Trọng Sinh Chi Quý Nữ Vương Phi
Chương 29: Hội hoa đăng(1)
Phượng Vũ Chủ
23/03/2019
Editor: Tiểu Nhã
Âm thanh nháo loạn tron khách viện rất lớn, chuyện Lý Tông Ngũ phát sinh nhanh truyền tới các viện nhưng tâm Dư thị bởi vì Lý Tông Ngũ mơ ước Chu Nhược Thủy còn oán hận, hiện tại càng chán ghét không thôi.
Khi Chu Thái hồi phủ, Dư thị lập tức đến thư phòng tìm Chu Thái, bảo Lý Tông Ngũ dọn ra ngoài.
Chu Thái cũng bởi vì lúc ấy thái độ Hiền Vương, nghĩ đến hôm qua trở thành trò cười lập tức đồng ý.
Việc Lữ thị và Lý di nương lại không muốn, nhưng Lý di nương rốt cuộc chỉ là di nương, Lý gia không phải thân thích Thượng Thư phủ, Lữ thị chỉ có thể mặt xám mày tro mang theo bất lực cùng Lý Tông Ngũ vào khách điếm.
Lý Tông Ngũ sau khi rời đi, Thượng Thư phủ lại an tĩnh. Nửa tháng sau, Chu Nhược Thủy nhận thiệp của Trấn Quốc Hầu phủ, mời Chu Nhược Thủy, Chu Dung tham gia hội hoa đăng.
Trấn Quốc Hầu phủ này một thế hệ chỉ có một nam hai nữ, trong đó một nữ nhi chỉ có sáu tuổi, cũng không một lần đi hội hoa đăng.
Hội hoa đăng,
Màn đêm buông xuống, Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên ngồi một chiếc xe ngựa. Chu Nhược Thủy toàn thân váy áo màu trắng gạo nạm bạc, nhan sắc như ảo lung linh sương mù mờ ảo, chỗ tà váy có đóa hoa lớn màu xanh dương. Trên đầu cài một cây trâm hoa hải đường, bên ngoài thêm viền đỏ thẫm quanh hải đường, thêm áo choàng, hoa mỹ lại cao quý. Trong tay ôm lò sưởi tinh xảo thập phần ấm áp.
Chu Nhược Thủy toàn thân trang điểm khiến Chu Dung ghen ghét không thôi, nhưng nàng hiện tại chỉ có thể nhịn xuống tham vọng, hy vọng hôm nay nhìn thấy Lục Hiển Ngọc có thể được hắn ưu ái.
Lên xe ngựa, xa phu dương roi, xe hướng tới Vọng Nguyệt Lâu mà đi, sáu hộ vệ Thượng Thư phủ theo sát phía sau.
Hội hoa đăng là hội lớn ở kinh thành, mỗi năm kinh thành sẽ nhân dịp này xảy ra không ít nhân duyên. Giống hôm nay, trên đường người người tấp nập đều hướng về phía trước.
Chen chúc trên đường phố chật chội như nêm cối, xe ngựa căn bản không thể đi qua. Xe ngựa Chu Nhược Thủy không ngừng, bên cạnh có không ít xe ngựa khác.
Chu Nhược Thủy hơi vén mành một góc nhìn ra bên ngoài, Chu Dung cũng nhìn, liền kiến nghị nói: “Đại tỷ tỷ, mắt thấy lúc này hẳn không qua được, Vọng Nguyệt Lâu ở phía trước, không bằng chúng ta xuống xe qua đi? Ở chỗ này cũng không biết chờ tới khi nào…”
Chu Dung nóng vội nhìn thấy Lục Hiển Ngọc, mang theo chờ đợi nhìn Chu Nhược Thủy. Chu Nhược Thủy hơi suy ngẫm, ước định thời gian không đến nửa canh giờ mới qua chỗ này……
“Cũng được, chúng ta đi thôi.”
Chu Nhược Thủy nghĩ cũng đồng ý, vì thế hai người xuống xe ngựa, Chu Nhược Thủy phân phó xa phu vài câu, mang theo thị vệ hướng Vọng Nguyệt Lâu.
Mới vừa đi đến cửa Vọng Nguyệt Lâu, liền gặp Lục Hiển Ngọc cùng với muội muội Lục Thành Sương.
“Thế tử ca ca……”
Chu Nhược Thủy còn chưa chào hỏi huynh muội Lục Hiển Ngọc, Chu Dung vui mừng đón nhận,ne lệ ngượng ngùng gọi Lục Hiển Ngọc.
Mắt Chu Nhược Thủy lạnh nhìn, Lục Hiển Ngọc không vui nhíu mày, nhìn đến Chu Nhược Thủy đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, Lục Hiển Ngọc càng thêm tức giận.
“Tam tiểu thư…” Lục Hiển Ngọc nhàn nhạt lên tiếng, Lục Thành Sương khinh thường nhìn thoáng qua Chu Dung, thân là đích nữ hầu phủ, Lục Thành Sương xưa nay khinh thường thứ nữ, vì thế tiến lên nói chuyện với Chu Nhược Thủy.
Chu Nhược Thủy cùng huynh muội Lục gia đi vào Vọng Nguyệt Lâu, Chu Dung bị động tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Chu Nhược Thủy lộ ra tia căm phẫn.
“Các ngươi cứ vui chơi, muốn ăn gì muốn uống gì cứ việc sai tiểu nhị.”
Vào gian phòng, Lục Hiển Ngọc tươi cười nói với Chu Nhược Thủy và mọi người.
“Ta ở cách vách, có chuyện gì sai người qua qua nói một tiếng, tỷ muội Lỗ gia đợi lát nữa sẽ đến.”
Lục Thành Sương vui sướng gật đầu: “Ta đã biết, ca ca ngươi đi đi.”
Chu Nhược Thủy cũng nhàn nhạt gật đầu, Lục Hiển Ngọc lúc này mới xoay người rời đi.
“Các ngươi muốn ăn điểm tâm không? Muốn uống trà gì? Không cần khách khí, cứ việc nói, lúc ca ca sắp ra cửa liền dặn dò ta, hôm nay ta làm chủ, các ngươi không cần khách khí.”
Lục Thành Sương tươi cười thân thiết nói: “Lục tỷ tỷ, muội nghe nói Vọng Nguyệt Lâu có Bích Loa Xuân là nhất, muội nhớ rõ Đại tỷ tỷ thích nhất uống Bích Loa Xuân, có được không?”
Chu Dung nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thành Sương nói. Lục Thành Sương kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Dung, nàng sáng sớm liền biết, Thượng Thư phủ có hai tỷ muội không hợp, hôm nay Chu Dung nói lời này, Lục Thành Sương cảm thấy quỷ dị.
Chu Nhược Thủy nhàn nhạt nhìn, nói với Lục Thành Sương: “Ta uống Bích Loa Xuân.”
Lục Thành Sương thấy dáng vẻ này của Chu Nhược Thủy, cũng không biết nàng rốt cuộc vừa lòng hay không hài lòng, nghĩ sau vẫn sai tiểu nhị lại đây, lấy trà cùng điểm tâm.
Tiểu nhị bưng trà cùng điểm tâm, Trấn Quốc Hầu phủ Đích nữ Lỗ Gia Di cùng Thứ nữ Lỗ Oánh Oánh cầm tay tới.
Người càng nhiều, gian phong tức khắc hoà thuận vui vẻ. Tuy Chu Nhược Thủy đối với hai nhà cũng chưa có hứng thú, thậm chí có thể nói chán ghét nh cũng hợp tình hình câu được câu không nói chuyện.
Gian phòng gần chợ, mấy người nói đùa một hồi, đứng ở cửa sổ nhìn sẽ thấy cảnh đêm, Lục Thành Sương nhìn hội hoa đăng sắp bắt đầu, vì thế nói: “Đứng ở chỗ này xem trước sau chắc không rõ, chúng ta xuống chơi đi? Trò đố đèn cũng bắt đầu rồi, không biết năm nay cuối cùng là cái gì?”
Lục Thành Sương cười tủm tỉm mở miệng, tỷ muội Lỗ gia cũng hứng thú.
“Chúng ta xuống đi, mỗi năm hội hoa đăng cuối cùng đều là cực phẩm!”
“Vậy các ngươi từ từ, ta đi qua gặp ca ca nói một tiếng, xem bọn họ muốn đi không?”
Lục Thành Sương nói cho nha hoàn qua gian phòng cách vách tin tức, chỉ chốc lát nha hoàn trở về, nói: “Tiểu thư, thế tử nói này sẽ tới đây cùng các vị tiểu thư xuống lầu du ngoạn.”
Mấy người nghe xong, vội vàng sửa sang lại quần áo cùng búi tóc, trên mặt nở rộ sung sướng sáng rọi. Đặc biệt là Chu Dung, đáy mắt hiện lên chờ đợi cùng hưng phấn.
Chu Nhược Thủy chỉ ngồi uống trà, bình tĩnh như giếng cạn ngàn năm, không có một tia gợn sóng.
Chờ mấy người Lục Hiển Ngọc đã đến, mọi người rời gian phòng. Đến dưới lầu, Chu Nhược Thủy không biết vì sao nhìn về phía ngọn đèn dầu rã rời, dừng bước chân.
“Nhược Thủy, làm sao vậy?” Lục Hiển Ngọc thấy Chu Nhược Thủy dừng, cũng dừng bước, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì.” Chu Nhược Thủy thu hồi ánh mắt, đối Lục Hiển Ngọc vẫn duy trì khoảng cách nhàn nhạt đáp.
Lục Hiển Ngọc có chút mất mát, có thể tưởng tượng đến Chu Nhược Thủy là thê tử chưa qua cửa, tương lai còn dài, bản thân luôn có biện pháp bắt tâm nàng để ở trong lòng.
Chu Nhược Thủy theo mọi người hướng khán đài, mới vừa rồi Chu Nhược Thủy nhìn chăm chú hướng cửa sổ, xuất hiện một vị thiếu niên tuấn mỹ mặc màu đen hoa phục, như suy tư gì nhìn bóng dáng Chu Nhược Thủy rời đi.
Trăng non như treo ở phía cuối chân trời, bóng đêm như một màn màu đen bảo phủ, trời trong đêm sao lập loè, trên đường treo đầy hoa đăng, từ xa nhìn lại, đèn đuốc rực rỡ, lộng lẫy huy hoàng.
“Cái này đẹp, ta muốn cái này.”
“Ta muốn cái này.”
Lục Thành Sương cùng với mấy người đều hứng thú bừng bừng mà chọn các kiểu hoa đăng, duy chỉ Chu Nhược Thủy một mình ôm lò sưởi đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn hoa đăng to nhất, trên mặt mang theo thần sắc thanh lãnh.
Lục Hiển Ngọc trả tiền cho muội muội xong thì quay đầu nhìn đến bộ dáng Chu Nhược Thủy rất an tĩnh, nói: “Nhược Thủy, ngươi cũng tới chọn một cái đi.”
Chu Nhược Thủy nhìn Lục Hiển Ngọc, trong mắt để lộ ra tia nhàn nhạt liếc qua, nói: “Không, ta không thích.”
Chu Nhược Thủy nói xong dẫn theo nha hoàn đi phía trước, Chu Dung mua hoa đăng mình thích, trên mặt tươi cười mang theo vài phần nhu hòa.
Chu Dung ngẩng đầu tìm được thân ảnh Lục Hiển Ngọc, theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy Lục Hiển Ngọc liếc mắt đưa tình nhìn Chu Nhược Thủy, đôi mắt Chu Dung hiện lên một tia tức giận nhanh thoáng qua.
“Tỷ tỷ, sao không mua một cái hoa đăng? Khó lắm mới được ra chơi, phải tận hứng mới được.”
Chu Dung chắn trước mặt Chu Nhược Thủy, cản trở ánh mắt Lục Hiển Ngọc nhìn Chu Nhược Thủy.
Chu Nhược Thủy nhàn nhạt liếc mắt Chu Dung, trước sau như một lãnh đạm mở miệng:
“Ta tận hứng hay không với muội muội có quan hệ? Muội muội tự vui là được.”
Chu Dung nghe được lời này trên mặt lộ ra xấu hổ, ở đây mọi người cũng không để ý tới Chu Dung xấu hổ. Nhưng thật ra Lục Hiển Ngọc, như cũ ôn hòa nhìn chăm chú vào Chu Nhược Thủy xa cách mình.
Vọng Nguyệt Lâu, lầu bốn, hắc y thiếu niên lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ánh đèn chiếu xuống Chu Nhược Thủy, rõ ràng đứng ở bên trong đám người, thiếu niên lại từ cảm giác quanh thân nàng phát ra lãnh đạm cùng tĩnh lặng.
Âm thanh nháo loạn tron khách viện rất lớn, chuyện Lý Tông Ngũ phát sinh nhanh truyền tới các viện nhưng tâm Dư thị bởi vì Lý Tông Ngũ mơ ước Chu Nhược Thủy còn oán hận, hiện tại càng chán ghét không thôi.
Khi Chu Thái hồi phủ, Dư thị lập tức đến thư phòng tìm Chu Thái, bảo Lý Tông Ngũ dọn ra ngoài.
Chu Thái cũng bởi vì lúc ấy thái độ Hiền Vương, nghĩ đến hôm qua trở thành trò cười lập tức đồng ý.
Việc Lữ thị và Lý di nương lại không muốn, nhưng Lý di nương rốt cuộc chỉ là di nương, Lý gia không phải thân thích Thượng Thư phủ, Lữ thị chỉ có thể mặt xám mày tro mang theo bất lực cùng Lý Tông Ngũ vào khách điếm.
Lý Tông Ngũ sau khi rời đi, Thượng Thư phủ lại an tĩnh. Nửa tháng sau, Chu Nhược Thủy nhận thiệp của Trấn Quốc Hầu phủ, mời Chu Nhược Thủy, Chu Dung tham gia hội hoa đăng.
Trấn Quốc Hầu phủ này một thế hệ chỉ có một nam hai nữ, trong đó một nữ nhi chỉ có sáu tuổi, cũng không một lần đi hội hoa đăng.
Hội hoa đăng,
Màn đêm buông xuống, Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên ngồi một chiếc xe ngựa. Chu Nhược Thủy toàn thân váy áo màu trắng gạo nạm bạc, nhan sắc như ảo lung linh sương mù mờ ảo, chỗ tà váy có đóa hoa lớn màu xanh dương. Trên đầu cài một cây trâm hoa hải đường, bên ngoài thêm viền đỏ thẫm quanh hải đường, thêm áo choàng, hoa mỹ lại cao quý. Trong tay ôm lò sưởi tinh xảo thập phần ấm áp.
Chu Nhược Thủy toàn thân trang điểm khiến Chu Dung ghen ghét không thôi, nhưng nàng hiện tại chỉ có thể nhịn xuống tham vọng, hy vọng hôm nay nhìn thấy Lục Hiển Ngọc có thể được hắn ưu ái.
Lên xe ngựa, xa phu dương roi, xe hướng tới Vọng Nguyệt Lâu mà đi, sáu hộ vệ Thượng Thư phủ theo sát phía sau.
Hội hoa đăng là hội lớn ở kinh thành, mỗi năm kinh thành sẽ nhân dịp này xảy ra không ít nhân duyên. Giống hôm nay, trên đường người người tấp nập đều hướng về phía trước.
Chen chúc trên đường phố chật chội như nêm cối, xe ngựa căn bản không thể đi qua. Xe ngựa Chu Nhược Thủy không ngừng, bên cạnh có không ít xe ngựa khác.
Chu Nhược Thủy hơi vén mành một góc nhìn ra bên ngoài, Chu Dung cũng nhìn, liền kiến nghị nói: “Đại tỷ tỷ, mắt thấy lúc này hẳn không qua được, Vọng Nguyệt Lâu ở phía trước, không bằng chúng ta xuống xe qua đi? Ở chỗ này cũng không biết chờ tới khi nào…”
Chu Dung nóng vội nhìn thấy Lục Hiển Ngọc, mang theo chờ đợi nhìn Chu Nhược Thủy. Chu Nhược Thủy hơi suy ngẫm, ước định thời gian không đến nửa canh giờ mới qua chỗ này……
“Cũng được, chúng ta đi thôi.”
Chu Nhược Thủy nghĩ cũng đồng ý, vì thế hai người xuống xe ngựa, Chu Nhược Thủy phân phó xa phu vài câu, mang theo thị vệ hướng Vọng Nguyệt Lâu.
Mới vừa đi đến cửa Vọng Nguyệt Lâu, liền gặp Lục Hiển Ngọc cùng với muội muội Lục Thành Sương.
“Thế tử ca ca……”
Chu Nhược Thủy còn chưa chào hỏi huynh muội Lục Hiển Ngọc, Chu Dung vui mừng đón nhận,ne lệ ngượng ngùng gọi Lục Hiển Ngọc.
Mắt Chu Nhược Thủy lạnh nhìn, Lục Hiển Ngọc không vui nhíu mày, nhìn đến Chu Nhược Thủy đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, Lục Hiển Ngọc càng thêm tức giận.
“Tam tiểu thư…” Lục Hiển Ngọc nhàn nhạt lên tiếng, Lục Thành Sương khinh thường nhìn thoáng qua Chu Dung, thân là đích nữ hầu phủ, Lục Thành Sương xưa nay khinh thường thứ nữ, vì thế tiến lên nói chuyện với Chu Nhược Thủy.
Chu Nhược Thủy cùng huynh muội Lục gia đi vào Vọng Nguyệt Lâu, Chu Dung bị động tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Chu Nhược Thủy lộ ra tia căm phẫn.
“Các ngươi cứ vui chơi, muốn ăn gì muốn uống gì cứ việc sai tiểu nhị.”
Vào gian phòng, Lục Hiển Ngọc tươi cười nói với Chu Nhược Thủy và mọi người.
“Ta ở cách vách, có chuyện gì sai người qua qua nói một tiếng, tỷ muội Lỗ gia đợi lát nữa sẽ đến.”
Lục Thành Sương vui sướng gật đầu: “Ta đã biết, ca ca ngươi đi đi.”
Chu Nhược Thủy cũng nhàn nhạt gật đầu, Lục Hiển Ngọc lúc này mới xoay người rời đi.
“Các ngươi muốn ăn điểm tâm không? Muốn uống trà gì? Không cần khách khí, cứ việc nói, lúc ca ca sắp ra cửa liền dặn dò ta, hôm nay ta làm chủ, các ngươi không cần khách khí.”
Lục Thành Sương tươi cười thân thiết nói: “Lục tỷ tỷ, muội nghe nói Vọng Nguyệt Lâu có Bích Loa Xuân là nhất, muội nhớ rõ Đại tỷ tỷ thích nhất uống Bích Loa Xuân, có được không?”
Chu Dung nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thành Sương nói. Lục Thành Sương kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Dung, nàng sáng sớm liền biết, Thượng Thư phủ có hai tỷ muội không hợp, hôm nay Chu Dung nói lời này, Lục Thành Sương cảm thấy quỷ dị.
Chu Nhược Thủy nhàn nhạt nhìn, nói với Lục Thành Sương: “Ta uống Bích Loa Xuân.”
Lục Thành Sương thấy dáng vẻ này của Chu Nhược Thủy, cũng không biết nàng rốt cuộc vừa lòng hay không hài lòng, nghĩ sau vẫn sai tiểu nhị lại đây, lấy trà cùng điểm tâm.
Tiểu nhị bưng trà cùng điểm tâm, Trấn Quốc Hầu phủ Đích nữ Lỗ Gia Di cùng Thứ nữ Lỗ Oánh Oánh cầm tay tới.
Người càng nhiều, gian phong tức khắc hoà thuận vui vẻ. Tuy Chu Nhược Thủy đối với hai nhà cũng chưa có hứng thú, thậm chí có thể nói chán ghét nh cũng hợp tình hình câu được câu không nói chuyện.
Gian phòng gần chợ, mấy người nói đùa một hồi, đứng ở cửa sổ nhìn sẽ thấy cảnh đêm, Lục Thành Sương nhìn hội hoa đăng sắp bắt đầu, vì thế nói: “Đứng ở chỗ này xem trước sau chắc không rõ, chúng ta xuống chơi đi? Trò đố đèn cũng bắt đầu rồi, không biết năm nay cuối cùng là cái gì?”
Lục Thành Sương cười tủm tỉm mở miệng, tỷ muội Lỗ gia cũng hứng thú.
“Chúng ta xuống đi, mỗi năm hội hoa đăng cuối cùng đều là cực phẩm!”
“Vậy các ngươi từ từ, ta đi qua gặp ca ca nói một tiếng, xem bọn họ muốn đi không?”
Lục Thành Sương nói cho nha hoàn qua gian phòng cách vách tin tức, chỉ chốc lát nha hoàn trở về, nói: “Tiểu thư, thế tử nói này sẽ tới đây cùng các vị tiểu thư xuống lầu du ngoạn.”
Mấy người nghe xong, vội vàng sửa sang lại quần áo cùng búi tóc, trên mặt nở rộ sung sướng sáng rọi. Đặc biệt là Chu Dung, đáy mắt hiện lên chờ đợi cùng hưng phấn.
Chu Nhược Thủy chỉ ngồi uống trà, bình tĩnh như giếng cạn ngàn năm, không có một tia gợn sóng.
Chờ mấy người Lục Hiển Ngọc đã đến, mọi người rời gian phòng. Đến dưới lầu, Chu Nhược Thủy không biết vì sao nhìn về phía ngọn đèn dầu rã rời, dừng bước chân.
“Nhược Thủy, làm sao vậy?” Lục Hiển Ngọc thấy Chu Nhược Thủy dừng, cũng dừng bước, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì.” Chu Nhược Thủy thu hồi ánh mắt, đối Lục Hiển Ngọc vẫn duy trì khoảng cách nhàn nhạt đáp.
Lục Hiển Ngọc có chút mất mát, có thể tưởng tượng đến Chu Nhược Thủy là thê tử chưa qua cửa, tương lai còn dài, bản thân luôn có biện pháp bắt tâm nàng để ở trong lòng.
Chu Nhược Thủy theo mọi người hướng khán đài, mới vừa rồi Chu Nhược Thủy nhìn chăm chú hướng cửa sổ, xuất hiện một vị thiếu niên tuấn mỹ mặc màu đen hoa phục, như suy tư gì nhìn bóng dáng Chu Nhược Thủy rời đi.
Trăng non như treo ở phía cuối chân trời, bóng đêm như một màn màu đen bảo phủ, trời trong đêm sao lập loè, trên đường treo đầy hoa đăng, từ xa nhìn lại, đèn đuốc rực rỡ, lộng lẫy huy hoàng.
“Cái này đẹp, ta muốn cái này.”
“Ta muốn cái này.”
Lục Thành Sương cùng với mấy người đều hứng thú bừng bừng mà chọn các kiểu hoa đăng, duy chỉ Chu Nhược Thủy một mình ôm lò sưởi đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn hoa đăng to nhất, trên mặt mang theo thần sắc thanh lãnh.
Lục Hiển Ngọc trả tiền cho muội muội xong thì quay đầu nhìn đến bộ dáng Chu Nhược Thủy rất an tĩnh, nói: “Nhược Thủy, ngươi cũng tới chọn một cái đi.”
Chu Nhược Thủy nhìn Lục Hiển Ngọc, trong mắt để lộ ra tia nhàn nhạt liếc qua, nói: “Không, ta không thích.”
Chu Nhược Thủy nói xong dẫn theo nha hoàn đi phía trước, Chu Dung mua hoa đăng mình thích, trên mặt tươi cười mang theo vài phần nhu hòa.
Chu Dung ngẩng đầu tìm được thân ảnh Lục Hiển Ngọc, theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy Lục Hiển Ngọc liếc mắt đưa tình nhìn Chu Nhược Thủy, đôi mắt Chu Dung hiện lên một tia tức giận nhanh thoáng qua.
“Tỷ tỷ, sao không mua một cái hoa đăng? Khó lắm mới được ra chơi, phải tận hứng mới được.”
Chu Dung chắn trước mặt Chu Nhược Thủy, cản trở ánh mắt Lục Hiển Ngọc nhìn Chu Nhược Thủy.
Chu Nhược Thủy nhàn nhạt liếc mắt Chu Dung, trước sau như một lãnh đạm mở miệng:
“Ta tận hứng hay không với muội muội có quan hệ? Muội muội tự vui là được.”
Chu Dung nghe được lời này trên mặt lộ ra xấu hổ, ở đây mọi người cũng không để ý tới Chu Dung xấu hổ. Nhưng thật ra Lục Hiển Ngọc, như cũ ôn hòa nhìn chăm chú vào Chu Nhược Thủy xa cách mình.
Vọng Nguyệt Lâu, lầu bốn, hắc y thiếu niên lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ánh đèn chiếu xuống Chu Nhược Thủy, rõ ràng đứng ở bên trong đám người, thiếu niên lại từ cảm giác quanh thân nàng phát ra lãnh đạm cùng tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.