Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 24:  Tế Thiên

Tối Á Miêu Miêu

02/04/2017

CHƯƠNG 25:  TẾ THIÊN

.

Cám ơn Yamiryu và NanaYJ  và mauxanhvamauhong đã gợi ý những chỗ mình không biết nhé.

.

Hiên Viên Hãn Thừa đang làm việc bên trong lều lớn, hôm nay là ngày thứ ba hắn rời đi Gia Bảo, rất tưởng niệm y. …

 

Ba ngày trước hắn lưu luyến cùng Gia Bảo nói lời từ biệt, theo phụ hoàng đi tế thiên, đây là lần hiến tế đầu tiên của Vận Thái năm thứ sáu, năm nay cũng là một năm rất trọng yếu. Vì cầu cho năm nay có thể mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, Hoàng Thượng phải tắm rửa trai giới ba ngày, tự mình cầu phúc cũng như dẫn dắt văn võ bá quan một cùng nhau cầu phúc.

 

Hiên Viên Hãn Thừa bảo trì mỗi ngày cùng Gia Bảo thư từ qua lại, từ khi Gia Bảo đến bên cạnh hắn tới nay, đây là là lần đầu tiên hắn rời khỏi Gia Bảo lâu như vậy. Lật xem thư của Gia Bảo mà ám vệ đưa tới, khóe miệng Hiên Viên Hãn Thừa khẽ nhếch.

 

Trong thư, Lâm Gia Bảo  tỉ mỉ kể rõ sinh hoạt hằng ngày của y. Buổi sáng đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, sau khi dùng qua ngọ thiện sẽ ngủ trưa một hồi, kế tiếp cùng Cừu phu tử học tập, sau thì tự mình luyện tập vìết chữ vẽ tranh. Ở trong thư,  Gia Bảo cũng thành thực nói rằng y rất nhớ Hiên Viên Hãn Thừa, nói rằng thời gian Hiên Viên Hãn Thừa trở về vừa lúc tới tiết nguyên tiêu, ở trong thơ, Gia Bảo làm nũng nói muốn đi ngự điểm phòng làm điểm tâm, cầu Hiên Viên Hãn Thừa đồng ý. Gia Bảo còn nói muốn tự mình làm nguyên tiêu, hỏi Hiên Vìên Hãn Thừa thích hãm cái gì …. Tuy rằng đều là vìệc thông thường, nhưng Hiên Vìên Hãn Thừa đọc đi đọc lại vẫn không chán.

 

Hiên Viên Hãn Thừa đề bút hồi âm cho Gia Bảo, trong thư cũng viết rằng rất tưởng niệm ngoan bảo. Nói rằng ngoan bảo muốn đi ngự điểm phòng làm điểm tâm cũng không phải là không thể được, nhưng nhất định phải để cho Nguyên Khánh đi cùng,  bên người cũng phải mang theo thị vệ, vả lại nhiều nhất cũng chỉ có thể ở tại ngự điểm phòng ngốc một canh giờ, khuyên nhủ ngoan bảo không cần mệt chính mình. Đối với nhân bánh nguyên tiêu, Hiên Viên Hãn Thừa tỏ vẻ rằng thứ ngoan bảo thích hắn đều thích. Hắn cũng nói Gia Bảo phải ngoan ngoãn mà chờ hắn trở về, sau hai ngày là hắn có thể về cùng ngoan bảo đồng thời đoàn tụ.

 

Vìết xong liền đem thư giao cho ám vệ, để hắn mau chóng mang đi, lđồng thời cũng hướng ám vệ hỏi:

 

“Bên phía Trịnh Dung còn không có tiến triển sao?”

 

“Lúc thuộc hạ xuất phát là chưa có tiến triển mới.” ám vệ trả lời.

 

“Trở về nói cùng với Trịnh Dung, bảo  hắn mau chóng cấp cô một đáp án.” Nếu kéo dài, Lệ Vương nhất định sẽ phát hiện.

 

“Dạ.”

 

Mấy ngày trước ám vệ báo lại đã bắt được hai tên nằm vùng trong cung trước thông đồng với Thái tử phi. Một người trong số đó đã uống thuốc độc tự sát, một người khác đang định uống thuốc độc thì bị bắt giữ. Nghi rằng người nọ là tử sĩ của Lệ Vương, vẫn luôn chưa từng nhả ra. Không thể được chứng cớ xác thực Lệ Vương cùng Thái tử phi cấu kết, Hiên Viên Hãn Thừa có chút thất vọng.

 

Hiên Viên Hãn Thừa đứng dậy ra ngoài trướng, đi vào lều lớn của phụ hoàng Hiên Viên Chiêu Thâm. Cùng phụ hoàng nói về vìệc Lệ Vương, Hoàng Thượng Hiên Viên Chiêu Thâm sau khi nghe xong liền nói:

 

“Phía Lịch Thành trẫm sẽ phái thám tử đi điều tra tin tức của Lệ Vương .”

 

Sau đó, Hiên Viên Chiêu Thâm cùng Thái tử thương thảo công vìệc tế thiên ngày mai. Hiên Viên Chiêu Thâm đối với đứa con trai này thực vừa lòng, lần này Hiên Viên Hãn Thừa chủ động đưa ra  đề nghị là cho những hoàng tử khác tới tham gia lễ tế thiên, Hiên Vìên Hãn Thừa nói bọn đệ đệ đều đã lớn, cũng có thể để cho bọn họ tham dự Hiên Viên hoàng triều đại sự. Hắn cũng hy vọng sau này, bọn đệ đệ của hắn đều có thể trợ lực cho Hiên Vìên đế quốc, cùng hắn làm cho Hiên Vìên đế quốc thịnh thế.

 

Trước kia, trong cuộc chiến tranh giành  ngôi vị hoàng Hiên Viên Chiêu Thâm cùng những hoàng tử khác cũng không có tình huynh đệ, có chăng chính là đề phòng, âm mưu cùng tính kế lẫn nhau. Đối với việc Thái tử có thể cùng các hoàng tử khác ở chung hòa hợp, huynh hữu đệ cung vẫn là phi thường khen ngợi sung sướng .

 

Lúc này ngoài trướng truyền đến âm thanh của thái giám, là nội thị tổng quản bên người phụ hoàng;Triệu Dung;  phía sau có một thị vệ đồng thời tiến vào, thị vệ kia cúi đầu, cẩn thận bưng khay.

 

Triệu Dung lên trước trước thỉnh an Hoàng Thượng cùng Thái tử điện hạ, thị vệ phía sau hắn cũng đồng thời hành lễ vấn an. Triệu Dung đem chén canh để trên bàn.

 

”Hoàng Thượng, thỉnh ăn khuya. Tối nay vì ngài chuẩn bị canh nấm.”

 

Thị vệ kia thấy Thái tử điện hạ cũng ở bên trong hoàng trướng của hoàng thượng, trong mắt nhảy dựng. Vội vàng cúi đầu lui ra, Hiên Viên Hãn Thừa nhìn hắn một cái. Cảm thấy thị vệ này có chút quen mắt, liền kêu hắn lại, hỏi:

 

“Ngươi tên là gì?”

 

Thị vệ kia hiển nhiên không ngờ rằng Thái tử điện hạ sẽ hỏi  hắn, trong lúc nhất thời có chút thất kinh. Triệu Dung thấy hắn chậm chạp không trả lời Thái tử điện hạ, vội vàng hướng Thái tử điện giải thích:

 

“Hồi bẩm Thái tử điện hạ, đây là ngự tiền thị vệ Ngô Chí Kiệt, từ trong cấm quân điều tới cho chuyến đi tế thiên lần này. Trước luôn làm việc bên trong Huyền Vũ môn.”

 

Chi tiết về ngự tiền thị vệ bên người hoàng thượng hắn tự nhiên rõ ràng. Lần này xuất hành có rất nhiều hoàng tử, vì bảo hộ các hoàng tử chu toàn nên cố ý điều động một ít từ cấm quân lại đây.

 



“Ngô Chí Kiệt? ! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi , nhìn thực trẻ.” Hiên Vìên Hãn Thừa ở trong lòng nhớ lại tin tức của người này.

 

“Hồi Thái tử điện hạ, nô tài năm nay hai mươi ba.” Ngô Chí Kiệt không dám nhìn Thái tử điện hạ, trong lòng hắn rất chột dạ, lúc này chỉ mong nhanh chút rời đi.

 

Hiên Viên Hãn Thừa rốt cục nhớ tới Ngô Chí Kiệt là ai . Nhìn ánh mắt mơ hồ bất định của Ngô Chí Kiệt, trong lòng Hiên Viên Hãn Thừa cảnh linh mãnh liệt. Hiên Viên Hãn Thừa đột nhiên cầm lấy chén canh còn đang tỏa nhiệt trên bàn, đưa tới trước mặt Ngô Chí Kiệt.

 

”Uống nó.”

 

Ngô Chí Kiệt nhìn chén canh trước mặt, mãnh liệt lui về phía sau, một bước quỳ xuống.

 

”Nô tài… Nô tài… Không dám…”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn dáng vẻ của hắn thì biết này canh có vấn đề, cười như không cười mà nhìn hắn,

 

“Cô thưởng ngươi , uống nhanh!”

 

Ngô Chí Kiệt quỳ trên mặt đất, trên mặt khẩn trương đổ mồ hôi.”Nô tài… Nô tài… Đáng chết…”

 

Hiên Viên Chiêu Thâm từ lúc Thái tử bức Ngô Chí Kiệt ăn canh canh, liền hiểu được này canh có vấn đề. Phân phó Triệu Dung tìm Trần thái y lại đây, Trần thái y là thái y cùng đi theo tới, cũng sai người trông giữ Ngô Chí Kiệt.

 

“Thừa nhi ngươi như thế nào phát hiện ?” Hiên Viên Chiêu Thâm từ đầu đến cuối đều không có phát hiện kia Ngô Chí Kiệt có bất cứ vấn đề gì.

 

“Nhi thần ngẫu nhiên biết được Ngô Chí Kiệt này là do ngoại thất của Tiết Quý sinh. Vốn là tùy ý hỏi ý kiến, không nghĩ tới hắn sẽ kinh hoảng như vậy.”

 

Đây là ở kiếp trước Hiên Viên Hãn Thừa biết, lúc ấy, sau khi Tiết gia rơi đài, Ngô Chí Kiệt kinh mới lộ ra là Tiết Quý tư sinh tử [kiểu như: con rơi]. Khi đó Ngô Chí Kiệt đã ở cấm quân nhiều năm, vả lại dựa vào tự thân cố gắng cũng chưa bao giờ tham dự chuyện của Tiết gia. Hiên Viên Hãn Thừa cũng không có xử trí hắn, chỉ là đem hắn giáng cấp đến trong quân đội. Không nghĩ đến kim thế, Ngô Chí Kiệt sẽ có biến cố như thế …

 

Nguyên lai ở kim thế, Tiết Quý không có con trai trưởng, hắn mới nhớ tới mình còn có một ngoại thất tử tương đối có tiền đồ. Mẫu thân Ngô Chí Kiệt là thanh quan thanh lâu, lúc Tiết Quý còn trẻ đã chuộc thân ra ngoài. Tiết gia đương nhiên không có khả năng chấp nhận hài tử của một kỹ tử, đặc biệt là Tiết Quý trưởng tử. Để tránh phiền toái không cần thiết, Tiết Quý vẫn luôn lén gạt đi.

 

Bản thân Ngô Chí Kiệt cũng là người không chịu thua kém , sau  khi mẫu thân qua đời, dựa vào chính mình cố gắng vào cấm quân.Chuyện lớn của Lịch Vương lần này, Tiết Quý đã nghĩ đến Ngô Chí Kiệt, chọn hắn là tốt nhất. Vì thế hắn nói nếu Ngô Chí Kiệt đồng ý, chỉ cần được chuyện sẽ làm cho hắn về Tiết gia, còn cho hắn nhận Triệu thị để danh chính ngôn thuận làm con trai trưởng, cả đời này Ngô Chí Kiệt cuối cùng bị vị trí “con trai trưởng của Tiết gia” hấp dẫn mà đồng ý.

 

Trần thái y tiến vào kiểm tra canh, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ, trong canh có một loại mê dược vô sắc vô vị, nếu đem dược này chung canh mà uống, sợ là sẽ mê man ba ngày ba đêm…

 

Hiên Viên Chiêu Thâm lập tức phân phó Triệu Dung: “Ngươi đi nhìn xem, thức ăn khuya này còn có đưa đi nơi khác không? Nhanh đi ngăn lại …”

 

“Dạ.”

 

Triệu Dung chạy nhanh ra ngoài, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng, canh này là hắn dùng ngân châm kiểm tra thực hư qua , cư nhiên không phát hiện vấn đề. Ngô Chí Kiệt này thật sự là đáng giận, trách không được cứ quấn lấy hắn, bảo để cho y mang canh lên vì y muốn lộ diện trước mặt hoàng thượng, nguyên lai là rắp tâm bất lương.

 

Triệu Dung chạy ra ngoài trong chốc lát thở hồng hộc trở lại.”Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ cùng bốn vị hoàng tử khác đều có đưa thức ăn khuya qua. Trừ bỏ Nhị hoàng tử đang đánh quyền nên còn chưa có uống, ba vị hoàng tử khác cũng đã uống xong canh, hiện đã mê man.”

 

Hiên Viên Chiêu Thâm hỏi Trần thái y, “Mê dược có thể có giải dược không?”

 

Trần thái y trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, mê dược này dùng trên giang hồ, xin cho thần trước hết xem xét nguyên liệu bên trong của loại mê dược này, sau đó mới có thể chế giải dược”.

 

Hiên Viên Chiêu Thâm gật đầu, “Phải nhanh…”

 

“Dạ.” Thái y lui ra.

 

Lúc này trong trướng chỉ còn Hiên Viên Chiêu Thâm cùng Hiên Vìên Hãn Thừa, Hiên Vìên Hãn Thừa cùng phụ hoàng đối diện,

 

“Phụ hoàng vìệc này sợ là động tác của Lệ Vương cùng Tiết gia, không bằng chúng ta tương kế tựu kế…”



 

Sáng sớm ngày thứ hai, đóng quân doanh địa thượng toát ra từ Từ Thanh yên[ Yamiryu: phía trên nơi đóng quân từ từ bốc lên khói xanh].

 

Giờ Thìn, văn võ bá quan sớm đi vào sân chờ nơi hiến tế. Hồi lâu đều không thấy Hoàng Thượng đến, ngay cả Thái tử điện hạ cùng những hoàng tử khác cũng đều không nhìn thấy. Trong lòng các quan viên cũng không biết ra làm sao, việc này cứ thế kéo dài đến giờ Thìn …

 

Ở trong lòng Tiết Quý vui như hoa nở, hắn đã nhận được tín hiệu nhi tử phát. Hành động tối hôm qua là vô cùng liều lĩnh, lần này hắn đã liều mạng cái mạng già của mình mới có thể đưa ra quyết định như vậy.

 

Tiết Quý nhìn về phía bọn quan vìên đứng ở phía trước hắn, trong lòng âm thầm đắc ý, tương lai hắn sẽ đứng ở phía trước nhất đi…

 

Vị trí của Tiết Quý không ở phía trước như Tiết Vình. Tiết Quý nhìn vị trí của ca ca Tiết Vình xếp ngay phía  trước, đối với ca ca Tiết Vình vừa  hâm mộ vừa ghen tị, ca ca Tiết Vình là đầu lĩnh của Tiết gia. Mà Tiết Quý hắn, khi được giới thiệu với người ở bên ngoài thì được nói là : đây là đệ đệ của Tiết Vình đại nhân. Sở dĩ cùng Lệ Vương hợp tác, Tiết Quý cũng là nghĩ đến một ngày có thể vướt qua ca ca. Về sau nhắc tới Tiết gia,  cũng sẽ nhắc đến hắn đầu tiên, Cho nên lần này hắn nghĩ phải làm một phen đại sự …

 

“Lệ Vương điện hạ đến…” Lệ Vương Hiên Viên Chiêu Hồng cùng một đám thị vệ chậm rãi đi tới.

 

“Lệ Vương điện hạ…”

 

Triều thần đều thực kinh ngạc mà nhìn Lệ Vương điện hạ, Lệ Vương đúng ra phải ở Lịch Thành mới đúng a, phiên vương không có chiếu chỉ là không nhập kinh , hiện giờ Lệ Vương điện hạ là…

 

Có chút các lão thần nhìn thấy Lệ Vương điện hạ tiến đến, mà lại không thấy Hoàng Thượng cùng Thái tử điện hạ đều cảm giác không ổn.

 

“Hoàng Thượng cùng Thái tử ôm bệnh nhẹ, lần này tế thiên do bổn vương đến chủ trì.” Lệ Vương nhìn đại thần phía dưới nghị luận sôi nổi, lớn tiếng nói.

 

Thừa tướng Tạ Trường Thanh hướng Lệ Vương hỏi, “Tế thiên chính là đại sự, Hoàng Thượng sẽ không vô cớ vắng mặt, Lệ Vương có thủ dụ của hoàng thượng không?.”

 

Tạ Trường Thanh là quan văn đứng đầu, đã gần sáu mươi, hắn đã trải qua nhiều chuyện nên như thế nào cũng không chịu tin tưởng Lệ Vương nói. Thừa tướng nói xong, phía dưới các đại thần lại sôi nổi phụ họa.

 

“Hoàng Thượng đã bệnh thần chí không rõ, vô pháp hạ thủ dụ. Giờ lành tế thiên gần tới, không thể chậm trễ giờ lành.” Lệ Vương không để ý tới Tạ Trường Thanh nói, kiên trì muốn duy trì nghi thức tế thiên.

 

“Tế thiên trừ Hoàng Thượng chủ trì, cũng chỉ có thái tử mới có thể chủ trì, Lệ Vương ngài chỉ sợ không tư cách này.” Tạ Trường Thanh vẫn như trước không được như ý thì dây dưa không bỏ.

 

“Bổn vương cũng là con trai trưởng của tiên hoàng, vì sao không thể tế thiên. Hãy bớt sàm ngôn đi, hiến tế có thể bắt đầu.”

 

Lệ Vương mãnh liệt nói. Hoàng đế Hiên Vìên Chiêu Thâm cùng Thái tử Hiên Vìên Hãn Thừa cũng đã bị mê đảo. Do hắn đến tế thiên đương nhiên danh chính ngôn thuận, hắn chờ ngày này lâu lắm . Từ lúc tiên hoàng từng dẫn hắn đến tế thiên, hắn liền ở trong lòng phát thệ tương lai hắn cũng muốn đứng ở vị trí này của phụ hoàng. Mà Hiên Vìên Chiêu Thâm có cái gì đâu, chẳng qua là vận khí tốt mới lên tới ngôi vị hoàng đế. Khi đó, Tiên hoàng rõ ràng là hướng vào hắn đến kế thừa ngôi vị hoàng đế .

 

Hiên Vìên Chiêu Hồng càng nghĩ càng không cam lòng, hôm nay hắn cần phải tế thiên. Đó cũng là vì sao hắn sốt ruột đi tới dàn tế, mà không đi xác nhận việc Hoàng Thượng cùng Thái tử hôn mê trước. Chờ hắn tế thiên chấm dứt, liền đi thu thập bọn họ. Nếu trực tiếp hạ độc thì sẽ bị kiểm tra ra, hắn thật muốn trực tiếp độc chết bọn họ. Bất quá không vội, hắn còn muốn hưởng thụ lạc thú tra tấn bọn họ, chờ buộc Hiên Vìên Chiêu Thâm hạ chiếu thư thoái vị, hắn danh chính ngôn thuận đăng cơ, sau đó mới giết chết bọn họ.

 

Hiên Vìên Chiêu Hồng biết nếu Thái tử Hiên Vìên Hãn Thừa phát hiện ra hắn cùng Thái tử phi liên thủ làm hại con nối dòng của hắn như vậy, dựa theo cá tính của Hiên Vìên Hãn Thừa liền sẽ biết đến kết quả của mình. Ngẫm lại hành động giết Man tộc, Hiên Vìên Chiêu Hồng không thể không tiến hành kiềm chế người trước, không nghĩ lại có thể thuận lợi thành công như vậy … Thật sự là lão thiên cũng giúp hắn!

 

Lệ Vương thấy các đại thần không phối hợp nhướng mày, bọn thị vệ đi lên đem các đại thần vây quanh.

 

“Lệ Vương ngươi đây là muốn tạo phản!” Tạ Trường Thanh lớn tiếng quát.

 

Tiết Vình nhìn hết thảy chuyện này, trói chặt mày, không nói được lời nào, Lệ Vương lần này rất lỗ mãng …Lúc này Tiết Quý chạy lên trước,

 

“Ta chờ thỉnh Lịch Vương điện hạ chủ trì nghi thức tế thiên.” Tiết Quý nhìn Tiết Vình ở một bên vẫn không lên tiếng, nói: “Đại ca ngươi còn không cùng ta đồng thời ủng hộ Lịch Vương điện hạ…”

 

Tiết Vình nhìn đệ đệ đang hưng phấn kích động, ở trong lòng thở dài. Vìệc đã đến nước này, cũng vô phương pháp, Tiết gia bọn họ chỉ có thể có một con đường.

 

Lịch Vương vừa lòng nhìn các đại thần Tiết gia nhất mạch thần phục, khởi bước liền muốn đi lên  đài hiến tế.

 

Lúc này xa xa truyền đến một tiếng gầm lên: “Lịch vương ngươi dám!” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook