Chương 9
Mục Túc Quân
20/06/2023
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Lạc Nhiên đã bị đánh thức. Đến bữa sáng còn
chưa kịp ăn đã phải đi đến cửa hàng để tạo hình, làm tóc, thay quần áo,
lại còn có cả hoá trang... Lâm Lạc Nhiên vẻ mặt đau khổ phó mặc cho
những người đó ép buộc, Thiệu Tuyền ở bên cạnh thuận tiện nói cho cậu
toàn bộ lịch trình của hôn lễ.
Bởi vì Thiệu Dật Hoài phân phó hôn lễ không cần quá xa hoa, nên hôn lễ lần này chỉ dựa theo các tập tục bình thường.
Tập tục hôn lễ ở đây phỏng theo kiểu dáng hôn lễ ở Châu Âu trước đây mà ra, đầu tiên, dưới sự chủ trì của mục sư tiến hành nghi thức, tất nhiên, lúc nghi thức hoàn thành thì trực tiếp tiến hành đăng kí qua quang não, dữ liệu của công dân sẽ hình thành quan hệ hôn nhân giữa hai người, từ đó, hai người chính thức trở thành một gia đình mới.
Sau đó là mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhận lễ vật của bạn bè và người thân. Bởi vì ở đây không lưu hành tặng tiền mừng khi kết hôn, mà đều là tự tay đưa cho cặp đôi tân hôn một phần món quà. Đương nhiên, quà tặng cũng không cần quá mức xa xỉ, chỉ là những món quà bình thường, nếu lễ vật quá mức quý giá, vượt qua cả lễ vật đôi tình nhân tặng nhau thì thực sự rất xấu hổ, cũng là một chuyện phá hư bầu không khí.
Lâm Lạc Nhiên có làn da không tệ lắm, không có nơi nào cần phải che khuyết điểm,chỉ cần hơi sửa lại lông mi là được, vậy mà cũng chỉnh chỉnh sửa sửa hết ba tiếng đồng hồ.
Sau đó họ đi đến hội trường tổ chức hôn lễ, đó là một giáo đường cổ, nghe nói những cặp đôi tân hôn khác có thành tâm đều thích tổ chức hôn lễ ở nơi này.
Thời điểm này khách vẫn chưa tới, ngược lại Lý Thanh Minh đến rất sớm, đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, hình như đang đợi Lâm Lạc Nhiên. Lâm Lạc Nhiên vừa xuống xe, Lý Thanh Minh liền vui vẻ vẫy tay với cậu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3. Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4. Một Đời Dài Lâu
=====================================
Trên mặt Lâm Lạc Nhiên liền xuất hiện ý cười, có bạn bè ở bên cạnh ngược lại khiến cậu giảm bớt cảm giác hồi hộp.
Thiệu Dật Hoài đã an bài tất cả việc ở hội trường không sai biệt lắm. Giáo đường bố trí không quá mức khoa trương, một đường từ cửa đi vào được trải thảm đỏ hai bên là chỗ ngồi, hai bên viền thảm phủ kín những đóa hoa sắc trắng, thoạt nhìn thực ấm áp, xung quanh còn có vài thiên thần nhỏ mặc âu phục cùng với quần trắng đang vui đùa, cuối cùng là hoa kiều mạch trắng, tuy rằng đơn giản nhưng cũng không làm mất vẻ sang trọng, ít nhất cũng không khiến Lâm Lạc Nhiên cảm thấy quá mức ngại ngùng.
Hôn lễ được định tổ chức vào lúc 11 giờ, còn hơn một tiếng nữa mới tới thời gian làm lễ, khách quý từng người từng người cũng lần lượt đến dự. Thiệu Tuyền đứng ở cửa đón khách, Thiệu Dật Hoài cùng Lâm Lạc Nhiên đứng ở trong sảnh của giáo đường, thỉnh thoảng anh mang theo Lâm Lạc Nhiên tiến tới giới thiệu với vài vị khách mới đến, Lâm Lạc Nhiên chỉ mỉm cười ứng phó, rất biết lễ phép, biết tiến lui, trên mặt Thiệu Dật Hoài không biểu hiện, nhưng trong lòng cũng có vài phần tán thưởng. Sau lại tiếp tục dẫn cậu đi tiếp, cậu hình như cũng cảm nhận được chút nhiệt tình của anh, đều bắt đầu giới thiệu cậu với mấy người bạn thân thiết.
Lâm Lạc Nhiên vẫn luôn chú ý tới những người này, Thiệu Dật Hoài dẫn đến giới thiệu khiến cậu có chút giật mình, bắt đầu rất tốt, sau đó tất cả đều có một ít thành tâm, thậm chí toàn bộ những nhân vật lừng vẫy có tiếng tăm của Liên Minh cùng Thiệu Dật Hoài thoạt nhìn có quan hệ rất tốt, đa số là nam nữ trung niên, khí độ bất phàm, có vẻ rất thân cận với Thiệu Dật Hoài, tuy rằng trên mặt Thiệu Dật Hoài vẫn như trước không có chút thay đổi, nhưng lại nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng những người này. Lâm Lạc Nhiên không hiểu ý đồ của Thiệu Dật Hoài, chỉ có thể dùng một trăm hai mươi phần trăm tình thần để ứng phó.
"Anh Dật Hoài, đây là anh dâu tương lai sao?" Một thanh âm trẻ tuổi vang lên sau lưng, Lâm Lạc Nhiên xoay người, liền thấy được một người có tới ba giống Thiệu Dật Hoài đứng ở bên cạnh, trên mặt hơi có chút tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu. Đây chắc là em họ của vị kia đi.
Thiệu Dật Hoài không trả lời, chỉ thản nhiên gật đầu, rồi không tiếp tục để ý tới người nọ. Lâm Lạc Nhiên đau đầu, chỉ có thể tự mình ứng phó, trên mặt thêm ba phần ý cười, hồi đáp:"Tôi là Lâm Lạc Nhiên, xin chào."
Thanh niên nọ thấy Lâm Lạc Nhiên cười thoải mái, ánh mắt nhát gan né tránh, sửng sốt một hồi, cười nói: "Em là em họ của anh Dật Hoài ca, Thiệu Cốc Vũ." Mẹ của hắn là dì nhỏ của Thiệu Dật Hoài, hắn giới thiệu giống như thường.
"Chào cậu, về sau xin được giúp đỡ." Lâm Lạc Nhiên chủ động biểu đạt thiện ý của mình, ôn hòa nói. Người này có vẻ chỉ có ý tò mò với mình, chứ không có ý tứ bài xích.
"Anh thật khác với những gì em được nghe kể." Thiệu Cốc Vũ sờ sờ cằm hứng thú nói. Lâm Lạc Nhiên sửng sốt, không khỏi cười khổ, người em họ này nói chuyện đúng là thẳng thắn.
Cậu còn chưa mở miệng thì Lý Thanh Minh mới tới vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Thiệu Cốc Vũ, có chút khó chịu hỏi lại:"Biết là nghe đồn cậu còn tin?"
Nói xong Lý Thanh Minh mới phát giác khẩu khí của mình thực không tốt, nhưng vừa thấy được ánh mắt cười như không cười của người đối diện liền không biết nên nói tiếp như thế nào...
Thiệu Cốc Vũ nghe xong thì sửng sốt, mới lần đầu tiên gặp mặt đã có địch ý với mình rồi sao, đánh giá người trước mắt, trên mặt người trẻ tuổi tóc vàng có chút ảo não, trong mắt chợt lóe lên một chút, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Lâm Lạc Nhiên chỉ đứng ra hoà giải:"Lúc trước quả thật tôi có chút hướng nội, có điều ít nhiều cũng nhờ có Thanh Minh giúp đỡ. Cám ơn cậu đã quan tâm." Sau đó giưới thiệu với Thiệu Cốc Vũ: "Đây là bạn tốt của tôi, Lý Thanh Minh. Thanh Minh, đây là em họ của Thiệu Dật Hoài, Thiệu Cốc Vũ."
Lý Thanh Minh tự nhiên cũng không phải người không biết phải trái, rất nhanh đã điều chỉnh thái độ của mình, lưu loát giải thách với Thiệu Cốc Vũ: "Thật ngại quá, Thiệu tiên sinh, vừa rồi là tôi không đúng, không nên chất vấn ngài như vậy."
Thiệu Cốc Vũ thấy hắn giải thích tự nhiên như vậy, trong mắt cũng không có gì bất mãn, thoạt nhìn rất là chân thành, thành ra ấn tượng về hắn cũng tốt hơn chút, cười nói:"Quả thật tôi cũng có chút thất lễ, hỏi chuyện quá thẳng thắn, cũng hy vọng mọi người đừng để ý."
Bọn họ lại nói chuyện phiếm vài câu, phát hiện đối phương đều không phải người gian xảo tâm thuật bất chính, thảo luận một hồi cũng rất hài hòa.
Một cuộc tán gẫu liền bỏ quên cả Thiệu Dật Hoài ở đằng sau, anh vốn là người không nói nhiều, tự nhiên cũng lười tám nhảm, nhưng không biết vì sao, nhìn Lâm Lạc Nhiên tán gẫu vui vẻ cùng người khác, sau đó hồi tưởng lại lúc cậu đối mặt với mình thì lại chả được mấy câu, làm anh luôn có cảm giác, dường như có gì đó... không thích hợp?
Tạm thời áp chế nghi hoặc, Thiệu Dật Hoài lạnh lùng nói: "Chắc cũng đến giwof rồi."
Lâm Lạc Nhiên vừa nghe, nhất thời cảm giác da đầu muốn nổ tung, hít một hơi thật sâu sau đó nói với Lý Thanh Minh: "Tôi đi trước, lát gặp lại."
Lý Thanh Minh cảm giác được cậu có chút khẩn trương, hơn nữa sắc mặt có hơi tái nhợt, không biết làm thế nào an ủi, chỉ đành gật đầu nhìn theo phía hai người rời đi. Thiệu Cốc Vũ thấy Lý Thanh Minh lo lắng, có chút không yên lòng, liền vỗ vỗ vai hắn khuyên nhủ: "Yên tâm đi, anh họ của tôi tuy rằng là người lạnh lùng, nhưng không phải người xấu, sẽ không để cho bạn tốt của anh chịu thiệt thòi. Huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Lý Thanh Minh hiếu kỳ hỏi.
Huống chi cậu ta cũng không yếu đuối giống như trong lời đồn a... Thiệu Cốc Vũ cười nói: "Không có gì."
Lý Thanh Minh nghe hắn nói nhịn không mà liếc mắt xem thường, Thiệu Cốc Vũ cũng không để ý, thằng nhóc này cũng không câu nệ với mình chút nào, thật là thú vị.
Lâm Lạc Nhiên cùng Thiệu Dật Hoài chuẩn bị xong rồi ngồi một lúc, Thiệu Tuyền tiến vào thông báo đã đến giờ lành, Thiệu Dật Hoài đứng lên đưa tay về phía Lâm Lạc Nhiên nói:"Đi thôi."
Lâm Lạc Nhiên chần chờ một lúc, vẫn đưa tay về phía anh, mười ngón tay hai người đan vào nhau — đây là tập tục đi trên thảm khi kết hôn, Lâm Lạc Nhiên kinh ngạc phát hiện, bàn tay Thiệu Dật Hoài so với cậu có phần lớn hơn cũng mạnh mẽ hơn, hiển nhiên cũng bình tâm hơn rất nhiều, lúc đầu trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi do nắm tay anh và hồi hộp nhưng sau đó cũng dần dần tiêu thất, cậu cùng Thiệu Dật Hoài sóng vai đi vào lễ đường, trái tim dần dần yên ổn.
Trong giáo đường tràn ngập tiếng nhạc du dương, hai bên chỗ ngồi đều đầy kín người, đủ loại ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lạc Nhiên, có người thực tâm chúc phúc, có người hiếu kì tìm tòi, có người hâm mộ ghen tị, Thiệu Dật Hoài phát hiện Lâm Lạc Nhiên bất an, ánh mắt lạnh lùng đảo một vòng, tất cả những người đang không kiêng nể gì đánh giá Lâm Lạc Nhiên đều tự động thu hồi ánh mắt, hai người sóng vai bước trên thảm đỏ.
Dưới sự chủ trì của mục sư, âm thanh hai người nói "Tôi nguyện ý" đan xen một chỗ, Thiệu Dật Hoài đem quang não trên cổ tay mình cùng Lâm Lạc Nhiên đặt tới cùng một chỗ, một luồng ánh sáng chợt lóe, giọng nữ máy móc vang lên: "Chúc mừng hai vị chính thức trở thành bạn đời."
Đến lúc này Lâm Lạc Nhiên mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì Thiệu Dật Hoài phân phó hôn lễ không cần quá xa hoa, nên hôn lễ lần này chỉ dựa theo các tập tục bình thường.
Tập tục hôn lễ ở đây phỏng theo kiểu dáng hôn lễ ở Châu Âu trước đây mà ra, đầu tiên, dưới sự chủ trì của mục sư tiến hành nghi thức, tất nhiên, lúc nghi thức hoàn thành thì trực tiếp tiến hành đăng kí qua quang não, dữ liệu của công dân sẽ hình thành quan hệ hôn nhân giữa hai người, từ đó, hai người chính thức trở thành một gia đình mới.
Sau đó là mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhận lễ vật của bạn bè và người thân. Bởi vì ở đây không lưu hành tặng tiền mừng khi kết hôn, mà đều là tự tay đưa cho cặp đôi tân hôn một phần món quà. Đương nhiên, quà tặng cũng không cần quá mức xa xỉ, chỉ là những món quà bình thường, nếu lễ vật quá mức quý giá, vượt qua cả lễ vật đôi tình nhân tặng nhau thì thực sự rất xấu hổ, cũng là một chuyện phá hư bầu không khí.
Lâm Lạc Nhiên có làn da không tệ lắm, không có nơi nào cần phải che khuyết điểm,chỉ cần hơi sửa lại lông mi là được, vậy mà cũng chỉnh chỉnh sửa sửa hết ba tiếng đồng hồ.
Sau đó họ đi đến hội trường tổ chức hôn lễ, đó là một giáo đường cổ, nghe nói những cặp đôi tân hôn khác có thành tâm đều thích tổ chức hôn lễ ở nơi này.
Thời điểm này khách vẫn chưa tới, ngược lại Lý Thanh Minh đến rất sớm, đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, hình như đang đợi Lâm Lạc Nhiên. Lâm Lạc Nhiên vừa xuống xe, Lý Thanh Minh liền vui vẻ vẫy tay với cậu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3. Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4. Một Đời Dài Lâu
=====================================
Trên mặt Lâm Lạc Nhiên liền xuất hiện ý cười, có bạn bè ở bên cạnh ngược lại khiến cậu giảm bớt cảm giác hồi hộp.
Thiệu Dật Hoài đã an bài tất cả việc ở hội trường không sai biệt lắm. Giáo đường bố trí không quá mức khoa trương, một đường từ cửa đi vào được trải thảm đỏ hai bên là chỗ ngồi, hai bên viền thảm phủ kín những đóa hoa sắc trắng, thoạt nhìn thực ấm áp, xung quanh còn có vài thiên thần nhỏ mặc âu phục cùng với quần trắng đang vui đùa, cuối cùng là hoa kiều mạch trắng, tuy rằng đơn giản nhưng cũng không làm mất vẻ sang trọng, ít nhất cũng không khiến Lâm Lạc Nhiên cảm thấy quá mức ngại ngùng.
Hôn lễ được định tổ chức vào lúc 11 giờ, còn hơn một tiếng nữa mới tới thời gian làm lễ, khách quý từng người từng người cũng lần lượt đến dự. Thiệu Tuyền đứng ở cửa đón khách, Thiệu Dật Hoài cùng Lâm Lạc Nhiên đứng ở trong sảnh của giáo đường, thỉnh thoảng anh mang theo Lâm Lạc Nhiên tiến tới giới thiệu với vài vị khách mới đến, Lâm Lạc Nhiên chỉ mỉm cười ứng phó, rất biết lễ phép, biết tiến lui, trên mặt Thiệu Dật Hoài không biểu hiện, nhưng trong lòng cũng có vài phần tán thưởng. Sau lại tiếp tục dẫn cậu đi tiếp, cậu hình như cũng cảm nhận được chút nhiệt tình của anh, đều bắt đầu giới thiệu cậu với mấy người bạn thân thiết.
Lâm Lạc Nhiên vẫn luôn chú ý tới những người này, Thiệu Dật Hoài dẫn đến giới thiệu khiến cậu có chút giật mình, bắt đầu rất tốt, sau đó tất cả đều có một ít thành tâm, thậm chí toàn bộ những nhân vật lừng vẫy có tiếng tăm của Liên Minh cùng Thiệu Dật Hoài thoạt nhìn có quan hệ rất tốt, đa số là nam nữ trung niên, khí độ bất phàm, có vẻ rất thân cận với Thiệu Dật Hoài, tuy rằng trên mặt Thiệu Dật Hoài vẫn như trước không có chút thay đổi, nhưng lại nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng những người này. Lâm Lạc Nhiên không hiểu ý đồ của Thiệu Dật Hoài, chỉ có thể dùng một trăm hai mươi phần trăm tình thần để ứng phó.
"Anh Dật Hoài, đây là anh dâu tương lai sao?" Một thanh âm trẻ tuổi vang lên sau lưng, Lâm Lạc Nhiên xoay người, liền thấy được một người có tới ba giống Thiệu Dật Hoài đứng ở bên cạnh, trên mặt hơi có chút tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu. Đây chắc là em họ của vị kia đi.
Thiệu Dật Hoài không trả lời, chỉ thản nhiên gật đầu, rồi không tiếp tục để ý tới người nọ. Lâm Lạc Nhiên đau đầu, chỉ có thể tự mình ứng phó, trên mặt thêm ba phần ý cười, hồi đáp:"Tôi là Lâm Lạc Nhiên, xin chào."
Thanh niên nọ thấy Lâm Lạc Nhiên cười thoải mái, ánh mắt nhát gan né tránh, sửng sốt một hồi, cười nói: "Em là em họ của anh Dật Hoài ca, Thiệu Cốc Vũ." Mẹ của hắn là dì nhỏ của Thiệu Dật Hoài, hắn giới thiệu giống như thường.
"Chào cậu, về sau xin được giúp đỡ." Lâm Lạc Nhiên chủ động biểu đạt thiện ý của mình, ôn hòa nói. Người này có vẻ chỉ có ý tò mò với mình, chứ không có ý tứ bài xích.
"Anh thật khác với những gì em được nghe kể." Thiệu Cốc Vũ sờ sờ cằm hứng thú nói. Lâm Lạc Nhiên sửng sốt, không khỏi cười khổ, người em họ này nói chuyện đúng là thẳng thắn.
Cậu còn chưa mở miệng thì Lý Thanh Minh mới tới vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Thiệu Cốc Vũ, có chút khó chịu hỏi lại:"Biết là nghe đồn cậu còn tin?"
Nói xong Lý Thanh Minh mới phát giác khẩu khí của mình thực không tốt, nhưng vừa thấy được ánh mắt cười như không cười của người đối diện liền không biết nên nói tiếp như thế nào...
Thiệu Cốc Vũ nghe xong thì sửng sốt, mới lần đầu tiên gặp mặt đã có địch ý với mình rồi sao, đánh giá người trước mắt, trên mặt người trẻ tuổi tóc vàng có chút ảo não, trong mắt chợt lóe lên một chút, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Lâm Lạc Nhiên chỉ đứng ra hoà giải:"Lúc trước quả thật tôi có chút hướng nội, có điều ít nhiều cũng nhờ có Thanh Minh giúp đỡ. Cám ơn cậu đã quan tâm." Sau đó giưới thiệu với Thiệu Cốc Vũ: "Đây là bạn tốt của tôi, Lý Thanh Minh. Thanh Minh, đây là em họ của Thiệu Dật Hoài, Thiệu Cốc Vũ."
Lý Thanh Minh tự nhiên cũng không phải người không biết phải trái, rất nhanh đã điều chỉnh thái độ của mình, lưu loát giải thách với Thiệu Cốc Vũ: "Thật ngại quá, Thiệu tiên sinh, vừa rồi là tôi không đúng, không nên chất vấn ngài như vậy."
Thiệu Cốc Vũ thấy hắn giải thích tự nhiên như vậy, trong mắt cũng không có gì bất mãn, thoạt nhìn rất là chân thành, thành ra ấn tượng về hắn cũng tốt hơn chút, cười nói:"Quả thật tôi cũng có chút thất lễ, hỏi chuyện quá thẳng thắn, cũng hy vọng mọi người đừng để ý."
Bọn họ lại nói chuyện phiếm vài câu, phát hiện đối phương đều không phải người gian xảo tâm thuật bất chính, thảo luận một hồi cũng rất hài hòa.
Một cuộc tán gẫu liền bỏ quên cả Thiệu Dật Hoài ở đằng sau, anh vốn là người không nói nhiều, tự nhiên cũng lười tám nhảm, nhưng không biết vì sao, nhìn Lâm Lạc Nhiên tán gẫu vui vẻ cùng người khác, sau đó hồi tưởng lại lúc cậu đối mặt với mình thì lại chả được mấy câu, làm anh luôn có cảm giác, dường như có gì đó... không thích hợp?
Tạm thời áp chế nghi hoặc, Thiệu Dật Hoài lạnh lùng nói: "Chắc cũng đến giwof rồi."
Lâm Lạc Nhiên vừa nghe, nhất thời cảm giác da đầu muốn nổ tung, hít một hơi thật sâu sau đó nói với Lý Thanh Minh: "Tôi đi trước, lát gặp lại."
Lý Thanh Minh cảm giác được cậu có chút khẩn trương, hơn nữa sắc mặt có hơi tái nhợt, không biết làm thế nào an ủi, chỉ đành gật đầu nhìn theo phía hai người rời đi. Thiệu Cốc Vũ thấy Lý Thanh Minh lo lắng, có chút không yên lòng, liền vỗ vỗ vai hắn khuyên nhủ: "Yên tâm đi, anh họ của tôi tuy rằng là người lạnh lùng, nhưng không phải người xấu, sẽ không để cho bạn tốt của anh chịu thiệt thòi. Huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Lý Thanh Minh hiếu kỳ hỏi.
Huống chi cậu ta cũng không yếu đuối giống như trong lời đồn a... Thiệu Cốc Vũ cười nói: "Không có gì."
Lý Thanh Minh nghe hắn nói nhịn không mà liếc mắt xem thường, Thiệu Cốc Vũ cũng không để ý, thằng nhóc này cũng không câu nệ với mình chút nào, thật là thú vị.
Lâm Lạc Nhiên cùng Thiệu Dật Hoài chuẩn bị xong rồi ngồi một lúc, Thiệu Tuyền tiến vào thông báo đã đến giờ lành, Thiệu Dật Hoài đứng lên đưa tay về phía Lâm Lạc Nhiên nói:"Đi thôi."
Lâm Lạc Nhiên chần chờ một lúc, vẫn đưa tay về phía anh, mười ngón tay hai người đan vào nhau — đây là tập tục đi trên thảm khi kết hôn, Lâm Lạc Nhiên kinh ngạc phát hiện, bàn tay Thiệu Dật Hoài so với cậu có phần lớn hơn cũng mạnh mẽ hơn, hiển nhiên cũng bình tâm hơn rất nhiều, lúc đầu trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi do nắm tay anh và hồi hộp nhưng sau đó cũng dần dần tiêu thất, cậu cùng Thiệu Dật Hoài sóng vai đi vào lễ đường, trái tim dần dần yên ổn.
Trong giáo đường tràn ngập tiếng nhạc du dương, hai bên chỗ ngồi đều đầy kín người, đủ loại ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lạc Nhiên, có người thực tâm chúc phúc, có người hiếu kì tìm tòi, có người hâm mộ ghen tị, Thiệu Dật Hoài phát hiện Lâm Lạc Nhiên bất an, ánh mắt lạnh lùng đảo một vòng, tất cả những người đang không kiêng nể gì đánh giá Lâm Lạc Nhiên đều tự động thu hồi ánh mắt, hai người sóng vai bước trên thảm đỏ.
Dưới sự chủ trì của mục sư, âm thanh hai người nói "Tôi nguyện ý" đan xen một chỗ, Thiệu Dật Hoài đem quang não trên cổ tay mình cùng Lâm Lạc Nhiên đặt tới cùng một chỗ, một luồng ánh sáng chợt lóe, giọng nữ máy móc vang lên: "Chúc mừng hai vị chính thức trở thành bạn đời."
Đến lúc này Lâm Lạc Nhiên mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.