Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 46: Thư phòng hắc hưu hắc hưu
Đoạn Tội Hoa
30/12/2016
Nhìn bề ngoài, cuộc sống đang dần đi vào quỹ đạo, mọi chuyện lại giống như trước đây, cái gì cũng không thay đổi, nhưng ở những chi tiết rất nhỏ, lại giống như một bức tranh phác họa, càng ngày càng được đặc tả rõ nét hơn.
“Tiểu Phong, chương trình học trong học kỳ này thế nào rồi?” Diệp Cảnh xử lý xong văn kiện, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Phong đang chăm chú nghịch ngợm máy cameras.
“Vẫn đang học ạ….” Diệp Phong trả lời qua loa.
Diệp Cảnh cũng không giận, khép máy tính lại rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phong, nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng mềm mại của cậu. Trái ngược hoàn toàn với những tên con trai cường tráng hay đi tập gym, thân thể Tiểu Phong từ nhỏ đã ít vận động, cho nên thịt trên người có vẻ rất mềm nhuyễn, chỉ cần xoa xoa nắn nắn vài cái đã đỏ ửng, nồn nộn như một chiếc bánh bao, khiến người ta luyến tiếc buông tay.
“Chờ đến khi được nghỉ đông, chúng ta cùng đi du lịch được không?”
Cho dù đến lễ mừng năm mới thì Diệp gia cũng vẫn chỉ là một tòa biệt thự to lớn, trống rỗng mà thôi, mà người giúp việc trong nhà cũng phải trở về quê ăn tết. Quả nhiên, vừa nghe được hai chữ ‘du lịch’, hai lỗ tai thỏ của bé Tiểu Phong như dựng đứng hẳn lên, quay sang nhìn anh hai nhà mình bằng ánh mắt trong suốt, lấp lánh.
“Thật ạ, chúng ta cùng đi sao?”
Đợt tết mấy năm trước, Diệp Phong cũng đã đề nghị muốn đi ra nước ngoài du lịch rồi, nhưng toàn bị anh hai với Phúc quản gia dùng lý do thân thể cậu không tốt mà từ chối.
“Em đã nói rồi mà, chúng ta nên đến một nơi có khí hậu ấm áp một chút, đảo Réunion được không, em đảm bảo khí hậu ở đó lúc này còn chưa hết hè đâu”.
“Chỗ đó cũng được….” Diệp Cảnh nhíu mày, “Nhưng anh nghĩ, em càng muốn đến nơi ấy hơn khi vải trên cây bắt đầu chín rồi chứ, lúc đó chắc chắn mới chỉ qua hè, sang đầu thu thôi”.
“Vậy chúng ta đi đâu đây?” Diệp Phong buông máy ảnh xuống, hai mắt đầy trông mong nhìn anh hai nhà mình.
Diệp Cảnh cảm thấy rất thú vị, kề sát mặt mình lại gần: “Lại đây, hôn anh hai hai cái đi rồi anh sẽ nói cho em biết”.
Nói chung, cho dù bé thỏ không muốn hôn thì Diệp Cảnh vẫn sẽ ‘ngoan ngoãn’ nói hết, nhưng cũng không ngoại trừ lúc tâm tình Diệp Phong tốt, ngẫu nhiên sẽ chiều theo ý nguyện quái dị của anh. ╮╭
Vì thế, bé thỏ dũng mãnh vô cùng ngoan ngoãn ôm cổ anh hai, bẹp bẹp hai phát, chủ động đưa môi thơm lên. Diệp Cảnh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức ôm lấy hai vai Diệp Phong, xoa xoa gáy cậu trấn an, sau đó nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, biến nụ hôn ngắn thành cái hôn vừa dài vừa sâu……
“Ah…..”
“Tiểu Phong!”
Nụ hôn chấm dứt, hô hấp của hai anh em có chút dồn dập, làn da trắng nõn của Diệp Phong vì thiếu dưỡng khí mà phiếm hồng, càng lúc càng có dấu hiệu đỏ hơn, quyến rũ đến mức khiến người ta giật mình, không thể rời tầm mắt. Không khí mờ ám luẩn quẩn bên trong thư phòng, ánh mắt Diệp Cảnh dần tối lại, giống như màn đêm không trăng không sao, hoàn toàn phủ màu hắc ám.
“Anh hai, cuối cùng thì chúng ta đi đâu ah?” Diệp Phong không hề có ý thức phòng bị, nhéo nhéo hai má anh hai, sau đó rất có thứ tự bò bò lên cổ Diệp Phong, để cái đầu nhỏ của mình vùi sâu vào trong bả vai anh.
Hô hấp ấm áp phả lên làn da trần trụi, khiến trái tim giống như bị một bé mèo xù lông dùng móng vuốt gãi gãi, Diệp Cảnh chỉ cảm thấy bụng dưới nháy mắt bùng lên lửa nóng, đánh thẳng vào đại não, làm lu mờ lý trí của anh.
“Chúng ta đi Nhật Bản ngâm ôn tuyền được không?” Diệp Cảnh vuốt ve cái đầu xù tóc đang chôn sâu trong bả vai anh kia, thanh âm trầm thấp, mang theo chút khàn khàn mị hoặc. Anh nghiêng đầu cọ cọ hai má đã dần phúng phính thịt của Tiểu Phong, cảm giác da thịt thân cận càng khiến lửa nóng trong cơ thể anh căng tràn. (ôn tuyền: suối nước nóng)
Mùa đông phao ôn tuyền à~ Diệp Cảnh yên lặng tưởng tượng, cảm giác vừa được ngắm tuyết, vừa được ngâm mình trong nước nóng tuyệt vời biết bao nha. Khóe miệng cong lên, cậu vui vẻ cười híp mắt.
“Nếu có thể được ngắm cả cảnh hoa anh đào nở thì thật tốt!” Trong đầu vừa nghĩ, miệng đã không nhịn được nói ra.
Diệp Cảnh nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm vành tai non mịn ngay trước mắt, đầu lưỡi ma mãnh trườn qua, truyền đến từng đợt cảm giác run rẩy mãnh liệt.
“Vậy năm nay khi hoa anh đào nở, chúng ta sẽ lại đi một chuyến nữa……..” Diệp Cảnh mơ hồ nói, bé thỏ nhỏ lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghe ra, cậu híp mắt lại, khẽ rên rỉ.
Từ lúc cùng anh hai phát sinh quan hệ, Diệp Phong liền cảm thấy rõ ràng rằng, thân thể cậu trở nên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần hôn môi thôi mà cũng có thể khiến cậu nhịn không được có chút động tình. Đương nhiên, Diệp Phong chắc chắn không thể hiểu được, đó là vì khi anh hai hôn cậu, hai tay anh cũng rất không an phận sờ tới sờ lui, sờ đến những nơi không nên sờ. Nơi mẫn cảm bị chà qua xát lại như thế mà không động tình mới lạ!
“Anh hai…..” Chỉ là một tiếng nỉ non bình thường, nhưng trong tình cảnh này lại có vẻ hấp dẫn kì lạ…..
“Tiểu Phong, đến giúp anh hai đi…….” Diệp Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Phong, chậm rãi kéo nó qua, đặt lên vùng kín đã sớm chào cờ của mình.
“Anh hai………” Diệp Phong sợ hãi rụt móng vuốt lại, nhưng vẫn bị Diệp Cảnh rất nhanh tóm gọn.
Bàn tay nhỏ bé bị anh hai bao trọn, hơi ấm quen thuộc khiến tâm can an ổn vô cùng…….
Đột nhiên, đầu ngón tay chạm tới một nơi rực lửa nóng, Diệp Phong giống như bị dội nước sôi, theo bản năng khẽ run rẩy, ngón tay co rút.
“Tiểu Phong, giúp anh……” Thanh âm Diệp Cảnh chất chứa ẩn nhẫn đầy áp lực, trong thống khổ hòa lẫn sung sướng hỗn loạn, “Tiểu Phong, Tiểu Phong……”
Tay bị người ta túm chặt, đặt lên nơi nóng hừng hực nào đó, thân thể Diệp Phong nhất thời như bị nấu chín, làn da trắng trẻo đỏ bừng cháy bỏng.
Bàn tay nhỏ bé bao trùm cây gậy nóng cháy, động tác ngây ngô nhưng hiển nhiên vẫn có thể châm ngòi nổ, chậm rãi xoa nắn, trượt lên trượt xuống, rồi đột nhiên va chạm vào hai quả trứng căng phồng bên dưới.
Thân thể Diệp Cảnh chợt chấn động, nơi mẫn cảm nhất được đầu ngón tay non nớt xẹt qua trong lúc vô tình, rõ ràng chẳng hề có kỹ xảo gì mà vẫn khiến dục hỏa trong lòng anh càng thêm tràn đầy, tựa hồ như sắp đốt chết anh đến nơi!
“Anh hai, em không làm được…….” Thanh âm yếu nhược, cực kỳ giống một bé thỏ bị vây trong trạng thái khiếp đảm. Bàn tay nóng cháy của Diệp Cảnh bao trùm lên bàn tay nhỏ bé đang muốn rụt lại của cậu.
“Để anh hai dạy em………” Hô hấp trầm đục hỗn loạn, nồng đậm hương vị dục vọng phả bên gò má Diệp Phong, nóng bỏng hơn bao giờ hết.
“Tiểu Phong, mau dùng sức ~ ngoan, a a…. cứ như thế…..đúng rồi, Tiểu Phong giỏi quá! Ưrrgg……”
“Tiểu Phong, Tiểu Phong, Tiểu Phong……..”
……..
Đợi cho đến khi anh trai nhà mình phát tiết xong, bé thỏ nhỏ cảm thấy bàn tay của mình sắp rớt luôn mất rồi, lòng bàn tay dính đầy tinh hoa ẩm ướt, ấm nóng mà anh hai vừa bắn, khiến cậu có chút ngượng ngùng, cố nhích thân thể ra xa một chút.
Diệp Cảnh tùy tiện rút giấy thấm đặt bên cạnh, giúp Tiểu Phong lau lau vài lần.
“Anh hai cũng giúp Tiểu Phong giải quyết nhé?” Thanh âm Diệp Cảnh còn trầm thấp hơn cả lúc nãy, sự hấp dẫn tràn ngập.
Diệp Phong sợ hãi nghiêng đầu, bàn tay bất an muốn rụt trở về: “Không, không muốn, chúng ta đi ra thôi, đừng để bác Phúc chờ sốt ruột”. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nói dứt câu, Diệp Phong lập tức vặn vẹo, muốn chui ra khỏi lồng ngực anh hai nhà mình, nhưng cậu chưa đi được nửa bước thì mông đã bị kéo lại.
“Tiểu Phong không nghe lời sao, hửm?”
Lạch cạch! Thắt lưng bị tháo mở, một bàn tay thuần thục chui tọt vào trong quần Diệp Phong, chậm rãi ma xát phần đùi non nhạy cảm, rồi từ từ hướng về cái nơi bí ẩn cất chứa dục vọng bên trên…….
“A~ anh hai……”
Bỗng nhiên cái cảm giác thoải mái xa lạ mà mãnh liệt từ đâu ập đến, điên cuồng xuông thẳng lên não. Hạ thân đột nhiên bị bao trùm trong một nơi ấm áp nhưng ẩm ướt, đầu lưỡi như con rắn nhỏ linh hoạt lượn xung quanh, thỉnh thoảng lại mút một cái, khuấy đảo đầu nấm bên trên. Tình triều kịch liệt giống như cơn sóng thần ào qua, liên tiếp mà dồn dập, va chạm mãnh liệt tới đại não Diệp Phong, phần lý trí yếu ớt kia đã sớm bị quẳng đi không còn bóng dáng!
“Anh hai……anh hai…….A~ chậm một chút, chậm một chút…..ưrrgg……”
……….
Vừa mới tới trước cửa thư phòng, Phúc quản gia đang chuẩn bị nâng tay lên gõ cửa thì nhất thời nghe thấy một vài âm điệu cực kì không hài hòa, theo bản năng khựng lại một chút, rồi im lặng buông tay.
Ông thầm nghĩ hiện tại tốt nhất là ông vẫn nên gọi điện thoại từ chối cái thông báo mười phút nữa tới chơi của Mạnh Vũ thiếu gia gì đó kia thôi, để anh ta chờ hai tiếng nữa hẵng đến, vì lúc này đại thiếu gia nhà ông chắc chắn không rảnh → →.
Lại nói…..hình như gần đây ông cho đại thiếu gia ăn nhiều đồ bổ quá rồi thì phải, khiến đại thiếu gia có đôi phần tinh lực tràn đầy, rõ ràng đang ban ngày mà đã bắt đầu…… Phải dùng từ gì để hình dung chuyện này nhở, à đúng rồi, là ban ngày tuyên dâm đúng không?
.
Khi Diệp Phong chính thức quay trở về trường học cũng không xảy ra sóng gió gì lớn lắm, ngoại trừ một số người thân quen thì đại đa đều cho rằng trong nhà cậu có việc, nên mới xin nghỉ cả tháng nay.
“Đúng rồi Diệp Phong này, cuối tuần này bọn tớ mở tiệc liên hoan, nếu cậu rảnh thì nhập hội luôn nhá?” Từ Mộng Gia mở to đôi mắt long lanh nước, ý tứ cầu xin hiện rõ dưới đáy mắt, giống như chỉ cần mở miệng cự tuyệt cô một câu thôi thì cũng chẳng khác gì phạm tội nghiệm trọng.
Vì Từ Mộng Gia dựa vào quá gần nên Diệp Phong theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, duy trì khoảng cách an toàn.
“Liên hoan à, ăn gì thế?”
“Thịt nướng, mọi người đều biểu quyết chọn phương án này.” Một nữ sinh đột nhiên chen giọng vào, cô mặt lạnh nhìn Từ Mộng Gia, hừ nhẹ một tiếng.
Dáng vẻ giả bộ yếu đuối nhu nhược của Từ Mộng Gia trông vô cùng kệch cỡm, đã sớm khiến đại bộ phận nữ sinh khó chịu. Có một nữ sinh còn rất nhanh phát hiện ra rằng, Diệp Phong học cùng ban rõ ràng cũng không thích Từ Mộng Gia cho lắm, thậm chí còn có chút phản cảm, bởi vậy các nữ sinh đều tự nhiên sinh ra hảo cảm với cậu.
Cho nên, khi mà Diệp Phong vẫn không hay biết gì, thì chính bản thân cậu đã trở thành thần tượng trong mắt nữ sinh, hình ảnh tốt đẹp được nhân lên vài bậc, vinh quang nằm trong top những chàng trai hoàng kim của toàn trường.
Nhiều tiền, dịu dàng lại đẹp trai, hơn nữa còn có phẩm cách tốt đẹp, quả thật chính là vị “bạch mã hoàng tử”, một người đàn ông hoàn hảo trong mộng của tất cả nữ sinh, là người chồng hoàn hảo mà ông trời đã ban cho.
Giống như Từ Mộng Gia trở thành nữ thần trong lòng nam sinh mà lại bị nữ sinh ghét bỏ, thì Diệp Phong cũng trở thành hoàng tử trong tim mọi thiếu nữ, nhưng bị các nam sinh khác thầm ghen ghét. Chẳng qua sự ghen tị của đàn ông đều vì một trận bóng rổ hoặc một hồi đánh nhau là có thể hoàn toàn xóa bỏ, nhìn nhau mỉm cười. Còn nữ sinh thì ngược lại, thực ra thiếu nữ dịu hiền cũng có thể rất bạo lực biết không, mọi chuyện còn lâu mới được giải quyết nhanh chóng như thế. ╮(╯_╰)╭
Cũng không biết vì sao Từ Mộng Gia lại thích bám Diệp Phong đến thế, rõ ràng đã nhìn ra cậu cực kì không thích, lại có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, vẫn hiền thục dịu dàng như cũ mà xoay quanh Diệp Phong, cố tạo cho cậu cảm giác rằng cô đang tồn tại.
Không thể không nói, điều khiến Diệp Phong không thích Từ Mộng Gia chính là ở dáng vẻ giả bộ thanh thoát như hoa sen trắng đến kệch cỡm của cô. Cô luôn ra vẻ tiểu thư đoan trang nền nã, hiền lương thục đức, nhưng chính kiểu giả bộ như thế lại mang theo vài phần gượng ép, một người chân chính bước ra từ xã hội thượng lưu như Diệp Phong chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Hơn nữa Từ Mộng Gia luôn hành động vì mục đích không thuần khiết, càng khiến trên người cô chẳng hề có tý khí chất thanh nhã gì hết, cho dù không có anh hai nhắc nhở thì Diệp Phong cũng sẽ trốn thật xa.
Sống từ nhỏ trong một đại gia tộc, Diệp Phong luôn mẫn cảm với sự tiếp cận có mục đích từ những người khác. Cậu luôn cảm giác được rằng, một nữ sinh ‘thông minh, am hiểu sắc mặt người khác’, lại có động cơ bất chính như Từ Mộng Gia thì sẽ luôn được các đại gia trong giới thượng lưu chú ý bao dưỡng, nhưng tất nhiên, họ sẽ chẳng bao giờ thực sự tiếp nhận cô.
Nếu như Từ Mộng Gia có thể nhìn thấu chuyện này cũng tốt, nhưng không thể hiểu được thì…….
Chắc chắn sẽ rất thảm……. Diệp Phong thầm nghĩ như thế.
“Tiểu Phong, chương trình học trong học kỳ này thế nào rồi?” Diệp Cảnh xử lý xong văn kiện, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Phong đang chăm chú nghịch ngợm máy cameras.
“Vẫn đang học ạ….” Diệp Phong trả lời qua loa.
Diệp Cảnh cũng không giận, khép máy tính lại rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phong, nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng mềm mại của cậu. Trái ngược hoàn toàn với những tên con trai cường tráng hay đi tập gym, thân thể Tiểu Phong từ nhỏ đã ít vận động, cho nên thịt trên người có vẻ rất mềm nhuyễn, chỉ cần xoa xoa nắn nắn vài cái đã đỏ ửng, nồn nộn như một chiếc bánh bao, khiến người ta luyến tiếc buông tay.
“Chờ đến khi được nghỉ đông, chúng ta cùng đi du lịch được không?”
Cho dù đến lễ mừng năm mới thì Diệp gia cũng vẫn chỉ là một tòa biệt thự to lớn, trống rỗng mà thôi, mà người giúp việc trong nhà cũng phải trở về quê ăn tết. Quả nhiên, vừa nghe được hai chữ ‘du lịch’, hai lỗ tai thỏ của bé Tiểu Phong như dựng đứng hẳn lên, quay sang nhìn anh hai nhà mình bằng ánh mắt trong suốt, lấp lánh.
“Thật ạ, chúng ta cùng đi sao?”
Đợt tết mấy năm trước, Diệp Phong cũng đã đề nghị muốn đi ra nước ngoài du lịch rồi, nhưng toàn bị anh hai với Phúc quản gia dùng lý do thân thể cậu không tốt mà từ chối.
“Em đã nói rồi mà, chúng ta nên đến một nơi có khí hậu ấm áp một chút, đảo Réunion được không, em đảm bảo khí hậu ở đó lúc này còn chưa hết hè đâu”.
“Chỗ đó cũng được….” Diệp Cảnh nhíu mày, “Nhưng anh nghĩ, em càng muốn đến nơi ấy hơn khi vải trên cây bắt đầu chín rồi chứ, lúc đó chắc chắn mới chỉ qua hè, sang đầu thu thôi”.
“Vậy chúng ta đi đâu đây?” Diệp Phong buông máy ảnh xuống, hai mắt đầy trông mong nhìn anh hai nhà mình.
Diệp Cảnh cảm thấy rất thú vị, kề sát mặt mình lại gần: “Lại đây, hôn anh hai hai cái đi rồi anh sẽ nói cho em biết”.
Nói chung, cho dù bé thỏ không muốn hôn thì Diệp Cảnh vẫn sẽ ‘ngoan ngoãn’ nói hết, nhưng cũng không ngoại trừ lúc tâm tình Diệp Phong tốt, ngẫu nhiên sẽ chiều theo ý nguyện quái dị của anh. ╮╭
Vì thế, bé thỏ dũng mãnh vô cùng ngoan ngoãn ôm cổ anh hai, bẹp bẹp hai phát, chủ động đưa môi thơm lên. Diệp Cảnh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức ôm lấy hai vai Diệp Phong, xoa xoa gáy cậu trấn an, sau đó nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, biến nụ hôn ngắn thành cái hôn vừa dài vừa sâu……
“Ah…..”
“Tiểu Phong!”
Nụ hôn chấm dứt, hô hấp của hai anh em có chút dồn dập, làn da trắng nõn của Diệp Phong vì thiếu dưỡng khí mà phiếm hồng, càng lúc càng có dấu hiệu đỏ hơn, quyến rũ đến mức khiến người ta giật mình, không thể rời tầm mắt. Không khí mờ ám luẩn quẩn bên trong thư phòng, ánh mắt Diệp Cảnh dần tối lại, giống như màn đêm không trăng không sao, hoàn toàn phủ màu hắc ám.
“Anh hai, cuối cùng thì chúng ta đi đâu ah?” Diệp Phong không hề có ý thức phòng bị, nhéo nhéo hai má anh hai, sau đó rất có thứ tự bò bò lên cổ Diệp Phong, để cái đầu nhỏ của mình vùi sâu vào trong bả vai anh.
Hô hấp ấm áp phả lên làn da trần trụi, khiến trái tim giống như bị một bé mèo xù lông dùng móng vuốt gãi gãi, Diệp Cảnh chỉ cảm thấy bụng dưới nháy mắt bùng lên lửa nóng, đánh thẳng vào đại não, làm lu mờ lý trí của anh.
“Chúng ta đi Nhật Bản ngâm ôn tuyền được không?” Diệp Cảnh vuốt ve cái đầu xù tóc đang chôn sâu trong bả vai anh kia, thanh âm trầm thấp, mang theo chút khàn khàn mị hoặc. Anh nghiêng đầu cọ cọ hai má đã dần phúng phính thịt của Tiểu Phong, cảm giác da thịt thân cận càng khiến lửa nóng trong cơ thể anh căng tràn. (ôn tuyền: suối nước nóng)
Mùa đông phao ôn tuyền à~ Diệp Cảnh yên lặng tưởng tượng, cảm giác vừa được ngắm tuyết, vừa được ngâm mình trong nước nóng tuyệt vời biết bao nha. Khóe miệng cong lên, cậu vui vẻ cười híp mắt.
“Nếu có thể được ngắm cả cảnh hoa anh đào nở thì thật tốt!” Trong đầu vừa nghĩ, miệng đã không nhịn được nói ra.
Diệp Cảnh nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm vành tai non mịn ngay trước mắt, đầu lưỡi ma mãnh trườn qua, truyền đến từng đợt cảm giác run rẩy mãnh liệt.
“Vậy năm nay khi hoa anh đào nở, chúng ta sẽ lại đi một chuyến nữa……..” Diệp Cảnh mơ hồ nói, bé thỏ nhỏ lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghe ra, cậu híp mắt lại, khẽ rên rỉ.
Từ lúc cùng anh hai phát sinh quan hệ, Diệp Phong liền cảm thấy rõ ràng rằng, thân thể cậu trở nên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần hôn môi thôi mà cũng có thể khiến cậu nhịn không được có chút động tình. Đương nhiên, Diệp Phong chắc chắn không thể hiểu được, đó là vì khi anh hai hôn cậu, hai tay anh cũng rất không an phận sờ tới sờ lui, sờ đến những nơi không nên sờ. Nơi mẫn cảm bị chà qua xát lại như thế mà không động tình mới lạ!
“Anh hai…..” Chỉ là một tiếng nỉ non bình thường, nhưng trong tình cảnh này lại có vẻ hấp dẫn kì lạ…..
“Tiểu Phong, đến giúp anh hai đi…….” Diệp Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Phong, chậm rãi kéo nó qua, đặt lên vùng kín đã sớm chào cờ của mình.
“Anh hai………” Diệp Phong sợ hãi rụt móng vuốt lại, nhưng vẫn bị Diệp Cảnh rất nhanh tóm gọn.
Bàn tay nhỏ bé bị anh hai bao trọn, hơi ấm quen thuộc khiến tâm can an ổn vô cùng…….
Đột nhiên, đầu ngón tay chạm tới một nơi rực lửa nóng, Diệp Phong giống như bị dội nước sôi, theo bản năng khẽ run rẩy, ngón tay co rút.
“Tiểu Phong, giúp anh……” Thanh âm Diệp Cảnh chất chứa ẩn nhẫn đầy áp lực, trong thống khổ hòa lẫn sung sướng hỗn loạn, “Tiểu Phong, Tiểu Phong……”
Tay bị người ta túm chặt, đặt lên nơi nóng hừng hực nào đó, thân thể Diệp Phong nhất thời như bị nấu chín, làn da trắng trẻo đỏ bừng cháy bỏng.
Bàn tay nhỏ bé bao trùm cây gậy nóng cháy, động tác ngây ngô nhưng hiển nhiên vẫn có thể châm ngòi nổ, chậm rãi xoa nắn, trượt lên trượt xuống, rồi đột nhiên va chạm vào hai quả trứng căng phồng bên dưới.
Thân thể Diệp Cảnh chợt chấn động, nơi mẫn cảm nhất được đầu ngón tay non nớt xẹt qua trong lúc vô tình, rõ ràng chẳng hề có kỹ xảo gì mà vẫn khiến dục hỏa trong lòng anh càng thêm tràn đầy, tựa hồ như sắp đốt chết anh đến nơi!
“Anh hai, em không làm được…….” Thanh âm yếu nhược, cực kỳ giống một bé thỏ bị vây trong trạng thái khiếp đảm. Bàn tay nóng cháy của Diệp Cảnh bao trùm lên bàn tay nhỏ bé đang muốn rụt lại của cậu.
“Để anh hai dạy em………” Hô hấp trầm đục hỗn loạn, nồng đậm hương vị dục vọng phả bên gò má Diệp Phong, nóng bỏng hơn bao giờ hết.
“Tiểu Phong, mau dùng sức ~ ngoan, a a…. cứ như thế…..đúng rồi, Tiểu Phong giỏi quá! Ưrrgg……”
“Tiểu Phong, Tiểu Phong, Tiểu Phong……..”
……..
Đợi cho đến khi anh trai nhà mình phát tiết xong, bé thỏ nhỏ cảm thấy bàn tay của mình sắp rớt luôn mất rồi, lòng bàn tay dính đầy tinh hoa ẩm ướt, ấm nóng mà anh hai vừa bắn, khiến cậu có chút ngượng ngùng, cố nhích thân thể ra xa một chút.
Diệp Cảnh tùy tiện rút giấy thấm đặt bên cạnh, giúp Tiểu Phong lau lau vài lần.
“Anh hai cũng giúp Tiểu Phong giải quyết nhé?” Thanh âm Diệp Cảnh còn trầm thấp hơn cả lúc nãy, sự hấp dẫn tràn ngập.
Diệp Phong sợ hãi nghiêng đầu, bàn tay bất an muốn rụt trở về: “Không, không muốn, chúng ta đi ra thôi, đừng để bác Phúc chờ sốt ruột”. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nói dứt câu, Diệp Phong lập tức vặn vẹo, muốn chui ra khỏi lồng ngực anh hai nhà mình, nhưng cậu chưa đi được nửa bước thì mông đã bị kéo lại.
“Tiểu Phong không nghe lời sao, hửm?”
Lạch cạch! Thắt lưng bị tháo mở, một bàn tay thuần thục chui tọt vào trong quần Diệp Phong, chậm rãi ma xát phần đùi non nhạy cảm, rồi từ từ hướng về cái nơi bí ẩn cất chứa dục vọng bên trên…….
“A~ anh hai……”
Bỗng nhiên cái cảm giác thoải mái xa lạ mà mãnh liệt từ đâu ập đến, điên cuồng xuông thẳng lên não. Hạ thân đột nhiên bị bao trùm trong một nơi ấm áp nhưng ẩm ướt, đầu lưỡi như con rắn nhỏ linh hoạt lượn xung quanh, thỉnh thoảng lại mút một cái, khuấy đảo đầu nấm bên trên. Tình triều kịch liệt giống như cơn sóng thần ào qua, liên tiếp mà dồn dập, va chạm mãnh liệt tới đại não Diệp Phong, phần lý trí yếu ớt kia đã sớm bị quẳng đi không còn bóng dáng!
“Anh hai……anh hai…….A~ chậm một chút, chậm một chút…..ưrrgg……”
……….
Vừa mới tới trước cửa thư phòng, Phúc quản gia đang chuẩn bị nâng tay lên gõ cửa thì nhất thời nghe thấy một vài âm điệu cực kì không hài hòa, theo bản năng khựng lại một chút, rồi im lặng buông tay.
Ông thầm nghĩ hiện tại tốt nhất là ông vẫn nên gọi điện thoại từ chối cái thông báo mười phút nữa tới chơi của Mạnh Vũ thiếu gia gì đó kia thôi, để anh ta chờ hai tiếng nữa hẵng đến, vì lúc này đại thiếu gia nhà ông chắc chắn không rảnh → →.
Lại nói…..hình như gần đây ông cho đại thiếu gia ăn nhiều đồ bổ quá rồi thì phải, khiến đại thiếu gia có đôi phần tinh lực tràn đầy, rõ ràng đang ban ngày mà đã bắt đầu…… Phải dùng từ gì để hình dung chuyện này nhở, à đúng rồi, là ban ngày tuyên dâm đúng không?
.
Khi Diệp Phong chính thức quay trở về trường học cũng không xảy ra sóng gió gì lớn lắm, ngoại trừ một số người thân quen thì đại đa đều cho rằng trong nhà cậu có việc, nên mới xin nghỉ cả tháng nay.
“Đúng rồi Diệp Phong này, cuối tuần này bọn tớ mở tiệc liên hoan, nếu cậu rảnh thì nhập hội luôn nhá?” Từ Mộng Gia mở to đôi mắt long lanh nước, ý tứ cầu xin hiện rõ dưới đáy mắt, giống như chỉ cần mở miệng cự tuyệt cô một câu thôi thì cũng chẳng khác gì phạm tội nghiệm trọng.
Vì Từ Mộng Gia dựa vào quá gần nên Diệp Phong theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, duy trì khoảng cách an toàn.
“Liên hoan à, ăn gì thế?”
“Thịt nướng, mọi người đều biểu quyết chọn phương án này.” Một nữ sinh đột nhiên chen giọng vào, cô mặt lạnh nhìn Từ Mộng Gia, hừ nhẹ một tiếng.
Dáng vẻ giả bộ yếu đuối nhu nhược của Từ Mộng Gia trông vô cùng kệch cỡm, đã sớm khiến đại bộ phận nữ sinh khó chịu. Có một nữ sinh còn rất nhanh phát hiện ra rằng, Diệp Phong học cùng ban rõ ràng cũng không thích Từ Mộng Gia cho lắm, thậm chí còn có chút phản cảm, bởi vậy các nữ sinh đều tự nhiên sinh ra hảo cảm với cậu.
Cho nên, khi mà Diệp Phong vẫn không hay biết gì, thì chính bản thân cậu đã trở thành thần tượng trong mắt nữ sinh, hình ảnh tốt đẹp được nhân lên vài bậc, vinh quang nằm trong top những chàng trai hoàng kim của toàn trường.
Nhiều tiền, dịu dàng lại đẹp trai, hơn nữa còn có phẩm cách tốt đẹp, quả thật chính là vị “bạch mã hoàng tử”, một người đàn ông hoàn hảo trong mộng của tất cả nữ sinh, là người chồng hoàn hảo mà ông trời đã ban cho.
Giống như Từ Mộng Gia trở thành nữ thần trong lòng nam sinh mà lại bị nữ sinh ghét bỏ, thì Diệp Phong cũng trở thành hoàng tử trong tim mọi thiếu nữ, nhưng bị các nam sinh khác thầm ghen ghét. Chẳng qua sự ghen tị của đàn ông đều vì một trận bóng rổ hoặc một hồi đánh nhau là có thể hoàn toàn xóa bỏ, nhìn nhau mỉm cười. Còn nữ sinh thì ngược lại, thực ra thiếu nữ dịu hiền cũng có thể rất bạo lực biết không, mọi chuyện còn lâu mới được giải quyết nhanh chóng như thế. ╮(╯_╰)╭
Cũng không biết vì sao Từ Mộng Gia lại thích bám Diệp Phong đến thế, rõ ràng đã nhìn ra cậu cực kì không thích, lại có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, vẫn hiền thục dịu dàng như cũ mà xoay quanh Diệp Phong, cố tạo cho cậu cảm giác rằng cô đang tồn tại.
Không thể không nói, điều khiến Diệp Phong không thích Từ Mộng Gia chính là ở dáng vẻ giả bộ thanh thoát như hoa sen trắng đến kệch cỡm của cô. Cô luôn ra vẻ tiểu thư đoan trang nền nã, hiền lương thục đức, nhưng chính kiểu giả bộ như thế lại mang theo vài phần gượng ép, một người chân chính bước ra từ xã hội thượng lưu như Diệp Phong chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Hơn nữa Từ Mộng Gia luôn hành động vì mục đích không thuần khiết, càng khiến trên người cô chẳng hề có tý khí chất thanh nhã gì hết, cho dù không có anh hai nhắc nhở thì Diệp Phong cũng sẽ trốn thật xa.
Sống từ nhỏ trong một đại gia tộc, Diệp Phong luôn mẫn cảm với sự tiếp cận có mục đích từ những người khác. Cậu luôn cảm giác được rằng, một nữ sinh ‘thông minh, am hiểu sắc mặt người khác’, lại có động cơ bất chính như Từ Mộng Gia thì sẽ luôn được các đại gia trong giới thượng lưu chú ý bao dưỡng, nhưng tất nhiên, họ sẽ chẳng bao giờ thực sự tiếp nhận cô.
Nếu như Từ Mộng Gia có thể nhìn thấu chuyện này cũng tốt, nhưng không thể hiểu được thì…….
Chắc chắn sẽ rất thảm……. Diệp Phong thầm nghĩ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.