Quyển 5 - Chương 124: Từ Trọng Nhiên đính hôn
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
12/12/2014
Ôn Uyển thực kinh ngạc, Y Mạn Quận Chúa là đích nữ của Hạo Thân
vương. Hạo Thân vương làm sao có thể làm mối Y Mạn Quận Chúa cho Từ
Trọng Nhiên. Một gia đình phức tạp mà nghe xong đầu đều đau như vậy.
Hạ Ảnh than thở, chỉ có một mình người không nhìn được hàng thôi: “Quận chúa, Y Mạn Quận Chúa năm nay đã mười bảy tuổi, tuy rằng là đích nữ trong Hạo Thân Vương Phủ nhưng bởi vì nàng là đứa con nhỏ nhất của Vương phi, cho nên khó tránh khỏi dung túng cưng chiều. Mấy năm nay Hạo Thân Vương Phi cũng để tùy nàng chọn chọn lựa lựa, đến nỗi chậm trễ. Lần này cũng là sai sót ngẫu nhiên. Hình như thời điểm Hạo Thân vương phi đi dâng hương, đụng phải Từ Trọng Nhiên. Thấy Từ Trọng Nhiên tuấn tú lịch sự, cách nói năng không tầm thường mà nghe được còn chưa đón dâu cho nên để tâm. Hạo Thân vương có ấn tượng rất tốt với Từ Trọng Nhiên, cảm thấy là người có tài. Vì thế sợ quận chúa còn có cái ý tưởng gì cho nên Hạo Thân vương cố ý hỏi Hoàng thượng. Hoàng thượng cố ý để cho nô tì hỏi thăm ý tứ của quận chúa.”
Ôn Uyển nhanh chóng tỏ vẻ, nàng chẳng có tí quan hệ nào với Từ Trọng Nhiên, chính mình không có ý kiến gì, không cần làm chậm trễ người ta nam hôn nữ gả.
Hạ Ảnh nghe xong lời này xụ mặt xuống: “Quận chúa, người thực sự không lo lắng nhiều một chút. Hiện nay Từ Trọng Nhiên đã đi ra ngoài sống một mình. Quận chúa gả… ”
Ôn Uyển khoát tay: “Ta không có hứng thú với hắn. Nếu như ta có hi vọng đối với hắn, hắn có một mình hay không cũng không có vấn đề gì. Về sau hắn vẫn ở trong phủ quận chúa mà.” Một mình hay không có quan hệ gì ? Nếu đã nhìn trúng người này thì những người đó muốn sống tốt ở trong Phủ quận chúa của nàng cũng không được. Nói đùa, chán sống rồi hả ? Biệt viện hoàng gia không phải tùy tiện ai cũng có thể ở ?
Hạ Dao thấy Ôn Uyển đột nhiên cười rộ lên, hơn nữa cười đến thực quỷ dị: “Quận chúa, làm sao vậy ? Có gì không thỏa đáng sao?”
Ôn Uyển vui tươi hớn hở: “Hai tháng trước Từ Trọng Nhiên còn nói lời thề son sắt đợi ta nhiều năm như vậy, đối với ta là một mảnh chân tình. Ta vừa cự tuyệt không quá hai tháng, có thể câu được mối hôn nhân tốt như vậy. Đây là thật tình của hắn!!! Thật sự không đáng giá tiền mà.”
Hạ Dao có chút không đồng ý quan điểm này của Ôn Uyển: “Quận chúa đã không đáp ứng thì người ta tự do kết hôn. Trèo đến cửa hôn nhân tốt như thế này cũng là phúc khí của người ta.”
Ôn Uyển buồn cười nói: “Ta nơi nào có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Lại nói tiếp Từ Trọng Nhiên cũng không dễ dàng, có thể có được một mối hôn nhân tốt này, đương nhiên là phúc khí của hắn. Ta chỉ cảm thán hai câu thôi.”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, giống như cười mà không phải cười. Ôn Uyển biết nàng đang cười cái gì. Cười ý là nói cho nàng biết Bạch Thế Niên có thể tuân thủ lời hứa.
Ôn Uyển rất muốn nói, ta biết. Nhưng vì kiêng kị, cho nên rất nhiều chuyện nàng đều không thể nói với ai. Không phải nàng không tin được Hạ Dao, mà là việc này phải cẩn thận. Nếu nàng thực sự gả cho Bạch Thế Niên, tính mạng đã có quan hệ với tất cả mọi người. Không thể chủ quan được!
Hạ Ảnh thấy mặt Ôn Uyển không chút biểu cảm liền nhịn không được nói: “Quận chúa, nói không chừng Từ Trọng Nhiên cũng sẽ cự tuyệt! Sao người khẳng định Từ Trọng Nhiên nhất định sẽ đáp ứng cửa hôn sự này như vậy.”
Ôn Uyển nghe xong lời này, cười ha ha không ngừng: “Ta nói cho ngươi biết, ta có thể trăm phần trăm khẳng định Từ Trọng Nhiên sẽ đáp ứng. Nếu hắn không đáp ứng thì hắn sẽ không là Từ Trọng Nhiên.”
Hạ Dao từ chối cho ý kiến, Hạ Ảnh lại có chút không tin. Ôn Uyển cười nói: “Nếu không, chúng ta đánh cuộc. Nếu ta thắng, Hạ Dao ngươi thêu cho ta một cái hầu bao, Hạ Ảnh ngươi chép ba lần nữ giới, thế nào?”
Ôn Uyển vừa nói dứt, mặt hai người liền đen lại. Hạ Ảnh bĩu môi: “Vậy nếu quận chúa thua thì sao?” Không biết làm sao quận chúa tự tin bực này.
Ôn Uyển cười đến rất đắc ý: “Ta sẽ không thua.”
Thời điểm Từ Trọng Nhiên nghe được Hạo Thân vương cố ý hứa gả Y Mạn Quận Chúa cho hắn thì sửng sốt. Hắn không nghĩ tới Hạo Thân vương thế mà lại coi trọng hắn.
Từ Trọng Nhiên đang trong sự bối rối, chợt nghe tổ mẫu hắn kêu hắn đi qua. Cùng hắn nói đến cửa hôn nhân này sẽ mang đến cho hắn ưu việt như thế nào.
Tuy rằng ngoài miệng Từ Trọng Nhiên nói buông tha rồi nhưng kỳ thật hắn còn muốn chờ xem. Chỉ cần Ôn Uyển không thành thân, hắn vẫn còn cơ hội. Nhưng mà hiện thời có cơ hội tốt bày ở trước mặt hắn, một khi lỡ mất liền không lấy lại được.
Từ Trọng Nhiên nhốt mình trong thư phòng, lấy ra một quyển sách bao da trên giá. Mở ra, thi từ ở bên trong nhắm mắt lại hắn cũng có thể đọc ra. Biểu tình như không buông được. Vuốt tập thơ hơi mỏng, nhớ lại những hành động của Ôn Uyển trong những năm gần đây, thì thào nói: “Ôn Uyển quận chúa, ta nên nói nàng lạnh lùng hay nên nói nàng vô tình ? Tim của nàng có thể buông vì ai? Người giống như nàng có thể cả đời cũng không có khả năng buông lòng với người khác .”
Sau khi đi ra ngoài, Từ Trọng Nhiên chính miệng đáp ứng với người tới.
Việc hôn nhân của Từ Trọng Nhiên và Y Mạn Quận Chúa, bởi vì nguyên nhân là Ôn Uyển cho nên đã không phô trương. Trước tiên trao đổi canh thiếp, chờ thêm mấy tháng thì tuyên bố ra ngoài. Cuối năm lại xử lý việc hôn nhân.
Hạ Ảnh có chút buồn bực nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển bị nàng ta nhìn đến phát cáu: “Ánh mắt của ngươi là có ý gì ? Hay là ngươi xem trọng Từ Trọng Nhiên?” Không đúng a, tuổi không hợp mà! Hạ Ảnh đã ba mươi, nơi nào còn để ý một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như vậy.
Hạ Ảnh nghe xong lời này hộc máu: “Quận chúa, người còn không biết xấu hổ mà hỏi tại sao? Người đếm ngón tay xem, người năm nay bao nhiêu tuổi? Người năm nay mười tám nha, so với Y Mạn quận chúa còn lớn hơn một tuổi. Người không vội, hoàng thượng thì vội muốn chết. Sợ người còn chọn lựa hoài như vậy về sau không có mà chọn.”
Ôn Uyển không sao cả nói: “Không có mà chọn, vậy không chọn chứ sao ? Ta lại không dựa vào nam nhân nuôi. Lấy hay không lấy chồng cũng không sao cả. Không gả còn tự do hơn, không có người quản, muốn làm gì thì làm.”
Hạ Ảnh nghe được mà kinh hãi lạnh người, quận chúa sẽ không phải thật sự không muốn lập gia đình, dự tính làm gái lỡ thì chứ ? Đây là một tin tức xấu a!
Từ Trọng Nhiên thấy việc hôn nhân định ra trong nháy mắt liền hoảng hốt. Hôn sự hắn chờ đợi mấy năm liền rơi xuống một cái kết quả như vậy. Tuy rằng kết quả không kém nhưng mà hắn có chút hụt hẫng.
Ôn Uyển sở dĩ khẳng định là vì nàng rất rõ ràng, đến bước này nếu Từ Trọng Nhiên bỏ lỡ Y Mạn Quận Chúa thì cả đời này của hắn cũng cưới không được cô nương trong sạch hơn, một là Thái bà bà, sau là hai mẹ chồng, gia thế cũng không hiển hách. Trên mặt nói là ở riêng, ai biết lúc nào lại chen vào ở. Nhà ai dám gả nữ nhi mình yêu thương cho hắn.
Tôi tớ bên người Từ Trọng Nhiên là con của thiếp thân nha hoàn bên người Đại La thị, đi tới nói: “Đại gia, lão gia đến đây.” Người này là tâm phúc của Từ Trọng Nhiên, hiện giờ đang quản sản nghiệp Từ Trọng Nhiên đặt mua. Kỳ thực Từ Trọng Nhiên đã sớm chán ghét Từ gia. Các loại ban thưởng đều dành dụm lén đặt mua sản nghiệp. Thế nhưng đều là để ở danh nghĩa vị tâm phúc này. Hiện thời chuyển ra cũng có thể quang minh chính đại dùng. Đối với bên ngoài thì nói là Ngũ hoàng tử tặng. Mười khoảnh đối với Ngũ hoàng tử mà nói chính là một bữa ăn sáng. ( khoảnh : rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta)
Từ Trọng Nhiên nghe nói như thế liền nở nụ cười lạnh. Hiện giờ còn muốn thế nào ? Chắc không phải muốn nối lại mối quan hệ phụ tử chứ ? Đã đi ra sống một mình, còn muốn lại đây sống cùng hắn, nằm mơ!
Từ Trọng Nhiên rốt cục cảm nhận được, năm đó vì sao Ôn Uyển muốn đi ra ngoài. Bởi vì thật sự quá dễ chịu a! Không cần mỗi lần phải đi thỉnh an này đó cho loại ghê tởm chết giẫm làm người ta chán ghét (lại nói cho tới bây giờ Ôn Uyển cũng không biết thỉnh an là thứ gì đâu). Cho nên, tuyệt đối hắn sẽ không đáp ứng cùng chung sống với những người này. Có điều tổ mẫu chỉ có thể giúp hắn tránh được nhất thời, lại không giúp hắn tránh được một đời. Cần phải tính toán lại cho tốt.
Sau khi Từ Trọng Nhiên nói chuyện với Từ lão gia xong, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt. Lại dám lấy hôn sự của muội muội áp chế hắn. Hừ, chuyện nực cười.
Ngày thứ hai Từ Trọng Nhiên phải đi gặp Thái phu nhân. Hiện thời Thái phu nhân đang dưỡng bệnh, vốn là bệnh tình càng ngày càng nặng nhưng biết Hạo Thân vương cố ý hứa gả Y Mạn Quận Chúa cho Từ Trọng Nhiên, hơn nữa việc hôn nhân đã định ra nên bệnh tình tốt hơn phân nửa.
Từ Trọng Nhiên nói chuyện muội muội của hắn với Thái phu nhân, cũng nói chính mình có nhìn trúng được người. Mời Thái phu nhân làm chủ đáp ứng.
Thái phu nhân biết Từ Trọng Nhiên đã sớm ly tâm với người Từ gia. Nếu muốn gây khó dễ cho hắn có thể làm cho hắn khuất phục nhất thời cũng không thể làm cho hắn khuất phục cả đời. Mấy đứa nhỏ phía dưới còn phải dựa vào hắn a! Lập tức hỏi cũng không hỏi cái người được chọn này như thế nào mà đáp ứng. Từ Trọng Nhiên gài bẫy ai cũng sẽ không gài bẫy muội muội ruột của mình.
Sau khi Từ lão gia biết liền muốn dùng gia pháp, còn nói ra lời uy hiếp, nếu như không đáp ứng ông ta sẽ đi cáo trạng Từ Trọng Nhiên ngỗ nghịch bất hiếu. Đến lúc đó đừng nói cưới quận chúa mà ngay cả chức quan cũng không bảo đảm. Đây coi như là biện pháp rút củi dưới đáy nồi.
Đáng tiếc, lần trước đó là Từ Trọng Nhiên dùng khổ nhục kế. Lần này thì không dễ nói chuyện như vậy. Cho toàn bộ người đều đi xuống, thời điểm chỉ còn lại có hai cha con, Từ Trọng Nhiên lạnh lùng nhìn Từ lão gia nói: “Năm đó, ông thiếu chút nữa bóp chết Ôn Uyển quận chúa. Quận chúa vì chuyện này không muốn gả cho ta. Nếu ông muốn đi quan phủ cáo ta ngỗ nghịch bất hiếu, nghĩ hủy đi ta, cũng được. Nhưng trước khi ta bị ông hủy, ta nhất định tung việc này ra ngoài, làm cho hoàng thượng biết bởi vì quận chúa vạch trần gian tình của ông mà ông muốn giết quận chúa diệt khẩu. Hoàng thượng sủng ái quận chúa, thiên hạ đều biết. Nếu hoàng thượng biết lúc trước ông thiếu chút nữa giết chết quận chúa. Ha ha, ông có biết sẽ là kết quả gì không ? Ông cùng tiện nhân sủng ái kia, con trai con gái bảo bối ông thích kia, toàn bộ mọi người của Từ gia đều phải bị kéo đến chợ chặt đầu. Ông đi cáo đi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”
Từ lão gia thấy lạnh lùng và cừu hận trong mắt Từ Trọng Nhiên, ông có thể cảm giác được, nghiệt tử này nhất định có thể nói được thì làm được, đến lúc đó toàn bộ mọi người của Từ gia thực sự sẽ táng thân bốn năm nơi. Từ lão gia lập tức hôn mê bất tỉnh.
Từ Trọng Nhiên thấy Từ lão gia giả chết ở trên mặt đất, cười lạnh một tiếng. Ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, sau khi uống hết một chén trà nhỏ mới giả vờ sợ hãi kêu lên: “Người tới, lão gia té xỉu.”
Từ lão gia đến cùng cũng đã lớn tuổi, gần đây lại bị lửa giận công tâm nên bệnh nặng một trận.
Thời điểm Từ Trọng Nhiên trở về nhà của mình, nghĩ đến lời Ôn Uyển từng nói gián tiếp đã giúp hắn, lập tức chua xót không thôi: “Ôn Uyển quận chúa, không nghĩ tới, đến bây giờ ta còn phải dựa vào ngươi tới ngăn cản những người này.” Từ Trọng Nhiên không rõ Ôn Uyển nói cho hắn biết chuyện này là có phải cố ý cho hắn biết nhược điểm để uy hiếp phụ thân hắn hay không ?
Từ Trọng Nhiên lập tức cười chính mình ngu dốt. Lấy sự khôn khéo của Ôn Uyển quận chúa, làm sao có thể tùy ý tiết lộ chuyện trọng đại như vậy cho hắn. Hiện thời không chỉ có không cưới được Ôn Uyển quận chúa, còn thừa nhận một cái nhân tình lớn như vậy.
Hạ Ảnh thực tiếc hận, chọn lựa được người tốt như vậy.
Ôn Uyển thấy bộ dáng ảo não tiếc hận của nàng thì nở nụ cười: “Có cái gì tốt mà tiếc hận? Nam tử trên đời ngàn vạn, người tốt còn nhiều hơn, có một người mà tiếc cho được à.”
Hạ Ảnh than thở: “Là có tốt, nhưng lại khó tìm được tốt như vậy.” Cho rằng người tốt đều đứng tại chỗ cho người chọn à. Đến lúc đó tất cả đều đã bị chọn đi rồi.
Ôn Uyển thấy bộ dáng Hạ Ảnh, bật cười: “Ta và hắn không thích hợp. Hắn là một người tâm tư rất nặng. Mà ta, cũng giống vậy là một người nặng tâm tư, hai người đều tâm tư nặng, ngươi cảm thấy kết quả sẽ như thế nào? Hắn đề phòng ta, ta đề phòng hắn, vì thế tâm tư đối tâm tư, khẳng định phải mệt chết. Y Mạn Quận Chúa tính tình thẳng thắn, hồn nhiên hoạt bát, thực thích hợp với hắn.”
Hạ Ảnh nghe được như lọt vào trong sương mù.
Hạ Dao cũng nghe không rõ, tuy rằng nàng không hy vọng có thể thành, nhưng mà dường như có cái nhìn khác về Ôn Uyển: “Quận chúa, chúng ta không quá hiểu được ý tứ của người?”
Ôn Uyển cười nói: “Biết vì sao ta trăm phần trăm khẳng định Từ Trọng Nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu của ta không?”
Hai người sửng sốt, cùng nhau lắc đầu.
Ôn Uyển ra khỏi phòng ở, đi vào trong sân: “Ta thấy được chân thành trong mắt hắn, ta có thể nhìn ra được hắn muốn cưới ta, thật tình muốn cưới ta. Nhưng hắn không phải vì trong lòng có ta mà cưới ta. Không phải phát ra từ nội tâm muốn cưới. Hắn là muốn kết hôn mà cưới.”
Hai người vẫn không hiểu ra sao.
Ôn Uyển nhìn hoa tươi đầy đình viện. Lúc ấy khi Từ Trọng Nhiên nhìn về phía nàng, trong mắt có chân thành tha thiết, có thành khẩn, nhưng không có yêu say đắm. Ôn Uyển tin tưởng Từ Trọng Nhiên không vì địa vị quyền thế mà muốn cưới nàng, nhưng Từ Trọng Nhiên chỉ là vì muốn kết hôn mà cưới. Chính là lý trí cùng nguyện vọng nói cho hắn biết, cần phải cưới.
Hạ Dao suy nghĩ một hồi, chau mày lại nói: ” Ý Quận chúa, hắn chính là luôn luôn cho rằng quận chúa là thê tử thích hợp nhất? Mà không phải vì thích, mới cưới.”
Hạ Ảnh lập tức phủ nhận: “Không có khả năng, nếu không thích tại sao có thể cưới?”
Ôn Uyển cười nhạt nói: “Có lẽ có yêu mến, nhưng thích mà không phải yêu. Từ Trọng Nhiên cưới không được ta sẽ thất vọng, sẽ không cam lòng, nhưng tuyệt đối không đau lòng. Ta với hắn không phải người cùng đường. Hắn là một nam nhân có dã tâm có năng lực, không thích hợp với ta?”
Hạ Ảnh không hiểu nói: “Có dã tâm có năng lực không tốt sao? Chẳng lẽ về sau quận chúa muốn tìm một người, ừ, nam nhân cái gì cũng không được?”
Mặt Ôn Uyển lộ vẻ chua xót: “Có dã tâm có năng lực, đương nhiên là tốt. Năm đó Từ Trọng Nhiên có thể được ăn cả ngã về không, ruồng bỏ Lục lão gia La gia, đầu nhập vào cậu hoàng đế liền chứng minh người này không phải một nam nhân cam nguyện chịu kiềm chế. Không chỉ có lòng tính toán trước, còn có khát vọng. Người tốt như vậy nhưng không thích hợp với ta.”
Hạ Dao im lặng.
Hạ Ảnh lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không rõ.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Hạ Ảnh nghi hoặc: “Cưới ta, đối với Từ Trọng Nhiên nhập sĩ mà nói, không phải trợ lực mà là lực cản. Càng là nam nhân có năng lực, càng không dễ dàng tha thứ được nói hắn dựa vào nữ nhân mà thượng vị. Lấy tư chất của Từ Trọng Nhiên, phong hầu bái tướng là khả năng không đạt được, nhưng khẳng định có thể làm đến đại quan thống soái một phương. Cưới ta, con đường làm quan của hắn đi không được xa. Việc này đối với một người nam nhân có dã tâm có khát vọng thì tuyệt đối không dễ chịu. Thực sự kết làm vợ chồng chỉ có thể đi hướng hờ hững như người dưng.”
Hạ Ảnh cả buổi không lên tiếng. Cho dù nàng không có cái nhìn đại cục như Hạ Dao nhưng cũng biết người cưới quận chúa cả đời vinh hoa phú quý thì có, còn muốn thân ở trong triều có địa vị cao, tay cầm quyền cao (ý nghĩa có nhân mạch rộng lớn), đó là không có khả năng. Bởi vì phải tránh hiềm nghi “Ý Quận chúa, Từ Trọng Nhiên đã biết sao?”
Ôn Uyển không đáp mà hỏi lại: “Ngươi cho rằng thế nào?” Lấy trí tuệ của Từ Trọng Nhiên, làm sao có thể không biết. Hắn chính là không muốn làm cho mình tiếc nuối, cho nên mới đến thử một lần như vậy.
Hoàng đế biết Ôn Uyển nói lời này, cười khổ nói: “Phụ hoàng, người dạy dỗ Ôn Uyển thật quá tốt.” Ôn Uyển đã nhìn thấu lòng người, cũng quá rõ ràng lợi hại và ích lợi, cho nên không hề tin tưởng tấm lòng của người khác.
Hạ Ảnh than thở, chỉ có một mình người không nhìn được hàng thôi: “Quận chúa, Y Mạn Quận Chúa năm nay đã mười bảy tuổi, tuy rằng là đích nữ trong Hạo Thân Vương Phủ nhưng bởi vì nàng là đứa con nhỏ nhất của Vương phi, cho nên khó tránh khỏi dung túng cưng chiều. Mấy năm nay Hạo Thân Vương Phi cũng để tùy nàng chọn chọn lựa lựa, đến nỗi chậm trễ. Lần này cũng là sai sót ngẫu nhiên. Hình như thời điểm Hạo Thân vương phi đi dâng hương, đụng phải Từ Trọng Nhiên. Thấy Từ Trọng Nhiên tuấn tú lịch sự, cách nói năng không tầm thường mà nghe được còn chưa đón dâu cho nên để tâm. Hạo Thân vương có ấn tượng rất tốt với Từ Trọng Nhiên, cảm thấy là người có tài. Vì thế sợ quận chúa còn có cái ý tưởng gì cho nên Hạo Thân vương cố ý hỏi Hoàng thượng. Hoàng thượng cố ý để cho nô tì hỏi thăm ý tứ của quận chúa.”
Ôn Uyển nhanh chóng tỏ vẻ, nàng chẳng có tí quan hệ nào với Từ Trọng Nhiên, chính mình không có ý kiến gì, không cần làm chậm trễ người ta nam hôn nữ gả.
Hạ Ảnh nghe xong lời này xụ mặt xuống: “Quận chúa, người thực sự không lo lắng nhiều một chút. Hiện nay Từ Trọng Nhiên đã đi ra ngoài sống một mình. Quận chúa gả… ”
Ôn Uyển khoát tay: “Ta không có hứng thú với hắn. Nếu như ta có hi vọng đối với hắn, hắn có một mình hay không cũng không có vấn đề gì. Về sau hắn vẫn ở trong phủ quận chúa mà.” Một mình hay không có quan hệ gì ? Nếu đã nhìn trúng người này thì những người đó muốn sống tốt ở trong Phủ quận chúa của nàng cũng không được. Nói đùa, chán sống rồi hả ? Biệt viện hoàng gia không phải tùy tiện ai cũng có thể ở ?
Hạ Dao thấy Ôn Uyển đột nhiên cười rộ lên, hơn nữa cười đến thực quỷ dị: “Quận chúa, làm sao vậy ? Có gì không thỏa đáng sao?”
Ôn Uyển vui tươi hớn hở: “Hai tháng trước Từ Trọng Nhiên còn nói lời thề son sắt đợi ta nhiều năm như vậy, đối với ta là một mảnh chân tình. Ta vừa cự tuyệt không quá hai tháng, có thể câu được mối hôn nhân tốt như vậy. Đây là thật tình của hắn!!! Thật sự không đáng giá tiền mà.”
Hạ Dao có chút không đồng ý quan điểm này của Ôn Uyển: “Quận chúa đã không đáp ứng thì người ta tự do kết hôn. Trèo đến cửa hôn nhân tốt như thế này cũng là phúc khí của người ta.”
Ôn Uyển buồn cười nói: “Ta nơi nào có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Lại nói tiếp Từ Trọng Nhiên cũng không dễ dàng, có thể có được một mối hôn nhân tốt này, đương nhiên là phúc khí của hắn. Ta chỉ cảm thán hai câu thôi.”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, giống như cười mà không phải cười. Ôn Uyển biết nàng đang cười cái gì. Cười ý là nói cho nàng biết Bạch Thế Niên có thể tuân thủ lời hứa.
Ôn Uyển rất muốn nói, ta biết. Nhưng vì kiêng kị, cho nên rất nhiều chuyện nàng đều không thể nói với ai. Không phải nàng không tin được Hạ Dao, mà là việc này phải cẩn thận. Nếu nàng thực sự gả cho Bạch Thế Niên, tính mạng đã có quan hệ với tất cả mọi người. Không thể chủ quan được!
Hạ Ảnh thấy mặt Ôn Uyển không chút biểu cảm liền nhịn không được nói: “Quận chúa, nói không chừng Từ Trọng Nhiên cũng sẽ cự tuyệt! Sao người khẳng định Từ Trọng Nhiên nhất định sẽ đáp ứng cửa hôn sự này như vậy.”
Ôn Uyển nghe xong lời này, cười ha ha không ngừng: “Ta nói cho ngươi biết, ta có thể trăm phần trăm khẳng định Từ Trọng Nhiên sẽ đáp ứng. Nếu hắn không đáp ứng thì hắn sẽ không là Từ Trọng Nhiên.”
Hạ Dao từ chối cho ý kiến, Hạ Ảnh lại có chút không tin. Ôn Uyển cười nói: “Nếu không, chúng ta đánh cuộc. Nếu ta thắng, Hạ Dao ngươi thêu cho ta một cái hầu bao, Hạ Ảnh ngươi chép ba lần nữ giới, thế nào?”
Ôn Uyển vừa nói dứt, mặt hai người liền đen lại. Hạ Ảnh bĩu môi: “Vậy nếu quận chúa thua thì sao?” Không biết làm sao quận chúa tự tin bực này.
Ôn Uyển cười đến rất đắc ý: “Ta sẽ không thua.”
Thời điểm Từ Trọng Nhiên nghe được Hạo Thân vương cố ý hứa gả Y Mạn Quận Chúa cho hắn thì sửng sốt. Hắn không nghĩ tới Hạo Thân vương thế mà lại coi trọng hắn.
Từ Trọng Nhiên đang trong sự bối rối, chợt nghe tổ mẫu hắn kêu hắn đi qua. Cùng hắn nói đến cửa hôn nhân này sẽ mang đến cho hắn ưu việt như thế nào.
Tuy rằng ngoài miệng Từ Trọng Nhiên nói buông tha rồi nhưng kỳ thật hắn còn muốn chờ xem. Chỉ cần Ôn Uyển không thành thân, hắn vẫn còn cơ hội. Nhưng mà hiện thời có cơ hội tốt bày ở trước mặt hắn, một khi lỡ mất liền không lấy lại được.
Từ Trọng Nhiên nhốt mình trong thư phòng, lấy ra một quyển sách bao da trên giá. Mở ra, thi từ ở bên trong nhắm mắt lại hắn cũng có thể đọc ra. Biểu tình như không buông được. Vuốt tập thơ hơi mỏng, nhớ lại những hành động của Ôn Uyển trong những năm gần đây, thì thào nói: “Ôn Uyển quận chúa, ta nên nói nàng lạnh lùng hay nên nói nàng vô tình ? Tim của nàng có thể buông vì ai? Người giống như nàng có thể cả đời cũng không có khả năng buông lòng với người khác .”
Sau khi đi ra ngoài, Từ Trọng Nhiên chính miệng đáp ứng với người tới.
Việc hôn nhân của Từ Trọng Nhiên và Y Mạn Quận Chúa, bởi vì nguyên nhân là Ôn Uyển cho nên đã không phô trương. Trước tiên trao đổi canh thiếp, chờ thêm mấy tháng thì tuyên bố ra ngoài. Cuối năm lại xử lý việc hôn nhân.
Hạ Ảnh có chút buồn bực nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển bị nàng ta nhìn đến phát cáu: “Ánh mắt của ngươi là có ý gì ? Hay là ngươi xem trọng Từ Trọng Nhiên?” Không đúng a, tuổi không hợp mà! Hạ Ảnh đã ba mươi, nơi nào còn để ý một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như vậy.
Hạ Ảnh nghe xong lời này hộc máu: “Quận chúa, người còn không biết xấu hổ mà hỏi tại sao? Người đếm ngón tay xem, người năm nay bao nhiêu tuổi? Người năm nay mười tám nha, so với Y Mạn quận chúa còn lớn hơn một tuổi. Người không vội, hoàng thượng thì vội muốn chết. Sợ người còn chọn lựa hoài như vậy về sau không có mà chọn.”
Ôn Uyển không sao cả nói: “Không có mà chọn, vậy không chọn chứ sao ? Ta lại không dựa vào nam nhân nuôi. Lấy hay không lấy chồng cũng không sao cả. Không gả còn tự do hơn, không có người quản, muốn làm gì thì làm.”
Hạ Ảnh nghe được mà kinh hãi lạnh người, quận chúa sẽ không phải thật sự không muốn lập gia đình, dự tính làm gái lỡ thì chứ ? Đây là một tin tức xấu a!
Từ Trọng Nhiên thấy việc hôn nhân định ra trong nháy mắt liền hoảng hốt. Hôn sự hắn chờ đợi mấy năm liền rơi xuống một cái kết quả như vậy. Tuy rằng kết quả không kém nhưng mà hắn có chút hụt hẫng.
Ôn Uyển sở dĩ khẳng định là vì nàng rất rõ ràng, đến bước này nếu Từ Trọng Nhiên bỏ lỡ Y Mạn Quận Chúa thì cả đời này của hắn cũng cưới không được cô nương trong sạch hơn, một là Thái bà bà, sau là hai mẹ chồng, gia thế cũng không hiển hách. Trên mặt nói là ở riêng, ai biết lúc nào lại chen vào ở. Nhà ai dám gả nữ nhi mình yêu thương cho hắn.
Tôi tớ bên người Từ Trọng Nhiên là con của thiếp thân nha hoàn bên người Đại La thị, đi tới nói: “Đại gia, lão gia đến đây.” Người này là tâm phúc của Từ Trọng Nhiên, hiện giờ đang quản sản nghiệp Từ Trọng Nhiên đặt mua. Kỳ thực Từ Trọng Nhiên đã sớm chán ghét Từ gia. Các loại ban thưởng đều dành dụm lén đặt mua sản nghiệp. Thế nhưng đều là để ở danh nghĩa vị tâm phúc này. Hiện thời chuyển ra cũng có thể quang minh chính đại dùng. Đối với bên ngoài thì nói là Ngũ hoàng tử tặng. Mười khoảnh đối với Ngũ hoàng tử mà nói chính là một bữa ăn sáng. ( khoảnh : rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta)
Từ Trọng Nhiên nghe nói như thế liền nở nụ cười lạnh. Hiện giờ còn muốn thế nào ? Chắc không phải muốn nối lại mối quan hệ phụ tử chứ ? Đã đi ra sống một mình, còn muốn lại đây sống cùng hắn, nằm mơ!
Từ Trọng Nhiên rốt cục cảm nhận được, năm đó vì sao Ôn Uyển muốn đi ra ngoài. Bởi vì thật sự quá dễ chịu a! Không cần mỗi lần phải đi thỉnh an này đó cho loại ghê tởm chết giẫm làm người ta chán ghét (lại nói cho tới bây giờ Ôn Uyển cũng không biết thỉnh an là thứ gì đâu). Cho nên, tuyệt đối hắn sẽ không đáp ứng cùng chung sống với những người này. Có điều tổ mẫu chỉ có thể giúp hắn tránh được nhất thời, lại không giúp hắn tránh được một đời. Cần phải tính toán lại cho tốt.
Sau khi Từ Trọng Nhiên nói chuyện với Từ lão gia xong, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt. Lại dám lấy hôn sự của muội muội áp chế hắn. Hừ, chuyện nực cười.
Ngày thứ hai Từ Trọng Nhiên phải đi gặp Thái phu nhân. Hiện thời Thái phu nhân đang dưỡng bệnh, vốn là bệnh tình càng ngày càng nặng nhưng biết Hạo Thân vương cố ý hứa gả Y Mạn Quận Chúa cho Từ Trọng Nhiên, hơn nữa việc hôn nhân đã định ra nên bệnh tình tốt hơn phân nửa.
Từ Trọng Nhiên nói chuyện muội muội của hắn với Thái phu nhân, cũng nói chính mình có nhìn trúng được người. Mời Thái phu nhân làm chủ đáp ứng.
Thái phu nhân biết Từ Trọng Nhiên đã sớm ly tâm với người Từ gia. Nếu muốn gây khó dễ cho hắn có thể làm cho hắn khuất phục nhất thời cũng không thể làm cho hắn khuất phục cả đời. Mấy đứa nhỏ phía dưới còn phải dựa vào hắn a! Lập tức hỏi cũng không hỏi cái người được chọn này như thế nào mà đáp ứng. Từ Trọng Nhiên gài bẫy ai cũng sẽ không gài bẫy muội muội ruột của mình.
Sau khi Từ lão gia biết liền muốn dùng gia pháp, còn nói ra lời uy hiếp, nếu như không đáp ứng ông ta sẽ đi cáo trạng Từ Trọng Nhiên ngỗ nghịch bất hiếu. Đến lúc đó đừng nói cưới quận chúa mà ngay cả chức quan cũng không bảo đảm. Đây coi như là biện pháp rút củi dưới đáy nồi.
Đáng tiếc, lần trước đó là Từ Trọng Nhiên dùng khổ nhục kế. Lần này thì không dễ nói chuyện như vậy. Cho toàn bộ người đều đi xuống, thời điểm chỉ còn lại có hai cha con, Từ Trọng Nhiên lạnh lùng nhìn Từ lão gia nói: “Năm đó, ông thiếu chút nữa bóp chết Ôn Uyển quận chúa. Quận chúa vì chuyện này không muốn gả cho ta. Nếu ông muốn đi quan phủ cáo ta ngỗ nghịch bất hiếu, nghĩ hủy đi ta, cũng được. Nhưng trước khi ta bị ông hủy, ta nhất định tung việc này ra ngoài, làm cho hoàng thượng biết bởi vì quận chúa vạch trần gian tình của ông mà ông muốn giết quận chúa diệt khẩu. Hoàng thượng sủng ái quận chúa, thiên hạ đều biết. Nếu hoàng thượng biết lúc trước ông thiếu chút nữa giết chết quận chúa. Ha ha, ông có biết sẽ là kết quả gì không ? Ông cùng tiện nhân sủng ái kia, con trai con gái bảo bối ông thích kia, toàn bộ mọi người của Từ gia đều phải bị kéo đến chợ chặt đầu. Ông đi cáo đi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”
Từ lão gia thấy lạnh lùng và cừu hận trong mắt Từ Trọng Nhiên, ông có thể cảm giác được, nghiệt tử này nhất định có thể nói được thì làm được, đến lúc đó toàn bộ mọi người của Từ gia thực sự sẽ táng thân bốn năm nơi. Từ lão gia lập tức hôn mê bất tỉnh.
Từ Trọng Nhiên thấy Từ lão gia giả chết ở trên mặt đất, cười lạnh một tiếng. Ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, sau khi uống hết một chén trà nhỏ mới giả vờ sợ hãi kêu lên: “Người tới, lão gia té xỉu.”
Từ lão gia đến cùng cũng đã lớn tuổi, gần đây lại bị lửa giận công tâm nên bệnh nặng một trận.
Thời điểm Từ Trọng Nhiên trở về nhà của mình, nghĩ đến lời Ôn Uyển từng nói gián tiếp đã giúp hắn, lập tức chua xót không thôi: “Ôn Uyển quận chúa, không nghĩ tới, đến bây giờ ta còn phải dựa vào ngươi tới ngăn cản những người này.” Từ Trọng Nhiên không rõ Ôn Uyển nói cho hắn biết chuyện này là có phải cố ý cho hắn biết nhược điểm để uy hiếp phụ thân hắn hay không ?
Từ Trọng Nhiên lập tức cười chính mình ngu dốt. Lấy sự khôn khéo của Ôn Uyển quận chúa, làm sao có thể tùy ý tiết lộ chuyện trọng đại như vậy cho hắn. Hiện thời không chỉ có không cưới được Ôn Uyển quận chúa, còn thừa nhận một cái nhân tình lớn như vậy.
Hạ Ảnh thực tiếc hận, chọn lựa được người tốt như vậy.
Ôn Uyển thấy bộ dáng ảo não tiếc hận của nàng thì nở nụ cười: “Có cái gì tốt mà tiếc hận? Nam tử trên đời ngàn vạn, người tốt còn nhiều hơn, có một người mà tiếc cho được à.”
Hạ Ảnh than thở: “Là có tốt, nhưng lại khó tìm được tốt như vậy.” Cho rằng người tốt đều đứng tại chỗ cho người chọn à. Đến lúc đó tất cả đều đã bị chọn đi rồi.
Ôn Uyển thấy bộ dáng Hạ Ảnh, bật cười: “Ta và hắn không thích hợp. Hắn là một người tâm tư rất nặng. Mà ta, cũng giống vậy là một người nặng tâm tư, hai người đều tâm tư nặng, ngươi cảm thấy kết quả sẽ như thế nào? Hắn đề phòng ta, ta đề phòng hắn, vì thế tâm tư đối tâm tư, khẳng định phải mệt chết. Y Mạn Quận Chúa tính tình thẳng thắn, hồn nhiên hoạt bát, thực thích hợp với hắn.”
Hạ Ảnh nghe được như lọt vào trong sương mù.
Hạ Dao cũng nghe không rõ, tuy rằng nàng không hy vọng có thể thành, nhưng mà dường như có cái nhìn khác về Ôn Uyển: “Quận chúa, chúng ta không quá hiểu được ý tứ của người?”
Ôn Uyển cười nói: “Biết vì sao ta trăm phần trăm khẳng định Từ Trọng Nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu của ta không?”
Hai người sửng sốt, cùng nhau lắc đầu.
Ôn Uyển ra khỏi phòng ở, đi vào trong sân: “Ta thấy được chân thành trong mắt hắn, ta có thể nhìn ra được hắn muốn cưới ta, thật tình muốn cưới ta. Nhưng hắn không phải vì trong lòng có ta mà cưới ta. Không phải phát ra từ nội tâm muốn cưới. Hắn là muốn kết hôn mà cưới.”
Hai người vẫn không hiểu ra sao.
Ôn Uyển nhìn hoa tươi đầy đình viện. Lúc ấy khi Từ Trọng Nhiên nhìn về phía nàng, trong mắt có chân thành tha thiết, có thành khẩn, nhưng không có yêu say đắm. Ôn Uyển tin tưởng Từ Trọng Nhiên không vì địa vị quyền thế mà muốn cưới nàng, nhưng Từ Trọng Nhiên chỉ là vì muốn kết hôn mà cưới. Chính là lý trí cùng nguyện vọng nói cho hắn biết, cần phải cưới.
Hạ Dao suy nghĩ một hồi, chau mày lại nói: ” Ý Quận chúa, hắn chính là luôn luôn cho rằng quận chúa là thê tử thích hợp nhất? Mà không phải vì thích, mới cưới.”
Hạ Ảnh lập tức phủ nhận: “Không có khả năng, nếu không thích tại sao có thể cưới?”
Ôn Uyển cười nhạt nói: “Có lẽ có yêu mến, nhưng thích mà không phải yêu. Từ Trọng Nhiên cưới không được ta sẽ thất vọng, sẽ không cam lòng, nhưng tuyệt đối không đau lòng. Ta với hắn không phải người cùng đường. Hắn là một nam nhân có dã tâm có năng lực, không thích hợp với ta?”
Hạ Ảnh không hiểu nói: “Có dã tâm có năng lực không tốt sao? Chẳng lẽ về sau quận chúa muốn tìm một người, ừ, nam nhân cái gì cũng không được?”
Mặt Ôn Uyển lộ vẻ chua xót: “Có dã tâm có năng lực, đương nhiên là tốt. Năm đó Từ Trọng Nhiên có thể được ăn cả ngã về không, ruồng bỏ Lục lão gia La gia, đầu nhập vào cậu hoàng đế liền chứng minh người này không phải một nam nhân cam nguyện chịu kiềm chế. Không chỉ có lòng tính toán trước, còn có khát vọng. Người tốt như vậy nhưng không thích hợp với ta.”
Hạ Dao im lặng.
Hạ Ảnh lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không rõ.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Hạ Ảnh nghi hoặc: “Cưới ta, đối với Từ Trọng Nhiên nhập sĩ mà nói, không phải trợ lực mà là lực cản. Càng là nam nhân có năng lực, càng không dễ dàng tha thứ được nói hắn dựa vào nữ nhân mà thượng vị. Lấy tư chất của Từ Trọng Nhiên, phong hầu bái tướng là khả năng không đạt được, nhưng khẳng định có thể làm đến đại quan thống soái một phương. Cưới ta, con đường làm quan của hắn đi không được xa. Việc này đối với một người nam nhân có dã tâm có khát vọng thì tuyệt đối không dễ chịu. Thực sự kết làm vợ chồng chỉ có thể đi hướng hờ hững như người dưng.”
Hạ Ảnh cả buổi không lên tiếng. Cho dù nàng không có cái nhìn đại cục như Hạ Dao nhưng cũng biết người cưới quận chúa cả đời vinh hoa phú quý thì có, còn muốn thân ở trong triều có địa vị cao, tay cầm quyền cao (ý nghĩa có nhân mạch rộng lớn), đó là không có khả năng. Bởi vì phải tránh hiềm nghi “Ý Quận chúa, Từ Trọng Nhiên đã biết sao?”
Ôn Uyển không đáp mà hỏi lại: “Ngươi cho rằng thế nào?” Lấy trí tuệ của Từ Trọng Nhiên, làm sao có thể không biết. Hắn chính là không muốn làm cho mình tiếc nuối, cho nên mới đến thử một lần như vậy.
Hoàng đế biết Ôn Uyển nói lời này, cười khổ nói: “Phụ hoàng, người dạy dỗ Ôn Uyển thật quá tốt.” Ôn Uyển đã nhìn thấu lòng người, cũng quá rõ ràng lợi hại và ích lợi, cho nên không hề tin tưởng tấm lòng của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.