Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình
Chương 58: Xuất thủ cứu giúp
Khinh Niên
23/04/2021
Lương Cẩm thu kiếm vào vỏ, không nhìn tới thi thể rơi xuống trêи mặt đất, bước tiến nhẹ nhàng hướng phương hướng Chủ Điện đi tới.
Sau khi nàng rời đi không lâu, Tình Sương hiện thân ở đây, nàng nhìn lướt qua thi thể trêи đất, trong con ngươi lành lạnh lộ ra một chút kinh ngạc:
“Nàng có thể lấy tu vi Trúc Cơ tầng năm một chiêu kiếm giết chết tu sĩ Trúc Cơ tầng chín, hiện tại ở phàm thế bên ngoài Tử Tiêu Cung, còn có thể có nhân vật bực này.”
Cuối cùng, nàng lại lắc đầu:
“Nhưng người này sát nghiệt quá nặng, nhân quả quấn quanh người, đời này nhất định hung hiểm vô cùng, khó thành đại đạo.”
Lương Cẩm dọc theo hành lang bên ngoài Thiên Điện hướng phía trước, đi tới đoạn mà đại môn Chủ Điện mơ hồ có thể thấy được. Nhưng vào đúng lúc này, một vệt bóng đen từ bên cạnh bay xéo phóng ra, Lương Cẩm trong lòng sinh ra ý phòng vệ, lúc này đạp bước lùi về sau, đồng thời rút kiếm đâm tới!
Trường kiếm đâm về phía bóng đen đang bay vụt đến, đột nhiên phát ra “đinh đang” vang lên giòn giã, mũi kiếm bị dồn vào tư thế tắt nghẹt, Lương Cẩm cảm giác được trêи thân kiếm truyền đến một luồng lực lượng rung động to lớn, cánh tay nàng lúc này liên tục run run mấy lần, nhưng vẫn không có cách nào đem lực lượng này giải trừ, khiến dư kình theo cánh tay đánh vào bên trêи xương vai!
Bả vai nàng chấn động, liền lùi mấy bước, lúc này mới đứng vững thân hình.
Sau khi đứng vững, nàng không có tiếp tục ra chiêu, mà là nhìn về phía người hiện thân cách đó không xa.
Hắc y áo bào, gò má thon gầy, mũi ưng, mắt tam giác, một bộ dáng dấp cay nghiệt tàn nhẫn, chính là tu sĩ Luyện Thể cảnh giới Cự Xà môn lúc trước ở trước lối vào di tích cùng Thi Quỷ môn nói chuyện!
Lương Cẩm mắt kết sương lạnh, ánh mắt trầm ngưng, xem ra vận may của nàng đến đây chấm dứt rồi.
Nàng có thể một chiêu kiếm giết chết Trúc Cơ tầng chín, thậm chí có thể ung dung đánh bại tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng này không có nghĩa là nàng có thể bằng lực lượng của bản thân cùng tu sĩ Luyện Thể cảnh giới chính diện chống đỡ! Dù cho nàng có thể dựa vào Vô Ngã Vô Tâm để nhiễu loạn tinh thần phe địch, nhưng lấy cường độ chân khí Trúc Cơ kỳ của nàng, kiên quyết không thể có cách nào phá trừ chân khí hộ thể của Luyện Thể cảnh giới tu sĩ!
Nói cách khác, nàng bất luận ra sao, chỉ có thể làm hết sức đứng ở thế không thua, nhưng cũng không có nửa điểm phần thắng!
“A, đây không phải tiểu oa nhi Lăng Vân Tông sao, ta nhớ được ngươi là đệ tử Trần Du, chắc hẳn là Lương Cẩm mấy năm trước phế bỏ Lục Diệp danh chấn Thi Quỷ môn, lại phá hư đại kế của Thi Quỷ môn, chính là ngươi phải không hả?”
Cái tu sĩ Cự Xà môn kia mắt lộ chê cười, Lương Cẩm tên ở Thi Quỷ môn vang dội tuyệt đối vượt qua tự thân dự liệu của Lương Cẩm, hầu như hết thảy Thi Quỷ môn đệ tử bên dưới Luyện Thể cảnh đều sẽ nàng coi là kình địch số một. Dù cho bây giờ đã qua mấy năm, cái phong ba này của Lương Cẩm vẫn không có nhạt xuống.
Cự Xà môn chính là Lâm Phong nhị lưu tông môn, phụ thuộc vào Thi Quỷ môn, hắn thân là tu sĩ Luyện Thể cảnh giới địa vị tại Cự Xà môn cực kỳ tôn quý, cùng Thi Quỷ môn qua lại trêи căn bản đều là hắn phụ trách, hắn thấy quá nhiều thiên tài trong Thi Quỷ môn tự dưng chết trẻ.
Dưới cái nhìn của hắn, Lương Cẩm cùng phần lớn những thiên tài kinh tài tuyệt diễm nhưng giữa đường báo hỏng đều là giống nhau, chỉ cần dùng hết sức đẩy một cái, nàng dĩ nhiên sẽ ngã, Thi Quỷ môn lại đem nàng cho thành một mầm họa lớn, quả nhiên Đại tông phái lập tông đã lâu, lá gan liền nhỏ, luôn có một ngày, Cự Xà môn của hắn có thể thay vị trí đó!
Đối với lời nói của người này, Lương Cẩm trong lòng cười lạnh, nhưng trêи mặt lại không có chút nào dao động, môi nàng hơi cuộn lên, thờ ơ mở miệng:
“Ta ngược lại thật không biết mình nguyên lai còn có danh tiếng vang dội như vậy!”
Nàng lúc nói chuyện, ánh mắt trầm ngưng, cảnh giác chú ý đến nhất cử nhất động của người trước mắt, để tránh khỏi gặp phải phát sinh ngoài ý muốn, mà nàng có thể ứng đối không kịp.
Thấy Lương Cẩm không chút nào biểu hiện ra e ngại, trái lại có vẻ khá là bình bình tĩnh tĩnh, cái nam tử Cự Xà môn kia xùy cười một tiếng, hắn yêu thích bóp chết cái loại tự cho là thiên tài này.
“Đem đồ vật ngươi hôm nay tại đây trong động phủ này thu hoạch toàn bộ giao ra, nói không chừng ta sẽ rủ lòng từ bi, lưu lại ngươi một cái mạng.”
Ánh mắt hắn lộ ra tinh mang ɖu͙ƈ vọng, lè lưỡi ɭϊếʍ môi một cái, giống như một con rắn độc ngủ đông đã lâu, lúc nào cũng có thể đem con mồi trước mắt một phát cắn chết. Lương Cẩm sắc mặt trầm lại, hai mắt híp lại, ánh mắt lấp loé, nhưng không phải do dự, mà là che giấu hàn mang mịt mờ cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi lão cẩu này phí lời thật là nhiều, muốn giết người cướp của, động thủ là được!”
Cái tu sĩ Cự Xà môn kia bởi vì lời này của Lương Cẩm mà sắc mặt nhất thời phát lạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
“Khá lắm ranh con ngông cuồng!”
Hắn cùng Lương Cẩm nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn nhìn bộ dạng nàng quỳ xuống đất xin tha, hắn thích nhất là làm nhục những tên tự cho mình là thiên tài kia, mà rất nhiều thiếu niên thiên tài, thời điểm đối mặt hắn, không có ai mà không phải nơm nớp lo sợ, nói chuyện lấy lòng, thiên phú cho dù tốt, chung quy còn chưa kịp trưởng thành, đối mặt Luyện Thể cảnh giới tu vi như hắn, chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha cho tính mạng một con đường có thể đi.
Nhưng mà Lương Cẩm lại cùng người bên ngoài không giống, nàng từ đầu đều không giả ý xu nịnh, cũng không chịu luồn cúi lấy lòng, dù cho là Thiên Vương lão tử có đến phụ cận, nàng muốn mắng liền như thế mà mắng, muốn động thủ cũng tuyệt không hàm hồ!
Nói nàng gan to bằng trời, không có chút nào quá đáng.
Thái độ ngông cuồng của Lương Cẩm không thể nghi ngờ chọc giận tới tu sĩ Cự Xà môn trước mắt, hắn phất ống tay áo một cái, liền muốn ra chiêu. Nhưng vào lúc này, Lương Cẩm luồng người xuống, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, chân đạp Phong Lôi Bộ, lấy tốc độ cực nhanh hướng hắn vọt tới!
Không lùi mà tiến tới, chủ động tiến công!
“Muốn chết!”
Tu sĩ Cự Xà môn rít gào một tiếng, một trảo xuất ra, không nhìn kiếm Lương Cẩm đang bay tới, trực tiếp chụp vào thiên linh của Lương Cẩm, muốn nàng một đòn mất mạng!
Lương Cẩm vội xông đến bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt lạnh nhuệ cùng tu sĩ Cự Xà môn xông tới mặt đối mắt với nhau!
Kiếm Quang Tứ Ngược, Sát Phạt Mạn Thiên*!
(*Kiếm quang tứ ngược, sát phạt mạn thiên: Ánh kiếm tàn phá, sát phạt đầy trời!)
Vô Ngã Vô Tâm!
Thân hình của tu sĩ Cự Xà môn chấn động mạnh một cái, tay xuất ra cũng y theo chậm lại!
Lương Cẩm một chiêu kiếm tụ lực đã lâu lăng không chém ra, nàng đem hết thảy phong mang hội tụ tại một điểm, lấy tốc độ nhanh nhất vung ra kiếm trong tay!
Tu sĩ Cự Xà môn tay trảo ra có bốn ngón tận gốc mà đứt!
Còn sót lại một ngón tay trêи lộ ra một đạo vết nứt, nhưng bởi vì chân khí hộ thể ngăn cản, kiềm hãm lại kiếm trong tay của Lương Cẩm!
Tay đứt ruột xót, ngón tay gãy vỡ đau nhức khiến cái tu sĩ Cự Xà môn kia đột nhiên hoàn hồn, một tiểu tiểu Trúc Cơ tầng năm tu sĩ dĩ nhiên có thể dưới tình huống chính diện ra chiêu đứt đoạn bốn ngón tay của hắn, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Lương Cẩm động thái này so với một chiêu kiếm giết hắn càng khiến cho hắn giận dữ và xấu hổ muốn điên!
Nàng rõ ràng là đang nhục nhã hắn!
“A A A! ! Tiểu tạp chủng! ! Ta muốn giết ngươi! ! !”
Tu sĩ Cự Xà môn phẫn nộ đến cực điểm, chân khí quanh thân điên cuồng phun trào, khí tức Luyện Thể cảnh giới nổ tung thi triển bao phủ xung quanh, hình thành một đạo sóng khí vô hình, hướng thẳng phóng tới!
Lương Cẩm chỉ cảm thấy ngực khó chịu đau đớn, cả người giống như đụng vào bên trêи tường đồng vách sắt, một thân xương cốt muốn gãy nát, sau đó thân thể của nàng liền bị sóng khí bắn trúng, bay ngược về sau!
Đây mới là thực lực chân chính của Luyện Thể cảnh giới!
Đáng sợ như vậy!
Tu sĩ Cự Xà môn một chiêu đẩy lui Lương Cẩm, tại thời điểm nàng chưa rơi xuống đất, một trảo hướng nàng chộp tới! Lần này thề phải đem nữ tử ngông cuồng trước mắt này tan xương nát thịt!
Lương Cẩm thân thể đang văng trêи không trung, mắt thấy tu sĩ Cự Xà môn lấy tay chộp tới, nàng lại vô lực né tránh!
Vô Ngã Vô Tâm chính là kiếm chiêu Nghịch Thiên do lão tổ tông truyền lại, cho dù uy lực cực lớn, nhưng tiêu hao cũng cực kì khủng bố, nàng hôm nay đã dùng liên tiếp hai lần, gánh nặng linh thức đã đạt đến cực hạn, lúc này đầu đã mơ hồ có chút đau đớn, nếu như mạnh mẽ vận dụng lần nữa, sợ sẽ tổn thương thân thể cùng linh phách, đối với tu luyện sau này cực kỳ bất lợi!
Ngay tại lúc Lương Cẩm bó tay hết cách, muốn đem pháp bảo lúc nãy thu được thả ra, lấy thời gian chống đối trong chốc lát, một đạo ánh kiếm xanh thẳm phảng phất từ Thiên Ngoại mà đến, trong nháy mắt đã đến gần ngay trước mặt, trong phút chốc liền xuyên thủng lòng bàn tay của tu sĩ Cự Xà môn, cũng đâm vào bờ vai của hắn!
“A! !”
Cái tu sĩ Cự Xà môn kia phát ra một tiếng hét thảm, càng bị kiếm thế của cái trường kiếm xanh thẳm kia mang hắn đang bay trêи trời, bỗng nhiên đập xuống tại mặt đất!
Lương Cẩm may mắn thoát khỏi vu nan, vươn mình đáp xuống đất, quay đầu lại nhìn lên, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc nãy Luyện Thể tu sĩ hầu như muốn đem chính mình trọng thương, càng là dưới một thân kiếm bay tới đây phá nát xương vai, máu thịt tung toé, cực kỳ thê thảm chật vật!
Ý kiếm thật là đáng sợ! Kiếm chiêu thật là lợi hại!
Tu sĩ Luyện Thể tầng hai dĩ nhiên một đòn cũng không tiếp được!
Cái trường kiếm xanh thẳm kia giống như có linh thức, sau khi trọng thương tu sĩ Cự Xà môn, tự mình rút vào thân kiếm, hướng nơi bay đến trở về.
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, cho dù cái trường kiếm xanh thẳm kia chỉ ở trước mắt nàng chợt lóe lên trong khoảng khắc, nàng vẫn cảm giác được kiếm kia đặc biệt nhìn quen mắt.
Giữa lúc nàng nghi hoặc là ai xuất thủ cứu giúp, một thân quấn Thủy Lam y phục, bạch sa che trước mặt phiên nhiên như tiên ảnh tự hành lang cái kia một con chậm rãi đi, mỗi một bước, đều phảng phất gõ đánh ở Lương Cẩm trong lòng, làm cho nàng không tự chủ được cả người rung động, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Sương nhi nàng càng sẽ vì nàng ra tay!
Tu vi của nàng càng là khủng bố như vậy!
Lúc trước ở trong động phủ giả, nếu nàng hơi có sát tâm, Lương Cẩm đừng nói cùng nàng đàm tiếu, e sợ giữ được tính mạng đều rất khó khăn! Sau đó nếu như nàng có ý định đuổi theo, Lương Cẩm căn bản trốn không thoát!
Cái tu sĩ Cự Xà môn trọng thương ngã xuống đất kia hú lên quái dị, không dám đối với Lương Cẩm ra tay nữa, thậm chí không dám nhìn người tới là người phương nào, hắn điên cuồng giẫy giụa, liều mạng bò dậy, trong miệng lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo thoát đi nơi đây!
Tình Sương không hề động thủ lưu lại tính mạng của hắn, Lương Cẩm cũng không thừa thắng xông lên, nếu Sương nhi muốn thả hắn đi, dù cho hắn có vô cùng cực ác, Lương Cẩm cũng sẽ không đi chọc giận Sương nhi nàng không vui.
Tình Sương đứng ở mười bước xa trước người Lương Cẩm, lần này Lương Cẩm không dùng mánh lới chạy trốn nữa, lúc nãy đã kiến thức qua kiếm chiêu nhanh như Lôi Minh của Tình Sương, nàng tự nhận xem như mình có toàn lực dốc hết, cũng không thể chạy xa tới trăm bước!
Thấy ánh mắt lành lạnh của Tình Sương nhìn quét lại đây, Lương Cẩm lúng túng nuốt ngụm nước miếng, thái dương bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, nhớ tới lúc trước ở trong động phủ giả còn mạnh miệng nói nói Tình Sương không thể có cách nào giết chết nàng, nàng liền cảm thấy lúc này quả thực như đang điên cuồng tự mình bạt tai!
“Xưa nay thích xem người khác ăn quả đắng” Lương Cẩm hôm nay xem như gặp khắc tinh, mà người khiến nàng ăn quả đắng chính là Sương nhi nàng tâm tâm niệm niệm, nàng xẹp như bong bóng xì hơi, chẳng những phải ngoan ngoãn ăn, vẫn cần phải ăn đến thật cao hứng!
“Lúc nãy ta cứu tính mạng ngươi, nên đền bù ân ngươi hôm qua cứu giúp sư tỷ.”
Thanh âm khiến Lương Cẩm hồn khiên mộng nhiễu lại vang lên, nhưng lại hờ hững bình tĩnh như thế.
Lương Cẩm khóe miệng vừa kéo, nàng làm sao cũng không nghĩ ra Sương nhi nàng xuất thủ cứu nàng chính là bởi vì chuyện này! Lúc trước nàng nhọc nhằn khổ sở xây dựng một chút ưu thế liền ngay tại bên dưới một chiêu kiếm lúc nãy của Tình Sương diệt đến không còn sót lại chút gì!
A a a a! ! Sương nhi ngươi trước đây đối với ta không phải như thế này a! !
Lương Cẩm trong lòng vang lên một tiếng kêu rêи kinh thiên động địa, nàng vẫn luôn biết Sương nhi nàng tính tình cực kỳ lành lạnh, kiếp trước chỉ có lúc thời điểm đối mặt nàng, Sương nhi nàng mới có thể đem ôn nhu vùi lấp sâu tận đáy trong nội tâm bày ra.
Nàng giờ này ngày này, mới thấu hiểu cảm nhận khi người bên ngoài kiếp trước vào thời điểm đối mặt Tình Sương, cái áp lực vô cùng lớn trong lòng, cùng với khí tràng đáng sợ lạnh giá thấu xương kia.
Sau khi nàng rời đi không lâu, Tình Sương hiện thân ở đây, nàng nhìn lướt qua thi thể trêи đất, trong con ngươi lành lạnh lộ ra một chút kinh ngạc:
“Nàng có thể lấy tu vi Trúc Cơ tầng năm một chiêu kiếm giết chết tu sĩ Trúc Cơ tầng chín, hiện tại ở phàm thế bên ngoài Tử Tiêu Cung, còn có thể có nhân vật bực này.”
Cuối cùng, nàng lại lắc đầu:
“Nhưng người này sát nghiệt quá nặng, nhân quả quấn quanh người, đời này nhất định hung hiểm vô cùng, khó thành đại đạo.”
Lương Cẩm dọc theo hành lang bên ngoài Thiên Điện hướng phía trước, đi tới đoạn mà đại môn Chủ Điện mơ hồ có thể thấy được. Nhưng vào đúng lúc này, một vệt bóng đen từ bên cạnh bay xéo phóng ra, Lương Cẩm trong lòng sinh ra ý phòng vệ, lúc này đạp bước lùi về sau, đồng thời rút kiếm đâm tới!
Trường kiếm đâm về phía bóng đen đang bay vụt đến, đột nhiên phát ra “đinh đang” vang lên giòn giã, mũi kiếm bị dồn vào tư thế tắt nghẹt, Lương Cẩm cảm giác được trêи thân kiếm truyền đến một luồng lực lượng rung động to lớn, cánh tay nàng lúc này liên tục run run mấy lần, nhưng vẫn không có cách nào đem lực lượng này giải trừ, khiến dư kình theo cánh tay đánh vào bên trêи xương vai!
Bả vai nàng chấn động, liền lùi mấy bước, lúc này mới đứng vững thân hình.
Sau khi đứng vững, nàng không có tiếp tục ra chiêu, mà là nhìn về phía người hiện thân cách đó không xa.
Hắc y áo bào, gò má thon gầy, mũi ưng, mắt tam giác, một bộ dáng dấp cay nghiệt tàn nhẫn, chính là tu sĩ Luyện Thể cảnh giới Cự Xà môn lúc trước ở trước lối vào di tích cùng Thi Quỷ môn nói chuyện!
Lương Cẩm mắt kết sương lạnh, ánh mắt trầm ngưng, xem ra vận may của nàng đến đây chấm dứt rồi.
Nàng có thể một chiêu kiếm giết chết Trúc Cơ tầng chín, thậm chí có thể ung dung đánh bại tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng này không có nghĩa là nàng có thể bằng lực lượng của bản thân cùng tu sĩ Luyện Thể cảnh giới chính diện chống đỡ! Dù cho nàng có thể dựa vào Vô Ngã Vô Tâm để nhiễu loạn tinh thần phe địch, nhưng lấy cường độ chân khí Trúc Cơ kỳ của nàng, kiên quyết không thể có cách nào phá trừ chân khí hộ thể của Luyện Thể cảnh giới tu sĩ!
Nói cách khác, nàng bất luận ra sao, chỉ có thể làm hết sức đứng ở thế không thua, nhưng cũng không có nửa điểm phần thắng!
“A, đây không phải tiểu oa nhi Lăng Vân Tông sao, ta nhớ được ngươi là đệ tử Trần Du, chắc hẳn là Lương Cẩm mấy năm trước phế bỏ Lục Diệp danh chấn Thi Quỷ môn, lại phá hư đại kế của Thi Quỷ môn, chính là ngươi phải không hả?”
Cái tu sĩ Cự Xà môn kia mắt lộ chê cười, Lương Cẩm tên ở Thi Quỷ môn vang dội tuyệt đối vượt qua tự thân dự liệu của Lương Cẩm, hầu như hết thảy Thi Quỷ môn đệ tử bên dưới Luyện Thể cảnh đều sẽ nàng coi là kình địch số một. Dù cho bây giờ đã qua mấy năm, cái phong ba này của Lương Cẩm vẫn không có nhạt xuống.
Cự Xà môn chính là Lâm Phong nhị lưu tông môn, phụ thuộc vào Thi Quỷ môn, hắn thân là tu sĩ Luyện Thể cảnh giới địa vị tại Cự Xà môn cực kỳ tôn quý, cùng Thi Quỷ môn qua lại trêи căn bản đều là hắn phụ trách, hắn thấy quá nhiều thiên tài trong Thi Quỷ môn tự dưng chết trẻ.
Dưới cái nhìn của hắn, Lương Cẩm cùng phần lớn những thiên tài kinh tài tuyệt diễm nhưng giữa đường báo hỏng đều là giống nhau, chỉ cần dùng hết sức đẩy một cái, nàng dĩ nhiên sẽ ngã, Thi Quỷ môn lại đem nàng cho thành một mầm họa lớn, quả nhiên Đại tông phái lập tông đã lâu, lá gan liền nhỏ, luôn có một ngày, Cự Xà môn của hắn có thể thay vị trí đó!
Đối với lời nói của người này, Lương Cẩm trong lòng cười lạnh, nhưng trêи mặt lại không có chút nào dao động, môi nàng hơi cuộn lên, thờ ơ mở miệng:
“Ta ngược lại thật không biết mình nguyên lai còn có danh tiếng vang dội như vậy!”
Nàng lúc nói chuyện, ánh mắt trầm ngưng, cảnh giác chú ý đến nhất cử nhất động của người trước mắt, để tránh khỏi gặp phải phát sinh ngoài ý muốn, mà nàng có thể ứng đối không kịp.
Thấy Lương Cẩm không chút nào biểu hiện ra e ngại, trái lại có vẻ khá là bình bình tĩnh tĩnh, cái nam tử Cự Xà môn kia xùy cười một tiếng, hắn yêu thích bóp chết cái loại tự cho là thiên tài này.
“Đem đồ vật ngươi hôm nay tại đây trong động phủ này thu hoạch toàn bộ giao ra, nói không chừng ta sẽ rủ lòng từ bi, lưu lại ngươi một cái mạng.”
Ánh mắt hắn lộ ra tinh mang ɖu͙ƈ vọng, lè lưỡi ɭϊếʍ môi một cái, giống như một con rắn độc ngủ đông đã lâu, lúc nào cũng có thể đem con mồi trước mắt một phát cắn chết. Lương Cẩm sắc mặt trầm lại, hai mắt híp lại, ánh mắt lấp loé, nhưng không phải do dự, mà là che giấu hàn mang mịt mờ cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi lão cẩu này phí lời thật là nhiều, muốn giết người cướp của, động thủ là được!”
Cái tu sĩ Cự Xà môn kia bởi vì lời này của Lương Cẩm mà sắc mặt nhất thời phát lạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
“Khá lắm ranh con ngông cuồng!”
Hắn cùng Lương Cẩm nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn nhìn bộ dạng nàng quỳ xuống đất xin tha, hắn thích nhất là làm nhục những tên tự cho mình là thiên tài kia, mà rất nhiều thiếu niên thiên tài, thời điểm đối mặt hắn, không có ai mà không phải nơm nớp lo sợ, nói chuyện lấy lòng, thiên phú cho dù tốt, chung quy còn chưa kịp trưởng thành, đối mặt Luyện Thể cảnh giới tu vi như hắn, chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha cho tính mạng một con đường có thể đi.
Nhưng mà Lương Cẩm lại cùng người bên ngoài không giống, nàng từ đầu đều không giả ý xu nịnh, cũng không chịu luồn cúi lấy lòng, dù cho là Thiên Vương lão tử có đến phụ cận, nàng muốn mắng liền như thế mà mắng, muốn động thủ cũng tuyệt không hàm hồ!
Nói nàng gan to bằng trời, không có chút nào quá đáng.
Thái độ ngông cuồng của Lương Cẩm không thể nghi ngờ chọc giận tới tu sĩ Cự Xà môn trước mắt, hắn phất ống tay áo một cái, liền muốn ra chiêu. Nhưng vào lúc này, Lương Cẩm luồng người xuống, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, chân đạp Phong Lôi Bộ, lấy tốc độ cực nhanh hướng hắn vọt tới!
Không lùi mà tiến tới, chủ động tiến công!
“Muốn chết!”
Tu sĩ Cự Xà môn rít gào một tiếng, một trảo xuất ra, không nhìn kiếm Lương Cẩm đang bay tới, trực tiếp chụp vào thiên linh của Lương Cẩm, muốn nàng một đòn mất mạng!
Lương Cẩm vội xông đến bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt lạnh nhuệ cùng tu sĩ Cự Xà môn xông tới mặt đối mắt với nhau!
Kiếm Quang Tứ Ngược, Sát Phạt Mạn Thiên*!
(*Kiếm quang tứ ngược, sát phạt mạn thiên: Ánh kiếm tàn phá, sát phạt đầy trời!)
Vô Ngã Vô Tâm!
Thân hình của tu sĩ Cự Xà môn chấn động mạnh một cái, tay xuất ra cũng y theo chậm lại!
Lương Cẩm một chiêu kiếm tụ lực đã lâu lăng không chém ra, nàng đem hết thảy phong mang hội tụ tại một điểm, lấy tốc độ nhanh nhất vung ra kiếm trong tay!
Tu sĩ Cự Xà môn tay trảo ra có bốn ngón tận gốc mà đứt!
Còn sót lại một ngón tay trêи lộ ra một đạo vết nứt, nhưng bởi vì chân khí hộ thể ngăn cản, kiềm hãm lại kiếm trong tay của Lương Cẩm!
Tay đứt ruột xót, ngón tay gãy vỡ đau nhức khiến cái tu sĩ Cự Xà môn kia đột nhiên hoàn hồn, một tiểu tiểu Trúc Cơ tầng năm tu sĩ dĩ nhiên có thể dưới tình huống chính diện ra chiêu đứt đoạn bốn ngón tay của hắn, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Lương Cẩm động thái này so với một chiêu kiếm giết hắn càng khiến cho hắn giận dữ và xấu hổ muốn điên!
Nàng rõ ràng là đang nhục nhã hắn!
“A A A! ! Tiểu tạp chủng! ! Ta muốn giết ngươi! ! !”
Tu sĩ Cự Xà môn phẫn nộ đến cực điểm, chân khí quanh thân điên cuồng phun trào, khí tức Luyện Thể cảnh giới nổ tung thi triển bao phủ xung quanh, hình thành một đạo sóng khí vô hình, hướng thẳng phóng tới!
Lương Cẩm chỉ cảm thấy ngực khó chịu đau đớn, cả người giống như đụng vào bên trêи tường đồng vách sắt, một thân xương cốt muốn gãy nát, sau đó thân thể của nàng liền bị sóng khí bắn trúng, bay ngược về sau!
Đây mới là thực lực chân chính của Luyện Thể cảnh giới!
Đáng sợ như vậy!
Tu sĩ Cự Xà môn một chiêu đẩy lui Lương Cẩm, tại thời điểm nàng chưa rơi xuống đất, một trảo hướng nàng chộp tới! Lần này thề phải đem nữ tử ngông cuồng trước mắt này tan xương nát thịt!
Lương Cẩm thân thể đang văng trêи không trung, mắt thấy tu sĩ Cự Xà môn lấy tay chộp tới, nàng lại vô lực né tránh!
Vô Ngã Vô Tâm chính là kiếm chiêu Nghịch Thiên do lão tổ tông truyền lại, cho dù uy lực cực lớn, nhưng tiêu hao cũng cực kì khủng bố, nàng hôm nay đã dùng liên tiếp hai lần, gánh nặng linh thức đã đạt đến cực hạn, lúc này đầu đã mơ hồ có chút đau đớn, nếu như mạnh mẽ vận dụng lần nữa, sợ sẽ tổn thương thân thể cùng linh phách, đối với tu luyện sau này cực kỳ bất lợi!
Ngay tại lúc Lương Cẩm bó tay hết cách, muốn đem pháp bảo lúc nãy thu được thả ra, lấy thời gian chống đối trong chốc lát, một đạo ánh kiếm xanh thẳm phảng phất từ Thiên Ngoại mà đến, trong nháy mắt đã đến gần ngay trước mặt, trong phút chốc liền xuyên thủng lòng bàn tay của tu sĩ Cự Xà môn, cũng đâm vào bờ vai của hắn!
“A! !”
Cái tu sĩ Cự Xà môn kia phát ra một tiếng hét thảm, càng bị kiếm thế của cái trường kiếm xanh thẳm kia mang hắn đang bay trêи trời, bỗng nhiên đập xuống tại mặt đất!
Lương Cẩm may mắn thoát khỏi vu nan, vươn mình đáp xuống đất, quay đầu lại nhìn lên, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc nãy Luyện Thể tu sĩ hầu như muốn đem chính mình trọng thương, càng là dưới một thân kiếm bay tới đây phá nát xương vai, máu thịt tung toé, cực kỳ thê thảm chật vật!
Ý kiếm thật là đáng sợ! Kiếm chiêu thật là lợi hại!
Tu sĩ Luyện Thể tầng hai dĩ nhiên một đòn cũng không tiếp được!
Cái trường kiếm xanh thẳm kia giống như có linh thức, sau khi trọng thương tu sĩ Cự Xà môn, tự mình rút vào thân kiếm, hướng nơi bay đến trở về.
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, cho dù cái trường kiếm xanh thẳm kia chỉ ở trước mắt nàng chợt lóe lên trong khoảng khắc, nàng vẫn cảm giác được kiếm kia đặc biệt nhìn quen mắt.
Giữa lúc nàng nghi hoặc là ai xuất thủ cứu giúp, một thân quấn Thủy Lam y phục, bạch sa che trước mặt phiên nhiên như tiên ảnh tự hành lang cái kia một con chậm rãi đi, mỗi một bước, đều phảng phất gõ đánh ở Lương Cẩm trong lòng, làm cho nàng không tự chủ được cả người rung động, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Sương nhi nàng càng sẽ vì nàng ra tay!
Tu vi của nàng càng là khủng bố như vậy!
Lúc trước ở trong động phủ giả, nếu nàng hơi có sát tâm, Lương Cẩm đừng nói cùng nàng đàm tiếu, e sợ giữ được tính mạng đều rất khó khăn! Sau đó nếu như nàng có ý định đuổi theo, Lương Cẩm căn bản trốn không thoát!
Cái tu sĩ Cự Xà môn trọng thương ngã xuống đất kia hú lên quái dị, không dám đối với Lương Cẩm ra tay nữa, thậm chí không dám nhìn người tới là người phương nào, hắn điên cuồng giẫy giụa, liều mạng bò dậy, trong miệng lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo thoát đi nơi đây!
Tình Sương không hề động thủ lưu lại tính mạng của hắn, Lương Cẩm cũng không thừa thắng xông lên, nếu Sương nhi muốn thả hắn đi, dù cho hắn có vô cùng cực ác, Lương Cẩm cũng sẽ không đi chọc giận Sương nhi nàng không vui.
Tình Sương đứng ở mười bước xa trước người Lương Cẩm, lần này Lương Cẩm không dùng mánh lới chạy trốn nữa, lúc nãy đã kiến thức qua kiếm chiêu nhanh như Lôi Minh của Tình Sương, nàng tự nhận xem như mình có toàn lực dốc hết, cũng không thể chạy xa tới trăm bước!
Thấy ánh mắt lành lạnh của Tình Sương nhìn quét lại đây, Lương Cẩm lúng túng nuốt ngụm nước miếng, thái dương bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, nhớ tới lúc trước ở trong động phủ giả còn mạnh miệng nói nói Tình Sương không thể có cách nào giết chết nàng, nàng liền cảm thấy lúc này quả thực như đang điên cuồng tự mình bạt tai!
“Xưa nay thích xem người khác ăn quả đắng” Lương Cẩm hôm nay xem như gặp khắc tinh, mà người khiến nàng ăn quả đắng chính là Sương nhi nàng tâm tâm niệm niệm, nàng xẹp như bong bóng xì hơi, chẳng những phải ngoan ngoãn ăn, vẫn cần phải ăn đến thật cao hứng!
“Lúc nãy ta cứu tính mạng ngươi, nên đền bù ân ngươi hôm qua cứu giúp sư tỷ.”
Thanh âm khiến Lương Cẩm hồn khiên mộng nhiễu lại vang lên, nhưng lại hờ hững bình tĩnh như thế.
Lương Cẩm khóe miệng vừa kéo, nàng làm sao cũng không nghĩ ra Sương nhi nàng xuất thủ cứu nàng chính là bởi vì chuyện này! Lúc trước nàng nhọc nhằn khổ sở xây dựng một chút ưu thế liền ngay tại bên dưới một chiêu kiếm lúc nãy của Tình Sương diệt đến không còn sót lại chút gì!
A a a a! ! Sương nhi ngươi trước đây đối với ta không phải như thế này a! !
Lương Cẩm trong lòng vang lên một tiếng kêu rêи kinh thiên động địa, nàng vẫn luôn biết Sương nhi nàng tính tình cực kỳ lành lạnh, kiếp trước chỉ có lúc thời điểm đối mặt nàng, Sương nhi nàng mới có thể đem ôn nhu vùi lấp sâu tận đáy trong nội tâm bày ra.
Nàng giờ này ngày này, mới thấu hiểu cảm nhận khi người bên ngoài kiếp trước vào thời điểm đối mặt Tình Sương, cái áp lực vô cùng lớn trong lòng, cùng với khí tràng đáng sợ lạnh giá thấu xương kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.