Quyển 4 - Chương 96: Trà độc ( trung )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
28/06/2014
Ôn Uyển ngồi xe ngựa, cấp tốc chạy tới hoàng cung. Lúc này cũng đã là giờ Thìn rồi, Ôn Uyển đến Điện Dưỡng Hòa, nhìn thấy rất nhiều người đứng bên ngoài Điện Dưỡng Hòa. Đi đến gần nhìn, thì chính là Triệu Vương, Ninh Vương, Trịnh Vương, Hiền Phi, Đức Phi, một đám hoàng tử toàng tôn tất cả đều cung kính đứng chờ ở bên ngoài.
Triệu Vương đang quỳ, Hiền Phi và Triệu Vương Phi, còn có Tư Nguyệt cũng quỳ gối ở bên ngoài Dưỡng Hòa Điện. Tư Nguyệt run rẩy lẩy bẩy, luôn miệng nói không phải con, không phải con, con không có con không có, giống như gặp phải ma quỷ vậy, nhìn bộ dáng đó xem ra nàng ta cũng bị dọa không nhẹ.
Ôn Uyển thấy thế cũng không rõ lắm tình huống này là gì. Có điều, trên đường đi Hạ Dao đã nói với nàng, nàng ấy nói trong kinh thành chỉ là giới nghiêm, chứ cũng không xuất động quân đội, bên cạnh đó cũng nói rõ, Hoàng Thượng hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Ôn Uyển nghe thấy lời này cũng tỉnh táo lại. Lúc mới bắt đầu, nàng đúng là bị dọa sợ nên cũng không nghĩ nhiều. Lúc này tỉnh táo lại, lại có chút khó hiểu. Nếu ông ngoại đã như thế, thì có lẽ không có chuyện gì (căn bản đã xác định, bằng không, thì trong kinh thành chắc chắn sẽ là quân đội ở khắp nơi, canh gác chặt chẽ), vậy thì sau khi tỉnh lại gọi mình về làm cái gì? Mình trở về thì làm được gì? Cậu và Triệu Vương, còn có nhiều hoàng tử vương tôn chờ ở đây, lại còn phái thái giám gấp gáp chạy xa như vậy, gọi nàng về trong đêm hôm khuya khoắt. Ông ngoại đang muốn hát tuồng gì đây?
Thái giám báo một tiếng với Ôn Uyển, rồi đi vào Điện Dưỡng Hòa. Mặc dù Ôn Uyển nghĩ Hoàng Đế không xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình cảnh yên lặng như thế thì trong lòng cũng sợ hãi.
Những người khác nghe được tiếng bước chân, thì đều quay đầu lại nhìn. Khi trông thấy là Ôn Uyển, trong lòng mọi người vạn phần khiếp sợ. Nhiều hoàng tử hoàng tôn bọn họ đứng ở bên ngoài như vậy, nhưng Hoàng Đế cũng không gặp một người nào. Gạt tất cả bọn họ qua một bên ở đây. Không ngờ lại truyền chiếu chỉ gọi Ôn Uyển đang nghỉ mát ở thôn trang trở về. Xảy ra chuyện đại sự, vậy mà người đầu tiên Hoàng Đế nghĩ đến lại là Ôn Uyển. Điều này có ý nghĩa là gì?
Lúc Trịnh Vương nhìn thấy Ôn Uyển được thái giám dẫn đến cũng vô cùng khiếp sợ. Chạng vạng tối hôm qua, lúc chuyện kia vừa làm ầm ĩ, thì tiếp sau đó cửa cung liền đóng chặt, cả kinh thành đều giới nghiêm. Nhưng bây giờ Ôn Uyển lại xuất hiện trong Điện Dưỡng Hòa, trên mặt lại lộ vẻ mệt mỏi, vừa nhìn cũng biết là nàng vội chạy đến trong đêm.
Thái giám đi theo phía sau Ôn Uyển cũng nói không phải Ôn Uyển tự trở lại. Điều này nói lên cái gì? Điều này nói rõ rằng Ôn Uyển là do Phụ Hoàng gọi nàng về. Có nhiều hoàng tử vương tôn canh giữ ở ngoài điện như vậy, mà Phụ Hoàng lại muốn gọi Ôn Uyển đang nghỉ mát ở trên thôn trang tới. Phát sinh chuyện như vậy lại gọi Ôn Uyển về. Điều này nói rõ cái gì? Nó nói rõ rằng trong suy nghĩ của Phụ Hoàng, Ôn Uyển là người có thể khiến cho người yên tâm.
Trịnh Vương vốn muốn nói gì đó với Ôn Uyển, nhưng đôi môi mấp máy rất nhiều lần, cuối cùng lại không nói bất cứ cái gì, lại trở lại bình thường như cũ, nghiêm túc đứng đó như lúc đầu.
Bên ngoài Điện Dưỡng Hòa yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài Điện Dưỡng Hòa, trong lòng bọn họ đều hoảng sợ kịch liệt. Ôn Uyển cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, thì trong lòng càng nổi lên sợ hãi. Không nhịn được bước đến cạnh Trịnh Vương, nắm thật chặt tay Trịnh Vương.
Trịnh Vương cảm nhận được Ôn Uyển kéo tay mình bèn cúi đầu xuống nhìn. Khi thấy Ôn Uyển đang khẽ run rẩy, hắn cho là Ôn Uyển đã biết tiền căn hậu quả, nên sợ hãi những người đã xuống tay kia. Chứ căn bản hắn không hề biết rằng, vị thái giám sợ gọi Ôn Uyển không trở về, nên chỉ nói một nửa còn giữ lại một nửa, thiếu chút nữa đã hù chết Ôn Uyển. Mặc dù nàng cảm thấy có chỗ hoài nghi, nhưng dù sao vẫn chưa xác nhận tin tức, giờ lại trông thấy tình cảnh quỷ dị này, nàng không sợ hãi được sao?
Trịnh Vương cảm nhận được sự sợ hãi của Ôn Uyển, liền dùng một đôi bàn tay to nắm chặt lấy nàng, chặt đến nỗi Ôn Uyển vô cùng đau đớn, sự đau đớn này mới cởi bỏ qua loa được khủng hoảng trong đáy lòng Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại không nghĩ tới rằng, thật ra thì trong lòng Trịnh Vương cũng đang là thất thiếu bát hạ (*), cho đến khi nhìn thấy Ôn Uyển xuất hiện, mới xem như thực sự thở phào một hơi. Hiện tại xem ra, Phụ Hoàng hẳn là không có chuyện gì rồi ( Trịnh Vương cũng chưa nhận được tin tức gì, chỉ suy đoán là không có chuyện gì). Dĩ nhiên, cho dù có chuyện, thì hiện tại Ôn Uyển trở về chắc chắn sẽ bồi ở bên cạnh Phụ Hoàng. Chuyện này cũng là chuyện cực kỳ có lợi cho hắn.
(*) Thất thiếu bát hạ: mô tả tâm trạng lo lắng sợ hãi, hoảng loạn… hoặc phân tâm.
“Đại tổng quản, Hoàng quý Quận chúa tới rồi ạ, đang chờ ở bên ngoài.” Vị thái giám truyền chỉ kia, vội vàng rón rén đi vào Điện Dưỡng Hòa bẩm báo với Ôn công công. Ôn công công vừa nghe thấy thì lập tức bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Ôn Uyển đang đứng ở bên ngoài với vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
“Quận chúa, người mau vào đi, Vạn Tuế Gia cứ luôn nhắc tên của người đấy!” Ôn công công vội vàng bảo Ôn Uyển đi vào. Hiện tại Hoàng Thượng bị đả kích to lớn như thế, đau lòng đến mức lợi hại, người vẫn chỉ lẩm bẩm nhắc tới Quận chúa.
Ôn Uyển nhìn trên mặt Ôn công công cũng không có vẻ hoảng loạn, trái tim mới hơi buông xuống một chút. Xem ra những gì Hạ Dao suy đoán hẳn là đúng rồi. Ôn Uyển đi theo Ôn công công, sải bước nhanh vào Điện Dưỡng Hòa.
Người ở bên ngoài tất cả đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Có thể cho gọi Ôn Uyển vào vào thời điểm mấu chốt thế này, thì ý nghĩa thực sự là gì, người ở nơi này không phải kẻ ngu, nên đều hiểu hết cả.
Trong mắt Triệu Vương hiện lên sát khí. Cái nha đầu chết tiệt kia, tại sao lại không chết chứ, năm lần bảy lượt đều giết không chết nó. Trong mắt Hiền Phi thì lại hiện lên vẻ hung ác.
Còn trong mắt Trịnh Vương lại lóe lên sự kinh hỉ mãnh liệt, muốn đè nén cũng kìm không được. Quả nhiên giống như hắn đoán trước, Ôn Uyển mới là người khiến cho Phụ Hoàng yên tâm nhất. Nếu không, cũng sẽ không trông mong gọi đi vào Ôn Uyển.
Tất cả những người khác đều có nghi vấn trong lòng. Nhưng không có Hoàng Đế truyền chiếu chỉ, thì không ai được vào đó.
Ôn Uyển vừa vào Điện Dưỡng Hòa, đã nhìn thấy Vương thái y đang bắt mạch cho Hoàng Đế, lại nhìn thấy trên mặt Ôn công công và Vương thái y không có vẻ khẩn trương sợ hãi. Ôn Uyển nhìn thấy thế, mới hoàn toàn thả xuống trái tim treo lơ lửng trong lòng. Nếu ông ngoại Hoàng Đế thật sự có trở ngại lớn, thì thần sắc những người này đã không nhẹ nhàng như vậy. Thế này xem ra, ông ngoại Hoàng Đế thật sự không có chuyện gì rồi.
Hoàng Đế nghe tổng quản nói ở bên tai ông Hoàng quý Quận chúa đến rồi, lúc này mới mở mắt, khi ông vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ôn Uyển đứng ở bên cạnh nhìn ông với vẻ mặt lo lắng. Hoàng Đế nhấc tay lên, vẫy bảo Ôn Uyển đến bên người ông.
Ôn Uyển đi tới ngồi xổm xuống trước giường nhỏ của Hoàng Đế. Cũng đã gần hai tháng rồi, lúc nàng đi ông ngoại Hoàng Đế vẫn còn khỏe mạnh, nhưng hiện tại khuôn mặt ông ngoại quả thực tiều tụy, già nua mệt mỏi.
Ôn Uyển nghĩ tới tình hình nguy hiểm đáng sợ đêm qua, lại nhìn lại Hoàng Đế hiện tại đang ở đó cười dịu dàng với nàng. Nước mắt Ôn Uyển không kìm được rơi xuống. Mặc dù nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến Hoàng Đế thiếu chút nữa, thiếu chút nữa bị tính kế, thì lòng của nàng liền rối tung rối mù.
Ở trên đường, Ôn Uyển vẫn luôn nghĩ đến sự thương yêu Hoàng Đế dành cho nàng. Từ khi nàng trở lại kinh thành, từ khi thân phận nàng sáng tỏ, nàng vẫn sống dưới cánh chim của ông ngoại Hoàng Đế, nếu không có ông ngoại Hoàng Đế, nàng cũng chỉ là một cô nhi không có chỗ nương tựa, người người đều có thể bắt nạt.
Những năm này, cho tới bây giờ, ngoài mặt ông ngoại Hoàng Đế không biểu hiện yêu thương nàng quá nhiều, nhưng Ôn Uyển biết, ông ngoại Hoàng Đế ngoài sáng hay trong tối đều che chở cho nàng. Nếu như không có ông ngoại Hoàng Đế , nàng không thể sống được an nhàn như vậy, sống được tiêu sái như vậy. Tất cả những gì của nàng cũng là do ông ngoại cho.
Đặc biệt là gần đây, sự dung túng và thương yêu Hoàng Đế dành cho nàng, thậm chí đã vượt xa sự thương yêu cậu Trịnh Vương đối với nàng. Chỉ là lòng nàng vẫn luôn có sự lo lắng, luôn như có như không giữ khoảng cách với Hoàng Đế, nàng không muốn tiếp cận Hoàng Đế quá gần, vì sợ mình bị cuốn vào vòng xoáy.
Sau đó lại càng tránh né phân tranh, lại trốn ra ngoài để sống cuộc sống tiêu dao tự tại. Cho dù những việc nàng làm vì ông ngoại Hoàng Đế, tất cả đều có mục đích của mình. Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thực sự cố gắng tận một phần hiếu tâm vì Hoàng Đế. Chỉ cần nghĩ đến những việc này, Ôn Uyển liền vô cùng căm hận bản thân mình, nàng căm hận tại sao mình lại ích kỷ và bất hiếu như vậy. Nếu như ông ngoại Hoàng Đế thật sự có chuyện, thì nàng biết cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
Lúc này nhìn thấy Hoàng Đế vẫn còn sống, sự sợ hãi và hoảng hốt dưới đáy lòng Ôn Uyển rốt cuộc cũng bộc phát ra. Chỉ thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa thôi là người thương yêu nàng nhất đã không còn, thiếu chút nữa thì ông đã đi rồi.
Nhưng bây giờ, khi nhìn trên mặt Hoàng Đế lộ ra sự bi thương, trong lòng Ôn Uyển nổi lên một trận hoảng sợ. Nếu như ông ngoại Hoàng Đế không còn, nếu ông ngoại thật sự không còn nữa, trên thế gian này sẽ mất đi một người bảo vệ nàng thương yêu nàng lại vừa mất đi một người yêu quý nàng, mất đi một người nhân nhất của nàng. Con người chỉ sau khi mất đi rồi mới biết quý trọng. May mà nàng chưa mất đi ông ngoại, sau này nàng sẽ thật quý trọng người.
Hoàng Đế thấy Ôn Uyển khóc đến rối tinh rối mù, không khỏi vuốt đầu nàng nói “Nha đầu ngốc, ông ngoại vẫn khỏe. Cháu khóc cái gì chứ, đừng khóc!”
Thấy Hoàng Đế vẫn từ ái vuốt đầu nàng, Ôn Uyển lại khóc đến thảm thiết hơn nữa. Thứ nhất là vì nàng đau lòng, thứ hai là chỉ cần nghĩ đến trong lòng ông ngoại Hoàng Đế phải chịu khổ sở đến cỡ nào khi ông biết bàn tay đen tối phía sau khẳng định có liên quan đến mấy vị hoàng tử, khi ông biết con trai mình muốn giết mình. Nuôi dạy con trai mình lớn lên, nhưng hắn lại muốn giết người phụ thân này, thì cho dù hạ độc không chết ông, cũng khiến ông bị chọc giận chết!
Đừng nói là Hoàng Đế biết, ngay cả Ôn công công cũng đoán được chắc chắn có hoàng tử tính toán sau lưng, nên lúc ấy Hoàng Đế chỉ là giận đến ngất đi thôi. Sau khi tỉnh lại, liền vô cùng khổ sở. Lúc đó Hoàng thượng lại đột nhiên nhớ đến Quận chúa, nên cho người lập tức đi đón Ôn Uyển trở về.
Ôn công công nhận được ý chỉ, liền lập tức phái người đi lên thôn trang truyền gọi Ôn Uyển Quận chúa về. Lúc này lại thấy Ôn Uyển khóc thành cái bộ dạng thê thảm kia thì trong lòng lão cũng cảm động.
Nước mắt Ôn Uyển từng dòng từng dòng rơi xuống, Hoàng Đế chùi cho nàng cũng không được, nhưng trong lòng ông ngược lại rất được an ủi. Lúc này cung nữ bưng thuốc tới. Ôn Uyển nhìn thuốc kia, khi nhận lấy trước tiên nàng liền uống một ngụm, mặc dù khi đó nàng vì trị tật câm mà phải uống thuốc mấy năm, nhưng chân mày vẫn cau chặt lại. Sau khi uống thử, đợi một phút đồng hồ, sau khi cảm thấy thân thể của mình không có vấn đề, mới đút cho Hoàng Đế uống từng chút từng chút một.
Hoàng Đế nhìn thấy Ôn Uyển thử thuốc trước, sau đó lại nhíu mày giống như bà già, bộ dạng dường như còn khổ hơn so với người uống thuốc là ông đây, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu. Nhìn động tác thử thuốc của nàng, ông vừa cảm động lại vừa bi thương.
Ôn công công đỡ Hoàng Đế dậy, chèn gối dựa vào sau lưng ông. Hoàng Đế nhận lấy chén thuốc uống vài hớp thì đã uống xong, Ôn Uyển cẩn thận hầu hạ Hoàng Đế nằm xuống.
“Nói cho bọn hắn biết, trẫm còn chưa chết, bảo bọn hắn giải tán đi.” Hoàng Đế nhắm mắt lại, nhưng có sự trấn an thầm lặng của Ôn Uyển, vẻ mặt ông đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Ôn công công bận rộn đi ra ngoài truyền ý chỉ.
“Phụ Hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần oan uổng. Phụ Hoàng, người phải tin tưởng nhi thần, nhi thần tuyệt đối sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.” Triệu Vương ở bên ngoài lớn tiếng kêu.
“Triệu Vương gia, người vẫn nên đi xuống trước đi! Hoàng Thượng đang an giấc, như ngươi vậy, vạn nhất Hoàng Thượng tức giận, thì lại càng không tốt. Còn không bằng chờ sau khi Hoàng Thượng khỏe lại, điều tra cho thật rõ ràng, còn trả lại sự trong sạch cho Tư Nguyệt Quận chúa.” Ôn công công thấp giọng nói.
“Nói như vậy, Phụ Hoàng tin tưởng ta không sai sử Tư Nguyệt hạ độc người rồi.” Triệu Vương hiện lên một tia hi vọng. Còn Ôn công công thì không trả lời xoay người vào bên trong điện. Trừ phi là quả dưa ngốc, nếu không, làm sao có thể sai sử nữ nhi của mình vào Đại điện hạ độc chứ. Nhưng mà, Tư Nguyệt Quận chúa quả thật đã cho kẻ xấu cơ hội. Nếu không thì nơi đề phòng sâm nghiêm thế này, tặc nhân đâu thể có được cơ hội đó.
Triệu Vương đang quỳ, Hiền Phi và Triệu Vương Phi, còn có Tư Nguyệt cũng quỳ gối ở bên ngoài Dưỡng Hòa Điện. Tư Nguyệt run rẩy lẩy bẩy, luôn miệng nói không phải con, không phải con, con không có con không có, giống như gặp phải ma quỷ vậy, nhìn bộ dáng đó xem ra nàng ta cũng bị dọa không nhẹ.
Ôn Uyển thấy thế cũng không rõ lắm tình huống này là gì. Có điều, trên đường đi Hạ Dao đã nói với nàng, nàng ấy nói trong kinh thành chỉ là giới nghiêm, chứ cũng không xuất động quân đội, bên cạnh đó cũng nói rõ, Hoàng Thượng hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Ôn Uyển nghe thấy lời này cũng tỉnh táo lại. Lúc mới bắt đầu, nàng đúng là bị dọa sợ nên cũng không nghĩ nhiều. Lúc này tỉnh táo lại, lại có chút khó hiểu. Nếu ông ngoại đã như thế, thì có lẽ không có chuyện gì (căn bản đã xác định, bằng không, thì trong kinh thành chắc chắn sẽ là quân đội ở khắp nơi, canh gác chặt chẽ), vậy thì sau khi tỉnh lại gọi mình về làm cái gì? Mình trở về thì làm được gì? Cậu và Triệu Vương, còn có nhiều hoàng tử vương tôn chờ ở đây, lại còn phái thái giám gấp gáp chạy xa như vậy, gọi nàng về trong đêm hôm khuya khoắt. Ông ngoại đang muốn hát tuồng gì đây?
Thái giám báo một tiếng với Ôn Uyển, rồi đi vào Điện Dưỡng Hòa. Mặc dù Ôn Uyển nghĩ Hoàng Đế không xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình cảnh yên lặng như thế thì trong lòng cũng sợ hãi.
Những người khác nghe được tiếng bước chân, thì đều quay đầu lại nhìn. Khi trông thấy là Ôn Uyển, trong lòng mọi người vạn phần khiếp sợ. Nhiều hoàng tử hoàng tôn bọn họ đứng ở bên ngoài như vậy, nhưng Hoàng Đế cũng không gặp một người nào. Gạt tất cả bọn họ qua một bên ở đây. Không ngờ lại truyền chiếu chỉ gọi Ôn Uyển đang nghỉ mát ở thôn trang trở về. Xảy ra chuyện đại sự, vậy mà người đầu tiên Hoàng Đế nghĩ đến lại là Ôn Uyển. Điều này có ý nghĩa là gì?
Lúc Trịnh Vương nhìn thấy Ôn Uyển được thái giám dẫn đến cũng vô cùng khiếp sợ. Chạng vạng tối hôm qua, lúc chuyện kia vừa làm ầm ĩ, thì tiếp sau đó cửa cung liền đóng chặt, cả kinh thành đều giới nghiêm. Nhưng bây giờ Ôn Uyển lại xuất hiện trong Điện Dưỡng Hòa, trên mặt lại lộ vẻ mệt mỏi, vừa nhìn cũng biết là nàng vội chạy đến trong đêm.
Thái giám đi theo phía sau Ôn Uyển cũng nói không phải Ôn Uyển tự trở lại. Điều này nói lên cái gì? Điều này nói rõ rằng Ôn Uyển là do Phụ Hoàng gọi nàng về. Có nhiều hoàng tử vương tôn canh giữ ở ngoài điện như vậy, mà Phụ Hoàng lại muốn gọi Ôn Uyển đang nghỉ mát ở trên thôn trang tới. Phát sinh chuyện như vậy lại gọi Ôn Uyển về. Điều này nói rõ cái gì? Nó nói rõ rằng trong suy nghĩ của Phụ Hoàng, Ôn Uyển là người có thể khiến cho người yên tâm.
Trịnh Vương vốn muốn nói gì đó với Ôn Uyển, nhưng đôi môi mấp máy rất nhiều lần, cuối cùng lại không nói bất cứ cái gì, lại trở lại bình thường như cũ, nghiêm túc đứng đó như lúc đầu.
Bên ngoài Điện Dưỡng Hòa yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài Điện Dưỡng Hòa, trong lòng bọn họ đều hoảng sợ kịch liệt. Ôn Uyển cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, thì trong lòng càng nổi lên sợ hãi. Không nhịn được bước đến cạnh Trịnh Vương, nắm thật chặt tay Trịnh Vương.
Trịnh Vương cảm nhận được Ôn Uyển kéo tay mình bèn cúi đầu xuống nhìn. Khi thấy Ôn Uyển đang khẽ run rẩy, hắn cho là Ôn Uyển đã biết tiền căn hậu quả, nên sợ hãi những người đã xuống tay kia. Chứ căn bản hắn không hề biết rằng, vị thái giám sợ gọi Ôn Uyển không trở về, nên chỉ nói một nửa còn giữ lại một nửa, thiếu chút nữa đã hù chết Ôn Uyển. Mặc dù nàng cảm thấy có chỗ hoài nghi, nhưng dù sao vẫn chưa xác nhận tin tức, giờ lại trông thấy tình cảnh quỷ dị này, nàng không sợ hãi được sao?
Trịnh Vương cảm nhận được sự sợ hãi của Ôn Uyển, liền dùng một đôi bàn tay to nắm chặt lấy nàng, chặt đến nỗi Ôn Uyển vô cùng đau đớn, sự đau đớn này mới cởi bỏ qua loa được khủng hoảng trong đáy lòng Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại không nghĩ tới rằng, thật ra thì trong lòng Trịnh Vương cũng đang là thất thiếu bát hạ (*), cho đến khi nhìn thấy Ôn Uyển xuất hiện, mới xem như thực sự thở phào một hơi. Hiện tại xem ra, Phụ Hoàng hẳn là không có chuyện gì rồi ( Trịnh Vương cũng chưa nhận được tin tức gì, chỉ suy đoán là không có chuyện gì). Dĩ nhiên, cho dù có chuyện, thì hiện tại Ôn Uyển trở về chắc chắn sẽ bồi ở bên cạnh Phụ Hoàng. Chuyện này cũng là chuyện cực kỳ có lợi cho hắn.
(*) Thất thiếu bát hạ: mô tả tâm trạng lo lắng sợ hãi, hoảng loạn… hoặc phân tâm.
“Đại tổng quản, Hoàng quý Quận chúa tới rồi ạ, đang chờ ở bên ngoài.” Vị thái giám truyền chỉ kia, vội vàng rón rén đi vào Điện Dưỡng Hòa bẩm báo với Ôn công công. Ôn công công vừa nghe thấy thì lập tức bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Ôn Uyển đang đứng ở bên ngoài với vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
“Quận chúa, người mau vào đi, Vạn Tuế Gia cứ luôn nhắc tên của người đấy!” Ôn công công vội vàng bảo Ôn Uyển đi vào. Hiện tại Hoàng Thượng bị đả kích to lớn như thế, đau lòng đến mức lợi hại, người vẫn chỉ lẩm bẩm nhắc tới Quận chúa.
Ôn Uyển nhìn trên mặt Ôn công công cũng không có vẻ hoảng loạn, trái tim mới hơi buông xuống một chút. Xem ra những gì Hạ Dao suy đoán hẳn là đúng rồi. Ôn Uyển đi theo Ôn công công, sải bước nhanh vào Điện Dưỡng Hòa.
Người ở bên ngoài tất cả đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Có thể cho gọi Ôn Uyển vào vào thời điểm mấu chốt thế này, thì ý nghĩa thực sự là gì, người ở nơi này không phải kẻ ngu, nên đều hiểu hết cả.
Trong mắt Triệu Vương hiện lên sát khí. Cái nha đầu chết tiệt kia, tại sao lại không chết chứ, năm lần bảy lượt đều giết không chết nó. Trong mắt Hiền Phi thì lại hiện lên vẻ hung ác.
Còn trong mắt Trịnh Vương lại lóe lên sự kinh hỉ mãnh liệt, muốn đè nén cũng kìm không được. Quả nhiên giống như hắn đoán trước, Ôn Uyển mới là người khiến cho Phụ Hoàng yên tâm nhất. Nếu không, cũng sẽ không trông mong gọi đi vào Ôn Uyển.
Tất cả những người khác đều có nghi vấn trong lòng. Nhưng không có Hoàng Đế truyền chiếu chỉ, thì không ai được vào đó.
Ôn Uyển vừa vào Điện Dưỡng Hòa, đã nhìn thấy Vương thái y đang bắt mạch cho Hoàng Đế, lại nhìn thấy trên mặt Ôn công công và Vương thái y không có vẻ khẩn trương sợ hãi. Ôn Uyển nhìn thấy thế, mới hoàn toàn thả xuống trái tim treo lơ lửng trong lòng. Nếu ông ngoại Hoàng Đế thật sự có trở ngại lớn, thì thần sắc những người này đã không nhẹ nhàng như vậy. Thế này xem ra, ông ngoại Hoàng Đế thật sự không có chuyện gì rồi.
Hoàng Đế nghe tổng quản nói ở bên tai ông Hoàng quý Quận chúa đến rồi, lúc này mới mở mắt, khi ông vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ôn Uyển đứng ở bên cạnh nhìn ông với vẻ mặt lo lắng. Hoàng Đế nhấc tay lên, vẫy bảo Ôn Uyển đến bên người ông.
Ôn Uyển đi tới ngồi xổm xuống trước giường nhỏ của Hoàng Đế. Cũng đã gần hai tháng rồi, lúc nàng đi ông ngoại Hoàng Đế vẫn còn khỏe mạnh, nhưng hiện tại khuôn mặt ông ngoại quả thực tiều tụy, già nua mệt mỏi.
Ôn Uyển nghĩ tới tình hình nguy hiểm đáng sợ đêm qua, lại nhìn lại Hoàng Đế hiện tại đang ở đó cười dịu dàng với nàng. Nước mắt Ôn Uyển không kìm được rơi xuống. Mặc dù nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến Hoàng Đế thiếu chút nữa, thiếu chút nữa bị tính kế, thì lòng của nàng liền rối tung rối mù.
Ở trên đường, Ôn Uyển vẫn luôn nghĩ đến sự thương yêu Hoàng Đế dành cho nàng. Từ khi nàng trở lại kinh thành, từ khi thân phận nàng sáng tỏ, nàng vẫn sống dưới cánh chim của ông ngoại Hoàng Đế, nếu không có ông ngoại Hoàng Đế, nàng cũng chỉ là một cô nhi không có chỗ nương tựa, người người đều có thể bắt nạt.
Những năm này, cho tới bây giờ, ngoài mặt ông ngoại Hoàng Đế không biểu hiện yêu thương nàng quá nhiều, nhưng Ôn Uyển biết, ông ngoại Hoàng Đế ngoài sáng hay trong tối đều che chở cho nàng. Nếu như không có ông ngoại Hoàng Đế , nàng không thể sống được an nhàn như vậy, sống được tiêu sái như vậy. Tất cả những gì của nàng cũng là do ông ngoại cho.
Đặc biệt là gần đây, sự dung túng và thương yêu Hoàng Đế dành cho nàng, thậm chí đã vượt xa sự thương yêu cậu Trịnh Vương đối với nàng. Chỉ là lòng nàng vẫn luôn có sự lo lắng, luôn như có như không giữ khoảng cách với Hoàng Đế, nàng không muốn tiếp cận Hoàng Đế quá gần, vì sợ mình bị cuốn vào vòng xoáy.
Sau đó lại càng tránh né phân tranh, lại trốn ra ngoài để sống cuộc sống tiêu dao tự tại. Cho dù những việc nàng làm vì ông ngoại Hoàng Đế, tất cả đều có mục đích của mình. Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thực sự cố gắng tận một phần hiếu tâm vì Hoàng Đế. Chỉ cần nghĩ đến những việc này, Ôn Uyển liền vô cùng căm hận bản thân mình, nàng căm hận tại sao mình lại ích kỷ và bất hiếu như vậy. Nếu như ông ngoại Hoàng Đế thật sự có chuyện, thì nàng biết cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
Lúc này nhìn thấy Hoàng Đế vẫn còn sống, sự sợ hãi và hoảng hốt dưới đáy lòng Ôn Uyển rốt cuộc cũng bộc phát ra. Chỉ thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa thôi là người thương yêu nàng nhất đã không còn, thiếu chút nữa thì ông đã đi rồi.
Nhưng bây giờ, khi nhìn trên mặt Hoàng Đế lộ ra sự bi thương, trong lòng Ôn Uyển nổi lên một trận hoảng sợ. Nếu như ông ngoại Hoàng Đế không còn, nếu ông ngoại thật sự không còn nữa, trên thế gian này sẽ mất đi một người bảo vệ nàng thương yêu nàng lại vừa mất đi một người yêu quý nàng, mất đi một người nhân nhất của nàng. Con người chỉ sau khi mất đi rồi mới biết quý trọng. May mà nàng chưa mất đi ông ngoại, sau này nàng sẽ thật quý trọng người.
Hoàng Đế thấy Ôn Uyển khóc đến rối tinh rối mù, không khỏi vuốt đầu nàng nói “Nha đầu ngốc, ông ngoại vẫn khỏe. Cháu khóc cái gì chứ, đừng khóc!”
Thấy Hoàng Đế vẫn từ ái vuốt đầu nàng, Ôn Uyển lại khóc đến thảm thiết hơn nữa. Thứ nhất là vì nàng đau lòng, thứ hai là chỉ cần nghĩ đến trong lòng ông ngoại Hoàng Đế phải chịu khổ sở đến cỡ nào khi ông biết bàn tay đen tối phía sau khẳng định có liên quan đến mấy vị hoàng tử, khi ông biết con trai mình muốn giết mình. Nuôi dạy con trai mình lớn lên, nhưng hắn lại muốn giết người phụ thân này, thì cho dù hạ độc không chết ông, cũng khiến ông bị chọc giận chết!
Đừng nói là Hoàng Đế biết, ngay cả Ôn công công cũng đoán được chắc chắn có hoàng tử tính toán sau lưng, nên lúc ấy Hoàng Đế chỉ là giận đến ngất đi thôi. Sau khi tỉnh lại, liền vô cùng khổ sở. Lúc đó Hoàng thượng lại đột nhiên nhớ đến Quận chúa, nên cho người lập tức đi đón Ôn Uyển trở về.
Ôn công công nhận được ý chỉ, liền lập tức phái người đi lên thôn trang truyền gọi Ôn Uyển Quận chúa về. Lúc này lại thấy Ôn Uyển khóc thành cái bộ dạng thê thảm kia thì trong lòng lão cũng cảm động.
Nước mắt Ôn Uyển từng dòng từng dòng rơi xuống, Hoàng Đế chùi cho nàng cũng không được, nhưng trong lòng ông ngược lại rất được an ủi. Lúc này cung nữ bưng thuốc tới. Ôn Uyển nhìn thuốc kia, khi nhận lấy trước tiên nàng liền uống một ngụm, mặc dù khi đó nàng vì trị tật câm mà phải uống thuốc mấy năm, nhưng chân mày vẫn cau chặt lại. Sau khi uống thử, đợi một phút đồng hồ, sau khi cảm thấy thân thể của mình không có vấn đề, mới đút cho Hoàng Đế uống từng chút từng chút một.
Hoàng Đế nhìn thấy Ôn Uyển thử thuốc trước, sau đó lại nhíu mày giống như bà già, bộ dạng dường như còn khổ hơn so với người uống thuốc là ông đây, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu. Nhìn động tác thử thuốc của nàng, ông vừa cảm động lại vừa bi thương.
Ôn công công đỡ Hoàng Đế dậy, chèn gối dựa vào sau lưng ông. Hoàng Đế nhận lấy chén thuốc uống vài hớp thì đã uống xong, Ôn Uyển cẩn thận hầu hạ Hoàng Đế nằm xuống.
“Nói cho bọn hắn biết, trẫm còn chưa chết, bảo bọn hắn giải tán đi.” Hoàng Đế nhắm mắt lại, nhưng có sự trấn an thầm lặng của Ôn Uyển, vẻ mặt ông đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Ôn công công bận rộn đi ra ngoài truyền ý chỉ.
“Phụ Hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần oan uổng. Phụ Hoàng, người phải tin tưởng nhi thần, nhi thần tuyệt đối sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.” Triệu Vương ở bên ngoài lớn tiếng kêu.
“Triệu Vương gia, người vẫn nên đi xuống trước đi! Hoàng Thượng đang an giấc, như ngươi vậy, vạn nhất Hoàng Thượng tức giận, thì lại càng không tốt. Còn không bằng chờ sau khi Hoàng Thượng khỏe lại, điều tra cho thật rõ ràng, còn trả lại sự trong sạch cho Tư Nguyệt Quận chúa.” Ôn công công thấp giọng nói.
“Nói như vậy, Phụ Hoàng tin tưởng ta không sai sử Tư Nguyệt hạ độc người rồi.” Triệu Vương hiện lên một tia hi vọng. Còn Ôn công công thì không trả lời xoay người vào bên trong điện. Trừ phi là quả dưa ngốc, nếu không, làm sao có thể sai sử nữ nhi của mình vào Đại điện hạ độc chứ. Nhưng mà, Tư Nguyệt Quận chúa quả thật đã cho kẻ xấu cơ hội. Nếu không thì nơi đề phòng sâm nghiêm thế này, tặc nhân đâu thể có được cơ hội đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.