Quyển 5 - Chương 91: Nguyên do cự tuyệt
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
03/12/2014
Edit: Thuy Vu
Beta: Tiểu Tuyền Hạ Dao không hề oán trách Bạch Thế Niên, người nàng oán giận chính là Ôn Uyển. Một đối tượng lựa chọn tốt như vậy, một nam nhân tốt như vậy, tại sao Quận chúa lại chối từ? Đốt đèn cũng khó tìm được một nam nhân như vậy mà Quận chúa còn từ chối, rốt cuộc Quận chúa muốn tìm dạng người nào? Nàng vốn cho rằng hai bên đã hiểu nhau rồi, nhưng hai năm qua Quận chúa lại chỉ yên lặng. Hạ Dao rất lo âu, nàng sợ dựa vào yêu cầu và tính tình của Ôn Uyển thì cả đời đừng nghĩ tới chuyện xuất giá.
Ôn Uyển đang vẽ tranh. Hiện tại đang vào cuối kỳ đại tuyết (mùa tuyết rơi nhiều nhất trong năm, vào ngày 6, 7, 8 tháng 12), thời tiết đặc biệt giá lạnh nên sáng sớm mỗi ngày, trên đỉnh núi đều nổi lên một tầng sương mù trắng xóa. Ôn Uyển đã vẽ liên tục mấy ngày cũng không vẽ được cảnh sắc như ý. Nàng đang điều chỉnh giá vẽ, chuẩn bị tiếp tục thì nhìn thấy Hạ Dao sắc mặt cực kỳ khó coi đi tới.
Ôn Uyển khẽ chột dạ, như phản xạ có điều kiện lập tức ngẩng lên:
“Trong kinh thành xảy ra chuyện gì sao?”
Ôn Uyển bây giờ như chim sợ cành cong, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng không chịu nổi. Trông thấy vẻ mặt Hạ Dao, nàng liền lo lắng trong kinh thành đã xảy ra biến cố gì.
Nhìn biểu hiện của Ôn Uyển, Hạ Dao ban đầu sửng sốt. Nhưng lại nghĩ nhất định là do vẻ mặt nàng đã dọa Ôn Uyển. Đối với sự nhạy cảm của Ôn Uyển, Hạ Dao thật sự rất bất đắc dĩ. Thần y nói Hoàng thượng đã bình phục hoàn toàn rồi vậy mà còn kinh hãi như vậy, thật sự là… Bình sinh lần đầu tiên Hạ Dao sinh ra bất mãn với Ôn Uyển:
“Quận chúa, Người tự mình xem đi!”
Ôn Uyển vội vàng tiếp lấy thư tín, sau khi xem xong trong lòng nàng cực kì khó chịu. Tên này, sớm không nạp muộn không nạp, ngay lúc mình do dự, thậm chí còn đang nghĩ tới thời điểm tiếp nhận hắn. Thế nhưng hắn lại nạp thiếp. Thật đúng là chọn đúng thời điểm ah!
Tuy vậy, Ôn Uyển đã nhanh chóng trở lại bình thường. Có gì hay mà buồn bực, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Tội gì vì nam nhân như vậy mà tâm tình bực dọc. Với cái tánh tình này, dù cho lúc này hắn không cưới vợ bé, tương lai cũng không giữ được hắn tìm những nữ nhân khác tầm hoan. May mắn bản thân đã vững vàng, nếu thật thể hiện thân phận, biểu lộ thái độ với hắn không biết làm sao để kết thúc đây! Như vậy cũng tốt.
Ôn Uyển nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, ngẩng đầu nhìn Hạ Dao nói: “Không phải là Bạch Thế Niên muốn nạp thiếp thôi sao? Hơn nữa lại nạp thiếp là đệ nhất mỹ nhân biên quan. Một đôi trời định. Ngươi phản ứng lớn như vậy làm ta sợ tới mức nhảy dựng. Ta còn tưởng rằng trong kinh thành đã xảy ra biến cố gì?”
Nói xong rồi còn tự mình than thở một phen:
“Khụ! Ta hiện tại như chim sợ cành cong. Thật là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau này ngươi có thể đừng bất thình lình tỏ thái độ vậy hay không? Làm cho ta sợ đến mất hồn.”
Nói vậy mới vừa rồi biểu hiện đột nhiên cả kinh. Cùng thái độ biết rõ mọi việc như hiện tại, như tiểu vu kiến đại vu (người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt).
Hạ Dao thấy Ôn Uyển tuyệt nhiên không chút để ý thì khẽ thở dài:
“Quận chúa, Người không có một chút cảm giác nào đối với Bạch tướng quân sao? Hắn đã vì người làm đến tình trạng này. Tại sao Người không lùi một bước? Thật ra thì Đông Thanh nói cũng đúng. Cũng chỉ Bạch Thế Niên mới có thể xứng đôi với Quận chúa thôi.”
Ôn Uyển cười khẽ:
“Ngươi cho rằng ta gả cho hắn là tốt sao? Vậy ngươi có nghĩ tới chưa? Một khi ta gả cho hắn lại không thể cùng đi biên quan mà phải chờ đợi ở kinh thành. Lấy chồng mà như không lấy, có thể sẽ phải thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết), hơn nữa phải thủ cả đời. Ngươi muốn ta phải cả đời thủ tiết làm một góa phụ sao?”
Đây chính là vấn đề quan trọng mà Ôn Uyển đang suy nghĩ. Vợ chồng chia lìa có thể là cả đời khó được gặp mấy lần. Xuất giá như vậy không bằng không xuất giá.
Hạ Dao ngẩn ra. Chuyện này… Nàng quả thật một chút cũng không nghĩ tới. Không nói người khác, chính là thê tử kết tóc của Thích nguyên soái, Quan thị. Từ lúc mười tám tuổi bà thủ tiết đến bốn mươi lăm tuổi thì qua đời. Lúc mất cũng không gặp mặt được một lần. Nếu không phải Quan thị mệnh tốt, sinh được một trai một gái, cũng đã nuôi dưỡng trưởng thành thì không biết sẽ có hoàn cảnh như thế nào? Có thể tưởng tượng bản thân ở kinh thành chịu khổ. Trượng phu thì ở biên quan lấy vợ khác (Thích phu nhân ở biên quan là Bình thê), ôm kiều thê trong lòng, lại muốn bản thân phải khổ cực thủ tiết.
Hạ Dao trầm mặc. Nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ ra Quận chúa người còn chưa xuất giá đã nghĩ tới chuyện thủ tiết chờ chồng, thực sự là quá lo xa. Đoán chừng mấy ngày qua Quận chúa là đang suy nghĩ cái này.
Ôn Uyển tiếp tục nói:
“Ta biết suy nghĩ của ngươi. Nhưng Bạch Thế Niên thật không phải mối lương duyên tốt. Nếu ta gả cho hắn, hắn cũng không thể vì ta mà từ bỏ chức tướng quân, cho dù muốn, cậu Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý. Bản thân ta phải cả đời thủ tiết, còn ảnh hưởng tới con cái. Nếu không có hài tử, ta sẽ sống cô đơn cả đời, tới lúc mất chỉ được nhận lấy danh hiệu Bạch phu nhân trên bia mộ. Nếu có hài tử, đối với hài tử mà nói đây cũng là một sự bất công.”
Ôn Uyển dừng lại một chút rồi tiếp:
“Đánh giặc, hy sinh là việc khó mà tránh khỏi. Ta sẽ phải ngày đêm chờ đợi, lo lắng cho tính mạng của hắn. Có hài tử, ta lại lo hài tử có thể cả đời không được gặp phụ thân. Cho dù hắn may mắn không chết cũng phải sau khi trưởng thành chúng mới có thể gặp được cha. Hơn nữa, có hài tử thì ta phải một mình cưu mang chúng, nuôi dưỡng chúng. Không có phụ thân bên cạnh phụng bồi, sẽ thiếu hụt một phần tình thương của cha. Ta lại muốn cho chúng có đủ hai phần yêu thương. Hạ Dao, ta là một người ích kỷ. Dù ta biết những suy nghĩ, lo lắng của ngươi nhưng ta còn muốn có một gia đình hoàn chỉnh hòa hòa mỹ mỹ. Ta muốn trải qua một cuộc sống đầm ấm, có phu quân và hài tử bên cạnh. Ta không muốn làm một hòn vọng phu. Ta không vĩ đại như vậy, không cam nguyện làm một kẻ hy sinh được.”
Một lúc lâu sau, mấy lần Hạ Dao định mở miệng, rốt cuộc lại không nói một câu. Nàng không biết nên nói như thế nào. Bởi vì những lời của Ôn Uyển rất có lý.
Từ trước tới nay Ôn Uyển chưa từng muốn gả cho Bạch Thế Niên. Mặc dù nàng biết Bạch Thế Niên là người tốt, nhưng người nam nhân này khí thế quá mạnh mẽ. Nhất định là một đại nam nhân không bị nữ nhi chi phối. Vừa bắt đầu nàng đã không muốn. Cho dù thủ tiết chờ chồng mười năm tám năm, may mắn hắn trở lại kinh thành thì khi đó nàng cũng đã già. Nam nhân ai mà không thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Dựa vào tính tình của nàng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, đến lúc không kìm chế được thì sẽ như sao Hỏa đụng địa cầu, ngày ngày thuốc súng tràn ngập trong nhà. Không có hài tử còn tốt. Có hài tử, chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lúc trước vì áy náy mà nàng còn do dự. Hiện tại hắn cũng đã tốt rồi, còn có thể nạp thiếp, cũng không còn gì phải áy náy.
Ôn Uyển khẽ cười nói
“Ngươi nói đúng. Những điều này quả thật chỉ là cái cớ. Ta không muốn xuất giá nên lấy cớ. Vậy ngươi nói cho ta biết, ta vì sao phải xuất giá? Lý do không xuất giá rất nhiều, lý do phải xuất giá lại không có một.”
Hạ Dao không thể hiểu nổi tư duy của Ôn Uyển:
“Lý do phải xuất giá cũng rất đơn giản, Người và Bạch tướng quân đã là vợ chồng rồi.”
Ôn Uyển bỗng chốc bị hỏi khó, nếu nàng là một nữ nhân cổ đại chính thống, có thể sẽ tuân thủ tư tưởng …đã vào động phòng chính là vợ chồng. Đáng tiếc, nàng lại không phải như vậy:
“Ta chưa thành thân cùng hắn, chỉ là do hắn tự lảm nhảm mà thôi.”
Cũng chỉ là một trò chơi cần gì phải cho là thật.
Hạ Dao a một tiếng.
Ôn Uyển cúi đầu, tiếp tục vẽ bức tranh vẫn chưa hoàn thành, mãi vẫn cảm thấy không hài lòng, dường như vẫn thiếu gì đó. Nàng không thể tìm được cảm giác, bức tranh vẽ ra cũng không có hương vị gì.
Hạ Dao nhịn không được hỏi:
“Quận chúa, trong lòng Người thật sự chưa từng có tướng quân sao?”
Ôn Uyển để bút xuống, nhìn Hạ Dao, rất khẳng định nói:
“Không. Ta đối với hắn chỉ có ý thưởng thức, không có điều gì khác.”
Nàng không phải kẻ háo sắc, làm sao mới gặp mặt hai lần liền thầm thương trộm nhớ được.
Hạ Dao buồn bực hỏi:
“Vậy mấy ngày hôm trước, Người…” Bộ dạng rối rắm kia còn khiến bọn ta đau lòng không dứt.
Ôn Uyển nghĩ tới đây cánh tay hơi chậm lại. Nàng để bút xuống, nhìn ra phía mông lung.
Hạ Dao không hiểu, tại sao ánh mắt Quận chúa lại bi thương như thế. Vẻ bi thương này thật giống như muốn mang theo tất cả mà đi.
Lúc đó, Ôn Uyển đang do dự bởi vì nàng nghĩ đến trước khi đi biên quan Bạch Thế Niên đã nói với nàng một câu:
“Ta và Thanh Nhi đã có lời hứa với nhau. Đời này ta chỉ yêu một mình nàng, một đời một kiếp vĩnh viễn không thay đổi, nàng cũng sẽ một đời một kiếp yêu ta, cả đời đối tốt với ta. Vợ chồng chúng ta sẽ ân ân ái ái đến khi răng long đầu bạc.”
Trước nay Ôn Uyển vẫn tin chỉ những người biết giữ lời hứa mới là người đáng tin cậy. Lời thề của bản thân cũng có thể chối bỏ, người như vậy nàng chẳng thèm ngó tới. Đối với lời thề cùng Yến Kỳ Hiên, nàng đã làm được. Là Yến Kỳ Hiên đã tự mình ruồng bỏ lời thề đó.
Những gì Bạch Thế Niên nói nàng cũng không nhớ rõ. Nhưng nàng tin Bạch Thế Niên không lừa gạt nàng và hắn cũng không cần làm vậy. Những ngày đó, nàng còn đang rối rắm, thậm chí đã từng nghĩ tới đợi khi nàng khỏi hẳn, mà hắn còn đang kiên trì, nhớ tới lúc hai người ở chung, nhớ tới lời của hắn, nhớ tới sự kiên trì của hắn, vì những điều như thế cho nên thậm chí nàng từng tự hứa với bản thân nếu người nam nhân này có thể kiên trì, nàng sẽ vứt hết những điều cố kỵ lúc trước, nguyện ý gả cho hắn. Bởi vì, nàng có thể gặp được một người đàn ông như vậy là phúc khí và cũng là vận khí.
Đáng tiếc, nam nhân chỉ biết nói lời dễ nghe nhưng căn bản lại không làm được. Những suy tư trăn trở trước đây dĩ nhiên cũng không còn nữa.
Cuối cùng, Hạ Dao cũng không tiếp tục khuyên can.
Ôn Uyển không yên tâm về Hạ Dao:
“Ta cho ngươi biết, không được tiết lộ tin tức ra ngoài. Nếu là nhân duyên định mệnh của ta, ta có chạy cũng không thoát. Nếu như không phải, dù cho ta cưỡng cầu cũng không đến. Cho nên, ngươi không cần làm những chuyện thừa thải, chỉ cần làm tốt chức vụ của ngươi thôi. Ngươi là hộ vệ, không phải bà mai.”
Hạ Dao nghẹn lời.
Cũng như Ôn Uyển, Hoàng Đế cũng đã nhận được tin Bạch thế Niên muốn nạp thiếp. Nhưng so với Ôn Uyển, tin tức của hắn đầy đủ hơn. Hoàng Đế nhìn bức mật tín, thắc mắc người vợ mà Bạch Thế Niên nhắc đến rốt cuộc là ai? Làm sao lại có thể biến mất mà tìm không ra hài cốt? Nếu nữ nhân này chưa chết, hắn có thể tìm được nàng, dựa vào thâm tình của Bạch Thế Niên đối với nàng, thì khống chế nữ nhân này cũng tương đương như kiềm chế được Bạch Thế Niên. Hoàng Đế sai người đi thăm dò rốt cuộc chân tướng chuyện này như thế nào?
Tiên Hoàng đã cho người đem tất cả đầu mối quét dọn sạch sẽ (Ôn Uyển không biết việc này). Cũng không thể có việc Bạch Thế Niên lại dâng tấu chương một lần nữa nên nhất định Hoàng Đế sẽ không tra ra được điều gì. Chuyện này liền như một viên đá rơi xuống hồ.
Lúc này tại Ôn Tuyền sơn trang, Ôn Uyển biết tin Tư Hàm công chúa lập gia đình, vì đang ở xa nên nàng cho người ở kinh thành dâng tặng hậu lễ nhưng bản thân thì không tới.
Ôn Uyển đã trở thành một trường hợp dị biệt trong giới quý tộc ở kinh thành. Trong kinh thành chỉ cần có đại sự gì thì tám phần đều có phần của nàng. Kinh thành có bất cứ đại tiệc hoặc hỷ sự gì, người ta đều nghe được tên nàng nhưng lại không thấy được người. Điều này không khỏi làm cho người ta nhớ tới một câu: thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Beta: Tiểu Tuyền Hạ Dao không hề oán trách Bạch Thế Niên, người nàng oán giận chính là Ôn Uyển. Một đối tượng lựa chọn tốt như vậy, một nam nhân tốt như vậy, tại sao Quận chúa lại chối từ? Đốt đèn cũng khó tìm được một nam nhân như vậy mà Quận chúa còn từ chối, rốt cuộc Quận chúa muốn tìm dạng người nào? Nàng vốn cho rằng hai bên đã hiểu nhau rồi, nhưng hai năm qua Quận chúa lại chỉ yên lặng. Hạ Dao rất lo âu, nàng sợ dựa vào yêu cầu và tính tình của Ôn Uyển thì cả đời đừng nghĩ tới chuyện xuất giá.
Ôn Uyển đang vẽ tranh. Hiện tại đang vào cuối kỳ đại tuyết (mùa tuyết rơi nhiều nhất trong năm, vào ngày 6, 7, 8 tháng 12), thời tiết đặc biệt giá lạnh nên sáng sớm mỗi ngày, trên đỉnh núi đều nổi lên một tầng sương mù trắng xóa. Ôn Uyển đã vẽ liên tục mấy ngày cũng không vẽ được cảnh sắc như ý. Nàng đang điều chỉnh giá vẽ, chuẩn bị tiếp tục thì nhìn thấy Hạ Dao sắc mặt cực kỳ khó coi đi tới.
Ôn Uyển khẽ chột dạ, như phản xạ có điều kiện lập tức ngẩng lên:
“Trong kinh thành xảy ra chuyện gì sao?”
Ôn Uyển bây giờ như chim sợ cành cong, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng không chịu nổi. Trông thấy vẻ mặt Hạ Dao, nàng liền lo lắng trong kinh thành đã xảy ra biến cố gì.
Nhìn biểu hiện của Ôn Uyển, Hạ Dao ban đầu sửng sốt. Nhưng lại nghĩ nhất định là do vẻ mặt nàng đã dọa Ôn Uyển. Đối với sự nhạy cảm của Ôn Uyển, Hạ Dao thật sự rất bất đắc dĩ. Thần y nói Hoàng thượng đã bình phục hoàn toàn rồi vậy mà còn kinh hãi như vậy, thật sự là… Bình sinh lần đầu tiên Hạ Dao sinh ra bất mãn với Ôn Uyển:
“Quận chúa, Người tự mình xem đi!”
Ôn Uyển vội vàng tiếp lấy thư tín, sau khi xem xong trong lòng nàng cực kì khó chịu. Tên này, sớm không nạp muộn không nạp, ngay lúc mình do dự, thậm chí còn đang nghĩ tới thời điểm tiếp nhận hắn. Thế nhưng hắn lại nạp thiếp. Thật đúng là chọn đúng thời điểm ah!
Tuy vậy, Ôn Uyển đã nhanh chóng trở lại bình thường. Có gì hay mà buồn bực, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Tội gì vì nam nhân như vậy mà tâm tình bực dọc. Với cái tánh tình này, dù cho lúc này hắn không cưới vợ bé, tương lai cũng không giữ được hắn tìm những nữ nhân khác tầm hoan. May mắn bản thân đã vững vàng, nếu thật thể hiện thân phận, biểu lộ thái độ với hắn không biết làm sao để kết thúc đây! Như vậy cũng tốt.
Ôn Uyển nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, ngẩng đầu nhìn Hạ Dao nói: “Không phải là Bạch Thế Niên muốn nạp thiếp thôi sao? Hơn nữa lại nạp thiếp là đệ nhất mỹ nhân biên quan. Một đôi trời định. Ngươi phản ứng lớn như vậy làm ta sợ tới mức nhảy dựng. Ta còn tưởng rằng trong kinh thành đã xảy ra biến cố gì?”
Nói xong rồi còn tự mình than thở một phen:
“Khụ! Ta hiện tại như chim sợ cành cong. Thật là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau này ngươi có thể đừng bất thình lình tỏ thái độ vậy hay không? Làm cho ta sợ đến mất hồn.”
Nói vậy mới vừa rồi biểu hiện đột nhiên cả kinh. Cùng thái độ biết rõ mọi việc như hiện tại, như tiểu vu kiến đại vu (người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt).
Hạ Dao thấy Ôn Uyển tuyệt nhiên không chút để ý thì khẽ thở dài:
“Quận chúa, Người không có một chút cảm giác nào đối với Bạch tướng quân sao? Hắn đã vì người làm đến tình trạng này. Tại sao Người không lùi một bước? Thật ra thì Đông Thanh nói cũng đúng. Cũng chỉ Bạch Thế Niên mới có thể xứng đôi với Quận chúa thôi.”
Ôn Uyển cười khẽ:
“Ngươi cho rằng ta gả cho hắn là tốt sao? Vậy ngươi có nghĩ tới chưa? Một khi ta gả cho hắn lại không thể cùng đi biên quan mà phải chờ đợi ở kinh thành. Lấy chồng mà như không lấy, có thể sẽ phải thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết), hơn nữa phải thủ cả đời. Ngươi muốn ta phải cả đời thủ tiết làm một góa phụ sao?”
Đây chính là vấn đề quan trọng mà Ôn Uyển đang suy nghĩ. Vợ chồng chia lìa có thể là cả đời khó được gặp mấy lần. Xuất giá như vậy không bằng không xuất giá.
Hạ Dao ngẩn ra. Chuyện này… Nàng quả thật một chút cũng không nghĩ tới. Không nói người khác, chính là thê tử kết tóc của Thích nguyên soái, Quan thị. Từ lúc mười tám tuổi bà thủ tiết đến bốn mươi lăm tuổi thì qua đời. Lúc mất cũng không gặp mặt được một lần. Nếu không phải Quan thị mệnh tốt, sinh được một trai một gái, cũng đã nuôi dưỡng trưởng thành thì không biết sẽ có hoàn cảnh như thế nào? Có thể tưởng tượng bản thân ở kinh thành chịu khổ. Trượng phu thì ở biên quan lấy vợ khác (Thích phu nhân ở biên quan là Bình thê), ôm kiều thê trong lòng, lại muốn bản thân phải khổ cực thủ tiết.
Hạ Dao trầm mặc. Nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ ra Quận chúa người còn chưa xuất giá đã nghĩ tới chuyện thủ tiết chờ chồng, thực sự là quá lo xa. Đoán chừng mấy ngày qua Quận chúa là đang suy nghĩ cái này.
Ôn Uyển tiếp tục nói:
“Ta biết suy nghĩ của ngươi. Nhưng Bạch Thế Niên thật không phải mối lương duyên tốt. Nếu ta gả cho hắn, hắn cũng không thể vì ta mà từ bỏ chức tướng quân, cho dù muốn, cậu Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý. Bản thân ta phải cả đời thủ tiết, còn ảnh hưởng tới con cái. Nếu không có hài tử, ta sẽ sống cô đơn cả đời, tới lúc mất chỉ được nhận lấy danh hiệu Bạch phu nhân trên bia mộ. Nếu có hài tử, đối với hài tử mà nói đây cũng là một sự bất công.”
Ôn Uyển dừng lại một chút rồi tiếp:
“Đánh giặc, hy sinh là việc khó mà tránh khỏi. Ta sẽ phải ngày đêm chờ đợi, lo lắng cho tính mạng của hắn. Có hài tử, ta lại lo hài tử có thể cả đời không được gặp phụ thân. Cho dù hắn may mắn không chết cũng phải sau khi trưởng thành chúng mới có thể gặp được cha. Hơn nữa, có hài tử thì ta phải một mình cưu mang chúng, nuôi dưỡng chúng. Không có phụ thân bên cạnh phụng bồi, sẽ thiếu hụt một phần tình thương của cha. Ta lại muốn cho chúng có đủ hai phần yêu thương. Hạ Dao, ta là một người ích kỷ. Dù ta biết những suy nghĩ, lo lắng của ngươi nhưng ta còn muốn có một gia đình hoàn chỉnh hòa hòa mỹ mỹ. Ta muốn trải qua một cuộc sống đầm ấm, có phu quân và hài tử bên cạnh. Ta không muốn làm một hòn vọng phu. Ta không vĩ đại như vậy, không cam nguyện làm một kẻ hy sinh được.”
Một lúc lâu sau, mấy lần Hạ Dao định mở miệng, rốt cuộc lại không nói một câu. Nàng không biết nên nói như thế nào. Bởi vì những lời của Ôn Uyển rất có lý.
Từ trước tới nay Ôn Uyển chưa từng muốn gả cho Bạch Thế Niên. Mặc dù nàng biết Bạch Thế Niên là người tốt, nhưng người nam nhân này khí thế quá mạnh mẽ. Nhất định là một đại nam nhân không bị nữ nhi chi phối. Vừa bắt đầu nàng đã không muốn. Cho dù thủ tiết chờ chồng mười năm tám năm, may mắn hắn trở lại kinh thành thì khi đó nàng cũng đã già. Nam nhân ai mà không thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Dựa vào tính tình của nàng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, đến lúc không kìm chế được thì sẽ như sao Hỏa đụng địa cầu, ngày ngày thuốc súng tràn ngập trong nhà. Không có hài tử còn tốt. Có hài tử, chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lúc trước vì áy náy mà nàng còn do dự. Hiện tại hắn cũng đã tốt rồi, còn có thể nạp thiếp, cũng không còn gì phải áy náy.
Ôn Uyển khẽ cười nói
“Ngươi nói đúng. Những điều này quả thật chỉ là cái cớ. Ta không muốn xuất giá nên lấy cớ. Vậy ngươi nói cho ta biết, ta vì sao phải xuất giá? Lý do không xuất giá rất nhiều, lý do phải xuất giá lại không có một.”
Hạ Dao không thể hiểu nổi tư duy của Ôn Uyển:
“Lý do phải xuất giá cũng rất đơn giản, Người và Bạch tướng quân đã là vợ chồng rồi.”
Ôn Uyển bỗng chốc bị hỏi khó, nếu nàng là một nữ nhân cổ đại chính thống, có thể sẽ tuân thủ tư tưởng …đã vào động phòng chính là vợ chồng. Đáng tiếc, nàng lại không phải như vậy:
“Ta chưa thành thân cùng hắn, chỉ là do hắn tự lảm nhảm mà thôi.”
Cũng chỉ là một trò chơi cần gì phải cho là thật.
Hạ Dao a một tiếng.
Ôn Uyển cúi đầu, tiếp tục vẽ bức tranh vẫn chưa hoàn thành, mãi vẫn cảm thấy không hài lòng, dường như vẫn thiếu gì đó. Nàng không thể tìm được cảm giác, bức tranh vẽ ra cũng không có hương vị gì.
Hạ Dao nhịn không được hỏi:
“Quận chúa, trong lòng Người thật sự chưa từng có tướng quân sao?”
Ôn Uyển để bút xuống, nhìn Hạ Dao, rất khẳng định nói:
“Không. Ta đối với hắn chỉ có ý thưởng thức, không có điều gì khác.”
Nàng không phải kẻ háo sắc, làm sao mới gặp mặt hai lần liền thầm thương trộm nhớ được.
Hạ Dao buồn bực hỏi:
“Vậy mấy ngày hôm trước, Người…” Bộ dạng rối rắm kia còn khiến bọn ta đau lòng không dứt.
Ôn Uyển nghĩ tới đây cánh tay hơi chậm lại. Nàng để bút xuống, nhìn ra phía mông lung.
Hạ Dao không hiểu, tại sao ánh mắt Quận chúa lại bi thương như thế. Vẻ bi thương này thật giống như muốn mang theo tất cả mà đi.
Lúc đó, Ôn Uyển đang do dự bởi vì nàng nghĩ đến trước khi đi biên quan Bạch Thế Niên đã nói với nàng một câu:
“Ta và Thanh Nhi đã có lời hứa với nhau. Đời này ta chỉ yêu một mình nàng, một đời một kiếp vĩnh viễn không thay đổi, nàng cũng sẽ một đời một kiếp yêu ta, cả đời đối tốt với ta. Vợ chồng chúng ta sẽ ân ân ái ái đến khi răng long đầu bạc.”
Trước nay Ôn Uyển vẫn tin chỉ những người biết giữ lời hứa mới là người đáng tin cậy. Lời thề của bản thân cũng có thể chối bỏ, người như vậy nàng chẳng thèm ngó tới. Đối với lời thề cùng Yến Kỳ Hiên, nàng đã làm được. Là Yến Kỳ Hiên đã tự mình ruồng bỏ lời thề đó.
Những gì Bạch Thế Niên nói nàng cũng không nhớ rõ. Nhưng nàng tin Bạch Thế Niên không lừa gạt nàng và hắn cũng không cần làm vậy. Những ngày đó, nàng còn đang rối rắm, thậm chí đã từng nghĩ tới đợi khi nàng khỏi hẳn, mà hắn còn đang kiên trì, nhớ tới lúc hai người ở chung, nhớ tới lời của hắn, nhớ tới sự kiên trì của hắn, vì những điều như thế cho nên thậm chí nàng từng tự hứa với bản thân nếu người nam nhân này có thể kiên trì, nàng sẽ vứt hết những điều cố kỵ lúc trước, nguyện ý gả cho hắn. Bởi vì, nàng có thể gặp được một người đàn ông như vậy là phúc khí và cũng là vận khí.
Đáng tiếc, nam nhân chỉ biết nói lời dễ nghe nhưng căn bản lại không làm được. Những suy tư trăn trở trước đây dĩ nhiên cũng không còn nữa.
Cuối cùng, Hạ Dao cũng không tiếp tục khuyên can.
Ôn Uyển không yên tâm về Hạ Dao:
“Ta cho ngươi biết, không được tiết lộ tin tức ra ngoài. Nếu là nhân duyên định mệnh của ta, ta có chạy cũng không thoát. Nếu như không phải, dù cho ta cưỡng cầu cũng không đến. Cho nên, ngươi không cần làm những chuyện thừa thải, chỉ cần làm tốt chức vụ của ngươi thôi. Ngươi là hộ vệ, không phải bà mai.”
Hạ Dao nghẹn lời.
Cũng như Ôn Uyển, Hoàng Đế cũng đã nhận được tin Bạch thế Niên muốn nạp thiếp. Nhưng so với Ôn Uyển, tin tức của hắn đầy đủ hơn. Hoàng Đế nhìn bức mật tín, thắc mắc người vợ mà Bạch Thế Niên nhắc đến rốt cuộc là ai? Làm sao lại có thể biến mất mà tìm không ra hài cốt? Nếu nữ nhân này chưa chết, hắn có thể tìm được nàng, dựa vào thâm tình của Bạch Thế Niên đối với nàng, thì khống chế nữ nhân này cũng tương đương như kiềm chế được Bạch Thế Niên. Hoàng Đế sai người đi thăm dò rốt cuộc chân tướng chuyện này như thế nào?
Tiên Hoàng đã cho người đem tất cả đầu mối quét dọn sạch sẽ (Ôn Uyển không biết việc này). Cũng không thể có việc Bạch Thế Niên lại dâng tấu chương một lần nữa nên nhất định Hoàng Đế sẽ không tra ra được điều gì. Chuyện này liền như một viên đá rơi xuống hồ.
Lúc này tại Ôn Tuyền sơn trang, Ôn Uyển biết tin Tư Hàm công chúa lập gia đình, vì đang ở xa nên nàng cho người ở kinh thành dâng tặng hậu lễ nhưng bản thân thì không tới.
Ôn Uyển đã trở thành một trường hợp dị biệt trong giới quý tộc ở kinh thành. Trong kinh thành chỉ cần có đại sự gì thì tám phần đều có phần của nàng. Kinh thành có bất cứ đại tiệc hoặc hỷ sự gì, người ta đều nghe được tên nàng nhưng lại không thấy được người. Điều này không khỏi làm cho người ta nhớ tới một câu: thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.