Quyển 2 - Chương 54: Sự Kiện Bảng Chữ Mẫu Bại Lộ
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
13/12/2013
Sau khi chuẩn bị xong kịch bản, Ôn Uyển
thư sướng rất nhiều, một quyển bản thoại liền kiếm nhiều tiền như vậy.
Người trong xưởng cũng làm mười phần sức lực, làm ăn rất tốt. Ôn Uyển
trãi qua cuộc sống hàng ngày rất phong phú.
*thư sướng : thư thả , sung sướng ⇒thoải mái dễ chịu
Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển khó được trôi qua cuộc sống thực sự thư thái. Nhưng thời gian thư thái không quá hai ngày, liền có chuyện phiền toái, chuyện phiền toái làm cho Ôn Uyển rất nhức đầu.
Như ý tửu lâu:
Bây giờ Chu vương cùng một người bạn ở tửu lâu nhà mình là tửu lâu Như Ý ăn cơm. Nghe thấy cách vách có người, ở đây cao hứng kêu la, mình được quyển “ Lưu Trung Sử Thiếp” của Nhan Chân Khanh, là bút tích thực, chính chính xác xác bút tích thực. Người kia hưng phấn quá đổi, ngoài phạm vi ba dặm cũng có thể nghe thấy. Đáng nhẽ được đồ tốt đều cất giấu cẩn thận. Nhưng mà vị đại nhân này quá ngược đời, hận không được cho người khắp thiên hạ cũng biết hắn có một quyển bảng chữ mẫu của danh gia.
*hưng phấn quá đầu: hưng phấn quá mức, tựa như bên mình có vung tay quá trán để chỉ người tiêu tiền phung phí quá hạn mức ý.
Chu vương nghe được thì kinh ngạc, mình đúng là tặng một quyển bảng chữ mẫu như vậy cho Ôn Uyển, hắn từ nơi nào lại chạy đến một quyển “Lưu Trung Sử Thiếp” bút tích thực của Nhan Chân Khanh. Lúc nào thì bảng chữ mẫu của Nhan Chân Khanh không đáng giá như vậy. Nên ra lệnh tùy tùng đi hỏi thăm, nghe được là Hàn Lâm Viện, lại nhớ tới Bình Hướng Hi trước khi thăng quan. Kẻ ngu cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy nghe được Ôn Uyển nói đưa người, mặc dù có chút mất hứng, nhưng là cũng có chút kỳ quái, lúc đưa bảng chữ mẫu, tôi tớ rõ ràng nói Ôn Uyển đem bảng chữ mẫu kia xem giống như bảo bối. Làm sao mà đi tặng cho người ta. Khi đó nghĩ tới , hẳn là có chỗ trọng yếu cần dùng, nếu không cũng sẽ không tặng. Sau lại nghe được Ôn Uyển khắp nơi cầu bảng chữ mẫu danh gia, đặc biệt là của Nhan Chân Khanh, thì lại càng quái dị.
Hiện tại biết được, thì ra, lễ vật của mình tặng cho cháu gái, bị cha của nàng lấy đi tặng người khác, dùng để thăng quan tiến chức. Hai ngày trước vừa mới nghe nói, Hải lão đem “Lan Đình Tự” bản dập mượn đi, Ôn Uyển cũng đã dặn dò cẩn thận lại cẩn thận. Mình còn buồn bực, không phải là mượn sao? Tại sao nói thành là tặng rồi. Không cần phải nói, việc tặng bảng chữ mẫu gốc kia, nhất định chính là cha nàng cưỡng bức lấy đi. Nghĩ thế liền lập tức phẫn nộ a.
Mình thật không dễ dàng mà có tấm lòng yêu thương, tặng phần lễ vật cho vãn bối, lại được kết quả như vậy, thật khinh người quá đáng. Bây giờ biết rồi, hắn có thể nuốt trôi cơn giận này sao? Ở kinh thành, chỉ có ta là chọc tức người khác, nơi nào đến thay phiên người khác được tới khi dễ ta. Lúc trước là không thể cùng vãn bối so đo, bây giờ nếu đã là cái bộ dáng này, thì không thể không trút cơn giận được.
Cũng không biết Chu vương lấy biện pháp gì, làm cho cấp trên của Bình Hướng Hi ngoan ngoãn đem bảng chữ mẫu này trả lại cho hắn. Sau khi viên quan kia biết, đã đem Bình Hướng Hi mắng cho một bữa. Đồ của Chu vương cũng dám can đảm tặng cho hắn, nếu không phải hắn cùng Chu vương có quan hệ họ hàng cũ, chắc đã bị bắt mất chức quan rồi .
Bên kia, Chu vương liền cho người ta nghênh ngang, còn kém là gõ la đánh trống, đem bảng chữ mẫu này đưa về cho Ôn Uyển. Hắn đây là hướng người Bình gia tuyên dương, mình tặng bảng chữ mẫu của danh gia cho Ôn Uyển. Cũng chính là hướng về mọi người tuyên cáo nói, nếu ai dám đánh chủ ý, chính là gây sự cùng với ta. Ôn Uyển thật dở khóc dở cười.
Mà chuyện này, thoáng chốc đã lan truyền đi ra ngoài, trở thành đề tài nóng bỏng.
Ngũ phòng:
Bình Hướng Hi trở lại, liền đem Ôn Uyển kêu lên, hỏi chuyện gì xảy ra. Chu vương tại sao biết chuyện này, có phải nàng đi tố cáo hay không.
Ôn Uyển không hiểu được, muốn cáo trạng, cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới đi tố cáo. Lại nói, mình cũng đã nói với Chu vương, là đem bảng chữ mẫu đưa cho người khác.
An thị ở bên cạnh thét chói tai: “Nếu như không phải là ngươi có chủ tâm, chuyện bí mật như vậy, Chu vương làm sao mà biết được. Chẳng lẽ ngươi nhìn không được phụ thân của ngươi tốt sao? Đây là việc con gái nên làm sao?” (TT: grừ con mụ này….)
Cổ ma ma không có chút nào tâm từ thủ nhuyễn, không tiện đánh An thị, liền trực tiếp cho bà tử tâm phúc bên người nàng hai cái tát, mắng: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng đáng dạy dỗ Quận chúa nhà chúng ta sao, đồ hạ tiện”
“Đủ rồi….. Đây chính là thái độ ngươi làm con gái người ta sao? ” Ở mặt trước mặt mình, một bà tử đánh người hầu tâm phúc của vợ hắn, thì không khác gì là đánh vợ hắn, Bình Hướng Hi rất không có mặt mũi, quát to một tiếng, hỏi Ôn Uyển, thật sự là ngươi nói.
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng, phụ thân như vậy, thật đúng là không nên ôm lấy bất cứ hy vọng nào. Nàng liền nhìn hai người, lắc đầu.
“Nàng đây là ý gì? Nàng chẳng lẽ còn không nhận người cha này. Còn là Quận chúa của hoàng gia, một chút quy củ lễ nghi cũng không có. Không phải một quyển bảng chữ mẫu sao, lão gia là cha ngươi, là cha ruột của ngươi, ngươi là cái đồ ngỗ nghịch bất hiếu.” An thị phẫn nộ kêu.
“Quận chúa nói, ngươi đã không đem nàng làm nữ nhi, nàng tại sao lại muốn làm nữ nhi của ngươi. Ngươi đem đồ của nàng do cậu Chu vương tặng nói tặng người ta liền tặng người ta, ngay cả một câu nói xin lỗi cũng không có, ngươi có nghĩ đến nàng phải ăn nói thế nào cùng Chu vương hay không? Hiện tại xảy ra chuyện lại trách đến trên đầu Quận chúa, có phụ thân như ngươi vậy, thật là xót xa.” Ra dấu mấy cái, lại cảm thấy buồn cười.
Bình Hướng Hi thấy sự châm biếm trong mắt Ôn Uyển, thì biết, cái nữ nhi này, đã hoàn toàn hết hy vọng đối với mình. Sau này, sẽ không lại nhìn thấy trong mắt nàng sự chờ đợi nữa, thật ra thì cũng tốt. Hắn cũng luôn không thích cái nữ nhi này, gặp nàng liền giống như hắn lúc nào cũng nợ nàng vậy.
“Lão gia, nàng đây là đại bất hiếu a” An thị thét chói tai. Bình Hướng Hi trầm mặc không nói chuyện. An thị thấy như vậy, cũng không có nói thêm nữa.
Ngày thứ hai, Chu vương hạ thiệp cho Bình Hướng Hi, bảo hai ngày sau, sẽ mời hắn đi uống rượu. Người ngũ phòng rất là nóng vội, muốn tìm Ôn Uyển. Nhưng ma ma nói Ôn Uyển bị bệnh.
Hành Phương các:
An thị đã chạy tới chỉ trích Ôn Uyển bất hiếu, muốn nàng đi nói rõ ràng với Chu vương. Chuyện này không có quan hệ đến lão gia. Đây là chính chủ ý của nàng. Nếu không thì chính là đại bất hiếu.
Cổ ma ma tức giậnđến mắng lên: “Ngươi lại dám chỉ trích Quận chúa của chúng ta bất hiếu, lại dám cài lên cho Quận chúa của chúng ta tội danh ngỗ nghịch bất hiếu? Giỏi a, ngươi đi tuyên dương đi, để cho người trong kinh thành, để cho người khắp thiên hạ đều biết, Bình gia đã ngược đãi Quận chúa của chúng ta như thế nào. Vì tham đồ cưới vài chục vạn của Công chúa, lòng dạ đen tối đưa Quận chúa đem đến khu vực hoang vu không thấy người ở kia. Càng vì đồ cưới của Công chúa, mà Quận chúa vừa về tới Bình gia, giả điên giả dại, giả bệnh giả tật, phát điên phát rồ chính làm muốn đem Quận chúa đuổi đi ra ngoài, để vĩnh viễn chiếm lấy đồ cưới của Công chúa lưu lại cho Quận chúa. Tốt, vừa lúc đi nha phủ nói một chút, Bình gia này cả ngày bày ra sắc mặt trưởng bối, rốt cuộc là có tư cách gì đòi hỏi Quận chúa làm hiếu tử hiền tôn? Thuận tiện cũng muốn hỏi một chút đại nhân nha phủ, làm phụ thân, mượn bảng chữ mẫu của Chu vương tặng Quận chúa, có mượn không trả, còn cầm đi hối lộ cấp trên, đây là cái phụ thân gì?”
“Làm phụ thân, lấy một quyển bảng chữ mẫu của nữ nhi thì có cái gì không được? Lão gia là cha ruột của ngươi, cho dù là muốn lấy mạng của ngươi, cũng là chuyện của một câu nói thôi.” An thị hầm hừ nói.
Ôn Uyển nghe được lời này, đầu ông một tiếng, căng ra đau đến lợi hại, tim cũng đau, vừa co vừa rút. Ôn Uyển rất khẳng định, đây không phải là phản ứng của nàng.
“Quận chúa hỏi ngươi, ngươi thành thật mà nói, nếu là có một câu giả dối, ta hôm nay sẽ giết chết ngươi. Nói, là Ngũ lão gia nói hay là ngươi ăn nói lung tung?” Hạ Ảnh đã sớm luyện được lòng cứng như sắt, nhưng mà bây giờ thấy Ôn Uyển bi thương cô đơn đứng ở nơi đó, dường như thoáng một cái sẽ đi vào cõi thần tiên. Thì sát tâm nổi lên, giống như sát thần, đi tới trước mặt An thị. Hung dữ hỏi.
“Đúng, đúng, đúng là lão gia nói?” An thị run rẩy một cái, kiên trì nói tiếp.
Lời nói vừa rơi xuống, Kim Tiên của Ôn Uyển liền quất xuống. Quất cho An thị kia ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, vẫn tiếp tục quất. Chỉ có như vậy, mới có thể phát tiết phẫn hận trong lòng nàng. Vạn bà tử ở bên cạnh nhìn thấy, nếu không kéo ra chắc sẽ đem người quất chết, nên liền che ở trên người An Thị, Ôn Uyển nhìn thấy đánh không trùng nàng, mới thôi.
Nhưng sau khi thu roi lại, thì mờ mịt nhìn mọi người xung quanh, trước mắt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết. Hoàn toàn lâm vào trong hôn mê.
“Phụ từ tử mới hiếu. Các ngươi chính là bọn tâm can đen tối, toan tính giở trò, hắn có làm hết trách nhiệm của một phụ thân qua một ngày hay không. Nơi nào có phụ thân lừa gạt đồ của nữ nhi của mình đi tặng cho người ta, hiện tại xảy ra chuyện, còn muốn Quận chúa chúng ta đi khắc phục hậu quả, cửa cũng không có đâu.” Cổ ma ma mặc dù bị Ôn Uyển ra tay đánh người, khiến bà trở tay không kịp, nhưng mà cũng biết chuyện đã xảy ra rồi, lại nói Ôn Uyển cũng vô ích. Nên quyết định tiên phát chế nhân. Từng câu từng chữ mắng người đều phù hợp.
*tiên phát chế nhân : ra đòn trước chế trụ được người, ra tay trước có lợi hơn.
An thị vô cùng đau đớn, chỉ kêu muốn chết, đoàn người ỉu xìu mang An thị đi. Người trong Hành Phương Các đều phẫn nộ nhìn bọn họ.
Ôn Uyển nửa đêm thì tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, cả người như bị kéo ra một nửa linh hồn, đau đớn không ngừng lan tràn. Ôn Uyển lúc này mới biết, thì ra là đứa bé này còn có lưu lại một chút nhớ nhung ở nhân gian. Chẳng qua, hiện tại, nhớ nhung mọc ra, cho nên nàng mới có thể đau đến ngất đi.
Ôn Uyển mệt mỏi đứng ở trong phòng, ngây người thật lâu thật lâu. Mặc dù Bình Hướng Hi không phải là phụ thân của nàng, nhưng mà, nàng vẫn rất khổ sở, trong lòng bi thương không dứt. Nên đứng rất lâu.
“Quận chúa, thái y nói người bị tổn thương tâm lý, kích thích quá độ mới ngất đi. Quận chúa, bắt đầu từ bây giờ, người phải dưỡng bệnh thật tốt” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, rất chân thành nói. Ôn Uyển gật đầu, nàng cũng biết ban ngày là kích thích quá độ rồi. Nhưng mà nàng không nhịn được cơn giận kia, nàng kiếp trước khổ cực như vậy đều sống sót, nên khi nhặt được mạng ở kiếp này, nàng cũng không có ý định lãng phí, hắn lại muốn nàng đi chết. Nếu quả thực dám động thủ hại nàng, vậy nàng sẽ làm cho họ chết trước sạch sành sanh. Nếu như không có chết, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Ngày thứ hai, Tống Lạc Dương chờ đến lúc mặt trời dâng lên thật cao, còn không thấy Ôn Uyển tới. Hạ Thiên tới đây bẩm báo một tiếng, nói Ôn Uyển sinh bệnh nặng. Tống Lạc Dương ban đầu cho lànàng giả bộ bệnh, nhưng mà nhìn gã sai vặt lắp ba lắp bắp, nói là thật sự bệnh nặng. Đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Nói xong, liền lau lau nước mắt. Tống Lạc Dương nhìn Hạ Thiên, thấy hốc mắt kia đều đỏ.
Trong lòng Tống Lạc Dương hơi ứ đọng “ Xảy ra chuyện gì ?”
Hạ Thiên lắc đầu nói không có chuyện gì, ở dưới sự bức bách của Tống Lạc Dương, Hạ Thiên mới khổ sở nói “Quận chúa, Quận chúa là bị chọc tức đến bệnh.”
“Đánh xe ngựa, ta đi xem một chút” Tống Lạc Dương thấy Hạ Thiên cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, liền hổn hển kêu. Vội vả ngồi xe ngựa chạy tới Bình gia.
Tống Lạc Dương tới Hành Phương Các, thấy một đám người ở bên ngoài. Quốc Công phu nhân nhận được tin tức Ôn Uyển té xỉu, lập tức mang theo thế tử phu nhân tới đây, lúc đến thì Vương thái y đã ở đây rồi, ngày hôm nay vừa vặn là ngày Vương thái y tới tái khám. Chờ sau khi nghe được Vương thái y chẩn đoán bệnh, hướng về phía các nàng nói Ôn Uyển bị giận đến công tâm, không được bị kích thích nữa. Nếu không, bệnh tình sẽ nặng thêm. Cần phải tĩnh dưỡng.
Mặt Quốc Công phu nhân, thoáng đỏ. Nhưng đại tẩu cũng quản không được em trai chồng, chỉ đành phải đem chuyện này nói cho Bình mẫu, còn có trượng phu biết. Đáng tiếc, đến bây giờ người vẫn chưa có tỉnh lại, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một bị đánh, một thì ngất.
*thư sướng : thư thả , sung sướng ⇒thoải mái dễ chịu
Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển khó được trôi qua cuộc sống thực sự thư thái. Nhưng thời gian thư thái không quá hai ngày, liền có chuyện phiền toái, chuyện phiền toái làm cho Ôn Uyển rất nhức đầu.
Như ý tửu lâu:
Bây giờ Chu vương cùng một người bạn ở tửu lâu nhà mình là tửu lâu Như Ý ăn cơm. Nghe thấy cách vách có người, ở đây cao hứng kêu la, mình được quyển “ Lưu Trung Sử Thiếp” của Nhan Chân Khanh, là bút tích thực, chính chính xác xác bút tích thực. Người kia hưng phấn quá đổi, ngoài phạm vi ba dặm cũng có thể nghe thấy. Đáng nhẽ được đồ tốt đều cất giấu cẩn thận. Nhưng mà vị đại nhân này quá ngược đời, hận không được cho người khắp thiên hạ cũng biết hắn có một quyển bảng chữ mẫu của danh gia.
*hưng phấn quá đầu: hưng phấn quá mức, tựa như bên mình có vung tay quá trán để chỉ người tiêu tiền phung phí quá hạn mức ý.
Chu vương nghe được thì kinh ngạc, mình đúng là tặng một quyển bảng chữ mẫu như vậy cho Ôn Uyển, hắn từ nơi nào lại chạy đến một quyển “Lưu Trung Sử Thiếp” bút tích thực của Nhan Chân Khanh. Lúc nào thì bảng chữ mẫu của Nhan Chân Khanh không đáng giá như vậy. Nên ra lệnh tùy tùng đi hỏi thăm, nghe được là Hàn Lâm Viện, lại nhớ tới Bình Hướng Hi trước khi thăng quan. Kẻ ngu cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy nghe được Ôn Uyển nói đưa người, mặc dù có chút mất hứng, nhưng là cũng có chút kỳ quái, lúc đưa bảng chữ mẫu, tôi tớ rõ ràng nói Ôn Uyển đem bảng chữ mẫu kia xem giống như bảo bối. Làm sao mà đi tặng cho người ta. Khi đó nghĩ tới , hẳn là có chỗ trọng yếu cần dùng, nếu không cũng sẽ không tặng. Sau lại nghe được Ôn Uyển khắp nơi cầu bảng chữ mẫu danh gia, đặc biệt là của Nhan Chân Khanh, thì lại càng quái dị.
Hiện tại biết được, thì ra, lễ vật của mình tặng cho cháu gái, bị cha của nàng lấy đi tặng người khác, dùng để thăng quan tiến chức. Hai ngày trước vừa mới nghe nói, Hải lão đem “Lan Đình Tự” bản dập mượn đi, Ôn Uyển cũng đã dặn dò cẩn thận lại cẩn thận. Mình còn buồn bực, không phải là mượn sao? Tại sao nói thành là tặng rồi. Không cần phải nói, việc tặng bảng chữ mẫu gốc kia, nhất định chính là cha nàng cưỡng bức lấy đi. Nghĩ thế liền lập tức phẫn nộ a.
Mình thật không dễ dàng mà có tấm lòng yêu thương, tặng phần lễ vật cho vãn bối, lại được kết quả như vậy, thật khinh người quá đáng. Bây giờ biết rồi, hắn có thể nuốt trôi cơn giận này sao? Ở kinh thành, chỉ có ta là chọc tức người khác, nơi nào đến thay phiên người khác được tới khi dễ ta. Lúc trước là không thể cùng vãn bối so đo, bây giờ nếu đã là cái bộ dáng này, thì không thể không trút cơn giận được.
Cũng không biết Chu vương lấy biện pháp gì, làm cho cấp trên của Bình Hướng Hi ngoan ngoãn đem bảng chữ mẫu này trả lại cho hắn. Sau khi viên quan kia biết, đã đem Bình Hướng Hi mắng cho một bữa. Đồ của Chu vương cũng dám can đảm tặng cho hắn, nếu không phải hắn cùng Chu vương có quan hệ họ hàng cũ, chắc đã bị bắt mất chức quan rồi .
Bên kia, Chu vương liền cho người ta nghênh ngang, còn kém là gõ la đánh trống, đem bảng chữ mẫu này đưa về cho Ôn Uyển. Hắn đây là hướng người Bình gia tuyên dương, mình tặng bảng chữ mẫu của danh gia cho Ôn Uyển. Cũng chính là hướng về mọi người tuyên cáo nói, nếu ai dám đánh chủ ý, chính là gây sự cùng với ta. Ôn Uyển thật dở khóc dở cười.
Mà chuyện này, thoáng chốc đã lan truyền đi ra ngoài, trở thành đề tài nóng bỏng.
Ngũ phòng:
Bình Hướng Hi trở lại, liền đem Ôn Uyển kêu lên, hỏi chuyện gì xảy ra. Chu vương tại sao biết chuyện này, có phải nàng đi tố cáo hay không.
Ôn Uyển không hiểu được, muốn cáo trạng, cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới đi tố cáo. Lại nói, mình cũng đã nói với Chu vương, là đem bảng chữ mẫu đưa cho người khác.
An thị ở bên cạnh thét chói tai: “Nếu như không phải là ngươi có chủ tâm, chuyện bí mật như vậy, Chu vương làm sao mà biết được. Chẳng lẽ ngươi nhìn không được phụ thân của ngươi tốt sao? Đây là việc con gái nên làm sao?” (TT: grừ con mụ này….)
Cổ ma ma không có chút nào tâm từ thủ nhuyễn, không tiện đánh An thị, liền trực tiếp cho bà tử tâm phúc bên người nàng hai cái tát, mắng: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng đáng dạy dỗ Quận chúa nhà chúng ta sao, đồ hạ tiện”
“Đủ rồi….. Đây chính là thái độ ngươi làm con gái người ta sao? ” Ở mặt trước mặt mình, một bà tử đánh người hầu tâm phúc của vợ hắn, thì không khác gì là đánh vợ hắn, Bình Hướng Hi rất không có mặt mũi, quát to một tiếng, hỏi Ôn Uyển, thật sự là ngươi nói.
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng, phụ thân như vậy, thật đúng là không nên ôm lấy bất cứ hy vọng nào. Nàng liền nhìn hai người, lắc đầu.
“Nàng đây là ý gì? Nàng chẳng lẽ còn không nhận người cha này. Còn là Quận chúa của hoàng gia, một chút quy củ lễ nghi cũng không có. Không phải một quyển bảng chữ mẫu sao, lão gia là cha ngươi, là cha ruột của ngươi, ngươi là cái đồ ngỗ nghịch bất hiếu.” An thị phẫn nộ kêu.
“Quận chúa nói, ngươi đã không đem nàng làm nữ nhi, nàng tại sao lại muốn làm nữ nhi của ngươi. Ngươi đem đồ của nàng do cậu Chu vương tặng nói tặng người ta liền tặng người ta, ngay cả một câu nói xin lỗi cũng không có, ngươi có nghĩ đến nàng phải ăn nói thế nào cùng Chu vương hay không? Hiện tại xảy ra chuyện lại trách đến trên đầu Quận chúa, có phụ thân như ngươi vậy, thật là xót xa.” Ra dấu mấy cái, lại cảm thấy buồn cười.
Bình Hướng Hi thấy sự châm biếm trong mắt Ôn Uyển, thì biết, cái nữ nhi này, đã hoàn toàn hết hy vọng đối với mình. Sau này, sẽ không lại nhìn thấy trong mắt nàng sự chờ đợi nữa, thật ra thì cũng tốt. Hắn cũng luôn không thích cái nữ nhi này, gặp nàng liền giống như hắn lúc nào cũng nợ nàng vậy.
“Lão gia, nàng đây là đại bất hiếu a” An thị thét chói tai. Bình Hướng Hi trầm mặc không nói chuyện. An thị thấy như vậy, cũng không có nói thêm nữa.
Ngày thứ hai, Chu vương hạ thiệp cho Bình Hướng Hi, bảo hai ngày sau, sẽ mời hắn đi uống rượu. Người ngũ phòng rất là nóng vội, muốn tìm Ôn Uyển. Nhưng ma ma nói Ôn Uyển bị bệnh.
Hành Phương các:
An thị đã chạy tới chỉ trích Ôn Uyển bất hiếu, muốn nàng đi nói rõ ràng với Chu vương. Chuyện này không có quan hệ đến lão gia. Đây là chính chủ ý của nàng. Nếu không thì chính là đại bất hiếu.
Cổ ma ma tức giậnđến mắng lên: “Ngươi lại dám chỉ trích Quận chúa của chúng ta bất hiếu, lại dám cài lên cho Quận chúa của chúng ta tội danh ngỗ nghịch bất hiếu? Giỏi a, ngươi đi tuyên dương đi, để cho người trong kinh thành, để cho người khắp thiên hạ đều biết, Bình gia đã ngược đãi Quận chúa của chúng ta như thế nào. Vì tham đồ cưới vài chục vạn của Công chúa, lòng dạ đen tối đưa Quận chúa đem đến khu vực hoang vu không thấy người ở kia. Càng vì đồ cưới của Công chúa, mà Quận chúa vừa về tới Bình gia, giả điên giả dại, giả bệnh giả tật, phát điên phát rồ chính làm muốn đem Quận chúa đuổi đi ra ngoài, để vĩnh viễn chiếm lấy đồ cưới của Công chúa lưu lại cho Quận chúa. Tốt, vừa lúc đi nha phủ nói một chút, Bình gia này cả ngày bày ra sắc mặt trưởng bối, rốt cuộc là có tư cách gì đòi hỏi Quận chúa làm hiếu tử hiền tôn? Thuận tiện cũng muốn hỏi một chút đại nhân nha phủ, làm phụ thân, mượn bảng chữ mẫu của Chu vương tặng Quận chúa, có mượn không trả, còn cầm đi hối lộ cấp trên, đây là cái phụ thân gì?”
“Làm phụ thân, lấy một quyển bảng chữ mẫu của nữ nhi thì có cái gì không được? Lão gia là cha ruột của ngươi, cho dù là muốn lấy mạng của ngươi, cũng là chuyện của một câu nói thôi.” An thị hầm hừ nói.
Ôn Uyển nghe được lời này, đầu ông một tiếng, căng ra đau đến lợi hại, tim cũng đau, vừa co vừa rút. Ôn Uyển rất khẳng định, đây không phải là phản ứng của nàng.
“Quận chúa hỏi ngươi, ngươi thành thật mà nói, nếu là có một câu giả dối, ta hôm nay sẽ giết chết ngươi. Nói, là Ngũ lão gia nói hay là ngươi ăn nói lung tung?” Hạ Ảnh đã sớm luyện được lòng cứng như sắt, nhưng mà bây giờ thấy Ôn Uyển bi thương cô đơn đứng ở nơi đó, dường như thoáng một cái sẽ đi vào cõi thần tiên. Thì sát tâm nổi lên, giống như sát thần, đi tới trước mặt An thị. Hung dữ hỏi.
“Đúng, đúng, đúng là lão gia nói?” An thị run rẩy một cái, kiên trì nói tiếp.
Lời nói vừa rơi xuống, Kim Tiên của Ôn Uyển liền quất xuống. Quất cho An thị kia ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, vẫn tiếp tục quất. Chỉ có như vậy, mới có thể phát tiết phẫn hận trong lòng nàng. Vạn bà tử ở bên cạnh nhìn thấy, nếu không kéo ra chắc sẽ đem người quất chết, nên liền che ở trên người An Thị, Ôn Uyển nhìn thấy đánh không trùng nàng, mới thôi.
Nhưng sau khi thu roi lại, thì mờ mịt nhìn mọi người xung quanh, trước mắt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết. Hoàn toàn lâm vào trong hôn mê.
“Phụ từ tử mới hiếu. Các ngươi chính là bọn tâm can đen tối, toan tính giở trò, hắn có làm hết trách nhiệm của một phụ thân qua một ngày hay không. Nơi nào có phụ thân lừa gạt đồ của nữ nhi của mình đi tặng cho người ta, hiện tại xảy ra chuyện, còn muốn Quận chúa chúng ta đi khắc phục hậu quả, cửa cũng không có đâu.” Cổ ma ma mặc dù bị Ôn Uyển ra tay đánh người, khiến bà trở tay không kịp, nhưng mà cũng biết chuyện đã xảy ra rồi, lại nói Ôn Uyển cũng vô ích. Nên quyết định tiên phát chế nhân. Từng câu từng chữ mắng người đều phù hợp.
*tiên phát chế nhân : ra đòn trước chế trụ được người, ra tay trước có lợi hơn.
An thị vô cùng đau đớn, chỉ kêu muốn chết, đoàn người ỉu xìu mang An thị đi. Người trong Hành Phương Các đều phẫn nộ nhìn bọn họ.
Ôn Uyển nửa đêm thì tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, cả người như bị kéo ra một nửa linh hồn, đau đớn không ngừng lan tràn. Ôn Uyển lúc này mới biết, thì ra là đứa bé này còn có lưu lại một chút nhớ nhung ở nhân gian. Chẳng qua, hiện tại, nhớ nhung mọc ra, cho nên nàng mới có thể đau đến ngất đi.
Ôn Uyển mệt mỏi đứng ở trong phòng, ngây người thật lâu thật lâu. Mặc dù Bình Hướng Hi không phải là phụ thân của nàng, nhưng mà, nàng vẫn rất khổ sở, trong lòng bi thương không dứt. Nên đứng rất lâu.
“Quận chúa, thái y nói người bị tổn thương tâm lý, kích thích quá độ mới ngất đi. Quận chúa, bắt đầu từ bây giờ, người phải dưỡng bệnh thật tốt” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, rất chân thành nói. Ôn Uyển gật đầu, nàng cũng biết ban ngày là kích thích quá độ rồi. Nhưng mà nàng không nhịn được cơn giận kia, nàng kiếp trước khổ cực như vậy đều sống sót, nên khi nhặt được mạng ở kiếp này, nàng cũng không có ý định lãng phí, hắn lại muốn nàng đi chết. Nếu quả thực dám động thủ hại nàng, vậy nàng sẽ làm cho họ chết trước sạch sành sanh. Nếu như không có chết, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Ngày thứ hai, Tống Lạc Dương chờ đến lúc mặt trời dâng lên thật cao, còn không thấy Ôn Uyển tới. Hạ Thiên tới đây bẩm báo một tiếng, nói Ôn Uyển sinh bệnh nặng. Tống Lạc Dương ban đầu cho lànàng giả bộ bệnh, nhưng mà nhìn gã sai vặt lắp ba lắp bắp, nói là thật sự bệnh nặng. Đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Nói xong, liền lau lau nước mắt. Tống Lạc Dương nhìn Hạ Thiên, thấy hốc mắt kia đều đỏ.
Trong lòng Tống Lạc Dương hơi ứ đọng “ Xảy ra chuyện gì ?”
Hạ Thiên lắc đầu nói không có chuyện gì, ở dưới sự bức bách của Tống Lạc Dương, Hạ Thiên mới khổ sở nói “Quận chúa, Quận chúa là bị chọc tức đến bệnh.”
“Đánh xe ngựa, ta đi xem một chút” Tống Lạc Dương thấy Hạ Thiên cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, liền hổn hển kêu. Vội vả ngồi xe ngựa chạy tới Bình gia.
Tống Lạc Dương tới Hành Phương Các, thấy một đám người ở bên ngoài. Quốc Công phu nhân nhận được tin tức Ôn Uyển té xỉu, lập tức mang theo thế tử phu nhân tới đây, lúc đến thì Vương thái y đã ở đây rồi, ngày hôm nay vừa vặn là ngày Vương thái y tới tái khám. Chờ sau khi nghe được Vương thái y chẩn đoán bệnh, hướng về phía các nàng nói Ôn Uyển bị giận đến công tâm, không được bị kích thích nữa. Nếu không, bệnh tình sẽ nặng thêm. Cần phải tĩnh dưỡng.
Mặt Quốc Công phu nhân, thoáng đỏ. Nhưng đại tẩu cũng quản không được em trai chồng, chỉ đành phải đem chuyện này nói cho Bình mẫu, còn có trượng phu biết. Đáng tiếc, đến bây giờ người vẫn chưa có tỉnh lại, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một bị đánh, một thì ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.