Quyển 5 - Chương 53: Nón Xanh
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
17/10/2014
Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền Tiểu Mạc giấu mình thật kỹ, chỉ nghe thấy nàng kia đau khổ cầu khẩn: “Gia, Ngũ Gia, nơi này không phải là Hầu phủ, ngươi buông ta ra đi. Cầu xin người. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, ta nhất định sẽ theo ý gia?” Bạch Ngũ lão gia lập tức cười khà khà nói: “Không được, ngươi không biết đó thôi, hôm nay vào ban ngày khi nhìn ngươi mặc một thân đồ tang kia xinh đẹp đến không diễn tả được. Lúc ấy ta chỉ muốn cởi nó ra rồi đặt ngươi dưới thân để chơi đùa cho thỏa. Thật vất vả mới nhẫn nại được đến bây giờ, sao ta có thể bỏ qua được chứ, ngươi ngoan ngoãn một chút, nghe lời đi.”
Đinh thị thật sự rất sợ hãi. Phủ tướng quân không thể so với Hầu phủ. Trong hầu phủ, nơi nàng ở tương đối vắng vẻ, hai nha hoàn cũng bị nàng nắm trong tay rồi. Nhưng nơi này hoàn cảnh không quen thuộc, nàng sợ bị người ta phát hiện. Lập tức đau khổ cầu khẩn: “Gia, cầu xin người. Van xin người tha cho ta!” Ngũ lão gia nơi nào chịu buông ra, hắn nở nụ cười dâm đãng: “Còn nói không muốn, hạ thân ướt đẫm rồi. Còn nói không muốn . . . . . .”
Tiếp theo đó là một trận tiếng nam nữ thở dốc. Sắc mặt Tiểu Mạc trắng bệch, hiện tại đang còn tang lễ của lão phu nhân. Nàng cố gắng ổn định tinh thần thở dài một cái, ở Hầu phủ nàng có nghe nói Đinh thị cấu kết với Bát lão gia. Lại không nghĩ rằng còn quan hệ cùng Ngũ lão gia nữa.
Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh ở bên cạnh nói: “Ta còn thích nghe ngươi lớn tiếng kêu, khiến cho Gia vạn phần hưng phấn. Còn bộ dáng dâm đãng của ngươi nữa, rất là thú vị. Đáng tiếc, ở đây không thuận tiện.” Hai người còn chưa tận hứng đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập liên hồi.
Theo tiếng bước chân suy đoán có lẽ là một gia đinh tuần tra ban đêm. Ngũ lão Gia nói cho dễ nghe là không sợ, nhưng thực chất nếu bị bắt được nhất định là to chuyện. Cho nên hai người cũng vội vàng tách ra.
Sau khi đám người kia rời đi, Tiểu Mạc liền ra ngoài, quẹo đông quẹo tây một lúc cũng không biết mình đang ở nơi nào. May là đụng phải người tuần tra ban đêm nên lên tiếng hỏi đường. Lúc quay trở về chủ phòng, Thanh Hà nhìn thấy sắc mặt Tiểu Mạc trắng bệch. Trong tay còn ôm áo bông dày cộm chưa đưa ra ngoài: “Ngươi bị sao vậy?” Tiểu Mạc quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lả chả đem chuyện gặp phải nói cho Thanh Hà biết.
Thanh Hà có tính cách mạnh mẽ nhưng nghe xong sắc mặt cũng trắng bệch.Chuyện này, chuyện này không thể để lộ ra ngoài. Vạn nhất lan truyền ra ngoài, thì tất cả mọi người sẽ gánh vác không nổi. Thanh Hà chỉ có thể lo lắng trong lòng, thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có chỗ nào sơ suất.
Thanh Hà cầu nguyện cũng vô dụng, chuyện trong phủ tướng quân làm sao thoát được mắt của Đại quản gia. Đại quản gia là nhi tử của nha hoàn hồi môn mẫu thân Bạch Thế Niên. Từ nhỏ lớn lên với Bạch Thế Niên, cùng nhau luyện võ, đi theo Bạch Thế Niên cùng nhập ngũ. Về sau vì chân bị thương nên Bạch Thế Niên để hắn làm quản gia của phủ tướng quân.
Ngày đó sau khi biết được tin tức, sắc mặt Đại quản gia nảy sinh sự ác độc. Hắn sai người mật thiết theo dõi bọn họ, hắn mới không cần biết có ném hay không ném của mặt mũi Bạch gia. Lần sau nhất định phải bắt gian bằng được. Còn về phần tướng quân có mang tiếng đội nón xanh hay không, không quan trọng, vì tướng quân chưa từng chạm qua nữ nhân này, nàng ta chỉ là thiếp thất trên danh nghĩa. Nói không chừng chuyện này lan truyền ra ngoài, bởi vì như thế ngược lại hoàng đế sẽ đồng tình với tướng quân. Dù sao tướng quân bởi vì nước mới chịu khuất nhục như vậy.
Những ngày kế tiếp, phát tang, cúng thất tuần đều thuận lợi. Tang lễ xong xuôi, mọi người vẫn muốn tiêu tiền như nước, xem mình giống như lúc còn đang ở Hầu phủ. Không bao lâu, tài vật hoàng đế trả về cũng dùng hết. Tình hình kinh tế của mọi người lập tức túng quẫn. Bởi vì Gia tài của Bạch gia bị tịch thu thì tài sản của bọn họ cũng bị lấy đi không còn một mống. Từ trong nhà giam ra ngoài chỉ có một thân xiêm y.
Nhưng mà, tuy Bạch gia bị tịch thu tài sản, nhưng tài sản của Bạch Thế Niên lại không bị tịch thu. Dù Hoàng đế có giận như thế nào thì cũng không có khả năng đi loại trừ Bạch Thế Niên và phủ tướng quân. Phủ tướng quân vẫn là một mảnh đất phì nhiêu. Khiến tất cả bọn họ đều muốn cất nó vào túi treo bên eo mình.
Đáng tiếc, Đại quản gia quản lý rất nghiêm. Mỗi tháng chỉ đưa hai trăm lượng bạc cho Thanh Hà. Nhiều hơn nữa, cũng đừng nghĩ. Dĩ nhiên, chi phí của Lão thái gia đều trực tiếp lấy từ quỹ công của phủ tướng quân. Hai trăm lượng bạc, còn chưa đủ bọn họ đi Túy Tương Lâu ăn một bữa cơm. Đáng tiếc Đại quản gia là một người dầu khói không vào. Dù Bạch lão thái gia lên tiếng cũng không được.
Hơn nữa lời nói của Đại quản gia rất đơn giản, bọn họ ở chỗ này sẽ nuôi, không để bọn họ phải đói khát. Nếu không thích có thể rời đi, cũng không phải là không có tay, không có chân. Tùy tiện tìm việc làm là có thể nuôi sống mình. Tranh cãi vấn đề này mấy lần, thời điểm ầm ĩ, Bạch Ngũ lão gia còn đá cho Đại quản gia một cước. Đại quản gia cắn răng không lên tiếng chịu một cước này, trong mắt hiện lên sát khí.
Gia đinh bên cạnh toàn bộ đều thoáng hiện ra lệ khí. Bọn quỷ hút máu này, ăn uống chùa, còn dám ở trước mặt bọn hắn xưng đại gia. Lập tức cả đám muốn bạo động. Nhưng mà đã bị Đại quản gia dùng ánh mắt ngăn lại. Nam nhân, nữ nhân và hài tử của Bạch gia đều quên mất, tất cả gia Đinh trong phủ tướng quân đều là binh lính từ trên chiến trường không có nhà để về. Trong tay mỗi người đã dính đầy máu, những quy củ gì ở trước mặt bọn họ chính là cái rắm. Bọn họ chỉ kính trọng kẻ mạnh.
Một nhóm người này lúc trước ở trong Hầu phủ, mọi người đều không quấy nhiễu lẫn nhau. Nhưng bây giờ đến phủ tướng quân còn dám diễu võ dương oai, cưỡi lên trên đầu bọn họ. Trong lòng mọi người đều nghẹn tức.
Náo loạn mấy lần nhưng Đại quản gia vẫn không đưa thêm một phân tiền nào. Hắn là hạ nhân không sai, nhưng là hạ nhân của tướng quân. Không phải hạ nhân của Bạch gia. Hơn nữa, hai trăm lượng bạc dùng nuôi sống hơn hai mươi người, cũng đủ giúp họ ăn ngon.
Người ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Mọi người thấy ầm ĩ không được, cũng bắt đầu dùng những biện pháp khác. Đáng tiếc, sấm dậy đất bằng.
Tối hôm đó, Đại quản gia tự mình mang theo một đống người, bắt gian tại giường Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh cùng Đinh thị. Người trong Phủ tướng quân, trên dưới đều từ trên chiến trường trở về. Hiện tại thấy có người quang minh chính đại cho tướng quân bọn hắn đội nón xanh, lúc ấy liền đem Ngũ lão gia từ trên giường kéo xuống, bất ngờ đánh cho một trận. Đánh đến Ngũ lão gia bất tỉnh nhân sự.
Về phần Đinh thị, trực tiếp dùng sợi dây trói lại, cả đám cũng không quản bây giờ là trời tháng ba người sẽ bị chết cóng. Thật ra thì một gia đinh còn mắng: “Con mẹ lão tử, lúc trước tướng quân vẫn một mực không muốn nữ nhân này. Ta còn thấy kỳ quái, thì ra tướng quân đã sớm biết đây là cái đồ đê tiện”
Lão thái gia nghe nhi tử Ngũ lão gia khóc lóc kể lể, hai mắt trợn ngược một cái liền hôn mê bất tỉnh. Liên tiếp phải chịu đả kích đã làm cho Lão thái gia chịu không nổi. Hiện tại lại có chuyện xấu như vậy, không ngất đi mới kỳ quái. Đại phu tới khám bệnh bảo là bị trúng gió.
Chuyện này muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được. Đám người trong phủ tướng quân kia lại không muốn giấu giếm. Nên đến ngày thứ hai liền truyền khắp kinh thành. Ngay cả hoàng đế cũng biết. Sắc mặt Hoàng đế trở nên âm trầm.
Ngày hôm đó Đại quản gia hành hung Bạch Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh, đem hắn phế thành thái giám. Đinh thị thì bị nhét vào lồng heo ngâm xuống sông. Nếu không phải có lời khuyên của mọi người, hắn muốn để cho Đinh thị cỡi ngựa gỗ chạy một vòng kinh thành. Thời điểm đem Đinh thị dìm xuống sông, Đại quản gia để cho tất cả gia môn cùng nữ quyến Bạch gia đều đi xem hành hình.
Tất cả mọi người bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch. Lúc trở lại, liền đem Bạch Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh đánh một trận. Đánh xong, trực tiếp đem người của ngũ phòng, toàn bộ ném ra khỏi phủ tướng quân. Để cho quyền quý trong kinh thành thấy được tác phong hung hãn của những người này. Tất cả mọi người trong Bạch gia đều không dám giở trò nữa. Trong đó đứng đầu là Bạch Bát lão gia, hắn quả thật bị dọa cho sợ đến chân như nhũn ra. May mắn người bị bắt không phải là mình. Nếu không, kết quả của Ngũ lão gia cũng chính là của hắn.
Sau chuyện này, Đại quản gia lại nghĩ tới, vạn nhất phu nhân tướng quân cưới trở về có da mặt tương đối mềm, thì đâu phải là đối thủ của đám người không biết xấu hổ này. Cho nên hắn tự mình chạy tới nói chuyện cùng Lão thái gia. Hi vọng những người này đều chuyển ra ngoài. Đại quản gia đi cầu Lão thái gia, hi vọng Tam gia, Tứ gia, Bát gia đều chuyển ra. Bằng không, đến lúc đó trong hậu viện lại có những chuyện buồn nôn này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tướng quân. Sau này muốn phong hầu bái tướng, cũng sẽ có một vết nhơ lớn. Đại quản gia tính toán sét đánh không kịp bưng tai. Dù sao hiện tại tướng quân ở xa, cho dù có người nói hắn bạc tình bạc nghĩa cũng không nói đến tướng quân. Cứ để cho lưng hắn đeo thanh danh xấu này đi.
Hơn nữa phải rèn sắt khi còn nóng. Mượn chuyện này, tin tưởng lời đồn đãi cũng sẽ không theo phủ tướng quân. Đáng tiếc, ngoài dự liệu của hắn chính là người của Bạch gia thà chết cũng không ra khỏi phủ tướng quân. Đánh cũng không được, muốn ném ra ngoài lại càng không được. Ngoài ra họ còn tuyên bố, chết cũng muốn chết ở trong phủ tướng quân. Không còn cách nào khác. Đại quản gia chỉ có thể viết thư cho Bạch Thế Niên xin giúp đỡ. Hoàng đế vì muốn trấn an lời đồn nên định chọn vợ trong tông thất cho Bạch Thế Niên (nói nhưng chưa hạ thánh chỉ, vì Bạch Thế Niên đã nói không lấy vợ), còn chọn ai thì hắn không quan tâm, chỉ là muốn tìm người dỗ an Bạch Thế Niên thôi. Sau đó Hoàng đế nhận được tin tức, ngày tháng của Bạch lão thái gia không nhiều, những huynh đệ kia tình cảm cũng không sâu. Vì thế Hoàng đế sẽ đưa thư nói ý của mình và gia thư Bạch gia cùng đưa đi biên quan.
Ôn Uyển ở Ôn Tuyền thôn trang nghe được tin tức này liền cười nhạt một tiếng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng. Đinh thị không cần nàng động thủ đã tự mình tìm đường chết. Chẳng qua không biết, Bạch Thế Niên sao khi biết mình đội nón xanh thì có tức giận hay không? Có lẽ sẽ tức giận, cho dù mình chưa bao giờ đụng đến, nhưng lại mang đến danh tiếng xấu như vậy cho mình .
Hạ Dao thấy bộ dáng Ôn Uyển như thế, vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng chỉ đành phải cảm thán trong lòng, mệnh của Bạch tướng quân thật là khổ. Vị hôn thê trước kia bỗng vô duyên vô cớ chết đi, hiện tại thật vất vả do sai sót ngẫu nhiên mới cưới được một người vợ không bị khắc chết. Nhưng hết lần này tới lần khác Quận chúa nhà các nàng lại không thừa nhận. Ngược lại Bạch Thế Niên còn thích chủ tử nhà các nàng, người khác thì hắn không cưới. Đúng là tự tìm khổ, Hạ Dao vô cùng đồng tình với Bạch tướng quân.
Ôn Uyển ở Ôn Tuyền thôn trang an tâm dưỡng bệnh thì ở biên quan Bạch Thế Niên có khổ nhưng không thể nói. Hắn đã xác định rõ sẽ không lấy vợ, tại sao nàng ta còn như âm hồn bất tán chứ? A Mãnh đi tới nói: “Tướng quân, Thích cô nương tìm người.” Bạch Thế Niên cầm tờ giấy bên cạnh nói: “Nói cho nàng biết, ta đang bận công vụ. Không có thời gian gặp nàng.”
A Mãnh thấy tướng quân bọn họ rõ ràng không có chuyện gì, cũng không bằng lòng gặp Thích cô nương. Thật không biết tướng quân phu nhân của bọn họ rốt cuộc là dạng thiên tiên gì lại có thể đem trái tim của tướng quân nắm chắt như vậy. Thích cô nương đẹp thế mà cũng nhìn không thuận mắt. Diệp Tuần ở bên cạnh cười rất sảng khoái, giống như hồ ly.
Bạch Thế Niên thì phiền muộn không dứt. Dân phong ở biên quan hoàn toàn không giống như kinh thành. Nơi này cho dù là nam hay nữ, chỉ cần coi trọng đối phương là có thể dũng cảm theo đuổi. Nếu như ở kinh thành, cử động lần này của Thích Lệ Nương nhất định sẽ tổn hại đến khuê dự, sẽ bị thanh đèn Cổ Phật cả đời. Nhưng tại đây đối với hành động này của Thích Lệ Nương thì rất bình thường. Thậm chí, còn khiến mọi người hâm mộ và ghen tỵ với Bạch Thế Niên.
Diệp Tuần cầm một cái quạt lông trong tay, mặc một thân áo xanh, rất có phong phạm của Gia Cát đại nhân. Nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhìn có chút hả hê, phá hỏng hoàn toàn hình tượng của thế ngoại cao nhân: “Ta nói tướng quân này, một cô nương như hoa thế kia, nếu đã đưa tới cửa ngươi muốn làm gì mà không được. Không làm chánh thê nhưng coi như thiếp thất không phải được rồi sao? Dù sao thê tử của ngươi chết cũng được ba năm rồi, không cưới thê cũng có thể nạp thiếp mà”
Bạch Thế Niên đối với lời của Diệp Tuần rất là im lặng: “Ta thật sự có hứa thủ tang ba năm, sẽ để lại huyết mạch, nhưng có nạp thiếp cũng sẽ không nạp nàng.” Diệp Tuần cười không ngừng: “Tướng quân, ánh mắt ngươi thật độc đáo. Nghe nói Lý Ngọc Tuyết danh kỹ đệ nhất Giang Nam, tự tiến cử tới cửa, da thịt như ngọc, thân thể sinh hương. Nam nhân chỉ cần đụng phải, cả đời sẽ không quên được. Ngay cả mỹ nhân như thế tướng quân cũng không muốn, tướng quân, thật sự không giống nam nhân.”
Bạch Thế Niên không rõ mình làm sao lại thu nhận một quân sư không bình thường như thế: “Đưa tới cửa Bổn tướng quân sẽ phải nhận sao, Bổn tướng quân cũng không phải người ăn mặn không kiêng dè.”
Diệp Tuần vui vẻ hỏi: “Tướng quân, ta thật rất tò mò, tướng quân phu nhân của chúng ta. Đến tột cùng có ma lực gì có thể làm tướng quân thần hồn điên đảo như thế? Da trắng nõn nà? Mi cong mày liễu? Băng cơ ngọc cốt? Tiên nữ hạ phàm? Hoa sen mới nở? Quốc sắc thiên hương?”
Bạch Thế Niên nhìn Diệp Tuần một cái: “Làm sao ngươi cứ muốn biết phu nhân ta có bộ dạng gì mãi thế? Ngươi muốn làm cái gì?”
Trái tim của Diệp Tuần giật thót một cái, nhưng mà sắc mặt một chút cũng không lộ ra. Chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là hiếu kỳ rồi. Rốt cuộc là dạng tuyệt thế mỹ nhân gì mà làm tướng quân chúng ta say mê thành cái bộ dạng này. Không thể không hiếu kỳ được”
Sắc mặt của Bạch Thế Niên liền ảm đạm: “Nàng không phải là tuyệt thế mỹ nhân, chỉ là một nữ tử rất bình thường. Một. . . . . .” Bạch Thế Niên lại nói không được thê tử hắn bình thường chỗ nào. Nhớ lại da thịt của thê tử hắn, dường như dùng băng cơ ngọc cốt để hình dung cũng không quá đáng. Thân thể sinh hương? Trên người đúng là có một hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm làm cho người ta hồn oanh mộng nhiễu.
Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên lâm vào trong hồi ức liền vội vàng dời đề tài: “Phản loạn đã trừ. Ta còn tưởng rằng ít nhất phải nửa năm mới có thể xong. Không nghĩ tới, mới ba tháng đã bị tiêu diệt.”
Ngực của Bạch Thế Niên bỗng bị siết chặt, hắn một mực không muốn nghe đến tên, lại vẫn vang bên tai. Quả nhiên, Diệp Tuần uốn ba tấc lưỡi nói: “Ôn Uyển Quận chúa cũng thật lợi hại, thời điểm hoàng đế ngã bệnh liền viết một bức thư thảo phạt. Làm cho chiến sự sớm kết thúc. Nữ nhân này quá lợi hại. Khụ, ngươi nói xem một nữ tử mười lăm tuổi làm sao có thể lợi hại như vậy. Ta thật hoài nghi nàng là yêu nghiệt.”
Tay của Bạch Thế Niên run rẩy: “Quân sư cẩn thận lời nói.”
Diệp Tuần vui vẻ nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Nếu Ôn Uyển Quận chúa là yêu nghiệt. Ta sẽ hy vọng yêu nghiệt như vậy có càng nhiều càng tốt. Ít nhất đối với thiên hạ rất hữu ích.”
Lời này là thật sự, đừng xem Ôn Uyển Quận chúa này tuổi trẻ, những chuyện nàng làm ra nói yêu nghiệt quả thật không quá đáng. Nhưng mỗi một sự kiện nàng làm đều lợi nước lợi dân. Yêu nghiệt như vậy, đương nhiên có càng nhiều càng tốt.
Sắc mặt Bạch Thế Niên lạnh lùng, nhưng cũng không nhìn ra biểu hiện gì. Diệp Tuần dao động nói: “Thật ra thì cũng đã làm khó nàng rồi. Thiếu chút nữa đã mệnh treo một khắc. Cũng là nàng mạng lớn?”
Bạch Thế Niên trì trệ, không chút nghĩ ngợi, vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẻ Triệu vương phái thích khách ám sát nàng? Nàng không phải ở trong hoàng cung sao? Hôm nay như thế nào rồi?” Bạch Thế Niên còn chưa nhận được tin tức.
Diệp Tuần kinh ngạc nhìn Bạch Thế Niên có biểu hiện thất thố: “Ngươi kích động như vậy làm gì?” Cái bộ dáng này thật Quỷ dị. Có vấn đề.
Bạch Thế Niên lập tức trầm tĩnh nói: “Ôn Uyển Quận chúa là ân nhân cứu mạng của ta. Hơn nữa, lúc trước nàng đã giúp ta cùng với những huynh đệ khác. Nên đặc biệt quan tâm cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Quận chúa, nàng ấy có sao không?” Hi vọng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Tuần nghĩ lại cũng đúng: “Quận chúa mạng lớn, hôm nay đang ở thôn trang dưỡng bệnh! Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, bệnh này của Quận chúa rất kỳ quái. Đang tốt lành làm sao bệnh cũ lại tái phát chứ? Hơn nữa còn là sau khi hoàng thượng hôn mê.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên hiện lên nghi ngờ nói: “Quân sư muốn nói gì?”
Diệp Tuần lắc đầu: “Không có gì! Chẳng qua ta cảm thấy nàng là một nhân tài. Nếu là nam nhân mà hợp tác cùng tướng quân, không bao lâu có thể tiêu diệt Mãn Thanh đát tử.” Đây chỉ là hắn lung tung lấy một cái cớ. Thật ra thì hắn cảm thấy, Ôn Uyển Quận chúa quá quỷ dị. Đây rốt cuộc là dạng sư phụ gì dạy ra nàng, người này không còn gọi là nhân tài, cũng không phải thiên tài, mà nên gọi là quỷ dị. Dĩ nhiên, gọi là yêu nghiệt chuẩn xác hơn một chút.
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Bản thân ta không thấy như vậy. Ôn Uyển Quận chúa có bản lĩnh vơ vét của cải. Nàng ở kinh thành có tác dụng lớn hơn so với ở biên quan. Có lẽ ở biên quan, bởi vì có nàng mà thay đổi nhưng không đáng kể.” Thiếu hụt ở biên quan không phải là tướng quân, cũng không phải là binh sĩ dũng mãnh không sợ chết. Mà là thiếu hụt tài nguyên. Vũ khí trang bị, ngựa, những thứ này, đều cần nhiều tiền.
Ánh mắt của Diệp Tuần sáng lên: “Vậy mà ta không nghĩ tới. Đúng như ngươi nói, Ôn Uyển Quận chúa am hiểu vơ vét của cải. Tướng quân lại thiện chiến, biên quan nhất định sẽ được cải biến. Nói trở lại, tướng quân, ngươi đã gặp Ôn Uyển Quận chúa đúng không, tướng mạo thế nào? Có phải quốc sắc thiên hương hay không?” Người ở biên quan không kiêng kỵ nhiều như vậy. Khi đàm luận về người đặc biệt, cho dù là Quận chúa, cũng không có gì quan trọng hơn.
Bạch Thế Niên nghe xong, trong lòng liền đau xót. Hắn không để ý tới Diệp Tuần mà tự mình trở lại doanh trướng. Nhưng trở lại doanh trướng, hắn cũng không cách nào tĩnh tâm lại, làm cái gì cũng đều không được.
Cuối cùng, Bạch Thế Niên lấy ra bùa hộ mệnh thiếp thân, lại nhìn về phía thư thảo phạt trên văn án. Trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Rốt cuộc hắn hi vọng cái gì. Cho dù vạn nhất, Thanh nhi thật là Ôn Uyển Quận chúa, nhưng thái độ của Ôn Uyển Quận chúa đối với hắn… giữa bọn họ sẽ không tồn tại chút khả năng nào. Ông đối với hắn, có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Muốn, lại không có được. Không muốn, ngày ngày cứ bị gọi bên tai.
Bạch Thế Niên tựa vào trên ghế, cái gì cũng không muốn nghĩ. Nhưng lời nói của Diệp Tuần …, vì nàng mà ở bên tai lay động không ngừng. Ôn Uyển Quận chúa là dạng gì, Ôn Uyển Quận chúa khí thế bức người, khôn khéo cường hãn. Tướng mạo, tướng mạo. . . . . . Bạch Thế Niên che ngực, bộ dáng kia trông rất sống động. Vì sao, nét mặt Thanh nhi khả ái khéo léo cùng với thần sắc của Ôn Uyển Quận chúa lạnh lùng, khí thế cao cao tại thượng, đều làm cho hắn không quên được. Thậm chí có lúc hắn còn nghĩ hai người chồng lên nhau. Làm cho hắn thường xuyên quên mất hai người họ khác nhau, hôm nay hắn đã không còn phân rõ rốt cuộc ai là ai. Cây bút trong tay Bạch Thế Niên bị bẻ gảy thành ba đoạn.
Đêm tân hôn đó hắn và Thanh nhi nói chuyện nhiều nhất là về chuyện của Ôn Uyển Quận chúa. Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Ôn Uyển Quận chúa, nàng rất lợi hại. Ta hoài nghi, nhưng lại không thể tin được, ta không thể tin được. . . . . .” Bởi vì cho dù tin tưởng, Ôn Uyển không thừa nhận, hắn có thể làm thế nào. Hắn không bằng không chứng lại dám bại hoại thanh danh của Ôn Uyển Quận chúa , kết quả chỉ làm cho mặt rồng của hoàng đế giận dữ.
Hắn phải tranh giành quân công, để chấn hưng gia tộc. Hắn không thể xảy ra bất kỳ chuyện không may nào, nếu như hắn có việc gì, Bạch gia sẽ hoàn toàn suy sụp. Mà Ôn Uyển lại đứng quá cao, nữ tử thông tuệ như vậy sẽ cách hắn càng ngày càng xa. Cho dù tương lai hắn được phong tước vị, hắn cũng chỉ có thể nhìn lên.
Beta: Tiểu Tuyền Tiểu Mạc giấu mình thật kỹ, chỉ nghe thấy nàng kia đau khổ cầu khẩn: “Gia, Ngũ Gia, nơi này không phải là Hầu phủ, ngươi buông ta ra đi. Cầu xin người. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, ta nhất định sẽ theo ý gia?” Bạch Ngũ lão gia lập tức cười khà khà nói: “Không được, ngươi không biết đó thôi, hôm nay vào ban ngày khi nhìn ngươi mặc một thân đồ tang kia xinh đẹp đến không diễn tả được. Lúc ấy ta chỉ muốn cởi nó ra rồi đặt ngươi dưới thân để chơi đùa cho thỏa. Thật vất vả mới nhẫn nại được đến bây giờ, sao ta có thể bỏ qua được chứ, ngươi ngoan ngoãn một chút, nghe lời đi.”
Đinh thị thật sự rất sợ hãi. Phủ tướng quân không thể so với Hầu phủ. Trong hầu phủ, nơi nàng ở tương đối vắng vẻ, hai nha hoàn cũng bị nàng nắm trong tay rồi. Nhưng nơi này hoàn cảnh không quen thuộc, nàng sợ bị người ta phát hiện. Lập tức đau khổ cầu khẩn: “Gia, cầu xin người. Van xin người tha cho ta!” Ngũ lão gia nơi nào chịu buông ra, hắn nở nụ cười dâm đãng: “Còn nói không muốn, hạ thân ướt đẫm rồi. Còn nói không muốn . . . . . .”
Tiếp theo đó là một trận tiếng nam nữ thở dốc. Sắc mặt Tiểu Mạc trắng bệch, hiện tại đang còn tang lễ của lão phu nhân. Nàng cố gắng ổn định tinh thần thở dài một cái, ở Hầu phủ nàng có nghe nói Đinh thị cấu kết với Bát lão gia. Lại không nghĩ rằng còn quan hệ cùng Ngũ lão gia nữa.
Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh ở bên cạnh nói: “Ta còn thích nghe ngươi lớn tiếng kêu, khiến cho Gia vạn phần hưng phấn. Còn bộ dáng dâm đãng của ngươi nữa, rất là thú vị. Đáng tiếc, ở đây không thuận tiện.” Hai người còn chưa tận hứng đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập liên hồi.
Theo tiếng bước chân suy đoán có lẽ là một gia đinh tuần tra ban đêm. Ngũ lão Gia nói cho dễ nghe là không sợ, nhưng thực chất nếu bị bắt được nhất định là to chuyện. Cho nên hai người cũng vội vàng tách ra.
Sau khi đám người kia rời đi, Tiểu Mạc liền ra ngoài, quẹo đông quẹo tây một lúc cũng không biết mình đang ở nơi nào. May là đụng phải người tuần tra ban đêm nên lên tiếng hỏi đường. Lúc quay trở về chủ phòng, Thanh Hà nhìn thấy sắc mặt Tiểu Mạc trắng bệch. Trong tay còn ôm áo bông dày cộm chưa đưa ra ngoài: “Ngươi bị sao vậy?” Tiểu Mạc quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lả chả đem chuyện gặp phải nói cho Thanh Hà biết.
Thanh Hà có tính cách mạnh mẽ nhưng nghe xong sắc mặt cũng trắng bệch.Chuyện này, chuyện này không thể để lộ ra ngoài. Vạn nhất lan truyền ra ngoài, thì tất cả mọi người sẽ gánh vác không nổi. Thanh Hà chỉ có thể lo lắng trong lòng, thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có chỗ nào sơ suất.
Thanh Hà cầu nguyện cũng vô dụng, chuyện trong phủ tướng quân làm sao thoát được mắt của Đại quản gia. Đại quản gia là nhi tử của nha hoàn hồi môn mẫu thân Bạch Thế Niên. Từ nhỏ lớn lên với Bạch Thế Niên, cùng nhau luyện võ, đi theo Bạch Thế Niên cùng nhập ngũ. Về sau vì chân bị thương nên Bạch Thế Niên để hắn làm quản gia của phủ tướng quân.
Ngày đó sau khi biết được tin tức, sắc mặt Đại quản gia nảy sinh sự ác độc. Hắn sai người mật thiết theo dõi bọn họ, hắn mới không cần biết có ném hay không ném của mặt mũi Bạch gia. Lần sau nhất định phải bắt gian bằng được. Còn về phần tướng quân có mang tiếng đội nón xanh hay không, không quan trọng, vì tướng quân chưa từng chạm qua nữ nhân này, nàng ta chỉ là thiếp thất trên danh nghĩa. Nói không chừng chuyện này lan truyền ra ngoài, bởi vì như thế ngược lại hoàng đế sẽ đồng tình với tướng quân. Dù sao tướng quân bởi vì nước mới chịu khuất nhục như vậy.
Những ngày kế tiếp, phát tang, cúng thất tuần đều thuận lợi. Tang lễ xong xuôi, mọi người vẫn muốn tiêu tiền như nước, xem mình giống như lúc còn đang ở Hầu phủ. Không bao lâu, tài vật hoàng đế trả về cũng dùng hết. Tình hình kinh tế của mọi người lập tức túng quẫn. Bởi vì Gia tài của Bạch gia bị tịch thu thì tài sản của bọn họ cũng bị lấy đi không còn một mống. Từ trong nhà giam ra ngoài chỉ có một thân xiêm y.
Nhưng mà, tuy Bạch gia bị tịch thu tài sản, nhưng tài sản của Bạch Thế Niên lại không bị tịch thu. Dù Hoàng đế có giận như thế nào thì cũng không có khả năng đi loại trừ Bạch Thế Niên và phủ tướng quân. Phủ tướng quân vẫn là một mảnh đất phì nhiêu. Khiến tất cả bọn họ đều muốn cất nó vào túi treo bên eo mình.
Đáng tiếc, Đại quản gia quản lý rất nghiêm. Mỗi tháng chỉ đưa hai trăm lượng bạc cho Thanh Hà. Nhiều hơn nữa, cũng đừng nghĩ. Dĩ nhiên, chi phí của Lão thái gia đều trực tiếp lấy từ quỹ công của phủ tướng quân. Hai trăm lượng bạc, còn chưa đủ bọn họ đi Túy Tương Lâu ăn một bữa cơm. Đáng tiếc Đại quản gia là một người dầu khói không vào. Dù Bạch lão thái gia lên tiếng cũng không được.
Hơn nữa lời nói của Đại quản gia rất đơn giản, bọn họ ở chỗ này sẽ nuôi, không để bọn họ phải đói khát. Nếu không thích có thể rời đi, cũng không phải là không có tay, không có chân. Tùy tiện tìm việc làm là có thể nuôi sống mình. Tranh cãi vấn đề này mấy lần, thời điểm ầm ĩ, Bạch Ngũ lão gia còn đá cho Đại quản gia một cước. Đại quản gia cắn răng không lên tiếng chịu một cước này, trong mắt hiện lên sát khí.
Gia đinh bên cạnh toàn bộ đều thoáng hiện ra lệ khí. Bọn quỷ hút máu này, ăn uống chùa, còn dám ở trước mặt bọn hắn xưng đại gia. Lập tức cả đám muốn bạo động. Nhưng mà đã bị Đại quản gia dùng ánh mắt ngăn lại. Nam nhân, nữ nhân và hài tử của Bạch gia đều quên mất, tất cả gia Đinh trong phủ tướng quân đều là binh lính từ trên chiến trường không có nhà để về. Trong tay mỗi người đã dính đầy máu, những quy củ gì ở trước mặt bọn họ chính là cái rắm. Bọn họ chỉ kính trọng kẻ mạnh.
Một nhóm người này lúc trước ở trong Hầu phủ, mọi người đều không quấy nhiễu lẫn nhau. Nhưng bây giờ đến phủ tướng quân còn dám diễu võ dương oai, cưỡi lên trên đầu bọn họ. Trong lòng mọi người đều nghẹn tức.
Náo loạn mấy lần nhưng Đại quản gia vẫn không đưa thêm một phân tiền nào. Hắn là hạ nhân không sai, nhưng là hạ nhân của tướng quân. Không phải hạ nhân của Bạch gia. Hơn nữa, hai trăm lượng bạc dùng nuôi sống hơn hai mươi người, cũng đủ giúp họ ăn ngon.
Người ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Mọi người thấy ầm ĩ không được, cũng bắt đầu dùng những biện pháp khác. Đáng tiếc, sấm dậy đất bằng.
Tối hôm đó, Đại quản gia tự mình mang theo một đống người, bắt gian tại giường Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh cùng Đinh thị. Người trong Phủ tướng quân, trên dưới đều từ trên chiến trường trở về. Hiện tại thấy có người quang minh chính đại cho tướng quân bọn hắn đội nón xanh, lúc ấy liền đem Ngũ lão gia từ trên giường kéo xuống, bất ngờ đánh cho một trận. Đánh đến Ngũ lão gia bất tỉnh nhân sự.
Về phần Đinh thị, trực tiếp dùng sợi dây trói lại, cả đám cũng không quản bây giờ là trời tháng ba người sẽ bị chết cóng. Thật ra thì một gia đinh còn mắng: “Con mẹ lão tử, lúc trước tướng quân vẫn một mực không muốn nữ nhân này. Ta còn thấy kỳ quái, thì ra tướng quân đã sớm biết đây là cái đồ đê tiện”
Lão thái gia nghe nhi tử Ngũ lão gia khóc lóc kể lể, hai mắt trợn ngược một cái liền hôn mê bất tỉnh. Liên tiếp phải chịu đả kích đã làm cho Lão thái gia chịu không nổi. Hiện tại lại có chuyện xấu như vậy, không ngất đi mới kỳ quái. Đại phu tới khám bệnh bảo là bị trúng gió.
Chuyện này muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được. Đám người trong phủ tướng quân kia lại không muốn giấu giếm. Nên đến ngày thứ hai liền truyền khắp kinh thành. Ngay cả hoàng đế cũng biết. Sắc mặt Hoàng đế trở nên âm trầm.
Ngày hôm đó Đại quản gia hành hung Bạch Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh, đem hắn phế thành thái giám. Đinh thị thì bị nhét vào lồng heo ngâm xuống sông. Nếu không phải có lời khuyên của mọi người, hắn muốn để cho Đinh thị cỡi ngựa gỗ chạy một vòng kinh thành. Thời điểm đem Đinh thị dìm xuống sông, Đại quản gia để cho tất cả gia môn cùng nữ quyến Bạch gia đều đi xem hành hình.
Tất cả mọi người bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch. Lúc trở lại, liền đem Bạch Ngũ lão gia Bạch Thế Khánh đánh một trận. Đánh xong, trực tiếp đem người của ngũ phòng, toàn bộ ném ra khỏi phủ tướng quân. Để cho quyền quý trong kinh thành thấy được tác phong hung hãn của những người này. Tất cả mọi người trong Bạch gia đều không dám giở trò nữa. Trong đó đứng đầu là Bạch Bát lão gia, hắn quả thật bị dọa cho sợ đến chân như nhũn ra. May mắn người bị bắt không phải là mình. Nếu không, kết quả của Ngũ lão gia cũng chính là của hắn.
Sau chuyện này, Đại quản gia lại nghĩ tới, vạn nhất phu nhân tướng quân cưới trở về có da mặt tương đối mềm, thì đâu phải là đối thủ của đám người không biết xấu hổ này. Cho nên hắn tự mình chạy tới nói chuyện cùng Lão thái gia. Hi vọng những người này đều chuyển ra ngoài. Đại quản gia đi cầu Lão thái gia, hi vọng Tam gia, Tứ gia, Bát gia đều chuyển ra. Bằng không, đến lúc đó trong hậu viện lại có những chuyện buồn nôn này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tướng quân. Sau này muốn phong hầu bái tướng, cũng sẽ có một vết nhơ lớn. Đại quản gia tính toán sét đánh không kịp bưng tai. Dù sao hiện tại tướng quân ở xa, cho dù có người nói hắn bạc tình bạc nghĩa cũng không nói đến tướng quân. Cứ để cho lưng hắn đeo thanh danh xấu này đi.
Hơn nữa phải rèn sắt khi còn nóng. Mượn chuyện này, tin tưởng lời đồn đãi cũng sẽ không theo phủ tướng quân. Đáng tiếc, ngoài dự liệu của hắn chính là người của Bạch gia thà chết cũng không ra khỏi phủ tướng quân. Đánh cũng không được, muốn ném ra ngoài lại càng không được. Ngoài ra họ còn tuyên bố, chết cũng muốn chết ở trong phủ tướng quân. Không còn cách nào khác. Đại quản gia chỉ có thể viết thư cho Bạch Thế Niên xin giúp đỡ. Hoàng đế vì muốn trấn an lời đồn nên định chọn vợ trong tông thất cho Bạch Thế Niên (nói nhưng chưa hạ thánh chỉ, vì Bạch Thế Niên đã nói không lấy vợ), còn chọn ai thì hắn không quan tâm, chỉ là muốn tìm người dỗ an Bạch Thế Niên thôi. Sau đó Hoàng đế nhận được tin tức, ngày tháng của Bạch lão thái gia không nhiều, những huynh đệ kia tình cảm cũng không sâu. Vì thế Hoàng đế sẽ đưa thư nói ý của mình và gia thư Bạch gia cùng đưa đi biên quan.
Ôn Uyển ở Ôn Tuyền thôn trang nghe được tin tức này liền cười nhạt một tiếng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng. Đinh thị không cần nàng động thủ đã tự mình tìm đường chết. Chẳng qua không biết, Bạch Thế Niên sao khi biết mình đội nón xanh thì có tức giận hay không? Có lẽ sẽ tức giận, cho dù mình chưa bao giờ đụng đến, nhưng lại mang đến danh tiếng xấu như vậy cho mình .
Hạ Dao thấy bộ dáng Ôn Uyển như thế, vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng chỉ đành phải cảm thán trong lòng, mệnh của Bạch tướng quân thật là khổ. Vị hôn thê trước kia bỗng vô duyên vô cớ chết đi, hiện tại thật vất vả do sai sót ngẫu nhiên mới cưới được một người vợ không bị khắc chết. Nhưng hết lần này tới lần khác Quận chúa nhà các nàng lại không thừa nhận. Ngược lại Bạch Thế Niên còn thích chủ tử nhà các nàng, người khác thì hắn không cưới. Đúng là tự tìm khổ, Hạ Dao vô cùng đồng tình với Bạch tướng quân.
Ôn Uyển ở Ôn Tuyền thôn trang an tâm dưỡng bệnh thì ở biên quan Bạch Thế Niên có khổ nhưng không thể nói. Hắn đã xác định rõ sẽ không lấy vợ, tại sao nàng ta còn như âm hồn bất tán chứ? A Mãnh đi tới nói: “Tướng quân, Thích cô nương tìm người.” Bạch Thế Niên cầm tờ giấy bên cạnh nói: “Nói cho nàng biết, ta đang bận công vụ. Không có thời gian gặp nàng.”
A Mãnh thấy tướng quân bọn họ rõ ràng không có chuyện gì, cũng không bằng lòng gặp Thích cô nương. Thật không biết tướng quân phu nhân của bọn họ rốt cuộc là dạng thiên tiên gì lại có thể đem trái tim của tướng quân nắm chắt như vậy. Thích cô nương đẹp thế mà cũng nhìn không thuận mắt. Diệp Tuần ở bên cạnh cười rất sảng khoái, giống như hồ ly.
Bạch Thế Niên thì phiền muộn không dứt. Dân phong ở biên quan hoàn toàn không giống như kinh thành. Nơi này cho dù là nam hay nữ, chỉ cần coi trọng đối phương là có thể dũng cảm theo đuổi. Nếu như ở kinh thành, cử động lần này của Thích Lệ Nương nhất định sẽ tổn hại đến khuê dự, sẽ bị thanh đèn Cổ Phật cả đời. Nhưng tại đây đối với hành động này của Thích Lệ Nương thì rất bình thường. Thậm chí, còn khiến mọi người hâm mộ và ghen tỵ với Bạch Thế Niên.
Diệp Tuần cầm một cái quạt lông trong tay, mặc một thân áo xanh, rất có phong phạm của Gia Cát đại nhân. Nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhìn có chút hả hê, phá hỏng hoàn toàn hình tượng của thế ngoại cao nhân: “Ta nói tướng quân này, một cô nương như hoa thế kia, nếu đã đưa tới cửa ngươi muốn làm gì mà không được. Không làm chánh thê nhưng coi như thiếp thất không phải được rồi sao? Dù sao thê tử của ngươi chết cũng được ba năm rồi, không cưới thê cũng có thể nạp thiếp mà”
Bạch Thế Niên đối với lời của Diệp Tuần rất là im lặng: “Ta thật sự có hứa thủ tang ba năm, sẽ để lại huyết mạch, nhưng có nạp thiếp cũng sẽ không nạp nàng.” Diệp Tuần cười không ngừng: “Tướng quân, ánh mắt ngươi thật độc đáo. Nghe nói Lý Ngọc Tuyết danh kỹ đệ nhất Giang Nam, tự tiến cử tới cửa, da thịt như ngọc, thân thể sinh hương. Nam nhân chỉ cần đụng phải, cả đời sẽ không quên được. Ngay cả mỹ nhân như thế tướng quân cũng không muốn, tướng quân, thật sự không giống nam nhân.”
Bạch Thế Niên không rõ mình làm sao lại thu nhận một quân sư không bình thường như thế: “Đưa tới cửa Bổn tướng quân sẽ phải nhận sao, Bổn tướng quân cũng không phải người ăn mặn không kiêng dè.”
Diệp Tuần vui vẻ hỏi: “Tướng quân, ta thật rất tò mò, tướng quân phu nhân của chúng ta. Đến tột cùng có ma lực gì có thể làm tướng quân thần hồn điên đảo như thế? Da trắng nõn nà? Mi cong mày liễu? Băng cơ ngọc cốt? Tiên nữ hạ phàm? Hoa sen mới nở? Quốc sắc thiên hương?”
Bạch Thế Niên nhìn Diệp Tuần một cái: “Làm sao ngươi cứ muốn biết phu nhân ta có bộ dạng gì mãi thế? Ngươi muốn làm cái gì?”
Trái tim của Diệp Tuần giật thót một cái, nhưng mà sắc mặt một chút cũng không lộ ra. Chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là hiếu kỳ rồi. Rốt cuộc là dạng tuyệt thế mỹ nhân gì mà làm tướng quân chúng ta say mê thành cái bộ dạng này. Không thể không hiếu kỳ được”
Sắc mặt của Bạch Thế Niên liền ảm đạm: “Nàng không phải là tuyệt thế mỹ nhân, chỉ là một nữ tử rất bình thường. Một. . . . . .” Bạch Thế Niên lại nói không được thê tử hắn bình thường chỗ nào. Nhớ lại da thịt của thê tử hắn, dường như dùng băng cơ ngọc cốt để hình dung cũng không quá đáng. Thân thể sinh hương? Trên người đúng là có một hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm làm cho người ta hồn oanh mộng nhiễu.
Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên lâm vào trong hồi ức liền vội vàng dời đề tài: “Phản loạn đã trừ. Ta còn tưởng rằng ít nhất phải nửa năm mới có thể xong. Không nghĩ tới, mới ba tháng đã bị tiêu diệt.”
Ngực của Bạch Thế Niên bỗng bị siết chặt, hắn một mực không muốn nghe đến tên, lại vẫn vang bên tai. Quả nhiên, Diệp Tuần uốn ba tấc lưỡi nói: “Ôn Uyển Quận chúa cũng thật lợi hại, thời điểm hoàng đế ngã bệnh liền viết một bức thư thảo phạt. Làm cho chiến sự sớm kết thúc. Nữ nhân này quá lợi hại. Khụ, ngươi nói xem một nữ tử mười lăm tuổi làm sao có thể lợi hại như vậy. Ta thật hoài nghi nàng là yêu nghiệt.”
Tay của Bạch Thế Niên run rẩy: “Quân sư cẩn thận lời nói.”
Diệp Tuần vui vẻ nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Nếu Ôn Uyển Quận chúa là yêu nghiệt. Ta sẽ hy vọng yêu nghiệt như vậy có càng nhiều càng tốt. Ít nhất đối với thiên hạ rất hữu ích.”
Lời này là thật sự, đừng xem Ôn Uyển Quận chúa này tuổi trẻ, những chuyện nàng làm ra nói yêu nghiệt quả thật không quá đáng. Nhưng mỗi một sự kiện nàng làm đều lợi nước lợi dân. Yêu nghiệt như vậy, đương nhiên có càng nhiều càng tốt.
Sắc mặt Bạch Thế Niên lạnh lùng, nhưng cũng không nhìn ra biểu hiện gì. Diệp Tuần dao động nói: “Thật ra thì cũng đã làm khó nàng rồi. Thiếu chút nữa đã mệnh treo một khắc. Cũng là nàng mạng lớn?”
Bạch Thế Niên trì trệ, không chút nghĩ ngợi, vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẻ Triệu vương phái thích khách ám sát nàng? Nàng không phải ở trong hoàng cung sao? Hôm nay như thế nào rồi?” Bạch Thế Niên còn chưa nhận được tin tức.
Diệp Tuần kinh ngạc nhìn Bạch Thế Niên có biểu hiện thất thố: “Ngươi kích động như vậy làm gì?” Cái bộ dáng này thật Quỷ dị. Có vấn đề.
Bạch Thế Niên lập tức trầm tĩnh nói: “Ôn Uyển Quận chúa là ân nhân cứu mạng của ta. Hơn nữa, lúc trước nàng đã giúp ta cùng với những huynh đệ khác. Nên đặc biệt quan tâm cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Quận chúa, nàng ấy có sao không?” Hi vọng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Tuần nghĩ lại cũng đúng: “Quận chúa mạng lớn, hôm nay đang ở thôn trang dưỡng bệnh! Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, bệnh này của Quận chúa rất kỳ quái. Đang tốt lành làm sao bệnh cũ lại tái phát chứ? Hơn nữa còn là sau khi hoàng thượng hôn mê.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên hiện lên nghi ngờ nói: “Quân sư muốn nói gì?”
Diệp Tuần lắc đầu: “Không có gì! Chẳng qua ta cảm thấy nàng là một nhân tài. Nếu là nam nhân mà hợp tác cùng tướng quân, không bao lâu có thể tiêu diệt Mãn Thanh đát tử.” Đây chỉ là hắn lung tung lấy một cái cớ. Thật ra thì hắn cảm thấy, Ôn Uyển Quận chúa quá quỷ dị. Đây rốt cuộc là dạng sư phụ gì dạy ra nàng, người này không còn gọi là nhân tài, cũng không phải thiên tài, mà nên gọi là quỷ dị. Dĩ nhiên, gọi là yêu nghiệt chuẩn xác hơn một chút.
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Bản thân ta không thấy như vậy. Ôn Uyển Quận chúa có bản lĩnh vơ vét của cải. Nàng ở kinh thành có tác dụng lớn hơn so với ở biên quan. Có lẽ ở biên quan, bởi vì có nàng mà thay đổi nhưng không đáng kể.” Thiếu hụt ở biên quan không phải là tướng quân, cũng không phải là binh sĩ dũng mãnh không sợ chết. Mà là thiếu hụt tài nguyên. Vũ khí trang bị, ngựa, những thứ này, đều cần nhiều tiền.
Ánh mắt của Diệp Tuần sáng lên: “Vậy mà ta không nghĩ tới. Đúng như ngươi nói, Ôn Uyển Quận chúa am hiểu vơ vét của cải. Tướng quân lại thiện chiến, biên quan nhất định sẽ được cải biến. Nói trở lại, tướng quân, ngươi đã gặp Ôn Uyển Quận chúa đúng không, tướng mạo thế nào? Có phải quốc sắc thiên hương hay không?” Người ở biên quan không kiêng kỵ nhiều như vậy. Khi đàm luận về người đặc biệt, cho dù là Quận chúa, cũng không có gì quan trọng hơn.
Bạch Thế Niên nghe xong, trong lòng liền đau xót. Hắn không để ý tới Diệp Tuần mà tự mình trở lại doanh trướng. Nhưng trở lại doanh trướng, hắn cũng không cách nào tĩnh tâm lại, làm cái gì cũng đều không được.
Cuối cùng, Bạch Thế Niên lấy ra bùa hộ mệnh thiếp thân, lại nhìn về phía thư thảo phạt trên văn án. Trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Rốt cuộc hắn hi vọng cái gì. Cho dù vạn nhất, Thanh nhi thật là Ôn Uyển Quận chúa, nhưng thái độ của Ôn Uyển Quận chúa đối với hắn… giữa bọn họ sẽ không tồn tại chút khả năng nào. Ông đối với hắn, có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Muốn, lại không có được. Không muốn, ngày ngày cứ bị gọi bên tai.
Bạch Thế Niên tựa vào trên ghế, cái gì cũng không muốn nghĩ. Nhưng lời nói của Diệp Tuần …, vì nàng mà ở bên tai lay động không ngừng. Ôn Uyển Quận chúa là dạng gì, Ôn Uyển Quận chúa khí thế bức người, khôn khéo cường hãn. Tướng mạo, tướng mạo. . . . . . Bạch Thế Niên che ngực, bộ dáng kia trông rất sống động. Vì sao, nét mặt Thanh nhi khả ái khéo léo cùng với thần sắc của Ôn Uyển Quận chúa lạnh lùng, khí thế cao cao tại thượng, đều làm cho hắn không quên được. Thậm chí có lúc hắn còn nghĩ hai người chồng lên nhau. Làm cho hắn thường xuyên quên mất hai người họ khác nhau, hôm nay hắn đã không còn phân rõ rốt cuộc ai là ai. Cây bút trong tay Bạch Thế Niên bị bẻ gảy thành ba đoạn.
Đêm tân hôn đó hắn và Thanh nhi nói chuyện nhiều nhất là về chuyện của Ôn Uyển Quận chúa. Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Ôn Uyển Quận chúa, nàng rất lợi hại. Ta hoài nghi, nhưng lại không thể tin được, ta không thể tin được. . . . . .” Bởi vì cho dù tin tưởng, Ôn Uyển không thừa nhận, hắn có thể làm thế nào. Hắn không bằng không chứng lại dám bại hoại thanh danh của Ôn Uyển Quận chúa , kết quả chỉ làm cho mặt rồng của hoàng đế giận dữ.
Hắn phải tranh giành quân công, để chấn hưng gia tộc. Hắn không thể xảy ra bất kỳ chuyện không may nào, nếu như hắn có việc gì, Bạch gia sẽ hoàn toàn suy sụp. Mà Ôn Uyển lại đứng quá cao, nữ tử thông tuệ như vậy sẽ cách hắn càng ngày càng xa. Cho dù tương lai hắn được phong tước vị, hắn cũng chỉ có thể nhìn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.