Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Chương 13: Gia Nhân [Người Nhà]
Tối Á Miêu Miêu
02/04/2017
CHƯƠNG 14: GIA NHÂN [NGƯỜI NHÀ]
.
Cám ơn Yamiryu , mauxanhvamauhong đã góp ý chỗ mình không biết.
.
Cho tới thời điểm này, việc Thái tử điện hạ chuyên sủng Lâm tiểu chủ đã bị trong ngoài triều đình biết được. Mà vị Lâm tiểu chủ Lâm Gia Bảo xinh đẹp như thiên tiên trong truyền thuyết đang ở trong tiểu thư phòng của y luyện chữ.
“Lâm tiểu chủ, có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát…” phu tử hỏi ý kiến Lâm Gia Bảo.
Lê Chính Cừu là môn nhân của Thái tử điện hạ, từng nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, hiện đã hơn năm mươi tuổi , rất có tài thi họa. Hiên Viên Hãn Thừa xem xét để cho Lê Chính Cừu đến dạy Lâm Gia Bảo.
Hiên Viên Hãn Thừa có nói qua với Lê Chính Cừu, hắn không cần Lâm Gia Bảo thi khoa cử, cũng không cầu Lâm Gia Bảo thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Chỉ cần y có thể đọc sách, nhìn chữ hiểu nghĩa là được, cũng hy vọng Lê Chính Cừu chỉ điểm nhiều hơn cho Lâm Gia Bảo trong thi họa.
Lê Chính Cừu cách một ngày sẽ đến Bình Nhạc uyển dạy Lâm Gia Bảo hai canh giờ, cũng sẽ lưu lại công khóa [kiểu như: bài tập về nhà, bài tập làm thêm], để Lâm Gia Bảo tự mình luyện tập. Tại ngay từ đầu, lúc nhận mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, Lê Chính Cừu cũng không vui lòng. Nhưng bởi vì là Thái tử điện hạ phân phó nên chỉ có thể miễn cưỡng đến Bình Nhạc uyển dạy Lâm tiểu chủ. Lê Chính Cừu cũng có chút kiêu ngạo của người đọc sách, hắn nghĩ bản thân đường đường xuất thân là tiến sĩ, cư nhiên lại bị phân phó đi dạy cho một tiểu thị của Thái tử điện hạ đọc sách viết chữ…
Nhưng sau khi Lê Chính Cừu nhìn thấy Lâm Gia Bảo thì đã thay đổi ý nghĩ của mình. Lâm tiểu chủ ngoài đời so với trong lời đồn thực không giống, khí chất của y sạch sẽ thuần khiết, còn có nét giống như hài tử ngây thơ chất phác. Nhìn Lâm Gia Bảo không lớn hơn tôn tử của hắn bao nhiêu, Lê Chính Cừu thực dễ dàng đối với y sinh ra hảo cảm.
Lâm tiểu chủ rất lễ phép, thật lòng tôn kính hắn như một vị phu tử thực thụ. Hơn nữa Lâm tiểu chủ học tập phi thường nghiêm túc khắc khổ, đối với công khóa hắn bố trí cũng đều cố gắng hoàn thành tốt, đặc biệt Lâm tiểu chủ rất có thiên phú về họa, đều này làm hắn càng thấy thích Lâm tiểu chủ nhu thuận hiểu chuyện này. Vì thế Lê Chính Cừu đối với việc dạy học cho Lâm tiểu chủ rất dụng tâm[tận tình].
“Lê phu tử, ta thất thần …” Lâm Gia Bảo vẻ mặt hối lỗi mà nhìn về phía Lê Chính Cừu, nghĩ đến sắp gần tới ngày lễ Trung thu, mọi người trong nhà cũng sắp đến kinh .
“Lâm tiểu chủ, chắc là đã mệt?” Lê Chính Cừu nhìn trên cổ Lâm tiểu chủ, cổ áo đều không thể che đậy những dấu vết màu đỏ sậm, thầm nghĩ đến tin đồn rằng hàng đêm Thái tử điện hạ đều ngủ lại trong Bình Nhạc uyển. Làm người từng trải hắn như thế nào sẽ đoán không ra, Lâm tiểu chủ là bị mệt đến . Ai… Thái tử điện hạ rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ a, không biết tiết chế a (^_^)… Lâm tiểu chủ còn nhỏ nga, làm cho y mệt mỏi, buồn bã ỉu xìu nga.
“Phu tử, ta không sao, ta sẽ hảo hảo viết , sẽ không thất thần nữa.” Lâm Gia Bảo nghiêm túc mà viết.
Hiện tại đại đa số người trong Bình Nhạc uyển đều có cùng ý tưởng với Lê Chính Cừu, cái này thật đúng là oan uổng cho Thái tử điện hạ rồi![ Y-H: ha ha.. đáng đời anh (^_^)]
Trong thời gian này, cuộc sống hàng ngày của Hiên Viên Hãn Thừa rất là ngọt ngào khoái hoạt, duy nhất đến buổi tối là tương đối gian nan, mỗi đêm đều là thời khắc khảo nghiệm tự chủ của hắn a!
Hiên Viên Hãn Thừa chưa bao giờ biết, hắn sẽ đối với thân mình ngây ngô non nớt của Lâm Gia Bảo mà nổi lên dục vọng mãnh liệt như vậy. Mỗi khi bảo bối nằm ở dưới thân hắn, bộ dáng tràn đầy tín nhiệm ỷ lại , đối với hắn như thế thật sự rất mê người. Mỗi lần như vậy, Hiên Viên Hãn Thừa đều hận không thể đem bảo bối toàn thân cao thấp mỗi một phiến da thịt đều liếm hôn một lần, đương nhiên hắn cũng đã làm như vậy …(^_^). Tóm lại hiện tại, Hiên Viên Hãn Thừa cũng chỉ có thể làm như thế để giảm bớt khát khao đối với Lâm Gia Bảo, hắn cố gắng bi thảm lướt giai đoạn nghẹn tức này …
Lâm Gia Bảo nghiêm nghiêm túc túc mà viết xong *nhất trương miêu hồng*, Lê Chính Cừu kiểm tra lại chữ viết sau đó cho y một vài lời nhận xét góp ý, cuối cùng, hắn bố trí công khóa là hai trang chữ to để cho y luyện tập. Lê Chính Cừu ý tứ nói:
“Lâm tiểu chủ, vẫn là thân mình quan trọng hơn, nếu cảm thấy hai trang là nhiều thì chỉ cần viết một trang thôi. Thân mình hảo mới là quan trọng nhất … đừng ỷ vào tuổi trẻ mà không biết tiết chế, phải biết chừng mực thì mới có thể dài lâu được …*”
Lâm Gia Bảo không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lê phu tử , ngơ ngác hồi đáp:
“Phu tử, ta hiểu được . Hai trang chữ cũng không nhiều lắm , ta có thể viết tốt .”
Lê Chính Cừu nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm tiểu chủ kia, thở dài, nghĩ rằng về sau có cơ hội, hắn vẫn là muốn cả gan nhắc đến việc này với Thái tử điện hạ. (^_^).
Lê Chính Cừu đi rồi, Nguyên Khánh tiến lên quan tâm hỏi Lâm tiểu chủ:
“Tiểu chủ cảm thấy mệt không? Cần phải đi nghỉ một lát không?.”
Lâm Gia Bảo lắc đầu, hôm nay ngủ quá ngọ nên không thể nào cảm thấy mệt.
“Vậy tiểu chủ tử chính là có tâm sự phải không?” Nguyên Khánh quan sát thần sắc của Lâm tiểu chủ hỏi.
Lâm Gia Bảo vẫn lắc lắc đầu, y từng cùng các ma ma giáo dẫn học qua cung quy. Y bây giờ là người của Thái tử điện hạ, không giống với trước kia, là không thể tùy tiện gặp gia nhân . Cung quy nghiêm khắc, tại sao có thể vì một tiểu thị như y mà làm khác được.
Trong Lâm gia thôn, nhà mới của Lâm Đại Tráng vừa được xây xong, dựa theo lệ thường, Lâm Đại Tráng sớm đi đến chỗ đồ tể trong thôn mua một ít thịt heo, mở tiệc chiêu đãi Trong Chính cùng một vài người quen biết trong thôn.
Nhà mới của Lâm gia so với nhà củ lớn hơn nhiều, hiện tại nhà Lâm Đại Tráng tổng cộng có bảy tám gian phòng lớn nhỏ không đồng nhất, diện tích sân cũng lớn gấp đôi so với trước kia. Hiện tại có một gian nhà chính, vợ chồng Lâm Đại Tráng một gian, vợ chồng Lâm Gia Văn một gian, Lâm Lỵ Nhi cùng Lâm Tú Nhi một gian, Lâm Gia Tài một gian, ngoài ra còn có một gian phòng hơi lớn dành cho Lâm Gia Bảo.
“Đại Tráng gia , nhà các ngươi càng ngày càng náo nhiệt . Gia Văn thi đậu tú tài, trong nhà lập tức sinh con trai, Gia Bảo ở trong cung lại có tiền đồ như vậy. Thật sự là làm người ta hâm mộ a!” Trong Chính ngồi ở chủ vị đối với Trương Huệ Nương khen.
Người trong thôn đều nghe mẹ của Lâm Kiều Kiều nói, Lâm Gia Bảo là người hầu trong cung của Hoàng hậu nương nương, tuy rằng mẹ của Lâm Kiều Kiều luôn cường điệu rằng Lâm Gia Bảo chỉ là một tạp dịch trong phòng bếp thuộc cung của Hoàng hậu nương nương, trong khi Kiều Kiều nhà nàng chính là người hầu hạ trước mặt quý nhân nương nương. Nhưng người trong thôn cũng không phải ngốc , Hoàng hậu nương nương chính là quốc mẫu, người hầu ở trong cung của nàng cũng không thua kém gì so với các địa phương khác. Không phát hiện thấy Lâm Gia Bảo gởi về một gói đồ lớn như vậy sao. Lâm gia cũng đã xây lại một căn nhà lớn, chỉ thế này thôi, về sau Lâm gia trong thôn cũng được tính là số một số hai nhân gia .
“Ha ha… Đều là hài tử bọn hắn không chịu thua kém.” Trương Huệ Nương nghe xong cũng rất vui vẻ, khiêm tốn mà nói.
“Ta nói a, Huệ nương ngươi sẽ chờ hưởng phúc đi, bọn nhỏ đều xuất sắc như vậy. Cẩm Nhi nhà của ngươi cũng gả tốt như vậy, còn Lỵ Nhi nhà của ngươi cũng không nhỏ , lớn lên lại xinh đẹp, nghe nói có gia đình trong thành đang ngấp nghé nàng” Một người phụ nữ bên cạnh phụ họa nói.
Trương Huệ Nương nhìn Lâm Lỵ Nhi đang tiếp đón gia đình Chu Hải, cười cười, “Lỵ nhi không vội, hơn nữa ta cũng không muốn đem nàng gả quá xa.”
Ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa, là Lâm Cẩm Nhi mang theo phu quân Tần Khải Hành cùng đại nhi tử Thông Ca Nhi tới .
“Ai u… ngoan tôn của ta a! Đến để bà ngoại ôm một cái…”
Trương Huệ Nương ôm lấy tiểu ngoại tôn, hôn khắp nơi trên mặt hắn, hôn đến nổi khiến Thông Ca Nhi cười khanh khách không ngừng. Tần Khải Hành tiến lên vấn an nhạc phụ nhạc mẫu,
“Lần này đến vừa muốn chúc mừng nhà mới của nhạc phụ nhạc mẫu, ngoài ra còn muốn cùng nhạc phụ và đại ca thương lượng việc lên kinh.”
Đang nói lại nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng vó ngựa,
“Còn ai đến nữa a?” Lâm Cẩm Nhi nhìn về phía sân ngoài.
Một chiếc xe ngựa nhỏ ngừng lại, một tiểu nha đầu nhảy xuống xe ngựa, mang ra một ít quà tặng từ trong xe, hướng bọn họ đi tới.
Chỉ thấy tiểu nha đầu kia mang quà tặng đi đến trước mặt bọn họ, đối với Lâm Đại Tráng cùng Trương Huệ Nương nói:
“Lâm lão gia, Lâm thái thái hảo, ta là người của Vương chủ bộ trong thành , phụng mệnh Thiếu nãi nãi nhà của chúng ta đến tặng lễ cho các ngươi.”
Mọi người Lâm gia nghe xong đều cau mày, Trương Huệ Nương không khách khí nói với tiểu nha đầu kia:
“Hảo ý của Thiếu nãi nãi các ngươi, chúng ta tâm lĩnh[nhận tâm ý] , lễ [lễ vật]thì lấy về đi. Chúng ta không thu!”
Nha đầu kia lại cùng bọn họ giằng co trong chốc lát, thấy bọn họ không chịu thu lễ, đành phải mang theo quà tặng trở về.
Thiếu nãi nãi của Vương chủ bộ kia đúng là người lúc trước gả xung hỉ: Lâm Xuân Nhi.
Vận khí của Lâm Xuân Nhi đúng là hảo, sau khi gả xung hỉ vào nhà Vương chủ bộ, bệnh tình tướng công của nàng dần dần có khởi sắc. Khiến cho hai lão Vương gia rất thích nàng, cảm thấy thật sự là xung hỉ đúng hướng rồi.
Đoạn thời gian đó, một nhà Lâm Đại Lực rất là đắc ý, đặc biệt là nhà của Vương chủ bộ phái người vội giáp mặt với trưởng bối trong tộc nhằm biện hộ cho họ, miễn cho Lâm Đại Lực chịu gia pháp. Đem một nhà Lâm Đại Tráng chối bỏ, ngay trong tộc tuyên bố không chấp nhận nhà này là thân thích. vợ chồng Lâm Đại Lực cũng không nói gì về chuyện này, ở trong thôn rêu rao cực kỳ. Nào là mua xiêm y tơ lụa, trang sức vàng bạc, giống như là rất sợ người khác không biết bọn họ có tiền .
Sau, toàn gia Lâm Đại Lực trụ trong một căn nhà lớn, mua mười mẫu đất vườn tốt nhất cho thuê, lại mua thêm hai nha đầu hầu hạ. Hiện tại, Lâm Đại Lực cũng không làm thợ mộc , hắn chỉ dựa vào thu địa tô hưởng phúc ngày lành. Gặp người liền thổi phồng rằng chính mình có nhiều tiền lại là thân gia của quan gia, khiến cho người trong thôn đều không nguyện ý tiếp chuyện cùng bọn họ.
Sau nửa năm, tướng công Lâm Xuân Nhi bình phục, bản thân nàng cũng trãi qua cuộc sống của một Thiếu nãi nãi. Cũng được Vương thái thái hướng dẫn, cũng tiến nhập vào vòng luẩn quẩn của nữ nhân thuộc thượng tầng ở thị trấn.
Lâm Xuân Nhi còn gặp qua Lâm Cẩm Nhi mấy lần, đều rất là ghen tị, nhìn Lâm Cẩm Nhi ăn mặc toàn thân khí phái, xem ra so với nàng còn tốt hơn. Hừ! Lâm Xuân Nhi nghĩ Cẩm Nhi chẳng qua chỉ gả cho một thương hộ, có gì đặc biệt hơn người …
Lâm Xuân Nhi đắc ý không bao lâu liền phát hiện chức danh Thiếu nãi nãi của nàng cũng không tốt quá, tuy rằng nàng đối Vương gia có ân, hai lão Vương gia đối nàng cũng không tồi. Nhưng tướng công Vương Học Bác lại không thích nàng, Lâm Xuân Nhi từ nhỏ đã làm việc, làn da vừa đen lại thô ráp, Vương Học Bác cưới nàng vì xung hỉ nên ít khi đến phòng của nàng. Mà Lâm Xuân Nhi lại không biết chữ, Vương Học Bác là liên đồng sinh, dù không có thi đậu, nhưng thực thích học đòi văn vẻ. Hai người căn bản không hợp nhau, quan trọng nhất là Vương Học Bác sớm đã có hai nha đầu thông phòng. Hai nha đầu thông phòng kia đều xinh đẹp mạo mỹ hơn nàng, hàng đêm luôn chiếm lấy tướng công của nàng. Thời gian này nàng mới biết được, làm một xung hỉ tân nương, không được tướng công sủng ái cũng không có hài tử, lại không có sự trợ giúp đắc lực từ nhà mẹ là cỡ nào gian nan. Thời gian này Lâm Xuân Nhi mới nghĩ đến một nhà đại bá, đặc biệt sau khi Lâm Gia Văn thi đậu tú tài, nàng luôn muốn khôi phục quan hệ hai nhà, bất đắc dĩ lần nào một nhà Lâm Đại Tráng cũng đều cự tuyệt. [Y-H: ko thành ý thì bị cự tuyệt là phải rồi]
Lâm Xuân Nhi nhìn nha đầu mang theo quà tặng trở về, âm thầm sinh khí. “Thật sự là không biết phân biệt…” Phụ mẫu của nàng cũng từng bảo nàng tới cửa tặng lễ giải thích, nhưng nhiều lần mà chẳng được cái gì. Ai… Nếu không phải đệ đệ của nàng Lâm Gia Vượng hết ăn lại nằm , *không xả nàng chân sau liền không tồi*. Nàng làm sao phải đi lấy lòng một nhà Lâm Đại Tráng. Nghe nói Lâm Gia Bảo ở trong cung rất tốt, không biết lúc ấy nếu là nàng vào cung thì sẽ như thế nào đâu…[Y-H: muộn rồi cưng]
Mấy ngày sau, Lâm Đại Tráng , Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành xuất phát đến kinh thành.
Lần này, Tần Khải Hành mang theo hai xe lớn đầy vải vóc đi kinh thành thử thủy[thăm dò], đồng hành còn có thêm hai tiểu nhị cùng bốn gia đinh, cả đoàn cứ theo đường lớn mà đi, sau mười ngày thì thuận lợi đến kinh thành.
Lúc tiến vào kinh thành đã là buổi tối, đoàn người trước tìm một khách *** sạch sẽ nghỉ ngơi.
“Nhạc phụ cùng đại ca nghỉ ngơi trước đi, đi đường đã rất vất vả rồi. Lần này trên đường thuận lợi, chúng ta đến đây sớm, còn mấy ngày nữa mới tới Trung thu. Ngày mai ta đi tìm hiểu một chút tình huống của các cung nhân.” dọc theo đường đi, Tần Khải Hành luôn chiếu cố phụ tử Lâm gia.
“Khải Hành ngươi cũng vất vả , sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Đại Tráng đối với con rể này rất là vừa lòng, hoàn hảo là lần này bọn họ đi cùng con rể, đứa con rể này rất có năng lực, dọc theo đường đi đều an bài thỏa đáng hết mọi thứ, làm cho bọn họ bớt không ít lo lắng.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc bọn họ dùng đồ ăn sáng, Tần Khải Hành đã đem sự tình mà hắn nghe ngóng được đều kể lại rõ ràng:
“Vào hôm Trung thu, bắt đầu từ giờ Thìn sẽ dựa theo thứ tự mỗi cung điện mà cho phép cung nhân ra gặp gia nhân của mình một canh giờ. Cung điện của Hoàng hậu nương nương tất nhiên là xếp hạng nhất , ta nghĩ vào sáng sớm thì chúng ta có thể nhìn thấy Gia Bảo .”
“Được vậy thì tốt quá!” Lâm Gia Văn cùng Lâm Đại Tráng nghe xong đều rất vui vẻ.
Dùng xong đồ ăn sáng, Tần Khải Hành , Lâm Gia Văn cùng Lâm Đại Tráng ba người đi dạo một chút ở kinh thành. Khách *** mà bọn họ trụ là ở thành tây, ở bên này chủ yếu là dân chúng phổ thông, thực phồn hoa cũng thực náo nhiệt. Thành đông là quan to cùng quý nhân ở, hướng vào bên trong chính là nội thành hoàng thành , nơi đó chỉ có hoàng thân quốc thích cùng quan to của triều đình cư ngụ.
Tần Khải Hành đi dạo một hồi liền thuê một cái tiểu viện, phía trước có bày cửa hàng. Thanh toán nửa tháng tiền thuê nhà, buổi chiều đại gia liền rời khỏi khách ***, đem đồ vật đều dọn đi qua. Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn giúp đỡ đồng thời chỉnh lý hàng hóa, bố trí cửa hàng, đến buổi tối thì mọi thứ đều được chuẩn bị tốt .
Tần Khải Hành chuẩn bị ngày mai sẽ khai trương buôn bán, đem chiêu bài của Tần gia bố trang treo hảo.
”Nhạc phụ, đại ca buổi chiều phiền toái các ngươi. Ngày mai thì tốt rồi, không cần làm phiền các ngươi. Có ta cùng bọn tiểu nhị là được.”
“Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Cái mà ta cùng đại ca ngươi giúp cũng chỉ là chút khí lực mà thôi .ha ha!” Lâm Đại Tráng nói.
“Đúng rồi, ta nghe được ở kinh thành có một chỗ tên là “Có gian thư cục”, người có công danh cũng có thể vào bên trong đọc sách, đại ca ngày mai có thể đi nhìn xem, nó ở ngay ranh giới giữa thành tây cùng thành đông.” Tần Khải Hành lúc hỏi thăm mặt tiền cửa hàng thì nghe được nơi này.
“Vậy ngày mai nhất định phải đi nhìn xem.”
Lâm Gia Văn nghe xong rất là hứng thú. Trong thị trấn không có nhiều đại thư cục lắm, có rất ít sách có thể mượn đọc. Mà sách lại thực quý, với điều kiện của nhà hắn thì không có thể thường xuyên mua sách mang về.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Lâm Gia Văn liền đi đến thư cục mà hôm qua Tần Khải Hành đã nói. Thư cục này thật sự rất lớn, tổng thể có ba tầng lâu, là thư cục lớn nhất mà Lâm Gia Văn đã từng thấy.
Lâm Gia Văn đi vào bên trong, lập tức liền có tiểu nhị chào đón.
”Vị huynh đài này, chắc ngài đã có công danh, thỉnh lại đây đăng ký trước một chút.”
Sau khi đăng ký xong, tiểu nhị nói cùng Lâm Gia Văn:
“Ở đây, tầng thứ nhất và thứ hai là tùy ý đọc, nhưng không thể mang sách ra ngoài, chỉ có thể đọc tại thư cục , nếu yêu cầu cung cấp nước trà điểm tâm, thì xin mời lên tầng ba. Thỉnh cẩn thận trân trọng bộ sách, nếu có chút tổn thương thì sẽ phải bồi thường”.
Lâm Gia Văn cảm tạ tiểu nhị, trước tiên dạo một vòng ở lầu một, có rất nhiều loại sach trong thư cục này, bên cạnh mỗi một giá sách đều có một cái bàn. Thư cục có rất nhiều người nhưng thực an tĩnh, Lâm Gia Văn nhìn thấy tất cả mọi người thực an tĩnh mà ngồi đọc, thỉnh thoảng có thảo luận nhưng đều thực nhỏ giọng.
Lâm Gia Văn không thể chờ đợi được mà chọn ngay một quyển sách mà hắn cảm thấy hứng thú rồi ngồi ở một bên đọc.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Gia Văn một đầu chui vào biển tri thức, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong thư cục.
Trong thư cục, Lâm Gia Văn còn nhận thức tú tài Tiền Thanh Côn, hai người nhất kiến như cố [kiểu như: mới gặp mà giống như quen biết từ lâu, hay là: mới gặp mà đã thấy hợp ý], đều thực khâm phục tài hoa của nhau.
“Lâm huynh, ha ha nhìn bề ngoài của ngươi, ta thật nhìn không ra, ngay từ đầu ta còn tưởng ngươi là khảo vũ cử [kiểu như : thi võ] đâu! Không nghĩ tới chúng ta giống nhau nga. Thật sự là quá tốt, có thể nhận thức một bằng hữu cùng chung chí hướng như ngươi, về sau chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau thảo luận văn chương.”
Tiền Thanh Côn mới gặp Lâm Gia Văn, nhìn hắn lưng hùm vai hổ, bộ dáng thô kệch như vậy cư nhiên cũng là một người đọc sách, rất là tò mò, nên chủ động bắt chuyện. Không nghĩ tới bọn họ cứ như vậy mà tán gẫu suốt, sau đó bọn họ liền đi lên tầng ba của thư cục, vừa uống trà vừa nói chuyện trời đất.
“Tiền huynh, ta cũng rất hân hạnh được biết một bằng hữu như ngươi, đáng tiếc ta là cùng gia nhân đến kinh thành để gặp mặt đệ đệ vào dịp lễ Trung thu, chờ thấy mặt đệ đệ xong sẽ trở về đi.”
Lâm Gia Văn cũng thật tiếc, sách trong thư cục này thư ,hắn còn chưa có nhìn đủ.
“A! Vậy thật sự là đáng tiếc, đệ đệ của ngươi làm cung nhân ở trong cung sao? Lần này là vì cầu phúc cho Thái tử điện hạ sau khi tiêu diệt man tộc, ân đức của Hoàng Thượng cùng hoàng hậu hoàng mênh mông cuồn cuộn, ơn trạch lễ Trung thu lần này là sự kiện trước nay chưa từng có”. Tiền Thanh Côn còn nói, “Ta nói Thái tử điện hạ thật đúng là một thái tử ưu tú, trong lĩnh vực quân sự, hắn bách chiến bách thắng, đối với văn nhân chúng ta, hắn cũng thực coi trọng, nghe nói phía sau thư cục này chính là Thái tử điện hạ, hắn làm việc này là muốn cho thư sinh nghèo cũng có thể đọc được sách”
“Đúng vậy, thật sự cảm kích ban ân lần này. Nếu không thì chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp mặt đệ đệ của ta nữa! Mọi người trong nhà đều rất nhớ hắn.” Lâm Gia Văn cảm khái.
“Ta có một cô cô cũng là người hầu trong cung, có chút hiểu biết. Đệ đệ của ngươi là người hầu trong cung nào?” Tiền Thanh Côn hỏi.
“Đệ đệ của ta là cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, là tại ngự điểm phòng làm điểm tâm .” Lâm Gia Văn nghe Tiền Thanh Côn hỏi liền trả lời.
“Vậy thì rất tốt , so với mấy chỗ khác, đây thật đúng là một địa phương tốt, đệ đệ của ngươi vận khí thật hảo.” Tiền Thanh Côn nghĩ nghĩ. “Nếu là trong cung Hoàng hậu nương nương, ta nghe nói ở đó có một bí văn về Thái tử điện hạ.” Tiền Thanh Côn thần bí hề hề mà nói, “Nghe nói Thái tử điện hạ coi trọng một cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, hiện tại chính là ngày đêm sủng ái. Nghe nói tuổi của cung thị kia còn rất nhỏ nữa”. [Y-H: ẹc, tên này cũng nhiều chuyện nhỉ]
Lâm Gia Văn nghe xong nhăn nhíu mày, cũng không dám nghĩ nhiều, liền mỉm cười cho qua . Những quý nhân đó đều không có chút tình yêu nào đâu. Thái tử điện hạ anh minh thần võ sớm đã truyền khắp thiên hạ, hắn xử lý Man tộc rất quyết đoán ngoan tuyệt. Không nghĩ tới cũng có chút mê a….
Mà về phía Tần Khải Hành cũng tiến triển thuận lợi, từ sau khi khai trương, ngắn ngủn qua mấy mà bán cũng tương đối khá. Vải vóc tơ lụa tốt ở kinh thành rất nhiều, màu sắc và hoa văn cũng mới mẻ độc đáo xinh đẹp, bất quá giá cả cũng cao. Trong khi đó, vải vóc Tần Khải Hành mang đến có chất lượng không tồi, hoa văn nếu để ở quê nhà thì không còn mới nhưng ở kinh thành thì lại tương đối mới mẻ, hơn nữa giá cả cũng phải chăng nên dân chúng thành tây cũng thực thích.
Tần Khải Hành rất vui vẻ, nếu cứ theo cái đà này, không quá mấy ngày nữa là có thể đem hàng lần này bán hết. Nghĩ thầm lần này đến kinh thật sự là lựa chọn đúng, chẳng những bán được hàng tồn mà còn kiếm thêm được chút ít tiền lời. Chờ khi trở về, sẽ đặt mua một ít hàng hóa đang thịnh hành ở kinh thành mang về, đến lúc đó khẳng định còn có thể kiếm thêm không ít, nếu có thể tìm được đối tác cố định ,vậy thì càng tốt hơn.
Lễ Trung thu từ từ tới gần, phụ tử Lâm gia cùng Tần Khải Hành đối với việc gặp mặt Lâm Gia Bảo tràn ngập chờ mong…
—– Đăng bởi: admin
.
Cám ơn Yamiryu , mauxanhvamauhong đã góp ý chỗ mình không biết.
.
Cho tới thời điểm này, việc Thái tử điện hạ chuyên sủng Lâm tiểu chủ đã bị trong ngoài triều đình biết được. Mà vị Lâm tiểu chủ Lâm Gia Bảo xinh đẹp như thiên tiên trong truyền thuyết đang ở trong tiểu thư phòng của y luyện chữ.
“Lâm tiểu chủ, có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát…” phu tử hỏi ý kiến Lâm Gia Bảo.
Lê Chính Cừu là môn nhân của Thái tử điện hạ, từng nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, hiện đã hơn năm mươi tuổi , rất có tài thi họa. Hiên Viên Hãn Thừa xem xét để cho Lê Chính Cừu đến dạy Lâm Gia Bảo.
Hiên Viên Hãn Thừa có nói qua với Lê Chính Cừu, hắn không cần Lâm Gia Bảo thi khoa cử, cũng không cầu Lâm Gia Bảo thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Chỉ cần y có thể đọc sách, nhìn chữ hiểu nghĩa là được, cũng hy vọng Lê Chính Cừu chỉ điểm nhiều hơn cho Lâm Gia Bảo trong thi họa.
Lê Chính Cừu cách một ngày sẽ đến Bình Nhạc uyển dạy Lâm Gia Bảo hai canh giờ, cũng sẽ lưu lại công khóa [kiểu như: bài tập về nhà, bài tập làm thêm], để Lâm Gia Bảo tự mình luyện tập. Tại ngay từ đầu, lúc nhận mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, Lê Chính Cừu cũng không vui lòng. Nhưng bởi vì là Thái tử điện hạ phân phó nên chỉ có thể miễn cưỡng đến Bình Nhạc uyển dạy Lâm tiểu chủ. Lê Chính Cừu cũng có chút kiêu ngạo của người đọc sách, hắn nghĩ bản thân đường đường xuất thân là tiến sĩ, cư nhiên lại bị phân phó đi dạy cho một tiểu thị của Thái tử điện hạ đọc sách viết chữ…
Nhưng sau khi Lê Chính Cừu nhìn thấy Lâm Gia Bảo thì đã thay đổi ý nghĩ của mình. Lâm tiểu chủ ngoài đời so với trong lời đồn thực không giống, khí chất của y sạch sẽ thuần khiết, còn có nét giống như hài tử ngây thơ chất phác. Nhìn Lâm Gia Bảo không lớn hơn tôn tử của hắn bao nhiêu, Lê Chính Cừu thực dễ dàng đối với y sinh ra hảo cảm.
Lâm tiểu chủ rất lễ phép, thật lòng tôn kính hắn như một vị phu tử thực thụ. Hơn nữa Lâm tiểu chủ học tập phi thường nghiêm túc khắc khổ, đối với công khóa hắn bố trí cũng đều cố gắng hoàn thành tốt, đặc biệt Lâm tiểu chủ rất có thiên phú về họa, đều này làm hắn càng thấy thích Lâm tiểu chủ nhu thuận hiểu chuyện này. Vì thế Lê Chính Cừu đối với việc dạy học cho Lâm tiểu chủ rất dụng tâm[tận tình].
“Lê phu tử, ta thất thần …” Lâm Gia Bảo vẻ mặt hối lỗi mà nhìn về phía Lê Chính Cừu, nghĩ đến sắp gần tới ngày lễ Trung thu, mọi người trong nhà cũng sắp đến kinh .
“Lâm tiểu chủ, chắc là đã mệt?” Lê Chính Cừu nhìn trên cổ Lâm tiểu chủ, cổ áo đều không thể che đậy những dấu vết màu đỏ sậm, thầm nghĩ đến tin đồn rằng hàng đêm Thái tử điện hạ đều ngủ lại trong Bình Nhạc uyển. Làm người từng trải hắn như thế nào sẽ đoán không ra, Lâm tiểu chủ là bị mệt đến . Ai… Thái tử điện hạ rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ a, không biết tiết chế a (^_^)… Lâm tiểu chủ còn nhỏ nga, làm cho y mệt mỏi, buồn bã ỉu xìu nga.
“Phu tử, ta không sao, ta sẽ hảo hảo viết , sẽ không thất thần nữa.” Lâm Gia Bảo nghiêm túc mà viết.
Hiện tại đại đa số người trong Bình Nhạc uyển đều có cùng ý tưởng với Lê Chính Cừu, cái này thật đúng là oan uổng cho Thái tử điện hạ rồi![ Y-H: ha ha.. đáng đời anh (^_^)]
Trong thời gian này, cuộc sống hàng ngày của Hiên Viên Hãn Thừa rất là ngọt ngào khoái hoạt, duy nhất đến buổi tối là tương đối gian nan, mỗi đêm đều là thời khắc khảo nghiệm tự chủ của hắn a!
Hiên Viên Hãn Thừa chưa bao giờ biết, hắn sẽ đối với thân mình ngây ngô non nớt của Lâm Gia Bảo mà nổi lên dục vọng mãnh liệt như vậy. Mỗi khi bảo bối nằm ở dưới thân hắn, bộ dáng tràn đầy tín nhiệm ỷ lại , đối với hắn như thế thật sự rất mê người. Mỗi lần như vậy, Hiên Viên Hãn Thừa đều hận không thể đem bảo bối toàn thân cao thấp mỗi một phiến da thịt đều liếm hôn một lần, đương nhiên hắn cũng đã làm như vậy …(^_^). Tóm lại hiện tại, Hiên Viên Hãn Thừa cũng chỉ có thể làm như thế để giảm bớt khát khao đối với Lâm Gia Bảo, hắn cố gắng bi thảm lướt giai đoạn nghẹn tức này …
Lâm Gia Bảo nghiêm nghiêm túc túc mà viết xong *nhất trương miêu hồng*, Lê Chính Cừu kiểm tra lại chữ viết sau đó cho y một vài lời nhận xét góp ý, cuối cùng, hắn bố trí công khóa là hai trang chữ to để cho y luyện tập. Lê Chính Cừu ý tứ nói:
“Lâm tiểu chủ, vẫn là thân mình quan trọng hơn, nếu cảm thấy hai trang là nhiều thì chỉ cần viết một trang thôi. Thân mình hảo mới là quan trọng nhất … đừng ỷ vào tuổi trẻ mà không biết tiết chế, phải biết chừng mực thì mới có thể dài lâu được …*”
Lâm Gia Bảo không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lê phu tử , ngơ ngác hồi đáp:
“Phu tử, ta hiểu được . Hai trang chữ cũng không nhiều lắm , ta có thể viết tốt .”
Lê Chính Cừu nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm tiểu chủ kia, thở dài, nghĩ rằng về sau có cơ hội, hắn vẫn là muốn cả gan nhắc đến việc này với Thái tử điện hạ. (^_^).
Lê Chính Cừu đi rồi, Nguyên Khánh tiến lên quan tâm hỏi Lâm tiểu chủ:
“Tiểu chủ cảm thấy mệt không? Cần phải đi nghỉ một lát không?.”
Lâm Gia Bảo lắc đầu, hôm nay ngủ quá ngọ nên không thể nào cảm thấy mệt.
“Vậy tiểu chủ tử chính là có tâm sự phải không?” Nguyên Khánh quan sát thần sắc của Lâm tiểu chủ hỏi.
Lâm Gia Bảo vẫn lắc lắc đầu, y từng cùng các ma ma giáo dẫn học qua cung quy. Y bây giờ là người của Thái tử điện hạ, không giống với trước kia, là không thể tùy tiện gặp gia nhân . Cung quy nghiêm khắc, tại sao có thể vì một tiểu thị như y mà làm khác được.
Trong Lâm gia thôn, nhà mới của Lâm Đại Tráng vừa được xây xong, dựa theo lệ thường, Lâm Đại Tráng sớm đi đến chỗ đồ tể trong thôn mua một ít thịt heo, mở tiệc chiêu đãi Trong Chính cùng một vài người quen biết trong thôn.
Nhà mới của Lâm gia so với nhà củ lớn hơn nhiều, hiện tại nhà Lâm Đại Tráng tổng cộng có bảy tám gian phòng lớn nhỏ không đồng nhất, diện tích sân cũng lớn gấp đôi so với trước kia. Hiện tại có một gian nhà chính, vợ chồng Lâm Đại Tráng một gian, vợ chồng Lâm Gia Văn một gian, Lâm Lỵ Nhi cùng Lâm Tú Nhi một gian, Lâm Gia Tài một gian, ngoài ra còn có một gian phòng hơi lớn dành cho Lâm Gia Bảo.
“Đại Tráng gia , nhà các ngươi càng ngày càng náo nhiệt . Gia Văn thi đậu tú tài, trong nhà lập tức sinh con trai, Gia Bảo ở trong cung lại có tiền đồ như vậy. Thật sự là làm người ta hâm mộ a!” Trong Chính ngồi ở chủ vị đối với Trương Huệ Nương khen.
Người trong thôn đều nghe mẹ của Lâm Kiều Kiều nói, Lâm Gia Bảo là người hầu trong cung của Hoàng hậu nương nương, tuy rằng mẹ của Lâm Kiều Kiều luôn cường điệu rằng Lâm Gia Bảo chỉ là một tạp dịch trong phòng bếp thuộc cung của Hoàng hậu nương nương, trong khi Kiều Kiều nhà nàng chính là người hầu hạ trước mặt quý nhân nương nương. Nhưng người trong thôn cũng không phải ngốc , Hoàng hậu nương nương chính là quốc mẫu, người hầu ở trong cung của nàng cũng không thua kém gì so với các địa phương khác. Không phát hiện thấy Lâm Gia Bảo gởi về một gói đồ lớn như vậy sao. Lâm gia cũng đã xây lại một căn nhà lớn, chỉ thế này thôi, về sau Lâm gia trong thôn cũng được tính là số một số hai nhân gia .
“Ha ha… Đều là hài tử bọn hắn không chịu thua kém.” Trương Huệ Nương nghe xong cũng rất vui vẻ, khiêm tốn mà nói.
“Ta nói a, Huệ nương ngươi sẽ chờ hưởng phúc đi, bọn nhỏ đều xuất sắc như vậy. Cẩm Nhi nhà của ngươi cũng gả tốt như vậy, còn Lỵ Nhi nhà của ngươi cũng không nhỏ , lớn lên lại xinh đẹp, nghe nói có gia đình trong thành đang ngấp nghé nàng” Một người phụ nữ bên cạnh phụ họa nói.
Trương Huệ Nương nhìn Lâm Lỵ Nhi đang tiếp đón gia đình Chu Hải, cười cười, “Lỵ nhi không vội, hơn nữa ta cũng không muốn đem nàng gả quá xa.”
Ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa, là Lâm Cẩm Nhi mang theo phu quân Tần Khải Hành cùng đại nhi tử Thông Ca Nhi tới .
“Ai u… ngoan tôn của ta a! Đến để bà ngoại ôm một cái…”
Trương Huệ Nương ôm lấy tiểu ngoại tôn, hôn khắp nơi trên mặt hắn, hôn đến nổi khiến Thông Ca Nhi cười khanh khách không ngừng. Tần Khải Hành tiến lên vấn an nhạc phụ nhạc mẫu,
“Lần này đến vừa muốn chúc mừng nhà mới của nhạc phụ nhạc mẫu, ngoài ra còn muốn cùng nhạc phụ và đại ca thương lượng việc lên kinh.”
Đang nói lại nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng vó ngựa,
“Còn ai đến nữa a?” Lâm Cẩm Nhi nhìn về phía sân ngoài.
Một chiếc xe ngựa nhỏ ngừng lại, một tiểu nha đầu nhảy xuống xe ngựa, mang ra một ít quà tặng từ trong xe, hướng bọn họ đi tới.
Chỉ thấy tiểu nha đầu kia mang quà tặng đi đến trước mặt bọn họ, đối với Lâm Đại Tráng cùng Trương Huệ Nương nói:
“Lâm lão gia, Lâm thái thái hảo, ta là người của Vương chủ bộ trong thành , phụng mệnh Thiếu nãi nãi nhà của chúng ta đến tặng lễ cho các ngươi.”
Mọi người Lâm gia nghe xong đều cau mày, Trương Huệ Nương không khách khí nói với tiểu nha đầu kia:
“Hảo ý của Thiếu nãi nãi các ngươi, chúng ta tâm lĩnh[nhận tâm ý] , lễ [lễ vật]thì lấy về đi. Chúng ta không thu!”
Nha đầu kia lại cùng bọn họ giằng co trong chốc lát, thấy bọn họ không chịu thu lễ, đành phải mang theo quà tặng trở về.
Thiếu nãi nãi của Vương chủ bộ kia đúng là người lúc trước gả xung hỉ: Lâm Xuân Nhi.
Vận khí của Lâm Xuân Nhi đúng là hảo, sau khi gả xung hỉ vào nhà Vương chủ bộ, bệnh tình tướng công của nàng dần dần có khởi sắc. Khiến cho hai lão Vương gia rất thích nàng, cảm thấy thật sự là xung hỉ đúng hướng rồi.
Đoạn thời gian đó, một nhà Lâm Đại Lực rất là đắc ý, đặc biệt là nhà của Vương chủ bộ phái người vội giáp mặt với trưởng bối trong tộc nhằm biện hộ cho họ, miễn cho Lâm Đại Lực chịu gia pháp. Đem một nhà Lâm Đại Tráng chối bỏ, ngay trong tộc tuyên bố không chấp nhận nhà này là thân thích. vợ chồng Lâm Đại Lực cũng không nói gì về chuyện này, ở trong thôn rêu rao cực kỳ. Nào là mua xiêm y tơ lụa, trang sức vàng bạc, giống như là rất sợ người khác không biết bọn họ có tiền .
Sau, toàn gia Lâm Đại Lực trụ trong một căn nhà lớn, mua mười mẫu đất vườn tốt nhất cho thuê, lại mua thêm hai nha đầu hầu hạ. Hiện tại, Lâm Đại Lực cũng không làm thợ mộc , hắn chỉ dựa vào thu địa tô hưởng phúc ngày lành. Gặp người liền thổi phồng rằng chính mình có nhiều tiền lại là thân gia của quan gia, khiến cho người trong thôn đều không nguyện ý tiếp chuyện cùng bọn họ.
Sau nửa năm, tướng công Lâm Xuân Nhi bình phục, bản thân nàng cũng trãi qua cuộc sống của một Thiếu nãi nãi. Cũng được Vương thái thái hướng dẫn, cũng tiến nhập vào vòng luẩn quẩn của nữ nhân thuộc thượng tầng ở thị trấn.
Lâm Xuân Nhi còn gặp qua Lâm Cẩm Nhi mấy lần, đều rất là ghen tị, nhìn Lâm Cẩm Nhi ăn mặc toàn thân khí phái, xem ra so với nàng còn tốt hơn. Hừ! Lâm Xuân Nhi nghĩ Cẩm Nhi chẳng qua chỉ gả cho một thương hộ, có gì đặc biệt hơn người …
Lâm Xuân Nhi đắc ý không bao lâu liền phát hiện chức danh Thiếu nãi nãi của nàng cũng không tốt quá, tuy rằng nàng đối Vương gia có ân, hai lão Vương gia đối nàng cũng không tồi. Nhưng tướng công Vương Học Bác lại không thích nàng, Lâm Xuân Nhi từ nhỏ đã làm việc, làn da vừa đen lại thô ráp, Vương Học Bác cưới nàng vì xung hỉ nên ít khi đến phòng của nàng. Mà Lâm Xuân Nhi lại không biết chữ, Vương Học Bác là liên đồng sinh, dù không có thi đậu, nhưng thực thích học đòi văn vẻ. Hai người căn bản không hợp nhau, quan trọng nhất là Vương Học Bác sớm đã có hai nha đầu thông phòng. Hai nha đầu thông phòng kia đều xinh đẹp mạo mỹ hơn nàng, hàng đêm luôn chiếm lấy tướng công của nàng. Thời gian này nàng mới biết được, làm một xung hỉ tân nương, không được tướng công sủng ái cũng không có hài tử, lại không có sự trợ giúp đắc lực từ nhà mẹ là cỡ nào gian nan. Thời gian này Lâm Xuân Nhi mới nghĩ đến một nhà đại bá, đặc biệt sau khi Lâm Gia Văn thi đậu tú tài, nàng luôn muốn khôi phục quan hệ hai nhà, bất đắc dĩ lần nào một nhà Lâm Đại Tráng cũng đều cự tuyệt. [Y-H: ko thành ý thì bị cự tuyệt là phải rồi]
Lâm Xuân Nhi nhìn nha đầu mang theo quà tặng trở về, âm thầm sinh khí. “Thật sự là không biết phân biệt…” Phụ mẫu của nàng cũng từng bảo nàng tới cửa tặng lễ giải thích, nhưng nhiều lần mà chẳng được cái gì. Ai… Nếu không phải đệ đệ của nàng Lâm Gia Vượng hết ăn lại nằm , *không xả nàng chân sau liền không tồi*. Nàng làm sao phải đi lấy lòng một nhà Lâm Đại Tráng. Nghe nói Lâm Gia Bảo ở trong cung rất tốt, không biết lúc ấy nếu là nàng vào cung thì sẽ như thế nào đâu…[Y-H: muộn rồi cưng]
Mấy ngày sau, Lâm Đại Tráng , Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành xuất phát đến kinh thành.
Lần này, Tần Khải Hành mang theo hai xe lớn đầy vải vóc đi kinh thành thử thủy[thăm dò], đồng hành còn có thêm hai tiểu nhị cùng bốn gia đinh, cả đoàn cứ theo đường lớn mà đi, sau mười ngày thì thuận lợi đến kinh thành.
Lúc tiến vào kinh thành đã là buổi tối, đoàn người trước tìm một khách *** sạch sẽ nghỉ ngơi.
“Nhạc phụ cùng đại ca nghỉ ngơi trước đi, đi đường đã rất vất vả rồi. Lần này trên đường thuận lợi, chúng ta đến đây sớm, còn mấy ngày nữa mới tới Trung thu. Ngày mai ta đi tìm hiểu một chút tình huống của các cung nhân.” dọc theo đường đi, Tần Khải Hành luôn chiếu cố phụ tử Lâm gia.
“Khải Hành ngươi cũng vất vả , sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Đại Tráng đối với con rể này rất là vừa lòng, hoàn hảo là lần này bọn họ đi cùng con rể, đứa con rể này rất có năng lực, dọc theo đường đi đều an bài thỏa đáng hết mọi thứ, làm cho bọn họ bớt không ít lo lắng.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc bọn họ dùng đồ ăn sáng, Tần Khải Hành đã đem sự tình mà hắn nghe ngóng được đều kể lại rõ ràng:
“Vào hôm Trung thu, bắt đầu từ giờ Thìn sẽ dựa theo thứ tự mỗi cung điện mà cho phép cung nhân ra gặp gia nhân của mình một canh giờ. Cung điện của Hoàng hậu nương nương tất nhiên là xếp hạng nhất , ta nghĩ vào sáng sớm thì chúng ta có thể nhìn thấy Gia Bảo .”
“Được vậy thì tốt quá!” Lâm Gia Văn cùng Lâm Đại Tráng nghe xong đều rất vui vẻ.
Dùng xong đồ ăn sáng, Tần Khải Hành , Lâm Gia Văn cùng Lâm Đại Tráng ba người đi dạo một chút ở kinh thành. Khách *** mà bọn họ trụ là ở thành tây, ở bên này chủ yếu là dân chúng phổ thông, thực phồn hoa cũng thực náo nhiệt. Thành đông là quan to cùng quý nhân ở, hướng vào bên trong chính là nội thành hoàng thành , nơi đó chỉ có hoàng thân quốc thích cùng quan to của triều đình cư ngụ.
Tần Khải Hành đi dạo một hồi liền thuê một cái tiểu viện, phía trước có bày cửa hàng. Thanh toán nửa tháng tiền thuê nhà, buổi chiều đại gia liền rời khỏi khách ***, đem đồ vật đều dọn đi qua. Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn giúp đỡ đồng thời chỉnh lý hàng hóa, bố trí cửa hàng, đến buổi tối thì mọi thứ đều được chuẩn bị tốt .
Tần Khải Hành chuẩn bị ngày mai sẽ khai trương buôn bán, đem chiêu bài của Tần gia bố trang treo hảo.
”Nhạc phụ, đại ca buổi chiều phiền toái các ngươi. Ngày mai thì tốt rồi, không cần làm phiền các ngươi. Có ta cùng bọn tiểu nhị là được.”
“Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Cái mà ta cùng đại ca ngươi giúp cũng chỉ là chút khí lực mà thôi .ha ha!” Lâm Đại Tráng nói.
“Đúng rồi, ta nghe được ở kinh thành có một chỗ tên là “Có gian thư cục”, người có công danh cũng có thể vào bên trong đọc sách, đại ca ngày mai có thể đi nhìn xem, nó ở ngay ranh giới giữa thành tây cùng thành đông.” Tần Khải Hành lúc hỏi thăm mặt tiền cửa hàng thì nghe được nơi này.
“Vậy ngày mai nhất định phải đi nhìn xem.”
Lâm Gia Văn nghe xong rất là hứng thú. Trong thị trấn không có nhiều đại thư cục lắm, có rất ít sách có thể mượn đọc. Mà sách lại thực quý, với điều kiện của nhà hắn thì không có thể thường xuyên mua sách mang về.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Lâm Gia Văn liền đi đến thư cục mà hôm qua Tần Khải Hành đã nói. Thư cục này thật sự rất lớn, tổng thể có ba tầng lâu, là thư cục lớn nhất mà Lâm Gia Văn đã từng thấy.
Lâm Gia Văn đi vào bên trong, lập tức liền có tiểu nhị chào đón.
”Vị huynh đài này, chắc ngài đã có công danh, thỉnh lại đây đăng ký trước một chút.”
Sau khi đăng ký xong, tiểu nhị nói cùng Lâm Gia Văn:
“Ở đây, tầng thứ nhất và thứ hai là tùy ý đọc, nhưng không thể mang sách ra ngoài, chỉ có thể đọc tại thư cục , nếu yêu cầu cung cấp nước trà điểm tâm, thì xin mời lên tầng ba. Thỉnh cẩn thận trân trọng bộ sách, nếu có chút tổn thương thì sẽ phải bồi thường”.
Lâm Gia Văn cảm tạ tiểu nhị, trước tiên dạo một vòng ở lầu một, có rất nhiều loại sach trong thư cục này, bên cạnh mỗi một giá sách đều có một cái bàn. Thư cục có rất nhiều người nhưng thực an tĩnh, Lâm Gia Văn nhìn thấy tất cả mọi người thực an tĩnh mà ngồi đọc, thỉnh thoảng có thảo luận nhưng đều thực nhỏ giọng.
Lâm Gia Văn không thể chờ đợi được mà chọn ngay một quyển sách mà hắn cảm thấy hứng thú rồi ngồi ở một bên đọc.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Gia Văn một đầu chui vào biển tri thức, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong thư cục.
Trong thư cục, Lâm Gia Văn còn nhận thức tú tài Tiền Thanh Côn, hai người nhất kiến như cố [kiểu như: mới gặp mà giống như quen biết từ lâu, hay là: mới gặp mà đã thấy hợp ý], đều thực khâm phục tài hoa của nhau.
“Lâm huynh, ha ha nhìn bề ngoài của ngươi, ta thật nhìn không ra, ngay từ đầu ta còn tưởng ngươi là khảo vũ cử [kiểu như : thi võ] đâu! Không nghĩ tới chúng ta giống nhau nga. Thật sự là quá tốt, có thể nhận thức một bằng hữu cùng chung chí hướng như ngươi, về sau chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau thảo luận văn chương.”
Tiền Thanh Côn mới gặp Lâm Gia Văn, nhìn hắn lưng hùm vai hổ, bộ dáng thô kệch như vậy cư nhiên cũng là một người đọc sách, rất là tò mò, nên chủ động bắt chuyện. Không nghĩ tới bọn họ cứ như vậy mà tán gẫu suốt, sau đó bọn họ liền đi lên tầng ba của thư cục, vừa uống trà vừa nói chuyện trời đất.
“Tiền huynh, ta cũng rất hân hạnh được biết một bằng hữu như ngươi, đáng tiếc ta là cùng gia nhân đến kinh thành để gặp mặt đệ đệ vào dịp lễ Trung thu, chờ thấy mặt đệ đệ xong sẽ trở về đi.”
Lâm Gia Văn cũng thật tiếc, sách trong thư cục này thư ,hắn còn chưa có nhìn đủ.
“A! Vậy thật sự là đáng tiếc, đệ đệ của ngươi làm cung nhân ở trong cung sao? Lần này là vì cầu phúc cho Thái tử điện hạ sau khi tiêu diệt man tộc, ân đức của Hoàng Thượng cùng hoàng hậu hoàng mênh mông cuồn cuộn, ơn trạch lễ Trung thu lần này là sự kiện trước nay chưa từng có”. Tiền Thanh Côn còn nói, “Ta nói Thái tử điện hạ thật đúng là một thái tử ưu tú, trong lĩnh vực quân sự, hắn bách chiến bách thắng, đối với văn nhân chúng ta, hắn cũng thực coi trọng, nghe nói phía sau thư cục này chính là Thái tử điện hạ, hắn làm việc này là muốn cho thư sinh nghèo cũng có thể đọc được sách”
“Đúng vậy, thật sự cảm kích ban ân lần này. Nếu không thì chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp mặt đệ đệ của ta nữa! Mọi người trong nhà đều rất nhớ hắn.” Lâm Gia Văn cảm khái.
“Ta có một cô cô cũng là người hầu trong cung, có chút hiểu biết. Đệ đệ của ngươi là người hầu trong cung nào?” Tiền Thanh Côn hỏi.
“Đệ đệ của ta là cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, là tại ngự điểm phòng làm điểm tâm .” Lâm Gia Văn nghe Tiền Thanh Côn hỏi liền trả lời.
“Vậy thì rất tốt , so với mấy chỗ khác, đây thật đúng là một địa phương tốt, đệ đệ của ngươi vận khí thật hảo.” Tiền Thanh Côn nghĩ nghĩ. “Nếu là trong cung Hoàng hậu nương nương, ta nghe nói ở đó có một bí văn về Thái tử điện hạ.” Tiền Thanh Côn thần bí hề hề mà nói, “Nghe nói Thái tử điện hạ coi trọng một cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, hiện tại chính là ngày đêm sủng ái. Nghe nói tuổi của cung thị kia còn rất nhỏ nữa”. [Y-H: ẹc, tên này cũng nhiều chuyện nhỉ]
Lâm Gia Văn nghe xong nhăn nhíu mày, cũng không dám nghĩ nhiều, liền mỉm cười cho qua . Những quý nhân đó đều không có chút tình yêu nào đâu. Thái tử điện hạ anh minh thần võ sớm đã truyền khắp thiên hạ, hắn xử lý Man tộc rất quyết đoán ngoan tuyệt. Không nghĩ tới cũng có chút mê a….
Mà về phía Tần Khải Hành cũng tiến triển thuận lợi, từ sau khi khai trương, ngắn ngủn qua mấy mà bán cũng tương đối khá. Vải vóc tơ lụa tốt ở kinh thành rất nhiều, màu sắc và hoa văn cũng mới mẻ độc đáo xinh đẹp, bất quá giá cả cũng cao. Trong khi đó, vải vóc Tần Khải Hành mang đến có chất lượng không tồi, hoa văn nếu để ở quê nhà thì không còn mới nhưng ở kinh thành thì lại tương đối mới mẻ, hơn nữa giá cả cũng phải chăng nên dân chúng thành tây cũng thực thích.
Tần Khải Hành rất vui vẻ, nếu cứ theo cái đà này, không quá mấy ngày nữa là có thể đem hàng lần này bán hết. Nghĩ thầm lần này đến kinh thật sự là lựa chọn đúng, chẳng những bán được hàng tồn mà còn kiếm thêm được chút ít tiền lời. Chờ khi trở về, sẽ đặt mua một ít hàng hóa đang thịnh hành ở kinh thành mang về, đến lúc đó khẳng định còn có thể kiếm thêm không ít, nếu có thể tìm được đối tác cố định ,vậy thì càng tốt hơn.
Lễ Trung thu từ từ tới gần, phụ tử Lâm gia cùng Tần Khải Hành đối với việc gặp mặt Lâm Gia Bảo tràn ngập chờ mong…
—– Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.