Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 231: Người trên tầng cao nhất của Quang Minh Tháp
Diệp Ức Lạc
29/10/2020
TSCPTĐK - Chương 231
Chương 231: Người trên tầng cao nhất của Quang Minh Tháp
Đồn đãi U Minh Long cùng Quang Minh Long là túc địch, kết quả, Hắc Gia lại giấu Sesia trong tầng cao nhất của Quang Minh Tháp, đây rốt cuộc là vì sao? Tương ái tương sát?
"Hắn khi nào có thể tỉnh?" Hắc Gia hỏi, gọi Kỳ Thiếu Vinh hoàn hồn lại.
Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Tình huống của người trên giường cùng loại với người thực vật, ngoại trừ giữ lại một ít phản xạ thần kinh theo bản năng cùng hấp thu năng lượng của ngoại giới thì đã hoàn toàn mất đi năng lực tiếp nhận, hoàn toàn không có hoạt động chủ động gì.
Kỳ Thiếu Vinh không nghĩ tới có thể nhìn thấy một người thực vật ở thế giới này, hoặc cũng có thể nói là long!
"Cái này còn phải xem tình huống trị liệu mà định." Kỳ Thiếu Vinh trong lòng lo sợ, không dám cam đoan cái gì.
Hắc Gia ánh mắt bén nhọn nhìn Kỳ Thiếu Vinh, lạnh như băng hỏi: "Trị liệu như thế nào?"
Kỳ Thiếu Vinh lấy lại bình tĩnh, tráng lá gan lên: "Hắn là vì sao lại ngủ?"
Sắc mặt Hắc Gia khó coi, cuối cùng cắn chặt răng nói: "Chúng ta đánh một trận, sau đó hắn liền ngủ."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Đánh một trận, nói vậy đó chính là trận chiến sinh tử tương bác trong truyền thuyết.
Kỳ Thiếu Vinh rất muốn hỏi các ngươi vì sao muốn đánh nhau, nhưng cảm thấy cái này đề cập đến vấn đề riêng tư của cá nhân, tốt nhất là không cần hỏi.
"Ngươi có phương pháp trị liệu gì tốt không?" Hắc Gia hỏi.
"Tuy rằng hắn đã ngủ, nhưng ngươi vẫn có thể nói chuyện với hắn, hoặc là lặp lại hành động hoặc cảnh tượng hắn thích nhất hoặc ghét nhất, cái này có lẽ sẽ giúp ích cho việc gọi hắn tỉnh." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Hắc Gia hồ nghi: "Ta đã nói với hắn rất nhiều lời, hắn vẫn luôn không chịu để ý tới ta. Lặp lại hành động hoặc cảnh tượng hắn thích nhất hoặc ghét nhất? Có tác dụng sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Hẳn là có tác dụng!"
"Ngươi có thể đi xuống." Hắc Gia nói.
Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt, giống như trút được gánh nặng rời đi.
Thanh âm Hắc Gia lành lạnh vang lên, "Đừng tự tiện rời khỏi Tháp Ma Pháp, bằng không ta liền giết ngươi, nghe nói ngươi mới vừa thành thân với một tiểu bạch kiểm, không cần lo lắng ngươi sẽ chết một mình, ta sẽ đưa hắn xuống bồi ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười: "Ta nơi nào cũng không đi, chỉ đợi ở trong Tháp Ma Pháp."
Kỳ Thiếu Vinh đi đến cửa thang lầu của tháp, quay đầu lại nhìn Hắc Gia một cái, Hắc Gia đứng ở mép giường, ánh máy nóng cháy cuồng si mà nghìn người đang ngủ, Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Hắc Gia vội vã đuổi hắn đi như vậy là bởi vì tên kia muốn XX sao?
Nghe đồn U Minh Long cùng Quang Minh Long là túc địch, nhưng không nghe nói hai tên kia còn là bạn giường a!
Kỳ Thiếu Vinh ở lại trong Tháp Ma Pháp, thỉnh thoảng sẽ bị Hắc Gia gọi đi xem xét tình huống của Sesia.
Kỳ Thiếu Vinh lần thứ hai đi lên tầng cao nhất của Quang Minh Tháp, biết hắn suy đoán quả nhiên không sai, Hắc Gia quả nhiên cùng Sesia XX, dấu vết trên người Sesia rõ ràng làm Kỳ Thiếu Vinh sâu sắc cảm thụ được sự nhiệt tình của Hắc Gia.
"Tình huống của hắn tốt hơn chút nào không?" Hắc Gia đứng bên cạnh, như hổ rình mồi nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười cười: "Cái này, ta còn phải làm kiểm tra cẩn thận."
Kỳ Thiếu Vinh âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ: Hắc Gia này cũng quá nóng vội rồi, chẳng sẽ thật sự coi XX là linh đan diệu dược sao?
Sau đó, Kỳ Thiếu Vinh lại bị gọi lên lần thứ năm, lần thứ sáu, mỗi lần Kỳ Thiếu Vinh bị gọi lên đều kinh hãi âm thầm nhảy dựng.
Tuy rằng Sesia vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng Kỳ Thiếu Vinh thử sóng điện não của hắn, mỗi lần đều mạnh hơn.
............
Kỳ Thiếu Vinh ở trong Tháp Ma Pháp, nhàn chán nhìn chú ngữ bên trên, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Phải biết hắn chính là người mới kết hôn a! Kết quả, hiện tại hắn lại phải cùng một đầu long óc có vấn đề ở chung trong một tòa tháp, mà đầu long kia, mỗi ngày muôn màu muôn vẻ.
Kỳ Thiếu Vinh ở trong Tháp Ma Pháp mười ngày, Trang Hạo tìm tới.
Nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh bình yên vô sự, Trang Hạo không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. "May mắn ngươi không có việc gì."
Kỳ Thiếu Vinh ngoài ý muốn: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đừng nói cái này, người kia đâu?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh chỉ chỉ lên: "Ở bên trên tiêu dao."
"Hắn ở bên trên, sao ngươi không chạy?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Ta không dám a! Tên kia cũng không phải là thánh cấp bình thường, ta chạy, hắn liền muốn giết ta."
"Hắn tìm ngươi làm gì?" Trang Hạo hỏi.
"Thân mật của hắn hôn mê bất tỉnh, tìm ta xem bệnh."
Trang Hạo tràn đầy nghi hoặc: "Đầu lão long kia có thân mật?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi nhất định sẽ không nghĩ ra là ai?"
"Quang Minh Long Vương Sesia?" Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh ngoài ý muốn nhìn Trang Hạo: "Lợi hại a! Làm sao ngươi biết?"
"Sau khi ta trở về đã tra xét dã sử một chút, căn cứ theo những gì ghi lại, Quang Minh Long Vương cùng U Minh Long phân biệt thuộc về hai thế lực khác nhau, nhưng nghe nói U Minh Long đã từng cứu Sesia, là quan hệ tình lữ, bọn họ cuối cùng sở dĩ bùng nổ đại chiến là bởi vì U Minh Long hung tính quá độ, tàn sát toàn bộ long tộc nhà Sesia, huynh đệ của Sesia đều chết trên tay U Minh Long."
Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc trừng lớn mắt, "Còn có chuyện như vậy sao!" Hắn thật sự là không rõ ràng.
"Sesia làm sao vậy?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nếu tên kia không chịu tỉnh lại, nói không chừng Hắc Gia cũng sẽ khiến ta vĩnh viễn ngủ say."
Trang Hạo nhíu mày lại: "Chuyện này căn bản không liên quan đến ngươi!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Hắc Gia cũng sẽ không quản cái này." Ai bảo người ta nắm tay cứng đâu.
Hắc Gia từ trên tầng cao nhất của Tháp Ma Pháp đi xuống, nhìn thấy Trang Hạo, ánh mắt lóe lên một tia trào phúng, "Cư nhiên tìm tới nhanh như vậy."
Trang Hạo chắn Kỳ Thiếu Vinh ra phía sau: "Tiền bối, ngài cứ như vậy liền mang bạn lữ của ta đi, quá thất lễ."
Hắc Gia híp mắt lại: "Tiểu tử, ngươi tuy rằng có chút thực lực, nhưng so với ta vẫn còn kém xa, muốn tìm ta nói lí lẽ, luyện thêm mấy năm nữa đi."
Trang Hạo đỏ mặt lên, rầu rĩ nhìn Hắc Gia.
Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Tiền bối, Sesia tiền bối có phản ứng gì không?"
Hắc Gia hai tay chống lưng, sắc mặt ngưng trọng: "Ta cảm giác hôm nay tay hắn giật giật, có lẽ là hắn muốn tỉnh, không biết có phải hay không."
"Sóng điện não của Sesia tiền bối hoạt động càng ngày càng sinh động, ý thức của hắn hẳn là đang sống lại, chỉ cần kiên trì phục kiến......"
Tháp Ma Pháp đột nhiên chấn động lên, một làn sóng ma pháp quang hệ khổng lồ tràn ra ngoài.
"Sesia tiền bối hình như đã tỉnh." Trang Hạo nói.
"Hắc Gia, ngươi đáng chết!" Một tiếng rít gào phẫn nộ vang lên.
Lĩnh vực ma pháp quang hệ đánh về phía Hắc Gia, Hắc Gia vui sướng nhìn người tới, thậm chí quên mất công kích.
Sesia banh mặt, thần sắc tái nhợt tràn đầy vẻ phẫn nộ, trên người lộ ra một cỗ mỹ cảm khác thường.
Trang Hạo nhanh chóng yểm hộ Kỳ Thiếu Vinh tránh đi.
Ma pháp ám hệ cùng ma pháp quang hệ đối hướng bên trong Tháp Ma Pháp, Quang Minh Tháp của Đế Lan Thành sừng sững trong nhiều năm dưới xung đột của hai cỗ thế lực nháy mắt tiêu hủy.
"Đánh nhau rồi!" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được nói.
Cảnh tượng cao thủ thánh cấp đỉnh giai chiến đấu thực sự là hoành tráng, lĩnh vực hắc ám của Hắc Gia cùng lĩnh vực quang minh của Sesia liên tục đối đâm, không gian liên tục luân chuyển giữa ban ngày cùng đêm tối.
"Hắc Gia đang làm gì Sesia? Hắn giống như đang chủ động chịu đánh." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Có thể là hắn đuối lý đi."
Lúc trước hắn nói với Hắc Gia có thể lặp lại cảnh tượng Sesia ghét nhất hoặc thích nhất, thật sự không phải muốn Hắc Gia cùng Sesia lên giường a!
"Cửa thành cháy vạ lây cá trong ao, hai người kia trong chốc lát đánh cũng không xong được, chúng ta thừa dịp cơ hội này trốn trước đi." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng được." Lúc trước Hắc Gia nói hắn rời khỏi Tháp Ma Pháp liền giết hắn, nhưng trước khác nay khác, hiện tại hắn có chạy trốn Hắc Gia hẳn là cũng có thể lý giải đi.
Hắc Gia cùng Sesia đánh nhau kinh thiên động địa, hai người tuy rằng đều là cao thủ tuyệt thế, nhưng vết thương cũ chưa lành, không bao lâu liền trời quang mây tạnh.
Trang Hạo mang theo Kỳ Thiếu Vinh rời khỏi Đế Lan Thành, Kỳ Thiếu Vinh ngồi trong xe ngựa, hỏi: "Ta mất tích, hoàng đô nhất định là đã đồn ầm lên đi?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh phụt cười, Trang Hạo quay đầu lại nhìn Kỳ Thiếu Vinh, khó hiểu hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Ta cười Hắc Gia tiền bối kỳ thật còn rất phúc hậu, không có cướp tân nhân trong hôn lễ, bằng không ngươi liền bị người khác nói rằng ta vứt bỏ ngươi, tư bôn theo tiền bối lợi hại hơn."
Trang Hạo nhíu mày, thầm nghĩ: Mặc dù Hắc Gia không có cướp tân nhân trong hôn lễ, nhưng hoàng đô vẫn truyền ra rất nhiều lời đồn bất lợi về hắn, đều nói là hắn không được.
Xe ngựa của Trang Hạo đột nhiên dừng lại.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn người chắn trước xe, không khỏi kinh tủng, "Tiền bối, ngươi khỏe a!"
Sesia sắc mặt âm ngoan nhìn Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh bị Sesia xem đến sởn tóc gáy.
Sesia đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, xách cổ áo hắn lên, "Là ngươi bảo Hắc Gia làm như vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh cuống quít giơ tay lên, xấu hổ nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm! Ta không nghĩ tới hắn lại làm như vậy!"
Sesia hung hăng nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong mắt tràn đầy sát ý.
Trang Hạo ra tay, đẩy lui Sesia.
Sesia đột nhiên hộc ra một ngụm máu lớn, Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Sesia: "Ngươi chừng nào thì lợi hại như vậy?" Trình độ của Sesia cho dù có kém hơn Hắc Gia thì hẳn là cũng không kém hơn bao nhiêu đi!
Trang Hạo nhìn Sesia, nói: "Không phải ta lợi hại, là hắn đã nỏ mạnh hết đà."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt tái nhợt của Sesia, thầm nghĩ: Hù chết người, thì ra chỉ là hổ giấy a!
"Tiền bối, ngươi vừa mới thanh tỉnh, không nên tức giận, ta cảm thấy ngươi vẫn là tìm một chỗ tu dưỡng thì tốt hơn." Kỳ Thiếu Vinh nói.
"Ta giết ngươi trước!" Sesia vỗ tay, đánh về phía Kỳ Thiếu Vinh.
Lĩnh vực của Trang Hạo cùng lĩnh vực của Sesia đánh vào nhau, Trang Hạo bị đánh ra ngoài, trạng huống của Sesia cũng không tốt bao nhiêu, lần thứ hai hộc ra một ngụm máu.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Sesia, thầm nghĩ: Người này tội gì phải thế đâu, cũng không phải là hắn XX người này, hà tất phải liều mạng như vậy?
Chương 231: Người trên tầng cao nhất của Quang Minh Tháp
Đồn đãi U Minh Long cùng Quang Minh Long là túc địch, kết quả, Hắc Gia lại giấu Sesia trong tầng cao nhất của Quang Minh Tháp, đây rốt cuộc là vì sao? Tương ái tương sát?
"Hắn khi nào có thể tỉnh?" Hắc Gia hỏi, gọi Kỳ Thiếu Vinh hoàn hồn lại.
Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Tình huống của người trên giường cùng loại với người thực vật, ngoại trừ giữ lại một ít phản xạ thần kinh theo bản năng cùng hấp thu năng lượng của ngoại giới thì đã hoàn toàn mất đi năng lực tiếp nhận, hoàn toàn không có hoạt động chủ động gì.
Kỳ Thiếu Vinh không nghĩ tới có thể nhìn thấy một người thực vật ở thế giới này, hoặc cũng có thể nói là long!
"Cái này còn phải xem tình huống trị liệu mà định." Kỳ Thiếu Vinh trong lòng lo sợ, không dám cam đoan cái gì.
Hắc Gia ánh mắt bén nhọn nhìn Kỳ Thiếu Vinh, lạnh như băng hỏi: "Trị liệu như thế nào?"
Kỳ Thiếu Vinh lấy lại bình tĩnh, tráng lá gan lên: "Hắn là vì sao lại ngủ?"
Sắc mặt Hắc Gia khó coi, cuối cùng cắn chặt răng nói: "Chúng ta đánh một trận, sau đó hắn liền ngủ."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Đánh một trận, nói vậy đó chính là trận chiến sinh tử tương bác trong truyền thuyết.
Kỳ Thiếu Vinh rất muốn hỏi các ngươi vì sao muốn đánh nhau, nhưng cảm thấy cái này đề cập đến vấn đề riêng tư của cá nhân, tốt nhất là không cần hỏi.
"Ngươi có phương pháp trị liệu gì tốt không?" Hắc Gia hỏi.
"Tuy rằng hắn đã ngủ, nhưng ngươi vẫn có thể nói chuyện với hắn, hoặc là lặp lại hành động hoặc cảnh tượng hắn thích nhất hoặc ghét nhất, cái này có lẽ sẽ giúp ích cho việc gọi hắn tỉnh." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Hắc Gia hồ nghi: "Ta đã nói với hắn rất nhiều lời, hắn vẫn luôn không chịu để ý tới ta. Lặp lại hành động hoặc cảnh tượng hắn thích nhất hoặc ghét nhất? Có tác dụng sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Hẳn là có tác dụng!"
"Ngươi có thể đi xuống." Hắc Gia nói.
Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt, giống như trút được gánh nặng rời đi.
Thanh âm Hắc Gia lành lạnh vang lên, "Đừng tự tiện rời khỏi Tháp Ma Pháp, bằng không ta liền giết ngươi, nghe nói ngươi mới vừa thành thân với một tiểu bạch kiểm, không cần lo lắng ngươi sẽ chết một mình, ta sẽ đưa hắn xuống bồi ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười: "Ta nơi nào cũng không đi, chỉ đợi ở trong Tháp Ma Pháp."
Kỳ Thiếu Vinh đi đến cửa thang lầu của tháp, quay đầu lại nhìn Hắc Gia một cái, Hắc Gia đứng ở mép giường, ánh máy nóng cháy cuồng si mà nghìn người đang ngủ, Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Hắc Gia vội vã đuổi hắn đi như vậy là bởi vì tên kia muốn XX sao?
Nghe đồn U Minh Long cùng Quang Minh Long là túc địch, nhưng không nghe nói hai tên kia còn là bạn giường a!
Kỳ Thiếu Vinh ở lại trong Tháp Ma Pháp, thỉnh thoảng sẽ bị Hắc Gia gọi đi xem xét tình huống của Sesia.
Kỳ Thiếu Vinh lần thứ hai đi lên tầng cao nhất của Quang Minh Tháp, biết hắn suy đoán quả nhiên không sai, Hắc Gia quả nhiên cùng Sesia XX, dấu vết trên người Sesia rõ ràng làm Kỳ Thiếu Vinh sâu sắc cảm thụ được sự nhiệt tình của Hắc Gia.
"Tình huống của hắn tốt hơn chút nào không?" Hắc Gia đứng bên cạnh, như hổ rình mồi nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười cười: "Cái này, ta còn phải làm kiểm tra cẩn thận."
Kỳ Thiếu Vinh âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ: Hắc Gia này cũng quá nóng vội rồi, chẳng sẽ thật sự coi XX là linh đan diệu dược sao?
Sau đó, Kỳ Thiếu Vinh lại bị gọi lên lần thứ năm, lần thứ sáu, mỗi lần Kỳ Thiếu Vinh bị gọi lên đều kinh hãi âm thầm nhảy dựng.
Tuy rằng Sesia vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng Kỳ Thiếu Vinh thử sóng điện não của hắn, mỗi lần đều mạnh hơn.
............
Kỳ Thiếu Vinh ở trong Tháp Ma Pháp, nhàn chán nhìn chú ngữ bên trên, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Phải biết hắn chính là người mới kết hôn a! Kết quả, hiện tại hắn lại phải cùng một đầu long óc có vấn đề ở chung trong một tòa tháp, mà đầu long kia, mỗi ngày muôn màu muôn vẻ.
Kỳ Thiếu Vinh ở trong Tháp Ma Pháp mười ngày, Trang Hạo tìm tới.
Nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh bình yên vô sự, Trang Hạo không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. "May mắn ngươi không có việc gì."
Kỳ Thiếu Vinh ngoài ý muốn: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đừng nói cái này, người kia đâu?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh chỉ chỉ lên: "Ở bên trên tiêu dao."
"Hắn ở bên trên, sao ngươi không chạy?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Ta không dám a! Tên kia cũng không phải là thánh cấp bình thường, ta chạy, hắn liền muốn giết ta."
"Hắn tìm ngươi làm gì?" Trang Hạo hỏi.
"Thân mật của hắn hôn mê bất tỉnh, tìm ta xem bệnh."
Trang Hạo tràn đầy nghi hoặc: "Đầu lão long kia có thân mật?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi nhất định sẽ không nghĩ ra là ai?"
"Quang Minh Long Vương Sesia?" Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh ngoài ý muốn nhìn Trang Hạo: "Lợi hại a! Làm sao ngươi biết?"
"Sau khi ta trở về đã tra xét dã sử một chút, căn cứ theo những gì ghi lại, Quang Minh Long Vương cùng U Minh Long phân biệt thuộc về hai thế lực khác nhau, nhưng nghe nói U Minh Long đã từng cứu Sesia, là quan hệ tình lữ, bọn họ cuối cùng sở dĩ bùng nổ đại chiến là bởi vì U Minh Long hung tính quá độ, tàn sát toàn bộ long tộc nhà Sesia, huynh đệ của Sesia đều chết trên tay U Minh Long."
Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc trừng lớn mắt, "Còn có chuyện như vậy sao!" Hắn thật sự là không rõ ràng.
"Sesia làm sao vậy?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nếu tên kia không chịu tỉnh lại, nói không chừng Hắc Gia cũng sẽ khiến ta vĩnh viễn ngủ say."
Trang Hạo nhíu mày lại: "Chuyện này căn bản không liên quan đến ngươi!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Hắc Gia cũng sẽ không quản cái này." Ai bảo người ta nắm tay cứng đâu.
Hắc Gia từ trên tầng cao nhất của Tháp Ma Pháp đi xuống, nhìn thấy Trang Hạo, ánh mắt lóe lên một tia trào phúng, "Cư nhiên tìm tới nhanh như vậy."
Trang Hạo chắn Kỳ Thiếu Vinh ra phía sau: "Tiền bối, ngài cứ như vậy liền mang bạn lữ của ta đi, quá thất lễ."
Hắc Gia híp mắt lại: "Tiểu tử, ngươi tuy rằng có chút thực lực, nhưng so với ta vẫn còn kém xa, muốn tìm ta nói lí lẽ, luyện thêm mấy năm nữa đi."
Trang Hạo đỏ mặt lên, rầu rĩ nhìn Hắc Gia.
Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Tiền bối, Sesia tiền bối có phản ứng gì không?"
Hắc Gia hai tay chống lưng, sắc mặt ngưng trọng: "Ta cảm giác hôm nay tay hắn giật giật, có lẽ là hắn muốn tỉnh, không biết có phải hay không."
"Sóng điện não của Sesia tiền bối hoạt động càng ngày càng sinh động, ý thức của hắn hẳn là đang sống lại, chỉ cần kiên trì phục kiến......"
Tháp Ma Pháp đột nhiên chấn động lên, một làn sóng ma pháp quang hệ khổng lồ tràn ra ngoài.
"Sesia tiền bối hình như đã tỉnh." Trang Hạo nói.
"Hắc Gia, ngươi đáng chết!" Một tiếng rít gào phẫn nộ vang lên.
Lĩnh vực ma pháp quang hệ đánh về phía Hắc Gia, Hắc Gia vui sướng nhìn người tới, thậm chí quên mất công kích.
Sesia banh mặt, thần sắc tái nhợt tràn đầy vẻ phẫn nộ, trên người lộ ra một cỗ mỹ cảm khác thường.
Trang Hạo nhanh chóng yểm hộ Kỳ Thiếu Vinh tránh đi.
Ma pháp ám hệ cùng ma pháp quang hệ đối hướng bên trong Tháp Ma Pháp, Quang Minh Tháp của Đế Lan Thành sừng sững trong nhiều năm dưới xung đột của hai cỗ thế lực nháy mắt tiêu hủy.
"Đánh nhau rồi!" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được nói.
Cảnh tượng cao thủ thánh cấp đỉnh giai chiến đấu thực sự là hoành tráng, lĩnh vực hắc ám của Hắc Gia cùng lĩnh vực quang minh của Sesia liên tục đối đâm, không gian liên tục luân chuyển giữa ban ngày cùng đêm tối.
"Hắc Gia đang làm gì Sesia? Hắn giống như đang chủ động chịu đánh." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Có thể là hắn đuối lý đi."
Lúc trước hắn nói với Hắc Gia có thể lặp lại cảnh tượng Sesia ghét nhất hoặc thích nhất, thật sự không phải muốn Hắc Gia cùng Sesia lên giường a!
"Cửa thành cháy vạ lây cá trong ao, hai người kia trong chốc lát đánh cũng không xong được, chúng ta thừa dịp cơ hội này trốn trước đi." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng được." Lúc trước Hắc Gia nói hắn rời khỏi Tháp Ma Pháp liền giết hắn, nhưng trước khác nay khác, hiện tại hắn có chạy trốn Hắc Gia hẳn là cũng có thể lý giải đi.
Hắc Gia cùng Sesia đánh nhau kinh thiên động địa, hai người tuy rằng đều là cao thủ tuyệt thế, nhưng vết thương cũ chưa lành, không bao lâu liền trời quang mây tạnh.
Trang Hạo mang theo Kỳ Thiếu Vinh rời khỏi Đế Lan Thành, Kỳ Thiếu Vinh ngồi trong xe ngựa, hỏi: "Ta mất tích, hoàng đô nhất định là đã đồn ầm lên đi?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh phụt cười, Trang Hạo quay đầu lại nhìn Kỳ Thiếu Vinh, khó hiểu hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Ta cười Hắc Gia tiền bối kỳ thật còn rất phúc hậu, không có cướp tân nhân trong hôn lễ, bằng không ngươi liền bị người khác nói rằng ta vứt bỏ ngươi, tư bôn theo tiền bối lợi hại hơn."
Trang Hạo nhíu mày, thầm nghĩ: Mặc dù Hắc Gia không có cướp tân nhân trong hôn lễ, nhưng hoàng đô vẫn truyền ra rất nhiều lời đồn bất lợi về hắn, đều nói là hắn không được.
Xe ngựa của Trang Hạo đột nhiên dừng lại.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn người chắn trước xe, không khỏi kinh tủng, "Tiền bối, ngươi khỏe a!"
Sesia sắc mặt âm ngoan nhìn Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh bị Sesia xem đến sởn tóc gáy.
Sesia đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, xách cổ áo hắn lên, "Là ngươi bảo Hắc Gia làm như vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh cuống quít giơ tay lên, xấu hổ nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm! Ta không nghĩ tới hắn lại làm như vậy!"
Sesia hung hăng nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong mắt tràn đầy sát ý.
Trang Hạo ra tay, đẩy lui Sesia.
Sesia đột nhiên hộc ra một ngụm máu lớn, Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Sesia: "Ngươi chừng nào thì lợi hại như vậy?" Trình độ của Sesia cho dù có kém hơn Hắc Gia thì hẳn là cũng không kém hơn bao nhiêu đi!
Trang Hạo nhìn Sesia, nói: "Không phải ta lợi hại, là hắn đã nỏ mạnh hết đà."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt tái nhợt của Sesia, thầm nghĩ: Hù chết người, thì ra chỉ là hổ giấy a!
"Tiền bối, ngươi vừa mới thanh tỉnh, không nên tức giận, ta cảm thấy ngươi vẫn là tìm một chỗ tu dưỡng thì tốt hơn." Kỳ Thiếu Vinh nói.
"Ta giết ngươi trước!" Sesia vỗ tay, đánh về phía Kỳ Thiếu Vinh.
Lĩnh vực của Trang Hạo cùng lĩnh vực của Sesia đánh vào nhau, Trang Hạo bị đánh ra ngoài, trạng huống của Sesia cũng không tốt bao nhiêu, lần thứ hai hộc ra một ngụm máu.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Sesia, thầm nghĩ: Người này tội gì phải thế đâu, cũng không phải là hắn XX người này, hà tất phải liều mạng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.