Quyển 3 - Chương 4: Yến Kỳ Hiên ( hạ)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
19/02/2014
” Cục than đen, phụ vương nói , từ hôm nay trở đi, ngươi theo ta học
tập, biết không? ý là từ hôm nay trở đi, ngươi phải nghe lời ta, ta bảo
ngươi làm cái gì là ngươi phải làm cái đó, biết rõ chưa?” Yến Kỳ Hiên
hung hăng càn quấy nói.
Ôn Uyển liếc Yến Kỳ Hiên cao thấp đánh giá, bộ dáng như vậy, còn muốn làm lão đại. Yến Kỳ Hiên bị cái nhìn dò xét của Ôn Uyển quét qua làm đầu hắn nóng lên, giơ nắm đấm, chuẩn bị giáo huấn Ôn Uyển, để cho hắn biết điều một chút.
Đông Thanh vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ ” Thế tử gia, đây là khách quý trong vương phủ. Vương gia ra lệnh tiểu nhân phải chăm sóc tốt không để bị một chút thương tổn nào.”
Yến Kỳ Hiên thở phì phì nói ” đừng đem Phụ Vương ra doạ Gia, Gia không sợ, Lên cho ta”.
Nhưng mà đám tuỳ tùng bên người Yến Kỳ Hiên ai cũng không dám xông lên.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng bạo ngược của Yến Kỳ Hiên, cũng không hứng thú để ý đến hắn, tiếp tục đi. Hắn đúng là một hài tử ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Hộ vệ thân tín bên người Yến Kỳ Hiên thấp giọng nói ” Thế tử gia, tiểu tử này nhìn chắc là người luyện võ, các nô tài không phải là đối thủ của hắn. Người bớt giận. Còn nữa, Biểu đệ của người lại là khách quý của Vương phủ ta, nếu để Vương gia biết được, chúng nô tài chắc chắn sẽ không thoát được bị đánh hai mươi đại bản.Thế tử gia, Người tạm tha cho chúng tiểu nhân a.”
Yến Kỳ Hiên không thèm nghe lời khuyên nhủ, nếu hôm nay không làm cho hắn phục tùng, về sau làm sao quản được hắn. Yến Kỳ Hiên để tuỳ tùng quây quanh Đông Thanh. Hướng về Ôn Uyển, chỉ vào nàng nói ”Ngươi về sau có nghe lời của ta hay không, có hay là không?”
Ôn Uyển nghe xong, nhìn qua hắn.
Yến Kỳ Hiên cũng không để ý tới lại nói tiếp ” Ta nói, về sau ngươi phải nghe lời ta. Nghe thấy chưa? Bằng không, ta đánh chết ngươi.”
Ôn Uyển thấy, nếu không cho người này một bài học, về sau chắc sẽ rất phiền. Hướng hắn đi đến, Yến Kỳ Hiên liền ưỡn ngực, ngẩng cao đầu. Lại thấy Ôn Uyển cầm một tay hắn, vừa định hỏi nàng muốn làm gì thì cảm thấy đầu óc mơ hồ, nằm chổng vó trên mặt đất.
Yến Kỳ Hiên bò dậy, nhìn nhìn cái tay bị cầm lúc nãy, rồi nhìn qua một đám tuỳ tùng đang đứng ngốc một chỗ, mờ mịt hỏi ” vừa rồi là có chuyện gì xảy ra”?
Bên cạnh hắn có một tuỳ tùng tương đối thành thực, nói ” vừa rồi, vừa rồi là Phất Khê công tử đem Thế tử gia ném ngã trên mặt đất.”
Yến Kỳ Hiên quay đầu nhìn lại bóng lưng càng đi càng xa kia. Sao có thể, tên Cục than đen kia, rõ ràng là thấp hơn hắn một cái đầu nha. Lại có khả năng một chiêu đem hắn ném ngã trên mặt đất. Nghĩ tới đây, lập tức đứng dậy đuổi theo.
”Này, Cục than đen, nói cho ta biết, chuyện lúc nãy làm sao ngươi làm được? có phải ngươi biết yêu thuật hay không?” Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển như quái vật hỏi.
Ôn Uyển không để ý tới hắn.
Yến Kỳ Hiên bước lên trước chặn ngang Ôn Uyển nói ” Nói, vừa rồi rốt cuộc làm sao ngươi làm được?”
Yến Kỳ Hiên liên tiếp một câu hỏi ba bốn lần, Ôn Uyển một câu cũng không thèm trả lời. Yến Kỳ Hiên thực sự nổi nóng ” này, ngươi câm à? Ngươi không biết nói là gì sao?”
Lần này thực sự là phạm vào kiêng kị của Ôn Uyển rồi. Ôn UYển phải cố nhịn một lát mới nói ” Nói cái gì?”
” Trời ạ, giọng nói của ngươi quả thật rất khó nghe, giống như quỷ gọi hồn người chết vậy.” Yến Kỳ Hiên đứng nhìn Ôn Uyển cả buổi rồi chỉ thốt ra một câu. Cũng may là lúc nãy đứng xa, chứ gần thêm một chút như đứng bên cạnh thật sự chỉ sợ chịu không nổi a!
Ôn Uyển đương nhiên biết đích thực rất khó nghe, âm thanh khàn khàn lại thô ráp, người nghe vào tai có cảm giác rất khó chịu. Dù sao người bình thường cũng không có ai nguyện ý nghe nàng nói.
”Chẳng lẽ ngươi đã gặp quỷ? thần kinh” tính trẻ con nổi lên ,Ôn Uyển mặc kệ bỏ đi,.
” Là khó nghe nha, ta nói thật mà, nói thật cũng không được.” Yến Kỳ Hiên vô tội nói, chẳng lẽ hắn không thể nói thật, đây là trong vương phủ của hắn nha. Tại trong vương phủ này, hắn chính là lão tam. Ngoại trừ phụ vương và mẫu phi, hắn đương nhiên lớn nhất.
Đông Thanh ở bên cạnh vội giải thích ” Thế Tử gia, cổ họng của Thiếu gia nhà ta có bệnh, cho nên lúc nói cũng có chút khó nghe. Hơn nữa Thiếu gia cũng không thể nói nhiều, nếu không cổ họng sẽ đau như bị lửa đốt, vì vậy lúc bình thường, nếu không có chuyện quan trọng để nói… đều do ta đến thay Thiếu gia trả lời.”
Yến Kỳ Hiên kinh ngạc nói ” a, hoá ra như vậy a, ta đã nói mà, giọng nói của người sao lại có thể khó nghe giống quỷ kêu. Nguyên lai là vì ngươi không thể nói nha! khó nghe như vậy, về sau nên ít nói lại là thoả đáng nhất” Yến Kỳ Hiên như được khai sáng từ bên trong. Sau này Ôn Uyển sẽ lấy những lời này trả lại Yến Kỳ Hiên, trên cơ bản nàng cũng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Ôn Uyển chán nản nhìn người nhưng không nói tiếng người ở trước mặt. Tên tiểu hài tử này, không chút đáng yêu, lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong lại thật thô tục. Nhìn không có chút liên quan đến Thuần Vương gia giáo, cao quý, tao nhã nha. Ôn Uyển thật buồn bực.
Yến Kỳ Hiên thấy trọng tâm muốn nói dường như không đúng, liền chuyển chủ đề ” ta hỏi ngươi, vừa rồi là chính ngươi làm cho ta té lăn trên đất sao?”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh. Đông Thanh vội đáp ” Thế tử gia, tiểu nhân có biết chút ít công phu. Mỗi Khi Thiếu gia không có việc gì làm thì cùng tiểu nhân học được mấy chiêu. Chiêu vừa nãy cũng là ta dạy cho hắn đấy. Thiếu gia của ta, cũng chỉ biết có mấy chiêu thôi. Thế tử gia nếu muốn học, tiểu nhân sẽ dạy cho người.” Nói xong, thì nhìn Ôn Uyển, mong sao chỉ có mấy chiêu thì tốt a.
Yến Kỳ Hiên tức giận nói ” Ta không cần ngươi dạy. Nhưng mà, nhìn tiểu tử ngươi gầy teo, ốm yếu như vậy, không nghĩ tới thật sự có tài. Ta nói rồi, từ giờ về sau, phải nghe lời ta đấy, biết không?”
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, trong nội tâm cân nhắc, muốn đi ra ngoài để quen thuộc hoàn cảnh kinh thành, muốn sử dụng danh hiệu của Thuần Vương phủ còn phải trông cậy vào tên tiểu tử này đây! Vì vậy Ôn Uyển nhẹ gật đầu. Tạm thời đáp ứng, chứ muốn nàng nghe theo hắn, hắn không có cửa đâu, cửa sổ cũng không.
Yến Kỳ Hiên lúc này mới thoả mãn gật đầu. Lại tiếp tục đánh giá Ôn Uyển, nói với giọng ghét bỏ ” Ngươi ăn mặc như vậy, cũng quá giản dị rồi. Nhưng mà, vóc dáng của ngươi so với ta thấp hơn, y phục của ta ngươi cũng mặc không vừa, Đi, theo Ta tới chỗ mẫu phi để nàng làm cho ngươi vài bộ xiêm y đẹp mắt. Bằng không, thể diện của vương phủ chúng ta sẽ bị ngươi ném đi a.” Ôn Uyển cảm thán , tên này quả thật không có mắt, quần áo của nàng, màu sắc tuy không đẹp lộng lẫy, nhưng có chất vải thượng đẳng nha. Chẳng qua, Ôn Uyển nghe xong lời của Yến Kỳ Hiên … cảm thấy hắn làm người cũng có chút trách nhiệm. Tiểu tử này, tuy bá đạo nhưng con người cũng coi như phúc hậu.
Yến Kỳ Hiên nghĩ đến lúc phụ vương trịnh trọng bàn giao, nhắn nhủ hắn, liền cảm thấy việc này chắc chắn có ẩn tình. Cho nên nếu đi với hắn ra ngoài mà ăn mặc giản dị như vậy, làm hắn thấy rất mất mặt. Dẫn theo Ôn Uyển đi về phía sau viện, để vương phi may xiêm y cho. Làm xiêm y càng hoa lệ càng tốt.
Vương Phi nhìn Ôn Uyển, trên người mặc áo màu xanh đen, mặt lại ngăm đen. Nhìn phía trước chỉ thấy toàn thân đen thui, cùng với hình tượng lúc trước khác một trời một vực, nếu không biết rõ tình hình, thật đúng là không phân biệt được. Chỉ có một điểm không thay đổi đó là đôi mắt, đương nhiên có rất nhiều nam tử cũng có kiểu đôi mắt này. Cho nên, Không phải người hiểu rõ nội tình bên trong, tuyệt đối sẽ không vì điểm này mà nhìn ra manh mối.
”Ngươi tiểu tử này, trang phục thật sự có vấn đề a. Ngươi đã đen, lại mặc quần áo tối màu, nhìn như một lão đầu. Tiểu hài tử của các nhà khác đấy, đều muốn mặc trang phục đẹp đẽ, lộng lẫy. Mặc đồ màu trắng hoặc màu đỏ là tốt nhất. Ai lại như ngươi, tuổi nhỏ như vậy lại mặc đồ tối màu thế này.” Thuần vương phi nhìn Ôn Uyển vui vẻ nói.
Thuần Vương Phi là biết người trước mắt chính là Ôn Uyển . Thuần vương đã nói với nàng rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Uyển muốn có thân phận là cháu bên nhà mẹ nàng. Nếu mà ngay cả nàng cũng không biết, thì không được. Hơn nữa hắn nói đây là ý của hoàng thượng, hắn không thể ngỗ nghịch được.
Thuần Vương phi rất kỳ quái không hiểu đến cùng là Hoàng đế có tính toán gì, lại để cho Ôn Uyển một nữ tử cải trang thành nam tử đến ở trong vương phủ của nàng, nhưng mà Thánh lệnh không thể không tuân a, không muốn nhận cũng phải nhận. Nhưng mà phải để cho nhi tử cách xa nàng một chút. Nữ giả nam trang, cũng quá kinh thế hãi tục rồi. Người như vậy, không biết chừng sẽ đem nhi tử nàng dạy hư mất. Chắc phải cùng nhi tử hảo hảo nói một chút. Vương gia nói không được hắn, nhưng nhi tử lại nghe lời nàng nhất. Cho nên ngàn vạn lần không thể để Ôn Uyển dạy bậy.
Thuần vương biết vương phi rất nuông chiều Yến Kỳ Hiên, nên hắn không nói cho nàng biết suy tính của hắn. Việc này thật ra là Thuần vương xui khiến. Nếu để cho vương phi biết nguyên nhân, chắc chắn sẽ nổi giận với hắn. Cũng không có lòng dạ sợ Ôn Uyển làm hỏng nhi tử của nàng.
Ôn Uyển dứt khoát cự tuyệt mặc đồ màu đỏ. Một đại nam nhân mặc màu đỏ, thật là buồn nôn, cảm giác rất giống một cây hoa.Đương nhiên, không thể cùng với tên yêu nghiệt kia so sánh, hắn a, mặc cái gì trên người đều đẹp mắt. giống như cái giá áo mẫu ấy. Về phần màu trắng, nàng có thể cần nhắc nha.
”Màu trắng, màu xanh ngọc, màu xanh da trời, màu đen, màu trúc xanh, màu tím nhạt, các loại vải có màu tươi sáng một chút cũng có thể, nhưng màu sắc quá rực rỡ tuyệt đối không được, cũng đừng thêu hoa Hải đường hoặc các loại hoa có kiểu dáng quá xinh đẹp, có thể thêu một ít loại thanh nhã chẳng hạn như hoa mai, hoa lan quân tử tường vân, ta chỉ cần một hai cái thôi, hoặc có thể không cần thêu cũng tốt.” Ôn Uyển không quên nhắc nhở.
”Ngươi, ngươi…” Vương phi giật mình kinh hãi, vải cầm trên tay rơi hết xuống đất. Ôn Uyển nhìn thấy vương phi thất thố như vậy, không khỏi bật cười. Một người câm đột nhiên nói được, cho dù thanh âm có chút khó nghe, nhưng cũng là chuyện thật kinh khủng nha.
”Các ngươi đi ra ngoài chơi đi.” Vương phi vội đem Ôn Uyển đuổi hết đi ra ngoài, chạy tới hỏi Thuần vương chuyện quan trọng này. Nghe được câu trả lời mới thở dài một hơi.
”Vương gia, chuyện này có phải giống trò đùa hay không, có nên tranh thủ thời gian gặp Hoàng thượng giải thích, chúng ta có thể không làm chuyện này hay không?” Vương phi có chút lo ngại.
Thuần vương cười khổ “Nàng cho rằng ta có biện pháp à. Nếu không phải vì hắn, sao ta lại tiếp một củ khoai lang nóng bỏng tay a. Ta là muốn Ôn Uyển dẫn dắt Kỳ Hiên đi đúng đường. Đã mười ba tuổi rồi còn mỗi ngày trêu chó chọc mèo, chơi kỹ viện, tới sòng bạc, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng. Bạn bè cũng toàn là đám thiếu gia ăn chơi trác táng. Những năm này, chỉ dạy nhiều như vậy đều vô dụng. Cho hắn nghỉ ở trường học, giống như là thiên đường đối với hắn. Trước kia còn đỡ, nhưng hai năm qua, càng ngày càng ghê gớm. Dùng tiền nhiều như nước, Ta một người như vậy, nếu hắn làm chuyện đúng đắn, nhiều tiền hơn nữa ta cũng không tiếc. Nhưng mà, nàng nhìn xem, càng ngày càng bừa bãi. Ta về sau làm sao dám giao vương phủ cho hắn đây.”
Vương phi có chút chần chờ nói ” Ôn uyển có thể dẫn dắt Kỳ Hiên học giỏi?”
Thần sắc Thuần vương hoà hoãn hơn rất nhiều ”có lẽ có thể, chữ viết năm đó của Kỳ Hiên viết kém như vậy. Lúc trước cũng nhờ Ôn Uyển khiêu khích mới kiên trì luyện tập được vài năm, bây giờ miễn cưỡng có thể nhìn vừa mắt. Có Ôn Uyển ở một bên kích thích hắn, mới có thể học giỏi. Chẳng qua, đến lúc đó ta lại hứa cho nàng một số chỗ tốt. Ngay cả Hoàng Đế cũng bị Ôn Uyển đánh lừa, đem nàng xem như bảo bối, thủ đoạn như vậy, bây giờ dùng để lung lạc tiểu tử ngốc này hẳn là không thành vấn đề đi. Hắn chỉ cần học được hai thành bản lãnh của Ôn Uyển thì cả đời này ta cũng không cần phải lo lắng cho hắn. Chỉ hy vọng hắn đừng đem một phen khổ tâm này của ta đổ sông đổ biển.” Còn một điều Thuần vương không nói ra, hắn để cho Kỳ Hiên đi theo Ôn Uyển, Ôn Uyển là đứa nhỏ trọng tình nghĩa. Nếu thật là Trịnh Vương kế vị, Ôn Uyển nhất định sẽ có địa vị cao. Đến lúc đó hai người lại quen biết, chờ khi hắn về già, Thuần vương phủ thực sự cũng có người làm chỗ dựa.
Vương phi không đồng ý, còn muốn khuyên giải. Nhưng Thuần vương khoát khoát tay, không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa. Thuần vương phi đành nhịn lại. Tại xã hội dùng phu vi cương này, nam nhân một khi quyết định một việc là không thể nghi ngờ, chỉ có thể tuân theo. Cho dù tình cảm vợ chồng hắn rất tốt, rất nhiều sự việc cùng nhau thương lượng, cũng giống như vậy.
Ôn Uyển liếc Yến Kỳ Hiên cao thấp đánh giá, bộ dáng như vậy, còn muốn làm lão đại. Yến Kỳ Hiên bị cái nhìn dò xét của Ôn Uyển quét qua làm đầu hắn nóng lên, giơ nắm đấm, chuẩn bị giáo huấn Ôn Uyển, để cho hắn biết điều một chút.
Đông Thanh vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ ” Thế tử gia, đây là khách quý trong vương phủ. Vương gia ra lệnh tiểu nhân phải chăm sóc tốt không để bị một chút thương tổn nào.”
Yến Kỳ Hiên thở phì phì nói ” đừng đem Phụ Vương ra doạ Gia, Gia không sợ, Lên cho ta”.
Nhưng mà đám tuỳ tùng bên người Yến Kỳ Hiên ai cũng không dám xông lên.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng bạo ngược của Yến Kỳ Hiên, cũng không hứng thú để ý đến hắn, tiếp tục đi. Hắn đúng là một hài tử ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Hộ vệ thân tín bên người Yến Kỳ Hiên thấp giọng nói ” Thế tử gia, tiểu tử này nhìn chắc là người luyện võ, các nô tài không phải là đối thủ của hắn. Người bớt giận. Còn nữa, Biểu đệ của người lại là khách quý của Vương phủ ta, nếu để Vương gia biết được, chúng nô tài chắc chắn sẽ không thoát được bị đánh hai mươi đại bản.Thế tử gia, Người tạm tha cho chúng tiểu nhân a.”
Yến Kỳ Hiên không thèm nghe lời khuyên nhủ, nếu hôm nay không làm cho hắn phục tùng, về sau làm sao quản được hắn. Yến Kỳ Hiên để tuỳ tùng quây quanh Đông Thanh. Hướng về Ôn Uyển, chỉ vào nàng nói ”Ngươi về sau có nghe lời của ta hay không, có hay là không?”
Ôn Uyển nghe xong, nhìn qua hắn.
Yến Kỳ Hiên cũng không để ý tới lại nói tiếp ” Ta nói, về sau ngươi phải nghe lời ta. Nghe thấy chưa? Bằng không, ta đánh chết ngươi.”
Ôn Uyển thấy, nếu không cho người này một bài học, về sau chắc sẽ rất phiền. Hướng hắn đi đến, Yến Kỳ Hiên liền ưỡn ngực, ngẩng cao đầu. Lại thấy Ôn Uyển cầm một tay hắn, vừa định hỏi nàng muốn làm gì thì cảm thấy đầu óc mơ hồ, nằm chổng vó trên mặt đất.
Yến Kỳ Hiên bò dậy, nhìn nhìn cái tay bị cầm lúc nãy, rồi nhìn qua một đám tuỳ tùng đang đứng ngốc một chỗ, mờ mịt hỏi ” vừa rồi là có chuyện gì xảy ra”?
Bên cạnh hắn có một tuỳ tùng tương đối thành thực, nói ” vừa rồi, vừa rồi là Phất Khê công tử đem Thế tử gia ném ngã trên mặt đất.”
Yến Kỳ Hiên quay đầu nhìn lại bóng lưng càng đi càng xa kia. Sao có thể, tên Cục than đen kia, rõ ràng là thấp hơn hắn một cái đầu nha. Lại có khả năng một chiêu đem hắn ném ngã trên mặt đất. Nghĩ tới đây, lập tức đứng dậy đuổi theo.
”Này, Cục than đen, nói cho ta biết, chuyện lúc nãy làm sao ngươi làm được? có phải ngươi biết yêu thuật hay không?” Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển như quái vật hỏi.
Ôn Uyển không để ý tới hắn.
Yến Kỳ Hiên bước lên trước chặn ngang Ôn Uyển nói ” Nói, vừa rồi rốt cuộc làm sao ngươi làm được?”
Yến Kỳ Hiên liên tiếp một câu hỏi ba bốn lần, Ôn Uyển một câu cũng không thèm trả lời. Yến Kỳ Hiên thực sự nổi nóng ” này, ngươi câm à? Ngươi không biết nói là gì sao?”
Lần này thực sự là phạm vào kiêng kị của Ôn Uyển rồi. Ôn UYển phải cố nhịn một lát mới nói ” Nói cái gì?”
” Trời ạ, giọng nói của ngươi quả thật rất khó nghe, giống như quỷ gọi hồn người chết vậy.” Yến Kỳ Hiên đứng nhìn Ôn Uyển cả buổi rồi chỉ thốt ra một câu. Cũng may là lúc nãy đứng xa, chứ gần thêm một chút như đứng bên cạnh thật sự chỉ sợ chịu không nổi a!
Ôn Uyển đương nhiên biết đích thực rất khó nghe, âm thanh khàn khàn lại thô ráp, người nghe vào tai có cảm giác rất khó chịu. Dù sao người bình thường cũng không có ai nguyện ý nghe nàng nói.
”Chẳng lẽ ngươi đã gặp quỷ? thần kinh” tính trẻ con nổi lên ,Ôn Uyển mặc kệ bỏ đi,.
” Là khó nghe nha, ta nói thật mà, nói thật cũng không được.” Yến Kỳ Hiên vô tội nói, chẳng lẽ hắn không thể nói thật, đây là trong vương phủ của hắn nha. Tại trong vương phủ này, hắn chính là lão tam. Ngoại trừ phụ vương và mẫu phi, hắn đương nhiên lớn nhất.
Đông Thanh ở bên cạnh vội giải thích ” Thế Tử gia, cổ họng của Thiếu gia nhà ta có bệnh, cho nên lúc nói cũng có chút khó nghe. Hơn nữa Thiếu gia cũng không thể nói nhiều, nếu không cổ họng sẽ đau như bị lửa đốt, vì vậy lúc bình thường, nếu không có chuyện quan trọng để nói… đều do ta đến thay Thiếu gia trả lời.”
Yến Kỳ Hiên kinh ngạc nói ” a, hoá ra như vậy a, ta đã nói mà, giọng nói của người sao lại có thể khó nghe giống quỷ kêu. Nguyên lai là vì ngươi không thể nói nha! khó nghe như vậy, về sau nên ít nói lại là thoả đáng nhất” Yến Kỳ Hiên như được khai sáng từ bên trong. Sau này Ôn Uyển sẽ lấy những lời này trả lại Yến Kỳ Hiên, trên cơ bản nàng cũng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Ôn Uyển chán nản nhìn người nhưng không nói tiếng người ở trước mặt. Tên tiểu hài tử này, không chút đáng yêu, lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong lại thật thô tục. Nhìn không có chút liên quan đến Thuần Vương gia giáo, cao quý, tao nhã nha. Ôn Uyển thật buồn bực.
Yến Kỳ Hiên thấy trọng tâm muốn nói dường như không đúng, liền chuyển chủ đề ” ta hỏi ngươi, vừa rồi là chính ngươi làm cho ta té lăn trên đất sao?”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh. Đông Thanh vội đáp ” Thế tử gia, tiểu nhân có biết chút ít công phu. Mỗi Khi Thiếu gia không có việc gì làm thì cùng tiểu nhân học được mấy chiêu. Chiêu vừa nãy cũng là ta dạy cho hắn đấy. Thiếu gia của ta, cũng chỉ biết có mấy chiêu thôi. Thế tử gia nếu muốn học, tiểu nhân sẽ dạy cho người.” Nói xong, thì nhìn Ôn Uyển, mong sao chỉ có mấy chiêu thì tốt a.
Yến Kỳ Hiên tức giận nói ” Ta không cần ngươi dạy. Nhưng mà, nhìn tiểu tử ngươi gầy teo, ốm yếu như vậy, không nghĩ tới thật sự có tài. Ta nói rồi, từ giờ về sau, phải nghe lời ta đấy, biết không?”
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, trong nội tâm cân nhắc, muốn đi ra ngoài để quen thuộc hoàn cảnh kinh thành, muốn sử dụng danh hiệu của Thuần Vương phủ còn phải trông cậy vào tên tiểu tử này đây! Vì vậy Ôn Uyển nhẹ gật đầu. Tạm thời đáp ứng, chứ muốn nàng nghe theo hắn, hắn không có cửa đâu, cửa sổ cũng không.
Yến Kỳ Hiên lúc này mới thoả mãn gật đầu. Lại tiếp tục đánh giá Ôn Uyển, nói với giọng ghét bỏ ” Ngươi ăn mặc như vậy, cũng quá giản dị rồi. Nhưng mà, vóc dáng của ngươi so với ta thấp hơn, y phục của ta ngươi cũng mặc không vừa, Đi, theo Ta tới chỗ mẫu phi để nàng làm cho ngươi vài bộ xiêm y đẹp mắt. Bằng không, thể diện của vương phủ chúng ta sẽ bị ngươi ném đi a.” Ôn Uyển cảm thán , tên này quả thật không có mắt, quần áo của nàng, màu sắc tuy không đẹp lộng lẫy, nhưng có chất vải thượng đẳng nha. Chẳng qua, Ôn Uyển nghe xong lời của Yến Kỳ Hiên … cảm thấy hắn làm người cũng có chút trách nhiệm. Tiểu tử này, tuy bá đạo nhưng con người cũng coi như phúc hậu.
Yến Kỳ Hiên nghĩ đến lúc phụ vương trịnh trọng bàn giao, nhắn nhủ hắn, liền cảm thấy việc này chắc chắn có ẩn tình. Cho nên nếu đi với hắn ra ngoài mà ăn mặc giản dị như vậy, làm hắn thấy rất mất mặt. Dẫn theo Ôn Uyển đi về phía sau viện, để vương phi may xiêm y cho. Làm xiêm y càng hoa lệ càng tốt.
Vương Phi nhìn Ôn Uyển, trên người mặc áo màu xanh đen, mặt lại ngăm đen. Nhìn phía trước chỉ thấy toàn thân đen thui, cùng với hình tượng lúc trước khác một trời một vực, nếu không biết rõ tình hình, thật đúng là không phân biệt được. Chỉ có một điểm không thay đổi đó là đôi mắt, đương nhiên có rất nhiều nam tử cũng có kiểu đôi mắt này. Cho nên, Không phải người hiểu rõ nội tình bên trong, tuyệt đối sẽ không vì điểm này mà nhìn ra manh mối.
”Ngươi tiểu tử này, trang phục thật sự có vấn đề a. Ngươi đã đen, lại mặc quần áo tối màu, nhìn như một lão đầu. Tiểu hài tử của các nhà khác đấy, đều muốn mặc trang phục đẹp đẽ, lộng lẫy. Mặc đồ màu trắng hoặc màu đỏ là tốt nhất. Ai lại như ngươi, tuổi nhỏ như vậy lại mặc đồ tối màu thế này.” Thuần vương phi nhìn Ôn Uyển vui vẻ nói.
Thuần Vương Phi là biết người trước mắt chính là Ôn Uyển . Thuần vương đã nói với nàng rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Uyển muốn có thân phận là cháu bên nhà mẹ nàng. Nếu mà ngay cả nàng cũng không biết, thì không được. Hơn nữa hắn nói đây là ý của hoàng thượng, hắn không thể ngỗ nghịch được.
Thuần Vương phi rất kỳ quái không hiểu đến cùng là Hoàng đế có tính toán gì, lại để cho Ôn Uyển một nữ tử cải trang thành nam tử đến ở trong vương phủ của nàng, nhưng mà Thánh lệnh không thể không tuân a, không muốn nhận cũng phải nhận. Nhưng mà phải để cho nhi tử cách xa nàng một chút. Nữ giả nam trang, cũng quá kinh thế hãi tục rồi. Người như vậy, không biết chừng sẽ đem nhi tử nàng dạy hư mất. Chắc phải cùng nhi tử hảo hảo nói một chút. Vương gia nói không được hắn, nhưng nhi tử lại nghe lời nàng nhất. Cho nên ngàn vạn lần không thể để Ôn Uyển dạy bậy.
Thuần vương biết vương phi rất nuông chiều Yến Kỳ Hiên, nên hắn không nói cho nàng biết suy tính của hắn. Việc này thật ra là Thuần vương xui khiến. Nếu để cho vương phi biết nguyên nhân, chắc chắn sẽ nổi giận với hắn. Cũng không có lòng dạ sợ Ôn Uyển làm hỏng nhi tử của nàng.
Ôn Uyển dứt khoát cự tuyệt mặc đồ màu đỏ. Một đại nam nhân mặc màu đỏ, thật là buồn nôn, cảm giác rất giống một cây hoa.Đương nhiên, không thể cùng với tên yêu nghiệt kia so sánh, hắn a, mặc cái gì trên người đều đẹp mắt. giống như cái giá áo mẫu ấy. Về phần màu trắng, nàng có thể cần nhắc nha.
”Màu trắng, màu xanh ngọc, màu xanh da trời, màu đen, màu trúc xanh, màu tím nhạt, các loại vải có màu tươi sáng một chút cũng có thể, nhưng màu sắc quá rực rỡ tuyệt đối không được, cũng đừng thêu hoa Hải đường hoặc các loại hoa có kiểu dáng quá xinh đẹp, có thể thêu một ít loại thanh nhã chẳng hạn như hoa mai, hoa lan quân tử tường vân, ta chỉ cần một hai cái thôi, hoặc có thể không cần thêu cũng tốt.” Ôn Uyển không quên nhắc nhở.
”Ngươi, ngươi…” Vương phi giật mình kinh hãi, vải cầm trên tay rơi hết xuống đất. Ôn Uyển nhìn thấy vương phi thất thố như vậy, không khỏi bật cười. Một người câm đột nhiên nói được, cho dù thanh âm có chút khó nghe, nhưng cũng là chuyện thật kinh khủng nha.
”Các ngươi đi ra ngoài chơi đi.” Vương phi vội đem Ôn Uyển đuổi hết đi ra ngoài, chạy tới hỏi Thuần vương chuyện quan trọng này. Nghe được câu trả lời mới thở dài một hơi.
”Vương gia, chuyện này có phải giống trò đùa hay không, có nên tranh thủ thời gian gặp Hoàng thượng giải thích, chúng ta có thể không làm chuyện này hay không?” Vương phi có chút lo ngại.
Thuần vương cười khổ “Nàng cho rằng ta có biện pháp à. Nếu không phải vì hắn, sao ta lại tiếp một củ khoai lang nóng bỏng tay a. Ta là muốn Ôn Uyển dẫn dắt Kỳ Hiên đi đúng đường. Đã mười ba tuổi rồi còn mỗi ngày trêu chó chọc mèo, chơi kỹ viện, tới sòng bạc, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng. Bạn bè cũng toàn là đám thiếu gia ăn chơi trác táng. Những năm này, chỉ dạy nhiều như vậy đều vô dụng. Cho hắn nghỉ ở trường học, giống như là thiên đường đối với hắn. Trước kia còn đỡ, nhưng hai năm qua, càng ngày càng ghê gớm. Dùng tiền nhiều như nước, Ta một người như vậy, nếu hắn làm chuyện đúng đắn, nhiều tiền hơn nữa ta cũng không tiếc. Nhưng mà, nàng nhìn xem, càng ngày càng bừa bãi. Ta về sau làm sao dám giao vương phủ cho hắn đây.”
Vương phi có chút chần chờ nói ” Ôn uyển có thể dẫn dắt Kỳ Hiên học giỏi?”
Thần sắc Thuần vương hoà hoãn hơn rất nhiều ”có lẽ có thể, chữ viết năm đó của Kỳ Hiên viết kém như vậy. Lúc trước cũng nhờ Ôn Uyển khiêu khích mới kiên trì luyện tập được vài năm, bây giờ miễn cưỡng có thể nhìn vừa mắt. Có Ôn Uyển ở một bên kích thích hắn, mới có thể học giỏi. Chẳng qua, đến lúc đó ta lại hứa cho nàng một số chỗ tốt. Ngay cả Hoàng Đế cũng bị Ôn Uyển đánh lừa, đem nàng xem như bảo bối, thủ đoạn như vậy, bây giờ dùng để lung lạc tiểu tử ngốc này hẳn là không thành vấn đề đi. Hắn chỉ cần học được hai thành bản lãnh của Ôn Uyển thì cả đời này ta cũng không cần phải lo lắng cho hắn. Chỉ hy vọng hắn đừng đem một phen khổ tâm này của ta đổ sông đổ biển.” Còn một điều Thuần vương không nói ra, hắn để cho Kỳ Hiên đi theo Ôn Uyển, Ôn Uyển là đứa nhỏ trọng tình nghĩa. Nếu thật là Trịnh Vương kế vị, Ôn Uyển nhất định sẽ có địa vị cao. Đến lúc đó hai người lại quen biết, chờ khi hắn về già, Thuần vương phủ thực sự cũng có người làm chỗ dựa.
Vương phi không đồng ý, còn muốn khuyên giải. Nhưng Thuần vương khoát khoát tay, không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa. Thuần vương phi đành nhịn lại. Tại xã hội dùng phu vi cương này, nam nhân một khi quyết định một việc là không thể nghi ngờ, chỉ có thể tuân theo. Cho dù tình cảm vợ chồng hắn rất tốt, rất nhiều sự việc cùng nhau thương lượng, cũng giống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.