Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng
Chương 85: Nguồn gốc dòng họ Lục
Lục An Nhất Trảng
30/03/2021
Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu nghiêm mặt nói: “Ông phạm vào một sai lầm trí mạng, nhưng trả giá cho sai lầm đó là tính mạng chiến hữu của ông.”
Khi đó, vị tiền bối Lục gia là lần đầu lên chiến trường, chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng lại thừa thải kiêu ngạo, phán đoán sai cục diện, không nghe lời chỉ huy, xúc động lỗ mãng tự làm theo ý mình, thoát ly đội ngũ bị Trùng tộc bao vây. Trước khi đội cứu viện tới, ông tạm đánh lui Trùng tộc. Cơ giáp cũng hư hao nghiêm trọng, lại gần như hết sạch năng lượng, không đủ để tự sửa chữa, phải trốn tránh trong một sơn động. Nhưng tình hình chiến sự căng thẳng, dù đã phát tín hiệu cầu cứu cũng tạm thời không có đội cứu viện nào có thể đến cứu giúp. Là chính bạn thân cũng là chiến hữu của ông, đã mạo hiểm mang theo pin năng lượng xâm nhập, lại bảo hộ để ông dùng năng lượng sửa chữa cơ giáp. Vì đây là cuộc sống thật, không phải phim điện ảnh siêu anh hùng nên không có Happy Ending. Trùng tộc đã lần nữa phát hiện bọn họ, hai người thiếu niên đầy nhiệt huyết, cuối cùng chỉ có một người có thể trở về. Chỉ sau một trận chiến, thiếu niên sau mất mát mang theo hối hận cả đời, trưởng thành nhanh chóng, trở thành một tướng lãnh ưu tú bậc nhất trên chiến trường. Sau khi trận chiến ngày đó kết thúc, ông đã đem di vật của người chiến hữu đó về cho người thân, ông phát hiện ra gia đình người chiến hữu đó còn cha mẹ già và một em gái Omega nhỏ. Khi đó con người mới di dân lên vũ trụ, chiến tranh liên miên, chế độ phúc lợi còn chưa xây dựng hoàn chỉnh, thân nhân của liệt sỹ cũng không có bao nhiêu lợi ích. Ông đã tự sửa họ của mình thành họ Lục, thực hiện chức trách của người chiến hữu, phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc em gái.
Lăng Sầm không ngờ cố sự của Lục gia lại đặc sắc như vậy. Càng không ngờ sai lầm của tiền bối lại là loại trẻ trâu, lỗ mãng này, mà Lục Kiêu cũng không che giấu nửa phần.
“Vậy họ gốc của nhà anh là họ gì?”
“Ta cũng không nhớ rõ… Nếu em muốn biết, khi về nhà chính chúng ta có thể lật gia phả ra tìm xem.” Thấy biểu cảm của Lăng Sầm, Lục Kiêu khẽ cười nói, “Chuyện này, bất cứ người nào của Lục gia trước khi tòng quân đều được biết rõ ràng, đây là quy định của vị tiền bối đó, cũng là một bài học để răn dạy con cháu, ông không cần con cháu giúp ông che giấu chân tướng, chỉ muốn con cháu không dẫm vào vết xe đổ của ông.”
Lăng Sầm thở dài… Lục gia bách chiến bách thắng, không có đời nào không xuất hiện một tướng lĩnh tài năng, không chỉ có cậu mà tất cả nhân dân Liên Bang đều biết, trẻ con nhà họ Lục còn ngậm núm vú đã bắt đầu tập điều khiển cơ giáp, khi bắt đầu tập đi cũng là bắt đầu học tập làm sao để đánh giặc. Không ngờ, đằng sau nỗ lực và uy danh của cả một đại gia tộc lại cất giấu một cố sự như vậy.
“Vậy hiện tại, nhà chúng ta còn liên hệ với người nhà của vị chiến hữu đó không anh?”
Lục Kiêu lắc đầu, “Đã không còn, em gái của vị chiến hữu đó đã mất vì suy kiệt gen.” Người Lục gia chân chính đã không còn người nào. Trong sông dài lịch sử là bọn họ đem vinh quang của dòng họ Lục kéo dài.
“Mọi người cũng thật trượng nghĩa.” Lăng Sầm chắt lưỡi cảm thán.
“Ừ.” Lục Kiêu đáp một tiếng, dịu dàng nhìn Lăng Sầm, cái người sáng giờ vẫn ăn vạ, kiếm chuyện để câu giờ không chịu đi làm. “Em cần phải đi làm.”
“Em biết rồi! Anh không được hối em…” Lăng Sầm bất mãn lẩm bẩm.
Lục Kiêu hơi buồn cười, khẽ kéo tay cậu, hôn lên môi cậu một cái. Anh cảm thấy Lăng Sầm xấu tính như mấy chú mèo, nhưng vẫn đáng yêu không chịu nổi.
“Đi thôi em, giữa trưa ta cùng em ăn trưa.”
“Dạ.” Lăng Sầm lưu luyến hôn tạm biệt Lục Kiêu thêm cái nữa mới chịu bước xuống giường, đi lấy xe lăn cho anh.
Lục Kiêu chuyển người sang xe lăn, tự vào nhà tắm rửa mặt. Trong nhà tắm ở phòng này cũng có đầy đủ dụng cụ hỗ trợ người khuyết tật. Hiện tại Lục Kiêu không bài xích việc sử dụng những thứ này, đã có thể thản nhiên thừa nhận mọi hỗ trợ. Đôi khi ở nhà, khi hai người cùng đánh răng, Lăng Sầm còn ngả ngớn như không xương để các dụng cụ hỗ trợ cậu đứng, cũng là một cảnh đẹp ý vui. Cậu khi đó như một con lười, mơ màng rửa mặt, chậm rãi đánh răng, rồi từ tốn hôn anh một cái sau khi đánh răng xong, mới xem như là tỉnh ngủ. Dần dà, anh còn cảm thấy dụng cụ hỗ trợ Lăng Sầm xài càng ngày càng thuận tay, bản thân anh thì quên mất luôn cảm giác kháng cự khi sử dụng. Cái anh nhớ là nụ hôn đan xen giữa vị bạc hà và hương hoa hồng mỗi sáng.
Lục Kiêu rửa mặt xong, vừa lấy khăn lau hết bọt nước trên mặt thì một báo cáo được nhân viên giám thị gửi đến đầu cuối của anh. Là thông tin của Lăng gia. Anh trầm mặc, mở báo cáo ra, tỉ mỉ đọc. Lý Đình mang con trốn đến một tiểu hành tinh gần Tố Nguyệt Tinh. Nơi này là một hành tinh nhỏ, tiêu phí thấp, chỉ cần chi tiêu có tính toán thì 50 vạn Lục Kiêu đưa đủ để cho 4 người họ sinh sống một khoảng thời gian dài. Nếu bọn họ dùng 50 vạn này làm vốn, buôn bán nhỏ, tuy không thể giàu có như Lăng gia ngày trước nhưng cũng đủ trải qua một đời. Nhưng bọn họ sẽ làm như người bình thường sao? Tất nhiên là không thể. Lục Kiêu ngoài cho người giám sát cũng chỉ làm thêm một việc là đưa mối quan hệ để họ có thể tiến vào giới thượng lưu, còn tiến vào làm ăn hay tiến vào làm gì khác thì tùy.
Một tháng qua, Lăng Tư Nghiệp, Lăng Tư Thành hai huynh đệ, trong vòng xã giao bình thường của giới nhà giàu đã tiêu phí 300 vạn tinh tệ bao gồm mời khách, đánh bài, đua xe. Lục Kiêu thật ngạc nhiên, chẳng lẽ Lý Đình không biết sao? Lục Kiêu tùy tay chuyển xem báo cáo kế tiếp, khẽ lắc đầu, Lăng Sầm đánh giá mẹ kế của cậu không sai chút nào. Lúc trước anh cứ nghĩ vì Lăng Sầm chịu ức hiếp từ nhỏ nên đánh giá Lý Đình có phần thiếu khách quan. Lý Đình đúng là thông tuệ, chỉ là tất cả sự thông tuệ chỉ đặt vào việc tìm đường trèo lên cây cao. Từ khi tìm được chỗ đặt chân, ả liền bận rộn vì tìm kiếm gia tộc thích hợp cho Lăng Dao, hy vọng có thể thông qua hôn nhân của Lăng Dao, có được cuộc sống giàu sang phú quý, bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm hai con trai ngoan của ả. Ban đầu, Lý Đình nỗ lực liên hôn với con cái một số nhà quyền quý, nhưng nhà quyền quý ai lại không coi trọng môn đăng hộ đối. Khi Lăng gia còn tồn tại còn may ra, chứ giờ làm gì có ai nhìn lọt mắt Lăng Dao. 50 vạn tinh tệ vì giao tế đã xài mất một nửa nhưng không có kết quả, Lý Đình không muốn chi thêm, cũng không chần chờ, hạ thấp tiêu chuẩn, cho Lăng Dao quen biết với con thứ một nhà giàu đã từng tiếp xúc qua, đó là một Alpha trẻ tuổi, nhưng đã có vợ, quyết định làm Tuesday. Ả đã thành công trên con đường này, con ả không thể nào thua kém, Lăng Dao không quá đẹp nhưng đủ trẻ trung, lại có ả một bên làm quân sư, hiện tại đã được Alpha này yêu thích. Bố trí cho hai mẹ con chuyển vào một biệt thự nhỏ, cũng chu cấp đầy đủ cuộc sống cẩm y ngọc thực. Chỉ mới hơn một tháng mà làm được đến mức này, Lục Kiêu cũng phải thán phục một tiếng, đủ thủ đoạn. Người giám thị xin ý kiến Lục Kiêu, 300 vạn nợ bên ngoài nếu họ âm thầm đẩy thêm một phát, đòi tới tận cửa thì lập tức cuộc sống của 4 người đó sẽ vỡ tan như bọt bong bóng xà phòng.
[Tạm thời không cần] Lục Kiêu ngắn gọn đáp lại.
Lục Kiêu chuyển xe lăn qua phòng khách, điểu khiển người máy giúp việc bưng bữa sáng lên cho anh. Lục Kiêu nghĩ không cần chen tay làm gì thêm, cái gì đến sẽ đến, gieo nhân nào gặt quả đó. Nếu không phải bọn họ khinh nhục Lăng Sầm, thì anh chỉ cần họ tránh xa không phiền mắt Lăng Sầm là đủ rồi.
“Khụ khụ.” Khi Lục Kiêu ăn cháo yến mạch, lướt mắt nhìn sang báo cáo cuối cùng thì bị giật mình, mém nghẹn, phải ho hai cái mới lấy lại bình tĩnh.
Trên báo cáo là kết quả anh cũng không ngờ tới. Cách đây mấy bữa, Lăng Tư Nghiệp đua xe bị va chạm nhẹ, đưa vào bệnh viện, chắc hắn cũng có ý muốn giấu nên không báo với Lý Đình. Khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, phát hiện mẫu gen so với gen gốc có sự sai biệt. Người giám sát nghi ngờ nên làm đối chứng với gen của Lăng Bình, phát hiện ra chỉ gen gốc là tương thích, gen mới lấy hoàn toàn không có quan hệ… Lục Kiêu buông bát cháo xuống, nhắn tin yêu cầu họ tìm cách lấy gen của hai người con còn lại tiến hành đối chiếu luôn.
Việc này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Lý Đình, thời đại Tinh tế, dân cư Liên Bang quản lý rất nhiều thứ dựa trên gen, nếu gen trong hồ sơ y tế sai khác, chắc chắn Lý Đình đã dùng thủ đoạn đặc thù nào đó để thay đổi nhằm che giấu việc Lăng Tư Nghiệp không có quan hệ huyết thống với Lăng Bình. Lục Kiêu gõ nhẹ ngón tay trên bàn trà ngẫm nghĩ, nếu chuyện này là thật vậy cũng nên cho Lăng Bình đoàn tụ cùng 4 người kia, cũng đến lúc diễn lại một vở cả nhà thương nhau rồi. Coi như đây là một phần lễ vật anh giành tặng cho Lăng gia, cùng là dòng họ người Hoa, mừng Tết Nguyên Đán cũng nên náo nhiệt một chút. Cũng xem như một phần lễ vật anh tặng Lăng Sầm, nghĩ đến cổ phần Hòa Thịnh Lục Kiêu lại thấy hơi bực bội, hi vọng lễ vật lần này khiến Lăng Sầm hài lòng hơn.
———————————————————————-
“Lăng ca… tới rồi.” Hailey bước vào phòng nghỉ, hàm hồ nhỏ giọng thông báo cho Lăng Sầm một tiếng.
“Ở đâu?” Lăng Sầm hào hứng, nét vui vẻ đầy mặt. Nói rồi đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng.
“… ở trong một chiếc nhà xe.” Hailey nghiêng người thì thầm vào tai cậu.
“Ồ ồ, Hailey, bữa trưa em tự đi ăn nhé, ăn xong mang về giúp anh hai phần càng tốt.” Lăng Sầm vội vàng dặn một câu, bật diện mạo giả lập rồi lướt đi như một con gió.
Còn sót lại mình Hailey đỗn độn trong gió trước cửa phòng nghỉ. Lăng ca à, anh rụt rè một chút không tốt sao? Chàng trai bình tĩnh, điềm đạm khuyên nhủ cô không cần tức giận vì loại người như Trần Lị và Đỗ Nhược đi đâu mất rồi? Người nhẹ nhàng ngăn cản không cho cô đi gây sự với Trần Lị để không bị gánh lên danh bắt nạt người mới, IQ và EQ cao biết suy tính tâm lý của fan đi đâu mất rồi?
Hiện tại một số fan Lăng Sầm cũng bắt đầu tỉnh ngộ, hành động lăng xê Đỗ Nhược càng ngày càng quá đáng của Hòa Thịnh cũng bắt đầu khiến fan nhận ra Đỗ Nhược không phải là Lăng Sầm muốn nâng đỡ mà là nam thần của họ đang bị chèn ép. Rất nhiều fan đã vọt đến trang chủ của Hòa Thịnh yêu cầu công đạo, yêu cầu Hòa Thịnh trả lại tài nguyên cho Lăng Sầm các thể loại, đòi ôm Lăng Sầm về nhà giấu đi…
Fan Đỗ Nhược không ngồi yên cũng lên thanh minh, fan Lăng Sầm cười vào mặt họ, nói muốn chân chính nổi tiếng thì đưa tác phẩm ra nói chuyện.
Fan Đỗ Nhược cũng châm chọc ngược lại, Lăng Sầm thì cũng có tác phẩm nào đặc biệt đâu, không phải đều cùng là dựa vào mặt kiếm cơm sao, tỏ vẻ thanh cao cái gì?
Hai đoàn thể fan lao vào cấu xé nhau không ngừng trên Tinh Võng. Tuy loạn lạc nhưng chính động thái này khiến cho Trần Lị và Đỗ Nhược cũng không dám xuất hiện chung với Lăng Sầm, Hòa Thịnh không đưa ra thêm yêu cầu bắt Lăng Sầm hợp tác với Đỗ Nhược, hay chia sẻ trạng thái của Đỗ Nhược. Chuyện chia sẻ tài nguyên và fan tạm thời rơi vào trạng thái tạm dừng. Điều này cũng y như dự đoán của Lăng Sầm.
Tiểu kịch trường:
Lăng Bình: Cái gì? Tư Nghiệp không phải là con ta? Không thể nào!!! 〣( ºΔº )〣
Lăng Sầm: Cười khẩy. ( ̄ ; ̄) (¬‿¬ )
Lục Kiêu nghiêm mặt nói: “Ông phạm vào một sai lầm trí mạng, nhưng trả giá cho sai lầm đó là tính mạng chiến hữu của ông.”
Khi đó, vị tiền bối Lục gia là lần đầu lên chiến trường, chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng lại thừa thải kiêu ngạo, phán đoán sai cục diện, không nghe lời chỉ huy, xúc động lỗ mãng tự làm theo ý mình, thoát ly đội ngũ bị Trùng tộc bao vây. Trước khi đội cứu viện tới, ông tạm đánh lui Trùng tộc. Cơ giáp cũng hư hao nghiêm trọng, lại gần như hết sạch năng lượng, không đủ để tự sửa chữa, phải trốn tránh trong một sơn động. Nhưng tình hình chiến sự căng thẳng, dù đã phát tín hiệu cầu cứu cũng tạm thời không có đội cứu viện nào có thể đến cứu giúp. Là chính bạn thân cũng là chiến hữu của ông, đã mạo hiểm mang theo pin năng lượng xâm nhập, lại bảo hộ để ông dùng năng lượng sửa chữa cơ giáp. Vì đây là cuộc sống thật, không phải phim điện ảnh siêu anh hùng nên không có Happy Ending. Trùng tộc đã lần nữa phát hiện bọn họ, hai người thiếu niên đầy nhiệt huyết, cuối cùng chỉ có một người có thể trở về. Chỉ sau một trận chiến, thiếu niên sau mất mát mang theo hối hận cả đời, trưởng thành nhanh chóng, trở thành một tướng lãnh ưu tú bậc nhất trên chiến trường. Sau khi trận chiến ngày đó kết thúc, ông đã đem di vật của người chiến hữu đó về cho người thân, ông phát hiện ra gia đình người chiến hữu đó còn cha mẹ già và một em gái Omega nhỏ. Khi đó con người mới di dân lên vũ trụ, chiến tranh liên miên, chế độ phúc lợi còn chưa xây dựng hoàn chỉnh, thân nhân của liệt sỹ cũng không có bao nhiêu lợi ích. Ông đã tự sửa họ của mình thành họ Lục, thực hiện chức trách của người chiến hữu, phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc em gái.
Lăng Sầm không ngờ cố sự của Lục gia lại đặc sắc như vậy. Càng không ngờ sai lầm của tiền bối lại là loại trẻ trâu, lỗ mãng này, mà Lục Kiêu cũng không che giấu nửa phần.
“Vậy họ gốc của nhà anh là họ gì?”
“Ta cũng không nhớ rõ… Nếu em muốn biết, khi về nhà chính chúng ta có thể lật gia phả ra tìm xem.” Thấy biểu cảm của Lăng Sầm, Lục Kiêu khẽ cười nói, “Chuyện này, bất cứ người nào của Lục gia trước khi tòng quân đều được biết rõ ràng, đây là quy định của vị tiền bối đó, cũng là một bài học để răn dạy con cháu, ông không cần con cháu giúp ông che giấu chân tướng, chỉ muốn con cháu không dẫm vào vết xe đổ của ông.”
Lăng Sầm thở dài… Lục gia bách chiến bách thắng, không có đời nào không xuất hiện một tướng lĩnh tài năng, không chỉ có cậu mà tất cả nhân dân Liên Bang đều biết, trẻ con nhà họ Lục còn ngậm núm vú đã bắt đầu tập điều khiển cơ giáp, khi bắt đầu tập đi cũng là bắt đầu học tập làm sao để đánh giặc. Không ngờ, đằng sau nỗ lực và uy danh của cả một đại gia tộc lại cất giấu một cố sự như vậy.
“Vậy hiện tại, nhà chúng ta còn liên hệ với người nhà của vị chiến hữu đó không anh?”
Lục Kiêu lắc đầu, “Đã không còn, em gái của vị chiến hữu đó đã mất vì suy kiệt gen.” Người Lục gia chân chính đã không còn người nào. Trong sông dài lịch sử là bọn họ đem vinh quang của dòng họ Lục kéo dài.
“Mọi người cũng thật trượng nghĩa.” Lăng Sầm chắt lưỡi cảm thán.
“Ừ.” Lục Kiêu đáp một tiếng, dịu dàng nhìn Lăng Sầm, cái người sáng giờ vẫn ăn vạ, kiếm chuyện để câu giờ không chịu đi làm. “Em cần phải đi làm.”
“Em biết rồi! Anh không được hối em…” Lăng Sầm bất mãn lẩm bẩm.
Lục Kiêu hơi buồn cười, khẽ kéo tay cậu, hôn lên môi cậu một cái. Anh cảm thấy Lăng Sầm xấu tính như mấy chú mèo, nhưng vẫn đáng yêu không chịu nổi.
“Đi thôi em, giữa trưa ta cùng em ăn trưa.”
“Dạ.” Lăng Sầm lưu luyến hôn tạm biệt Lục Kiêu thêm cái nữa mới chịu bước xuống giường, đi lấy xe lăn cho anh.
Lục Kiêu chuyển người sang xe lăn, tự vào nhà tắm rửa mặt. Trong nhà tắm ở phòng này cũng có đầy đủ dụng cụ hỗ trợ người khuyết tật. Hiện tại Lục Kiêu không bài xích việc sử dụng những thứ này, đã có thể thản nhiên thừa nhận mọi hỗ trợ. Đôi khi ở nhà, khi hai người cùng đánh răng, Lăng Sầm còn ngả ngớn như không xương để các dụng cụ hỗ trợ cậu đứng, cũng là một cảnh đẹp ý vui. Cậu khi đó như một con lười, mơ màng rửa mặt, chậm rãi đánh răng, rồi từ tốn hôn anh một cái sau khi đánh răng xong, mới xem như là tỉnh ngủ. Dần dà, anh còn cảm thấy dụng cụ hỗ trợ Lăng Sầm xài càng ngày càng thuận tay, bản thân anh thì quên mất luôn cảm giác kháng cự khi sử dụng. Cái anh nhớ là nụ hôn đan xen giữa vị bạc hà và hương hoa hồng mỗi sáng.
Lục Kiêu rửa mặt xong, vừa lấy khăn lau hết bọt nước trên mặt thì một báo cáo được nhân viên giám thị gửi đến đầu cuối của anh. Là thông tin của Lăng gia. Anh trầm mặc, mở báo cáo ra, tỉ mỉ đọc. Lý Đình mang con trốn đến một tiểu hành tinh gần Tố Nguyệt Tinh. Nơi này là một hành tinh nhỏ, tiêu phí thấp, chỉ cần chi tiêu có tính toán thì 50 vạn Lục Kiêu đưa đủ để cho 4 người họ sinh sống một khoảng thời gian dài. Nếu bọn họ dùng 50 vạn này làm vốn, buôn bán nhỏ, tuy không thể giàu có như Lăng gia ngày trước nhưng cũng đủ trải qua một đời. Nhưng bọn họ sẽ làm như người bình thường sao? Tất nhiên là không thể. Lục Kiêu ngoài cho người giám sát cũng chỉ làm thêm một việc là đưa mối quan hệ để họ có thể tiến vào giới thượng lưu, còn tiến vào làm ăn hay tiến vào làm gì khác thì tùy.
Một tháng qua, Lăng Tư Nghiệp, Lăng Tư Thành hai huynh đệ, trong vòng xã giao bình thường của giới nhà giàu đã tiêu phí 300 vạn tinh tệ bao gồm mời khách, đánh bài, đua xe. Lục Kiêu thật ngạc nhiên, chẳng lẽ Lý Đình không biết sao? Lục Kiêu tùy tay chuyển xem báo cáo kế tiếp, khẽ lắc đầu, Lăng Sầm đánh giá mẹ kế của cậu không sai chút nào. Lúc trước anh cứ nghĩ vì Lăng Sầm chịu ức hiếp từ nhỏ nên đánh giá Lý Đình có phần thiếu khách quan. Lý Đình đúng là thông tuệ, chỉ là tất cả sự thông tuệ chỉ đặt vào việc tìm đường trèo lên cây cao. Từ khi tìm được chỗ đặt chân, ả liền bận rộn vì tìm kiếm gia tộc thích hợp cho Lăng Dao, hy vọng có thể thông qua hôn nhân của Lăng Dao, có được cuộc sống giàu sang phú quý, bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm hai con trai ngoan của ả. Ban đầu, Lý Đình nỗ lực liên hôn với con cái một số nhà quyền quý, nhưng nhà quyền quý ai lại không coi trọng môn đăng hộ đối. Khi Lăng gia còn tồn tại còn may ra, chứ giờ làm gì có ai nhìn lọt mắt Lăng Dao. 50 vạn tinh tệ vì giao tế đã xài mất một nửa nhưng không có kết quả, Lý Đình không muốn chi thêm, cũng không chần chờ, hạ thấp tiêu chuẩn, cho Lăng Dao quen biết với con thứ một nhà giàu đã từng tiếp xúc qua, đó là một Alpha trẻ tuổi, nhưng đã có vợ, quyết định làm Tuesday. Ả đã thành công trên con đường này, con ả không thể nào thua kém, Lăng Dao không quá đẹp nhưng đủ trẻ trung, lại có ả một bên làm quân sư, hiện tại đã được Alpha này yêu thích. Bố trí cho hai mẹ con chuyển vào một biệt thự nhỏ, cũng chu cấp đầy đủ cuộc sống cẩm y ngọc thực. Chỉ mới hơn một tháng mà làm được đến mức này, Lục Kiêu cũng phải thán phục một tiếng, đủ thủ đoạn. Người giám thị xin ý kiến Lục Kiêu, 300 vạn nợ bên ngoài nếu họ âm thầm đẩy thêm một phát, đòi tới tận cửa thì lập tức cuộc sống của 4 người đó sẽ vỡ tan như bọt bong bóng xà phòng.
[Tạm thời không cần] Lục Kiêu ngắn gọn đáp lại.
Lục Kiêu chuyển xe lăn qua phòng khách, điểu khiển người máy giúp việc bưng bữa sáng lên cho anh. Lục Kiêu nghĩ không cần chen tay làm gì thêm, cái gì đến sẽ đến, gieo nhân nào gặt quả đó. Nếu không phải bọn họ khinh nhục Lăng Sầm, thì anh chỉ cần họ tránh xa không phiền mắt Lăng Sầm là đủ rồi.
“Khụ khụ.” Khi Lục Kiêu ăn cháo yến mạch, lướt mắt nhìn sang báo cáo cuối cùng thì bị giật mình, mém nghẹn, phải ho hai cái mới lấy lại bình tĩnh.
Trên báo cáo là kết quả anh cũng không ngờ tới. Cách đây mấy bữa, Lăng Tư Nghiệp đua xe bị va chạm nhẹ, đưa vào bệnh viện, chắc hắn cũng có ý muốn giấu nên không báo với Lý Đình. Khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, phát hiện mẫu gen so với gen gốc có sự sai biệt. Người giám sát nghi ngờ nên làm đối chứng với gen của Lăng Bình, phát hiện ra chỉ gen gốc là tương thích, gen mới lấy hoàn toàn không có quan hệ… Lục Kiêu buông bát cháo xuống, nhắn tin yêu cầu họ tìm cách lấy gen của hai người con còn lại tiến hành đối chiếu luôn.
Việc này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Lý Đình, thời đại Tinh tế, dân cư Liên Bang quản lý rất nhiều thứ dựa trên gen, nếu gen trong hồ sơ y tế sai khác, chắc chắn Lý Đình đã dùng thủ đoạn đặc thù nào đó để thay đổi nhằm che giấu việc Lăng Tư Nghiệp không có quan hệ huyết thống với Lăng Bình. Lục Kiêu gõ nhẹ ngón tay trên bàn trà ngẫm nghĩ, nếu chuyện này là thật vậy cũng nên cho Lăng Bình đoàn tụ cùng 4 người kia, cũng đến lúc diễn lại một vở cả nhà thương nhau rồi. Coi như đây là một phần lễ vật anh giành tặng cho Lăng gia, cùng là dòng họ người Hoa, mừng Tết Nguyên Đán cũng nên náo nhiệt một chút. Cũng xem như một phần lễ vật anh tặng Lăng Sầm, nghĩ đến cổ phần Hòa Thịnh Lục Kiêu lại thấy hơi bực bội, hi vọng lễ vật lần này khiến Lăng Sầm hài lòng hơn.
———————————————————————-
“Lăng ca… tới rồi.” Hailey bước vào phòng nghỉ, hàm hồ nhỏ giọng thông báo cho Lăng Sầm một tiếng.
“Ở đâu?” Lăng Sầm hào hứng, nét vui vẻ đầy mặt. Nói rồi đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng.
“… ở trong một chiếc nhà xe.” Hailey nghiêng người thì thầm vào tai cậu.
“Ồ ồ, Hailey, bữa trưa em tự đi ăn nhé, ăn xong mang về giúp anh hai phần càng tốt.” Lăng Sầm vội vàng dặn một câu, bật diện mạo giả lập rồi lướt đi như một con gió.
Còn sót lại mình Hailey đỗn độn trong gió trước cửa phòng nghỉ. Lăng ca à, anh rụt rè một chút không tốt sao? Chàng trai bình tĩnh, điềm đạm khuyên nhủ cô không cần tức giận vì loại người như Trần Lị và Đỗ Nhược đi đâu mất rồi? Người nhẹ nhàng ngăn cản không cho cô đi gây sự với Trần Lị để không bị gánh lên danh bắt nạt người mới, IQ và EQ cao biết suy tính tâm lý của fan đi đâu mất rồi?
Hiện tại một số fan Lăng Sầm cũng bắt đầu tỉnh ngộ, hành động lăng xê Đỗ Nhược càng ngày càng quá đáng của Hòa Thịnh cũng bắt đầu khiến fan nhận ra Đỗ Nhược không phải là Lăng Sầm muốn nâng đỡ mà là nam thần của họ đang bị chèn ép. Rất nhiều fan đã vọt đến trang chủ của Hòa Thịnh yêu cầu công đạo, yêu cầu Hòa Thịnh trả lại tài nguyên cho Lăng Sầm các thể loại, đòi ôm Lăng Sầm về nhà giấu đi…
Fan Đỗ Nhược không ngồi yên cũng lên thanh minh, fan Lăng Sầm cười vào mặt họ, nói muốn chân chính nổi tiếng thì đưa tác phẩm ra nói chuyện.
Fan Đỗ Nhược cũng châm chọc ngược lại, Lăng Sầm thì cũng có tác phẩm nào đặc biệt đâu, không phải đều cùng là dựa vào mặt kiếm cơm sao, tỏ vẻ thanh cao cái gì?
Hai đoàn thể fan lao vào cấu xé nhau không ngừng trên Tinh Võng. Tuy loạn lạc nhưng chính động thái này khiến cho Trần Lị và Đỗ Nhược cũng không dám xuất hiện chung với Lăng Sầm, Hòa Thịnh không đưa ra thêm yêu cầu bắt Lăng Sầm hợp tác với Đỗ Nhược, hay chia sẻ trạng thái của Đỗ Nhược. Chuyện chia sẻ tài nguyên và fan tạm thời rơi vào trạng thái tạm dừng. Điều này cũng y như dự đoán của Lăng Sầm.
Tiểu kịch trường:
Lăng Bình: Cái gì? Tư Nghiệp không phải là con ta? Không thể nào!!! 〣( ºΔº )〣
Lăng Sầm: Cười khẩy. ( ̄ ; ̄) (¬‿¬ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.