Quyển 6 - Chương 22: So tài (hạ)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
25/12/2014
Edit : Tiểu Ngân
Hạ Ảnh liền đi vội tới vỗ ngực cho Ôn Uyển. Sau khi Ôn Uyển thuận khí xong thì liền nổi giận: “Ngươi là tên khốn kiếp, nếu ngươi dám chiếm
tiện nghi của ta thì ta nhất định sẽ quất chết ngươi?”
Không nói Bạch Thế Niên, ngay cả Hạ Ảnh đối với sự lợi hại ngoài mặt, bên trong mềm yếu của Ôn Uyển như vậy cũng chỉ có cười. Lại không thử nghĩ, nếu không phải Ôn Uyển có tính tình như vậy thì nàng đã sớm chết không có chỗ chôn thân rồi.
Hạo Thân Vương cũng cười ha hả: “Hoàng Thượng, khoa tay múa chân này của người là quá khiêm nhường rồi. Ha ha, không hổ là nữ nhi của hoàng gia ta, theo ta hoàng thất có thể nở mày nở mặt rồi.”
Hoàng Đế cười , sắc mặt rất bình tĩnh, thật giống như mới vừa rồi là do hắn đã khiêm nhường, chứ thực chất là Ôn Uyển rất lợi hại. Khụ, Hoàng Đế thật cảm khái, tại sao Ôn Uyển không phải là nam tử. Là con của hắn chứ?
Trận thứ ba là tỷ võ, đây mới thực là tỷ thí võ công.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, sau đó quay sang hỏi Hạ Ảnh rồi nói: “Lần trước Văn Dược đệ nhất . Họ Bạch, nếu như ngươi thắng được Văn tướng quân thì lại so tiếp, nếu không thắng được thì lại cùng tỷ thí với Trần tướng quân. Trong tỷ thí chỉ cần điểm đến là dừng.” Lúc này Ôn Uyển không muốn tỷ thí thật vì nàng sợ thấy máu.
Văn Dược nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa, đao kiếm không có mắt. Nếu tỷ thí thì cần phải lấy ra công phu thực chất, tới điểm đến là dừng thì giống như là uống nước trong, còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng không so đấu nữa?”
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên: “Theo ngươi thì sao?”
Bạch Thế Niên không muốn khí thế yếu đi ở trước mặt Ôn Uyển: “Không sao, nàng yên tâm, ta sẽ thắng.”
Đối diện Văn Dược nghe được lời nói của Bạch Thế Niên thì lửa giận ở trong mắt đã không gì che dấu được nữa. Có ý gì? Coi hắn như không tồn tại? Loại người ghê tởm, đợi xem lát nữa hắn sẽ đánh cho gã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Ôn Uyển bỉu môi, chỉ nhìn thị vệ của hai người bọn họ đều dâng vũ khí lên. Vũ khí của Bạch Thế Niên chính là một thanh Thu Thủy Kiếm, Văn Dược chính là một cây trường thương, đều có lưỡi dao sắc bén.
Ôn Uyển nhìn hai người cầm đều là những vũ khí có tính sát thương rất lớn thì há miệng, nhưng lời nói tới khóe miệng, chính bọn hắn còn đồng ý rồi, nàng có phản đối nữa cũng không tốt. Ôn Uyển suy nghĩ , để cho Hạ Ảnh đi hỏi Hoàng Đế. Xin Hoàng Đế quyết định.
Lời nói của Hoàng Đế so với nàng thì có trọng lượng hơn. Nhưng cũng không thể hạ nặng tay. Nói cách khác là không được phép đánh tới mức thương nặng.
Thi võ là lấy hạn định thời gian trong nửa nén hương. Võ công của hai người Ôn Uyển đều biết là rất lợi hại, Hạ Ảnh nói cả hai người có thực lực ngang nhau, vậy thì xem một chút xem thực lực ngang nhau dùng như thế nào.
Người ra chiêu đầu tiên chính là Văn Dược. mũi thương phát ra một mảnh hàn quang. Ôn Uyển liền cảm giác một luồng gió lớn cực kỳ sắc bén đang đánh về phía Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên tập trung tư tưởng chuyển động cực nhanh, trường thương cùng Thu Thủy Kiếm đánh vào nhau tóe ra một tia lửa.
Thế công của Văn Dược sắc bén, nhưng hắn muốn đẩy về phía trước hay tiến thêm một tấc đều cực kỳ khó khăn, hai người ngươi tấn công ta phòng thủ, ngươi phòng thủ ta tấn công, ai cũng không chiếm được ưu thế.
Ôn Uyển nói thầm : “Ngươi quả thật nói đúng. Võ nghệ của hai người đúng là có thực lực ngang nhau.”
Hạ Ảnh khẽ cười một cái: “Mặc dù thực lực võ công là ngang nhau nhưng ván này nhất định là Bạch Tướng quân sẽ thắng.”
Mặc dù Ôn Uyển đối với võ nghệ không quá hiểu biết nhưng có thể nhìn ra được qua thời gian nửa nén hương thì Văn Dược có chút vội vàng dao động rồi. Ra chiêu càng thêm hiểm ác. Nhưng Bạch Thế Niên lại bình ổn như thái sơn, công phu thì không chênh lệch lắm nhưng tâm tính lại kém hơn một chút .
Ôn Uyển đang suy nghĩ mọi chuyện. Đã nhìn thấy Văn Dược đâm vào cánh tay trái của Bạch Thế Niên một thương, tất nhiên là bản thân văn Dược cũng bị Bạch Thế Niên đâm một kiếm, vẻ mặt Văn Dược rất đau đớn, rõ ràng bị thương nặng hơn so với Bạch Thế Niên. Trên tay Bạch Thế Niên có tổn thương nhưng ngoài mặt lại không đổi sắc.
Ôn Uyển nhìn cánh tay trái của Bạch Thế Niên chảy máu ra. Hạ Ảnh ở bên cạnh nhìn. Ánh mắt của Quận chúa ngay đến chớp động cũng còn không có. Khụ, quận chúa quả thật cũng có chút vô tình rồi, Hạ Ảnh thật sâu vì Bạch Thế Niên mà cúi đầu một chút .
Thật ra thì trong lòng Ôn Uyển rất căm tức, chỉ không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi. Chẳng qua thấy Bạch Thế Niên bắt đầu chiếm thượng phong, mặc dù có chút vết thương nhỏ nhưng nếu muốn thắng hẳn là không thành vấn đề, cho nên xoay người, rời đi tới sân tỷ võ.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển rời đi thì có chút kinh ngạc. Ôn Uyển cười giống như không cười nói: “Ngươi không phải nói Bạch Thế Niên khẳng định sẽ đứng nhất sao? Vậy thì còn cái gì hay mà xem, về điện bên cạnh trước để đổi thân xiêm y này đi.”
Chân chính vào tỷ thí, Bạch Thế Niên không thể nào đi chú ý tới Ôn Uyển được. Chờ sau khi hắn tỷ thí xong thì mới phát hiện trên giáo trường đã không còn bóng dáng Ôn Uyển.
Ôn Uyển đi vào trong hậu điện thay một bộ váy. Hạ Xảo búi tóc lại cho Ôn Uyển. Hạ Ảnh đi tới nói: “Quận chúa, Bạch tướng quân được hạng nhất rồi, thuật cưới ngựa bắn cung, võ nghệ cả ba hạng Bạch tướng quân đều là đệ nhất.”
Ôn Uyển nghe xong cũng không có phản ứng. Ở trong đống đồ trang sức đeo tay chọn lựa trâm cài tóc. Duới tình huống như thế, nếu hắn không đạt hạng nhất ở cả ba mục thì chỉ có một kết quả, đó chính là không có thành ý.
Sau khi đoàn người tỷ thí xong thì được dẫn tới điện Văn Đức. Ở trong Văn Đức điện là cửa thứ hai, chính là so sánh văn chương.
Đoàn người đến Văn đức điện, trước tiên là hành lễ với Hoàng Đế .Hoàng Đế không có lên tiếng, yên lặng chờ. Mọi người cũng đàng hoàng mà ở nơi đó chờ đợi, một lúc sau thì nghe thấy thái giám ở phía ngoài kêu lên: “Quận chúa đến.”
Ôn Uyển đã đổi lại cách ăn mặc, thay đổi lại thành nữ trang. Vừa đi vào thì mấy vị tướng quân ở trong đại điện đều sửng sốt, ánh mắt của Bạch Thế Niên lại lóe sáng.
Trên đầu Ôn Uyển đội đồ trang sức hình xắn ốc bằng trân châu, quấn tóc bằng một chiếc trâm cài Thất Bảo Châu, trên cổ mang chiếc vòng cổ màu hồng, màu hồng cùng màu vàng tôn nhau lên tạo ra sự hứng thú, trên người mặc y phục màu đỏ thêu tường vân ( những điều tốt lành ). Cùng với tư thế hiên ngang vừa rồi hoàn toàn không giống nhau. Ôn Uyển hôm nay là ung dung hoa quý.
“Quận chúa cùng với cái cung nữ kia ở ngày đó không phải là cùng một người nha?” Bảo Bảo Cương lầm bầm lầu bầu . Lúc này quận chúa ung dung, đẹp đẽ quý giá, khí thế bức người làm sao cũng không thể đánh đồng cùng với cung nữ xấu xấu ngày đó a.
Ôn Uyển nghe được hắn nhỏ giọng nói thầm thì bắn một ánh mắt nhọn hoắt như mũi tên càn quét tới. Trong lòng Bảo Bảo Cương chấn động, thế nhưng không khỏi hiện lên ra một tia khủng hoảng. Đợi Ôn Uyển quay đầu lại. Bảo Bảo Cương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nói, đây mới thực sự là uy nghi của hoàng gia. Lần trước thật là trông nhầm rồi. Không đúng, phải nói, Quận chúa làm sao lại có thể biến hóa nhiều tới như vậy a!
Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển, cảm thấy trên mặt đặc biệt có ánh sáng.
Ôn Uyển trong trẻo lạnh lùng nói “Ván đầu tiên, so sánh thi từ, hai người các ngươi viết một bài thơ; ván thứ hai, so sánh thư pháp, để ta làm bình phán xem thư pháp của người nào tốt nhất; ván thứ ba, so sánh kỳ nghệ, đánh cờ cùng ta.”
Trong giọng nói của Ôn Uyển bao hàm vẻ uy nghiêm, khiến Bảo Bảo Cương âm thầm chắc lưỡi hít hà, so sánh với cung nữ ngày hôm đó chính là một trời một vực a. Tầm mắt của hắn làm sao lại vụng về như vậy đây!
Ôn Uyển nói xong, rất bình tĩnh mà nhìn Bạch Thế Niên: “Văn tướng quân quân cùng Trần tướng quân cũng đã làm một bài thơ rồi, cũng không cần lại chép lại bài trước nữa. vì để công bằng thì bài thơ ngươi làm theo yêu cầu của ta phải có chí khí lớn, có thâm ý.”
“Tốt.” Bạch Thế Niên không có bất kỳ từ chối. Bạch Thế Niên suy nghĩ kỹ một lúc rồi vung bút xuống:
Thiếu niên kỳ khí xưng tài hoa,
Đăng đại hoàn phù bát nguyệt tha.
Ngã định ngọc long diệc vô phụ,
Thanh tôn an ninh bách tính gia.
Tạm dịch ( Tuổi trẻ có tinh thần hiếm thấy xưng tài hoa, 8 tháng trèo lên trên núi thái sơn còn xoa tay, ta đã xác định Ngọc Long cũng sẽ không phụ, thanh tôn an bình mọi nhà trong dân chúng )
Ôn Uyển suy nghĩ xong nói: “Chí khí lớn thì có, cũng rất yêu nước, nhưng quá lộ liễu ra rồi. chỉ có thể coi là, ừ, coi là thứ hai. . . . . .” Thật ra thì nếu là mở đầu cùng nhau, bài thơ này của Bạch Thế Niên. Khẳng định được đệ nhất .
Bạch Thế Niên cũng không còn để ý, thứ hai thì thứ hai. Những thứ khác đã có năm thứ hạng nhất, rồi cái này đành phải thứ hai, dù sao cũng đã vững vàng mà đi vào ván kế tiếp rồi. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Cũng xin Quận chúa. Làm cho chúng ta một bài thơ để chiêm ngưỡng được phong thái của quận chúa.”
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Bạch Thế Niên một cái, suy nghĩ một hồi lâu, mới hạ bút:
Đông phong vô nhất sự, trang xuất vạn trọng hoa.
Nhàn lai duyệt biến hoa ảnh, chuy hữu nguyệt câu tà.
Ngã hữu giang nam thiết địch.
Yếu ỷ nhất chi hương tuyết, xuy triệt ngọc thành hà.
Thanh ảnh miểu nan tức, phi nhứ mãn thiên nhai.
Phiêu nhiên khứ, ngô dữ nhữ, phiếm vân tra.
Đông hoàng nhất tiếu tương ngữ: phương ý tại thùy gia?
Nan đạo xuân hoa khai lạc.
Hựu thị xuân phong lai khứ, tiện liễu khước thiều hoa?
Hoa ngoại xuân lai lộ, phương thảo bất tăng già.
Bài Thủy Điệu Ca đầu của Trương Huệ Ngôn.
Bạch Thế Niên mặc dù thua. Nhưng mặt mày cũng là nhếch lên .
Cửa thứ hai. Ôn Uyển yêu cầu là: “Chữ.” Nếu nói xem chữ Như xem người.
Thị vệ mang một cái bàn tới, cung nữ trải rộng trang giấy ra rồi bắt đầu mài mực.
Chữ củaVăn Dược thô khoáng. Khí thế hào hùng.
Chữ của Trần A Bố, ừ. Miễn cưỡng có thể vào mắt.
Bạch Thế Niên hạ bút xuống, viết ra chính bài thơ mà vừa ồi Ôn Uyển sáng tác. Chữ viết ra mạnh mẽ có lực, dũng cảm chí khí lớn. So sánh với lần trước nhìn thấy bài văn ở chỗ La Thủ Huân thì văn chương càng sâu hơn một bậc rồi.
Ôn Uyển bỉu môi, người này, ngược lại lại biết mưu lợi, dùng phương pháp bậc này để tới lấy lòng mình. Ôn Uyển khẽ vẫy tay. Hạ Ảnh đã bưng nghiên mực sớm mài tốt lên đặt ở chiếc bàn bên cạnh.
Ôn Uyển tay phải cầm lấy bút, chấm xong mực nước liền vung bút xuống. Viết chính là bài Xuân Hoa Thu Nguyệt mà Ôn Uyển thích nhất dùng là chữ chân phương, chữ viết rất thanh nhã xinh đẹp. Sau khi viết xong liền để búi xuống, Hạ Ảnh đem tờ giẫy đã viết xong chữ mang ra, liền mang một tờ giấy tuyên thành tới.
Ôn Uyển tay trái cầm lấy bút hạ xuống, tập trung tinh thần mà viết. Viết chính là Thủy điều Ca đầu, dùng chữ cuồng thảo. Sau khi viết xong thì thở hổn hiển một ngụm, trán cũng toát hết mồ hôi, cả người giống như muốn hư thoát vậy. Hạ Ảnh lập tức giúp nàng qua một bên ngồi xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng .
Vài người khác tất cả cũng rối rít than thở . Chỉ thấy Ôn Uyển viết bút lực hiểm trở, khoẻ mạnh hùng hậu. Hơn mười năm, cũng không phải là phí phạm công phu . Miễn cưỡng có thể xâm nhập vào trình độ nhất lưu.
Tô Tướng sau khi xem xong, tán thán nói “Chữ đẹp, chữ đẹp.”
Trên mặt Hoàng Đế rất là đắc ý. Hạo Thân Vương cũng cảm thấy Ôn Uyển cho bọn hắn mặt mũi rất lớn. Chẳng qua Hạo Thân Vương kỳ quái hỏi “Làm sao cháu không dùng thể chữ nhan mà cháu am hiểu nhất.”
Ôn Uyển cười lắc đầu, tỏ vẻ viết hai loại là đủ rồi. Để cho những người bên cạnh đều rất kinh dị, lời này có ý nghĩa là Ôn Uyển nắm giữ ba loại thể chữ.
Văn Dược lúc này mới biết, danh tiếng tài nữ của Ôn Uyển cũng không phải là hư danh nói chơi, mà đúng là một cô gái có tài học thật. Uổng phí hắn trước kia vẫn cho rằng, Quận chúa chẳng qua là thổi ra được vậy thôi, những ví dụ như vậy thì trong kinh thành cũng đếm không xuể.
Trần A Bố nhìn Ôn Uyển viết hai loại chữ, ánh mắt rất là phức tạp. Hắn hôm nay cũng coi như có chút tự biết rõ rồi. Trận tỷ thí hôm nay cũng không có chuyện gì của hắn nữa. Ôn Uyển Quận chúa tài danh lan xa, không phải là hư danh nói chơi. Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn không phải không thừa nhận sự thật này. Thích Tuyền đã nói hắn là một vị mãnh tướng, Bạch Thế Niên là một nho tướng. Bạch Thế Niên so với hắn nhiều hơn một phần sự dẻo dai, cũng nhiều mấy phần ẩn nhẫn. Trước đây hai người tỷ thí, hắn vẫn cảm thấy không phân cao thấp cùng Bạch Thế Niên. Nhưng hôm nay, hắn không phải không thừa nhận, võ công của Bạch Thế Niên so với hắn cao hơn một bậc.
Nhìn tình huống này thì hắn hoàn toàn chính là tới cho đủ số, tất nhiên mặc dù hắn ý thức được điều này nhưng hắn cũng không hi vọng Bạch Thế Niên thắng. Bạch Thế Niên thắng, nhận được trợ lực của Ôn Uyển Quận chúa rồi thì không còn người nào có thể ngăn cản được bước chân của Bạch Thế Niên nữa r.
“Hoàng Thượng, Quận chúa hiện tại đã không còn sức lực nữa, cần phải nghỉ ngơi một lúc.” Hạ Ảnh nhìn bộ dạng của Ôn Uyển giống như là thể lực tiêu hao, vội vàng đề nghị với hoàng đế.
Hoàng Đế tự nhiên là đáp ứng “được, ”
“Thế Niên, cái này, viết chữ thôi làm sao lại thấy giống như là đánh một cuộc chiến trận vậy, vậy người nào thắng?” Bảo Bảo Cương có chút xem không hiểu, hơn nữa những chữ rồng bay phương múa kia cũng không xem hiểu được.
“Đương nhiên là Quận chúa thắng.” Bạch Thế Niên cười nhạt, khóe miệng một mực giơ lên, biểu hiện tâm tình vui vẻ. Dù sao bất kể thế nào so sánh, Ôn Uyển, hắn chết cũng sẽ không buông tay .
Bảo Bảo cương thấy Ôn Uyển viết chữ xong, còn cần tỳ nữ đỡ, lầm bầm : “Làm sao mà viết chữ cũng có thể suy yếu được thế?” Tất nhiên là hắn cũng không dám nói quận chúa mảnh mai, mới vừa rồi cũng đều ra được kết quả rồi.
Cửa thứ ba đánh cờ.
Văn Dược ở trong tay Ôn Uyển, đánh hơn nửa canh giờ. Ôn Uyển âm thầm suy nghĩ, ừ, tâm tính táo bạo, chỉ vì cái trước mắt.
Trần A Bố, đánh với Ôn Uyển chưa tới nửa khắc đồng hồ cũng đã bại hạ trận. Cùng Văn Dược và Trần A Bố đánh cờ, Ôn Uyển coi như hạ thủ lưu tình. Lúc cùng Bạch Thế Niên khoanh chân ngồi đối diện, mặt Ôn Uyển liền bình tĩnh, hiển nhiên là tâm tình của nàng quả thật không tốt.
Tất cả mọi người nhìn ra được Ôn Uyển không nguyện ý. Tô Tướng vuốt chòm râu, ông cảm thấy hoàn hảo a! Tại sao Ôn Uyển lại ghét Bạch Thế Niên như vậy? Chuyện năm đó rốt cuộc có bao nhiêu ẩn khúc.
Ôn Uyển tâm tình không tốt, nên không có ôn hòa như hai trận trước. Thời điểm đánh cờ đều ra nhiều chiêu tàn nhẫn, ép sát từng bước, không chút lưu tình, đánh cho Bạch Thế Niên từng bước thối lui, chật vật không chịu nổi.
Hơn nửa canh giờ sau, Ôn Uyển cũng đem Bạch Thế Niên giết tới mức quân lính tan rã, tự động nhận thua.
Bạch Thế Niên bỏ cờ xuống, tâm tình vui vẻ mà nhìn Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển vẫn mang một bản mặt kéo căng ra thì biết được là tâm tình của nàng cực độ không tốt. Bạch Thế Niên có chút không rõ Ôn Uyển. Ngày đó, hắn rõ ràng cảm giác được Ôn Uyển nguyện ý . Tại sao hiện tại lại đổi ý rồi? Thật đúng như lời người xưa, lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, đừng đoán lòng của phụ nữ, muốn đoán thì phải mệt chết người.
Nhưng dù tâm tình không tốt, thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Ván thứ ba, Tướng gia tuyên bố, Bạch Thế Niên thứ nhất, Văn Dược thứ hai, Trần A Bố thứ ba. Trải qua tổng hợp bình luận. Ván đầu tiên, Trần A Bố đào thải
Bạch Thế Niên hỏi Ôn Uyển nói: “Ván thứ hai. Là tỷ thí cái gì?”
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Bạch Thế Niên: “Ván thứ hai, đánh cuộc vận mệnh. Chỗ này của ta có một đồng tiền, chúng ta sẽ tới đoán này đồng tiền rơi xuống đất. . . . . .” Ôn Uyển từ trong lòng ngực lấy một đồng tiền đi ra ngoài, cho mọi người xem. Là một trong số những đồng tiền mới nhất.
Bạch Thế Niên có chút nghi ngờ, cái này chính là hoàn toàn dựa vào vận khí rồi. Ôn Uyển nhìn hai người: “Ta đem đồng tiền này ném ra ngoài, các ngươi phải làm cho chúng đứng thẳng. Người nào tới trước.”
Những người bên cạnh đều nhìn Ôn Uyển, đồng tiền rơi không phải là mặt sấp chính là mặt ngửa, làm sao có thể đứng thẳng lên được. Cái trận này bày ra rõ ràng là không muốn gả, mọi người vội nhìn Bạch Thế Niên và Văn Dược.
Văn Dược cũng biết, Ôn Uyển đang gây khó dễ. Để cho đồng tiền đứng thẳng, là chuyện khó khăn cỡ nào.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi.” trước đó Hoàng đế vẫn không nói liền mở miệng giải quyết dứt khoát. Hoàng Đế Kim miệng ngọc đã mở, hai người không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, muốn từ trên người Ôn Uyển nhìn ra đầu mối. Đáng tiếc, Ôn Uyển lại không để ý đến hắn. Lúc này toàn bộ lực chú ý của Ôn Uyển đều ở đồng tiền trên tay.
Không nói Bạch Thế Niên, ngay cả Hạ Ảnh đối với sự lợi hại ngoài mặt, bên trong mềm yếu của Ôn Uyển như vậy cũng chỉ có cười. Lại không thử nghĩ, nếu không phải Ôn Uyển có tính tình như vậy thì nàng đã sớm chết không có chỗ chôn thân rồi.
Hạo Thân Vương cũng cười ha hả: “Hoàng Thượng, khoa tay múa chân này của người là quá khiêm nhường rồi. Ha ha, không hổ là nữ nhi của hoàng gia ta, theo ta hoàng thất có thể nở mày nở mặt rồi.”
Hoàng Đế cười , sắc mặt rất bình tĩnh, thật giống như mới vừa rồi là do hắn đã khiêm nhường, chứ thực chất là Ôn Uyển rất lợi hại. Khụ, Hoàng Đế thật cảm khái, tại sao Ôn Uyển không phải là nam tử. Là con của hắn chứ?
Trận thứ ba là tỷ võ, đây mới thực là tỷ thí võ công.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, sau đó quay sang hỏi Hạ Ảnh rồi nói: “Lần trước Văn Dược đệ nhất . Họ Bạch, nếu như ngươi thắng được Văn tướng quân thì lại so tiếp, nếu không thắng được thì lại cùng tỷ thí với Trần tướng quân. Trong tỷ thí chỉ cần điểm đến là dừng.” Lúc này Ôn Uyển không muốn tỷ thí thật vì nàng sợ thấy máu.
Văn Dược nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa, đao kiếm không có mắt. Nếu tỷ thí thì cần phải lấy ra công phu thực chất, tới điểm đến là dừng thì giống như là uống nước trong, còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng không so đấu nữa?”
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên: “Theo ngươi thì sao?”
Bạch Thế Niên không muốn khí thế yếu đi ở trước mặt Ôn Uyển: “Không sao, nàng yên tâm, ta sẽ thắng.”
Đối diện Văn Dược nghe được lời nói của Bạch Thế Niên thì lửa giận ở trong mắt đã không gì che dấu được nữa. Có ý gì? Coi hắn như không tồn tại? Loại người ghê tởm, đợi xem lát nữa hắn sẽ đánh cho gã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Ôn Uyển bỉu môi, chỉ nhìn thị vệ của hai người bọn họ đều dâng vũ khí lên. Vũ khí của Bạch Thế Niên chính là một thanh Thu Thủy Kiếm, Văn Dược chính là một cây trường thương, đều có lưỡi dao sắc bén.
Ôn Uyển nhìn hai người cầm đều là những vũ khí có tính sát thương rất lớn thì há miệng, nhưng lời nói tới khóe miệng, chính bọn hắn còn đồng ý rồi, nàng có phản đối nữa cũng không tốt. Ôn Uyển suy nghĩ , để cho Hạ Ảnh đi hỏi Hoàng Đế. Xin Hoàng Đế quyết định.
Lời nói của Hoàng Đế so với nàng thì có trọng lượng hơn. Nhưng cũng không thể hạ nặng tay. Nói cách khác là không được phép đánh tới mức thương nặng.
Thi võ là lấy hạn định thời gian trong nửa nén hương. Võ công của hai người Ôn Uyển đều biết là rất lợi hại, Hạ Ảnh nói cả hai người có thực lực ngang nhau, vậy thì xem một chút xem thực lực ngang nhau dùng như thế nào.
Người ra chiêu đầu tiên chính là Văn Dược. mũi thương phát ra một mảnh hàn quang. Ôn Uyển liền cảm giác một luồng gió lớn cực kỳ sắc bén đang đánh về phía Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên tập trung tư tưởng chuyển động cực nhanh, trường thương cùng Thu Thủy Kiếm đánh vào nhau tóe ra một tia lửa.
Thế công của Văn Dược sắc bén, nhưng hắn muốn đẩy về phía trước hay tiến thêm một tấc đều cực kỳ khó khăn, hai người ngươi tấn công ta phòng thủ, ngươi phòng thủ ta tấn công, ai cũng không chiếm được ưu thế.
Ôn Uyển nói thầm : “Ngươi quả thật nói đúng. Võ nghệ của hai người đúng là có thực lực ngang nhau.”
Hạ Ảnh khẽ cười một cái: “Mặc dù thực lực võ công là ngang nhau nhưng ván này nhất định là Bạch Tướng quân sẽ thắng.”
Mặc dù Ôn Uyển đối với võ nghệ không quá hiểu biết nhưng có thể nhìn ra được qua thời gian nửa nén hương thì Văn Dược có chút vội vàng dao động rồi. Ra chiêu càng thêm hiểm ác. Nhưng Bạch Thế Niên lại bình ổn như thái sơn, công phu thì không chênh lệch lắm nhưng tâm tính lại kém hơn một chút .
Ôn Uyển đang suy nghĩ mọi chuyện. Đã nhìn thấy Văn Dược đâm vào cánh tay trái của Bạch Thế Niên một thương, tất nhiên là bản thân văn Dược cũng bị Bạch Thế Niên đâm một kiếm, vẻ mặt Văn Dược rất đau đớn, rõ ràng bị thương nặng hơn so với Bạch Thế Niên. Trên tay Bạch Thế Niên có tổn thương nhưng ngoài mặt lại không đổi sắc.
Ôn Uyển nhìn cánh tay trái của Bạch Thế Niên chảy máu ra. Hạ Ảnh ở bên cạnh nhìn. Ánh mắt của Quận chúa ngay đến chớp động cũng còn không có. Khụ, quận chúa quả thật cũng có chút vô tình rồi, Hạ Ảnh thật sâu vì Bạch Thế Niên mà cúi đầu một chút .
Thật ra thì trong lòng Ôn Uyển rất căm tức, chỉ không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi. Chẳng qua thấy Bạch Thế Niên bắt đầu chiếm thượng phong, mặc dù có chút vết thương nhỏ nhưng nếu muốn thắng hẳn là không thành vấn đề, cho nên xoay người, rời đi tới sân tỷ võ.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển rời đi thì có chút kinh ngạc. Ôn Uyển cười giống như không cười nói: “Ngươi không phải nói Bạch Thế Niên khẳng định sẽ đứng nhất sao? Vậy thì còn cái gì hay mà xem, về điện bên cạnh trước để đổi thân xiêm y này đi.”
Chân chính vào tỷ thí, Bạch Thế Niên không thể nào đi chú ý tới Ôn Uyển được. Chờ sau khi hắn tỷ thí xong thì mới phát hiện trên giáo trường đã không còn bóng dáng Ôn Uyển.
Ôn Uyển đi vào trong hậu điện thay một bộ váy. Hạ Xảo búi tóc lại cho Ôn Uyển. Hạ Ảnh đi tới nói: “Quận chúa, Bạch tướng quân được hạng nhất rồi, thuật cưới ngựa bắn cung, võ nghệ cả ba hạng Bạch tướng quân đều là đệ nhất.”
Ôn Uyển nghe xong cũng không có phản ứng. Ở trong đống đồ trang sức đeo tay chọn lựa trâm cài tóc. Duới tình huống như thế, nếu hắn không đạt hạng nhất ở cả ba mục thì chỉ có một kết quả, đó chính là không có thành ý.
Sau khi đoàn người tỷ thí xong thì được dẫn tới điện Văn Đức. Ở trong Văn Đức điện là cửa thứ hai, chính là so sánh văn chương.
Đoàn người đến Văn đức điện, trước tiên là hành lễ với Hoàng Đế .Hoàng Đế không có lên tiếng, yên lặng chờ. Mọi người cũng đàng hoàng mà ở nơi đó chờ đợi, một lúc sau thì nghe thấy thái giám ở phía ngoài kêu lên: “Quận chúa đến.”
Ôn Uyển đã đổi lại cách ăn mặc, thay đổi lại thành nữ trang. Vừa đi vào thì mấy vị tướng quân ở trong đại điện đều sửng sốt, ánh mắt của Bạch Thế Niên lại lóe sáng.
Trên đầu Ôn Uyển đội đồ trang sức hình xắn ốc bằng trân châu, quấn tóc bằng một chiếc trâm cài Thất Bảo Châu, trên cổ mang chiếc vòng cổ màu hồng, màu hồng cùng màu vàng tôn nhau lên tạo ra sự hứng thú, trên người mặc y phục màu đỏ thêu tường vân ( những điều tốt lành ). Cùng với tư thế hiên ngang vừa rồi hoàn toàn không giống nhau. Ôn Uyển hôm nay là ung dung hoa quý.
“Quận chúa cùng với cái cung nữ kia ở ngày đó không phải là cùng một người nha?” Bảo Bảo Cương lầm bầm lầu bầu . Lúc này quận chúa ung dung, đẹp đẽ quý giá, khí thế bức người làm sao cũng không thể đánh đồng cùng với cung nữ xấu xấu ngày đó a.
Ôn Uyển nghe được hắn nhỏ giọng nói thầm thì bắn một ánh mắt nhọn hoắt như mũi tên càn quét tới. Trong lòng Bảo Bảo Cương chấn động, thế nhưng không khỏi hiện lên ra một tia khủng hoảng. Đợi Ôn Uyển quay đầu lại. Bảo Bảo Cương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nói, đây mới thực sự là uy nghi của hoàng gia. Lần trước thật là trông nhầm rồi. Không đúng, phải nói, Quận chúa làm sao lại có thể biến hóa nhiều tới như vậy a!
Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển, cảm thấy trên mặt đặc biệt có ánh sáng.
Ôn Uyển trong trẻo lạnh lùng nói “Ván đầu tiên, so sánh thi từ, hai người các ngươi viết một bài thơ; ván thứ hai, so sánh thư pháp, để ta làm bình phán xem thư pháp của người nào tốt nhất; ván thứ ba, so sánh kỳ nghệ, đánh cờ cùng ta.”
Trong giọng nói của Ôn Uyển bao hàm vẻ uy nghiêm, khiến Bảo Bảo Cương âm thầm chắc lưỡi hít hà, so sánh với cung nữ ngày hôm đó chính là một trời một vực a. Tầm mắt của hắn làm sao lại vụng về như vậy đây!
Ôn Uyển nói xong, rất bình tĩnh mà nhìn Bạch Thế Niên: “Văn tướng quân quân cùng Trần tướng quân cũng đã làm một bài thơ rồi, cũng không cần lại chép lại bài trước nữa. vì để công bằng thì bài thơ ngươi làm theo yêu cầu của ta phải có chí khí lớn, có thâm ý.”
“Tốt.” Bạch Thế Niên không có bất kỳ từ chối. Bạch Thế Niên suy nghĩ kỹ một lúc rồi vung bút xuống:
Thiếu niên kỳ khí xưng tài hoa,
Đăng đại hoàn phù bát nguyệt tha.
Ngã định ngọc long diệc vô phụ,
Thanh tôn an ninh bách tính gia.
Tạm dịch ( Tuổi trẻ có tinh thần hiếm thấy xưng tài hoa, 8 tháng trèo lên trên núi thái sơn còn xoa tay, ta đã xác định Ngọc Long cũng sẽ không phụ, thanh tôn an bình mọi nhà trong dân chúng )
Ôn Uyển suy nghĩ xong nói: “Chí khí lớn thì có, cũng rất yêu nước, nhưng quá lộ liễu ra rồi. chỉ có thể coi là, ừ, coi là thứ hai. . . . . .” Thật ra thì nếu là mở đầu cùng nhau, bài thơ này của Bạch Thế Niên. Khẳng định được đệ nhất .
Bạch Thế Niên cũng không còn để ý, thứ hai thì thứ hai. Những thứ khác đã có năm thứ hạng nhất, rồi cái này đành phải thứ hai, dù sao cũng đã vững vàng mà đi vào ván kế tiếp rồi. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Cũng xin Quận chúa. Làm cho chúng ta một bài thơ để chiêm ngưỡng được phong thái của quận chúa.”
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Bạch Thế Niên một cái, suy nghĩ một hồi lâu, mới hạ bút:
Đông phong vô nhất sự, trang xuất vạn trọng hoa.
Nhàn lai duyệt biến hoa ảnh, chuy hữu nguyệt câu tà.
Ngã hữu giang nam thiết địch.
Yếu ỷ nhất chi hương tuyết, xuy triệt ngọc thành hà.
Thanh ảnh miểu nan tức, phi nhứ mãn thiên nhai.
Phiêu nhiên khứ, ngô dữ nhữ, phiếm vân tra.
Đông hoàng nhất tiếu tương ngữ: phương ý tại thùy gia?
Nan đạo xuân hoa khai lạc.
Hựu thị xuân phong lai khứ, tiện liễu khước thiều hoa?
Hoa ngoại xuân lai lộ, phương thảo bất tăng già.
Bài Thủy Điệu Ca đầu của Trương Huệ Ngôn.
Bạch Thế Niên mặc dù thua. Nhưng mặt mày cũng là nhếch lên .
Cửa thứ hai. Ôn Uyển yêu cầu là: “Chữ.” Nếu nói xem chữ Như xem người.
Thị vệ mang một cái bàn tới, cung nữ trải rộng trang giấy ra rồi bắt đầu mài mực.
Chữ củaVăn Dược thô khoáng. Khí thế hào hùng.
Chữ của Trần A Bố, ừ. Miễn cưỡng có thể vào mắt.
Bạch Thế Niên hạ bút xuống, viết ra chính bài thơ mà vừa ồi Ôn Uyển sáng tác. Chữ viết ra mạnh mẽ có lực, dũng cảm chí khí lớn. So sánh với lần trước nhìn thấy bài văn ở chỗ La Thủ Huân thì văn chương càng sâu hơn một bậc rồi.
Ôn Uyển bỉu môi, người này, ngược lại lại biết mưu lợi, dùng phương pháp bậc này để tới lấy lòng mình. Ôn Uyển khẽ vẫy tay. Hạ Ảnh đã bưng nghiên mực sớm mài tốt lên đặt ở chiếc bàn bên cạnh.
Ôn Uyển tay phải cầm lấy bút, chấm xong mực nước liền vung bút xuống. Viết chính là bài Xuân Hoa Thu Nguyệt mà Ôn Uyển thích nhất dùng là chữ chân phương, chữ viết rất thanh nhã xinh đẹp. Sau khi viết xong liền để búi xuống, Hạ Ảnh đem tờ giẫy đã viết xong chữ mang ra, liền mang một tờ giấy tuyên thành tới.
Ôn Uyển tay trái cầm lấy bút hạ xuống, tập trung tinh thần mà viết. Viết chính là Thủy điều Ca đầu, dùng chữ cuồng thảo. Sau khi viết xong thì thở hổn hiển một ngụm, trán cũng toát hết mồ hôi, cả người giống như muốn hư thoát vậy. Hạ Ảnh lập tức giúp nàng qua một bên ngồi xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng .
Vài người khác tất cả cũng rối rít than thở . Chỉ thấy Ôn Uyển viết bút lực hiểm trở, khoẻ mạnh hùng hậu. Hơn mười năm, cũng không phải là phí phạm công phu . Miễn cưỡng có thể xâm nhập vào trình độ nhất lưu.
Tô Tướng sau khi xem xong, tán thán nói “Chữ đẹp, chữ đẹp.”
Trên mặt Hoàng Đế rất là đắc ý. Hạo Thân Vương cũng cảm thấy Ôn Uyển cho bọn hắn mặt mũi rất lớn. Chẳng qua Hạo Thân Vương kỳ quái hỏi “Làm sao cháu không dùng thể chữ nhan mà cháu am hiểu nhất.”
Ôn Uyển cười lắc đầu, tỏ vẻ viết hai loại là đủ rồi. Để cho những người bên cạnh đều rất kinh dị, lời này có ý nghĩa là Ôn Uyển nắm giữ ba loại thể chữ.
Văn Dược lúc này mới biết, danh tiếng tài nữ của Ôn Uyển cũng không phải là hư danh nói chơi, mà đúng là một cô gái có tài học thật. Uổng phí hắn trước kia vẫn cho rằng, Quận chúa chẳng qua là thổi ra được vậy thôi, những ví dụ như vậy thì trong kinh thành cũng đếm không xuể.
Trần A Bố nhìn Ôn Uyển viết hai loại chữ, ánh mắt rất là phức tạp. Hắn hôm nay cũng coi như có chút tự biết rõ rồi. Trận tỷ thí hôm nay cũng không có chuyện gì của hắn nữa. Ôn Uyển Quận chúa tài danh lan xa, không phải là hư danh nói chơi. Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn không phải không thừa nhận sự thật này. Thích Tuyền đã nói hắn là một vị mãnh tướng, Bạch Thế Niên là một nho tướng. Bạch Thế Niên so với hắn nhiều hơn một phần sự dẻo dai, cũng nhiều mấy phần ẩn nhẫn. Trước đây hai người tỷ thí, hắn vẫn cảm thấy không phân cao thấp cùng Bạch Thế Niên. Nhưng hôm nay, hắn không phải không thừa nhận, võ công của Bạch Thế Niên so với hắn cao hơn một bậc.
Nhìn tình huống này thì hắn hoàn toàn chính là tới cho đủ số, tất nhiên mặc dù hắn ý thức được điều này nhưng hắn cũng không hi vọng Bạch Thế Niên thắng. Bạch Thế Niên thắng, nhận được trợ lực của Ôn Uyển Quận chúa rồi thì không còn người nào có thể ngăn cản được bước chân của Bạch Thế Niên nữa r.
“Hoàng Thượng, Quận chúa hiện tại đã không còn sức lực nữa, cần phải nghỉ ngơi một lúc.” Hạ Ảnh nhìn bộ dạng của Ôn Uyển giống như là thể lực tiêu hao, vội vàng đề nghị với hoàng đế.
Hoàng Đế tự nhiên là đáp ứng “được, ”
“Thế Niên, cái này, viết chữ thôi làm sao lại thấy giống như là đánh một cuộc chiến trận vậy, vậy người nào thắng?” Bảo Bảo Cương có chút xem không hiểu, hơn nữa những chữ rồng bay phương múa kia cũng không xem hiểu được.
“Đương nhiên là Quận chúa thắng.” Bạch Thế Niên cười nhạt, khóe miệng một mực giơ lên, biểu hiện tâm tình vui vẻ. Dù sao bất kể thế nào so sánh, Ôn Uyển, hắn chết cũng sẽ không buông tay .
Bảo Bảo cương thấy Ôn Uyển viết chữ xong, còn cần tỳ nữ đỡ, lầm bầm : “Làm sao mà viết chữ cũng có thể suy yếu được thế?” Tất nhiên là hắn cũng không dám nói quận chúa mảnh mai, mới vừa rồi cũng đều ra được kết quả rồi.
Cửa thứ ba đánh cờ.
Văn Dược ở trong tay Ôn Uyển, đánh hơn nửa canh giờ. Ôn Uyển âm thầm suy nghĩ, ừ, tâm tính táo bạo, chỉ vì cái trước mắt.
Trần A Bố, đánh với Ôn Uyển chưa tới nửa khắc đồng hồ cũng đã bại hạ trận. Cùng Văn Dược và Trần A Bố đánh cờ, Ôn Uyển coi như hạ thủ lưu tình. Lúc cùng Bạch Thế Niên khoanh chân ngồi đối diện, mặt Ôn Uyển liền bình tĩnh, hiển nhiên là tâm tình của nàng quả thật không tốt.
Tất cả mọi người nhìn ra được Ôn Uyển không nguyện ý. Tô Tướng vuốt chòm râu, ông cảm thấy hoàn hảo a! Tại sao Ôn Uyển lại ghét Bạch Thế Niên như vậy? Chuyện năm đó rốt cuộc có bao nhiêu ẩn khúc.
Ôn Uyển tâm tình không tốt, nên không có ôn hòa như hai trận trước. Thời điểm đánh cờ đều ra nhiều chiêu tàn nhẫn, ép sát từng bước, không chút lưu tình, đánh cho Bạch Thế Niên từng bước thối lui, chật vật không chịu nổi.
Hơn nửa canh giờ sau, Ôn Uyển cũng đem Bạch Thế Niên giết tới mức quân lính tan rã, tự động nhận thua.
Bạch Thế Niên bỏ cờ xuống, tâm tình vui vẻ mà nhìn Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển vẫn mang một bản mặt kéo căng ra thì biết được là tâm tình của nàng cực độ không tốt. Bạch Thế Niên có chút không rõ Ôn Uyển. Ngày đó, hắn rõ ràng cảm giác được Ôn Uyển nguyện ý . Tại sao hiện tại lại đổi ý rồi? Thật đúng như lời người xưa, lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, đừng đoán lòng của phụ nữ, muốn đoán thì phải mệt chết người.
Nhưng dù tâm tình không tốt, thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Ván thứ ba, Tướng gia tuyên bố, Bạch Thế Niên thứ nhất, Văn Dược thứ hai, Trần A Bố thứ ba. Trải qua tổng hợp bình luận. Ván đầu tiên, Trần A Bố đào thải
Bạch Thế Niên hỏi Ôn Uyển nói: “Ván thứ hai. Là tỷ thí cái gì?”
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Bạch Thế Niên: “Ván thứ hai, đánh cuộc vận mệnh. Chỗ này của ta có một đồng tiền, chúng ta sẽ tới đoán này đồng tiền rơi xuống đất. . . . . .” Ôn Uyển từ trong lòng ngực lấy một đồng tiền đi ra ngoài, cho mọi người xem. Là một trong số những đồng tiền mới nhất.
Bạch Thế Niên có chút nghi ngờ, cái này chính là hoàn toàn dựa vào vận khí rồi. Ôn Uyển nhìn hai người: “Ta đem đồng tiền này ném ra ngoài, các ngươi phải làm cho chúng đứng thẳng. Người nào tới trước.”
Những người bên cạnh đều nhìn Ôn Uyển, đồng tiền rơi không phải là mặt sấp chính là mặt ngửa, làm sao có thể đứng thẳng lên được. Cái trận này bày ra rõ ràng là không muốn gả, mọi người vội nhìn Bạch Thế Niên và Văn Dược.
Văn Dược cũng biết, Ôn Uyển đang gây khó dễ. Để cho đồng tiền đứng thẳng, là chuyện khó khăn cỡ nào.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi.” trước đó Hoàng đế vẫn không nói liền mở miệng giải quyết dứt khoát. Hoàng Đế Kim miệng ngọc đã mở, hai người không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, muốn từ trên người Ôn Uyển nhìn ra đầu mối. Đáng tiếc, Ôn Uyển lại không để ý đến hắn. Lúc này toàn bộ lực chú ý của Ôn Uyển đều ở đồng tiền trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.