Quyển 4 - Chương 48: xung đột (hạ)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
03/06/2014
Hân Dĩnh lập tức xoay chuyển phương hướng, gắp một khối bánh ngọt cho Tư Thông “Tư Thông muội muội, đây chính là phù dung cao ta tự mình làm, đến nếm thử miếng bánh ngọt này xem có được hay không.”
Tư Thông nhìn Hân Dĩnh, nhận lấy một miếng phù dung cao màu vàng óng, đặt ở trong miệng, gật đầu: “Vừa vào miệng vị ngọt mà không ngán, mềm giòn vừa phải. Không tệ, tay nghề của Hân tỷ tỷ càng ngày càng tốt, chẳng trách dì khen không ngừng. Tương lai cũng không biết ai có phúc khí, có thể lấy được Hân Dĩnh tỷ tỷ tài giỏi như vậy.”
Hân Dĩnh cười nói ” Ngươi nha đầu này miệng ngọt, không giống có người. Ỷ vào ông ngoại hoàng thượng thương yêu, liền không biết trời cao đất rộng.” Muốn để ý hoàng đế đối với Ôn Uyển không tốt, là không có khả năng. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, tại sao ông ngoại hoàng thượng lại sủng cái nha đầu chết tiệt kia.
Rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, người ở chỗ này đều trong lòng rõ ràng. Đối với tranh đấu của các vị này, mọi người cũng không dám chen vào. Ai trong bọn họ cũng không đắc tội được,nên chỉ yên lặng. Nhưng thấy người trong cuộc là Ôn Uyển như đi vào cõi thần tiên, căn bản là không để ý hành động của bọn họ, để các cô nương đang ở bên cạnh lo lắng phải hai mặt nhìn nhau. Mọi người hoàn toàn choáng váng.
Tư Thông cười ha hả nói “Mọi người lo lắng cái gì. Ăn a, nhìn xem bánh ngọt của ai làm ngon nhất.” Có lời này của Tư Thông, Ôn Uyển cũng không nói gì. Bầu không khí thoáng sinh động rất nhiều, mọi người lại ríu ra ríu rít nói chuyện.
Ôn Uyển cầm bánh tổ ong mình thích nhất, vừa định đặt ở trong miệng thì ngẫm lại không nên ăn loạn cái gì. Mặc dù ở phủ Trịnh vương, nhưng vật này là từ bên ngoài mang vào, vạn nhất bên trong có cái gì, ăn đau bụng hoặc khó chịu thật là không công mà chịu tội. Liền đem bánh ngọt buông xuống, nâng chung trà lên. Nhấp một hớp nhỏ tượng trưng.
“Quận chúa kính xin không lấy làm phiền lòng, tỷ muội thỉnh thoảng cãi nhau, cũng không quá quan trọng.” Như Tuyết thấy mọi người cô lập nàng nên lén lút đi tới, giúp đỡ Tư Thông còn có Hân Dĩnh bọn họ nói chuyện. Lời này nếu như đối với một tiểu cô nương bị ủy khuất, bị người lạnh nhạt, tất nhiên sẽ cho rằng nàng rất tri tâm. Nhưng mà vừa nãy, Ôn Uyển đã cảm giác được thái độ của cô nương này, là không muốn chọc phiền phức . Lại nói, nàng là một người trưởng thành , căn bản sẽ không đem mấy lời nới của đứa bé để ở trong lòng. Tư tưởng của nàng cùng bọn họ, không giống nhau, nơi nào mà lại đi tức giận. Nếu không có kiêng kỵ, quá ngang ngược ngông cuồng cũng không tốt. Thêm vào như thế nào cũng là biểu tỷ muội. Mặc kệ đúng sai, mọi người bị mất mặt cũng không phải là chuyện tốt. Ngược lại Ôn Uyển biết, hoàng gia bên trong dù xấu xa như thế nào thì ở bên ngoài vẫn duy trì quan hệ.
Như Tuyết nhìn dáng vẻ không để ý của Ôn Uyển, cũng có chút quái dị. Lẽ ra mấy vị biểu tỷ muội đều xa lánh nàng như thế, nàng ấy không phải nên vô cùng thương tâm sao? Tại sao vị Hoàng quý Quận chúa này, lại một điểm phản ứng đều không có. Dường như, những người kia đều là một đám người không liên quan. Đúng. Chính là lấy thái độ người ngoài cuộc, như người xa lạ mà quan sát mọi người.
Như Tuyết bị ý nghĩ của mình doạ giật mình. Thì ra Ôn Uyển không có đem người trong Vương phủ xem là thân nhân của mình. Nhìn thần sắc không để ý của Ôn Uyển thì ngoại trừ lý do này. Nàng thật không biết còn có lý do gì để lý giải tình cảnh quái dị này .
Ôn Uyển nhìn nàng khẽ gật đầu. Trong mắt không hề cảm kích, cũng không có thiếu kiên nhẫn “Như Tuyết tiểu thư, quận chúa nói, ngươi với bọn họ chơi đi! Nàng một mình không có sao.”
Như tuyết thấy chính mình có ý tốt nhưng Ôn Uyển không có chút nào cảm kích. Chỉ đành phải nói “Vậy được, quận chúa ta đi qua đó. Quận chúa có việc gì cứ gọi ta.”
Như Tuyết theo mấy tiểu cô nương rất nhanh liền cùng nhau chơi đùa . Ôn Uyển một mình đi qua một bên. Ngồi ở trên tảng đá. Nhìn các nàng ở nơi đó chơi diều, nô đùa nháo thành một mảnh. Tuy rằng nàng không có tham gia . Nhưng mà ngồi quan sát thì tâm tình cũng không tệ. Chỉ là có chút tiếc nuối. Nếu như hiện tại nàng vẫn ở Thuần vương phủ, thì nàng có thể đang cùng Yến Kỳ hiên chơi thả diều rồi. Khụ, cũng không biết phải đợi tới khi nào hai người mới có thể gặp mặt lại. Càng không biết, lúc nào nàng mới có thể cho hắn biết thân phận. Tên kia không biết có thể kiên trì tới cùng hay không đây.
Nếu như không thể kiên trì tới cùng, cũng để nàng uổng phí một phen tâm tư. Ôn Uyển âm thầm cổ vũ mình: sẽ được, cho hắn một chút lòng tin, cũng cho mình một chút lòng tin.
“Quận chúa, ngươi cũng cùng đến thả đi.” Như Tuyết nhìn ý cười trong mắt Ôn Uyển,liền cười nói. Ôn Uyển nhìn lâu như vậy cũng cảm thấy chắc là không khó. Liền để cho một nha hoàn bên cạnh cầm một con diều mỹ nhân lại đây.
Ôn Uyển còn chưa từng thả diều, nắm nó ở trên tay rồi quay về Hạ Ảnh bút họa hai cái. Hạ Ngữ cười cầm lấy cầm diều, cùng Ôn Uyển giảng giải một chút làm sao chơi diều mới có thể giữ diều cho tốt. Sau khi nói xong, liền để Ôn Uyển kéo dây lên chạy, Hạ Ảnh cầm diều đón gió, hơi dùng sức liền đẩy lên không trung. Lực đạo nắm giữ không tốt diều liền rơi xuống. Thử ba lần sau đó Hạ Ảnh có kinh nghiệm, cuối cùng nắm giữ được cường độ, thả rất cao.
Ôn Uyển vừa chạy vừa thả, Hạ Ảnh thả diều trong tay, liền chạy đến bên Ôn Uyển. Không biết làm sao, Hạ Ảnh luôn cảm thấy có chút bất an, cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện. Cho nên vẫn theo sát người Ôn Uyển.
Hạ Ngữ không biết Hạ Ảnh trong lòng xoắn xuýt, ở một bên chỉ cho nàng sợi dây lúc nào nên kéo, lúc nào nên thả. Ôn Uyển nhìn diều càng bay càng cao, rất là đắc ý. Con diều này của nàng nhất định sẽ bay rất cao.
Quả nhiên, diều của Ôn Uyển rất nhanh vượt qua tất cả mọi người ở đây, là con bay cao nhất. Nhìn diều càng ngày càng cao, cao hơn tất cả mọi người , Ôn Uyển cảm thấy rất đắc ý, trực tiếp biểu hiện vui mừng.
Mấy tiểu thư bên cạnh, nhìn thấy Ôn Uyển không hề có một chút dáng vẻ đại gia khuê tú, cùng dáng vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng không nhìn tất cả mọi người, tuyệt đối không giống nhau. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Hoàng quý Quận chúa này tính tình thay đổi cũng quá lớn rồi. Trước sau biểu hiện ra, khác biệt một trời một vực, quả thực như là hai người. Vẫn nghe nói Hoàng quý Quận chúa tính tình cổ quái, quả nhiên là đủ cổ quái.
“Không nghĩ tới, quận chúa không chỉ làm thơ từ tốt, người hiếu thuận hiểu chuyện, hiện tại đến diều đều thả tốt như vậy. Chúng ta quả thật không bằng quận chúa.” Như Tuyết tự đáy lòng tán dương.
Hân Dĩnh huyện chủ nghe xong thì vô cùng tức giận, trong mắt lóe hung quang. Như Tuyết sợ đến mức lui về sau một bước.
Ôn Uyển mới mặc kệ người khác nói, chạy một hồi lâu, cái trán tất cả đều là mồ hôi. Chơi đến mệt mỏi liền đưa diều tranh cho tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh để nàng ấy giữ, còn chính mình thì không kiêng dè chút nào ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi. Hạ Ngữ ở bên cạnh rót nước cho nàng uống. Vẫn là Hạ Ảnh sợ tảng đá quá lạnh, đối với thân thể nàng không tốt. Bảo nàng đứng dậy rồi đêm đệm ngồi lót lên. Ôn Uyển một lần nữa ngồi xuống, thích ý uống hai chén trà.
“Ngươi cái này nha đầu chết tiệt này, mắt chó mù của ngươi, lại dám xông tới bổn huyện chủ.” Hân Dĩnh huyện chủ tức giận mắng một tiếng xong, nha hoàn bên người nàng vung một cái tát đánh qua, tiểu nha hoàn kia té trên mặt đất, sợi dây trên tay bị nới lỏng, con Diều thoát ly khỏi quản chế. Bay về phía không trung..
Ôn Uyển nhìn diều càng ngày càng xa. Cũng không biết sẽ bay đi nơi nào, một cái tay đặt trên bàn đá xanh, khủy chống đỡ lấy cái đầu nhỏ, nhìn mấy người ở kia kêu la. Dáng vẻ dường như là không liên quan đến nàng. Bay đi cũng không phải là diều của nàng. Chờ thiếp thân nha hoàn bên người Hân Dĩnh uy phong đùa bỡn đủ rồi, Ôn Uyển mới chầm chậm đi tới.
“Làm sao. Ôn Uyển muội muội, ngươi còn muốn vì cái nha hoàn này xả giận sao?” Hân Dĩnh huyện chủ nhìn Ôn Uyển “lai giả bất thiện”, nói một cách lạnh lùng.
“Không có. Quận chúa nói, nha hoàn bên cạnh ngài giáo huấn một nha hoàn nho nhỏ trong Trịnh vương phủ. Nàng lại không phải chủ nhân, không có quản chuyện rộng như vậy. Nhưng, quận chúa nói. Để nha hoàn bên cạnh ngài, đem diều của nàng mang về.” Hạ Ảnh nhàn nhạt nói. Để xung quanh hơn mười cô nương, đều nhìn Hân Dĩnh huyện chủ.
Ôn Uyển nói lời này, rõ ràng là gây chuyện.
Mà Tư Thông, đến hiện tại, mới nhớ tới mẫu phi đã cảnh cáo. Hậu tri hậu giác phát hiện, hôm nay nàng nhất thời đắc tội Ôn Uyển đắc tội rồi. Ngữ khí bây giờ của Ôn Uyển, không chỉ trích Hân Dĩnh, mà còn châm chọc mình thờ ơ.
Nha hoàn bên người Hân Dĩnh huyện chủ, trong lòng dần hiện ra hoảng loạn. Bất quá nghĩ trước đó biểu hiện của Ôn Uyển ở trong hoàng cung. Thì uỡn ngực, tự cho mình lá gan. Có Huyện chủ ở đây, hơn nữa lại có công chúa. Nàng sẽ không gặp chuyện gì.
“Không phải một cái diều tranh sao, ngươi muốn bao nhiêu. Ta cũng có thể cho ngươi.” Hân Dĩnh huyện chủ nhìn Ôn Uyển không chút biểu tình,bộ dáng không gợn sóng sợ hãi, thì trái tim đập loạn .
Ôn Uyển bút họa hai cái, Hạ Ảnh ước lượng một cái liền một cước đá về phía nha hoàn kia. Đá xong liền mắng: ” Mắt chó mù của ngươi, không nhìn thấy đó là diều của quận chúa à. Ngươi lại dám đem diều của quận chúa làm mất, một cái mạng cũng không đủ.”
Hạ Ảnh là người nào,là cao thủ a, lực đạo hạ xuống, lập tức đem nha hoàn kia đạp ngã xuống trên mặt đất, không bò lên được.
“Bình Ôn Uyển, ngươi đây là ý gì? Đừng tưởng rằng ông ngoại hoàng thượng sủng ái ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì thì làm.” Hân Dĩnh huyện chủ luôn luôn là được người sủng ở lòng bàn tay, đâu chịu nổi ủy khuất như thế, càng không bị người hạ thấp mặt mũi, lập tức sắc mặt khó coi.
Ôn Uyển không đáp lời, thế nhưng khóe miệng hiện lên cười nhạt.
“Bình Ôn Uyển, ngươi thật quá đáng.” Hân Dĩnh nhìn thái độ lạnh lùng của Ôn Uyển, một câu giải thích đều không có. Qủa thật tức giận. Một cái tát quăng xuống, nàng phải cho Hạ Ảnh một bài học. Đáng tiếc Ôn Uyển cùng Hạ Ảnh đứng chung một chỗ, bị Hạ Ảnh chặn lại, sau đó liền buông ra. Lực đạo vừa buông ra, làm Hân Dĩnh không đứng vững, lảo đảo một chút rồi đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Một đám người chung quanh hoặc kinh ngạc, hoặc không tin, hoặc hoảng sợ nhìn Ôn Uyển. Cái này quá hung hăng càn quấy rồi, ai nói Ôn Uyển quận chúa hiền lành nhân từ.
Ôn Uyển cảm thấy một chút ý nghĩa đều không có, nàng vốn cũng không phải là người trong khuê phòng. Cho nên, giờ phút này, Ôn Uyển quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không cùng những người này có quan hệ. Những cái gọi là yến hội, sau này tuyệt đối không tham gia nữa.
Nha hoàn bên người Hân Dĩnh, vội đem Hân Dĩnh đỡ lên. Tìm một chỗ cho Hân Dĩnh thay y phục. Người khác cũng không yên lòng nên đi theo nàng ấy nên Tư Thông mang theo nha hoàn bên cạnh mình.
Công chúa Phúc Linh ở trong chính sảnh, nghe được nữ nhi bị Ôn Uyển làm ngã xuống đất, khuôn mặt đẹp đẽ tức giận vặn vẹo đến không ra bộ dạng gì nữa. Ôn Uyển làm mất mặt nữ nhi của bà. Đây là trần trụi đánh vào mặt bà. Lập tức vội vàng chạy tới. Nhìn thấy nữ nhi một thân xiêm y dính đầy bùn đất, vô cùng chật vật. Cơn giận dữ liền tăng cao, nữ nhi chú trọng nhất là dung nhan, hiện tại khiến nữ nhi bà mất mặt lớn như vậy, làm sao bà lại không nổi giận. Cái nha đầu chết tiệt này ỷ vào phụ hoàng sủng ái nên coi trời bằng vung.
“Cho dù hai đứa có cái tranh cãi gì, thì cũng không nên động thủ. Ôn Uyển cháu làm như vậy, quả thật không đem người dì như ta đây để ở trong mắt. Cháu không phải bởi vì vừa nãy bị ta hạ thấp mặt mũi vì vậy trong lòng oán hận nên đem tất cả đều phát tiết ở trên người Hân Dĩnh .” Phúc linh công chúa nhìn Ôn Uyển, trong mắt có thể phun ra lửa.
“Công chúa, quận chúa chúng ta không có động đến đầu ngón tay nào của huyện chủ. Ngược lại là huyện chủ hướng về quận chúa động thủ. Vì một nô tài, lại động thủ với quận chúa. Công chúa điện hạ, quận chúa nói, Hân Dĩnh huyện chủ thực sự là một chủ nhân tốt biết bảo vệ nô tài a! Vì một cái nô tài, lại muốn tát quận chúa nhà ta. Quận chúa nói, thật không tệ, gia giáo Quan gia thật không tệ, công chúa Phúc Linh ngài dạy dỗ thật tốt. Chẳng trách ngài lại đi nói nàng không lễ nghi, không gia giáo. Nguyên lai lễ nghi và gia giáo trong phủ đệ của công chúa là như vậy. Quận chúa nói, ngày hôm nay xem như nàng đã mở rộng tầm mắt. Gia giáo cùng lễ nghi như vậy, nàng quả thật không gánh vác nổi.” Hạ Ảnh châm chọc nói.
Phúc Linh tức giận đến toàn thân phát run. Một đứa nha hoàn lại dám không nể mặt bà như thế, quả thực chính là muốn chết. Nhưng Ôn Uyển cười như không cười mà nhìn về phía bà.
Hân Dĩnh vừa nghe lập tức mặc kệ tất cả “Ngươi nói bậy, lúc đó người ta muốn đánh là ngươi, không phải nàng. Ngươi là tên cẩu nô tài, không có tôn ti, mạo phạm ta. Nương, nên đem tên nô tài này loạn côn đánh chết mới đúng.” Không thể động đến Ôn Uyển thì làm mất đi một cánh tay của Ôn Uyển cũng tốt.
Nhưng mà nàng đã quên, đây là đại nha hoàn bên người Ôn Uyển, là cánh tay đắc lực nhất của Ôn Uyển, vừa vặn cũng là người phủ Trịnh vương đưa qua. Mà Vương phi cũng vào lúc này chạy tới.
“Chuyện gì xảy ra, Tư Thông con tới nói đi.” Vương phi nhìn thấy tình cảnh không tốt, nên chỉ đành làm người hoà giải. Bà nhìn chằm chằm Tư Thông hỏi, muốn nàng đem chuyện xảy ra nói rõ.
Tư Thông lại không phải ngốc, nàng mặc dù đối với Ôn Uyển bất mãn, thế nhưng ở trên mặt đại sự, nàng cũng rất rõ ràng. Tự nhiên không dám che dấu, đem chuyện đã xảy ra nói một lần rõ ràng. Chỉ là từ đầu tới đuôi, nàng lặng thinh không nói lúc đó Ôn Uyển đứng ở bên cạnh Hạ Ảnh, ý của Hân Dĩnh chính là muốn đánh Hạ Ảnh, không phải là Ôn Uyển.
“Ngươi nói bậy, lúc đó ta muốn đánh là nha đầu chết tiệt kia, không phải muốn đánh nàng.” Hân Dĩnh thấy Tư Thông lại đem chỗ mấu chốt nhất, không nói ra thì tức giận.
Tư Thông lắc đầu nói “Hân Dĩnh tỷ tỷ, ta biết tỷ có khả năng là muốn đánh nha hoàn to gan bằng trời này. Thế nhưng lúc đó Ôn Uyển muội muội lại ở bên cạnh nha hoàn này, tỷ vừa giơ tay, Ôn Uyển muội muội tự nhiên nghĩ là tỷ muốn đánh nàng. Hân Dĩnh tỷ tỷ, kỳ thực nếu như tỷ muốn giáo huấn nha hoàn, thì gọi hạ nhân đến giáo huấn là được rồi. Nếu không, sẽ dễ dàng gây ra hiểu lầm.” Hiện tại trừ khi nàng bị đần độn, nếu như là người bình thường thì nên thiên vị ai, chỉ cần nhìn một chút liền biết.
Tư Thông nhìn Hân Dĩnh, nhận lấy một miếng phù dung cao màu vàng óng, đặt ở trong miệng, gật đầu: “Vừa vào miệng vị ngọt mà không ngán, mềm giòn vừa phải. Không tệ, tay nghề của Hân tỷ tỷ càng ngày càng tốt, chẳng trách dì khen không ngừng. Tương lai cũng không biết ai có phúc khí, có thể lấy được Hân Dĩnh tỷ tỷ tài giỏi như vậy.”
Hân Dĩnh cười nói ” Ngươi nha đầu này miệng ngọt, không giống có người. Ỷ vào ông ngoại hoàng thượng thương yêu, liền không biết trời cao đất rộng.” Muốn để ý hoàng đế đối với Ôn Uyển không tốt, là không có khả năng. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, tại sao ông ngoại hoàng thượng lại sủng cái nha đầu chết tiệt kia.
Rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, người ở chỗ này đều trong lòng rõ ràng. Đối với tranh đấu của các vị này, mọi người cũng không dám chen vào. Ai trong bọn họ cũng không đắc tội được,nên chỉ yên lặng. Nhưng thấy người trong cuộc là Ôn Uyển như đi vào cõi thần tiên, căn bản là không để ý hành động của bọn họ, để các cô nương đang ở bên cạnh lo lắng phải hai mặt nhìn nhau. Mọi người hoàn toàn choáng váng.
Tư Thông cười ha hả nói “Mọi người lo lắng cái gì. Ăn a, nhìn xem bánh ngọt của ai làm ngon nhất.” Có lời này của Tư Thông, Ôn Uyển cũng không nói gì. Bầu không khí thoáng sinh động rất nhiều, mọi người lại ríu ra ríu rít nói chuyện.
Ôn Uyển cầm bánh tổ ong mình thích nhất, vừa định đặt ở trong miệng thì ngẫm lại không nên ăn loạn cái gì. Mặc dù ở phủ Trịnh vương, nhưng vật này là từ bên ngoài mang vào, vạn nhất bên trong có cái gì, ăn đau bụng hoặc khó chịu thật là không công mà chịu tội. Liền đem bánh ngọt buông xuống, nâng chung trà lên. Nhấp một hớp nhỏ tượng trưng.
“Quận chúa kính xin không lấy làm phiền lòng, tỷ muội thỉnh thoảng cãi nhau, cũng không quá quan trọng.” Như Tuyết thấy mọi người cô lập nàng nên lén lút đi tới, giúp đỡ Tư Thông còn có Hân Dĩnh bọn họ nói chuyện. Lời này nếu như đối với một tiểu cô nương bị ủy khuất, bị người lạnh nhạt, tất nhiên sẽ cho rằng nàng rất tri tâm. Nhưng mà vừa nãy, Ôn Uyển đã cảm giác được thái độ của cô nương này, là không muốn chọc phiền phức . Lại nói, nàng là một người trưởng thành , căn bản sẽ không đem mấy lời nới của đứa bé để ở trong lòng. Tư tưởng của nàng cùng bọn họ, không giống nhau, nơi nào mà lại đi tức giận. Nếu không có kiêng kỵ, quá ngang ngược ngông cuồng cũng không tốt. Thêm vào như thế nào cũng là biểu tỷ muội. Mặc kệ đúng sai, mọi người bị mất mặt cũng không phải là chuyện tốt. Ngược lại Ôn Uyển biết, hoàng gia bên trong dù xấu xa như thế nào thì ở bên ngoài vẫn duy trì quan hệ.
Như Tuyết nhìn dáng vẻ không để ý của Ôn Uyển, cũng có chút quái dị. Lẽ ra mấy vị biểu tỷ muội đều xa lánh nàng như thế, nàng ấy không phải nên vô cùng thương tâm sao? Tại sao vị Hoàng quý Quận chúa này, lại một điểm phản ứng đều không có. Dường như, những người kia đều là một đám người không liên quan. Đúng. Chính là lấy thái độ người ngoài cuộc, như người xa lạ mà quan sát mọi người.
Như Tuyết bị ý nghĩ của mình doạ giật mình. Thì ra Ôn Uyển không có đem người trong Vương phủ xem là thân nhân của mình. Nhìn thần sắc không để ý của Ôn Uyển thì ngoại trừ lý do này. Nàng thật không biết còn có lý do gì để lý giải tình cảnh quái dị này .
Ôn Uyển nhìn nàng khẽ gật đầu. Trong mắt không hề cảm kích, cũng không có thiếu kiên nhẫn “Như Tuyết tiểu thư, quận chúa nói, ngươi với bọn họ chơi đi! Nàng một mình không có sao.”
Như tuyết thấy chính mình có ý tốt nhưng Ôn Uyển không có chút nào cảm kích. Chỉ đành phải nói “Vậy được, quận chúa ta đi qua đó. Quận chúa có việc gì cứ gọi ta.”
Như Tuyết theo mấy tiểu cô nương rất nhanh liền cùng nhau chơi đùa . Ôn Uyển một mình đi qua một bên. Ngồi ở trên tảng đá. Nhìn các nàng ở nơi đó chơi diều, nô đùa nháo thành một mảnh. Tuy rằng nàng không có tham gia . Nhưng mà ngồi quan sát thì tâm tình cũng không tệ. Chỉ là có chút tiếc nuối. Nếu như hiện tại nàng vẫn ở Thuần vương phủ, thì nàng có thể đang cùng Yến Kỳ hiên chơi thả diều rồi. Khụ, cũng không biết phải đợi tới khi nào hai người mới có thể gặp mặt lại. Càng không biết, lúc nào nàng mới có thể cho hắn biết thân phận. Tên kia không biết có thể kiên trì tới cùng hay không đây.
Nếu như không thể kiên trì tới cùng, cũng để nàng uổng phí một phen tâm tư. Ôn Uyển âm thầm cổ vũ mình: sẽ được, cho hắn một chút lòng tin, cũng cho mình một chút lòng tin.
“Quận chúa, ngươi cũng cùng đến thả đi.” Như Tuyết nhìn ý cười trong mắt Ôn Uyển,liền cười nói. Ôn Uyển nhìn lâu như vậy cũng cảm thấy chắc là không khó. Liền để cho một nha hoàn bên cạnh cầm một con diều mỹ nhân lại đây.
Ôn Uyển còn chưa từng thả diều, nắm nó ở trên tay rồi quay về Hạ Ảnh bút họa hai cái. Hạ Ngữ cười cầm lấy cầm diều, cùng Ôn Uyển giảng giải một chút làm sao chơi diều mới có thể giữ diều cho tốt. Sau khi nói xong, liền để Ôn Uyển kéo dây lên chạy, Hạ Ảnh cầm diều đón gió, hơi dùng sức liền đẩy lên không trung. Lực đạo nắm giữ không tốt diều liền rơi xuống. Thử ba lần sau đó Hạ Ảnh có kinh nghiệm, cuối cùng nắm giữ được cường độ, thả rất cao.
Ôn Uyển vừa chạy vừa thả, Hạ Ảnh thả diều trong tay, liền chạy đến bên Ôn Uyển. Không biết làm sao, Hạ Ảnh luôn cảm thấy có chút bất an, cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện. Cho nên vẫn theo sát người Ôn Uyển.
Hạ Ngữ không biết Hạ Ảnh trong lòng xoắn xuýt, ở một bên chỉ cho nàng sợi dây lúc nào nên kéo, lúc nào nên thả. Ôn Uyển nhìn diều càng bay càng cao, rất là đắc ý. Con diều này của nàng nhất định sẽ bay rất cao.
Quả nhiên, diều của Ôn Uyển rất nhanh vượt qua tất cả mọi người ở đây, là con bay cao nhất. Nhìn diều càng ngày càng cao, cao hơn tất cả mọi người , Ôn Uyển cảm thấy rất đắc ý, trực tiếp biểu hiện vui mừng.
Mấy tiểu thư bên cạnh, nhìn thấy Ôn Uyển không hề có một chút dáng vẻ đại gia khuê tú, cùng dáng vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng không nhìn tất cả mọi người, tuyệt đối không giống nhau. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Hoàng quý Quận chúa này tính tình thay đổi cũng quá lớn rồi. Trước sau biểu hiện ra, khác biệt một trời một vực, quả thực như là hai người. Vẫn nghe nói Hoàng quý Quận chúa tính tình cổ quái, quả nhiên là đủ cổ quái.
“Không nghĩ tới, quận chúa không chỉ làm thơ từ tốt, người hiếu thuận hiểu chuyện, hiện tại đến diều đều thả tốt như vậy. Chúng ta quả thật không bằng quận chúa.” Như Tuyết tự đáy lòng tán dương.
Hân Dĩnh huyện chủ nghe xong thì vô cùng tức giận, trong mắt lóe hung quang. Như Tuyết sợ đến mức lui về sau một bước.
Ôn Uyển mới mặc kệ người khác nói, chạy một hồi lâu, cái trán tất cả đều là mồ hôi. Chơi đến mệt mỏi liền đưa diều tranh cho tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh để nàng ấy giữ, còn chính mình thì không kiêng dè chút nào ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi. Hạ Ngữ ở bên cạnh rót nước cho nàng uống. Vẫn là Hạ Ảnh sợ tảng đá quá lạnh, đối với thân thể nàng không tốt. Bảo nàng đứng dậy rồi đêm đệm ngồi lót lên. Ôn Uyển một lần nữa ngồi xuống, thích ý uống hai chén trà.
“Ngươi cái này nha đầu chết tiệt này, mắt chó mù của ngươi, lại dám xông tới bổn huyện chủ.” Hân Dĩnh huyện chủ tức giận mắng một tiếng xong, nha hoàn bên người nàng vung một cái tát đánh qua, tiểu nha hoàn kia té trên mặt đất, sợi dây trên tay bị nới lỏng, con Diều thoát ly khỏi quản chế. Bay về phía không trung..
Ôn Uyển nhìn diều càng ngày càng xa. Cũng không biết sẽ bay đi nơi nào, một cái tay đặt trên bàn đá xanh, khủy chống đỡ lấy cái đầu nhỏ, nhìn mấy người ở kia kêu la. Dáng vẻ dường như là không liên quan đến nàng. Bay đi cũng không phải là diều của nàng. Chờ thiếp thân nha hoàn bên người Hân Dĩnh uy phong đùa bỡn đủ rồi, Ôn Uyển mới chầm chậm đi tới.
“Làm sao. Ôn Uyển muội muội, ngươi còn muốn vì cái nha hoàn này xả giận sao?” Hân Dĩnh huyện chủ nhìn Ôn Uyển “lai giả bất thiện”, nói một cách lạnh lùng.
“Không có. Quận chúa nói, nha hoàn bên cạnh ngài giáo huấn một nha hoàn nho nhỏ trong Trịnh vương phủ. Nàng lại không phải chủ nhân, không có quản chuyện rộng như vậy. Nhưng, quận chúa nói. Để nha hoàn bên cạnh ngài, đem diều của nàng mang về.” Hạ Ảnh nhàn nhạt nói. Để xung quanh hơn mười cô nương, đều nhìn Hân Dĩnh huyện chủ.
Ôn Uyển nói lời này, rõ ràng là gây chuyện.
Mà Tư Thông, đến hiện tại, mới nhớ tới mẫu phi đã cảnh cáo. Hậu tri hậu giác phát hiện, hôm nay nàng nhất thời đắc tội Ôn Uyển đắc tội rồi. Ngữ khí bây giờ của Ôn Uyển, không chỉ trích Hân Dĩnh, mà còn châm chọc mình thờ ơ.
Nha hoàn bên người Hân Dĩnh huyện chủ, trong lòng dần hiện ra hoảng loạn. Bất quá nghĩ trước đó biểu hiện của Ôn Uyển ở trong hoàng cung. Thì uỡn ngực, tự cho mình lá gan. Có Huyện chủ ở đây, hơn nữa lại có công chúa. Nàng sẽ không gặp chuyện gì.
“Không phải một cái diều tranh sao, ngươi muốn bao nhiêu. Ta cũng có thể cho ngươi.” Hân Dĩnh huyện chủ nhìn Ôn Uyển không chút biểu tình,bộ dáng không gợn sóng sợ hãi, thì trái tim đập loạn .
Ôn Uyển bút họa hai cái, Hạ Ảnh ước lượng một cái liền một cước đá về phía nha hoàn kia. Đá xong liền mắng: ” Mắt chó mù của ngươi, không nhìn thấy đó là diều của quận chúa à. Ngươi lại dám đem diều của quận chúa làm mất, một cái mạng cũng không đủ.”
Hạ Ảnh là người nào,là cao thủ a, lực đạo hạ xuống, lập tức đem nha hoàn kia đạp ngã xuống trên mặt đất, không bò lên được.
“Bình Ôn Uyển, ngươi đây là ý gì? Đừng tưởng rằng ông ngoại hoàng thượng sủng ái ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì thì làm.” Hân Dĩnh huyện chủ luôn luôn là được người sủng ở lòng bàn tay, đâu chịu nổi ủy khuất như thế, càng không bị người hạ thấp mặt mũi, lập tức sắc mặt khó coi.
Ôn Uyển không đáp lời, thế nhưng khóe miệng hiện lên cười nhạt.
“Bình Ôn Uyển, ngươi thật quá đáng.” Hân Dĩnh nhìn thái độ lạnh lùng của Ôn Uyển, một câu giải thích đều không có. Qủa thật tức giận. Một cái tát quăng xuống, nàng phải cho Hạ Ảnh một bài học. Đáng tiếc Ôn Uyển cùng Hạ Ảnh đứng chung một chỗ, bị Hạ Ảnh chặn lại, sau đó liền buông ra. Lực đạo vừa buông ra, làm Hân Dĩnh không đứng vững, lảo đảo một chút rồi đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Một đám người chung quanh hoặc kinh ngạc, hoặc không tin, hoặc hoảng sợ nhìn Ôn Uyển. Cái này quá hung hăng càn quấy rồi, ai nói Ôn Uyển quận chúa hiền lành nhân từ.
Ôn Uyển cảm thấy một chút ý nghĩa đều không có, nàng vốn cũng không phải là người trong khuê phòng. Cho nên, giờ phút này, Ôn Uyển quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không cùng những người này có quan hệ. Những cái gọi là yến hội, sau này tuyệt đối không tham gia nữa.
Nha hoàn bên người Hân Dĩnh, vội đem Hân Dĩnh đỡ lên. Tìm một chỗ cho Hân Dĩnh thay y phục. Người khác cũng không yên lòng nên đi theo nàng ấy nên Tư Thông mang theo nha hoàn bên cạnh mình.
Công chúa Phúc Linh ở trong chính sảnh, nghe được nữ nhi bị Ôn Uyển làm ngã xuống đất, khuôn mặt đẹp đẽ tức giận vặn vẹo đến không ra bộ dạng gì nữa. Ôn Uyển làm mất mặt nữ nhi của bà. Đây là trần trụi đánh vào mặt bà. Lập tức vội vàng chạy tới. Nhìn thấy nữ nhi một thân xiêm y dính đầy bùn đất, vô cùng chật vật. Cơn giận dữ liền tăng cao, nữ nhi chú trọng nhất là dung nhan, hiện tại khiến nữ nhi bà mất mặt lớn như vậy, làm sao bà lại không nổi giận. Cái nha đầu chết tiệt này ỷ vào phụ hoàng sủng ái nên coi trời bằng vung.
“Cho dù hai đứa có cái tranh cãi gì, thì cũng không nên động thủ. Ôn Uyển cháu làm như vậy, quả thật không đem người dì như ta đây để ở trong mắt. Cháu không phải bởi vì vừa nãy bị ta hạ thấp mặt mũi vì vậy trong lòng oán hận nên đem tất cả đều phát tiết ở trên người Hân Dĩnh .” Phúc linh công chúa nhìn Ôn Uyển, trong mắt có thể phun ra lửa.
“Công chúa, quận chúa chúng ta không có động đến đầu ngón tay nào của huyện chủ. Ngược lại là huyện chủ hướng về quận chúa động thủ. Vì một nô tài, lại động thủ với quận chúa. Công chúa điện hạ, quận chúa nói, Hân Dĩnh huyện chủ thực sự là một chủ nhân tốt biết bảo vệ nô tài a! Vì một cái nô tài, lại muốn tát quận chúa nhà ta. Quận chúa nói, thật không tệ, gia giáo Quan gia thật không tệ, công chúa Phúc Linh ngài dạy dỗ thật tốt. Chẳng trách ngài lại đi nói nàng không lễ nghi, không gia giáo. Nguyên lai lễ nghi và gia giáo trong phủ đệ của công chúa là như vậy. Quận chúa nói, ngày hôm nay xem như nàng đã mở rộng tầm mắt. Gia giáo cùng lễ nghi như vậy, nàng quả thật không gánh vác nổi.” Hạ Ảnh châm chọc nói.
Phúc Linh tức giận đến toàn thân phát run. Một đứa nha hoàn lại dám không nể mặt bà như thế, quả thực chính là muốn chết. Nhưng Ôn Uyển cười như không cười mà nhìn về phía bà.
Hân Dĩnh vừa nghe lập tức mặc kệ tất cả “Ngươi nói bậy, lúc đó người ta muốn đánh là ngươi, không phải nàng. Ngươi là tên cẩu nô tài, không có tôn ti, mạo phạm ta. Nương, nên đem tên nô tài này loạn côn đánh chết mới đúng.” Không thể động đến Ôn Uyển thì làm mất đi một cánh tay của Ôn Uyển cũng tốt.
Nhưng mà nàng đã quên, đây là đại nha hoàn bên người Ôn Uyển, là cánh tay đắc lực nhất của Ôn Uyển, vừa vặn cũng là người phủ Trịnh vương đưa qua. Mà Vương phi cũng vào lúc này chạy tới.
“Chuyện gì xảy ra, Tư Thông con tới nói đi.” Vương phi nhìn thấy tình cảnh không tốt, nên chỉ đành làm người hoà giải. Bà nhìn chằm chằm Tư Thông hỏi, muốn nàng đem chuyện xảy ra nói rõ.
Tư Thông lại không phải ngốc, nàng mặc dù đối với Ôn Uyển bất mãn, thế nhưng ở trên mặt đại sự, nàng cũng rất rõ ràng. Tự nhiên không dám che dấu, đem chuyện đã xảy ra nói một lần rõ ràng. Chỉ là từ đầu tới đuôi, nàng lặng thinh không nói lúc đó Ôn Uyển đứng ở bên cạnh Hạ Ảnh, ý của Hân Dĩnh chính là muốn đánh Hạ Ảnh, không phải là Ôn Uyển.
“Ngươi nói bậy, lúc đó ta muốn đánh là nha đầu chết tiệt kia, không phải muốn đánh nàng.” Hân Dĩnh thấy Tư Thông lại đem chỗ mấu chốt nhất, không nói ra thì tức giận.
Tư Thông lắc đầu nói “Hân Dĩnh tỷ tỷ, ta biết tỷ có khả năng là muốn đánh nha hoàn to gan bằng trời này. Thế nhưng lúc đó Ôn Uyển muội muội lại ở bên cạnh nha hoàn này, tỷ vừa giơ tay, Ôn Uyển muội muội tự nhiên nghĩ là tỷ muốn đánh nàng. Hân Dĩnh tỷ tỷ, kỳ thực nếu như tỷ muốn giáo huấn nha hoàn, thì gọi hạ nhân đến giáo huấn là được rồi. Nếu không, sẽ dễ dàng gây ra hiểu lầm.” Hiện tại trừ khi nàng bị đần độn, nếu như là người bình thường thì nên thiên vị ai, chỉ cần nhìn một chút liền biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.