Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 251: Phiên Ngoại: Nhân Khang hoàng đế 3

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

20/09/2014

Edit: Thu

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển đi ra ngoài một năm cũng đã trở về. Theo tính toán của ông sẽ để cho Ôn Uyển tiến cung làm bạn cùng mình. Ông muốn đích thân dạy dỗ Ôn Uyển.

Trong niên yến (yến tiệc của năm), là thời điểm Ôn Uyển chính thức thể hiện bản lĩnh. Nha đầu này không làm cho ông thất vọng, đi theo bên người một chút cũng không bối rối. Còn trở thành tiêu điểm cho mọi người.

Ông đưa ra yêu cầu, đáng tiếc Ôn Uyển không cảm kích, không muốn vào Hoàng cung. Sống chết không muốn đến ở trong nội viện Hoàng cung. Chỉ nói có thể mỗi sáng và mỗi tối đến phụng bồi. Thật giống như trong Hoàng cung là hồng thủy mãnh thú vậy. Thật ra chỉ cần ông ban ra một đạo thánh chỉ là có thể hoàn thành. Nhưng cuối cùng ông cũng bỏ qua. Đối đãi với Ôn Uyển, cần phải tiến từ từ. Ôn Uyển vào cung, nhất định phải xuất phát từ lòng mong muốn của nàng. Nếu dùng quyền thế, cuối cùng sẽ khiến ở tận đáy lòng nha đầu này có vướng mắc. Hơn nữa, mỗi ngày lộ ra khuôn mặt như bị khổ sai, ông nhìn thấy cũng không thoải mái.

Trong sinh nhật phu nhân của lão Bát, Ôn Uyển đã xảy ra chuyện. Tranh đấu của Lão Ngũ và lão Bát, từ trước nay vẫn luôn ở trong vòng bí mật, ông đều biết. Đây cũng là điều mà ông thấy vui. Chỉ có đang và không ngừng ở trong tranh đấu mới có thể tôi luyện được tâm tính càng thêm trầm ổn. Ông biết lão Bát sẽ không ngồi chờ chết. Nhưng lão Bát lại dùng Ôn Uyển làm mồi câu, điều này khiến cho ông rất tức giận.

Lão Bát muốn diệt trừ hết những cái đinh bên cạnh, có rất nhiều phương pháp, có rất nhiều cơ hội. Nhưng lại dùng Ôn Uyển làm mồi câu, dùng Ôn Uyển để đạt được mục đích. Nếu không phải ông đã sớm cài người bên cạnh Ôn Uyển, sợ là đã để cho người sau màn được như ý.

Nói không thất vọng là không có. Giá trị của Ôn Uyển thế nào hẳn là lão Bát đã biết. Cả bản lĩnh của Ôn Uyển, mấy kẻ chỉ điểm đó sánh được sao? Hơn nữa Ôn Uyển đã vì hắn làm bao nhiêu chuyện, hắn lại có thể dễ dàng đặt Ôn Uyển ở nơi nguy hiểm. Điều này làm cho những kẻ bán mạng vì hắn sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ vì cái lợi trước mắt, nặng nhẹ không phân biệt được. Tự cho là có thể nắm được mọi thứ trong tay, lại bị đối thủ đánh trả lại, thông minh lại bị thông minh hại.

Cũng vào lúc này, ông đã nhìn ra tất cả chủ tớ lớn nhỏ trong phủ Trịnh Vương đều bạc tình. Mặc kệ như thế nào, bọn họ có thể ở lại kinh thành, cũng ít nhiều là do ân huệ của Ôn Uyển. Nhưng tất cả mọi người đều coi Ôn Uyển là cái đinh trong mắt hay là một chiếc bánh ngọt. Không có một người nào có lòng cảm ơn. Lão Bát bạc tình, tất cả người bên dưới cũng bạc tình. Đặc biệt là phu nhân của lão Bát, thân là một Vương phi, ngay cả trong nội viện cũng không quản lý được, nha hoàn tâm phúc bên cạnh là mật thám cũng không biết. Quả thật đúng là phế vật.

Ông vốn tưởng rằng Ôn Uyển sẽ khóc, sẽ khổ sở, thậm sẽ tìm ông mà khóc lóc kể lể. Nhưng Ôn Uyển lại không làm gì cả. Chỉ yên lặng đóng cửa lớn lại dưỡng thương. Lúc ấy ông đã nghi ngờ, với tình tình của Ôn Uyển, sẽ không làm như vậy!

Cho đến khi từ trong miệng Vượng thái y nói trong thời gian này Ôn Uyển thường xuyên thất thần, thậm chí không cách nào che dấu được sự bi thương, còn có ở trong thư phòng đập đồ phát tiết, len lén nằm khóc ở trong chăn. Ông mới biết không phải Ôn Uyển không khổ sở, nó chỉ đem khổ sở che dấu ở dưới đáy lòng. Hẳn là Ôn Uyển đã đoán được, chuyện này được lão Bát ở phía sau trợ giúp. Vì không để cho lão Bát bị ấn tượng xấu hơn ở trong lòng ông mà đứa bé này giả vờ chuyện gì cũng không có. Thậm chí ở với ông còn nói tốt cho lão Bát.

Nghe đứa bé kia vui vẻ nói về lão Bát, trong lòng ông thấy đau lòng vì đứa bé này, rất đau lòng. Đứa bé này đối đãi với lão Bát như là phụ thân của mình, nhưng không ngờ lão Bát lại đối xử với con bé như vậy. Rõ ràng là chịu đựng bao tổn thương, nhưng vì lão Bát lại đem tổn thương cùng đau đớn chôn giấu dưới đáy lòng. Lúc ấy ông rất muốn biết, lão Bát có biết mình đang làm cái gì hay không? Nếu từ nay về sao, Ôn Uyển và hắn có khoảng cách, hắn sẽ thế nào?

Ông vẫn luôn lo lắng tính tình của lão Bát, quả nhiên không sai, ở thời điểm mấu chốt mới lộ ra tính tình bạc tình bạc nghĩa. Tính tình cứ như vậy, làm sao có thể làm Thái tử của một nước, làm sao ông dám chọn. Hoàng đế là ngôi cửu ngĩ chí tôn, bên ngoài không bị bất luận kẻ nào cản trở, nhưng mà nội bộ lại nhận được sự cản trở từ mọi phía. Tính tình cứ như vậy làm sao có thể làm được?

Ôn Uyển đối đãi với hắn xuất phát từ thật lòng, hắn cũng có thể dùng Ôn Uyển làm mồi câu. Vậy thì những người năm đó từng làm hắn chịu thiệt, sợ là một người hắn cũng sẽ không buông tha. Nhưng năm đó thân phận của lão Bát rất hèn mọn, mấy đứa con còn sống của ông đều từng bắt nạt hắn. Nếu lão Bát lên ngôi, chẳng khác gì chặt con đường sống của những đứa con khác.

Hơn nữa, người thân của lão Bát lại không biết được nặng nhẹ, không phân biệt được tốt xấu. Người hắn đặt ở bên cạnh Ôn Uyển, cũng không ra sao cả. Không phân biệt được chuyện quan trọng và không quan trọng, người như vậy nên xử tử. Nghĩ tới đây, cuối cùng Hoàng đế vẫn quyết định để bớt căng thẳng sẽ đặt một người ở bên cạnh Ôn Uyển. Với tính tình của Ôn Uyển, sợ là cũng không có thói quen dùng người xa lạ. Ông muốn thả Chu Tước đến bên cạnh Ôn Uyển.

Thiên Long cật lực phản đối. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, là tứ đại phó thống lĩnh Thần Cơ doanh, Chu Tước đúng hàng thứ ba. Lúc trước Hoàng đế bồi dưỡng Ôn Uyển là vì dân vì nước, cũng vì bồi dưỡng Ôn Uyển nên phái Chu Tước đến bên cạnh Ôn Uyển để hầu hạ bảo vệ. Nhưng đấy là ngắn hạn. Bây giờ đem Chu Chước đặt ở bên cạnh Ôn Uyển, ý tứ là mãi mãi. Chu Tước đặt ở bên cạnh Ôn Uyển, chính là đại tài tiểu dụng.

Thiên Long phản đối là bình thường, để Chu Tước ở bên cạnh Ôn Uyển, đúng là đại tài tiểu dụng.

Ông lại không để ý tới sự phản đối của Thiên Long. Ông nghĩ còn nhiều hơn cả Thiên Long. Nhìn biểu hiện của Ôn Uyển, nha đầu này không chỉ có tài làm giàu, bên trong còn có nhiều điều tìm hiểu rõ. Nhưng bên cạnh Ôn Uyển không có người đáng tin, chỉ sợ ngay cả Hạ Ảnh cũng không khiến cho Ôn Uyển tin tưởng. Ôn Uyển giấu bản thân vô cùng sâu, ông muốn phái một người mà khiến cho Ôn Uyển hoàn toàn tin tưởng.

Trải qua thời gian dài như vậy ông cũng phát hiện Ôn UYển không có cái gọi là quốc gia đại nghĩa. Năm đó toàn bộ tài sản quyên góp ra ngoài là vì ông, sau lại lo cho ôn dịch cũng là vì lão bát. Đối với chuyện liên quan đến lão Ngũ hay việc lớn quốc gia, Ôn Uyển một chút hứng thú cũng không có. Ông cần Chu Tước tác động đến Ôn Uyển, khiến cho Ôn Uyển có ý thức thức lo cho dân cho nước. Nếu không, với tính tình của Ôn Uyển, tương lai nếu ông để cho lão Ngũ là người thừa kế, sợ là dù Ôn Uyển có cận kề cái chết cũng sẽ không trợ giúp lão Ngũ.

Thiên Long phản đối, vẫn tiếp tục phản đối. Kết quả là Chu Tước tự nguyện đến bên cạnh Ôn Uyển. Lý do của Chu Tước rất đơn giản: “Ôn Uyển Quận chúa, tiềm lực vô hạn.”

Tự Chu Tước đồng ý, Thiên Long cũng không tiếp tục phản đối nữa.

Điều ông không ngờ tới chính là, chỉ đưa một nha hoàn (Ôn Uyển không biết thân phận của Chu Tước, chỉ coi là một nha hoàn). Chỉ là một nha hoàn mà khiến cho nha đầu này cảm động đến nước mắt rưng rưng. Nghĩ tới Ôn Uyển luôn chịu khổ, cuối cùng Hoàng đế cũng không nói gì nữa. Nỗi khổ từ bé Ôn Uyển phải chịu một phần cũng do ông. Nếu ông có thể chú ý một chút, thì đã không khiến cho người Bình gia ngược đãi đứa né này như vậy.

Lão Bát phải trở về rồi, nhưng Ôn Uyển lại chạy tới thôn trang. Lúc biết đứa bé này thật sự bị lão Bát làm thương tâm. Khi thấy lão Bát, nhìn lão Bát cùng Ôn Uyển có một khuôn mặt giống nhau, ông có chút hoảng hốt. Ông bắt đầu cho là, Ôn Uyển cùng lão Bát tính cách sẽ giống nhau, lòng dạ lạnh lùng. Nhưng bây giờ đã biết hai người hoàn toàn khác nhau, lão Bát bạc tình, nhưng Ôn Uyển lại nặng tình. Đến mức này rồi, Ôn Uyển sẽ không phản bội lại lão Bát, ông cũng nguyện ý cho lão Bát một cơ hội nữa. Cho nên có mấy lời ông không thể không nhắc nhở lão Bát. Có người muốn quyền lực, muốn tiền những người này có thể dễ dàng nắm ở trong tay. Nhưng lại có ít người không như vậy, người trọng tình trọng nghĩa một khi đã bị tổn thương, sẽ không có cách nào đền bù. Ôn Uyển bị tổn thương lớn như vậy nhưng lại không có phản bội lại lão Bát. Là bởi vì coi lão Bát như phụ thân, nguyện ý cho hắn thêm một cơ hội nữa. Nếu có một lần nữa sợ đứa bé kia vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn.

Ông sai người đem những chuyện Ôn Uyển bí mật làm tiết lộ cho lão Bát biết. Còn nói hết những việc mà mấy năm qua Ôn Uyển bí mật làm vì hắn. Ông muốn xem, Ôn Uyển đối xử với hắn như vậy, hắn có thể tuyệt tình được hay sao? Nếu hắn vẫn không thay đổi, thì ông cũng nên buông tha.

Ông cho là Ôn Uyển sẽ cho lão Bát nếm mùi đau khổ, không nghĩ tới lão Bát nói vài ba câu đã bị dụ dỗ được rồi. Khụ, con bé này thật quá thật thà rồi.

Cây nông nghiệp ở thôn trang cũng phát triển đến đỉnh, nghiên cứu cũng không tệ lắm.Nên ông đã nhân cơ hội này cho lão Bát biết về việc mở rộng những cây nông nghiệp mới này. Có mấy năm vận động trông cầy, giống cây tích góp từng chút một cũng đã nhiều, có thể phổ biến trong thiên hạ rồi.

Đẩy lão Bát đi ra ngoài, vì ông ngại mở miệng. Nếu dựa theo giá thị trường thì triều đình phải chi ra một số tiền bạc lớn. Lão Bát ra mặt, đó chính là chuyện của lão Bát rồi.

Người nông dân thu hoạch được mùa, khiến cho danh tiếng của Ôn Uyển lại lên một bậc thang. Đồng thời cũng làm cho lão Bát thu thoạch được chỗ tốt, để cho lão Bát chiếm được danh tiếng tốt. Lúc này lão Ngũ lại muốn đoạt chút danh tiếng này. Điểm này lại khiến cho ông thất vọng một lần nữa. Thật ra thì danh tiếng này, không ai đoạt đi được. Bởi vì công lao này chỉ thuộc về Ôn uyển. Bởi vì Ôn Uyển không chỉ có hao phí tiền bạc, còn tổn hại tinh lực. Bây giờ có bao nhiêu thần tử sẽ nguyện ý không so đo chút nào làm việc vì dân chúng.

Ôn Uyển cũng chưa từng có tâm tư vì dân vì nước, điều này ngay từ ban đầu nàng đã nói chỉ muốn dùng những thứ này để lấy lòng ông. Nhưng những chuyện mà Ôn Uyển làm, đều rất thực tế. Bất kể là lúc đầu vô ý nộp thuế, hay là vụ cây nông nghiệp bây giờ. Mỗi một việc làm đều thực tế.

Trận chiến vùng duyên hải, quân đội bị đánh cho thảm bại, thái độ lãnh đạm của Ôn Uyển đã chọc giận Chu Tước. Bị Chu Tước khiển trách một trận. Chu Tước nhân cơ hội này sử dụng khổ tình (khổ nhục kế đánh vào mặt tình cảm), muốn Ôn Uyển ra sức giúp. Không nghĩ tới, Ôn Uyển thật sự nghĩ ra một cái đề nghị, vô cùng tốt. Không chỉ có đề nghị mà còn cung cấp tiền. Đem tiền thắng ở sòng bạc ra cống hiến. Một trăm vạn nói đưa cho là đưa cho.

Ông cũng không nhiều lời. Dùng luôn một trăm vạn này để xây dựng Hổ Uy Quân, để cho Bạch Thế Niên tự mình thao luyện. Trước khi ông giao cho Bạch Thế Niên, đã để Bạch Thế Niên lập quân lệnh trạng. Nhất định phải thao luyện ra một đôi quân hùng mạnh.

Sau chuyện này, ông lại muốn đem Ôn Uyển đặt ở bên cạnh. Nhưng bị Chu Tước cự tuyệt. Lý do mà Chu Tước cự tuyệt cũng giống như sự lo lắng lúc đầu của ông. Nếu cưỡng chế Ôn Uyển, không phải là Ôn Uyển cam tâm tình nguyện đi vào, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Lúc ông đang muốn bỏ qua thì sự kiện trà có độc lại khiến Ôn Uyển chủ động ở lại kinh thành. Chuyện trà có độc, nói không đau lòng là giả dối. Đã thấy chuyện phụ tử tranh đấu, hổ dữ ăn thịt con, nhưng khi tự mình trải nghiệm, trong lòng ông lại vô cùng đau đớn. Chuyện này cũng là mối nguy ông đã sớm nhìn thấu. Có một số việc đã không còn ở trong lòng bàn tay ông nữa rồi.

Ôn Uyển đến ở trong nội viện hoàng cung, tự mình làm không ít chuyện, chính là vì để cho ông thoải mái. Trong thời gian lâu ông cũng phát hiện ra nhược điểm của Ôn Uyển đó quá cẩn thận rồi. Giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người hại chết nàng vậy. Có ông che chở, còn có ai làm hại được nàng.

Vốn cho là khiển trách sẽ làm cho Ôn Uyển thu liễm, nào ngờ được nha đầu này còn lớn tiếng nói cái mạng nhỏ của mình vô cùng quan trọng, cẩn thận không bao giờ thừa. Nhưng kết quả cuối cùng đã cho ông biết, Ôn Uyển hết sức cẩn thận là không hề sai. Thủ đoạn trong hậu cung thật sự khó lòng phòng bị.

Bất kể phía sau thủ đoạn như thế nào, nên tôi luyện hay là phải tôi luyện. Cho dù khi ông nhìn thấy ông hạ thánh chỉ xử trảm những người đó, Ôn Uyển bị sợ hãi đến toàn thân phát run. Ông vẫn không để cho Ôn Uyển rời đi. Thân ở trên cao, nếu có thói quen không giết được người khác, thì chỉ bỏ đi. Không thành được châu báu.

Ôn Uyển cũng hiểu dụng ý của ông, nên hết sức phối hợp cố gắng để cho bản thân thích ứng. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt thon gầy vẫn đang cười, trong phút chốc ông cũng mềm lòng. Nhưng mà nghĩ tới tương lai, ông liền không chút dao động. Đây vẫn chỉ là bắt đầu, điều nàng cần học còn rất nhiều.

Càng ngày lão Ngũ càng thiếu kiên nhẫn, thậm chí ngay cả chuyện của hậu viện cũng rối tinh rối mù lên. Mấy con nối dòng lại bị Vương phi giết sạch. Một hậu viện toàn chuyện bất bình, như thế nào có thể làm được việc lớn. Hơn nữa bứt dây động rừng như vậy, vì một thiếp thất mà không để ý đại cục.

Việc duy nhất khiến ông vui vẻ là lão Bát không có bỏ đá xuống giếng, chỉ chọn đứng ngoài quan sát. Đến khi ông biết được đây là đề nghị của Ôn Uyển, trong lòng đã hiểu rõ. Nha đầu này ở bên cạnh ông một thời gian dài như vậy, đối với tâm tính của ông cũng hiểu rõ không ít. Lão Bát cũng vì điều này mới nghe lời khuyên của Ôn Uyển. Mặc kệ như thế nào, có thể khắc chế không hạ độc thủ đã là một tiến bộ rất lớn rồi.

Lão Bát càng ngày càng ổn, lão Ngũ mất đi chừng mực phải có. Ngay cả Hiền phi cũng không kiềm chế được. Không làm gì được lão Bát, chỉ có thể đem đao đặt ở trên cổ Ôn Uyển rồi.

Khi đó ông đã biết, có rất nhiều chuyện ông không thể nắm trong tay nữa rồi. Ôn Uyển cẩn thận là đúng. Nếu không phải Ôn Uyển cẩn thận nhiều năm như vậy, sợ là đã sớm không còn.

Ông nhờ Giác Ngộ đại sư bói một quẻ cho Ôn Uyển: “Phúc trạch thâm hậu.” Nếu là phúc trạch thâm hậu không thể nào còn trẻ mà chết non được. Kết quả đúng là như vậy, Ôn Uyển gặp nguy hóa lành. Đây là do Ôn Uyển làm nhiều việc thiện, tích được phúc đức.



Ông đem chuyện mà Ôn Uyển cầu xin ông nói cho lão Bát. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của lão Bát, trong lòng ông liền đau đớn không chịu nổi. Đồng thời cũng rất vui mừng. Bởi vì qua chuyện này, nhìn thấy lệ khí trên người lão Bát đã không còn nặng như trước. Sau khi Ôn Uyển đứng bên bờ sinh tử một lần, không ngờ lại khiến cho lệ khí của lão Bát tiêu tan đi. Cũng tốt, đúng là thứ mà ông hi vong nhìn thấy. Lệ khí trên người lão Bát, quả nhiên là bị Ôn Uyển từ từ thanh trừ.

Nhìn chiếc hộp sư muội để lại, trong lòng ông thấy áy náy. Mặc kệ là Ôn Uyển hay là lão Bát, ông đều nợ bọn họ. Cũng bởi vì ông muốn gia phong sư muội, sau này trăm năm ông cũng muốn cùng sư muội đồng táng ở Đế lăng. Thuận tiên cũng gia phong cho Ôn Uyển.

Người khác thăng quan tiếng chức sẽ là việc vô cùng vui mừng. Ôn Uyển nghe tin, cùng lắm cũng chỉ hơi gật đầu. Cũng không có tỏ thêm thái độ gì khác.

Gia phong cho sư muội rồi, lão Bát càng ngày càng bình thản. Cũng không tiếp tục cùng lão Ngũ tranh đấu, hắn chỉ cẩn thận làm tốt công việc của mình. Ông biết những điều này đều do Ôn Uyển khuyên. Cũng tốt, sau này có Ôn Uyển ở bên cạnh khuyên bảo lão Bát, cũng không quá tệ.

Không ngờ nha đầu kia, một câu ‘không thể để cho tướng sĩ tiền phương đã đổ máu còn rơi lệ’, không chỉ có lấy được sự cảm kích của những thương binh, cho dù ở trong quân doanh cũng thu được danh tiếng lớn. Nói tới nàng, nàng còn tỏ vẻ ngôn từ chính nghĩa, đây là việc mà Quận chúa Hoàng gia nên làm.

Ông không có hoài nghi Ôn Uyển còn sẽ có âm mưu khác. Nha đầu này, lòng dạ rất mềm. Nhìn không được những chuyện bất bình kia. Lần này lại xen vào việc của người khác. Nhưng nếu đã xen vào việc của người khác, vậy thì phải đem chuyện này giải quyết hoàn toàn.

Ôn Uyển cố gắng muốn từ chối, nhưng đến cuối cũng vẫn mềm lòng tiếp nhận, đau khổ mà tỏ vẻ mình không muốn xen vào.

Ôn Uyển dụng tâm tìm được phương pháp, khiến cho ông cũng không thể không khen một tiếng tốt. Vì giúp đỡ những người này, Ôn Uyển còn vận dụng người của mìn. Thật sự là tận tâm tận lực rồi.

Có mấy lần ông không nhịn được hỏi Ôn Uyển, rốt cuộc người dạy dỗ nàng là cao nhân phương nào? Là dạng thế ngoại cao nhân như thế nào, có thể dạy Ôn Uyển hành xử như vậy. Thật sự là một đóa hoa tuyệt thế. Không chỉ có dạy Ôn Uyển thông tuệ bác học đa tài, hơn để cho Ôn Uyển không ham quyền thế, làm việc khiêm tốn ẩn nhẫn. Mặt khác còn để cho Ôn Uyển giữ vững một thói quen rất tốt. Đó chính là Ôn Uyển tự làm việc, nếu không làm thì thôi, khi đã làm thì phải tận lực làm việc tốt nhất.

Ôn Uyển có rất nhiều khuyết điểm, sợ chết, làm việc cẩn thận, nhân tình lui tới không nhiều, quái gở, nhân duyên tệ. Nhưng ở trên những phương diện khác thì gần như hoàn mỹ. Ở trong lúc vô tình đã kết vô số thiện duyên.

Ngày giỗ của sư muội, cuối cùng ông cũng để cho lão Bát mang theo Ôn Uyển đi cung tế. Ông làm thế là muốn thả ra một chút tín hiệu. Sau khi trở về, ông cố ý để một ít việc từ trong tay ông bắt đầu từ từ chuyển đến trong tay lão Bát. Nhìn xem có phải trong lúc này hắn sẽ bành trướng thế lực không? Điều khiến cho ông vui mừng chính là, lão Bát trước sau như một vẫn bảo trì bình thản. Cẩn trọng làm việc, không có mở rộng thế lực, cũng không nhân cơ hội này chèn ép lão Ngũ. Tâm tính vô cùng trầm ổn. Trải qua mấy năm tôi luyện càng ngày càng tốt. Không uống phí một phen tâm huyết của ông.

Khiến ông không nghĩ tới chính là, ông coi trọng lão Bát một lần, là y rằng Ôn Uyển lại gặp nguy hiểm một lần. Ôn Uyển dâng hương bị ám, rơi xuống vực không rõ tung tích. Cho dù ông cẫn dùng quẻ của Giác Ngộ đại sư để an ủi mình, nhưng vẫn vô cùng lo lắng. Chỉ sợ nhận được tin Ôn Uyển gặp bất hạnh.

Bốn ngày, suốt bốn ngày, khiến cho ông thức trắng đêm không ngủ. Đến cuối cùng nhận khi được tin tức cũng khiến ông dở khóc dở cười. Nha đầu này lại ở trong nhà của mình. Bên ngoài long trời lở đất, nhưng nàng ẩn núp ở trong nhà mình. Ông để cho lão Bát tự mình đi đón nha đầu này về. Thấy Ôn Uyển hoàn hảo không có bị thương tổn gì, tim ông mới được buông xuống. Cũng không có đi truy cứu việc mấy ngày nay Ôn Uyển cố ý không trở về, là muốn dùng kế sách để lão Ngũ rơi vào. Ôn Uyển là do ông dạy dỗ, dùng kế đối phó với kẻ muốn hại người của mình cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa Ôn Uyển làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không dùng biện pháp bỉ ổi nào. Điểm này cũng là chỗ ông thích nhất của Ôn Uyển. Dùng những biện pháp hèn hạ kia, khác gì tự coi mình là hạ lưu.

Sau khi Ôn Uyển trở về, rất lo lắng lão Ngũ sẽ ám sát lão Bát. Cũng không biết nha đầu kia là biết hay không biết được, lão Bát đã trải qua ám sát không dưới trăm lần, sau lại dễ dàng bị ám sát thành công như vậy được.

Nhưng ông nghĩ vạn lần cũng không có nghĩ tới không có ám sát lão Bát thành công lại kéo Ôn Uyển vào cùng. Còn dùng cả vu thuật với Ôn Uyển. Chuyện này tra đến cuối, mũi nhọn đều cắm nhắm thẳng vào lão Ngũ.

Lão Bát thì đã được ông tôi luyện thành công, lão Ngũ thì hoàn toàn thất bại. Ông nhớ được trước đây Thiên Lão Nhi coi qua mệnh của lão Ngũ, nói lão Ngũ có mệnh cách quý trọng. Nhưng bây giờ tất cả đều đã sửa lại. Mệnh của Ôn Uyển bị sửa lại, ngay cả mệnh của lão Bát cũng được sửa lại theo, lão Ngũ cũng không thoát được.

Ôn Uyển lại một lần nữa hữu kinh vô hiểm (*). Ông cũng không muốn kéo dài chuyện này nữa, trực tiếp bỏ qua lão ngũ, rút hơn phân nửa thế lực của lão Ngũ. Hơn nữa tôi luyện là một chuyện, để cho lão Bát ở kinh thành độc thế lại là một chuyện khác. Ông còn chưa muốn trở thành một Hoàng đế bị mất quyền lực. Ông không muốn trở thành những vị Hoàng đế trong lịch sử kia, bị nhốt ở trong cung.

(*) Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như sự việc rất chấn động nhưng lại không có bất kỳ nguy hiểm nào. Dùng để chỉ sự việc quá trình nguy hiểm những vẫn đạt được kết quả như mong muốn.

Đối với việc lần này Ôn Uyển nửa chữ cũng không nói. Còn trả lời là nếu ông nhớ con trai, muốn gặp con trai là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Có một chuyện xảy ra khiến ông cảm thấy rất quái dị, đó là Ôn Uyển lại biện hộ cho Bạch Thế Niên. Dựa theo hiểu biết của ông về Ôn Uyển, nha đầu này chưa bao giờ làm chuyện vô cớ, càng sẽ không giúp người ta cầu tình. Đáng tiếc giọng điệu của nha đầu này tỏ vẻ chính nghĩa, nói với ông là vì đại cục. Mặc dù sau này, ông cũng không tìm được sơ hở. Nhưng không bao lâu sau ông cũng đã biết nguyên nhân.

Hằng Vương đến, lão Bát vẫn không động tĩnh. Làm cái gì nên làm, đối mặt với sự khiêu khích liên tục của Hằng Vương, vẫn có thể trấn định như gió. Điểm này khiến cho ông rất hài lòng.

Lão Bát khiến cho ông thấy yên tâm, nhưng Ôn Uyển lại gây cho ông một vấn đề khó khăn rồi. Không nghĩ tới, ở bên ngoài một năm, nha đầu này lại cùng tên tiểu tử Yến Kỳ Hiên kia nảy sinh tình cảm. Yến Kỳ Hiên trừ lớn lên đẹp mắt một chút, toàn thân không có chút gì để ông coi trọng. Hơn nữa một người đàn ông lớn lên đẹp mắt để làm cái gì, chỉ lộ ra thân xác thối tha. Nhưng mà Ôn Uyển sống chết cũng đòi gả, ông chỉ đành nói lời giữa lời thôi. Chẳng qua là ông không nghĩ tới, cái tên tiểu tử thối này lại dám ghét bỏ Ôn Uyển nhà mình. Nói không cần lấy một nữ nhân thâm trầm như thế. Ông giận đến mức muốn lập tức phế tên tiểu tử thối này đi. Ôn Uyển tinh khiết thiện lương, vậy mà nói Ôn Uyển lòng thâm trầm, lòng dạ độc ác.

Nhưng mà cũng may, biểu hiện của Yến Kỳ Hiên đã làm cho Ôn Uyển hoàn toàn hết hi vọng rồi. Tên tiểu tử kia làm sao xứng đôi với Ôn Uyển nhà ông. Ôn Uyển nhà ông chỉ hợp với nam nhi tốt nhất trên đời. Nhưng mà ông tính đi tính lại, cũng không thấy người nào xứng đôi với Ôn Uyển nhà mình. Mấy đứa nhỏ nhà lão Bát, ông cũng không nhìn thấy ổn. Lão Nhị là một phế vật, lão Tam có chút tài nhưng tính tình kiêu ngạo, lão Ngũ nói như rồng leo làm như mèo mửa, lão Lục thì không thể trọng dụng. Mấy đứa khác không hợp tuổi cũng miễn bàn đến. Trước kia ông cảm thấy Tào Tụng không tệ nhưng lại bị Ôn Uyển đánh rớt. Hoàng đế nghĩ tới hôn sự của Ôn Uyển liền buồn rầu. Với tài năng của nha đầu này, có người có thể xứng đôi đúng thật là hiếm có. Cũng may nha đầu này tuổi còn nhỏ, cứ từ từ chọn vậy.

Thật ra khiến ông vui mừng ngoài ý muốn là Ôn Uyển có thể mở miệng nói chuyện. Là vì quá mức lo lắng cho ông, nên có thể mở miệng nói chuyện. Phải chăng, thật sự là lòng hiếu tâm của Ôn Uyển cảm động trời cao sao?

Vốn ông còn muốn mài dũa lão Bát nhiều hơn nữa. Nhưng mà lão Bát gặp thích khách ám sát bị thương, lại khiến cho Ôn Uyển luôn luôn trầm ổn không gợn sóng bộc phát. Ôm lão Bát bị thương khóc đến kinh thiên đất trời. Tiếng khóc vang trời của Ôn Uyển, có sự bất mãn, uất ức, còn có tức giận.

Ôn Uyển ôm ông, khóc thút thít hỏi: “Ông ngoại Hoàng đế, con và cậu năm lần bảy lượt chịu tội như vậy, tính mạng tùy lúc cũng khó giữ được, ông ngoại Hoàng đế cuộc sống như vậy lúc nào mới kết thúc. Cháu không chịu nổi nữa rồi, cháu thật sự không chịu được rồi, còn tiếp tục như vậy, cháu sẽ bị ép phát điên mất.”

Lúc đó ông thật sự nghẹn lời. Những năm qua, quả thật ông đã để lão Bát thua thiệt nhiều. Cho dù vì ông muốn mài dũa lão Bát, nhưng mà cũng không thể phủ nhận, ông đối với lão Bát quá hà khắc. Bởi vì tính tình của lão Bát, ông vẫn luôn không yên lòng. Nhưng mà dưỡng thành tính cách như vậy, cũng là do hoàn cảnh bức bách.

Lão Bát không có động thủ, nhưng Ôn Uyển đã tỏ rõ thái độ của nàng. Nếu ông không làm chủ cho bọn họ, nàng sẽ không bỏ qua, nói cách khách nàng cũng không hi vọng lão Bát tiếp tục nhẫn nhịn. Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, tượng đất còn có ba phần tính đây!

Có lẽ ông sẽ tức giận, nhưng ông lại không có lý do tức giận. Bản thân Ôn Uyển gặp ám sát, đầu độc, thậm chí dùng vu thuật, ba lần bốn lượt tính mạng treo một đường. Nhưng Ôn Uyển không hề oán giận qua, càng không nói với ông nửa chữ. Bây giờ đến phiên lão Bát, thì không thể nhẫn nhịn được nữa. Thật ra ông biết, Ôn Uyển ra mặt vì lão Bát. Lão Bát không tiện nói những lời này, Ôn Uyển thay lão Bát nói ra sự bất bình và đau đớn tồn tại trong lòng hai người.

Chu Tước cũng có ý nghĩ như vậy, lập tức tìm đến ông, nói với ông: “Hoàng thượng, nên quyết định thôi. Bây giờ đưa Ngũ hoàng tử hồi đất phong còn có thể giữ mạng. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, Quận chúa sẽ ra tay đối phó với Ngũ hoàng tử. Đợi đến khi Quận chúa ra tay, lúc đó ngay cả tính mạng Ngũ hoàng tử cũng không giữ được rồi.” Khi Ôn Uyển muốn đối phó một người, muốn giết một người, mặc kể tổn hao bao nhiêu tinh thần cũng phải đạt được mục đích. Điểm này không cần hoài nghi.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng ông vẫn quyết định. Nếu như không ngừng, hậu quả còn tệ hơn. Ông không có lập lão Bát làm Thái tử, nhưng cho lão Bát hưởng quyền lợi tương đương với Thái tử. Ông còn phải rèn luyện lão Bát thêm nữa. Cũng không nói nếu lão Bát không vượt qua kiểm tra thì sẽ thế nào, năng lực của lão Bát ông chưa từng phủ nhận. Những năm này ông đã đem tính tình mài dũa rồi, lệ khí trên người cũng đã tiêu tán gần như không còn. Nhưng ông vẫn còn muốn rèn luyện một lần cuối cùng. Nếu có chỗ chưa thỏa đáng, nhân lúc ông vẫn còn có thể giúp thì sẽ bổ túc. Chờ ông mất rồi, muốn bổ túc sẽ khó khăn. Nhân lúc thời gian cuối cùng, đem toàn bộ mọi thứ dạy cho lão Bát.

Mang theo Ôn Uyển đi đến ôn truyền trong thôn trang, hưởng thụ ngày nghỉ khó mà có được. Kể từ khi lên ngôi hoàng đế, đã nhiều năm như vậy ông chưa từng thả lòng qua. Coi như là trước khi đi, hưởng thụ thời gian cuối cùng.

Lão Bát xử lý chính vụ triều đình, mặc dù không hẳn là chu đáo, nhưng nhiều năm rèn luyện cũng không uổng công. Làm thái tử, cũng tạm được, miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.

Rèn luyện nhiều năm qua, cuối cùng lão Bát cũng thành tài rồi. Ông cũng không muốn kéo dài nữa. Ông biết rất rõ thân thể của mình, thái y nói, ông không còn nhiều thời gian nữa. Thừa dịp đoạn thời gian cuối cùng này, trải đường bằng cho lão Bát. Ở trên thượng vụ tận lực nói chút, những gì có thể dạy đều dạy. Sau này có thể bớt đi một chút khó khăn.

Năng lực của lão Bát đều được mọi người chấp nhận, về phân thận trong đáy lòng mọi người đều có phỏng đoán, chẳng qua là không có đâm rách tấm cửa kia. Cho đến khi lão Bát làm Thái tử, nếu muốn hắn danh chính ngôn vị thuận lợi lên ngôi, phải vạch trần tầng bí ẩn này rồi.

Lão Bát là con trai trưởng, đều này đủ để cho những người ở trong phái Thanh Lưu ủng hộ. Con trai trưởng kế thừa sự nghiệp đế vị không phải là chuyện kinh thiên gì. Lại có nhà mẹ là Tô Tướng, cộng thêm lão Bát nhiều năm kinh doanh, địa vị Thái tử này kiên cố như bàn thạch, tương lai đăng cơ làm vua cũng không cần lo lắng nhiều.

Lão Bát được lập làm Thái tử, lại không lộ rõ sự vui mừng. Đối với biểu hiện lần này ông rất hài lòng. Không uổng công ông rèn dũa thời gian lâu như vậy.

Chuyện đầu tiên khi lão Bát được làm Thái tử, chính là cầu xin ông giải thích sự nghi hoặc. Đúng vậy, giải thích nghi ngờ! Giải thích tại sao sư muội muốn đặt con mình ở dưới danh nghĩa của Đỗ thị!

Nhớ tới sư muội, ông lại không kiềm được sự đau lòng. Ông vẫn luôn cho là việc Hoàng hậu cùng sư muội trúng độc mất mạng là do những nữ nhân hậu cung thấy hai người nhận hết ân sủng, tính toán giết chết bọn họ. Nhưng lá thư sư muội lưu lại nói cho ông biết, nàng và Thích Vãn Hà cùng nhau trúng độc, đều là kế sách của nàng. Là hạ sách mà nàng không cách nào không làm.

Năm đó ông đối với Thích Vãn Hà, giống như gặp ma ám. Bầu trời đã có trăng sáng tuyệt đối sẽ không thích sao sáng. Thậm chí vì Thích Vãn Hà, còn bỏ qua Bạch thị đã kết hôn khi ông còn là thái tự, lập Thích Vãn Hà làm hậu. Đây cũng là lý do để ngự sử đại phu Tô đại nhân vì đề phòng xuất hiện hồng nhan họa thủy, dâng tặng sư muội vào cung.

Sư muội rất thông tuệ, tự làm thân phận của bản thân từ từ khiến ông nổi lên lòng nghi ngờ. Sau đó dùng tình xưa nghĩa cũ, từ từ khuyên nhủ ông. Được rồi hồng nhan cũng không thể để cho hồng nhanh trở thành họa thủy. Để cho tâm tư của ông đặt ở trên triều chính. Mà nàng, cũng giúp đỡ ông xử lý tốt chuyện hậu cung.

Sư muội không có ý muốn làm hoàng hậu, mục đích nàng vào cung là vì khuyên nhủ ông không nên trầm mê sắc đẹp. Cho nên ông tin tưởng lời sư muội nói. Sư muội nói được làm được, giúp đỡ ông xử lý tốt chuyện hậu cung, còn quan hệ tốt với Hoàng hậu, hai người tình như tỷ muội. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng rất tốt.



Nhưng lại có biến cố xảy ra. Sư muội biết được một bí mật của hậu cung, thì ra ông không phải là con trai ruột của Thái hậu. Ban đầu Thái hậu vì muốn nhận được ngôi vị Hoàng hậu, đã ôm một hoàng tử do cung nữ sinh ra làm con của mình, nhưng sau đó bà lại sinh ra Thạc vương. Chẳng qua Thạc Vương nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều, nếu không có ông, địa vị của Thái hậu cũng không vững chắc. Cho nên Thái hậu vẫn án binh bất động, chờ Thạc Vương thành niên, cánh chim cứng cáp rồi, Thái hậu muốn để cho Thạc Vương giành lấy ngôi vị.

Càng khiến cho ông không ngờ tới là, Thạc Vương và Thích Vãn Hà đã sớm có tư tình. Nhưng Thái hậu lại không muốn Thạc Vương cưới nàng, vì chặt đứt tư tưởng của Thạc Vương, bà đã đẩy Thích Vãn Hà cho ông. Quỷ thần sai khiến thế nào, ông lại si mê Thích Vãn Hà. Nhưng mà Thích Vãn Hà ở dưới mục đích riêng của Thái hậu, thân là Hoàng hậu rồi vẫn cùng Thạc Vương bí mật hẹn hò.

Lúc ấy trong đời ông chỉ có ba người quan trọng, Thái hậu, đệ đệ, thê tử. Thái hậu là mẫu thân của mình, vì để cho ông lên ngôi đã bày mưu tính kế, ở bên ngoài ra sức rất nhiều. Cho nên khi ông lên ngôi, mặc dù nhà bên ngoại thế lực khổng lồ, nhưng ngại chỗ hiếu đạo, ông vẫn bị cản tay, cũng rất nhẫn nhịn. Mà đệ đệ là Thạc Vương, bởi vì cùng một mẹ, hai người cách nhau tám tuổi, có thể nói là ông nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ ông đối với đệ đệ này yêu thương có thừa. Thê tử là người mà ông thích nhất, vì thích Thích Vãn hà, ngay cả thê tử kết tóc cũng không quản, chịu đủ nước miếng của Ngự sử.

Trong thư sư muội nói, nếu để cho ông biết, ba người quan trọng nhất với ông đều phản bội ông. Nàng sợ ông không chịu nổi. Quan trọng hơn là, một khi ông đã biết chân tướng, với tính tình của ông chắc chắn sẽ không chịu được. Mà nếu chuyện bị bại lộ, Thái hậu và Thạc Vương sẽ ăn được cả ngã về không, làm thiên hạ đại loạn. Cho nên, kế sách của sư muội đầu tiên là độc chết Thích Vãn Hà, sau đó giết Thạc Vương. Thạc Vương không có con nối dòng. Thái hậu lại chỉ có một đứa con trai là Thạc Vương. Thạc Vương vừa chết, Thái hậu cũng không chống đỡ được. Đến lúc đó sẽ sống không được bao lâu, chờ Thái hậu chết rồi, thì việc thu thập bên ngoại rất dễ dàng.

Đây là một kế sách hay, tuy nhiên nó có một sơ hở rất lớn. Thích Vãn Hà trúng độc mà chết, đối với sự si mê của ông dàng cho Thích Vãn Hà, sư muội ngoài việc lo lắng ông không gượng dậy được, còn biết đến lúc đó tất mọi người đều tràn ngập tai họa. Trong chuyện này người có tai ương đầu tiên chính là nàng. Nếu đã như vậy, sợ là sẽ liên luỵ đến hai đứa con. Cho nên, nàng chỉ có thể cùng trúng độc với Thích Vãn Hà, mới không khiến ông nghi ngờ.

Nhưng sư muội cũng hiểu được hậu cung tranh đấu tàn khốc. Một Hoàng tử không có mẫu thân trông coi vừa không có nhà ngoại cường đại, thật sự khó mà sống nổi. Vì để cho nhi tử sống sót, nàng lựa chọn đem nhi tử đặt trên danh nghĩa Đỗ thị, người bị ông chán ghét. Tình nguyện để cho ông chán ghét con mình, để cho con trai mang theo danh nghĩa ti tiện mà ra đời, cũng muốn cho nó sống sót.

Vì phòng bị ông gặp đả kích lớn không gượng dậy nổi. Sư muội dùng Thạc Vương bức bách Thích Vãn Hà, để cho Thích Vãn Hà buộc ông phải hứa cố gắng sống tốt, trọng chấn giang sơn Đại Tề. Mà chuyện ở phía sau, đều giống như sư muội tính toán. Thích Vãn Hà chết rồi, Thạc Vương đi tế điện, kết quả lại bị nhân sĩ không rõ giết chết. Thái hậu vừa được đến tin dữ này, lập tức trúng gió, qua thời gian không bao lâu cũng ra đi.

Bởi vì ông đã hứa với Thích Vãn Hà cùng sư muội, cho nên giấu nỗi đau, đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên chính vụ, thu thập cục diện rối rắm mà tiên hoàng để lại.

Mặc kệ tính toán như thế nào, đáy lòng sư muội vẫn chứa một sự hy vọng xa vời. Nàng vẫn hy vọng xa vời sẽ có một ngày có thể để cho thân phận của lão Bát minh bạch khắp thiên hạ. Sư muội hi vọng sẽ có một ngày, có thể để cho lão Bát ở trước mộ nàng gọi nàng một tiếng nương. Cũng bởi vì ôm cái hi vọng này, cho nên nàng mới đem bí mật này lưu trữ trong hộp gỗ lim tơ vàng, đặt ở trong tay Phúc Huy.

Bên trong sự hỗn độn đều có định số, nguyện vọng cuối cùng của sư muội vì sự xuất hiện của Ôn Uyển cuối cùng đã được thực hiện. Lá thư về thân thế của lão Bát, đã rơi vào tay ông.

Ông đã đọc lá thư sư muội để lại cho lão Bát. Trong thư tràn đầy tự trách cùng đau thương. Thật ra sư muội đã đoán được lão Bát sẽ gặp phải cảnh ngộ như thế nào? Cho nên trong thư vẫn cầu xin lão Bát tha thứ.

Đưa thư cho lão Bát, nhìn thấy trong mắt lão Bát mừng rỡ và nóng vội. Trong lòng ông cũng đau đớn. Thật ra thì tất cả mọi chuyện đều do ông tạo thành. Nếu không phải ông, sư muội sẽ không dùng biện pháp quyết tuyệt như vậy để giải quyết chuyện này.

Lập lão Bát làm Thái tử, từ từ chuyển giao quyền lợi cho lão Bát, giúp đỡ chia sẻ một chút chính vụ, ông cũng có thể an nhàn hơn. Nếu là trước đây, ông không thể nào để cho lão Bát một người độc đại. Vì lá thư sư muội lưu lại, cộng thêm việc Ôn Uyển trúng Thụy Mỹ Nhân biết mình sẽ chết mà còn thản nhiên như vậy. Còn ít tuổi đã có thể nhìn thấu sinh tử, ông sống đến tuổi này rồi, có phúc gì mà chưa hưởng qua, có gì mà không nỡ. Như lời Ôn Uyển nói, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, là luân hồi theo đạo trời. Nghĩ thông suốt rồi, liền thấy quyền thế cũng không còn quan trọng đến vậy. Sống không hưởng được, chết cũng không thể mang theo.

Ông đem sự bù đắp thiệt thòi dành cho sư muội dời đến người Ôn Uyển. Nghe thấy Ôn Uyển nói, làm Thái tử cũng không có gì đáng vui. Vì làm Hoàng đế là chuyện khổ sai đệ nhất thiên hạ.Lúc ấy ông cười ha ha, nhưng sau khi cười xong lại sâu sắc cảm thấy lời nói của Ôn Uyển rất có lý. Làm hôn quân sẽ bị người trong thiên hạ chửi rủa. Làm minh quân cũng không phải là dễ làm như vậy.

Về sau, ông để cho Ôn Uyển tham dự chính vụ. Cố ý dạy Ôn Uyển xử lý triều chính như thế nào. Làm người dụng tâm như thế nào, tự tay dạy dỗ. Thậm chí còn dạy Ôn Uyển một chút thuật đế vương.

Nếu là người khác nhất định ông sẽ không dạy những thứ này, nếu không cẩn thận sẽ làm loạn cả thiên hạ. Nhưng mà Ôn Uyển là đặc biệt. Trải qua nhiều năm quan sát, Hoàng đế rất rõ tính tình của Ôn Uyển, nha đầu này đối với quyền thế không tham, là kẻ lười biếng không muốn bị trói buộc, nên sẽ không bao giờ mưu phản, sẽ không làm chuyện nguy hại đến triều đình và thiên hạ.

Không lo lắng chuyện Ôn Uyển sẽ không làm tốt, nhưng ông lo lắng đến lúc đó lão Bát sẽ tá ma giết lừa (*). Ôn Uyển đồng ý giúp đỡ lão Bát, với tính tình của đứa bé này nếu đồng ý sẽ dốc hết sức. Nhất định đứa bé kia sẽ trổ hết tài năng mới có thể giúp đỡ được lão Bát.

(*) Tá ma giết lừa: Ám chỉ hành động đá văng hoặc trở mặt với người đã từng giúp đỡ mình.

Có tài trị quốc, ở trên lĩnh vực quân sự cũng có thể phụ tá lão Bát. Đến lúc đó Ôn Uyển sẽ trở thành nhân vật dưới một người mà trên trăm triệu người, có quyền thế ngập trời.

Với tính tình không tốt hay đa nghi của lão Bát, thật khiến ông phải lo lắng, có đến bảy phần sẽ qua sông rút ván.

Có thể là người đã già nên tâm địa cũng mềm nhũn. Ông muốn đứa bé này sống tốt, sống thật vui vẻ. Mà Ôn Uyển có thể giữ được bình an cả đời, cũng chỉ dựa vào Ôn Uyển luôn đúng mực, đúng thái độ. May mắn là nha đầu này rất hiếu thuận, mặc dù không thích cũng không mưu cầu mấy thứ danh lợi này, nhưng vì để ông an tâm, đã cẩn thận tỉ mỉ học tập , học rất tốt.

Đối với nguyện vọng Ông Uyển nói với ông muốn được tự do kết hôn. Lúc ấy ông nghĩ, sợ là nha đầu này cũng không hi vọng hôn nhân tương lai bị lão Bát bắt ép gả cho Hoàng tử, cho nên trước muốn lấy thánh chỉ cho phép kết hôn tự do, chẳng khác gì một cái cớ cự tuyệt rất tốt. Đối với chuyện này ông cũng không có ý kiến, để cho Ôn Uyển gả cho người mà nàng thích, thỏa mãn nguyện vọng của nha đầu này cũng được.

Nhưng đúng lúc này, ông nhận được sổ con của Bạch Thế Niên. Trong sổ con của Bạch Thế Niên có nhắc tới Quận chúa đã từng nói ngựa và vũ khí ở biên thành cần phải đổi mới, mấy việc liên quan đến vũ khí trang bị. Hy vọng Quận chúa có thể đóng góp thêm chút gợi ý.

Nhìn thấy sổ con này ông rất nghi ngờ. Tính tình Ôn Uyển ông rất rõ ràng, đối với triều chính, nàng sẽ không nói dù chỉ nửa chữ. Mặc dù ông biết Ôn Uyển có nhiều giải thích độc đáo đối với triều chính và nhiều việc khác, những cũng không nói một lời nào. Nhìn những năm qua tuy nàng giúp đỡ lão Bát rất nhiều, nhưng chưa từng nói với lão bát về nội vụ nghe được từ ông. Hơn nữa ở bên cạnh ông một thời gian dài như vậy, cũng không vì lão Bát nói thêm một câu có ích, và không nói nói bậy về lão Ngũ nửa chữ.

Ôn Uyển làm việc vô cùng có nguyên tắc, có chừng mực. Làm sao có thể đối với tên Bạch Thế Niên mới gặp mặt vài lần này nói chuyện quân quốc đại sự.

Nhớ tới Ôn Uyển mất tích bốn ngày, bốn ngày đó rốt cuộc Ôn Uyển đã đi nơi nào, không ai biết cả. Ngay cả {ám vệ} cùng mọi người trong Thần Cơ Doanh cũng tra không được. Ông nhớ tới biểu hiện của Bạch Thế Niên, khóe mắt híp lại. Chỉ mong không phải giống như điều ông suy nghĩ. Đáng tiếc, kết quả chính là giống như suy nghĩ của ông.

Không ngờ Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên bái đường thành thân, càng không thể ngờ tới, Ôn Uyển lại chính là tiểu hồ ly khiến Bạch Thế Niên nhớ nhung. Thêm chuyện này lại càng thêm có duyên phận. So với Yến Kỳ Hiên, ông coi trọng Bạch Thế Niên hơn.

Giác Ngộ đại sư đã từng coi qua mệnh cho Ôn Uyển, nói Ôn UYển phúc trạch thâm hậu, quý không cần nói. Nữ nhân có thể quý không thể nói chỉ có thể là quốc mẫu. Nhưng mà với tính tình của Ôn Uyển, hơn đối đối với mấy đứa con của lão Bát lại không có biểu hiện gì. Nếu miễn cưỡng gả nha đầu kia, nàng cũng sẽ không gả. Hơn nữa trong nội viện Hoàng cung, thật sự không thích hợp với nha đầu đó. Ở chỗ này có ông che chở, Ôn Uyển còn ba lần bốn lượt rơi vào nguy hiểm. Nếu tương lai làm một quốc mẫu, tâm còn mềm như vậy, e là sẽ bị tính toán đến tận xương mất. Hơn nữa Ôn Uyển có một thân tài hoa, không thích hợp vào hậu cung.

Lúc ấy ông nghĩ rằng, có lẽ quý không thể nói của Ôn Uyển, không phải chỉ việc làm hậu. Mà chỉ địa vị phía trước của Ôn Uyển. Với tài hoa của Ôn Uyển, nếu thật sự được phát triển rộng ra, cộng thêm tình thân như cha con cùng lão Bát, dưới một người, mà trên trăm triệu người cũng rất bình thường.

Nghĩ đến Bạch Thế Niên, trừ số tuổi có lớn một chút, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy xứng đôi với Ôn Uyển. Chẳng qua nhớ tới thân phận cùng những tin đồn về Bạch Thế Niên, ông có điều cố kỵ. Nên lệnh Thiên Lão Nhi coi bói cho Bạch Thế Niên, xem tên đó rốt cuộc là mệnh cách dạng gì. Đáng tiếc để cho ông thấy ngoài ý muốn là mệnh cách của Bạch Thế Niên cũng đã được thay đổi.

Vào lúc này, Hạ Dao nói cho ông biết, giác ngộ Đại Sư còn nói Ôn Uyển có nhân duyên trời định. Nếu thật sự có nhân duyên trời định, sợ chỉ có Bạch Thế Niên thôi. Nếu không cũng không thể có nhiều sự trùng hợp đến như vậy. Ôn Uyển liều chết phản kháng cọc nhân duyên này. Ông cũng không muốn can thiệp quá nhiều, nếu đã là nhân duyên trời định thì Ôn Uyển có muốn phản kháng cũng vô ích. Hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ, qua thêm vài năm nữa sẽ nghĩ thông suốt sẽ không thấy đó là chuyện xấu.

Tất nhiên, ông cũng muốn thử dò xét Ôn Uyển một chút, xem Ôn Uyển có ý đồ gì với việc làm Hoàng hậu hay không? Không nghĩ tới ngôn luận của nha đầu này làm ông hoảng sợ. Cái gì mà chỉ có một mình nàng, ngay cả một con ruồi cái cũng không thể tới gần. Nếu bắt buộc nàng phải gả cho Hoàng tử Hoàng tôn, thì phải giống như Lữ Trĩ, không đúng, so với Lữ Trĩ còn ác độc hơn. Mặc dù ông biết Ôn Uyển nói như vậy để loại bỏ suy nghĩ của mình, nhưng nhìn hai mắt Ôn Uyển âm trầm, trong lòng ông có chút khí lạnh dâng lên.

Chu Tước cũng nói với ông rằng Ôn Uyển không thích hợp với Hoàng cung: “Hoàng thượng, hãy để cho Quận chúa giữ vững một phẩm chất thuần lương như vậy, là phúc của xã tắc. Một khi tính tình Quận chúa thay đổi, ai cũng không thể nắm giữ được.” Ý của Chu Tước là sẽ để cho Ôn Uyển sống cuộc sống dưới sự che chở của Hoàng đế và lão Bát, Ôn Uyển cũng có thể giữ vững được tính tình thuần khiết thiện lương của mình, và có thể làm càng nhiều việc tốt. Nếu vào hậu cung, cùng nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm, không phải bị những nữ nhân kia tính toán thì cũng sẽ bắt đầu tính toán những nữ nhân khác. Ôn Uyển là do tự ông dạy dỗ, thủ đoạn như thế nào trong lòng ông biết rõ, cộng thêm một thân bản lĩnh, còn có thủ đoạn vơ vét của cải kia. Nếu Ôn Uyển thật sự làm hậu, vậy thì không phải là dưới một người, trên trăm triệu người nữ là ngay cả trượng phu của nàng cũng trở thành con rối.

Suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là bỏ ý nghĩ này đi, ban cho Ôn Uyển thánh chỉ kết hôn tự do. Ông cho Ôn Uyển thánh chỉ kết hôn tự do vì nhận định Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên chính là nhân duyên trời định. Còn nữa, trong thiên hạ bây giờ đoán cũng chỉ có Bạch Thế Niên mới có thể nhân lấy nhân duyên bá đạo như Ôn Uyển thôi.

Càng ngày Thái tử xử lý chính vụ càng tốt, mặc dù thỉnh thoảng cũng có sai sót, nhưng chỉ là râu ria. Thời gian dài, kinh nghiệm đủ sẽ làm tốt hơn.

Thân thể của ông càng ngày càng không ổn, thái y nói ông không còn nhiều thời gian nữa. Nghe lời thái y nói, ông không có hoảng sợ hay là không nỡ. Hơn một năm qua ông đã dần ủy quyền, chuyện lớn nhỏ trong triều đều qua tay lão Bát. Lão Bát đã trở thành một Thái tử hợp cách, tương lai sẽ làm một quân vương hợp cách.

Nhưng mà ông nhìn lão Bát mang theo một đám Hoàng tôn tới đây trông coi mình, đáy lòng vẫn rất vui mừng. Cũng thấy lúc trước quyết định ủy quyền cho hắn là đúng. Địa vị Thái tử của lão Bát kiên cố như bàn thạch, không cần nguy cơ bốn phía như lúc ông lên ngôi. Cuối cùng còn khiến cho Hoàng cung máu chảy thành sông.

Trước khi rời đi, ông triệu lão Bát vào, đưa binh phù cho hắn, chuyện chính vụ cũng không cần ông phải nói. Gần một năm qua biểu hiện của hắn không có gì là không yên lòng. Điều duy nhất không yên lòng chỉ có đứa trẻ Ôn Uyển kia mà thôi. Đứa trẻ kia thật sự có đầu óc. Trong lòng đứa trẻ đó coi lão Bát là người thân duy nhất, lão Bát đã một lần làm bị thương nó, ngàn vạn lần không thể đả thương lòng đứa bé kia một lần nữa. Thêm một lần nữa chỉ sợ vĩnh viễn nó sẽ không tha thứ cho lão Bát được.

Vì thế ông cố ý nói cho lão Bát biết, Ôn Uyển không chỉ có tài trị quốc mà còn có kế sách phát triển đất nước, muốn hắn đối xử với Ôn Uyển thật tốt. Ông muốn lão Bát quý trọng cũng như bảo vệ tốt tâm hồn thánh thiện này của Ôn Uyển. Như vậy Ôn Uyển mới có thể dốc toàn lực trợ giúp. Với bản lĩnh của lão Bát cộng thêm trợ giúp toàn lực của Ôn Uyển, nhất định Đại Tề có thể thoát khỏi tình trạng rối rắm như bây giờ, thực hiện nguyện vọng dân giàu nước mạnh mà ông không làm được.

Đã có được lời hứa của lão Bát, ông cũng có thể an tâm.

Ai rồi cũng sẽ có ngày này, ông ở ngôi cửu ngũ chí tôn, ngày ngày được tung hô vạn tuế. Nhưng cũng không phải thật sự có thể trường tồn vạn năm. Ông phải chết nhưng ông không sợ. Trong lòng chưa bao giờ an bình đến như vậy, mệt mỏi cả đời, cuối cùng có thể yên tâm nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, ông thấy được sư muội hướng phía mình mỉm cười nói: “Sư huynh, huynh rốt cuộc đã tới. Muội chờ huynh thật lâu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook