Quyển 7 - Chương 64: tiên sinh đến ( hạ )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
25/09/2015
Ôn Uyển cười để cho Minh Duệ và Minh Cẩn đi trở về phòng: “Tiên sinh, hai đứa bé của Bổn cung có thể lọt vào trong mắt của tiên sinh hay
không?”
Phương Sĩ Đồng liền đứng lên hành lễ một cái : “Ở trước mặt Quận chúa mà nói thì quả thật là múa rìu qua mắt thợ. Hai công tử đều là những người tuấn tú tài giỏi, Quận chúa, thứ cho lão hủ mạo muội hỏi một câu. Hai vị công tử tài học nhanh nhẹn, Thông Tuệ hơn người. Quận chúa biên soạn hai bản sách lão hủ cũng vô cùng khâm phục, lấy tài học của quận chúa đủ để dạy đại công tử cùng Nhị công tử. Vì sao lại còn muốn mời lão hủ?” Đây cũng là vấn đề mà Phương Sĩ Đồng không thể nào giải thích được. Lấy tài học của Ôn Uyển đã đủ để dạy được hai đứa bé. Phải biết rằng, người trong thiên hạ người nào không biết Ôn Uyển đã thu Linh Đông làm học sinh. Có thể thu học sinh lại không dạy con của mình, chuyện này không thể không làm cho người ta cảm thấy quái dị được!
Phương tiên sinh hoài nghi không phải là không có đạo lý . Thật ra thì Ôn Uyển nói bận rộn không thể dạy ba hài tử, chỉ là một lý do. Ôn Uyển muốn mời tiên sinh, là hai nguyên nhân.
Đầu tiên, Ôn Uyển rất rõ ràng tính cách của mình còn thiếu sót . Ôn Uyển nói với Hạ Dao, đứa nhỏ mà lớn lên bên cạnh cha mẹ thì tính cách cũng có những phương diện bị cha mẹ ảnh hưởng, giống như tính cách của cha mẹ đều rất táo bạo thì đứa nhỏ lớn lên bên cạnh cha mẹ có xác xuất tính tình táo bạo cũng rất cao. Ôn Uyển trước kia cũng lo lắng Minh Cẩn vẫn đi theo bên người nàng, có bị ảnh hưởng của nàng, đem những khuyết điểm này của nàng đều học được hết, cho nên nàng cũng cố hết sức sửa chữa và che dấu lại.
Đáng tiếc, Ôn Uyển đã phát hiện, thật ra thì ở một số phương diện Minh Cẩn đã giống như nàng. Ví dụ như thích ăn ngon, thích hưởng thụ ( đứa nhỏ thích hưởng thụ thật ra là biểu hiện của lười biếng ), những thứ này tất nhiên là không sao, để cho Ôn Uyển lo lắng chính là Minh Cẩn đối với người khác đều có lòng đề phòng rất nặng, là người rất khó tín nhiệm người khác, hơn nữa tầm nhìn nhỏ hẹp. Ví dụ rõ ràng nhất chính là Linh Đông. Minh Cẩn vừa mới bắt đầu ra vẻ bài xích mãnh liệt, Linh Đông phải dưới sự trợ giúp của Minh Duệ cũng phải mất thời gian nửa năm mới để cho hắn miễn cưỡng chấp nhận. Hôm nay cho dù chung đụng hòa hợp nhưng mọi chuyện Minh Cẩn đều thích ganh đua so sánh cùng với Linh Đông. Chuyện y phục kia cũng chính là ví dụ tốt nhất. Đây thật sự là một hiện tượng không tốt, lòng đề phòng của nàng rất nặng, tính tình quái gở cũng không quan hệ nhiều, nhưng Minh Cẩn lại không thể được. Nếu một đứa bé trai nếu không có lòng dạ rộng rãi thì tầm nhìn sau này cũng chỉ có giới hạn .
Minh Duệ mặc dù rất tốt, tâm trí cũng rất thành thục, nhưng Ôn Uyển cảm thấy đứa bé này quá bị đè nén. Bị đè nén quá nhiều đối với sau này cũng sẽ không tốt, ít nhất Ôn Uyển cho rằng như thế đối với thân thể không tốt.
Nguyên nhân thứ hai, con đường mà Minh Duệ và Minh Cẩn sau này đi cùng với con đường mà nàng đi hoàn toàn không giống nhau. Con đường mà Minh Duệ và Minh Cẩn bọn hắn sắp đi, Ôn Uyển thấy rất xa lạ. Con đường mà Nàng đi rất nguy hiểm nhưng thật ra lại rất đơn giản, nàng chỉ cần nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế, đề phòng tính toán của những người khác là đủ rồi. Nhưng Minh Duệ cùng với Minh Cẩn thì không giống, sau này bọn chúng còn phải giao thiệp cùng với nhiều loại người. Ôn Uyển tự nhận bản thân cũng không kém, nhưng nàng ở thế giới này coi như là một ngoại tộc, mà thế giới này cuối cùng cũng là thế giới của các nam nhân, những thứ cần phải học hỏi cũng rất nhiều.
Bởi vì hai nguyên nhân này cho nên Ôn Uyển cho rằng hai đứa bé cần một người tài học giỏi, cơ trí, lòng dạ rộng lớn, tính tình hòa hợp đến hướng dẫn huynh đệ bọn họ. Như vậy, nàng để cho hài tử sau này có thể bớt đi rất nhiều đường quanh co, ăn ít thiệt thòi.
Trừ bản thân Ôn Uyển thì những người khác đều không thể biết lý do đích thực mà Ôn Uyển đi mời tiên sinh, ngay cả tâm phúc lớn nhất là Hạ Dao cũng không biết. Hạ Dao chỉ cho là Ôn Uyển quá cực khổ muốn tìm một người chia sẻ, làm cho nàng buông lỏng một hơi.
Ôn Uyển cười dùng lý do như thế để trả lời Phương tiên sinh: “Tiên sinh quá khen. Bổn cung cũng không dối gạt tiên sinh. Trên đầu của Bổn cung cũng có quá nhiều chuyện rồi, mỗi ngày đều bận rộn tới không chịu nổi. Không đủ tinh lực tới dạy ba hài tử. Cho nên. Cần một người tới giúp một tay.”
Phương Sĩ Đồng mới vừa rồi hỏi hai đứa bé những vấn đề này, bất kể từ phương diện nào mà nói thì hai đứa bé trả lời khiến cho Phương Sĩ Đồng rất hài lòng. Cho nên nguyện ý dạy hai đứa bé. Nhưng hiện tại nghe được lời nói của Ôn Uyển mà nói thì trong lòng Phương Sĩ Đồng không khỏi nói thầm ,không phải là còn để cho hắn cùng nhau dạy Hoàng Tôn chứ? Phương Sĩ Đồng có chút chần chờ: “Quận chúa ngày đó trong thư người có nói để cho lão hủ dạy đại công tử cùng Tiểu công tử. Bây giờ nói ba hài tử, một đứa bé khác này là ?” Hai đứa bé kia tư chất đều rất tốt. Cộng thêm Quận chúa đã nuôi dạy tỉ mỉ qua. Phương Sĩ Đồng đối với lần này rất hài lòng. Mặc dù nói, trước khi đến cũng biết hai đứa bé hẳn là không tệ, nhưng không nghĩ tới sẽ tốt như vậy, có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Ôn Uyển không có giấu diếm: “Một đứa bé khác chính là cháu của bổn cung, Linh Đông, cũng là học sinh của Bổn cung. Bổn cung cũng không giấu diếm tiên sinh, mặc dù Bổn cung tự nhận học thức không kém, nhưng một mình Bổn cung học thức dù sao cũng chỉ có hạn, trong ngày thường cũng thường xuyên bị đứa nhỏ hỏi tới, nhưng nếu để cho đứa bé lên thư phòng thì không có phương tiện. Lại thêm bổn cung công chuyện rất nhiều nên cũng không có thời gian đi nghiên cứu. Cho nên Bổn cung thường xuyên tới lãnh giáo lão sư cùng với các đại học sĩ, nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài, cho nên bổn cung mới cần một người học thức uyên bác để có thể giải trừ hoàn cảnh khó khăn của bổn cung, sau này còn cần làm phiền tiên sinh nhiều hơn.”
Phương Sĩ Đồng nghe Ôn Uyển vừa nói mình học thức có hạn, sửng sờ một chút mới lên tiếng: “Quận chúa khiêm nhường. Tài học của Quận chúa người trong thiên hạ đều biết.” Phải biết rằng, Khổng phu tử đều nói trong ba người đi đường tất có người làm thầy ta, ý tứ cũng chính là nói lên mỗi người đều có sở trường cũng có yếu điểm, cần phải học hỏi để bổ trợ khuyết điểm. Nhưng chân chính có thể làm được lại có mấy người. Phương Sĩ Đồng thấy nhiều người tự cho là đúng, tự cao tự đại kia. Ôn Uyển Quận chúa là người nổi danh thật không ngờ lại khiêm tốn như thế, trong lòng Phương Sĩ Đồng rất khâm phục, rốt cục cũng là Ôn Uyển quận chúa, tin đồn một chút cũng không giả.
Phương Sĩ Đồng không cần mời người xem lễ bái sư. Chỉ nói những điều này là do làm cho người ngoài nhìn , chờ thời gian tuyển định xong thì liền để cho Minh Duệ và Minh Cẩn châm cho hắn một chén trà là được.
Ôn Uyển cuối cùng nói ra một chút: “Tiên sinh, trong thư Bổn cung cũng đã nói với tiên sinh, phụ thân bọn hắn là võ tướng nên bất kể sau này bọn hắn có muốn đi con đường của phụ thân hay không thì cũng không thể quên căn bản được. Bổn cung có ý là, buổi sáng học tập, xế chiều tập võ. Không biết ý nghĩa của tiên sinh như thế nào?” trong thư của Ôn Uyển lúc trước cũng đã nói ra, điều này là để cho Phương Sĩ Đồng có chuẩn bị.
Phương Sĩ Đồng chút chần chờ sau đó nói: “Quận chúa, ba hài tử buổi tối làm cái gì?” thời gian buổi tối rất nhiều, cũng không cứ để trôi qua vô ích như vậy. Phương Sĩ Đồng nghĩ tới, buổi tối cũng tới dạy.
Ôn Uyển khẽ mỉm cười, ngay cả thời gian buổi tối cũng có thể lợi dụng đúng là một tiên sinh tốt có trách nhiệm. Chẳng qua Ôn Uyển vẫn lắc đầu: “Buổi tối ba hài tử cần phải luyện chữ một canh giờ, thời gian còn lại là thời gian chung đụng của ta cùng với đứa nhỏ.” Cái này coi như là thời gian từ giờ thân tới giờ tý tuyệt đối không thể cho Phương Sĩ Đồng. Trừ buổi tối, thời gian ban ngày khi ăn cơm cũng có thể thấy.
Phương Sĩ Đồng đối với chuyện này không dị nghị gì. Linh Đông thì không nói tới, Minh Duệ và Minh Cẩn cũng không phải là người cần phải thông qua khoa cử để tranh thủ lấy công danh, cộng thêm hai đứa bé có xuất thân là gia đình công huân, nhất định là phải tập võ rồi. Nhưng Phương Sĩ Đồng cũng đưa ra một đề nghị: “Những thứ này lão hủ không có dị nghị. Chẳng qua lão hủ muốn biết, tại sao Quận chúa muốn cho hài tử học tập sáu ngày nghỉ ngơi một ngày.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đây là thần kinh. . . . . . , ừ, đầu óc nếu quá căng thẳng sẽ khiến cho con người không thể nào chịu đựng nổi, nên để cho bọn chúng dễ dàng một chút thì sẽ tốt hơn. Nếu như tiên sinh không yên lòng thì những ngày này cũng có thể bố trí việc học cho bọn nhỏ, đảm bảo bọn chúng sẽ không làm trễ nải công khóa.” Thật ra thì cái gọi là nghỉ ngơi một ngày, cũng là Minh Cẩn nghỉ ngơi. Buổi sáng Minh Duệ sẽ nới lỏng, nhưng thời gian luyện võ thì một khắc cũng đều không nỡ lãng phí. Linh Đông là người không bao giờ buông lỏng học tập. Ba đứa trẻ , theo như thế mà so sánh thì Minh Cẩn chính là một kẻ lười.
Hạ Dao thấy Phương Sĩ Đồng mang thần sắc không đồng ý liền cười nói: “Tiên sinh, ban đầu ta cũng không đồng ý cách làm này của Quận chúa. Nhưng qua thời gian dài như vậy mới phát hiện thì ra cách làm này của quận chúa rất hiệu quả, nếu tiên sinh không tin sau này sẽ biết.”
Ôn Uyển bổ sung nói: “Tiên sinh, hài tử dù sao còn nhỏ, nếu câu thúc quá gấp có thể nổi lên tâm tư phản nghịch, rất nhiều đứa nhỏ của những nhà khác đều chán đọc sách vì quá câu thúc gấp gáp. Để cho đứa nhỏ mất đi hứng thú học tập. Như vậy cho dù có ép nữa cũng vô dụng, thậm chí có thể hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần buông lỏng thích hợp thì có thể thả cho đứa nhỏ học tập được tốt hơn.”
Nếu không có hai bản sách vỡ lòng của Ôn Uyển , Phương Sĩ Đồng có lẽ sẽ tiếp tục phản đối. Hiện tại nha, hắn vẫn quyết định xem xét. Không có nói lên ý kiến phản đối, nhưng cũng không có đồng ý.
Đưa ra quyết định chính là Ôn Uyển, nếu không phản đối, vậy cứ như thế thi hành đi. Thương lượng xong chính sự, Ôn Uyển cũng nói một chút việc vặt, chính là để cho Phương Sĩ Đồng ở viện phía trước. Phương Sĩ Đồng gật đầu, nói tất cả để cho Ôn Uyển nhìn xử lý là được, sau đó rời đi.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng của Phương Sĩ Đồng, có chút tiếc nuối, nếu không phải có chòm râu trên mặt kia thì nhất định là một đại thúc tuấn tú. Khụ, thẩm mỹ cổ đại thật khiến cho người ta không nói được lời nào a, bất kể là người nào nhìn thật tốt nhưng trên mặt còn có chòm râu thật dài thì cho dù có đẹp thế nào cũng nhìn không được.
Hạ Dao thấy thái độ của Ôn Uyển: “Quận chúa đang suy nghĩ gì đấy?”
Ôn Uyển nói ra tiếc nuối của mình. Sắc mặt của Hạ Dao quái dị, khóe miệng mấp máy hồi lâu mới lên tiếng: “Một lão nam nhân như thế mà quận chúa cũng nói lớn lên tốt, không biết quận chúa có ánh mắt gì.” Điều này cũng may là thói quen tốt của Ôn Uyển là chỉ có suy nghĩ, cũng biết Ôn Uyển vẫn nhớ Bạch Thế Niên. Nếu không, Ôn Uyển nói như vậy có thể khiến cho người ta hoài nghi có phải không thể chịu đựng nổi tịch mịch khuê phòng, ngay cả một lão nam nhân cũng đều cảm thấy đẹp mắt.
Hạ Dao trấn định tự nhiên, Hạ Ảnh thì không thể rồi, sắc mặt của Hạ Ảnh rất quái dị, há mồm muốn nói ra, lại bị lời nói tiếp theo của Ôn Uyển mà nuốt xuống tính toán .
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi không hiểu đâu ? Nam tử hai mươi tuổi gọi là thiếu niên, còn không có kinh nghiệm mọi chuyện, giống như một cây củ cải đỏ vậy. Nam tử ba mươi tuổi mới có thể gọi là nam nhân, nam nhân này đều tốt giống như rượu vậy, để thời gian càng lâu thì mùi vị càng thơm thuần, nam nhân bốn mươi tuổi giống như Phương Sĩ Đồng vậy thì đều đã tích tụ được trong ngoài, chững chạc, nội liễm, bác học, cơ trí, toàn thân đều tản mát ra một loại mị lực không thể giải thích được .”
Hạ Dao còn chưa mở miệng, Hạ Ảnh đã kinh hãi rồi: “Quận chúa, ngươi sẽ không phải. . . . . .” Không phải là coi trọng lão nam nhân này chứ. Vậy thì không ổn a!
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt như gặp quỷ kia của Hạ Ảnh, Ôn Uyển không muốn Hạ Ảnh suy nghĩ tới những chuyện sứt sẹo. Cho nên rất im lặng: “Ta chỉ mới nói như thế thôi. Ngươi có cần trưng ra vẻ mặt này hay không, ta cũng chưa nói những chuyện quá dọa người mà?” Lại nói, nàng quả thật cảm thấy Phương Sĩ Đồng cũng không tệ lắm. Cái này có khả năng liên quan tới chuyện hắn có trái tim rộng lớn, tâm tư thâm trầm rồi.
Phương Sĩ Đồng liền đứng lên hành lễ một cái : “Ở trước mặt Quận chúa mà nói thì quả thật là múa rìu qua mắt thợ. Hai công tử đều là những người tuấn tú tài giỏi, Quận chúa, thứ cho lão hủ mạo muội hỏi một câu. Hai vị công tử tài học nhanh nhẹn, Thông Tuệ hơn người. Quận chúa biên soạn hai bản sách lão hủ cũng vô cùng khâm phục, lấy tài học của quận chúa đủ để dạy đại công tử cùng Nhị công tử. Vì sao lại còn muốn mời lão hủ?” Đây cũng là vấn đề mà Phương Sĩ Đồng không thể nào giải thích được. Lấy tài học của Ôn Uyển đã đủ để dạy được hai đứa bé. Phải biết rằng, người trong thiên hạ người nào không biết Ôn Uyển đã thu Linh Đông làm học sinh. Có thể thu học sinh lại không dạy con của mình, chuyện này không thể không làm cho người ta cảm thấy quái dị được!
Phương tiên sinh hoài nghi không phải là không có đạo lý . Thật ra thì Ôn Uyển nói bận rộn không thể dạy ba hài tử, chỉ là một lý do. Ôn Uyển muốn mời tiên sinh, là hai nguyên nhân.
Đầu tiên, Ôn Uyển rất rõ ràng tính cách của mình còn thiếu sót . Ôn Uyển nói với Hạ Dao, đứa nhỏ mà lớn lên bên cạnh cha mẹ thì tính cách cũng có những phương diện bị cha mẹ ảnh hưởng, giống như tính cách của cha mẹ đều rất táo bạo thì đứa nhỏ lớn lên bên cạnh cha mẹ có xác xuất tính tình táo bạo cũng rất cao. Ôn Uyển trước kia cũng lo lắng Minh Cẩn vẫn đi theo bên người nàng, có bị ảnh hưởng của nàng, đem những khuyết điểm này của nàng đều học được hết, cho nên nàng cũng cố hết sức sửa chữa và che dấu lại.
Đáng tiếc, Ôn Uyển đã phát hiện, thật ra thì ở một số phương diện Minh Cẩn đã giống như nàng. Ví dụ như thích ăn ngon, thích hưởng thụ ( đứa nhỏ thích hưởng thụ thật ra là biểu hiện của lười biếng ), những thứ này tất nhiên là không sao, để cho Ôn Uyển lo lắng chính là Minh Cẩn đối với người khác đều có lòng đề phòng rất nặng, là người rất khó tín nhiệm người khác, hơn nữa tầm nhìn nhỏ hẹp. Ví dụ rõ ràng nhất chính là Linh Đông. Minh Cẩn vừa mới bắt đầu ra vẻ bài xích mãnh liệt, Linh Đông phải dưới sự trợ giúp của Minh Duệ cũng phải mất thời gian nửa năm mới để cho hắn miễn cưỡng chấp nhận. Hôm nay cho dù chung đụng hòa hợp nhưng mọi chuyện Minh Cẩn đều thích ganh đua so sánh cùng với Linh Đông. Chuyện y phục kia cũng chính là ví dụ tốt nhất. Đây thật sự là một hiện tượng không tốt, lòng đề phòng của nàng rất nặng, tính tình quái gở cũng không quan hệ nhiều, nhưng Minh Cẩn lại không thể được. Nếu một đứa bé trai nếu không có lòng dạ rộng rãi thì tầm nhìn sau này cũng chỉ có giới hạn .
Minh Duệ mặc dù rất tốt, tâm trí cũng rất thành thục, nhưng Ôn Uyển cảm thấy đứa bé này quá bị đè nén. Bị đè nén quá nhiều đối với sau này cũng sẽ không tốt, ít nhất Ôn Uyển cho rằng như thế đối với thân thể không tốt.
Nguyên nhân thứ hai, con đường mà Minh Duệ và Minh Cẩn sau này đi cùng với con đường mà nàng đi hoàn toàn không giống nhau. Con đường mà Minh Duệ và Minh Cẩn bọn hắn sắp đi, Ôn Uyển thấy rất xa lạ. Con đường mà Nàng đi rất nguy hiểm nhưng thật ra lại rất đơn giản, nàng chỉ cần nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế, đề phòng tính toán của những người khác là đủ rồi. Nhưng Minh Duệ cùng với Minh Cẩn thì không giống, sau này bọn chúng còn phải giao thiệp cùng với nhiều loại người. Ôn Uyển tự nhận bản thân cũng không kém, nhưng nàng ở thế giới này coi như là một ngoại tộc, mà thế giới này cuối cùng cũng là thế giới của các nam nhân, những thứ cần phải học hỏi cũng rất nhiều.
Bởi vì hai nguyên nhân này cho nên Ôn Uyển cho rằng hai đứa bé cần một người tài học giỏi, cơ trí, lòng dạ rộng lớn, tính tình hòa hợp đến hướng dẫn huynh đệ bọn họ. Như vậy, nàng để cho hài tử sau này có thể bớt đi rất nhiều đường quanh co, ăn ít thiệt thòi.
Trừ bản thân Ôn Uyển thì những người khác đều không thể biết lý do đích thực mà Ôn Uyển đi mời tiên sinh, ngay cả tâm phúc lớn nhất là Hạ Dao cũng không biết. Hạ Dao chỉ cho là Ôn Uyển quá cực khổ muốn tìm một người chia sẻ, làm cho nàng buông lỏng một hơi.
Ôn Uyển cười dùng lý do như thế để trả lời Phương tiên sinh: “Tiên sinh quá khen. Bổn cung cũng không dối gạt tiên sinh. Trên đầu của Bổn cung cũng có quá nhiều chuyện rồi, mỗi ngày đều bận rộn tới không chịu nổi. Không đủ tinh lực tới dạy ba hài tử. Cho nên. Cần một người tới giúp một tay.”
Phương Sĩ Đồng mới vừa rồi hỏi hai đứa bé những vấn đề này, bất kể từ phương diện nào mà nói thì hai đứa bé trả lời khiến cho Phương Sĩ Đồng rất hài lòng. Cho nên nguyện ý dạy hai đứa bé. Nhưng hiện tại nghe được lời nói của Ôn Uyển mà nói thì trong lòng Phương Sĩ Đồng không khỏi nói thầm ,không phải là còn để cho hắn cùng nhau dạy Hoàng Tôn chứ? Phương Sĩ Đồng có chút chần chờ: “Quận chúa ngày đó trong thư người có nói để cho lão hủ dạy đại công tử cùng Tiểu công tử. Bây giờ nói ba hài tử, một đứa bé khác này là ?” Hai đứa bé kia tư chất đều rất tốt. Cộng thêm Quận chúa đã nuôi dạy tỉ mỉ qua. Phương Sĩ Đồng đối với lần này rất hài lòng. Mặc dù nói, trước khi đến cũng biết hai đứa bé hẳn là không tệ, nhưng không nghĩ tới sẽ tốt như vậy, có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Ôn Uyển không có giấu diếm: “Một đứa bé khác chính là cháu của bổn cung, Linh Đông, cũng là học sinh của Bổn cung. Bổn cung cũng không giấu diếm tiên sinh, mặc dù Bổn cung tự nhận học thức không kém, nhưng một mình Bổn cung học thức dù sao cũng chỉ có hạn, trong ngày thường cũng thường xuyên bị đứa nhỏ hỏi tới, nhưng nếu để cho đứa bé lên thư phòng thì không có phương tiện. Lại thêm bổn cung công chuyện rất nhiều nên cũng không có thời gian đi nghiên cứu. Cho nên Bổn cung thường xuyên tới lãnh giáo lão sư cùng với các đại học sĩ, nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài, cho nên bổn cung mới cần một người học thức uyên bác để có thể giải trừ hoàn cảnh khó khăn của bổn cung, sau này còn cần làm phiền tiên sinh nhiều hơn.”
Phương Sĩ Đồng nghe Ôn Uyển vừa nói mình học thức có hạn, sửng sờ một chút mới lên tiếng: “Quận chúa khiêm nhường. Tài học của Quận chúa người trong thiên hạ đều biết.” Phải biết rằng, Khổng phu tử đều nói trong ba người đi đường tất có người làm thầy ta, ý tứ cũng chính là nói lên mỗi người đều có sở trường cũng có yếu điểm, cần phải học hỏi để bổ trợ khuyết điểm. Nhưng chân chính có thể làm được lại có mấy người. Phương Sĩ Đồng thấy nhiều người tự cho là đúng, tự cao tự đại kia. Ôn Uyển Quận chúa là người nổi danh thật không ngờ lại khiêm tốn như thế, trong lòng Phương Sĩ Đồng rất khâm phục, rốt cục cũng là Ôn Uyển quận chúa, tin đồn một chút cũng không giả.
Phương Sĩ Đồng không cần mời người xem lễ bái sư. Chỉ nói những điều này là do làm cho người ngoài nhìn , chờ thời gian tuyển định xong thì liền để cho Minh Duệ và Minh Cẩn châm cho hắn một chén trà là được.
Ôn Uyển cuối cùng nói ra một chút: “Tiên sinh, trong thư Bổn cung cũng đã nói với tiên sinh, phụ thân bọn hắn là võ tướng nên bất kể sau này bọn hắn có muốn đi con đường của phụ thân hay không thì cũng không thể quên căn bản được. Bổn cung có ý là, buổi sáng học tập, xế chiều tập võ. Không biết ý nghĩa của tiên sinh như thế nào?” trong thư của Ôn Uyển lúc trước cũng đã nói ra, điều này là để cho Phương Sĩ Đồng có chuẩn bị.
Phương Sĩ Đồng chút chần chờ sau đó nói: “Quận chúa, ba hài tử buổi tối làm cái gì?” thời gian buổi tối rất nhiều, cũng không cứ để trôi qua vô ích như vậy. Phương Sĩ Đồng nghĩ tới, buổi tối cũng tới dạy.
Ôn Uyển khẽ mỉm cười, ngay cả thời gian buổi tối cũng có thể lợi dụng đúng là một tiên sinh tốt có trách nhiệm. Chẳng qua Ôn Uyển vẫn lắc đầu: “Buổi tối ba hài tử cần phải luyện chữ một canh giờ, thời gian còn lại là thời gian chung đụng của ta cùng với đứa nhỏ.” Cái này coi như là thời gian từ giờ thân tới giờ tý tuyệt đối không thể cho Phương Sĩ Đồng. Trừ buổi tối, thời gian ban ngày khi ăn cơm cũng có thể thấy.
Phương Sĩ Đồng đối với chuyện này không dị nghị gì. Linh Đông thì không nói tới, Minh Duệ và Minh Cẩn cũng không phải là người cần phải thông qua khoa cử để tranh thủ lấy công danh, cộng thêm hai đứa bé có xuất thân là gia đình công huân, nhất định là phải tập võ rồi. Nhưng Phương Sĩ Đồng cũng đưa ra một đề nghị: “Những thứ này lão hủ không có dị nghị. Chẳng qua lão hủ muốn biết, tại sao Quận chúa muốn cho hài tử học tập sáu ngày nghỉ ngơi một ngày.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đây là thần kinh. . . . . . , ừ, đầu óc nếu quá căng thẳng sẽ khiến cho con người không thể nào chịu đựng nổi, nên để cho bọn chúng dễ dàng một chút thì sẽ tốt hơn. Nếu như tiên sinh không yên lòng thì những ngày này cũng có thể bố trí việc học cho bọn nhỏ, đảm bảo bọn chúng sẽ không làm trễ nải công khóa.” Thật ra thì cái gọi là nghỉ ngơi một ngày, cũng là Minh Cẩn nghỉ ngơi. Buổi sáng Minh Duệ sẽ nới lỏng, nhưng thời gian luyện võ thì một khắc cũng đều không nỡ lãng phí. Linh Đông là người không bao giờ buông lỏng học tập. Ba đứa trẻ , theo như thế mà so sánh thì Minh Cẩn chính là một kẻ lười.
Hạ Dao thấy Phương Sĩ Đồng mang thần sắc không đồng ý liền cười nói: “Tiên sinh, ban đầu ta cũng không đồng ý cách làm này của Quận chúa. Nhưng qua thời gian dài như vậy mới phát hiện thì ra cách làm này của quận chúa rất hiệu quả, nếu tiên sinh không tin sau này sẽ biết.”
Ôn Uyển bổ sung nói: “Tiên sinh, hài tử dù sao còn nhỏ, nếu câu thúc quá gấp có thể nổi lên tâm tư phản nghịch, rất nhiều đứa nhỏ của những nhà khác đều chán đọc sách vì quá câu thúc gấp gáp. Để cho đứa nhỏ mất đi hứng thú học tập. Như vậy cho dù có ép nữa cũng vô dụng, thậm chí có thể hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần buông lỏng thích hợp thì có thể thả cho đứa nhỏ học tập được tốt hơn.”
Nếu không có hai bản sách vỡ lòng của Ôn Uyển , Phương Sĩ Đồng có lẽ sẽ tiếp tục phản đối. Hiện tại nha, hắn vẫn quyết định xem xét. Không có nói lên ý kiến phản đối, nhưng cũng không có đồng ý.
Đưa ra quyết định chính là Ôn Uyển, nếu không phản đối, vậy cứ như thế thi hành đi. Thương lượng xong chính sự, Ôn Uyển cũng nói một chút việc vặt, chính là để cho Phương Sĩ Đồng ở viện phía trước. Phương Sĩ Đồng gật đầu, nói tất cả để cho Ôn Uyển nhìn xử lý là được, sau đó rời đi.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng của Phương Sĩ Đồng, có chút tiếc nuối, nếu không phải có chòm râu trên mặt kia thì nhất định là một đại thúc tuấn tú. Khụ, thẩm mỹ cổ đại thật khiến cho người ta không nói được lời nào a, bất kể là người nào nhìn thật tốt nhưng trên mặt còn có chòm râu thật dài thì cho dù có đẹp thế nào cũng nhìn không được.
Hạ Dao thấy thái độ của Ôn Uyển: “Quận chúa đang suy nghĩ gì đấy?”
Ôn Uyển nói ra tiếc nuối của mình. Sắc mặt của Hạ Dao quái dị, khóe miệng mấp máy hồi lâu mới lên tiếng: “Một lão nam nhân như thế mà quận chúa cũng nói lớn lên tốt, không biết quận chúa có ánh mắt gì.” Điều này cũng may là thói quen tốt của Ôn Uyển là chỉ có suy nghĩ, cũng biết Ôn Uyển vẫn nhớ Bạch Thế Niên. Nếu không, Ôn Uyển nói như vậy có thể khiến cho người ta hoài nghi có phải không thể chịu đựng nổi tịch mịch khuê phòng, ngay cả một lão nam nhân cũng đều cảm thấy đẹp mắt.
Hạ Dao trấn định tự nhiên, Hạ Ảnh thì không thể rồi, sắc mặt của Hạ Ảnh rất quái dị, há mồm muốn nói ra, lại bị lời nói tiếp theo của Ôn Uyển mà nuốt xuống tính toán .
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi không hiểu đâu ? Nam tử hai mươi tuổi gọi là thiếu niên, còn không có kinh nghiệm mọi chuyện, giống như một cây củ cải đỏ vậy. Nam tử ba mươi tuổi mới có thể gọi là nam nhân, nam nhân này đều tốt giống như rượu vậy, để thời gian càng lâu thì mùi vị càng thơm thuần, nam nhân bốn mươi tuổi giống như Phương Sĩ Đồng vậy thì đều đã tích tụ được trong ngoài, chững chạc, nội liễm, bác học, cơ trí, toàn thân đều tản mát ra một loại mị lực không thể giải thích được .”
Hạ Dao còn chưa mở miệng, Hạ Ảnh đã kinh hãi rồi: “Quận chúa, ngươi sẽ không phải. . . . . .” Không phải là coi trọng lão nam nhân này chứ. Vậy thì không ổn a!
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt như gặp quỷ kia của Hạ Ảnh, Ôn Uyển không muốn Hạ Ảnh suy nghĩ tới những chuyện sứt sẹo. Cho nên rất im lặng: “Ta chỉ mới nói như thế thôi. Ngươi có cần trưng ra vẻ mặt này hay không, ta cũng chưa nói những chuyện quá dọa người mà?” Lại nói, nàng quả thật cảm thấy Phương Sĩ Đồng cũng không tệ lắm. Cái này có khả năng liên quan tới chuyện hắn có trái tim rộng lớn, tâm tư thâm trầm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.