Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 9
Nhất Điều Trùng
09/05/2017
Thái tử vừa nghe phúc tấn nói vậy, cũng chợt bừng tỉnh lập tức nghĩ đến
đêm qua mới cùng phúc tấn ngẫu hứng mây mưa thì làm sao có khả năng mang thai, ánh mắt có hơi chút thất vọng, tuy rằng hắn bất mãn với phúc tấn, nhưng đối với việc có con trai trưởng vẫn là rất mong đợi, nghĩ đến
việc được an vị trên cái ghế thái tử, cũng không có tâm tư đi nổi cáu
với phúc tấn, “Vậy là người trong hậu viện có thai sao?”
“Thứ phúc tấn Lâm thị.” Phúc tấn thấy thái tử ngồi xuống, tự nhiên cũng ngồi xuống, tâm tình rất là tốt mà uống một ngụm trà, “Thai nhi đã ba tháng, bởi vì hôm nay thân thể nàng không khỏe, mời thái y đến xem mới chẩn đoán ra hỉ mạch.”
Nói rồi hắn có thâm ý khác nhìn thái tử, “Gia này, ngươi nói xem nàng che giấu việc mình có thai một hai tháng, cũng thực sự là hao phí tâm sức.” Mỗi tháng mùng một mười lăm, phúc tấn, trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, thị thiếp trong cung thái tử đều phải kiểm tra kinh mạch, Lâm thị thân thể mang thai ba tháng mới bị tra ra, cái này không biết là tự bản thân cô ta giấu tốt, hay là thái y thực sự vô dụng như vậy.
Đương nhiên thái tử cũng nghĩ đến điểm ấy, trong mắt hàn ý chợt lóe lên, “Phúc tấn, việc trong hậu viện là do ngươi quản, phải quản làm sao cô sẽ không nhúng tay vào, ngươi xem rồi làm đi.”
Thạch Tuấn Nham nghe vậy, cũng sảng khoái gật đầu, “Vậy hãy để cho Lâm thị dưỡng thai cho tốt đi, chờ sau khi đứa bé sanh ra, mới tiếp tục xử trí.” Rõ ràng hắn sẽ không dùng qua cái thủ đoạn độc ác gì đối với những nữ nhân này, kết quả hết lần này tới lần khác từng người một đều sợ hắn như sợ cọp, có thai lại giấu giếm, bí mật lại đi bật mí, người thứ nhất cần phải thông báo lại không phải là hắn, mà là muốn đi nói cho thái tử. Cứ giấu như vậy chờ đến lúc khối thịt trong bụng kia bị sẩy, sợ cũng sẽ tưởng là hắn ra tay!
Trời có thể làm chứng, hắn mới vào cung được mấy tháng a, cả đám nữ nhân này đều cùng bị chứng hoang tưởng mình bị hãm hại như nhau. Thời gian Lý giai thị mang thai cũng như thế này, hiện tại cái Lâm thị này cũng như vậy, còn không biết có những thị thiếp khác giống như các nàng hay không, trách không được cánh nam nhân sau này đã cho ra một câu danh ngôn, tâm tư của nữ nhân ngươi đừng nên đoán, ngươi đoán đi đoán lại cũng không đoán ra.
“Gia a, ta hiện tại thật là càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng ta đối với các nàng đã rất tốt rất chu đáo, ngươi nếu không tin, có thể tự mình đi điều tra một chút, xem ta đối xử với các nàng có được hay không, các nàng vì sao sẽ không nhận ra ta đây là một phúc tấn tốt đến nhường nào kia chứ?” Thạch Tuấn Nham phất tay cho nô tài lui xuống phía dưới, xoa xoa huyệt thái dương trông rất là phiền não, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, hắn cũng là tay ăn chơi, tuy rằng dụng cụ hành sự và hoàn cảnh chung quanh không cho phép, nhưng có thể đối xử với mỹ nhân rất tốt, do đó nhận được tán thưởng từ các mỹ nhân hắn cũng là có thể thỏa mãn, kết quả đến cái này cũng không thể.
Thái tử nghe xong, đối với lời phúc tấn nói biểu thị sự khinh bỉ, “Ân cần quá trớn, ai sẽ tin tưởng phúc tấn ngươi có cái hảo tâm này. Nữ nhân ngay cả đối với cô cũng đều có thể hạ độc thủ, cô cũng không yên tâm.”
“Ngươi nói cái gì?” Đuôi lông mày phúc tấn nhướn lên một cái, híp mắt hướng thái tử liếc mắt, “Ngươi có tư cách nói lời này?”
Thái tử vừa bị hắn nói như vậy, nghĩ đến sự việc vừa xảy ra ở trong bữa tiệc giữa mấy huynh đệ trước đó, lửa giận trong lòng cũng nổi lên, “Ngươi cũng có mặt mũi phản bác? Ngươi dám nói chưa từng ra tay đánh cô? Hôm nay ngươi lại đứng về phía cửu đệ, rõ ràng là ăn cây táo rào cây sung, tại sao ta có thể có một người phúc tấn như ngươi vậy kia chứ.”
Vốn dĩ thái tử cố chuẩn bị đứng ở trước mặt phúc tấn tranh luận, đã thấy nô tài lại bị phúc tấn lén lút đuổi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi trở xuống, động thủ với phúc tấn thì không có chỗ nào tốt, hơn nữa quân tử dùng tài hùng biện chứ không dùng chân tay.
Thạch Tuấn Nham lại không cố kỵ hắn, nghe xong cũng tức giận thở gấp đi tới trước mặt Dận Nhưng, cả ngày hôm nay chạy qua chạy lại, hắn đều mệt đến như vậy, thằng xui xẻo này còn muốn tới tìm hắn gây sự, thực sự thật đáng giận, “Vậy còn ngươi? Ngươi đường đường một thái tử gia, động thủ với phúc tấn mình còn có mặt mũi nói ra sao? Cửu đệ, Cửu đệ năm nay mới tám tuổi, một người anh trai tuổi thành niên như ngươi, không, là thái tử gia, vậy cũng muốn chấp nhặt với một đứa con nít như hắn sao? Ta đều thấy đỏ mặt thay ngươi đó.”
“Ngươi cũng không phải không biết, đó là hắn cố ý làm trò trước mặt những người khác làm cho ta mất mặt mũi! Hắn có tư cách gì, cô thế nhưng đường đường là thái thái tử, là thái tử đấy! Bất kính với thái tử, cô còn chưa có để hoàng a mã biết, nếu như hoàng a mã mà biết, cửu đệ tuyệt đối không thể dễ dàng yên thân như vậy được. Cũng tuyệt nhiên không cần phải phúc tấn phải ăn cây táo rào cây sung!” Thái tử thấy phúc tấn đứng lên, để khí thế không thua kém cũng đứng lên, thân thể cao khí thế cũng phải mạnh hơn phúc tấn, khiến hắn cảm thấy mình đứng ở trước mặt phúc tấn cực kỳ có ưu thế.
“Hôm nay là gia yến mà.” Phúc tấn thấy tâm tình thái tử kích động, ngày hôm nay hắn không có tâm tư nào để động võ, lại dẹp bỏ cơn tức giận lấy lại hơi thở bình thường làm cho giọng nói bình thản đi một ít nói rằng, “Gia yến là để các huynh đệ các ngươi tăng tình cảm, theo cái nhìn của ta phải nói là, rõ ràng hôm nay đại a ca nói lỡ, ngươi trái lại còn nói những lời mình không nên nói. Ta biết ngươi là thái tử, cũng chính vì ngươi là thái tử, sự kiêu ngạo và lòng tự trọng đều cao hơn so với tất cả mọi người, thế nhưng bọn họ là huynh đệ của ngươi, dù ngươi có không đồng lòng cùng bọn họ, nhưng cũng không nên gây ra xích mích với bọn họ, muốn làm hài lòng tất cả mọi người thì không thể được, nhưng ngươi cũng không thể đối đãi tùy tiện với bọn họ, với thân phận của ngươi, ngươi chỉ cần dành cho bọn họ sự tôn trọng nên có, bọn họ sẽ nhìn thẳng vào thái độ làm người của ngươi mà không phải chỉ thấy được ngươi không coi ai ra gì, và sự lạnh nhạt của ngươi với các huynh đệ. Tuy rằng cửu đệ là kẻ dối trá kiêu ngạo, nhưng cũng không phải sẽ vô duyên vô cớ xỉa xói châm chọc ngươi, hay là ngươi nói ra một chút, ngươi và hắn có cái chuyện không vui gì, khiến hắn ở chỗ nào cũng cùng ngươi đối nghịch.”
Thái tử nghe phúc tấn nói xong, trong lòng ít nhiều là cảm giác không phục cũng không chấp nhận được, hoàng a mã cũng chưa từng nói nặng với hắn, phúc tấn lại có cái tư cách gì để nói hắn? Thấy phúc tấn hỏi hắn và cửu a ca có đụng chạm gì, nghĩ tới đây hắn đối với cửu a ca càng hận hơn, “Hừ, hai năm trước hoàng a mã thưởng cho cô một khối huyết ngọc cô vẫn luôn muốn có, kết quả đi tới ngự hoa viên bị tiểu cửu đụng bể. Cô tức giận đến vung roi lên đánh hắn một cái, nhưng mà không có trúng, chỉ đánh vào trên người nô tài của hắn!”
“Ngươi!” Thạch Tuấn Nham nghe xong, thực sự đối tác phong hành sự của thái tử cảm thấy tuyệt vọng, “Gia, lúc ta đánh ngươi, ngươi có hận ta hay không?”
“Nói lời vô ích!” Thái tử mắt lạnh nhìn chằm chằm đối phương, nếu như không phải vì đánh không lại, lại không thể bỏ vợ, phúc tấn có khả năng ở trước mặt hắn đắc ý sao?
“Vậy ngươi đánh cửu đệ, hắn có nên hận ngươi hay không? Hắn đụng ngươi đâu phải cố ý chứ, hai năm trước hắn chỉ mới sáu tuổi mà? Ngươi tính toán với một tiểu hài tử sáu tuổi, còn vung roi đánh người? Ngươi căn bản không có nghĩ tới hắn và ngươi cùng là nhi tử của hoàng a mã sao? Nghi phi nương nương sợ cũng rất căm ghét ngươi đi?” Thạch Tuấn Nham liên tiếp xem xét đến mấy người, xét đến thái tử ánh mắt bất mãn lại càng trừng lớn.
“Chẳng lẽ hắn đánh nát huyết ngọc của cô, cô nên để yên cho hắn sao? Hơn nữa, hoàng a mã cũng đã phạt hắn.”
Thạch Tuấn Nham nghe xong cảm thấy rất là khó tin, Khang Hi làm như vậy hoàn toàn là đang cưng chiều Dận Nhưng, bất luận có làm cái gì cũng không tính là lỗi của Dận Nhưng, chẳng lẽ thật là tự tay nuôi lớn nên mới có cảm tình như vậy sao? Thạch Tuấn Nham kỳ thực căn bản không có hiểu rõ, một hoàng đế lợi hại như Khang Hi tại sao lại không biết phân biệt được đúng sai phải trái, tùy ý hắn làm bậy. Rõ ràng là toàn lực đào tạo ra một thái tử, vì Dận Nhưng suy nghĩ hết mọi thứ, lại quên vấn đề đạo đức cá nhân cơ bản nhất.
Khang Hi quá khó để nhìn thấu, có lẽ sự thật và sử sách viết như nhau, Khang Hi cũng không phải thật tình muốn lập người kế vị, khi đó lập thái tử là vì lo lắng triều chính. Mà trên thực tế Dận Nhưng từ thời kì còn là trẻ con coi như người kế vị, Khang Hi đối với Dận Nhưng là thật lòng thương yêu, cũng thật tình muốn bồi dưỡng một minh quân, cho tới bây giờ, Thạch Tuấn Nham vẫn có thể nhìn ra Khang Hi đối với thái tử là thật sự cưng chiều không chút nghi ngờ, thậm chí có đôi khi thái tử được cưng chiều đến mức còn có thể cùng Khang Hi tranh luận.
Thế nhưng tuổi còn nhỏ thì đối với hoàng quyền ảnh hưởng không lớn, nhưng bây giờ Dận Nhưng đã trưởng thành, bên người dần dần tụ tập một đám thần tử ủng hộ hắn kế thừa ngai vị, đợi đến thời điểm sau này, nhất định sẽ bởi vì tranh giành quyền thế với Khang Hi mà xảy ra mâu thuẫn xung đột. Hiện tại Khang Hi nhìn Dận Nhưng thấy thế nào cũng đáng yêu, thế nhưng sau này ở dưới sự đấu tranh giành quyền lực, khuyết điểm trên người Dận Nhưng cũng sẽ bị phóng đại, đến lúc đó nhất định là thấy thế nào cũng ghê tởm, sau đó thất vọng đến cực điểm.
“Quên đi, nếu ngươi cảm thấy mình làm đúng, ta cũng không nói ngươi. Ngươi vẫn không hài lòng đối với ta, ngày hôm nay ta van xin ngươi, sớm một chút bỏ ta đi, cái chức thái tử phi ta nghĩ ta không đảm đương nổi.” Thạch Tuấn Nham càng nghĩ càng thấy ở lại Dục Khánh Cung không có gì hay, thái tử vẫn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng gặp tai họa, lịch sử quả nhiên là lịch sử, hắn chỉ là một biến số nho nhỏ, chẳng thay đổi được cái gì.
“Ai!” Chỉ nói đến một nửa thôi ngươi đã thực sự đáng trách, thái tử vẫn chờ xem phúc tấn có thể cho cửu a ca lời nói gì cho phải đạo đây! “Ngươi đừng mơ tưởng cô bỏ ngươi, hừ, cô biết ngươi đang có chủ ý gì. Không muốn liên lụy Thạch gia sau đó lại được phế bỏ, rồi đi tìm người trong lòng ngươi có phải không? Cô sẽ không để cho ngươi được toại nguyện! Nếu ngươi đã làm phúc tấn của cô, thì sống là người của cô, chết cũng là ma của cô!”
Thạch Tuấn Nham bị hắn nói trúng dự định trong lòng liền cả kinh, thế nhưng người trong lòng từ đâu tới, xem ra lực liên tưởng của thái tử thực sự phong phú, “Dận Nhưng a, ngươi đừng chụp mũ bậy bạ cho ta, ta căn bản không có người trong lòng gì hết! Ngươi vẫn không thích ta, ta cũng không yêu thích ngươi, chúng ta không thể hòa hợp thì cứ đôi người đôi ngã, trong lòng ngươi khẳng định nghĩ tới việc bỏ ta, cần gì phải tự mình chịu ủy khuất chẳng lẽ ngươi chịu được ta cả đời sao?”
“Cô cam tâm tình nguyện! Hơn nữa, hoàng gia chưa từng có chuyện phu thê bỏ nhau, phúc tấn ngươi cũng đừng quá ngây thơ rồi. Hừ, cô không muốn nói chuyện với ngươi, cô đi trước!” Thái tử hầm hừ nói xong, lập tức đứng dậy xoay người rời đi!
Thạch Tuấn Nham bị thái tử nói đến suy nhược thần kinh, trách không được thái tử vẫn không có hành động hưu thê, hóa ra cái thằng xui xẻo lòng dạ hẹp hòi này có chết cũng đem hắn cột vào bên người, hai người thấy nhau đều chán ghét! Quả nhiên là tên tổn nhân bất lợi kỷ! (Nguyên gốc là 損人不利己 – Nghĩa là dù mình không được lợi mà vẫn cứ hại người)
Thạch Tuấn Nham chẳng có hơi sức đâu để ý tới thái tử nữa, ngày thứ hai vừa rạng sáng, hắn phải tiến cung đi yết kiến thái hậu, phúc tấn của đại a ca và tam a ca cũng đi, trên đường ở phía sau cung thấy Thạch Tuấn Nham đều vội vàng hành lễ. Thạch Tuấn Nham là thái tử phúc tấn, tương lai là thái tử phi, thân phận so với các nàng cao hơn, cho dù là gặp mặt phi tử của Khang Hi, cũng chỉ cần gật đầu làm lễ, đẳng cấp thấp nhất là tần hoặc quý nhân thấy thái tử phi còn phải tránh người sang một bên.
Thái hậu cũng không ở Từ Ninh Cung, lúc đầu đó là cung điện của thái hoàng thái hậu ở, sau khi thái hoàng thái hậu băng hà, bà cũng không có dời vào, vẫn ở tại Từ Nhân Cung. Đến Từ Nhân Cung nơi hoàng thái hậu ở rồi, bốn người phi tử nổi danh của Khang Hi tất cả đều ở tại đây, Thạch Tuấn Nham hành lễ với thái hậu xong, lại cùng mấy người phi tử gật đầu chào hỏi rồi mới từ từ nhập tọa.
Kỳ thực Thạch Tuấn Nham rất thích đến chỗ thái hậu, có thể thấy rất nhiều mỹ nhân thành thục chín chắn, trắc phúc tấn cùng các thị thiếp trong Dục Khánh Cung của thái tử vẫn còn có chút non nớt, chỉ có trắc phúc tấn Lý giai thị là lớn hơn một tuổi so với thái tử, vóc người càng thành thục lại càng thêm mê người.
Thái hậu thấy thái tử phúc tấn dịu dàng ấm áp, trong lòng thoải mái vui vẻ, căn bản không biết trong đầu Thạch Tuấn Nham lúc này đang suy nghĩ cái ý định xấu xa gì, cao hứng mà hỏi vài câu, “Tĩnh Nghiên, hôm nay thấy con sắc mặt hồng nhuận, khí sắc ngược lại không tệ.”
“Hoàng mã ma còn nói con sao? Khí sắc của người so với cháu dâu đây còn tốt hơn, hôm nay con vừa nhìn đã thấy người lại trẻ hơn vài tuổi, hoàng mã ma, mau nói cho chúng con biết đám tiểu bối này làm sao để càng trưởng thành càng trẻ đẹp mỹ lệ được như người?” Nữ nhân nào không muốn mình được khen còn trẻ đẹp, Thạch Tuấn Nham thỉnh thoảng giở mấy mẹo vặt mà dỗ ngọt thái hậu, cũng là tập làm quen, bởi vì hắn có học Mông ngữ, cùng thái hậu giao lưu trò chuyện dễ dàng, thái hậu cũng vui vẻ mà cùng hắn nói chuyện phiếm, ban đầu vốn là cưỡng ép không được tự nhiên, lâu ngày, hắn cũng có thể tự mình nói ra những lời dí dỏm trêu chọc thái hậu vui vẻ một chút.
Nghi phi Quách Lạc La thị cũng chính là dựa vào mình tinh thông Mông ngữ, mới có thể được thái hậu ưu ái, ai bảo thái hậu không thích Hán ngữ, gả vào hoàng gia vài chục năm, vẫn còn có thể kiên trì không học chữ Hán không nói tiếng Hán, Khang Hi có rất nhiều phi tần biết Mãn ngữ, thế nhưng biết Mông ngữ cũng không nhiều, hơn nữa hắn không có phi tần người Mông Cổ, thái hậu có thể tìm được người biết Mông ngữ cũng khó.
Thạch Tuấn Nham xuất hiện, biết Mông ngữ, còn được thái hậu và Khang Hi yêu thích, thỉnh thoảng nói mấy câu thái hậu thích nghe càng được người mừng rỡ nở nụ cười trên mặt.
Phi tần ở đây thấy thái hậu vui vẻ, tự nhiên cũng là vui vẻ theo, sau đó nói thêm mấy lời nịnh nọt, thái tử phúc tấn tự nhiên cũng được khen không ít. Có điều Thạch Tuấn Nham cũng không cho những lời này là thật lòng khen hắn, địa phương nhiều nữ nhân như vậy, chính là chiến trường không có khói thuốc súng, vẫn phải lên tinh thần sẵn sàng ứng phó.
Mọi người vui cười, một khoảng thời gian hoà thuận vui vẻ qua đi, Nghi phi vẻ mặt mang cười, nhìn thái tử phúc tấn, sau đó đối với hoàng thái hậu sang sảng nói rằng: “Hoàng ngạch nương, nô tì hôm qua nghe nói trong Dục Khánh Cung, thái tử và mấy vị a ca cùng tụ họp một chỗ đấy.”
“Thứ phúc tấn Lâm thị.” Phúc tấn thấy thái tử ngồi xuống, tự nhiên cũng ngồi xuống, tâm tình rất là tốt mà uống một ngụm trà, “Thai nhi đã ba tháng, bởi vì hôm nay thân thể nàng không khỏe, mời thái y đến xem mới chẩn đoán ra hỉ mạch.”
Nói rồi hắn có thâm ý khác nhìn thái tử, “Gia này, ngươi nói xem nàng che giấu việc mình có thai một hai tháng, cũng thực sự là hao phí tâm sức.” Mỗi tháng mùng một mười lăm, phúc tấn, trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, thị thiếp trong cung thái tử đều phải kiểm tra kinh mạch, Lâm thị thân thể mang thai ba tháng mới bị tra ra, cái này không biết là tự bản thân cô ta giấu tốt, hay là thái y thực sự vô dụng như vậy.
Đương nhiên thái tử cũng nghĩ đến điểm ấy, trong mắt hàn ý chợt lóe lên, “Phúc tấn, việc trong hậu viện là do ngươi quản, phải quản làm sao cô sẽ không nhúng tay vào, ngươi xem rồi làm đi.”
Thạch Tuấn Nham nghe vậy, cũng sảng khoái gật đầu, “Vậy hãy để cho Lâm thị dưỡng thai cho tốt đi, chờ sau khi đứa bé sanh ra, mới tiếp tục xử trí.” Rõ ràng hắn sẽ không dùng qua cái thủ đoạn độc ác gì đối với những nữ nhân này, kết quả hết lần này tới lần khác từng người một đều sợ hắn như sợ cọp, có thai lại giấu giếm, bí mật lại đi bật mí, người thứ nhất cần phải thông báo lại không phải là hắn, mà là muốn đi nói cho thái tử. Cứ giấu như vậy chờ đến lúc khối thịt trong bụng kia bị sẩy, sợ cũng sẽ tưởng là hắn ra tay!
Trời có thể làm chứng, hắn mới vào cung được mấy tháng a, cả đám nữ nhân này đều cùng bị chứng hoang tưởng mình bị hãm hại như nhau. Thời gian Lý giai thị mang thai cũng như thế này, hiện tại cái Lâm thị này cũng như vậy, còn không biết có những thị thiếp khác giống như các nàng hay không, trách không được cánh nam nhân sau này đã cho ra một câu danh ngôn, tâm tư của nữ nhân ngươi đừng nên đoán, ngươi đoán đi đoán lại cũng không đoán ra.
“Gia a, ta hiện tại thật là càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng ta đối với các nàng đã rất tốt rất chu đáo, ngươi nếu không tin, có thể tự mình đi điều tra một chút, xem ta đối xử với các nàng có được hay không, các nàng vì sao sẽ không nhận ra ta đây là một phúc tấn tốt đến nhường nào kia chứ?” Thạch Tuấn Nham phất tay cho nô tài lui xuống phía dưới, xoa xoa huyệt thái dương trông rất là phiền não, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, hắn cũng là tay ăn chơi, tuy rằng dụng cụ hành sự và hoàn cảnh chung quanh không cho phép, nhưng có thể đối xử với mỹ nhân rất tốt, do đó nhận được tán thưởng từ các mỹ nhân hắn cũng là có thể thỏa mãn, kết quả đến cái này cũng không thể.
Thái tử nghe xong, đối với lời phúc tấn nói biểu thị sự khinh bỉ, “Ân cần quá trớn, ai sẽ tin tưởng phúc tấn ngươi có cái hảo tâm này. Nữ nhân ngay cả đối với cô cũng đều có thể hạ độc thủ, cô cũng không yên tâm.”
“Ngươi nói cái gì?” Đuôi lông mày phúc tấn nhướn lên một cái, híp mắt hướng thái tử liếc mắt, “Ngươi có tư cách nói lời này?”
Thái tử vừa bị hắn nói như vậy, nghĩ đến sự việc vừa xảy ra ở trong bữa tiệc giữa mấy huynh đệ trước đó, lửa giận trong lòng cũng nổi lên, “Ngươi cũng có mặt mũi phản bác? Ngươi dám nói chưa từng ra tay đánh cô? Hôm nay ngươi lại đứng về phía cửu đệ, rõ ràng là ăn cây táo rào cây sung, tại sao ta có thể có một người phúc tấn như ngươi vậy kia chứ.”
Vốn dĩ thái tử cố chuẩn bị đứng ở trước mặt phúc tấn tranh luận, đã thấy nô tài lại bị phúc tấn lén lút đuổi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi trở xuống, động thủ với phúc tấn thì không có chỗ nào tốt, hơn nữa quân tử dùng tài hùng biện chứ không dùng chân tay.
Thạch Tuấn Nham lại không cố kỵ hắn, nghe xong cũng tức giận thở gấp đi tới trước mặt Dận Nhưng, cả ngày hôm nay chạy qua chạy lại, hắn đều mệt đến như vậy, thằng xui xẻo này còn muốn tới tìm hắn gây sự, thực sự thật đáng giận, “Vậy còn ngươi? Ngươi đường đường một thái tử gia, động thủ với phúc tấn mình còn có mặt mũi nói ra sao? Cửu đệ, Cửu đệ năm nay mới tám tuổi, một người anh trai tuổi thành niên như ngươi, không, là thái tử gia, vậy cũng muốn chấp nhặt với một đứa con nít như hắn sao? Ta đều thấy đỏ mặt thay ngươi đó.”
“Ngươi cũng không phải không biết, đó là hắn cố ý làm trò trước mặt những người khác làm cho ta mất mặt mũi! Hắn có tư cách gì, cô thế nhưng đường đường là thái thái tử, là thái tử đấy! Bất kính với thái tử, cô còn chưa có để hoàng a mã biết, nếu như hoàng a mã mà biết, cửu đệ tuyệt đối không thể dễ dàng yên thân như vậy được. Cũng tuyệt nhiên không cần phải phúc tấn phải ăn cây táo rào cây sung!” Thái tử thấy phúc tấn đứng lên, để khí thế không thua kém cũng đứng lên, thân thể cao khí thế cũng phải mạnh hơn phúc tấn, khiến hắn cảm thấy mình đứng ở trước mặt phúc tấn cực kỳ có ưu thế.
“Hôm nay là gia yến mà.” Phúc tấn thấy tâm tình thái tử kích động, ngày hôm nay hắn không có tâm tư nào để động võ, lại dẹp bỏ cơn tức giận lấy lại hơi thở bình thường làm cho giọng nói bình thản đi một ít nói rằng, “Gia yến là để các huynh đệ các ngươi tăng tình cảm, theo cái nhìn của ta phải nói là, rõ ràng hôm nay đại a ca nói lỡ, ngươi trái lại còn nói những lời mình không nên nói. Ta biết ngươi là thái tử, cũng chính vì ngươi là thái tử, sự kiêu ngạo và lòng tự trọng đều cao hơn so với tất cả mọi người, thế nhưng bọn họ là huynh đệ của ngươi, dù ngươi có không đồng lòng cùng bọn họ, nhưng cũng không nên gây ra xích mích với bọn họ, muốn làm hài lòng tất cả mọi người thì không thể được, nhưng ngươi cũng không thể đối đãi tùy tiện với bọn họ, với thân phận của ngươi, ngươi chỉ cần dành cho bọn họ sự tôn trọng nên có, bọn họ sẽ nhìn thẳng vào thái độ làm người của ngươi mà không phải chỉ thấy được ngươi không coi ai ra gì, và sự lạnh nhạt của ngươi với các huynh đệ. Tuy rằng cửu đệ là kẻ dối trá kiêu ngạo, nhưng cũng không phải sẽ vô duyên vô cớ xỉa xói châm chọc ngươi, hay là ngươi nói ra một chút, ngươi và hắn có cái chuyện không vui gì, khiến hắn ở chỗ nào cũng cùng ngươi đối nghịch.”
Thái tử nghe phúc tấn nói xong, trong lòng ít nhiều là cảm giác không phục cũng không chấp nhận được, hoàng a mã cũng chưa từng nói nặng với hắn, phúc tấn lại có cái tư cách gì để nói hắn? Thấy phúc tấn hỏi hắn và cửu a ca có đụng chạm gì, nghĩ tới đây hắn đối với cửu a ca càng hận hơn, “Hừ, hai năm trước hoàng a mã thưởng cho cô một khối huyết ngọc cô vẫn luôn muốn có, kết quả đi tới ngự hoa viên bị tiểu cửu đụng bể. Cô tức giận đến vung roi lên đánh hắn một cái, nhưng mà không có trúng, chỉ đánh vào trên người nô tài của hắn!”
“Ngươi!” Thạch Tuấn Nham nghe xong, thực sự đối tác phong hành sự của thái tử cảm thấy tuyệt vọng, “Gia, lúc ta đánh ngươi, ngươi có hận ta hay không?”
“Nói lời vô ích!” Thái tử mắt lạnh nhìn chằm chằm đối phương, nếu như không phải vì đánh không lại, lại không thể bỏ vợ, phúc tấn có khả năng ở trước mặt hắn đắc ý sao?
“Vậy ngươi đánh cửu đệ, hắn có nên hận ngươi hay không? Hắn đụng ngươi đâu phải cố ý chứ, hai năm trước hắn chỉ mới sáu tuổi mà? Ngươi tính toán với một tiểu hài tử sáu tuổi, còn vung roi đánh người? Ngươi căn bản không có nghĩ tới hắn và ngươi cùng là nhi tử của hoàng a mã sao? Nghi phi nương nương sợ cũng rất căm ghét ngươi đi?” Thạch Tuấn Nham liên tiếp xem xét đến mấy người, xét đến thái tử ánh mắt bất mãn lại càng trừng lớn.
“Chẳng lẽ hắn đánh nát huyết ngọc của cô, cô nên để yên cho hắn sao? Hơn nữa, hoàng a mã cũng đã phạt hắn.”
Thạch Tuấn Nham nghe xong cảm thấy rất là khó tin, Khang Hi làm như vậy hoàn toàn là đang cưng chiều Dận Nhưng, bất luận có làm cái gì cũng không tính là lỗi của Dận Nhưng, chẳng lẽ thật là tự tay nuôi lớn nên mới có cảm tình như vậy sao? Thạch Tuấn Nham kỳ thực căn bản không có hiểu rõ, một hoàng đế lợi hại như Khang Hi tại sao lại không biết phân biệt được đúng sai phải trái, tùy ý hắn làm bậy. Rõ ràng là toàn lực đào tạo ra một thái tử, vì Dận Nhưng suy nghĩ hết mọi thứ, lại quên vấn đề đạo đức cá nhân cơ bản nhất.
Khang Hi quá khó để nhìn thấu, có lẽ sự thật và sử sách viết như nhau, Khang Hi cũng không phải thật tình muốn lập người kế vị, khi đó lập thái tử là vì lo lắng triều chính. Mà trên thực tế Dận Nhưng từ thời kì còn là trẻ con coi như người kế vị, Khang Hi đối với Dận Nhưng là thật lòng thương yêu, cũng thật tình muốn bồi dưỡng một minh quân, cho tới bây giờ, Thạch Tuấn Nham vẫn có thể nhìn ra Khang Hi đối với thái tử là thật sự cưng chiều không chút nghi ngờ, thậm chí có đôi khi thái tử được cưng chiều đến mức còn có thể cùng Khang Hi tranh luận.
Thế nhưng tuổi còn nhỏ thì đối với hoàng quyền ảnh hưởng không lớn, nhưng bây giờ Dận Nhưng đã trưởng thành, bên người dần dần tụ tập một đám thần tử ủng hộ hắn kế thừa ngai vị, đợi đến thời điểm sau này, nhất định sẽ bởi vì tranh giành quyền thế với Khang Hi mà xảy ra mâu thuẫn xung đột. Hiện tại Khang Hi nhìn Dận Nhưng thấy thế nào cũng đáng yêu, thế nhưng sau này ở dưới sự đấu tranh giành quyền lực, khuyết điểm trên người Dận Nhưng cũng sẽ bị phóng đại, đến lúc đó nhất định là thấy thế nào cũng ghê tởm, sau đó thất vọng đến cực điểm.
“Quên đi, nếu ngươi cảm thấy mình làm đúng, ta cũng không nói ngươi. Ngươi vẫn không hài lòng đối với ta, ngày hôm nay ta van xin ngươi, sớm một chút bỏ ta đi, cái chức thái tử phi ta nghĩ ta không đảm đương nổi.” Thạch Tuấn Nham càng nghĩ càng thấy ở lại Dục Khánh Cung không có gì hay, thái tử vẫn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng gặp tai họa, lịch sử quả nhiên là lịch sử, hắn chỉ là một biến số nho nhỏ, chẳng thay đổi được cái gì.
“Ai!” Chỉ nói đến một nửa thôi ngươi đã thực sự đáng trách, thái tử vẫn chờ xem phúc tấn có thể cho cửu a ca lời nói gì cho phải đạo đây! “Ngươi đừng mơ tưởng cô bỏ ngươi, hừ, cô biết ngươi đang có chủ ý gì. Không muốn liên lụy Thạch gia sau đó lại được phế bỏ, rồi đi tìm người trong lòng ngươi có phải không? Cô sẽ không để cho ngươi được toại nguyện! Nếu ngươi đã làm phúc tấn của cô, thì sống là người của cô, chết cũng là ma của cô!”
Thạch Tuấn Nham bị hắn nói trúng dự định trong lòng liền cả kinh, thế nhưng người trong lòng từ đâu tới, xem ra lực liên tưởng của thái tử thực sự phong phú, “Dận Nhưng a, ngươi đừng chụp mũ bậy bạ cho ta, ta căn bản không có người trong lòng gì hết! Ngươi vẫn không thích ta, ta cũng không yêu thích ngươi, chúng ta không thể hòa hợp thì cứ đôi người đôi ngã, trong lòng ngươi khẳng định nghĩ tới việc bỏ ta, cần gì phải tự mình chịu ủy khuất chẳng lẽ ngươi chịu được ta cả đời sao?”
“Cô cam tâm tình nguyện! Hơn nữa, hoàng gia chưa từng có chuyện phu thê bỏ nhau, phúc tấn ngươi cũng đừng quá ngây thơ rồi. Hừ, cô không muốn nói chuyện với ngươi, cô đi trước!” Thái tử hầm hừ nói xong, lập tức đứng dậy xoay người rời đi!
Thạch Tuấn Nham bị thái tử nói đến suy nhược thần kinh, trách không được thái tử vẫn không có hành động hưu thê, hóa ra cái thằng xui xẻo lòng dạ hẹp hòi này có chết cũng đem hắn cột vào bên người, hai người thấy nhau đều chán ghét! Quả nhiên là tên tổn nhân bất lợi kỷ! (Nguyên gốc là 損人不利己 – Nghĩa là dù mình không được lợi mà vẫn cứ hại người)
Thạch Tuấn Nham chẳng có hơi sức đâu để ý tới thái tử nữa, ngày thứ hai vừa rạng sáng, hắn phải tiến cung đi yết kiến thái hậu, phúc tấn của đại a ca và tam a ca cũng đi, trên đường ở phía sau cung thấy Thạch Tuấn Nham đều vội vàng hành lễ. Thạch Tuấn Nham là thái tử phúc tấn, tương lai là thái tử phi, thân phận so với các nàng cao hơn, cho dù là gặp mặt phi tử của Khang Hi, cũng chỉ cần gật đầu làm lễ, đẳng cấp thấp nhất là tần hoặc quý nhân thấy thái tử phi còn phải tránh người sang một bên.
Thái hậu cũng không ở Từ Ninh Cung, lúc đầu đó là cung điện của thái hoàng thái hậu ở, sau khi thái hoàng thái hậu băng hà, bà cũng không có dời vào, vẫn ở tại Từ Nhân Cung. Đến Từ Nhân Cung nơi hoàng thái hậu ở rồi, bốn người phi tử nổi danh của Khang Hi tất cả đều ở tại đây, Thạch Tuấn Nham hành lễ với thái hậu xong, lại cùng mấy người phi tử gật đầu chào hỏi rồi mới từ từ nhập tọa.
Kỳ thực Thạch Tuấn Nham rất thích đến chỗ thái hậu, có thể thấy rất nhiều mỹ nhân thành thục chín chắn, trắc phúc tấn cùng các thị thiếp trong Dục Khánh Cung của thái tử vẫn còn có chút non nớt, chỉ có trắc phúc tấn Lý giai thị là lớn hơn một tuổi so với thái tử, vóc người càng thành thục lại càng thêm mê người.
Thái hậu thấy thái tử phúc tấn dịu dàng ấm áp, trong lòng thoải mái vui vẻ, căn bản không biết trong đầu Thạch Tuấn Nham lúc này đang suy nghĩ cái ý định xấu xa gì, cao hứng mà hỏi vài câu, “Tĩnh Nghiên, hôm nay thấy con sắc mặt hồng nhuận, khí sắc ngược lại không tệ.”
“Hoàng mã ma còn nói con sao? Khí sắc của người so với cháu dâu đây còn tốt hơn, hôm nay con vừa nhìn đã thấy người lại trẻ hơn vài tuổi, hoàng mã ma, mau nói cho chúng con biết đám tiểu bối này làm sao để càng trưởng thành càng trẻ đẹp mỹ lệ được như người?” Nữ nhân nào không muốn mình được khen còn trẻ đẹp, Thạch Tuấn Nham thỉnh thoảng giở mấy mẹo vặt mà dỗ ngọt thái hậu, cũng là tập làm quen, bởi vì hắn có học Mông ngữ, cùng thái hậu giao lưu trò chuyện dễ dàng, thái hậu cũng vui vẻ mà cùng hắn nói chuyện phiếm, ban đầu vốn là cưỡng ép không được tự nhiên, lâu ngày, hắn cũng có thể tự mình nói ra những lời dí dỏm trêu chọc thái hậu vui vẻ một chút.
Nghi phi Quách Lạc La thị cũng chính là dựa vào mình tinh thông Mông ngữ, mới có thể được thái hậu ưu ái, ai bảo thái hậu không thích Hán ngữ, gả vào hoàng gia vài chục năm, vẫn còn có thể kiên trì không học chữ Hán không nói tiếng Hán, Khang Hi có rất nhiều phi tần biết Mãn ngữ, thế nhưng biết Mông ngữ cũng không nhiều, hơn nữa hắn không có phi tần người Mông Cổ, thái hậu có thể tìm được người biết Mông ngữ cũng khó.
Thạch Tuấn Nham xuất hiện, biết Mông ngữ, còn được thái hậu và Khang Hi yêu thích, thỉnh thoảng nói mấy câu thái hậu thích nghe càng được người mừng rỡ nở nụ cười trên mặt.
Phi tần ở đây thấy thái hậu vui vẻ, tự nhiên cũng là vui vẻ theo, sau đó nói thêm mấy lời nịnh nọt, thái tử phúc tấn tự nhiên cũng được khen không ít. Có điều Thạch Tuấn Nham cũng không cho những lời này là thật lòng khen hắn, địa phương nhiều nữ nhân như vậy, chính là chiến trường không có khói thuốc súng, vẫn phải lên tinh thần sẵn sàng ứng phó.
Mọi người vui cười, một khoảng thời gian hoà thuận vui vẻ qua đi, Nghi phi vẻ mặt mang cười, nhìn thái tử phúc tấn, sau đó đối với hoàng thái hậu sang sảng nói rằng: “Hoàng ngạch nương, nô tì hôm qua nghe nói trong Dục Khánh Cung, thái tử và mấy vị a ca cùng tụ họp một chỗ đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.