Quyển 3 - Chương 45: Tỷ võ ( thượng )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
16/03/2014
Edit: Ly Ly
“Ngươi còn không mạnh bằng một người giống cô nương, ngươi là một tên đầu gỗ ngốc.” Đông Thanh nhìn vậy rất không sảng khoái mà mắng hắn. La Thủ Huân giận đến nỗi muốn đánh nhau, nhưng hắn lại không thể động thủ, hắn cũng không phải kẻ ngu, biết thân thủ của tên tùy tùng này rất tốt.
“Nếu ngươi thật sự có bản lãnh, thì đánh với ta một trận. Không phải ngươi đánh nhau rất giỏi sao? Đến thị vệ người ta ngươi cũng có thể đánh, còn đánh đến nỗi hắn bị tàn phế. Bây giờ không cần tốn thời gian ở đây khua môi múa mép.” La Thủ Huân rất tức giận, nhưng hắn nghe nói, tên hắc tiểu tử này không phân cao thấp khi đánh nhau với thị vệ của phủ Thân vương, còn chặt đứt chân của tên thị vệ kia. Không nghĩ tới tên hắc tiểu tử nhìn gầy yếu không chịu nổi này lại lợi hại như thế. (Lời đồn đại luôn khoa trương quá mức)
“Dừng, ngươi nói không lại nên nói người khác khua môi múa mép. Ngươi cao to như vậy, lại đi so sánh với Phất Khê. Vậy mà ngươi cũng có thể mở miệng nói được, không sợ mất mặt sao.” Kì Hiên vạn phần khinh bỉ.
“Nhưng người thị vệ kia so với hắn còn lớn hơn rất nhiều, tại sao hắn có thể đánh với tên kia, lại không thể đánh với ta. Các ngươi không phải nói khoác rằng mình là người văn võ song toàn sao, bây giờ sợ rồi? Chỉ biết khoác lác. Yến Kì Hiên, bản thân ta cũng muốn đánh với ngươi, nhưng ngươi đánh thắng được ta sao, ngươi chỉ là tên bại tướng dưới tay ta mà thôi.” La Thủ Huân gầm lên. Hắn chính là không quen nhìn Yến Kì Hiên ra vẻ.
“Đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi nói ta đánh không lại ngươi, ai nói ta đánh không lại ngươi?” Yến Kì Hiên vô cùng tức giận, tiếp nhận khiêu chiến.
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Uyển đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho tới bây giờ chưa từng đánh nhau trận nào. Chuyện lúc trước là tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ, còn bây giờ, nàng còn chưa kịp suy nghĩ phải nói gì thì Yến Kì Hiên đã giúp nàng tiếp nhận lời khiêu chiến của đối phương rồi, là người phát ngôn thay mình nữa.
La Thủ Huân mừng rỡ”Tốt, là ngươi nói đó. Như vậy, nếu như ngươi đánh thắng ta, thì ta sẽ không tranh cãi nữa. Còn nếu như ngươi đánh không lại ta, ta muốn đấu với hắn. Bản thân ta muốn xem, người văn võ song toàn trong truyền thuyết, rốt cuộc lợi hại như thế nào. Hy vọng đến lúc đó hắn không phải là một người bất tài vô dụng.”
“Ngươi chọn địa điểm đi, sân luyện tập trong trường hay là nơi bí mật nào đó.” Sắc mặt Yến Kì Hiên rất khó coi. Hắn đánh nhau với tên kia, từ trước đến giờ chưa từng thắng trận nào. Lần này trước mặt Phất Khê, hắn phải thể hiện cho thật tốt, không được đánh mất thể diện. Cho dù tình nguyện tỉ thí thua cũng không thể để mất khí thế.
Hai người có thể xem là đối thủ đánh nhau lâu năm, rất nhanh đã nhập cuộc. Cả hai bổ nhào vào nhau, quấn nhau thành một cục. Ôn Uyển nhìn, liền lắc đầu, Yến Kì Hiên nhất định sẽ thua. Quả nhiên không đến nửa khắc đồng hồ sau, Yến Kì Hiên đã bị La Thủ Huân đánh gục. Ôn Uyển đi tới, đở Yến Kì Hiên đang vô cùng nhếch nhác, chuẩn bị rời đi.
“Này, hắn thua rồi, đến lượt ngươi. Nếu ngươi không đánh, thì ngươi phải làm tiểu đệ của ta. Đây là do các ngươi đáp ứng.” La Thủ Huân dương dương đắc ý nói. Những người bên cạnh thì cầm một bộ y phục tới.
“La Thủ Huân, ta lúc nào thì đáp ứng điều kiện như vậy. Đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi không được ăn không nói có.” Yến Kì Hiên giận đến nổi cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
“Mới vừa rồi ngươi nói rất giỏi, nếu ngươi thua, thì sẽ cho hắn đánh, ngươi chỉ biết nói xuông. Hắc tiểu tử, nếu ngươi bị thua, thì phải làm tiểu người hầu cho ta. Nhận thư khiêu chiến xong, giờ lại muốn đổi ý sao? Thì ra hai người các ngươi chỉ biết tự biên tự diễn thôi sao? Ha hả, đều là một con rùa đen rút đầu a?” La Thủ Huân đứng ở nơi đó, chê cười .
“Ngươi. . . . . . , nhưng ta không có đáp ứng.” Yến Kì Hiên giận đến không biết nên nói gì.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, nhớ tới thân phận của hắn, liền nở nụ cười. Người như vậy nhất định không phải là một người tỉ mỉ. Cộng thêm hắn lại là người của nhà La lục lão gia, nói không chừng kết bạn với hắn còn có thể biết thêm một chút tin tức nội bộ của La gia. Những thứ đó, sau này sẽ cần dùng đến. Ôn Uyển nghĩ như vậy, liền cười nói “Muốn ta làm người hầu cho ngươi, cũng phải xem ngươi có bản lãnh này hay không? Ta thua thì ta sẽ làm tiểu người hầu cho ngươi, còn nếu ngươi thua thì ngươi phải làm tiểu người hầu của ta.”
“Được, nói lời phải giữ lời.” La Thủ Huân mừng rỡ. Nếu để cho tên tiểu bất điểm này làm người hầu của mình, đến lúc đó, tên khốn Yến Kì Hiên nhất định sẽ tức chết.
“Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, Phất Khê mới có mười tuổi, ngươi đã mười bốn tuổi, ngươi lớn hơn Phất Khê tới bốn tuổi, đệ ấy có thể thắng sao? Không được, chuyện này không công bằng, ta tuyệt đối không thể đáp ứng.” Kì Hiên rất tức giận, hận không thể đánh chết hắn. Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, không ngờ lại lấy lớn hiếp nhỏ.
“Vậy ta nhường cho hắn hai mươi chiêu.” La Thủ Huân mới không cần cái gì phong độ hay không phong độ, cũng không phải là hắn cầu xin Ôn Uyển nhận lời tỷ thí, mà là chính bản thân hắn đồng ý muốn tỷ thí.
Ôn Uyển có chút cảm thấy buồn cười. Từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lần trước có đánh nhau cũng là do bị ép, lần này lại chủ động chấp nhận đánh nhau. Ôn Uyển cười, mở miệng nói “Bốn mươi chiêu.” Ý của nàng là La Thủ Huân nhường nàng bốn mươi chiêu.
“Hai mươi chiêu, nếu đồng ý thì ngươi sẽ được quyền quyết định thời gian và địa điểm thi đấu. ” Sắc mặt La Thủ Huân đỏ lên, bốn mươi chiêu thì quá nhiều. Hắn thấy Ôn Uyển tự tin như thế, có mấy lần hắn thật sự mất hết mặt mũi trước mặt Ôn Uyển, hơn nữa đám tiểu lâu la bên trong học đường còn khoe khoang khoác lác, hắn nhìn không quen, mới nói muốn tỷ thí, nhưng lại không nghĩ tới tên Hắc tiểu tử này lại đáp ứng sảng khoái như thế. Có tin đồn đánh nhau lúc trước, hắn cũng không thể đáp ứng toàn bộ yêu cầu của tên kia được.
“Tốt, vậy ba ngày sau, chúng ta sẽ tỷ thí ba hiệp, ngươi cũng không nên nói ta khi dễ ngươi. Trận đầu thi cưỡi ngựa, trận thứ hai thi võ nghệ, trận thứ ba thi thơ từ. Ngươi thấy thế nào?” Ôn Uyển cười, đưa ra ba đề mục tỷ thí, thoạt nhìn ba đề mục này rất bất lợi với nàng, lại rất có lợi với La Thủ Huân. Nhưng trên thực tế, Ôn Uyển đang đào sẵn một cái hố, đợi La Thủ Huân nhảy xuống.
“Tốt, nói lời phải giữ lời.” La Thủ Huân nghe xong, quả nhiên một lời liền đáp ứng. Bởi vì …các đề mục tỷ thí này rất có lợi cho hắn, nên hắn không cần suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.
“Phất Khê, tại sao đệ lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, đệ nhất định sẽ bị thua a.” Yến Kì Hiên nóng nảy. Ôn Uyển không thèm để ý, mà nói “quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” (một lời nói ra, bốn ngựa đuổi theo không kịp)
“Tốt, khá khen cho câu quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Chỉ cần ngươi thắng, ta chính là người hầu của ngươi. Bất kể ngươi sai ta làm gì, ta sẽ không nói hai lời, lập tức đi làm. Lời hứa này hữu hiệu cả đời. ” La Thủ Huân vạn trượng hào ngôn (nói vô cùng chắc chắn). Ha hả, hắn biết trước kia tên tiểu tử này không biết cưỡi ngựa, chỉ mới học mấy tháng nay mà thôi. Thời gian mấy tháng có thể so với người tập luyện mười năm như hắn sao? Với lại nhìn tên này gầy yếu như vậy, đánh nhau khẳng định không phải là đối thủ của mình. Mình thẳng hai phần thi thì phần thứ ba cũng không cần thi nữa.
“Tốt, chúng ta vỗ tay làm chứng.” Ở trước mặt mọi người, hai người vỗ tay làm chứng.
Thuần Vương nhận được tin tức, cười cười. Ôn Uyển, đúng là khôn khéo. Nàng lấy danh nghĩa Giang Thủ Vọng ra thề, cho dù có thua, đến lúc đó chuồn mất là được, sẽ không ai tìm được, lời hứa này cũng như không. Còn nếu nàng thắng cuộc, thì nàng sẽ dễ dàng kết giao với La Thủ Huân, từ đó có thể thăm dò được nhiều chuyện của La gia.
“Tại sao đệ lại đáp ứng lời hứa vô lý như vậy? Không được, tuyệt đối không được. Chuyện này rất không công bằng.” Yến Kì Hiên trở lại Vương Phủ, vẫn không ngăn được mà nhớ tới.
Ôn Uyển ngại hắn quá lải nhải, liền ở một mình trong phòng. Tổ tiên Ôn Uyển, trước kia bởi vì hai anh họ bị người ta bắt cóc đòi tiền chuộc, cho nên sau chuyện lần đó, người lớn trong nhà liền ra lệnh cho mấy đứa trẻ đi học võ, hy vọng bọn chúng có thể tự bảo vệ mình trong những lúc nguy hiểm. Sau một năm khi Ôn Uyển trở lại nhà họ Ôn, thân thể nàng điều dưỡng đã dần dần tốt lên, nàng bắt đầu học võ thuật, học được cũng không ít. Mặc dù cường độ huấn luyện không cao lắm, cũng không có quá nhiều khó khăn nhưng những quyền nàng luyện có thể cường thân kiện thể. Gần đây nàng lại được huấn luyện với cường độ cao, thân thể điều dưỡng cũng tốt hơn nhiều. Bằng không, lần trước bị đánh nghiêm trọng như vậy, thì không chỉ nằm mấy ngày là tốt lên được.
Dĩ nhiên, tỷ thí còn phải dựa vào vận may. Thuật cưỡi ngựa, Ôn Uyển hoàn toàn tự tin mình có thể thắng. Nàng có thiên lý mã Tiểu Mặc, mấy tháng nay thuật cưỡi ngựa của nàng đã tốt hơn nhiều, trong trận tỷ thí, đầu tiên là thi cưỡi ngựa, ngựa tốt cũng là một mấu chốt. Ngựa của nàng là ngựa tốt thượng đẳng, ngựa của La Thủ Huân làm sao có thể so sánh được. Hơn nữa nàng đã cải tiến bàn đạp, yên ngựa, vó ngựa, nhờ vậy mà đã giảm được rất nhiều gánh nặng cho ngựa. Ván đầu tiên, căn bản La Thủ Huân sẽ thua.
Cuộc thi tiếp theo, La Thủ Huân viết văn không thông, cho nên ván này hắn không có cơ hội thắng.
Ôn Uyển đang ở sân tập cưỡi ngựa, thì nhìn thấy khuôn mặt của Yến Kì Hiên có chút hả hê đi tới. Cười đến vô cùng vui vẻ. Ôn Uyển kỳ quái nhìn hắn.
Yến Kì Hiên cười ha ha nói ” Đệ biết không? Yến Kì Thiệu đã đánh nhau một trận với Tam thiếu gia của phủ Trịnh vương. Đánh đến nổi tên kia bò dậy không nổi, còn đang nằm ở trên giường. Đoán chừng không tới bốn năm tháng, thì không thể xuống giường được. Ha hả, đệ nói xem đây có phải là báo ứng không.”
Ôn Uyển chưa gặp mặt nhưng nghe nói tam biểu ca này là con thứ của Trịnh vương phi. Nghe nói hắn cũng không tệ lắm, nhưng tính tình có chút nóng nảy. Ôn Uyển cảm thấy kì lạ, cậu trị gia rất nghiêm, tại sao lại có một biểu ca cực phẩm, ngang trời xuất thế như vậy. Chẳng lẽ mỗi nhà đều sẽ có một đứa trẻ tính tình nhanh nhẹn, không tiếp nhận sự quản giáo, khiến cho người lớn phải đau đầu sao?
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, cười ha ha nói “Ta cũng không biết tại sao? Chỉ biết là hai người ở Thượng thư phòng nổi lên xung đột, đánh nhau. Có điều cuối cùng hoàng thượng cũng thiên vị cháu của mình, chỉ phạt bế môn tư quá (nghiền ngẫm suy nghĩ) và sao chép Tĩnh Tâm Kinh.”
Ôn Uyển a một tiếng, trên mặt cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng trong lòng cũng cười vui vẻ. Không biết có phải cậu cố ý hay không, nhưng suy nghĩ một hồi, nàng lại lắc đầu, cậu là người làm chuyện lớn, sẽ không để ý đến chuyện tranh đấu của mấy đứa trẻ như bọn họ. Đoán chừng, chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Yến Kì Hiên thấy nàng không có hứng thú gì, cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Ngược lại nói những lời khiến cho Ôn Uyển cảm thấy xấu hổ “Nghe nói bệnh tình của Ôn Uyển quận chúa càng ngày càng nặng. Cũng không biết thế nào? Ta nghe phụ vương ta nói, bệnh tình của nàng cứ lặp đi lặp lại, không biết có qua nổi kiếp nạn này hay không? Nàng còn nhỏ mà lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Người của Bình gia, thật không phải là con người.”
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Yến Kì Hiên, nhìn bộ dạng lo lắng của hắn kìa, người không biết, còn tưởng là muội muội ruột của hắn có chuyện a! Lúc nào thì nàng quen thân với hắn như vậy.
Yến Kì Hiên nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ôn Uyển, nhẹ giọng nói “Đệ không biết chứ, Ôn Uyển Quận chúa đã từng cứu ta. Nếu không phải nhờ nàng ấy, bây giờ nói không chừng ta còn không biết mình đang ở đâu nữa? Mặc dù, ta gặp mặt nàng ấy không nhiều lắm, nhưng lại biết nàng là một cô bé vô cùng ôn hòa, lương thiện. Nhưng hiện tại nghe nói bệnh tình của nàng rất quái dị, luôn sốt cao không lùi, bệnh tình diễn biến thất thường, đến thái y cũng thúc thủ vô sách (bó tay).”
Ôn Uyển không biết phải nói gì, suy nghĩ một chút, không nói gì vẫn hay hơn. Lần nữa bước đến bên cạnh con ngựa, hai chân kẹp chặt yên ngựa, vun roi lên. Tiểu Mặc nhìn roi trong tay nàng, liền hiểu ý của chạy nhân, dang chân chạy thật nhanh. Ôn Uyển chạy từng vòng từng vòng
“Ngươi còn không mạnh bằng một người giống cô nương, ngươi là một tên đầu gỗ ngốc.” Đông Thanh nhìn vậy rất không sảng khoái mà mắng hắn. La Thủ Huân giận đến nỗi muốn đánh nhau, nhưng hắn lại không thể động thủ, hắn cũng không phải kẻ ngu, biết thân thủ của tên tùy tùng này rất tốt.
“Nếu ngươi thật sự có bản lãnh, thì đánh với ta một trận. Không phải ngươi đánh nhau rất giỏi sao? Đến thị vệ người ta ngươi cũng có thể đánh, còn đánh đến nỗi hắn bị tàn phế. Bây giờ không cần tốn thời gian ở đây khua môi múa mép.” La Thủ Huân rất tức giận, nhưng hắn nghe nói, tên hắc tiểu tử này không phân cao thấp khi đánh nhau với thị vệ của phủ Thân vương, còn chặt đứt chân của tên thị vệ kia. Không nghĩ tới tên hắc tiểu tử nhìn gầy yếu không chịu nổi này lại lợi hại như thế. (Lời đồn đại luôn khoa trương quá mức)
“Dừng, ngươi nói không lại nên nói người khác khua môi múa mép. Ngươi cao to như vậy, lại đi so sánh với Phất Khê. Vậy mà ngươi cũng có thể mở miệng nói được, không sợ mất mặt sao.” Kì Hiên vạn phần khinh bỉ.
“Nhưng người thị vệ kia so với hắn còn lớn hơn rất nhiều, tại sao hắn có thể đánh với tên kia, lại không thể đánh với ta. Các ngươi không phải nói khoác rằng mình là người văn võ song toàn sao, bây giờ sợ rồi? Chỉ biết khoác lác. Yến Kì Hiên, bản thân ta cũng muốn đánh với ngươi, nhưng ngươi đánh thắng được ta sao, ngươi chỉ là tên bại tướng dưới tay ta mà thôi.” La Thủ Huân gầm lên. Hắn chính là không quen nhìn Yến Kì Hiên ra vẻ.
“Đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi nói ta đánh không lại ngươi, ai nói ta đánh không lại ngươi?” Yến Kì Hiên vô cùng tức giận, tiếp nhận khiêu chiến.
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Uyển đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho tới bây giờ chưa từng đánh nhau trận nào. Chuyện lúc trước là tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ, còn bây giờ, nàng còn chưa kịp suy nghĩ phải nói gì thì Yến Kì Hiên đã giúp nàng tiếp nhận lời khiêu chiến của đối phương rồi, là người phát ngôn thay mình nữa.
La Thủ Huân mừng rỡ”Tốt, là ngươi nói đó. Như vậy, nếu như ngươi đánh thắng ta, thì ta sẽ không tranh cãi nữa. Còn nếu như ngươi đánh không lại ta, ta muốn đấu với hắn. Bản thân ta muốn xem, người văn võ song toàn trong truyền thuyết, rốt cuộc lợi hại như thế nào. Hy vọng đến lúc đó hắn không phải là một người bất tài vô dụng.”
“Ngươi chọn địa điểm đi, sân luyện tập trong trường hay là nơi bí mật nào đó.” Sắc mặt Yến Kì Hiên rất khó coi. Hắn đánh nhau với tên kia, từ trước đến giờ chưa từng thắng trận nào. Lần này trước mặt Phất Khê, hắn phải thể hiện cho thật tốt, không được đánh mất thể diện. Cho dù tình nguyện tỉ thí thua cũng không thể để mất khí thế.
Hai người có thể xem là đối thủ đánh nhau lâu năm, rất nhanh đã nhập cuộc. Cả hai bổ nhào vào nhau, quấn nhau thành một cục. Ôn Uyển nhìn, liền lắc đầu, Yến Kì Hiên nhất định sẽ thua. Quả nhiên không đến nửa khắc đồng hồ sau, Yến Kì Hiên đã bị La Thủ Huân đánh gục. Ôn Uyển đi tới, đở Yến Kì Hiên đang vô cùng nhếch nhác, chuẩn bị rời đi.
“Này, hắn thua rồi, đến lượt ngươi. Nếu ngươi không đánh, thì ngươi phải làm tiểu đệ của ta. Đây là do các ngươi đáp ứng.” La Thủ Huân dương dương đắc ý nói. Những người bên cạnh thì cầm một bộ y phục tới.
“La Thủ Huân, ta lúc nào thì đáp ứng điều kiện như vậy. Đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi không được ăn không nói có.” Yến Kì Hiên giận đến nổi cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
“Mới vừa rồi ngươi nói rất giỏi, nếu ngươi thua, thì sẽ cho hắn đánh, ngươi chỉ biết nói xuông. Hắc tiểu tử, nếu ngươi bị thua, thì phải làm tiểu người hầu cho ta. Nhận thư khiêu chiến xong, giờ lại muốn đổi ý sao? Thì ra hai người các ngươi chỉ biết tự biên tự diễn thôi sao? Ha hả, đều là một con rùa đen rút đầu a?” La Thủ Huân đứng ở nơi đó, chê cười .
“Ngươi. . . . . . , nhưng ta không có đáp ứng.” Yến Kì Hiên giận đến không biết nên nói gì.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, nhớ tới thân phận của hắn, liền nở nụ cười. Người như vậy nhất định không phải là một người tỉ mỉ. Cộng thêm hắn lại là người của nhà La lục lão gia, nói không chừng kết bạn với hắn còn có thể biết thêm một chút tin tức nội bộ của La gia. Những thứ đó, sau này sẽ cần dùng đến. Ôn Uyển nghĩ như vậy, liền cười nói “Muốn ta làm người hầu cho ngươi, cũng phải xem ngươi có bản lãnh này hay không? Ta thua thì ta sẽ làm tiểu người hầu cho ngươi, còn nếu ngươi thua thì ngươi phải làm tiểu người hầu của ta.”
“Được, nói lời phải giữ lời.” La Thủ Huân mừng rỡ. Nếu để cho tên tiểu bất điểm này làm người hầu của mình, đến lúc đó, tên khốn Yến Kì Hiên nhất định sẽ tức chết.
“Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, Phất Khê mới có mười tuổi, ngươi đã mười bốn tuổi, ngươi lớn hơn Phất Khê tới bốn tuổi, đệ ấy có thể thắng sao? Không được, chuyện này không công bằng, ta tuyệt đối không thể đáp ứng.” Kì Hiên rất tức giận, hận không thể đánh chết hắn. Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, không ngờ lại lấy lớn hiếp nhỏ.
“Vậy ta nhường cho hắn hai mươi chiêu.” La Thủ Huân mới không cần cái gì phong độ hay không phong độ, cũng không phải là hắn cầu xin Ôn Uyển nhận lời tỷ thí, mà là chính bản thân hắn đồng ý muốn tỷ thí.
Ôn Uyển có chút cảm thấy buồn cười. Từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lần trước có đánh nhau cũng là do bị ép, lần này lại chủ động chấp nhận đánh nhau. Ôn Uyển cười, mở miệng nói “Bốn mươi chiêu.” Ý của nàng là La Thủ Huân nhường nàng bốn mươi chiêu.
“Hai mươi chiêu, nếu đồng ý thì ngươi sẽ được quyền quyết định thời gian và địa điểm thi đấu. ” Sắc mặt La Thủ Huân đỏ lên, bốn mươi chiêu thì quá nhiều. Hắn thấy Ôn Uyển tự tin như thế, có mấy lần hắn thật sự mất hết mặt mũi trước mặt Ôn Uyển, hơn nữa đám tiểu lâu la bên trong học đường còn khoe khoang khoác lác, hắn nhìn không quen, mới nói muốn tỷ thí, nhưng lại không nghĩ tới tên Hắc tiểu tử này lại đáp ứng sảng khoái như thế. Có tin đồn đánh nhau lúc trước, hắn cũng không thể đáp ứng toàn bộ yêu cầu của tên kia được.
“Tốt, vậy ba ngày sau, chúng ta sẽ tỷ thí ba hiệp, ngươi cũng không nên nói ta khi dễ ngươi. Trận đầu thi cưỡi ngựa, trận thứ hai thi võ nghệ, trận thứ ba thi thơ từ. Ngươi thấy thế nào?” Ôn Uyển cười, đưa ra ba đề mục tỷ thí, thoạt nhìn ba đề mục này rất bất lợi với nàng, lại rất có lợi với La Thủ Huân. Nhưng trên thực tế, Ôn Uyển đang đào sẵn một cái hố, đợi La Thủ Huân nhảy xuống.
“Tốt, nói lời phải giữ lời.” La Thủ Huân nghe xong, quả nhiên một lời liền đáp ứng. Bởi vì …các đề mục tỷ thí này rất có lợi cho hắn, nên hắn không cần suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.
“Phất Khê, tại sao đệ lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, đệ nhất định sẽ bị thua a.” Yến Kì Hiên nóng nảy. Ôn Uyển không thèm để ý, mà nói “quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” (một lời nói ra, bốn ngựa đuổi theo không kịp)
“Tốt, khá khen cho câu quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Chỉ cần ngươi thắng, ta chính là người hầu của ngươi. Bất kể ngươi sai ta làm gì, ta sẽ không nói hai lời, lập tức đi làm. Lời hứa này hữu hiệu cả đời. ” La Thủ Huân vạn trượng hào ngôn (nói vô cùng chắc chắn). Ha hả, hắn biết trước kia tên tiểu tử này không biết cưỡi ngựa, chỉ mới học mấy tháng nay mà thôi. Thời gian mấy tháng có thể so với người tập luyện mười năm như hắn sao? Với lại nhìn tên này gầy yếu như vậy, đánh nhau khẳng định không phải là đối thủ của mình. Mình thẳng hai phần thi thì phần thứ ba cũng không cần thi nữa.
“Tốt, chúng ta vỗ tay làm chứng.” Ở trước mặt mọi người, hai người vỗ tay làm chứng.
Thuần Vương nhận được tin tức, cười cười. Ôn Uyển, đúng là khôn khéo. Nàng lấy danh nghĩa Giang Thủ Vọng ra thề, cho dù có thua, đến lúc đó chuồn mất là được, sẽ không ai tìm được, lời hứa này cũng như không. Còn nếu nàng thắng cuộc, thì nàng sẽ dễ dàng kết giao với La Thủ Huân, từ đó có thể thăm dò được nhiều chuyện của La gia.
“Tại sao đệ lại đáp ứng lời hứa vô lý như vậy? Không được, tuyệt đối không được. Chuyện này rất không công bằng.” Yến Kì Hiên trở lại Vương Phủ, vẫn không ngăn được mà nhớ tới.
Ôn Uyển ngại hắn quá lải nhải, liền ở một mình trong phòng. Tổ tiên Ôn Uyển, trước kia bởi vì hai anh họ bị người ta bắt cóc đòi tiền chuộc, cho nên sau chuyện lần đó, người lớn trong nhà liền ra lệnh cho mấy đứa trẻ đi học võ, hy vọng bọn chúng có thể tự bảo vệ mình trong những lúc nguy hiểm. Sau một năm khi Ôn Uyển trở lại nhà họ Ôn, thân thể nàng điều dưỡng đã dần dần tốt lên, nàng bắt đầu học võ thuật, học được cũng không ít. Mặc dù cường độ huấn luyện không cao lắm, cũng không có quá nhiều khó khăn nhưng những quyền nàng luyện có thể cường thân kiện thể. Gần đây nàng lại được huấn luyện với cường độ cao, thân thể điều dưỡng cũng tốt hơn nhiều. Bằng không, lần trước bị đánh nghiêm trọng như vậy, thì không chỉ nằm mấy ngày là tốt lên được.
Dĩ nhiên, tỷ thí còn phải dựa vào vận may. Thuật cưỡi ngựa, Ôn Uyển hoàn toàn tự tin mình có thể thắng. Nàng có thiên lý mã Tiểu Mặc, mấy tháng nay thuật cưỡi ngựa của nàng đã tốt hơn nhiều, trong trận tỷ thí, đầu tiên là thi cưỡi ngựa, ngựa tốt cũng là một mấu chốt. Ngựa của nàng là ngựa tốt thượng đẳng, ngựa của La Thủ Huân làm sao có thể so sánh được. Hơn nữa nàng đã cải tiến bàn đạp, yên ngựa, vó ngựa, nhờ vậy mà đã giảm được rất nhiều gánh nặng cho ngựa. Ván đầu tiên, căn bản La Thủ Huân sẽ thua.
Cuộc thi tiếp theo, La Thủ Huân viết văn không thông, cho nên ván này hắn không có cơ hội thắng.
Ôn Uyển đang ở sân tập cưỡi ngựa, thì nhìn thấy khuôn mặt của Yến Kì Hiên có chút hả hê đi tới. Cười đến vô cùng vui vẻ. Ôn Uyển kỳ quái nhìn hắn.
Yến Kì Hiên cười ha ha nói ” Đệ biết không? Yến Kì Thiệu đã đánh nhau một trận với Tam thiếu gia của phủ Trịnh vương. Đánh đến nổi tên kia bò dậy không nổi, còn đang nằm ở trên giường. Đoán chừng không tới bốn năm tháng, thì không thể xuống giường được. Ha hả, đệ nói xem đây có phải là báo ứng không.”
Ôn Uyển chưa gặp mặt nhưng nghe nói tam biểu ca này là con thứ của Trịnh vương phi. Nghe nói hắn cũng không tệ lắm, nhưng tính tình có chút nóng nảy. Ôn Uyển cảm thấy kì lạ, cậu trị gia rất nghiêm, tại sao lại có một biểu ca cực phẩm, ngang trời xuất thế như vậy. Chẳng lẽ mỗi nhà đều sẽ có một đứa trẻ tính tình nhanh nhẹn, không tiếp nhận sự quản giáo, khiến cho người lớn phải đau đầu sao?
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, cười ha ha nói “Ta cũng không biết tại sao? Chỉ biết là hai người ở Thượng thư phòng nổi lên xung đột, đánh nhau. Có điều cuối cùng hoàng thượng cũng thiên vị cháu của mình, chỉ phạt bế môn tư quá (nghiền ngẫm suy nghĩ) và sao chép Tĩnh Tâm Kinh.”
Ôn Uyển a một tiếng, trên mặt cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng trong lòng cũng cười vui vẻ. Không biết có phải cậu cố ý hay không, nhưng suy nghĩ một hồi, nàng lại lắc đầu, cậu là người làm chuyện lớn, sẽ không để ý đến chuyện tranh đấu của mấy đứa trẻ như bọn họ. Đoán chừng, chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Yến Kì Hiên thấy nàng không có hứng thú gì, cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Ngược lại nói những lời khiến cho Ôn Uyển cảm thấy xấu hổ “Nghe nói bệnh tình của Ôn Uyển quận chúa càng ngày càng nặng. Cũng không biết thế nào? Ta nghe phụ vương ta nói, bệnh tình của nàng cứ lặp đi lặp lại, không biết có qua nổi kiếp nạn này hay không? Nàng còn nhỏ mà lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Người của Bình gia, thật không phải là con người.”
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Yến Kì Hiên, nhìn bộ dạng lo lắng của hắn kìa, người không biết, còn tưởng là muội muội ruột của hắn có chuyện a! Lúc nào thì nàng quen thân với hắn như vậy.
Yến Kì Hiên nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ôn Uyển, nhẹ giọng nói “Đệ không biết chứ, Ôn Uyển Quận chúa đã từng cứu ta. Nếu không phải nhờ nàng ấy, bây giờ nói không chừng ta còn không biết mình đang ở đâu nữa? Mặc dù, ta gặp mặt nàng ấy không nhiều lắm, nhưng lại biết nàng là một cô bé vô cùng ôn hòa, lương thiện. Nhưng hiện tại nghe nói bệnh tình của nàng rất quái dị, luôn sốt cao không lùi, bệnh tình diễn biến thất thường, đến thái y cũng thúc thủ vô sách (bó tay).”
Ôn Uyển không biết phải nói gì, suy nghĩ một chút, không nói gì vẫn hay hơn. Lần nữa bước đến bên cạnh con ngựa, hai chân kẹp chặt yên ngựa, vun roi lên. Tiểu Mặc nhìn roi trong tay nàng, liền hiểu ý của chạy nhân, dang chân chạy thật nhanh. Ôn Uyển chạy từng vòng từng vòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.