Trọng Sinh Chi Siêu Sao Là Thụ: Tiểu Thụ Là Siêu Sao
Chương 1: Chương 1
Thanh Vụ Liễm Nguyệt
08/03/2017
Edit: Hoa Cúc
Beta: Minh Miu
“Ân, nhẹ một chút… Nhanh, đúng chính là chỗ đó ah ” Âm thanh mang theo *** vang vọng trong căn phòng.
Một giọng nam trầm thấp khác vang lên, âm thanh động tình khàn khàn cười nhẹ “Là nơi này sao?” Ngay sau đó là những va chạm *** mỹ.
“Ah…” Ngón tay Chu Vũ Đồng bám chặt sau lưng nam nhân, thở gấp “Tôi, không được, điểm nhẹ chút…”
Nam nhân cười trầm thấp, động tác bên hông không chậm chút nào, ngược lại càng thêm hung ác “Lẳng lơ, như vậy không được sao?” Chỗ mập hợp dịch thể ẩm ướt nhỏ xuống từng giọt.
Trình Hướng Nam mở cửa phòng, chợt nghe trong phòng truyền đến âm thanh rên rỉ của Chu Vũ Đồng. Con ngươi anh tối lại, tay đã muốn nắm chặt thành quyền.
Trong phòng cửa không đóng, Trình Hướng Nam vừa bước tới đã thấy được cảnh tượng bên trong. Trên giường một mảnh hỗn độn, hai nam nhân trần trụi giao triền cùng một chỗ, ngay cả nơi hai người mập hợp đều thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), kiêu ngạo mà *** mỹ.
Hai nam nhân này Trình Hướng Nam đều biết. Một người là người yêu của anh – Chu Vũ Đồng, một người là đối thủ của anh – Tần Minh.
“Cút ra ngoài” Trình Hướng Nam trầm giọng nói.
Hai nam nhân đang giao triền lúc này mới phát hiện ngoài cửa có người.
“Ơ, đây không phải Trình thiếu sao?” Tần Minh giương mắt nhìn về phía Trình Hướng Nam, ngữ khí nhẹ nhàng không có một chút xấu hổ khi bị người khác bắt gặp. Hạ thể anh ta chậm rãi rút ra từ bên trong Chu Vũ Đồng, chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy xuống.
“Tôi lập lại lần nữa, hai người cút ra ngoài cho tôi” Trình Hướng Nam lạnh lùng nói. Anh đã cực lực khắc chế chính mình không tiến lên đánh chết đôi cẩu nam nam này.
Tần Minh sửa sang lại một chút, khi ra khỏi cửa phòng còn chớp mắt, đến bên tai anh khẽ cười “Cậu vì cái loại kỹ nữ này mà trở mặt với người trong nhà? Mắt cậu thật sự không được tốt lắm”
Trình Hướng Nam hung hăng cho Tần Minh một quyền vào bụng, túm cổ áo anh ta cười lạnh “Cho dù mắt của tôi không tốt cũng không phiền hà gì đến anh.”
Tần Minh giống anh, cũng từng huấn luyện trong quân đội, bọn họ quen biết nhau từ nhỏ. Trước kia quan hệ có thể nói là tương đối tốt. Nhưng không hiểu vì sao mấy năm gần đây người này lại gây bất hòa với anh.
Đuổi Tần Minh đi rồi, Trình Hướng Nam lạnh lùng nhìn Chu Vũ Đồng trên giường. Đây chính là người anh yêu mấy năm nay.
Năm đó, khi Chu Vũ Đồng còn là một tiểu minh tinh. Anh và Chu Vũ Đồng quen nhau ở một quán bar. Âm thanh trong quán bar rất lớn, một mình Chu Vũ Đồng lẳng lặng ngồi yên bên quầy bar uống rượu, ánh mắt trong sáng, biểu cảm xa cách. Cùng với hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh rất không hợp. Có mấy người tới gần, Chu Vũ Đồng đều không để ý, chỉ tự mình uống rượu. Gợi lên hứng thú lớn cho Trình Hướng Nam.
Anh theo đuổi Chu Vũ Đồng tốn rất nhiều khí lực. Biết Chu Vũ Đồng không muốn dùng quy tắc ngầm để đi lên, Anh nguyện bỏ tiền nâng Chu Vũ Đồng trở thành siêu sao Thiên Vương. Trong nhà tuy đã tiếp nhận hướng của anh, nhưng lại không muốn anh ở bên một con hát (chỉ diễn viên có ý coi thường), anh vì Chu Vũ Đồng trở mặt với người trong nhà.
Nhớ tới những chuyện đã qua, Trình Hướng Nam cười lạnh. Năm đó ở quán bar khiến anh phải chủ động, đoán chừng Chu Vũ Đồng tốn không ít khí lực. Bản thân anh lúc trước mắt mù mới đem kỹ nữ thành hoa sen. Không muốn sử dụng quy tắc ngầm? Có lẽ có không ít bí mật.
“Sao thế, không thể chờ được nên leo lên giường của Tần Minh?” Anh nắm cằm Chu Vũ Đồng, thản nhiên nói.
Chu Vũ Đồng cười “Trình thiếu, bây giờ anh không còn gì nữa, thì có thể làm gì cho tôi?”
Trình Hướng Nam tức giận đến cực điểm nhưng lại cười, lực đạo trên tay lớn dần, sâu trong đôi mắt âm lãnh vô cùng “Cậu đúng là rất thành thật. Nhưng tôi có thể làm cậu nổi tiếng thì… Cũng có thể khiến cậu biến mất. Đừng hy vọng Tần Minh có thể giúp cậu.”
Nhìn Trình Hướng Nam hơi thở lạnh như băng, Chu Vũ Đồng dù không sợ hãi nhưng không khỏi co rúm lại một chút. Có lẽ đây mới là con người thật của Trình Hướng Nam. Những ôn nhu kia chỉ dành cho người tình…
Nói xong, Trình Hướng Nam thả Chu Vũ Đồng “Cút ra ngoài, nhìn cậu tôi chỉ cảm thấy buồn nôn. Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Đuổi Chu Vũ Đồng đi, Trình Hướng Nam ném tất cả ga giường chăn mền. Sau đó ngồi trên trên sa lon phòng khách hút thuốc. Nói là vậy nhưng mấy năm nay anh yêu Chu Vũ Đồng rất thật, không nghĩ tới anh một lòng thiệt tình mà trong mắt Chu Vũ Đồng chẳng khác nào rác rưởi. Hút hết một bao thuốc, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Ơ, Trình thiếu. Ngọn gió nào đem ngài tới đây.” Quản lý Chu của câu lạc bộ Kim Ưng khi thấy Trình Hướng Nam đi vào, vội vàng nói.
“Gần đây có hàng nào tốt không?” Trình Hướng Nam thuận miệng hỏi.
Quản lý Chu cười “Gần đây thật đúng là có vài mặt hàng tốt, nhưng quan trọng nhất phải sạch sẽ!”
“Ừ, gọi cho tôi một người.”
Bên trong căn phòng u ám, Trình Hướng Nam rót một ly rượu Vodka. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Trình Hướng Nam híp mắt nhìn về phía cửa ra vào. Người đến là một thiếu niên, ngũ quan không phải đặc biệt tinh sảo, chỉ có thể nói có khuôn mặt thanh tú.
“Lại đây” Trình Hướng Nam vẫy tay với thiếu niên. Thiếu niên kia đến gần Trình Hướng Nam, Trình Hướng Nam lúc này mới nhìn kỹ mặt của cậu ta, đúng là hoàn toàn không tệ, lông mày giống như Chu Vũ Đồng năm đó trẻ trung xinh đẹp.
“Ngồi.”
Thiếu niên có chút bất an ngồi bên cạnh Trình Hướng Nam. Trước khi đến đây, quản lý Chu đã dặn dò cậu vạn lần không được đắc tội vị khách này, phải làm cho vị khách này tận hứng.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi.”
“Hai mươi…” Trình Hướng Nam trầm thấp nhắc lại, khóe miệng hơi cười một tia nghiền ngẫm. Năm đó khi anh quen Chu Vũ Đồng, Chu Vũ Đồng cũng mới hai mươi tuổi.
“Lại đây ngồi.”
Thiếu niên nhu thuận ngồi trên đùi Trình Hướng Nam. Trình Hướng Nam nắm cằm thiếu niên, nhẹ nhàng vừa cười vừa nói “Uống rượu với tôi.”
Nói xong, không đợi thiếu niên nói gì, Trình Hướng Nam đã đổ cho cậu ta một ly rượu Vodka. Bởi vì đột nhiên bị rót rượu nên có rượu chảy xuống chậm rãi lướt qua cái cổ mảnh khảnh, trượt vào bên trong áo sơ mi trắng. Ngọn đèn mập mờ hôn ám, cực kì hấp dẫn. Tay thiếu niên bắt đầu dừng lại trên cúc áo sơ mi của Trình Hướng Nam.
Nhìn thiếu niên trước mắt trong lúc lơ đãng xuất hiện hình ảnh mờ nhạt của Chu Vũ Đồng khi ở trên giường, Trình Hướng Nam đáy lòng bực bội, bắt lấy tay thiếu niên đang cởi cúc áo của anh, nhàn nhạt nhìn thoáng qua thiếu niên “Ra ngoài đi.”
Thiếu niên ngây ra một lúc, không biết phải làm sao, không biết đã đắc tội với khách chỗ nào.
Trình Hướng Nam không kiên nhẫn quát “Cút!”
“Vâng.” Thiếu niên cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài
Lát sau, quản lý Chu tiến vào, cười làm lành “Không biết đứa trẻ kia làm gì khiến Trình thiếu không thoải mái, tôi giáo huấn nó rồi. Trình thiếu không nên tức giận, có muốn tôi đổi cho Trình thiếu một đứa nhu thuận không?”
Trình Hướng Nam phất tay “Ra ngoài đi, đừng cho người đến quấy rầy tôi.”
“Vâng, Trình thiếu muốn gì thì giao phó một tiếng.” Nhìn ra tâm tình Trình Hướng Nam không tốt, quản lý Chu vội vàng ra khỏi phòng.
Khi Trình Hướng Nam ra về, trời vừa rạng sáng, trong phòng trên mặt đất đều là các mảnh vở thủy tinh và vỏ rượu.
Trình Hướng Nam say đến mắt không mở ra được, anh lái xe chuẩn bị trở về nhà.Những âm thanh dồn dập của phanh xe, cùng với ánh sáng chói mắt, Trình Hướng Nam chỉ cảm thấy cả người đau nhức, sau đó liền mất đi ý thức.
“Tê ——” thời điểm Trình Hướng Nam tỉnh lại, cảm thấy đầu ong ong đau đớn không thôi. Anh sợ run một lúc mới nhớ tới đêm qua anh uống rượu say, sau đó xảy ra tai nạn giao thông. Nhưng ngoài đau đầu, anh không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Anh thấy có chút kỳ quái. Đứng dậy, anh mới phát hiện nơi anh đang đứng không phải bệnh viện, cũng không phải phòng của anh. Cho đến khi đi đến trước gương, thì tâm tình của anh đã không thể hình dung được.
Người trong gương không phải anh! Trình Hướng Nam đã hai mươi sáu tuổi, nhưng người trong gương cũng lắm cũng chỉ là một thiếu niên 18 hay 19 tuổi, hơn nữa là một thiếu niên có diện mạo cực kỳ tinh xảo. Trình Hướng Nam kéo kéo khóe miệng, thiếu niên trong gương cũng đồng dạng kéo kéo khóe miệng.
Trình Hướng Nam nhanh chóng trấn định lại. Trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ cực kỳ vớ vẩn, nhưng cũng có thể… giải thích tình huống trước mắt: mượn xác hoàn hồn.
Anh kiểm tra toàn bộ phòng trọ này, phát hiện không còn ai khác. Nói cách khác thiếu niên này là chủ nhân phòng trọ này. Trong phòng anh tìm được chứng minh thư, di động và sổ tiết kiệm. Thông qua chứng minh thư và sổ tiết kiệm, anh biết chủ nhân thân thể này là Lâm Trạch Xuyên, mười chín tuổi.
Trong sổ tiết kiệm đại khái có khoảng mười vạn, đối với Trình Hướng Nam mà nói con số này quả thật là ít đến đáng thương. Nhưng nhìn cách trang trí thiết bị và đồ dùng trong phòng thì thấy thiếu niên này không phải là người giàu có, vậy mười vạn này đối với cậu ta mà nói thật sự không ít.
Trình Hướng Nam nhíu mày, anh ngoại trừ biết tên thân thể này thì những thứ khác hoàn toàn không biết, đối với anh chuyện này có chút phiền phức. Anh cẩn thận tìm quanh nhà trọ, vui sướng phát hiện thiếu niên này viết nhật kí.
Ngồi bên giường xem xong cuốn nhật kí của thiếu niên, cuối cùng cũng hiểu tình huống cơ bản của thân thể này, sau đó anh cảm thấy thật là bi kịch …
Lâm Trạch Xuyên, mười chín tuổi, ước mơ từ nhỏ – trở thành ngôi sao. Cho nên sau khi tốt nghiệp trung học không tiếp tục việc học, mà dựa vào bề ngoài tinh xảo thuận lợi cùng một công ty điện ảnh và truyền thông ký hợp đồng.
Công ty điện ảnh và truyền thông này Trình Hướng Nam rất quen thuộc, đi qua vô số lần: Nơi làm việc của Chu Vũ Đồng… Tập đoàn truyền thông Hải Lan.
Lâm Trạch Xuyên ký hợp đồng không dài, cũng không có gì nổi bật, nên trong cái giới hỗn loạn này cho tới bây giờ cũng chỉ là một ngôi sao hạng ba, diễn một vài bộ phim truyền hình lung tung.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên giống anh, là GAY, nhưng lại là 0. Bạn trai cậu ta Trình Hướng Nam cũng biết, thần tượng trong các bộ phim học đường Tiếu Hàm Giang.
Trình Hướng Nam biết Tiếu Hàm Giang không phải vì anh ta là một diễn viên, mà do Tiếu Hàm Giang được một người bạn của anh bao nuôi hai năm.
Lâm Trạch Xuyên cam chịu uống thuốc ngủ tự sát, nguyên nhân thật cẩu huyết: Cậu ta bị Tiếu Hàm Giang vứt bỏ.
Trình Hướng Nam hít một hơi thật sâu, mới tiếp nhận được tình huống này. Anh từ một thiếu gia phong lưu kiêm tổng tài của một công ty chứng khoán biến thành một ngôi sao hạng ba. Từ 1 biến thành 0. Chuyện này so với việc anh bị Chu Vũ Đồng cắm sừng còn thê thảm hơn vạn phần.
Huống hồ, lấy thân phận hiện tại của anh, anh lấy cái gì đi đáp lễ đôi cẩu nam nam kia? Đừng nói tới lúc trước thân phận của anh còn tương đương với Tần Minh, bây giờ ngay cả Chu Vũ Đồng cũng có thể một ngón tay bóp chết anh, Trình Hướng Nam có chút đau đầu.
Beta: Minh Miu
“Ân, nhẹ một chút… Nhanh, đúng chính là chỗ đó ah ” Âm thanh mang theo *** vang vọng trong căn phòng.
Một giọng nam trầm thấp khác vang lên, âm thanh động tình khàn khàn cười nhẹ “Là nơi này sao?” Ngay sau đó là những va chạm *** mỹ.
“Ah…” Ngón tay Chu Vũ Đồng bám chặt sau lưng nam nhân, thở gấp “Tôi, không được, điểm nhẹ chút…”
Nam nhân cười trầm thấp, động tác bên hông không chậm chút nào, ngược lại càng thêm hung ác “Lẳng lơ, như vậy không được sao?” Chỗ mập hợp dịch thể ẩm ướt nhỏ xuống từng giọt.
Trình Hướng Nam mở cửa phòng, chợt nghe trong phòng truyền đến âm thanh rên rỉ của Chu Vũ Đồng. Con ngươi anh tối lại, tay đã muốn nắm chặt thành quyền.
Trong phòng cửa không đóng, Trình Hướng Nam vừa bước tới đã thấy được cảnh tượng bên trong. Trên giường một mảnh hỗn độn, hai nam nhân trần trụi giao triền cùng một chỗ, ngay cả nơi hai người mập hợp đều thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), kiêu ngạo mà *** mỹ.
Hai nam nhân này Trình Hướng Nam đều biết. Một người là người yêu của anh – Chu Vũ Đồng, một người là đối thủ của anh – Tần Minh.
“Cút ra ngoài” Trình Hướng Nam trầm giọng nói.
Hai nam nhân đang giao triền lúc này mới phát hiện ngoài cửa có người.
“Ơ, đây không phải Trình thiếu sao?” Tần Minh giương mắt nhìn về phía Trình Hướng Nam, ngữ khí nhẹ nhàng không có một chút xấu hổ khi bị người khác bắt gặp. Hạ thể anh ta chậm rãi rút ra từ bên trong Chu Vũ Đồng, chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy xuống.
“Tôi lập lại lần nữa, hai người cút ra ngoài cho tôi” Trình Hướng Nam lạnh lùng nói. Anh đã cực lực khắc chế chính mình không tiến lên đánh chết đôi cẩu nam nam này.
Tần Minh sửa sang lại một chút, khi ra khỏi cửa phòng còn chớp mắt, đến bên tai anh khẽ cười “Cậu vì cái loại kỹ nữ này mà trở mặt với người trong nhà? Mắt cậu thật sự không được tốt lắm”
Trình Hướng Nam hung hăng cho Tần Minh một quyền vào bụng, túm cổ áo anh ta cười lạnh “Cho dù mắt của tôi không tốt cũng không phiền hà gì đến anh.”
Tần Minh giống anh, cũng từng huấn luyện trong quân đội, bọn họ quen biết nhau từ nhỏ. Trước kia quan hệ có thể nói là tương đối tốt. Nhưng không hiểu vì sao mấy năm gần đây người này lại gây bất hòa với anh.
Đuổi Tần Minh đi rồi, Trình Hướng Nam lạnh lùng nhìn Chu Vũ Đồng trên giường. Đây chính là người anh yêu mấy năm nay.
Năm đó, khi Chu Vũ Đồng còn là một tiểu minh tinh. Anh và Chu Vũ Đồng quen nhau ở một quán bar. Âm thanh trong quán bar rất lớn, một mình Chu Vũ Đồng lẳng lặng ngồi yên bên quầy bar uống rượu, ánh mắt trong sáng, biểu cảm xa cách. Cùng với hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh rất không hợp. Có mấy người tới gần, Chu Vũ Đồng đều không để ý, chỉ tự mình uống rượu. Gợi lên hứng thú lớn cho Trình Hướng Nam.
Anh theo đuổi Chu Vũ Đồng tốn rất nhiều khí lực. Biết Chu Vũ Đồng không muốn dùng quy tắc ngầm để đi lên, Anh nguyện bỏ tiền nâng Chu Vũ Đồng trở thành siêu sao Thiên Vương. Trong nhà tuy đã tiếp nhận hướng của anh, nhưng lại không muốn anh ở bên một con hát (chỉ diễn viên có ý coi thường), anh vì Chu Vũ Đồng trở mặt với người trong nhà.
Nhớ tới những chuyện đã qua, Trình Hướng Nam cười lạnh. Năm đó ở quán bar khiến anh phải chủ động, đoán chừng Chu Vũ Đồng tốn không ít khí lực. Bản thân anh lúc trước mắt mù mới đem kỹ nữ thành hoa sen. Không muốn sử dụng quy tắc ngầm? Có lẽ có không ít bí mật.
“Sao thế, không thể chờ được nên leo lên giường của Tần Minh?” Anh nắm cằm Chu Vũ Đồng, thản nhiên nói.
Chu Vũ Đồng cười “Trình thiếu, bây giờ anh không còn gì nữa, thì có thể làm gì cho tôi?”
Trình Hướng Nam tức giận đến cực điểm nhưng lại cười, lực đạo trên tay lớn dần, sâu trong đôi mắt âm lãnh vô cùng “Cậu đúng là rất thành thật. Nhưng tôi có thể làm cậu nổi tiếng thì… Cũng có thể khiến cậu biến mất. Đừng hy vọng Tần Minh có thể giúp cậu.”
Nhìn Trình Hướng Nam hơi thở lạnh như băng, Chu Vũ Đồng dù không sợ hãi nhưng không khỏi co rúm lại một chút. Có lẽ đây mới là con người thật của Trình Hướng Nam. Những ôn nhu kia chỉ dành cho người tình…
Nói xong, Trình Hướng Nam thả Chu Vũ Đồng “Cút ra ngoài, nhìn cậu tôi chỉ cảm thấy buồn nôn. Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Đuổi Chu Vũ Đồng đi, Trình Hướng Nam ném tất cả ga giường chăn mền. Sau đó ngồi trên trên sa lon phòng khách hút thuốc. Nói là vậy nhưng mấy năm nay anh yêu Chu Vũ Đồng rất thật, không nghĩ tới anh một lòng thiệt tình mà trong mắt Chu Vũ Đồng chẳng khác nào rác rưởi. Hút hết một bao thuốc, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Ơ, Trình thiếu. Ngọn gió nào đem ngài tới đây.” Quản lý Chu của câu lạc bộ Kim Ưng khi thấy Trình Hướng Nam đi vào, vội vàng nói.
“Gần đây có hàng nào tốt không?” Trình Hướng Nam thuận miệng hỏi.
Quản lý Chu cười “Gần đây thật đúng là có vài mặt hàng tốt, nhưng quan trọng nhất phải sạch sẽ!”
“Ừ, gọi cho tôi một người.”
Bên trong căn phòng u ám, Trình Hướng Nam rót một ly rượu Vodka. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Trình Hướng Nam híp mắt nhìn về phía cửa ra vào. Người đến là một thiếu niên, ngũ quan không phải đặc biệt tinh sảo, chỉ có thể nói có khuôn mặt thanh tú.
“Lại đây” Trình Hướng Nam vẫy tay với thiếu niên. Thiếu niên kia đến gần Trình Hướng Nam, Trình Hướng Nam lúc này mới nhìn kỹ mặt của cậu ta, đúng là hoàn toàn không tệ, lông mày giống như Chu Vũ Đồng năm đó trẻ trung xinh đẹp.
“Ngồi.”
Thiếu niên có chút bất an ngồi bên cạnh Trình Hướng Nam. Trước khi đến đây, quản lý Chu đã dặn dò cậu vạn lần không được đắc tội vị khách này, phải làm cho vị khách này tận hứng.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi.”
“Hai mươi…” Trình Hướng Nam trầm thấp nhắc lại, khóe miệng hơi cười một tia nghiền ngẫm. Năm đó khi anh quen Chu Vũ Đồng, Chu Vũ Đồng cũng mới hai mươi tuổi.
“Lại đây ngồi.”
Thiếu niên nhu thuận ngồi trên đùi Trình Hướng Nam. Trình Hướng Nam nắm cằm thiếu niên, nhẹ nhàng vừa cười vừa nói “Uống rượu với tôi.”
Nói xong, không đợi thiếu niên nói gì, Trình Hướng Nam đã đổ cho cậu ta một ly rượu Vodka. Bởi vì đột nhiên bị rót rượu nên có rượu chảy xuống chậm rãi lướt qua cái cổ mảnh khảnh, trượt vào bên trong áo sơ mi trắng. Ngọn đèn mập mờ hôn ám, cực kì hấp dẫn. Tay thiếu niên bắt đầu dừng lại trên cúc áo sơ mi của Trình Hướng Nam.
Nhìn thiếu niên trước mắt trong lúc lơ đãng xuất hiện hình ảnh mờ nhạt của Chu Vũ Đồng khi ở trên giường, Trình Hướng Nam đáy lòng bực bội, bắt lấy tay thiếu niên đang cởi cúc áo của anh, nhàn nhạt nhìn thoáng qua thiếu niên “Ra ngoài đi.”
Thiếu niên ngây ra một lúc, không biết phải làm sao, không biết đã đắc tội với khách chỗ nào.
Trình Hướng Nam không kiên nhẫn quát “Cút!”
“Vâng.” Thiếu niên cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài
Lát sau, quản lý Chu tiến vào, cười làm lành “Không biết đứa trẻ kia làm gì khiến Trình thiếu không thoải mái, tôi giáo huấn nó rồi. Trình thiếu không nên tức giận, có muốn tôi đổi cho Trình thiếu một đứa nhu thuận không?”
Trình Hướng Nam phất tay “Ra ngoài đi, đừng cho người đến quấy rầy tôi.”
“Vâng, Trình thiếu muốn gì thì giao phó một tiếng.” Nhìn ra tâm tình Trình Hướng Nam không tốt, quản lý Chu vội vàng ra khỏi phòng.
Khi Trình Hướng Nam ra về, trời vừa rạng sáng, trong phòng trên mặt đất đều là các mảnh vở thủy tinh và vỏ rượu.
Trình Hướng Nam say đến mắt không mở ra được, anh lái xe chuẩn bị trở về nhà.Những âm thanh dồn dập của phanh xe, cùng với ánh sáng chói mắt, Trình Hướng Nam chỉ cảm thấy cả người đau nhức, sau đó liền mất đi ý thức.
“Tê ——” thời điểm Trình Hướng Nam tỉnh lại, cảm thấy đầu ong ong đau đớn không thôi. Anh sợ run một lúc mới nhớ tới đêm qua anh uống rượu say, sau đó xảy ra tai nạn giao thông. Nhưng ngoài đau đầu, anh không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Anh thấy có chút kỳ quái. Đứng dậy, anh mới phát hiện nơi anh đang đứng không phải bệnh viện, cũng không phải phòng của anh. Cho đến khi đi đến trước gương, thì tâm tình của anh đã không thể hình dung được.
Người trong gương không phải anh! Trình Hướng Nam đã hai mươi sáu tuổi, nhưng người trong gương cũng lắm cũng chỉ là một thiếu niên 18 hay 19 tuổi, hơn nữa là một thiếu niên có diện mạo cực kỳ tinh xảo. Trình Hướng Nam kéo kéo khóe miệng, thiếu niên trong gương cũng đồng dạng kéo kéo khóe miệng.
Trình Hướng Nam nhanh chóng trấn định lại. Trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ cực kỳ vớ vẩn, nhưng cũng có thể… giải thích tình huống trước mắt: mượn xác hoàn hồn.
Anh kiểm tra toàn bộ phòng trọ này, phát hiện không còn ai khác. Nói cách khác thiếu niên này là chủ nhân phòng trọ này. Trong phòng anh tìm được chứng minh thư, di động và sổ tiết kiệm. Thông qua chứng minh thư và sổ tiết kiệm, anh biết chủ nhân thân thể này là Lâm Trạch Xuyên, mười chín tuổi.
Trong sổ tiết kiệm đại khái có khoảng mười vạn, đối với Trình Hướng Nam mà nói con số này quả thật là ít đến đáng thương. Nhưng nhìn cách trang trí thiết bị và đồ dùng trong phòng thì thấy thiếu niên này không phải là người giàu có, vậy mười vạn này đối với cậu ta mà nói thật sự không ít.
Trình Hướng Nam nhíu mày, anh ngoại trừ biết tên thân thể này thì những thứ khác hoàn toàn không biết, đối với anh chuyện này có chút phiền phức. Anh cẩn thận tìm quanh nhà trọ, vui sướng phát hiện thiếu niên này viết nhật kí.
Ngồi bên giường xem xong cuốn nhật kí của thiếu niên, cuối cùng cũng hiểu tình huống cơ bản của thân thể này, sau đó anh cảm thấy thật là bi kịch …
Lâm Trạch Xuyên, mười chín tuổi, ước mơ từ nhỏ – trở thành ngôi sao. Cho nên sau khi tốt nghiệp trung học không tiếp tục việc học, mà dựa vào bề ngoài tinh xảo thuận lợi cùng một công ty điện ảnh và truyền thông ký hợp đồng.
Công ty điện ảnh và truyền thông này Trình Hướng Nam rất quen thuộc, đi qua vô số lần: Nơi làm việc của Chu Vũ Đồng… Tập đoàn truyền thông Hải Lan.
Lâm Trạch Xuyên ký hợp đồng không dài, cũng không có gì nổi bật, nên trong cái giới hỗn loạn này cho tới bây giờ cũng chỉ là một ngôi sao hạng ba, diễn một vài bộ phim truyền hình lung tung.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên giống anh, là GAY, nhưng lại là 0. Bạn trai cậu ta Trình Hướng Nam cũng biết, thần tượng trong các bộ phim học đường Tiếu Hàm Giang.
Trình Hướng Nam biết Tiếu Hàm Giang không phải vì anh ta là một diễn viên, mà do Tiếu Hàm Giang được một người bạn của anh bao nuôi hai năm.
Lâm Trạch Xuyên cam chịu uống thuốc ngủ tự sát, nguyên nhân thật cẩu huyết: Cậu ta bị Tiếu Hàm Giang vứt bỏ.
Trình Hướng Nam hít một hơi thật sâu, mới tiếp nhận được tình huống này. Anh từ một thiếu gia phong lưu kiêm tổng tài của một công ty chứng khoán biến thành một ngôi sao hạng ba. Từ 1 biến thành 0. Chuyện này so với việc anh bị Chu Vũ Đồng cắm sừng còn thê thảm hơn vạn phần.
Huống hồ, lấy thân phận hiện tại của anh, anh lấy cái gì đi đáp lễ đôi cẩu nam nam kia? Đừng nói tới lúc trước thân phận của anh còn tương đương với Tần Minh, bây giờ ngay cả Chu Vũ Đồng cũng có thể một ngón tay bóp chết anh, Trình Hướng Nam có chút đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.