Chương 7
Mục Túc Quân
19/06/2023
Đối với sự tương quan về văn minh Trái Đất đến nay còn giữ lại bao nhiêu Lâm Lạc Nhiên không quá rõ ràng, hiện tại muốn cậu trong một khoảng thời gian ngắn hoàn toàn hiểu rõ chuyện này là điều không thể.
Một ngày trước khi kết hôn, Lâm Lạc Nhiên rời khỏi nhà họ Lâm, theo sự dẫn dắt của Thiệu quản gia bước vào cửa lớn nhà họ Thiệu.
Hôn lễ đồng tính ở nơi này phát triển cho tới hôm nay đã không còn quá khác so với hôn nhân dị tính, quan hệ trong hôn nhân đồng tính cũng phân thành "Cưới gả". Đa số đều là người chủ động sẽ là người cưới mà người bị động sẽ xuất giá gả sang, loại hình cưới gả này đến giờ đã không còn ai có ý tứ kì thị, chỉ là vấn đề sau này ai sẽ quản trong nhà, ai sẽ lo việc bên ngoài mà thôi. Một ngày trước khi kết hôn, một bên sẽ xuất giá tới ở tại nhà của đối phương, chờ đợi hôn lễ cử hành.
Lâm Lạc Nhiên đến nhà họ Thiệu lúc chạng vạng tối. Tuy nói là nhà họ Thiệu, kỳ thật là nhà riêng của Thiệu Dật Hoài mà thôi, nhà chính của nhà họ Thiệu thì lại ở nơi khác.
Nơi Thiệu Dật Hoài ở cũng không quá xa hoa, chỉ là một căn biệt thự bình thường, nhưng lại là nơi có tính bảo mật rất cao, hoàn toàn không thể bị tiết lộ. Thiệu Tuyền dẫn theo Lâm Lạc Nhiên tham quan bài trí phòng ở, cũng dẫn cậu đi tới phòng của cậu: "Đây là phòng của cậu Lâm, bên cạnh chính là phòng của thiếu gia."
Ngay từ đầu Lâm Lạc Nhiên còn lo lắng cậu và Thiệu Dật Hoài sẽ ngủ chung một chỗ, hiện tại xem ra phỏng chừng Thiệu Dật Hoài đối với cậu cũng là kính nhi viễn chi.*
(*Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó - wikipedia).
"Thiếu gia luôn trở về vào lúc tối khuya, ngài muốn ăn cơm lúc nào?" Thiệu Tuyền hỏi.
Lâm Lạc Nhiên nở nụ cười nói: "Thiệu quản gia, người là trưởng bối, đừng gọi cháu là "ngài", cảm giác rất xa lạ. Người cứ kêu tên của cháu là được rồi." Ở nơi này, bình thường địa vị trong nhà của quản gia và chủ nhân đều bình đẳng, đa số là quan hệ thuê mướn, còn Thiệu Tuyền là có chút thân tình, bởi vậy không cần phải luôn dùng kính ngữ để xưng hô với Lâm Lạc Nhiên, quả thật xưng hô kia đại biểu cho lễ phép và khoảng cách. Mà Thiệu Tuyền chỉ là sợ Lâm Lạc Nhiên cảm thấy ông mạo phạm đến cậu nên luôn dùng kính ngữ để xưng hô.
"Nếu cậu Lâm không ghét bỏ, vậy cũng gọi tôi một tiếng chú Tuyền đi." Sắc mặt Thiệu Tuyền có chút nhu hòa.
Lâm Lạc Nhiên gật đầu cười rồi nói: "Vậy về sau phải làm phiền chú Tuyền lo lắng nhiều hơn, có cái gì cần cháu phải chú ý, người cứ việc nói." Chú Tuyền này ngay từ đầu chưa từng có ác ý với cậu, chuyện thiệp mời càng giống như là muốn an ủi cậu, khiến Lâm Lạc Nhiên có cảm giác thực thân thiết đối với Thiệu Tuyền.
"Chúng ta chờ Thiệu tiên sinh trở về rồi ăn cơm đi." Lâm Lạc Nhiên nói. Lần đầu tiên cậu tới đây mà không đợi chủ nhân về đã ăn cơm thì thật là không tốt.
Thiệu Tuyền nghe xong thì gật đầu rồi đi xuống, nhắc Lâm Lạc Nhiên nghỉ ngơi trước một lúc.
Kết quả chờ một lần, liền chờ tận ba tiếng đồng hồ mà Thiệu Dật Hoài vẫn chưa về, Lâm Lạc Nhiên bất đắc dĩ, đi xuống lầu tìm Thiệu Tuyền: "Chú Tuyền, người biết Thiệu tiên sinh còn bao lâu nữa mới về hay không?". ngôn tình hài
"Vào lúc làm việc, bình thường thiếu gia đều sẽ không nhận điện thoại, cho nên..." Thiệu Tuyền khó xử nói, trong lòng cũng có thoáng bất mãn đối với thiếu gia nhà mình.
"Vậy cháu có thể ăn trước chút đồ để lót dạ hay không..." Lâm Lạc Nhiên ngượng ngùng nói, nếu không phải dạ dày của cậu quá đau, lời nói không lễ phép này cậu có chết cũng không nói.
Thiệu Tuyền sửng sốt, nhìn ánh mắt Lâm Lạc Nhiên có chút xin lỗi cùng với tay phải đặt ở trên dạ dày nhất thời có thể hiểu được, không khỏi tự trách chính mình quá sơ ý, liền nói: "Xin lỗi, chú không chú ý tới thân thể tiểu Lạc, chú sẽ đi phân phó ngay."
Lâm Lạc Nhiên vội nói: "Ấy, để tự cháu làm là được!" Nơi này cơm nước đều do người máy căn cứ vào biểu đồ dinh dưỡng cân đối mà điều chế, hương vị khiến Lâm Lạc Nhiên nghĩ lại mà sợ.
Thiệu Tuyền khá kinh ngạc, đứa nhỏ này định tự mình làm cơm?
Ông cũng không hỏi nhiều, dẫn Lâm Lạc Nhiên đến phòng bếp, nói: "Mấy thứ này Tiểu Lạc có thể dùng tự nhiên. Nếu nhà bếp thiếu gì có thể đặt hàng trực tiếp thông qua người máy, hàng sẽ giao đến rất nhanh."
Lâm Lạc Nhiên gật đầu, cậu bị hào quang của nhà bếp chiếu lóa cả mắt, toàn bộ đồ làm bếp trên quầy đều trơn bóng như mới, căn bản không có người dùng qua.
Mở tủ lạnh phát hiện rau dưa và thịt đều đầy đủ và mới mẻ, chỉ là nguồn gốc đều do Hành tinh Hy Vọng sản xuất, nhìn thấy chỗ thực phẩm này trong đầu Lâm Lạc Nhiên tự động xuất hiện các kiến thức phổ thông liên quan, giúp cho cậu không đến mức luống cuống tay chân, không biết nên làm cơm như thế nào.
Dạ dày cậu càng ngày càng đau, nghĩ nghĩ vẫn nên nấu một bát cháo. Phần lớn thực phẩm nơi này cậu đều biết công dụng, hơn nữa rất nhiều thứ có đặc điểm tương tự như ở Trái Đất, lấy thực phẩm thay thế gạo, lại thấy thêm một quả giống bí đỏ trên Trái Đất, nấu một nồi cháo bí đỏ, buổi tối uống cũng thanh đạm, hiện tại cậu cũng không có khẩu vị ăn thứ gì khác. Thấy chú Tuyền đứng một bên nhìn, bộ dạng thật hiếu kì, cậu cũng nấu nhiều một chút. Lúc đầu nấu lửa lớn sau đó lại chậm rãi dùng lửa nhỏ để hầm, Lâm Lạc Nhiên không hiểu lắm về mức độ lửa của bếp như thế nào, không rõ nên ninh cháo trong bao lâu, chỉ có thể đứng luôn bên cạnh để trông.
"Tiểu Lạc thật khéo. Cháo nấu đến khi nào thì được?" Thiệu Tuyền rốt cục nhịn không được hỏi. Ông nhìn nồi cháo sôi ùng ục ùng ục tỏa khói, hình như chín rồi nhỉ?
"A?" Lâm Lạc Nhiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hình như ngưới ở đây lúc ăn cơm đại đa số đều chỉ đun nóng... Hoặc là đơn giản nấu một lát, rồi thêm chút gia vị, cũng không chú ý đến kỹ thuật nấu nướng cho lắm.
"Cháo này phải hầm kỹ, có mùi thơm bay ra, hoặc nhừ một chút cũng có thể ăn được." Lâm Lạc Nhiên cười nói, dùng thìa đảo một chút, hương thơm dần dần lan tỏa.
Lâm Lạc Nhiên thấy cháo đã được thì tắt lửa, múc cho Thiệu quản gia một chén đầy, Thiệu Tuyền từ chối một lúc bất quá cuối cùng cả hai đều ngồi trên bàn vừa ăn vừa nói chuyện. Đối với Thiệu Dật Hoài mà nói, Thiệu Tuyền cũng là người lớn trong nhà, cho nên từ trước đến nay hai người họ đều ăn cơm cùng nhau. Thiệu quản gia lúc này cũng không giống với lúc đầu nghiêm túc cẩn thận, mà càng giống với hình tượng người chú hiền từ hòa ái.
"Chú Tuyền, trong hôn lễ ngày mai có việc gì cần chú ý không ạ?" Lâm Lạc Nhiên uống cháo, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu hỏi các hạng mục công việc cần lưu ý ở hôn lễ ngày mai, dựa theo kinh nghiệm ở trên Trái Đất, những người như cậu, kiểu"không xứng với" Thiệu Dật Hoài này, hôn lễ phỏng chừng sẽ không thuận lợi từ đầu đến cuối. Ít nhất không thể tránh khỏi gặp chút châm chọc khiêu khích... Dù sao ngay cả chính cậu cũng hiểu được mình không xứng với ông trời con này cho lắm.
"Yên tâm đi Tiểu Lạc, trong hôn lễ mặc kệ những người đó nói cái gì cháu đều không cần để ý, nếu có những lời nói quá phận, thiếu gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Thiệu Tuyền tự nhiên biết Lâm Lạc Nhiên đang lo lắng điều gì: "Thân thích bên này của thiếu gia thì cha mẹ cậy ấy từ nhỏ đã đi du lịch mạo hiểm, rất lâu rồi không có tin tức, không có cách nào đến dự, người lớn trong nhà ngày sau có thể tự mình đi chào hỏi, chỉ có một cậu em và một cô em họ của thiếu gia. Nếu... Những người này có chút mạo phạm, cháu hãy thông cảm mà tha thứ cho họ."
Lâm Lạc Nhiên vừa nghe liền hiểu được, chỉ sợ khó ứng phó nhất không phải là khách mà là vài vị thân thích của nhà họ Thiệu đi. Lại nghĩ đến mấy vị kia nhà mình, Lâm Lạc Nhiên cũng không ngại, cười nói: "Chỉ sợ mấy vị ở nhà cháu mới cần người thông cảm bỏ quá cho, nếu có hành vi gì không phải phép, xin chú Tuyền không cần khách khí, nên xử lý như thế nào cháu sẽ không hỏi tới."
Trong trí nhớ, mẹ Lâm đã sớm ở trước mặt Lâm Lạc Nhiên tính toán khi theo nhà họ Thiệu đạt được bao nhiêu chỗ tốt rồi, thật giống như nhà họ Lâm đang bán con vậy. Lại nghĩ đến tình cảnh mẹ đẻ của thân thể này bị Lý Lâm Lệ bức tử... Ánh mắt Lâm Lạc Nhiên tối sầm lại, đối với toàn bộ lớn nhỏ nhà họ Lâm, cậu không hề có thiện cảm với bất cứ ai.
Thiệu Tuyền đã sớm điều tra rành mạch mọi việc trong nhà họ Lâm, thử hỏi: "Hoàn toàn không cần... băn khoăn sao?"
"Nên thế nào thì chú cứ làm thế ấy, cháu sẽ không nhúng tay, bọn họ nếu làm gì quá phận, người cứ việc xử lý." Lâm Lạc Nhiên thản nhiên nói. Theo pháp luật mà nói, kết hôn đại biểu cho việc cậu cùng nhà họ Lâm không hề có bất cứ quan hệ nào nữa, Thiệu Dật Hoài cũng bắt đầu độc lập tách khỏi nhà họ Thiệu, trên pháp luật bọn họ trở thành người thân, là người một nhà. Đương nhiên điều này của pháp luật rất ít người để ý, dù sao không có mấy ai sẽ cố ý cắt đứt quan hệ với người nhà.
Thiệu Tuyền nghe xong trong lòng có chút tiếc hận, đứa nhỏ này sao lại phải lớn lên ở một gia đình như thế?
"Về sau nơi này chính là nhà của Tiểu Lạc." Thiệu Tuyền sờ đầu Lâm Lạc Nhiên, thật tâm nói.
Ngay lúc Thiệu Dật Hoài về tới nhà liền nghe thấy chú Tuyền nhà mình nói những lời này, sửng sốt một hồi rồi mới tiến vào.
Một ngày trước khi kết hôn, Lâm Lạc Nhiên rời khỏi nhà họ Lâm, theo sự dẫn dắt của Thiệu quản gia bước vào cửa lớn nhà họ Thiệu.
Hôn lễ đồng tính ở nơi này phát triển cho tới hôm nay đã không còn quá khác so với hôn nhân dị tính, quan hệ trong hôn nhân đồng tính cũng phân thành "Cưới gả". Đa số đều là người chủ động sẽ là người cưới mà người bị động sẽ xuất giá gả sang, loại hình cưới gả này đến giờ đã không còn ai có ý tứ kì thị, chỉ là vấn đề sau này ai sẽ quản trong nhà, ai sẽ lo việc bên ngoài mà thôi. Một ngày trước khi kết hôn, một bên sẽ xuất giá tới ở tại nhà của đối phương, chờ đợi hôn lễ cử hành.
Lâm Lạc Nhiên đến nhà họ Thiệu lúc chạng vạng tối. Tuy nói là nhà họ Thiệu, kỳ thật là nhà riêng của Thiệu Dật Hoài mà thôi, nhà chính của nhà họ Thiệu thì lại ở nơi khác.
Nơi Thiệu Dật Hoài ở cũng không quá xa hoa, chỉ là một căn biệt thự bình thường, nhưng lại là nơi có tính bảo mật rất cao, hoàn toàn không thể bị tiết lộ. Thiệu Tuyền dẫn theo Lâm Lạc Nhiên tham quan bài trí phòng ở, cũng dẫn cậu đi tới phòng của cậu: "Đây là phòng của cậu Lâm, bên cạnh chính là phòng của thiếu gia."
Ngay từ đầu Lâm Lạc Nhiên còn lo lắng cậu và Thiệu Dật Hoài sẽ ngủ chung một chỗ, hiện tại xem ra phỏng chừng Thiệu Dật Hoài đối với cậu cũng là kính nhi viễn chi.*
(*Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó - wikipedia).
"Thiếu gia luôn trở về vào lúc tối khuya, ngài muốn ăn cơm lúc nào?" Thiệu Tuyền hỏi.
Lâm Lạc Nhiên nở nụ cười nói: "Thiệu quản gia, người là trưởng bối, đừng gọi cháu là "ngài", cảm giác rất xa lạ. Người cứ kêu tên của cháu là được rồi." Ở nơi này, bình thường địa vị trong nhà của quản gia và chủ nhân đều bình đẳng, đa số là quan hệ thuê mướn, còn Thiệu Tuyền là có chút thân tình, bởi vậy không cần phải luôn dùng kính ngữ để xưng hô với Lâm Lạc Nhiên, quả thật xưng hô kia đại biểu cho lễ phép và khoảng cách. Mà Thiệu Tuyền chỉ là sợ Lâm Lạc Nhiên cảm thấy ông mạo phạm đến cậu nên luôn dùng kính ngữ để xưng hô.
"Nếu cậu Lâm không ghét bỏ, vậy cũng gọi tôi một tiếng chú Tuyền đi." Sắc mặt Thiệu Tuyền có chút nhu hòa.
Lâm Lạc Nhiên gật đầu cười rồi nói: "Vậy về sau phải làm phiền chú Tuyền lo lắng nhiều hơn, có cái gì cần cháu phải chú ý, người cứ việc nói." Chú Tuyền này ngay từ đầu chưa từng có ác ý với cậu, chuyện thiệp mời càng giống như là muốn an ủi cậu, khiến Lâm Lạc Nhiên có cảm giác thực thân thiết đối với Thiệu Tuyền.
"Chúng ta chờ Thiệu tiên sinh trở về rồi ăn cơm đi." Lâm Lạc Nhiên nói. Lần đầu tiên cậu tới đây mà không đợi chủ nhân về đã ăn cơm thì thật là không tốt.
Thiệu Tuyền nghe xong thì gật đầu rồi đi xuống, nhắc Lâm Lạc Nhiên nghỉ ngơi trước một lúc.
Kết quả chờ một lần, liền chờ tận ba tiếng đồng hồ mà Thiệu Dật Hoài vẫn chưa về, Lâm Lạc Nhiên bất đắc dĩ, đi xuống lầu tìm Thiệu Tuyền: "Chú Tuyền, người biết Thiệu tiên sinh còn bao lâu nữa mới về hay không?". ngôn tình hài
"Vào lúc làm việc, bình thường thiếu gia đều sẽ không nhận điện thoại, cho nên..." Thiệu Tuyền khó xử nói, trong lòng cũng có thoáng bất mãn đối với thiếu gia nhà mình.
"Vậy cháu có thể ăn trước chút đồ để lót dạ hay không..." Lâm Lạc Nhiên ngượng ngùng nói, nếu không phải dạ dày của cậu quá đau, lời nói không lễ phép này cậu có chết cũng không nói.
Thiệu Tuyền sửng sốt, nhìn ánh mắt Lâm Lạc Nhiên có chút xin lỗi cùng với tay phải đặt ở trên dạ dày nhất thời có thể hiểu được, không khỏi tự trách chính mình quá sơ ý, liền nói: "Xin lỗi, chú không chú ý tới thân thể tiểu Lạc, chú sẽ đi phân phó ngay."
Lâm Lạc Nhiên vội nói: "Ấy, để tự cháu làm là được!" Nơi này cơm nước đều do người máy căn cứ vào biểu đồ dinh dưỡng cân đối mà điều chế, hương vị khiến Lâm Lạc Nhiên nghĩ lại mà sợ.
Thiệu Tuyền khá kinh ngạc, đứa nhỏ này định tự mình làm cơm?
Ông cũng không hỏi nhiều, dẫn Lâm Lạc Nhiên đến phòng bếp, nói: "Mấy thứ này Tiểu Lạc có thể dùng tự nhiên. Nếu nhà bếp thiếu gì có thể đặt hàng trực tiếp thông qua người máy, hàng sẽ giao đến rất nhanh."
Lâm Lạc Nhiên gật đầu, cậu bị hào quang của nhà bếp chiếu lóa cả mắt, toàn bộ đồ làm bếp trên quầy đều trơn bóng như mới, căn bản không có người dùng qua.
Mở tủ lạnh phát hiện rau dưa và thịt đều đầy đủ và mới mẻ, chỉ là nguồn gốc đều do Hành tinh Hy Vọng sản xuất, nhìn thấy chỗ thực phẩm này trong đầu Lâm Lạc Nhiên tự động xuất hiện các kiến thức phổ thông liên quan, giúp cho cậu không đến mức luống cuống tay chân, không biết nên làm cơm như thế nào.
Dạ dày cậu càng ngày càng đau, nghĩ nghĩ vẫn nên nấu một bát cháo. Phần lớn thực phẩm nơi này cậu đều biết công dụng, hơn nữa rất nhiều thứ có đặc điểm tương tự như ở Trái Đất, lấy thực phẩm thay thế gạo, lại thấy thêm một quả giống bí đỏ trên Trái Đất, nấu một nồi cháo bí đỏ, buổi tối uống cũng thanh đạm, hiện tại cậu cũng không có khẩu vị ăn thứ gì khác. Thấy chú Tuyền đứng một bên nhìn, bộ dạng thật hiếu kì, cậu cũng nấu nhiều một chút. Lúc đầu nấu lửa lớn sau đó lại chậm rãi dùng lửa nhỏ để hầm, Lâm Lạc Nhiên không hiểu lắm về mức độ lửa của bếp như thế nào, không rõ nên ninh cháo trong bao lâu, chỉ có thể đứng luôn bên cạnh để trông.
"Tiểu Lạc thật khéo. Cháo nấu đến khi nào thì được?" Thiệu Tuyền rốt cục nhịn không được hỏi. Ông nhìn nồi cháo sôi ùng ục ùng ục tỏa khói, hình như chín rồi nhỉ?
"A?" Lâm Lạc Nhiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hình như ngưới ở đây lúc ăn cơm đại đa số đều chỉ đun nóng... Hoặc là đơn giản nấu một lát, rồi thêm chút gia vị, cũng không chú ý đến kỹ thuật nấu nướng cho lắm.
"Cháo này phải hầm kỹ, có mùi thơm bay ra, hoặc nhừ một chút cũng có thể ăn được." Lâm Lạc Nhiên cười nói, dùng thìa đảo một chút, hương thơm dần dần lan tỏa.
Lâm Lạc Nhiên thấy cháo đã được thì tắt lửa, múc cho Thiệu quản gia một chén đầy, Thiệu Tuyền từ chối một lúc bất quá cuối cùng cả hai đều ngồi trên bàn vừa ăn vừa nói chuyện. Đối với Thiệu Dật Hoài mà nói, Thiệu Tuyền cũng là người lớn trong nhà, cho nên từ trước đến nay hai người họ đều ăn cơm cùng nhau. Thiệu quản gia lúc này cũng không giống với lúc đầu nghiêm túc cẩn thận, mà càng giống với hình tượng người chú hiền từ hòa ái.
"Chú Tuyền, trong hôn lễ ngày mai có việc gì cần chú ý không ạ?" Lâm Lạc Nhiên uống cháo, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu hỏi các hạng mục công việc cần lưu ý ở hôn lễ ngày mai, dựa theo kinh nghiệm ở trên Trái Đất, những người như cậu, kiểu"không xứng với" Thiệu Dật Hoài này, hôn lễ phỏng chừng sẽ không thuận lợi từ đầu đến cuối. Ít nhất không thể tránh khỏi gặp chút châm chọc khiêu khích... Dù sao ngay cả chính cậu cũng hiểu được mình không xứng với ông trời con này cho lắm.
"Yên tâm đi Tiểu Lạc, trong hôn lễ mặc kệ những người đó nói cái gì cháu đều không cần để ý, nếu có những lời nói quá phận, thiếu gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Thiệu Tuyền tự nhiên biết Lâm Lạc Nhiên đang lo lắng điều gì: "Thân thích bên này của thiếu gia thì cha mẹ cậy ấy từ nhỏ đã đi du lịch mạo hiểm, rất lâu rồi không có tin tức, không có cách nào đến dự, người lớn trong nhà ngày sau có thể tự mình đi chào hỏi, chỉ có một cậu em và một cô em họ của thiếu gia. Nếu... Những người này có chút mạo phạm, cháu hãy thông cảm mà tha thứ cho họ."
Lâm Lạc Nhiên vừa nghe liền hiểu được, chỉ sợ khó ứng phó nhất không phải là khách mà là vài vị thân thích của nhà họ Thiệu đi. Lại nghĩ đến mấy vị kia nhà mình, Lâm Lạc Nhiên cũng không ngại, cười nói: "Chỉ sợ mấy vị ở nhà cháu mới cần người thông cảm bỏ quá cho, nếu có hành vi gì không phải phép, xin chú Tuyền không cần khách khí, nên xử lý như thế nào cháu sẽ không hỏi tới."
Trong trí nhớ, mẹ Lâm đã sớm ở trước mặt Lâm Lạc Nhiên tính toán khi theo nhà họ Thiệu đạt được bao nhiêu chỗ tốt rồi, thật giống như nhà họ Lâm đang bán con vậy. Lại nghĩ đến tình cảnh mẹ đẻ của thân thể này bị Lý Lâm Lệ bức tử... Ánh mắt Lâm Lạc Nhiên tối sầm lại, đối với toàn bộ lớn nhỏ nhà họ Lâm, cậu không hề có thiện cảm với bất cứ ai.
Thiệu Tuyền đã sớm điều tra rành mạch mọi việc trong nhà họ Lâm, thử hỏi: "Hoàn toàn không cần... băn khoăn sao?"
"Nên thế nào thì chú cứ làm thế ấy, cháu sẽ không nhúng tay, bọn họ nếu làm gì quá phận, người cứ việc xử lý." Lâm Lạc Nhiên thản nhiên nói. Theo pháp luật mà nói, kết hôn đại biểu cho việc cậu cùng nhà họ Lâm không hề có bất cứ quan hệ nào nữa, Thiệu Dật Hoài cũng bắt đầu độc lập tách khỏi nhà họ Thiệu, trên pháp luật bọn họ trở thành người thân, là người một nhà. Đương nhiên điều này của pháp luật rất ít người để ý, dù sao không có mấy ai sẽ cố ý cắt đứt quan hệ với người nhà.
Thiệu Tuyền nghe xong trong lòng có chút tiếc hận, đứa nhỏ này sao lại phải lớn lên ở một gia đình như thế?
"Về sau nơi này chính là nhà của Tiểu Lạc." Thiệu Tuyền sờ đầu Lâm Lạc Nhiên, thật tâm nói.
Ngay lúc Thiệu Dật Hoài về tới nhà liền nghe thấy chú Tuyền nhà mình nói những lời này, sửng sốt một hồi rồi mới tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.