Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 35: Đi Tuần 2

Tối Á Miêu Miêu

02/04/2017

CHƯƠNG 36 : ĐI TUẦN 2

.

Vui lòng đừng mang đi post nơi khác

.

Lâm Gia Bảo đáp ứng lời mời của phu nhân tri phủ nên tiến đến quý phủ của tri phủ. Phủ đệ cũng không lớn, bố trí thực mộc mạc đại khí. Vào tháng năm, cây anh đào đã nở rộ, làm cho hậu vìện nhìn xinh đẹp cực kỳ.

 

Dùng qua ngọ thiện, tri phủ phu nhân thỉnh gánh hát tốt nhất Lạc thành đến hát hí khúc. Tri phủ thái thái cố ý để Lâm Gia Bảo chọn tên vở kịch, Lâm Gia Bảo nhìn bài tử, đều là y chưa từng xem qua , liền tùy ý chọn một cái. Lâm Gia Bảo ăn trà bánh nhìn diễn, cảm thấy rất có ý tứ. Tri phủ phu nhân thấy Lâm Gia Bảo nhìn nghiêm túc, vui vẻ nói:

 

“Lâm Trắc quân cũng thích xem cuộc vui?” Tri phủ phu nhân đã ngoài ba mươi, ngày thường thích nhất là xem cuộc vui , không nghĩ tới Lâm Gia Bảo tuổi còn nhỏ mà cũng thích hí khúc.

 

“Hoàng hậu nương nương thực thích xem, cho nên ta cũng thường xuyên cùng xem. Bất quá tên vở kịch ở trong cung cùng ở đây không giống nhau.”

 

Tên vở kịch diễn trong cung phần nhiều là do hoàng thất cố ý bố trí , trong đó nghiêm khắc đem bỏ đi rất nhiều chỗ kiêng kị, tất cả  đều giống nhau là những vở diễn cát tường náo nhiệt.

 

Tri phủ phu nhân nghe Lâm Gia Bảo thường xuyên cùng Hoàng hậu nương nương xem cuộc vui, nghĩ Lâm Trắc quân này cũng thật được sủng ái .

 

Trên đài đang diễn một vở kịch tên là Uyên Ương Khấu. Vở này nói về một thư sinh tên là Lương Tiền cùng một thiên kim tiểu thư gọi là Lâm Uyên Nhi gặp nhau trong một cơn mưa xuân, sau đó liền nhất kiến chung tình, hai người trao nhau uyên ương khấu để làm vật đính ước. Sau đó, hai người không để ý người nhà phản đối mà bỏ trốn, hai người đi đến một địa phương không ai biết đến rồi thành thân và sinh hoạt. Tuy rằng ngày tháng trôi qua rất gian khổ, nhưng hai người đều vui vẻ chịu đựng. Lâm Uyên Nhi là một nữ nhân xuất sắc, luôn ủng hộ Lương Tiền đọc sách. Lương Tiền cũng không phụ hy vọng của Lâm Uyên Nhi mà thi đậu Trạng Nguyên. Nhưng mà, ngày vui thường ngắn, Lương Tiền được công chúa nhìn trúng, phong làm phò mã. Lương Tiền bất đắc dĩ vì công danh lợi lộc mà từ bỏ Lâm Uyên Nhi, mà Lâm Uyên Nhi thì chờ đợi Lương Tiền thật lâu,  cuối cùng nghe được tin tức Lương Tiền làm phò mã, lấy hết can đảm, cầm trong tay uyên ương khấu mà nhảy xuống sông.

 

Trên đài, hoa đán diễn vai Lâm Uyên Nhi có khuôn mặt rất xinh đẹp, hát lại rất hay, khi cất lên giai điệu si tình thương tâm càng khiến cho người ta động dung, Lâm Gia Bảo kìm lòng không nổi mà chảy nước mắt.

 

Diễn xong, Lâm Gia Bảo cố ý kêu hoa đán diễn Lâm Uyên Nhi lên, nhìn kỹ hoa đán kia  cũng là một song nhi, nhất thời cảm thấy có chút thân thiết.

 

”Ngươi hát thật hay!” Lâm Gia Bảo ý bảo Thư Cầm phía sau, Thư Cầm tiến lên cấp hoa đán kia ban cho.

 

“Tạ quý nhân ban cho!” hoa đán kia cầm ban cho nặng trịch, trong lòng rất là cảm kích, quỳ xuống cúi đầu lui ra.

 

Hoa đán  trở lại gánh hát, vài song nhi cùng hắn quan hệ tốt tiến lên vây quanh hắn.

 

”Nghe nói hôm nay xem cuộc vui chính là Trắc quân mà Thái tử điện hạ yêu thích nhất, có phải bộ dạng thực đẹp hay không? Ai ! song nhi mà lên được vị trí này như y thì thật đáng giá! nhanh nói nói cho chúng ta nghe… Đúng rồi, có cho ngươi ban cho không?”

 

Một song nhi khác nói: “Đúng vậy, trừ bỏ thú hán tử nông gia, nào còn có người sẽ lấy song nhi làm vợ đâu!” địa vị của song nhi ở Hiên Vìên đế quốc vẫn luôn rất thấp.”Nghe nói Trắc quân kia xuất thân là cung thị, hy vọng về sau y vẫn có thể luôn được Thái tử điện hạ yêu thích thì tốt rồi, địa vị của song nhi chúng ta cũng sẽ tăng lên một chút.”

 

“Trắc quân kia khí chất xuất trần, tuyệt mỹ vô cùng. Tính tình cũng thực ôn nhu, không chút nào có làm giá như các quý nhân khác, cầu trời cao phù hộ y. Các ngươi nhìn…” Hoa đán  mở ra một bao ban cho kia, bên trong tràn đầy ngân trái cây, làm cho bọn họ lóa cả mắt.

 

“Oa!” Đếm ước chừng có hơn ba mươi lượng bạc, mọi người đều rất vui vẻ.

 

Khi Hiên Vìên Hãn Thừa tới đón ngoan bảo, phát hiện hai mắt ngoan bảo hồng toàn bộ . Trong nháy mắt khuôn mặt chợt lạnh, hỏi:

 

“Làm sao vậy, ngoan bảo. Ngươi khóc?” Chẳng lẽ ngoan bảo bị khi dễ , chịu ủy khuất. [Y-H: ặc, ra ngoài này còn ai dám ăn hiếp em ấy chứ]

 

“Ân, buổi chiều xem một vở diễn thực cảm động. Uyên Nhi thực đáng thương…”

 

Lâm Gia Bảo nói cho Hiên Vìên Hãn Thừa nghe nội dung vở diễn, kể về Lương Tiền phụ bạc cùng Lâm Uyên Nhi si tình.

 

“Ngốc bảo, lần sau không cho xem mấy loại bi kịch này nữa, không cho rơi lệ nữa.” Hiên Vìên Hãn Thừa lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Gia Bảo ra lệnh.

 

Bản thân Hiên Vìên Hãn Thừa luôn luyến tiếc làm cho ngoan bảo vì hắn rơi lệ, như thế nào sẽ để cho ngoan bảo vì mấy chuyện râu ria  khác mà khóc chứ. Trong lòng Hiên Vìên Hãn Thừa, nước mắt ngoan bảo còn trân quý hơn trân châu.

 

“Dạ.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

 

Tri phủ phu nhân đứng ở một bên, hoàn toàn không dám chen lời vào, Thái tử điện hạ thật sự là thật bá đạo a!(^_^) Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn về phía tri phủ phu nhân,

 

“Hôm nay nhận được Chung phu nhân chiêu đãi…”

 

“Chỗ nào chỗ nào, Lâm Trắc quân có thể tới quý phủ làm khách, đã làm vẻ vang cho phủ đệ  của kẻ hèn này .” Tri phủ phu nhân vội vàng nói.

 

Ra khỏi phủ tri phủ, Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo đến dùng bữa tại một tửu lâu tốt nhất Lạc thành. Trong một phòng của tửu lâu đã có sẳn một người đang chờ, người này chính là Lưu Trạch Kỳ.

 

“Đây từng là thư đồng của ta, đương nhiệm Binh Bộ Thị Lang Lưu Trạch Kỳ.” Hiên Vìên Hãn Thừa giới thiệu cho Lâm Gia Bảo, sau đó hướng về Lưu Trạch Kỳ nói: “Về sau đây là chủ tử của các ngươi, sau này thấy y cùng như là nhìn thấy cô vậy.”

 

Lưu Trạch Kỳ nghe Thái tử điện hạ nói xong, sửa sang lại quần áo, khuôn mặt nghiêm túc mà hành lễ.” Thỉnh an Lâm chủ tử.”

 

Lâm Gia Bảo cũng trả lễ, “Lưu đại nhân miễn lễ.”

 

Lưu Trạch Kỳ cuối cùng cũng gặp được người trong tim của Thái tử điện hạ. Lâm Gia Bảo thực không giống trong tưởng tượng của hắn, bất quá không thể phủ nhận là y so với trong tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều.

 

Do Lưu Trạch Kỳ đến Lạc thành đã lâu, đối với cảnh sắc và mỹ thực Lạc thành thì thuộc như lòng bàn tay, Lâm Gia Bảo nghe được hưng trí dạt dào. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ngoan bảo cùng Lưu Trạch Kỳ tán gẫu đến hăng say, dần dần đen mặt. [ha ha]

 

“Ngoan bảo ăn nhanh một chút, ăn xong mang ngươi đi dạo chợ đêm.” Hiên Vìên Hãn Thừa tự mình gắp đồ ăn cho Gia Bảo.

 

“Ân. Ăn ngon…”

 

Lâm Gia Bảo ăn mỹ vị, hai mắt mở thật to, rất là đáng yêu. Hiên Vìên Hãn Thừa ôn nhu chà lau mảnh vụn bên miệng ngoan bảo.

 

Lưu Trạch Kỳ hôm nay thấy được Thái tử điện hạ hoàn toàn bất đồng ngày xưa, vì thế trong nháy mắt hắn cũng hoài nghi Thái tử điện hạ là do người khác giả trang . Thái tử điện hạ khi nào thì ôn nhu cẩn thận đối đãi với một người như vậy, nhìn thấy ánh mắt yêu say đắm kia làm lòng hắn run lên. Lưu Trạch Kỳ lại cẩn thận đánh giá Lâm Gia Bảo,  hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân vì sao vị Lâm Trắc quân này có thể làm cho Thái tử điện hạ sủng ái như vậy.

 

Dùng xong bữa tối, Hiên Vìên Hãn Thừa đem Lưu Trạch Kỳ đuổi đi, sau đó mang theo ngoan bảo đi dạo chợ đêm nổi danh ở Lạc thành. Thị vệ phía sau Hiên Vìên Hãn Thừa đều mặc thường phục ẩn vào trong đám người, chỉ chừa Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh đi theo  bên cạnh. Hiên Vìên Hãn Thừa nắm bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo chậm rãi đi dạo ở chợ đêm. Chợ đêm thực náo nhiệt, người cũng rất nhiều. Lâm Gia Bảo nắm thật chặt tay Hiên Vìên Hãn Thừa, cho dù là đang chọn lựa tiểu ngoạn ý cũng không buông ra.

 

Sau một lúc đi dạo chợ đêm, Lâm Gia Bảo dù chưa có đi hết, nhưng Nguyên Khánh ở phía sau đã cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật . Tuy vậy, Lâm Gia Bảo cũng có chút mệt, cho nên khi nhìn thấy một quầy hoành thánh, y liền nói:

 

”Chúng ta đi ăn bát hoành thánh, nghỉ chân một chút đi.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa tất nhiên đồng ý quyết định của ngoan bảo, *vừa lúc cái này sạp thượng không này khách của hắn, thu thập coi như sạch sẽ*. Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo ngồi một bàn. Những người khác đều ngồi ở mấy bàn xung quanh.

 

Chủ nhân quán hoành thánh này là một đôi phu phu trung niên, trung niên song nhi phụ trách bao hoành thánh nấu hoành thánh, trung niên hán tử phụ trách công tác chạy chân, chiêu đãi khách nhân, thu thập bát đũa. Đôi phu phu kia thấy sạp nhà mình ngồi đầy người, trung niên hán tử vội vàng tiến lên nhiệt tình tiếp đón,

 

“Vài vị khách quan ăn hoành thánh sao? Đều là mới gói/bao hôm nay, có tiểu hoành thánh cùng đại hoành thánh, đại hoành thánh là cải trắng hãm thịt heo.”

 

Đi dạo chợ đêm lâu như vậy, bữa tối đã sớm tiêu hóa , Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ nói:

 

“Cho chúng ta mỗi người bát đại hoành thánh đi.” Nói xong hỏi ý kiến Hiên Vìên Hãn Thừa, chờ hắn đồng ý, Hiên Vìên Hãn Thừa đương nhiên không có ý kiến.

 

Trung niên hán tử được phân phó lập tức công đạo ái nhân nấu hoành thánh, người cũng ở một bên hỗ trợ, giúp ái nhân bày hoành thánh vào bát. Hai người phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát sau hoành thánh liền nấu hảo . Lâm Gia Bảo vừa nếm vào liền cảm thấy nước dùng có vị thực ngon, chắc chắn dùng nhiều xương cốt nấu ra, hoành thánh thực lớn, gia vị vừa vặn, Lâm Gia Bảo một cái tiếp một cái đem một chén lớn hoành thánh đều ăn hết. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn chằm chằm bộ dáng Lâm Gia Bảo ăn hoành thánh, ánh mắt đều không chớp. Lâm Gia Bảo bị hắn nhìn nên ngại ngùng,

 

“Hoành thánh ăn thật ngon , để lạnh sẽ không thể ăn .”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa cúi đầu ăn hoành thánh, hiện tại hắn thực vừa lòng vì ngoan bảo có khẩu vị tốt, trên người ngoan bảo cuối cùng có thêm một chút thịt , xúc cảm cũng càng tốt. (^_^).

 

Đoàn người Lâm Gia Bảo ăn hoành thánh xong liền cho đôi phu phu trung niên một nén bạc , nhận được bạc, đôi phu phu kia vạn phần cảm tạ. Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo nắm tay nhau rời đi, ở trên đường Lâm Gia Bảo hỏi Hiên Vìên Hãn Thừa:

 

“Về sau, chúng ta cũng sẽ giống bọn họ nhất dạng sao?”



 

“Đời này chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đến già”.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa phát thệ mặc kệ kiếp này có bất luận khó khăn gì, hắn đều sẽ không buông tay . Tay Lâm Gia Bảo bị Hiên Vìên Hãn Thừa nắm chặt, liền như vậy đi tới, hắn thật hy vọng có thể cứ như vậy đi đến vĩnh vìễn sánh cùng thiên địa…

 

Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo dừng lại mấy ngày ở Lạc thành, sau  khi cùng Gia Bảo nhìn cảnh đẹp ở Lạc thành, bọn họ liền lên một chiếc thuyền lớn khởi hành đi Hồ Châu, cuối cùng sẽ đi tuần tra Giang Châu.

 

Chiếc thuyền lớn này được làm để cho Thái tử điện hạ khi đi tuần tra bằng đường thủy dùng, thân thuyền phi thường lớn, phía trên có hai tầng, dưới có một tầng, có thể chứa hơn một ngàn người. Thuyền thật lớn lướt trên Lạc hà thập phần vững vàng.

 

Lâm Gia Bảo là lần đầu tiên đi thuyền, hơn nữa còn là một con thuyền thật lớn như vậy, không giống cảm giác ở trên đất bằng, trên thuyền, đi đứng có một chút lắc lư, nhìn nước sông cuồn cuộn trôi, Lâm Gia Bảo cảm thấy hết thảy đều mới mẻ cực kỳ.

 

Trải qua hai ngày đi, thuyền cập bờ tại Hồ Châu. Đồng dạng đã có rất nhiều quan vìên chờ .

 

Tại Hồ Châu, bọn họ dừng lại hai ngày, Hiên Vìên Hãn Thừa tuần tra đoạn đê còn chưa hoàn thành ở Hồ Châu, xem xét tốc độ tiến triển, cùng Hồ Châu quan vìên làm một ít bố trí. Sau đó liền lên thuyền xuất phát đi Giang Châu, lại qua ba ngày, cuối cùng đến Giang Châu. Tại Giang Châu gặp được công bộ thị lang Mang Hằng, Hiên Vìên Hãn Thừa xem qua đoạn đê đã xây xong ở Giang Châu, thì càng  thêm tán thưởng Mang Hằng.

 

”Có đê này, lũ mùa xuân ở Lạc hà sẽ không còn đáng sợ nữa.”

 

Mang Hằng được Thái tử điện hạ tán dương, cũng thực kích động.

 

”Tạ Thái tử điện hạ thưởng thức, không có Thái tử điện hạ ngài duy trì, ta cũng vô pháp làm được việc này. Kế tiếp thuộc hạ sẽ tiếp tục cố gắng, mau chóng giám sát hoàn thành các khúc đê khác.”

 

“Mang đại nhân càng vất vả thì công lao càng lớn, trở về cô sẽ ở trước mặt phụ hoàng thỉnh thưởng cho ngươi.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói.

 

Mấy ngày sau Hiên Vìên Hãn Thừa xử lý xong công vụ, bắt đầu mang theo Lâm Gia Bảo lãnh hội phong cảnh ở Giang Châu.

 

Kênh đào ở Giang Châu đã thông, liền và thông nhau với Lạc hà, chi nhánh ở bốn phương thông suốt. Cảng thập phần phồn hoa, bờ biển một gian cửa hàng, đến buổi tối náo nhiệt vô cùng. Trên sông còn có mấy cái thuyền hoa, trên truyền truyền đến tiếng đàn du dương. Lâm Gia Bảo nghe xong khen.

 

”Những thuyền này thật xinh đẹp, cầm cũng thật là dễ nghe!”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa thấy ngoan bảo thích, phân phó Nguyên Phúc, “Đi bao một cái thuyền hoa.”

 

Nguyên Khánh ở một bên lắm miệng nói: “Đó là thuyền hoa đi.”

 

Lâm Gia Bảo tò mò hỏi: “Thuyền hoa? Trên thuyền là có thưởng hoa sao?” [ha ha]

 

Hiên Vìên Hãn Thừa bị biểu tình củangoan bảo chọc cười , “Ngoan bảo nhìn sẽ biết.”

—–

Chương  37:  Đi tuần 3

.

Cám ơn Skyofwinter  và Yamiryu đã gợi ý chỗ mình ko biết nhé. 

.

Sau  khi Lâm Gia Bảo lên thuyền hoa mới hiểu được ý nghĩa của thuyền hoa là gì, trên thuyền hoa căn bản không có hoa, chỉ có vài thiếu nữ ăn mặc thiếu vải đánh đàn, tiếng đàn tuy rằng rất êm tai, nhưng y không thích các nàng phóng mị nhãn với Thái tử điện hạ của y. Lâm Gia Bảo không thú vị ngồi uống trà lài, Hiên Vìên Hãn Thừa không cho y uống rượu, y đành phải ngoan ngoãn uống trà lài .

 

”Ta muốn đi về.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa ôm Gia Bảo, hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của ngoan bảo. Vốn lên thuyền hoa này chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngoan bảo mà thôi, hắn cảm nhận được ngoan bảo có một chút ghen tuông, tâm tình sung sướng nói với Nguyên Phúc:

 

“Phân phó bọn họ đem thuyền hoa cập bờ đi.”

 

“Dạ.”

 

Lúc này đuôi thuyền hoa đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, toàn bộ thuyền hoa lay động lên, hai nữ nhân kia liền kêu lên, Hiên Vìên Hãn Thừa lớn tiếng hỏi:

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

“Bẩm Thái tử điện hạ, có thích khách! Thích khách đã làm thủng một lổ trên thuyền. Bọn thị vệ đang giao thủ cùng bọn họ.” Nguyên Phúc nhìn tình huống bên ngoài, lo lắng mà bẩm báo.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa cảm giác thuyền đang chìm xuống, “Nhanh chóng cập bờ.”

 

Chiếc thuyền hoa lần này thực nhỏ, trên thuyền cũng chỉ có hai cầm cơ cùng vài quy nô. Hiên Vìên Hãn Thừa cũng chỉ dẫn theo vài thị vệ mà thôi, đây đúng là sơ suất của hắn .

 

Hiên Vìên Hãn Thừa che chở Lâm Gia Bảo đi ra bên ngoài, đánh nhau vẫn còn tiếp tục, thuyền đã hơi nghiêng, nhìn bốn phía toàn là nước, không biết mình đang ở nơi nào. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn thấy một người hắn không tưởng được, Lịch Vương Hiên Vìên Chiêu Hồng! trên mặt Hiên Vìên Chiêu Hồng mang theo nhiều vết sẹo, bộ mặt rất dữ tợn, người cũng già đi rất nhiều.

 

”Hiên Vìên Hãn Thừa ta chờ ngươi đã lâu.”

 

Hiên Vìên Chiêu Hồng bị Nhị hoàng tử vây khốn tại Từ Vân tự, hắn cùng thế thân của mình thay đổi thân phận, men theo mật đạo trong chùa chạy thoát ra ngoài. Hiên Vìên Chiêu Hồng mang theo hai tử sĩ tâm phúc chạy về Lịch Thành, không nghĩ trên đường đụng phải cướp . Bọn cướp có nhân sổ đông đảo, bọn họ chẳng những bị đoạt ngân lượng, còn bị trọng thương. Bọn họ đành phải tìm một chỗ dưỡng thương trước. Khi về đến Lịch Thành thì biết con nối dòng cùng gia quyến của hắn toàn bộ bị xử quyết, thuộc hạ tâm phúc người thì chết kẻ thì bị bắt, nhìn hết thảy mọi chuyện đã xong hết rồi, tuyệt không còn khả năng lật ngược ván cờ , Hiên Viên Chiêu Hồng một đêm bạc trắng đầu. Lần này nghe được tin tức Thái tử tuần tra Giang Châu, bọn họ sớm đã canh giữ ở Giang Châu. Thật vất vả mới thấy được Nguyên Phúc bao thuyền hoa, Hiên Vìên Chiêu Hồng cùng hai tử sĩ tâm phúc, lặng lẽ tiếp cận đuôi thuyền, tạc phá thuyền, chính là muốn cùng Thái tử đồng quy vu tận…

 

“Hiên Vìên Chiêu Hồng!” Hiên Vìên Hãn Thừa nghiến răng nghiến lợi kêu tên Lịch Vương.

 

Nghe được tên mình, Hiên Vìên Chiêu Hồng điên cuồng cười to.”Bổn vương cái gì cũng không có , có thể cùng thái tử ngươi chết cũng là đáng giá! Ha ha ha ha!”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa tiến lên đem một đao kết liễu hắn, số mệnh chính là như thế, kim thế Hiên Vìên Chiêu Hồng vẫn là chết ở trên tay của hắn.

 

“Thái tử điện hạ, thuyền này duy trì không được bao lâu , sắp chìm.” Thị vệ lo lắng nói, ván dưới chân bọn họ đã rạn nứt.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn Lâm Gia Bảo đang lo lắng hỏi: “Ngoan bảo biết bơi lội không?”

 

“Biết một chút, trước kia đại ca đã dạy ta …” Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ nói.

 

“Đừng sợ, ngoan bảo, không có vìệc gì .” Hiên Vìên Hãn Thừa phân phó những người khác: “Cố gắng lái thuyền vào, nếu thật sự không được thì bơi trở về, nơi này chắc là cách bờ biển không xa.”

 

“Dạ.”

 

Nguyên Phúc, Nguyên Khánh đều nghiêm túc gật đầu, hoàn hảo những người hôm nay lên thuyền đều biết bơi, không có người dị nghị. Bọn thị vệ đều dùng tay cố gắng chèo. Lúc này hai cầm cơ trên thuyền khóc nháo lên,

 

“Nô [kiểu như : tôi]  không biết bơi a… Đại nhân ngài cứu ta…” Một nữ tử nghiêng ngã đi trên mạn thuyền, cố gắng đi về phía Hiên Vìên Hãn Thừa.

 

Lâm Gia Bảo ở bên người Hiên Vìên Hãn Thừa bị nàng thình lình chụp tới, đứng không vững nên  rơi xuống sông. Hiên Vìên Hãn Thừa vươn tay đi bắt, chỉ kịp bắt được một mảnh quần áo của ngoan bảo, hắn cũng không do dự mà cùng ngoan bảo nhảy vào trong sông. Trên thuyền truyền đến tiếng kinh hô của Nguyên Phúc cùng bọn thị vệ!

 

”Thái tử điện hạ! Lâm Trắc quân!”

 

Nước sông thật lạnh, Lâm Gia Bảo cố gắng nhớ lại tư thế bơi lội, không để cho mình chìm xuống, nhưng cũng bị uống vài ngụm nước. Hiên Vìên Hãn Thừa bơi tới bên người Lâm Gia Bảo, mang theo y bơi về hướng thuyền hoa, mắt thấy sắp tới mạn thuyền nhưng ngoài ý muốn lại xảy ra vấn đề. Chỉ nghe thình thịch một tiếng, toàn bộ đuôi thuyền gãy ra. Từng mảnh gỗ thật lớn đổ xuống hai người bọn họ, trong phút chốt  đem bọn họ đánh rất xa.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa chịu đựng va chạm kia, tận lực che chở cho ngoan bảo. Một thanh gỗ bén nhọn theo lực đánh vào, xuyên qua vai trái của hắn. Hiên Vìên Hãn Thừa kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng nhịn xuống. Lâm Gia Bảo nghe thấy thanh âm,

 

“Tướng công ngươi làm sao vậy?”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa thở dốc, máu trước ngực của hắn đã đỏ thành một mảnh . “Tướng công không có vìệc gì, ngoan bảo đừng lo lắng, chúng ta bơi tới bờ thì tốt rồi.”

 

Lâm Gia Bảo ra sức bơi, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy nước sông mờ mịt, không còn bóng dáng của thuyền hoa. Hiên Vìên Hãn Thừa dần dần cảm thấy tay trái không thể nâng dậy, trước mắt biến thành màu đen nhưng hắn vẫn dùng sức mà đạp chân. Bơi bơi, nhìn thấy trên mặt sông có một đầu gỗ lớn đang lơ lửng, hai người bèn nằm úp sấp lên, cuối cùng có thể dùng ít sức hơn một ít. Lúc này, Lâm Gia Bảo mới phát hiện Hiên Vìên Hãn Thừa bị thương,

 

“Tướng công ngươi bị thương đổ máu … Nha nha…” [Y-H: có lẽ mình ko phúc hậu, nhưng mỗi khi thấy GB khóc “nha nha” là mình rất thích.. hihi]



 

“Tướng công không có vìệc gì… Tiểu thương mà thôi.” Hiên Vìên Hãn Thừa trấn an ngoan bảo.

 

Hai người bọn họ bơi không phương hướng một lúc rất lâu, cuối cùng thấy được bờ. Lúc này Hiên Vìên Hãn Thừa đã mơ mơ màng màng , vì mất máu quá nhiều nên khi hắn chống đỡ bơi tới bờ liền  không thể động đậy .

 

“Tướng công ngươi tỉnh tỉnh… Chúng ta đến bờ , tướng công… Tướng công.” Lâm Gia Bảo lo lắng gọi Hiên Vìên Hãn Thừa.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe thấy thanh âm ngoan bảo bên tai, hắn rất muốn đáp lại ngoan bảo, nhưng hắn đã lực bất tòng tâm mà lâm vào hôn mê.

 

Lần thứ hai Hiên Vìên Hãn Thừa mở mắt ra phát hiện đang ở trong một gian nhà tranh. Đầu của hắn vẫn còn có chút choáng, nhìn bốn phía cũng không phát hiện thân ảnh của ngoan bảo, trong lòng Hiên Vìên Hãn Thừa có chút nóng nảy, hắn chỉ nhớ rõ cùng ngoan bảo đồng thời bơi tới bờ, sau đó hắn không có ý thức.

 

Chi nha một tiếng, cửa phòng được mở ra.”Ai nha,  cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Một vị đại thẩm mập mạp đi đến. “Ngươi làm song nhi nhà ngươi lo lắng, mấy ngày nay, y lau không ít nước mắt đâu!”

 

“Xin hỏi đại thẩm, song nhi nhà của ta đâu rồi?” Hiên Vìên Hãn Thừa đánh gãy lời nói của  đại thẩm, lo lắng hỏi.

 

“Ngươi đừng vội, song nhi nhà ngươi đi đưa đào mừng thọ trong thôn.  Ngươi thật đúng là có phúc , tay nghề của song nhi nhà ngươi thật sự  rất tốt. Đào mừng thọ kia làm vừa nhanh lại xinh đẹp, hương vị còn thực ngon.” Đại thẩm nhiệt tình nói về chuyện phát sinh trong mấy ngày nay.

 

Tướng công của đại thẩm là Vương đại thúc, khi hắn đang  đốn củi thì phát hiện hai người Lâm Gia Bảo, lúc này Lâm Gia Bảo đang cõng Hiên Vìên Hãn Thừa đi tới trong thôn. Vương đại thúc là một người thiện tâm , vội vàng tiến lên hỗ trợ đem bọn họ mang về nhà mình.

 

Hai vợ chồng Vương đại thúc đều là người thực nhiệt tâm, vội vàng thỉnh thầy thuốc trong thôn xem bệnh. Lúc này Hiên Vìên Hãn Thừa đã sốt cao, miệng vết thương cũng bởi vì ngâm trong nước sông một thời gian dài  sưng lên , tình huống rất là nguy cấp. Trải qua cố gắng của thầy thuốc, thì miệng vết thương của  Hiên Vìên Hãn Thừa được xử lý, tình huống cuối cùng ổn định lại . Bản thân Lâm Gia Bảo lại bị bệnh, hoàn hảo vị thầy thuốc này y thuật cao siêu, Lâm Gia Bảo thực nhanh mà khỏe lại.

 

Sau khi Lâm Gia Bảo khỏe một chút liền phát hiện một vấn đề trọng yếu. Trên người y cùng Hiên Vìên Hãn Thừa không có đồng nào (^_^),gói tiền to cùng trang sức đều bị nước sông cuốn đi hết. Tiền bọn họ bốc thuốc vẫn là do Vương đại thúc hỗ trợ. Thầy thuốc nói tình huống Hiên Vìên Hãn Thừa có chuyển biến tốt đẹp, không quá hai ngày thì có thể tỉnh lại, Lâm Gia Bảo còn muốn mua mấy con gà để nấu canh cho tướng công bổ thân thể, bây giờ còn thiếu tiền của nhà Vương đại thúc, một nhà Vương đại thúc cũng không dư dả, ai! bọn họ không có tiền là không thể được.

 

Lâm Gia Bảo chờ mình khỏe hơn một ít lập tức đi đến trong thôn tìm việc làm. Vừa lúc trong thôn có tiệc rượu, y liền đi giúp vìệc bếp núc . Sau khi được Vương đại thẩm giới thiệu đi đến nhà một phú hộ trong thôn làm điểm tâm, nhà phú hộ kia là làm tiệc mừng thọ, Lâm Gia Bảo rất tự tin vào đào mừng thọ mà mình làm. Phú hộ thấy điểm tâm Lâm Gia Bảo làm phi thường tinh mỹ, rất là thích. Liền xuất tiền thỉnh Lâm Gia Bảo làm một trăm đào mừng thọ cùng điểm tâm đủ loại kiểu dáng. Lâm Gia Bảo bận vìệc hết hai ngày, cuối cùng kiếm được mấy lượng bạc.

 

Lâm Gia Bảo nghe được bọn họ hiện tại ngốc ở một thôn nhỏ ở phía đông Giang Châu, cách Giang Châu khoảng nửa ngày đường xe. Nếu y cùng Hiên Vìên Hãn Thừa muốn về Giang Châu, đầu tiên phải kiếm tiền thuê một chiếc xe.

 

Sau một ngày mệt nhọc Lâm Gia Bảo trở về, chợt nghe thấy Vương đại thẩm nói: “Lâm Uyên Nhi, tướng công của ngươi tỉnh!”[Y-H: chắc Gia Bảo ko muốn mọi người biết tên khi ra ngoài nhỉ]

 

Lâm Gia Bảo nghe xong lập tức chạy nhanh vào, nhìn thấy người trên giường, y liền hỏi thăm:

 

“Tướng công ngươi tỉnh, cảm giác khỏe không?”

 

“Ta tốt hơn nhiều, hai ngày này làm ngoan bảo ngươi chịu khổ .” Hiên Vìên Hãn Thừa tràn đầy đau lòng nói.

 

“Ta không khổ , hai ngày này ta đã kiếm đủ tiền thuê xe, chờ thân mình tướng công khỏe một chút , chúng ta liền mướn xe về Giang Châu.”

 

Lâm Gia Bảo đều tính toán đâu vào đấy,  Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn bảo bối giống như trong một đêm trở nên thành thục kiên cường , trong lòng trừu đau, trong thời gian hắn hôn mê bất tỉnh,  ngoan bảo thất kinh cùng lo lắng sốt ruột đến cỡ nào. Lâm Gia Bảo đột nhiên vỗ vỗ đầu mình.

 

“Đúng rồi, ta nấu canh gà cho tướng công, ta đi lấy…”

 

Lâm Gia Bảo thật cẩn thận bưng một chén canh gà lớn tiến vào, uy Hiên Vìên Hãn Thừa uống.

 

”Tướng công uống nhiều một chút, nhanh khỏe hơn đi.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa uống một nửa, đẩy về cho ngoan bảo.”Ngươi cũng uống một chút, hai ngày này vất vả ngươi .”

 

“Ta đã uống rồi, tướng công ngươi uống đi…”

 

Cuối cùng Lâm Gia Bảo cùng Hiên Vìên Hãn Thừa hai người ngươi một hơi ta một hơi, uống xong một chén canh gà lớn.

 

“Đúng rồi, vừa rồi, Vương đại thẩm gọi ngươi Lâm Uyên Nhi?” Hiên Vìên Hãn Thừa đột nhiên hỏi.

 

“Ân ta nghĩ dùng tên giả sẽ tương đối tốt, liền nói tên này.” Lâm Gia Bảo đắc ý nói.

 

“Ngốc bảo, vậy tướng công ta không lẽ trở thành tên phụ bạc kia sao.” Hiên Vìên Hãn Thừa nhéo nhéo cái mũi nhỏ của ngoan bảo.

 

“Ha ha, tướng công mới không phải đâu!” Lâm Gia Bảo chính mình cũng ha ha nở nụ cười.

 

Hai ngày kế tiếp, Lâm Gia Bảo tiếp tục làm điểm tâm cho phú hộ trong thôn, cuối cùng đem tiền thuê xe về nhà. Vết thương trên vai Hiên Vìên Hãn Thừa cũng tốt hơn nhiều, Lâm Gia Bảo liền cùng người cho thuê xe trong thôn ước định sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành đưa bọn họ đi Giang Châu.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Gia Bảo cùng Hiên Vìên Hãn Thừa cảm tạ vợ chồng Vương gia, mang theo lương khô mà Vương đại thẩm chuẩn bị lên đường.

 

Lâm Gia Bảo nhìn thôn nhỏ mà y ở mấy ngày qua, đột nhiên có chút luyến tiết những ngày có thể lớn tiếng gọi Hiên Vìên Hãn Thừa là tướng công. Hiên Vìên Hãn Thừa thấy cảm xúc của ngoan bảo suy sụp, dùng cánh tay không bị thương ôm y. Hiên Vìên Hãn Thừa nói bên tai ngoan bảo:

 

“Ngoan bảo đừng khổ sở, chờ đi trở về, tướng công sẽ phái người trở về hảo hảo đáp tạ bọn họ .”

 

“U, hai người thật tình cảm nha, vừa mới thành thân đi.” Trung niên hán tử đánh xe cho bọn hắn nói, “Nhớ lúc trước, ta cùng bà tử của ta cũng là như vậy, mỗi ngày đều thân thiết không được, ai!  tuổi trẻ thật là tốt a.” hán tử đánh xe kia cũng hơi nhiều lời, “Nghe nói các ngươi là thân thích phương xa của Vương gia, phải đi Giang Châu thăm người thân sao?”

 

“Đúng vậy” Lâm Gia Bảo trả lời xa phu.

 

Hán tử kia nhìn nhìn Hiên Vìên Hãn Thừa lại hỏi: “Ta xem dáng vẻ của ngươi đường đường, ngươi làm nghề nghiệp gì ?”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa không trả lời, Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ nói: “Tướng công không làm nghề nghiệp … Ân không làm công .”(^_^).

 

Hán tử kia vừa nghe, lại mở ra máy hát [ý nói ông í nói chuyện liên tục như máy]. Hắn đối với Hiên Vìên Hãn Thừa lời nói thấm thía: “Chàng trai a, ngươi mặc dù cưới song nhi, nhưng không thể bạc đãi y. Ta nghe nói tay nghề của song nhi nhà ngươi rất tốt, nhưng ngươi là một đại nam nhân thì cũng không thể mặc kệ song nhi nhà ngươi nuôi sống đi! Ăn nhuyễn cơm[Skyofwinter: tức là ăn cơm nhà vợ ak, tức là vợ đi làm nuôi cơm chồng, chồng chỉ ở nhà không làm gì ] thì không được …”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe xong sắc mặt đen đến không thể đen được nữa. Lâm Gia Bảo ở một bên còn không có hiểu, nghi hoặc nói:

 

“Thân mình tướng công còn không có dưỡng hảo đâu, không có thể ăn cơm cứng, không tốt cho tiêu hoá .” (^_^)

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe xong dở khóc dở cười…

 

Hán tử đánh xe kia cứ như vậy liên miên cằn nhằn Hiên Vìên Hãn Thừa về chuyện hắn không chịu làm việc, cuối cùng cũng đến thành Giang Châu. Mắt thấy một tiểu đội binh lính đi ngang qua, Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn thấy thủ lĩnh, lập tức hô to một tiếng:

 

“Tào nghiêm!”

 

Đầu lĩnh đúng là tướng quân Tào Nghiêm, vẻ mặt của hắn mấy ngày nay đều buộc chặt. Thái tử điện hạ cùng Lâm Trắc quân mất tích tại kênh đào Giang Châu, tin tức này làm cho bọn hắn cùng quan vìên Giang Châu gấp đến độ bốc hoả. Nếu Thái tử điện hạ có chuyện gì xảy ra, bọn họ đều khó giữ được cái mạng nhỏ này a…

 

Ngày ấy Tào nghiêm được nhóm người Nguyên Phúc trở về báo tin tức, lập tức phái người tìm kiếm ở các nhánh sông cùng kênh đào tại  Giang Châu, đã nhiều ngày vẫn không thu hoạch được gì. Tào nghiêm ở trong lòng nghĩ, nếu tấu chương thỉnh tội đưa đi lên, hắn có thể dự đoán được đến hoàng thượng sẽ tức giận đến thế nào, thiên tử giận dữ, *phục thi trăm vạn a*…

 

Khi Tào Nghiêm nghe được tiếng của Thái tử điện hạ, lập tức theo thanh âm quay đầu lại. Tào nghiêm nhìn thấy Thái tử điện hạ liền kích động nói:

 

“Thái tử điện hạ! Nhìn thấy ngài không có vìệc gì thật sự là quá tốt.” Tào nghiêm lập tức xuống ngựa quỳ lạy hành lễ với Thái tử điện hạ và Lâm Trắc quân.

 

Tào nghiêm quỳ xuống, binh lính phía sau hắn cũng đi quỳ xuống theo.

 

“Thỉnh an Thái tử điện hạ! thỉnh an Lâm Trắc quân!” Lúc này dân chúng chung quanh cũng phục hồi lại tinh thần, cũng đồng thời quỳ xuống theo.

 

Hán tử đánh xe choáng váng, thân thể hắn có chút phát run mà cùng mọi người đồng thời quỳ xuống. Ở trong lòng yên lặng nghĩ, ai u!  lão thiên gia a, gia hỏa mà ta nói ăn nhuyễn cơm cư nhiên biến thành Thái tử điện hạ rồi! (^_^).

—– Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook