Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 29
Nhất Điều Trùng
09/05/2017
Câu hỏi của thái tử phi nếu mà để thái tử nghe được, hắn nhất định sẽ
hận không thể cùng thái tử phi lần thứ hai quần nhau, chứng tỏ quyền lực phái mạnh!
Sáng nay sắc mặt của thái tử làm sao có thể tốt cho được! Tối hôm qua, sau khi hắn từ chỗ phúc tấn đi ra ngoài, đang lúc ở trong viện của Vương cách cách làm việc, giữa lúc khẩn thiết quan trọng nhất thì bị giọng nói chói tai sắc nhọn của Hà công công làm cho nghẹn lại, lập tức giận run một cái lại sợ đến tiểu tiện ra.
Thái tử gia sắc mặt tái xanh, Vương cách cách sợ đến nhắm mắt úp sát mặt vào giường, nàng là cách cách năm nay mới vừa được chỉ hôn tiến vào Dục Khánh Cung, thái tử đối với nàng coi như yêu thích, thế nhưng thấy chuyện thái tử bị dọa đến tiểu ngay tại trận, nàng sợ là cũng không chiếm được sự sủng ái của thái tử gia nữa, lập tức vừa sợ vừa hận cái tên Hà công công kia.
Hà công công được phúc tấn khẩn cấp phân phó, tự nhiên là không muốn gánh trách nhiệm liên quan đến tính mệnh này, đành liều mạng gõ cửa, “Chủ tử, chủ tử a, thái tử phi có chuyện khẩn cấp muốn nô tài bẩm báo, không, không, là đưa vật gì đó muốn nô tài giao tận tay người a.”
Cửa ken két hé mở ra một chút, Hà công công nhất thời không chú ý, vẫn hăng say gõ kết quả rơi xuống một khoảng không, nhắm về hướng người trong phòng, thái tử điện hạ vẻ mặt tức giận, “Ngươi cái tên cẩu nô tài này, chẳng lẽ thái tử phi mới là chủ tử của ngươi!”
“Nô tài không dám, nô tài không dám!” Hà công công nhanh chóng dập đầu biểu đạt lòng trung thành, “Chủ tử, thái tử phi nhờ nô tài đưa cái hộp này giao cho ngài, nói là vô cùng khẩn cấp, nô tài không dám trễ nãi chuyện này.”
Thái tử điện hạ cắn răng, “Ngươi không dám trễ nãi chuyện này, lại dám quấy rầy chuyện quan trọng này của cô! Cô nghĩ ngươi là thật không muốn sống nữa!”
“Ôi chủ tử ơi, lòng trung thành của nô tài đối với ngài có trời đất chứng giám, nô tài tuyệt không dám phá hỏng đại sự của chủ tử.” Hà công công vội nói.
Thái tử điện hạ vẫn tức giận, tiếp nhận cái hộp kia, cho người mau lui xuống phía dưới rồi mới ngồi vào một bên mở hộp ra, trong lòng thầm nguyền rủa thái tử phi trăm triệu lần, thấy tờ giấy trong hộp, bên trên vẻ mặt quỷ cười đắc ý, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, đến khi thấy bình thuốc mỡ trong hộp, trên bình ngọc để chữ tuyết phu cao, hắn ngửi mùi vị thuốc mỡ một cái, mùi hương so với tử ngọc nhu phu cao tốt nhất trong cung không có gì khác biệt, ngai đến màu sắc và độ bóng đều giống nhau thì môi hắn chề ra, qua nhĩ giai tĩnh nghiên còn tưởng rằng hắn ngay đến thứ thuốc bôi thông thường như thế cũng không nhận ra, nên mới đem tên thuốc thay đổi chẳng lẽ là có thể biến thành thuốc tiên? Nàng lại một lần nữa ở trước ánh mắt sắc bén của hắn giở trò ngu ngốc, thái tử gia nghĩ thầm, có một thái tử phi không có kiến thức như thế thật sự là mất mặt.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là cầm lấy thuốc mỡ, từ trong viện Vương cách cách rời đi, quay về tẩm điện của mình để thoa thuốc, trên mặt có lưu lại mấy vết răng hồng hồng, hắn là một thái tử, sáng sớm ngày mai lên triều với bộ dạng như vậy, có nghìn cái mặt cũng không đủ ném, nghĩ đến đây thái tử phi cũng là có đầu óc mà nghĩ ra một điểm này.
Tuy rằng như vậy, thái tử điện hạ bị thái tử phi cố ý cắt đứt chuyện tốt, vừa rạng sáng ngày thứ hai, sắc mặt kia cũng là đen như đáy nồi, càng chưa nói có thể tươi cười đi vào triều.
Thái tử phi nghe được Trữ ma ma nói sáng sớm thái tử vào triều với khuôn mặt đầy tâm trạng, tự nhiên cũng liền hiểu là ngày hôm qua thái tử gia xảy ra chuyện như thế nào, âm thầm cười trộm, thấy những nữ nhân kia lục tục đến thỉnh an, hiển nhiên cũng là vẻ mặt xán lạn khuôn mặt tươi cười.
Đám nữ nhân tới thỉnh an thấy trên mặt thái tử phi tươi cười rạng rỡ, trong lòng đều cho là chẳng phải chuyện gì tốt, có một a ca dựa dẫm, lại được thánh chỉ sắc phong làm thái tử phi, cũng chẳng trách thái tử phi có thể cười vui vẻ đến như vậy, chỉ là cho dù vui vẻ, cũng đừng vui vẻ trước mặt những người khác như vậy a!
Vương cách cách chính là người hận thái tử phi ở đây nhất, ngày hôm qua rõ ràng là thái tử sủng hạnh nàng, kết quả bị thái tử phi làm cho nhiễu loạn cắt đứt, còn để cho nàng thấy chuyện xấu hổ của thái tử gia, việc này nếu đặt ở trên bất cứ người nào như trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, cách cách đều không phải là chuyện tốt mà. Sau này thái tử còn có thể tìm vào trong viện của nàng mới là lạ! Thủ đoạn của Thái tử phi quả là quá âm độc, đây chính là hoàn toàn chặt đứt con đường sinh tồn của nàng ở Dục Khánh Cung a!
Nghĩ đến đây, vương cách cách nhìn về phía hai người thị thiếp Đường thị và Vương thị, trong lòng phát thệ nàng quyết không thể giống như hai người bọn họ, ở Dục Khánh Cung âm thầm lặng lẽ sống qua ngày.
Thái tử phi cười tủm tỉm, trong mắt lại không buông tha một chút xíu biểu tình gì trên mặt đám nữ nhân này, thấy trong mắt Vương cách cách kia chợt lóe lên tia hận ý, trong lòng sáng như tuyết, xem ra cái vị Vương cách cách này chính là người tối hôm qua được thái tử sủng hạnh. Để làm cho thái tử gia tức tối, hắn lại phải đắc tội với một vị mỹ nhân, có trời cao làm chứng, hắn là người thương hương tiếc ngọc cỡ nào, muốn trách đều phải trách thái tử điện hạ đi.
“Lâm muội muội, ngươi từ ngày mai trở đi không cần phải tới thỉnh an nữa, quay về trong viện của ngươi dưỡng thai cho tốt, nhất định phải sinh cho thái tử gia một hài nhi đủ tháng.” Thái tử phi đem một đám nữ nhân nhìn từ đầu tới đuôi, cuối cùng ở trong đám người này chọn ra một người, chính là lâm trắc phúc tấn đang mang thai, bởi vì nàng đã có thai, hơn nữa trước kia có bị sảy thai, nàng là có tư cách thăng một cấp bặc, mà thái tử phi cũng nói từ trước, chỉ cần nàng lại có thai liền thăng chức cho nàng.
Hiện giờ vị trí thái tử trắc phúc tấn chỉ còn lại có một chỗ trống nhỉ, cũng không biết sau này vị trí đó lại bị một người từ đám nữ nhân được trúng tuyển ngồi lên, chính là bị hàng hóa ngoại lai vào ở Dục Khánh Cung lấp chỗ. Dù sao đi nữa hiện tại đều không thể nói chính xác, thấy Lâm thị từ thứ phúc tấn được cân nhắc lên tới vị trí trắc phúc tấn, ánh mắt những nữ nhân khác đều nhìn chằm chằm vào cái ghế trắc phúc tấn bỏ trống còn lại, ai cũng muốn ngồi lên.
Nghe được lời thái tử phi nói, các nàng liền để mắt tới cái bụng của Lâm thị, đố kị ghen ghét một trận, thái tử cũng không phải không có sủng hạnh các nàng, chỉ là không có bầu không trách được.
Lý giai thị nghe được câu sinh hạ một hài tử đủ tháng kia của thái tử phi xong, trong ngực đối với thái tử phi càng hận đến cắn răng, nàng nếm trăm nghìn cay đắng cố gắng sinh hạ hài tử trước thái tử phi, kết quả lại sinh một cách cách, càng khiến cho lòng nàng chua xót khó chịu không thôi chính là, từ sau khi nàng hết ở cử, thái tử chưa từng ghe qua sân viện của nàng một lần.
Thật vất vả khiến người mua chuộc được đại thái giám Hà công công bên người thái tử, nhưng chỉ nhận được một câu nói, thái tử gia không thích nàng. Nghĩ đến hai người cách cách mới tiến vào Dục Khánh Cung, một diễm lệ một ôn nhu, người mới thì dễ chiếm được sự yêu thích của thái tử hơn người cũ, dĩ vãng nàng đắc ý nhất chính là việc thái tử thích nàng, bây giờ cũng chẳng còn cái gì có thể thắng được người ta, trong lòng càng phải chịu đả kích cái này tiếp nối cái kia.
“Thái tử phi tỷ tỷ, Lâm muội muội nàng là người hiểu chuyện nhất, đương nhiên là có thể sinh hạ một a ca mạnh khỏe đủ tháng, sau này tiểu a ca cũng có thể sớm có huynh đệ thân thích, tỷ tỷ nói xem có phải vậy không? A ca của gia vẫn còn quá ít kia mà.” Lý giai thị đương nhiên là sẽ không để cho thái tử phi đắc ý như vậy, có một con trai trưởng thì thế nào, ngày sau chờ vợ lẽ của thái tử gia sinh con ra, con trai trưởng cũng khó mà sống qua, hiện tại thái tử phi đắc ý sớm thì có ích lợi gì chứ.
Thái tử phi cười cười, đến liếc mắt cũng chẳng nhìn Lý giai thị một cái, hắn càng là để ý Lý giai thị, Lý giai thị sẽ càng ở trước nàng nhảy nhót, phải biết rằng hiện tại nàng ở trước mặt thái tử gia không có tiếng nói, cũng chỉ có thể ở thời điểm thỉnh an mỗi ngày nói nhiều một ít, có thể cho hắn ngột ngạt thì ngột ngạt, lúc đó không để ý tới nàng thì nàng có tài gỏi đến mấy cũng cũng không có biện pháp gì.
“Các ngươi đều nghe được phải không, để gia có nhiều con nối dòng, các ngươi cũng phải tận tâm hầu hạ gia.” Thái tử phi nhẹ nhàng nói, sau đó vẻ mặt bắt đầu uể oải, muốn đuổi người.
Bởi vì Lâm thị bị Lý giai thị nhắc tới, dẫn tới tất cả mọi người đều chú ý tới đứa bé trong bụng nàng, chính là có hơi chút sốt ruột, lúc trước đã sẩy thai một lần, nàng càng không dám phớt lờ, lúc này khiêm tốn được bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu, thái tử phi còn chưa nói cái gì, kết quả Lý giai thị chõ mồm vào làm cho nàng gặp phiền toái, trong lòng đã sớm ghi nhớ.
Thấy thái tử phi vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên rất biết điều mà nói rằng: “Thái tử phi tỷ tỷ nói phải, muội muội nhất định nhớ kỹ giáo huấn của tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ mệt mỏi, bọn muội trước hết xin cáo lui.” “Được rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi.” Thái tử phi nói, chờ nghe được toàn bộ nữ nhân đều đáp lại, từng người một lui ra ngoài sau, trên mặt của hắn liền đổi thành rực rỡ, bước nhanh mà hướng về phía nội thất của mình đi đến.
Không gian đã hoàn thành việc thăng cấp, hắn muốn đi vào trong không gian thật nhanh nhìn xem một cái, không gian rốt cuộc biến thành cái bộ dáng gì, không biết sẽ có ngạc nhiên gì lớn.
Thái tử cả người mang theo đầy sự tức giận đối với thái tử phi, sáng sớm lên thượng triều, lại cùng mấy người huynh đệ đi đến cung trường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, đem bia ngắm cho là thái tử phi, mang theo sự tức giận vô cùng vô hạn mà phát huy tài bắn cung vượt xa người thường, mũi tên lao vun vút bắn trúng tâm bia, coi như mỗi lần hồng tâm bị bắn chính là thái tử phi bị thái tử bắn trúng trong lòng từng trận khoái trí.
Thái tử điện hạ buồn bực lặng lẽ bắn tên, đại a ca gần đây con đường làm quan rộng mở bị thái tử uy hiếp cũng buồn bực lặng lẽ bắn tên, nhóm a ca ở đây thấy hai vị huynh trưởng không nói không rằng cứ thế bắn cung, ngươi bắn một mũi tên ta cũng không tỏ ra yếu kém mà cũng bắn một mũi tên, còn cho là hai người bọn họ đang âm thầm so đấu.
Vì vậy bọn họ đều không đụng đến cung tên, mà là chỉ nhìn thái tử và đại a ca biểu diễn, chờ hai người ngừng lại, quay đầu lại thấy bọn đệ đệ đang đứng nhìn bên dưới, thái tử và đại a ca liếc nhau, vừa nhìn đã không ưa đối phương, lập tức ngoảnh đầu sang hướng khác, đều tự rẽ ra một phương hướng khác đi.
Để lại một đám đệ đệ không biết đang xảy ra chuyện gì, cho rằng đại a ca và thái tử điện hạ lại xích mích với nhau, có điều những chuyện nhỏ nhặt này hoàng a mã cũng không quản, bọn họ làm phận đệ đệ tự nhiên là chỉ có thể nhìn tuyệt đối không được xen mồm, dù sao nhìn người khác đấu cũng là một loại lạc thú.
Thái tử điện hạ từ trường bắn cung rời đi, lại đi Vô Dật Viên một chuyến, đọc sách một hồi không cảm thấy thú vị, liền muốn quay về Dục Khánh Cung, thế nhưng còn chưa có bước vào cửa Cung Dục Khánh, nghĩ đến nữ chủ nhân của Dục Khánh Cung lúc này là thái tử phi, hắn lại quay đầu rời khỏi Dục Khánh Cung.
Hà công công thấy thái tử đến cửa cung lại không tiến vào, vội vàng vừa chạy theo vừa hỏi: “Thái tử gia, ngài là đang muốn đi đến chỗ nào?”
“Theo cô xuất cung một chuyến đi.” Thái tử điện hạ nói, đi tới đi tới, phát hiện mình còn đang mặc triều phục, lại quay về Dục Khánh Cung thay đổi một bộ xiêm y.
Kết quả còn chưa đi ra Dục Khánh Cung, chỉ thấy một người thị vệ mang theo lời nhắn, nói Tác Ngạch Đồ đại nhân đưa thiệp muốn mời thái tử điện hạ đến Tây Hà Uyển một chuyến.
Thái tử điện hạ nghĩ nếu mình không có chuyện gì khác, hiện tại lại không muốn ở lại Dục Khánh Cung, xuất cung đi giải sầu một chút cũng tốt, liền để Hà công công đem thiệp mời tới xem một chút, sau đó tiện tay ném một cái, liền mang theo Hà công công đi ra ngoài hoàng cung.
Tây Hà Uyển chích là biệt viện của Tác Ngạch Đồ, Tác Ngạch Đồ yêu thích hưởng thụ, tính cách cũng tham lam, cảnh trí bố cục của Tây Hà Uyển không gì là không hao phí tấm sức, bên trong còn có rất nhiều mỹ nữ hắn nuôi, trong ngày thường mở tiệc chiêu đãi quan viên đều là ở Tây Hà Uyển. Thái tử điện hạ đã có tới quá một lần, tất nhiên là biết Tây Hà Uyển là cái chỗ gì, Tác Ngạch Đồ đưa thiệp muốn hắn lén qua đó, sợ là có việc cần thương lượng, hắn không thể thường xuyên rời bỏ Dục Khánh Cung, gần đây hoàng a mã đối với Tác Ngạch Đồ có nhiều bất mãn, hơn nữa Tác Ngạch Đồ phu nhân trước đây có lần làm phiền thái tử phi, trong lòng thái tử vẫn là không thích, cho nên thái tử ở mặt ngoài cũng ít tiếp xúc với Tác Ngạch Đồ đi, thế nhưng để làm an lòng Tác Ngạch Đồ nên ông ta có gì cầu đến cũng liền đáp lại, để cho Tác Ngạch Đồ có thể quyết một lòng tận trung vì hắn.
Lúc thái tử điện hạ mang theo mấy người thị vệ thân tín và Hà công công đến Tây Hà Uyển, Tác Ngạch Đồ và nhóm môn sinh đang uống rượu hưởng lạc, nhìn thấy thái tử điện hạ đến, đương nhiên là vội vàng quỳ lạy nghênh tiếp, thái tử điện hạ phất tay để cho bọn họ đứng lên, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà, ngồi ở trên ghế chủ tọa.
Tác Ngạch Đồ thấy sắc mặt thái tử điện hạ nghiêm túc, liền đem nhóm môn sinh này nhanh chóng đuổi xuống phía dưới, tự mình tiến lên khom người hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài hôm nay là làm sao thế nào?”
“Cô không có chuyện gì, tác đại nhân có chuyện gì thì nói mau đi, cô không thể đợi quá lâu ở chỗ này.” Thái tử điện hạ nói thẳng, hắn vốn là cho rằng Tác Ngạch Đồ sẽ có chuyện chính sự gì, kết quả ngược lại thấy hắn cùng một đám người ở hưởng lạc, nghĩ đến đây hắn liền thấy không thoải mái, giống như người khác ở trước mặt hắn khoái hoạt không coi hắn vào đâu, vậy có thể cao hứng mới là lạ. Mà gần đây hắn càng ngày càng thấy Tác Ngạch Đồ già lẫn thẩn, liên tiếp có mấy chuyện ngu xuẩn, hắn đều đã có con trai trưởng, áp lực vị thế của thái tử cũng giảm đi không ít, kết quả hết lần này tới lần khác Tác Ngạch Đồ còn ra mặt chống đối với người của phe đối lập với hắn, làm cho hắn đau đầu không ít, hắn cũng chẳng phải loại người lương thiện gì, nếu không phải vì nghĩ Tác Ngạch Đồ là người bên mẫu tộc của mình, phải chịu tội thế nhưng chỉ có một nhà Tác Ngạch Đồ.
“Thái tử điện hạ, cựu thần đúng là có việc muốn bẩm báo với ngài a.” Tác Ngạch Đồ nghe được thái tử nói, vội vàng đem chuyện Thạch Văn Bỉnh rất có thể từ Phúc Kiến trở về thăng chức lên nhất phẩm đại thần, lại cùng Minh Châu Nhất Đảng quá mức thân thiết nói ra, “Thái tử điện hạ, thánh thượng là có ý tứ này a. Thạch đại nhân là a mã của thái tử phi, được đề bạt cũng nên là thái tử điện hạ ngài mới phải a, làm gì đến lượt Minh Châu bọn họ, không biết Thạch phủ rốt cuộc cùng Minh Châu Nhất Đảng có câu kết gì. Thái tử điện hạ, hôm nay cũng không chỉ có việc này, cựu thần còn muốn nói với ngươi chuyện những người Giang Nam đó…” Nói, thanh âm Tác Ngạch Đồ nhỏ dần, biến thành thì thầm ở bên tai thái tử.
Sắc mặt thái tử điện hạ bắt đầu từ nghiêm túc chậm rãi chuyển thành rét run, ánh mắt bất tri bất giác cũng lạnh xuống, đợi sau khi Tác Ngạch Đồ nói xong, hắn đưa tay lên kéo cổ Tác Ngạch Đồ ghì xuống, “Cô đã biết, sau này nếu Giang Nam có chuyện gì, cứ để cho bọn họ dâng tấu đưa tới chỗ hoàng a mã đi, người của chúng ta ở Giang Nam thì cứ để cho bọn họ đợi, tất cả phải án binh bất động, chuyện mỏ muối và sắt không được đụng đến nữa, cô không thiếu tiền bạc!”
“Thái tử điện hạ, vậy làm sao được! Nếu thiếu một khoản thu nhập từ Giang Nam, ngày sau nhất định là sẽ thiếu không ít…” Tác Ngạch Đồ nghe vậy vội vàng nói, không nghĩ tới quan trường Giang Nam bị điều tra, thái tử điện hạ không đi đối phó khâm sai, ngược lại còn thu hẹp công việc làm ăn, cái này thật ngoài dự liệu của hắn, hắn cũng tham nhũng một ít, nếu thiếu một năm lợi ích từ đó nhất định sẽ thiếu hụt rất nhiều.
“Cô đã nói! Ngươi chỉ chiếu theo đó mà làm là tốt rồi!” Thái tử điện hạ ngắt lời, ngay từ đầu hắn cũng không biết hắn hoàng a mã phái người điều tra chuyện Giang Nam, lúc này biết được tin tức người khác đã phát hiện ra lại bị Tác Ngạch Đồ đè xuống rồi tự mình đi nói cho hắn biết, trong ngực đã bắt đầu bất mãn, xem ra hắn đã quá tin cậy vào Tác Ngạch Đồ, nên ông ta mới dám làm ra chuyện bậc này.
Cho dù hiện tại bên phía Giang Nam kia còn cống nạp tiền bạc về kinh, hắn cũng không thu được một phần nhỏ nào, toàn bộ đều vào tư kho của thái tử phi, vốn là chuyện dễ khiến cho hoàng a mã bất mãn, lúc này hắn lại không muốn làm chuyện phí nhiều sức lực mà lại không được cảm ơn! Tác Ngạch Đồ lại khẩn trương như vậy, có thể thấy được thường ngày hắn cũng tham ô không ít, muốn ăn trên đầu hắn, đó là không có cửa đâu!
Nghĩ vậy, thái tử gia lạnh lùng nhìn Tác Ngạch Đồ, cho đến lúc thấy trên trán Tác Ngạch Đồ toát mồ hôi lạnh, thái tử gia vui buồn thất thường, bạo ngược không coi ai ra gì, cho dù là mệnh quan triều đình chọc hắn cũng đều bị đánh như chơi, Tác Ngạch Đồ đương nhiên là không muốn chọc cho thái tử điện hạ tức giận, vội vàng đáp: “Thái tử điện hạ nói phải, cựu thần nhất định chiếu theo phân phó của ngài làm việc.”
“Nếu không còn chuyện gì, cô đi về trước.” Thái tử điện hạ thấy Tác Ngạch Đồ biết điều, cũng không làm quá nghiêm khắc, dù sao cũng người bên ngoại, từ nhỏ cũng chiếu cố hắn rất nhiều, nên vẫn phải là cho ông ta chút mặt mũi, nhưng mà lúc gần đi, hắn vẫn để lại một câu uy hiếp, “Tác đại nhân, cô ghét nhất là người ta làm trái ý mình, người bằng mặt không bằng lòng ngươi cũng không thể giữ lại.”
Nói xong, thái tử điện hạ xoay người liền nghĩ muốn hồi cung, Thạch phủ rất có thể cùng Minh Châu Nhất Đảng có liên hệ, điều này làm cho trong lòng hắn rất bất mãn, hắn nhất định phải chính mồm hỏi phúc tấn mình, rốt cuộc có chuyện này hay không!
Tác Ngạch Đồ thấy thế vội vàng phục hồi tinh thần lại cố níu giữ thái tử, “Thái tử điện hạ, cựu thần còn có một chuyện!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ^_^
Sáng nay sắc mặt của thái tử làm sao có thể tốt cho được! Tối hôm qua, sau khi hắn từ chỗ phúc tấn đi ra ngoài, đang lúc ở trong viện của Vương cách cách làm việc, giữa lúc khẩn thiết quan trọng nhất thì bị giọng nói chói tai sắc nhọn của Hà công công làm cho nghẹn lại, lập tức giận run một cái lại sợ đến tiểu tiện ra.
Thái tử gia sắc mặt tái xanh, Vương cách cách sợ đến nhắm mắt úp sát mặt vào giường, nàng là cách cách năm nay mới vừa được chỉ hôn tiến vào Dục Khánh Cung, thái tử đối với nàng coi như yêu thích, thế nhưng thấy chuyện thái tử bị dọa đến tiểu ngay tại trận, nàng sợ là cũng không chiếm được sự sủng ái của thái tử gia nữa, lập tức vừa sợ vừa hận cái tên Hà công công kia.
Hà công công được phúc tấn khẩn cấp phân phó, tự nhiên là không muốn gánh trách nhiệm liên quan đến tính mệnh này, đành liều mạng gõ cửa, “Chủ tử, chủ tử a, thái tử phi có chuyện khẩn cấp muốn nô tài bẩm báo, không, không, là đưa vật gì đó muốn nô tài giao tận tay người a.”
Cửa ken két hé mở ra một chút, Hà công công nhất thời không chú ý, vẫn hăng say gõ kết quả rơi xuống một khoảng không, nhắm về hướng người trong phòng, thái tử điện hạ vẻ mặt tức giận, “Ngươi cái tên cẩu nô tài này, chẳng lẽ thái tử phi mới là chủ tử của ngươi!”
“Nô tài không dám, nô tài không dám!” Hà công công nhanh chóng dập đầu biểu đạt lòng trung thành, “Chủ tử, thái tử phi nhờ nô tài đưa cái hộp này giao cho ngài, nói là vô cùng khẩn cấp, nô tài không dám trễ nãi chuyện này.”
Thái tử điện hạ cắn răng, “Ngươi không dám trễ nãi chuyện này, lại dám quấy rầy chuyện quan trọng này của cô! Cô nghĩ ngươi là thật không muốn sống nữa!”
“Ôi chủ tử ơi, lòng trung thành của nô tài đối với ngài có trời đất chứng giám, nô tài tuyệt không dám phá hỏng đại sự của chủ tử.” Hà công công vội nói.
Thái tử điện hạ vẫn tức giận, tiếp nhận cái hộp kia, cho người mau lui xuống phía dưới rồi mới ngồi vào một bên mở hộp ra, trong lòng thầm nguyền rủa thái tử phi trăm triệu lần, thấy tờ giấy trong hộp, bên trên vẻ mặt quỷ cười đắc ý, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, đến khi thấy bình thuốc mỡ trong hộp, trên bình ngọc để chữ tuyết phu cao, hắn ngửi mùi vị thuốc mỡ một cái, mùi hương so với tử ngọc nhu phu cao tốt nhất trong cung không có gì khác biệt, ngai đến màu sắc và độ bóng đều giống nhau thì môi hắn chề ra, qua nhĩ giai tĩnh nghiên còn tưởng rằng hắn ngay đến thứ thuốc bôi thông thường như thế cũng không nhận ra, nên mới đem tên thuốc thay đổi chẳng lẽ là có thể biến thành thuốc tiên? Nàng lại một lần nữa ở trước ánh mắt sắc bén của hắn giở trò ngu ngốc, thái tử gia nghĩ thầm, có một thái tử phi không có kiến thức như thế thật sự là mất mặt.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là cầm lấy thuốc mỡ, từ trong viện Vương cách cách rời đi, quay về tẩm điện của mình để thoa thuốc, trên mặt có lưu lại mấy vết răng hồng hồng, hắn là một thái tử, sáng sớm ngày mai lên triều với bộ dạng như vậy, có nghìn cái mặt cũng không đủ ném, nghĩ đến đây thái tử phi cũng là có đầu óc mà nghĩ ra một điểm này.
Tuy rằng như vậy, thái tử điện hạ bị thái tử phi cố ý cắt đứt chuyện tốt, vừa rạng sáng ngày thứ hai, sắc mặt kia cũng là đen như đáy nồi, càng chưa nói có thể tươi cười đi vào triều.
Thái tử phi nghe được Trữ ma ma nói sáng sớm thái tử vào triều với khuôn mặt đầy tâm trạng, tự nhiên cũng liền hiểu là ngày hôm qua thái tử gia xảy ra chuyện như thế nào, âm thầm cười trộm, thấy những nữ nhân kia lục tục đến thỉnh an, hiển nhiên cũng là vẻ mặt xán lạn khuôn mặt tươi cười.
Đám nữ nhân tới thỉnh an thấy trên mặt thái tử phi tươi cười rạng rỡ, trong lòng đều cho là chẳng phải chuyện gì tốt, có một a ca dựa dẫm, lại được thánh chỉ sắc phong làm thái tử phi, cũng chẳng trách thái tử phi có thể cười vui vẻ đến như vậy, chỉ là cho dù vui vẻ, cũng đừng vui vẻ trước mặt những người khác như vậy a!
Vương cách cách chính là người hận thái tử phi ở đây nhất, ngày hôm qua rõ ràng là thái tử sủng hạnh nàng, kết quả bị thái tử phi làm cho nhiễu loạn cắt đứt, còn để cho nàng thấy chuyện xấu hổ của thái tử gia, việc này nếu đặt ở trên bất cứ người nào như trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, cách cách đều không phải là chuyện tốt mà. Sau này thái tử còn có thể tìm vào trong viện của nàng mới là lạ! Thủ đoạn của Thái tử phi quả là quá âm độc, đây chính là hoàn toàn chặt đứt con đường sinh tồn của nàng ở Dục Khánh Cung a!
Nghĩ đến đây, vương cách cách nhìn về phía hai người thị thiếp Đường thị và Vương thị, trong lòng phát thệ nàng quyết không thể giống như hai người bọn họ, ở Dục Khánh Cung âm thầm lặng lẽ sống qua ngày.
Thái tử phi cười tủm tỉm, trong mắt lại không buông tha một chút xíu biểu tình gì trên mặt đám nữ nhân này, thấy trong mắt Vương cách cách kia chợt lóe lên tia hận ý, trong lòng sáng như tuyết, xem ra cái vị Vương cách cách này chính là người tối hôm qua được thái tử sủng hạnh. Để làm cho thái tử gia tức tối, hắn lại phải đắc tội với một vị mỹ nhân, có trời cao làm chứng, hắn là người thương hương tiếc ngọc cỡ nào, muốn trách đều phải trách thái tử điện hạ đi.
“Lâm muội muội, ngươi từ ngày mai trở đi không cần phải tới thỉnh an nữa, quay về trong viện của ngươi dưỡng thai cho tốt, nhất định phải sinh cho thái tử gia một hài nhi đủ tháng.” Thái tử phi đem một đám nữ nhân nhìn từ đầu tới đuôi, cuối cùng ở trong đám người này chọn ra một người, chính là lâm trắc phúc tấn đang mang thai, bởi vì nàng đã có thai, hơn nữa trước kia có bị sảy thai, nàng là có tư cách thăng một cấp bặc, mà thái tử phi cũng nói từ trước, chỉ cần nàng lại có thai liền thăng chức cho nàng.
Hiện giờ vị trí thái tử trắc phúc tấn chỉ còn lại có một chỗ trống nhỉ, cũng không biết sau này vị trí đó lại bị một người từ đám nữ nhân được trúng tuyển ngồi lên, chính là bị hàng hóa ngoại lai vào ở Dục Khánh Cung lấp chỗ. Dù sao đi nữa hiện tại đều không thể nói chính xác, thấy Lâm thị từ thứ phúc tấn được cân nhắc lên tới vị trí trắc phúc tấn, ánh mắt những nữ nhân khác đều nhìn chằm chằm vào cái ghế trắc phúc tấn bỏ trống còn lại, ai cũng muốn ngồi lên.
Nghe được lời thái tử phi nói, các nàng liền để mắt tới cái bụng của Lâm thị, đố kị ghen ghét một trận, thái tử cũng không phải không có sủng hạnh các nàng, chỉ là không có bầu không trách được.
Lý giai thị nghe được câu sinh hạ một hài tử đủ tháng kia của thái tử phi xong, trong ngực đối với thái tử phi càng hận đến cắn răng, nàng nếm trăm nghìn cay đắng cố gắng sinh hạ hài tử trước thái tử phi, kết quả lại sinh một cách cách, càng khiến cho lòng nàng chua xót khó chịu không thôi chính là, từ sau khi nàng hết ở cử, thái tử chưa từng ghe qua sân viện của nàng một lần.
Thật vất vả khiến người mua chuộc được đại thái giám Hà công công bên người thái tử, nhưng chỉ nhận được một câu nói, thái tử gia không thích nàng. Nghĩ đến hai người cách cách mới tiến vào Dục Khánh Cung, một diễm lệ một ôn nhu, người mới thì dễ chiếm được sự yêu thích của thái tử hơn người cũ, dĩ vãng nàng đắc ý nhất chính là việc thái tử thích nàng, bây giờ cũng chẳng còn cái gì có thể thắng được người ta, trong lòng càng phải chịu đả kích cái này tiếp nối cái kia.
“Thái tử phi tỷ tỷ, Lâm muội muội nàng là người hiểu chuyện nhất, đương nhiên là có thể sinh hạ một a ca mạnh khỏe đủ tháng, sau này tiểu a ca cũng có thể sớm có huynh đệ thân thích, tỷ tỷ nói xem có phải vậy không? A ca của gia vẫn còn quá ít kia mà.” Lý giai thị đương nhiên là sẽ không để cho thái tử phi đắc ý như vậy, có một con trai trưởng thì thế nào, ngày sau chờ vợ lẽ của thái tử gia sinh con ra, con trai trưởng cũng khó mà sống qua, hiện tại thái tử phi đắc ý sớm thì có ích lợi gì chứ.
Thái tử phi cười cười, đến liếc mắt cũng chẳng nhìn Lý giai thị một cái, hắn càng là để ý Lý giai thị, Lý giai thị sẽ càng ở trước nàng nhảy nhót, phải biết rằng hiện tại nàng ở trước mặt thái tử gia không có tiếng nói, cũng chỉ có thể ở thời điểm thỉnh an mỗi ngày nói nhiều một ít, có thể cho hắn ngột ngạt thì ngột ngạt, lúc đó không để ý tới nàng thì nàng có tài gỏi đến mấy cũng cũng không có biện pháp gì.
“Các ngươi đều nghe được phải không, để gia có nhiều con nối dòng, các ngươi cũng phải tận tâm hầu hạ gia.” Thái tử phi nhẹ nhàng nói, sau đó vẻ mặt bắt đầu uể oải, muốn đuổi người.
Bởi vì Lâm thị bị Lý giai thị nhắc tới, dẫn tới tất cả mọi người đều chú ý tới đứa bé trong bụng nàng, chính là có hơi chút sốt ruột, lúc trước đã sẩy thai một lần, nàng càng không dám phớt lờ, lúc này khiêm tốn được bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu, thái tử phi còn chưa nói cái gì, kết quả Lý giai thị chõ mồm vào làm cho nàng gặp phiền toái, trong lòng đã sớm ghi nhớ.
Thấy thái tử phi vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên rất biết điều mà nói rằng: “Thái tử phi tỷ tỷ nói phải, muội muội nhất định nhớ kỹ giáo huấn của tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ mệt mỏi, bọn muội trước hết xin cáo lui.” “Được rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi.” Thái tử phi nói, chờ nghe được toàn bộ nữ nhân đều đáp lại, từng người một lui ra ngoài sau, trên mặt của hắn liền đổi thành rực rỡ, bước nhanh mà hướng về phía nội thất của mình đi đến.
Không gian đã hoàn thành việc thăng cấp, hắn muốn đi vào trong không gian thật nhanh nhìn xem một cái, không gian rốt cuộc biến thành cái bộ dáng gì, không biết sẽ có ngạc nhiên gì lớn.
Thái tử cả người mang theo đầy sự tức giận đối với thái tử phi, sáng sớm lên thượng triều, lại cùng mấy người huynh đệ đi đến cung trường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, đem bia ngắm cho là thái tử phi, mang theo sự tức giận vô cùng vô hạn mà phát huy tài bắn cung vượt xa người thường, mũi tên lao vun vút bắn trúng tâm bia, coi như mỗi lần hồng tâm bị bắn chính là thái tử phi bị thái tử bắn trúng trong lòng từng trận khoái trí.
Thái tử điện hạ buồn bực lặng lẽ bắn tên, đại a ca gần đây con đường làm quan rộng mở bị thái tử uy hiếp cũng buồn bực lặng lẽ bắn tên, nhóm a ca ở đây thấy hai vị huynh trưởng không nói không rằng cứ thế bắn cung, ngươi bắn một mũi tên ta cũng không tỏ ra yếu kém mà cũng bắn một mũi tên, còn cho là hai người bọn họ đang âm thầm so đấu.
Vì vậy bọn họ đều không đụng đến cung tên, mà là chỉ nhìn thái tử và đại a ca biểu diễn, chờ hai người ngừng lại, quay đầu lại thấy bọn đệ đệ đang đứng nhìn bên dưới, thái tử và đại a ca liếc nhau, vừa nhìn đã không ưa đối phương, lập tức ngoảnh đầu sang hướng khác, đều tự rẽ ra một phương hướng khác đi.
Để lại một đám đệ đệ không biết đang xảy ra chuyện gì, cho rằng đại a ca và thái tử điện hạ lại xích mích với nhau, có điều những chuyện nhỏ nhặt này hoàng a mã cũng không quản, bọn họ làm phận đệ đệ tự nhiên là chỉ có thể nhìn tuyệt đối không được xen mồm, dù sao nhìn người khác đấu cũng là một loại lạc thú.
Thái tử điện hạ từ trường bắn cung rời đi, lại đi Vô Dật Viên một chuyến, đọc sách một hồi không cảm thấy thú vị, liền muốn quay về Dục Khánh Cung, thế nhưng còn chưa có bước vào cửa Cung Dục Khánh, nghĩ đến nữ chủ nhân của Dục Khánh Cung lúc này là thái tử phi, hắn lại quay đầu rời khỏi Dục Khánh Cung.
Hà công công thấy thái tử đến cửa cung lại không tiến vào, vội vàng vừa chạy theo vừa hỏi: “Thái tử gia, ngài là đang muốn đi đến chỗ nào?”
“Theo cô xuất cung một chuyến đi.” Thái tử điện hạ nói, đi tới đi tới, phát hiện mình còn đang mặc triều phục, lại quay về Dục Khánh Cung thay đổi một bộ xiêm y.
Kết quả còn chưa đi ra Dục Khánh Cung, chỉ thấy một người thị vệ mang theo lời nhắn, nói Tác Ngạch Đồ đại nhân đưa thiệp muốn mời thái tử điện hạ đến Tây Hà Uyển một chuyến.
Thái tử điện hạ nghĩ nếu mình không có chuyện gì khác, hiện tại lại không muốn ở lại Dục Khánh Cung, xuất cung đi giải sầu một chút cũng tốt, liền để Hà công công đem thiệp mời tới xem một chút, sau đó tiện tay ném một cái, liền mang theo Hà công công đi ra ngoài hoàng cung.
Tây Hà Uyển chích là biệt viện của Tác Ngạch Đồ, Tác Ngạch Đồ yêu thích hưởng thụ, tính cách cũng tham lam, cảnh trí bố cục của Tây Hà Uyển không gì là không hao phí tấm sức, bên trong còn có rất nhiều mỹ nữ hắn nuôi, trong ngày thường mở tiệc chiêu đãi quan viên đều là ở Tây Hà Uyển. Thái tử điện hạ đã có tới quá một lần, tất nhiên là biết Tây Hà Uyển là cái chỗ gì, Tác Ngạch Đồ đưa thiệp muốn hắn lén qua đó, sợ là có việc cần thương lượng, hắn không thể thường xuyên rời bỏ Dục Khánh Cung, gần đây hoàng a mã đối với Tác Ngạch Đồ có nhiều bất mãn, hơn nữa Tác Ngạch Đồ phu nhân trước đây có lần làm phiền thái tử phi, trong lòng thái tử vẫn là không thích, cho nên thái tử ở mặt ngoài cũng ít tiếp xúc với Tác Ngạch Đồ đi, thế nhưng để làm an lòng Tác Ngạch Đồ nên ông ta có gì cầu đến cũng liền đáp lại, để cho Tác Ngạch Đồ có thể quyết một lòng tận trung vì hắn.
Lúc thái tử điện hạ mang theo mấy người thị vệ thân tín và Hà công công đến Tây Hà Uyển, Tác Ngạch Đồ và nhóm môn sinh đang uống rượu hưởng lạc, nhìn thấy thái tử điện hạ đến, đương nhiên là vội vàng quỳ lạy nghênh tiếp, thái tử điện hạ phất tay để cho bọn họ đứng lên, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà, ngồi ở trên ghế chủ tọa.
Tác Ngạch Đồ thấy sắc mặt thái tử điện hạ nghiêm túc, liền đem nhóm môn sinh này nhanh chóng đuổi xuống phía dưới, tự mình tiến lên khom người hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài hôm nay là làm sao thế nào?”
“Cô không có chuyện gì, tác đại nhân có chuyện gì thì nói mau đi, cô không thể đợi quá lâu ở chỗ này.” Thái tử điện hạ nói thẳng, hắn vốn là cho rằng Tác Ngạch Đồ sẽ có chuyện chính sự gì, kết quả ngược lại thấy hắn cùng một đám người ở hưởng lạc, nghĩ đến đây hắn liền thấy không thoải mái, giống như người khác ở trước mặt hắn khoái hoạt không coi hắn vào đâu, vậy có thể cao hứng mới là lạ. Mà gần đây hắn càng ngày càng thấy Tác Ngạch Đồ già lẫn thẩn, liên tiếp có mấy chuyện ngu xuẩn, hắn đều đã có con trai trưởng, áp lực vị thế của thái tử cũng giảm đi không ít, kết quả hết lần này tới lần khác Tác Ngạch Đồ còn ra mặt chống đối với người của phe đối lập với hắn, làm cho hắn đau đầu không ít, hắn cũng chẳng phải loại người lương thiện gì, nếu không phải vì nghĩ Tác Ngạch Đồ là người bên mẫu tộc của mình, phải chịu tội thế nhưng chỉ có một nhà Tác Ngạch Đồ.
“Thái tử điện hạ, cựu thần đúng là có việc muốn bẩm báo với ngài a.” Tác Ngạch Đồ nghe được thái tử nói, vội vàng đem chuyện Thạch Văn Bỉnh rất có thể từ Phúc Kiến trở về thăng chức lên nhất phẩm đại thần, lại cùng Minh Châu Nhất Đảng quá mức thân thiết nói ra, “Thái tử điện hạ, thánh thượng là có ý tứ này a. Thạch đại nhân là a mã của thái tử phi, được đề bạt cũng nên là thái tử điện hạ ngài mới phải a, làm gì đến lượt Minh Châu bọn họ, không biết Thạch phủ rốt cuộc cùng Minh Châu Nhất Đảng có câu kết gì. Thái tử điện hạ, hôm nay cũng không chỉ có việc này, cựu thần còn muốn nói với ngươi chuyện những người Giang Nam đó…” Nói, thanh âm Tác Ngạch Đồ nhỏ dần, biến thành thì thầm ở bên tai thái tử.
Sắc mặt thái tử điện hạ bắt đầu từ nghiêm túc chậm rãi chuyển thành rét run, ánh mắt bất tri bất giác cũng lạnh xuống, đợi sau khi Tác Ngạch Đồ nói xong, hắn đưa tay lên kéo cổ Tác Ngạch Đồ ghì xuống, “Cô đã biết, sau này nếu Giang Nam có chuyện gì, cứ để cho bọn họ dâng tấu đưa tới chỗ hoàng a mã đi, người của chúng ta ở Giang Nam thì cứ để cho bọn họ đợi, tất cả phải án binh bất động, chuyện mỏ muối và sắt không được đụng đến nữa, cô không thiếu tiền bạc!”
“Thái tử điện hạ, vậy làm sao được! Nếu thiếu một khoản thu nhập từ Giang Nam, ngày sau nhất định là sẽ thiếu không ít…” Tác Ngạch Đồ nghe vậy vội vàng nói, không nghĩ tới quan trường Giang Nam bị điều tra, thái tử điện hạ không đi đối phó khâm sai, ngược lại còn thu hẹp công việc làm ăn, cái này thật ngoài dự liệu của hắn, hắn cũng tham nhũng một ít, nếu thiếu một năm lợi ích từ đó nhất định sẽ thiếu hụt rất nhiều.
“Cô đã nói! Ngươi chỉ chiếu theo đó mà làm là tốt rồi!” Thái tử điện hạ ngắt lời, ngay từ đầu hắn cũng không biết hắn hoàng a mã phái người điều tra chuyện Giang Nam, lúc này biết được tin tức người khác đã phát hiện ra lại bị Tác Ngạch Đồ đè xuống rồi tự mình đi nói cho hắn biết, trong ngực đã bắt đầu bất mãn, xem ra hắn đã quá tin cậy vào Tác Ngạch Đồ, nên ông ta mới dám làm ra chuyện bậc này.
Cho dù hiện tại bên phía Giang Nam kia còn cống nạp tiền bạc về kinh, hắn cũng không thu được một phần nhỏ nào, toàn bộ đều vào tư kho của thái tử phi, vốn là chuyện dễ khiến cho hoàng a mã bất mãn, lúc này hắn lại không muốn làm chuyện phí nhiều sức lực mà lại không được cảm ơn! Tác Ngạch Đồ lại khẩn trương như vậy, có thể thấy được thường ngày hắn cũng tham ô không ít, muốn ăn trên đầu hắn, đó là không có cửa đâu!
Nghĩ vậy, thái tử gia lạnh lùng nhìn Tác Ngạch Đồ, cho đến lúc thấy trên trán Tác Ngạch Đồ toát mồ hôi lạnh, thái tử gia vui buồn thất thường, bạo ngược không coi ai ra gì, cho dù là mệnh quan triều đình chọc hắn cũng đều bị đánh như chơi, Tác Ngạch Đồ đương nhiên là không muốn chọc cho thái tử điện hạ tức giận, vội vàng đáp: “Thái tử điện hạ nói phải, cựu thần nhất định chiếu theo phân phó của ngài làm việc.”
“Nếu không còn chuyện gì, cô đi về trước.” Thái tử điện hạ thấy Tác Ngạch Đồ biết điều, cũng không làm quá nghiêm khắc, dù sao cũng người bên ngoại, từ nhỏ cũng chiếu cố hắn rất nhiều, nên vẫn phải là cho ông ta chút mặt mũi, nhưng mà lúc gần đi, hắn vẫn để lại một câu uy hiếp, “Tác đại nhân, cô ghét nhất là người ta làm trái ý mình, người bằng mặt không bằng lòng ngươi cũng không thể giữ lại.”
Nói xong, thái tử điện hạ xoay người liền nghĩ muốn hồi cung, Thạch phủ rất có thể cùng Minh Châu Nhất Đảng có liên hệ, điều này làm cho trong lòng hắn rất bất mãn, hắn nhất định phải chính mồm hỏi phúc tấn mình, rốt cuộc có chuyện này hay không!
Tác Ngạch Đồ thấy thế vội vàng phục hồi tinh thần lại cố níu giữ thái tử, “Thái tử điện hạ, cựu thần còn có một chuyện!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.