Quyển 6 - Chương 8: Thanh san chết
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
17/12/2014
Thượng Đường phái người đi đem kẻ tuyên bố là tỷ tỷ của Ôn Uyển Quận
chúa dẫn trở về. Hắn vốn nghĩ trước mang về ngõ Bát Tỉnh đã. Nơi đó ít
người chú ý, còn bên đường cái kia thì người chú ý tương đối nhiều.
Nhưng về sau Thượng Đường suy tính hồi lâu thì ngay cả ngõ Bát Tỉnh cũng không đưa đi, vì nơi đó cũng có người dòm ngó. Hắn trực tiếp đưa đến một địa phương rất vắng vẻ an bày xuống. Ra lệnh cho người ta trông chừng, không để cho nàng đi ra ngoài. Không chỉ có như thế, còn phải thừa dịp thời điểm đêm tối mới mang vào.
Thượng Đường còn bảo vợ chồng Thượng Kỳ tự mình đi xác nhận, có phải thật sự là Thanh San hay không? Thật lòng Thượng Đường hi vọng, không phải là Thanh San. Nhưng cái này quả là hy vọng xa vời rồi.
Thượng Kỳ và Miêu thị nửa đêm len lén đi xem cái nữ nhân mang về kia. Vợ chồng hai người nhìn vị muội muội lẳng lơ từ trong xương.
Thượng Kỳ không biết làm sao để nhìn thê tử. Hắn hôm nay ở trong nha môn làm chức quan nhỏ đều cẩn trọng cần cù, hi vọng sang năm sẽ thăng một cấp. Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài, đừng nói đến thăng quan, ngay cả chức quan cũng bảo vệ không được. Hơn nữa, con gái của hắn cũng đừng có mong gả được chỗ tốt.
Trong mắt Miêu thị có lãnh ý. Nhìn về phía Thanh San, phảng phất như đang nhìn một người chết. Nếu như tin tức kia một khi lan truyền ra ngoài. Nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi dòng họ. Đến lúc đó, đừng nói tiền đồ gì, bọn họ cũng không có cách nào đặt chân trong kinh thành nữa.
Thanh San cực kỳ bi thương, lôi kéo cánh tay Thượng Kỳ, khóc than nói “Ca, ca, muội rốt cục cũng đợi được huynh đem muội cứu về rồi. Ca, muội sống ở tại đó không phải là cuộc sống của con người nữa!”
Thượng Kỳ vốn muốn hỏi thêm một ít chuyện. Miêu thị liền giật cánh tay của Thượng Kỳ.
Thanh San không có chú ý thần sắc cyả Miêu thị, chỉ lải nhải chính mình bị gả đến Phúc Kiến mới biết, mẫu thân người nọ ở Phúc Kiến đã cưới cho hắn một phòng. Nàng đi qua, chỉ có thể coi là bình thê. Sauk hi đến bên đó, cái kế thất kia đối với nàng rất cay nghiệt. Không bao lâu hộ thương nhân kia làm ăn thất bại. Người một nhà trải qua cuộc sống khổ. Có một lần nàng xung đột với kế thất, nữ nhân kia nói nuôi thêm một người sẽ thêm nhiều miệng ăn, nên bị nữ nhân kia bán vào trong thanh lâu. Nàng ở trong thanh lâu ngây người hơn ba tháng, trải qua cuộc sống không phải của con người.
Khóe miệng Miêu thị lộ ra vẻ mỉa mai, một chút cũng không tin lời của nàng. Mặc dù kế thất đó là cha mẹ cưới về. Nhưng Thanh San cũng không phải là những thứ nô tỳ thiếp thất mà có thể tùy ý đuổi. Ngay cả thiếp thân gia đình thanh bạch đã có hộ khẩu cũng không thể tùy ý mua bán. Chớ đừng nói chi là bình thê, làm sao có thể bị kế thất bán đến thanh lâu. Đây là hành động có tội lớn.
Nhưng bây giờ không có chứng cớ, nàng cũng khó mà nói cái gì. Chỉ có một điểm nàng vô cùng khẳng định. Thanh San, tuyệt đối không thể sống tiếp. Nếu không, một phòng này của bọn họ sẽ chấm dứt. Nếu Thượng Đường đem nàng đưa đến đây, đoán chừng cũng có ý này.
Thượng Đường nói với Thượng Kỳ vừa trở lại: “Cửu đệ, theo ta cùng đi gặp cha. Đệ muội, muội cố gắng bảo người ta dàn xếp tốt cho nàng. Đừng để nàng quấy nhiễu đến người khác.” Cái dàn xếp này, cũng chính là ngăn cách không để cho người ta nhìn thấy nàng. Lúc Thanh San trở lại, trừ mấy tâm phúc ra thì không có người nhìn thấy.
Gặp được Bình Hướng Hi. Thượng Đường trầm ngâm một chút mới nói “Cha, chuyện lúc trước bởi vì quan hệ đến Ôn Uyển. Nên đã bị người khác áp chế, không có lan truyền ra ngoài. Hiện tại nếu biết chuyện là sự thật. Ôn Uyển đã ra khỏi tộc sẽ không dính líu vào trong. Nhưng con và Cửu đệ có một muội muội đã làm qua…, tiền đồ của con và Cửu đệ sẽ bị mất sạch. Sau này, con gái của con, con gái của Cửu đệ và con gái tương lai của Thập Nhất đệ nữa, tất cả đều không gả được nữa. Cha, còn đã điều tra rõ ràng rồi, thực tế thì hai phần cũng không giống như lời nàng đã nói. Căn bản không phải người ta bán nàng. Nhà người đó không có bạc đãi nàng, chẳng qua thương nhân kia làm ăn thất bại, cuộc sống nghèo khổ nên nàng chịu không được, lại muốn trở về kinh thành. Thời điểm chạy trốn đã bị kẻ xấu bắt được. Nên bị bán vào trong thanh lâu. Cha, cha nói xem phải làm sao bây giờ?” hiện tại Thượng Đường không giống như lúc trước nữa, đối với hắn không có cái gì quan trọng bằng tiền đồ và tương lai của con gái.
Bình Hướng Hi trầm mặc một hồi lâu, trên mặt bi phẫn nói không ra lời. Nhưng cuối cùng, vẫn bất đắc dĩ nói “Để cho nó an bình ra đi, làm kín đáo một chút, đừng cho nó biết. Như vậy sẽ không có thống khổ.” Đây là biện pháp xử lý duy nhất. Vì người một nhà, chỉ có thể đưa Thanh San lên đường.
Trong lòng Thượng Kỳ rất bi thương, nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ. Cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể lặng yên mà lau nước mắt. Đến bước này rồi đây biện pháp duy nhất.
Miêu thị được mệnh lệnh, trong bụng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng nàng đúng là nghĩ như vậy. Hiện tại không cần nàng khuyên đã kết quả này cũng tốt. Màn đêm buông xuống, liền đưa một bữa ăn ngon phong phú cho Thanh San, Thanh San ăn rất ngon lành, sau khi ăn xong thì lên giường đi ngủ, và không bao giờ tỉnh lại nữa. Không có bất kỳ thống khổ nào, ảm đạm mà đi. Thi thể cũng bị lén đốt đi. Cái gì cũng không có lưu lại.
Rất nhanh, bên Phúc Kiến có người tới, báo tang cho bọn họ. Người Bình gia nhận tang, khiêm tốn xử lý. Thanh San vốn là nữ nhi bị ra khỏi tộc, đương nhiên sẽ không có người để ý.
An thị nhận được tin tức, lập tức hôn mê. Mỗi ngày đều khóc nỉ non, kêu “Thanh San của ta, cũng là nương hại con. Đều là nương hại con.”
Ôn Uyển bị Hạ Dao quậy một phát như vậy, nơi nào còn có tâm tình xem sổ sách. Liền cất bước đi ra ngoài. Hạ Ảnh cũng đi theo phía sau, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không có dò thăm được chuyện Bạch Thế Niên trở lại, nàng quả thật thất trách (không làm tròn bổn phận; không làm hết chức trách). Nhưng nàng lại không biết vì cái gì Quận chúa lại phát tính tình lớn với Hạ Dao như vậy. Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Quận chúa trách phạt Hạ Dao.
Nếu Bạch Thế Niên trở lại rồi, thì không khả năng chỉ vì không gặp Ôn Uyển liền bỏ cuộc. Ít nhất, trước khi không gặp Ôn Uyển, không có đem lời nói rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Bái kiến không được thì phải nghỉ cách làm sao để có thể nhìn thấy Ôn Uyển. Thậm chí hắn còn định leo tường đi vào. Đáng tiếc kẻ ngu cũng có thể đoán được phủ Quận chúa tất nhiên phòng ngự nghiêm ngặt. Bởi vì bên cạnh Ôn Uyển có lục đại cao thủ theo hỗ trợ, muốn dung cách này đi tìm nàng, tuyệt đối là tìm chết. Cho dù may mắn không có chết, Hoàng Đế cũng lột da hắn.
Bạch Thế Niên đang suy nghĩ cách phải làm sao, thì phía ngoài có người đến nói: “Tướng quân, Đại lão gia tới đây nói là muốn gặp ngài.” Bạch Thế Niên biết Bạch Thế Hoa tới gặp hắn là vì chuyện vào gia phả của Minh Chấn (con nuôi của Bạch Thế Niên).
Lần này, Hoàng Đế vì công lao của Bạch Thế Niên, đã đem Hầu phủ ban thưởng cho hắn. Những người khác của Bạch gia toàn bộ đều rục rịch, muốn chuyển trở về. Bạch Thế Niên đâu có dễ nói chuyện như vậy. Tất cả đều ở riêng rồi, còn chuyển trở lại ở trong phủ đệ của hắn, lợi lộc cũng không phải dễ chiếm như vậy.
Thời điểm Bạch Thế Hoa tới, quả thật như Bạch Thế Niên suy nghĩ, có liên quan đến vấn đề con nối dõi. Thái phu nhân và Bạch lão gia trước khi lâm chung chỉ có hai chuyện không yên lòng. Một là tước vị tổ tông, một mặt khác chính là Bạch Thế Niên không có con nối dõi.
Ban đầu khi Bạch Thế Hoa biết Bạch Thế Niên có nhi tử, đã viết thơ nói muốn đem đứa bé kia ghi vào trên gia phả nhưng bị Bạch Thế Niên cự tuyệt. Hôm nay, hài tử đã hai tuổi rồi cũng nên đem hài tử ghi vào gia phả. Lần này, nhất định phải đem chuyện làm cho chu toàn. Bạch Thế Hoa không biết, hài tử kia không phải là con của Bạch thế Niên (do tin tức hắn không linh thông).
Bạch Thế Niên lại cự tuyệt lần nữa. Khiến Bạch Thế Hoa tức giận: “Năm nay đệ đã hai mươi tám rồi, thật vất vả mới có một đứa con trai, đệ còn không chịu cho hắn vào gia phả. Đệ rốt cuộc nghĩ gì thế?”
Bạch Thế Niên không muốn nói cho Bạch Thế Hoa biết, đứa con kia không phải của hắn. Nói ra chỉ có hai hậu quả. Một, buộc hắn vội vàng sinh nhi tử. Không sinh, vậy thì nhận làm con thừa tự. Hai thứ này, hắn đều không muốn. Cho nên, hắn không có nói cho Bạch Thế Hoa biết, đây không phải là con mình. Chỉ nói là qua ít ngày rồi hãy nói. Hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh nói cái này.
Bạch Thế Hoa thở phì phì mà đi về.
Cả đêm Bạch Thế Niên không ngủ được. Mặc dù không có bỏ cuộc, nhưng là hắn cảm thấy rất mệt. Mười ba năm nhớ thương, sáu năm chờ đợi, lại là kết quả này. Cho dù kết thúc thì ít nhất cũng nên nói một tiếng với mình. Đến cùng hắn làm cho nàng không hài lòng chỗ nào. Dù chết cũng muốn nên cho hắn chết minh bạch a.
Diệp hồ ly nhìn Bạch Thế Niên bi thương không thôi, vốn muốn nói hai câu . Nhưng đến cuối cùng, nói cái gì cũng không nói. Xoay người trở về phòng.
Ôn Uyển vẫn đứng ở dưới ánh trăng nhìn lên bầu trời giống như trước. Nhìn sao trên trời, Ôn Uyển ngồi ở trên ghế đá nói: “Hạ Ảnh, ngươi đối với lần chọn chồng này có ý kiến gì không? Ngươi nghĩ xem Văn Dược, Trần A Bố, Bảo Bảo Cương ai còn có thể được chọn?”
Hạ Ảnh thấy đáy mắt Ôn Uyển ảm đạm, không biết nên nói gì. Kể từ chuyện lần đó về sau, nàng cũng rất ít mở miệng nói chuyện. Đối với chuyện Ôn Uyển, lại càng không phát biểu ý kiến.
Ôn Uyển thấy bộ dáng do dự của nàng thì cười nói: “Có lời gì, cứ việc nói thẳng. Chẳng lẽ ta sẽ ăn ngươi sao? Chuyện của Hạ Dao không liên quan đến ngươi. Ngươi thực sự không có nhận được tin tức.” Hạ Ảnh bị Hạ Dao che giấu tin tức nên không biết cũng rất bình thường.
Lúc này Hạ Ảnh mới nói: “Văn Dược, lúc trước Quận chúa đã gặp rồi. Hơn nữa hắn có con riêng. Trần A Bố người này chiến đấu dũng mãnh, nhưng đầu lại ngốc nghếch, không xứng với Quận chúa. Bảo Bảo Cương thường xuyên đi dạo thanh lâu, người như vậy tin tưởng Quận chúa cũng chướng mắt.”
Người ở trong quân, nếu không sớm lấy vợ, càng trễ nãi về sau, thì những người này ở trong quân sẽ dưỡng thành tật, cô gái quý tộc bình thường sẽ chịu không nổi đấy.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đoán chừng lần này, lại muốn để cho cậu Hoàng Đế vất vả một trận vô ích rồi.”
Hạ Ảnh tức giận: “Quận chúa tuyệt đối không thể có ý nghĩ như vậy.”
Ôn Uyển kỳ quái mà hỏi: “Tại sao không thể? Ngươi và Hạ Dao cả đời không lập gia đình cũng không phải trôi qua rất tốt sao? Tại sao ta lại nhất định phải lập gia đình. Ngươi xem một chút những người được chọn lựa đi. Có mấy người có thể vào mắt. Có thể vào mắt, cũng bị phá hỏng. Cho dù hôm nay ta chọn trúng một người, thì ngày mai nói không chừng người này sẽ chết. Nếu như vậy, còn không bằng ít tạo nghiệt một chút.”
Hạ Ảnh nóng nảy: “Quận chúa, ta và Hạ Dao không giống nhau. Quận chúa và chúng ta lại càng không giống. Quận chúa, không phải người rất thích hài tử sao? Không thành thân thì sao có hài tử. Cả đời cứ như vậy, trẻ tuổi còn tốt nhưng đến già rồi sẽ cảm giác rất cô đơn.”
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ phiền muộn: “Không phải là ta không muốn gả. Ta cũng muốn có một gia đình ấm áp, có một trượng phu yêu ta, lại sinh hai cục cưng mập mạp. Đời này của ta đã viên mãn rồi. Đáng tiếc, ta tìm không ra người để cho ta muốn gả. Ta không muốn chấp nhận, không muốn ủy khuất chính mình. Nếu tìm không ra thì dứt khoát vẫn ở một mình. Như vậy cũng rất tốt. Ít nhất…”
Hạ Ảnh lập tức ngắt lời của Ôn Uyển: “Không thể, Quận chúa. Bây giờ chẳng qua người còn không có tìm được. Chờ người tìm được rồi, liền gả đi.” Hạ Ảnh thật không biết, Ôn Uyển lại tồn tại ý nghĩ không muốn lập gia đình. Vậy phải làm sao bây giờ.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh gấp đến độ muốn phát cáu thì cười nói: “Ta chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi, không phải thật sự không lấy chồng. Có lẽ duyên phận đến rồi, cũng sẽ gả đi.” Nói xong thì xoay người chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.
Nhưng Hạ Ảnh lại mặt ủ mày chau. Vậy phải làm sao đây? Quận chúa sẽ không thực sự không lấy chồng, cả đời làm gái lỡ thì chứ? Đến lúc đó đoán chừng Hoàng Đế sẽ buồn bực chết.
Nhưng về sau Thượng Đường suy tính hồi lâu thì ngay cả ngõ Bát Tỉnh cũng không đưa đi, vì nơi đó cũng có người dòm ngó. Hắn trực tiếp đưa đến một địa phương rất vắng vẻ an bày xuống. Ra lệnh cho người ta trông chừng, không để cho nàng đi ra ngoài. Không chỉ có như thế, còn phải thừa dịp thời điểm đêm tối mới mang vào.
Thượng Đường còn bảo vợ chồng Thượng Kỳ tự mình đi xác nhận, có phải thật sự là Thanh San hay không? Thật lòng Thượng Đường hi vọng, không phải là Thanh San. Nhưng cái này quả là hy vọng xa vời rồi.
Thượng Kỳ và Miêu thị nửa đêm len lén đi xem cái nữ nhân mang về kia. Vợ chồng hai người nhìn vị muội muội lẳng lơ từ trong xương.
Thượng Kỳ không biết làm sao để nhìn thê tử. Hắn hôm nay ở trong nha môn làm chức quan nhỏ đều cẩn trọng cần cù, hi vọng sang năm sẽ thăng một cấp. Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài, đừng nói đến thăng quan, ngay cả chức quan cũng bảo vệ không được. Hơn nữa, con gái của hắn cũng đừng có mong gả được chỗ tốt.
Trong mắt Miêu thị có lãnh ý. Nhìn về phía Thanh San, phảng phất như đang nhìn một người chết. Nếu như tin tức kia một khi lan truyền ra ngoài. Nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi dòng họ. Đến lúc đó, đừng nói tiền đồ gì, bọn họ cũng không có cách nào đặt chân trong kinh thành nữa.
Thanh San cực kỳ bi thương, lôi kéo cánh tay Thượng Kỳ, khóc than nói “Ca, ca, muội rốt cục cũng đợi được huynh đem muội cứu về rồi. Ca, muội sống ở tại đó không phải là cuộc sống của con người nữa!”
Thượng Kỳ vốn muốn hỏi thêm một ít chuyện. Miêu thị liền giật cánh tay của Thượng Kỳ.
Thanh San không có chú ý thần sắc cyả Miêu thị, chỉ lải nhải chính mình bị gả đến Phúc Kiến mới biết, mẫu thân người nọ ở Phúc Kiến đã cưới cho hắn một phòng. Nàng đi qua, chỉ có thể coi là bình thê. Sauk hi đến bên đó, cái kế thất kia đối với nàng rất cay nghiệt. Không bao lâu hộ thương nhân kia làm ăn thất bại. Người một nhà trải qua cuộc sống khổ. Có một lần nàng xung đột với kế thất, nữ nhân kia nói nuôi thêm một người sẽ thêm nhiều miệng ăn, nên bị nữ nhân kia bán vào trong thanh lâu. Nàng ở trong thanh lâu ngây người hơn ba tháng, trải qua cuộc sống không phải của con người.
Khóe miệng Miêu thị lộ ra vẻ mỉa mai, một chút cũng không tin lời của nàng. Mặc dù kế thất đó là cha mẹ cưới về. Nhưng Thanh San cũng không phải là những thứ nô tỳ thiếp thất mà có thể tùy ý đuổi. Ngay cả thiếp thân gia đình thanh bạch đã có hộ khẩu cũng không thể tùy ý mua bán. Chớ đừng nói chi là bình thê, làm sao có thể bị kế thất bán đến thanh lâu. Đây là hành động có tội lớn.
Nhưng bây giờ không có chứng cớ, nàng cũng khó mà nói cái gì. Chỉ có một điểm nàng vô cùng khẳng định. Thanh San, tuyệt đối không thể sống tiếp. Nếu không, một phòng này của bọn họ sẽ chấm dứt. Nếu Thượng Đường đem nàng đưa đến đây, đoán chừng cũng có ý này.
Thượng Đường nói với Thượng Kỳ vừa trở lại: “Cửu đệ, theo ta cùng đi gặp cha. Đệ muội, muội cố gắng bảo người ta dàn xếp tốt cho nàng. Đừng để nàng quấy nhiễu đến người khác.” Cái dàn xếp này, cũng chính là ngăn cách không để cho người ta nhìn thấy nàng. Lúc Thanh San trở lại, trừ mấy tâm phúc ra thì không có người nhìn thấy.
Gặp được Bình Hướng Hi. Thượng Đường trầm ngâm một chút mới nói “Cha, chuyện lúc trước bởi vì quan hệ đến Ôn Uyển. Nên đã bị người khác áp chế, không có lan truyền ra ngoài. Hiện tại nếu biết chuyện là sự thật. Ôn Uyển đã ra khỏi tộc sẽ không dính líu vào trong. Nhưng con và Cửu đệ có một muội muội đã làm qua…, tiền đồ của con và Cửu đệ sẽ bị mất sạch. Sau này, con gái của con, con gái của Cửu đệ và con gái tương lai của Thập Nhất đệ nữa, tất cả đều không gả được nữa. Cha, còn đã điều tra rõ ràng rồi, thực tế thì hai phần cũng không giống như lời nàng đã nói. Căn bản không phải người ta bán nàng. Nhà người đó không có bạc đãi nàng, chẳng qua thương nhân kia làm ăn thất bại, cuộc sống nghèo khổ nên nàng chịu không được, lại muốn trở về kinh thành. Thời điểm chạy trốn đã bị kẻ xấu bắt được. Nên bị bán vào trong thanh lâu. Cha, cha nói xem phải làm sao bây giờ?” hiện tại Thượng Đường không giống như lúc trước nữa, đối với hắn không có cái gì quan trọng bằng tiền đồ và tương lai của con gái.
Bình Hướng Hi trầm mặc một hồi lâu, trên mặt bi phẫn nói không ra lời. Nhưng cuối cùng, vẫn bất đắc dĩ nói “Để cho nó an bình ra đi, làm kín đáo một chút, đừng cho nó biết. Như vậy sẽ không có thống khổ.” Đây là biện pháp xử lý duy nhất. Vì người một nhà, chỉ có thể đưa Thanh San lên đường.
Trong lòng Thượng Kỳ rất bi thương, nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ. Cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể lặng yên mà lau nước mắt. Đến bước này rồi đây biện pháp duy nhất.
Miêu thị được mệnh lệnh, trong bụng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng nàng đúng là nghĩ như vậy. Hiện tại không cần nàng khuyên đã kết quả này cũng tốt. Màn đêm buông xuống, liền đưa một bữa ăn ngon phong phú cho Thanh San, Thanh San ăn rất ngon lành, sau khi ăn xong thì lên giường đi ngủ, và không bao giờ tỉnh lại nữa. Không có bất kỳ thống khổ nào, ảm đạm mà đi. Thi thể cũng bị lén đốt đi. Cái gì cũng không có lưu lại.
Rất nhanh, bên Phúc Kiến có người tới, báo tang cho bọn họ. Người Bình gia nhận tang, khiêm tốn xử lý. Thanh San vốn là nữ nhi bị ra khỏi tộc, đương nhiên sẽ không có người để ý.
An thị nhận được tin tức, lập tức hôn mê. Mỗi ngày đều khóc nỉ non, kêu “Thanh San của ta, cũng là nương hại con. Đều là nương hại con.”
Ôn Uyển bị Hạ Dao quậy một phát như vậy, nơi nào còn có tâm tình xem sổ sách. Liền cất bước đi ra ngoài. Hạ Ảnh cũng đi theo phía sau, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không có dò thăm được chuyện Bạch Thế Niên trở lại, nàng quả thật thất trách (không làm tròn bổn phận; không làm hết chức trách). Nhưng nàng lại không biết vì cái gì Quận chúa lại phát tính tình lớn với Hạ Dao như vậy. Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Quận chúa trách phạt Hạ Dao.
Nếu Bạch Thế Niên trở lại rồi, thì không khả năng chỉ vì không gặp Ôn Uyển liền bỏ cuộc. Ít nhất, trước khi không gặp Ôn Uyển, không có đem lời nói rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Bái kiến không được thì phải nghỉ cách làm sao để có thể nhìn thấy Ôn Uyển. Thậm chí hắn còn định leo tường đi vào. Đáng tiếc kẻ ngu cũng có thể đoán được phủ Quận chúa tất nhiên phòng ngự nghiêm ngặt. Bởi vì bên cạnh Ôn Uyển có lục đại cao thủ theo hỗ trợ, muốn dung cách này đi tìm nàng, tuyệt đối là tìm chết. Cho dù may mắn không có chết, Hoàng Đế cũng lột da hắn.
Bạch Thế Niên đang suy nghĩ cách phải làm sao, thì phía ngoài có người đến nói: “Tướng quân, Đại lão gia tới đây nói là muốn gặp ngài.” Bạch Thế Niên biết Bạch Thế Hoa tới gặp hắn là vì chuyện vào gia phả của Minh Chấn (con nuôi của Bạch Thế Niên).
Lần này, Hoàng Đế vì công lao của Bạch Thế Niên, đã đem Hầu phủ ban thưởng cho hắn. Những người khác của Bạch gia toàn bộ đều rục rịch, muốn chuyển trở về. Bạch Thế Niên đâu có dễ nói chuyện như vậy. Tất cả đều ở riêng rồi, còn chuyển trở lại ở trong phủ đệ của hắn, lợi lộc cũng không phải dễ chiếm như vậy.
Thời điểm Bạch Thế Hoa tới, quả thật như Bạch Thế Niên suy nghĩ, có liên quan đến vấn đề con nối dõi. Thái phu nhân và Bạch lão gia trước khi lâm chung chỉ có hai chuyện không yên lòng. Một là tước vị tổ tông, một mặt khác chính là Bạch Thế Niên không có con nối dõi.
Ban đầu khi Bạch Thế Hoa biết Bạch Thế Niên có nhi tử, đã viết thơ nói muốn đem đứa bé kia ghi vào trên gia phả nhưng bị Bạch Thế Niên cự tuyệt. Hôm nay, hài tử đã hai tuổi rồi cũng nên đem hài tử ghi vào gia phả. Lần này, nhất định phải đem chuyện làm cho chu toàn. Bạch Thế Hoa không biết, hài tử kia không phải là con của Bạch thế Niên (do tin tức hắn không linh thông).
Bạch Thế Niên lại cự tuyệt lần nữa. Khiến Bạch Thế Hoa tức giận: “Năm nay đệ đã hai mươi tám rồi, thật vất vả mới có một đứa con trai, đệ còn không chịu cho hắn vào gia phả. Đệ rốt cuộc nghĩ gì thế?”
Bạch Thế Niên không muốn nói cho Bạch Thế Hoa biết, đứa con kia không phải của hắn. Nói ra chỉ có hai hậu quả. Một, buộc hắn vội vàng sinh nhi tử. Không sinh, vậy thì nhận làm con thừa tự. Hai thứ này, hắn đều không muốn. Cho nên, hắn không có nói cho Bạch Thế Hoa biết, đây không phải là con mình. Chỉ nói là qua ít ngày rồi hãy nói. Hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh nói cái này.
Bạch Thế Hoa thở phì phì mà đi về.
Cả đêm Bạch Thế Niên không ngủ được. Mặc dù không có bỏ cuộc, nhưng là hắn cảm thấy rất mệt. Mười ba năm nhớ thương, sáu năm chờ đợi, lại là kết quả này. Cho dù kết thúc thì ít nhất cũng nên nói một tiếng với mình. Đến cùng hắn làm cho nàng không hài lòng chỗ nào. Dù chết cũng muốn nên cho hắn chết minh bạch a.
Diệp hồ ly nhìn Bạch Thế Niên bi thương không thôi, vốn muốn nói hai câu . Nhưng đến cuối cùng, nói cái gì cũng không nói. Xoay người trở về phòng.
Ôn Uyển vẫn đứng ở dưới ánh trăng nhìn lên bầu trời giống như trước. Nhìn sao trên trời, Ôn Uyển ngồi ở trên ghế đá nói: “Hạ Ảnh, ngươi đối với lần chọn chồng này có ý kiến gì không? Ngươi nghĩ xem Văn Dược, Trần A Bố, Bảo Bảo Cương ai còn có thể được chọn?”
Hạ Ảnh thấy đáy mắt Ôn Uyển ảm đạm, không biết nên nói gì. Kể từ chuyện lần đó về sau, nàng cũng rất ít mở miệng nói chuyện. Đối với chuyện Ôn Uyển, lại càng không phát biểu ý kiến.
Ôn Uyển thấy bộ dáng do dự của nàng thì cười nói: “Có lời gì, cứ việc nói thẳng. Chẳng lẽ ta sẽ ăn ngươi sao? Chuyện của Hạ Dao không liên quan đến ngươi. Ngươi thực sự không có nhận được tin tức.” Hạ Ảnh bị Hạ Dao che giấu tin tức nên không biết cũng rất bình thường.
Lúc này Hạ Ảnh mới nói: “Văn Dược, lúc trước Quận chúa đã gặp rồi. Hơn nữa hắn có con riêng. Trần A Bố người này chiến đấu dũng mãnh, nhưng đầu lại ngốc nghếch, không xứng với Quận chúa. Bảo Bảo Cương thường xuyên đi dạo thanh lâu, người như vậy tin tưởng Quận chúa cũng chướng mắt.”
Người ở trong quân, nếu không sớm lấy vợ, càng trễ nãi về sau, thì những người này ở trong quân sẽ dưỡng thành tật, cô gái quý tộc bình thường sẽ chịu không nổi đấy.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đoán chừng lần này, lại muốn để cho cậu Hoàng Đế vất vả một trận vô ích rồi.”
Hạ Ảnh tức giận: “Quận chúa tuyệt đối không thể có ý nghĩ như vậy.”
Ôn Uyển kỳ quái mà hỏi: “Tại sao không thể? Ngươi và Hạ Dao cả đời không lập gia đình cũng không phải trôi qua rất tốt sao? Tại sao ta lại nhất định phải lập gia đình. Ngươi xem một chút những người được chọn lựa đi. Có mấy người có thể vào mắt. Có thể vào mắt, cũng bị phá hỏng. Cho dù hôm nay ta chọn trúng một người, thì ngày mai nói không chừng người này sẽ chết. Nếu như vậy, còn không bằng ít tạo nghiệt một chút.”
Hạ Ảnh nóng nảy: “Quận chúa, ta và Hạ Dao không giống nhau. Quận chúa và chúng ta lại càng không giống. Quận chúa, không phải người rất thích hài tử sao? Không thành thân thì sao có hài tử. Cả đời cứ như vậy, trẻ tuổi còn tốt nhưng đến già rồi sẽ cảm giác rất cô đơn.”
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ phiền muộn: “Không phải là ta không muốn gả. Ta cũng muốn có một gia đình ấm áp, có một trượng phu yêu ta, lại sinh hai cục cưng mập mạp. Đời này của ta đã viên mãn rồi. Đáng tiếc, ta tìm không ra người để cho ta muốn gả. Ta không muốn chấp nhận, không muốn ủy khuất chính mình. Nếu tìm không ra thì dứt khoát vẫn ở một mình. Như vậy cũng rất tốt. Ít nhất…”
Hạ Ảnh lập tức ngắt lời của Ôn Uyển: “Không thể, Quận chúa. Bây giờ chẳng qua người còn không có tìm được. Chờ người tìm được rồi, liền gả đi.” Hạ Ảnh thật không biết, Ôn Uyển lại tồn tại ý nghĩ không muốn lập gia đình. Vậy phải làm sao bây giờ.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh gấp đến độ muốn phát cáu thì cười nói: “Ta chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi, không phải thật sự không lấy chồng. Có lẽ duyên phận đến rồi, cũng sẽ gả đi.” Nói xong thì xoay người chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.
Nhưng Hạ Ảnh lại mặt ủ mày chau. Vậy phải làm sao đây? Quận chúa sẽ không thực sự không lấy chồng, cả đời làm gái lỡ thì chứ? Đến lúc đó đoán chừng Hoàng Đế sẽ buồn bực chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.