Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Chương 22: Ngày Mồng Tám Tháng Chạp
Tối Á Miêu Miêu
02/04/2017
CHƯƠNG 23: NGÀY MỒNG TÁM THÁNG CHẠP
.
Cám ơn Zin và NanaYJ và Yamiryu và mauxanhvamauhong đã gợi ý những chỗ mình không biết. (^_^)
.
Tiết Quý gia một mảnh bi thảm, có ai từng nghĩ đến người buổi sáng đi ra ngoài vui vẻ, buổi tối trở về liền biến thành một khối thi thể lạnh như băng. Tiết Quý bị đả kích lớn, ngã vào trên ghế, cấp hỏa công tâm.
”Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Gia đinh dưới cái nhìn chăm chú của Tiết Quý, nơm nớp lo sợ mà đáp lời:
“Hôm nay thiếu gia cùng thiếu gia của Trương gia dùng bữa tối tại tửu lâu, sau đó đi Di Hồng lâu uống hoa tửu. Tiếp theo, thiếu gia cùng Trương thiếu gia kỵ mã chạy như bay trở về, lúc ở trên đường, không biết như thế nào mà thiếu gia liền té xuống ngựa. Tiểu nhân cùng Trương thiếu gia vội vàng đi lên xem xét,thì thấy cổ của thiếu gia bị chặt đứt, thiếu gia hắn… Không còn thở .”
“Như thế nào sẽ! Như thế nào sẽ! Chí Kỳ hắn cưỡi ngựa luôn luôn thực hảo … Dù là có uống chút rượu cũng không đến nổi như thế a…” Tiết Quý nghĩ nhất định là có ai đó muốn hại con hắn, “Tra… tra cho ta …”
Mẫu thân của Tiết Chí Kỳ là Triệu thị nghe được tin dữ, quả thực không thể tin.”Con của ta a… Con của ta a… Như thế nào lại đi trước nương chứ? Nha nha… Lão gia ngươi làm chủ cho Chí Kỳ của chúng ta a, nguyên lai là một hài tử tốt, tất cả đều bị tiểu tử Trương gia kia phá hủy…” Tiết Chí Kỳ là con trai trưởng duy nhất nàng, nàng có chút mất đi lý trí .”Nha nha… tại sao tiểu tử Trương gia hảo hảo , con ta lại chết…”
“Ta sẽ đi thăm dò và tra ra manh mối , sẽ cho Chí Kỳ một cái công đạo .”
Ở trong lòng Tiết Quý nghĩ có khả năng Trương Ưng Tường mưu hại nhi tử, nhưng phụ thân Trương Ưng Tường là Trương Kế Hạc là tâm phúc của hắn, đi theo hắn vài thập niên , hắn tự hỏi bản thân đối với y không tồi, hẳn là không phải là Trương gia…
“Nha nha… Lão gia ngươi nhất định phải hảo hảo tra a, nếu là tiểu tử Trương gia kia … Nhất định phải làm cho hắn đền mạng a… Đền mạng…”
Triệu thị hung ác nói, con trai của nàng không còn, nhi tử người khác đừng nghĩ sống tốt, tốt nhất đều phải chôn cùng với con trai của nàng!
Trong thư phòng Trương gia, chỉ có phụ tử Trương gia, không khí ngưng trọng.
”Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi hảo hảo nói chân tướng sự việc cho ta?”
Trương Ưng Tường vẻ mặt kinh hồn chưa định, “Cha, ta thật không biết tại sao có thể như vậy a? Ta cùng Kỳ thiếu đi tửu lâu uống trà dùng bữa, sau lại đi Di Hồng lâu uống hoa tửu, còn gọi hai hồng bài tiếp khách. Khi đi ra thì đã khuya , chúng ta liền cưỡi khoái mã trở về. Kỵ đến một nửa lộ trình, liền thấy Kỳ thiếu chính mình ngã xuống, lúc ấy cũng không có kinh mã, chắc phải là Kỳ thiếu chính mình say mơ hồ đi…”
“Vì say rượu mới như thế ? ngày thường Kỳ thiếu tửu lượng như thế nào?” Trương Kế Hạc hỏi nhi tử.
Trương Ưng Tường cũng cảm thấy thật kỳ quái, “Theo lý thuyết thì tửu lượng của Kỳ thiếu không kém như vậy , nhưng đúng là Kỳ thiếu chính mình ngã xuống ngựa , đêm đã khuya, trên đường trừ bỏ chúng ta cũng không có ai khác a…”
Trương Kế Hạc tiếp tục hỏi: “Vậy hôm nay có phát sinh chuyện gì đặc biệt không? Như là cùng người tranh chấp, kết thù kết oán?”
Trương Ưng Tường hồi tưởng một chút, “Không a, không có phát sinh chuyện gì đặc biệt. Hơn nữa, ở kinh thành ai dám chọc Tiết gia Kỳ thiếu a?”
Trương Kế Hạc lại hỏi: “Nhi tử ngươi phải suy nghĩ kỹ chưa? Thật không có sao? Có nhìn thấy người nào không?”
“Không a… Hôm nay ta cùng Kỳ thiếu hai người đồng thời…” Trương Ưng Tường gãi gãi đầu cố gắng hồi ức, “Ân… Gặp qua người nào đâu… Đúng rồi! Hôm nay lúc dùng bữa tối ở tửu lâu, khi nhìn xuống dưới lầu thì thấy được một tiểu thị có khuôn mặt xinh đẹp, Kỳ thiếu rất có hưng trí còn lớn tiếng cười cợt một phen, sau đó thì bị chủ nhân của tiểu thị kia trừng mắt liếc một cái. Sau cũng không có xảy ra chuyện gì khác … ”
“A… Ngươi có biết người nọ không?” Trương Kế Hạc hỏi.
“Chưa thấy qua, là một gương mặt mới. Tuổi của người nọ cùng ta không sai biệt lắm, bộ dáng thoạt nhìn thực lãnh khốc. Bất quá xem cách ăn mặc của bọn hắn thì không giống như là một đại nhân vật a. Ta còn đáp ứng với Kỳ thiếu là giúp hắn đem tiểu thị kia đến, bất quá còn chưa có phái người đi hỏi thăm, Kỳ thiếu liền té ngựa. Ta nghĩ việc này hẳn là không có gì liên hệ đi…” Trương Ưng Tường nói.
“Vìệc này ngươi có nói cùng người của Tiết gia không?” Trương Kế Hạc nhíu mày, trực giác thấy vìệc này có chút kỳ quái.
“Không a, ta đây không nghĩ tới đi… Nếu cha không hỏi ta, ta cũng nghĩ không ra a…” Trương Ưng Tường hồi đáp.
“Hảo , nếu chuyện đó ngươi không có nói, vậy sau này Tiết gia có hỏi thì ngươi cũng đừng nhắc lại , càng bớt rắc rối.” Trương Kế Hạc phân phó nhi tử, “Mấy ngày này ngươi hảo hảo đứng ở trong phủ, đừng đi ra ngoài.”
“Dạ.”
Chờ nhi tử đi rồi, Trương Kế Hạc càng nghĩ càng không ra. Một vị trẻ tuổi lãnh khốc, *sinh gương mặt*, mang theo một tiểu thị… Này chính là ai? Trương Ưng Tường còn nhỏ, nhận thức người không nhiều lắm, kinh thành có chút quý nhân hắn vẫn chưa thấy qua. Bất quá Tiết gia là đại gia, người bình thường cũng là không dám nhạ …
Trương Kế Hạc ở thư phòng đi tới đi lui, việc Kỳ thiếu chết đối với Trương gia bọn họ ảnh hưởng thực đại. Lúc Kỳ thiếu gặp chuyện không may chỉ có con của hắn ở đấy, Tiết gia hoài nghi nhiều nhất chính là Trương gia bọn họ. Nhưng nhi tử của hắn đúng là không biết chuyện , Trương Kế Hạc đi theo bên người Tiết Quý vài thập niên, thập phần rõ ràng tính tình của hắn, Tiết gia sợ là sẽ giận chó đánh mèo vào Trương gia bọn họ …Ai… lần này thì việc hắn làm tâm phúc của Tiết Quý chắc sợ là không được nữa …
Trương Kế Hạc mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, di! Hắn không phài là đang ở trong thư phòng nghĩ đối sách sao? Sau đó hình như là ngủ thiếp đi. Nơi này là chỗ nào? Trương Kế Hạc nhu nhu ánh mắt, phát hiện mình đang ngồi ở trên một chiếc ghế nằm. Hắn đang ở bên trong một gian phòng được bố trí đến thực lịch sự tao nhã, bên trong gian phòng thơm ngát mùi đàn hương.
Trương Kế Hạc đi đến gian ngoài thì thấy một thư sinh tuổi trẻ đang ngồi pha trà, động tác kia thoát ra khí độ tựa mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khiến người mê mẩn. Nếu không phải vì hoàn cảnh của mình trong giờ khắc này, Trương Kế Hạc nhất định sẽ tán thưởng vị này.
“Trương đại nhân ngươi tỉnh…” Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Kế Hạc một cái, động tác trong tay vẫn không nhanh không chậm mà tiếp tục.
“Ngươi là ai? Ta vì sao lại ở chỗ này…” Trương Kế Hạc cảnh giác hỏi.
“Bỉ nhân Trịnh Gia, mạo muội mà thỉnh Trương đại nhân tới, còn thỉnh Trương đại nhân thứ lỗi.” Trịnh Gia đem trà ngon đưa cho Trương Kế Hạc, Trương đại nhân thỉnh.” Trịnh Gia lại châm một ly trà cho chính mình, sau đó uống một hơi.
“Trịnh Gia” cái tên này Trương Kế Hạc cảm thấy có chút quen tai, từ từ… Trịnh Gia không phải chính là nhất mưu sĩ bên người Thái tử điện hạ, có danh xưng là tiểu Gia Cát, Trịnh Gia tam thiếu đây sao?.
Trương Kế Hạc uống một ngụm trà, che dấu trong lòng kinh hoảng. Trong đầu hiện lên lời của con, người tuổi trẻ lãnh khốc, mang theo một tiểu thị có khuôn mặt đẹp, này… Này không phải là Thái tử điện hạ đi…(^_^)
Trương Kế Hạc cũng được nghe nói Thái tử điện hạ phi thường sủng ái một tiểu thị. Nếu là Thái tử điện hạ… Như vậy hết thảy đều nói thông . Lấy tính cách của Thái tử điện hạ tự nhiên là không sợ Tiết gia, cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết Tiết Chí Kỳ đi…
“Hôm nay Trịnh mỗ tới là trợ giúp Trương đại nhân , Tiết phu nhân kia chắc là muốn con của ngươi đền mạng …”
Trịnh Gia thật sự là bội phục Thái tử điện hạ, cư nhiên nghĩ đến diệu kế giết chết Tiết Chí Kỳ, ly gián Tiết Quý cùng tâm phúc của hắn như vậy. Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ đến, hết thảy chuyện này khởi nguyên đều là bởi vì một tiếng huýt sáo cùng một câu nói kia của Tiết Chí Kỳ, mới có thể đưa tới họa sát thân…Trịnh Gia thấy Trương Kế Hạc trầm mặc không nói, tiếp tục nói:
“Cuộc đời Trịnh mỗ bội phục nhất là người trung tâm … Nhưng là phải xem người này sở nguyện trung thành với ai… , trải qua chuyện của Tiết Chí Kỳ, Tiết Quý còn có thể để ngươi làm tâm phúc của hắn sao? Là tâm phúc không được hắn tín nhiệm , mà lại biết được rất nhiều bí mật của hắn, Trương đại nhân nên biết kết quả của ngươi đi…”
Trương Kế Hạc đem nước trà trong chén uống sạch một hơi, hắn là người thông minh, qua nhiều năm như vậy hắn có thể từ đông đảo thuộc hạ của Tiết Quý trổ hết tài năng, trở thành tâm phúc của Tiết Quý, tự nhiên là vì hắn có chỗ hơn người. Trịnh Gia nói hắn cũng hiểu được, tình cảnh tồi tệ của hắn chính là Trương gia từ nay về sau ngã xuống đáy cốc, mà hắn cũng có thể mất đi tánh mạng…Nhưng để hắn phản bội Tiết Quý, phản bội Tiết gia, hậu quả kia cũng khiến Trương gia bọn họ thê thảm.
“Ta cũng biết Trương đại nhân băn khoăn, nhưng Tiết gia đã suy bại, Thái tử điện hạ sớm hay muộn là muốn…” Trịnh Gia ý vị sâu sa mà dừng một chút nói: “Trương đại nhân hảo hảo ngẫm lại, tin tưởng ngươi có thể cho Thái tử điện hạ một câu trả lời vừa lòng.”
Trương Kế Hạc còn muốn nói điều gì, đột nhiên trước mắt tối sầm, thần thức lập tức không rõ . Chờ hắn lại thức tỉnh, phát hiện mình lại về tới bên trong thư phòng, giống như chính mình vừa trải qua một giấc mộng, chưa từng rời đi.
Đảo mắt đến mồng 8 tháng chạp , lễ ngày mồng tám tháng chạp, vào dịp này đương nhiên không thể thiếu cháo mồng 8 tháng chạp, mấy ngày trước đây, Hiên Vìên Hãn Thừa đã đem việc đưa cháo vào ngày mồng 8 tháng chạp giao cho Lâm Gia Bảo, Khâu má má sẽ ở bên cạnh hiệp trợ. Lâm Gia Bảo thực vui sướng mà tiếp thu nhiệm vụ này, thực nghiêm túc mà cùng Khâu má má thẩm tra đối chiếu các cung điện cần đưa trong Thái tử Đông Cung, còn có thuộc hạ của Thái tử điện hạ và trọng thần trong triều đình.
Lâm Gia Bảo lại tự mình xem xét nguyên liệu nấu cháo mồng 8 tháng chạp, cháo mồng 8 tháng chạp trong cung tương đối phức tạp. Lâm Gia Bảo nhớ rõ trước kia khi ở nhà đều là đủ 8 loại nguyên liệu thì tốt rồi. Nhưng ở trong cung bất đồng, trong gạo trắng bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, cây dẻ, nhân hạt thông, cây long nhãn, ngân hạnh, đậu đỏ, đậu phộng … Tổng cộng không dưới hai mươi loại nguyên liệu nấu ăn. [Y-H: nhiều dữ vậy trời]
Sáng sớm ngày mồng tám tháng chạp, sai người dùng bát tô nấu cháo , chờ cháo mồng 8 tháng chạp nấu hảo, từ Lâm Gia Bảo chủ trì nghi thức kính thần cùng với sự hỗ trợ của Khâu má má, Lâm Gia Bảo nhất nhất thuận lợi mà hoàn thành. Kế tiếp chính là đưa cháo mồng 8 tháng chạp đến các cung, đầu tiên là nơi của hoàng đế cùng hoàng hậu, sau đó là hoàng tử cùng các phi tần khác của hoàng đế. Kế đến là trong Thái tử Đông Cung, cuối cùng là thuộc hạ của Thái tử điện hạ, còn có một ít triều thần nhất nhất đều phải đưa đến trước giữa trưa. Chờ Lâm Gia Bảo đều bận bịu xong , Hiên Vìên Hãn Thừa cũng vừa hạ triều trở về.
”Ngoan bảo làm thực tốt! Vất vả cho bảo bối…”
“Không khổ cực, ta chỉ là phân phó một chút, đều là Khâu má má giúp ta. Tiểu gia yến buổi tối cũng sẽ phiền toái Khâu má má, ta liền tuyển thực đơn…” Lâm Gia Bảo khiêm tốn hướng về phía Khâu má má nói.
“Lâm tiểu chủ khen trật rồi, đây đều là lão nô phải làm .” Khâu má má hướng Thái tử điện hạ hành lễ sau đó thức thời mà lui ra.
Hiên Vìên Hãn Thừa không coi ai ra gì mà hôn môi Lâm Gia Bảo, “Ngoan bảo không cần vì mấy thứ này mà hao tâm tổn trí, ngươi chỉ cần biết rằng làm chủ như thế nào thì tốt rồi, những thứ khác cứ để Khâu má má các nàng đi an bài…”
“Dạ. Ngài đã phân phó , ta cũng muốn làm cho tốt …” Lâm Gia Bảo có chút làm nũng nói.
Hiên Vìên Hãn Thừa yêu chết bộ dáng làm nũng với hắn của Gia Bảo, “Chỉ cần ngoan bảo vui vẻ liền hảo, bảo bối ngươi đã làm thực tốt …”
“Hảo , chúng ta đi dùng cơm trưa trước, sau đó cùng đi ngủ trưa đi…” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo nói: “*Buổi tối chính là nương ngày mồng tám tháng chạp cái này ngày*[Zin: Tối nay chính là ngày mồng tám tháng chạp], cho ngươi thấy một vài người. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, biết không?”
“Ân.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn mà dựa vào trên người Hiên Vìên Hãn Thừa, cùng đi dùng cơm trưa.
Tống thị nhận lấy cháo mồng 8 tháng chạp, cảm tạ ban ân. Đương nhiên nàng biết là từ Bình Nhạc uyển đưa tới, trong lòng ngũ vị. Nghe tiểu thái giám đưa cháo mồng 8 tháng chạp tới nói, biết buổi tối ở Trường Nhạc Điện còn có gia yến, liền bảo đại cung nữ bên người đưa hắn một ít ban cho .
“Biết , ngươi đi đáp lời đi.”
Xem ra Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu thị này quả thật bất đồng. Tống thị nghĩ chính mình so với Thái tử điện hạ lớn hơn hai tuổi, hiện giờ như thế nào có thể cùng người tuổi trẻ mạo mỹ đi tranh sủng đâu… Ai…
Du thị biết được cháo mồng 8 tháng chạp là từ Bình Nhạc uyển phân phát ra, tức giận đến không được. Xem ra song nhi này cũng không có thoạt nhìn ngốc nghếch như vậy, cư nhiên có thể làm cho Thái tử điện hạ đem vìệc chủ trì lễ ngày mồng tám tháng chạp giao cho hắn… Phải biết, vìệc này năm rồi chính là do Thái tử phi chủ trì !
Du thị nghe buổi tối tại Trường Nhạc Điện còn có gia yến, lập tức gọi cung nữ trang điểm ăn diện cho nàng, nghĩ buổi tối nhất định phải vượt qua Lâm Gia Bảo!
Đến buổi tối, khi Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo đi vào Trường Nhạc Điện, Du thị cùng Tống thị từng người mang theo nữ nhi cũng đã đến. Các nàng nhìn thấy Thái tử điện hạ liền sôi nổi hành lễ vấn an,
“Thái tử điện hạ…”
“Miễn lễ…” Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo ngồi ở chủ vị.”Hôm nay là Đông Cung gia yến, không cần giữ nhiều lễ tiết.”
Hiên Vìên Hãn Thừa giới thiệu cho Lâm Gia Bảo về Tống thị cùng đại nữ nhi Khang Nhi còn có Du thị cùng nhị nữ nhi An Nhi. Khang Nhi không hoạt bát giống như dĩ vãng, có chút khiếp đảm mà liếc mắt nhìn Lâm Gia Bảo một cái, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Hiên Vìên Hãn Thừa đầu tiên là hướng Tống thị cùng Du thị hỏi thăm về thân thể của hai nữ nhi, sau đó tuyên bố khai tịch.
Các cung nữ bưng thức ăn tinh xảo nối đuôi nhau đi vào, bên dưới chiếc bàn, Hiên Vìên Hãn Thừa bí mật cầm tay Lâm Gia Bảo, bảo bối thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Lâm Gia Bảo cảm giác được Hiên Vìên Hãn Thừa cổ vũ, cũng chậm rãi trầm tĩnh lại. Mấy ngày nay Lâm Gia Bảo cũng hiểu biết lễ nghi dùng cơm, nên khi ăn đồ vật cũng là thập phần cảnh đẹp ý vui.
Thực đơn hôm nay đều là Lâm Gia Bảo chọn lựa , đương nhiên chọn đều là những món Hiên Vìên Hãn Thừa cùng mình thích. Lâm Gia Bảo không khó ăn, khẩu vị cũng hảo, ăn rất nhiệt tình. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn bộ dáng của bảo bối, cũng ăn thêm được nhiều hơn…
Du thị nhìn Lâm tiểu thị ở trong lòng âm thầm khinh bỉ, *nghĩ thầm rằng thật là một chưa thấy qua quen mặt* . Du thị ăn vài miếng đồ ăn liền không động chiếc đũa .
Hôm nay món thì cá[NanaYJ: chắc là Cá cháy] hấp phi thường tiên mỹ, Lâm Gia Bảo ăn được rất vui vẻ. Hiên Vìên Hãn Thừa ý bảo Thư Nhã ở một bên lại chia thức ăn cho bảo bối, Thư Nhã hiểu ý lại cấp cho Lâm tiểu chủ một khối thịt cá. Thịt cá nhẵn nhụi, Lâm Gia Bảo để trong miệng tinh tế thưởng thức.
Du thị thấy bộ dáng Lâm Gia Bảo, che miệng ha hả mà nở nụ cười.”Lâm tiểu chủ trước kia sợ là chưa có ăn qua thì cá đi. ha hả…”
“Đúng vậy…”
Lâm Gia Bảo chi tiết mà gật đầu. Vì Từ Châu là khu nội lộ, cá tương đối quý, Món ăn mặn mà Lâm gia ăn được đều là kê áp cùng thịt heo, mấy thứ khác như cá tôm cua đều rất ít được ăn. Cho đến khi vào trong cung, làm tiểu thị của Thái tử điện hạ mới may mắn ăn được rất nhiều mỹ vị mà trước kia nghe cũng đều chưa từng nghe qua.
Du thị nghe xong ha hả mà cười không ngừng, còn muốn nói thêm cái gì đó, phát hiện Thái tử điện hạ lạnh lùng mà nhìn nàng, nháy mắt im tiếng.
Tống thị từ đầu tới đuôi giống như người đang ẩn hình, nhìn Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu thị giữ gìn cùng với việc Du thị không biết trời cao đất rộng mà khiêu khích.
Sau khi ăn xong, Du thị còn tận hết sức lực về phía Thái tử điện hạ lẳng lơ, “Thái tử điện hạ, lâu rồi ngài chưa có tới chỗ của ta, Cần Cần rất muốn điện hạ…”
Hiên Vìên Hãn Thừa thờ ơ đối với Du thị, “Hôm nay tới đây thôi… Tất cả giải tán đi…”
Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo trở lại Bình Nhạc uyển, chờ hai người rửa mặt hảo nằm ở trên giường, “Hảo , người muốn gặp cũng đã thấy. Ngoan bảo hôm nay mệt đi…” Hiên Vìên Hãn Thừa đem bảo bối ôm vào trong ngực.
“Ta không phiền lụy…” Lâm Gia Bảo đối Hiên Vìên Hãn Thừa nhẹ giọng nói: “Ta về sau có thể không cần thường xuyên thấy các nàng không?” Đối với Du thị y thực không thích, y không thích ánh mắt Du thị nhìn Hiên Vìên Hãn Thừa.
“Đương nhiên, ngoan bảo. Về sau ngươi sẽ không nhìn thấy các nàng .” Hiên Vìên Hãn Thừa biết để cho bảo bối đối mặt với các nàng thật sự là làm khó y .
“Ta là rất xấu, ta cũng không muốn tướng công đi gặp các nàng…” Lâm Gia Bảo rầu rĩ mà nói.
“Ngoan bảo của ta… Ta thích ngươi ngày càng nhiều…” Hiên Vìên Hãn Thừa tâm tình vui vẻ, hôn môi Gia Bảo, bảo bối rốt cục đối với hắn bắt đầu có tâm tư chiếm lấy … Đăng bởi: admin
.
Cám ơn Zin và NanaYJ và Yamiryu và mauxanhvamauhong đã gợi ý những chỗ mình không biết. (^_^)
.
Tiết Quý gia một mảnh bi thảm, có ai từng nghĩ đến người buổi sáng đi ra ngoài vui vẻ, buổi tối trở về liền biến thành một khối thi thể lạnh như băng. Tiết Quý bị đả kích lớn, ngã vào trên ghế, cấp hỏa công tâm.
”Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Gia đinh dưới cái nhìn chăm chú của Tiết Quý, nơm nớp lo sợ mà đáp lời:
“Hôm nay thiếu gia cùng thiếu gia của Trương gia dùng bữa tối tại tửu lâu, sau đó đi Di Hồng lâu uống hoa tửu. Tiếp theo, thiếu gia cùng Trương thiếu gia kỵ mã chạy như bay trở về, lúc ở trên đường, không biết như thế nào mà thiếu gia liền té xuống ngựa. Tiểu nhân cùng Trương thiếu gia vội vàng đi lên xem xét,thì thấy cổ của thiếu gia bị chặt đứt, thiếu gia hắn… Không còn thở .”
“Như thế nào sẽ! Như thế nào sẽ! Chí Kỳ hắn cưỡi ngựa luôn luôn thực hảo … Dù là có uống chút rượu cũng không đến nổi như thế a…” Tiết Quý nghĩ nhất định là có ai đó muốn hại con hắn, “Tra… tra cho ta …”
Mẫu thân của Tiết Chí Kỳ là Triệu thị nghe được tin dữ, quả thực không thể tin.”Con của ta a… Con của ta a… Như thế nào lại đi trước nương chứ? Nha nha… Lão gia ngươi làm chủ cho Chí Kỳ của chúng ta a, nguyên lai là một hài tử tốt, tất cả đều bị tiểu tử Trương gia kia phá hủy…” Tiết Chí Kỳ là con trai trưởng duy nhất nàng, nàng có chút mất đi lý trí .”Nha nha… tại sao tiểu tử Trương gia hảo hảo , con ta lại chết…”
“Ta sẽ đi thăm dò và tra ra manh mối , sẽ cho Chí Kỳ một cái công đạo .”
Ở trong lòng Tiết Quý nghĩ có khả năng Trương Ưng Tường mưu hại nhi tử, nhưng phụ thân Trương Ưng Tường là Trương Kế Hạc là tâm phúc của hắn, đi theo hắn vài thập niên , hắn tự hỏi bản thân đối với y không tồi, hẳn là không phải là Trương gia…
“Nha nha… Lão gia ngươi nhất định phải hảo hảo tra a, nếu là tiểu tử Trương gia kia … Nhất định phải làm cho hắn đền mạng a… Đền mạng…”
Triệu thị hung ác nói, con trai của nàng không còn, nhi tử người khác đừng nghĩ sống tốt, tốt nhất đều phải chôn cùng với con trai của nàng!
Trong thư phòng Trương gia, chỉ có phụ tử Trương gia, không khí ngưng trọng.
”Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi hảo hảo nói chân tướng sự việc cho ta?”
Trương Ưng Tường vẻ mặt kinh hồn chưa định, “Cha, ta thật không biết tại sao có thể như vậy a? Ta cùng Kỳ thiếu đi tửu lâu uống trà dùng bữa, sau lại đi Di Hồng lâu uống hoa tửu, còn gọi hai hồng bài tiếp khách. Khi đi ra thì đã khuya , chúng ta liền cưỡi khoái mã trở về. Kỵ đến một nửa lộ trình, liền thấy Kỳ thiếu chính mình ngã xuống, lúc ấy cũng không có kinh mã, chắc phải là Kỳ thiếu chính mình say mơ hồ đi…”
“Vì say rượu mới như thế ? ngày thường Kỳ thiếu tửu lượng như thế nào?” Trương Kế Hạc hỏi nhi tử.
Trương Ưng Tường cũng cảm thấy thật kỳ quái, “Theo lý thuyết thì tửu lượng của Kỳ thiếu không kém như vậy , nhưng đúng là Kỳ thiếu chính mình ngã xuống ngựa , đêm đã khuya, trên đường trừ bỏ chúng ta cũng không có ai khác a…”
Trương Kế Hạc tiếp tục hỏi: “Vậy hôm nay có phát sinh chuyện gì đặc biệt không? Như là cùng người tranh chấp, kết thù kết oán?”
Trương Ưng Tường hồi tưởng một chút, “Không a, không có phát sinh chuyện gì đặc biệt. Hơn nữa, ở kinh thành ai dám chọc Tiết gia Kỳ thiếu a?”
Trương Kế Hạc lại hỏi: “Nhi tử ngươi phải suy nghĩ kỹ chưa? Thật không có sao? Có nhìn thấy người nào không?”
“Không a… Hôm nay ta cùng Kỳ thiếu hai người đồng thời…” Trương Ưng Tường gãi gãi đầu cố gắng hồi ức, “Ân… Gặp qua người nào đâu… Đúng rồi! Hôm nay lúc dùng bữa tối ở tửu lâu, khi nhìn xuống dưới lầu thì thấy được một tiểu thị có khuôn mặt xinh đẹp, Kỳ thiếu rất có hưng trí còn lớn tiếng cười cợt một phen, sau đó thì bị chủ nhân của tiểu thị kia trừng mắt liếc một cái. Sau cũng không có xảy ra chuyện gì khác … ”
“A… Ngươi có biết người nọ không?” Trương Kế Hạc hỏi.
“Chưa thấy qua, là một gương mặt mới. Tuổi của người nọ cùng ta không sai biệt lắm, bộ dáng thoạt nhìn thực lãnh khốc. Bất quá xem cách ăn mặc của bọn hắn thì không giống như là một đại nhân vật a. Ta còn đáp ứng với Kỳ thiếu là giúp hắn đem tiểu thị kia đến, bất quá còn chưa có phái người đi hỏi thăm, Kỳ thiếu liền té ngựa. Ta nghĩ việc này hẳn là không có gì liên hệ đi…” Trương Ưng Tường nói.
“Vìệc này ngươi có nói cùng người của Tiết gia không?” Trương Kế Hạc nhíu mày, trực giác thấy vìệc này có chút kỳ quái.
“Không a, ta đây không nghĩ tới đi… Nếu cha không hỏi ta, ta cũng nghĩ không ra a…” Trương Ưng Tường hồi đáp.
“Hảo , nếu chuyện đó ngươi không có nói, vậy sau này Tiết gia có hỏi thì ngươi cũng đừng nhắc lại , càng bớt rắc rối.” Trương Kế Hạc phân phó nhi tử, “Mấy ngày này ngươi hảo hảo đứng ở trong phủ, đừng đi ra ngoài.”
“Dạ.”
Chờ nhi tử đi rồi, Trương Kế Hạc càng nghĩ càng không ra. Một vị trẻ tuổi lãnh khốc, *sinh gương mặt*, mang theo một tiểu thị… Này chính là ai? Trương Ưng Tường còn nhỏ, nhận thức người không nhiều lắm, kinh thành có chút quý nhân hắn vẫn chưa thấy qua. Bất quá Tiết gia là đại gia, người bình thường cũng là không dám nhạ …
Trương Kế Hạc ở thư phòng đi tới đi lui, việc Kỳ thiếu chết đối với Trương gia bọn họ ảnh hưởng thực đại. Lúc Kỳ thiếu gặp chuyện không may chỉ có con của hắn ở đấy, Tiết gia hoài nghi nhiều nhất chính là Trương gia bọn họ. Nhưng nhi tử của hắn đúng là không biết chuyện , Trương Kế Hạc đi theo bên người Tiết Quý vài thập niên, thập phần rõ ràng tính tình của hắn, Tiết gia sợ là sẽ giận chó đánh mèo vào Trương gia bọn họ …Ai… lần này thì việc hắn làm tâm phúc của Tiết Quý chắc sợ là không được nữa …
Trương Kế Hạc mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, di! Hắn không phài là đang ở trong thư phòng nghĩ đối sách sao? Sau đó hình như là ngủ thiếp đi. Nơi này là chỗ nào? Trương Kế Hạc nhu nhu ánh mắt, phát hiện mình đang ngồi ở trên một chiếc ghế nằm. Hắn đang ở bên trong một gian phòng được bố trí đến thực lịch sự tao nhã, bên trong gian phòng thơm ngát mùi đàn hương.
Trương Kế Hạc đi đến gian ngoài thì thấy một thư sinh tuổi trẻ đang ngồi pha trà, động tác kia thoát ra khí độ tựa mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khiến người mê mẩn. Nếu không phải vì hoàn cảnh của mình trong giờ khắc này, Trương Kế Hạc nhất định sẽ tán thưởng vị này.
“Trương đại nhân ngươi tỉnh…” Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Kế Hạc một cái, động tác trong tay vẫn không nhanh không chậm mà tiếp tục.
“Ngươi là ai? Ta vì sao lại ở chỗ này…” Trương Kế Hạc cảnh giác hỏi.
“Bỉ nhân Trịnh Gia, mạo muội mà thỉnh Trương đại nhân tới, còn thỉnh Trương đại nhân thứ lỗi.” Trịnh Gia đem trà ngon đưa cho Trương Kế Hạc, Trương đại nhân thỉnh.” Trịnh Gia lại châm một ly trà cho chính mình, sau đó uống một hơi.
“Trịnh Gia” cái tên này Trương Kế Hạc cảm thấy có chút quen tai, từ từ… Trịnh Gia không phải chính là nhất mưu sĩ bên người Thái tử điện hạ, có danh xưng là tiểu Gia Cát, Trịnh Gia tam thiếu đây sao?.
Trương Kế Hạc uống một ngụm trà, che dấu trong lòng kinh hoảng. Trong đầu hiện lên lời của con, người tuổi trẻ lãnh khốc, mang theo một tiểu thị có khuôn mặt đẹp, này… Này không phải là Thái tử điện hạ đi…(^_^)
Trương Kế Hạc cũng được nghe nói Thái tử điện hạ phi thường sủng ái một tiểu thị. Nếu là Thái tử điện hạ… Như vậy hết thảy đều nói thông . Lấy tính cách của Thái tử điện hạ tự nhiên là không sợ Tiết gia, cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết Tiết Chí Kỳ đi…
“Hôm nay Trịnh mỗ tới là trợ giúp Trương đại nhân , Tiết phu nhân kia chắc là muốn con của ngươi đền mạng …”
Trịnh Gia thật sự là bội phục Thái tử điện hạ, cư nhiên nghĩ đến diệu kế giết chết Tiết Chí Kỳ, ly gián Tiết Quý cùng tâm phúc của hắn như vậy. Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ đến, hết thảy chuyện này khởi nguyên đều là bởi vì một tiếng huýt sáo cùng một câu nói kia của Tiết Chí Kỳ, mới có thể đưa tới họa sát thân…Trịnh Gia thấy Trương Kế Hạc trầm mặc không nói, tiếp tục nói:
“Cuộc đời Trịnh mỗ bội phục nhất là người trung tâm … Nhưng là phải xem người này sở nguyện trung thành với ai… , trải qua chuyện của Tiết Chí Kỳ, Tiết Quý còn có thể để ngươi làm tâm phúc của hắn sao? Là tâm phúc không được hắn tín nhiệm , mà lại biết được rất nhiều bí mật của hắn, Trương đại nhân nên biết kết quả của ngươi đi…”
Trương Kế Hạc đem nước trà trong chén uống sạch một hơi, hắn là người thông minh, qua nhiều năm như vậy hắn có thể từ đông đảo thuộc hạ của Tiết Quý trổ hết tài năng, trở thành tâm phúc của Tiết Quý, tự nhiên là vì hắn có chỗ hơn người. Trịnh Gia nói hắn cũng hiểu được, tình cảnh tồi tệ của hắn chính là Trương gia từ nay về sau ngã xuống đáy cốc, mà hắn cũng có thể mất đi tánh mạng…Nhưng để hắn phản bội Tiết Quý, phản bội Tiết gia, hậu quả kia cũng khiến Trương gia bọn họ thê thảm.
“Ta cũng biết Trương đại nhân băn khoăn, nhưng Tiết gia đã suy bại, Thái tử điện hạ sớm hay muộn là muốn…” Trịnh Gia ý vị sâu sa mà dừng một chút nói: “Trương đại nhân hảo hảo ngẫm lại, tin tưởng ngươi có thể cho Thái tử điện hạ một câu trả lời vừa lòng.”
Trương Kế Hạc còn muốn nói điều gì, đột nhiên trước mắt tối sầm, thần thức lập tức không rõ . Chờ hắn lại thức tỉnh, phát hiện mình lại về tới bên trong thư phòng, giống như chính mình vừa trải qua một giấc mộng, chưa từng rời đi.
Đảo mắt đến mồng 8 tháng chạp , lễ ngày mồng tám tháng chạp, vào dịp này đương nhiên không thể thiếu cháo mồng 8 tháng chạp, mấy ngày trước đây, Hiên Vìên Hãn Thừa đã đem việc đưa cháo vào ngày mồng 8 tháng chạp giao cho Lâm Gia Bảo, Khâu má má sẽ ở bên cạnh hiệp trợ. Lâm Gia Bảo thực vui sướng mà tiếp thu nhiệm vụ này, thực nghiêm túc mà cùng Khâu má má thẩm tra đối chiếu các cung điện cần đưa trong Thái tử Đông Cung, còn có thuộc hạ của Thái tử điện hạ và trọng thần trong triều đình.
Lâm Gia Bảo lại tự mình xem xét nguyên liệu nấu cháo mồng 8 tháng chạp, cháo mồng 8 tháng chạp trong cung tương đối phức tạp. Lâm Gia Bảo nhớ rõ trước kia khi ở nhà đều là đủ 8 loại nguyên liệu thì tốt rồi. Nhưng ở trong cung bất đồng, trong gạo trắng bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, cây dẻ, nhân hạt thông, cây long nhãn, ngân hạnh, đậu đỏ, đậu phộng … Tổng cộng không dưới hai mươi loại nguyên liệu nấu ăn. [Y-H: nhiều dữ vậy trời]
Sáng sớm ngày mồng tám tháng chạp, sai người dùng bát tô nấu cháo , chờ cháo mồng 8 tháng chạp nấu hảo, từ Lâm Gia Bảo chủ trì nghi thức kính thần cùng với sự hỗ trợ của Khâu má má, Lâm Gia Bảo nhất nhất thuận lợi mà hoàn thành. Kế tiếp chính là đưa cháo mồng 8 tháng chạp đến các cung, đầu tiên là nơi của hoàng đế cùng hoàng hậu, sau đó là hoàng tử cùng các phi tần khác của hoàng đế. Kế đến là trong Thái tử Đông Cung, cuối cùng là thuộc hạ của Thái tử điện hạ, còn có một ít triều thần nhất nhất đều phải đưa đến trước giữa trưa. Chờ Lâm Gia Bảo đều bận bịu xong , Hiên Vìên Hãn Thừa cũng vừa hạ triều trở về.
”Ngoan bảo làm thực tốt! Vất vả cho bảo bối…”
“Không khổ cực, ta chỉ là phân phó một chút, đều là Khâu má má giúp ta. Tiểu gia yến buổi tối cũng sẽ phiền toái Khâu má má, ta liền tuyển thực đơn…” Lâm Gia Bảo khiêm tốn hướng về phía Khâu má má nói.
“Lâm tiểu chủ khen trật rồi, đây đều là lão nô phải làm .” Khâu má má hướng Thái tử điện hạ hành lễ sau đó thức thời mà lui ra.
Hiên Vìên Hãn Thừa không coi ai ra gì mà hôn môi Lâm Gia Bảo, “Ngoan bảo không cần vì mấy thứ này mà hao tâm tổn trí, ngươi chỉ cần biết rằng làm chủ như thế nào thì tốt rồi, những thứ khác cứ để Khâu má má các nàng đi an bài…”
“Dạ. Ngài đã phân phó , ta cũng muốn làm cho tốt …” Lâm Gia Bảo có chút làm nũng nói.
Hiên Vìên Hãn Thừa yêu chết bộ dáng làm nũng với hắn của Gia Bảo, “Chỉ cần ngoan bảo vui vẻ liền hảo, bảo bối ngươi đã làm thực tốt …”
“Hảo , chúng ta đi dùng cơm trưa trước, sau đó cùng đi ngủ trưa đi…” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo nói: “*Buổi tối chính là nương ngày mồng tám tháng chạp cái này ngày*[Zin: Tối nay chính là ngày mồng tám tháng chạp], cho ngươi thấy một vài người. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, biết không?”
“Ân.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn mà dựa vào trên người Hiên Vìên Hãn Thừa, cùng đi dùng cơm trưa.
Tống thị nhận lấy cháo mồng 8 tháng chạp, cảm tạ ban ân. Đương nhiên nàng biết là từ Bình Nhạc uyển đưa tới, trong lòng ngũ vị. Nghe tiểu thái giám đưa cháo mồng 8 tháng chạp tới nói, biết buổi tối ở Trường Nhạc Điện còn có gia yến, liền bảo đại cung nữ bên người đưa hắn một ít ban cho .
“Biết , ngươi đi đáp lời đi.”
Xem ra Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu thị này quả thật bất đồng. Tống thị nghĩ chính mình so với Thái tử điện hạ lớn hơn hai tuổi, hiện giờ như thế nào có thể cùng người tuổi trẻ mạo mỹ đi tranh sủng đâu… Ai…
Du thị biết được cháo mồng 8 tháng chạp là từ Bình Nhạc uyển phân phát ra, tức giận đến không được. Xem ra song nhi này cũng không có thoạt nhìn ngốc nghếch như vậy, cư nhiên có thể làm cho Thái tử điện hạ đem vìệc chủ trì lễ ngày mồng tám tháng chạp giao cho hắn… Phải biết, vìệc này năm rồi chính là do Thái tử phi chủ trì !
Du thị nghe buổi tối tại Trường Nhạc Điện còn có gia yến, lập tức gọi cung nữ trang điểm ăn diện cho nàng, nghĩ buổi tối nhất định phải vượt qua Lâm Gia Bảo!
Đến buổi tối, khi Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo đi vào Trường Nhạc Điện, Du thị cùng Tống thị từng người mang theo nữ nhi cũng đã đến. Các nàng nhìn thấy Thái tử điện hạ liền sôi nổi hành lễ vấn an,
“Thái tử điện hạ…”
“Miễn lễ…” Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo ngồi ở chủ vị.”Hôm nay là Đông Cung gia yến, không cần giữ nhiều lễ tiết.”
Hiên Vìên Hãn Thừa giới thiệu cho Lâm Gia Bảo về Tống thị cùng đại nữ nhi Khang Nhi còn có Du thị cùng nhị nữ nhi An Nhi. Khang Nhi không hoạt bát giống như dĩ vãng, có chút khiếp đảm mà liếc mắt nhìn Lâm Gia Bảo một cái, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Hiên Vìên Hãn Thừa đầu tiên là hướng Tống thị cùng Du thị hỏi thăm về thân thể của hai nữ nhi, sau đó tuyên bố khai tịch.
Các cung nữ bưng thức ăn tinh xảo nối đuôi nhau đi vào, bên dưới chiếc bàn, Hiên Vìên Hãn Thừa bí mật cầm tay Lâm Gia Bảo, bảo bối thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Lâm Gia Bảo cảm giác được Hiên Vìên Hãn Thừa cổ vũ, cũng chậm rãi trầm tĩnh lại. Mấy ngày nay Lâm Gia Bảo cũng hiểu biết lễ nghi dùng cơm, nên khi ăn đồ vật cũng là thập phần cảnh đẹp ý vui.
Thực đơn hôm nay đều là Lâm Gia Bảo chọn lựa , đương nhiên chọn đều là những món Hiên Vìên Hãn Thừa cùng mình thích. Lâm Gia Bảo không khó ăn, khẩu vị cũng hảo, ăn rất nhiệt tình. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn bộ dáng của bảo bối, cũng ăn thêm được nhiều hơn…
Du thị nhìn Lâm tiểu thị ở trong lòng âm thầm khinh bỉ, *nghĩ thầm rằng thật là một chưa thấy qua quen mặt* . Du thị ăn vài miếng đồ ăn liền không động chiếc đũa .
Hôm nay món thì cá[NanaYJ: chắc là Cá cháy] hấp phi thường tiên mỹ, Lâm Gia Bảo ăn được rất vui vẻ. Hiên Vìên Hãn Thừa ý bảo Thư Nhã ở một bên lại chia thức ăn cho bảo bối, Thư Nhã hiểu ý lại cấp cho Lâm tiểu chủ một khối thịt cá. Thịt cá nhẵn nhụi, Lâm Gia Bảo để trong miệng tinh tế thưởng thức.
Du thị thấy bộ dáng Lâm Gia Bảo, che miệng ha hả mà nở nụ cười.”Lâm tiểu chủ trước kia sợ là chưa có ăn qua thì cá đi. ha hả…”
“Đúng vậy…”
Lâm Gia Bảo chi tiết mà gật đầu. Vì Từ Châu là khu nội lộ, cá tương đối quý, Món ăn mặn mà Lâm gia ăn được đều là kê áp cùng thịt heo, mấy thứ khác như cá tôm cua đều rất ít được ăn. Cho đến khi vào trong cung, làm tiểu thị của Thái tử điện hạ mới may mắn ăn được rất nhiều mỹ vị mà trước kia nghe cũng đều chưa từng nghe qua.
Du thị nghe xong ha hả mà cười không ngừng, còn muốn nói thêm cái gì đó, phát hiện Thái tử điện hạ lạnh lùng mà nhìn nàng, nháy mắt im tiếng.
Tống thị từ đầu tới đuôi giống như người đang ẩn hình, nhìn Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu thị giữ gìn cùng với việc Du thị không biết trời cao đất rộng mà khiêu khích.
Sau khi ăn xong, Du thị còn tận hết sức lực về phía Thái tử điện hạ lẳng lơ, “Thái tử điện hạ, lâu rồi ngài chưa có tới chỗ của ta, Cần Cần rất muốn điện hạ…”
Hiên Vìên Hãn Thừa thờ ơ đối với Du thị, “Hôm nay tới đây thôi… Tất cả giải tán đi…”
Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo trở lại Bình Nhạc uyển, chờ hai người rửa mặt hảo nằm ở trên giường, “Hảo , người muốn gặp cũng đã thấy. Ngoan bảo hôm nay mệt đi…” Hiên Vìên Hãn Thừa đem bảo bối ôm vào trong ngực.
“Ta không phiền lụy…” Lâm Gia Bảo đối Hiên Vìên Hãn Thừa nhẹ giọng nói: “Ta về sau có thể không cần thường xuyên thấy các nàng không?” Đối với Du thị y thực không thích, y không thích ánh mắt Du thị nhìn Hiên Vìên Hãn Thừa.
“Đương nhiên, ngoan bảo. Về sau ngươi sẽ không nhìn thấy các nàng .” Hiên Vìên Hãn Thừa biết để cho bảo bối đối mặt với các nàng thật sự là làm khó y .
“Ta là rất xấu, ta cũng không muốn tướng công đi gặp các nàng…” Lâm Gia Bảo rầu rĩ mà nói.
“Ngoan bảo của ta… Ta thích ngươi ngày càng nhiều…” Hiên Vìên Hãn Thừa tâm tình vui vẻ, hôn môi Gia Bảo, bảo bối rốt cục đối với hắn bắt đầu có tâm tư chiếm lấy … Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.