Chương 64: Thoát tội hoàn mỹ
Dạ Tử Vũ
13/08/2020
Editor: Tứ Phương Team
Đợi hắn nói xong Tống Lão Oai và Tiếu Tiểu Mai giật nảy mình, hoàn toàn bị bốn chữ “khống chế nổi dậy” lừa rồi.
Nhưng mà Tiếu Tiểu Mai cũng xem là nhanh trí làm loạn, bà cảm thấy bây giờ chuyện này bất luận thế nào chỉ cần bắt được Hứa Bân và Hứa Hân hai người liền có thể cứu con gái mình rồi, vì thế liền vỗ vào đùi khóc lớn: “Hai đứa con gái tội nghiệp của tôi, tôi đúng là đang yên đang lành lại đem bọn chúng giao vào tay các người, ngươi sao lại làm cho chúng ra nông nỗi này cơ chứ? Nếu mà chúng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ làm các người đền mạng cho con gái tôi.” Cách làm của lưu manh thì dùng cho chuyện như vậy làm người khác phải sợ, uy hiếp mang theo chút dọa dẫm.
“Bọn họ là con gái của ông, vậy tôi thì sao? Các người căn bản là không thèm để ý tôi.”
Hứa Hân hỏi xong câu này bản thân sớm đã biết rồi không khỏi trầm mặc một chút, thật ra nếu mà người nhà họ đối với bản thân còn có chút tình thân vậy thì lần này về, cô không về mà sẽ trực tiếp về Tống gia.
Nhưng mà không có, bọn họ một chút tình thân cũng không quan tâm, chẳng qua coi cô trở thành một cái tài khoản mà thôi. Lợi dụng xong liền vất đi, cái thứ huyết thống gì gì đó, đều là mượn cớ lấy tiền mà thôi.
Mà Hứa Bân nhìn lướt qua em gái dường như hiểu một chút, cô không phải không muốn nghĩ đến bố mẹ, chẳng qua là bọn họ không mốn cô mà thôi. Biểu hiện trên mặt đích thực giống là đối với cô rất thân thiết, nhưng ở thời điểm này có thể nhìn ra, bọn họ hoàn toàn không coi cô là người thân.
“Con gái của tôi, cô sao có thể nói những lời như vậy, chúng tôi đương nhiên coi cô là con gái, nhưng bây giờ cô là một người chị, một người em xảy ra chuyện cô nhất định phải giúp chúng nó, chúng ta là người một nhà.: Tiếu Tiểu Mai lập tức muốn kéo tay Hứa Hân, nhưng bị Thiệu Kiến Quốc chặn. Hắn trừng mắt nhìn hai người, hiểu rõ cái gì gọi là lấy tình thân ra uy hiếp, hắn không khỏi thương cảm với vợ mình.
“Bây giờ cho các người hai lựa chọn, một là lập tức rời khỏi chỗ này về quê của các người, hai là nếu các người đã biết chuyện này rồi vậy cùng đi với Hứa Bân, đến đồn công an ở vài ngày! Lúc nào vụ án được giải quyết lúc đó các người mới rời đi?”
Hứa Bân nói: “Vậy cũng được, đúng lúc tôi lái xe đến và cũng đúng lúc đến đồn công an tôi còn muốn hỏi một chút về Tống Tiểu Linh với các người rốt cục đã nói chuyện gì rồi?”
Tống Lão Oai và Tiếu Tiểu Mai liếc mắt nhìn nhau, sau đó bị dọa không dám ngồi ở đây nữa.
Có điều Tiếu Tiểu Mai mặt như đưa đám nói: “Con gái a, hai người chúng ta vì lo chuyện này vội vàng ngồi tàu hỏa đến đây đều là mượn tiền, bây giờ trong túi một phân tiền cũng không có, con xem con có tiền cho chúng ta vay một ít?” Lúc trước trực tiếp đòi tiền, nhưng bây giờ có hai người đàn ông đứng ở đó bọn họ có chút không dám.
Hứa Hân cũng không biết là nên khóc hay nên cười đây, đến giờ bọn họ còn muốn lấy tiền cũng thật là không ai như vậy.
Nhưng mà Hứa Bân lúc này cũng xem là hiểu bọn họ vốn không phải là thật sự chú trọng tình thân, mà là đem em gái hắn cũng thành công cụ sinh tiền mà thôi. Nghĩ đến đây móc trong túi ra 20 đồng nói: “Đây chắc là đủ rồi phải không.”
“Tiền đi đường coi như là đủ rồi, nhưng trên tàu hỏa chúng tôi còn phải mua chút gì ăn chứ, con xem các con ở đây lại không mời ăn cơm.” Tiếu Tiểu Mai thở dài nói.
Hứa Hân tức giận không được, nói: “Các người xong chưa hả? Mỗi lần đến đều muốn đòi tiền, lần trước đưa tiền đã hết rồi giờ mới được mấy tháng?”
Hứa Bân nhìn vẻ mặt em gái biến sắc không dám rút thêm tiền ra, nói: “Tôi cũng chỉ có chừng đây các người có lấy không.”
“Vậy đành thôi vậy”. Tống Lão Oai đưa tay nhận lấy tiền, sau đó trước khi đi nói: “Đừng để bố biết là con hại hai đứa em của con, nếu không thì…”
Hứa Bân và Thiệu Kiến Quốc cùng lúc đứng ra trước, nghiêm túc nhìn ông ta nói: “Nếu không ông muốn thế nào?”
Hai người đàn ông trên 1m8 đứng trước mặt ông ta Tống Lão Oai nửa câu sau trực tiếp nuốt vào trong bụng không dám nói ra, ông ta lúng túng sợ bị gây khó dễ.
Hai người đàn ông này nhìn lên không dễ đối phó, vì vậy ý muốn ức hiếp Hứa Hân cũng không có, ảo não cùng Tiếu Tiểu Mai đi rồi.
Bọn họ tính là giúp Tống Tiểu Linh và Tống Tiểu Hoa nhưng ở trong thành cũng không quen biết ai, thậm chí đến đồn công an cũng tìm không thấy, cuối cùng chỉ có thể ngồi tàu hỏa về nhà thôi.
Tống Tiểu Linh đại khái không nghĩ đến bản thân gọi điện thoại làm bố mẹ đến đây làm náo loạn, hoàn toàn không ngờ đến Hứa Hân biết trước chuyện liền đi trước một bước làm loạn lên. Cô không những chiếm cơ hội trước làm Hứa Bân có ấn tượng về chuyện bị ức hiếp, hơn nữa hình ảnh Nhị Lão Tống gia cũng từ người nông dân chân thực trở thành tham của như bây giờ không quan tâm lừa dối tình thân.
Đương nhiên, cô muốn sớm biết thì đánh chết cũng sẽ không làm như vậy.
Đợi Tống Lão Oai vừa đi Thiệu Kiến Quốc liền hỏi một chút chuyện này sao lại liên quan đến Tống Tiểu Linh, vì vậy Hứa Bân nhìn Hứa Hân một cái có chút gian nan nói: “Bởi vì, Triệu Văn Thành thú nhận chuyện này là Tống Tiểu Linh đưa tiền cho hắn và em cùng bỏ trốn, hơn nữa còn đáp ứng hắn sau này mỗi tháng đều đều sẽ gửi cho hắn 50 đồng làm phí sinh hoạt.”
Hứa Hân nghe thấy vậy trong lòng chợt lạnh lẽo, tuy nói chuyện này và kiếp trước cũng khá giống nhau, nhưng ý nghĩa nào đó của nó nói ra thực ra cũng không kém là bao. Kiếp trước chỉ sợ cũng là Tống Tiểu Linh đưa Triệu Văn Thành tiền để hắn đưa bản thân bỏ trốn, nếu không hắn vì sao lại có quyết đoán lớn như vậy chứ?
Chẳng qua là nghe đến mỗi tháng còn đưa 50 đồng lòng cô có chút bi thương, lúc đó ngày tháng bọn họ vốn không được tốt, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất cô bất luận khổ bao nhiêu Triệu Văn thành đều không có lấy tiền ra. Hắn luôn nói, là vì muốn cùng Hứa hân chạy trốn mới từ bỏ công việc của mình, cho nên không góp tiền là việc nên làm. Thật là nực cười, muốn biết Triệu Văn Thành công việc lúc trước chẳng qua là công việc hạ đẳng, một tháng cũng 20 đồng tiền, hơn nữa còn không có phúc lợi.
Cô cười lạnh nói một tiếng, nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tiểu Linh dùng tiền thuê mấy người, mà hắn chỉ phụ trách đưa em lên xe lửa sau đó giám sát không để em quay về là được. Còn Tống Tiểu Hoa thì phụ trách liên lạc giữa hai người, mà tiền đều là do Tống Tiểu Hoa mang đi mang đến. Nơi giao dịch của bọn họ ở kí túc xá đơn của Tống TIểu Hoa. Đằng sau có một cái lỗ chó hắn có thể dễ dàng chui vào.”
Hứa Bân nếu đã nói ra liền có thể tiếp tục nói, mà Hứa Hân dường như nghe thấy bản thân kiếp trước chuyện bên trong vẫn luôn bị lừa gạt bản thân có chút mềm, được Thiệu Kiến Quốc đỡ ngồi xuống.
“Tôi rốt cục đắc tội Tống Tiểu Linh chỗ nào chứ, cô ta muốn làm thế nào mới chịu chứ? Không những muốn hủy đi cuộc sống của tôi còn muốn làm các người hận tôi.” Cô nói xong liền nghĩ đến chuyện kiếp trước đến nay, không tự chủ mà khóc lên.
“Chuyện này bây giờ cũng không có kết án không thể khẳng định là Tống Tiểu Linh làm, còn nữa em không phải được cứu rồi sao? Chuyện này chưa được điều tra rõ trước chúng ta vẫn là không muốn tự ý bình luận.”
“Anh trai, anh cho rằng chuện này không phải Tống Tiểu Linh làm lại là ai làm? Lẽ nào hay là Tống Tiểu Hoa xúi giục tình nhân của mình bắt cóc em?” Đây thật là trò cười thiên hạ mà.
Nói lên Hứa Bân há miệng thở dốc, cuối cùng đem lời nuốt xuống không nói. Mà Thiệu Kiến Quốc nói: “Cậu có phải có chuyện gì muốn giấu chúng tôi không?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là thật ra Tống Tiểu Hoa đã bị Triệu Văn Thành cưỡng hiếp.” Hứa Bân sau khi nói xong Hứa Hân ngớ người ra một chút, kiếp trước hai người đúng là đưa mắt nhìn nhau sau đó yêu đương vụng trộm, sao mà bây giờ lại biến thành □□?
Hứa Bân liền đem khẩu cung của Triệu Văn Thành nói ra một lần, bởi vì hắn biết bản thân bị chị em Tống gia lợi dụng nên hết sức tức giận, cho nên làm đến cùng. Vì sao vì chuyện cưỡng hiếp Tống TIểu Hoa cũng nói rõ ràng.
Hắn cảm thấy Tống Tiểu hoa hoàn toàn điên rồi, Tống Tiểu Linh xúi giục hắn đi bắt cóc Hứa Hân, lí do là cô sống không tốt, chỉ muốn hắn có thể đem người đi đó là hạnh phúc của Hứa Hân. Bởi vì cô nhìn ngày tháng sống của Hứa Hân, biết cô yêu hắn nhường nào. Nói đến đây Hứa bân nhìn Hứa Hân một chút, phát hiện cô cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cắn trắng bệch rồi.
Xem ra việc ghi chép chuyện này là có thật, mà Hứa Hân đột nhiên cười lạnh nói: “Tống Tiểu Linh nhìn trộm ghi chép của tôi, người có nhân phẩm như vậy các người cũng có thể tin tưởng sao?”
Đây chỉ là lời nói một phía của Triệu Văn Thành, được rồi, em gái em đừng kích động. Công an xử án coi trọng sự thật.”
“Em biết, anh tiếp tục nói đi.”
“Sau đó Triệu Văn Thành nói Tống Tiểu Linh xúi giục hắn nghĩ cách cưỡng… khụ, đối với em không có lợi. Triệu Văn Thành vẫn là với em còn có chút tình ý, cho rằng chị em bọn họ điên rồi, vì vậy phản đối kế hoạch lại đi cưỡng hiếp Tống Tiểu Hoa.”
“…” Thánh logic, không phục không được.
Hứa Hân ấn vào đầu, cảm thấy ba người họ đều rất biến thái, vậy mà cách nghĩ của mỗi người lại đều ích kĩ như vậy.
“Còn nữa sao?” Thiệu Kiến Quốc cảm thấy tĩnh mạch trên đầu mình đều muốn nhảy hết lên, thật không hiểu vợ lại không chọc ai lại không trêu ai thế nào lại vướng vào chuyện của họ, lại bị tính kế như vậy.
“Tống Tiểu Hoa ban đầu vốn không có giao nộp, nhưng sau này chịu không nổi thẩm vấn cũng nói rồi. Đại khái cùng Triệu Văn Thành khai cũng gần như vậy, nhưng ý của cô ta là tất cả chuyện này đều là Triệu Văn Thành ép cô làm.”
“Cho nên sau này bắt Tống Tiểu Linh đi thẩm vấn, em vì là đương sự cho nên bắt buộc tránh nghi ngờ liền bị đuổi ra ngoài?”
“Đúng.”
Thiệu Kiến Quốc nói: “Vậy tôi đi đồn công an tìm hiểu tình hình, cậu ở đây bên cạnh tiểu Hân.”
Hắn nói xong liền mặc quần áo rồi đi luôn, mà Hứa Bân cũng không biết phải đối mặt thế nào với đứa em gái này, luôn cảm thấy cô bây giờ có chút yếu đuối.
“Anh trai, em không muốn nói những lời không tốt về Tống Tiểu Linh, nhưng em thật sự không có đắc tội cô ta điều này là thật. Từ khi cô ta đến nhà em em cố gắng nghĩ cách tạo quan hệ tốt với cô ấy, nhưng luôn có một chút chuyện làm mọi người hiểu lầm em đang ức hiếp cô ấy. Đương nhiên, đó đều là chuyện nhỏ. Nhưng, em thật sự cái gì cũng không làm. Nhớ lúc trước em cho cô ấy một chiếc váy cũ, Chiếc váy đó em thực sự rất thích, nhưng chỉ là vì béo lên chút mặc không vừa nên cho cô ấy. Kết quả cô ấy khóc, cô ấy nói em không nên coi thường người nông thôn. Cho nên em liền đem cái váy xé ra. Em đã đem cái váy mà em thích cho cô ấy không phải là vì coi thường cô ấy, chỉ là vì cô ấy mặc lên có lẽ so với cái dáng vẻ béo lên của em sẽ đẹp hơn. Nhưng chuyện này bọn họ không hỏi đến, cũng trước nay không nghĩ đến muốn hỏi.” Hứa Hân nói xong câu này lại liền nói: “Em đói rồi, sáng sớm vẫn chưa ăn cơm, anh ăn chưa?”
“Ừm, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Hứa Bân ra ngoài hút thuốc, nghĩ kĩ một chút từ Tống Tiểu Linh đến chuyện sau đó. Dường như vẫn thật là cô ta khóc to liền sẽ hiểu nhầm là Hứa Hân đang làm hai cô ta, sau đó bản thân tính cách người em gái này trước nay quật cường. Cho nên liền cùng trong nhà không ngừng làm loạn, cuối cùng vẫn là không thích mà tan.
Hứa Hân cũng không quan tâm cô ta mà đi vào phòng bếp làm nóng chút thức ăn, Nhưng trong lòng cô vẫn luôn có chút lo lắng, lo lắng lần này không cách nào lập tức áp đảo Tống Tiểu Linh, phải biết cô ta có cho bản thân chuẩn bị một đường lui, chỉ là muốn thoát tội thế nào? Rõ ràng hai người đã hoàn toàn chỉ ra là cô ta ở sau lưng sai khiến, như vậy cũng có thể lật chuyển sao?
Sự thực chứng minh, Tống Tiểu Linh đích thực không bị đánh chết. Bởi vì, lúc sau đợi Thiệu Kiến Quốc đến nói rõ đồn công an đã thả Tống Tiểu Linh ra rồi, bởi vì tất cả chứng chứ biểu thị toàn bộ chẳng qua là Tống Tiểu Hoa bởi vì tức giận Hứa Hân đem cô từ trong quân đội đuổi đi tất cả kế hoạch của bản thân không liên quan dến Tống Tiểu Linh.
Đây là có chứng cứ, vì Tống Tiểu Hoa mỗi lần đi tìm Tống Tiều Linh đều sẽ bị cô ấy đuổi ra ngoài, thậm chí còn trực tiếp mắng cô ta. Điểm này có thể từ chỉ đạo của Tống Tiểu Linh thầy giáo và hàng xóm xung quanh ở đó đều có thể chứng thực, mà Tống TIểu Linh tiền trong túi cũng không ít, thủ trưởng Hứa đưa cho cô ta tiền tiêu vặt thậm chí đều có. Quan trọng nhất là, hai tên lưu manh được thuê một mực phủ nhận quan hệ với Tống Tiểu Linh, bọn họ đều nói là bị Tống Tiểu Hoa cùng Triệu Văn Thành xúi giục.
Đây quả thực là chứng cứ sắt làm Tống Tiểu Linh chuyển mình, trực tiếp được nhận định là vô tội. Lại thêm việc Triệu Văn Thành cũng do dự, vì hắn cảm thấy bản thân đích thực không có thực sự cùng Tống Tiểu Linh giao dịch, toàn bộ đều là Tống TIểu Hoa ở giữa làm trung gian.
“Anh có nói đến chuyện nhật kí?” Nhật kí chỉ có Tống TIểu Linh tiếp xúc, nếu như cô ta không có tham gia Triệu Văn Thành đó làm sao biết được nội dung nhật kí.
Thiệu Kiến Quốc nói: “Theo Tống Tiểu Linh nói, lúc đầu cô ta và Tống Tiểu Hoa cùng nhau lấy nhật kí, lúc đó cô ta đi nhà vệ sinh, nhật kí liền giao cho Tống TIểu Hoa mang đi rồi, lúc đó cô liền mở qua, còn nói nội dung bên trong.”
“…” Thật là không che vào đâu, đến cô cũng không tìm ra một điểm sai. Hứa Hân không cảm thấy thất vọng, vì cô cảm thấy Tống Tiểu Linh sẽ không dễ dàng bị bắt được điểm yếu như vậy.
Thiệu Kiến Quốc cũng cảm thấy trong chuyện này khẳng định có liên quan đến Tống Tiểu Linh, nhưng người ta cũng có chứng cứ chứng minh không liên quan đến chuyện này, dù sao không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tống Tiểu Linh có quan hệ trực tiếp với chuyện này.
Còn về vấn đề về tiền đó càng dễ dàng giải thích, đó chính là bọn người được thuê nói mỗi người sẽ đưa 10 đồng, chiếc xe ba bánh kia còn lại là trộm tất cả vốn không dùng nhiều tiền.
Hứa Bân nghe rồi thở ra nhẹ nhàng: “Dù sao không phải là Tiểu Linh làm chuyện tốt, tôi sẽ về một chút xem cô ta.” Dù sao vì chuyện này mà oan uổng, cô gái nhỏ nhất định là sợ quá mức.
Nghĩ rồi nghĩ dường như đối Hứa Hân cũng không công bằng nói: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, nói ra thì chuyện này cũng trách anh, nếu như không phải anh để Tống Tiểu Linh sắp xếp đến cũng sẽ không có chút chuyện này rồi.” Trong lòng tự trách vài phần.
“Em không muốn nói nữa, anh đi đi.” Đi xem Tống TIểu Linh đó đi, người phụ nữ này thật không dễ đối phó rồi, vậy mà sớm vậy đã bắt đầu thả ra rồi. Nếu như không phải kế hoạch của bọn họ có lỗ hổng bị Thiệu Kiến Quốc chui vào chỗ trống, vậy bản thân hiện tại chỉ sợ lại như kiếp trước vậy bị Triệu Văn Thành khống chế thậm chí đến tự do cũng không có.
Ngộ nhỡ có con, sau đó còn bị kéo đến bệnh viện đem bỏ đi, cô cả đời đều sẽ hối hận.
Nghĩ đến đây cô toàn thân bất lực dựa vào thân người Thiệu Kiến Quốc nói: “May mà có anh, anh chính là phúc tinh của em” Giống như xung quanh anh cái gì cũng đều sẽ không xảy ra vậy.
Đợi hắn nói xong Tống Lão Oai và Tiếu Tiểu Mai giật nảy mình, hoàn toàn bị bốn chữ “khống chế nổi dậy” lừa rồi.
Nhưng mà Tiếu Tiểu Mai cũng xem là nhanh trí làm loạn, bà cảm thấy bây giờ chuyện này bất luận thế nào chỉ cần bắt được Hứa Bân và Hứa Hân hai người liền có thể cứu con gái mình rồi, vì thế liền vỗ vào đùi khóc lớn: “Hai đứa con gái tội nghiệp của tôi, tôi đúng là đang yên đang lành lại đem bọn chúng giao vào tay các người, ngươi sao lại làm cho chúng ra nông nỗi này cơ chứ? Nếu mà chúng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ làm các người đền mạng cho con gái tôi.” Cách làm của lưu manh thì dùng cho chuyện như vậy làm người khác phải sợ, uy hiếp mang theo chút dọa dẫm.
“Bọn họ là con gái của ông, vậy tôi thì sao? Các người căn bản là không thèm để ý tôi.”
Hứa Hân hỏi xong câu này bản thân sớm đã biết rồi không khỏi trầm mặc một chút, thật ra nếu mà người nhà họ đối với bản thân còn có chút tình thân vậy thì lần này về, cô không về mà sẽ trực tiếp về Tống gia.
Nhưng mà không có, bọn họ một chút tình thân cũng không quan tâm, chẳng qua coi cô trở thành một cái tài khoản mà thôi. Lợi dụng xong liền vất đi, cái thứ huyết thống gì gì đó, đều là mượn cớ lấy tiền mà thôi.
Mà Hứa Bân nhìn lướt qua em gái dường như hiểu một chút, cô không phải không muốn nghĩ đến bố mẹ, chẳng qua là bọn họ không mốn cô mà thôi. Biểu hiện trên mặt đích thực giống là đối với cô rất thân thiết, nhưng ở thời điểm này có thể nhìn ra, bọn họ hoàn toàn không coi cô là người thân.
“Con gái của tôi, cô sao có thể nói những lời như vậy, chúng tôi đương nhiên coi cô là con gái, nhưng bây giờ cô là một người chị, một người em xảy ra chuyện cô nhất định phải giúp chúng nó, chúng ta là người một nhà.: Tiếu Tiểu Mai lập tức muốn kéo tay Hứa Hân, nhưng bị Thiệu Kiến Quốc chặn. Hắn trừng mắt nhìn hai người, hiểu rõ cái gì gọi là lấy tình thân ra uy hiếp, hắn không khỏi thương cảm với vợ mình.
“Bây giờ cho các người hai lựa chọn, một là lập tức rời khỏi chỗ này về quê của các người, hai là nếu các người đã biết chuyện này rồi vậy cùng đi với Hứa Bân, đến đồn công an ở vài ngày! Lúc nào vụ án được giải quyết lúc đó các người mới rời đi?”
Hứa Bân nói: “Vậy cũng được, đúng lúc tôi lái xe đến và cũng đúng lúc đến đồn công an tôi còn muốn hỏi một chút về Tống Tiểu Linh với các người rốt cục đã nói chuyện gì rồi?”
Tống Lão Oai và Tiếu Tiểu Mai liếc mắt nhìn nhau, sau đó bị dọa không dám ngồi ở đây nữa.
Có điều Tiếu Tiểu Mai mặt như đưa đám nói: “Con gái a, hai người chúng ta vì lo chuyện này vội vàng ngồi tàu hỏa đến đây đều là mượn tiền, bây giờ trong túi một phân tiền cũng không có, con xem con có tiền cho chúng ta vay một ít?” Lúc trước trực tiếp đòi tiền, nhưng bây giờ có hai người đàn ông đứng ở đó bọn họ có chút không dám.
Hứa Hân cũng không biết là nên khóc hay nên cười đây, đến giờ bọn họ còn muốn lấy tiền cũng thật là không ai như vậy.
Nhưng mà Hứa Bân lúc này cũng xem là hiểu bọn họ vốn không phải là thật sự chú trọng tình thân, mà là đem em gái hắn cũng thành công cụ sinh tiền mà thôi. Nghĩ đến đây móc trong túi ra 20 đồng nói: “Đây chắc là đủ rồi phải không.”
“Tiền đi đường coi như là đủ rồi, nhưng trên tàu hỏa chúng tôi còn phải mua chút gì ăn chứ, con xem các con ở đây lại không mời ăn cơm.” Tiếu Tiểu Mai thở dài nói.
Hứa Hân tức giận không được, nói: “Các người xong chưa hả? Mỗi lần đến đều muốn đòi tiền, lần trước đưa tiền đã hết rồi giờ mới được mấy tháng?”
Hứa Bân nhìn vẻ mặt em gái biến sắc không dám rút thêm tiền ra, nói: “Tôi cũng chỉ có chừng đây các người có lấy không.”
“Vậy đành thôi vậy”. Tống Lão Oai đưa tay nhận lấy tiền, sau đó trước khi đi nói: “Đừng để bố biết là con hại hai đứa em của con, nếu không thì…”
Hứa Bân và Thiệu Kiến Quốc cùng lúc đứng ra trước, nghiêm túc nhìn ông ta nói: “Nếu không ông muốn thế nào?”
Hai người đàn ông trên 1m8 đứng trước mặt ông ta Tống Lão Oai nửa câu sau trực tiếp nuốt vào trong bụng không dám nói ra, ông ta lúng túng sợ bị gây khó dễ.
Hai người đàn ông này nhìn lên không dễ đối phó, vì vậy ý muốn ức hiếp Hứa Hân cũng không có, ảo não cùng Tiếu Tiểu Mai đi rồi.
Bọn họ tính là giúp Tống Tiểu Linh và Tống Tiểu Hoa nhưng ở trong thành cũng không quen biết ai, thậm chí đến đồn công an cũng tìm không thấy, cuối cùng chỉ có thể ngồi tàu hỏa về nhà thôi.
Tống Tiểu Linh đại khái không nghĩ đến bản thân gọi điện thoại làm bố mẹ đến đây làm náo loạn, hoàn toàn không ngờ đến Hứa Hân biết trước chuyện liền đi trước một bước làm loạn lên. Cô không những chiếm cơ hội trước làm Hứa Bân có ấn tượng về chuyện bị ức hiếp, hơn nữa hình ảnh Nhị Lão Tống gia cũng từ người nông dân chân thực trở thành tham của như bây giờ không quan tâm lừa dối tình thân.
Đương nhiên, cô muốn sớm biết thì đánh chết cũng sẽ không làm như vậy.
Đợi Tống Lão Oai vừa đi Thiệu Kiến Quốc liền hỏi một chút chuyện này sao lại liên quan đến Tống Tiểu Linh, vì vậy Hứa Bân nhìn Hứa Hân một cái có chút gian nan nói: “Bởi vì, Triệu Văn Thành thú nhận chuyện này là Tống Tiểu Linh đưa tiền cho hắn và em cùng bỏ trốn, hơn nữa còn đáp ứng hắn sau này mỗi tháng đều đều sẽ gửi cho hắn 50 đồng làm phí sinh hoạt.”
Hứa Hân nghe thấy vậy trong lòng chợt lạnh lẽo, tuy nói chuyện này và kiếp trước cũng khá giống nhau, nhưng ý nghĩa nào đó của nó nói ra thực ra cũng không kém là bao. Kiếp trước chỉ sợ cũng là Tống Tiểu Linh đưa Triệu Văn Thành tiền để hắn đưa bản thân bỏ trốn, nếu không hắn vì sao lại có quyết đoán lớn như vậy chứ?
Chẳng qua là nghe đến mỗi tháng còn đưa 50 đồng lòng cô có chút bi thương, lúc đó ngày tháng bọn họ vốn không được tốt, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất cô bất luận khổ bao nhiêu Triệu Văn thành đều không có lấy tiền ra. Hắn luôn nói, là vì muốn cùng Hứa hân chạy trốn mới từ bỏ công việc của mình, cho nên không góp tiền là việc nên làm. Thật là nực cười, muốn biết Triệu Văn Thành công việc lúc trước chẳng qua là công việc hạ đẳng, một tháng cũng 20 đồng tiền, hơn nữa còn không có phúc lợi.
Cô cười lạnh nói một tiếng, nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tiểu Linh dùng tiền thuê mấy người, mà hắn chỉ phụ trách đưa em lên xe lửa sau đó giám sát không để em quay về là được. Còn Tống Tiểu Hoa thì phụ trách liên lạc giữa hai người, mà tiền đều là do Tống Tiểu Hoa mang đi mang đến. Nơi giao dịch của bọn họ ở kí túc xá đơn của Tống TIểu Hoa. Đằng sau có một cái lỗ chó hắn có thể dễ dàng chui vào.”
Hứa Bân nếu đã nói ra liền có thể tiếp tục nói, mà Hứa Hân dường như nghe thấy bản thân kiếp trước chuyện bên trong vẫn luôn bị lừa gạt bản thân có chút mềm, được Thiệu Kiến Quốc đỡ ngồi xuống.
“Tôi rốt cục đắc tội Tống Tiểu Linh chỗ nào chứ, cô ta muốn làm thế nào mới chịu chứ? Không những muốn hủy đi cuộc sống của tôi còn muốn làm các người hận tôi.” Cô nói xong liền nghĩ đến chuyện kiếp trước đến nay, không tự chủ mà khóc lên.
“Chuyện này bây giờ cũng không có kết án không thể khẳng định là Tống Tiểu Linh làm, còn nữa em không phải được cứu rồi sao? Chuyện này chưa được điều tra rõ trước chúng ta vẫn là không muốn tự ý bình luận.”
“Anh trai, anh cho rằng chuện này không phải Tống Tiểu Linh làm lại là ai làm? Lẽ nào hay là Tống Tiểu Hoa xúi giục tình nhân của mình bắt cóc em?” Đây thật là trò cười thiên hạ mà.
Nói lên Hứa Bân há miệng thở dốc, cuối cùng đem lời nuốt xuống không nói. Mà Thiệu Kiến Quốc nói: “Cậu có phải có chuyện gì muốn giấu chúng tôi không?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là thật ra Tống Tiểu Hoa đã bị Triệu Văn Thành cưỡng hiếp.” Hứa Bân sau khi nói xong Hứa Hân ngớ người ra một chút, kiếp trước hai người đúng là đưa mắt nhìn nhau sau đó yêu đương vụng trộm, sao mà bây giờ lại biến thành □□?
Hứa Bân liền đem khẩu cung của Triệu Văn Thành nói ra một lần, bởi vì hắn biết bản thân bị chị em Tống gia lợi dụng nên hết sức tức giận, cho nên làm đến cùng. Vì sao vì chuyện cưỡng hiếp Tống TIểu Hoa cũng nói rõ ràng.
Hắn cảm thấy Tống Tiểu hoa hoàn toàn điên rồi, Tống Tiểu Linh xúi giục hắn đi bắt cóc Hứa Hân, lí do là cô sống không tốt, chỉ muốn hắn có thể đem người đi đó là hạnh phúc của Hứa Hân. Bởi vì cô nhìn ngày tháng sống của Hứa Hân, biết cô yêu hắn nhường nào. Nói đến đây Hứa bân nhìn Hứa Hân một chút, phát hiện cô cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cắn trắng bệch rồi.
Xem ra việc ghi chép chuyện này là có thật, mà Hứa Hân đột nhiên cười lạnh nói: “Tống Tiểu Linh nhìn trộm ghi chép của tôi, người có nhân phẩm như vậy các người cũng có thể tin tưởng sao?”
Đây chỉ là lời nói một phía của Triệu Văn Thành, được rồi, em gái em đừng kích động. Công an xử án coi trọng sự thật.”
“Em biết, anh tiếp tục nói đi.”
“Sau đó Triệu Văn Thành nói Tống Tiểu Linh xúi giục hắn nghĩ cách cưỡng… khụ, đối với em không có lợi. Triệu Văn Thành vẫn là với em còn có chút tình ý, cho rằng chị em bọn họ điên rồi, vì vậy phản đối kế hoạch lại đi cưỡng hiếp Tống Tiểu Hoa.”
“…” Thánh logic, không phục không được.
Hứa Hân ấn vào đầu, cảm thấy ba người họ đều rất biến thái, vậy mà cách nghĩ của mỗi người lại đều ích kĩ như vậy.
“Còn nữa sao?” Thiệu Kiến Quốc cảm thấy tĩnh mạch trên đầu mình đều muốn nhảy hết lên, thật không hiểu vợ lại không chọc ai lại không trêu ai thế nào lại vướng vào chuyện của họ, lại bị tính kế như vậy.
“Tống Tiểu Hoa ban đầu vốn không có giao nộp, nhưng sau này chịu không nổi thẩm vấn cũng nói rồi. Đại khái cùng Triệu Văn Thành khai cũng gần như vậy, nhưng ý của cô ta là tất cả chuyện này đều là Triệu Văn Thành ép cô làm.”
“Cho nên sau này bắt Tống Tiểu Linh đi thẩm vấn, em vì là đương sự cho nên bắt buộc tránh nghi ngờ liền bị đuổi ra ngoài?”
“Đúng.”
Thiệu Kiến Quốc nói: “Vậy tôi đi đồn công an tìm hiểu tình hình, cậu ở đây bên cạnh tiểu Hân.”
Hắn nói xong liền mặc quần áo rồi đi luôn, mà Hứa Bân cũng không biết phải đối mặt thế nào với đứa em gái này, luôn cảm thấy cô bây giờ có chút yếu đuối.
“Anh trai, em không muốn nói những lời không tốt về Tống Tiểu Linh, nhưng em thật sự không có đắc tội cô ta điều này là thật. Từ khi cô ta đến nhà em em cố gắng nghĩ cách tạo quan hệ tốt với cô ấy, nhưng luôn có một chút chuyện làm mọi người hiểu lầm em đang ức hiếp cô ấy. Đương nhiên, đó đều là chuyện nhỏ. Nhưng, em thật sự cái gì cũng không làm. Nhớ lúc trước em cho cô ấy một chiếc váy cũ, Chiếc váy đó em thực sự rất thích, nhưng chỉ là vì béo lên chút mặc không vừa nên cho cô ấy. Kết quả cô ấy khóc, cô ấy nói em không nên coi thường người nông thôn. Cho nên em liền đem cái váy xé ra. Em đã đem cái váy mà em thích cho cô ấy không phải là vì coi thường cô ấy, chỉ là vì cô ấy mặc lên có lẽ so với cái dáng vẻ béo lên của em sẽ đẹp hơn. Nhưng chuyện này bọn họ không hỏi đến, cũng trước nay không nghĩ đến muốn hỏi.” Hứa Hân nói xong câu này lại liền nói: “Em đói rồi, sáng sớm vẫn chưa ăn cơm, anh ăn chưa?”
“Ừm, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Hứa Bân ra ngoài hút thuốc, nghĩ kĩ một chút từ Tống Tiểu Linh đến chuyện sau đó. Dường như vẫn thật là cô ta khóc to liền sẽ hiểu nhầm là Hứa Hân đang làm hai cô ta, sau đó bản thân tính cách người em gái này trước nay quật cường. Cho nên liền cùng trong nhà không ngừng làm loạn, cuối cùng vẫn là không thích mà tan.
Hứa Hân cũng không quan tâm cô ta mà đi vào phòng bếp làm nóng chút thức ăn, Nhưng trong lòng cô vẫn luôn có chút lo lắng, lo lắng lần này không cách nào lập tức áp đảo Tống Tiểu Linh, phải biết cô ta có cho bản thân chuẩn bị một đường lui, chỉ là muốn thoát tội thế nào? Rõ ràng hai người đã hoàn toàn chỉ ra là cô ta ở sau lưng sai khiến, như vậy cũng có thể lật chuyển sao?
Sự thực chứng minh, Tống Tiểu Linh đích thực không bị đánh chết. Bởi vì, lúc sau đợi Thiệu Kiến Quốc đến nói rõ đồn công an đã thả Tống Tiểu Linh ra rồi, bởi vì tất cả chứng chứ biểu thị toàn bộ chẳng qua là Tống Tiểu Hoa bởi vì tức giận Hứa Hân đem cô từ trong quân đội đuổi đi tất cả kế hoạch của bản thân không liên quan dến Tống Tiểu Linh.
Đây là có chứng cứ, vì Tống Tiểu Hoa mỗi lần đi tìm Tống Tiều Linh đều sẽ bị cô ấy đuổi ra ngoài, thậm chí còn trực tiếp mắng cô ta. Điểm này có thể từ chỉ đạo của Tống Tiểu Linh thầy giáo và hàng xóm xung quanh ở đó đều có thể chứng thực, mà Tống TIểu Linh tiền trong túi cũng không ít, thủ trưởng Hứa đưa cho cô ta tiền tiêu vặt thậm chí đều có. Quan trọng nhất là, hai tên lưu manh được thuê một mực phủ nhận quan hệ với Tống Tiểu Linh, bọn họ đều nói là bị Tống Tiểu Hoa cùng Triệu Văn Thành xúi giục.
Đây quả thực là chứng cứ sắt làm Tống Tiểu Linh chuyển mình, trực tiếp được nhận định là vô tội. Lại thêm việc Triệu Văn Thành cũng do dự, vì hắn cảm thấy bản thân đích thực không có thực sự cùng Tống Tiểu Linh giao dịch, toàn bộ đều là Tống TIểu Hoa ở giữa làm trung gian.
“Anh có nói đến chuyện nhật kí?” Nhật kí chỉ có Tống TIểu Linh tiếp xúc, nếu như cô ta không có tham gia Triệu Văn Thành đó làm sao biết được nội dung nhật kí.
Thiệu Kiến Quốc nói: “Theo Tống Tiểu Linh nói, lúc đầu cô ta và Tống Tiểu Hoa cùng nhau lấy nhật kí, lúc đó cô ta đi nhà vệ sinh, nhật kí liền giao cho Tống TIểu Hoa mang đi rồi, lúc đó cô liền mở qua, còn nói nội dung bên trong.”
“…” Thật là không che vào đâu, đến cô cũng không tìm ra một điểm sai. Hứa Hân không cảm thấy thất vọng, vì cô cảm thấy Tống Tiểu Linh sẽ không dễ dàng bị bắt được điểm yếu như vậy.
Thiệu Kiến Quốc cũng cảm thấy trong chuyện này khẳng định có liên quan đến Tống Tiểu Linh, nhưng người ta cũng có chứng cứ chứng minh không liên quan đến chuyện này, dù sao không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tống Tiểu Linh có quan hệ trực tiếp với chuyện này.
Còn về vấn đề về tiền đó càng dễ dàng giải thích, đó chính là bọn người được thuê nói mỗi người sẽ đưa 10 đồng, chiếc xe ba bánh kia còn lại là trộm tất cả vốn không dùng nhiều tiền.
Hứa Bân nghe rồi thở ra nhẹ nhàng: “Dù sao không phải là Tiểu Linh làm chuyện tốt, tôi sẽ về một chút xem cô ta.” Dù sao vì chuyện này mà oan uổng, cô gái nhỏ nhất định là sợ quá mức.
Nghĩ rồi nghĩ dường như đối Hứa Hân cũng không công bằng nói: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, nói ra thì chuyện này cũng trách anh, nếu như không phải anh để Tống Tiểu Linh sắp xếp đến cũng sẽ không có chút chuyện này rồi.” Trong lòng tự trách vài phần.
“Em không muốn nói nữa, anh đi đi.” Đi xem Tống TIểu Linh đó đi, người phụ nữ này thật không dễ đối phó rồi, vậy mà sớm vậy đã bắt đầu thả ra rồi. Nếu như không phải kế hoạch của bọn họ có lỗ hổng bị Thiệu Kiến Quốc chui vào chỗ trống, vậy bản thân hiện tại chỉ sợ lại như kiếp trước vậy bị Triệu Văn Thành khống chế thậm chí đến tự do cũng không có.
Ngộ nhỡ có con, sau đó còn bị kéo đến bệnh viện đem bỏ đi, cô cả đời đều sẽ hối hận.
Nghĩ đến đây cô toàn thân bất lực dựa vào thân người Thiệu Kiến Quốc nói: “May mà có anh, anh chính là phúc tinh của em” Giống như xung quanh anh cái gì cũng đều sẽ không xảy ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.