Quyển 4 - Chương 212: Nói rõ chân tướng ( hạ )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
08/09/2014
Editor: Thuy Vu
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển phất tay cho Hạ Dao và mọi người rời sân. Hạ Dao tất nhiên không muốn đi, nhưng Ôn Uyển dùng ánh mắt u ám liếc nàng. Hạ Dao bất đắc dĩ đành phải bước đi.
Yến Kì Hiên cảnh giác nhìn về phía Ôn Uyển:
“Ngươi định làm gì?”
Ôn Uyển nhìn thẳng vào Yến Kì Hiên khiến hắn bước lui ba bước, cảnh giác nhìn nàng. Ôn Uyển cất giọng khàn khàn gọi:
“Yến Kì Hiên. . . . . .”
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển có thể mở miệng nói chuyện, thấy như gặp quỷ, hắn sợ hãi tiếp tục lùi về sau ba bước:
“Ngươi… sao ngươi nói được?”
Đáng tiếc thanh âm Ôn Uyển hiện giờ cảm giác không giống như hai năm trước.
Ôn Uyển nói:
“Ta đang dùng phúc ngữ.”(nói bằng bụng)
Yến Kì Hiên hoảng sợ. Nữ nhân này thật đáng sợ. Hắn nhất định phải cách thật xa, chết cũng không cưới nữ nhân như vậy.
Ôn Uyển nhẹ nhàng thở dài:
“Yến Kì Hiên, sao ngươi không thử nghĩ xem? Bàn về thân phận, ta là Tôn Quý Quận chúa, bàn về của cải, tiền của ta cả đời tiêu pha không hết, bàn về tướng mạo, Lý Ngọc Tuyết còn đẹp hơn ngươi, vậy mà ta cũng chỉ nhìn thoáng qua. Yến Kì Hiên, tiền căn hậu quả kỳ quái như vậy, từ trước tới nay ngươi cũng chưa từng nghĩ qua vì sao ta lại muốn gả cho ngươi sao?”
Yến Kì Hiên lúc này cũng phát cáu. Hắn đã lựa chọn lời lẽ tốt nhất để nói cho nàng thông suốt, không ngờ gian ngoan mất linh. Hắn quả thật là quá tốt tính, nếu không vì nàng đã cứu hắn hai lần, hắn cũng không tới gặp nàng:
“Không cần biết tại sao ngươi muốn gả cho ta, ta chỉ biết ta không muốn lấy ngươi.”
Ôn Uyển nhìn thẳng về phía Yến Kì Hiên:
“Yến Kì Hiên, năm đó ta nữ giả nam trang vào phủ Thuần Vương. Ta và ngươi đã ước định năm năm. Ta đã nói qua với ngươi nhận lời hứa chính là đang mắc nợ. Ta đã tuân thủ ước định và vẫn một mực cố gắng! Luôn luôn cố gắng để ông ngoại Hoàng đế đáp ứng hôn sự của chúng ta. Yến Kì Hiên, ta tuân thủ ước định, cố gắng hết mình. Còn ngươi? Hai năm qua, ngươi đang làm gì ở đây? Ngươi nói cho ta biết ngươi tuân thủ ước định của chúng ta như thế sao?”
Yến Kì Hiên ở từ đầu tới cuối đều phủ định:
“Không thể nào! Phất Khê đã mất. Phất Khê đã sớm mất rồi. Ngươi vì muốn gả cho ta, thậm chí ngay cả ước định của ta với phất Khê ngươi cũng biết. Ngươi nói đi. Tại sao ngươi biết được? Nói đi! Có phải Ngươi phái người đi ép Phất Khê hay không?”
Ôn Uyển không thể nhẫn nại được nữa, mở miệng mắng hắn:
“Ngươi ngốc rồi sao? Ta làm sao mà biết. Ngươi bảo ta làm sao mà biết?
Chính miệng ngươi đã đáp ứng ta trong vòng năm năm sẽ không có người khác. Ngươi chính miệng đã đáp ứng ta, bất kể ta sống hay chết, ngươi sẽ chờ ta năm năm. Hiện tại mới chưa qua bao lâu, chưa tới ba năm ngươi đã sắp cưới nữ nhân khác. Hai năm nay, ta vẫn một mực cố gắng. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, cố gắng của ta để đạt được kết quả này sao? Ngươi muốn cho ta một kết quả như vậy sao?”
Yến Kì Hiên lùi ra xa xa tránh Ôn Uyển, sắc mặt bổng chốc trở nên rất khó coi. Sao có thể, nàng làm sao biết hắn ước định cùng Phất Khê. Chẳng lẽ nàng thật sự là Phất Khê? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nhưng nếu như không phải, nàng làm sao biết mình cùng Phất Khê đã ước định. Hai mắt Yến Kì Hiên đột nhiên tỏa sáng. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Lập tức Yến Kì Hiên không kiềm được đáy lòng tức giận. Quát lớn:
“Bình Ôn Uyển, ngươi quá độc ác. Thì ra… thì ra lời ta nói cho ngươi khi đó… ngươi đều nhớ kỹ. Ngươi căn bản cũng không hôn mê. Ngươi đang gạt ta. Bây giờ ngươi lại dùng lời nói của ta để lừa ta. Ngươi cho là như vậy ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi đừng nằm mơ! Dù cho ta cả đời không lập gia đình, ta cũng sẽ không cưới ngươi.”
Lúc này Ôn Uyển đã quên mất tức giận, quên mất nên tức giận, nên phản bác, nên thống mạ. Nàng đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Đây chính là thứ mà nàng một mực tranh thủ trong hai năm qua? Là kết quả để nàng luôn cố gắng, không màng tới sự phản đối của mọi người? Nàng quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn? Rõ ràng đã sớm biết kết cục như vậy, hết lần này tới lần khác còn khiến cho bản thân thêm đau đớn.
Ôn Uyển nhìn người đối diện đã giận đến nỗi mặt chuyển thành màu đỏ tím. Nàng hận không thể một tay xé tên Yến Kì Hiên này làm ba. Ôn Uyển cười, cười tới mức không thể ngừng được. Cười…Cười… Nước mắt lã chả rơi xuống. Nàng biết nàng đã sai. Nàng đã sai rồi.
Trước đây không nói đến việc nàng chỉ ngầm ám chỉ cho hắn, bây giờ nàng còn chính miệng nói ra, vậy mà hắn cũng không muốn tin. Nguyên nhân chỉ có một, Yến Kì Hiên không yêu nàng. Người mà Yến Kì Hiên yêu không phải là Phất Khê này. Hắn yêu là yêu Phất Khê tài hoa, Phất Khê dễ dàng tha thứ và phóng túng cho hắn. Hắn yêu chính là Phất Khê tốt đẹp trong trí nhớ của hắn. Chuyện mà nàng lâu nay vẫn lo lắng, sợ hãi, không dám đối mặt rốt cục đã trở thành sự thực trần trụi ngay trước mặt nàng.
Không hiểu sao đột nhiên trước mắt Ôn Uyển bổng hiện lên hình ảnh nam nhân cuồng vọng tự đại, bá đạo, không lý lẽ kia. Bảy năm trước, hai người chỉ gặp qua một lần, chỉ tiếp xúc trong một khoảng thời gian ngắn tầm nửa canh giờ, lại khiến cho hắn nhớ tới bảy năm. Nhưng chỉ bằng khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ mười mấy phút, hắn lập tức nhận ra nàng. Trong thời gian ngắn đã kết luận nàng chính là tiểu cô nương hắn từng gặp. Còn có, ngày đó, nàng đã hao hết tâm lực mà vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ sự hoài nghi của Bạch Thế Niên. Độ nhạy cảm của Bạch thế Niên quá cao so với Yến Kì Hiên sao? Ánh mắt độc đáo quá sao? Ôn Uyển bổng nhớ tới ánh mắt thâm tình kia. Biểu hiện kia là thâm tình sao? Là yêu sao?
Mặt của Ôn Uyển lộ vẻ giễu cợt, tự cười nhạo mình vì nhận đả kích từ Yến Kì Hiên nên tìm một người khác để bù lại. Nàng – Ôn Uyển – khi nào lại luân lạc tới mức đáng thương như vậy. Nếu Yến Kì Hiên nói không phải, vậy thì không phải. Thôi thì xem như một giấc mộng. Một giấc mộng mà thôi!
Yến Kì Hiên bị trận áp suất thấp này đè nén, nhưng đáy lòng phiền não lại khiến cho hắn rốt cục chịu không nổi, liền hướng về phía Ôn Uyển hét lên:
“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi đừng giả bộ ủy khuất, giả bộ bi thương trước mặt ta. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không cưới ngươi. Ta sẽ không cưới ngươi. Ta không thích ngươi, ta không thích cưới một nữ nhân có tâm kế. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cưới nữ tử như ngươi làm vợ. Nếu như ngươi kiên quyết gả cho ta, cho dù ngươi đối với ta có ân cứu mạng, thì cả đời ta cũng sẽ không cho ngươi vào cửa.”
Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Yến Kì Hiên trước mặt dường như đang bị vô vàn ủy khuất. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bởi vì quá mức tốt đẹp, một năm kia là một năm vui sướng nhất, hạnh phúc nhất mà nàng đã trải qua ở đời trước lẫn đời này. Nàng luyến tiếc cho nên đã dùng hết tất cả lực lượng để kiên trì không ngừng cố gắng. Kết quả của sự kiên trì cố gắng lại là như vậy .
Hạ Dao nghe được tiếng gầm của Yến Kì Hiên lập tức vọt vào trong. Thấy Ôn Uyển lệ rơi đầy mặt, Hạ Dao vạn phần đau lòng liền đi tới nói:
“Quận chúa, Quận chúa, Người đừng khóc. Vì người như vậy thật không đáng.”
Ôn Uyển dùng khăn lau nước mắt. Nàng biết mọi sự đã kết thúc, lần này thật sự kết thúc. Ôn Uyển cúi đầu nói:
“Ta đã cố gắng bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng ta đã sai, ta không nên cưỡng cầu. Là ta đã lầm.”
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Uyển, Yến Kì Hiên chẳng những không thương tiếc mà còn vô cùng chán ghét và lại càng đề phòng. Hắn nghi ngờ không biết nữ nhân này lại dùng chiêu số gì.
Ôn Uyển nhìn Yến Kì Hiên đang ngày càng cảnh giác. Nàng nở một nụ cười thê lương, nhận lấy chiếc khăn lau nước mắt nhưng lại vô tình trông thấy chiếc sáo ngọc từng là một kí ức tốt đẹp. Tay nàng nhẹ phất một cái, sáo ngọc rời tay rơi xuống vỡ thành từng mãnh, phát ra âm thanh vang dội.
Âm thanh đó rơi vào trong lòng Yến Kì Hiên như có thứ gì mất mát làm cho hắn cảm thấy trống rỗng. Hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cảm giác như vậy.
Ôn Uyển nhìn Yến Kì Hiên cười nói:
“Ta thừa nhận ta đã xem nhẹ ngươi. Lúc ấy mặc dù ta hôn mê nhưng vẫn còn ý thức. Những gì ngươi nói, ta nhất nhất đều ghi tạc trong lòng. Vốn tưởng rằng có thể lừa gạt được ngươi, không ngờ ngươi vừa liếc mắt đã nhìn thấu ta. Ta nhận thua. Ngươi đi đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa. Chỉ hy vọng ngươi có thể vì hai lần ta đã cứu ngươi, mà không đem chuyện ngày hôm nay nói với bất luận kẻ nào.”
Ôn Uyển nói xong thì xoay người trở vào trong phòng.
Yến Kì Hiên nghe xong lời này, chạy đi như muốn trốn. Đi tới bậc thang cuối của Vĩnh Ninh Cung, hắn dừng lại, xoay lưng nhìn lại một lần rồi đưa tay ôm ngực, dường như đã trải qua một đại kiếp nạn. Sau này không nên gặp nữ tử như vậy! Vừa rồi tâm trí hắn dường như không thể khống chế được.
Hạ Dao đi vào, trông thấy bộ dạng ngơ ngác của Ôn Uyển:
“Quận chúa đừng thương tâm. Hắn cự tuyệt, là hắn không có phúc khí. Quận chúa làm vậy không đáng.”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Ta đã ưng thuận với hắn, chỉ cần hắn tuân thủ lời hứa, ta sẽ không từ bỏ. Hắn giữ lời hứa thì ta cũng tuân thủ lời hứa của mình. Hôm nay, hắn đã muốn kết hôn với nữ nhân khác là hắn đã làm trái lời ước hẹn trước. Ta cũng đã cố gắng hết khả năng. Cuối cùng, cứ như vậy kết thúc cũng tốt. Đem những thứ tốt đẹp kia xem như một giấc mộng, cất giấu trong ký ức cũng tốt.”
Nhưng mà nỗi đau trong đáy lòng, không phải nói không thương tâm là sẽ không thương tâm.
Môi Hạ Dao run run hồi lâu, không thể nói được một câu.
Ôn Uyển đứng trong sân, hồi lâu cũng không bước nửa bước.
Hạ Dao khẽ than thở một tiếng:
“Quận chúa, đừng suy nghĩ nhiều. Mọi chuyện cũng sẽ qua.”
Ôn Uyển không phải đang suy nghĩ tới hiện tại, nàng đang nghĩ tới tương lai. Nếu như nàng thật sự bỏ qua bước này, sau này nàng sẽ có nhân duyên hạnh phúc mỹ mãn sao? Ở nơi xã hội lấy nam tử vi tôn, nữ nhân quyền cao chức trọng như công chúa muốn có được nhân duyên tốt đẹp không chỉ cần vận khí, mà còn cần cả phúc khí. Mà con đường thực sự nàng đang đi, địa vị còn cao hơn cả công chúa, cộng thêm việc nắm giữ khả năng Phú Quốc Chi Tài, nàng thật sự có thể tìm được một nam nhân yêu nàng, nguyện ý cùng nàng bạc đầu giai lão sao?
Hiện tại, Yến Kì Hiên tránh nàng như rắn rết. Đợi đến lúc thật sự bước lên con đường kia, nàng còn có thể tìm được một vị trượng phu hợp ý sao? Cho dù có người nguyện ý cưới nàng, thì liệu có thật sự muốn cưới nàng hay chỉ vì cưới quyền thế của nàng, cưới tài phú của nàng?
Ôn Uyển cảm thấy thật mệt mỏi. Nàng không muốn suy nghĩ nữa liền lên giường đi ngủ. Hạ Dao quan sát thấy Ôn Uyển ngủ một cách yên bình nhưng trong mắt lại ngấn lệ.
Hạ Dao luôn luôn là người kiên cường nhưng thấy Quận chúa như vậy, nàng thực sự rất khổ sở. Nàng thà để cho Quận chúa tiếp tục khóc cũng không muốn thấy Quận chúa xem như không xảy ra việc gì. Thật ra thì tất cả nỗi đau nàng đều chôn sâu trong đáy lòng
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển phất tay cho Hạ Dao và mọi người rời sân. Hạ Dao tất nhiên không muốn đi, nhưng Ôn Uyển dùng ánh mắt u ám liếc nàng. Hạ Dao bất đắc dĩ đành phải bước đi.
Yến Kì Hiên cảnh giác nhìn về phía Ôn Uyển:
“Ngươi định làm gì?”
Ôn Uyển nhìn thẳng vào Yến Kì Hiên khiến hắn bước lui ba bước, cảnh giác nhìn nàng. Ôn Uyển cất giọng khàn khàn gọi:
“Yến Kì Hiên. . . . . .”
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển có thể mở miệng nói chuyện, thấy như gặp quỷ, hắn sợ hãi tiếp tục lùi về sau ba bước:
“Ngươi… sao ngươi nói được?”
Đáng tiếc thanh âm Ôn Uyển hiện giờ cảm giác không giống như hai năm trước.
Ôn Uyển nói:
“Ta đang dùng phúc ngữ.”(nói bằng bụng)
Yến Kì Hiên hoảng sợ. Nữ nhân này thật đáng sợ. Hắn nhất định phải cách thật xa, chết cũng không cưới nữ nhân như vậy.
Ôn Uyển nhẹ nhàng thở dài:
“Yến Kì Hiên, sao ngươi không thử nghĩ xem? Bàn về thân phận, ta là Tôn Quý Quận chúa, bàn về của cải, tiền của ta cả đời tiêu pha không hết, bàn về tướng mạo, Lý Ngọc Tuyết còn đẹp hơn ngươi, vậy mà ta cũng chỉ nhìn thoáng qua. Yến Kì Hiên, tiền căn hậu quả kỳ quái như vậy, từ trước tới nay ngươi cũng chưa từng nghĩ qua vì sao ta lại muốn gả cho ngươi sao?”
Yến Kì Hiên lúc này cũng phát cáu. Hắn đã lựa chọn lời lẽ tốt nhất để nói cho nàng thông suốt, không ngờ gian ngoan mất linh. Hắn quả thật là quá tốt tính, nếu không vì nàng đã cứu hắn hai lần, hắn cũng không tới gặp nàng:
“Không cần biết tại sao ngươi muốn gả cho ta, ta chỉ biết ta không muốn lấy ngươi.”
Ôn Uyển nhìn thẳng về phía Yến Kì Hiên:
“Yến Kì Hiên, năm đó ta nữ giả nam trang vào phủ Thuần Vương. Ta và ngươi đã ước định năm năm. Ta đã nói qua với ngươi nhận lời hứa chính là đang mắc nợ. Ta đã tuân thủ ước định và vẫn một mực cố gắng! Luôn luôn cố gắng để ông ngoại Hoàng đế đáp ứng hôn sự của chúng ta. Yến Kì Hiên, ta tuân thủ ước định, cố gắng hết mình. Còn ngươi? Hai năm qua, ngươi đang làm gì ở đây? Ngươi nói cho ta biết ngươi tuân thủ ước định của chúng ta như thế sao?”
Yến Kì Hiên ở từ đầu tới cuối đều phủ định:
“Không thể nào! Phất Khê đã mất. Phất Khê đã sớm mất rồi. Ngươi vì muốn gả cho ta, thậm chí ngay cả ước định của ta với phất Khê ngươi cũng biết. Ngươi nói đi. Tại sao ngươi biết được? Nói đi! Có phải Ngươi phái người đi ép Phất Khê hay không?”
Ôn Uyển không thể nhẫn nại được nữa, mở miệng mắng hắn:
“Ngươi ngốc rồi sao? Ta làm sao mà biết. Ngươi bảo ta làm sao mà biết?
Chính miệng ngươi đã đáp ứng ta trong vòng năm năm sẽ không có người khác. Ngươi chính miệng đã đáp ứng ta, bất kể ta sống hay chết, ngươi sẽ chờ ta năm năm. Hiện tại mới chưa qua bao lâu, chưa tới ba năm ngươi đã sắp cưới nữ nhân khác. Hai năm nay, ta vẫn một mực cố gắng. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, cố gắng của ta để đạt được kết quả này sao? Ngươi muốn cho ta một kết quả như vậy sao?”
Yến Kì Hiên lùi ra xa xa tránh Ôn Uyển, sắc mặt bổng chốc trở nên rất khó coi. Sao có thể, nàng làm sao biết hắn ước định cùng Phất Khê. Chẳng lẽ nàng thật sự là Phất Khê? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nhưng nếu như không phải, nàng làm sao biết mình cùng Phất Khê đã ước định. Hai mắt Yến Kì Hiên đột nhiên tỏa sáng. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Lập tức Yến Kì Hiên không kiềm được đáy lòng tức giận. Quát lớn:
“Bình Ôn Uyển, ngươi quá độc ác. Thì ra… thì ra lời ta nói cho ngươi khi đó… ngươi đều nhớ kỹ. Ngươi căn bản cũng không hôn mê. Ngươi đang gạt ta. Bây giờ ngươi lại dùng lời nói của ta để lừa ta. Ngươi cho là như vậy ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi đừng nằm mơ! Dù cho ta cả đời không lập gia đình, ta cũng sẽ không cưới ngươi.”
Lúc này Ôn Uyển đã quên mất tức giận, quên mất nên tức giận, nên phản bác, nên thống mạ. Nàng đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Đây chính là thứ mà nàng một mực tranh thủ trong hai năm qua? Là kết quả để nàng luôn cố gắng, không màng tới sự phản đối của mọi người? Nàng quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn? Rõ ràng đã sớm biết kết cục như vậy, hết lần này tới lần khác còn khiến cho bản thân thêm đau đớn.
Ôn Uyển nhìn người đối diện đã giận đến nỗi mặt chuyển thành màu đỏ tím. Nàng hận không thể một tay xé tên Yến Kì Hiên này làm ba. Ôn Uyển cười, cười tới mức không thể ngừng được. Cười…Cười… Nước mắt lã chả rơi xuống. Nàng biết nàng đã sai. Nàng đã sai rồi.
Trước đây không nói đến việc nàng chỉ ngầm ám chỉ cho hắn, bây giờ nàng còn chính miệng nói ra, vậy mà hắn cũng không muốn tin. Nguyên nhân chỉ có một, Yến Kì Hiên không yêu nàng. Người mà Yến Kì Hiên yêu không phải là Phất Khê này. Hắn yêu là yêu Phất Khê tài hoa, Phất Khê dễ dàng tha thứ và phóng túng cho hắn. Hắn yêu chính là Phất Khê tốt đẹp trong trí nhớ của hắn. Chuyện mà nàng lâu nay vẫn lo lắng, sợ hãi, không dám đối mặt rốt cục đã trở thành sự thực trần trụi ngay trước mặt nàng.
Không hiểu sao đột nhiên trước mắt Ôn Uyển bổng hiện lên hình ảnh nam nhân cuồng vọng tự đại, bá đạo, không lý lẽ kia. Bảy năm trước, hai người chỉ gặp qua một lần, chỉ tiếp xúc trong một khoảng thời gian ngắn tầm nửa canh giờ, lại khiến cho hắn nhớ tới bảy năm. Nhưng chỉ bằng khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ mười mấy phút, hắn lập tức nhận ra nàng. Trong thời gian ngắn đã kết luận nàng chính là tiểu cô nương hắn từng gặp. Còn có, ngày đó, nàng đã hao hết tâm lực mà vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ sự hoài nghi của Bạch Thế Niên. Độ nhạy cảm của Bạch thế Niên quá cao so với Yến Kì Hiên sao? Ánh mắt độc đáo quá sao? Ôn Uyển bổng nhớ tới ánh mắt thâm tình kia. Biểu hiện kia là thâm tình sao? Là yêu sao?
Mặt của Ôn Uyển lộ vẻ giễu cợt, tự cười nhạo mình vì nhận đả kích từ Yến Kì Hiên nên tìm một người khác để bù lại. Nàng – Ôn Uyển – khi nào lại luân lạc tới mức đáng thương như vậy. Nếu Yến Kì Hiên nói không phải, vậy thì không phải. Thôi thì xem như một giấc mộng. Một giấc mộng mà thôi!
Yến Kì Hiên bị trận áp suất thấp này đè nén, nhưng đáy lòng phiền não lại khiến cho hắn rốt cục chịu không nổi, liền hướng về phía Ôn Uyển hét lên:
“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi đừng giả bộ ủy khuất, giả bộ bi thương trước mặt ta. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không cưới ngươi. Ta sẽ không cưới ngươi. Ta không thích ngươi, ta không thích cưới một nữ nhân có tâm kế. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cưới nữ tử như ngươi làm vợ. Nếu như ngươi kiên quyết gả cho ta, cho dù ngươi đối với ta có ân cứu mạng, thì cả đời ta cũng sẽ không cho ngươi vào cửa.”
Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Yến Kì Hiên trước mặt dường như đang bị vô vàn ủy khuất. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bởi vì quá mức tốt đẹp, một năm kia là một năm vui sướng nhất, hạnh phúc nhất mà nàng đã trải qua ở đời trước lẫn đời này. Nàng luyến tiếc cho nên đã dùng hết tất cả lực lượng để kiên trì không ngừng cố gắng. Kết quả của sự kiên trì cố gắng lại là như vậy .
Hạ Dao nghe được tiếng gầm của Yến Kì Hiên lập tức vọt vào trong. Thấy Ôn Uyển lệ rơi đầy mặt, Hạ Dao vạn phần đau lòng liền đi tới nói:
“Quận chúa, Quận chúa, Người đừng khóc. Vì người như vậy thật không đáng.”
Ôn Uyển dùng khăn lau nước mắt. Nàng biết mọi sự đã kết thúc, lần này thật sự kết thúc. Ôn Uyển cúi đầu nói:
“Ta đã cố gắng bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng ta đã sai, ta không nên cưỡng cầu. Là ta đã lầm.”
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Uyển, Yến Kì Hiên chẳng những không thương tiếc mà còn vô cùng chán ghét và lại càng đề phòng. Hắn nghi ngờ không biết nữ nhân này lại dùng chiêu số gì.
Ôn Uyển nhìn Yến Kì Hiên đang ngày càng cảnh giác. Nàng nở một nụ cười thê lương, nhận lấy chiếc khăn lau nước mắt nhưng lại vô tình trông thấy chiếc sáo ngọc từng là một kí ức tốt đẹp. Tay nàng nhẹ phất một cái, sáo ngọc rời tay rơi xuống vỡ thành từng mãnh, phát ra âm thanh vang dội.
Âm thanh đó rơi vào trong lòng Yến Kì Hiên như có thứ gì mất mát làm cho hắn cảm thấy trống rỗng. Hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cảm giác như vậy.
Ôn Uyển nhìn Yến Kì Hiên cười nói:
“Ta thừa nhận ta đã xem nhẹ ngươi. Lúc ấy mặc dù ta hôn mê nhưng vẫn còn ý thức. Những gì ngươi nói, ta nhất nhất đều ghi tạc trong lòng. Vốn tưởng rằng có thể lừa gạt được ngươi, không ngờ ngươi vừa liếc mắt đã nhìn thấu ta. Ta nhận thua. Ngươi đi đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa. Chỉ hy vọng ngươi có thể vì hai lần ta đã cứu ngươi, mà không đem chuyện ngày hôm nay nói với bất luận kẻ nào.”
Ôn Uyển nói xong thì xoay người trở vào trong phòng.
Yến Kì Hiên nghe xong lời này, chạy đi như muốn trốn. Đi tới bậc thang cuối của Vĩnh Ninh Cung, hắn dừng lại, xoay lưng nhìn lại một lần rồi đưa tay ôm ngực, dường như đã trải qua một đại kiếp nạn. Sau này không nên gặp nữ tử như vậy! Vừa rồi tâm trí hắn dường như không thể khống chế được.
Hạ Dao đi vào, trông thấy bộ dạng ngơ ngác của Ôn Uyển:
“Quận chúa đừng thương tâm. Hắn cự tuyệt, là hắn không có phúc khí. Quận chúa làm vậy không đáng.”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Ta đã ưng thuận với hắn, chỉ cần hắn tuân thủ lời hứa, ta sẽ không từ bỏ. Hắn giữ lời hứa thì ta cũng tuân thủ lời hứa của mình. Hôm nay, hắn đã muốn kết hôn với nữ nhân khác là hắn đã làm trái lời ước hẹn trước. Ta cũng đã cố gắng hết khả năng. Cuối cùng, cứ như vậy kết thúc cũng tốt. Đem những thứ tốt đẹp kia xem như một giấc mộng, cất giấu trong ký ức cũng tốt.”
Nhưng mà nỗi đau trong đáy lòng, không phải nói không thương tâm là sẽ không thương tâm.
Môi Hạ Dao run run hồi lâu, không thể nói được một câu.
Ôn Uyển đứng trong sân, hồi lâu cũng không bước nửa bước.
Hạ Dao khẽ than thở một tiếng:
“Quận chúa, đừng suy nghĩ nhiều. Mọi chuyện cũng sẽ qua.”
Ôn Uyển không phải đang suy nghĩ tới hiện tại, nàng đang nghĩ tới tương lai. Nếu như nàng thật sự bỏ qua bước này, sau này nàng sẽ có nhân duyên hạnh phúc mỹ mãn sao? Ở nơi xã hội lấy nam tử vi tôn, nữ nhân quyền cao chức trọng như công chúa muốn có được nhân duyên tốt đẹp không chỉ cần vận khí, mà còn cần cả phúc khí. Mà con đường thực sự nàng đang đi, địa vị còn cao hơn cả công chúa, cộng thêm việc nắm giữ khả năng Phú Quốc Chi Tài, nàng thật sự có thể tìm được một nam nhân yêu nàng, nguyện ý cùng nàng bạc đầu giai lão sao?
Hiện tại, Yến Kì Hiên tránh nàng như rắn rết. Đợi đến lúc thật sự bước lên con đường kia, nàng còn có thể tìm được một vị trượng phu hợp ý sao? Cho dù có người nguyện ý cưới nàng, thì liệu có thật sự muốn cưới nàng hay chỉ vì cưới quyền thế của nàng, cưới tài phú của nàng?
Ôn Uyển cảm thấy thật mệt mỏi. Nàng không muốn suy nghĩ nữa liền lên giường đi ngủ. Hạ Dao quan sát thấy Ôn Uyển ngủ một cách yên bình nhưng trong mắt lại ngấn lệ.
Hạ Dao luôn luôn là người kiên cường nhưng thấy Quận chúa như vậy, nàng thực sự rất khổ sở. Nàng thà để cho Quận chúa tiếp tục khóc cũng không muốn thấy Quận chúa xem như không xảy ra việc gì. Thật ra thì tất cả nỗi đau nàng đều chôn sâu trong đáy lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.