Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức
Chương 25: Loại thuốc đặc thù
Vụ Điểu
11/06/2021
Thất Tử chậm rãi đứng dậy khỏi sàn nhà, phủi mông rồi giơ đồ vật trên tay mình, nở một nụ cười quỷ dị.
…… Ha ha, khốn kiếp.
“Chết tiệt!” Thất Tử thở hồng hộc ném đồ vật trên tay xuống, nó văng đến bên tường rồi bắn ngược trở về, vừa vặn đập trúng trán hắn, lưu lại một vết hồng hồng ỏ giữa trán. Thất Tử trừng mắt nhìn lọ sơn móng tay rơi xuống nằm lăn lóc trên tấm thảm lông màu trắng, thứ cần thì không thấy, thứ thấy lại không cần dùng đến. Thất Tử tiếp tục buồn rầu nhìn sợi dây xích.
“Cậu chủ, chúng tôi vào đây.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của người giúp việc, tiếp theo là âm thanh mở khóa.
Thất Tử vội vàng đem lọ sơn móng tay giấu dưới tấm thảm, bày ra một tư thế bất cần. Hắn liếc mắt nhìn người giúp việc đẩy xe cơm vào, lạnh lùng nói: “Đưa ra đi, tôi không ăn.”
Người giúp việc ngập ngừng: “Nhưng mà……”
“Tôi đã nói là không ăn! Cút ra cho tôi!” Thất Tử không kiên nhẫn rống to.
Hai nữ hầu trẻ tuổi khó xử, hai mặt nhìn nhau.
“Tôi nói các cô cút đi, còn chưa nghe rõ sao?” Hắn ngồi dậy đi lên đá một cước vào chiếc xe đẩy, mấy thứ trên xe toàn bộ để rơi xuống, làm bẩn tấm thảm đắt tiền. “Thế này đã vừa lòng chưa? Cút……” Hắn đột nhiên ngẩn ra, Y Kình mặc tây trang gọn gang đang đứng trước cuae phòng. Thất Tử oán hận cắn môi, xoay người trở về bên giường, đặt mông ngồi xuống sàn nhà cửa Hai người giúp việc cung kính nói: “Chủ nhân.”
Y Kình mặt không chút thay đổi hạ mắt nhìn phần cơm ngổn ngang dưới sàn, thức ăn tràn ra làm bẩn ống quần y. Y nâng mắt lên, đôi mắt lãnh đạm nhìn thẳng Thất Tử, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phân phó: “Đi xuống đem bữa tối của thiếu gia đổi thành đồ ăn cho chó. Nếu hắn không thích ăn thức ăn cho người, vậy từ nay về sau cơm của hắn toàn bộ đổi thành thức ăn cho chó.”
Thất Tử ngẩn người nhìn y, oán hận cắn môi, bàn tay gắt gao nắm chặt.
Nữ hầu thu dọn thức ăn vương vãi trên mặt đất, cẩn thận lui ra khỏi phòng.
Y Kình vòng hai tay trước ngực, thản nhiên dựa người vào cảnh cửa, ánh mắt yên lặng dừng ở trên người Thất Tử.
Bị ánh mắt Y Kình nhìn chăm chú, thật giống như đang có hai thanh kiếm lạnh băng chỉ thẳng vào ngực mình. Thất Tử không tự chủ được nâng tay lên sờ sờ ngực, cái thứ vô dụng trong lồng ngực đập rất nhanh, nó thật bất an, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Rất nhanh sau đó, người giúp việc đưa tới một chậu thức ăn cho chó. Thất Tử giận dữ đánh đổ chậu thức ăn đó. Y Kình lạnh lùng phân phó người giúp việc nhặt nó lên.
“Các ngươi giúp thiếu gia ăn đi, một chút cũng không để thừa lại.”
Thất Tử lập tức vơ lấy chiếc đèn bàn đặt bên tủ đầu giường, đập nó vào cạnh bàn còn lại những mảnh vỡ sắc bén, chỉ vào mấy người trong phòng: “Đừng tới đây.”
Y Kình đi đến chắn trước người giúp việc.
“Nó không giúp được cậu.”
“Nó không thể giúp tôi đối phó ông, nhưng nó có thể giúp tôi được giải thoát.” Thất Tử nói xong, đem mảnh vỡ của đèn chuyển hướng vào cổ mình.
Y Kình nói: “Nặc Y Tô Tư, đưa súng đến đây.”
Nặc Y Tô Tư vẫn luôn đứng ở ngoài gật đầu lui ra.
“Ông cuối cùng cũng quyết tâm giết tôi?” Chết như vậy, hắn thật sự không cam tâm, nhưng hiện tại, muốn trốn chạy căn bản là không thể. Trong mắt Thất Tử toát ra một tia không cam lòng cùng tuyệt vọng mà chính hắn cũng không phát hiện Không biết giác đích bảy tử đích ánh mắt lí toát ra một tia không cam lòng tâm cùng tuyệt vọng.
Y Kình đưa tay nhận lấy thứ mà NặcY Tô Tư đưa đến tiếp, giơ khẩu sung lên nhắm thẳng vào Thất Tử. “Ta đã chán trò chơi này rồi.” Hòa lẫn trong lời nói của y, vang lên một tiếng nổ lớn.
……
Trong căn phòng yên tĩnh kín đáo không hề có một chút ánh sáng đèn điện, ánh trăng xuyên thấu qua lớp thủy tinh của cửa sổ chiếu vào phòng, rơi xuống, bao trùm lên người ngồi lặng lẽ trên sô pha, y chậm rãi hút thuốc, làn khói nhàn nhạt từ y dần dần tản ra.
Y Kình mặc một bộ đồ ngủ màu đen, tựa người thật sâu vào trong chiếc sô pha, chậm rãi hút thuốc lá, ánh mắt sâu không thấy đáy ở trong bóng tối đầy vẻ bí ẩn. Y nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra, quay đầu nhìn về phía một chiếc hộp rất cũ đặt trên bàn trà. Hộp gỗ thật sự đã rất nhiều tuổi, bề mặt màu vàng sẫm đã có vài chỗ đã biến thành màu đen.
Y Kình dập tàn thuốc trên tay, cầm lấy hộp gỗ, cẩn thận quý trọng vuốt ve nó. Đã mười tám năm chưa mở chiếc hộp này ra. Bàn tay vửa chạm đến ổ khóa bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi nắm tay lại. Y đứng dậy đi đến bên giá sách, đem hộp gỗ trả lại chỗ vốn có của nó.
……
” Giúp y… Giúp y……”
Y Chức cả người đầy máu từng bước từng bước đi tới, hắn hoảng sợ lùi về phía sau, nhưng mà sau lưng cứ như có vật gì đó ngăn cản hắn không cho hắn tiếp tục, nhưng rõ ràng ở phía sau không có bất kì thứ gì.
” Giúp ai? Tôi không biết cậu đang nói cái gì… Cậu đừng tới đây……”
Y Chức thong thả đích chuyển động đầu của cậu, đột nhiên lấy một loại tư thế quỷ dị nhanh chóng đi về phía hắn. Hắn hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, gương mặt Y Khức kia trắng bệch, đôi mắt vô thần dán sát vào trước mắt hắn.
” Giúp y, xin hãy giúp y……”
Thất Tử bật mạnh người dậy, thở từng ngụm khó nhọc, thở cả nửa ngày mới gọi được hồn về. Hắn nhìn bóng tối bao trùm xung quanh mình, một chút ánh sáng mỏng manh chui qua kẽ hở của tấm rèm cửa, hắn vẫn đang ở trong phòng mình. Thất Tử sờ loạn trên cơ thể mình, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu: “Mình không chết?” Rõ ràng viên đạn kia của Y Kình đã bắn trúng người hắn, sao bây giờ hắn lại không có chuyện gì?
Hắn phải rời khỏi nơi này, cho dù bây giờ không chết, nhưng rồi một ngày nào đó hắn sẽ bị người đàn ông kia tra tấn đến chết. Hắn xốc chăn lên leo xuống giường, đi tìm chiếc kẹp tóc mà hắn đã bí mật trộm được từ một nữ giúp việc, tay vừa chạm đến ngăn tủ đầu giường đã đụng phải một vật lạnh như băng, hắn cố gắng nhìn kỹ, là một khẩu súng sử dụng đạn quả ma túy, hắn đã hiểu vì sao mình còn sống.
Hắn lần theo giường tìm được chiếc kẹp tóc ở dưới bản giường, đưa kẹp tóc vào ổ khóa cố gắng mở nó ra. Cởi bỏ xích sắt trên chân xuống, Thất Tử nhanh chóng chạy vội tới trước cửa sổ, cũng không thay quần áo, chân trần nhảy xuống khỏi ban công. Hắn vừa mới đáp xuống đất, sau gáy đã bị một nòng sung áp vào, bốn người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ngay sau lưng hắn. Hắn giơ hai tay lên, chậm rãi đứng dậy, trong lòng mắng “Mẹ nó! Đáng chết!”
……
Thất Tử lảo đảo bị đẩy đến phòng Y Kình. Ngọn đèn trong phòng thật mờ nhạt, như thứ ánh sáng hoàng hôn nhạt nhòa u ám đang bao trùm lấy các vách tường nơi đây. Y Kình nhắm mắt nhàn nhã ngồi trên sô pha, bàn trà trước mặt y đặt một bình rượu Bạch Lan chỉ còn lại một nửa, thứ chất lỏng trong ly tỏa ra ánh sáng sâu kín.
Y Kình chậm rãi mở mắt nhìn Thất Tử, trong ánh mắt mang theo mệt mỏi. “Cậu đã nghĩ đến hậu quả của việc trốn đi rồi chứ?”
Chính là ngữ khí đó, luôn vô vị như một cốc nước lọc nhạt nhẽo, nhưng lại làm cho tim Thất Tử bắt đầu đập mạnh hơn. Hắn không tự chủ nhìn về phía Y Kình, đối diện với ánh mắt của y, đôi mắt hắn vô thức trốn chạy.
Y Kình đứng dậy, đi qua nâng cằm Thất Tử lên, từ trên cao nhìn xuống. “Ta có một món quà muốn tặng cho cậu.”
Thất Tử gạt tay Y Kình ra, không yếu thế nói: “Ai cần quà của ông.”
Y Kình cười cười: “Cậu sẽ thích nó.”
Sau đó Thất Tử bị đưa đến tầng ngầm, Y Kình ra lệnh mở cửa sắt tầng ngầm ra, trong khoảnh khắc bị đẩy vào trong căn phòng đó, Thất Tử giật mình trừng lớn mắt.
Thượng Văn Vũ bị xích dựng đứng trên một chiếc cột, miệng ngậm khẩu tắc (*), trên cổ đeo một chiếc vòng cổ khá quen mắt. Đầu Thượng Văn Vũ hơi ngẩng lên.
Một người đàn ông đi qua mở khóa xích trên tay chân Thượng Văn Vũ, giống như kéo một con chó kéo đến bên cạnh Y Kình và Thất Tử. Thất Tử nắm chặt tay, chịu đựng xúc động muốn nhìn Thượng Văn Vũ. Y Kình đưa ra một chân, ánh mắt Thượng Văn Vũ phức tạp nhìn vào mắt Thất Tử, giống như một con chó muốn lấy lòng chủ nhân, dùng mặt cọ cọ giày da Y Kình.
Y Kình dẫm mạnh mặt Thượng Văn Vũ dưới chân mình, chậm rãi nghiến xuống: “Tối hôm nay con chó này thuộc về cậu.”
Thất Tử rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đẩy Y Kình ra, tháo khẩu tắc trong miệng Thượng Văn Vũ ra, ôm đầu của hắn phẫn nộ trừng Y Kình. “Thả hắn ra, tôi tùy ông xử trí.”
Y Kình thu lại biểu tình dữ tợn trên mặt, lạnh lùng nhìn Thất Tử: “Cậu yêu hắn nhiều như vậy?” Y phất tay ra hiệu với mấy người phía sau, “Đem thuốc lại đây.”
Thất Tử không biết Y Kình cho mình uống thứ thuốc gì, thân thể tựa như rơi vào lò lửa, xương cốt đều bị thiêu cháy. Hắn khó chịu nhìn vào da của mình, từng mảng màu đỏ nổi lên trên da nhìn thấy ghê người, đặc biệt là bộ phận phía dưới kia. Hắn nhìn Thượng Văn Vũ, nuốt nước miếng, hắn muốn, muốn…… Hắn mạnh mẽ vùng dậy chạy về phía Thượng Văn Vũ, lại bị một bàn tay ngăn cản, cơ thể bị giữ chặt trên giường.
Y Kình chế trụ Thất Tử đang bị tác dụng của thuốc khống chế đến mất lý trí, ra lệnh cho thuộc hạ đi ra, cuối cùng lại nói để Thượng Văn Vũ lại. Hiệu quả của thuốc vượt xa so với dự tính của y. Loại thuốc đặc biệt này là do một công ti mới nghiêm cứu chế tạo ra, chuyên dùng trong quân đội để tiến hành thẩm vấn với gián điệp, thuốc này còn đang trong gia đoạn thử nghiệm.
” Buông tôi ra.”
Thất Tử giãy dụa kịch liệt gần như làm cho Y Kình không thể chống nổi, đôi mắt sung huyết của hắn luôn nhìn chằm chằm vào Thượng Văn Vũ, giống như phải đem người đó nuốt sống, ánh mắt tràn ngập dục vọng dã thú.
Y Kình khóa hai tay Thất Tử lên đầu giường, cởi hết quần áo trên thân hai người ra, nâng chân Thất Tử lên trực tiếp đi vào. Đau nhức khiến Thất Tử giãy dụa cànd lúc càng mãnh liệt, cổ tay cọ xát đến rách da chảy máu. Y Kình cau mày, cúi đầu bao phủ lên đôi môi Thất Tử hôn sâu, hai tay y giữ lấy cổ tay không ngừng vặn vẹo của hắn. Cảm xúc của Thất Tử dần dần được ổn định, cơ thể không tự chủ bắt đầu nghênh hợp Y Kình.
Thượng Văn Vũ trợn mắt há mồm nhìn tỉnh cảnh đang diễn ra ngay trước mắt mình, bọn họ là cha con mà…
Sau lần thứ hai lên đỉnh, Thất Tử bắt đầu khôi phục ý thức, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt chạm đến vẻ mặt khó tin của Thượng Văn Vũ, hắn mê mang nhìn chằm chằm Thượng Văn Vũ.
“Bị người mình thích nhìn thấy mình cùng người đàn ông khác làm tình, nhất định là rất hưng phấn đúng không? Hơn nữa người đàn ông đó lại là cha mình.”
Giọng nói chế giễu của Y Kình vang lên bên tai, hắn đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu, bây giờ phát hiện mình đang ngồi trong lồng ngực Y Kình, hai chân mở ra thật lớn, trong cơ thể chứa một phần của Y Kình. “Xoảng” một tiếng, khung cảnh trước mắt đều vỡ vụn, thế giới liền trở thành một màn đêm vô tận.
Trong lúc hôn mê, hắn mông mông lung lung cảm giác được bên cạnh vẫn có một người ở cùng mình, người hắn thật nóng, hắn ý thức được mình có lẽ là đã phát sốt, loại này cảm giác này cùng với lần trước bị ốm rất giống nhau. Một bàn tay ấm áp đặt lên trán hắn, nhưng rất nhanh lại rời khỏi, tiếp theo có người cởi quần áo của hắn, thật cẩn thận ôm hắn đến sát bên người người đó.
” Mẹ, mẹ……”
Y Kình dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn Thất Tử đang lầm bầm những lời vô nghĩa một lúc lâu, hạ mi mắt giúp Thất Tử cài lại cúc áo trên người. Một người hầu cùng lúc đó trở lại phòng với chiếc khăn ấm trên tay, y nhận lấy chiếc khăn đắp lên trán Thất Tử, ra lệnh cho người làm đi xuống, ngồi ở bên giường chăm chú nhìn Thất Tử đang ngủ say thật lâu, lâu đến mức chính y cũng quên cả thời gian.
(*) Khẩu tắc: cái này là đồ chơi SM ấy nhỉ?
…… Ha ha, khốn kiếp.
“Chết tiệt!” Thất Tử thở hồng hộc ném đồ vật trên tay xuống, nó văng đến bên tường rồi bắn ngược trở về, vừa vặn đập trúng trán hắn, lưu lại một vết hồng hồng ỏ giữa trán. Thất Tử trừng mắt nhìn lọ sơn móng tay rơi xuống nằm lăn lóc trên tấm thảm lông màu trắng, thứ cần thì không thấy, thứ thấy lại không cần dùng đến. Thất Tử tiếp tục buồn rầu nhìn sợi dây xích.
“Cậu chủ, chúng tôi vào đây.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của người giúp việc, tiếp theo là âm thanh mở khóa.
Thất Tử vội vàng đem lọ sơn móng tay giấu dưới tấm thảm, bày ra một tư thế bất cần. Hắn liếc mắt nhìn người giúp việc đẩy xe cơm vào, lạnh lùng nói: “Đưa ra đi, tôi không ăn.”
Người giúp việc ngập ngừng: “Nhưng mà……”
“Tôi đã nói là không ăn! Cút ra cho tôi!” Thất Tử không kiên nhẫn rống to.
Hai nữ hầu trẻ tuổi khó xử, hai mặt nhìn nhau.
“Tôi nói các cô cút đi, còn chưa nghe rõ sao?” Hắn ngồi dậy đi lên đá một cước vào chiếc xe đẩy, mấy thứ trên xe toàn bộ để rơi xuống, làm bẩn tấm thảm đắt tiền. “Thế này đã vừa lòng chưa? Cút……” Hắn đột nhiên ngẩn ra, Y Kình mặc tây trang gọn gang đang đứng trước cuae phòng. Thất Tử oán hận cắn môi, xoay người trở về bên giường, đặt mông ngồi xuống sàn nhà cửa Hai người giúp việc cung kính nói: “Chủ nhân.”
Y Kình mặt không chút thay đổi hạ mắt nhìn phần cơm ngổn ngang dưới sàn, thức ăn tràn ra làm bẩn ống quần y. Y nâng mắt lên, đôi mắt lãnh đạm nhìn thẳng Thất Tử, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phân phó: “Đi xuống đem bữa tối của thiếu gia đổi thành đồ ăn cho chó. Nếu hắn không thích ăn thức ăn cho người, vậy từ nay về sau cơm của hắn toàn bộ đổi thành thức ăn cho chó.”
Thất Tử ngẩn người nhìn y, oán hận cắn môi, bàn tay gắt gao nắm chặt.
Nữ hầu thu dọn thức ăn vương vãi trên mặt đất, cẩn thận lui ra khỏi phòng.
Y Kình vòng hai tay trước ngực, thản nhiên dựa người vào cảnh cửa, ánh mắt yên lặng dừng ở trên người Thất Tử.
Bị ánh mắt Y Kình nhìn chăm chú, thật giống như đang có hai thanh kiếm lạnh băng chỉ thẳng vào ngực mình. Thất Tử không tự chủ được nâng tay lên sờ sờ ngực, cái thứ vô dụng trong lồng ngực đập rất nhanh, nó thật bất an, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Rất nhanh sau đó, người giúp việc đưa tới một chậu thức ăn cho chó. Thất Tử giận dữ đánh đổ chậu thức ăn đó. Y Kình lạnh lùng phân phó người giúp việc nhặt nó lên.
“Các ngươi giúp thiếu gia ăn đi, một chút cũng không để thừa lại.”
Thất Tử lập tức vơ lấy chiếc đèn bàn đặt bên tủ đầu giường, đập nó vào cạnh bàn còn lại những mảnh vỡ sắc bén, chỉ vào mấy người trong phòng: “Đừng tới đây.”
Y Kình đi đến chắn trước người giúp việc.
“Nó không giúp được cậu.”
“Nó không thể giúp tôi đối phó ông, nhưng nó có thể giúp tôi được giải thoát.” Thất Tử nói xong, đem mảnh vỡ của đèn chuyển hướng vào cổ mình.
Y Kình nói: “Nặc Y Tô Tư, đưa súng đến đây.”
Nặc Y Tô Tư vẫn luôn đứng ở ngoài gật đầu lui ra.
“Ông cuối cùng cũng quyết tâm giết tôi?” Chết như vậy, hắn thật sự không cam tâm, nhưng hiện tại, muốn trốn chạy căn bản là không thể. Trong mắt Thất Tử toát ra một tia không cam lòng cùng tuyệt vọng mà chính hắn cũng không phát hiện Không biết giác đích bảy tử đích ánh mắt lí toát ra một tia không cam lòng tâm cùng tuyệt vọng.
Y Kình đưa tay nhận lấy thứ mà NặcY Tô Tư đưa đến tiếp, giơ khẩu sung lên nhắm thẳng vào Thất Tử. “Ta đã chán trò chơi này rồi.” Hòa lẫn trong lời nói của y, vang lên một tiếng nổ lớn.
……
Trong căn phòng yên tĩnh kín đáo không hề có một chút ánh sáng đèn điện, ánh trăng xuyên thấu qua lớp thủy tinh của cửa sổ chiếu vào phòng, rơi xuống, bao trùm lên người ngồi lặng lẽ trên sô pha, y chậm rãi hút thuốc, làn khói nhàn nhạt từ y dần dần tản ra.
Y Kình mặc một bộ đồ ngủ màu đen, tựa người thật sâu vào trong chiếc sô pha, chậm rãi hút thuốc lá, ánh mắt sâu không thấy đáy ở trong bóng tối đầy vẻ bí ẩn. Y nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra, quay đầu nhìn về phía một chiếc hộp rất cũ đặt trên bàn trà. Hộp gỗ thật sự đã rất nhiều tuổi, bề mặt màu vàng sẫm đã có vài chỗ đã biến thành màu đen.
Y Kình dập tàn thuốc trên tay, cầm lấy hộp gỗ, cẩn thận quý trọng vuốt ve nó. Đã mười tám năm chưa mở chiếc hộp này ra. Bàn tay vửa chạm đến ổ khóa bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi nắm tay lại. Y đứng dậy đi đến bên giá sách, đem hộp gỗ trả lại chỗ vốn có của nó.
……
” Giúp y… Giúp y……”
Y Chức cả người đầy máu từng bước từng bước đi tới, hắn hoảng sợ lùi về phía sau, nhưng mà sau lưng cứ như có vật gì đó ngăn cản hắn không cho hắn tiếp tục, nhưng rõ ràng ở phía sau không có bất kì thứ gì.
” Giúp ai? Tôi không biết cậu đang nói cái gì… Cậu đừng tới đây……”
Y Chức thong thả đích chuyển động đầu của cậu, đột nhiên lấy một loại tư thế quỷ dị nhanh chóng đi về phía hắn. Hắn hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, gương mặt Y Khức kia trắng bệch, đôi mắt vô thần dán sát vào trước mắt hắn.
” Giúp y, xin hãy giúp y……”
Thất Tử bật mạnh người dậy, thở từng ngụm khó nhọc, thở cả nửa ngày mới gọi được hồn về. Hắn nhìn bóng tối bao trùm xung quanh mình, một chút ánh sáng mỏng manh chui qua kẽ hở của tấm rèm cửa, hắn vẫn đang ở trong phòng mình. Thất Tử sờ loạn trên cơ thể mình, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu: “Mình không chết?” Rõ ràng viên đạn kia của Y Kình đã bắn trúng người hắn, sao bây giờ hắn lại không có chuyện gì?
Hắn phải rời khỏi nơi này, cho dù bây giờ không chết, nhưng rồi một ngày nào đó hắn sẽ bị người đàn ông kia tra tấn đến chết. Hắn xốc chăn lên leo xuống giường, đi tìm chiếc kẹp tóc mà hắn đã bí mật trộm được từ một nữ giúp việc, tay vừa chạm đến ngăn tủ đầu giường đã đụng phải một vật lạnh như băng, hắn cố gắng nhìn kỹ, là một khẩu súng sử dụng đạn quả ma túy, hắn đã hiểu vì sao mình còn sống.
Hắn lần theo giường tìm được chiếc kẹp tóc ở dưới bản giường, đưa kẹp tóc vào ổ khóa cố gắng mở nó ra. Cởi bỏ xích sắt trên chân xuống, Thất Tử nhanh chóng chạy vội tới trước cửa sổ, cũng không thay quần áo, chân trần nhảy xuống khỏi ban công. Hắn vừa mới đáp xuống đất, sau gáy đã bị một nòng sung áp vào, bốn người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ngay sau lưng hắn. Hắn giơ hai tay lên, chậm rãi đứng dậy, trong lòng mắng “Mẹ nó! Đáng chết!”
……
Thất Tử lảo đảo bị đẩy đến phòng Y Kình. Ngọn đèn trong phòng thật mờ nhạt, như thứ ánh sáng hoàng hôn nhạt nhòa u ám đang bao trùm lấy các vách tường nơi đây. Y Kình nhắm mắt nhàn nhã ngồi trên sô pha, bàn trà trước mặt y đặt một bình rượu Bạch Lan chỉ còn lại một nửa, thứ chất lỏng trong ly tỏa ra ánh sáng sâu kín.
Y Kình chậm rãi mở mắt nhìn Thất Tử, trong ánh mắt mang theo mệt mỏi. “Cậu đã nghĩ đến hậu quả của việc trốn đi rồi chứ?”
Chính là ngữ khí đó, luôn vô vị như một cốc nước lọc nhạt nhẽo, nhưng lại làm cho tim Thất Tử bắt đầu đập mạnh hơn. Hắn không tự chủ nhìn về phía Y Kình, đối diện với ánh mắt của y, đôi mắt hắn vô thức trốn chạy.
Y Kình đứng dậy, đi qua nâng cằm Thất Tử lên, từ trên cao nhìn xuống. “Ta có một món quà muốn tặng cho cậu.”
Thất Tử gạt tay Y Kình ra, không yếu thế nói: “Ai cần quà của ông.”
Y Kình cười cười: “Cậu sẽ thích nó.”
Sau đó Thất Tử bị đưa đến tầng ngầm, Y Kình ra lệnh mở cửa sắt tầng ngầm ra, trong khoảnh khắc bị đẩy vào trong căn phòng đó, Thất Tử giật mình trừng lớn mắt.
Thượng Văn Vũ bị xích dựng đứng trên một chiếc cột, miệng ngậm khẩu tắc (*), trên cổ đeo một chiếc vòng cổ khá quen mắt. Đầu Thượng Văn Vũ hơi ngẩng lên.
Một người đàn ông đi qua mở khóa xích trên tay chân Thượng Văn Vũ, giống như kéo một con chó kéo đến bên cạnh Y Kình và Thất Tử. Thất Tử nắm chặt tay, chịu đựng xúc động muốn nhìn Thượng Văn Vũ. Y Kình đưa ra một chân, ánh mắt Thượng Văn Vũ phức tạp nhìn vào mắt Thất Tử, giống như một con chó muốn lấy lòng chủ nhân, dùng mặt cọ cọ giày da Y Kình.
Y Kình dẫm mạnh mặt Thượng Văn Vũ dưới chân mình, chậm rãi nghiến xuống: “Tối hôm nay con chó này thuộc về cậu.”
Thất Tử rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đẩy Y Kình ra, tháo khẩu tắc trong miệng Thượng Văn Vũ ra, ôm đầu của hắn phẫn nộ trừng Y Kình. “Thả hắn ra, tôi tùy ông xử trí.”
Y Kình thu lại biểu tình dữ tợn trên mặt, lạnh lùng nhìn Thất Tử: “Cậu yêu hắn nhiều như vậy?” Y phất tay ra hiệu với mấy người phía sau, “Đem thuốc lại đây.”
Thất Tử không biết Y Kình cho mình uống thứ thuốc gì, thân thể tựa như rơi vào lò lửa, xương cốt đều bị thiêu cháy. Hắn khó chịu nhìn vào da của mình, từng mảng màu đỏ nổi lên trên da nhìn thấy ghê người, đặc biệt là bộ phận phía dưới kia. Hắn nhìn Thượng Văn Vũ, nuốt nước miếng, hắn muốn, muốn…… Hắn mạnh mẽ vùng dậy chạy về phía Thượng Văn Vũ, lại bị một bàn tay ngăn cản, cơ thể bị giữ chặt trên giường.
Y Kình chế trụ Thất Tử đang bị tác dụng của thuốc khống chế đến mất lý trí, ra lệnh cho thuộc hạ đi ra, cuối cùng lại nói để Thượng Văn Vũ lại. Hiệu quả của thuốc vượt xa so với dự tính của y. Loại thuốc đặc biệt này là do một công ti mới nghiêm cứu chế tạo ra, chuyên dùng trong quân đội để tiến hành thẩm vấn với gián điệp, thuốc này còn đang trong gia đoạn thử nghiệm.
” Buông tôi ra.”
Thất Tử giãy dụa kịch liệt gần như làm cho Y Kình không thể chống nổi, đôi mắt sung huyết của hắn luôn nhìn chằm chằm vào Thượng Văn Vũ, giống như phải đem người đó nuốt sống, ánh mắt tràn ngập dục vọng dã thú.
Y Kình khóa hai tay Thất Tử lên đầu giường, cởi hết quần áo trên thân hai người ra, nâng chân Thất Tử lên trực tiếp đi vào. Đau nhức khiến Thất Tử giãy dụa cànd lúc càng mãnh liệt, cổ tay cọ xát đến rách da chảy máu. Y Kình cau mày, cúi đầu bao phủ lên đôi môi Thất Tử hôn sâu, hai tay y giữ lấy cổ tay không ngừng vặn vẹo của hắn. Cảm xúc của Thất Tử dần dần được ổn định, cơ thể không tự chủ bắt đầu nghênh hợp Y Kình.
Thượng Văn Vũ trợn mắt há mồm nhìn tỉnh cảnh đang diễn ra ngay trước mắt mình, bọn họ là cha con mà…
Sau lần thứ hai lên đỉnh, Thất Tử bắt đầu khôi phục ý thức, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt chạm đến vẻ mặt khó tin của Thượng Văn Vũ, hắn mê mang nhìn chằm chằm Thượng Văn Vũ.
“Bị người mình thích nhìn thấy mình cùng người đàn ông khác làm tình, nhất định là rất hưng phấn đúng không? Hơn nữa người đàn ông đó lại là cha mình.”
Giọng nói chế giễu của Y Kình vang lên bên tai, hắn đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu, bây giờ phát hiện mình đang ngồi trong lồng ngực Y Kình, hai chân mở ra thật lớn, trong cơ thể chứa một phần của Y Kình. “Xoảng” một tiếng, khung cảnh trước mắt đều vỡ vụn, thế giới liền trở thành một màn đêm vô tận.
Trong lúc hôn mê, hắn mông mông lung lung cảm giác được bên cạnh vẫn có một người ở cùng mình, người hắn thật nóng, hắn ý thức được mình có lẽ là đã phát sốt, loại này cảm giác này cùng với lần trước bị ốm rất giống nhau. Một bàn tay ấm áp đặt lên trán hắn, nhưng rất nhanh lại rời khỏi, tiếp theo có người cởi quần áo của hắn, thật cẩn thận ôm hắn đến sát bên người người đó.
” Mẹ, mẹ……”
Y Kình dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn Thất Tử đang lầm bầm những lời vô nghĩa một lúc lâu, hạ mi mắt giúp Thất Tử cài lại cúc áo trên người. Một người hầu cùng lúc đó trở lại phòng với chiếc khăn ấm trên tay, y nhận lấy chiếc khăn đắp lên trán Thất Tử, ra lệnh cho người làm đi xuống, ngồi ở bên giường chăm chú nhìn Thất Tử đang ngủ say thật lâu, lâu đến mức chính y cũng quên cả thời gian.
(*) Khẩu tắc: cái này là đồ chơi SM ấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.