Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 69: Hờn dỗi
Thủy Phách
10/03/2018
Hạ trĩ nằm ở trên giường, nghe được tiếng Hạ Linh thở dài, sau đó không nói một lời đóng cửa lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt lập tức chảy ra. Trong lòng vô cùng ủy khuất. Lần đầu Hạ Linh nói cậu cố tình gây sự, lần đầu Hạ Linh không dỗ dành cậu, cũng là lần đầu cậu tùy hứng muốn Hạ Linh giải thích…… Nhưng không có nghĩ đến, Hạ Linh gì cũng không nói liền rời đi. Tiểu Trĩ nằm ở trong chăn càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Đào Dương sáng nay đã phát hiện hai anh em này không thích hợp. Vốn dĩ hai người đều ngọt ngào cùng xuống dùng bữa sáng, hôm nay chỉ có một mình Hạ Linh xuống lầu. Đem phần ăn sáng của hai người đặt lên bàn ăn, Đào Dương nhìn Hạ Linh đang ngồi một bên xem báo, lo lắng hỏi:“Đại thiếu gia…… Tiểu Trĩ thiếu gia đâu? Sao không xuống ăn sáng?”
“Hôm nay em ấy không thoải mái, còn đang ngủ.” Lời nói của Hạ Linh vững vàng nghe không ra cảm xúc phập phồng,“Một lát đem bữa sáng hâm nóng lại, chờ khi nào em ấy dậy nhớ nhắc em ấy ăn.”
“Dạ, đại thiếu gia.” Đào Dương sờ sờ mũi, thức thời rời đi. Cho dù giọng nói của Hạ Linh không có biến hóa, nhưng mà Đào Dương dám xác định hai người đã xảy ra chuyện. Tuy đại thiếu gia đối người khác lãnh đạm, nhưng đối tiểu Trĩ thiếu gia tuyệt đối không phải như thế. Đào Dương trong lòng nghĩ, nếu không hỏi được đại thiếu gia vậy lát nữa đến chỗ Hạ Trĩ thiếu gia xem thử đi.
Đợi Hạ Linh lái xe đến công ty, Hạ Trĩ mới kéo chăn khỏi đầu ngồi dậy từng hơi từng hơi thở phì phò. Ánh mắt vì khóc mà có cảm giác sưng lên, khóe mắt còn có nước mặt chưa khô. Giơ tay tùy tiện chùi chùi, Hạ Trĩ chạy vào toilet, rửa mặt sạch sẽ, nhìn gương một lát. Đến khi nhìn không ra bản thân vừa khóc mới từ từ xuống lầu.
Đào Dương đang dọn bữa sáng trên bàn, liền thấy tiểu thiếu gia nhà mình mặc áo ngủ, hai mắt sưng đỏ đi xuống lầu, nhanh chóng đi đến hỏi xem có chuyện gì.“Tiểu trĩ thiếu gia, làm sao vậy? Ánh mắt sưng như vậy?”
“Không có gì, tối hôm qua con ngủ không ngon.” Hạ Trĩ nhìn về phía Đào Dương cười cười, muốn làm cho đối phương an tâm.
“Đại thiếu gia nói con không khỏe, sao lại không khỏe? Muốn đi bác sĩ không?” Đào Dương vẫn lo lắng như cũ, truy hỏi.
“Không có việc gì, chắc là gần đây con làm việc mệt mỏi.” Hạ Trĩ tùy tiện tìm cớ, kỳ thật chỉ cần là người làm việc trong công ty đều biết, tiểu trợ lý của Hạ tổng tài chỉ là hữu danh vô thực.
Đào Dương có chút đau lòng, tiểu thiếu gia này cơ thể luôn không tốt lắm, thế nhưng lại mệt đến bệnh.“Phải không? Vậy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng làm mình mệt, thân thể con không chịu được mệt mỏi.”
“Dạ, con biết rồi. Đào thúc, con sáp chết đói, có gì ăn không?.” Hạ Trĩ sợ Đào Dương lại hỏi, nhân cơ hội nói sang chuyện khác.
“Có, có, Đào thúc chuẩn bị cho con rất nhiều ăn ngon.” Đào Dương nghe thấy tiểu thiếu gia kêu đói, nhanh chóng dọn bữa sáng lên,“Mau tới ăn đi.”
“Dạ! Thơm quá a!” Bữa sáng phong phú tỏa hương, làm cho người ta nhịn không được muốn động ngón trỏ, tâm tình cũng như có một dòng nước ấm rót vào, trở nên thoải mái hơn. Quả nhiên ăn uống là có quên đi những chuyện không thoải mái.
“Tiểu Trĩ thiếu gia? Người cùng đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đào Dương thấy biểu tình thỏa mãn trên mặt thiếu niên, mới cẩn thận hỏi.
“Không có, sao thúc lại hỏi như vậy?” Hạ Trĩ trong lòng lộp bộp một chút, phe phẩy bánh quẩy miệng nhai không ngừng.
“Ha ha, hôm nay Đào thúc thấy đại thiếu gia xuống lầu trước, còn tưởng rằng hai người cãi nhau.” Đào Dương xấu hổ cười cười.
“Không có, Đào thúc người suy nghĩ nhiều.” Hạ Trĩ cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh:“Con chỉ thấy có chút mệt, liền không muốn dậy, để đại ca đến công ty một mình.”
Đào Dương cười ha hả không nhắc lại, cảm xúc của Hạ Trĩ hắn thấy được, nhưng mà cậu không muốn nói thì hắn không thể ép, chỉ hy vọng hai huynh đệ này nhanh chóng giảng hòa.
Hôm nay Hạ Linh một mìn đến công ty, được vô số ánh mắt chú ý. Trước đó đều là hai huynh đệ Hạ gia cùng nhau xuất hiện, nhân viên trong công ty đã muốn quen mỗi sáng nhìn thấy hai anh đẹp trai, có người muốn xem mà còn đặc biệt đến sớm. Mà hôm nay không có nhìn thấy đứa nhỏ dễ nhìn bên cạnh Hạ Linh, không ít người đoán có phải cậu bệnh hay không, lo lắng có cần đi thăm hay không.
Tôn Na nghe Hạ Trĩ xin nghỉ cũng rất ngạc nhiên, bình thường hai người này như hình với bóng hôm nay làm sao vậy? Thừa dịp đưa tài liệu, Tôn Na nghi ngờ nhìn Hạ Linh chuyên chú làm việc, nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra cảm xúc gì khác, bất đắc dĩ thở dài.
“Không có chuyện gì thì ra ngoài.” Hạ Linh mắt cũng không nâng, lời nói lạnh như băng.
“Dạ……” Lời nói đến bên lại nuốt trở vào, tuy rằng nàng thực quan tâm tiểu Trĩ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân thông minh, nàng biết khi nào thì nên nói, khi nào thì không nên nói.
“Bính” một tiếng cửa văn phòng bị đóng lại, tư thế xem văn kiện của Hạ Linh vẫn không đổi, suy nghĩ cũng đã bay về bên người Hạ Trĩ. Không biết bây giờ người yêu hắn đang làm cái gì, không có cậu bên người thật sự việc gì cũng không muốn làm. Ai, không biết buổi sáng hắn không nói một tiếng liền rời khỏi, tiểu trĩ có giận hay không, chính mình buổi sáng thật sự nói hơi nặng, rõ ràng muốn cho cậu cảm giác an toàn nhiều hơn, rõ ràng muốn dùng nhiều thời gian chứng minh tình cảm của mình dành cho em ấy ……
Hạ Linh thở dài, đem suy nghĩ quay về công việc, hôm nay nhanh chóng làm xong việc quay về với người yêu đi.
Ăn cơm xong, Hạ Trĩ đem ghế dựa đặt trong sân, nằm lên, tùy ý ánh nắng chiếu trên người mình, ấm đến nóng lên. Xuyên thấu qua tán lá nhìn mặt trời trên cao, Hạ Trĩ híp mắt, ánh nắng chói mắt vô cùng không thoải mái, nhìn một chút hai mắt liền đau…… không biết Linh đang làm gì, sáng nay hẳn là anh rất giận. Kỳ thật mình cũng có sai, mình không khống chế được ghen tuông với Ywen kiện, mình…… Thật giống như ca ca nói cố tình gây sự sao…… Mệt mỏi dần dần đánh úp lại, Hạ Trĩ co người, nằm trên ghế dần dần ngủ.
Đang ngủ không yên ổn, Hạ Trĩ là bị một tiếng di động đánh thức. Lắc lắc cái đầu phơi nắng đến khó chịu, Hạ Trĩ sờ soạng tìm điện thoại không biết vứt ở chỗ nào, rốt cục trước khi đối phương không kiên nhẫn liền nhận điện thoại.“Alo.”
“Alo? Tiểu Trĩ, đang làm cái gì? Lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Mạc Thiếu Dương.
“Đang ngủ.” Không biết là có phải do tâm trạng không thoải mái hay không, hạ trĩ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, lại không ngủ ngon, ngữ khó nói chuyện trở nên rất kém cỏi.
Mạc Thiếu Dương quan tâm nói:“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
“Dạ.” Hạ Trĩ trả lời.
“A, chúng ta đã lâu không gặp rồi. Vốn muốn hỏi em có rảnh không, hiện tại xem ra……” Giọng nói của Mạc Thiếu Dương tràn đầy thất vọng.
“Mạc đại ca, anh ra ngoài với em được không?”
“Được được, thời tiết tốt như vậy, lại có lời ngọc của mỹ nhân, tiểu sinh vui lòng. Em ở đâu? Anh đến đón em.”
“Em ở nhà.”
“Cho anh mười phút, anh lập tức đến.”
Mạc Thiếu Dương quả nhiên nói là làm, mười phút sau liền xuất hiện trước mặt Hạ Trĩ.
“Anh chạy tốc độ bao nhiêu?” Hạ Trĩ thấy Mạc Thiếu Dương có thể đến nhanh như vậy cảm thấy có chút vô lực.
“Ai nha, không chú ý, anh chỉ nghĩ phải nhanh chút để nhìn thấy em, một đường chạy đến đây.”
“……” Hạ Trĩ liếc mắt nhìn một cái, không nói lời nào.
“Tiểu Trĩ thân ái, ngài muốn đi đâu?”
“Dẫn em ra ngoài ngắm cảnh đi, chỗ nào cũng được.”
“Đi! Không thành vấn đề.” Mạc thiếu dương cũng nhìn ra cảm xúc Hạ Trĩ không tốt lắm, lần đầu tiên không nói chyện ồn ào, mà là thân sĩ đưa tay đến trước mặt Hạ Trĩ, làm tư thế mời
Xe nhanh chóng mà vững vàng chạy trên đường lớn ngoại thành. Hạ Trĩ chống cằm nhìn phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài, im lặng không nói lời nào. Làn gió theo cửa sổ xe vù vù thổi vào mặt, ấm dào dạt, thực thoải mái.
“Tiểu Trĩ, phong cảnh nơi này rất đẹp.” Mạc Thiếu Dương nhìn Hạ Trĩ yên lặng không nói, muốn tìm chút đề tài đánh vỡ không khí nặng nề này. Nhưng là người nọ cũng không nhận ra tâm tư của Mạc Thiếu Dương, chỉ là thản nhiên lên tiếng.
“Mùa xuân thật tốt, không cần mặc như gấu Bắc Cực, lại có cảnh đẹp như vậy để xem, thật hy vọng mùa đông vĩnh viễn không đến.”
“Dạ……” Dù Mạc Thiếu Dương nói gì, thì Hạ Trĩ chỉ miễn cưỡng trả lời như vậy.
“Tiểu Trĩ, thật ra em có tâm sự gì?” Mạc Thiếu Dương giảm tốc độ xe, nghi hoặc nhìn Hạ Trĩ:“Lần đầu gặp em yên lặng như vậy.”
Hạ Trĩ lắc lắc đầu, nhìn về phía Mạc Thiếu Dương cười nhẹ, nói:“Em không sao, cảm thấy có chút phiền toái, em cũng không biết tại sao.”
“Thật sự không có việc gì?” Mạc Thiếu Dương lại hỏi một lần.
“Không có việc gì.”
“Thì ra không chỉ nữ sinh, mà nam sinh mỗi tháng cũng có vài ngày như vậy” Mạc Thiếu Dương làm bộ dạng bừng tỉnh, trêu chọc nói.
“Hừ, anh mới có vài ngày như vậy”Hạ Trĩ nghe Mạc Thiếu Dương nói, tức giận phản bác.
“Tiểu Trĩ, anh là nam.” Mạc Thiếu Dương nhìn thấy Hạ Trĩ tức giận, vui vẻ cười ha ha.
“Cười cái gì mà cười, mau đưa em về nhà! Em muốn về nhà!” Bị làm cho mất mặt Hạ Trĩ yêu cầu Mạc Thiếu Dương đưa mình trở về.
“Được, được.” Mạc Thiếu Dương cũng không giận, làm theo ý Hạ Trĩ, quay đầu xe.
Đào Dương sáng nay đã phát hiện hai anh em này không thích hợp. Vốn dĩ hai người đều ngọt ngào cùng xuống dùng bữa sáng, hôm nay chỉ có một mình Hạ Linh xuống lầu. Đem phần ăn sáng của hai người đặt lên bàn ăn, Đào Dương nhìn Hạ Linh đang ngồi một bên xem báo, lo lắng hỏi:“Đại thiếu gia…… Tiểu Trĩ thiếu gia đâu? Sao không xuống ăn sáng?”
“Hôm nay em ấy không thoải mái, còn đang ngủ.” Lời nói của Hạ Linh vững vàng nghe không ra cảm xúc phập phồng,“Một lát đem bữa sáng hâm nóng lại, chờ khi nào em ấy dậy nhớ nhắc em ấy ăn.”
“Dạ, đại thiếu gia.” Đào Dương sờ sờ mũi, thức thời rời đi. Cho dù giọng nói của Hạ Linh không có biến hóa, nhưng mà Đào Dương dám xác định hai người đã xảy ra chuyện. Tuy đại thiếu gia đối người khác lãnh đạm, nhưng đối tiểu Trĩ thiếu gia tuyệt đối không phải như thế. Đào Dương trong lòng nghĩ, nếu không hỏi được đại thiếu gia vậy lát nữa đến chỗ Hạ Trĩ thiếu gia xem thử đi.
Đợi Hạ Linh lái xe đến công ty, Hạ Trĩ mới kéo chăn khỏi đầu ngồi dậy từng hơi từng hơi thở phì phò. Ánh mắt vì khóc mà có cảm giác sưng lên, khóe mắt còn có nước mặt chưa khô. Giơ tay tùy tiện chùi chùi, Hạ Trĩ chạy vào toilet, rửa mặt sạch sẽ, nhìn gương một lát. Đến khi nhìn không ra bản thân vừa khóc mới từ từ xuống lầu.
Đào Dương đang dọn bữa sáng trên bàn, liền thấy tiểu thiếu gia nhà mình mặc áo ngủ, hai mắt sưng đỏ đi xuống lầu, nhanh chóng đi đến hỏi xem có chuyện gì.“Tiểu trĩ thiếu gia, làm sao vậy? Ánh mắt sưng như vậy?”
“Không có gì, tối hôm qua con ngủ không ngon.” Hạ Trĩ nhìn về phía Đào Dương cười cười, muốn làm cho đối phương an tâm.
“Đại thiếu gia nói con không khỏe, sao lại không khỏe? Muốn đi bác sĩ không?” Đào Dương vẫn lo lắng như cũ, truy hỏi.
“Không có việc gì, chắc là gần đây con làm việc mệt mỏi.” Hạ Trĩ tùy tiện tìm cớ, kỳ thật chỉ cần là người làm việc trong công ty đều biết, tiểu trợ lý của Hạ tổng tài chỉ là hữu danh vô thực.
Đào Dương có chút đau lòng, tiểu thiếu gia này cơ thể luôn không tốt lắm, thế nhưng lại mệt đến bệnh.“Phải không? Vậy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng làm mình mệt, thân thể con không chịu được mệt mỏi.”
“Dạ, con biết rồi. Đào thúc, con sáp chết đói, có gì ăn không?.” Hạ Trĩ sợ Đào Dương lại hỏi, nhân cơ hội nói sang chuyện khác.
“Có, có, Đào thúc chuẩn bị cho con rất nhiều ăn ngon.” Đào Dương nghe thấy tiểu thiếu gia kêu đói, nhanh chóng dọn bữa sáng lên,“Mau tới ăn đi.”
“Dạ! Thơm quá a!” Bữa sáng phong phú tỏa hương, làm cho người ta nhịn không được muốn động ngón trỏ, tâm tình cũng như có một dòng nước ấm rót vào, trở nên thoải mái hơn. Quả nhiên ăn uống là có quên đi những chuyện không thoải mái.
“Tiểu Trĩ thiếu gia? Người cùng đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đào Dương thấy biểu tình thỏa mãn trên mặt thiếu niên, mới cẩn thận hỏi.
“Không có, sao thúc lại hỏi như vậy?” Hạ Trĩ trong lòng lộp bộp một chút, phe phẩy bánh quẩy miệng nhai không ngừng.
“Ha ha, hôm nay Đào thúc thấy đại thiếu gia xuống lầu trước, còn tưởng rằng hai người cãi nhau.” Đào Dương xấu hổ cười cười.
“Không có, Đào thúc người suy nghĩ nhiều.” Hạ Trĩ cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh:“Con chỉ thấy có chút mệt, liền không muốn dậy, để đại ca đến công ty một mình.”
Đào Dương cười ha hả không nhắc lại, cảm xúc của Hạ Trĩ hắn thấy được, nhưng mà cậu không muốn nói thì hắn không thể ép, chỉ hy vọng hai huynh đệ này nhanh chóng giảng hòa.
Hôm nay Hạ Linh một mìn đến công ty, được vô số ánh mắt chú ý. Trước đó đều là hai huynh đệ Hạ gia cùng nhau xuất hiện, nhân viên trong công ty đã muốn quen mỗi sáng nhìn thấy hai anh đẹp trai, có người muốn xem mà còn đặc biệt đến sớm. Mà hôm nay không có nhìn thấy đứa nhỏ dễ nhìn bên cạnh Hạ Linh, không ít người đoán có phải cậu bệnh hay không, lo lắng có cần đi thăm hay không.
Tôn Na nghe Hạ Trĩ xin nghỉ cũng rất ngạc nhiên, bình thường hai người này như hình với bóng hôm nay làm sao vậy? Thừa dịp đưa tài liệu, Tôn Na nghi ngờ nhìn Hạ Linh chuyên chú làm việc, nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra cảm xúc gì khác, bất đắc dĩ thở dài.
“Không có chuyện gì thì ra ngoài.” Hạ Linh mắt cũng không nâng, lời nói lạnh như băng.
“Dạ……” Lời nói đến bên lại nuốt trở vào, tuy rằng nàng thực quan tâm tiểu Trĩ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân thông minh, nàng biết khi nào thì nên nói, khi nào thì không nên nói.
“Bính” một tiếng cửa văn phòng bị đóng lại, tư thế xem văn kiện của Hạ Linh vẫn không đổi, suy nghĩ cũng đã bay về bên người Hạ Trĩ. Không biết bây giờ người yêu hắn đang làm cái gì, không có cậu bên người thật sự việc gì cũng không muốn làm. Ai, không biết buổi sáng hắn không nói một tiếng liền rời khỏi, tiểu trĩ có giận hay không, chính mình buổi sáng thật sự nói hơi nặng, rõ ràng muốn cho cậu cảm giác an toàn nhiều hơn, rõ ràng muốn dùng nhiều thời gian chứng minh tình cảm của mình dành cho em ấy ……
Hạ Linh thở dài, đem suy nghĩ quay về công việc, hôm nay nhanh chóng làm xong việc quay về với người yêu đi.
Ăn cơm xong, Hạ Trĩ đem ghế dựa đặt trong sân, nằm lên, tùy ý ánh nắng chiếu trên người mình, ấm đến nóng lên. Xuyên thấu qua tán lá nhìn mặt trời trên cao, Hạ Trĩ híp mắt, ánh nắng chói mắt vô cùng không thoải mái, nhìn một chút hai mắt liền đau…… không biết Linh đang làm gì, sáng nay hẳn là anh rất giận. Kỳ thật mình cũng có sai, mình không khống chế được ghen tuông với Ywen kiện, mình…… Thật giống như ca ca nói cố tình gây sự sao…… Mệt mỏi dần dần đánh úp lại, Hạ Trĩ co người, nằm trên ghế dần dần ngủ.
Đang ngủ không yên ổn, Hạ Trĩ là bị một tiếng di động đánh thức. Lắc lắc cái đầu phơi nắng đến khó chịu, Hạ Trĩ sờ soạng tìm điện thoại không biết vứt ở chỗ nào, rốt cục trước khi đối phương không kiên nhẫn liền nhận điện thoại.“Alo.”
“Alo? Tiểu Trĩ, đang làm cái gì? Lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Mạc Thiếu Dương.
“Đang ngủ.” Không biết là có phải do tâm trạng không thoải mái hay không, hạ trĩ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, lại không ngủ ngon, ngữ khó nói chuyện trở nên rất kém cỏi.
Mạc Thiếu Dương quan tâm nói:“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
“Dạ.” Hạ Trĩ trả lời.
“A, chúng ta đã lâu không gặp rồi. Vốn muốn hỏi em có rảnh không, hiện tại xem ra……” Giọng nói của Mạc Thiếu Dương tràn đầy thất vọng.
“Mạc đại ca, anh ra ngoài với em được không?”
“Được được, thời tiết tốt như vậy, lại có lời ngọc của mỹ nhân, tiểu sinh vui lòng. Em ở đâu? Anh đến đón em.”
“Em ở nhà.”
“Cho anh mười phút, anh lập tức đến.”
Mạc Thiếu Dương quả nhiên nói là làm, mười phút sau liền xuất hiện trước mặt Hạ Trĩ.
“Anh chạy tốc độ bao nhiêu?” Hạ Trĩ thấy Mạc Thiếu Dương có thể đến nhanh như vậy cảm thấy có chút vô lực.
“Ai nha, không chú ý, anh chỉ nghĩ phải nhanh chút để nhìn thấy em, một đường chạy đến đây.”
“……” Hạ Trĩ liếc mắt nhìn một cái, không nói lời nào.
“Tiểu Trĩ thân ái, ngài muốn đi đâu?”
“Dẫn em ra ngoài ngắm cảnh đi, chỗ nào cũng được.”
“Đi! Không thành vấn đề.” Mạc thiếu dương cũng nhìn ra cảm xúc Hạ Trĩ không tốt lắm, lần đầu tiên không nói chyện ồn ào, mà là thân sĩ đưa tay đến trước mặt Hạ Trĩ, làm tư thế mời
Xe nhanh chóng mà vững vàng chạy trên đường lớn ngoại thành. Hạ Trĩ chống cằm nhìn phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài, im lặng không nói lời nào. Làn gió theo cửa sổ xe vù vù thổi vào mặt, ấm dào dạt, thực thoải mái.
“Tiểu Trĩ, phong cảnh nơi này rất đẹp.” Mạc Thiếu Dương nhìn Hạ Trĩ yên lặng không nói, muốn tìm chút đề tài đánh vỡ không khí nặng nề này. Nhưng là người nọ cũng không nhận ra tâm tư của Mạc Thiếu Dương, chỉ là thản nhiên lên tiếng.
“Mùa xuân thật tốt, không cần mặc như gấu Bắc Cực, lại có cảnh đẹp như vậy để xem, thật hy vọng mùa đông vĩnh viễn không đến.”
“Dạ……” Dù Mạc Thiếu Dương nói gì, thì Hạ Trĩ chỉ miễn cưỡng trả lời như vậy.
“Tiểu Trĩ, thật ra em có tâm sự gì?” Mạc Thiếu Dương giảm tốc độ xe, nghi hoặc nhìn Hạ Trĩ:“Lần đầu gặp em yên lặng như vậy.”
Hạ Trĩ lắc lắc đầu, nhìn về phía Mạc Thiếu Dương cười nhẹ, nói:“Em không sao, cảm thấy có chút phiền toái, em cũng không biết tại sao.”
“Thật sự không có việc gì?” Mạc Thiếu Dương lại hỏi một lần.
“Không có việc gì.”
“Thì ra không chỉ nữ sinh, mà nam sinh mỗi tháng cũng có vài ngày như vậy” Mạc Thiếu Dương làm bộ dạng bừng tỉnh, trêu chọc nói.
“Hừ, anh mới có vài ngày như vậy”Hạ Trĩ nghe Mạc Thiếu Dương nói, tức giận phản bác.
“Tiểu Trĩ, anh là nam.” Mạc Thiếu Dương nhìn thấy Hạ Trĩ tức giận, vui vẻ cười ha ha.
“Cười cái gì mà cười, mau đưa em về nhà! Em muốn về nhà!” Bị làm cho mất mặt Hạ Trĩ yêu cầu Mạc Thiếu Dương đưa mình trở về.
“Được, được.” Mạc Thiếu Dương cũng không giận, làm theo ý Hạ Trĩ, quay đầu xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.