Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 160: Nhân loại ti tiện?

Diệp Ức Lạc

29/10/2020

TSCPTĐK - Chương 160

Chương 160: Nhân loại ti tiện?

Phòng thí nghiệm.

Kỳ Thiếu Vinh nghiên cứu đồ mỹ phẩm kiểu mới, Trang Hạo ở một bên trợ thủ.

"Không nghĩ tới tiểu tử Hải Lăng kia lại đưa Nhân Ngư Chi Tâm cho Bích Lưu Vân! Nhìn dáng vẻ này xem ra trước đây ta đã hiểu lầm hắn rồi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Hạo tràn đầy khinh thường bĩu môi nói: "Tên kia quá gian trá, đồ mình không dùng được liền ném đi cho Bích cầm sư!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Lại nói tiếp, không nghĩ tới Bích cầm sư lại là nhân ngư, ta nghe nói nhân ngư đều hát rất hay a, đồn đãi quả nhiên là không thể tin được. Không phải toàn bộ nhân ngư tộc đều hát giống như Bích cầm sư đi, nếu thật sự như thế, nhân ngư tộc là vương thất của hải tộc cũng không có gì kỳ quái, hàng ngàn hàng vạn nhân ngư đều ca hát khó nghe, lực sát thương nhất định là thập phần kinh người." Trang Hạo tràn đầy cảm thán bày tỏ.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Giúp ta nghiền đống này thành bột phấn đi." Kỳ Thiếu Vinh ném một đống trân châu sang cho Trang Hạo.

Trang Hạo gật đầu: "Yên tâm đi, cứ bao trên người ta."

Trang Hạo vừa ấn tay xuống, toàn bộ chén đĩa trên bàn đều nứt hết ra, ngay sau đó, bàn thực nghiệm cũng biến thành chia năm xẻ bảy.

Kỳ Thiếu Vinh xoay người nhìn Trang Hạo: "Ngươi đang làm gì?"

Trang Hạo tràn đầy hối lỗi hạ giọng nói: "Xin lỗi, ta khống chế lực đạo không tốt."

"Lấy cái bộ dáng thành sự thì ít, hỏng việc thì nhiều của ngươi mà còn muốn bán mình trả nợ, si tâm vọng tưởng sao!" Kỳ Thiếu Vinh chống eo, phẫn nộ mắng.

Trang Hạo cười rộ lên: "Ta không dùng được như vậy, ngươi còn nguyện ý thu lưu ta, ta thật sự là vô cùng biết ơn ngươi, vô cùng cảm động!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Được rồi, đừng nói lung tung, nhanh thu thập đống này đi......"

Trang Hạo gật đầu: "Ta lập tức thu thập."

"Hiện tại thực lực của ngươi rốt cuộc đang ở cấp bậc gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Trang Hạo cười đáp: "Khối tinh thạch kia hẳn là do một người chỉ cách thánh cấp một bước lưu lại." Hắn chỉ có thể hấp thu được một phần ma lực trong khối tinh thạch kia, đại bộ phận thì bị hắn phong ấn trong thân thể, đại khái là phong ấn không quá ổn định, ma lực ngẫu nhiên thẩm thấu ra ngoài.

"Sớm biết thứ kia lợi hại như vậy, ta đã không cho ngươi."

Trang Hạo: "......"

Kỳ Hằng đi đến, Kỳ Thiếu Vinh ngạc nhiên nhìn Kỳ Hằng hỏi: "A Hằng, sao ngươi lại tới đây, hiện tại còn chưa tới giờ dùng cơm đi?"

Kỳ Hằng lắc đầu: "Chưa tới giờ dùng cơm, bất quá, có mấy con cá tới."

Trang Hạo ngẩng đầu lên: "Ta cho rằng tên nhân ngư não tàn lần trước là nói giỡn, không nghĩ tới lại thật sự kéo theo được tiểu đồng bọn. Nhân khí của Ngải Lệ Nhi công chúa trong nhân ngư tộc thật sự cao như vậy sao? Tiểu công chúa não tàn kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a!"

Kỳ Hằng: "...... Không phải, là mấy lão nhân ngư."

Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Ngải Lệ Nhi công chúa chẳng những hấp dẫn được thanh niên nhân ngư mà còn hấp dẫn được cả lão nhân ngư sao?"

Kỳ Hằng lắc đầu: "Mấy lão nhân ngư kia không giống đến ra mặt thay cho Ngải Lê Nhi, hẳn là tới vì nhân ngư tộc."

Kỳ Thiếu Vinh: "...... Chấn hưng nhân ngư tộc? Vậy liền đau đầu lớn rồi, có thời gian chấn hưng nhân ngư tộc còn không bằng kiếm thêm mấy đồng tiền."

Kỳ Hằng gật đầu: "Ta đoán Lưu Vân cũng nghĩ như vậy."

Trang Hạo: "......"

......

Đám người Kỳ Thiếu Vinh còn chưa đi đến đại sảnh liền nghe được tiếng khuyên bảo hùng hồn dõng dạc của đám trưởng lão nhân ngư.

Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng kỳ dị, khi nghĩ ra liền cảm thấy đám trưởng lão nhân ngư này không khác gì mấy nhân viên bán hàng đa cấp ở kiếp trước.



Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi: "Thiếu Vinh, ngươi làm sao vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có gì."

"Lão nhân, ngươi đang nói cái gì? Sao ta nghe một chữ cũng không hiểu?" Bích Lưu Vân tươi cười khiêm tốn nhìn đám lão giả trước mặt.

"Thiếu chủ, ngài là nhân ngư vương tương lai của chúng ta, là hi vọng của nhân ngư tộc chúng ta, xin ngài cùng ta về hải tộc một chuyến đi."

"Thiếu chủ, ngài là nhân ngư vương tương lai của chúng ta, hi vọng của chúng ta đều ký thác trên người ngài, mọi người đều đang đợi ngài a!"

"Thiếu chủ, ngài là vương giả mà chúng ta đã chờ đợi hơn ngàn năm, tất cả mọi người đều đang đợi ngài."

......

"Mấy vị suy nghĩ quá nhiều rồi, ta là nhân tộc, thật sự không phải cá gì đó." Bích Lưu Vân chân thành nói.

Đối mặt với mấy trưởng lão nhân ngư tộc, bên tai Bích Lưu Vân không khỏi văng vẳng lời dạy của mẫu thân, bị ký thác quá nhiều hy vọng cũng là một loại bi ai.

"Thiếu chủ, ngài là nhân ngư cao quý, sao có thể nói mình là nhân tộc ti tiện được!" Lão nhân râu bạc đau đớn khuyên nhủ.

Bích Lưu Vân: "......"

Trang Hạo ôm hai tay, đứng ở cửa nhìn lão nhân râu bạc, thầm nghĩ: Lão già này thật thiếu đánh! Cư nhiên làm trò trước mặt bọn họ, bọn họ còn đang ở đây mà cũng dám nói ra lời như vậy được.

"Vị trưởng lão này, ngươi đừng nói hươu nói vượn! Làm nhân tộc rất tốt! Tỉ lệ dáng người xinh đẹp biết bao nhiêu!" Bích Lưu Vân híp mắt, thầm nghĩ: Thành kiến của nhân ngư tộc đối với nhân tộc hình như rất sâu a! Hắn lại có tới một nửa huyết thống của nhân tộc, cũng không biết nếu đám lão nhân này biết được có thể nào biến đổi sắc mặt hay không.

"Thiếu chủ, ngài nhất định là do đã sống cùng đám rác rưởi kia quá lâu rồi, cho nên thẩm mỹ mới trở nên lệch lạc như vậy, nhân tộc đều là một đám gian trá xấu xí ti tiện!" Lão giả nhân ngư ngưng trọng nói.

Kỳ Thiếu Vinh đứng trước cửa, cười như không cười lên tiếng: "Nhân ngư đúng là không tồi! Thời điểm đói bụng còn có thể cắt cái đuôi xuống làm thịt kho tàu ăn, không lo đói bụng."

Lão giả nhân ngư hung tợn nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Các hạ, ngươi thật quá đáng!"

Trang Hạo đi lên che chắn trước mặt Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh chỉ là đang nói giỡn mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy! Ta thấy ngươi đã một đống tuổi, lòng dạ nên rộng lượng một chút."

Lão giả nhân ngư nhìn Bích Lưu Vân: "Thiếu chủ, ngài không thể tiếp tục ở lại với đám tiện dân này, như vậy sẽ hạ thấp thân phận của ngươi!"

Bích Lưu Vân: "......"

"Vị tiền bối này, ta nghĩ ngươi nhất định đã lầm rồi, ta không phải thiếu chủ gì đó của các ngươi, ta thật là nhân tộc, ngươi xem, ta từ đầu đến chân đều ra người ra dạng." Bích Lưu Vân tràn đầy chân thành nói.

"Thiếu chủ, ngài đừng gạt chúng ta, ta thật sự không hiểu vì sao ngài mang thân phận nhân ngư cao quý lại nhất định muốn làm một tiện dân như vậy?" Lão giả nhân ngư khó hiểu hỏi.

"Ta thật là nhân tộc, hơn nữa, ta không cảm thấy làm nhân tộc có gì là đê tiện."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn đám trưởng lão nhân ngư: "Ta nói, các ngươi tìm thiếu chủ cũng quá hấp tấp rồi, tùy tiện chọn một người liền nhận là thiếu chủ, như vậy không quá thích hợp đi?"

"Trên người hắn......"

"Đại trưởng lão, bằng không vẫn nên kiểm nghiệm một chút đi, trên người hắn hình như cũng không có khí chất cao quý của hoàng tộc nhân ngư." Một lão nhân tóc giơ tay ngắn kéo lão nhân ngư vừa rồi còn đang kích động lại.

"Cũng phải." Được nhắc nhở, lão nhân liền lấy một viên tinh thạch ra, nói: "Vị đạo hữu này, có thể làm phiền ngươi đặt tay lên thứ này được không?"

Bích Lưu Vân gật đầu: "Đương nhiên."

Bích Lưu Vân ấn tay lên tinh thạch, tinh thạch không có một chút phản ứng nào.

"Đại trưởng lão, hình như chúng ta tìm lần người rồi, hắn không phải là nhân ngư."

Lão nhân đầu bạc nhíu mày lại, "Lầm sao? Khó trách, hoàng tộc nhân ngư sao có thể sống cùng với nhân tộc như vậy."

"Nếu là hiểu lầm, vậy mời các vị trở về đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Mấy trưởng lão nhân ngư cũng không muốn tiếp tục ở lại, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Vừa nãy là xảy ra chuyện gì?"

Bích Lưu Vân cười nói: "Không có gì, tinh thạch kiểm tra đo lường như vậy, khi còn nhỏ ta đã có một đống."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Tinh thạch kiểm tra đo lường không tiện nghi đi, khi còn nhỏ ngươi đã là một thổ hào rồi sao?"



Bích Lưu Vân cười khan hai tiếng, "Cũng có thể coi là như vậy, bất quá, có nhiều tinh thạch cũng không nhất định có thể đổi ra tiền, ngươi biết đấy, ta càng nguyện ý dùng tinh thạch trân quý để đổi lấy thịt nướng thơm ngào ngạt." Thập phần đáng tiếc, thịt hắn có thể tiếp xúc cũng chỉ có cá và cá.

......

Hải Lăng gõ gõ cửa, Kỳ Hằng tới tiếp khách.

"Hải Lăng thiếu chủ, ngươi tới tìm Lưu Vân?" Kỳ Hằng hỏi.

Hải Lăng gật đầu, "Đúng vậy! Hắn có ở đây không?"

"Có ở, bất quá, hắn vẫn đang ngủ."

Hải Lăng nhíu mày lại: "Khi nào hắn mới tỉnh?"

Kỳ Hằng lắc đầu, "Không nói trước được."

"Vậy ta vào đợi hắn."

Kỳ Hằng vươn tay ra: "Một trăm vạn một nén hương."

"Các ngươi tăng giá sao"

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Tăng giá."

Hải Lăng đen mặt lại: "Phủ thành chủ các ngươi đối với ai cũng như vậy sao?"

Kỳ Hằng lắc đầu, ấm áp cười đáp: "Đương nhiên không phải, ngươi là khách đặc biệt quý!"

"Khách đặc biệt quý cho nên giá cũng đặc biệt quý sao?"

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy."

Hải Lăng: "......"

Hải Lăng lấy ra một tấm thẻ kim cương giao cho Kỳ Hằng, Kỳ Hằng tươi cười đầy mặt nhận lấy thẻ kim cương: "Khách quý quả nhiên là khách quý! Ngươi vào đi."

Kỳ Hằng nhìn thẻ tiền trong tay, thầm nghĩ: Nếu có thêm mấy tên coi tiền như rác giống Hải Lăng thì tốt rồi, hắn nào phải cần làm sinh ý đồ mỹ phẩm nữa, cứ trực tiếp thu tiền vào cổng là được, đáng tiếc, cơ hội như vậy khả ngộ bất khả cầu!

Hải Lăng nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Kỳ Hằng chân thành cười đáp: "Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ nếu có thêm mấy người giống như Hải Lăng thiếu chủ thì tốt rồi."

Hải Lăng nhíu mày lại: "Người giống như ta?"

Kỳ Hằng nhìn thần sắc khó xử của hắn, cười giải thích: "Yên tâm đi, ta không có coi trọng ngươi." Ta chỉ là coi trọng lì xì của ngươi.

Hải Lăng hồ nghi nhìn bộ dáng của Kỳ Hằng: "Hình như ngươi rất khinh thường ta, ta có chỗ nào không tốt sao?"

"Thiếu chủ hiểu lầm, sao ta có thể khinh thường ngươi được, bất quá, ngươi quả thật có rất nhiều chỗ không tốt, ngươi muốn nghe ta nói cái nào trước?"

"Tùy tiện đi." Hải Lăng nhìn Kỳ Hằng, thầm nghĩ: Kỳ Hằng thường xuyên tiếp xúc với Lưu Vân, suy nghĩ của Lưu Vân hắn hẳn cũng biết một chút.

Kỳ Hằng gật đầu nói: "Được! Nghe nói hải tộc các ngươi a, cả ngày sống ở trong nước, cũng không biết đầu óc có bị nước vào hay không? Nghe nói hải tộc các ngươi cả ngày chỉ ăn cá, nếu chỉ ăn mỗi cá, dinh dưỡng nhất định là không cân bằng......"

Hải Lăng: "......"

Hải Lăng cười cười giải thích: "Kỳ thật hải tộc chúng ta qua nhiều năm phát triển, ẩm thực cũng phát triển trên rất nhiều mặt."

"Ví dụ như hải long tộc chúng ta, hoàn toàn có thể cách ly ra một khối không có nước ở trong biển, sau đó dùng ma pháp hỏa hệ nấu chín thức ăn.

Kỳ Hằng không khỏi trừng lớn mắt: "Không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, cách ly ra một khối không nước ở trong biển hẳn là không dễ dàng gì đi?"

Hải Lăng gật đầu: "Quả thật là không dễ dàng gì, bất quá, lấy năng lực của hải long tộc ta thì cũng không khó lắm."

____________________

Méoo: Tui cảm thấy mình có hơi vô trách nhiệm, bỏ bê con lâu quá, xin lỗi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook