Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 127: Ôn Uyển say rượu

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

04/01/2014

Edit: Nguyên Phạm Beta: Tiểu Tuyền Mọi người trở về Học Viện Khai Tâm, Tịnh Thu trịnh trọng theo sát bảy người khác nói xin lỗi. Một bên nói xin lỗi một bên khổ sở khóc lóc, một bộ dáng lê hoa đái vũ, rất là chọc người yêu thương. Trong lòng Tịnh Thu thật ra cũng rất giãy dụa, muốn cùng Ôn Uyển nói thật. Nhưng cuối cùng lại hạ không được quyết tâm nói thật với Ôn Uyển. Ôn Uyển chắc không đoán ra được, nàng cố gắng giữ gìn phần hy vọng này ở trong lòng.

Tất cả mọi người khuyên nhủ, Y Y tiến lên nói”Không liên quan đến ngươi, ngươi không nên như vậy. Chúng ta tất cả có thể thông cảm. Ngươi đang ở cái nhà kia cũng không nên quá khổ sở.”

Ôn Uyển có chút thất vọng, nếu chẳng qua là do hoàn cảnh bắt buộc, vận dụng mọi người một chút để tới bảo vệ mình, Ôn Uyển cũng cảm thấy không có gì. Chính nàng cũng thường xuyên mượn danh hiệu của ông ngoại hoàng đế, mượn ông ngoại với vị thế mấy cậu để bảo vệ mình, Ôn Uyển cảm thấy chuyện kia rất bình thường. Một người không thể bảo vệ mình, mà phải mượn danh tiếng người khác bảo vệ mình, không có gì đáng trách. Nhưng mà nếu như là lợi dụng người khác để bảo vệ mình, hơn nữa lợi dụng người thật lòng đối với mình thì trong lòng cũng có chút khó chịu. Kiếp trước Lưu Thiến cũng là lợi dụng tấm lòng của mình, tàn nhẫn thương tổn mình.

Mặc dù Tịnh Thu cho nàng ấn tượng đầu tiên không phải rất tốt, nhưng mọi người cũng đã cùng nhau học hơn ba tháng, chung đụng đã lâu, tự nhiên cũng có một phần tình nghĩa. Không nghĩ tới, nàng ấy lại có thể dùng danh tiếng nhiều người như vậy để đùa giỡn. Người như vậy, không nên đến gần cho thỏa đáng. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không có tính toán sẽ nói để nàng ấy rút lui ra ngoài, dù sao với sáu tiểu thư khác cũng không dễ nói chuyện thế. Mọi người vốn ở chung một chỗ học tập thật vui vẻ , tất cả lại trở thành một chuyện ngoài ý muốn. Nếu như họ biết chân tướng, khẳng định cũng sẽ rất khó cho qua. Ôn Uyển biết, mấy người họ trừ chính nàng thì sáu cô gái khác, trong lòng giống như một loại giấy trắng tinh khiết . Nàng không muốn phá hư điều tốt đẹp đó. Hơn nữa, nàng cũng cần cùng những tâm tính tốt đẹp như vậy ở chung, như thế mình mới có thể trở nên tinh khiết .

“Ôn Uyển, ngươi làm sao vậy?” Tịnh Thu có chút chột dạ kêu. Ôn Uyển cười một tiếng lắc đầu. Như Vũ cùng Mai nhi nhìn thấy trong mắt Ôn Uyển sự thất vọng, thì tim mãnh liệt co rụt lại, tiện đà rũ hàng mi mắt xuống.

Chuyện này, mặc dù đã là quá khứ. Nhưng mà Ôn Uyển cũng không cho phép bất luận kẻ nào mang đồ truyền ra ngoài nữa. Hơn nữa cũng nói với bọn họ, đồ đạc của mình thì mình giữ gìn kỹ. Không nên lấy thêm đồ của người khác, coi như là thơ cũng không được. Nếu như lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì bất kể là cố tình hay vô ý, cũng xin rời khỏi Khai Tâm Học Viên.

Tịnh Thu cảm thấy quy định này chính là nhằm vào nàng, lúc ấy đầu ong lên một tiếng. Nhìn Ôn Uyển, nàng thật cho là Ôn Uyển đã biết chân tướng sự tình, thiếu chút nữa đã nghĩ tìm Ôn Uyển để giải thích rõ. Nhưng mà cuối cùng, cũng không có nói ra. Bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt Ôn Uyển rất bình tĩnh, không có sự châm chọc, không có cười nhạo, giống như lúc trước đều là bộ dạng bình thản. Do cảm thấy một chút hổ thẹn trong lòng, thì nàng làm sao cũng không mở miệng được nên đành cố gắng làm cho mình quên đi chuyện này.

Chuyện này, cũng như vậy mà qua. Sau đó hằng ngày mọi chuyện hết thảy như thường, cũng không có gì khác. Tịnh Thu quấn quýt trong lòng cũng dần cảm thấy chút dễ chịu.

“Ôn Uyển, ta nghe mẹ nói. Bà nói bà muốn đem ca ca của ta tới Minh Nguyệt sơn trang của ngươi đi tu dưỡng mấy tháng, qua giữa hè trở lại. Nhưng mà bên trong tiêu phí quá mắc, ngươi có thể chiết khấu một chút không.” Vũ Đồng lôi kéo tay Ôn Uyển, lấy lòng nói .

“Quận chúa nói, có thể cho các ngươi một tờ ưu đãi.” Hạ Ngữ vội nói . Vũ Đồng rất vui vẻ nói tạ ơn. Nàng biết Minh Nguyệt sơn trang tiêu phí rất cao, thẻ chiết khấu lại càng khó cầu.

Vũ Đồng vừa về tới nhà, liền đem cái tin tức tốt này nói cho mẫu thân. Phương phu nhân giãn chân mày ra, chỉ mong phương pháp Ôn Uyển Quận chúa đã nói có hiệu quả. Đi đến gian phòng của nhi tử , đem tin tức này nói cho nhi tử. Nhìn đứa con thứ hai đã mười sáu tuổi nhưng bộ dạng suy yếu không chịu nổi, thì trong lòng tựa như đao cắt.

Phương phu nhân đem ý tứ nói cùng nhi tử, Phương nhị thiếu gia nghe xong thật cao hứng. Hắn lớn như vậy, còn chưa từng ra khỏi nhà đi xa. Hơn nữa, lại là đi Minh Nguyệt sơn trang.

“Ca ca, đây cũng là do muội thật vất vả cầu xin Quận chúa. Huynh phải đem thân thể dưỡng thật tốt, lúc trở lại phải có tinh thần. Thì mới không phụ lòng mẹ và muội một phen khổ tâm” Vũ Đồng vừa cười vừa nói . Phương nhị thiếu gia nghe xong liền cười.

Qua mấy ngày, thì chuẩn bị xong sẽ do Phương đại nhân tự mình đưa đi. Đến Minh Nguyệt sơn trang, đưa ra thiệp mời, đã có người tới dẫn bọn họ đi vào bên phải. Phòng ốc được xây trên chân núi , ngay cả khi có người mang cũng rất xóc nảy, lung lay hồi lâu mới đến nơi.

Chờ đến nơi, đi ra ngoài , Phương nhị thiếu gia trán đầy mồ hôi. Nhưng khi nhìn chung quanh cảnh trí xanh tươi, tâm tình cũng tốt lên, liền nở một nụ cười vui vẻ.

Vốn Phương đại nhân không đồng ý đưa nhi tử đến Minh Nguyệt sơn trang, thứ nhất Minh Nguyệt sơn trang quá tốn hao, một ngày ít nhất tiêu phí năm mươi lượng; thứ hai ăn nhiều thuốc như vậy, xài nhiều tiền như vậy vẫn không trị hết bệnh, chạy đến nơi đây thì có ích lợi gì. Nhưng Phương phu nhân đau khổ cầu khẩn hắn hồi lâu, cộng thêm cũng hi vọng nhi tử có thể tốt lên, nếu không mỗi lần thấy vẻ bệnh tật của con, trong lòng cũng khó chịu. Bây giờ nhìn thấy nhi tử vui vẻ như vậy, lại cảm thấy có lẽ thật có thể khỏi cũng không chừng.

Trời tháng sáu rất là nóng bức. Nhưng nghe nói toàn bộ hoa sen ở Cảnh Tú Viên đã nở rộ, vô cùng mỹ lệ. Làm cho mấy vị học giả lưu luyến quên đường về, trong đó rất nhiều người vẽ tranh, thậm chí vì để có một bức tranh tư thái hoa sen tuyệt mĩ về đêm, để thấy được hoa sen e ấp thẹn thùng nở rộ vào hừng sáng, mà ngồi cả đêm bên hồ nước lẳng lặng nhìn.

“Ngươi nói đi Cảnh Tú lâm viên hả? Được đó, nơi đấy ta đã từng đi, mỗi khi đến thời điểm hoa sen nở rộ, đúng là cực kỳ xinh đẹp. Có lớn, nhỏ , có màu hồng , trắng , hồng phấn . Nếu mà có mấy con thuyền nhỏ, chúng ta có thể ở trong hồ chơi thuyền, ngắt lấy hoa sen, chẳng phải rất có nhã hứng à.” Vũ Đồng nghe, ánh mắt sáng lên.

Ôn Uyển lắc đầu, nếu là đi thuyền xuống, nhất định sẽ chết rất nhiều hoa. Đối với người thưởng thức mà nói, đây là chuyện tình cực kỳ tiếc nuối.

“Ôn Uyển, tại sao không thể xuống thuyền, ta cũng cảm thấy Vũ Đồng đề nghị rất tốt, tại sao ngươi không đồng ý vậy?” Y Y cũng có chút động tâm. Ngọc Tú cũng cảm thấy đây là chủ ý vô cùng tốt.

“Hiện tại chính là thời điểm hoa sen nở rộ, nếu mấy chiếc thuyền nhỏ đi xuống, phải chết bao nhiêu hoa sen. Để cho những người đến sau chẳng có gì ngắm, không phải là một loại tiếc nuối à, ta cũng không đồng ý. Hơn nữa ta còn nghe nói, hiện tại ra đó, có rất nhiều học sinh vì vẽ tranh thậm chí ở lại nơi đó ngày đêm xem xét. Nếu bởi vì chúng ta chỉ muốn một chút vui đùa lại phá hư cảnh sắc bực này, để cho người phía sau không xem được . Ta cảm thấy thật sự không tốt.” Như Vũ phản đối trước hết. Mai nhi gật đầu phụ họa, Chân Chân cũng gật đầu phụ họa.

“Ta nghe theo mọi người.” Tịnh Thu giữ vững trạng thái trầm mặc, không ủng hộ người nào, cũng không phản đối người nào. Muốn nói lời thật lòng thì ở nơi này có vài vị cô nương thật ra thì cũng không thích tính tình nàng như vậy, trong nhà của ngươi có việc như vậy cũng không phải là một ngày hay hai ngày, ngươi ngày ngày rầu rĩ cũng không giải quyết được chuyện, để cho mọi người thấy cũng không tốt. Nói khó nghe chút, thì giống như mọi người đều thiếu nợ ngươi . Cái bộ dáng này, nói ra lời mà nói…, thường xuyên để cho người khác cảm thấy trong lòng không thoải mái. Như hiên tại, thật ra thì ngươi tùy tiện ủng hộ người nào, cũng không có vấn đề gì. Ai cũng sẽ không tích cực, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác nói nghe theo mọi người . Cái này thì có ý gì? Cái gì gọi là nghe theo mọi người. Nhìn thấy nàng trầm tĩnh đứng ở nơi đó, mím môi thành một đường thẳng, mọi người nói không ra lời .

Ôn Uyển xem nàng như không khí, làm mấy động tác “Quận chúa nói, chờ đến tháng chín, khi đó hoa sen cũng đã héo tàn. Đến lúc đó xin mời các ngươi đi du hồ hái đài sen. Mọi người cùng xuống hồ, hái hạt sen làm thức ăn vặt , còn có thể ở trong hồ chơi thuyền du ngoạn, chẳng phải là vừa có nhã hứng vừa có tư vị à, các ngươi nói xem có đúng hay không?”

“Tốt tốt. Cái chủ ý này hay quá . Đến lúc đó hoa sen héo tàn rồi, cũng sẽ không phá hư cảnh trí, ý kiến hay. Ôn Uyển đã đồng ý rồi, đến lúc đó nhất định phải thực hiện. Ta mong đợi ngày đó đến thật nhanh.” Vũ Đồng cùng Ngọc Tú vỗ tay bảo hay.

Tất cả mọi người cũng rối rít nghị luận, nghĩ tới ngày mai đi ngắm hoa sen nên mang thứ gì . Bàn bạc khí thế ngất trời a.

Vì ngày mai đi ngắm sen , Ôn Uyển đã cho người đi phân phó, ngày mai lâm viên đóng cửa. Chủ nhân muốn mời bạn ngắm sen, nghỉ ngơi một ngày, không tiếp khách. Đây chính là chỗ tốt khi làm chủ nhân .

Ngày thứ hai, mọi người dùng qua điểm tâm rồi đến Cảnh Tú lâm viên tụ tập. Không ngoài sở liệu, Ôn Uyển là người cuối cùng đến . Lúc đến, bảy cô nương cũng đã ở cửa đại môn chờ. Không có Ôn Uyển là chủ nhân mở miệng, người gác cổng không dám cho các nàng đi vào.

“Oa, thật xinh đẹp. Ôn Uyển, tòa nhà như vậy tại sao ngươi lại ở không được. Nếu ở chỗ này, cũng giống như ở trong tranh. So sánh nơi này với tòa nhà ngươi đang ở thì nhà của ngươi nhỏ như cái lồng chim ấy. Có viện tốt không ở, còn muốn ở đó.” Y Y kỳ quái hỏi. Nơi này thật sự rất đẹp, xinh đẹp như vườn hoa vậy. Nàng thật là nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Ôn Uyển không ở lại nơi này.

Ôn Uyển cười cười, cũng không có giải thích. Nơi này, là của người khác , cũng không phải là của nàng. Nhà nàng mặc dù chỉ như lồng chim, nhưng đó là của nàng. Nàng đích thân bố trí . Ý nghĩa không giống nhau , cho dù tòa nhà khá hơn nữa, cũng nhất quyết không đổi lại .

“Đúng vậy a, tại sao vậy Ôn Uyển?” Vũ Đồng từ trước đến giờ cùng Y Y là đồng sinh đồng khí , cùng con nít giống nhau.

Như Vũ cười nói “Nếu là nơi Ôn Uyển ở, nơi này thì không thể mở cửa cho tham quan. Trong kinh thành danh sĩ học sinh, mất đi một nơi để du ngoạn.”

Mai nhi thì có thể nhìn thấu bản chất thương nhân của Ôn Uyển “Nàng không phải không nguyện ý tới ở. Mà là nàng cảm thấy ở chỗ này, hàng năm chi tiêu quá lớn. Hiện tại thật tốt, tới nơi này du ngoạn mỗi người một năm nộp sáu mươi lượng bạc; không có tiền thì cho thiếu, chờ sau này có thì trả thêm. Chăm sóc cả vườn hoa hoa cỏ cỏ, nàng cũng không cần xuất tiền. Nếu là chỗ nàng ở, hàng năm thế nào cũng phải tốn hao mấy ngàn lượng bạc.”

Chân Chân ở bên cạnh dùng sức đẩy nàng “Làm sao ngươi cứ ba câu liền trêu ghẹo Ôn Uyển yêu tiền, nói như thế nào Ôn Uyển cũng không phải là cầm vườn kiếm tiền. Như vậy, mọi người có tốn hao, nhưng đúng là có nhiều hơn một địa phương du ngoạn. Không phải rất tốt sao?”

Ngọc Tú ở bên cười nói “Mai nhi cũng chỉ là nói một chút, không có ý tứ khác .” Cho nên nói, tám người, cũng chia không ít phe phái đây! Ha hả, dĩ nhiên chẳng qua là khi cãi nhau, các ngươi đứng các góc độ, như vậy cũng tương đối có ý nghĩa.

Mọi người đi vào ao hoa sen dọc theo bờ hồ, đập vào mắt đầu tiên chính là mênh mông vô bờ lá sen, giống như đại dương màu xanh biếc. Có lá sen mới chỉ toát ra một chút lá non, khả ái cực kỳ; có lá đã trưởng thành như bàn tay lớn, gió nhẹ thổi qua, theo gió chập chờn, cao cao đứng thẳng; có hoa đã hình thành “Đại khay ngọc” rồi, sức sống bừng bừng. Thành từng mảnh lá sen chen chúc chen chúc, giống như là một đám huynh đệ tỷ muội, tâm hợp với tâm, thân mật vô cùng. Lúc này, một trận gió thổi qua, “đại dương xanh lục” chỉ một thoáng ba đào phập phồng, lá sen một mảnh hợp với một mảnh sôi trào , mê li cực kỳ. Gió ngừng thổi “đại dương xanh lục” liền bình tĩnh trở lại. Trên bề mặt lá cây từng giọt nước quay tròn chuyển động, trong suốt óng ánh, giống như vô số viên trân châu xinh đẹp.



Trong hồ nước kia hoa sen cũng là thiên hình vạn trạng, trong hồ nước có sen trắng , hồng đậm , hồng nhạt , màu sắc không đồng nhất, nhưng cũng nhìn như thủy tinh thật thuần khiết. Trong hồ sen, có hoa mới chỉ hé nụ như đôi nhũ hoa trắng ngần, nhìn nụ hoa như đang thẹn thùng , có nụ chỉ mở ra một nửa, một chút cánh hoa nhẹ hé xuông, một số cánh khác vây quanh nhị hoa, như một mỹ nhân quần áo không chỉnh tề; những đóa hoa toàn bộ nở rộ , giống như các cô nương mặc quần áo màu sắc rực rỡ đang nhảy múa, cánh hoa rụng sạch rồi, lộ ra đài sen màu xanh ngọc bích khéo léo. Những đài sen này, qua một tháng kế tiếp, có thể ngắt lấy ăn. Dĩ nhiên, Ôn Uyển lại có ý đại khái tới sau Trung thu thì mới có thể ngắt lấy .

“Thật là xinh đẹp, so sánh với trước kia khi chúng ta đến lần nào cũng thật xinh đẹp.” Như Vũ cũng tán tụng. Mọi người cũng rối rít khen không ngớt.

“Không uổng phí ta sáng sớm đã bò dậy. Ha hả, đáng giá, đáng giá a. Nếu là có thuyền nhỏ, ta liền chui vào bên trong tận tình chơi đùa, cả đời thật khó quên.” Y Y ha hả cười nói.

“Hoa sen không chỉ có mỹ lệ mà hơn nữa còn rất hữu dụng . Lá sen có thể pha trà, làm thuốc bắc, củ sen có thể ăn, hạt sen còn lại là thứ thực phẩm giải nhiệt tốt nhất. Tóm lại, toàn thân đều là bảo vật.” Hạ Ảnh ở bên cạnh cười thuật lại lời của Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn qua, phần lớn đúng là dùng ăn thật giá trị.

“Đúng vậy, chút nữa sẽ đi ngắt lấy mấy lá sen , nấu cháo trân châu lá sen, còn muốn làm canh xương nấu lá sen.” Chân Chân cũng phụ họa nói .

“Dạ, dù sao có thể làm sẽ làm , hôm nay sẽ làm một bữa thịnh yến.” Như Vũ cũng trêu ghẹo nói. Mọi người rối rít tán dương .

“Người ta là tới ngắm nhìn hoa sen thật mỹ lệ, hưởng thụ ngày hè nóng bức trong hồ thoang thoảng mùi hương , gió đưa mát mẻ. Tán dương hoa trong bùn mà không nhiễm mùi bùn, tính cách cao thượng ,phẩm chất thanh cao nhưng không lẳng lơ. Ngươi thì lại ngược lại, vừa nhìn thấy nó đã nghĩ ngợi làm sao ăn và dùng như thế nào, nhất định phải có thực dụng mới được. Ngươi nha, trên đời này coi như là mình ngươi độc nhất vô nhị.” Mai nhi không nhịn được cười mà nói.

“Ha hả, có ăn là chuyện tốt. Nếu không phải Ôn Uyển có ăn, chúng ta nơi nào mà có lộc ăn, các ngươi nói có đúng hay không?” Y Y không thuận theo. Như Vũ thì vội vàng ngắt lời nàng. Nhìn lại hướng của Ôn Uyển, Ôn Uyển một chút cũng không tức giận, vẫn là cười cười, lúc này mới yên lòng lại.

“Mọi người mau nhìn , thật là đẹp a. Mau nhìn nha, rất nhiều bướm nha , nhanh lên mau nhìn. . . . . .” Ngọc Tú lớn tiếng kêu, mọi người giương mắt nhìn lên.

Trong ao hoa sen, xa xa bay tới một đám bướm. Có thể là do hoa sen tản mát ra hương thơm thanh nhã, thu hút một đám hồ điệp bay tới. Ở trong ao hoa sen mà bay múa, chơi đùa. Mà đằng kia là những chú chuồn chuồn nghịch ngợm, phe phẩy cánh, từ đóa hoa này bay đến một đóa hoa khác, cùng hoa sen vui vẻ mà chơi đùa . Trên bờ có người, thấy vậy cũng là làm ngơ mà thưởng hoa.

Bích hà sinh u tuyền , triệu nhật diễm thả tiên .

Thu Hoa mạo lục thủy, mật diệp la thanh yên.

Tú sắc phấn tuyệt thế, hinh hương tùy vi truyện?

Tọa khán phi sương mãn, điêu thử hồng phương niên

Kết căn vị đắc sở, nguyện thác hoa trì biên.

( Dịch thơ : Suối ẩn trong sen ngọc,

Trời sớm sáng lại tươi.

Hoa thu lồng nước biếc,

Khói xanh cuộn lá dày.

Màu phấn xưng tuyệt thế,

Lưu hương có bởi ai?

Ngồi ngắm sương giăng khắp,

E hương sắc tàn phai.

Nếu được thành cây cỏ,

Nguyện bén rễ nơi này.

Bài Phù Dung – Lý bạch )

Mọi người đang ngắm hoa, bỗng nghe thấy một thanh âm dễ nghe lay động đang văng vẳng bên tai. Quay đầu nhìn lại, là Mai nhi đọc thơ. Lại đọc chính là bài thơ Phù Dung của Lý Bạch.

“Ha hả, may là ta có mang bàn vẽ. Có thể đem này cảnh tượng như bức tranh mà vẽ ra .” Mai nhi thấy các nàng có bộ dáng này, cũng cười nói.

Như Vũ, Chân Chân, Mai nhi, Ngọc Tú mấy người, tất cả đều từ trong hành lý lấy ra bàn vẽ, đều cúi đầu vẽ tranh, những người khác đi theo Ôn Uyển ra ngoài, chọn lựa loại rau xanh mình thích .

Đến trưa, chính là thịnh yến hoa sen. Gà ăn mày lá sen, chè hạt sen, canh hạt sen, ngó sen nấu xương. . . . . .

“Oa, gà ăn ngon thật, ăn ngon thật. Ta còn không có ăn gà ngon như vậy bao giờ , Ôn Uyển, làm sao làm được, chỉ chúng ta một chút, trở về ngày ngày làm ăn.” Y Y sau khi ăn xong hỏi.

Ôn Uyển cười lắc đầu “Quận chúa nói, đây là món ăn chiêu bài của Minh Nguyệt sơn trang . Nàng không thể cho các ngươi, nếu là cho các ngươi, đến lúc đó để lộ bí mật đi ra ngoài, Quận chúa phải bồi thường cho ba vị vương gia mỗi vị năm ngàn lượng bạc. Cho nên, trừ phi các ngươi ai có thể bảo đảm không truyền ra ngoài.”

Bảy người, ai cũng không dám lên tiếng. Chuyện này, ai cũng không dám bảo đảm a. Cũng suy tính, sau này muốn ăn, đi ra nhà nàng mà ăn thôi.

“Vậy để cho lần sau, có thể hái đài sen . Ha hả, thật tuyệt . . . . . .” Lúc đó sẽ là tâm nguyện của mọi người!

Mà Ôn Uyển liên tiếp mời mọi người hai lần, làm mấy vị mẫu thân nhà mấy cô nương, không thể làm bộ như không biết mà không mời Ôn Uyển cùng vài vị cô nương đến nhà.



“Quận chúa, Hải gia có thiệp mời. Mời ngày mai đi dự tiệc” Ôn Uyển cầm thiệp, nghĩ rằng đoán chừng là do mình mời mọi người hai lần, do đó mấy tỷ muội trong nhà đại nhân bắt đầu thay nhau nói các nàng đem mình mời qua. Đồng thời, cũng làm cho mọi người cùng nhau quen thuộc mọi người trong nhà, ở chung một chỗ vui vẻ cũng không tệ. Nhận lấy thiếp mời, nói đúng giờ sẽ đến.

Hạ Thiên đi ra ngoài. Quận chúa này hơn nửa năm không có đồng ý thiệp mời của nhà nào. Không nghĩ tới, lại vì vài vị cô nương mà phá lệ . Dĩ nhiên, đây chỉ là cùng vài vị cô nương gặp gỡ , cùng nhà các nàng không có bao nhiêu quan hệ .

Ngày thứ hai, Ôn Uyển phải đi Hải gia. Hải gia cũng là thế gia thư hương hơn một trăm năm . Chỉ có chịu thua so với Tô gia. Gia phong Hải gia nghiêm cẩn, đối với trong tộc muốn cầu xin rất nghiêm khắc. Cho nên, ở triều Đại Tề vẫn được hưởng tiếng tăm. Nam tử có Tể tướng, học sĩ , có nhị phẩm quan viên, phía dưới thì có nhiều vị quan nhỏ. Về phần các tiểu thư, Hải gia từng có một vị hoàng hậu, hai vị quý phi, ba vị phi tử. Tất cả đều là tài đức vẹn toàn.

Hải gia :

Đây lần đầu tiên Ôn Uyển đến Hải gia, đi vào sân rộng, đã nhìn thấy vú già ở một bên chờ chực . Ôn Uyển xuống xe ngựa, rồi lên một cỗ kiệu, cỗ kiệu bố trí rất trang nhã, cùng cảnh trí nơi này có hay không phù hợp, vén rèm lên, nhìn ngoại viện chính trung tâm được bố trí có thể nói riêng biệt trang nhã, nơi này không có bất kỳ vật trang sức quý giá, cũng không có núi giả, không có cầu nhỏ nước chảy, có cũng chỉ là từng dãy hoành phi viết thể chữ lệ, trên vách tường tràn ngập các loại chữ viết do danh nhân lưu lại, trên vách tường cũng có miêu tả tranh chữ. Nhìn một cái, chỉ làm cho lòng người chỉ thấy sự tĩnh lặng.

Ôn Uyển nhìn mà khen ngợi không dứt, nơi này bố trí cũng không danh quý, nhưng nhìn xem rất được lòng người, vô cùng thoải mái, không hổ là gia đình thư hương thế gia cả trăm năm.

Đi nội viện, vừa đến nơi, thậm chí còn có thể nhìn thấy trên bàn đá bày đặt bàn cờ.

Ma ma có tốp năm tốp ba, nhưng không có một chút thanh âm, cũng rất quy củ. Nhìn thấy cỗ kiệu đến, liền ngừng việc, cung kính đứng ở đó, chờ cỗ kiệu đi qua. Vô cùng lễ nghi. Ôn Uyển than thở , khó trách nói Hải gia đúng thật là thư hương thế gia. Quản nhà thật nghiêm cẩn, đúng là danh bất hư truyền.

Đến nhà giữa ở nội viện, Hải phu nhân liền ra đón. Ôn Uyển nhìn thấy cười một tiếng, Y Y, Mai nhi, Vũ Đồng, Chân Chân, Ngọc Tú , chỉ thiếu Tịnh Thu nói trong nhà có chuyện, không có tới.

“Ôn Uyển, thôn trang của gia đình, có hiếu kính mấy sọt cua. Ta liền cho mời mọi người cùng tới thưởng thức, thuận tiện mọi người cùng vui vẻ. Lần trước ở chung, trở lại vừa kể cho mẹ, mẹ ta nói, muốn náo nhiệt thì phải vài lần tới đây!” Như Vũ đỏ mặt bổ nháo bổ nhào , rất là cao hứng.

“Đúng vậy, các cô bé trẻ tuổi, không thừa dịp hiện tại chơi, sau này gả cho người ta. Làm gì còn cuộc sống thư sướng như trước. Ta đã phân phó xuống, có việc cứ gọi mấy người gác cổng hoặc bà Tử, mấy người cô nương các ngươi thoải mái chơi đùa, sao cho thật cao hứng.” Hải phu nhân cùng mọi người hàn huyên mấy câu, biết bà ở chỗ này, mọi người cũng chơi đùa không được tận hứng, nên nói mấy câu khách khí , liền đi ra ngoài.

“Như Vũ tiểu thư, Quận chúa hỏi ngươi có rượu nho không? Ăn cua phải có rượu nho, mùi vị sẽ đặc biệt ngon. Còn có nơi này có thể có vài tiểu thư đối với cua dị ứng , nếu vậy cũng không thể ăn.” Hạ Ảnh vội vàng cười nói. Tất cả mọi người lắc đầu, tỏ vẻ ăn cua không thành vấn đề.

“Kia, rượu nho làm sao chuẩn bị nha?” Y Y nghe nói cua phải có rượu nho, mùi vị đặc biệt ngon, lập tức có chút không nhịn được.

“Bảo Vân, ngươi đi hỏi mẹ ta, trong nhà còn có rượu nho không?” Như Vũ nghe, cũng cảm thấy hứng thú. Nói như vậy, đương nhiên là mọi người ở lại sẽ muốn uống chút rượu.

“Mọi người xem một chút, chiếc vòng tay của ta có xinh đẹp hay không. Đây là cô tặng cho ta, nhìn xem.” Vũ Đồng lập tức khoe trang sức đeo tay mới nhất của nàng. Một vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng.

“Vòng phỉ thúy của ngươi màu sắc đậm rực rỡ mà thuần khiết, màu sắc phân bộ cũng rất đều, tạp chất nhỏ bé, là ngọc thượng đẳng .” Ôn Uyển lập tức đưa ra đánh giá. Hạ Ảnh cúi đầu, cười trộm.

“Vậy, có thể đáng giá bao nhiêu bạc?” Vũ Đồng lập tức hỏi tiếp. Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình đối với giá thị trường không hiểu.

“Ta đây có nhẫn chạm rỗng hoa văn mẫu đơn nè?” Y Y lập tức cũng tới tham gia.

“Ngươi này có nhẫn vàng, cầm đi hỏi, chẳng phải sẽ biết trị giá bao nhiêu bạc .” Chân Chân khó được tham gia, ở bên cạnh cười nói.

“Tốt lắm, không nên đánh giá chung với mấy đồ trang sức đeo tay của các ngươi. Thật là, không có một chút ý nghĩa. Phải nhớ đồ quý giá, vẫn phải đi tìm Ôn Uyển, ta nghe nói hoàng thượng cùng các vị nương nương, còn có mấy nhà Vương gia ban cho Ôn Uyển rất nhiều đồ trang sức đeo tay quý trọng” Ngọc Tú cười nói .

Mấy vị cô nương, ánh mắt nhìn Ôn Uyển liếc tới . Ôn Uyển lập tức lắc đầu, Hạ Ảnh thì vội vàng nói tiếp “Quận chúa nói, chỉ là lời đồn đãi, không có đâu. Đồ trang sức đeo tay, cũng thật có mấy bộ đồ trang sức, bất quá cũng là do công chúa điện hạ lưu lại cho Quận chúa .”

“Ta nói này Vũ Đồng, ngươi sau này có thể không khoe đồ trang sức đeo tay không? Thật là, ta xem ngươi so với Ôn Uyển là tham tiền đệ nhị.” Mai nhi thừa cơ nói hai câu. Thấy thế, mấy người lại bắt đầu rùm beng.

“Tiểu thư, phu nhân nói, lão gia còn dư lại nửa vò rượu nho. Sẽ cho người đưa tới” Bảo Vân nhìn mấy cô nương đang náo loạn, không khỏi bật cười.

Chờ bên kia truyền lời tới , cua đã nấu gần xong. Liền được mang ra. Quả nhiên từng con to lớn mập mạp, màu da cam , mùi thơm thật quyến rũ.

Tất cả mọi người chỉnh tề ngồi kia, nha hoàn phân cho mỗi người một con cua: ” Tạ nương ở phòng bếp nói, đây là để cho các vị tiểu thư ăn trước. Còn lại sẽ đem lên từ từ. Nếu để nguội, mùi vị sẽ không ngon”

Ôn Uyển đã rất thèm ăn rồi, liền lấy thịt cua nhét vào miệng, rồi chọn lấy gạch cua, uống thêm hai ly rượu nho, thật là, nhân sinh hưởng thụ nha!

“Oa, cảm giác không giống với trước đây! So sánh với trước kia ăn cua mùi vị tốt hơn nhiều.” Y Y lớn tiếng kêu. Mấy người cũng rối rít gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng là Ôn Uyển biết ăn nhất, chúng ta nghe theo, cũng là có lộc ăn .” Như Vũ cười ha ha . Bên này ăn, bên kia lục tục mang lên bàn mấy món khác nhau . Ôn Uyển ăn rất tận hứng, uống cũng rất tận hứng. Ăn bảy tám con cua lớn, uống năm chén rượu nho.

“Ôn Uyển, không thể uống nữa. Uống nữa ngươi sẽ say.” Như Vũ nhìn Ôn Uyển uống năm sáu chung rượu, sắc mặt ửng hồng, thì kêu nha hoàn đến đỡ.

“Không uống thì không uống. Rượu nho này mùi vị không thuần khiết, trang bị kém không có khá hơn chút.” Ôn Uyển nói thầm , miệng ngập ngừng, nhưng trừ người gần, không ai đoán được nàng là có ý gì đây.

“Ha hả, Ôn Uyển, đây đã là rượu nho chính tông nhất . Ngươi nếu là còn ngại không thuần khiết, vậy thì không có biện pháp .” Như Vũ ha hả cười.

“Ờ” Ôn Uyển a một câu, lại đem khối điểm tâm cho vào miệng. Chờ sau khi ăn xong, mọi người đến trong viện ngắm hoa hải đường, hoa rất là xinh đẹp. Ôn Uyển lúc này đã có một chút say, nhìn Hải Đường xinh đẹp, thì đi tới hái cho được mấy đóa. Hạ Ảnh muốn ngăn cản, lại bị Như Vũ ngăn cản lại. Ôn Uyển hái được mấy đóa, làm cho mọi người ngạc nhiên. Liền đem một đóa hoa hải đường nhét trong miệng, còn nói thầm “Thật ngọt, ăn ngon thật.”

Vài người khác cười trộm , Như Vũ thì thần sắc như thường , cũng cầm một cánh để trong miệng nhai . Một hồi, than thở “Oa, cũng không tệ lắm, rất ngọt.” Mấy người ngạc nhiên rồi, tất cả cũng lập tức làm theo thật là có chút vị ngọt.

“Không có lừa các ngươi nha, có vị ngọt ” Ôn Uyển tự đắc nghiêng đầu, điệu bộ kiêu ngạo.

“Ôn Uyển, nếu không làm một bài thơ về Hải Đường để cho ta xem một chút. Như vậy, chúng ta ăn sẽ thấy ngọt hơn” Y Y dụ hoặc. Mọi người khó thấy được bộ dạng ngây thơ của Ôn Uyển đáng yêu như thế , thì cực kỳ vui mừng, liền cố gắng phối hợp tới đùa Ôn Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook