Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 33
Chỉ Tiêm Phồn Hoa
06/10/2020
Edit: Arisassan
“Muốn mà, á~” âm cuối cùng đột nhiên biến điệu, Tống Ngôn Khê nắm chặt bàn tay đang đặt trên cổ mình của Ninh Vũ, đầu không tự chủ mà ngẩng lên.
“Qủa nhiên ta không đoán sai mà.” Ninh Vũ đầy mặt “bi phẫn” chỉ trích: “Ta đúng là đã đối xử với ngươi quá tốt rồi nên ngươi mới dám có ý niệm như vậy, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”
Sau khi Ninh Vũ trừng trị xong Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê nằm rúc vào trong ngực hắn, thân thể thỉnh thoảng còn run run một chút. Ninh Vũ xoa xoa cái eo cùng cẳng chân tê dại của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi sướng đến thế sao? Không thì sao lại run rẩy nhiều như vậy?”
Tống Ngôn Khê tìm chỗ chôn mặt, đúng lúc ngực của Ninh Vũ đang ở ngay trước mắt y, vì thế y nhất thời nóng đầu, tiến lên cắn cắn một chút.
Còn lâu y mới nói cho Ninh Vũ nghe. Làm như y không biết Ninh Vũ đang có chủ ý quỷ quái gì ấy.
Bên này Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê nhiệt huyết sôi trào, bên Lý Hàn cùng Viên Trí Chi cũng gần giống như vậy.
Lý Hàn vừa bước vào cửa thì mặt lập tức sầm xuống, không ai thích bị người khác ghét bỏ cả, nói chi đến căn phòng lộn xộn dơ bẩn trước mắt đã biểu hiện rõ ràng rằng người bên trong ghét gã như thế nào.
Đối với những kẻ chỉ trỏ bàn tán sau lưng gã, gã cũng không hề để ý chút nào. Gã không phải là cổ nhân tư tưởng ngu muội, sao có thể cho rằng làm phu quân ở rể là một chuyện vô cùng mất mặt được chứ. Đều là một bên gả một bên cưới thôi, không ai phụ thuộc ai cả, sao phải quan tâm đến cách nhìn của người ngoài.
Hơn nữa có khi những người đó đều đang ganh ghét với gã, cố ý nói xấu gã sau lưng. Ganh ghét gã tìm được một nhà vợ vô cùng quyền thế, giúp gã khỏi cần phấn đấu ít nhất phải mấy chục năm, có lẽ đây chính là bàn tay vàng của vai chính là gã đây.
Chỉ là tính cách của quý công tử nhà này quá mức ác liệt, sao hắn không nghĩ đến với cái thanh danh méo mó kia của hắn, nếu gã không chấp nhận thì phỏng chừng cũng chẳng gả đi được đâu.
Cửa ngoài đã khoá lại, hai người có muốn cũng không thể bước ra. Viên Trí Chi cấm Lý Hàn không được tới gần hắn.
Lý Hàn cười lạnh: “Đi mà xem lại dung mạo của ngươi một chút đi, cũng không phải là thiên tiên gì, có quỳ xuống cầu xin thì ta cũng không thèm đụng tới đâu.”
Viên Trí Chi nghe xong liền tức nổ phổi, dù là Đại thiếu gia đệ nhất đệ nhị như Ninh Vũ hắn cũng không bao giờ nể mặt, huống chi là một tên ăn mày đang sỉ nhục hạ thấp hắn như thế này, sao hắn có thể nhẫn nhịn được chứ, hai ba bước chạy ngay đến đánh về phía Lý Hàn.
Trong mắt Lý Hàn, Viên Trí Chi chính là một nam nhân, dù có là nữ nhân đi chăng nữa, nếu đã chua ngoa ngang ngược quyền đấm cước đá với gã như thế thì gã cũng không chắc sẽ không đánh lại, huống chi đây còn là nam nhân, lập tức cũng không khách khí mà đưa tay lên tiếp chiêu.
Tiểu tư đứng bên ngoài canh cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng bèn líu lưỡi không biết phải nói sao, đêm động phòng tân hôn gì mà kịch liệt quá, cũng đúng, bình thường một tên ăn mày không thể nào có tiếp xúc gì với tiểu ca nhi được, vất vả lắm mới hốt được một người, sao có thể không vội vã như vậy chứ.
Đời trước hai người cũng hay gây sự đánh nhau như thế này, thế nhưng tình cảm lại càng ngày càng sâu sắc hơn, có lẽ nguyên nhân quan trọng nhất là Lý Hàn chiếm lấy thân phận của Ninh Vũ, chứ không phải ăn mày như hiện tại.
Ninh Vũ hầu như không hề dính dáng gì đến các tiểu ca nhi khác, mỗi lần Viên Trí Chi thấy mặt Ninh Vũ thì không nhịn được mà gây chuyện đối chọi với hắn, trêu chọc hắn mọi lúc mọi nơi. E là, so với lý do chướng mắt Ninh Vũ, Viên Trí Chi muốn thu hút sự chú ý của hắn thì đúng hơn.
**
Tống Ngôn Khê định đến cửa hàng để kiểm tra, sau đó tra sổ sách một chút: “Ngươi muốn đi theo ta à?”
“Tất nhiên.”
“Ngươi không đi học sao? Sắp thi rồi kìa.”
Ninh Vũ cực kỳ mất hứng: “Tống Ngôn Khê, ngươi nghĩ ta là một tên ngốc đúng không? Có thể ta không thông minh bằng ngươi, không biết nhiều chữ hơn ngươi, nhưng ta vẫn học hành rất tốt. Ta nhất định sẽ để ngươi phải nhìn ta bằng cặp mắt khác xưa.”
“Thế à?” Tống Ngôn Khê đầy mặt không tin, đời trước Ninh Vũ cũng không làm được gì ra hồn, lại muốn trở thành người giàu có nhất nước, không bước lên con đường làm quan, cũng không vào binh doanh, mà suốt ngày cứ lập kế hoạch mở thanh lâu với sòng bạc gì gì đó, đúng là hư hỏng!
“Tống Ngôn Khê, ngươi trừng ta chi vậy?”
Tống Ngôn Khê hừ một tiếng, không quan tâm đến Ninh Vũ nữa.
Ninh Vũ vô cùng khó hiểu, tại sao Tống Ngôn Khê lại đột nhiên giận hắn như vậy chứ, đúng là không ngoan chút nào.
Tống Ngôn Khê cũng không sánh vai đi cùng Ninh Vũ, mà đi trước Ninh Vũ hai bước, Ninh Vũ vừa đuổi kịp thì Tống Ngôn Khê sẽ lập tức kéo dài khoảng cách ra.
Vì vậy Ninh Vũ cũng không cố gắng đuổi kịp nữa, duy trì khoảng cách hai bước với Tống Ngôn Khê, sau đó nhìn theo bóng lưng của Tống Ngôn Khê, mái tóc xoã dài của Tống Ngôn Khê có một sợi đang nghịch ngợm lay động qua lại, lướt qua eo nhỏ, đong đưa trước hai bờ mông, tuy đã bị tầng tầng lớp lớp quần áo che kín không thể nhìn ra đường viền, nhưng không ai biết rõ hơn so với hắn, dù sao hắn cũng đã chính tay tỉ mỉ sờ soạng đo đạc nhiều lần.
Tống Ngôn Khê đột nhiên quay đầu lại, suýt nữa đã doạ Ninh Vũ giật mình nhảy cẫng lên.
Mặt của Tống Ngôn Khê hơi hơi ửng đỏ, nghiến răng nói: “Ngươi đi trước đi.”
Chậc, xuống giường rồi đúng là khó hầu hạ thật mà, nhớ Tống Ngôn Khê ngoan ngoãn trên giường quá đi, mềm mềm nhuyễn nhuyễn như nước, thanh âm kêu lên cũng vô cùng êm tai, biểu tình cũng cực kỳ xinh đẹp, khiến hắn không nhịn được mà bắt nạt thêm mấy lần.
Ninh Vũ hiên ngang đi về phía trước, thoải mái để Tống Ngôn Khê theo phía sau.
Rốt cuộc hai người cũng tới được cửa hàng, chưởng quỹ cũng không dám lừa gạt thiếu chủ quân thoạt nhìn trẻ tuổi này, đầu óc của Tống Ngôn Khê rất khôn khéo, xử sự vô cùng già dặn, nhìn là biết đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Thật ra đời trước lúc mới bắt đầu y cũng luống cuống tay chân, bị người ta ngấm ngầm tổn hại không ít. Tra ra chân tướng rồi nói cho Ninh Vũ thì Ninh Vũ lại cười nhạo y chuyện bé xé ra to, còn nói cái gì mà “nước trong ắt sẽ không có cá, mấy cái này đều là chuyện bình thường, chỗ nào mà chẳng có thu nhập xám* cơ chứ.”
[*Thu nhập xám (灰色收入): một loại thu nhập ẩn của một cá nhân, không rõ ràng, không có trên hồ sơ, không đánh thuế và không được báo cáo. (baidu)]
Tống Ngôn Khê thật sự không hiểu, rõ ràng đã cho bọn họ tiền lương với tiền thưởng đầy đủ cả rồi, vậy mà họ vẫn tham lam muốn nhiều bạc của lão bản hơn nữa, đây chính là tội lớn, cho nên y mới nghiêm khắc xử phạt những người kia, buộc họ phải trả hết số bạc mình đã tham ô về. Thế nhưng Ninh Vũ lại trách y đuổi tận giết tuyệt, bức cả nhà người ta đến bước đường cùng, đúng là loại người tâm địa lạnh lẽo xấu xa, luôn tìm cách vơ vét của cải một cách vô nhân tính.
Thần sắc trên mặt Ninh Vũ thoạt nhìn vô cùng cao thâm khó dò, một mặt lạnh lẽo, nghiêm túc thận trọng ngồi thẳng trên ghế cao. Quản sự cùng chưởng quỹ thấy thế càng thêm cẩn cẩn trọng trọng nghe theo lời của Tống Ngôn Khê, không dám cậy già lên mặt hoặc dựa vào tư lịch cùng gia cảnh để ra oai, kẻo thất lễ với thiếu chủ quân mới đến.
Ninh Vũ “cao thâm khó dò” kia thật ra chỉ đang ngồi ngẩn người, suy nghĩ xem buổi trưa nên dẫn Tống Ngôn Khê đến chỗ nào ăn cơm.
Rời khỏi cửa hàng này, Tống Ngôn Khê phải đi tới Bích Vân Trai một chút.
Ninh Vũ muốn đi ăn cơm, không muốn đến cái cửa hàng tẻ nhạt nọ, hơn nữa cửa hàng này cũng không kiếm được nhiều tiền, do Tống Ngôn Khê thích nên mới tiếp tục mở cửa, nghe đâu mỗi tháng còn phải lấy bạc ra trợ cấp thêm.
“Nó cũng đâu kiếm được tiền đâu, có nhất thiết phải đến xem không vậy?”
“Thế ngươi có đi hay không?”
Tống Ngôn Khê lạnh mặt khó chịu nói, ngữ khí cùng ánh mắt mang theo một chút hờn dỗi làm nũng mà Tống Ngôn Khê cũng không phát hiện.
“Được rồi được rồi, ta đi.” Âm cuối nhỏ nhẹ mềm nhũn kia quả thật khiến cho người ta không thể từ chối được mà.
Ninh Vũ ngoài mặt không chịu, nhưng vẫn đàng hoàng đi cùng Tống Ngôn Khê đến Bích Vân Trai. Hắn không thích mấy thứ sách hắn hoàn toàn không đọc hiểu nổi ở đó, cũng không biết sao Tống Ngôn Khê có thể đọc được nữa. Cơ mà bên trong Bích Vân Trai có rất nhiều sách, đúng lúc hắn đang cần tìm loại sách toàn là tranh kia. Nghĩ tới đây, Ninh Vũ lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đi nhanh hơn một chút đi.”
Tống Ngôn Khê theo không kịp, giận dỗi đứng yên không đi nữa.
Ninh Vũ đi được hai bước, phát hiện Tống Ngôn Khê không ở bên cạnh mình nữa, lập tức quay đầu, trông thấy Tống Ngôn Khê đang đứng ngay phía sau tức giận mà trừng hắn.
Ninh Vũ đành quay trở về, kéo tay Tống Ngôn Khê: “Đi thôi mà cũng không theo kịp, ngươi chậm chạp quá đi.” Tuy ngoài miệng liên tục oán trách, bước chân lại chậm đi để ngang bằng với Tống Ngôn Khê.
“Trưa nay ngươi muốn ăn gì? Chúng ta không về phủ mà đến tửu lâu ăn đi.”
“Ngươi đói bụng à? Trước khi ra cửa không phải chúng ta đã ăn rồi sao? À, ta quên mất, ngươi ăn cơm xong còn ngủ trưa một giấc nữa, kết quả vừa ngủ một buổi xong, tỉnh dậy đã bắt đầu đói bụng.”
Biểu tình trên mặt Tống Ngôn Khê rõ ràng đang bảo Ninh Vũ chỉ biết ăn với ngủ thôi.
Ninh Vũ có chút thẹn quá hoá giận, vành tai hơi hơi ửng đỏ: “Tại hồi tối ngươi nháo không cho ta ngủ đó.”
“Đúng là đổi trắng thay đen. Ta nháo ngươi lúc nào chứ? Do ngươi tự tỉnh rồi không ngủ lại thôi.”
Ninh Vũ bất mãn hừ hừ hai tiếng, đêm qua Tống Ngôn Khê gặp ác mộng, đầu chảy đầy mồ hôi, còn liên tục giãy dụa nữa chứ, hai tay quơ quào lung tung hết cả lên. Hắn bị hành động bất thường của Tống Ngôn Khê đánh thức, sau đó mới lay Tống Ngôn Khê tỉnh dậy.
Tống Ngôn Khê như bạch tuộc mà ôm chặt lấy hắn, Ninh Vũ đành ôm Tống Ngôn Khê nằm xuống giường. Cuối cùng Tống Ngôn Khê không tim không phổi ngủ vô cùng ngon ngọt, còn hắn thì sợ Tống Ngôn Khê gặp ác mộng thêm lần nữa, cố gắng chịu đựng không ngủ, quan sát khuôn mặt của Tống Ngôn Khê, thời thời khắc khắc chú ý đến tình trạng của y. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gà gáy thì hắn mới mơ mơ màng màng mà ngủ.
“Đổi trắng thay đen là gì vậy? Ngươi đang mắng ta đấy à?”
Tống Ngôn Khê cười khúc khích: “Đâu có đâu, ta đang khen ngươi đó.”
Ninh Vũ vô cùng ngờ vực, luôn cảm thấy Tống Ngôn Khê không có ý tốt.
“Ai bảo ngươi không chịu học hành đàng hoàng cơ chứ, giờ biết được tác hại của việc ít đọc sách chưa?”
Tống Ngôn Khê chỉ đắc ý được bây giờ thôi, buổi tối còn không phải khóc thút thít xin tha liên tục. Hắn không thèm tính toán chuyện này với Tống Ngôn Khê.
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi đến Bích Vân Trai, Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê đã đi giải quyết chính sự, lập tức lén lén lút lút tới gần giá sách, lật lật sách ra xem.
Ninh Vũ chỉ rút sách ra lật lật vài trang rồi trả về, sau đó lại tiếp tục làm thế với những cuốn sách khác. Tiểu nhị đứng một bên thấy Ninh Vũ rõ ràng đang tìm cái gì đó, bèn tiến lên dò hỏi: “Ninh thiếu gia, ngài đang tìm sách gì à? Ta thuộc hết mọi loại sách ở đây, để ta tìm giúp ngài.”
Ninh Vũ nhỏ giọng nói: “Có sách nào mà bên trong toàn tranh không?”
Tiểu nhị suy nghĩ một chút: “Có ạ, ở bên này.”
Ninh Vũ thử mở ra đọc một chút, tuy bên trong nhiều tranh thật, nhưng không phải là loại tranh như hắn nghĩ kia.
Có quyển thì như một loại du ký, bên trong vẽ đầy cảnh núi cảnh sông; có quyển thì là sách nấu ăn, bên trong toàn là tranh vẽ đồ ăn cùng nồi chảo chén bát. Còn có một quyển sách nói về dược thảo nữa.
“Còn loại nào khác nữa không?”
Tiểu nhị suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra: “Thiếu gia, ta biết ngươi muốn tìm loại sách gì rồi, chúng đều ở bên đây.”
Ninh Vũ thầm tán thưởng nhìn tiểu nhị một cái, không chờ được mà chạy đến xem, kết quả bên trong đều là tranh vẽ đầy màu sắc, thoạt nhìn đều là cho con nít đọc.
“Những quyển sách này đều là thể loại mà các quý nhân thích nhất, hay mang ra cho tiểu thiếu gia cùng tiểu công tử nhà họ xem.”
Còn có vài quyển cố sự cực kỳ ấu trĩ nữa, phối hợp với những bức tranh vô cùng sống động, Ninh Vũ cầm lên đọc thử một chút, ai ngờ lại bị cố sự trong đó cuốn vào.
“Ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta tự đọc cũng được.”
Ninh Vũ cầm đi hai bản, ngồi xuống ghế đặt ở một bên, hắn có thể đọc hiểu được tất cả chữ với tranh trong mấy quyển sách này, hơn nữa cố sự trong đó cũng khá hay, buổi tối có thể kể cho Tống Ngôn Khê nghe trước khi đi ngủ.
Tống Ngôn Khê thấy Hạ Tử Câm bước vào, theo bản năng mà nhìn về phía Ninh Vũ.
Hạ Tử Câm chính là lam nhan tri kỷ của Ninh Vũ. Hạ Tử Câm luôn ngưỡng mộ tài hoa của Ninh Vũ, cây ớt nhỏ táo bạo với tất cả mọi người nhưng chỉ khi gặp Ninh Vũ mới trở nên nhu tình như nước, tuy nhiên y thật sự không thấy Ninh Vũ tài hoa hơn người chỗ nào, rõ là ngực không vết mực mới đúng.
“Muốn mà, á~” âm cuối cùng đột nhiên biến điệu, Tống Ngôn Khê nắm chặt bàn tay đang đặt trên cổ mình của Ninh Vũ, đầu không tự chủ mà ngẩng lên.
“Qủa nhiên ta không đoán sai mà.” Ninh Vũ đầy mặt “bi phẫn” chỉ trích: “Ta đúng là đã đối xử với ngươi quá tốt rồi nên ngươi mới dám có ý niệm như vậy, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”
Sau khi Ninh Vũ trừng trị xong Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê nằm rúc vào trong ngực hắn, thân thể thỉnh thoảng còn run run một chút. Ninh Vũ xoa xoa cái eo cùng cẳng chân tê dại của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi sướng đến thế sao? Không thì sao lại run rẩy nhiều như vậy?”
Tống Ngôn Khê tìm chỗ chôn mặt, đúng lúc ngực của Ninh Vũ đang ở ngay trước mắt y, vì thế y nhất thời nóng đầu, tiến lên cắn cắn một chút.
Còn lâu y mới nói cho Ninh Vũ nghe. Làm như y không biết Ninh Vũ đang có chủ ý quỷ quái gì ấy.
Bên này Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê nhiệt huyết sôi trào, bên Lý Hàn cùng Viên Trí Chi cũng gần giống như vậy.
Lý Hàn vừa bước vào cửa thì mặt lập tức sầm xuống, không ai thích bị người khác ghét bỏ cả, nói chi đến căn phòng lộn xộn dơ bẩn trước mắt đã biểu hiện rõ ràng rằng người bên trong ghét gã như thế nào.
Đối với những kẻ chỉ trỏ bàn tán sau lưng gã, gã cũng không hề để ý chút nào. Gã không phải là cổ nhân tư tưởng ngu muội, sao có thể cho rằng làm phu quân ở rể là một chuyện vô cùng mất mặt được chứ. Đều là một bên gả một bên cưới thôi, không ai phụ thuộc ai cả, sao phải quan tâm đến cách nhìn của người ngoài.
Hơn nữa có khi những người đó đều đang ganh ghét với gã, cố ý nói xấu gã sau lưng. Ganh ghét gã tìm được một nhà vợ vô cùng quyền thế, giúp gã khỏi cần phấn đấu ít nhất phải mấy chục năm, có lẽ đây chính là bàn tay vàng của vai chính là gã đây.
Chỉ là tính cách của quý công tử nhà này quá mức ác liệt, sao hắn không nghĩ đến với cái thanh danh méo mó kia của hắn, nếu gã không chấp nhận thì phỏng chừng cũng chẳng gả đi được đâu.
Cửa ngoài đã khoá lại, hai người có muốn cũng không thể bước ra. Viên Trí Chi cấm Lý Hàn không được tới gần hắn.
Lý Hàn cười lạnh: “Đi mà xem lại dung mạo của ngươi một chút đi, cũng không phải là thiên tiên gì, có quỳ xuống cầu xin thì ta cũng không thèm đụng tới đâu.”
Viên Trí Chi nghe xong liền tức nổ phổi, dù là Đại thiếu gia đệ nhất đệ nhị như Ninh Vũ hắn cũng không bao giờ nể mặt, huống chi là một tên ăn mày đang sỉ nhục hạ thấp hắn như thế này, sao hắn có thể nhẫn nhịn được chứ, hai ba bước chạy ngay đến đánh về phía Lý Hàn.
Trong mắt Lý Hàn, Viên Trí Chi chính là một nam nhân, dù có là nữ nhân đi chăng nữa, nếu đã chua ngoa ngang ngược quyền đấm cước đá với gã như thế thì gã cũng không chắc sẽ không đánh lại, huống chi đây còn là nam nhân, lập tức cũng không khách khí mà đưa tay lên tiếp chiêu.
Tiểu tư đứng bên ngoài canh cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng bèn líu lưỡi không biết phải nói sao, đêm động phòng tân hôn gì mà kịch liệt quá, cũng đúng, bình thường một tên ăn mày không thể nào có tiếp xúc gì với tiểu ca nhi được, vất vả lắm mới hốt được một người, sao có thể không vội vã như vậy chứ.
Đời trước hai người cũng hay gây sự đánh nhau như thế này, thế nhưng tình cảm lại càng ngày càng sâu sắc hơn, có lẽ nguyên nhân quan trọng nhất là Lý Hàn chiếm lấy thân phận của Ninh Vũ, chứ không phải ăn mày như hiện tại.
Ninh Vũ hầu như không hề dính dáng gì đến các tiểu ca nhi khác, mỗi lần Viên Trí Chi thấy mặt Ninh Vũ thì không nhịn được mà gây chuyện đối chọi với hắn, trêu chọc hắn mọi lúc mọi nơi. E là, so với lý do chướng mắt Ninh Vũ, Viên Trí Chi muốn thu hút sự chú ý của hắn thì đúng hơn.
**
Tống Ngôn Khê định đến cửa hàng để kiểm tra, sau đó tra sổ sách một chút: “Ngươi muốn đi theo ta à?”
“Tất nhiên.”
“Ngươi không đi học sao? Sắp thi rồi kìa.”
Ninh Vũ cực kỳ mất hứng: “Tống Ngôn Khê, ngươi nghĩ ta là một tên ngốc đúng không? Có thể ta không thông minh bằng ngươi, không biết nhiều chữ hơn ngươi, nhưng ta vẫn học hành rất tốt. Ta nhất định sẽ để ngươi phải nhìn ta bằng cặp mắt khác xưa.”
“Thế à?” Tống Ngôn Khê đầy mặt không tin, đời trước Ninh Vũ cũng không làm được gì ra hồn, lại muốn trở thành người giàu có nhất nước, không bước lên con đường làm quan, cũng không vào binh doanh, mà suốt ngày cứ lập kế hoạch mở thanh lâu với sòng bạc gì gì đó, đúng là hư hỏng!
“Tống Ngôn Khê, ngươi trừng ta chi vậy?”
Tống Ngôn Khê hừ một tiếng, không quan tâm đến Ninh Vũ nữa.
Ninh Vũ vô cùng khó hiểu, tại sao Tống Ngôn Khê lại đột nhiên giận hắn như vậy chứ, đúng là không ngoan chút nào.
Tống Ngôn Khê cũng không sánh vai đi cùng Ninh Vũ, mà đi trước Ninh Vũ hai bước, Ninh Vũ vừa đuổi kịp thì Tống Ngôn Khê sẽ lập tức kéo dài khoảng cách ra.
Vì vậy Ninh Vũ cũng không cố gắng đuổi kịp nữa, duy trì khoảng cách hai bước với Tống Ngôn Khê, sau đó nhìn theo bóng lưng của Tống Ngôn Khê, mái tóc xoã dài của Tống Ngôn Khê có một sợi đang nghịch ngợm lay động qua lại, lướt qua eo nhỏ, đong đưa trước hai bờ mông, tuy đã bị tầng tầng lớp lớp quần áo che kín không thể nhìn ra đường viền, nhưng không ai biết rõ hơn so với hắn, dù sao hắn cũng đã chính tay tỉ mỉ sờ soạng đo đạc nhiều lần.
Tống Ngôn Khê đột nhiên quay đầu lại, suýt nữa đã doạ Ninh Vũ giật mình nhảy cẫng lên.
Mặt của Tống Ngôn Khê hơi hơi ửng đỏ, nghiến răng nói: “Ngươi đi trước đi.”
Chậc, xuống giường rồi đúng là khó hầu hạ thật mà, nhớ Tống Ngôn Khê ngoan ngoãn trên giường quá đi, mềm mềm nhuyễn nhuyễn như nước, thanh âm kêu lên cũng vô cùng êm tai, biểu tình cũng cực kỳ xinh đẹp, khiến hắn không nhịn được mà bắt nạt thêm mấy lần.
Ninh Vũ hiên ngang đi về phía trước, thoải mái để Tống Ngôn Khê theo phía sau.
Rốt cuộc hai người cũng tới được cửa hàng, chưởng quỹ cũng không dám lừa gạt thiếu chủ quân thoạt nhìn trẻ tuổi này, đầu óc của Tống Ngôn Khê rất khôn khéo, xử sự vô cùng già dặn, nhìn là biết đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Thật ra đời trước lúc mới bắt đầu y cũng luống cuống tay chân, bị người ta ngấm ngầm tổn hại không ít. Tra ra chân tướng rồi nói cho Ninh Vũ thì Ninh Vũ lại cười nhạo y chuyện bé xé ra to, còn nói cái gì mà “nước trong ắt sẽ không có cá, mấy cái này đều là chuyện bình thường, chỗ nào mà chẳng có thu nhập xám* cơ chứ.”
[*Thu nhập xám (灰色收入): một loại thu nhập ẩn của một cá nhân, không rõ ràng, không có trên hồ sơ, không đánh thuế và không được báo cáo. (baidu)]
Tống Ngôn Khê thật sự không hiểu, rõ ràng đã cho bọn họ tiền lương với tiền thưởng đầy đủ cả rồi, vậy mà họ vẫn tham lam muốn nhiều bạc của lão bản hơn nữa, đây chính là tội lớn, cho nên y mới nghiêm khắc xử phạt những người kia, buộc họ phải trả hết số bạc mình đã tham ô về. Thế nhưng Ninh Vũ lại trách y đuổi tận giết tuyệt, bức cả nhà người ta đến bước đường cùng, đúng là loại người tâm địa lạnh lẽo xấu xa, luôn tìm cách vơ vét của cải một cách vô nhân tính.
Thần sắc trên mặt Ninh Vũ thoạt nhìn vô cùng cao thâm khó dò, một mặt lạnh lẽo, nghiêm túc thận trọng ngồi thẳng trên ghế cao. Quản sự cùng chưởng quỹ thấy thế càng thêm cẩn cẩn trọng trọng nghe theo lời của Tống Ngôn Khê, không dám cậy già lên mặt hoặc dựa vào tư lịch cùng gia cảnh để ra oai, kẻo thất lễ với thiếu chủ quân mới đến.
Ninh Vũ “cao thâm khó dò” kia thật ra chỉ đang ngồi ngẩn người, suy nghĩ xem buổi trưa nên dẫn Tống Ngôn Khê đến chỗ nào ăn cơm.
Rời khỏi cửa hàng này, Tống Ngôn Khê phải đi tới Bích Vân Trai một chút.
Ninh Vũ muốn đi ăn cơm, không muốn đến cái cửa hàng tẻ nhạt nọ, hơn nữa cửa hàng này cũng không kiếm được nhiều tiền, do Tống Ngôn Khê thích nên mới tiếp tục mở cửa, nghe đâu mỗi tháng còn phải lấy bạc ra trợ cấp thêm.
“Nó cũng đâu kiếm được tiền đâu, có nhất thiết phải đến xem không vậy?”
“Thế ngươi có đi hay không?”
Tống Ngôn Khê lạnh mặt khó chịu nói, ngữ khí cùng ánh mắt mang theo một chút hờn dỗi làm nũng mà Tống Ngôn Khê cũng không phát hiện.
“Được rồi được rồi, ta đi.” Âm cuối nhỏ nhẹ mềm nhũn kia quả thật khiến cho người ta không thể từ chối được mà.
Ninh Vũ ngoài mặt không chịu, nhưng vẫn đàng hoàng đi cùng Tống Ngôn Khê đến Bích Vân Trai. Hắn không thích mấy thứ sách hắn hoàn toàn không đọc hiểu nổi ở đó, cũng không biết sao Tống Ngôn Khê có thể đọc được nữa. Cơ mà bên trong Bích Vân Trai có rất nhiều sách, đúng lúc hắn đang cần tìm loại sách toàn là tranh kia. Nghĩ tới đây, Ninh Vũ lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đi nhanh hơn một chút đi.”
Tống Ngôn Khê theo không kịp, giận dỗi đứng yên không đi nữa.
Ninh Vũ đi được hai bước, phát hiện Tống Ngôn Khê không ở bên cạnh mình nữa, lập tức quay đầu, trông thấy Tống Ngôn Khê đang đứng ngay phía sau tức giận mà trừng hắn.
Ninh Vũ đành quay trở về, kéo tay Tống Ngôn Khê: “Đi thôi mà cũng không theo kịp, ngươi chậm chạp quá đi.” Tuy ngoài miệng liên tục oán trách, bước chân lại chậm đi để ngang bằng với Tống Ngôn Khê.
“Trưa nay ngươi muốn ăn gì? Chúng ta không về phủ mà đến tửu lâu ăn đi.”
“Ngươi đói bụng à? Trước khi ra cửa không phải chúng ta đã ăn rồi sao? À, ta quên mất, ngươi ăn cơm xong còn ngủ trưa một giấc nữa, kết quả vừa ngủ một buổi xong, tỉnh dậy đã bắt đầu đói bụng.”
Biểu tình trên mặt Tống Ngôn Khê rõ ràng đang bảo Ninh Vũ chỉ biết ăn với ngủ thôi.
Ninh Vũ có chút thẹn quá hoá giận, vành tai hơi hơi ửng đỏ: “Tại hồi tối ngươi nháo không cho ta ngủ đó.”
“Đúng là đổi trắng thay đen. Ta nháo ngươi lúc nào chứ? Do ngươi tự tỉnh rồi không ngủ lại thôi.”
Ninh Vũ bất mãn hừ hừ hai tiếng, đêm qua Tống Ngôn Khê gặp ác mộng, đầu chảy đầy mồ hôi, còn liên tục giãy dụa nữa chứ, hai tay quơ quào lung tung hết cả lên. Hắn bị hành động bất thường của Tống Ngôn Khê đánh thức, sau đó mới lay Tống Ngôn Khê tỉnh dậy.
Tống Ngôn Khê như bạch tuộc mà ôm chặt lấy hắn, Ninh Vũ đành ôm Tống Ngôn Khê nằm xuống giường. Cuối cùng Tống Ngôn Khê không tim không phổi ngủ vô cùng ngon ngọt, còn hắn thì sợ Tống Ngôn Khê gặp ác mộng thêm lần nữa, cố gắng chịu đựng không ngủ, quan sát khuôn mặt của Tống Ngôn Khê, thời thời khắc khắc chú ý đến tình trạng của y. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gà gáy thì hắn mới mơ mơ màng màng mà ngủ.
“Đổi trắng thay đen là gì vậy? Ngươi đang mắng ta đấy à?”
Tống Ngôn Khê cười khúc khích: “Đâu có đâu, ta đang khen ngươi đó.”
Ninh Vũ vô cùng ngờ vực, luôn cảm thấy Tống Ngôn Khê không có ý tốt.
“Ai bảo ngươi không chịu học hành đàng hoàng cơ chứ, giờ biết được tác hại của việc ít đọc sách chưa?”
Tống Ngôn Khê chỉ đắc ý được bây giờ thôi, buổi tối còn không phải khóc thút thít xin tha liên tục. Hắn không thèm tính toán chuyện này với Tống Ngôn Khê.
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi đến Bích Vân Trai, Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê đã đi giải quyết chính sự, lập tức lén lén lút lút tới gần giá sách, lật lật sách ra xem.
Ninh Vũ chỉ rút sách ra lật lật vài trang rồi trả về, sau đó lại tiếp tục làm thế với những cuốn sách khác. Tiểu nhị đứng một bên thấy Ninh Vũ rõ ràng đang tìm cái gì đó, bèn tiến lên dò hỏi: “Ninh thiếu gia, ngài đang tìm sách gì à? Ta thuộc hết mọi loại sách ở đây, để ta tìm giúp ngài.”
Ninh Vũ nhỏ giọng nói: “Có sách nào mà bên trong toàn tranh không?”
Tiểu nhị suy nghĩ một chút: “Có ạ, ở bên này.”
Ninh Vũ thử mở ra đọc một chút, tuy bên trong nhiều tranh thật, nhưng không phải là loại tranh như hắn nghĩ kia.
Có quyển thì như một loại du ký, bên trong vẽ đầy cảnh núi cảnh sông; có quyển thì là sách nấu ăn, bên trong toàn là tranh vẽ đồ ăn cùng nồi chảo chén bát. Còn có một quyển sách nói về dược thảo nữa.
“Còn loại nào khác nữa không?”
Tiểu nhị suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra: “Thiếu gia, ta biết ngươi muốn tìm loại sách gì rồi, chúng đều ở bên đây.”
Ninh Vũ thầm tán thưởng nhìn tiểu nhị một cái, không chờ được mà chạy đến xem, kết quả bên trong đều là tranh vẽ đầy màu sắc, thoạt nhìn đều là cho con nít đọc.
“Những quyển sách này đều là thể loại mà các quý nhân thích nhất, hay mang ra cho tiểu thiếu gia cùng tiểu công tử nhà họ xem.”
Còn có vài quyển cố sự cực kỳ ấu trĩ nữa, phối hợp với những bức tranh vô cùng sống động, Ninh Vũ cầm lên đọc thử một chút, ai ngờ lại bị cố sự trong đó cuốn vào.
“Ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta tự đọc cũng được.”
Ninh Vũ cầm đi hai bản, ngồi xuống ghế đặt ở một bên, hắn có thể đọc hiểu được tất cả chữ với tranh trong mấy quyển sách này, hơn nữa cố sự trong đó cũng khá hay, buổi tối có thể kể cho Tống Ngôn Khê nghe trước khi đi ngủ.
Tống Ngôn Khê thấy Hạ Tử Câm bước vào, theo bản năng mà nhìn về phía Ninh Vũ.
Hạ Tử Câm chính là lam nhan tri kỷ của Ninh Vũ. Hạ Tử Câm luôn ngưỡng mộ tài hoa của Ninh Vũ, cây ớt nhỏ táo bạo với tất cả mọi người nhưng chỉ khi gặp Ninh Vũ mới trở nên nhu tình như nước, tuy nhiên y thật sự không thấy Ninh Vũ tài hoa hơn người chỗ nào, rõ là ngực không vết mực mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.