nguyên lai là một nữ nhân ngại bần yêu Phú, chỉ là vừa đúng lúc bị Bình hướng Hi đụng phải, cũng không có âm mưu quỷ kế gì. Chuyện này cho dù vạch trần ra, cũng dính líu không tới trên đầu nàng. Lắc đầu cười cười, liền bỏ qua.
Đối với việc Ngũ lão gia hiện tại vướng vào bụi hoa, cũng không ai nói cái gì. Bất quá đối với quan trường, đặc biệt là nhà giàu, cũng chỉ là một chuyện nhã sự.
Chỉ có Nhị lão gia, tâm tình đều bị đả thương. Trước kia, chuyện phong hoa tuyết nguyệt bực này, hẳn là mình mới đúng. Khi nào đến phiên lão Ngũ ngốc kia. Buồn bực đi uống rượu thật lâu, đi Lâu Tử tìm cô nương, cũng không còn tiền. Cũng chỉ có thể tìm nữ nhân duy nhất của hắn là Thủy di nương. Hiện tại di nương cũng không chào đón hắn, miễn cưỡng ứng phó hắn. Dù sao di nương kia hiện tại trong tay có phòng ốc , hảo hảo dạy nhi tử, sau này cũng có chỗ dựa vào, cũng không trông cậy vào hắn mà sống. Hắn trước kia hồng phấn tri kỷ, tất cả đều bị cha hắn bán đi. Cho nên, mỗi ngày cô đơn . Cực kỳ thương cảm.
Đối với tình yêu của cha hờ, Ôn Uyển không có hứng thú, muốn nàng ra bạc làm, không nói cửa không có, cửa sổ cũng không có đâu. Là một thiếp thất, còn không đáng nhận được. Cũng may Bình Hướng Hi không có hồ đồ về nhà làm chuyện ngu ngốc.
An thị trong lòng mặc dù thống khổ, nhưng cũng biết nàng ngăn trở không được. Tâm trượng phu đã không ở trên người nàng, nghĩ ngăn trở cũng ngăn trở không được. Con lớn nhất phản ứng rất bình tĩnh, con thứ hai mặc dù tức giận , nhưng là cũng không nói thêm gì. Chỉ có Thanh San cùng Bình Hướng Hi náo loạn một trận, bị Bình hướng Hi cho người mang tạm giam. Mà An thị, hiện tại trừ trơ mắt nhìn trượng phu cưới người mới vào cửa, thì không còn cách nào. Trong lòng khủng hoảng không nói nên lời. Lúc trước Bách Linh bởi vì nguyên nhân thân phận, dù cho thế nào cất nhắc, cũng chỉ là một thiếp thất. Hơn nữa Bách Linh này lại là gà mái không đẻ trứng, hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy cũng không mang thai. Hơn nữa lúc này hơn nửa năm, Bách Linh vẫn ngã bệnh, đoán chừng cũng sẽ bị phế đi. Nhưng nữ nhân này không giống thế, không chỉ có gia thế trong sạch, người cũng thông tuệ, còn xinh đẹp, quan trọng là rất nhạy cảm nắm thời cơ. Nếu không phải Ôn Uyển đối với chuyện này vẫn lạnh lùng, nàng thật muốn hoài nghi hết thảy cũng là do Ôn Uyển ra tay .
Ngực chảy máu, chịu đựng nước mắt, hào phóng ra phong phạm nhận lễ của di nương. Sau đó trở về phòng, đập phá đồ đầy đất. Nhưng có gì hữu dụng đâu! Tâm trượng phu, đã không còn trên người mình. Kể từ khi biết chuyện kia, hắn chưa đi đến phòng của mình lần nào. Mà thêm chuyện lần này, liền nhìn đến nàng cũng lãnh mạc như băng. Ngũ lão gia cưới di nương, cả đêm ở bên trong phòng Phạm di nương, chưa bao giờ chịu đặt chân vào phòng mình. An thị biết, duyên phận của nàng cùng Bình Hướng Hi xem như đã hết.
“Quận chúa, Thượng Dũng thiếu gia đến tìm Thượng Đường thiếu gia. Ta thấy bộ dạng dường như phiền muộn không dứt, Quận chúa, ngươi thấy sao?” Hạ Thiên cẩn thận hỏi.
Ôn Uyển biết Hạ Thiên làm việc luôn luôn có chừng mực, ra dấu mấy cái. Hạ Thiên hiểu được rồi đi ra ngoài, hướng về phía Thượng Dũng nói “Quận chúa nói, hiện tại Thất thiếu gia ngày ngày khổ học, nếu là chuyện tình không tốt thì không nên để cho hắn biết. Ảnh hưởng tới tâm tình, có mấy tháng nữa chính là thi hội rồi, đối với Thất thiếu gia sẽ không tốt. Kính xin Tam thiếu gia tha lỗi.”
Thượng Dũng thất hồn lạc phách tới đây , chỉ là muốn tìm người có thể nói chuyện. Hiện tại đầu óc hơi chút thanh tĩnh, cũng biếtlà không thỏa đáng. Liền xin lỗi rồi đi ra ngoài.
Ôn Uyển nghe được hồi báo rất là kỳ quái, liền cho người đi hỏi thăm một chút. Biết được tin tức liền im lặng. Nhị lão gia định mang nha đầu hồi môn của tiểu Hứa thị lên giường. Cũng may Thượng Dũng phát hiện, nếu không thể diện cũng không biết ném đi đâu.
Tiểu Hứa thị giận đến ngất đi , dường như nghe nói là động thai khí . Đại phu vội vàng tới đây, lấy thuốc uống mới đem hài tử giữ được. Thượng Dũng không hề nói gì sợ mang tiếng ngỗ nghịch bất hiếu, liền dọn ra ngoài. Hoàn toàn thoát khỏi ma trảo của Nhị lão gia. Nếu còn cùng một phụ thân như vậy lôi kéo. Đoán chừng Thượng Dũng sẽ muốn bóp chết hắn. Ở cổ đại, ngủ với thiếp thân nha hoàn của con dâu, đó chính là tương đương tổn hại danh dự con dâu.
Quốc công Gia giận đến đem hắn đánh cho một trận, phái hai hán tử khoẻ mạnh, canh giữ ở cửa nhà bọn họ, không cho phép hắn ra khỏi nhà. Nếu không, sẽ cắt đứt chân hắn, để cho hắn cả đời không ra được cửa. Nhị lão gia mắng to, nhưng cũng không dám làm gì.
Hai tráng hán gia đinh được lệnh, nếu Nhị lão gia ra khỏi tòa nhà một bước, cả nhà bọn họ liền bị đuổi ra khỏi Quốc công phủ. Tự nhiên là không thể nào để cho Nhị lão gia đi ra cửa. Nhị lão gia ngày ngày ở nhà uống rượu giải sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.