Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 26
Chỉ Tiêm Phồn Hoa
06/10/2020
Edit: Arisassan
Tống Ngôn Khê bị khuê mật của mình gọi đi, lấy cớ muốn tán gẫu một ít chuyện riêng chỉ có ca nhi mới biết. Ha ha, đám khuê mật đáng ghét! Ninh Vũ bóp nát hạch đào trong tay, quanh thân tràn đầy oán khí.
“Ninh thiếu gia thế nào rồi? Tại sao oán khí lại lớn như thế? Chẳng lẽ là do bị vị giai nhân nào chọc giận sao?”
Tống Ngôn Khê không ăn thì hắn ăn, không để lại cho Tống Ngôn Khê chút nào hết.
“Tự nhiên ăn mấy thứ chỉ có tiểu ca nhi thích chi vậy. Ngươi muốn uống rượu không?”
“Không.” Uống nhiều rồi mắc công bị Tống Ngôn Khê đuổi xuống giường nữa.
Hạ Như Phong chọc chọc cùi chỏ vào Ninh Vũ: “Vừa nãy ta thấy Như Nguyệt công tử có nhìn ngươi vài lần đó. Có phải hắn coi trọng ngươi không? Nhiều người theo đuổi như vậy mà hắn không hề để ý đến ai cả, sao ngươi làm được thế?”
“Nếu thích thì sao không chuộc hắn vào phủ đi, suốt ngày bày mấy trò cong cong vẹo vẹo phiền phức như thế để làm gì?”
“Ngươi không hiểu gì hết, chuyện tình cảm phải cả hai bên đều cam tâm tình nguyện thì mới được. Thân thế của hắn vốn đã rất đáng thương rồi, sao có thể cưỡng bách hắn thêm nữa chứ?”
Cái quái gì vậy?
Ninh Vũ quả thật không muốn nói chuyện với mấy tên ngu xuẩn này. Chỉ là một kỹ tử thanh lâu thôi, dù có đẹp như thiên tiên đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được thân phận đê tiện của mình. Nếu thật lòng yêu thích thì đáng ra nên cưới hắn vào phủ, để hắn có một cuộc sống tốt đẹp an ổn hơn.
Nếu chỉ muốn đến thanh lâu vung bạc một chút, thổi phồng giá trị của hắn ta một chút, có cảm giác như hai bên đang lợi dụng lẫn nhau. Chủ yếu là một bên dùng cách này để thu hút thêm nhiều ánh mắt, một bên là để lấy lòng thôi, chứ chẳng phải yêu thích gì.
Cơ mà Bạch Vô Trần cũng không phải loại người lương thiện gì, một đám tự gieo vạ cho nhau cũng tốt.
Bên kia hồ nước truyền đến thanh âm ồn ào nháo loạn, trong tiếng huyên náo đó còn lẫn vào vài chữ “tứ đại công tử, rơi xuống nước.”
Ninh Vũ “soạt” một phát lập tức đứng lên, chạy đến chỗ đang xảy ra chuyện. Xung quanh hồ nước vây đầy người, Ninh Vũ vội vàng đẩy đám người đang đứng xem náo nhiệt kia ra, thấy mặt nước chỉ hơi vẩn đục chứ không có bất kỳ động tĩnh nào khác, trong lòng Ninh Vũ vô cùng căng thẳng, suýt nữa đã muốn nhảy xuống nước tìm người.
May thay người bên cạnh đã nhanh tay kéo hắn lại: “Ninh thiếu gia, ngươi làm gì vậy? Người đã được cứu lên rồi.”
Ninh Vũ thuận theo hướng người kia chỉ thì trông thấy Bạch Vô Trần cả người ướt đẫm, tóc tai dính sát người, xung quanh đều bị vây kín. Bên cạnh hắn là một đám thanh niên đang xum xoe hỏi han ân cần, khuôn mặt lạnh nhạt của Bạch Vô Trần rất hợp thời mà lộ ra vẻ yếu đuối, càng khiến cho người khác luyến tiếc thêm.
Đương lúc Ninh Vũ đứng trong đám người tìm kiếm Tống Ngôn Khê ở khắp nơi, Tống Ngôn Khê đồng thời cũng trông thấy Ninh Vũ, thần sắc trên mặt lại không vui không buồn, thanh thanh đạm đạm.
Không phải đời trước y đã thấy rất nhiều lần rồi sao? Ninh Vũ đối với những người yêu của hắn đều tình nghĩa thâm hậu, dung túng sủng ái, chỉ vì người yêu bị uỷ khuất mà chèn ép người khác đến nhà tan cửa nát là chuyện bình thường, ngày hôm nay không để ý an nguy của bản thân mà liều mình cứu giúp cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ khí thế hùng hổ nhanh chân chạy lại chỗ mình, vừa tới nơi liền vươn tay ôm lấy y, lực đạo mạnh đến mức y cũng cảm thấy đau.
“Tống Ngôn Khê, may là ngươi không bị sao. Sau này ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta nữa. Dù chỉ một bước, một phút thôi cũng không được. Ngươi phải ngồi yên ngay dưới mắt ta. Không cho ngươi đi chỗ nào hết.”
Mũi Tống Ngôn Khê đột nhiên cảm thấy xót cả lên, y cố gắng ngước mắt lên trời, không cho nước mắt bên trong chảy ra. Vẻ mặt sốt ruột khi nãy của Ninh Vũ là vì lo lắng cho y sao? Lại lừa người khác nữa chứ gì?
Rõ ràng những lời Ninh Vũ nói ra vừa bá đạo vừa vô lý, thế nhưng y lại cảm thấy tâm can mình xót xót phồng phồng, như được ngâm mình trong nước ấm. Hoá ra đây là cảm giác được người khác quan tâm sao?
“Ninh thiếu gia, hồi nãy Bạch công tử cùng thiếu chủ quân của quý phủ vừa cùng nhau ngâm thơ xong, hiện tại Bạch công tử lại ngã vào hồ nước, suýt nữa đã chết đuối, thiếu chủ quân có gì để giải thích không?”
Ninh Vũ thả eo Tống Ngôn Khê ra, một tay lại nắm chặt lấy tay của Tống Ngôn Khê, nửa đỡ nửa chống cho Tống Ngôn Khê, nhìn về phía người đang hỏi hắn.
“Ngươi là ai? Tại sao phu lang của bổn thiếu gia lại phải giải thích cho ngươi?”
Người vừa lên tiếng là một trong số những người ái mộ Bạch Vô Trần, gia đình cũng rất giàu có, thường hay đến thanh lâu vung tiền như rác vào Bạch Vô Trần.
“Ta là Bạch Trì.”
“Bổn thiếu gia cũng muốn hỏi một chút, Bạch công tử muốn nói chuyện gì với phu lang nhà ta vậy? Xét theo gia thế cùng cách sống của Bạch công tử, Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ không hiểu ngươi đang nói gì, không biết ngươi và y có gì để tán gẫu nhỉ.”
Bạch Vô Trần cúi đầu, do trên người dính đầy nước nên cũng hơi run rẩy một chút, như một con thú con đang thấp thỏm lo âu.
Lòng thương tiếc của rất nhiều người đứng xung quanh lập tức bạo phát, một người trong số đó còn dũng cảm bước ra: “Hắn cũng đâu muốn thân thế của mình như vậy đâu, Ninh thiếu gia nói thế chẳng phải hơi quá đáng sao?”
“Tống Ngôn Khê, nếu ta nhớ không lầm thì có một cửa hàng nhà chúng ta đang hợp tác với hắn đúng không?”
Tống Ngôn Khê không theo kịp mạch não của Ninh Vũ, cẩn thận châm chước nói: “Ừ.”
“Hừm, sau này đừng hợp tác với hắn nữa.”
Người kia lập tức đỏ cả mặt, không biết nên phản bác như thế nào.
Ninh Vũ nghe thấy người xung quanh liên tục thì thầm mấy chữ “ỷ thế hiếp người.”
“Bây giờ các ngươi mới biết ta ỷ thế hiếp người sao?” Xem ra gần đây hắn quá thành thật, cho nên hiện tại loại mặt hàng gì cũng dám đứng ra khiêu khích trước mặt hắn.
Ninh Vũ như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang tên Bạch ngu ngốc vừa mới hỏi mình: “Ê, ừm, Bạch Si*, vừa nãy ngươi muốn thiếu chủ quân của bổn thiếu gia giải thích cái gì?”
[*ở trên người này nói tên mình là Bạch Trì, Trì (chí/迟) nghĩa là chậm chạp, trì trệ, anh công không nhớ thế là nhầm sang chữ Si (chī/痴) nghĩa là ngu ngốc =))]
“Bạch, Bạch công tử trước khi trượt chân ngã xuống nước có đi chung với thiếu chủ quân.”
Ninh Vũ cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Thì sao? Có chuyện nói mau, ấp úng ậm ừ mãi làm gì thế?”
“Chỉ muốn hỏi thiếu chủ quân một chút tại sao Bạch công tử lại ngã xuống nước?”
Ninh Vũ cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị ngu à, đầu óc ngươi có sao không? Tại sao Bạch Vô Trần lại ngã xuống nước, ngươi trực tiếp hỏi hắn là được, hắn đang ngồi ngay bên cạnh ngươi kìa.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Bạch Vô Trần, Bạch Vô Trần đầy mặt suy yếu nói: “Không liên quan đến thiếu chủ quân, tự ta bất cẩn giẫm trượt nên mới ngã xuống thôi.”
Bạch Vô Trần nói thế, cố ý bảo rằng Tống Ngôn Khê không liên quan gì đến chuyện này, sẽ chỉ khiến cho người khác càng hoài nghi liệu có phải Bạch Vô Trần bị Ninh phủ cùng Tống Ngôn Khê gây áp lực nên mới không nói rõ mọi chuyện ra không, đồng thời càng thêm thương tiếc cho hắn.
“Bạch công tử, ngươi đừng sợ, ở đây có nhiều người như vậy, chân tướng mọi việc chắc chắn sẽ không bị dối trá che giấu, ngươi cứ dũng cảm nói ra đi, chúng ta nhiều người như vậy sẽ không để mấy chuyện như ỷ thế hiếp người xảy ra.”
Ninh Vũ không thích người khác nói chuyện mà lồng vào mấy thứ tâm cơ tính kế này nọ, nghe vậy liền nhíu chặt mày: “Ý ngươi là vì Tống Ngôn Khê nên Bạch Vô Trần mới ngã xuống nước?”
“Ta đâu có nói vậy đâu, Ninh thiếu gia. Sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.”
“Vậy ngươi nói thử xem, mục đích của Tống Ngôn Khê là gì?”
“Tiểu ca nhi luôn ra tay độc ác trong việc bài trừ dị kỷ mà, có lẽ lệnh phu lang cảm thấy mình bị uy hiếp chăng?”
“A, không biết Bạch Vô Trần có uy hiếp gì đối với Tống Ngôn Khê nhỉ?”
Người xung quanh ngươi một lời ta một lời nói: “Ai cũng thấy Bạch công tử chỉ đối xử đặc biệt với một mình Ninh thiếu gia, có lẽ lệnh phu lang sợ Bạch công tử sẽ gây uy hiếp tới địa vị của mình đó.”
Tống Ngôn Khê nghe bọn họ nói vậy, cũng không phản bác hay biện giải gì.
“Hắn có thể uy hiếp được Tống Ngôn Khê ư? Mơ đi! Đời này bổn thiếu gia sẽ chỉ có một phu lang là Tống Ngôn Khê thôi, các ngươi lại bảo rằng người khác sẽ uy hiếp đến địa vị của y á?”
“Lũ meo meo chít chít các ngươi đúng là phiền chết. Mau cút ngay!” Tâm tình của Ninh Vũ hiện tại cực kỳ táo bạo, dù cho Tống Ngôn Khê đang nguyên vẹn đứng ngay bên cạnh hắn, thế nhưng cảm giác sợ hãi vừa nãy vẫn còn đọng trong trái tim hắn, mỗi khi nhớ tới sẽ khiến lòng hắn sợ hãi khôn cùng.
Hiện giờ hắn chỉ muốn ôm chặt lấy Tống Ngôn Khê, cảm nhận được người nọ vẫn đang khoẻ mạnh trong lồng ngực hắn, không muốn nói chuyện với đám ngu xuẩn này một chút nào.
Tống Ngôn Khê nhìn theo bóng lưng của Ninh Vũ, vẫn là vóc dáng thiên hướng thư sinh yếu nhược kia, thế nhưng chẳng biết vì sao y lại thấy nó cao lớn cường tráng hơn nhiều.
Trong lòng Tống Ngôn Khê hơi nghi hoặc một chút, có lẽ đây là cảm giác được bảo vệ chăng, dù cho bờ vai này không rộng cũng không cường tráng, nhưng nó vẫn khiến y có cảm giác an toàn.
Trước khi Ninh Vũ rời đi, như chợt nhớ đến điều gì đó, liền quay đầu lại nói: “Các ngươi thích Bạch Vô Trần đúng không?” Thấy các thanh niên đứng xung quanh không hề trả lời, Ninh Vũ lại nói thêm: “Nếu thích, vậy tại sao không cưới hắn vào phủ đi?”
“Một người cao thượng tựa thần tiên như Bạch công tử sao có thể bị nhốt trong chỗ nhỏ bé chật hẹp như hậu viện chứ, sẽ vấy bẩn đến phong thái thiên tiên xuất trần của Bạch công tử.”
“Hửm, cho hắn ở hậu viện thì là bôi nhọ hắn, vậy để hắn ở thanh lâu không phải là bôi nhọ à?” Ninh Vũ không hiểu được suy nghĩ của mấy người này, càng không hiểu được tại sao có vài người không thích hậu viện của mình, lại cứ thích đi thanh lâu hưởng chung tiểu ca nhi với người khác.
Qủa nhiên, đám ngu xuẩn này không thể đạt tới trình độ của hắn được. Hắn thích Tống Ngôn Khê, liền cưới y về nhà, muốn ở bên cạnh y đến hết đời.
Bạch Vô Trần nhìn bóng lưng Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê rời đi, mi dài rũ xuống che kín thần sắc trong mắt. Mọi chuyện dường như rất khác so với những gì hắn đã tưởng tượng.
Ninh Vũ thở phì phò: “Tống Ngôn Khê, sau này chúng ta đừng tham dự hội ngắm hoa nữa. Nếu muốn ngắm hoa thì chúng ta ngồi trong sân ngắm cũng được, không có chủng loại ngươi thích thì cứ sai người kiếm về trồng thôi.”
“Hơn nữa, đáng lẽ ngươi không nên nói chuyện với Bạch Vô Trần, hắn xấu lắm. Tống Ngôn Khê ngốc quá đi, ngươi bị hắn tính kế thế mà cũng không biết.”
Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê ngoan ngoãn cúi đầu, cũng không hung dữ cãi lại với hắn như thường ngày, trong lòng chợt cảm thấy hối hận, có phải hắn trách mắng Tống Ngôn Khê nhiều quá nên Tống Ngôn Khê sợ rồi không. Ninh Vũ lay lay tay Tống Ngôn Khê: “Được rồi được rồi, ngươi ngốc chút cũng không sao, còn có ta ở đây mà, ta không chê ngươi ngốc đâu.”
“Ngươi mới ngốc, Ninh Vũ là đại đại đại ngốc.”
Mặt Ninh Vũ phồng thành một cái bánh bao, hừ, hắn không tính toán với Tống Ngôn Khê nữa. Tống Ngôn Khê ỷ vào việc hắn thích y, không dám đánh y, nên mới làm mưa làm gió trên đầu hắn suốt ngày như vậy. Buổi tối chắc chắn hắn sẽ đòi lại hết. Gấp đôi! Không, phải gấp ba cơ. Hai lần thì không xả hết giận của hắn được.
Lúc trở lại liền trông thấy Ninh cha đang cười tươi như hoa: “Thế nào? Hai người các ngươi chơi vui không?” Ninh cha hỏi thăm Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê một phen, trên mặt toả sáng lấp lánh, chứng tỏ tâm tình hiện tại của y vô cùng vui vẻ.
“Cha, không vui chút nào hết. Lần sau ta không đi nữa đâu. Cha, ngươi không biết chứ, Bạch Vô Trần cùng Tống Ngôn Khê đứng nói chuyện bên cạnh hồ nước, may mà người ngã xuống nước là Bạch Vô Trần chứ không phải là Tống Ngôn Khê.”
Ninh cha nghe xong cũng vô cùng cả kinh, vội vã dặn dò Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê ngoan, sau này đừng tới gần hồ nước nữa. Nếu bị cảm lạnh gây tổn thương đến thân thể, di chứng để lại sẽ theo suốt đời đó.”
Tống Ngôn Khê ngoan ngoan gật đầu đáp ứng.
Ninh cha lại nghĩ đến chuyện khác, hỏi Ninh Vũ: “Cái người Bạch Vô Trần kia như thế nào rồi? Cứu được không?”
“Cứu được rồi, người không bị sao cả.”
“Vậy thì tốt, hôm nay vốn là ngày vui, nhưng vẫn phải cẩn thận vài phần, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì sẽ không tốt. Đúng rồi, thời gian vẫn còn sớm, Vũ nhi muốn đi dạo chung với Ngôn Khê không? Hôm nay ngoài đường phố cũng vô cùng náo nhiệt, còn có hội chùa nữa, người đi xin xăm* cầu duyên cũng không ít đâu.”
“Cha thì sao?”
“Ta không thích mấy chỗ náo nhiệt như vậy, các ngươi thanh niên đi chơi đi, ta theo không kịp nên muốn trực tiếp về phủ, giờ này phụ thân ngươi cũng sắp về phủ rồi.”
Hết chương 26
*Hình minh hoạ cho xăm:
Tống Ngôn Khê bị khuê mật của mình gọi đi, lấy cớ muốn tán gẫu một ít chuyện riêng chỉ có ca nhi mới biết. Ha ha, đám khuê mật đáng ghét! Ninh Vũ bóp nát hạch đào trong tay, quanh thân tràn đầy oán khí.
“Ninh thiếu gia thế nào rồi? Tại sao oán khí lại lớn như thế? Chẳng lẽ là do bị vị giai nhân nào chọc giận sao?”
Tống Ngôn Khê không ăn thì hắn ăn, không để lại cho Tống Ngôn Khê chút nào hết.
“Tự nhiên ăn mấy thứ chỉ có tiểu ca nhi thích chi vậy. Ngươi muốn uống rượu không?”
“Không.” Uống nhiều rồi mắc công bị Tống Ngôn Khê đuổi xuống giường nữa.
Hạ Như Phong chọc chọc cùi chỏ vào Ninh Vũ: “Vừa nãy ta thấy Như Nguyệt công tử có nhìn ngươi vài lần đó. Có phải hắn coi trọng ngươi không? Nhiều người theo đuổi như vậy mà hắn không hề để ý đến ai cả, sao ngươi làm được thế?”
“Nếu thích thì sao không chuộc hắn vào phủ đi, suốt ngày bày mấy trò cong cong vẹo vẹo phiền phức như thế để làm gì?”
“Ngươi không hiểu gì hết, chuyện tình cảm phải cả hai bên đều cam tâm tình nguyện thì mới được. Thân thế của hắn vốn đã rất đáng thương rồi, sao có thể cưỡng bách hắn thêm nữa chứ?”
Cái quái gì vậy?
Ninh Vũ quả thật không muốn nói chuyện với mấy tên ngu xuẩn này. Chỉ là một kỹ tử thanh lâu thôi, dù có đẹp như thiên tiên đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được thân phận đê tiện của mình. Nếu thật lòng yêu thích thì đáng ra nên cưới hắn vào phủ, để hắn có một cuộc sống tốt đẹp an ổn hơn.
Nếu chỉ muốn đến thanh lâu vung bạc một chút, thổi phồng giá trị của hắn ta một chút, có cảm giác như hai bên đang lợi dụng lẫn nhau. Chủ yếu là một bên dùng cách này để thu hút thêm nhiều ánh mắt, một bên là để lấy lòng thôi, chứ chẳng phải yêu thích gì.
Cơ mà Bạch Vô Trần cũng không phải loại người lương thiện gì, một đám tự gieo vạ cho nhau cũng tốt.
Bên kia hồ nước truyền đến thanh âm ồn ào nháo loạn, trong tiếng huyên náo đó còn lẫn vào vài chữ “tứ đại công tử, rơi xuống nước.”
Ninh Vũ “soạt” một phát lập tức đứng lên, chạy đến chỗ đang xảy ra chuyện. Xung quanh hồ nước vây đầy người, Ninh Vũ vội vàng đẩy đám người đang đứng xem náo nhiệt kia ra, thấy mặt nước chỉ hơi vẩn đục chứ không có bất kỳ động tĩnh nào khác, trong lòng Ninh Vũ vô cùng căng thẳng, suýt nữa đã muốn nhảy xuống nước tìm người.
May thay người bên cạnh đã nhanh tay kéo hắn lại: “Ninh thiếu gia, ngươi làm gì vậy? Người đã được cứu lên rồi.”
Ninh Vũ thuận theo hướng người kia chỉ thì trông thấy Bạch Vô Trần cả người ướt đẫm, tóc tai dính sát người, xung quanh đều bị vây kín. Bên cạnh hắn là một đám thanh niên đang xum xoe hỏi han ân cần, khuôn mặt lạnh nhạt của Bạch Vô Trần rất hợp thời mà lộ ra vẻ yếu đuối, càng khiến cho người khác luyến tiếc thêm.
Đương lúc Ninh Vũ đứng trong đám người tìm kiếm Tống Ngôn Khê ở khắp nơi, Tống Ngôn Khê đồng thời cũng trông thấy Ninh Vũ, thần sắc trên mặt lại không vui không buồn, thanh thanh đạm đạm.
Không phải đời trước y đã thấy rất nhiều lần rồi sao? Ninh Vũ đối với những người yêu của hắn đều tình nghĩa thâm hậu, dung túng sủng ái, chỉ vì người yêu bị uỷ khuất mà chèn ép người khác đến nhà tan cửa nát là chuyện bình thường, ngày hôm nay không để ý an nguy của bản thân mà liều mình cứu giúp cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ khí thế hùng hổ nhanh chân chạy lại chỗ mình, vừa tới nơi liền vươn tay ôm lấy y, lực đạo mạnh đến mức y cũng cảm thấy đau.
“Tống Ngôn Khê, may là ngươi không bị sao. Sau này ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta nữa. Dù chỉ một bước, một phút thôi cũng không được. Ngươi phải ngồi yên ngay dưới mắt ta. Không cho ngươi đi chỗ nào hết.”
Mũi Tống Ngôn Khê đột nhiên cảm thấy xót cả lên, y cố gắng ngước mắt lên trời, không cho nước mắt bên trong chảy ra. Vẻ mặt sốt ruột khi nãy của Ninh Vũ là vì lo lắng cho y sao? Lại lừa người khác nữa chứ gì?
Rõ ràng những lời Ninh Vũ nói ra vừa bá đạo vừa vô lý, thế nhưng y lại cảm thấy tâm can mình xót xót phồng phồng, như được ngâm mình trong nước ấm. Hoá ra đây là cảm giác được người khác quan tâm sao?
“Ninh thiếu gia, hồi nãy Bạch công tử cùng thiếu chủ quân của quý phủ vừa cùng nhau ngâm thơ xong, hiện tại Bạch công tử lại ngã vào hồ nước, suýt nữa đã chết đuối, thiếu chủ quân có gì để giải thích không?”
Ninh Vũ thả eo Tống Ngôn Khê ra, một tay lại nắm chặt lấy tay của Tống Ngôn Khê, nửa đỡ nửa chống cho Tống Ngôn Khê, nhìn về phía người đang hỏi hắn.
“Ngươi là ai? Tại sao phu lang của bổn thiếu gia lại phải giải thích cho ngươi?”
Người vừa lên tiếng là một trong số những người ái mộ Bạch Vô Trần, gia đình cũng rất giàu có, thường hay đến thanh lâu vung tiền như rác vào Bạch Vô Trần.
“Ta là Bạch Trì.”
“Bổn thiếu gia cũng muốn hỏi một chút, Bạch công tử muốn nói chuyện gì với phu lang nhà ta vậy? Xét theo gia thế cùng cách sống của Bạch công tử, Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ không hiểu ngươi đang nói gì, không biết ngươi và y có gì để tán gẫu nhỉ.”
Bạch Vô Trần cúi đầu, do trên người dính đầy nước nên cũng hơi run rẩy một chút, như một con thú con đang thấp thỏm lo âu.
Lòng thương tiếc của rất nhiều người đứng xung quanh lập tức bạo phát, một người trong số đó còn dũng cảm bước ra: “Hắn cũng đâu muốn thân thế của mình như vậy đâu, Ninh thiếu gia nói thế chẳng phải hơi quá đáng sao?”
“Tống Ngôn Khê, nếu ta nhớ không lầm thì có một cửa hàng nhà chúng ta đang hợp tác với hắn đúng không?”
Tống Ngôn Khê không theo kịp mạch não của Ninh Vũ, cẩn thận châm chước nói: “Ừ.”
“Hừm, sau này đừng hợp tác với hắn nữa.”
Người kia lập tức đỏ cả mặt, không biết nên phản bác như thế nào.
Ninh Vũ nghe thấy người xung quanh liên tục thì thầm mấy chữ “ỷ thế hiếp người.”
“Bây giờ các ngươi mới biết ta ỷ thế hiếp người sao?” Xem ra gần đây hắn quá thành thật, cho nên hiện tại loại mặt hàng gì cũng dám đứng ra khiêu khích trước mặt hắn.
Ninh Vũ như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang tên Bạch ngu ngốc vừa mới hỏi mình: “Ê, ừm, Bạch Si*, vừa nãy ngươi muốn thiếu chủ quân của bổn thiếu gia giải thích cái gì?”
[*ở trên người này nói tên mình là Bạch Trì, Trì (chí/迟) nghĩa là chậm chạp, trì trệ, anh công không nhớ thế là nhầm sang chữ Si (chī/痴) nghĩa là ngu ngốc =))]
“Bạch, Bạch công tử trước khi trượt chân ngã xuống nước có đi chung với thiếu chủ quân.”
Ninh Vũ cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Thì sao? Có chuyện nói mau, ấp úng ậm ừ mãi làm gì thế?”
“Chỉ muốn hỏi thiếu chủ quân một chút tại sao Bạch công tử lại ngã xuống nước?”
Ninh Vũ cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị ngu à, đầu óc ngươi có sao không? Tại sao Bạch Vô Trần lại ngã xuống nước, ngươi trực tiếp hỏi hắn là được, hắn đang ngồi ngay bên cạnh ngươi kìa.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Bạch Vô Trần, Bạch Vô Trần đầy mặt suy yếu nói: “Không liên quan đến thiếu chủ quân, tự ta bất cẩn giẫm trượt nên mới ngã xuống thôi.”
Bạch Vô Trần nói thế, cố ý bảo rằng Tống Ngôn Khê không liên quan gì đến chuyện này, sẽ chỉ khiến cho người khác càng hoài nghi liệu có phải Bạch Vô Trần bị Ninh phủ cùng Tống Ngôn Khê gây áp lực nên mới không nói rõ mọi chuyện ra không, đồng thời càng thêm thương tiếc cho hắn.
“Bạch công tử, ngươi đừng sợ, ở đây có nhiều người như vậy, chân tướng mọi việc chắc chắn sẽ không bị dối trá che giấu, ngươi cứ dũng cảm nói ra đi, chúng ta nhiều người như vậy sẽ không để mấy chuyện như ỷ thế hiếp người xảy ra.”
Ninh Vũ không thích người khác nói chuyện mà lồng vào mấy thứ tâm cơ tính kế này nọ, nghe vậy liền nhíu chặt mày: “Ý ngươi là vì Tống Ngôn Khê nên Bạch Vô Trần mới ngã xuống nước?”
“Ta đâu có nói vậy đâu, Ninh thiếu gia. Sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.”
“Vậy ngươi nói thử xem, mục đích của Tống Ngôn Khê là gì?”
“Tiểu ca nhi luôn ra tay độc ác trong việc bài trừ dị kỷ mà, có lẽ lệnh phu lang cảm thấy mình bị uy hiếp chăng?”
“A, không biết Bạch Vô Trần có uy hiếp gì đối với Tống Ngôn Khê nhỉ?”
Người xung quanh ngươi một lời ta một lời nói: “Ai cũng thấy Bạch công tử chỉ đối xử đặc biệt với một mình Ninh thiếu gia, có lẽ lệnh phu lang sợ Bạch công tử sẽ gây uy hiếp tới địa vị của mình đó.”
Tống Ngôn Khê nghe bọn họ nói vậy, cũng không phản bác hay biện giải gì.
“Hắn có thể uy hiếp được Tống Ngôn Khê ư? Mơ đi! Đời này bổn thiếu gia sẽ chỉ có một phu lang là Tống Ngôn Khê thôi, các ngươi lại bảo rằng người khác sẽ uy hiếp đến địa vị của y á?”
“Lũ meo meo chít chít các ngươi đúng là phiền chết. Mau cút ngay!” Tâm tình của Ninh Vũ hiện tại cực kỳ táo bạo, dù cho Tống Ngôn Khê đang nguyên vẹn đứng ngay bên cạnh hắn, thế nhưng cảm giác sợ hãi vừa nãy vẫn còn đọng trong trái tim hắn, mỗi khi nhớ tới sẽ khiến lòng hắn sợ hãi khôn cùng.
Hiện giờ hắn chỉ muốn ôm chặt lấy Tống Ngôn Khê, cảm nhận được người nọ vẫn đang khoẻ mạnh trong lồng ngực hắn, không muốn nói chuyện với đám ngu xuẩn này một chút nào.
Tống Ngôn Khê nhìn theo bóng lưng của Ninh Vũ, vẫn là vóc dáng thiên hướng thư sinh yếu nhược kia, thế nhưng chẳng biết vì sao y lại thấy nó cao lớn cường tráng hơn nhiều.
Trong lòng Tống Ngôn Khê hơi nghi hoặc một chút, có lẽ đây là cảm giác được bảo vệ chăng, dù cho bờ vai này không rộng cũng không cường tráng, nhưng nó vẫn khiến y có cảm giác an toàn.
Trước khi Ninh Vũ rời đi, như chợt nhớ đến điều gì đó, liền quay đầu lại nói: “Các ngươi thích Bạch Vô Trần đúng không?” Thấy các thanh niên đứng xung quanh không hề trả lời, Ninh Vũ lại nói thêm: “Nếu thích, vậy tại sao không cưới hắn vào phủ đi?”
“Một người cao thượng tựa thần tiên như Bạch công tử sao có thể bị nhốt trong chỗ nhỏ bé chật hẹp như hậu viện chứ, sẽ vấy bẩn đến phong thái thiên tiên xuất trần của Bạch công tử.”
“Hửm, cho hắn ở hậu viện thì là bôi nhọ hắn, vậy để hắn ở thanh lâu không phải là bôi nhọ à?” Ninh Vũ không hiểu được suy nghĩ của mấy người này, càng không hiểu được tại sao có vài người không thích hậu viện của mình, lại cứ thích đi thanh lâu hưởng chung tiểu ca nhi với người khác.
Qủa nhiên, đám ngu xuẩn này không thể đạt tới trình độ của hắn được. Hắn thích Tống Ngôn Khê, liền cưới y về nhà, muốn ở bên cạnh y đến hết đời.
Bạch Vô Trần nhìn bóng lưng Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê rời đi, mi dài rũ xuống che kín thần sắc trong mắt. Mọi chuyện dường như rất khác so với những gì hắn đã tưởng tượng.
Ninh Vũ thở phì phò: “Tống Ngôn Khê, sau này chúng ta đừng tham dự hội ngắm hoa nữa. Nếu muốn ngắm hoa thì chúng ta ngồi trong sân ngắm cũng được, không có chủng loại ngươi thích thì cứ sai người kiếm về trồng thôi.”
“Hơn nữa, đáng lẽ ngươi không nên nói chuyện với Bạch Vô Trần, hắn xấu lắm. Tống Ngôn Khê ngốc quá đi, ngươi bị hắn tính kế thế mà cũng không biết.”
Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê ngoan ngoãn cúi đầu, cũng không hung dữ cãi lại với hắn như thường ngày, trong lòng chợt cảm thấy hối hận, có phải hắn trách mắng Tống Ngôn Khê nhiều quá nên Tống Ngôn Khê sợ rồi không. Ninh Vũ lay lay tay Tống Ngôn Khê: “Được rồi được rồi, ngươi ngốc chút cũng không sao, còn có ta ở đây mà, ta không chê ngươi ngốc đâu.”
“Ngươi mới ngốc, Ninh Vũ là đại đại đại ngốc.”
Mặt Ninh Vũ phồng thành một cái bánh bao, hừ, hắn không tính toán với Tống Ngôn Khê nữa. Tống Ngôn Khê ỷ vào việc hắn thích y, không dám đánh y, nên mới làm mưa làm gió trên đầu hắn suốt ngày như vậy. Buổi tối chắc chắn hắn sẽ đòi lại hết. Gấp đôi! Không, phải gấp ba cơ. Hai lần thì không xả hết giận của hắn được.
Lúc trở lại liền trông thấy Ninh cha đang cười tươi như hoa: “Thế nào? Hai người các ngươi chơi vui không?” Ninh cha hỏi thăm Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê một phen, trên mặt toả sáng lấp lánh, chứng tỏ tâm tình hiện tại của y vô cùng vui vẻ.
“Cha, không vui chút nào hết. Lần sau ta không đi nữa đâu. Cha, ngươi không biết chứ, Bạch Vô Trần cùng Tống Ngôn Khê đứng nói chuyện bên cạnh hồ nước, may mà người ngã xuống nước là Bạch Vô Trần chứ không phải là Tống Ngôn Khê.”
Ninh cha nghe xong cũng vô cùng cả kinh, vội vã dặn dò Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê ngoan, sau này đừng tới gần hồ nước nữa. Nếu bị cảm lạnh gây tổn thương đến thân thể, di chứng để lại sẽ theo suốt đời đó.”
Tống Ngôn Khê ngoan ngoan gật đầu đáp ứng.
Ninh cha lại nghĩ đến chuyện khác, hỏi Ninh Vũ: “Cái người Bạch Vô Trần kia như thế nào rồi? Cứu được không?”
“Cứu được rồi, người không bị sao cả.”
“Vậy thì tốt, hôm nay vốn là ngày vui, nhưng vẫn phải cẩn thận vài phần, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì sẽ không tốt. Đúng rồi, thời gian vẫn còn sớm, Vũ nhi muốn đi dạo chung với Ngôn Khê không? Hôm nay ngoài đường phố cũng vô cùng náo nhiệt, còn có hội chùa nữa, người đi xin xăm* cầu duyên cũng không ít đâu.”
“Cha thì sao?”
“Ta không thích mấy chỗ náo nhiệt như vậy, các ngươi thanh niên đi chơi đi, ta theo không kịp nên muốn trực tiếp về phủ, giờ này phụ thân ngươi cũng sắp về phủ rồi.”
Hết chương 26
*Hình minh hoạ cho xăm:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.