Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
Chương 81: Bóc trần sự thật
Hoàng Sansan
16/01/2023
Buổi biểu diễn nhanh chóng bắt đầu, tiết mục của các lớp phải nói là đa
dạng phong cách, và đặc biệt là đều rất hay. Nhưng Tống Cảnh Nghi không
có hứng thú mấy với nghệ thuật nên hắn khá thờ ơ, còn khá buồn chán mà
lấy điện thoại ra tải game về chơi giết thời gian.
Tiêu Dạ Nguyệt ngồi bên cạnh thì ngược lạo, cậu liên tục trầm trồ la hét giống như các học sinh ngồi với phía, nếu tay cậu không bị thương chắc cậu cũng vỗ tay bộp bộp rồi. À, quên mất, nếu tay cậu không bị thương cậu cũng chẳng ngồi đây để vỗ tay, cậu sẽ đứng ở sân khấu kia mà tỏa sáng.
Tống Cảnh Nghi tin là như vậy. Bé con của hắn rất giỏi.
Các tiết mục đàn dương cầm nhanh chóng đến lượt, lần lượt từng người lên biểu diễn, các vị lãnh đạo ngồi bên cạnh Tống Cảnh Nghi xì xào bàn tán. Ngồi bên kia còn có một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người nước ngoài đưa ra đánh giá. Tống Cảnh Nghi không biết ông ta.
Trước đó Lâm Nghị đã đến đây hỏi thăm Tiêu Dạ Nguyệt, lúc này ông cũng đang cùng vị nghệ sĩ kia chụm đầu thảo luận.
Tống Cảnh Nghi thỉnh thoảng sẽ liếc lên nhìn, hắn đang chờ đợi tiết mục cuối cùng, bái hát đáng ra là của bé con của hắn biểu diễn.
Lúc MC giới thiệu tiết mục cuối cùng, hô tên người biểu diễn Diệp Nam, một vị khách quý bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớn của hội trường.
Các vị lãnh đạo nhận được tin thì có vài người chạy ra tiếp đón và mời khách quý ấy đến đây ngồi. Tống Cảnh Nghi nghiêng đầu ra sau chào hỏi bà.
"Dì Tô ạ."
Vị khách quý đến bất ngờ là Tô, phu nhân của Uông thị, một tập đoàn cũng có khoản đóng góp khá lớn về cho trường.
Uông phu nhân không tỏ ra bất ngờ khi thấy Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt, bà chỉ tỏ ra lo lắng nhìn hai bàn tay bị thương của Tiêu Dạ Nguyệt thôi.
"Vết thương có đau lắm không con?"
Tiêu Dạ Nguyệt cười hì hì đáp lại bà, "Bây giờ đã không đau nữa rồi ạ. Dì Tô cũng đến đây xem ạ."
Uông phu nhân ngồi luôn xuống ghế bên cạnh Tiêu Dạ Nguyệt và từ chối ngồi bên kia của các vị lãnh đạp nhà trường.
"Vốn là muốn đến xem con biểu diễn."
Đi theo Uông phu nhân còn có một chàng trai anh tuấn, anh ta chỉ mỉm cười lịch sự với hai người một cái rồi quay lại nhìn sân khấu. Tống Cảnh Nghi chẳng lạ gì người này. Đây là con trai thứ hai của Uông phu nhân – Uông Minh Khải, cũng làm kinh doanh, con người lãnh đạm ít nói và khá cao ngạo, Tống Cảnh Nghi không thân, hắn ghét dáng vẻ kiêu kì của người này nên cũng chả thèm dây dưa nói chuyện. Hắn tắt điện thoại đi và bắt đầu xem tiết mục đàn dương cầm cuối cùng này.
Diệp Nam mặc một bộ vest đuôi tôm, dáng người nhỏ nhắn lại xinh đẹp, hình như còn trang điểm nên vẻ đẹp của cậu ta càng nổi bật. Cậu ta ngồi trước đàn dương cầm dưới ánh đèn mờ ảo màu trắng của sân khấu, cất tiếng hát trong trẻo của mình, ngón tay điêu luyện lướt lên từng phím đàn, vừa đàn vừa hát bài hát vốn là viết riêng cho bé con của hắn biểu diễn. Tống Cảnh Nghi nhìn chằm chằm mà không nhìn rõ cảm xúc trên mặt, kì thực đáy mắt hắn là chất chứa đầy tức giận.
Rõ ràng lúc đầu hắn có xem ba người luyện tập, Diệp Nam chỉ tham gia hát chứ không luyện đàn. Nhưng bé con của hắn mới chỉ bị thương cách đây một ngày, vậy mà giờ đây cậu ta đã có thể thay bé con của hắn đàn hết bài hát một cách hoàn hảo mà không có sai sót. Nói không liên quan, cha nuôi hắn đội mồ sống dậy cũng đếch có tin.
Sau khi tiếng đàn chớt dứt, các vị lãnh đạo nhà trường trầm trồ đứng dậy vỗ tay, miệng cười không dứt, ngay cả vị nghệ sĩ dương cầm kia cũng gật đầu tán thưởng khen một cậu.
Diệp Nam đứng trên sân khấu mỉm cười đầy tự tin cúi chào, lúc ngẩng mặt lên ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Dạ Nguyệt đang ngồi ở bên dưới.
Tống Cảnh Nghi cũng quay sang nhìn biểu cảm của bé con, thấy bé con của hắn đang mỉm cười rất tươi, nhưng hắn lại thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, ngay cả má cũng ửng hồng. Hắn biết, cậu đang khóc.
Hắn chỉ biết im lặng nắm cổ tay cậu, vuốt ve nó như là cách dịu dàng nhất để an ủi cậu, nói với cậu, hắn sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu.
Kết quả sau đó nhanh chóng được công bố, tiết mục của Diệp Nam được chọn làm mở màn cho ngày lễ kỉ niệm, hơn nữa hôm đó cũng sẽ được quay lại phát lên bản tin nghệ thuật.
Diệp Nam đứng ở giữa sân khấu cúi đầu cảm ơn và nhận bó hoa từ nghệ sĩ dương cầm người nước ngoài. Hai người cùng đi xuống sân khấu, lúc này Uông phu nhân mới đứng dậy, mỉm cười tao nhã mà đi đến.
Uông phu nhân hôm nay diện một thân sườn xám họa tiết hoa mẫu đơn màu đỏ rất đẹp, họa tiết này cũng làm tôn lên khí chất cao quý của bà. Tóc bà tuy được búi cao, mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn chẳng thể che đi được vẻ đẹp tuổi trung niên cũng như khí chất của bà. Bước chân của bà cũng nhẹ nhàng quý phái, nụ cười mỉm lịch sự khách sáo.
Lúc bà bước đến trước mặt Diệp Nam, ban lãnh đạo cũng vội vàng giới thiệu hai bên với nhau, cười nói khen Diệp Nam không dứt lời.
"Cậu Diệp đúng là tuổi trẻ tài cao. Không chỉ đẹp lại còn đàn giỏi hát hay, ngay cả việc đi cướp chồng người khác cũng làm đến thuần phục."
Khi mới nghe lời giới thiệu Uông phu nhân Diệp Nam đã cứng người, nét mặt hoảng hốt không giấu đi được, cậu ta thậm chí đã giật mình theo phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng đã không kịp.
Lời Uông phu nhân vừa dứt, không chỉ có mình Diệp Nam chết đứng người, mà ngay cả các vị lãnh đạo cũng sững sờ trố mắt. Vị nghệ sĩ dương cầm người ngoài kia nghe không hiểu hết câu, thấy mọi người im lặng biểu cảm sững sờ thì cũng im lặng đưa mắt quan sát.
Diệp Nam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười ngượng ngạo ấp úng đáp lại.
"Uông...uông phu nhân đang nói gì, tôi nghe không hiểu. Ha ha, có phải ngài có nhầm lẫn gì rồi không."
Các vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau nhanh chóng phản ứng lại đi đến đứng giữa hai người, "A, đúng vậy, đúng vậy, có phải có hiểu lầm gì ở đây rồi phải không. Uông phu nhân, Uông tổng, chúng ta đến phòng tôi uống nước có được không?"
Dù hiểu lầm hay gì cũng được, nhưng lúc này hội trường đông người, các sinh viên khác còn đứng đầy đăng sau, lúc này đây quan trọng là phải giữ mặt mũi của trường trước. Không nói đến, người này còn là một tài năng không thể đánh mất, tương lai sẽ làm rạng danh trường.
Nhưng vị Uông tổng Uông Minh Khải kia lại là người nói ít phải hiểu nhiều, trực tiếp rút một tập ảnh ra ném về phía Diệp Nam.
Một tấm ảnh bay đến đập vào mặt cậu ta, mà trong tấm ảnh này, cậu ta đang mặc bộ đồ người hầu nữ ngồi trên sô pha của một căn biệt thự, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đã có vợ và hai người con trai.
Bó hoa chúc mừng mà cậu ta cầm trên tay đã chẳng thể giữ nổi nữa mà rơi xuống đất, mấy cánh hoa bị tác động mạnh mà rơi ra.
Các vị lãnh đạo và cả người nghệ sĩ dương cầm kia đều tò mò mà nhặt ảnh lên xem, khi nhìn vào cũng chẳng thể cầm nổi mà phải bỏ xuống, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác.
Kì thực không chỉ có ảnh chụp của Diệp Nam và Uông Minh Khắc, mà còn có cả ảnh của cậu ta với hai, ba người đàn ông khác nhau.
Uông Minh Khải lãnh đạm lên tiếng, "Vậy hóa ra không phải cậu Diệp đây thực sự là kẻ đi cướp chồng người khác mà do mẹ con chúng tôi hiểu lầm. Ảnh này chắc cũng là chúng tôi Photoshop, nếu không cậu Diệp cứ nhìn một cái thử xem.
Tống Cảnh Nghi ôm eo bé con nhà mình yên lặng ở một bên đứng xem, ánh mắt thưởng thức nét mặt hoảng sợ của Diệp Nam mà cười cong mắt.
Tiêu Dạ Nguyệt thấp nên không thể nhìn xuyên qua nhóm người cao lớn phía trước, cậu nghiêng đầu nhấp nhô, "Có chuyện gì vậy tiên sinh?"
Tống Cảnh Nghi ôm cậu bế lên, dùng cánh tay rắn chắn và bờ vai của mình để đỡ cậu, cho cậu nhìn chuyện khôi hài trước mắt.
Diệp Nam lắc đầu nguầy nguậy liên tục lùi lại sau, ánh mắt hốt hoảng lo sợ, miệng liên tục phủ nhận, nói không phải như vậy.
Uông phu nhân vẫn là nét nhã nhặn như vậy, nhưng đôi mắt lại như đôi mắt của loài chim săn mồi nhìn thấy con mồi đang run mình sợ hãi.
"Cậu Diệp, tôi trước không nói đến tài năng của cậu, nhưng đạo đức và cách làm người của cậu để đi đâu rồi. Đây người ta gọi là có tài mà không có đức sao? Có đúng vậy không, cậu Diệp?"
"Không phải như vậy, tôi không có."
Uông Minh Khải không nhiều lời, quay sang nói với hiệu trưởng của trường, "Tập đoàn Uông thị có chúng tôi sẽ rút lại toàn bộ tiền đã quyên góp cho trường."
Hiệu trưởng tái xanh mặt vội vàng nói, "Uông tổng, chuyện này chúng ta có thể ngồi bàn lại được không?"
Uông Minh Khải giơ tay lên ngắt lời, "Tôi không nghĩ sau chuyện này tập đoàn của chúng tôi vẫn có thể tỏ ra không có gì mà tiếp tục. Tập đoàn Uông thị lúc này cũng không phải cha tôi làm chủ nữa. Hơn nữa theo tôi biết, thiếu một tập đoàn Uông thị các vị cũng sẽ không có tổn hại gì. Mà nếu có tốn hại....." Mắt nhìn đến Diệp Nam đứng ở đằng kia, "Các vị có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ. Dù sao cậu ta cũng chỉ cần một đêm là có thể giúp các vị."
Bị sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy, bao nhiêu con mắt của bạn học nhìn vào, lời xì xào bàn tán đã chẳng kiểm sót được nữa mà như cãi nhau truyền vào tai Diệp Nam, gương mặt cậu ta lúc này đã trắng bệch không còn giọt máu, đôi mắt cũng dại ra.
Tiêu Dạ Nguyệt ngồi bên cạnh thì ngược lạo, cậu liên tục trầm trồ la hét giống như các học sinh ngồi với phía, nếu tay cậu không bị thương chắc cậu cũng vỗ tay bộp bộp rồi. À, quên mất, nếu tay cậu không bị thương cậu cũng chẳng ngồi đây để vỗ tay, cậu sẽ đứng ở sân khấu kia mà tỏa sáng.
Tống Cảnh Nghi tin là như vậy. Bé con của hắn rất giỏi.
Các tiết mục đàn dương cầm nhanh chóng đến lượt, lần lượt từng người lên biểu diễn, các vị lãnh đạo ngồi bên cạnh Tống Cảnh Nghi xì xào bàn tán. Ngồi bên kia còn có một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người nước ngoài đưa ra đánh giá. Tống Cảnh Nghi không biết ông ta.
Trước đó Lâm Nghị đã đến đây hỏi thăm Tiêu Dạ Nguyệt, lúc này ông cũng đang cùng vị nghệ sĩ kia chụm đầu thảo luận.
Tống Cảnh Nghi thỉnh thoảng sẽ liếc lên nhìn, hắn đang chờ đợi tiết mục cuối cùng, bái hát đáng ra là của bé con của hắn biểu diễn.
Lúc MC giới thiệu tiết mục cuối cùng, hô tên người biểu diễn Diệp Nam, một vị khách quý bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớn của hội trường.
Các vị lãnh đạo nhận được tin thì có vài người chạy ra tiếp đón và mời khách quý ấy đến đây ngồi. Tống Cảnh Nghi nghiêng đầu ra sau chào hỏi bà.
"Dì Tô ạ."
Vị khách quý đến bất ngờ là Tô, phu nhân của Uông thị, một tập đoàn cũng có khoản đóng góp khá lớn về cho trường.
Uông phu nhân không tỏ ra bất ngờ khi thấy Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt, bà chỉ tỏ ra lo lắng nhìn hai bàn tay bị thương của Tiêu Dạ Nguyệt thôi.
"Vết thương có đau lắm không con?"
Tiêu Dạ Nguyệt cười hì hì đáp lại bà, "Bây giờ đã không đau nữa rồi ạ. Dì Tô cũng đến đây xem ạ."
Uông phu nhân ngồi luôn xuống ghế bên cạnh Tiêu Dạ Nguyệt và từ chối ngồi bên kia của các vị lãnh đạp nhà trường.
"Vốn là muốn đến xem con biểu diễn."
Đi theo Uông phu nhân còn có một chàng trai anh tuấn, anh ta chỉ mỉm cười lịch sự với hai người một cái rồi quay lại nhìn sân khấu. Tống Cảnh Nghi chẳng lạ gì người này. Đây là con trai thứ hai của Uông phu nhân – Uông Minh Khải, cũng làm kinh doanh, con người lãnh đạm ít nói và khá cao ngạo, Tống Cảnh Nghi không thân, hắn ghét dáng vẻ kiêu kì của người này nên cũng chả thèm dây dưa nói chuyện. Hắn tắt điện thoại đi và bắt đầu xem tiết mục đàn dương cầm cuối cùng này.
Diệp Nam mặc một bộ vest đuôi tôm, dáng người nhỏ nhắn lại xinh đẹp, hình như còn trang điểm nên vẻ đẹp của cậu ta càng nổi bật. Cậu ta ngồi trước đàn dương cầm dưới ánh đèn mờ ảo màu trắng của sân khấu, cất tiếng hát trong trẻo của mình, ngón tay điêu luyện lướt lên từng phím đàn, vừa đàn vừa hát bài hát vốn là viết riêng cho bé con của hắn biểu diễn. Tống Cảnh Nghi nhìn chằm chằm mà không nhìn rõ cảm xúc trên mặt, kì thực đáy mắt hắn là chất chứa đầy tức giận.
Rõ ràng lúc đầu hắn có xem ba người luyện tập, Diệp Nam chỉ tham gia hát chứ không luyện đàn. Nhưng bé con của hắn mới chỉ bị thương cách đây một ngày, vậy mà giờ đây cậu ta đã có thể thay bé con của hắn đàn hết bài hát một cách hoàn hảo mà không có sai sót. Nói không liên quan, cha nuôi hắn đội mồ sống dậy cũng đếch có tin.
Sau khi tiếng đàn chớt dứt, các vị lãnh đạo nhà trường trầm trồ đứng dậy vỗ tay, miệng cười không dứt, ngay cả vị nghệ sĩ dương cầm kia cũng gật đầu tán thưởng khen một cậu.
Diệp Nam đứng trên sân khấu mỉm cười đầy tự tin cúi chào, lúc ngẩng mặt lên ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Dạ Nguyệt đang ngồi ở bên dưới.
Tống Cảnh Nghi cũng quay sang nhìn biểu cảm của bé con, thấy bé con của hắn đang mỉm cười rất tươi, nhưng hắn lại thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, ngay cả má cũng ửng hồng. Hắn biết, cậu đang khóc.
Hắn chỉ biết im lặng nắm cổ tay cậu, vuốt ve nó như là cách dịu dàng nhất để an ủi cậu, nói với cậu, hắn sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu.
Kết quả sau đó nhanh chóng được công bố, tiết mục của Diệp Nam được chọn làm mở màn cho ngày lễ kỉ niệm, hơn nữa hôm đó cũng sẽ được quay lại phát lên bản tin nghệ thuật.
Diệp Nam đứng ở giữa sân khấu cúi đầu cảm ơn và nhận bó hoa từ nghệ sĩ dương cầm người nước ngoài. Hai người cùng đi xuống sân khấu, lúc này Uông phu nhân mới đứng dậy, mỉm cười tao nhã mà đi đến.
Uông phu nhân hôm nay diện một thân sườn xám họa tiết hoa mẫu đơn màu đỏ rất đẹp, họa tiết này cũng làm tôn lên khí chất cao quý của bà. Tóc bà tuy được búi cao, mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn chẳng thể che đi được vẻ đẹp tuổi trung niên cũng như khí chất của bà. Bước chân của bà cũng nhẹ nhàng quý phái, nụ cười mỉm lịch sự khách sáo.
Lúc bà bước đến trước mặt Diệp Nam, ban lãnh đạo cũng vội vàng giới thiệu hai bên với nhau, cười nói khen Diệp Nam không dứt lời.
"Cậu Diệp đúng là tuổi trẻ tài cao. Không chỉ đẹp lại còn đàn giỏi hát hay, ngay cả việc đi cướp chồng người khác cũng làm đến thuần phục."
Khi mới nghe lời giới thiệu Uông phu nhân Diệp Nam đã cứng người, nét mặt hoảng hốt không giấu đi được, cậu ta thậm chí đã giật mình theo phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng đã không kịp.
Lời Uông phu nhân vừa dứt, không chỉ có mình Diệp Nam chết đứng người, mà ngay cả các vị lãnh đạo cũng sững sờ trố mắt. Vị nghệ sĩ dương cầm người ngoài kia nghe không hiểu hết câu, thấy mọi người im lặng biểu cảm sững sờ thì cũng im lặng đưa mắt quan sát.
Diệp Nam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười ngượng ngạo ấp úng đáp lại.
"Uông...uông phu nhân đang nói gì, tôi nghe không hiểu. Ha ha, có phải ngài có nhầm lẫn gì rồi không."
Các vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau nhanh chóng phản ứng lại đi đến đứng giữa hai người, "A, đúng vậy, đúng vậy, có phải có hiểu lầm gì ở đây rồi phải không. Uông phu nhân, Uông tổng, chúng ta đến phòng tôi uống nước có được không?"
Dù hiểu lầm hay gì cũng được, nhưng lúc này hội trường đông người, các sinh viên khác còn đứng đầy đăng sau, lúc này đây quan trọng là phải giữ mặt mũi của trường trước. Không nói đến, người này còn là một tài năng không thể đánh mất, tương lai sẽ làm rạng danh trường.
Nhưng vị Uông tổng Uông Minh Khải kia lại là người nói ít phải hiểu nhiều, trực tiếp rút một tập ảnh ra ném về phía Diệp Nam.
Một tấm ảnh bay đến đập vào mặt cậu ta, mà trong tấm ảnh này, cậu ta đang mặc bộ đồ người hầu nữ ngồi trên sô pha của một căn biệt thự, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đã có vợ và hai người con trai.
Bó hoa chúc mừng mà cậu ta cầm trên tay đã chẳng thể giữ nổi nữa mà rơi xuống đất, mấy cánh hoa bị tác động mạnh mà rơi ra.
Các vị lãnh đạo và cả người nghệ sĩ dương cầm kia đều tò mò mà nhặt ảnh lên xem, khi nhìn vào cũng chẳng thể cầm nổi mà phải bỏ xuống, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác.
Kì thực không chỉ có ảnh chụp của Diệp Nam và Uông Minh Khắc, mà còn có cả ảnh của cậu ta với hai, ba người đàn ông khác nhau.
Uông Minh Khải lãnh đạm lên tiếng, "Vậy hóa ra không phải cậu Diệp đây thực sự là kẻ đi cướp chồng người khác mà do mẹ con chúng tôi hiểu lầm. Ảnh này chắc cũng là chúng tôi Photoshop, nếu không cậu Diệp cứ nhìn một cái thử xem.
Tống Cảnh Nghi ôm eo bé con nhà mình yên lặng ở một bên đứng xem, ánh mắt thưởng thức nét mặt hoảng sợ của Diệp Nam mà cười cong mắt.
Tiêu Dạ Nguyệt thấp nên không thể nhìn xuyên qua nhóm người cao lớn phía trước, cậu nghiêng đầu nhấp nhô, "Có chuyện gì vậy tiên sinh?"
Tống Cảnh Nghi ôm cậu bế lên, dùng cánh tay rắn chắn và bờ vai của mình để đỡ cậu, cho cậu nhìn chuyện khôi hài trước mắt.
Diệp Nam lắc đầu nguầy nguậy liên tục lùi lại sau, ánh mắt hốt hoảng lo sợ, miệng liên tục phủ nhận, nói không phải như vậy.
Uông phu nhân vẫn là nét nhã nhặn như vậy, nhưng đôi mắt lại như đôi mắt của loài chim săn mồi nhìn thấy con mồi đang run mình sợ hãi.
"Cậu Diệp, tôi trước không nói đến tài năng của cậu, nhưng đạo đức và cách làm người của cậu để đi đâu rồi. Đây người ta gọi là có tài mà không có đức sao? Có đúng vậy không, cậu Diệp?"
"Không phải như vậy, tôi không có."
Uông Minh Khải không nhiều lời, quay sang nói với hiệu trưởng của trường, "Tập đoàn Uông thị có chúng tôi sẽ rút lại toàn bộ tiền đã quyên góp cho trường."
Hiệu trưởng tái xanh mặt vội vàng nói, "Uông tổng, chuyện này chúng ta có thể ngồi bàn lại được không?"
Uông Minh Khải giơ tay lên ngắt lời, "Tôi không nghĩ sau chuyện này tập đoàn của chúng tôi vẫn có thể tỏ ra không có gì mà tiếp tục. Tập đoàn Uông thị lúc này cũng không phải cha tôi làm chủ nữa. Hơn nữa theo tôi biết, thiếu một tập đoàn Uông thị các vị cũng sẽ không có tổn hại gì. Mà nếu có tốn hại....." Mắt nhìn đến Diệp Nam đứng ở đằng kia, "Các vị có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ. Dù sao cậu ta cũng chỉ cần một đêm là có thể giúp các vị."
Bị sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy, bao nhiêu con mắt của bạn học nhìn vào, lời xì xào bàn tán đã chẳng kiểm sót được nữa mà như cãi nhau truyền vào tai Diệp Nam, gương mặt cậu ta lúc này đã trắng bệch không còn giọt máu, đôi mắt cũng dại ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.