Chương 3: Tân Đại Lục OL 1
Nguyên Đại Mã
25/11/2020
Tân Đại Lục OL thử nghiệm công khai lúc nào, Vô Thuật không rõ lắm. Khi y bắt đầu trò chơi, Tân Đại Lục đã hoạt động rồi. Thật ra đơn giản nói riêng toàn tức võng du, Phỉ Vô Thuật cũng chẳng có bao nhiêu thường thức, cho dù từng chơi Tân Đại Lục, y cũng chỉ ngu người trong một thị trấn, dùng thân phận cậu ấm nhàn nhã tự tại qua ngày.
Độ chân thật của Tân Đại Lục được liên bang tuyên truyền là 100%, điểm này y tuyệt đối giữ thái độ tán đồng. Vì trò chơi thực sự quá chân thật, trong đó, y hoàn toàn giống như dùng thân thể người khác sống qua ngày, dùng cách nói của mấy cô gái nhỏ, chính là cứ như xuyên việt, mang thân phận vỏ ngoài của người khác sinh sống. Phỉ Vô Thuật thật ra rất thích thời gian đó, muốn làm gì thì làm, tự tại hiếm có, cho nên y xem trò chơi như một phương pháp nghỉ ngơi thả lỏng khi rảnh rỗi, trong gia tộc mệt mỏi chán chường, tiến vào trò chơi trải nghiệm một cách sống tùy ý khác.
Điều này gián tiếp dẫn đến nhận thức của Phỉ Vô Thuật đối với trò chơi Tân Đại Lục rất hạn hẹp. Phần lớn hiểu biết đều là nghe được từ giao lưu của người khác, ví dụ AI (trí tuệ nhân tạo) của NPC quả thật cao đến khó tin, việc nghi ngờ nó là người thật sắm vai chưa bao giờ ngừng. Chẳng hạn mấy nghề nghiệp lớn cơ bản trong trò chơi, thuật thừa sư với tinh thần lực là chủ, giác đấu sư với thể thuật là chủ, còn có sư sĩ thao tác cơ giáp, những nghề này hoàn toàn bất đồng với hệ thống sức mạnh liên bang, lại có hiệu quả giống nhau đến kỳ lạ, một trò chơi có thể phát triển hệ thống sức mạnh của bản thân, còn là hệ thống lý luận cực có giá trị thực dụng, được những học giả của liên bang gọi là kỳ tích của thời đại.
Nghe thì tuyệt đối không thể nào có cảm xúc đậm như thực tế nhìn thấy. Trong thị trấn nhỏ Phỉ Vô Thuật ở, cảm thấy hứng thú nhất là điều phối sư do một gia tộc lớn họ Vương trong trấn mời tới, tương tự như dược tề sư của liên bang, nhưng thần kỳ hơn dược tề sư rất nhiều. Thuốc dược điều chế ra từ thực vật khoáng vật, có thể thay đổi hiện tượng thiên nhiên trong phạm vi nhất định, sự kiện thuốc tạo mưa lần đó, khiến Phỉ Vô Thuật có ấn tượng sâu sắc.
Tinh thần lực tu luyện được trong trò chơi có thể nâng cao tinh thần lực ở hiện thực, kỹ thuật giác đấu học được trong trò chơi cũng có thể phản ứng được trên thân thể thực, kỹ thuật điều phối học được trong trò chơi, cũng có thể thực hiện trong hiện thực __ đây là những gì sau này mọi người mày mò kết luận ra.
Thực vật trong trò chơi, ở hiện thực không tìm được, nhưng dược tính trong đó luôn có thể tìm được vật thay thế tương tự, có thể phục chế hoàn toàn hiệu quả của thuốc. Cách điều phối những loại thuốc này khiến liên bang phát triển nhanh chóng đến mấy chục năm trên lĩnh vực sinh vật. Từ những điều này có thể nhìn ra, trò chơi Tân Đại Lục có ảnh hưởng to lớn cỡ nào đến liên bang, càng không cần nói đến kỹ thuật chiến đấu giác đấu và bí pháp tu luyện tinh thần lựcmà người chơi mang ra từ trò chơi, đều là báu vật vô giá thúc tiến nhân loại phát triển!
Có người từng nói, nếu liên bang có thể khai thác trò chơi này, vậy tại sao không dứt khoát ứng dụng những tri thức lý luận này vào các phương diện của liên bang? Mà nhất định cần người chơi mày mò học tập từng chút một, như vậy không phải lãng phí nguồn tài nguyên to lớn quý giá như thế sao?
Cuối cùng đáp án liên bang đưa ra là, Tân Đại Lục OL là do đầu não thiên đạo của liên bang tự phát triển ra, liên bang không cách nào lấy được bất cứ tài nguyên số liệu nào của trò chơi từ thiên đạo.
Thiên đạo là trung khu cao nhất duy trì cả lưới mạng liên bang, không có bất kỳ người nào có quyền lợi can thiệp vào vận hành của thiên đạo. Có người hoài nghi thiên đạo đã sinh ra trí năng của riêng mình, đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán, không ai dám nghiệm chứng tính chân thật của suy đoán này. Dù sao thiên đạo nếu thật xảy ra vấn đề, cả liên bang đều sẽ tê liệt. Liên bang ỷ vào thiên đạo, cho dù biết rõ ỷ lại như vậy có mối nguy hại, cũng không thể không ỷ lại.
Vì thế liên bang nhiều lắm chỉ có thể cung cấp công cụ kết nối trò chơi _ máy dẫn tinh thần, chứ hoàn toàn không thể thao tác trò chơi thực tế.
Cho nên hiện tại Phỉ Vô Thuật đang suy nghĩ một vấn đề, thời gian hoạt động của trò chơi chắc cũng không phải liên bang có thể quyết định nhỉ?
Nếu máy dẫn tinh thần đã ra rồi, vậy trò chơi Tân Đại Lục do thiên đạo phát triển cũng đã tồn tại rồi đúng không?
Nhưng y không lỗ mãng đăng nhập trò chơi, lỡ như xảy ra vấn đề gì, nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần thể của người đó, y không muốn lại bị tan vỡ tinh thần lần nữa. Phỉ Vô Thuật bước tới trước máy tính, đeo mắt kính ảo lên, chọn đăng nhập mạng trong bảng mục lục hiện lên trước mắt, dự định tra trước một chút tư liệu của Tân Đại Lục.
Kết thúc ba giây đếm ngược, Phỉ Vô Thuật đã đứng ở điểm đăng nhập, bên cạnh không ngừng có người đăng nhập, tới tới lui lui, náo nhiệt hệt như xưa.
“Người anh em, đừng cản đường.” Phía sau có người đẩy y một cái, Phỉ Vô Thuật mới tỉnh lại, đáp một câu “xin lỗi”, rồi nhàn nhã cất bước đi tới con đường bộ hành.
Hình tượng ảo của y trong lưới mạng là một người đàn ông to cao giống như một con gấu, râu ria đầy mặt đặc biệt uy mãnh, suốt đường đi hút tới không ít ánh mắt đánh giá. Người ta đều thiên về tạo hình đẹp, hình tượng hung hãn của y vừa đứng ở đây, tự nhiên là một cây hoa ăn thịt biến dị mọc trong lùm hoa bách hợp, đặc biệt bắt mắt.
Phỉ Vô Thuật chịu đựng ánh mắt đánh giá, mặt dày lặng lẽ hối hận năm đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, sùng bái ông già nên lăn qua lăn lại hình tượng thế này, hại y lăn lộn hơn mười năm trong lưới mạng, ngay cả bạn gái cũng không tìm được ai.
Đường bộ hành có một nơi giao lưu tin tức cỡ lớn, Phỉ Vô Thuật chính là đang đi tới đó.
Vào nơi giao lưu tin tức, đập vào mắt là một đại sảnh rộng lớn, trần nhà cao tới mức có thể khiến người ta ngẩng đầu nhìn tới gãy cỗ, bốn vách đại sảnh là màn sáng không ngừng biến ảo, tin tức tới từ cả liên bang được liệt kê ra theo mức độ quan trọng ưu tiên, nhanh chóng đổi mới.
Phỉ Vô Thuật không xem những dòng tin tức lập lòe hoa mắt kia, mà dứt khoát tìm một góc không người, vạch lên màn sáng một khu vực hình vuông trống rỗng, nhập vào đó mấy chữ ‘Tân Đại Lục OL’, rồi đợi kết quả tìm kiếm.
Chưa tới một giây, một lượng lớn tin tức ào vào khu vực trống rỗng đó, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn thật nhanh, nhanh chóng lướt qua mấy tin tức tuyên truyền vô dụng, đưa mắt tìm kiếm thời gian mở thử nghiệm. Như trong dự liệu, Tân Đại Lục OL quả nhiên đã bắt đầu hoạt động, trên mạng đã xây dựng trang web chính thức của Tân Đại Lục OL, trên diễn đàn xuất hiện bài viết do người chơi đăng lên.
Phỉ Vô Thuật hiếu kỳ dạo một vòng diễn đàn, đơ người phát hiện trên cơ bản đều là tranh luận kịch liệt về Tân Đại Lục OL.
Có một bài viết oán trách “không thể ghi hình cũng thôi đi, ngay cả công năng cổ lỗ như chụp màn hình cũng không có một cái, trò chơi công năng nát gì thế này!”, phía dưới có nhân viên trả lời, “xin ngời chơi xem lại điều thứ nhất của nguyên tắc cơ bản, trò chơi này chân – hiện thực vô song. Trong thế giới hiện thực bạn có thể tay không chụp màn hình sao?”
Phỉ Vô Thuật rất thấu hiểu tâm trạng của người chơi này, phong cảnh của Tân Đại Lục là phong cách nguyên thủy, non xanh nước biếc mới lạ độc đáo, không giống như tinh cầu liên bang, vừa ra cửa là đủ mọi ánh sáng rực rỡ, xe từ trôi nổi xuyên tới xuyên lui, nhà cao tầng gam màu lạnh lẽo cao tận mây. Một trong những nguyên nhân người liên bang thíchTân Đại Lục chính là hoàn cảnh phong cảnh mới lạ mê người của Tân Đại Lục. Được thấy phong cảnh như vậy, không kìm được muốn chụp hình ghi hình lưu trữ là chuyện rất tự nhiên, nhưng rất tiếc, cho dù có tìm được công cụ chụp lại phong cảnh trong Tân Đại Lục, người chơi cũng không thể mang hình hoặc đoạn ghi hình ra thế giới thực.
Số liệu của thiên đạo không thể truyền ra ngoài, có lẽ có thể dùng đạo lý này miễn cưỡng giải thích.
Ngoài ra, còn có một người chơi đại khái ôm thái độ thử nghiệm, đoạt xác một thân thể nông phu trong trò chơi, sau đó không thỏa mãn rồi, muốn xóa tài khoản tạo lại, nhưng phát hiện trò chơi căn bản không cung cấp cách xóa tài khoản, quyết tâm uống thuốc tự sát, sau khi trải qua một lần tử vong, mới ngơ người phát hiện, muốn tạo một nhân vật khác thì cần phải đợi nửa năm sau, vị nhân huynh đáng thương này đưa lịch sử máu lệ của mình lên diễn đàn, cảnh cáo người chơi khác khi đoạt xác nhất định đừng ôm thái độ đang chơi, một lần sảy chân để hận ngàn đời mà!
Còn cả oán trách trong trò chơi không có gợi ý nhiệm vụ, không có hệ thống khen thưởng, không có thanh máu không có túi trữ không có tất cả những gì cần có của võng du, tất cả đều bị nhân viên dùng mấy chữ “chân – hiện thực vô song” xua về.
Phỉ Vô Thuật vẫn luôn rất bình tĩnh, cùng lắm thì xem Tân Đại Lục thành một thế giới chân thực là tốt thôi, y đã từng luôn xem mỗi khi đăng nhập trò chơi là một lần xuyên việt.
Xem ra đã có thể tiến vào trò chơi rồi, Phỉ Vô Thuật hiếm khi vội vàng như thế, chuẩn bị thoát xong sẽ lập tức tiến vào trò chơi.
Nhưng một cánh tay chợt vỗ vào lưng y, khiến suy nghĩ đăng xuất tạm thời dời lại.
“Hoa Hoa?” Phỉ Vô Thuật quay đầu nhìn, đây không phải là tiểu thiếu gia Mạc Hoa tự luyến của Mạc gia sao, hình tượng ảo của tên nhóc này giống hệt đời thực, cậu nhóc đỏm dáng khinh thường điều chỉnh dù chỉ một chút, tự luyến như con khổng tước, mái tóc dài màu bạc mượt mà, đôi mắt kéo dài, gương mặt trắng mịn, trên tai đeo khuyên bảo thạch xanh mà Phỉ Vô Thuật vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được, cả người lấp lánh phát sáng.
“Vô Thuật ca, nghe nói anh trúng tuyển học viện thủ đô?” Mạc Hoa xoay người, đu hết lên cánh tay Phỉ Vô Thuật, cười hì hì nói, “Đúng là chuyện tốt, khi nào ra ngoài anh em tụ họp chúc mừng một bữa?”
Phỉ Vô Thuật nuông chiều xoa đầu Mạc Hoa: “Đừng nói anh, anh trai em không phải cũng trúng tuyển sao?” Con lớn Mạc gia Mạc Sinh là người đứng đầu khoa tình báo học viện thủ đô, chuyện này y cũng nhớ.
“Còn cả Lallot ca ca nữa.” Mạc Hoa hưởng thụ cọ cọ lòng bàn tay Phỉ Vô Thuật, không hề để tâm kiểu tóc mình chỉnh lý nửa ngày trời, “Vậy nha, ngày mai đi, ở Thượng Hoa Cư không say không về.”
Lallot của nhà Caesar sao, cái tên có vẻ ngoài bùng nổ đầy giá trị võ lực hình như thi khoa làm vườn? Lúc đó khi biết tin này, y kinh ngạc rất lâu.
Phỉ Vô Thuật gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Em tìm anh là để nói chuyện này?”
Mạc Hoa làm nũng thun mũi, mắt phượng nhướng cao: “Không phải đúng lúc gặp sao, thuận tiện nói thôi, em lười chạy tới nhà anh một chuyến lắm, em chẳng muốn gặp vị em trai đại nhân khôn khéo nhà anh chút nào cả!”
Nếu là lúc trước, Phỉ Vô Thuật cảm thấy mình nhất định sẽ tranh biện vài câu cho Phỉ Vô Tranh, nhưng bây giờ, y hoàn toàn tán đồng lời Mạc Hoa, y cũng chẳng muốn nhìn thấy tên đó nữa, y lo mình nhất thời lỡ tay vặn gãy cổ người đó.
Mạc Hoa đợi nửa ngày không đợi được Phỉ Vô Thuật giáo huấn cậu, đang kỳ lạ vị anh trai tốt bảo vệ em trai sao lại đổi tính, liếc mắt nhìn trộm, lại phát hiện Phỉ Vô Thuật tâm tình tốt đang nhìn cậu cười.
“Cười cái gì mà cười!” Mạc Hoa hất cằm, vừa chột dạ đánh giá sắc mặt Phỉ Vô Thuật, vừa ra vẻ nói từng chữ: “Em không thích cậu ta, điệu bộ vờ vịt, chỉ có anh thấy vừa mắt!”
Phỉ Vô Thuật sờ cằm nghi hoặc: “Sao em nhìn ra được nó vờ vịt?” Y đã nhìn nhiều năm như vậy, thế mà không phát hiện, nếu không phải đã chết một lần, y thật sự không nhìn rõ được bản chất con người đó.
Mạc Hoa kiêu ngạo hừ một tiếng, con mắt như trái nho đen sáng lấp lánh: “Em thỉnh thoảng cũng sẽ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh hai, những mánh khóe đó, em còn không nhìn ra hay sao?”
Phỉ Vô Thuật: “…” Thì ra là người cùng sở thích.
“Vô Thuật ca ánh mắt anh vậy là sao!” Mạc Hoa nhéo y một cái, “Em với cậu ta hoàn toàn không giống! Em là phạm lỗi muốn lấy lòng anh hai, trời biết cậu ta làm gì mà cứ luôn mang cái điệu bộ khôn khéo giả vờ giả vịt đó! Cậu ta rốt cuộc là loại người nào, hừ, ai biết chứ!”
Một hơi nói hết những gì đã sớm muốn nói, Mạc Hoa xìu xuống run run chân, hy vọng đạn chỉ thần công của Vô Thuật ca có thể nhẹ càng thêm nhẹ.
Phỉ Vô Thuật chớp mắt: “Nghe cũng có lý lắm.”
“!” Mạc Hoa há to miệng, “Vô Thuật ca anh không phản bác em một chút sao?”
“Hoa Hoa thông minh hơn Vô Thuật ca rồi.” Phỉ Vô Thuật cười nhéo bộ mặt non mềm của thiếu niên, chiếm đủ tiện nghi mới buông tay ra, “Ngày mai đúng không? Anh sẽ đi, bây giờ anh có việc rồi, thoát trước đây.”
“Ơ___” Mạc Hoa vẫn rất kinh ngạc với biến hóa như đổi tính của Phỉ Vô Thuật, thấy Phỉ Vô Thuật muốn đăng xuất, cũng chỉ theo bản năng la với một câu “khi đi không được dẫn theo em trai anh!”, sau đó chỉ thấy hình tượng ảo của Phỉ Vô Thuật biến mất trước mắt mình.
(→_→Thật chẳng biết bản năng bài xích của Hoa Hoa đối với em trai Phỉ cường đại cỡ nào~)
Mê mang hơn nửa ngày, Mạc Hoa mới hoàn hồn lại, chống má giật mình kêu một tiếng, vội vàng đăng xuất.
Cậu phải báo cho anh hai nhà mình, Phỉ Vô Thuật lại có thể cho rằng lời phỉ báng Phỉ Vô Tranh của cậu có lý! Có lý đó!
Vô Thuật ca đổi tính rồi phải không! Cuối cùng mắt Vô Thuật ca không còn mù nữa phải không!! (→Vô Thuật ca của cậu mà thấy câu này sẽ đánh mông cậu đó có được chưa ==|||)
Phỉ Vô Thuật vẫn không biết y đã mang tới chấn động lớn cỡ nào cho Hoa Hoa tiểu thiếu gia, sau khi đăng xuất, y ngồi khoanh chân trên giường, tu luyện tinh thần lực theo tâm pháp tu luyện gia truyền của Phỉ gia, hy vọng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, sau đó sẽ đi xây dựng nhân vật trò chơi.
Đúng như người chơi nông phu xui xẻo đó nói, xây dựng nhân vật không thể tùy tiện, nhất định phải nghiêm túc.
Giữa chừng y dùng cơm tối trong phòng, gần sáng, Phỉ Vô Thuật mới điều chỉnh tinh thần lực lên đến đỉnh điểm.
Hiện tại tinh thần lực của y là cấp năm, có thể đoạt được cao thủ cấp bậc gì trong trò chơi đây? Phỉ Vô Thuật vừa điều chỉnh máy dẫn tinh thần, vừa tính toán. NPC muốn đoạt xác, một mặt phải suy nghĩ đến năng lực của NPC đó, mặt khác còn phải suy nghĩ đến thân phận bạn bè rồi nhân tố ngoại giới của NPC đó nữa.
Đem ra so sánh, đoạt xác một NPC có đầy xú danh và đoạt xác một NPC được người yêu thích, cuộc sống trò chơi sau khi đoạt xác rõ ràng khác nhau. Một là bị NPC trong trò chơi truy sát, một là đâu đâu cũng nhận được chăm sóc của NPC trong trò chơi, là ưu hay thiệt nhìn sơ đã rõ.
Phỉ Vô Thuật cười rất vui vẻ, mắt cong cả lên, tràn ra tà khí nhè nhẹ, cứ vậy ra cửa tuyệt đối có thể dụ dỗ được mấy cô gái của hạm đội, tiếc rằng người quen thuộc y đều biết, một bụng nước bẩn của hàng này lại bắt đầu tràn ra ngoài.
Diện mạo tốt, thân hình đẹp, năng lực cao, tiền tài khổng lồ, thân phận hiển hách, người ái mộ đông đảo__ cứ tìm NPC như vậy để đoạt xác là được, dựa vào thực lực tinh thần lực cấp năm, Phỉ Vô Thuật rất tự tin vỗ bàn quyết định.
Độ chân thật của Tân Đại Lục được liên bang tuyên truyền là 100%, điểm này y tuyệt đối giữ thái độ tán đồng. Vì trò chơi thực sự quá chân thật, trong đó, y hoàn toàn giống như dùng thân thể người khác sống qua ngày, dùng cách nói của mấy cô gái nhỏ, chính là cứ như xuyên việt, mang thân phận vỏ ngoài của người khác sinh sống. Phỉ Vô Thuật thật ra rất thích thời gian đó, muốn làm gì thì làm, tự tại hiếm có, cho nên y xem trò chơi như một phương pháp nghỉ ngơi thả lỏng khi rảnh rỗi, trong gia tộc mệt mỏi chán chường, tiến vào trò chơi trải nghiệm một cách sống tùy ý khác.
Điều này gián tiếp dẫn đến nhận thức của Phỉ Vô Thuật đối với trò chơi Tân Đại Lục rất hạn hẹp. Phần lớn hiểu biết đều là nghe được từ giao lưu của người khác, ví dụ AI (trí tuệ nhân tạo) của NPC quả thật cao đến khó tin, việc nghi ngờ nó là người thật sắm vai chưa bao giờ ngừng. Chẳng hạn mấy nghề nghiệp lớn cơ bản trong trò chơi, thuật thừa sư với tinh thần lực là chủ, giác đấu sư với thể thuật là chủ, còn có sư sĩ thao tác cơ giáp, những nghề này hoàn toàn bất đồng với hệ thống sức mạnh liên bang, lại có hiệu quả giống nhau đến kỳ lạ, một trò chơi có thể phát triển hệ thống sức mạnh của bản thân, còn là hệ thống lý luận cực có giá trị thực dụng, được những học giả của liên bang gọi là kỳ tích của thời đại.
Nghe thì tuyệt đối không thể nào có cảm xúc đậm như thực tế nhìn thấy. Trong thị trấn nhỏ Phỉ Vô Thuật ở, cảm thấy hứng thú nhất là điều phối sư do một gia tộc lớn họ Vương trong trấn mời tới, tương tự như dược tề sư của liên bang, nhưng thần kỳ hơn dược tề sư rất nhiều. Thuốc dược điều chế ra từ thực vật khoáng vật, có thể thay đổi hiện tượng thiên nhiên trong phạm vi nhất định, sự kiện thuốc tạo mưa lần đó, khiến Phỉ Vô Thuật có ấn tượng sâu sắc.
Tinh thần lực tu luyện được trong trò chơi có thể nâng cao tinh thần lực ở hiện thực, kỹ thuật giác đấu học được trong trò chơi cũng có thể phản ứng được trên thân thể thực, kỹ thuật điều phối học được trong trò chơi, cũng có thể thực hiện trong hiện thực __ đây là những gì sau này mọi người mày mò kết luận ra.
Thực vật trong trò chơi, ở hiện thực không tìm được, nhưng dược tính trong đó luôn có thể tìm được vật thay thế tương tự, có thể phục chế hoàn toàn hiệu quả của thuốc. Cách điều phối những loại thuốc này khiến liên bang phát triển nhanh chóng đến mấy chục năm trên lĩnh vực sinh vật. Từ những điều này có thể nhìn ra, trò chơi Tân Đại Lục có ảnh hưởng to lớn cỡ nào đến liên bang, càng không cần nói đến kỹ thuật chiến đấu giác đấu và bí pháp tu luyện tinh thần lựcmà người chơi mang ra từ trò chơi, đều là báu vật vô giá thúc tiến nhân loại phát triển!
Có người từng nói, nếu liên bang có thể khai thác trò chơi này, vậy tại sao không dứt khoát ứng dụng những tri thức lý luận này vào các phương diện của liên bang? Mà nhất định cần người chơi mày mò học tập từng chút một, như vậy không phải lãng phí nguồn tài nguyên to lớn quý giá như thế sao?
Cuối cùng đáp án liên bang đưa ra là, Tân Đại Lục OL là do đầu não thiên đạo của liên bang tự phát triển ra, liên bang không cách nào lấy được bất cứ tài nguyên số liệu nào của trò chơi từ thiên đạo.
Thiên đạo là trung khu cao nhất duy trì cả lưới mạng liên bang, không có bất kỳ người nào có quyền lợi can thiệp vào vận hành của thiên đạo. Có người hoài nghi thiên đạo đã sinh ra trí năng của riêng mình, đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán, không ai dám nghiệm chứng tính chân thật của suy đoán này. Dù sao thiên đạo nếu thật xảy ra vấn đề, cả liên bang đều sẽ tê liệt. Liên bang ỷ vào thiên đạo, cho dù biết rõ ỷ lại như vậy có mối nguy hại, cũng không thể không ỷ lại.
Vì thế liên bang nhiều lắm chỉ có thể cung cấp công cụ kết nối trò chơi _ máy dẫn tinh thần, chứ hoàn toàn không thể thao tác trò chơi thực tế.
Cho nên hiện tại Phỉ Vô Thuật đang suy nghĩ một vấn đề, thời gian hoạt động của trò chơi chắc cũng không phải liên bang có thể quyết định nhỉ?
Nếu máy dẫn tinh thần đã ra rồi, vậy trò chơi Tân Đại Lục do thiên đạo phát triển cũng đã tồn tại rồi đúng không?
Nhưng y không lỗ mãng đăng nhập trò chơi, lỡ như xảy ra vấn đề gì, nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần thể của người đó, y không muốn lại bị tan vỡ tinh thần lần nữa. Phỉ Vô Thuật bước tới trước máy tính, đeo mắt kính ảo lên, chọn đăng nhập mạng trong bảng mục lục hiện lên trước mắt, dự định tra trước một chút tư liệu của Tân Đại Lục.
Kết thúc ba giây đếm ngược, Phỉ Vô Thuật đã đứng ở điểm đăng nhập, bên cạnh không ngừng có người đăng nhập, tới tới lui lui, náo nhiệt hệt như xưa.
“Người anh em, đừng cản đường.” Phía sau có người đẩy y một cái, Phỉ Vô Thuật mới tỉnh lại, đáp một câu “xin lỗi”, rồi nhàn nhã cất bước đi tới con đường bộ hành.
Hình tượng ảo của y trong lưới mạng là một người đàn ông to cao giống như một con gấu, râu ria đầy mặt đặc biệt uy mãnh, suốt đường đi hút tới không ít ánh mắt đánh giá. Người ta đều thiên về tạo hình đẹp, hình tượng hung hãn của y vừa đứng ở đây, tự nhiên là một cây hoa ăn thịt biến dị mọc trong lùm hoa bách hợp, đặc biệt bắt mắt.
Phỉ Vô Thuật chịu đựng ánh mắt đánh giá, mặt dày lặng lẽ hối hận năm đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, sùng bái ông già nên lăn qua lăn lại hình tượng thế này, hại y lăn lộn hơn mười năm trong lưới mạng, ngay cả bạn gái cũng không tìm được ai.
Đường bộ hành có một nơi giao lưu tin tức cỡ lớn, Phỉ Vô Thuật chính là đang đi tới đó.
Vào nơi giao lưu tin tức, đập vào mắt là một đại sảnh rộng lớn, trần nhà cao tới mức có thể khiến người ta ngẩng đầu nhìn tới gãy cỗ, bốn vách đại sảnh là màn sáng không ngừng biến ảo, tin tức tới từ cả liên bang được liệt kê ra theo mức độ quan trọng ưu tiên, nhanh chóng đổi mới.
Phỉ Vô Thuật không xem những dòng tin tức lập lòe hoa mắt kia, mà dứt khoát tìm một góc không người, vạch lên màn sáng một khu vực hình vuông trống rỗng, nhập vào đó mấy chữ ‘Tân Đại Lục OL’, rồi đợi kết quả tìm kiếm.
Chưa tới một giây, một lượng lớn tin tức ào vào khu vực trống rỗng đó, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn thật nhanh, nhanh chóng lướt qua mấy tin tức tuyên truyền vô dụng, đưa mắt tìm kiếm thời gian mở thử nghiệm. Như trong dự liệu, Tân Đại Lục OL quả nhiên đã bắt đầu hoạt động, trên mạng đã xây dựng trang web chính thức của Tân Đại Lục OL, trên diễn đàn xuất hiện bài viết do người chơi đăng lên.
Phỉ Vô Thuật hiếu kỳ dạo một vòng diễn đàn, đơ người phát hiện trên cơ bản đều là tranh luận kịch liệt về Tân Đại Lục OL.
Có một bài viết oán trách “không thể ghi hình cũng thôi đi, ngay cả công năng cổ lỗ như chụp màn hình cũng không có một cái, trò chơi công năng nát gì thế này!”, phía dưới có nhân viên trả lời, “xin ngời chơi xem lại điều thứ nhất của nguyên tắc cơ bản, trò chơi này chân – hiện thực vô song. Trong thế giới hiện thực bạn có thể tay không chụp màn hình sao?”
Phỉ Vô Thuật rất thấu hiểu tâm trạng của người chơi này, phong cảnh của Tân Đại Lục là phong cách nguyên thủy, non xanh nước biếc mới lạ độc đáo, không giống như tinh cầu liên bang, vừa ra cửa là đủ mọi ánh sáng rực rỡ, xe từ trôi nổi xuyên tới xuyên lui, nhà cao tầng gam màu lạnh lẽo cao tận mây. Một trong những nguyên nhân người liên bang thíchTân Đại Lục chính là hoàn cảnh phong cảnh mới lạ mê người của Tân Đại Lục. Được thấy phong cảnh như vậy, không kìm được muốn chụp hình ghi hình lưu trữ là chuyện rất tự nhiên, nhưng rất tiếc, cho dù có tìm được công cụ chụp lại phong cảnh trong Tân Đại Lục, người chơi cũng không thể mang hình hoặc đoạn ghi hình ra thế giới thực.
Số liệu của thiên đạo không thể truyền ra ngoài, có lẽ có thể dùng đạo lý này miễn cưỡng giải thích.
Ngoài ra, còn có một người chơi đại khái ôm thái độ thử nghiệm, đoạt xác một thân thể nông phu trong trò chơi, sau đó không thỏa mãn rồi, muốn xóa tài khoản tạo lại, nhưng phát hiện trò chơi căn bản không cung cấp cách xóa tài khoản, quyết tâm uống thuốc tự sát, sau khi trải qua một lần tử vong, mới ngơ người phát hiện, muốn tạo một nhân vật khác thì cần phải đợi nửa năm sau, vị nhân huynh đáng thương này đưa lịch sử máu lệ của mình lên diễn đàn, cảnh cáo người chơi khác khi đoạt xác nhất định đừng ôm thái độ đang chơi, một lần sảy chân để hận ngàn đời mà!
Còn cả oán trách trong trò chơi không có gợi ý nhiệm vụ, không có hệ thống khen thưởng, không có thanh máu không có túi trữ không có tất cả những gì cần có của võng du, tất cả đều bị nhân viên dùng mấy chữ “chân – hiện thực vô song” xua về.
Phỉ Vô Thuật vẫn luôn rất bình tĩnh, cùng lắm thì xem Tân Đại Lục thành một thế giới chân thực là tốt thôi, y đã từng luôn xem mỗi khi đăng nhập trò chơi là một lần xuyên việt.
Xem ra đã có thể tiến vào trò chơi rồi, Phỉ Vô Thuật hiếm khi vội vàng như thế, chuẩn bị thoát xong sẽ lập tức tiến vào trò chơi.
Nhưng một cánh tay chợt vỗ vào lưng y, khiến suy nghĩ đăng xuất tạm thời dời lại.
“Hoa Hoa?” Phỉ Vô Thuật quay đầu nhìn, đây không phải là tiểu thiếu gia Mạc Hoa tự luyến của Mạc gia sao, hình tượng ảo của tên nhóc này giống hệt đời thực, cậu nhóc đỏm dáng khinh thường điều chỉnh dù chỉ một chút, tự luyến như con khổng tước, mái tóc dài màu bạc mượt mà, đôi mắt kéo dài, gương mặt trắng mịn, trên tai đeo khuyên bảo thạch xanh mà Phỉ Vô Thuật vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được, cả người lấp lánh phát sáng.
“Vô Thuật ca, nghe nói anh trúng tuyển học viện thủ đô?” Mạc Hoa xoay người, đu hết lên cánh tay Phỉ Vô Thuật, cười hì hì nói, “Đúng là chuyện tốt, khi nào ra ngoài anh em tụ họp chúc mừng một bữa?”
Phỉ Vô Thuật nuông chiều xoa đầu Mạc Hoa: “Đừng nói anh, anh trai em không phải cũng trúng tuyển sao?” Con lớn Mạc gia Mạc Sinh là người đứng đầu khoa tình báo học viện thủ đô, chuyện này y cũng nhớ.
“Còn cả Lallot ca ca nữa.” Mạc Hoa hưởng thụ cọ cọ lòng bàn tay Phỉ Vô Thuật, không hề để tâm kiểu tóc mình chỉnh lý nửa ngày trời, “Vậy nha, ngày mai đi, ở Thượng Hoa Cư không say không về.”
Lallot của nhà Caesar sao, cái tên có vẻ ngoài bùng nổ đầy giá trị võ lực hình như thi khoa làm vườn? Lúc đó khi biết tin này, y kinh ngạc rất lâu.
Phỉ Vô Thuật gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Em tìm anh là để nói chuyện này?”
Mạc Hoa làm nũng thun mũi, mắt phượng nhướng cao: “Không phải đúng lúc gặp sao, thuận tiện nói thôi, em lười chạy tới nhà anh một chuyến lắm, em chẳng muốn gặp vị em trai đại nhân khôn khéo nhà anh chút nào cả!”
Nếu là lúc trước, Phỉ Vô Thuật cảm thấy mình nhất định sẽ tranh biện vài câu cho Phỉ Vô Tranh, nhưng bây giờ, y hoàn toàn tán đồng lời Mạc Hoa, y cũng chẳng muốn nhìn thấy tên đó nữa, y lo mình nhất thời lỡ tay vặn gãy cổ người đó.
Mạc Hoa đợi nửa ngày không đợi được Phỉ Vô Thuật giáo huấn cậu, đang kỳ lạ vị anh trai tốt bảo vệ em trai sao lại đổi tính, liếc mắt nhìn trộm, lại phát hiện Phỉ Vô Thuật tâm tình tốt đang nhìn cậu cười.
“Cười cái gì mà cười!” Mạc Hoa hất cằm, vừa chột dạ đánh giá sắc mặt Phỉ Vô Thuật, vừa ra vẻ nói từng chữ: “Em không thích cậu ta, điệu bộ vờ vịt, chỉ có anh thấy vừa mắt!”
Phỉ Vô Thuật sờ cằm nghi hoặc: “Sao em nhìn ra được nó vờ vịt?” Y đã nhìn nhiều năm như vậy, thế mà không phát hiện, nếu không phải đã chết một lần, y thật sự không nhìn rõ được bản chất con người đó.
Mạc Hoa kiêu ngạo hừ một tiếng, con mắt như trái nho đen sáng lấp lánh: “Em thỉnh thoảng cũng sẽ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh hai, những mánh khóe đó, em còn không nhìn ra hay sao?”
Phỉ Vô Thuật: “…” Thì ra là người cùng sở thích.
“Vô Thuật ca ánh mắt anh vậy là sao!” Mạc Hoa nhéo y một cái, “Em với cậu ta hoàn toàn không giống! Em là phạm lỗi muốn lấy lòng anh hai, trời biết cậu ta làm gì mà cứ luôn mang cái điệu bộ khôn khéo giả vờ giả vịt đó! Cậu ta rốt cuộc là loại người nào, hừ, ai biết chứ!”
Một hơi nói hết những gì đã sớm muốn nói, Mạc Hoa xìu xuống run run chân, hy vọng đạn chỉ thần công của Vô Thuật ca có thể nhẹ càng thêm nhẹ.
Phỉ Vô Thuật chớp mắt: “Nghe cũng có lý lắm.”
“!” Mạc Hoa há to miệng, “Vô Thuật ca anh không phản bác em một chút sao?”
“Hoa Hoa thông minh hơn Vô Thuật ca rồi.” Phỉ Vô Thuật cười nhéo bộ mặt non mềm của thiếu niên, chiếm đủ tiện nghi mới buông tay ra, “Ngày mai đúng không? Anh sẽ đi, bây giờ anh có việc rồi, thoát trước đây.”
“Ơ___” Mạc Hoa vẫn rất kinh ngạc với biến hóa như đổi tính của Phỉ Vô Thuật, thấy Phỉ Vô Thuật muốn đăng xuất, cũng chỉ theo bản năng la với một câu “khi đi không được dẫn theo em trai anh!”, sau đó chỉ thấy hình tượng ảo của Phỉ Vô Thuật biến mất trước mắt mình.
(→_→Thật chẳng biết bản năng bài xích của Hoa Hoa đối với em trai Phỉ cường đại cỡ nào~)
Mê mang hơn nửa ngày, Mạc Hoa mới hoàn hồn lại, chống má giật mình kêu một tiếng, vội vàng đăng xuất.
Cậu phải báo cho anh hai nhà mình, Phỉ Vô Thuật lại có thể cho rằng lời phỉ báng Phỉ Vô Tranh của cậu có lý! Có lý đó!
Vô Thuật ca đổi tính rồi phải không! Cuối cùng mắt Vô Thuật ca không còn mù nữa phải không!! (→Vô Thuật ca của cậu mà thấy câu này sẽ đánh mông cậu đó có được chưa ==|||)
Phỉ Vô Thuật vẫn không biết y đã mang tới chấn động lớn cỡ nào cho Hoa Hoa tiểu thiếu gia, sau khi đăng xuất, y ngồi khoanh chân trên giường, tu luyện tinh thần lực theo tâm pháp tu luyện gia truyền của Phỉ gia, hy vọng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, sau đó sẽ đi xây dựng nhân vật trò chơi.
Đúng như người chơi nông phu xui xẻo đó nói, xây dựng nhân vật không thể tùy tiện, nhất định phải nghiêm túc.
Giữa chừng y dùng cơm tối trong phòng, gần sáng, Phỉ Vô Thuật mới điều chỉnh tinh thần lực lên đến đỉnh điểm.
Hiện tại tinh thần lực của y là cấp năm, có thể đoạt được cao thủ cấp bậc gì trong trò chơi đây? Phỉ Vô Thuật vừa điều chỉnh máy dẫn tinh thần, vừa tính toán. NPC muốn đoạt xác, một mặt phải suy nghĩ đến năng lực của NPC đó, mặt khác còn phải suy nghĩ đến thân phận bạn bè rồi nhân tố ngoại giới của NPC đó nữa.
Đem ra so sánh, đoạt xác một NPC có đầy xú danh và đoạt xác một NPC được người yêu thích, cuộc sống trò chơi sau khi đoạt xác rõ ràng khác nhau. Một là bị NPC trong trò chơi truy sát, một là đâu đâu cũng nhận được chăm sóc của NPC trong trò chơi, là ưu hay thiệt nhìn sơ đã rõ.
Phỉ Vô Thuật cười rất vui vẻ, mắt cong cả lên, tràn ra tà khí nhè nhẹ, cứ vậy ra cửa tuyệt đối có thể dụ dỗ được mấy cô gái của hạm đội, tiếc rằng người quen thuộc y đều biết, một bụng nước bẩn của hàng này lại bắt đầu tràn ra ngoài.
Diện mạo tốt, thân hình đẹp, năng lực cao, tiền tài khổng lồ, thân phận hiển hách, người ái mộ đông đảo__ cứ tìm NPC như vậy để đoạt xác là được, dựa vào thực lực tinh thần lực cấp năm, Phỉ Vô Thuật rất tự tin vỗ bàn quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.