Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 119: Thay đổi thuế

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

12/12/2014

Edit: Tiểu Ngân Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên có nhiều khúc mắc tới như vậy, nàng hiện còn đang ở Ôn Tuyền thôn trang tính toán làm sao có thể ăn được một năm mới không giống với người khác.

Chân Chân biết Ôn Uyển lại một mình ở Ôn Tuyền thôn trang trải qua năm mới thì rất khổ sở: “Chàng nói xem, làm sao mỗi khi tới lễ mừng năm mới thì Ôn Uyển lại bỏ chạy lên Ôn Tuyền thôn trang thế? Chỉ có một mình ở thôn trang cô độc một mình thì đáng thương biết bao nhiêu.”

“Thái y nói, bệnh của muội ấy phải ngâm Ôn Tuyền mới có lợi, thân thể của nàng mới sớm ngày khôi phục được. Đây là chuyện không cách nào thay đổi, muội ấy không phải ở thôn trang tới một năm mới có thể dưỡng tốt được thân thể hay sao?” Thượng Đường cũng cảm thấy không tốt nhưng hắn không có biện pháp nào khác, hơn nữa hai nhà hôm nay ở trên mặt luật pháp không còn quan hệ gì, càng phải nên đi lại nhiều mới tốt!

“Hazz, Ôn Uyển đáng thương. Chàng không biết đâu, trước đây thiếp nắm tay nàng thì tay kia cũng lạnh như băng. Lúc trước nàng cứ tới thời tiết này thì tay kia cũng nóng hôi hổi. Mặc dù thái y nói chỉ cần điều dưỡng tốt thì qua chừng hai năm nữa là có thể khỏi hẳn nhưng thêm hai năm nữa Ôn Uyển đã hai mươi tuổi mất rồi. Hoàng thượng cũng thiệt là, làm sao còn để cho nàng phải mệt nhọc như vậy, rõ ràng thân thể Ôn Uyển không tốt mà còn để cho nàng quản nhiều chuyện làm gì? Thật sự rất mệt mỏi đấy.” Chân Chân nửa oán trách nửa thương tiếc.

“Lời này sau này không nên nói nữa. Gần đây như thế nào, có còn ….đạp mạnh nữa hay không?” Thượng Đường không muốn tiếp tục thêm đề tài này nữa liền chuyển tới chủ đề mà Chân Chân thấy hứng thú nhất là bụng của nàng. Thượng Đường có cảm giác cái thai này hẳn là nam tử, vì phản ứng không giống như ba đứa trước

“Hai ngày này ngược lại nghe lời một chút rồi, thai này thiếp thấy khác ba đứa trước, còn ăn nhiều đồ chua mà trước không thích nhất, đều nói chua nam nhạt nữ, thai này nhất định là nam tử rồi.” Chân Chân vuốt bụng của mình, tràn đầy tình thương của mẹ nói.

“Nhi tử hay nữ nhi ta đều thích, nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Thượng Đường sợ trong lòng nàng có gánh nặng nên vội vàng nửa dụ dỗ nửa khuyên lơn. Trong lòng Thượng Đường cũng hi vọng đó là một nhi tử, như vậy hắn có con trai trưởng rồi, sẽ không bị nói thành không có nhi tử, cũng không phải nhận những khiêu khích châm chọc như trước nữa.

“Thiếp biết chàng cùng Ôn Uyển đều lo lắng. Chàng yên tâm, thiếp không suy nghĩ nhiều đâu, chuyện này là chuyện do mệnh trời, đúng rồi, bên cha chồng thế nào rồi?” Vào đoạn thời gian Bình Hướng Hi chịu khổ Chân chân vẫn luôn ở thôn trang nuôi dưỡng thân thể, mặc dù lúc ấy nàng cũng biết tình huống nhưng lại mắt điếc tai ngơ.

Thượng Đường nghe thấy Chân Chân nói đến Bình Hướng Hi liền có chút không được tự nhiên nói: “Không có gì, vẫn như lúc trước vậy thôi. Những việc vặt này cứ giao cho ta là được, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai thôi.” Bình Hướng Hi muốn gặp mặt Ôn Uyển một lần nhưng lại không dám đi gặp, cứ thấy hắn thì lại nhắc tới, cuộc sống Ôn Uyển cũng khó khăn nên bảo hắn phải giúp đỡ nhiều hơn một chút. Thượng Đường oán thầm, Ôn Uyển nơi nào cần hắn giúp đỡ. Hắn không tiện đi tìm Ôn Uyển cũng không tệ rồi.

Ôn Uyển ngâm mình trong ôn tuyền, giang hai tay ra thật là thoải mái a! Nàng ở chỗ này không cách nào sánh được với kinh thành nhưng lại rất thanh tịnh. Phiền toái ở đây so với trong kinh thành giảm đi được rất nhiều, không cần phải đến nhà này thăm nhà kia, cũng không cần phải nghe người ta nói nàng đã lớn tuổi rồi cần phải gả đi.

“Quận chúa, có tin báo lại từ kinh thành.” Ôn Uyển bất đắc dĩ nhận lấy. Vừa nhìn, lại là tin thúc giục trở lại kinh thành. Nếu không phải tin tức đưa tới giống như quỷ đòi mạng vậy thì Ôn Uyển còn tính đến tháng năm mới chịu trở về, ở chỗ này thoải mái không biết bao nhiêu lần. Những ngày này nàng trôi qua quả thật như thần tiên.

Ôn Uyển đành phải hạ lệnh: “Bảo bọn họ chuẩn bị hành lý. Ngày mai sẽ trở về!” Ngày thứ hai nàng ngoan ngoãn trở lại kinh thành. Nếu không trở về thì có thể hoàng đế sẽ kêu thị vệ đi bắt nàng về a, tới lúc đó thì lại khó coi. Hay cứ giả bộ nghe lời một chút mới tốt. Nhưng mà vừa về tới kinh thành thì sẽ không có cuộc sống tốt như hiện tại nữa.



Quả nhiên, vừa về tới kinh thành hoàng đế liền hỏi, đã tới Hộ bộ lấy nhiều tài liệu như vậy thì phải đáp lại một chút mới được, cho dù công việc chậm chút lại rất tốn công sức nhưng không đợi lâu được như vậy.

Ôn Uyển cầm bản dự thảo mà mấy tháng qua nàng xây dựng đưa cho hoàng đế xem, cũng nói rõ ràng chẳng qua chỉ là một chút cách nhìn thô thiển của mình, cho dù có chuyện gì thì cũng không liên quan tới mình.

Nàng sử dụng một số biện pháp cũ kỹ ở hiện đại giống như phân thuế má mà nhà nước thu thành hai bộ phận, một bên chuyên quản lý ghi chép tính toán, một bên chuyên chỉ nhận tiền, tái lập lại cơ cấu quản lý có lẽ sẽ có người thu liễm một chút để có chút hiệu quả.

Mặt khác một phần thuế má này Ôn Uyển căn cứ theo một chút ý niệm ở hiện đại kết hợp với thực tế để đưa ra một chút đề nghị cùng với biện pháp của chính mình. Trọng điểm chính là thuế nông nghiệp, Ôn Uyển nhắm trực tiếp vào các tệ nạn. Tại sao huân quý cùng quan lại lại không cần phải nộp thuế má, nếu tiếp tục như vậy, cho dù hôm nay hoàng đế thu hồi vào bao nhiêu đất đai thì quá hai năm cũng phải phân phát ra ngoài. Biện pháp tốt nhất chính là tiến hành cải cách, sửa thuế đầu người thành thuế điền sản. Bất kể hắn và huân quý hay quan lại hoặc là dân chúng tóc húi cua, toàn bộ đều dựa theo điền sản để thu thuế.

Hoàng đế vừa nhìn thấy thì sắc mặt liền ngưng trọng, cái này mà muốn áp dụng ra thì chắc chắn sẽ đắc tội với người đọc sách trong thiên hạ, nếu không chuẩn bị tốt sẽ dẫn phát theo bạo động. Nhưng những biện pháp mà Ôn Uyển nói lên điều trị được tận gốc, so với những biện pháp chỉ điều trị phần ngọn mà hắn đưa ra thì tốt hơn nhiều lắm.

Ôn Uyển thấy được sự băn khoăn của hoàng đế liền cười ha hả nói: “Đâu có gì gấp, từ từ sẽ tới, năm đó thuế thương nhân không phải cũng được trưng thu lên rồi sao? Nếu cậu lo lắng tới cái này thì hiện tại có thể ban bố thông báo là tiến sĩ, cử nhân sau này sẽ được miễn trừ thuế má trong một phạm vi, không được phép vượt phạm vi này, về phần huân quý thì trừ những điền sản theo quy định, những điền sản khác cũng dần dần phải thu thuế, thay đổi dần dần từ từ không nhận ra thì sẽ không có phản kháng quá lớn. Tất nhiên là những chuyện này phải mất tầm hai mươi đến ba mươi năm mới có thể chuyển biến được, chỉ xem cậu chọn sử dụng biện pháp nào thôi!”

Hoàng đế cười nói: “Vậy theo như con nói thì loại nào tốt?”

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là loại sau tốt rồi, nếu không nhất định cậu sẽ bị gánh danh tiếng xấu, người đọc sách trong thiên hạ này mà nói, mặc dù tay trói gà không chặt nhưng ngòi bút lại vô cùng lợi hại, nếu như tiếp tục dùng các chính sách độc đoán thì nhất định sẽ có phản kháng mãnh liệt. Cứ từ từ để cho người ta tiếp nhận đi, mặc dù hiệu quả có chút chậm nhưng đối với thanh danh của cậu hoàng đế cũng không có trở ngại quá lớn. Hơn nữa chờ sau khi khai thông cấm biển xong thì thuế má của triều đình sẽ được tăng phạm vi lên, cho nên tạm thời không cần quá vội.” Giống như hoàng đế Khang Hi gì kia cũng chỉ vì sử dụng các chính sách quá độc đoán mà thực hành than đinh nhập mẫu (đây là một hệ thống thuế má của triều Thanh do Khang Hi khởi xướng, tức là mở ra chế độ nhận đất đai theo đầu người) , dân chúng thì được lợi nhưng cũng đắc tội với người đọc sách trong thiên hạ khiến cho danh tiếng rất kém, mặc dù công trạng rất rõ ràng nhưng những tiếng xấu cũng nhiều theo.

Hoàng đế cảm thấy biện pháp này thật sự rất tốt, hơn nữa chuyện mua bán ở cửa biển thì hắn đã hạ thánh chỉ xuống ban bố công khai mua bán ở cửa biển. Thuế má sau này cùng lợi nhuận của Ôn Uyển đều thu hai phần tiền.

Hoàng đế tiếp tục tóm lấy Ôn Uyển hỏi làm sao để thay đổi được sự bất lợi trong tác chiến của quân đội hôm nay.

Ôn Uyển nghẹn họng nhìn trân trối, hoàng đế cho rằng nàng là người toàn năng à, lập tức bày ra khuôn mặt đau khổ nói: “Cậu Hoàng đế, cậu đừng xem con là trâu bò sai khiến nữa, con đối với chuyện thuế má nguyện ý nghiên cứu một chút bởi vì đó là tiền, người lại để cho con đi nghiên cứu nguyên nhân vì sao lại bất lợi khi tác chiến với quân Mãn Thanh thì chẳng khác gì là đàn gảy tai trâu rồi, một chữ con cũng không biết. Cậu hoàng đế, những thứ kia thì người so với con hẳn còn rõ ràng hơn hiều, hỏi con, người đừng làm khó con nữa mà.”

“Bày khuôn mặt như vậy cho ai nhìn chứ, xem giúp cậu một chút đi, ngày ngày đều loay hoay tới mức chân không chạm đất, cháu thật là nhẫn tâm.” Hoàng đế biết sử dụng chiêu tình cảm đối với Ôn Uyển là hữu dụng nhất, nhưng Ôn Uyển cũng không nói tiếp. Cho xin nha, cái này nàng thật sự là không hiểu.

Ôn Uyển cười ha hả nói: “Con ngày ngày sẽ làm đồ ăn thật ngon để bồi bổ cho cậu hoàng đế người.” Hai người liền nói chuyện một hồi thì hoàng đế nói một chút chính vụ. Ôn Uyển ở bên cạnh nghe, sau khi nghe xong, liền tùy ý mà nói lên một chút ý nghĩ của mình, cũng có chút ý kiến hữu dụng, có chút ý kiến vô dụng, nhưng hoàng đế lại rất thích nói chuyện cùng với Ôn Uyển bởi vì Ôn Uyển biết cái gì thì sẽ nói cái nấy, thường xuyên nói chuyện sẽ khiến cho hắn có một loại cảm giác bỗng nhiên thông suốt.



Phút cuối cùng, Ôn Uyển nhớ tới một chuyện liền nói: “Đúng rồi, cậu hoàng đế. Mặc dù con đối với chuyện trong quân không hiểu nhiều lắm nhưng con có một đề nghị, người có thể tập trung thợ khéo lại để chế tạo một chút các loại súng lửa, súng kíp, hỏa pháo có lực sát thương mạnh hơn vũ khí, còn có a, bây giờ vũ khí của chúng ta quá lạc hậu rồi, cần phải được cải tiến, nếu vẫn cứ trì trệ không chịu cải tiến, tới lúc bị người khác chiếm trước tiên cơ thì chúng ta sẽ bị thua thiệt lớn.” Có vũ khí cải tiến rồi thì cơ hội đánh thắng trận cũng sẽ tốt hơn một chút.

Ánh mắt cùng với kiến thức của Hoàng đế so sánh với Ôn Uyển mạnh hơn nhiều, Ôn Uyển chỉ chiếm lợi của mấy ngàn năm văn hóa tích lũy lại. Ôn Uyển vừa nói như thế, hoàng đế tất nhiên là biết được một khi vũ khí lạc hậu hơn người khác thì phải trả giá lớn tới bao nhiêu, cho nên nghe được lời này của Ôn Uyển hắn liền để trong lòng, chờ điều kiện và thời cơ chín mùi thì sai Binh bộ chú trọng nghiên cứu vũ khí mới, ừ, những thứ súng lửa, súng kíp này cũng có thể chế tạo nhiều một chút, vừa lúc có thể mang chút ít ra cho tiền tuyến.

Ôn Uyển thấy hoàng đế ghi ở trong lòng liền khẽ mỉm cười. Hoàng đế rất từ ái xoa xoa đầu Ôn Uyển, Ôn Uyển lộ ra một khuôn mặt đau khổ, một người bị sờ đầu thì chứng tỏ người đó còn chưa lớn, năm nay nàng đã mười tám tuổi rồi nha, mỗi ngày thôi thúc nàng đi xem mặt, nói nàng chưa lớn, hôm nay lại coi nàng như đứa trẻ, làm cho nàng buồn bực a!

Lại Bộ Thượng Thư cầu kiến. Hoàng đế liền bận rộn công vụ. Ôn Uyển quay về Vĩnh Ninh cung ngủ bù. Ngồi xe ngựa một ngày trời toàn thân xương cốt cũng mệt rã rời rồi.

Hoàng đế hết bận, hai người vừa tản bộ xong liền ngồi nói chuyện một lúc, tranh cãi tới trời đất mù mịt, rất là tận hứng mới chịu bỏ qua cho Ôn Uyển, ngày đó Ôn Uyển cũng ở lại trong hoàng cung.

Ngày thứ hai, Chân Chân nâng cao bụng bầu tới gặp Ôn Uyển. Khiến cho Ôn Uyển gấp đến độ la lên, vội sai người dìu nàng ngồi xuống.

“Không phải đã sai người nói lại là chờ hai ngày nữa ta hết bận rộn rồi thì tới thăm tẩu hay sao? Tẩu gấp cái gì a, thật là, bụng lớn tới như vậy còn chạy tới nơi này làm gì, vạn nhất có gì không tốt thì ta phải xin tội trước mặt bồ tát rồi.” Ôn Uyển nhìn cái thai kia của Chân Chân thì trong lòng chột dạ.

“Đâu có khoa trương như muội nói vậy, không phải chỉ đi thêm hai bước đường sao? Bên cạnh còn có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, làm sao có thể xảy ra được chuyện gì.” Chân Chân cười nói. Có thể là nguyên nhân do mang thai nên mặt cũng tròn lên một vòng, tay mập béo to như trái bí đao, nhìn qua đúng là chân chính châu tròn ngọc sáng.

“Tẩu cũng nên kiềm chế bớt một chút, đừng ăn quá nhiều, nếu bụng quá lớn thì tới lúc đó dễ nảy sinh ra rất nhiều phiền toái.” Ôn Uyển nhìn nàng mang thai, rõ ràng còn lớn hơn ba cái thai trước.

“Ha hả, muội yên tâm, đều sinh ra ba đứa, đã có kinh nghiệm rồi. Thái y nói cái thai này hẳn là nam tử.” Chân Chân rạng rỡ.

“Ông trời phù hộ, rốt cục thì cũng là nam tử rồi. Sau này có nhi tử thì không cần phải bảy nghĩ tám nghĩ nữa, cứ dưỡng thân thể cho thật tốt, sinh ra rồi cần phải nghỉ ngơi mấy năm.” Ôn Uyển nghe lời này thì trong lòng cũng buông xuống, là nhi tử thì tốt rồi, nhưng mà ngàn vạn lần đừng giày vò nữa, hành hạ khiến đầu nàng cũng phải to ra rồi.

“Đại tẩu của ta cũng thường xuyên theo sau lải nhải nói ta rất có phúc khí. Ôn Uyển, cám ơn muội, nếu không phải có muội thì ta không biết có thể chống đỡ được tới hôm nay hay không?” Chân Chân nghĩ tới lúc trước bị châm chọc, bị cười nhạo, bị hãm hại đủ loại, nước mắt liền rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook