Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Chương 82
Nhất Bán Công Tử
27/12/2021
Đi hơn hai canh giờ cuối cùng cũng đến trường săn ngoại thành, hạ nhân hôm qua đã đến chuẩn bị mọi thứ thoả đáng, các vị chủ tử sau khi xuống xe sẽ vào thẳng trướng bồng nghỉ ngơi. Phó Tuyệt Ca đến nơi mới tá hoả phát hiện núi hành lí của nàng chỉ còn hai tay nải, rõ ràng nàng đã bảo nội giám chất lên xe kia mà?
“Bát gia hành lí của chúng ta rơi mất rồi!”
Đông Phương Tầm Tuyết tuỳ tiện liếc nhìn một cái rồi kéo Phó Tuyệt Ca vào trướng bồng: “Rơi thì rơi, hành lí còn lại vẫn đủ dùng.”
“Nhưng mà…”
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, rốt cuộc hành lí rơi lúc nào sao nàng không hay biết?
Mọi người trong trướng nghỉ ngơi nửa canh giờ thì tập trung bên ngoài chuẩn bị săn bắn, các hoàng tước đều có mặt đầy đủ ngoại trừ cửu gia vẫn chưa leo được lên lừa.
Hoàng đế ngồi giữa Kim Chiêu dung và Du quý phi, hai vị phi tử được sủng ái nhất hậu cung. Du quý phi là thân mẫu của nhị hoàng tước do phụ thân lập được công trạng mà đắc sủng, niên kỉ so với các phi tần mới vào cung cũng đã cao. Cánh trái còn có vị Ngọc Quý nhân vốn là nữ tử người Hồ nhập cung vài tháng, tuy là mỹ nhân mới nhưng rất được Hoàng thượng xem trọng, nhan sắc hoàn toàn không thua kém Kim Chiêu dung.
Đơn giản nói vài câu có lệ rồi hạ lệnh buổi săn bắn bắt đầu, theo quy tắc cũ ai săn được nhiều nhất sẽ được nhận thưởng hậu hĩnh.
Đông Phương Tầm Tuyết sớm đã gửi tin tức cho mã phu bảo bọn họ chuẩn bị một con lừa nhỏ, đợi các nàng xuất hiện mã phu liền dắt lừa ra cho Phó Tuyệt Ca tập cưỡi. Bản thân lừa không thể chạy cũng không nguy hiểm bằng cưỡi ngựa, Phó Tuyệt Ca cưỡi thử một lúc liền bắt kịp nhịp di chuyển của lừa nhỏ.
“Ngồi cẩn thận, chân đạp lên chỗ này.”
“Bát gia lừa của nô tỳ có phải rất chậm không?”
“Chậm mới an toàn.”
Đông Phương Tầm Tuyết dắt lừa đến bên cạnh con ngựa của mình, thuận tay vỗ bờm ngựa hai cái an ủi: “Ngươi không cần phải chạy, đi chậm chậm tản bộ được rồi.”
Con ngựa: “…”
Hai người chậm rãi tiến vào rừng ‘tham quan’, những hoàng tước khác sớm đã tản ra đi săn không thấy bóng dáng. Đông Phương Tầm Tuyết vừa nắm dây cương vừa nắm dây lừa, cũng may con ngựa nàng cưỡi tính khí không tồi ở một chỗ với lừa không thấy tung vó hay cào móng xuống đất.
Trên đầu nắng có chút gay gắt, Phó Tuyệt Ca kéo mũ trùm đầu xuống một đoạn, quay sang bát gia nhỏ giọng nói: “Bát gia ngài còn nhớ đã đáp ứng nô tỳ cái gì không?”
“Bắt thố thố cho ngươi làm lễ vật sinh thần.”
Không nghĩ bát gia đến nay vẫn còn nhớ, hai má bánh bao thoáng hồng, vui vẻ vung vẩy chân ngắn. Nói như vậy cũng không đúng, bát gia vốn là người nói lời giữ lời làm sao có chuyện quên mất những chuyện đã hứa với nàng.
“Nhưng mà chúng ta đi chậm như vậy có khi nào thố thố bị bắt hết rồi không?”
Đông Phương Tầm Tuyết không trả lời, đưa tay xoa đầu nàng xong tiếp tục kéo dây cương đi tiếp.
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, bát gia xoa đầu nàng làm gì a?
Hai người thong dong cưỡi ngựa cưỡi lừa đi một lúc thì nghe thấy tiếng động từ phía tây phát ra tiếp theo là tiếng vó ngựa dồn dập. Có vẻ như vị hoàng tước nào đó vừa phát hiện mãnh thú một đường truy đuổi đến tận đây.
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên cổ tay bị bát gia nắm lấy: “Đứng yên đừng đi lung tung, phía trước có hang thỏ.”
Phó Tuyệt Ca bưng chặt miệng, hoá ra là thỏ nhỏ bị truy đuổi chạy về hang!
Đông Phương Tầm Tuyết cưỡi ngựa tiến lên phía trước, dỏng tai nghe ngóng âm thanh xào xạt phát ra từ bụi cỏ, tay đặt sau lưng từ từ rút ra một mũi tên. Thỏ con linh hoạt lách người né tránh mũi tên lao đến, hai tai dài cụp xuống chổng mông chạy về nơi ẩn náu. So với những con thỏ khác thì con này chạy nhanh hơn rất nhiều, thân hình phì nộn trắng muốt lúc ẩn lúc hiện giữa những bụi cỏ um tùm.
Lại một tiếng sưu phát ra, tiểu thố tử trúng tên ngã xuống đất giãy dụa, chi sau xuất hiện vết máu đỏ tươi.
“Trúng rồi!”
Phó Tuyệt Ca mừng rỡ nhảy xuống lừa chạy đến chỗ tiểu thố tử, quả nhiên thỏ nhỏ béo mập trúng một tiễn của bát gia đau đớn giãy dụa. Góc độ và độ sâu không quá nghiêm trọng, gỡ tên băng bó vài ngày tiểu thố tử đã có thể chạy nhảy hoạt bát như thường.
Đông Phương Tầm Tuyết đeo lại cung tiễn, nheo mắt quan sát xung quanh xem còn con thỏ nào nữa không.
Tỉ mẩn đem thỏ nhỏ ôm vào lòng vuốt ve bộ lông mềm mại, từ đầu trên chân trắng muốt không một sợi lông pha tạp, thân hình béo núc như cái bánh dẻo mềm mềm thơm thơm. Phó Tuyệt Ca muốn tháo mũi tên trên chân thố thố đột nhiên sau lùm cây xông đến một người hung hăng đoạt lấy thỏ nhỏ từ tay nàng.
“Thỏ này tứ gia bắn trúng dựa vào đâu cho ngươi lấy?”
Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu nhìn Thuận Dương Nhạc đoạt mất thố thố, trong lòng đặc biệt không vui: “Rõ ràng là bát gia bắn trúng, thứ phi nương nương ngài nói chuyện có đạo lý một chút.”
“Ngươi nói bát gia bắn trúng là bát gia bắn trúng sao? Rõ ràng là quan gia nhà ta rút tên bắn nó trước, ngươi đừng hòng đoạt từ tay ta.”
“Phát sinh chuyện gì?”
Đông Phương Tầm Tuyết tìm đến nơi thì Đông Phương Tầm Liên cùng lúc xuất hiện, hai người mắt đối mắt sát khí không biết từ đâu đột ngột ùa về.
“Quan gia ngài xem con thỏ này là của ngài bắn trúng có phải không?”
Đông Phương Tầm Liên liếc nhìn tiểu thố tử mập mạp trong lòng Thuận Dương Nhạc tuỳ tiện gật đầu hai cái: “Phó tiểu ngốc thích nó sao?”
“Rõ ràng…”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp nói hết câu Đông Phương Tầm Tuyết đã đem nàng kéo trở về: “Đi, chúng ta bắt con khác.”
“Nhưng mà, bát gia ngài chậm đã!”
Vô thố bị kéo trở về chỗ cũ, Phó Tuyệt Ca cực kì khó chịu, dựa vào đâu Thuận Dương Nhạc và tứ nhân tra được quyền cướp đi công sức của bát gia?
Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng bế tiểu ngốc đặt lên lưng lừa, nghiêm túc dạy dỗ lần nữa: “Ta nói gì ngươi đều quên rồi sao? Gặp tứ hoàng tỷ không cần nói nhiều trực tiếp bỏ đi, ở đó không có ta lấy ai bảo vệ ngươi?”
“Bọn họ cướp mất con thỏ bát gia bắt cho nô tỳ lẽ nào không được đòi lại?”
“Muốn lấy cứ để bọn họ lấy, ta bắt thêm một con cho ngươi là được rồi.” Nắn gương mặt bánh bao phúng phính của tiểu ngốc dỗ dành: “Hảo liễu, ta phát hiện hang thỏ ở gần đây chúng ta trực tiếp đến đó bắt được không?”
Phó Tuyệt Ca phụng phịu một lúc mới chịu theo Đông Phương Tầm Tuyết đến hang thỏ. Bùn đất bên ngoài hang bị xáo trộn hỗn loạn vô cùng, có vẻ như là bị vó ngựa xáo tung, kinh động lớn như vậy đám thỏ khó mà ở lại chờ chết trong hang.
Bát gia nhặt một viên đá ném vào trong hang thỏ, bên trong quả nhiên có tiếng động.
“Có thỏ!”
“Thỏ con không có sức chạy nên trốn trong hang.” Đông Phương Tầm Tuyết tiến lên trước một bước: “Ngươi đứng cạnh miệng hang thấy thỏ chạy ra liền nắm lỗ tai kéo lên, tuyệt đối không được ôm bụng thỏ con.”
Phó Tuyệt Ca căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Hảo.”
Thò tay vào trong hang sờ soạng hồi lâu quả nhiên sờ được lớp lông mềm mại của ấu thố, Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương áp sát vào động thỏ lôi ra cả một ổ thỏ con mới sinh còn chưa mọc lông, ở giữa còn có thỏ mẹ bị lạnh run rẩy không ngừng.
“Thật sự có thố thố!” Phó Tuyệt Ca ngồi xổm xuống kiểm tra dưới bụng thỏ mẹ có sáu con thỏ nhỏ đang cọ quậy: “Vậy thố thố vừa bị bắt lúc nãy là thỏ đa sao?”
“Có khả năng.”
“Hảo đáng thương, không có thỏ đa kiếm ăn thỏ mẹ lại bị bệnh đám thỏ con này nhất định không qua khỏi…”
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn tiểu ngốc lo lắng lấy khăn tay lót ổ cho bầy thỏ, nha đầu này chính là dễ thương cảm như vậy, gặp tiểu động vật bị thương sẽ hết lòng che chở.
“Không có thỏ đa chiếu cố bọn chúng sẽ chết mất, bát gia chúng ta cứu nó đi!”
“Chúng ta không thể chiếu cố nhiều thỏ như vậy, bọn chúng lại nhỏ như vậy sơ suất một chút sẽ chết ngay.”
“Bát gia không thấy bọn chúng đáng thương sao?”
Phó Tuyệt Ca vừa nói hết câu trên trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa, so với Thuận Dương Nhạc trở mặt còn nhanh hơn. Thố thố dính mưa rất dễ bị bệnh chết, nàng lại không mang theo ô đành tự cởi ngoại sam phủ trùm lên thỏ mẹ và thỏ con.
“Ngươi cởϊ áσ sẽ nhiễm lạnh đấy!”
“Nô tỳ muốn chiếu cố thố thố!”
Đông Phương Tầm Tuyết chán nản trút tiếng thở dài, tiểu ngốc một khi đã quyết trời có sập xuống cũng cản không được. Đành đem ngoại sam tháo xuống phủ lên thân thể nhỏ, cùng tiểu ngốc đội mưa mang bầy thỏ trở về trướng bồng.
Không chỉ hai người các nàng mà hầu như tất cả hoàng tước đều vội vã chạy về trú mưa, kết quả tỉ thí giữa chừng cũng không được tính.
Một mạch chạy vào trướng bồng đem ổ thỏ đặt vào tấm chăn lớn, sau đó lại chạy đi tìm khăn lụa chà lau một lượt thân thể nhỏ lưa thưa lông mao của thỏ con. Bát gia ngồi bên cạnh quan sát, tay chân càn nguyên thô cứng vụng về không thể giúp nàng tránh làm tiểu thố thố bị thương.
Mi Cát bưng than lô đặt bên cạnh ổ thỏ, nhịn không được cảm khái: “Bát gia nuôi một nha đầu ngốc như ngươi đã đủ mệt rồi giờ còn phải lo cho đám thỏ này?”
“Ngươi mới ngốc, không thấy thố thố mất đa rất đáng thương sao?” Phó Tuyệt Ca đặt thỏ nhỏ xuống ổ chăn ấm áp, tiếp tục ôm thêm một con lau khô người: “Mi Cát ngươi giúp ta mang một ít sữa nóng đến đây, thỏ con hình như đói rồi.”
“Thỏ mẹ không phải có sữa sao?”
“Thỏ mẹ hình như chưa ăn gì nên không có sữa.”
Mi Cát bất đắc dĩ chạy đi tìm sữa, từ khi nào nàng trở thành cung nữ riêng của Phó tiểu ngốc rồi?
Phó Tuyệt Ca vuốt ve đỉnh đầu thỏ mẹ, hai mắt một trận ẩm ướt: “Khi chúng ta đi phải bỏ lại bọn chúng lúc đó thỏ đa chết rồi lấy ai chiếu cố mẫu tử thố thố a?”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết một phát vỗ mạnh vào trán nàng: “Thỏ mẹ không yếu ớt như vậy, chờ sức khoẻ tốt lên thỏ mẹ sẽ đi kiếm ăn. Thố thố cũng không phải động vật săn mồi, ra ngoài hang ăn cỏ ăn lá đã đủ no rồi, chết không được.”
“Nhưng mà thỏ đa đáng thương bị ác nhân bắt mất rồi…” Phó Tuyệt Ca ôm thỏ mẹ vào lòng vuốt ve thật lâu, càng nghĩ càng rầu rĩ: “Ta nghe nói mối liên hệ của thố thố rất chặt chẽ đi đâu làm gì cũng có đôi có cặp, mất đi phu quân của mình nhất định thỏ mẹ rất buồn.”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười: “Ác nhân? Mấy lời này chỉ có ngươi dám nói ra.”
“Còn không phải?”
“Hảo, hảo, ngươi nói gì đều đúng, mau mau để thỏ mẹ nằm xuống ổ nghỉ ngơi đi.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng đem thỏ mẹ đặt xuống ổ chăn, nghĩ đến ngày tháng sau này thỏ mẹ không có thỏ đa bên cạnh nhất định sẽ rất buồn bã, cũng giống như nàng mòn mỏi chờ đợi một người qua khung cửa sổ.
Chốc sau Mi Cát trở lại mang theo một cái dĩa nhỏ cong hai đầu đựng đầy sữa dê nóng đặt vào ổ chăn. Bất quá thỏ con quá nhỏ không thể tự uống sữa trong dĩa, hai người đành dùng thìa uy từng chút từng chút. Thỏ mẹ sức khoẻ không được tốt, nàng cũng không thể gọi Thái y đến thăm khám đành đi xin một số thảo dược cho thỏ mẹ dùng tạm.
Chăm sóc đám thỏ chiếm hết toàn bộ thời gian, loay hoay đến chiều mẫu tử thố thố mệt mỏi cuộn tròn trong chăn ấm say giấc nồng.
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trên nhuyễn tháp ghé mắt nhìn tiểu ngốc đắp chăn cho từng tiểu thố tử, đáy mắt giấu không được ghen tỵ: “Ngươi chiếu cố thố thố còn chua đáo hơn ta.”
“Ngài sao có thể so sánh bản thân với thố thố a?” Đắp xong tấm chăn cuối cùng Phó Tuyệt Ca rón rén lùi hai bước, hướng bát gia cong mắt cười: “Thố thố còn nhỏ cần người chăm sóc, lẽ nào bát gia muốn nô tỳ chăm sóc ngài như vậy?”
“Cầu còn không được.”
Phó Tuyệt Ca suýt cười ra tiếng: “Nếu ngài muốn thì nô tỳ lập tức đi lấy sữa cho ngài uống, uống xong rồi phải đi ngủ!”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn nàng, thuận tay đặt quyển sách xuống tháp: “Đến đây.”
Không cần hỏi cũng biết bát gia muốn làm gì, Phó Tuyệt Ca vòng qua ổ thỏ đến bên cạnh nhuyễn tháp, chìa hai cánh tay trắng trẻo về phía đối phương. Bát gia ôn nhu nắm lấy bàn tay nàng kéo ngồi xuống nhuyễn tháp, cánh tay khác vòng qua thắt lưng nàng thu ngắn khoảng cách.
An tĩnh dựa vào lòng bát gia hưởng thụ hơi ấm quen thuộc, từ vị trí này rất dễ quan sát ổ thỏ: “Nô tỳ chăm sóc thố thố tốt như vậy sau này chăm sóc hài tử cũng tốt có phải không?”
“Ngươi mới mấy tuổi đã tính chuyện chăm sóc hài tử rồi?”
Phó Tuyệt Ca duỗi thẳng hai chân, buồn chán bĩu môi: “Nô tỳ còn vài năm nữa sẽ cập kê, ngài nói xem sớm hay không?”
“Đúng là còn vài năm nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái gác cằm lên đỉnh đầu tiểu ngốc thì thầm: “Chuyện của Hoàng hậu nương nương khiến ta phiền não nhiều ngày, nếu không có ngươi bên cạnh nhất định sẽ bức bối chết.”
“Bát gia có dự tính gì không?”
“Dự tính cũng có, chỉ là tâm tư phụ hoàng không nằm trên người Hoàng hậu nương nương, muốn xoay chuyển tình thế chỉ có thể dựa vào mẫu tộc lập thêm chiến công. Bất quá phụ hoàng vì chuyện lần trước mà e dè Thường gia, sợ là vài năm tới Thường gia vô pháp trở mình.”
“Tình hình này tuy bất lợi nhưng cũng có điểm tốt.”
“Hửm?” Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn sườn mặt đầy thịt của tiểu ngốc: “Tốt chỗ nào?”
“Thật ra tính khí Hoàng hậu nương nương đặc biệt xấu, chuyện này bát gia hẳn cũng biết rõ. Dựa vào mẫu tộc cường đại nhiều năm làm loạn hậu cung, đối Hoàng thượng lại không chịu cung kính nhường nhịn, Hoàng thượng tức giận xa lánh nàng cũng là điều dễ hiểu. Có điều Hoàng hậu nương nương biết sai không sửa mới khiến tình cảm phu thê rạn nứt khó lành, nếu được yên tĩnh trong Dực Khôn Cung kiểm điểm bản thân có khi lại tốt hơn nhiều.”
Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay bát gia nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, xúc cảm ấm áp truyền đến khiến lòng nàng dao động: “Có tước quý nào không thích quân quý ôn nhu tri kỉ? Hoàng hậu nương nương vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt, nếu có thêm tính tình tốt nữa Hoàng thượng sẽ xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay. Đến lúc đó dù có thêm hai cái Kim Chiêu dung cũng không thể tranh với Hoàng hậu nương nương. Chỉ tiếc Hoàng hậu nương nương mấy năm qua luôn ở thế chủ động chèn ép Hoàng thượng nếu không chịu sửa đổi rất dễ chuốc hoạ vào thân.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.” Đông Phương Tầm Tuyết lại kéo Phó Tuyệt Ca sát vào ngực, lưu luyến đặt nụ hôn trên đỉnh đầu: “Phụ hoàng một lòng với Kim Chiêu dung là vì thanh xuân mỹ mạo của nàng, mất đi gương mặt xinh đẹp dựa vào nàng là nữ tử Cao Ly vốn không có tư cách làm phi tần hoàng đế Đại Minh.”
“Vị thế của Kim Chiêu dung vẫn như bàn thạch khó mà lay chuyển, đợi thêm vài năm cửu gia trưởng thành sẽ trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Bản thân ngài là đích tử, mẫu hậu thất sủng vị thế sẽ lung lay, nếu không sớm đem Hoàng hậu nương nương cứu thoát khỏi lãnh cung e thiên hạ này sẽ thuộc về mẫu tử Kim Chiêu dung.”
“Ta lại nghĩ phụ hoàng tự có chừng mực, Kim Chiêu dung chung quy chỉ là nữ tử vô danh ở Cao Ly, nạp làm phi tần đã làm phần phúc của nàng. Ngươi xem mấy năm nay nàng nuôi dưỡng lão cửu có từng được tấn phong hay không? Phụ hoàng nhất định không lập lão cửu làm trữ mà ảnh hưởng đến căn cơ hoàng tộc.”
“Chuyện này cũng có khả năng, không biết chừng Kim Chiêu dung ngày đêm tỉ tê sẽ khiến Hoàng thượng dao động?”
Đông Phương Tầm Tuyết trút tiếng thở dài, luồn tay vào từng sợi tóc mềm như tơ: “Nếu biết hầu hạ bên cạnh ta khiến ngươi chịu nhiều phiền não ta sẽ…”
Không để bát gia kịp nói hết câu Phó Tuyệt Ca đã chồm người áp ngón trỏ lên môi nàng ngăn cản: “Đừng nói, nô tỳ có thể hầu hạ ngài là phúc phận của nô tỳ, sao có thể nói phiền não hay không phiền não.”
“Tiểu ngốc nghếch, ngươi thật biết cách khiến ta đau lòng.”
“Bát gia hành lí của chúng ta rơi mất rồi!”
Đông Phương Tầm Tuyết tuỳ tiện liếc nhìn một cái rồi kéo Phó Tuyệt Ca vào trướng bồng: “Rơi thì rơi, hành lí còn lại vẫn đủ dùng.”
“Nhưng mà…”
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, rốt cuộc hành lí rơi lúc nào sao nàng không hay biết?
Mọi người trong trướng nghỉ ngơi nửa canh giờ thì tập trung bên ngoài chuẩn bị săn bắn, các hoàng tước đều có mặt đầy đủ ngoại trừ cửu gia vẫn chưa leo được lên lừa.
Hoàng đế ngồi giữa Kim Chiêu dung và Du quý phi, hai vị phi tử được sủng ái nhất hậu cung. Du quý phi là thân mẫu của nhị hoàng tước do phụ thân lập được công trạng mà đắc sủng, niên kỉ so với các phi tần mới vào cung cũng đã cao. Cánh trái còn có vị Ngọc Quý nhân vốn là nữ tử người Hồ nhập cung vài tháng, tuy là mỹ nhân mới nhưng rất được Hoàng thượng xem trọng, nhan sắc hoàn toàn không thua kém Kim Chiêu dung.
Đơn giản nói vài câu có lệ rồi hạ lệnh buổi săn bắn bắt đầu, theo quy tắc cũ ai săn được nhiều nhất sẽ được nhận thưởng hậu hĩnh.
Đông Phương Tầm Tuyết sớm đã gửi tin tức cho mã phu bảo bọn họ chuẩn bị một con lừa nhỏ, đợi các nàng xuất hiện mã phu liền dắt lừa ra cho Phó Tuyệt Ca tập cưỡi. Bản thân lừa không thể chạy cũng không nguy hiểm bằng cưỡi ngựa, Phó Tuyệt Ca cưỡi thử một lúc liền bắt kịp nhịp di chuyển của lừa nhỏ.
“Ngồi cẩn thận, chân đạp lên chỗ này.”
“Bát gia lừa của nô tỳ có phải rất chậm không?”
“Chậm mới an toàn.”
Đông Phương Tầm Tuyết dắt lừa đến bên cạnh con ngựa của mình, thuận tay vỗ bờm ngựa hai cái an ủi: “Ngươi không cần phải chạy, đi chậm chậm tản bộ được rồi.”
Con ngựa: “…”
Hai người chậm rãi tiến vào rừng ‘tham quan’, những hoàng tước khác sớm đã tản ra đi săn không thấy bóng dáng. Đông Phương Tầm Tuyết vừa nắm dây cương vừa nắm dây lừa, cũng may con ngựa nàng cưỡi tính khí không tồi ở một chỗ với lừa không thấy tung vó hay cào móng xuống đất.
Trên đầu nắng có chút gay gắt, Phó Tuyệt Ca kéo mũ trùm đầu xuống một đoạn, quay sang bát gia nhỏ giọng nói: “Bát gia ngài còn nhớ đã đáp ứng nô tỳ cái gì không?”
“Bắt thố thố cho ngươi làm lễ vật sinh thần.”
Không nghĩ bát gia đến nay vẫn còn nhớ, hai má bánh bao thoáng hồng, vui vẻ vung vẩy chân ngắn. Nói như vậy cũng không đúng, bát gia vốn là người nói lời giữ lời làm sao có chuyện quên mất những chuyện đã hứa với nàng.
“Nhưng mà chúng ta đi chậm như vậy có khi nào thố thố bị bắt hết rồi không?”
Đông Phương Tầm Tuyết không trả lời, đưa tay xoa đầu nàng xong tiếp tục kéo dây cương đi tiếp.
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, bát gia xoa đầu nàng làm gì a?
Hai người thong dong cưỡi ngựa cưỡi lừa đi một lúc thì nghe thấy tiếng động từ phía tây phát ra tiếp theo là tiếng vó ngựa dồn dập. Có vẻ như vị hoàng tước nào đó vừa phát hiện mãnh thú một đường truy đuổi đến tận đây.
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên cổ tay bị bát gia nắm lấy: “Đứng yên đừng đi lung tung, phía trước có hang thỏ.”
Phó Tuyệt Ca bưng chặt miệng, hoá ra là thỏ nhỏ bị truy đuổi chạy về hang!
Đông Phương Tầm Tuyết cưỡi ngựa tiến lên phía trước, dỏng tai nghe ngóng âm thanh xào xạt phát ra từ bụi cỏ, tay đặt sau lưng từ từ rút ra một mũi tên. Thỏ con linh hoạt lách người né tránh mũi tên lao đến, hai tai dài cụp xuống chổng mông chạy về nơi ẩn náu. So với những con thỏ khác thì con này chạy nhanh hơn rất nhiều, thân hình phì nộn trắng muốt lúc ẩn lúc hiện giữa những bụi cỏ um tùm.
Lại một tiếng sưu phát ra, tiểu thố tử trúng tên ngã xuống đất giãy dụa, chi sau xuất hiện vết máu đỏ tươi.
“Trúng rồi!”
Phó Tuyệt Ca mừng rỡ nhảy xuống lừa chạy đến chỗ tiểu thố tử, quả nhiên thỏ nhỏ béo mập trúng một tiễn của bát gia đau đớn giãy dụa. Góc độ và độ sâu không quá nghiêm trọng, gỡ tên băng bó vài ngày tiểu thố tử đã có thể chạy nhảy hoạt bát như thường.
Đông Phương Tầm Tuyết đeo lại cung tiễn, nheo mắt quan sát xung quanh xem còn con thỏ nào nữa không.
Tỉ mẩn đem thỏ nhỏ ôm vào lòng vuốt ve bộ lông mềm mại, từ đầu trên chân trắng muốt không một sợi lông pha tạp, thân hình béo núc như cái bánh dẻo mềm mềm thơm thơm. Phó Tuyệt Ca muốn tháo mũi tên trên chân thố thố đột nhiên sau lùm cây xông đến một người hung hăng đoạt lấy thỏ nhỏ từ tay nàng.
“Thỏ này tứ gia bắn trúng dựa vào đâu cho ngươi lấy?”
Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu nhìn Thuận Dương Nhạc đoạt mất thố thố, trong lòng đặc biệt không vui: “Rõ ràng là bát gia bắn trúng, thứ phi nương nương ngài nói chuyện có đạo lý một chút.”
“Ngươi nói bát gia bắn trúng là bát gia bắn trúng sao? Rõ ràng là quan gia nhà ta rút tên bắn nó trước, ngươi đừng hòng đoạt từ tay ta.”
“Phát sinh chuyện gì?”
Đông Phương Tầm Tuyết tìm đến nơi thì Đông Phương Tầm Liên cùng lúc xuất hiện, hai người mắt đối mắt sát khí không biết từ đâu đột ngột ùa về.
“Quan gia ngài xem con thỏ này là của ngài bắn trúng có phải không?”
Đông Phương Tầm Liên liếc nhìn tiểu thố tử mập mạp trong lòng Thuận Dương Nhạc tuỳ tiện gật đầu hai cái: “Phó tiểu ngốc thích nó sao?”
“Rõ ràng…”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp nói hết câu Đông Phương Tầm Tuyết đã đem nàng kéo trở về: “Đi, chúng ta bắt con khác.”
“Nhưng mà, bát gia ngài chậm đã!”
Vô thố bị kéo trở về chỗ cũ, Phó Tuyệt Ca cực kì khó chịu, dựa vào đâu Thuận Dương Nhạc và tứ nhân tra được quyền cướp đi công sức của bát gia?
Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng bế tiểu ngốc đặt lên lưng lừa, nghiêm túc dạy dỗ lần nữa: “Ta nói gì ngươi đều quên rồi sao? Gặp tứ hoàng tỷ không cần nói nhiều trực tiếp bỏ đi, ở đó không có ta lấy ai bảo vệ ngươi?”
“Bọn họ cướp mất con thỏ bát gia bắt cho nô tỳ lẽ nào không được đòi lại?”
“Muốn lấy cứ để bọn họ lấy, ta bắt thêm một con cho ngươi là được rồi.” Nắn gương mặt bánh bao phúng phính của tiểu ngốc dỗ dành: “Hảo liễu, ta phát hiện hang thỏ ở gần đây chúng ta trực tiếp đến đó bắt được không?”
Phó Tuyệt Ca phụng phịu một lúc mới chịu theo Đông Phương Tầm Tuyết đến hang thỏ. Bùn đất bên ngoài hang bị xáo trộn hỗn loạn vô cùng, có vẻ như là bị vó ngựa xáo tung, kinh động lớn như vậy đám thỏ khó mà ở lại chờ chết trong hang.
Bát gia nhặt một viên đá ném vào trong hang thỏ, bên trong quả nhiên có tiếng động.
“Có thỏ!”
“Thỏ con không có sức chạy nên trốn trong hang.” Đông Phương Tầm Tuyết tiến lên trước một bước: “Ngươi đứng cạnh miệng hang thấy thỏ chạy ra liền nắm lỗ tai kéo lên, tuyệt đối không được ôm bụng thỏ con.”
Phó Tuyệt Ca căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Hảo.”
Thò tay vào trong hang sờ soạng hồi lâu quả nhiên sờ được lớp lông mềm mại của ấu thố, Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương áp sát vào động thỏ lôi ra cả một ổ thỏ con mới sinh còn chưa mọc lông, ở giữa còn có thỏ mẹ bị lạnh run rẩy không ngừng.
“Thật sự có thố thố!” Phó Tuyệt Ca ngồi xổm xuống kiểm tra dưới bụng thỏ mẹ có sáu con thỏ nhỏ đang cọ quậy: “Vậy thố thố vừa bị bắt lúc nãy là thỏ đa sao?”
“Có khả năng.”
“Hảo đáng thương, không có thỏ đa kiếm ăn thỏ mẹ lại bị bệnh đám thỏ con này nhất định không qua khỏi…”
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn tiểu ngốc lo lắng lấy khăn tay lót ổ cho bầy thỏ, nha đầu này chính là dễ thương cảm như vậy, gặp tiểu động vật bị thương sẽ hết lòng che chở.
“Không có thỏ đa chiếu cố bọn chúng sẽ chết mất, bát gia chúng ta cứu nó đi!”
“Chúng ta không thể chiếu cố nhiều thỏ như vậy, bọn chúng lại nhỏ như vậy sơ suất một chút sẽ chết ngay.”
“Bát gia không thấy bọn chúng đáng thương sao?”
Phó Tuyệt Ca vừa nói hết câu trên trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa, so với Thuận Dương Nhạc trở mặt còn nhanh hơn. Thố thố dính mưa rất dễ bị bệnh chết, nàng lại không mang theo ô đành tự cởi ngoại sam phủ trùm lên thỏ mẹ và thỏ con.
“Ngươi cởϊ áσ sẽ nhiễm lạnh đấy!”
“Nô tỳ muốn chiếu cố thố thố!”
Đông Phương Tầm Tuyết chán nản trút tiếng thở dài, tiểu ngốc một khi đã quyết trời có sập xuống cũng cản không được. Đành đem ngoại sam tháo xuống phủ lên thân thể nhỏ, cùng tiểu ngốc đội mưa mang bầy thỏ trở về trướng bồng.
Không chỉ hai người các nàng mà hầu như tất cả hoàng tước đều vội vã chạy về trú mưa, kết quả tỉ thí giữa chừng cũng không được tính.
Một mạch chạy vào trướng bồng đem ổ thỏ đặt vào tấm chăn lớn, sau đó lại chạy đi tìm khăn lụa chà lau một lượt thân thể nhỏ lưa thưa lông mao của thỏ con. Bát gia ngồi bên cạnh quan sát, tay chân càn nguyên thô cứng vụng về không thể giúp nàng tránh làm tiểu thố thố bị thương.
Mi Cát bưng than lô đặt bên cạnh ổ thỏ, nhịn không được cảm khái: “Bát gia nuôi một nha đầu ngốc như ngươi đã đủ mệt rồi giờ còn phải lo cho đám thỏ này?”
“Ngươi mới ngốc, không thấy thố thố mất đa rất đáng thương sao?” Phó Tuyệt Ca đặt thỏ nhỏ xuống ổ chăn ấm áp, tiếp tục ôm thêm một con lau khô người: “Mi Cát ngươi giúp ta mang một ít sữa nóng đến đây, thỏ con hình như đói rồi.”
“Thỏ mẹ không phải có sữa sao?”
“Thỏ mẹ hình như chưa ăn gì nên không có sữa.”
Mi Cát bất đắc dĩ chạy đi tìm sữa, từ khi nào nàng trở thành cung nữ riêng của Phó tiểu ngốc rồi?
Phó Tuyệt Ca vuốt ve đỉnh đầu thỏ mẹ, hai mắt một trận ẩm ướt: “Khi chúng ta đi phải bỏ lại bọn chúng lúc đó thỏ đa chết rồi lấy ai chiếu cố mẫu tử thố thố a?”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết một phát vỗ mạnh vào trán nàng: “Thỏ mẹ không yếu ớt như vậy, chờ sức khoẻ tốt lên thỏ mẹ sẽ đi kiếm ăn. Thố thố cũng không phải động vật săn mồi, ra ngoài hang ăn cỏ ăn lá đã đủ no rồi, chết không được.”
“Nhưng mà thỏ đa đáng thương bị ác nhân bắt mất rồi…” Phó Tuyệt Ca ôm thỏ mẹ vào lòng vuốt ve thật lâu, càng nghĩ càng rầu rĩ: “Ta nghe nói mối liên hệ của thố thố rất chặt chẽ đi đâu làm gì cũng có đôi có cặp, mất đi phu quân của mình nhất định thỏ mẹ rất buồn.”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười: “Ác nhân? Mấy lời này chỉ có ngươi dám nói ra.”
“Còn không phải?”
“Hảo, hảo, ngươi nói gì đều đúng, mau mau để thỏ mẹ nằm xuống ổ nghỉ ngơi đi.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng đem thỏ mẹ đặt xuống ổ chăn, nghĩ đến ngày tháng sau này thỏ mẹ không có thỏ đa bên cạnh nhất định sẽ rất buồn bã, cũng giống như nàng mòn mỏi chờ đợi một người qua khung cửa sổ.
Chốc sau Mi Cát trở lại mang theo một cái dĩa nhỏ cong hai đầu đựng đầy sữa dê nóng đặt vào ổ chăn. Bất quá thỏ con quá nhỏ không thể tự uống sữa trong dĩa, hai người đành dùng thìa uy từng chút từng chút. Thỏ mẹ sức khoẻ không được tốt, nàng cũng không thể gọi Thái y đến thăm khám đành đi xin một số thảo dược cho thỏ mẹ dùng tạm.
Chăm sóc đám thỏ chiếm hết toàn bộ thời gian, loay hoay đến chiều mẫu tử thố thố mệt mỏi cuộn tròn trong chăn ấm say giấc nồng.
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trên nhuyễn tháp ghé mắt nhìn tiểu ngốc đắp chăn cho từng tiểu thố tử, đáy mắt giấu không được ghen tỵ: “Ngươi chiếu cố thố thố còn chua đáo hơn ta.”
“Ngài sao có thể so sánh bản thân với thố thố a?” Đắp xong tấm chăn cuối cùng Phó Tuyệt Ca rón rén lùi hai bước, hướng bát gia cong mắt cười: “Thố thố còn nhỏ cần người chăm sóc, lẽ nào bát gia muốn nô tỳ chăm sóc ngài như vậy?”
“Cầu còn không được.”
Phó Tuyệt Ca suýt cười ra tiếng: “Nếu ngài muốn thì nô tỳ lập tức đi lấy sữa cho ngài uống, uống xong rồi phải đi ngủ!”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn nàng, thuận tay đặt quyển sách xuống tháp: “Đến đây.”
Không cần hỏi cũng biết bát gia muốn làm gì, Phó Tuyệt Ca vòng qua ổ thỏ đến bên cạnh nhuyễn tháp, chìa hai cánh tay trắng trẻo về phía đối phương. Bát gia ôn nhu nắm lấy bàn tay nàng kéo ngồi xuống nhuyễn tháp, cánh tay khác vòng qua thắt lưng nàng thu ngắn khoảng cách.
An tĩnh dựa vào lòng bát gia hưởng thụ hơi ấm quen thuộc, từ vị trí này rất dễ quan sát ổ thỏ: “Nô tỳ chăm sóc thố thố tốt như vậy sau này chăm sóc hài tử cũng tốt có phải không?”
“Ngươi mới mấy tuổi đã tính chuyện chăm sóc hài tử rồi?”
Phó Tuyệt Ca duỗi thẳng hai chân, buồn chán bĩu môi: “Nô tỳ còn vài năm nữa sẽ cập kê, ngài nói xem sớm hay không?”
“Đúng là còn vài năm nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái gác cằm lên đỉnh đầu tiểu ngốc thì thầm: “Chuyện của Hoàng hậu nương nương khiến ta phiền não nhiều ngày, nếu không có ngươi bên cạnh nhất định sẽ bức bối chết.”
“Bát gia có dự tính gì không?”
“Dự tính cũng có, chỉ là tâm tư phụ hoàng không nằm trên người Hoàng hậu nương nương, muốn xoay chuyển tình thế chỉ có thể dựa vào mẫu tộc lập thêm chiến công. Bất quá phụ hoàng vì chuyện lần trước mà e dè Thường gia, sợ là vài năm tới Thường gia vô pháp trở mình.”
“Tình hình này tuy bất lợi nhưng cũng có điểm tốt.”
“Hửm?” Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn sườn mặt đầy thịt của tiểu ngốc: “Tốt chỗ nào?”
“Thật ra tính khí Hoàng hậu nương nương đặc biệt xấu, chuyện này bát gia hẳn cũng biết rõ. Dựa vào mẫu tộc cường đại nhiều năm làm loạn hậu cung, đối Hoàng thượng lại không chịu cung kính nhường nhịn, Hoàng thượng tức giận xa lánh nàng cũng là điều dễ hiểu. Có điều Hoàng hậu nương nương biết sai không sửa mới khiến tình cảm phu thê rạn nứt khó lành, nếu được yên tĩnh trong Dực Khôn Cung kiểm điểm bản thân có khi lại tốt hơn nhiều.”
Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay bát gia nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, xúc cảm ấm áp truyền đến khiến lòng nàng dao động: “Có tước quý nào không thích quân quý ôn nhu tri kỉ? Hoàng hậu nương nương vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt, nếu có thêm tính tình tốt nữa Hoàng thượng sẽ xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay. Đến lúc đó dù có thêm hai cái Kim Chiêu dung cũng không thể tranh với Hoàng hậu nương nương. Chỉ tiếc Hoàng hậu nương nương mấy năm qua luôn ở thế chủ động chèn ép Hoàng thượng nếu không chịu sửa đổi rất dễ chuốc hoạ vào thân.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.” Đông Phương Tầm Tuyết lại kéo Phó Tuyệt Ca sát vào ngực, lưu luyến đặt nụ hôn trên đỉnh đầu: “Phụ hoàng một lòng với Kim Chiêu dung là vì thanh xuân mỹ mạo của nàng, mất đi gương mặt xinh đẹp dựa vào nàng là nữ tử Cao Ly vốn không có tư cách làm phi tần hoàng đế Đại Minh.”
“Vị thế của Kim Chiêu dung vẫn như bàn thạch khó mà lay chuyển, đợi thêm vài năm cửu gia trưởng thành sẽ trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Bản thân ngài là đích tử, mẫu hậu thất sủng vị thế sẽ lung lay, nếu không sớm đem Hoàng hậu nương nương cứu thoát khỏi lãnh cung e thiên hạ này sẽ thuộc về mẫu tử Kim Chiêu dung.”
“Ta lại nghĩ phụ hoàng tự có chừng mực, Kim Chiêu dung chung quy chỉ là nữ tử vô danh ở Cao Ly, nạp làm phi tần đã làm phần phúc của nàng. Ngươi xem mấy năm nay nàng nuôi dưỡng lão cửu có từng được tấn phong hay không? Phụ hoàng nhất định không lập lão cửu làm trữ mà ảnh hưởng đến căn cơ hoàng tộc.”
“Chuyện này cũng có khả năng, không biết chừng Kim Chiêu dung ngày đêm tỉ tê sẽ khiến Hoàng thượng dao động?”
Đông Phương Tầm Tuyết trút tiếng thở dài, luồn tay vào từng sợi tóc mềm như tơ: “Nếu biết hầu hạ bên cạnh ta khiến ngươi chịu nhiều phiền não ta sẽ…”
Không để bát gia kịp nói hết câu Phó Tuyệt Ca đã chồm người áp ngón trỏ lên môi nàng ngăn cản: “Đừng nói, nô tỳ có thể hầu hạ ngài là phúc phận của nô tỳ, sao có thể nói phiền não hay không phiền não.”
“Tiểu ngốc nghếch, ngươi thật biết cách khiến ta đau lòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.