Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 13: Cưng chiều vô hạn
Đoạn Tội Hoa
30/12/2016
Diệp Cảnh dùng vẻ mặt hết sức bình tĩnh đá Tiểu Bạch một nhát bay ra khỏi Diệp gia. Lúc quay lại thư phòng, thấy em trai nhà mình vẫn vô tâm vô phế chơi game, anh thở dài, đáy lòng tự nhiên có chút bất đắc dĩ.
Bất tri bất giác, tám năm đã trôi qua. Vóc dáng của Tiểu Diệp đã thon dài hơn nhiều, dáng người cao ngất ngập tràn hơi thở thanh xuân, mái tóc quăn mềm mại, lông mi dài cong vút, lông mày rậm đầy phóng khoáng, đôi mắt đen láy to tròn lấp sau hàng lông mi cong dày, càng làm nổi bật thần thái sáng lạn trong đáy mắt cậu.
Lúc này, thiếu niên đang mặc một chiếc áo phông mỏng màu trắng kiểu cách đơn giản kết hợp với quần bò, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu tới làm nổi bật làn da trắng nõn cùng dáng người tuyệt đẹp của cậu, cổ áo khoét rộng để lộ hầu kết, tạo nên hương vị cấm dục đầy bất ngờ.
Đáy mắt Diệp Cảnh bất giác tối lại vài phần.
“Tiểu Phong, sao cứ lo chơi thế, không thèm quan tâm tới anh hai nữa à!” Diệp Cảnh lại gần Diệp Phong, cánh tay anh chậm rãi vòng qua ôm lấy thắt lưng cậu, ngả đầu dựa lên bờ vai gầy, cả cơ thể như muốn dán chặt vào người Tiểu Phong. Cũng may anh không để toàn bộ sức nặng đè lên, nếu không cái thân thể nhỏ gầy của Tiểu Phong sao có thể chịu được, sẽ ngã sấp xuống đất mất.
“Anh à, đừng nghịch nữa ~” Diệp Phong không hẩy tay anh ra, chỉ dùng đầu vai huých huých vài cái, ý đồ muốn bảo Diệp Cảnh ngẩng đầu lên, đừng dựa vào vai cậu nữa. Cậu đã sớm miễn dịch, mắt điếc tai ngơ với vẻ mặt giả bộ tủi thân của anh trai nhà mình rồi.
Từ nhỏ đã thế, phàm là chuyện gì khiến Diệp Cảnh mất hứng, anh sẽ làm như mình bị oan ức lắm ấy, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu. Nếu bản thân cậu ngốc ngốc chạy tới an ủi anh hai, sẽ bị anh hai ép làm những chuyện kì quái hết sức.
Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, Diệp Phong muốn làm gì, tiếp xúc với ai hầu như đều phải có sự cho phép của anh trai, cho nên cái đầu be bé của cậu không hiểu rất nhiều chuyện. Tuy anh trai lúc nào cũng khẳng định “Anh em nhà người ta cũng ở chung với nhau như thế”, nhưng trong lòng Diệp Phong vẫn thấy có gì đó là lạ.
Anh trai nhà người ta sẽ bắt em trai mình ngoan ngoãn nằm trên giường rồi cắn mấy nhát vào môi em mình sao? Tò mò quá đi. Hơn nữa đôi khi bắt gặp ánh nhìn của anh trai, cả người cậu tự nhiên nổi phản ứng dựng tóc gáy, nổi da gà, đây rõ ràng quá không bình thường, ánh mắt của anh trai nhìn cậu thực sự như nhìn một miếng bánh ngọt ý.
Nhưng vấn đề quan trọng là, cậu không phải miếng bánh ngọt, trong tay cũng không cầm miếng bánh ngọt nào cả, thật quái ╮(╯_╰)╭, chẳng lẽ anh trai nhà cậu ngay cả người và bánh ngọt cũng không phân biệt được sao.
“Tiểu Phong muốn có bạn gái rồi nên không thèm để ý tới anh hai nữa à?” Diệp Cảnh dụi đầu vào cổ Diệp Phong, giọng nói rầu rĩ vang lên.
Diệp Phong dừng lại một chút, cảm giác vòng tay đang ôm thắt lưng mình tự nhiên thít chặt hơn, lúc này mới phát hiện anh trai nhà mình hôm nay hình như không phải đang cố tình gây sự như mọi ngày.
“Anh hai?” Chọt chọt đỉnh đầu anh trai, nhưng anh vẫn không thèm để ý.
“Anh à?” Chọt chọt phát nữa.
“Anh, anh sao thế?” Diệp Phong rốt cuộc cũng buông máy điện tử xuống, lay lay cái đầu đang dựa vào vai mình. Cậu cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Diệp Cảnh.
Lại tới nữa rồi, anh trai lại nhìn cậu như nhìn một miếng bánh ngọt rồi, trong lòng Diệp Phong như bị móng mèo cào cào, giật nảy mình.
“Anh hai, chờ chút, em lập tức sẽ gọi bác Phúc đi ra ngoài mua bánh ngọt cho anh!” ( ⊙ o ⊙ )!
“Hả?” ( ⊙ _ ⊙ )?
“…….Em thực sự ăn không ngon đâu mà!” QAQ Buông tha cho em đi.
“………” Diệp Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Phong đang cố gắng vặn vẹo vài giây, sau đó phụt một tiếng bật cười rất không phúc hậu.
Xem ra Tiểu Phong bị anh làm hư rồi, tính tình không ngờ lại đơn thuần đến thế.
Ôm chặt lấy cơ thể Diệp Phong, Diệp Cảnh vẫn như trước ủ cả người cậu vào lòng, nhưng Tiểu Phong không còn béo tròn, nộn thịt mềm mại như trước đây nữa. Thiếu niên giờ đây đã có dáng người tinh tế hơn, thân thể cao gầy, khi bế lên cũng cảm nhận được sức nặng tăng không ít; rõ ràng anh đã nuôi cậu rất cẩn thận mà cả người sờ chẳng có chút thịt nào.
Diệp Cảnh biết, nguyên nhân chủ yếu là do thân thể Tiểu Phong vốn yếu nhược nhiều bệnh.
Cọ cọ cái đầu xù tóc của em trai nhà mình, mới trước đây thôi đám tóc quăn đò nhìn còn rất ngốc, giờ đã mọc dày hơn nhưng vẫn cố chấp quăn này quăn này.
“Anh hai, em đã lớn rồi!” Tiểu Phong dùng vẻ mặt nhu thuận nằm trong lồng ngực anh trai, miệng lại ngập ngừng thì thầm.
Khóe môi Diệp Cảnh nhếch lên, đáy mắt tràn đầy ý cười vô hạn.
“Trưởng thành thì sao, dù có lớn tới mức nào thì em vẫn sẽ mãi là em trai anh!” Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên làn môi mềm của Diệp Phong, “Trong lòng Tiểu Phong chẳng lẽ không muốn có người anh trai này sao?”
Diệp Phong lắc đầu, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Diệp Cảnh, tựa như trước đây khi còn bé vẫn hay nhào vào lồng ngực của anh trai. Hương vị quen thuộc, hơi thở quen thuộc này từ nhỏ đến giờ vẫn luôn vây quanh cậu, chưa từng rời khỏi cậu một bước, khiến cậu trầm mê.
“Thích anh hai nhất…..” Diệp Phong rất tự nhiên làm nũng, ánh mắt cậu ngước lên đúng lúc nhìn thấy hầu kết đang chuyển động của anh trai. Trong chốc lát, Diệp Phong như dại ra, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị mê hoặc, chậm rãi rướn người lên, vươn đầu lưỡi phấn hồng ướt át cẩn thận liếm khiến cả người Diệp Cảnh nháy mắt cứng đờ.
Nguồn :
“Anh trai?” Diệp Phong cảm thấy kì quái ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu khó tả.
Diệp Cảnh cúi đầu nhìn em trai nhu thuận nhà mình, ánh sáng trong đáy mắt nhất thời biến đổi, cuối cùng, anh cúi thấp xuống, hôn lên xương quai xanh của Diệp Phong, còn kìm lòng không được cắn một miếng.
Diệp Phong bị kích thích nhất thời hét lên một tiếng.
“Chờ anh một chút!” Diệp Cảnh ghé sát vào tai Diệp Phong thì thầm, hơi thở nóng như lửa cùng giọng nói khàn khàn phả bên tai cậu, sau đó anh vội vàng thả cậu ra, xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Từ đầu tới cuối cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt Tiểu Phong mịt mờ khó hiểu. Đại ca vội đi tiểu hả? Cậu gãi gãi đầu, lại bò tới máy tính tiếp tục chơi game. Đối với mấy chuyện quái lạ như anh trai hôn em trai hay cắn em trai và vô số thứ khác, cậu cũng vô tâm chẳng thèm để ý.
Dù sao từ nhỏ tới giờ vẫn thế, đã thành thói quen rồi mà ╮(╯▽╰)╭, đương nhiên, Diệp Phong tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong tương lai, không bao lâu nữa, bản thân sẽ bị anh trai đặt trên giường hết lăn trái lại lộn phải. Lúc bấy giờ hối hận thì đã muộn QAQ, cái loại thói quen xấu này quả nhiên khó bỏ, thắt lưng bé nhỏ đáng thương của cậu, huhu
~ “Tiểu Phong, Tiểu Phong……A_____” Dựa vào ngũ chỉ hoa cô nương để phát tiết, Diệp Cảnh vô lực ngồi bệt trên bồn cầu, cảm giác mềm nhẹ, ngây ngô của cậu thật dễ dàng trêu chọc khiến anh nổi lên dục vọng. (ngũ chỉ hoa cô nương: năm ngón tay để DIY =)))))
Diệp Cảnh đứng trước gương rửa tay sạch sẽ, trong gương in bóng một thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng tới bức người, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vô hạn ôn nhu.
Thích anh hai nhất…….
Giọng nói ấm áp đó tựa như vẫn còn vang lên bên tai, hệt như móng mèo nhẹ cào vào lòng anh, khiến trái tim anh nhộn nhịp.
………
Buổi tối, sau khi ăn xong cơm, hai anh em lại nằm cùng một chỗ xem TV. Trước đó Tiểu Phong sẽ lướt qua tất cả các kênh xem có chương trình khoa học viễn tưởng hay phim giả tưởng gì đó không, nếu không có thì sẽ xem tin tức kinh tế với anh trai. Thật ra Diệp Phong chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng cậu thích cảm giác được anh trai ôm vào lòng rồi cùng nhau xem TV thế này.
Diệp Phong há mồm tiếp nhận miếng hạt dẻ đã được anh trai bóc sẵn vỏ, hai má phúng phính phồng lên nhai nuốt, đáy mắt ngập tràn ý cười: “Tiểu Phong sao đột nhiên lại nói muốn ở phòng khác, chẳng lẽ có bí mật gì không muốn anh hai biết sao?”
Nói xong lại bóc thêm hạt dẻ, bỏ vào miệng bé sóc đáng yêu, thiếu niên được anh trai cưng chiều đút hạt dẻ cho, sung sướng nhai nhai nuốt nuốt.
“Thầy giáo bảo mọi người khi trưởng thành cần phải có không gian riêng tư, anh trai chẳng lẽ không cần à?” Thiếu niên chớp chớp mắt, thắc mắc hiện lên trong đáy mắt không chút che giấu.
Diệp Cảnh nhẹ nhéo chóp mũi Tiểu Phong khiến không khí bị nghẽn lại, cậu khó chịu đẩy tay anh ra..
“Em chính là vật phẩm cá nhân của anh hai, đương nhiên phải để trong phòng anh hai rồi”.
“Cái gì?” Diệp Phong nghe không rõ. ( ⊙ o ⊙ )?
“Không có gì.” Diệp Cảnh dịu dàng cười, xoa xoa đám tóc xù trên đầu cậu, “Tiểu Phong nghĩ muốn tách phòng với anh hai không?”
“Đương nhiên không!” Diệp Phong lập tức nhảy lên ghế sô pha, hai tay nhanh chóng vòng qua ôm cổ anh trai nhà mình, nghịch nghịch tóc của anh rồi bĩu môi: “Em ước gì cả đời này có thể bám trên người anh trai, không muốn xuống đâu!”
Ánh mắt Diệp Cảnh sáng ngời, rất nuông chiều, mặc kệ thiếu niên muốn làm gì thì làm: “Vậy anh trai sẽ mang em theo anh cả đời nhé!”
Diệp Phong ỉu xìu buông tay xuống: “Em không phải balo của anh, anh cũng đâu phải đồ vật em có thể mang theo!”
Khóe môi Diệp Cảnh khẽ nhếch lên cười vui vẻ, sự yêu chiều của anh với cậu đã tới độ vô hạn như biển cả rộng lớn, như hương hoa tràn ngập không gian.
Bất tri bất giác, tám năm đã trôi qua. Vóc dáng của Tiểu Diệp đã thon dài hơn nhiều, dáng người cao ngất ngập tràn hơi thở thanh xuân, mái tóc quăn mềm mại, lông mi dài cong vút, lông mày rậm đầy phóng khoáng, đôi mắt đen láy to tròn lấp sau hàng lông mi cong dày, càng làm nổi bật thần thái sáng lạn trong đáy mắt cậu.
Lúc này, thiếu niên đang mặc một chiếc áo phông mỏng màu trắng kiểu cách đơn giản kết hợp với quần bò, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu tới làm nổi bật làn da trắng nõn cùng dáng người tuyệt đẹp của cậu, cổ áo khoét rộng để lộ hầu kết, tạo nên hương vị cấm dục đầy bất ngờ.
Đáy mắt Diệp Cảnh bất giác tối lại vài phần.
“Tiểu Phong, sao cứ lo chơi thế, không thèm quan tâm tới anh hai nữa à!” Diệp Cảnh lại gần Diệp Phong, cánh tay anh chậm rãi vòng qua ôm lấy thắt lưng cậu, ngả đầu dựa lên bờ vai gầy, cả cơ thể như muốn dán chặt vào người Tiểu Phong. Cũng may anh không để toàn bộ sức nặng đè lên, nếu không cái thân thể nhỏ gầy của Tiểu Phong sao có thể chịu được, sẽ ngã sấp xuống đất mất.
“Anh à, đừng nghịch nữa ~” Diệp Phong không hẩy tay anh ra, chỉ dùng đầu vai huých huých vài cái, ý đồ muốn bảo Diệp Cảnh ngẩng đầu lên, đừng dựa vào vai cậu nữa. Cậu đã sớm miễn dịch, mắt điếc tai ngơ với vẻ mặt giả bộ tủi thân của anh trai nhà mình rồi.
Từ nhỏ đã thế, phàm là chuyện gì khiến Diệp Cảnh mất hứng, anh sẽ làm như mình bị oan ức lắm ấy, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu. Nếu bản thân cậu ngốc ngốc chạy tới an ủi anh hai, sẽ bị anh hai ép làm những chuyện kì quái hết sức.
Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, Diệp Phong muốn làm gì, tiếp xúc với ai hầu như đều phải có sự cho phép của anh trai, cho nên cái đầu be bé của cậu không hiểu rất nhiều chuyện. Tuy anh trai lúc nào cũng khẳng định “Anh em nhà người ta cũng ở chung với nhau như thế”, nhưng trong lòng Diệp Phong vẫn thấy có gì đó là lạ.
Anh trai nhà người ta sẽ bắt em trai mình ngoan ngoãn nằm trên giường rồi cắn mấy nhát vào môi em mình sao? Tò mò quá đi. Hơn nữa đôi khi bắt gặp ánh nhìn của anh trai, cả người cậu tự nhiên nổi phản ứng dựng tóc gáy, nổi da gà, đây rõ ràng quá không bình thường, ánh mắt của anh trai nhìn cậu thực sự như nhìn một miếng bánh ngọt ý.
Nhưng vấn đề quan trọng là, cậu không phải miếng bánh ngọt, trong tay cũng không cầm miếng bánh ngọt nào cả, thật quái ╮(╯_╰)╭, chẳng lẽ anh trai nhà cậu ngay cả người và bánh ngọt cũng không phân biệt được sao.
“Tiểu Phong muốn có bạn gái rồi nên không thèm để ý tới anh hai nữa à?” Diệp Cảnh dụi đầu vào cổ Diệp Phong, giọng nói rầu rĩ vang lên.
Diệp Phong dừng lại một chút, cảm giác vòng tay đang ôm thắt lưng mình tự nhiên thít chặt hơn, lúc này mới phát hiện anh trai nhà mình hôm nay hình như không phải đang cố tình gây sự như mọi ngày.
“Anh hai?” Chọt chọt đỉnh đầu anh trai, nhưng anh vẫn không thèm để ý.
“Anh à?” Chọt chọt phát nữa.
“Anh, anh sao thế?” Diệp Phong rốt cuộc cũng buông máy điện tử xuống, lay lay cái đầu đang dựa vào vai mình. Cậu cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Diệp Cảnh.
Lại tới nữa rồi, anh trai lại nhìn cậu như nhìn một miếng bánh ngọt rồi, trong lòng Diệp Phong như bị móng mèo cào cào, giật nảy mình.
“Anh hai, chờ chút, em lập tức sẽ gọi bác Phúc đi ra ngoài mua bánh ngọt cho anh!” ( ⊙ o ⊙ )!
“Hả?” ( ⊙ _ ⊙ )?
“…….Em thực sự ăn không ngon đâu mà!” QAQ Buông tha cho em đi.
“………” Diệp Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Phong đang cố gắng vặn vẹo vài giây, sau đó phụt một tiếng bật cười rất không phúc hậu.
Xem ra Tiểu Phong bị anh làm hư rồi, tính tình không ngờ lại đơn thuần đến thế.
Ôm chặt lấy cơ thể Diệp Phong, Diệp Cảnh vẫn như trước ủ cả người cậu vào lòng, nhưng Tiểu Phong không còn béo tròn, nộn thịt mềm mại như trước đây nữa. Thiếu niên giờ đây đã có dáng người tinh tế hơn, thân thể cao gầy, khi bế lên cũng cảm nhận được sức nặng tăng không ít; rõ ràng anh đã nuôi cậu rất cẩn thận mà cả người sờ chẳng có chút thịt nào.
Diệp Cảnh biết, nguyên nhân chủ yếu là do thân thể Tiểu Phong vốn yếu nhược nhiều bệnh.
Cọ cọ cái đầu xù tóc của em trai nhà mình, mới trước đây thôi đám tóc quăn đò nhìn còn rất ngốc, giờ đã mọc dày hơn nhưng vẫn cố chấp quăn này quăn này.
“Anh hai, em đã lớn rồi!” Tiểu Phong dùng vẻ mặt nhu thuận nằm trong lồng ngực anh trai, miệng lại ngập ngừng thì thầm.
Khóe môi Diệp Cảnh nhếch lên, đáy mắt tràn đầy ý cười vô hạn.
“Trưởng thành thì sao, dù có lớn tới mức nào thì em vẫn sẽ mãi là em trai anh!” Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên làn môi mềm của Diệp Phong, “Trong lòng Tiểu Phong chẳng lẽ không muốn có người anh trai này sao?”
Diệp Phong lắc đầu, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Diệp Cảnh, tựa như trước đây khi còn bé vẫn hay nhào vào lồng ngực của anh trai. Hương vị quen thuộc, hơi thở quen thuộc này từ nhỏ đến giờ vẫn luôn vây quanh cậu, chưa từng rời khỏi cậu một bước, khiến cậu trầm mê.
“Thích anh hai nhất…..” Diệp Phong rất tự nhiên làm nũng, ánh mắt cậu ngước lên đúng lúc nhìn thấy hầu kết đang chuyển động của anh trai. Trong chốc lát, Diệp Phong như dại ra, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị mê hoặc, chậm rãi rướn người lên, vươn đầu lưỡi phấn hồng ướt át cẩn thận liếm khiến cả người Diệp Cảnh nháy mắt cứng đờ.
Nguồn :
“Anh trai?” Diệp Phong cảm thấy kì quái ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu khó tả.
Diệp Cảnh cúi đầu nhìn em trai nhu thuận nhà mình, ánh sáng trong đáy mắt nhất thời biến đổi, cuối cùng, anh cúi thấp xuống, hôn lên xương quai xanh của Diệp Phong, còn kìm lòng không được cắn một miếng.
Diệp Phong bị kích thích nhất thời hét lên một tiếng.
“Chờ anh một chút!” Diệp Cảnh ghé sát vào tai Diệp Phong thì thầm, hơi thở nóng như lửa cùng giọng nói khàn khàn phả bên tai cậu, sau đó anh vội vàng thả cậu ra, xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Từ đầu tới cuối cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt Tiểu Phong mịt mờ khó hiểu. Đại ca vội đi tiểu hả? Cậu gãi gãi đầu, lại bò tới máy tính tiếp tục chơi game. Đối với mấy chuyện quái lạ như anh trai hôn em trai hay cắn em trai và vô số thứ khác, cậu cũng vô tâm chẳng thèm để ý.
Dù sao từ nhỏ tới giờ vẫn thế, đã thành thói quen rồi mà ╮(╯▽╰)╭, đương nhiên, Diệp Phong tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong tương lai, không bao lâu nữa, bản thân sẽ bị anh trai đặt trên giường hết lăn trái lại lộn phải. Lúc bấy giờ hối hận thì đã muộn QAQ, cái loại thói quen xấu này quả nhiên khó bỏ, thắt lưng bé nhỏ đáng thương của cậu, huhu
~ “Tiểu Phong, Tiểu Phong……A_____” Dựa vào ngũ chỉ hoa cô nương để phát tiết, Diệp Cảnh vô lực ngồi bệt trên bồn cầu, cảm giác mềm nhẹ, ngây ngô của cậu thật dễ dàng trêu chọc khiến anh nổi lên dục vọng. (ngũ chỉ hoa cô nương: năm ngón tay để DIY =)))))
Diệp Cảnh đứng trước gương rửa tay sạch sẽ, trong gương in bóng một thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng tới bức người, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vô hạn ôn nhu.
Thích anh hai nhất…….
Giọng nói ấm áp đó tựa như vẫn còn vang lên bên tai, hệt như móng mèo nhẹ cào vào lòng anh, khiến trái tim anh nhộn nhịp.
………
Buổi tối, sau khi ăn xong cơm, hai anh em lại nằm cùng một chỗ xem TV. Trước đó Tiểu Phong sẽ lướt qua tất cả các kênh xem có chương trình khoa học viễn tưởng hay phim giả tưởng gì đó không, nếu không có thì sẽ xem tin tức kinh tế với anh trai. Thật ra Diệp Phong chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng cậu thích cảm giác được anh trai ôm vào lòng rồi cùng nhau xem TV thế này.
Diệp Phong há mồm tiếp nhận miếng hạt dẻ đã được anh trai bóc sẵn vỏ, hai má phúng phính phồng lên nhai nuốt, đáy mắt ngập tràn ý cười: “Tiểu Phong sao đột nhiên lại nói muốn ở phòng khác, chẳng lẽ có bí mật gì không muốn anh hai biết sao?”
Nói xong lại bóc thêm hạt dẻ, bỏ vào miệng bé sóc đáng yêu, thiếu niên được anh trai cưng chiều đút hạt dẻ cho, sung sướng nhai nhai nuốt nuốt.
“Thầy giáo bảo mọi người khi trưởng thành cần phải có không gian riêng tư, anh trai chẳng lẽ không cần à?” Thiếu niên chớp chớp mắt, thắc mắc hiện lên trong đáy mắt không chút che giấu.
Diệp Cảnh nhẹ nhéo chóp mũi Tiểu Phong khiến không khí bị nghẽn lại, cậu khó chịu đẩy tay anh ra..
“Em chính là vật phẩm cá nhân của anh hai, đương nhiên phải để trong phòng anh hai rồi”.
“Cái gì?” Diệp Phong nghe không rõ. ( ⊙ o ⊙ )?
“Không có gì.” Diệp Cảnh dịu dàng cười, xoa xoa đám tóc xù trên đầu cậu, “Tiểu Phong nghĩ muốn tách phòng với anh hai không?”
“Đương nhiên không!” Diệp Phong lập tức nhảy lên ghế sô pha, hai tay nhanh chóng vòng qua ôm cổ anh trai nhà mình, nghịch nghịch tóc của anh rồi bĩu môi: “Em ước gì cả đời này có thể bám trên người anh trai, không muốn xuống đâu!”
Ánh mắt Diệp Cảnh sáng ngời, rất nuông chiều, mặc kệ thiếu niên muốn làm gì thì làm: “Vậy anh trai sẽ mang em theo anh cả đời nhé!”
Diệp Phong ỉu xìu buông tay xuống: “Em không phải balo của anh, anh cũng đâu phải đồ vật em có thể mang theo!”
Khóe môi Diệp Cảnh khẽ nhếch lên cười vui vẻ, sự yêu chiều của anh với cậu đã tới độ vô hạn như biển cả rộng lớn, như hương hoa tràn ngập không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.