Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 7: Khúc Nhạc Dạo

Tối Á Miêu Miêu

02/04/2017

CHƯƠNG 8: KHÚC NHẠC DẠO

.

Cám ơn NanaYJ và Yamiryu  và mauxanhvamauhong đã gợi ý chỗ mình không biết.

.

Nửa tháng sau, tại khu đất trống trong Lâm gia thôn, Trong chính đang tuyên bố nội dung bố cáo từ thị trấn. Nói cho người nhà của các cung nhân trong thôn về tin tức đi đến kinh thành đoàn tụ vào dịp lễ Trung thu.  Người trong thôn nghe được tin tức, đều nghị luận sôi nổi.

 

“Đại Tráng a, trạm dịch có thư của nhà ngươi, ta giúp ngươi cầm đến .” Trong chính gọi đoàn người của gia đình Lâm Đại Tráng lại, “Gia Văn đến xem, là song nhi nhà các ngươi gởi về, một cái hành trang lớn nga.”

 

Hiện tại Trong chính đối diện với người nhà của Lâm Đại Tráng cũng tỏ  thái độ rất là thân thiết. Lâm Gia Văn năm nay đỗ tú tài, hiện tại cũng là người có công danh, thấy Huyện thái gia cũng không cần quỳ .

 

Lâm Gia Văn không để ý tới thái độ tận lực lấy lòng của Trong chính, tiếp nhận hành trang  sau đó nói cho có lệ vài câu. Người trong thôn cũng nghe được lời Trong chính nói, tò mò mà nhìn cái hành trang rất lớn kia. Có mấy người ồn ào nói:

 

“Lâm tú tài mở ra cho mọi người nhìn xem a, xem song nhi nhà ngươi có gởi cái gì tốt về không?”

 

Trước đây tiến cung  có 10 người, nhưng chỉ có Lâm gia khuê nữ ;Lâm Kiều Kiều; ở tại thôn đầu là có gởi đồ vật về nhà, lúc đó mẹ của Lâm Kiều Kiều rất đắc ý nha. Gặp người liền nói Kiều Kiều nhà nàng gởi về đồ vật tốt như thế nào… hiện tại là người hầu trong cung của quý nhân nương nương, thực được thưởng thức nga, còn gởi trở về không ít bạc đâu nga.

 

Lần này Lâm Gia Bảo gời về hành trang lớn như vậy, trong thôn đều nhìn chằm chằm, đoán là hắn gời  về nhiều hay ít bạc.

 

Lâm Gia Văn không để ý tới bọn họ ồn ào, cùng phụ thân bước nhanh trở về nhà. Trong nhà,  Trương Huệ Nương đang dìu con dâu đã mang thai được sáu tháng.

 

“Có tin tức gì tốt không?”

 

Lâm Gia Văn đem tin tức Trong chính tuyên bố nói ra, lại thực kích động mà nói:

 

“Gia Bảo gời đồ vật trở về!”

 

Người một nhà nghe xong đều thực kích động, vội vàng thúc giục

 

: “Mau mở ra nhìn xem…”

 

Từ khi Lâm Kiều Kiều  gởi đồ vật trở về, bọn họ vẫn luôn ngóng chờ Gia Bảo cũng có thể gởi thư về nhà. Gia Bảo tiến cung đã gần hai năm , trong nhà không có lúc nào là không nhớ mong, cho dù là một lời nhắn cũng có thể làm cho bọn họ an tâm.

 

Người một nhà không thể chờ đợi được mà mở ra hành trang, bên trong là một tập thư thật dày , một cái hà bao tinh xảo, còn có một bao dùng khăn gói kỹ, chắc phải là bạc.

 

Lâm Gia Văn đầu tiên mở giấy viết thư, Lâm Gia Văn nhìn nhìn, Lâm Gia Bảo viết chữ khá lớn, bắt đầu đọc cho mọi người nghe: phụ thân, mẫu thân, ta là Gia Bảo. Ta ở trong cung thực hảo, ta hiện tại đang làm việc ở  ngự điểm phòng trong cung của Hoàng hậu nương nương, chuyên môn làm điểm tâm cho Hoàng hậu nương nương. Quản lý Ngự điểm phòng là Lâm má má đối với ta hòa hảo, còn dạy ta làm điểm tâm, ta hiện tại có thể tự làm vài loại điểm tâm ngon.  . Đáng tiếc mọi người không thể được nếm thử, bất quá chờ ta xuất cung có thể mỗi ngày làm cho các ngươi ăn nha. Ta hiện tại mỗi tháng có một lượng bạc tiền tiêu vặt, còn thường xuyên có thưởng, chờ sau khi xuất cung, ta có thể mở một cửa hàng điểm tâm trong thị trấn. Về sau nhất định sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó ở trong thành mua một căn nhà lớn. Chúng ta người một nhà sẽ ở cùng một chỗ!

 

Cha mẹ, đại tỷ, đại tỷ phu, đại ca, đại tẩu, nhị tỷ, tiểu đệ, tiểu muội ta thật nhớ các ngươi! Lần này Hoàng hậu nương nương khai ân, lễ Trung thu các ngươi nhất định phải tới thăm ta a. Sợ các ngươi đi đường không đủ, ta đem tất cả bạc cùng phần thưởng của ta đều gởi về hết. Còn có bạc mà mọi người cho lúc ta tiến cung, ta ở trong cung cũng không có dùng đến. Các ngươi nhất định phải tới thăm ta a, Gia Bảo rất nhớ mọi người!

 

Nghe gia văn đọc xong thư, lại nhìn thấy hình Gia Bảo họa, Trương Huệ Nương lau nước mắt, “Đứa nhỏ này vẽ thật đẹp, *về điểm này tâm bức họa thật sự nhất dạng*.”

 

“Xem ra Gia Bảo ở trong cung không quá tệ, cái này có thể yên tâm .” Lâm Đại Tráng cũng rất vui vẻ, “mẹ hài tử, ngày mai ngươi đi đến nhà thân gia nói cho Cẩm nhi hay. Cẩm nhi vẫn luôn quan tâm Gia Bảo đó .”

 

Đại tỷ của Lâm Gia Bảo; Lâm Cẩm Nhi; biết được tin tức Gia Bảo tiến cung, thương tâm không thôi suýt nữa động thai khí. Hoàn hảo không có chuyện gì, sau đó sinh được một đôi long phượng thai. Việc này làm cho mọi người trong Tần gia vô cùng vui sướng. Tần thái thái đối với việc có thể sinh long phượng thai hiếm lạ thì càng thêm tin rằng Lâm Cẩm Nhi chính là một con dâu có mệnh tốt. Cho nên, sau khi Lâm Cẩm Nhi ra tháng liền đem quyền quản gia giao cho nàng, chính bà bắt đầu đóng vai hảo nãi nãi suốt ngày chăm sóc sủng nịch hài tử.

 

Lâm Đại Tráng mở khăn ra , quả thật có rất nhiều bạc. Đếm, cư nhiên có một trăm ba mươi lăm lượng bạc.”Nhiều bạc như vậy a!

 

“Oa! Oa!” Long phượng thai cũng thực kích động, nhiều bạc như vậy, có thể mua nhiều thức ăn ngon a.(^.^)

 

“Như thế nào nhiều như vậy, một tháng là một lượng bạc, công thêm lúc  trước mang theo tiến cung là hai mươi hai, nhiều lắm là ba mươi  hai? Nghe nói Lâm Kiều Kiều  mới  gời về có hai mươi mấy lượng bạc hà .” Lâm Gia Văn nghi hoặc.

 

Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy bao ba mươi lăm lượng bạc của Lâm Gia Bảo, liền bảo  người để thêm vào một trăm lượng. Ngẫm lại sợ không ổn, liền phân phó bọn họ đổi hết ra bạc vụn. Cho nên Lâm gia mới thu được gói hành trang lớn như thế.

 

“Này có cái gì, Gia Bảo ở trong cung  Hoàng hậu nương nương làm việc, Hoàng hậu nương nương là lớn nhất , đương nhiên đó cũng là địa phương lớn nhất, thưởng cũng sẽ rất nhiều”

 

Trương thị không thèm để ý mà nói, người một nhà nghe xong, trừ bỏ Lâm Gia Văn , đều cảm thấy cái này không sai! Thê tử Lâm Gia Văn là Ngô thị cũng nghĩ thầm, với số bạc này,  sang năm tướng công đi Từ Châu khảo thi hương chắc cũng đầy đủ .

 

Lâm Lỵ Nhi vuốt cái hà bao tinh xảo, mặt trên thêu hoa cỏ thật xinh đẹp, hà bao cũng phình , đem đồ bên trong đều trút vào trên bàn.

 

“Bên trong ví này còn có đồ”. Chỉ thấy trong ví đổ ra năm cái ngân trái cây cùng ba miếng kim qua tử.

 

“Nha! Cái này là làm từ vàng sao. Thật là dễ nhìn!” Tiểu muội bắt một cái nhìn kỹ.

 

“Rốt cuộc là trong cung , làm cái gì cũng tinh vi a. Ngân trái cây này phỏng chừng cũng nặng khoảng hai lượng.” Trương thị cầm ở trong tay phỏng chừng trọng lượng.

 

Người một nhà vui vẻ vây quanh cái bàn thưởng thức. Có số tiền lớn này, người một nhà thương lượng, bỏ ra tiền đi đường đến kinh thành, tiền cho Lâm Gia Văn sang năm đi tỉnh thành Từ Châu thi hương, thì còn một số bạc dư. Lâm Đại Tráng chuẩn bị sửa sang nhà cửa lại một chút, xây thêm mấy gian phòng, quản gia mở rộng một ít . Mắt thấy trong nhà sẽ có thêm nhân khẩu , bọn nhỏ cũng lớn, chuyện phòng ở là rất cấp bách. Vốn bọn họ muốn đem bạc để dành cho nhi tử sang năm đi thi hương dùng , hiện tại thì không cần cố kỵ . Ở nông thôn , sửa sang một cái nhà cũng không tốn kém nhiều, nhân công và vật tư chỉ cần tiêu tốn mấy chục lượng bạc là có thể làm tốt lắm. Số bạc còn dư ra  liền chuẩn bị mua thêm vài mẫu ruộng. Hiện tại không cần giao thuế đất, nên làm càng nhiều thu vào cũng càng nhiều.

 

Đem mấy mẫu đất đó đều đứng tên là Lâm Gia Bảo.  Tất cả mọi người  đều không dị nghị. Nếu về sau Gia Bảo còn gởi  bạc trở về, đều chuẩn bị  mua đất vườn nhiều hơn. Như vậy Gia Bảo sau khi trở về, cũng có chút dựa vào. Số đồ trong ví trước giữ lại không động vào. Vạn nhất có một việc gấp cũng có thể dùng đến. [Y-H: mua chi cho lắm, em ấy cũng có về nhà ở đâu. Bị tên kia bắt luôn trong cung hưởng phước rồi ]

 

Sáng sớm hôm sau, Trương thị vào thành thăm nữ nhi, Lâm Đại Tráng mang theo Lâm Gia Văn đi đến nhà Trong chính nói chuyện về cái nhà cùng việc mua đất. Bọn họ đi  không bao lâu thì người nhà Lâm Kiều Kiều  đã đến cửa.

 

Mẹ của Lâm Kiều Kiều  ngày hôm qua nghe nói Lâm Gia Bảo cũng gởi đồ vật trở về, rất là tò mò, sáng sớm hôm nay liền đến hỏi thăm tin tức.

 

Ngô thị cũng không tiện đuổi nàng, nhờ Lâm Lỵ Nhi dìu, đành phải thỉnh nàng ngồi xuống.

 



“ Đến vào sáng sớm , chắc là có việc?”

 

“Ta nghe nói song nhi nhà của ngươi gởi đồ vật trở về, liền tới hỏi. Ha ha, song nhi nhà của ngươi hiện tại là người hầu ở nơi nào a? Kiều Kiều nhà của ta là  người hầu trong cung Quý nhân nương nương đó!” Mẹ của Lâm Kiều Kiều  bát quái hỏi.

 

Ngô thị không quen nhìn bộ dáng của nàng, “Gia Bảo nhà của chúng ta làm ở Ngự điểm phòng trong cung Hoàng hậu nương nương!”

 

“Trong cung Hoàng hậu nương nương nha!” nương[mẹ] của Lâm Kiều Kiều  ngừng lại một chút, lập tức lại đắc ý nói: “Thì ra là tạp dịch trong phòng bếp, Kiều Kiều nhà của ta chính là hầu hạ trước mặt nương nương nha. Song nhi nhà của ngươi gởi bao nhiêu bạc trở về.”

 

“Mắc mớ gì tới ngươi!” Lâm Lỵ Nhi nghe nàng nói đệ đệ là tạp dịch, sinh khí nói.

 

“Nghe nói là một bao thực lớn nga, vậy chắc không ít bạc đâu.” nương của Lâm Kiều Kiều  chưa từ bỏ ý định hỏi.

 

“Không nói cho ngươi biết.” Lâm Lỵ Nhi mạnh mẽ trả lời nàng.

 

Ngô thị cũng không muốn tiết lộ cho nàng nghe, nàng hiểu rằng  tiền tài cũng không nên để lộ ra ngoài.”Không nhiều không ít, Lâm đại nương, nhà của ta còn có việc, ta đây cũng không có phương tiện chiêu đãi ngươi, mời ngươi trở về đi.”

 

“Ai u, ngươi lên làm nương tử của tú tài thì tự cao tự đại thật. Ngươi không nói ta cũng biết, một tên tạp dịch mà thôi, nhất định là một bao lớn tiền đồng đi, ha ha ha ha.” nương của Lâm Kiều Kiều thấy các nàng không chịu nói, ác ý mà phỏng đoán.

 

Lâm Lỵ Nhi xuất ra một cái chổi lớn đuổi nàng, “Ngươi có đi hay không! Có đi hay không!”

 

Nương của Lâm Kiều Kiều  vừa đi vừa mắng nhà Lâm Đại Tráng, “Nha đầu chết tiệt kia, thô bạo như vậy mạnh mẽ, coi chừng không gả được đó.”

 

Thời điểm Trương thị đến Tần gia ở trong thành là khoảng giữa trưa , cả nhà Tần gia đều có mặt. Lâm Cẩm Nhi nhìn thấy nương cũng thật cao hứng:

 

“Nương sao ngươi lại tới đây.”

 

Tần Khải Hành thấy được cũng tiến lên hành lễ với nhạc mẫu. Trương thị trước vấn an hai thân gia, lại nhìn xem đại tôn tử Thông ca, cùng một đôi long phượng thai. Sau, đem việc Lâm Gia Bảo gởi thư về nhà đều nói ra. Mọi người ở Tần gia nghe xong cũng thực cao hứng thay cho bọn họ.

 

“Nhạc mẫu, nhạc phụ cùng Gia Văn chuẩn bị khi nào xuất phát?” Tần Khải Hành hỏi, trong lòng hắn có một ý tưởng.

 

“Bọn họ chuẩn bị giữa tám tháng sẽ đi, vì thời gian đến nơi cũng mất khoảng nửa tháng.”

 

Trương thị hồi đáp, trong nhà thương lượng xong liền thống nhất là Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn đi. Nàng kỳ thật cũng rất muốn đi, nhưng đại tức phụ đến tháng mười liền muốn sinh , trong nhà còn có ba hài tử, nên không thể đi được.

 

“Các ngươi nghe như thế này coi có được không, lần này để ta cùng cùng đi kinh thành đi. Ta đều chưa có đi qua kinh thành, vừa lúc mượn cơ hội này đi xem. Trong *** cũng còn tồn một ít hàng, ta mang đi kinh thành tìm cách thử xem. Hàng của ta đều rất tốt, chỉ là hoa văn có chút quá hạn, có lẽ đem đi đến kinh thành thì biết đâu mọi người nhìn thấy mới mẻ.  Đến lúc đó ta lại  mua chút vải vóc đang lưu hành trong kinh trở về.”

 

Tần Khải Hành rất có đầu óc thương nghiệp, đều tính toán hảo .Tần lão gia nghe xong cũng rất là đồng ý, nhi tử thành gia lập nghiệp, là phải nên đi rèn luyện một chút . Đối Trương thị nói:

 

“Bà thông gia a, Khải Hành nói không sai, để hắn cùng đi đi. Trong nhà xe ngựa có sẵn, các ngươi cũng không cần tiêu tiền đi mướn, ta lại phái thêm vài tiểu nhị, gia đinh đồng thời hộ tống, như vậy trên đường đi cũng an toàn một chút.”

 

“Rất tốt nha, cám ơn thân gia . Ta trở về nói cùng bọn họ.” Trương thị nghe xong tự nhiên đồng ý.

 

Giữa trưa Tần gia nhiệt tình mời Trương thị ở lại dùng cơm trưa, buổi chiều bảo xe ngựa đưa nàng trở về.

 

Trương Huệ Nương trở về đem ý tứ của Tần gia nói một chút, tất cả mọi người cảm thấy hảo. Kế tiếp, một nhà Lâm Đại Tráng liền bận rộn hẳn lên.

 

Ngay tại lúc một nhà Lâm Đại Tráng vô cùng cao hứng làm nhà cửa cùng chuẩn bị đồ vật đi kinh thành, Hiên Viên Hãn Thừa cũng tính toán kế hoạch của hắn.

 

Đảo mắt đến bảy tháng, Hiên Viên Hãn Thừa bắt đầu một lần nữa tham gia triều chính. Đối với sự tình trong triều, hắn đều  thành thục khéo léo đưa ra biện pháp giải quyết, các đại thần cũng đều cảm giác được Thái tử điện hạ ngày càng mãnh liệt uy áp, đối hắn lại càng tin phục, đồng thời cũng càng e ngại.

 

Theo thường lệ, vào buổi chiều, Hiên Viên Hãn Thừa đi tới Vĩnh Thọ cung bồi mẫu hậu dùng điểm tâm và nói chuyện.

 

Hoàng hậu đối với việc Thái tử thường xuyên đến khiến nàng rất là vui mừng, Nhị hoàng tử Hiên Viên Hãn Khải thì thích vũ đao lộng bổng [mình nghĩ: kiểu như đánh đấm, múa kiếm…] , nên không thường xuyên lại đây. Nhưng đại nhi tử tương đối tri kỷ, thường xuyên đến thăm nàng. Thậm chí đến các mệnh phụ khi yết kiến nàng cũng đều khen Thái tử điện hạ hiếu thuận.

 

“Thừa nhi, vài ngày nữa là lễ cầu Chức Nữ ban cho khéo tay thêu thùa , ta định mở tiệc chiêu đãi một ít gia đình có nữ nhi chưa thành thân. Mượn cơ hội này trước tuyển cho ngươi một trắc phi, ngươi xem có được không? Ngươi hiện tại chỉ có ba thị thiếp bên người, quá ít , các nàng tuổi cũng đều lớn, ta nghĩ ngươi cũng không thế nào thích .”

 

Hoàng hậu nghĩ trước nạp trắc phi, chờ sự tình của Tiết gia kết thúc, sau đó mới tuyển Thái tử phi, dù sao cũng là quốc mẫu tương lai,sẽ là mẫu nghi thiên hạ, không thể qua loa .

 

“Mẫu hậu, không cần. Ta còn điều trị một hai năm, hiện tại nạp phi, chỉ sợ không ổn.” Hiên Viên Hãn Thừa lắc đầu.

 

“Như thế nào còn đến một hai năm, đến lúc này đều đã qua một năm rồi. Tiền thái y làm như thế nào vậy, không phải nói là theo quân giúp ngươi điều trị sao.” Hoàng hậu có chút tức giận.

 

“Mẫu hậu không nên trách Tiền thái y , hắn cũng thực dụng tâm vì ta giải độc. Bất quá, xuất chinh bên ngoài, có đôi khi khó tránh khỏi sự cố mà không thể trị liên tục. Hiện tại,  độc tố trong cơ thể ta đã hết, chỉ là việc điều trị còn khiếm khuyết một chút.” Hiên Viên Hãn Thừa giải thích.

 

“Vậy thì làm như thế nào, lần này ngươi xuất chinh gần một năm bên ngoài còn không nói làm gì, nhưng bây giờ ngươi trở về, nếu tiếp tục một hai năm không gần nữ sắc, lại không có con nối dòng. Như vậy sợ là sẽ phát sinh tin đồi Thái tử điện hạ có bệnh  a.” Đây là hoàng hậu lo lắng .

 

“Chính là bây giờ ta còn không điều trị hảo, lực bất tòng tâm , tuy là có thể miễn cưỡng sinh hoạt vợ chồng, nhưng con nối dòng lại không có .” [ẹc]

 

Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục cùng mẫu hậu giải thích. Kỳ thật thân thể của hắn đã sớm bình phục, nhưng vì bảo bối của hắn, hắn vẫn là cố kéo dài một hai năm, hắn là không nguyện ý gặp mặt nữ nhân khác. (^_^).

 

“Vậy việc này phải làm sao đây?” Hoàng hậu lo lắng.

 

“Mẫu hậu ngài đừng nóng vội, ta nghĩ ra một biện pháp.” Hiên Viên Hãn Thừa nói với mẫu hậu. “Ta nghĩ chuyên sủng một  song nhi, ta chỉ đối với song nhi này đặc biệt sủng ái, nên sẽ không đi đến chỗ các thị thiếp khác. Mà việc song nhi dựng dục hài tử thì gian nan hơn nữ tử một ít, ta đây một hai năm không con nối dòng cũng rất bình thường .”[ Y-H: anh nham hiểm quá] Hiên Viên Hãn Thừa nói ra biện pháp của hắn.

 

“Chuyên sủng một song nhi, chuyện chuyên sủng này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh…” Hoàng hậu nghe xong cảm thấy chủ ý này liền cảm thấy lo ngại cho thanh danh của Thái tử.



 

“Mẫu hậu, đây là biện pháp tốt nhất . So với tin đồn Thái tử có bệnh thì chuyện này đã tốt hơn nhiều lắm. Thiếu niên anh hùng, ái mộ sắc đẹp cũng không tính là cái gì.” Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục du thuyết.

 

“Ai! cũng chỉ có thể như vậy . Ngươi có chọn người chưa?” Hoàng hậu hỏi Thái tử.

 

“Còn không có, [Y-H: anh nói sạo nhá] còn thỉnh mẫu hậu vì ta xem xét một chút. Tốt nhất là trong cung mẫu hậu .” Hiên Viên Hãn Thừa mặt không biến sắc nói.

 

“Chu má má, lời Thái tử nói chắc ngươi đã nghe rõ, ngày mai đem danh sách thích hợp trong Vĩnh Thọ cung cho ta.” Hoàng hậu nhìn về phía Chu má má đang hầu ở một bên phân phó. Khi Hoàng hậu nói chuyện cùng Thái tử,  bên người cũng chỉ chừa một tâm phúc là Chu má má, nàng đối Chu má má cũng thực yên tâm.

 

“Hoàng hậu nương nương xin yên tâm, ngày mai ta liền chuẩn bị tốt danh sách .” Chu má má rất tự tin mà vỗ bộ ngực cam đoan.

 

Hiên Viên Hãn Thừa nghe Chu má má nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui sướng. Cùng lúc đó, Lâm má má ở ngự điểm phòng cũng thu được lời nhắn do ám vệ của Thái tử điện hạ gởi cho nàng. Lâm má má nghe xong, cau mày, hít một hơi.

 

Chu má má được Hoàng hậu nương nương phân phó liền trở về cung Vĩnh Thọ xem xét danh sách. Nhưng khi vừa lật, Chu má má liền ngốc, Vĩnh Thọ cung có tổng cộng năm song nhi cung thị! Trong đó hai người đã qua 20 tuổi, còn có một người mới 13 tuổi. Tuổi 15, 16 phù hợp thì chỉ có hai người. Nhưng hai song nhi này đều ở Vĩnh Thọ cung chăm sóc hoa cỏ , Chu má má cố ý nhìn nhìn người. Hai người này tướng mạo thường thường, tuyệt không phát triển . Với dáng vẻ này thì như thế nào là đối tượng để  Thái tử điện hạ “Chuyên sủng” đâu. Chu má má ở trong phòng của mình đi tới đi lui, điều này làm cho nàng ngày mai như thế nào công đạo với Hoàng hậu nương nương đây.

 

“Gõ gõ…”

 

Chu má má nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa vừa thấy là Lâm má má,

 

“Lão tỷ tỷ ngươi như thế nào lại đến đây.”

 

Lâm má má mang theo một cái thực hạp tiến vào,

 

“Sắp đến lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa , ngự điểm phòng của chúng ta vừa nghiên cứu ra một món điểm tâm mới . Chu má má ngươi ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, rất hiểu biết khẩu vị của Hoàng hậu nương nương. Ta đây thỉnh ngươi trước giúp ta nhấm nháp một chút.” Nói xong Lâm má má đem thực hạp đặt lên bàn.

 

“Lão tỷ tỷ ngươi làm nhất định là ngon , Hoàng hậu nương nương luôn thích ăn điểm tâm ngươi làm.”

 

Chu má má cùng Lâm má má đều là người quen bên phía nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, hai người có quan hệ là thông gia, sau lại đồng thời tiến cung, nhiều năm qua cũng vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, đối xử như  tỷ muội.  Lâm má má đem chén đĩa lấy ra,

 

“Ngươi nếm thử, đây là bánh tổ yến, kiểu bánh cũng là mới làm”.

 

“Hình chim khách này rất đẹp nha, lão tỷ tỷ ngươi dụng tâm . Hoàng hậu nương nương nhìn khẳng định thích .” Chu má má cầm một khối phóng vào miệng nếm nếm, “Mùi vị thật thơm! Lão tỷ tỷ ngươi chờ được ban thưởng đi.”

 

“Ngươi thật khéo nói, ha ha.” Lâm má má cũng cười đạo, nhìn danh sách Chu má má đặt lên bàn, “Ta xem ngươi giống như đang vội, ta đây không làm phiền ngươi đi.”

 

“Ai! Lão tỷ tỷ ta đây đang lo lắng, Hoàng hậu nương nương muốn ban thưởng cho Thái tử điện hạ một tiểu thị trong cung chúng ta,  ta đã xem qua thật không có một người phù hợp . Như vậy làm sao ta có thể báo cáo kết quả đây.”

 

“Cung thị trong cung chúng ta rất ít , tuyển người sẽ rất khó.” Lâm má má quan tâm nói.

 

“Chỉ có hai người phù hợp điều kiện , nhưng bộ dạng đều rất phổ thông .” Chu má má than.

 

“Vậy thì làm như thế nào, tướng mạo không tốt, Hoàng hậu nương nương nhất định là không hài lòng .” Lâm má má phụ họa , “Muốn nói đến tướng mạo a… trong ngự điểm phòng của ta có một song nhi,  tướng mạo cũng rất tốt .”

 

“Ai đáng tiếc mới 13 tuổi,  quá nhỏ .” Chu má má tiếc nuối mà nói.

 

“Không phải 13 tuổi , tháng trước vừa qua sinh nhật 14 tuổi, bất quá vẫn là hơi nhỏ.” Lâm má má nói xong, “Đứa bé đó sau này lớn sẽ thật sự hảo, ánh mắt to to giống như có thể nói, còn có một đôi má lúm đồng tiền nữa .”

 

Chu má má nghe Lâm má má nói tốt như vậy, nghĩ nghĩ, “Nếu không ta đem ba người này đều báo lên Hoàng hậu nương nương đi thôi, thêm một người cho đủ số lượng cũng tốt a.”

 

“Đúng vậy hai người thì quá ít , nhiều thêm một người vào danh sách cũng dễ nhìn hơn một ít.” Lâm má má cố tình dẫn đường.

 

“Ân, cứ làm như thế .”

 

Ngày hôm sau, Chu má má đem ba người được tuyển giao cho Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nhìn sau đó đem danh sách nặng nề đặt lên bàn,

 

“Chu má má, ngươi làm việc như thế nào vậy ! tuyển ba người, nhưng lại có một người mới  13 tuổi , nhỏ như vậy  mà cũng đưa vào sao!”

 

Chu má má vội vàng quỳ xuống, đem những lời suy nghĩ từ trước nói ra,

 

“Hoàng hậu nương nương, việc này thật đúng là ta đã thất trách. Nhưng cung thị trong cung chúng ta thật sự quá ít . Chỉ có hai người phù hợp , nhưng bộ dạng thật sự chỉ tạm được thôi , như thế thì làm sao trở thành “Chuyên sủng” của Thái tử điện hạ được, ta cũng chỉ thêm vào một người nữa, tuy rằng tuổi nhỏ một chút nhưng tướng mạo rất tốt , sẽ không bôi nhọ Thái tử điện hạ.”

 

Chu má má nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương hảo một ít, tiếp tục nói

 

“Song nhi này là người hầu ở ngự điểm phòng, người cũng nhu thuận hiểu chuyện. Tháng trước mới vừa mãn 14 tuổi, tuy là nhỏ một chút, nhưng song nhi cùng nữ tử bất đồng, nhỏ một chút mới đúng là tuổi tươi mới đâu.”

 

“Tuy nói như thế nhưng ta sợ Thừa nhi không thích.” Hoàng hậu nghe Chu má má nói lý do cũng không có biện pháp trách tội nàng.

 

“Hoàng hậu nương nương, sao ngài không để Thái tử điện hạ nhìn xem một chút. Nếu là không thích, vậy đành phải tuyển cung thị trong cung khác.”

 

“Ân, để Thái tử tự quyết định đi, là người hắn muốn chuyên sủng, nên là người hắn thích mới được. Chu má má ngươi đi an bài đi.”

 

Hoàng hậu cũng không muốn tuyển người trong cung khác, không phải lo lắng cho mình mà là tuyển người từ cung khác, động tĩnh cũng sẽ lớn hơn, không ổn a. Hy vọng mấy người này có thể khiến Thừa nhi vừa lòng đi.

 

“Dạ.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook