Quyển 7 - Chương 172: Thỉnh cầu của Hạ Ảnh
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
30/12/2015
Người băn khoăn nhất là Hà thị. Hà thị rất hi vọng chuyện này là thật, nhưng lại lo lắng tin tức kia là giả. Một mực hỏi vương phi, vương phi cũng không chán ghét mình phiền hà nói rõ từng chi tiết.
Nếu người khác nhìn thấy bộ dáng này tất nhiên sẽ thấy khó hiểu. Đường đường là một vương phi vậy mà lại cung kính với một trắc phi, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người.
Hà thị nghe vương phi miêu tả từng chi tiết, trong lòng cũng âm thầm tự đánh giá. Không lâu sau tin tức này liền truyền từ Phong vương phủ ra ngoài.
Mọi người sôi nổi bàn tán xem Ôn Uyển có thực sắp chết không. Rất nhanh lại có tin tức mới truyền đến, Hạ Ảnh lại giết người, mang tới năm thái y bị Hạ Ảnh giết ba, mấy người còn sót lại đều bị dọa bể mật. Hạ Ảnh đá họ đi, yêu cầu đưa thái y hữu dụng đến đây. Nếu còn đưa phế vật đến, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Tin tức mấy thái y mang ra là tính mạng Ôn Uyển chỉ còn một đường. Hoàng hậu vô cùng hài lòng với tin tức này. Mặc dù không phải do bà động thủ, nhưng Ôn Uyển chết là được. Còn hai đứa con của Ôn Uyển, muốn mạng của chúng dễ như trở bàn tay.
Hạo thân vương vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi tin tức này. Vì năm đó tiên hoàng băng hà Ôn Uyển thiếu chút nữa mất mạng, khi đó Ôn Uyển bi thương quá độ, điểm này ông không nghi ngờ. Nhưng tình huống khi đó và hiện tại không giống, hoàng đế không còn Ôn Uyển hiển nhiên sẽ bi thương, nhưng bi thương muốn chết thì hơi quá. Nữ nhân có chồng, lại có hai con trai, cho dù có tình cảm sâu đậm hơn với cậu cũng không thể vì cậu không còn sau đó bi thương quá độ không sống nổi nữa. Hạo thân vương hiểu biết Ôn Uyển quá tường tận, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy chuyện này quái dị. Về phần quái dị ở chỗ nào ông cũng không nghĩ ra được.
Phụ tá nhỏ giọng nói: “Vương gia, người hoài nghi đây là bố cục quận chúa thiết kế. Nhưng hoàng thượng cũng không còn quận chúa thiết kế bố cục làm gì?” Cho dù muốn tránh chuyện , không muốn bị cuốn vào phân tranh trong triều đình, quận chúa Ôn Uyển cũng không cần dùng biện pháp như vậy. Bởi vì làm vậy là hoàn toàn không cần thiết, thái tử có ngu xuẩn hơn nữa cũng không thể động thủ tới Ôn Uyển vào lúc này, những hoàng tử khác lại càng không, lôi kéo còn không được như thế nào lại hại Ôn Uyển.
Hạo thân vương gật đầu, đây cũng là điểm ông không cách nào giải thích được.Nếu là Ôn Uyển yếu thế hoặc giả bị làm sao đó Hạo thân vương cũng thấy không bình thường. Hoàng đế rồi sẽ phải thay người làm, địa vị của Ôn Uyển tràn ngập nguy cơ, cần phải thay đổi một tư thái khác. Nhưng muốn giả chết thì cũng quá mức rồi. Cũng bởi vì quá mức, quá không hợp tình ngược lại lại khiến người ta tin tưởng. Nhưng Hạo thân vương vẫn cảm thấy đã bỏ sót chỗ nào đấy.
Phụ tá cũng không nghĩ ra, đành nói: “Vương gia, chúng ta vẫn nên tĩnh quan kỳ biến (yên lặng theo dõi sự thay đổi).” Quận chúa Ôn Uyển đến cùng là có bị bệnh hay không, không lâu sau sẽ biết.
Hạo thân vương gật đầu.
Thái tử cũng cầm ba phần hoài nghi tin tức Ôn Uyển bị bệnh. Nhưng toàn bộ thái y đều thề son sắt nói đúng là bệnh nặng. Tạm thời cứ tin đi!
Hải Như Vũ mặc dù không tin Ôn Uyển giả bệnh nhưng trái nghĩ phải nghĩ cũng không nghĩ ra nguyên nhân Ôn Uyển làm vậy. Vô duyên vô cớ giả bệnh làm cái gì.
Dung ma ma cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu quận chúa bệnh thật tất nhiên không có gì để nói. Nhưng nếu quận chúa giả bệnh vậy chỉ có một nguyên nhân, quận chúa Ôn Uyển toan tính không hề nhỏ.” Ôn Uyển giả bệnh không thể vì muốn tránh phong ba. Hiện tại thái tử là danh chính ngôn thuận, Ôn Uyển là người thông minh nên biết quy thuận thái tử mới là chính đạo.
Hải Như Vũ biến sắc: “Bà nói, Ôn Uyển muốn mưu phản?” Nói xong tự mình lắc đầu, Ôn Uyển mưu phản là chuyện không có khả năng. Chồng, con cái đều không ở bên cạnh mưu phản thành công ngôi vị hoàng đế cho ai. Chẳng nhẽ mưu phản vì chơi rất vui.
Dung ma ma cũng nghĩ không ra. Không ai nghĩ rằng hoàng đế lại cho người tản ra tin tức giả, nói mình đã băng hà. Tin rằng bình thường không hoàng đế nào lại nói mình đã chết (ở cổ đại đây là chuyện phạm húy, kiêng kị). Nhưng cư nhiên hoàng đế vì muốn bắt được đám nghịch tặc ẩn núp ở chỗ tối lại làm ra chuyện hi sinh lớn như vậy.
Hải Như Vũ không nghĩ ra cũng chỉ có thể yên lặng chờ sự tình phát triển.
Người duy nhất cho rằng mình đã đoán được chân tướng là ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên: “Người khác không tin Ôn Uyển thực sự bị bệnh, ta tin.” Nói xong trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, chán ghét.
Phụ tá cẩn thận nói: “Vương gia, lão hủ cho là tin tức quận chúa Ôn Uyển bệnh nửa thật nửa giả. Thật giả khó đoán.” Nếu đúng thì cũng thôi đi, nhưng tình huống Ôn Uyển rất đặc thù, khiến người ta không tin nổi quận chúa Ôn Uyển cứ như vậy sắp ra đi.
Yến Kỳ Huyên cười lạnh: “Có gì không thể tin. Nhớ lưu ngôn năm đó truyền trong hoàng cung không? Nếu không phải vậy, sao phụ hoàng lại tin chiều Ôn Uyển.”
Phụ ta bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn: “Vương gia……..” Trong lòng phụ tá âm thầm kêu khổ. Vương gia, ngài không nên đề cập đến chuyện riêng tư của người khác, người nào không biết quận chúa và tướng quân tình hơn kim kiên (bền chắc hơn kim loại), tình sâu như biển. Lời đồn này mà lan ra ngoài thế nào cũng bị nước bọt dìm chết. Vương gia sẽ không có chỗ đặt chân ở kinh thành, không, thậm chí là toàn thiên hạ.
Nếu là người khác tin tức này đồn ra ngoài mọi người sẽ tụ lại bàn tán xôn xao, nhưng Ôn Uyển không vậy, người trong thiên hạ ai không biết quận chúa Ôn Uyển phẩm tính cao thượng, là quan âm bồ tát chuyển thế. Có một người chồng thâm tình, hai đứa con khả ái. Nếu nói hoàng đế và Ôn Uyển có cái gì người bình thường sẽ không tin.
Những người này bao gồm cả phụ tá, phụ tá ngàn vạn lần không tin. Thật không có độ tin cậy! Mặc dù trong lịch sử quả thật có chuyện hoang dâm vô độ như vậy, nhưng đó đều là hôn quân, hoàng đế là anh minh chi chủ (hoàng đế anh minh), nhất quyết không làm chuyện như vậy.
Yến Kỳ Huyên lạnh lùng nói: “Chính là không ai tin tưởng mới là sự thật.” Tất cả mọi người đều không tin có chuyện như vậy, hắn mới cho rằng chuyện này tám chín phần mười là sự thật. Nếu không sẽ không có cách nào giải thích sao phụ hoàng lại coi trọng Ôn Uyển như vậy, tín nhiệm vô độ. Điều này không phải là tính tình của một đế vương, của phụ hoàng hắn.
Phụ tá sợ hãi. Vương gia điên rồi, làm sao lại nhận định hoàng đế và Ôn Uyển không minh bạch. Hắn trăm mối cũng không giải thích được!
Mà Lục hoàng tử Yến Kỳ Phong cũng nhận được tin chắc chắn Ôn Uyển bị bệnh nặng, nghe nói có thể tỉnh lại cũng chỉ còn chút hơi tàn, chút hơi này cũng không thuận thì xong rồi.
Hà thị nghe Kỳ Phong nói tin tức kia là thiên chân vạn xác, tâm tư bách chuyển. Xế chiều hôm đó, liền mượn cớ đi ra ngoài một chuyến, Hà thị đi từ cửa sau hết sức cẩn thận. Cố ý đi một vòng trên đường, qua rất nhiều cửa hàng, mua một đống đồ sau đó trở về.
Thời điểm mọi người cho rằng Ôn Uyển không cứu được nữa, thì lại nghe nói Vương lão thái y dùng phương pháp bí ẩn cứu tỉnh quận chúa. Lúc này người muốn đến cửa thăm hỏi rất nhiều, nhưng không có sự đồng ý của Hạ Ảnh, ai cũng không được phép vào.
Ôn Uyển ngủ mê một ngày một đêm, cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại chính là đói. Đói đến mức toàn thân đều nhũn ra. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, cũng không có thời gian tìm nữ nhân này tính sổ, ăn một bát cháo trắng trước.
Sau khi toàn thân đã có chút khí lực, Ôn Uyển hung ác nhìn Hạ Ảnh: “Thế nào? Mớm thuốc cũng không nói cho ta một tiếng.”Ôn Uyển không biết là còn phải làm như vậy.
Hạ Ảnh quỳ trên đất: “Quận chúa, diễn trò diễn toàn bộ, nếu không như vậy sẽ không lừa được những người này.” Chỉ có khiến những người này biết Ôn Uyển không có lực công kích, bọn họ mới có thể buông tay buông chân hô phong hoán vũ ở kinh thành. Cũng mới có thể tra ra kẻ cầm đầu ở phía sau.
Hiện tại trong tay Ôn Uyển mà có một con dao, nàng thế nào cũng phải băm chết nữ nhân tự tiện chủ trương này: “Ngươi nói cho ta biết chuyện này là trước kia cậu hoàng đế định ra hay là ngươi tự tiện chủ trương?”
Hạ Ảnh cúi đầu, qua thật lâu mới lên tiếng: “Là thuộc hạ tự mình quyết định.”
Ôn Uyển nhìn một cái, tựa trên mép giường, nửa nhắm nửa mở. Không mắng cũng không đánh, càng không có phạt. Bình tĩnh giống như đã ngủ rồi.
Hạ Ảnh vẫn quỳ trên mặt đất, qua hồi lâu thấy Ôn Uyển không làm gì, ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển tựa như đã ngủ. Trong lòng Hạ Ảnh sợ hãi, nếu quận chúa cứ như lúc trước mắng nàng, hoặc phạt nàng ,nàng đều không nói một câu nhưng hiện tại quận chúa không nói gì, cũng không làm gì, ngược lại càng khiến nàng thấp thỏm bất an.
Ôn Uyển thấy mặt Hạ Ảnh lộ vẻ áy náy, nhàn nhạt nói: “Chuyện này ngươi không làm sai nếu ngươi nói trước với ta, ta cũng sẽ đồng ý, chẳng qua ngươi ngàn không nên, vạn không nên gạt ta tự tiện chủ trương, nhiều năm như vậy rồi vẫn không giáo huấn được, tin rằng qua hai mươi năm nữa ngươi vẫn là bộ dáng này. Đã như vậy chờ sau khi chuyện này xong, ngươi hãy đi đi!” Ôn Uyển đã hạ quyết tâm rồi, chờ sau khi cậu hoàng đế hồi kinh sẽ cho Hạ Ảnh li khai. Hai mươi năm rồi, hai mươi năm vẫn không hề thay đổi. Nếu nàng không tốt vậy cũng thôi đi, nhưng Ôn Uyển tự hỏi thấy mình đối xử với Hạ Ảnh không tệ. Chuyện ở phủ Trịnh vương năm đó, sau lại vài chuyện khác, chuyện ngày hôm nay, nửa phần biến hóa cũng không có. Đến bây giờ vẫn là như vậy, Ôn Uyển đã chán ngán rồi.
Toàn thân Hạ Ảnh run lên, qua thật lâu mới lên tiếng: “Quận chúa, ta muốn cầu xin người một chuyện cuối cùng.” Sau khi làm xong chuyện này nàng cũng dự liệu được tình hình sẽ thế này.
Nói thế nào đi nữa thì Hạ Ảnh cũng làm bạn với nàng hơn hai mươi năm, Ôn Uyển không phải người nhẫn tâm, nếu có thể làm được Ôn Uyển sẽ không cự tuyệt: “Ngươi nói đi, chỉ cần có thể ta sẽ không cự tuyệt.”
Hạ Ảnh cúi đầu nói: “Quận chúa, sau khi chuyện này hoàn thành, ta muốn rời kinh, đi hải khẩu.” Ý Hạ Ảnh là không muốn ở lại kinh thành. Muốn an ổn ở hải khẩu, nói cách khác Hạ Ảnh muốn đi hải khẩu tìm Đông Thanh.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh lộ vẻ nghi ngờ: “Ý ngươi là gì?” Dù thế nào, hơn hai mươi năm dù là chó, là mèo cũng nuôi ra tình cảm. Cho dù Hạ Ảnh rời kinh, về chuyện tiền bạc, chỉ cần Hạ Ảnh mở miệng Ôn Uyển sẽ thỏa mãn, nhưng đi hải khẩu, Ôn Uyển không biết trong hồ lồ của Hạ Ảnh bán cái gì?
Hạ Ảnh ngẩng đầu, nhìn Ôn Uyển nói: “Ta đã chán ghét cuộc sống ở nơi này, quận chúa, sau khi chuyện này hoàn thành, ta muốn lên đảo, không được sự đồng ý của quận chúa đời này sẽ không rời đảo nửa bước. Quận chúa, cả đời này ta sẽ không trở lại kinh thành nữa.” Ý Hạ Ảnh là nàng muốn lên đảo dưỡng lão.
Ôn Uyển ngạc nhiên, đây là ý gì, Hạ Ảnh lại muốn lên đảo dưỡng lão. Ôn Uyển không hề nghĩ đến, phất phất tay: “Chờ chuyện này xong rồi nói đi!”
Ôn Uyển nhớ đến một chuyện, vội vàng hỏi: “Thuốc ngươi cho ta dùng có tổn hại đến thân thể không?” Nếu không thì tạm thời xóa bỏ, nếu có thì phải mau giải quyết di chứng.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa yên tâm,sẽ không có di chứng gì.”
Ôn Uyển lúc này mới yên tâm.
Nếu người khác nhìn thấy bộ dáng này tất nhiên sẽ thấy khó hiểu. Đường đường là một vương phi vậy mà lại cung kính với một trắc phi, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người.
Hà thị nghe vương phi miêu tả từng chi tiết, trong lòng cũng âm thầm tự đánh giá. Không lâu sau tin tức này liền truyền từ Phong vương phủ ra ngoài.
Mọi người sôi nổi bàn tán xem Ôn Uyển có thực sắp chết không. Rất nhanh lại có tin tức mới truyền đến, Hạ Ảnh lại giết người, mang tới năm thái y bị Hạ Ảnh giết ba, mấy người còn sót lại đều bị dọa bể mật. Hạ Ảnh đá họ đi, yêu cầu đưa thái y hữu dụng đến đây. Nếu còn đưa phế vật đến, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Tin tức mấy thái y mang ra là tính mạng Ôn Uyển chỉ còn một đường. Hoàng hậu vô cùng hài lòng với tin tức này. Mặc dù không phải do bà động thủ, nhưng Ôn Uyển chết là được. Còn hai đứa con của Ôn Uyển, muốn mạng của chúng dễ như trở bàn tay.
Hạo thân vương vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi tin tức này. Vì năm đó tiên hoàng băng hà Ôn Uyển thiếu chút nữa mất mạng, khi đó Ôn Uyển bi thương quá độ, điểm này ông không nghi ngờ. Nhưng tình huống khi đó và hiện tại không giống, hoàng đế không còn Ôn Uyển hiển nhiên sẽ bi thương, nhưng bi thương muốn chết thì hơi quá. Nữ nhân có chồng, lại có hai con trai, cho dù có tình cảm sâu đậm hơn với cậu cũng không thể vì cậu không còn sau đó bi thương quá độ không sống nổi nữa. Hạo thân vương hiểu biết Ôn Uyển quá tường tận, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy chuyện này quái dị. Về phần quái dị ở chỗ nào ông cũng không nghĩ ra được.
Phụ tá nhỏ giọng nói: “Vương gia, người hoài nghi đây là bố cục quận chúa thiết kế. Nhưng hoàng thượng cũng không còn quận chúa thiết kế bố cục làm gì?” Cho dù muốn tránh chuyện , không muốn bị cuốn vào phân tranh trong triều đình, quận chúa Ôn Uyển cũng không cần dùng biện pháp như vậy. Bởi vì làm vậy là hoàn toàn không cần thiết, thái tử có ngu xuẩn hơn nữa cũng không thể động thủ tới Ôn Uyển vào lúc này, những hoàng tử khác lại càng không, lôi kéo còn không được như thế nào lại hại Ôn Uyển.
Hạo thân vương gật đầu, đây cũng là điểm ông không cách nào giải thích được.Nếu là Ôn Uyển yếu thế hoặc giả bị làm sao đó Hạo thân vương cũng thấy không bình thường. Hoàng đế rồi sẽ phải thay người làm, địa vị của Ôn Uyển tràn ngập nguy cơ, cần phải thay đổi một tư thái khác. Nhưng muốn giả chết thì cũng quá mức rồi. Cũng bởi vì quá mức, quá không hợp tình ngược lại lại khiến người ta tin tưởng. Nhưng Hạo thân vương vẫn cảm thấy đã bỏ sót chỗ nào đấy.
Phụ tá cũng không nghĩ ra, đành nói: “Vương gia, chúng ta vẫn nên tĩnh quan kỳ biến (yên lặng theo dõi sự thay đổi).” Quận chúa Ôn Uyển đến cùng là có bị bệnh hay không, không lâu sau sẽ biết.
Hạo thân vương gật đầu.
Thái tử cũng cầm ba phần hoài nghi tin tức Ôn Uyển bị bệnh. Nhưng toàn bộ thái y đều thề son sắt nói đúng là bệnh nặng. Tạm thời cứ tin đi!
Hải Như Vũ mặc dù không tin Ôn Uyển giả bệnh nhưng trái nghĩ phải nghĩ cũng không nghĩ ra nguyên nhân Ôn Uyển làm vậy. Vô duyên vô cớ giả bệnh làm cái gì.
Dung ma ma cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu quận chúa bệnh thật tất nhiên không có gì để nói. Nhưng nếu quận chúa giả bệnh vậy chỉ có một nguyên nhân, quận chúa Ôn Uyển toan tính không hề nhỏ.” Ôn Uyển giả bệnh không thể vì muốn tránh phong ba. Hiện tại thái tử là danh chính ngôn thuận, Ôn Uyển là người thông minh nên biết quy thuận thái tử mới là chính đạo.
Hải Như Vũ biến sắc: “Bà nói, Ôn Uyển muốn mưu phản?” Nói xong tự mình lắc đầu, Ôn Uyển mưu phản là chuyện không có khả năng. Chồng, con cái đều không ở bên cạnh mưu phản thành công ngôi vị hoàng đế cho ai. Chẳng nhẽ mưu phản vì chơi rất vui.
Dung ma ma cũng nghĩ không ra. Không ai nghĩ rằng hoàng đế lại cho người tản ra tin tức giả, nói mình đã băng hà. Tin rằng bình thường không hoàng đế nào lại nói mình đã chết (ở cổ đại đây là chuyện phạm húy, kiêng kị). Nhưng cư nhiên hoàng đế vì muốn bắt được đám nghịch tặc ẩn núp ở chỗ tối lại làm ra chuyện hi sinh lớn như vậy.
Hải Như Vũ không nghĩ ra cũng chỉ có thể yên lặng chờ sự tình phát triển.
Người duy nhất cho rằng mình đã đoán được chân tướng là ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên: “Người khác không tin Ôn Uyển thực sự bị bệnh, ta tin.” Nói xong trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, chán ghét.
Phụ tá cẩn thận nói: “Vương gia, lão hủ cho là tin tức quận chúa Ôn Uyển bệnh nửa thật nửa giả. Thật giả khó đoán.” Nếu đúng thì cũng thôi đi, nhưng tình huống Ôn Uyển rất đặc thù, khiến người ta không tin nổi quận chúa Ôn Uyển cứ như vậy sắp ra đi.
Yến Kỳ Huyên cười lạnh: “Có gì không thể tin. Nhớ lưu ngôn năm đó truyền trong hoàng cung không? Nếu không phải vậy, sao phụ hoàng lại tin chiều Ôn Uyển.”
Phụ ta bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn: “Vương gia……..” Trong lòng phụ tá âm thầm kêu khổ. Vương gia, ngài không nên đề cập đến chuyện riêng tư của người khác, người nào không biết quận chúa và tướng quân tình hơn kim kiên (bền chắc hơn kim loại), tình sâu như biển. Lời đồn này mà lan ra ngoài thế nào cũng bị nước bọt dìm chết. Vương gia sẽ không có chỗ đặt chân ở kinh thành, không, thậm chí là toàn thiên hạ.
Nếu là người khác tin tức này đồn ra ngoài mọi người sẽ tụ lại bàn tán xôn xao, nhưng Ôn Uyển không vậy, người trong thiên hạ ai không biết quận chúa Ôn Uyển phẩm tính cao thượng, là quan âm bồ tát chuyển thế. Có một người chồng thâm tình, hai đứa con khả ái. Nếu nói hoàng đế và Ôn Uyển có cái gì người bình thường sẽ không tin.
Những người này bao gồm cả phụ tá, phụ tá ngàn vạn lần không tin. Thật không có độ tin cậy! Mặc dù trong lịch sử quả thật có chuyện hoang dâm vô độ như vậy, nhưng đó đều là hôn quân, hoàng đế là anh minh chi chủ (hoàng đế anh minh), nhất quyết không làm chuyện như vậy.
Yến Kỳ Huyên lạnh lùng nói: “Chính là không ai tin tưởng mới là sự thật.” Tất cả mọi người đều không tin có chuyện như vậy, hắn mới cho rằng chuyện này tám chín phần mười là sự thật. Nếu không sẽ không có cách nào giải thích sao phụ hoàng lại coi trọng Ôn Uyển như vậy, tín nhiệm vô độ. Điều này không phải là tính tình của một đế vương, của phụ hoàng hắn.
Phụ tá sợ hãi. Vương gia điên rồi, làm sao lại nhận định hoàng đế và Ôn Uyển không minh bạch. Hắn trăm mối cũng không giải thích được!
Mà Lục hoàng tử Yến Kỳ Phong cũng nhận được tin chắc chắn Ôn Uyển bị bệnh nặng, nghe nói có thể tỉnh lại cũng chỉ còn chút hơi tàn, chút hơi này cũng không thuận thì xong rồi.
Hà thị nghe Kỳ Phong nói tin tức kia là thiên chân vạn xác, tâm tư bách chuyển. Xế chiều hôm đó, liền mượn cớ đi ra ngoài một chuyến, Hà thị đi từ cửa sau hết sức cẩn thận. Cố ý đi một vòng trên đường, qua rất nhiều cửa hàng, mua một đống đồ sau đó trở về.
Thời điểm mọi người cho rằng Ôn Uyển không cứu được nữa, thì lại nghe nói Vương lão thái y dùng phương pháp bí ẩn cứu tỉnh quận chúa. Lúc này người muốn đến cửa thăm hỏi rất nhiều, nhưng không có sự đồng ý của Hạ Ảnh, ai cũng không được phép vào.
Ôn Uyển ngủ mê một ngày một đêm, cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại chính là đói. Đói đến mức toàn thân đều nhũn ra. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, cũng không có thời gian tìm nữ nhân này tính sổ, ăn một bát cháo trắng trước.
Sau khi toàn thân đã có chút khí lực, Ôn Uyển hung ác nhìn Hạ Ảnh: “Thế nào? Mớm thuốc cũng không nói cho ta một tiếng.”Ôn Uyển không biết là còn phải làm như vậy.
Hạ Ảnh quỳ trên đất: “Quận chúa, diễn trò diễn toàn bộ, nếu không như vậy sẽ không lừa được những người này.” Chỉ có khiến những người này biết Ôn Uyển không có lực công kích, bọn họ mới có thể buông tay buông chân hô phong hoán vũ ở kinh thành. Cũng mới có thể tra ra kẻ cầm đầu ở phía sau.
Hiện tại trong tay Ôn Uyển mà có một con dao, nàng thế nào cũng phải băm chết nữ nhân tự tiện chủ trương này: “Ngươi nói cho ta biết chuyện này là trước kia cậu hoàng đế định ra hay là ngươi tự tiện chủ trương?”
Hạ Ảnh cúi đầu, qua thật lâu mới lên tiếng: “Là thuộc hạ tự mình quyết định.”
Ôn Uyển nhìn một cái, tựa trên mép giường, nửa nhắm nửa mở. Không mắng cũng không đánh, càng không có phạt. Bình tĩnh giống như đã ngủ rồi.
Hạ Ảnh vẫn quỳ trên mặt đất, qua hồi lâu thấy Ôn Uyển không làm gì, ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển tựa như đã ngủ. Trong lòng Hạ Ảnh sợ hãi, nếu quận chúa cứ như lúc trước mắng nàng, hoặc phạt nàng ,nàng đều không nói một câu nhưng hiện tại quận chúa không nói gì, cũng không làm gì, ngược lại càng khiến nàng thấp thỏm bất an.
Ôn Uyển thấy mặt Hạ Ảnh lộ vẻ áy náy, nhàn nhạt nói: “Chuyện này ngươi không làm sai nếu ngươi nói trước với ta, ta cũng sẽ đồng ý, chẳng qua ngươi ngàn không nên, vạn không nên gạt ta tự tiện chủ trương, nhiều năm như vậy rồi vẫn không giáo huấn được, tin rằng qua hai mươi năm nữa ngươi vẫn là bộ dáng này. Đã như vậy chờ sau khi chuyện này xong, ngươi hãy đi đi!” Ôn Uyển đã hạ quyết tâm rồi, chờ sau khi cậu hoàng đế hồi kinh sẽ cho Hạ Ảnh li khai. Hai mươi năm rồi, hai mươi năm vẫn không hề thay đổi. Nếu nàng không tốt vậy cũng thôi đi, nhưng Ôn Uyển tự hỏi thấy mình đối xử với Hạ Ảnh không tệ. Chuyện ở phủ Trịnh vương năm đó, sau lại vài chuyện khác, chuyện ngày hôm nay, nửa phần biến hóa cũng không có. Đến bây giờ vẫn là như vậy, Ôn Uyển đã chán ngán rồi.
Toàn thân Hạ Ảnh run lên, qua thật lâu mới lên tiếng: “Quận chúa, ta muốn cầu xin người một chuyện cuối cùng.” Sau khi làm xong chuyện này nàng cũng dự liệu được tình hình sẽ thế này.
Nói thế nào đi nữa thì Hạ Ảnh cũng làm bạn với nàng hơn hai mươi năm, Ôn Uyển không phải người nhẫn tâm, nếu có thể làm được Ôn Uyển sẽ không cự tuyệt: “Ngươi nói đi, chỉ cần có thể ta sẽ không cự tuyệt.”
Hạ Ảnh cúi đầu nói: “Quận chúa, sau khi chuyện này hoàn thành, ta muốn rời kinh, đi hải khẩu.” Ý Hạ Ảnh là không muốn ở lại kinh thành. Muốn an ổn ở hải khẩu, nói cách khác Hạ Ảnh muốn đi hải khẩu tìm Đông Thanh.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh lộ vẻ nghi ngờ: “Ý ngươi là gì?” Dù thế nào, hơn hai mươi năm dù là chó, là mèo cũng nuôi ra tình cảm. Cho dù Hạ Ảnh rời kinh, về chuyện tiền bạc, chỉ cần Hạ Ảnh mở miệng Ôn Uyển sẽ thỏa mãn, nhưng đi hải khẩu, Ôn Uyển không biết trong hồ lồ của Hạ Ảnh bán cái gì?
Hạ Ảnh ngẩng đầu, nhìn Ôn Uyển nói: “Ta đã chán ghét cuộc sống ở nơi này, quận chúa, sau khi chuyện này hoàn thành, ta muốn lên đảo, không được sự đồng ý của quận chúa đời này sẽ không rời đảo nửa bước. Quận chúa, cả đời này ta sẽ không trở lại kinh thành nữa.” Ý Hạ Ảnh là nàng muốn lên đảo dưỡng lão.
Ôn Uyển ngạc nhiên, đây là ý gì, Hạ Ảnh lại muốn lên đảo dưỡng lão. Ôn Uyển không hề nghĩ đến, phất phất tay: “Chờ chuyện này xong rồi nói đi!”
Ôn Uyển nhớ đến một chuyện, vội vàng hỏi: “Thuốc ngươi cho ta dùng có tổn hại đến thân thể không?” Nếu không thì tạm thời xóa bỏ, nếu có thì phải mau giải quyết di chứng.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa yên tâm,sẽ không có di chứng gì.”
Ôn Uyển lúc này mới yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.